Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31: Là người què
Đường Nham ăn uống no đủ xong, ngây ngất mà dẫn em gái ma về lại cửa hàng, tiện thể ăn đậu hũ chiếm lợi gì đó, đùa vui tới mức vô cùng thích thú. Quả thực đây chính là cuộc sống dâm dục trong truyền thuyết.
So sánh ra thì Vương Đông quá mức thê thảm.
Anh ta bị Lý Thanh Minh đâm ngất đi, một mình lẻ loi nằm trong bụi cỏ dại. Các loại côn trùng nhỏ không biết tên bò qua bò lại trên người anh ta, còn bị gió lạnh thổi cả đêm. Đến ba bốn giờ sáng anh ta mới từ từ tỉnh lại.
Anh ta bỗng cảm thấy xương trên người như tan ra. Toàn thân đau đơn không nói, đầu còn choáng váng, định đứng lên từ trên bãi cỏ nhưng vừa động đậy, sự đau đớn mạnh mẽ truyền tới từ chân phải khiến anh ta hít một hơi khí lạnh.
Lúc trước anh ta bị tông không phải nhẹ, hơi chấn động não, trên đầu cũng có thêm một vết thương, may mà không nghiêm trọng lắm. Anh ta bị trầy da khắp người không nói, quan trọng là chân phải thực sự đau gần chết. Vương Đông đoán chắc chắn là gãy xương rồi.
Anh ta lại nhớ tới chuyện xảy ra trước lúc ngất đi mới phản ứng được chắc chắn là người đàn ông trong xe thấy mình đang rình coi cho nên mới cố ý đâm vào.
Anh ta không kiềm được mà hơi khóc không ra nước mắt. Đây cũng thật là bi thống quá đi. Chỉ nhìn thêm vài cái mà đã ra tay ác như vậy.
Vết thương nặng như thế, chỉ dựa vào sức mình anh ta thì xác định vững chắc là không thể quay về. Vương Đông định gọi điện báo cảnh sát trước rồi mới khó khăn mà lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Vừa nhìn mới phát hiện điện thoại đã đen thui rồi, thử hồi lâu cũng không mở lên được, chắc có lẽ bị ném tới tắt máy.
Này này thảm rồi, đồng không mông quạnh, ngay cả nửa cái bóng người cũng không có. Chân và tay đều gãy xương, thực sự là kêu trời trời không biết kêu đất đất không thưa rồi. Chờ lát nữa anh ta không bị đau chết cũng sẽ bị đói chết.
Không được, mình còn trẻ như thế, ngay ca rmột cô bạn gái cũng chưa từng có, tuyệt đối không thể để tính mạng mình mất đi ở chỗ này. Hơn nữa cái tên khốn kia hại mình ra nông nỗi này mà vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, sống cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Nhất định phải khiến anh ta trả giá thật lớn, để anh ta trả giá vì hành động hôm nay mới được.
Người tới bước đường cùng thì càng có thể phát huy tiềm năng của bản thân.
Vương Đông vì để có thể rời khỏi đây cũng đã dùng hết sức bò trên thảm cỏ, dùng bàn tay không bị thương đè chặt xuống đất, chân trái cố gắng đạp xuống, cơ thể hơi cong như con sâu đang bò, di chuyển tới trước từng chút một.
Bò một lúc rồi nghỉ một lúc, sau đó lại bò, cứ tuần hoàn như thế không ngừng. Vài tiếng sau, di chuyển được khoảng hơn một kilomét thì không chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này anh ta đã cách đường quốc lộ rất gần.
Cũng may mạng anh ta chưa tới đường cùng, vừa hay có một chiếc xe tải đi ngang qua, phát hiện Vương Đông quần áo tả tơi, vết thương chồng chất ngã gục trên đất đang hấp hối, vội vàng gọi cảnh sát.
Xe cảnh sát và xe cấp cứu tới cùng lúc, nhanh chóng đưa anh ta tới bệnh viện.
Qua một hồi bác sĩ cấp cứu, cuối cùng bảo vệ được mạng nhưng chân phải bị thương quá nghiêm trọng, bị bác sĩ chẩn đoán là có khả năng rất lớn không thể phục hồi như cũ. Nói cách khác là sau này anh ta sẽ trở thành một người què.
Tin tức này như tiếng sét đánh vang trời, khiến Vương Đông chấn động tới mù mờ. Cái gì? Anh ta vậy mà lại tàn tật? Sau này phải khập khà khập khiễng đi trên đường. Tới lúc đó người xung quanh chắc chắn sẽ chê cười anh ta chết. Điều này khiến anh ta phải sống thế nào.
Vẻ mặt Vương Đông suy sụp, một nỗi tuyệt vọng sâu sắc tự nhiên mà sinh, sau đó nhanh chóng chuyển thành căm phẫn và oán giận.
Tuy chỗ bị tai nạn rất hẻo lánh nhưng cảnh sát vẫn căn cứ vào dấu vết để lại ở hiện trường và camera giám sát ở đường quốc lộ, tập trung vào phương hướng Lý Thanh Minh lái xe rời đi. Từ đó họ lần theo dấu vết trên đọan đường, tìm được nhà anh ta.
Đêm này Lý Thanh Minh sống cũng rất giày vò. Anh ta bị sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, ném Tiếu Vi Vi ở ven đường xong thì lái xe về nhà một mình, khóa kỹ tất cả cửa sổ trong nhà rồi trốn vào phòng ngủ.
Anh ta buồn ngủ nhưng không dám chợp mắt. Chỉ cần khép mắt lại thì cảnh tượng kinh khủng kia sẽ xuất hiện trong đầu anh ta. Không biết có phải do yếu tố tâm lý không, anh ta vẫn luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà kỳ lạ như thể có thứ gì đó đang ẩn náu trong góc, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển động, khiến anh ta tinh thần căng thẳng cao độ, không dám thả lỏng một giây nào.
Mãi tới năm sáu giờ sáng anh ta mới chống đỡ không nổi mà nặng nề ngủ thiếp đi.
Tới khi cảnh sát tới gõ cửa, anh ta mới bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say, đầu đau muốn chết như thể sắp nổ ra. Anh ta mơ mơ màng màng xuống giường, mở cửa phòng ra. Thấy cảnh sát mặc đồng phục bỗng nhiên xuất hiện, anh ta vẫn trong trạng thái mù mờ.
Tổng cộng có ba cảnh sát tới, người đứng mũi chịu sào là đội trưởng đội cảnh sát hình sự lão Ngô, đã theo nghề cảnh sát mấy chục năm, có kinh nghiệm phá án phong phú. Đi theo sau lưng ông ta là hai cảnh sát thực tập năm nay mới tới cục, tên là Mạc Tiểu Mộc và Âu Dương.
Lão Ngô lần đầu tiên thấy Lý Thanh Minh đã sắc bén chú ý thấy vẻ mặt tiều tụy và đồng tử không có tinh thần của an ta.
“Xin chào, xin hỏi là anh Lý Thanh Minh đúng không?” Sự nghi ngờ nổi lên trong lòng lão Ngô nhưng vẻ mặt lại không thay đổi mà hỏi.
“À vâng. Các ông có chuyện gì không?” Lý Thanh Minh nghi ngờ hỏi.
“Chúng tôi tới đây là vì có một vụ án, muốn hỏi thăm anh về tình hình một chút, có lẽ sẽ mất chút thời gian. Có tiện vào trong nói chuyện không?” Lão Ngô giải thích mục đích đến.
“À, có thể, vào đi.” Lý Thanh Minh nghiêng người nhường đường.
Với tính tình anh ta ngày trwóc, thấy những cảnh sát không mời mà tới này thì chắc chắn không thể thiếu được việc châm chọc khiêu khích một trận. Nhưng từ khi trải qua chuyện tối qua, trong lòng anh ta cảm thấy rợn cả tóc gáy như thể con quái vật vẫn đang ở cạnh anh ta vậy, rất tà môn.
Bây giờ bỗng thấy người ngoài thực ra khiến thần kinh căng cứng của anh ta thả lỏng hơn rất nhiều. Không phải nói cảnh sát là người đủ quang minh chính đại nhất trên thế giới này à? Họ vào cửa có khí còn có thể đè ép tà vật ở đây, khiến nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tính toán như thế nên Lý Thanh Minh đồng ý rất dứt khoát.
Hai nam một nữ, ba cảnh sát đi theo sau anh ta vào nhà.
“Xin hỏi rốt cuộc tìm tôi là vì chuyện gì? Hình như tôi không từng làm chuyện vi phạm pháp luật.” Lý thanh Minh cau mày hỏi, tầm mắt lại không kiềm được mà quét tới quét lui trong phòng khách, muốn nhìn thử xem trong phòng có chỗ nào kỳ lạ không.
“Xin chào, tên anh là gì?” Cảnh sát nữ Mạc Tiểu Mộc lấy giấy bút ra, nằm bò trên bàn, không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Tóc cô ta buộc hết ra sau thành một cái đuôi ngựa, chỉ để lại vài sợi tóc nghịch ngợm di chuyển trên trán. Đôi đồng tử rất to, thần thái phấn khởi, cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Bộ đồng phục cảnh sát nghiêm chỉnh cũng không che nổi dáng người lung linh hấp dẫn của cô ta. Đây là một người đẹp hiếm có.
Lúc cô ta cúi đầu viết chữ để lộ ra một đoạn cổ trắng mịn và phần lớn xương quai xanh xinh xắn.
“Vừa vào cửa đã hỏi cung à?” LÝ Thanh Minh rất bực mình, khoát khoát tay, mắt lại không kiềm được mà quét vài lần trên người Mạc Tiểu Mộc.
Chương 32: Nguyên nhân hậu quả
“Xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi. Tên?” Mạc Tiểu Mộc nhắc lại một lần đâu ra đấy.
Lý Thanh Minh thấy dáng vẻ giải quyết việc chung của cô ta, đành phải thỏa hiệp mở miệng.
“Lý Thanh Minh.”
“Tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“Nơi làm việc?”
“Tôi còn chưa học đại học xong, chưa có công việc.”
“Tên trường?”
“Đại học Thanh Viễn.”
“Tối qua anh đi đâu?”
“Tối qua tôi tới một mảnh đất hoang ở ngoại thành.” Lý Thanh Minh vô thức bật thốt lên, vừa bắt đầu nói ra đã lập tức hối hận, bổ sung thêm: “Là đi làm việc, từng đi ngang qua đó.”
“Làm chuyện gì?” Mạc Tiểu Mộc hỏi đơn giản tiếp.
“Không cần phải nói chuyện này ra chứ?” Lý Thanh Minh cau mày. Cảnh sát nhỏ này sao lại nhất quyết không tha như thế.
“À, anh Lý đừng gấp gáp. Sở dĩ chúng tôi hỏi những việc này là vì có nguyên nhân. Tại bãi đất hoang ở ngoại ô thành phố anh vừa nói đã xảy ra một vụ tai nạn xe. Vết thương của người bị hại rất nghiêm trọng, có thể sẽ trở thành người tàn tật. Qua kiểm tra sàng lọc, chúng tôi phát hiện anh từng lái chiếc Audi 4 xuất hiện ở đó cho nên mới có những câu hỏi này.” Lão Ngô vội vàng giải thích.”
“Tai nạn xe ở chỗ chim không thèm ị kia á? Chỗ đó quỷ khí âm u tĩnh mịch, sao có thể xảy ra chuyện như thế chứ. Tôi không rõ lắm đâu.” Lý Thanh Minh không hiểu ra sao nói.
Chỗ đó ngoài mình và Tiếu Vi Vi còn có sự tồn tại của người hác, lại còn xảy ra tai nạn xe? Chuyện này là sao? Chẳng lẽ ở đó có thứ gì tà môn thật cho nên mới khiến người qua đường bị thương.
Lý Thanh Minh thầm suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Lão Ngô cẩn thận quan sát Lý Thanh Minh, phát hiện vẻ mặt anh ta ngạc nhiên, dáng vẻ như bị dọa tới, hẳn không phải là giả bộ mà đúng là không biết chuyện này.
“Đúng, hơn nữa chúng tôi còn phát hiện ở cách chỗ xảy ra tai nạn không xe dấu vết chiếc xe của anh. Cho nên hẳn là lúc đó anh có mặt ở đó mới đúng. Bây giờ xin anh nhớ lại xem rốt cuộc vào lúc mười một giờ tối qua đã xảy ra chuyện gì.” Lão Ngô nói.
Tối hôm qua? Lý Thanh Minh nhớ lại, khuôn mặt quái dị nhìn mà phát kinh xuất hiện trong đầu anh ta, dọa anh ta sợ tới toàn thân run lên cầm cập, hồi lâu không lên tiếng.
Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên kỳ lạ, ai cũng không lên tiếng, yên tĩnh tới mức tiếng tim đập cũng nghe một rõ hai ràng.
Âu Dương cảm nhận thấy Lý Thanh Minh có chỗ không đúng, mở miệng khuyên bảo: “Có đầu mối gì thì nói ra đi. Chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng mọi chuyện. Nếu anh có khó khăn gì, chúng tôi cũng rất cam tâm tình nguyện giúp một tay.”
Lý Thanh Minh im lặng một lúc mới mở miệng, nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện xảy ra hôm qua ra. Đương nhiên anh ta cũng không nói rõ ràng cụ thể là đang làm chuyện gì, chỉ nói hẹn hò với bạn gái, thấy chỗ đó yên tĩnh mới dừng xe nói chuyện một lúc.
Kết quả lại bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt kỳ lạ kinh khủng khiến anh ta sợ tới mức hồn bay phách tán, lập tức lái xe rời đi. Chuyện khác thì anh ta không biết.
Lão Ngô nghe lời giải thích này thì nheo mắt đầy nghi ngờ. Nói thật, trước khi tới trong lòng ông ta đã khẳng định một trăm phần trăm người gây ra chuyện là Lý Thanh Minh rồi. Vốn ông ta tưởng dùng hiểu biết và tình cảm cùng với lý lẽ để khuyên bảo thì Lý Thanh Minh sẽ thừa nhận rất nhanh.
Nhưng ông ta không ngờ vậy mà lại nhận được một câu trả lời hoàn toàn khác với những gì ông ta dự đoán.
HƠn nữa nghe có vẻ dường như Lý Thanh Minh không nói dối. Có điều quái vật yêu tà cái gì cũng quá không thể tưởng tượng nổi. Trên thế giới này chắc chắn sẽ không có thứ đó. Xem ra vụ tai nạn xe này không đơn giản như thế.
Đúng vào lúc đó, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Mọi người đều không hẹn mà cùng dời mắt về phía túi áo lão Ngô. Chỗ đó căng phồng lên, đang rung không ngừng.
Lão Ngô vội vàng nhấn nút trả lời, tránh tới nhà vệ sinh nghe điện thoại, nói chuyện hơn mười phấp thu mới quay lại phòng khách.
“À, vừa rồi là cục cảnh sát gọi điện tới, nói người bị hại đã tỉnh. Bây giừo chúng ta phải quay về để hỏi thăm một lần. Có điều căn cứ vào những chứng cứ đã có, mối nghi ngờ của anh Lý vẫn còn rất lớn. Chỉ khiến anh ấm ức đi theo chúng tôi về cục cảnh sát chờ một thời gian ngắn rồi.” Lão Ngô dứt lời, lấy một cái còng tay từ trong túi áo ra, giơ lên trước mặt Lý Thanh Minh.
“Vì sao chứ? Anh đây không có làm việc vi phạm pháp luật.” Lý Thanh Minh vừa nghe thấy thế thì lập tức nổi giận, lạnh mặt nói.
“Xin lỗi, đây là quy định. Anh nhất định phải đi một chuyến. Về phần anh có làm chuyện vi phạm pháp luật hay không thì chúng tôi sẽ điều tra.” Lão Ngô đẩy còng tay lại gần Lý Thanh Minh hơn.
“Hừ, hôm nay anh đây sẽ không đi, xem các người có thể làm gì tôi. Đây là nhà tôi, đi ra ngoài. Không được khoa tay múa chân ở đây.” Lý Thanh Minh tức giận, dáng vẻ công tử quần là áo lụa lập tức lộ ra, thái độ kiêu ngạo cứng rắn vô cùng.
Lão Ngô cũng không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa, nháy mắt ra hiệu với Âu Dương. Hai người cùng đứng dậy, nhấn Lý Thanh Minh ngã xuống ghế sô pha, cưỡng chế đeo còng tay cho anh ta, dẫn về cục cảnh sát.
Sau khi dẫn Lý Thanh Minh vào phòng giam, lão Ngô lại vội vàng tới bệnh viện hỏi thăm tình hình.
Dưới sự dẫn dắt từng bước của ông ta, Vương Đông cũng nói mọi chuyện ra. Kết hợp hai bên, chuyện mới như là viên ngọc vỡ tan tành lại liền lại lần nữa.
Thì ra thằng nhóc Vương Đông này lén quay cảnh đôi tình nhân ngwòi than thân thiết. Trước đó lại ăn mặc ly kỳ cổ quái mới dẫn tới việc Lý Thanh Minh nhìn nhầm, bị dọa sợ do đó hoảng hốt lo sợ lái xe rời đi, không cẩn thận đụng phải Vương Đông.
Chuyện này cũng đúng là coi như không khéo không thành sách rồi.
Nghe lão Ngô giải thích một hồi xong, Lý Thanh Minh mới phản ứng lại. Thì ra không phải tối qua mình nhìn thấy quái vật gì mà là người đeo khẩu trang hình đầu lâu, thực sự là dở khóc dở cười.
Mình vậy mà lại bởi vì chuyện này mà bị dọa tới mức hoảng hốt lo sợ, cả đêm không ngủ ngon giấc. Có điều người kia cũng đáng đời. Ai bảo anh ta rảnh rỗi không có việc gì qua đây rình coi.
Tuy nguyên nhân hậu quả sự việc đã được điều tra xong, cũng không phải lỗi ở mình Lý Thanh Minh nhưng anh ta cũng không thể rời khỏi cục cảnh sát ngay.
Bất kể nói thế nào thì Vương Đông đúng là bị anh ta đâm vào. Anh ta phải gánh chịu hậu quả vì việc này cho nên Lý Thanh Minh bị giam tạm thời.
Cũng may để anh ta tự do truyền tin nên anh ta nhanh chóng liên lạc với công ty nhà mình, bảo đưa luật sư qua cho anh ta.
Qua nhiều lần bàn bạc cùng nhau, Lý Thanh Minh đồng ý đưa cho Vương Đông năm mươi vạn, co như là đền bù tổn thất vì chuyện anh ta bị tàn tật. Đồng thời Lý Thanh Minh cũng phải nộp tiền phạt, tích cực nhận sai. Ba ngày sau anh ta được thả ra.
Sau khi về nhà thì không thể thiếu bị bề trên trách mắng một trận, lúc này mới ảo não quay về trường.
Vương Đông xuất viện, cầm tiền bồi thường của Lý Thanh Minh về nhà. Dù nói thế nào thì số tiền kia cũng coi như là một khoản tiền lớn rồi.
Chuyện này tới đây thì đã qua một khoảng thời gian.
Còn Đường Nham, sau khi về cửa hàng thì ngủ một giấc với người đẹp, rạng sáng hôm sau cũng rất tự giác chờ Lưu Tiểu Nhiên ở cửa.
Cô bé vẫn ăn mặc gọn gàng hợp lòng người khiến người ta nhìn đã thấy sinh lòng thiện cảm.
Chương 33: Vụ án của Tô Thiên
“Nghe nói bây giờ cô nhóc là hoa khôi giảng đường rồi, lợi hại quá. Chắc chắn là rất nhiều người theo đuổi. Theo như tôi đoán thì tôi phải đứng sang một bên rồi.” Đường Nham nhìn Lưu Tiểu Nhiên bước từng bước tới, cau mày nói, dáng vẻ rất đau đớn lòng.
“Anh đừng nói thế. Những người kia đều là đồ buồn tẻ, toàn tùy tiện lấy mấy thứ đưa cho tôi. Tôi cảm thấy anh không tệ.” Giọng Lưu Tiểu Nhiên càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Đường Nham cười ha ha, cảm thấy cô bé này thật sự là thú vị, yếu đuối đáng yêu, chắc chắn ăn rất ngon miệng.
Hai người cũng đi xe buýt như hôm qua, may là lần này không xảy ra chuyện gì bất ngờ, ra khỏi trường rất thuận lợi
Chỉ có điều vừa ra tới cửa lớn, Đường Nham đã bị người ta chặn lại.
Là một người đàn ông trung niên mặt áo ngắn tay sẫm màu, mặt mày bình thường, đặt trên đường lớn cũng chỉ là một nhân vật người qua đường bình thường.
So ra thì cô bé ở bên cạnh ông ta xuất chúng hơn rất nhiều. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt đẹp đẽ, đôi chân dài vô cùng tinh tế. Ngay cả áo sơ mi trắng quần jean đơn giản cũng khiến cô ta mặc lên cho ra cảm giác trong sáng không dính bụi trần. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai hàng mày có vài phần anh khí.
Đúng vậy, hai người này là cảnh sát điều tra vụ tai nạn xe của Lý Thanh Minh, lão Ngô và Mạc Tiểu Mộc. Chỉ có điều lúc này Vương Đông còn đang ngọ nguậy ở bãi đất hoang. Họ cũng không biết chuyện tai nạn xe.
Có thể là nữ sinh vô cùng nhạy cảm với người xinh đẹp như mìnhnên Mạc Tiểu Mộc không kiềm được mà lén quan sát Lưu Tiểu Nhiên vài lần. Dáng dấp cô bé này đúng là rất đẹp, nhìn có vẻ nhu mì điềm đạm, đúng là loại hình rất dễ kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông. Có thể quyến rũ được đại mỹ nhân, người đàn ông tên Đường Nham này vẫn là rất có bản lĩnh.
“Xin hỏi anh là Đường Nham à?” Lão Ngô hỏi theo lễ phép một câu.”
“Ặc, vâng.” Đường Nham vươn tay gãi đầu, nghi ngờ về lai lịch của hai người này.
“Tôi là lão Ngô của đội cảnh sát hình sự thành phố, tìm anh nói chút chuyện. Bây giờ có được không?” Lão Ngô dứt lời, móc chứng nhận cảnh sát ra cho Đường Nham xem.
Sao lại có cảnh sát tìm tới mình? Đường Nham thầm lẩm bẩm nhưng mặt vẫn không đổi sắc. Anh gật đầu đồng ý. Dù sao thì anh đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, không làm ra chuyện gì xấu thì cần gì phải sợ cảnh sát chứ.
“Được rồi, bên cạnh có một quán cà phê. Chúng ta qua đó ngồi chút đi.” Lão Ngô nói.
Đường Nham nhìn theo ngón tay Lão Ngô, thấy cách đó không xa nên cũng rất ngoan ngoãn đồng ý. Lưu Tiểu Nhiên bên cạnh lại hơi lo lắng, không kiềm được mà vươn tay kéo ống tay áo anh, mặt đầy vẻ lo âu.
Đường Nham mỉm cười trấn an cô ta: “Yên tâm đi, không sao đâu. Cô về trường trước, chờ lát nữa tôi và hai đồng chí cảnh sát nói chuyện xong sẽ nhắn tin cho cô.”
Lưu Tiểu Nhiên cắn môi rồi không nói thêm gì nữa. Tôi cô ta định đi cùng xem sao nhưng lại sợ mình nhiều chuyện chọc cho Đường Nham mất hứng, đành phải ngoan ngoãn xoay người đi vào trong trường.
Đường Nham thấy cô ta vào trường xong mới đi theo lão Ngô tới quán cà phê.
Bây giờ còn là sáng sớm, quán cà phê vừa mở cửa, còn chưa có khách. Ba người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Chờ nhân viên phục vụ bưng cà phê lên xong, lão Ngô mở miệng trước tiên, hỏi: “Tôi muốn hỏi anh về vụ án cô cả tập đoàn Đế Quốc bị giết. Nghe nói là anh giúp đỡ tìm được thi thể.”
Thì ra là tới vì chuyện này. Đường Nham lập tức hiểu rõ ra. Tô Kiến Quốc là dựa vào chỉ bảo của mình mới tìm được thi thể của Tô Thiên. Nếu quy công lao về mặt phong thủy thì đúng là quá không thể tưởng tượng nổi. Người khác không tin cũng hợp tình hợp lý. Tính toán như thế thì sự nghi ngờ của mình rất lớn. Cảnh sát sẽ tìm tới cửa hỏi thăm cũng là chuyện trong dự đoán cho nên anh cũng đồng ý rất thoải mái.
“À, chuyện này à. Từ bé tôi đã học xem tướng phong thủy. Lần trước vô tình gặp được tổng giám đốc Tô, cũng là có duyên nên chỉ điểm ông ấy vài câu. Sao? Có vấn đề gì không?”
Nói mộ hồi lại khá giống đoạn lời thoại thường có trong phim truyền hình, dùng có duyên để tóm tắt tất cả mọi thứ.
“Ha ha ha, đương nhiên là có. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật hòa bình, chủ nghĩa vô thần phổ biến. Anh cũng là sinh viên đại học, không phải ngay điều này cũng không hiểu chứ? Vậy mà lại nói mấy chuyện không thực tế như phong thủy xem tướng này.” Mạc Tiểu Mộc lạnh mặt nói.
Cô ta chắc chắn sẽ không tin những lời nói vô căn cứ này. Vừa nhìn đã biết người đàn ông này nói hươu nói vượn. Hừ, tài ăn nói cũng không tệ lắm. Thảo nào có thể trêu ghẹo người đẹp nhỏ lúc nãy.
“Em gái cảnh sát này nói chuyện cũng quá võ đoán. Bây giờ là xã hội khoa học kỹ thuật không sai nhưng không phải là mọi thứ đều có thể dùng khoa học kỹ thuật để giải thích. Trên thế giới này còn có rất nhiều thứ khó hiểu. Chuyện linh dị không tìm ra nguyên nhân ở khắp mọi nơi trong nước cũng vô số kể. Cô không thể vì không từng thấy sự lợi hại của phong thủy mà cố tình đánh giá thấp.” Đường Nham phản bác không chút khách sáo.
Dáng vẻ em gái cảnh sát này quá xinh đẹp, tính tình cũng không nhỏ, nói chuyện cũng hùng hổ dọa người. Hừ, nếu rơi vào trong tay bản Đường, chắc chắn phải dạy dỗ một trận mới được.
“Thế giới tự nhiên bao la vạn trượng, chuyện chúng ta không thể giải quyết, không biết đáp án cũng rất bình thường. Cũng bởi vì thế loài người mới có thể không ngừng tìm tòi để tiến bộ không ngừng. Về phần những chuyện linh dị kia cũng chẳng qua là hình thành từ cơ duyên xảo hợp, vốn không tính là gì. Anh dùng hai điều này đã muốn chứng minh lời anh nói là thật, có phải quá khó khiến mọi người tin tưởng rồi không?” Mạc Tiểu Mộc cười mỉa, nói.
“Nếu tôi nói gì các người cũng không tin thì dẫn tôi tới cục cảnh sát đi, tùy tiện thẩm vấn thế nào cũng được. Chỉ cần có thể tìm ra chứng cứ tôi nói dối, tôi bảo đảm để mặc các người xử lý.” Đường Nham thoải mái dựa vào ghế, dáng vẻ các người thích thế nào thì chiều thế ấy.
Thời đại này cũng không biết ra sao nữa. Nói dối cũng cho rằng là thật, nói thật lại không ai tin.
Những con người ngu ngốc không biết gì.
Các người
Vĩnh viễn cũng sẽ không
Lĩnh ngộ được
Sự huyền bí của phong thủy siêu hình
Mẹ kiếp, ông đây quả nhiên là ngâm thơ ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người.
Đường nào đó vô cùng tự kỷ, hung hăng khen ngợi mình trong lòng một trận.”
“Anh…” Mạc Tiểu Mộc thấy dáng vẻ này của Đường Nham thì lập tức nổi giận, vỗ bàn một cái, đứng dậy.
Lão Ngô ngồi cạnh cô ta vội vàng ngăn cô ta lại, ấn cô ta xuống ghế nói: “Tiểu Mộc, tôi dạy cô thế nào? Gặp chuyện phải bình tĩnh tỉnh táo. Sao động một chút là tức giận thế.”
Mạc Tiểu Mộc bị đội trưởng nhà mình trách móc một trận, lập tức như quả bóng cao su xì hơi, khẽ lầm bẩm một câu là do anh ta nói hươu nói vượn trước rồi không dám lên tiếng nữa.
Ha ha, còn tưởng rằng em gái này là hotgirl giang hồ, ai cũng có dáng vẻ đó. Không ngờ còn có người đánh bại được cô ta. Quả nhiên ai cũng có khắc tinh. Đường Nham dù bận vẫn ung dung xem náo nhiệt, còn không quên cho Mạc Tiểu Mộc một ánh mắt khiêu khích cô nhận thua đu.
Mạc Tiểu Mộc tức tới mức lại muốn vỗ bàn, cơ thể vừa động thì lão Ngô đã ném một ánh mắt cảnh cáo qua. Cô ta đành phải rụt lại.
Chương 34: Cược đi
“Không nói dối anh. Trước khi chúng tôi tìm tới anh thì đã điều tra về anh rồi. Sau khi Tô Thiên chết, anh đang xử lý tang sự của sư phụ anh, không từng rời khỏi hẻm Liễu Hòa. Hơn nữa anh và Tô Thiên cũng không xuất hiện cùng một lúc, đúng là không thể nghĩ ra nguyên nhân hại cô ấy. Hôm nay tới đây chủ yếu là muốn hỏi anh một chút rốt cuộc là làm thế nào anh biết chỗ chôn thi thể cô ấy. Đừng nói gì mà phong thủy, lý do này quá gượng gạo rồi.” Lão Ngô nhìn Đường Nham chằm chằm, gằn từng chữ nói.
Đường Nham thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ. Mẹ nó, nếu ông đây nói là đụng phải quỷ hồn của Tô Thiên, lúc này mới giúp đỡ bố cô ấy thì có lẽ các người sẽ tưởng tôi bị động kinh.
Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể nghĩ ra lý do để họ tin mình.
Đường Nham xem xét tướng mạo lão Ngô cẩn thận một hồi, phát hiện ngũ quan của ông ta rất thuận lợi, đời này hẳn là chưa bao giờ gặp tai họa lớn. Làn da ông ta lại không tốt lắm, nếp nhăn đầy trên mặt, có nghĩa là bên cạnh ông ta có tồn tại va chạm nhỏ và nguy hiểm nhỏ bất cứ lúc nào. Như thế rất hợp với tính chất công việc của ông ta. Hai hàng lông mày ông ta đen thui dày rậm, ẩn chứa một luồng chính khí cương trực.
Cũng không có chỗ nào đặc biệt để chỉ điểm.
Đường Nham dời tầm mắt qua mặt Mạc Tiểu Mộc, sửng sốt vài giây mới không kiềm được mà thầm khen ngợi. Dáng dấp em gái này đúng là quá xinh đẹp. Ôi phù, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này. Đường Nham vội vàng kéo lầu nghiêng thẳng lại, lần nữa dồn sự chú ý vào tướng mạo và vận thế của Mạc Tiểu Mộc.
Hàng lông mày cô ta có hình dạng vô cùng anh khí, có thể nhận ra là kiểu nữ hán tử. Cái trán trơn tròn căng đầy, hẳn là bản tính thông minh, tràn đầy mưu tính. Có sự thông minh và tài trí, lại có theo đuổi thực tế, còn tự tin biết dùng người, rất có tầm nhìn xa trong những việc cần suy xét.
Có điều hôm nay giữa trán cô ta lại có một vết xước nhỏ như sợi tóc, tạo nên một đường thẳng trên sự nghiệp của cô ta. Gần đây lúc cô ta làm nhiệm vụ không quá thuận lợi, hơn nữa có khả năng rất lớn sẽ gặp tai nạn máu me.
Em gái này vừa nhìn là biết là người không sợ trời không sợ đất, có lẽ lúc làm nhiệm vụ cũng xông lên trước. Nói thế thì tỷ lệ xuất hiện ngoài ý muốn là rất lớn.
Trong lòng có ý định xong, Đường Nham hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Tuy các người không tin nhưng tôi vẫn phải nhắc lại lần nữa. Tìm được tung tích Tô Thiên đúng là nhờ phong thủy và xem tướng mà nhìn ra được. Chúng ta có thể cá cược. Tôi có cách nghiệm chứng lời giải thích của mình. Nếu thành công, các người phải tin tưởng lời nói của tôi vô điều kiện. Nếu thất bại thì các người bảo tôi nói gì tôi sẽ nói cái đó.”
“Cá cược gì?” Lão Ngô còn chưa mở miệng, Mạc Tiểu Mộc đã vội vàng bật thốt lên.
“Tôi vừa xem tướng em gái cảnh sát, phát hiện gần đây cô sẽ có một nhiệm vụ lớn phải đi làm. Về phần nội dung cụ thể là gì thì đương nhiên không biết được nhưng vận thế của cô không tốt lắm. Trong lúc hành động sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, hơn nữa vô cùng có thể sẽ bị thương.” Đường Nham giải thích.
Nghe xong lời anh, Mạc Tiểu Mộc lập tức hừ lạnh đầy khinh thường.
“Hừ, anh không biết rồi. Tôi là cảnh sát quán quân Wushu. Đối phó với người như anh thì có năm ba người cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa tôi còn có súng ngắn, sao có thể gặp tai ương máu me. Còn nữa, gần đây trong cục cảnh sát không có nhiệm vụ lớn phải đi làm.”
Mạc Tiểu Mộc không tin lời Đường Nham chút nào nhưng lão Ngô nghe mà thầm giật nảy mình.
Gần đây đúng là trong cục có một vụ án rất lớn. Là một vụ án buôn lậu thuốc phiện, trải dài ba tỉnh. Tính chất vụ án vô cùng ác liệt. Ông ta cũng đã phái người trông coi lâu rồi, đã chắc chắn thời gian giao dịch của nhóm người kia. Tối hôm nay sẽ chuẩn bị thu lưới. Chuyện này chỉ có vài cảnh sát thâm niên kinh nghiệm phong phú trong cục biết, vốn không tuyên bố ra cho nên Mạc Tiểu Mộc mới không biết.
Có điều Đường Nham này có thể đoán ra tới mức này cũng coi như là rất có bản lĩnh. Không biết anh nhìn ra được từ đâu. Ông ta không tin vào chuyện xem tướng đâu.
“Được, vậy cứ làm như anh nói. Chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.” Lão Ngô đồng ý rất sảng khoái ngoài mặt nhưng trong lòng đã có ý định. Không phải anh nói Tiểu Mộc sẽ có tai ương máu me à? Được rồi, lúc hành động không cho cô ấy tham gia, chắc chắn sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn. Tới lúc đó sẽ đưa Tiểu Mộc nguyên vẹn không sứt mẻ tới đây. Đường Nham cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nói thật mọi chuyện ra thôi.
“Được, cứ quyết định như vậy đi. Tôi về đi học đã. Chúc lúc hai vị hành động thuận buồm xuôi gió, bắt kẻ xấu trong một lần hành động.” Đường Nham dứt lời thì đứng lên từ trên ghế, xoay người đi ra cửa.
Mạc Tiểu Mộc sau lưng lớn tiếng nói thêm một câu: “Anh cứ chờ đó mà coi. Tôi sẽ cho anh biết kết cục của đồ mặt dày nhanh thôi.”
Đường Nham không ngoảnh lại, cười rời đi.
Chờ anh ra khỏi cửa xong, Mạc Tiểu Mộc mới đắc ý nhìn lão Ngô nói: “Đội trưởng, tôi thấy lần này chắc chắn anh ta thua rồi. Gần đây vốn chúng ta không có nhiệm vụ lớn. Tôi càng không thể bị thương.”
Lão Ngô cười khổ một tiếng nói: “Điều này thì bị anh ta đoán đúng rồi. Trong cục chúng ta đúng là có một vụ án lớn. Vì chuyện quá khẩn cấp cho nên không nói cho cô biết.”
“Cái gì? Đúng là có thật à? Trời ơi, sao ông không nói sớm?”
“Cục trưởng ra lệnh vì để giữ bí mật. Có điều chuyện này cũng không có gì. Tới lúc đó cô đừng xuất cảnh, thành thành thật thật mà chờ ở cục, không xảy ra tai ương máu me gì cả.” Lão Ngô khuyên bảo.
“Không được, đương nhiên không được. Từ khi tôi làm cảnh sát tới nay lần đầu tiên gặp một vụ án lớn, không tự mình cảm nhận một chút thì sao học được kinh nghiệm? Hơn nữa tai ương máu me này chỉ là do anh ta nói bậy nói bạ mà thôi. Không phải ông không biết tác dụng của quyền cước của tôi, sao có thể bị thương dễ dàng như thế.” Mạc Tiểu Mộc nhìn lão Ngô, căng thẳng chờ câu trả lời của ông ta.
“Không được. Cô vẫn là cảnh sát đang thực tập, vốn không có tư cách tham gia nhiệm vụ trực tiếp. Cô vẫn nên thành thành thật thật mà chờ trong cục đi. Muốn tích lũy kiến thức thì vụ án lớn còn nhiều mà.” Lão Ngô trầm giọng từ chối yêu cầu của cô ta.
Mạc Tiêu Mộc có trăm nghìn cái không muốn trong lòng nhưng lại không dám xung đột chính diện với đội trưởng, tới lúc đó lại không thẻ thiếu được một trận phê bình.
Cô ta mấp máy môi vài lần, cuối cùng không nói thêm gì.
Đúng lúc này, đồng nghiệp trong cục thành phố gọi điện tới, nói có một cuộc tai nạn xe kỳ lạ, bảo ông ta mau quay về xử lý.
Lão Ngô dẫn theo Mạc Tiểu Mộc bắt taxi, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ xảy ra chuyện.
Mà Đường Nham bên kia thì thuận lợi trở về giảng đường, nhắn một tin báo bình an cho Lưu Tiểu Nhiên. Nếu không với tính cách của con nhóc kia thì chắc chắn lo lắng gần chết.
Từ sau chuyện ra tay hào phóng mời rượu vang tối qua, ánh mắt các bạn học nhìn Đường Nham cũng không đầu châm biếm coi thường như trước mà trở thành tìm tòi nghiên cứu và cực kỳ hâm mộ.
Chương 35: Khai khẩu sát*, vật hao tài
*Khai khẩu sát là sự xung sát của của những hình sát như: Cửa nhà khác, rất to, đối diện cửa nhà mình. Mỗi khi mở cửa nhà mình ra thấy ngay như cái miệng (khẩu) đang mở chờ sẵn để nuốt chửng mình; Cửa cầu thang máy ở đối diện cửa chính nhà mình, cũng như tình trạng cửa nhà đối diện; Một hẻm cụt không dài quá 30m ở chính giữa cửa nhà, mỗi khi mở cửa nhà ra thì thấy giống như tình trạng cửa nhà đối diện.
Điều này khiến Đường Nham nhất thời không quen, có điều cũng tốt, không có nhân vật tôm tép nhãi nhép xuất hiện nhảy lò cò, anh cũng có thể thả lỏng không ít.
Trương Lương vừa nhìn thấy Đường Nham đi vào phòng học thì vui vẻ đón, nhắc tới chuyện làm ăn.
“Vợ chú hai tôi có mở quán ăn ở phía tây thành phố, việc làm ăn vẫn rất ế ẩm. TÔi đã bàn với họ rồi, đồ đạc bên trong cũng rất đầy đủ. Có điều tôi cảm thấy vẫn nên chỉnh đón lại một chút, mở công ty thì tốt hơn. Sao, buổi chiều có rảnh không? Đi xem với tôi đi.”
“Thằng nhóc cậu làm việc thật nhanh nhẹn. Bây giờ mới qua một ngày đã làm xong, thật khâm phục.” Đường Nham giơ ngón tay cái lên.
“Này, chú hai tôi có đập nhiều tiền hơn thì tới lúc vội vàng cũng phải buông xuôi thôi. Tôi vừa mở miệng chú ấy đã đồng ý rất dứt khoát, giá cả còn rất lời.” Trương Lương dương dương đắc ý nói.
THấy dáng vẻ tôi lợi hại không, cậu mau qua khen ngợi tôi đi này, Đường NHam không kiềm được mà phá lên cười ha ha.
Chờ tới khi giờ học buổi sáng kết thúc, hai người tới phía tây thành phố xem xét quán ăn vừa mua.
Nhắc tới vị trí của quán ăn thì đúng là không tệ, trước mặt là đường phố, lượng khách hẳn là không cần lo lắng. Nhưng Đường Nham nhìn đường cái đối diện với cửa quán ăn kia thì cau mày lại.
Trương Lương vừa thấy vẻ mặt anh có thay đổi thì vội hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Đương nhiên là có. Ở khu vực có lượng khách tốt như thế mà việc làm ăn có thể nát thành thế này thì vấn đề có thể nhỏ à?” Đường Nham dứt lời, vươn tay chỉ vào con đường cái kia.
“Xe tới xe lui hàng ngày trên đường lớn, đầy rẫy các loại mùi lại còn vừa hay đối diện với cửa chính quán ăn. Những mùi này cứ tự nhiên mà bay vào trong quán như thế, phá hỏng kết cấu phong thủy vốn có. Cứ như thế thì tạo thành một loại khai khẩu sát. Cả ngày bị sát khí ăn mòn, người ở bên trong chắc chắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên, việc làm ăn có thể tốt được à?”
“Nghiêm trọng như thế hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Con đường cái này và quán ăn đều là vật chết, không thể dời đi được.” Vẻ mặt Trương Lương đầy đau khổ hỏi.
“Đừng lo lắng. Chuyện này rất đơn giản. Cậu đi tìm vài người xây một cái bồn hoa ở đây, trồng nhiều hoa cỏ chút. Cây cối đều thuộc hệ mộc, mộc lại có khả năng tinh lọc. Như vậy lúc sát khí bay tới thì có thể bị hơi thở của cây cối làm cho tách rời ra.” Đường Nham giải thích.
“Azi, thật ra thật dễ xử lý, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Lát nữa tôi sẽ gọi điện kêu người.” Trương Lương nghe phương án giải quyết thì thở phào nhẹ nhõm. Có cách chữa thì tốt rồi. Nếu không có cách chữa anh ta sẽ khóc tới ngất đi mất.
“Đi thôi. Vào xem một chút.” Trương Lương dứt lời, móc chìa khóa từ trong túi áo ra, bước lên mở cửa, dẫn đầu bước vào. Đường Nham không nhanh không chậm đi theo sau.
Cách sắp xếp trong quán cơm rất đơn giản đại khí, vừa vào đã thấy bàn ghế xếp ngay ngắn. Vì để đề phòng dính bụi nhiều nên còn cố ý che vải trắng lên chỗ quầy hàng.
Quầy thu ngân ở bên trái đại sảnh, bên cạnh còn đặt một cái tủ lạnh lớn, chếch với cửa chính. Chỉ cần có người bước vào đây, liếc mắt một cái là có thể thấy được.
“Sao lại đặt tủ lạnh ở chỗ này?” Đường Nham cau mày hỏi.
“À, nói là gần chỗ ăn cơm, khách có cần gì thì cũng dễ lấy hơn.” Trương Lương giải thích.
“Nhưng đặt ở vị trí này quá không phù hợp. Vừa vào cửa chính là có thể thấy. Ngày xưa, con người lấy thức ăn để đổi đồ vật. Thức ăn trong phong thủy vẫn luôn được coi là một loại tài. Người khác vừa vào cửa đã thấy rõ chỗ giấu tài, như vậy dễ dàng khiến người ta nhung nhớ. Trong kết cấu của cửa hàng không được nhìn thẳng thấy tủ lạnh. Còn có một nguyên nhân khác nữa là vì tủ lạnh thuộc loại kho tài ngầm. Lúc mở cửa đã thấy kho tài ngầm thì gia đình rất dễ gặp phá tài, rơi tài. Cứ thế này thì không lỗ tiền mới là lạ.” Đường NHam cạn lời, nói.
“Còn có cách nói nhs thế à? Thực sự chưa từng nghe. Chú hai tôi nói lúc đó cũng chỉ định để thuận tiện hơn, đâu nghĩ tới còn có nhiều cách giải thích như thế. Tôi sẽ nhờ người dời nó tới chỗ khác. Có điều chú hai tôi nghe nói nuôi cá có thể chiêu tài vận nên làm một cái bể cá lớn trong này. Hình như không có tác dụng gì. Cậu xem thử có vấn đề không?” Trương Lương đưa tay chỉ một cái bể cá cách đó không xa.
Giữa đại sảnh có treo một bức tranh ông thần tài. Bể cá này lại vừa vặn ở dưới bức tranh.
Đường Nham nhìn thì lại cạn lời một trận. Bể cá là vật trang trí có thể thúc đẩy vận nhất trong phong thủy: “Sơn quản nhân đinh, thủy quản tài*” Trong nhà đặt một bể cá phong thủy có thể mang đến tài cho gia đình nhưng không thể đặt dưới tượng thần. Hai số mệnh chống lại nhau. Anh giành tôi cướp, không chỉ không thúc đẩy dược tài hiệu quả mà còn có thể luôn bị hao tài.
*Theo quan niệm đông phương học, nơi nào tụ thủy nơi đó có lộc đầy. Bởi vậy, dân gian mới lưu truyền câu nói “Sơn quản nhân đinh, thủy quản tài” (Núi quản con người, nước quản tài lộc)
Cho nên nói không biết phong thủy thì đừng bày biện thêm cái gì. Mỗi một thứ đều có vị trí riêng của nó, như vậy mới hình thành kết cấu phong thủy tốt. Trái lại, nếu một món đồ trong đó đặt sai thì cũng rất dễ dẫn tới hậu quả tương ứng.
Đường Nham thật cẩn thận tháo bức tranh ông thần tài xuống cất đi, nói với Trương Lương: “Vẫn nên cất cái này đi, đặt bể cá là được rồi. Vật cực tất phản*, chuyện gì cũng phải có chừng có mực.”
*“Vật cùng tắc biến”, “Vật cực tất phản”, ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ đảo ngược lại.
“Được, cậu xem những thứ khác có phải sửa gì không? Tôi làm một lượt.” Trương Lương hỏi.
Vì vậy Đường Nham lại di chuyển trên lầu dưới lầu hai vòng, bỏ cũ thay mới tất cả các thứ cần thay, liệt kê ra một danh sách, dặn dò Trương Lương sửa theo nội dung trên đó là được rồi.
“Có điều phong thủy trong căn nhà này bị phá hoại không chỉ một ngày hai hai ngày. Trong hành lang khắp nơi đều tràn đầy sát khí. Tôi vừa vào một lúc đã cảm thấy toàn thân khó chịu. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là loại trừ sát khí.”
“Nên làm thế nào để loại trừ sát khí này?” Trương Lương nghe mà không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi.
“Ha ha, đơn giản lắm.” Đường NHam nhếch môi, để lộ một nụ cười vô cùng bỉ ổi.
Khiến Trương Lương nhìn mà trong lòng sợ hãi, vội hỏi: “Nói cho rõ ràng nghĩa là gì.”
“Tôi ấy à, có nuôi một con nữ quỷ. Đối với cô ấy mà nói thì những sát khí này là thứ đại bổ. Chờ lát nữa tôi sẽ thả cô ấy ra.” Đường Nham đắc ý nói.
Cái con mẹ nó, mình không nghe nhầm chứ? Một con nữ quỷ, nữ quỷ…
Trương Lương bị kinh sợ vì câu trả lời của Đường Nham, há hốc miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Đúng rồi, tới lúc rồi. Không phải tôi dặn cậu mua nhang nến à? Cậu đặt nó giữa hành lang, châm lên. Sau đó cứ làm như Chu Mạt, quỳ ở đó thành tâm niệm chú. Nhớ là ngàn vạn lần không được để cắt ngang.” Đường Nham dặn dò.
“Đây là những chuyện nhỏ. Rốt cuộc nữ quỷ kia của cậu là sao? Không sợ bị cô ta hấp thu khô tinh khí à?” Trương Lương mở to hai mắt, mặt đầy tò mò.
“Phì, cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó. Nóng vội cái gì, tôi nuôi là nữ quỷ phong thủy, chỉ hấp thu những thứ sát khí. Hơn nữa tôi là chủ nhân của cô ấy, dám ra tay với tôi thì cô ấy không thể không chịu trừng phạt. Tôi chỉ nói chuyện này cho một mình cậu, phải giữ bí mật đó.” Đường Nham bị lối suy nghĩ không bình thường của anh ta đánh cho ngoài khét trong sống, vội vàng giải thích.
Đường Nham ăn uống no đủ xong, ngây ngất mà dẫn em gái ma về lại cửa hàng, tiện thể ăn đậu hũ chiếm lợi gì đó, đùa vui tới mức vô cùng thích thú. Quả thực đây chính là cuộc sống dâm dục trong truyền thuyết.
So sánh ra thì Vương Đông quá mức thê thảm.
Anh ta bị Lý Thanh Minh đâm ngất đi, một mình lẻ loi nằm trong bụi cỏ dại. Các loại côn trùng nhỏ không biết tên bò qua bò lại trên người anh ta, còn bị gió lạnh thổi cả đêm. Đến ba bốn giờ sáng anh ta mới từ từ tỉnh lại.
Anh ta bỗng cảm thấy xương trên người như tan ra. Toàn thân đau đơn không nói, đầu còn choáng váng, định đứng lên từ trên bãi cỏ nhưng vừa động đậy, sự đau đớn mạnh mẽ truyền tới từ chân phải khiến anh ta hít một hơi khí lạnh.
Lúc trước anh ta bị tông không phải nhẹ, hơi chấn động não, trên đầu cũng có thêm một vết thương, may mà không nghiêm trọng lắm. Anh ta bị trầy da khắp người không nói, quan trọng là chân phải thực sự đau gần chết. Vương Đông đoán chắc chắn là gãy xương rồi.
Anh ta lại nhớ tới chuyện xảy ra trước lúc ngất đi mới phản ứng được chắc chắn là người đàn ông trong xe thấy mình đang rình coi cho nên mới cố ý đâm vào.
Anh ta không kiềm được mà hơi khóc không ra nước mắt. Đây cũng thật là bi thống quá đi. Chỉ nhìn thêm vài cái mà đã ra tay ác như vậy.
Vết thương nặng như thế, chỉ dựa vào sức mình anh ta thì xác định vững chắc là không thể quay về. Vương Đông định gọi điện báo cảnh sát trước rồi mới khó khăn mà lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Vừa nhìn mới phát hiện điện thoại đã đen thui rồi, thử hồi lâu cũng không mở lên được, chắc có lẽ bị ném tới tắt máy.
Này này thảm rồi, đồng không mông quạnh, ngay cả nửa cái bóng người cũng không có. Chân và tay đều gãy xương, thực sự là kêu trời trời không biết kêu đất đất không thưa rồi. Chờ lát nữa anh ta không bị đau chết cũng sẽ bị đói chết.
Không được, mình còn trẻ như thế, ngay ca rmột cô bạn gái cũng chưa từng có, tuyệt đối không thể để tính mạng mình mất đi ở chỗ này. Hơn nữa cái tên khốn kia hại mình ra nông nỗi này mà vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, sống cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Nhất định phải khiến anh ta trả giá thật lớn, để anh ta trả giá vì hành động hôm nay mới được.
Người tới bước đường cùng thì càng có thể phát huy tiềm năng của bản thân.
Vương Đông vì để có thể rời khỏi đây cũng đã dùng hết sức bò trên thảm cỏ, dùng bàn tay không bị thương đè chặt xuống đất, chân trái cố gắng đạp xuống, cơ thể hơi cong như con sâu đang bò, di chuyển tới trước từng chút một.
Bò một lúc rồi nghỉ một lúc, sau đó lại bò, cứ tuần hoàn như thế không ngừng. Vài tiếng sau, di chuyển được khoảng hơn một kilomét thì không chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này anh ta đã cách đường quốc lộ rất gần.
Cũng may mạng anh ta chưa tới đường cùng, vừa hay có một chiếc xe tải đi ngang qua, phát hiện Vương Đông quần áo tả tơi, vết thương chồng chất ngã gục trên đất đang hấp hối, vội vàng gọi cảnh sát.
Xe cảnh sát và xe cấp cứu tới cùng lúc, nhanh chóng đưa anh ta tới bệnh viện.
Qua một hồi bác sĩ cấp cứu, cuối cùng bảo vệ được mạng nhưng chân phải bị thương quá nghiêm trọng, bị bác sĩ chẩn đoán là có khả năng rất lớn không thể phục hồi như cũ. Nói cách khác là sau này anh ta sẽ trở thành một người què.
Tin tức này như tiếng sét đánh vang trời, khiến Vương Đông chấn động tới mù mờ. Cái gì? Anh ta vậy mà lại tàn tật? Sau này phải khập khà khập khiễng đi trên đường. Tới lúc đó người xung quanh chắc chắn sẽ chê cười anh ta chết. Điều này khiến anh ta phải sống thế nào.
Vẻ mặt Vương Đông suy sụp, một nỗi tuyệt vọng sâu sắc tự nhiên mà sinh, sau đó nhanh chóng chuyển thành căm phẫn và oán giận.
Tuy chỗ bị tai nạn rất hẻo lánh nhưng cảnh sát vẫn căn cứ vào dấu vết để lại ở hiện trường và camera giám sát ở đường quốc lộ, tập trung vào phương hướng Lý Thanh Minh lái xe rời đi. Từ đó họ lần theo dấu vết trên đọan đường, tìm được nhà anh ta.
Đêm này Lý Thanh Minh sống cũng rất giày vò. Anh ta bị sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, ném Tiếu Vi Vi ở ven đường xong thì lái xe về nhà một mình, khóa kỹ tất cả cửa sổ trong nhà rồi trốn vào phòng ngủ.
Anh ta buồn ngủ nhưng không dám chợp mắt. Chỉ cần khép mắt lại thì cảnh tượng kinh khủng kia sẽ xuất hiện trong đầu anh ta. Không biết có phải do yếu tố tâm lý không, anh ta vẫn luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà kỳ lạ như thể có thứ gì đó đang ẩn náu trong góc, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển động, khiến anh ta tinh thần căng thẳng cao độ, không dám thả lỏng một giây nào.
Mãi tới năm sáu giờ sáng anh ta mới chống đỡ không nổi mà nặng nề ngủ thiếp đi.
Tới khi cảnh sát tới gõ cửa, anh ta mới bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say, đầu đau muốn chết như thể sắp nổ ra. Anh ta mơ mơ màng màng xuống giường, mở cửa phòng ra. Thấy cảnh sát mặc đồng phục bỗng nhiên xuất hiện, anh ta vẫn trong trạng thái mù mờ.
Tổng cộng có ba cảnh sát tới, người đứng mũi chịu sào là đội trưởng đội cảnh sát hình sự lão Ngô, đã theo nghề cảnh sát mấy chục năm, có kinh nghiệm phá án phong phú. Đi theo sau lưng ông ta là hai cảnh sát thực tập năm nay mới tới cục, tên là Mạc Tiểu Mộc và Âu Dương.
Lão Ngô lần đầu tiên thấy Lý Thanh Minh đã sắc bén chú ý thấy vẻ mặt tiều tụy và đồng tử không có tinh thần của an ta.
“Xin chào, xin hỏi là anh Lý Thanh Minh đúng không?” Sự nghi ngờ nổi lên trong lòng lão Ngô nhưng vẻ mặt lại không thay đổi mà hỏi.
“À vâng. Các ông có chuyện gì không?” Lý Thanh Minh nghi ngờ hỏi.
“Chúng tôi tới đây là vì có một vụ án, muốn hỏi thăm anh về tình hình một chút, có lẽ sẽ mất chút thời gian. Có tiện vào trong nói chuyện không?” Lão Ngô giải thích mục đích đến.
“À, có thể, vào đi.” Lý Thanh Minh nghiêng người nhường đường.
Với tính tình anh ta ngày trwóc, thấy những cảnh sát không mời mà tới này thì chắc chắn không thể thiếu được việc châm chọc khiêu khích một trận. Nhưng từ khi trải qua chuyện tối qua, trong lòng anh ta cảm thấy rợn cả tóc gáy như thể con quái vật vẫn đang ở cạnh anh ta vậy, rất tà môn.
Bây giờ bỗng thấy người ngoài thực ra khiến thần kinh căng cứng của anh ta thả lỏng hơn rất nhiều. Không phải nói cảnh sát là người đủ quang minh chính đại nhất trên thế giới này à? Họ vào cửa có khí còn có thể đè ép tà vật ở đây, khiến nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tính toán như thế nên Lý Thanh Minh đồng ý rất dứt khoát.
Hai nam một nữ, ba cảnh sát đi theo sau anh ta vào nhà.
“Xin hỏi rốt cuộc tìm tôi là vì chuyện gì? Hình như tôi không từng làm chuyện vi phạm pháp luật.” Lý thanh Minh cau mày hỏi, tầm mắt lại không kiềm được mà quét tới quét lui trong phòng khách, muốn nhìn thử xem trong phòng có chỗ nào kỳ lạ không.
“Xin chào, tên anh là gì?” Cảnh sát nữ Mạc Tiểu Mộc lấy giấy bút ra, nằm bò trên bàn, không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Tóc cô ta buộc hết ra sau thành một cái đuôi ngựa, chỉ để lại vài sợi tóc nghịch ngợm di chuyển trên trán. Đôi đồng tử rất to, thần thái phấn khởi, cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Bộ đồng phục cảnh sát nghiêm chỉnh cũng không che nổi dáng người lung linh hấp dẫn của cô ta. Đây là một người đẹp hiếm có.
Lúc cô ta cúi đầu viết chữ để lộ ra một đoạn cổ trắng mịn và phần lớn xương quai xanh xinh xắn.
“Vừa vào cửa đã hỏi cung à?” LÝ Thanh Minh rất bực mình, khoát khoát tay, mắt lại không kiềm được mà quét vài lần trên người Mạc Tiểu Mộc.
Chương 32: Nguyên nhân hậu quả
“Xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi. Tên?” Mạc Tiểu Mộc nhắc lại một lần đâu ra đấy.
Lý Thanh Minh thấy dáng vẻ giải quyết việc chung của cô ta, đành phải thỏa hiệp mở miệng.
“Lý Thanh Minh.”
“Tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“Nơi làm việc?”
“Tôi còn chưa học đại học xong, chưa có công việc.”
“Tên trường?”
“Đại học Thanh Viễn.”
“Tối qua anh đi đâu?”
“Tối qua tôi tới một mảnh đất hoang ở ngoại thành.” Lý Thanh Minh vô thức bật thốt lên, vừa bắt đầu nói ra đã lập tức hối hận, bổ sung thêm: “Là đi làm việc, từng đi ngang qua đó.”
“Làm chuyện gì?” Mạc Tiểu Mộc hỏi đơn giản tiếp.
“Không cần phải nói chuyện này ra chứ?” Lý Thanh Minh cau mày. Cảnh sát nhỏ này sao lại nhất quyết không tha như thế.
“À, anh Lý đừng gấp gáp. Sở dĩ chúng tôi hỏi những việc này là vì có nguyên nhân. Tại bãi đất hoang ở ngoại ô thành phố anh vừa nói đã xảy ra một vụ tai nạn xe. Vết thương của người bị hại rất nghiêm trọng, có thể sẽ trở thành người tàn tật. Qua kiểm tra sàng lọc, chúng tôi phát hiện anh từng lái chiếc Audi 4 xuất hiện ở đó cho nên mới có những câu hỏi này.” Lão Ngô vội vàng giải thích.”
“Tai nạn xe ở chỗ chim không thèm ị kia á? Chỗ đó quỷ khí âm u tĩnh mịch, sao có thể xảy ra chuyện như thế chứ. Tôi không rõ lắm đâu.” Lý Thanh Minh không hiểu ra sao nói.
Chỗ đó ngoài mình và Tiếu Vi Vi còn có sự tồn tại của người hác, lại còn xảy ra tai nạn xe? Chuyện này là sao? Chẳng lẽ ở đó có thứ gì tà môn thật cho nên mới khiến người qua đường bị thương.
Lý Thanh Minh thầm suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Lão Ngô cẩn thận quan sát Lý Thanh Minh, phát hiện vẻ mặt anh ta ngạc nhiên, dáng vẻ như bị dọa tới, hẳn không phải là giả bộ mà đúng là không biết chuyện này.
“Đúng, hơn nữa chúng tôi còn phát hiện ở cách chỗ xảy ra tai nạn không xe dấu vết chiếc xe của anh. Cho nên hẳn là lúc đó anh có mặt ở đó mới đúng. Bây giờ xin anh nhớ lại xem rốt cuộc vào lúc mười một giờ tối qua đã xảy ra chuyện gì.” Lão Ngô nói.
Tối hôm qua? Lý Thanh Minh nhớ lại, khuôn mặt quái dị nhìn mà phát kinh xuất hiện trong đầu anh ta, dọa anh ta sợ tới toàn thân run lên cầm cập, hồi lâu không lên tiếng.
Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên kỳ lạ, ai cũng không lên tiếng, yên tĩnh tới mức tiếng tim đập cũng nghe một rõ hai ràng.
Âu Dương cảm nhận thấy Lý Thanh Minh có chỗ không đúng, mở miệng khuyên bảo: “Có đầu mối gì thì nói ra đi. Chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng mọi chuyện. Nếu anh có khó khăn gì, chúng tôi cũng rất cam tâm tình nguyện giúp một tay.”
Lý Thanh Minh im lặng một lúc mới mở miệng, nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện xảy ra hôm qua ra. Đương nhiên anh ta cũng không nói rõ ràng cụ thể là đang làm chuyện gì, chỉ nói hẹn hò với bạn gái, thấy chỗ đó yên tĩnh mới dừng xe nói chuyện một lúc.
Kết quả lại bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt kỳ lạ kinh khủng khiến anh ta sợ tới mức hồn bay phách tán, lập tức lái xe rời đi. Chuyện khác thì anh ta không biết.
Lão Ngô nghe lời giải thích này thì nheo mắt đầy nghi ngờ. Nói thật, trước khi tới trong lòng ông ta đã khẳng định một trăm phần trăm người gây ra chuyện là Lý Thanh Minh rồi. Vốn ông ta tưởng dùng hiểu biết và tình cảm cùng với lý lẽ để khuyên bảo thì Lý Thanh Minh sẽ thừa nhận rất nhanh.
Nhưng ông ta không ngờ vậy mà lại nhận được một câu trả lời hoàn toàn khác với những gì ông ta dự đoán.
HƠn nữa nghe có vẻ dường như Lý Thanh Minh không nói dối. Có điều quái vật yêu tà cái gì cũng quá không thể tưởng tượng nổi. Trên thế giới này chắc chắn sẽ không có thứ đó. Xem ra vụ tai nạn xe này không đơn giản như thế.
Đúng vào lúc đó, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Mọi người đều không hẹn mà cùng dời mắt về phía túi áo lão Ngô. Chỗ đó căng phồng lên, đang rung không ngừng.
Lão Ngô vội vàng nhấn nút trả lời, tránh tới nhà vệ sinh nghe điện thoại, nói chuyện hơn mười phấp thu mới quay lại phòng khách.
“À, vừa rồi là cục cảnh sát gọi điện tới, nói người bị hại đã tỉnh. Bây giừo chúng ta phải quay về để hỏi thăm một lần. Có điều căn cứ vào những chứng cứ đã có, mối nghi ngờ của anh Lý vẫn còn rất lớn. Chỉ khiến anh ấm ức đi theo chúng tôi về cục cảnh sát chờ một thời gian ngắn rồi.” Lão Ngô dứt lời, lấy một cái còng tay từ trong túi áo ra, giơ lên trước mặt Lý Thanh Minh.
“Vì sao chứ? Anh đây không có làm việc vi phạm pháp luật.” Lý Thanh Minh vừa nghe thấy thế thì lập tức nổi giận, lạnh mặt nói.
“Xin lỗi, đây là quy định. Anh nhất định phải đi một chuyến. Về phần anh có làm chuyện vi phạm pháp luật hay không thì chúng tôi sẽ điều tra.” Lão Ngô đẩy còng tay lại gần Lý Thanh Minh hơn.
“Hừ, hôm nay anh đây sẽ không đi, xem các người có thể làm gì tôi. Đây là nhà tôi, đi ra ngoài. Không được khoa tay múa chân ở đây.” Lý Thanh Minh tức giận, dáng vẻ công tử quần là áo lụa lập tức lộ ra, thái độ kiêu ngạo cứng rắn vô cùng.
Lão Ngô cũng không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa, nháy mắt ra hiệu với Âu Dương. Hai người cùng đứng dậy, nhấn Lý Thanh Minh ngã xuống ghế sô pha, cưỡng chế đeo còng tay cho anh ta, dẫn về cục cảnh sát.
Sau khi dẫn Lý Thanh Minh vào phòng giam, lão Ngô lại vội vàng tới bệnh viện hỏi thăm tình hình.
Dưới sự dẫn dắt từng bước của ông ta, Vương Đông cũng nói mọi chuyện ra. Kết hợp hai bên, chuyện mới như là viên ngọc vỡ tan tành lại liền lại lần nữa.
Thì ra thằng nhóc Vương Đông này lén quay cảnh đôi tình nhân ngwòi than thân thiết. Trước đó lại ăn mặc ly kỳ cổ quái mới dẫn tới việc Lý Thanh Minh nhìn nhầm, bị dọa sợ do đó hoảng hốt lo sợ lái xe rời đi, không cẩn thận đụng phải Vương Đông.
Chuyện này cũng đúng là coi như không khéo không thành sách rồi.
Nghe lão Ngô giải thích một hồi xong, Lý Thanh Minh mới phản ứng lại. Thì ra không phải tối qua mình nhìn thấy quái vật gì mà là người đeo khẩu trang hình đầu lâu, thực sự là dở khóc dở cười.
Mình vậy mà lại bởi vì chuyện này mà bị dọa tới mức hoảng hốt lo sợ, cả đêm không ngủ ngon giấc. Có điều người kia cũng đáng đời. Ai bảo anh ta rảnh rỗi không có việc gì qua đây rình coi.
Tuy nguyên nhân hậu quả sự việc đã được điều tra xong, cũng không phải lỗi ở mình Lý Thanh Minh nhưng anh ta cũng không thể rời khỏi cục cảnh sát ngay.
Bất kể nói thế nào thì Vương Đông đúng là bị anh ta đâm vào. Anh ta phải gánh chịu hậu quả vì việc này cho nên Lý Thanh Minh bị giam tạm thời.
Cũng may để anh ta tự do truyền tin nên anh ta nhanh chóng liên lạc với công ty nhà mình, bảo đưa luật sư qua cho anh ta.
Qua nhiều lần bàn bạc cùng nhau, Lý Thanh Minh đồng ý đưa cho Vương Đông năm mươi vạn, co như là đền bù tổn thất vì chuyện anh ta bị tàn tật. Đồng thời Lý Thanh Minh cũng phải nộp tiền phạt, tích cực nhận sai. Ba ngày sau anh ta được thả ra.
Sau khi về nhà thì không thể thiếu bị bề trên trách mắng một trận, lúc này mới ảo não quay về trường.
Vương Đông xuất viện, cầm tiền bồi thường của Lý Thanh Minh về nhà. Dù nói thế nào thì số tiền kia cũng coi như là một khoản tiền lớn rồi.
Chuyện này tới đây thì đã qua một khoảng thời gian.
Còn Đường Nham, sau khi về cửa hàng thì ngủ một giấc với người đẹp, rạng sáng hôm sau cũng rất tự giác chờ Lưu Tiểu Nhiên ở cửa.
Cô bé vẫn ăn mặc gọn gàng hợp lòng người khiến người ta nhìn đã thấy sinh lòng thiện cảm.
Chương 33: Vụ án của Tô Thiên
“Nghe nói bây giờ cô nhóc là hoa khôi giảng đường rồi, lợi hại quá. Chắc chắn là rất nhiều người theo đuổi. Theo như tôi đoán thì tôi phải đứng sang một bên rồi.” Đường Nham nhìn Lưu Tiểu Nhiên bước từng bước tới, cau mày nói, dáng vẻ rất đau đớn lòng.
“Anh đừng nói thế. Những người kia đều là đồ buồn tẻ, toàn tùy tiện lấy mấy thứ đưa cho tôi. Tôi cảm thấy anh không tệ.” Giọng Lưu Tiểu Nhiên càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Đường Nham cười ha ha, cảm thấy cô bé này thật sự là thú vị, yếu đuối đáng yêu, chắc chắn ăn rất ngon miệng.
Hai người cũng đi xe buýt như hôm qua, may là lần này không xảy ra chuyện gì bất ngờ, ra khỏi trường rất thuận lợi
Chỉ có điều vừa ra tới cửa lớn, Đường Nham đã bị người ta chặn lại.
Là một người đàn ông trung niên mặt áo ngắn tay sẫm màu, mặt mày bình thường, đặt trên đường lớn cũng chỉ là một nhân vật người qua đường bình thường.
So ra thì cô bé ở bên cạnh ông ta xuất chúng hơn rất nhiều. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt đẹp đẽ, đôi chân dài vô cùng tinh tế. Ngay cả áo sơ mi trắng quần jean đơn giản cũng khiến cô ta mặc lên cho ra cảm giác trong sáng không dính bụi trần. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai hàng mày có vài phần anh khí.
Đúng vậy, hai người này là cảnh sát điều tra vụ tai nạn xe của Lý Thanh Minh, lão Ngô và Mạc Tiểu Mộc. Chỉ có điều lúc này Vương Đông còn đang ngọ nguậy ở bãi đất hoang. Họ cũng không biết chuyện tai nạn xe.
Có thể là nữ sinh vô cùng nhạy cảm với người xinh đẹp như mìnhnên Mạc Tiểu Mộc không kiềm được mà lén quan sát Lưu Tiểu Nhiên vài lần. Dáng dấp cô bé này đúng là rất đẹp, nhìn có vẻ nhu mì điềm đạm, đúng là loại hình rất dễ kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông. Có thể quyến rũ được đại mỹ nhân, người đàn ông tên Đường Nham này vẫn là rất có bản lĩnh.
“Xin hỏi anh là Đường Nham à?” Lão Ngô hỏi theo lễ phép một câu.”
“Ặc, vâng.” Đường Nham vươn tay gãi đầu, nghi ngờ về lai lịch của hai người này.
“Tôi là lão Ngô của đội cảnh sát hình sự thành phố, tìm anh nói chút chuyện. Bây giờ có được không?” Lão Ngô dứt lời, móc chứng nhận cảnh sát ra cho Đường Nham xem.
Sao lại có cảnh sát tìm tới mình? Đường Nham thầm lẩm bẩm nhưng mặt vẫn không đổi sắc. Anh gật đầu đồng ý. Dù sao thì anh đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, không làm ra chuyện gì xấu thì cần gì phải sợ cảnh sát chứ.
“Được rồi, bên cạnh có một quán cà phê. Chúng ta qua đó ngồi chút đi.” Lão Ngô nói.
Đường Nham nhìn theo ngón tay Lão Ngô, thấy cách đó không xa nên cũng rất ngoan ngoãn đồng ý. Lưu Tiểu Nhiên bên cạnh lại hơi lo lắng, không kiềm được mà vươn tay kéo ống tay áo anh, mặt đầy vẻ lo âu.
Đường Nham mỉm cười trấn an cô ta: “Yên tâm đi, không sao đâu. Cô về trường trước, chờ lát nữa tôi và hai đồng chí cảnh sát nói chuyện xong sẽ nhắn tin cho cô.”
Lưu Tiểu Nhiên cắn môi rồi không nói thêm gì nữa. Tôi cô ta định đi cùng xem sao nhưng lại sợ mình nhiều chuyện chọc cho Đường Nham mất hứng, đành phải ngoan ngoãn xoay người đi vào trong trường.
Đường Nham thấy cô ta vào trường xong mới đi theo lão Ngô tới quán cà phê.
Bây giờ còn là sáng sớm, quán cà phê vừa mở cửa, còn chưa có khách. Ba người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Chờ nhân viên phục vụ bưng cà phê lên xong, lão Ngô mở miệng trước tiên, hỏi: “Tôi muốn hỏi anh về vụ án cô cả tập đoàn Đế Quốc bị giết. Nghe nói là anh giúp đỡ tìm được thi thể.”
Thì ra là tới vì chuyện này. Đường Nham lập tức hiểu rõ ra. Tô Kiến Quốc là dựa vào chỉ bảo của mình mới tìm được thi thể của Tô Thiên. Nếu quy công lao về mặt phong thủy thì đúng là quá không thể tưởng tượng nổi. Người khác không tin cũng hợp tình hợp lý. Tính toán như thế thì sự nghi ngờ của mình rất lớn. Cảnh sát sẽ tìm tới cửa hỏi thăm cũng là chuyện trong dự đoán cho nên anh cũng đồng ý rất thoải mái.
“À, chuyện này à. Từ bé tôi đã học xem tướng phong thủy. Lần trước vô tình gặp được tổng giám đốc Tô, cũng là có duyên nên chỉ điểm ông ấy vài câu. Sao? Có vấn đề gì không?”
Nói mộ hồi lại khá giống đoạn lời thoại thường có trong phim truyền hình, dùng có duyên để tóm tắt tất cả mọi thứ.
“Ha ha ha, đương nhiên là có. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật hòa bình, chủ nghĩa vô thần phổ biến. Anh cũng là sinh viên đại học, không phải ngay điều này cũng không hiểu chứ? Vậy mà lại nói mấy chuyện không thực tế như phong thủy xem tướng này.” Mạc Tiểu Mộc lạnh mặt nói.
Cô ta chắc chắn sẽ không tin những lời nói vô căn cứ này. Vừa nhìn đã biết người đàn ông này nói hươu nói vượn. Hừ, tài ăn nói cũng không tệ lắm. Thảo nào có thể trêu ghẹo người đẹp nhỏ lúc nãy.
“Em gái cảnh sát này nói chuyện cũng quá võ đoán. Bây giờ là xã hội khoa học kỹ thuật không sai nhưng không phải là mọi thứ đều có thể dùng khoa học kỹ thuật để giải thích. Trên thế giới này còn có rất nhiều thứ khó hiểu. Chuyện linh dị không tìm ra nguyên nhân ở khắp mọi nơi trong nước cũng vô số kể. Cô không thể vì không từng thấy sự lợi hại của phong thủy mà cố tình đánh giá thấp.” Đường Nham phản bác không chút khách sáo.
Dáng vẻ em gái cảnh sát này quá xinh đẹp, tính tình cũng không nhỏ, nói chuyện cũng hùng hổ dọa người. Hừ, nếu rơi vào trong tay bản Đường, chắc chắn phải dạy dỗ một trận mới được.
“Thế giới tự nhiên bao la vạn trượng, chuyện chúng ta không thể giải quyết, không biết đáp án cũng rất bình thường. Cũng bởi vì thế loài người mới có thể không ngừng tìm tòi để tiến bộ không ngừng. Về phần những chuyện linh dị kia cũng chẳng qua là hình thành từ cơ duyên xảo hợp, vốn không tính là gì. Anh dùng hai điều này đã muốn chứng minh lời anh nói là thật, có phải quá khó khiến mọi người tin tưởng rồi không?” Mạc Tiểu Mộc cười mỉa, nói.
“Nếu tôi nói gì các người cũng không tin thì dẫn tôi tới cục cảnh sát đi, tùy tiện thẩm vấn thế nào cũng được. Chỉ cần có thể tìm ra chứng cứ tôi nói dối, tôi bảo đảm để mặc các người xử lý.” Đường Nham thoải mái dựa vào ghế, dáng vẻ các người thích thế nào thì chiều thế ấy.
Thời đại này cũng không biết ra sao nữa. Nói dối cũng cho rằng là thật, nói thật lại không ai tin.
Những con người ngu ngốc không biết gì.
Các người
Vĩnh viễn cũng sẽ không
Lĩnh ngộ được
Sự huyền bí của phong thủy siêu hình
Mẹ kiếp, ông đây quả nhiên là ngâm thơ ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người.
Đường nào đó vô cùng tự kỷ, hung hăng khen ngợi mình trong lòng một trận.”
“Anh…” Mạc Tiểu Mộc thấy dáng vẻ này của Đường Nham thì lập tức nổi giận, vỗ bàn một cái, đứng dậy.
Lão Ngô ngồi cạnh cô ta vội vàng ngăn cô ta lại, ấn cô ta xuống ghế nói: “Tiểu Mộc, tôi dạy cô thế nào? Gặp chuyện phải bình tĩnh tỉnh táo. Sao động một chút là tức giận thế.”
Mạc Tiểu Mộc bị đội trưởng nhà mình trách móc một trận, lập tức như quả bóng cao su xì hơi, khẽ lầm bẩm một câu là do anh ta nói hươu nói vượn trước rồi không dám lên tiếng nữa.
Ha ha, còn tưởng rằng em gái này là hotgirl giang hồ, ai cũng có dáng vẻ đó. Không ngờ còn có người đánh bại được cô ta. Quả nhiên ai cũng có khắc tinh. Đường Nham dù bận vẫn ung dung xem náo nhiệt, còn không quên cho Mạc Tiểu Mộc một ánh mắt khiêu khích cô nhận thua đu.
Mạc Tiểu Mộc tức tới mức lại muốn vỗ bàn, cơ thể vừa động thì lão Ngô đã ném một ánh mắt cảnh cáo qua. Cô ta đành phải rụt lại.
Chương 34: Cược đi
“Không nói dối anh. Trước khi chúng tôi tìm tới anh thì đã điều tra về anh rồi. Sau khi Tô Thiên chết, anh đang xử lý tang sự của sư phụ anh, không từng rời khỏi hẻm Liễu Hòa. Hơn nữa anh và Tô Thiên cũng không xuất hiện cùng một lúc, đúng là không thể nghĩ ra nguyên nhân hại cô ấy. Hôm nay tới đây chủ yếu là muốn hỏi anh một chút rốt cuộc là làm thế nào anh biết chỗ chôn thi thể cô ấy. Đừng nói gì mà phong thủy, lý do này quá gượng gạo rồi.” Lão Ngô nhìn Đường Nham chằm chằm, gằn từng chữ nói.
Đường Nham thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ. Mẹ nó, nếu ông đây nói là đụng phải quỷ hồn của Tô Thiên, lúc này mới giúp đỡ bố cô ấy thì có lẽ các người sẽ tưởng tôi bị động kinh.
Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể nghĩ ra lý do để họ tin mình.
Đường Nham xem xét tướng mạo lão Ngô cẩn thận một hồi, phát hiện ngũ quan của ông ta rất thuận lợi, đời này hẳn là chưa bao giờ gặp tai họa lớn. Làn da ông ta lại không tốt lắm, nếp nhăn đầy trên mặt, có nghĩa là bên cạnh ông ta có tồn tại va chạm nhỏ và nguy hiểm nhỏ bất cứ lúc nào. Như thế rất hợp với tính chất công việc của ông ta. Hai hàng lông mày ông ta đen thui dày rậm, ẩn chứa một luồng chính khí cương trực.
Cũng không có chỗ nào đặc biệt để chỉ điểm.
Đường Nham dời tầm mắt qua mặt Mạc Tiểu Mộc, sửng sốt vài giây mới không kiềm được mà thầm khen ngợi. Dáng dấp em gái này đúng là quá xinh đẹp. Ôi phù, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này. Đường Nham vội vàng kéo lầu nghiêng thẳng lại, lần nữa dồn sự chú ý vào tướng mạo và vận thế của Mạc Tiểu Mộc.
Hàng lông mày cô ta có hình dạng vô cùng anh khí, có thể nhận ra là kiểu nữ hán tử. Cái trán trơn tròn căng đầy, hẳn là bản tính thông minh, tràn đầy mưu tính. Có sự thông minh và tài trí, lại có theo đuổi thực tế, còn tự tin biết dùng người, rất có tầm nhìn xa trong những việc cần suy xét.
Có điều hôm nay giữa trán cô ta lại có một vết xước nhỏ như sợi tóc, tạo nên một đường thẳng trên sự nghiệp của cô ta. Gần đây lúc cô ta làm nhiệm vụ không quá thuận lợi, hơn nữa có khả năng rất lớn sẽ gặp tai nạn máu me.
Em gái này vừa nhìn là biết là người không sợ trời không sợ đất, có lẽ lúc làm nhiệm vụ cũng xông lên trước. Nói thế thì tỷ lệ xuất hiện ngoài ý muốn là rất lớn.
Trong lòng có ý định xong, Đường Nham hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Tuy các người không tin nhưng tôi vẫn phải nhắc lại lần nữa. Tìm được tung tích Tô Thiên đúng là nhờ phong thủy và xem tướng mà nhìn ra được. Chúng ta có thể cá cược. Tôi có cách nghiệm chứng lời giải thích của mình. Nếu thành công, các người phải tin tưởng lời nói của tôi vô điều kiện. Nếu thất bại thì các người bảo tôi nói gì tôi sẽ nói cái đó.”
“Cá cược gì?” Lão Ngô còn chưa mở miệng, Mạc Tiểu Mộc đã vội vàng bật thốt lên.
“Tôi vừa xem tướng em gái cảnh sát, phát hiện gần đây cô sẽ có một nhiệm vụ lớn phải đi làm. Về phần nội dung cụ thể là gì thì đương nhiên không biết được nhưng vận thế của cô không tốt lắm. Trong lúc hành động sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, hơn nữa vô cùng có thể sẽ bị thương.” Đường Nham giải thích.
Nghe xong lời anh, Mạc Tiểu Mộc lập tức hừ lạnh đầy khinh thường.
“Hừ, anh không biết rồi. Tôi là cảnh sát quán quân Wushu. Đối phó với người như anh thì có năm ba người cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa tôi còn có súng ngắn, sao có thể gặp tai ương máu me. Còn nữa, gần đây trong cục cảnh sát không có nhiệm vụ lớn phải đi làm.”
Mạc Tiểu Mộc không tin lời Đường Nham chút nào nhưng lão Ngô nghe mà thầm giật nảy mình.
Gần đây đúng là trong cục có một vụ án rất lớn. Là một vụ án buôn lậu thuốc phiện, trải dài ba tỉnh. Tính chất vụ án vô cùng ác liệt. Ông ta cũng đã phái người trông coi lâu rồi, đã chắc chắn thời gian giao dịch của nhóm người kia. Tối hôm nay sẽ chuẩn bị thu lưới. Chuyện này chỉ có vài cảnh sát thâm niên kinh nghiệm phong phú trong cục biết, vốn không tuyên bố ra cho nên Mạc Tiểu Mộc mới không biết.
Có điều Đường Nham này có thể đoán ra tới mức này cũng coi như là rất có bản lĩnh. Không biết anh nhìn ra được từ đâu. Ông ta không tin vào chuyện xem tướng đâu.
“Được, vậy cứ làm như anh nói. Chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.” Lão Ngô đồng ý rất sảng khoái ngoài mặt nhưng trong lòng đã có ý định. Không phải anh nói Tiểu Mộc sẽ có tai ương máu me à? Được rồi, lúc hành động không cho cô ấy tham gia, chắc chắn sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn. Tới lúc đó sẽ đưa Tiểu Mộc nguyên vẹn không sứt mẻ tới đây. Đường Nham cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nói thật mọi chuyện ra thôi.
“Được, cứ quyết định như vậy đi. Tôi về đi học đã. Chúc lúc hai vị hành động thuận buồm xuôi gió, bắt kẻ xấu trong một lần hành động.” Đường Nham dứt lời thì đứng lên từ trên ghế, xoay người đi ra cửa.
Mạc Tiểu Mộc sau lưng lớn tiếng nói thêm một câu: “Anh cứ chờ đó mà coi. Tôi sẽ cho anh biết kết cục của đồ mặt dày nhanh thôi.”
Đường Nham không ngoảnh lại, cười rời đi.
Chờ anh ra khỏi cửa xong, Mạc Tiểu Mộc mới đắc ý nhìn lão Ngô nói: “Đội trưởng, tôi thấy lần này chắc chắn anh ta thua rồi. Gần đây vốn chúng ta không có nhiệm vụ lớn. Tôi càng không thể bị thương.”
Lão Ngô cười khổ một tiếng nói: “Điều này thì bị anh ta đoán đúng rồi. Trong cục chúng ta đúng là có một vụ án lớn. Vì chuyện quá khẩn cấp cho nên không nói cho cô biết.”
“Cái gì? Đúng là có thật à? Trời ơi, sao ông không nói sớm?”
“Cục trưởng ra lệnh vì để giữ bí mật. Có điều chuyện này cũng không có gì. Tới lúc đó cô đừng xuất cảnh, thành thành thật thật mà chờ ở cục, không xảy ra tai ương máu me gì cả.” Lão Ngô khuyên bảo.
“Không được, đương nhiên không được. Từ khi tôi làm cảnh sát tới nay lần đầu tiên gặp một vụ án lớn, không tự mình cảm nhận một chút thì sao học được kinh nghiệm? Hơn nữa tai ương máu me này chỉ là do anh ta nói bậy nói bạ mà thôi. Không phải ông không biết tác dụng của quyền cước của tôi, sao có thể bị thương dễ dàng như thế.” Mạc Tiểu Mộc nhìn lão Ngô, căng thẳng chờ câu trả lời của ông ta.
“Không được. Cô vẫn là cảnh sát đang thực tập, vốn không có tư cách tham gia nhiệm vụ trực tiếp. Cô vẫn nên thành thành thật thật mà chờ trong cục đi. Muốn tích lũy kiến thức thì vụ án lớn còn nhiều mà.” Lão Ngô trầm giọng từ chối yêu cầu của cô ta.
Mạc Tiêu Mộc có trăm nghìn cái không muốn trong lòng nhưng lại không dám xung đột chính diện với đội trưởng, tới lúc đó lại không thẻ thiếu được một trận phê bình.
Cô ta mấp máy môi vài lần, cuối cùng không nói thêm gì.
Đúng lúc này, đồng nghiệp trong cục thành phố gọi điện tới, nói có một cuộc tai nạn xe kỳ lạ, bảo ông ta mau quay về xử lý.
Lão Ngô dẫn theo Mạc Tiểu Mộc bắt taxi, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ xảy ra chuyện.
Mà Đường Nham bên kia thì thuận lợi trở về giảng đường, nhắn một tin báo bình an cho Lưu Tiểu Nhiên. Nếu không với tính cách của con nhóc kia thì chắc chắn lo lắng gần chết.
Từ sau chuyện ra tay hào phóng mời rượu vang tối qua, ánh mắt các bạn học nhìn Đường Nham cũng không đầu châm biếm coi thường như trước mà trở thành tìm tòi nghiên cứu và cực kỳ hâm mộ.
Chương 35: Khai khẩu sát*, vật hao tài
*Khai khẩu sát là sự xung sát của của những hình sát như: Cửa nhà khác, rất to, đối diện cửa nhà mình. Mỗi khi mở cửa nhà mình ra thấy ngay như cái miệng (khẩu) đang mở chờ sẵn để nuốt chửng mình; Cửa cầu thang máy ở đối diện cửa chính nhà mình, cũng như tình trạng cửa nhà đối diện; Một hẻm cụt không dài quá 30m ở chính giữa cửa nhà, mỗi khi mở cửa nhà ra thì thấy giống như tình trạng cửa nhà đối diện.
Điều này khiến Đường Nham nhất thời không quen, có điều cũng tốt, không có nhân vật tôm tép nhãi nhép xuất hiện nhảy lò cò, anh cũng có thể thả lỏng không ít.
Trương Lương vừa nhìn thấy Đường Nham đi vào phòng học thì vui vẻ đón, nhắc tới chuyện làm ăn.
“Vợ chú hai tôi có mở quán ăn ở phía tây thành phố, việc làm ăn vẫn rất ế ẩm. TÔi đã bàn với họ rồi, đồ đạc bên trong cũng rất đầy đủ. Có điều tôi cảm thấy vẫn nên chỉnh đón lại một chút, mở công ty thì tốt hơn. Sao, buổi chiều có rảnh không? Đi xem với tôi đi.”
“Thằng nhóc cậu làm việc thật nhanh nhẹn. Bây giờ mới qua một ngày đã làm xong, thật khâm phục.” Đường Nham giơ ngón tay cái lên.
“Này, chú hai tôi có đập nhiều tiền hơn thì tới lúc vội vàng cũng phải buông xuôi thôi. Tôi vừa mở miệng chú ấy đã đồng ý rất dứt khoát, giá cả còn rất lời.” Trương Lương dương dương đắc ý nói.
THấy dáng vẻ tôi lợi hại không, cậu mau qua khen ngợi tôi đi này, Đường NHam không kiềm được mà phá lên cười ha ha.
Chờ tới khi giờ học buổi sáng kết thúc, hai người tới phía tây thành phố xem xét quán ăn vừa mua.
Nhắc tới vị trí của quán ăn thì đúng là không tệ, trước mặt là đường phố, lượng khách hẳn là không cần lo lắng. Nhưng Đường Nham nhìn đường cái đối diện với cửa quán ăn kia thì cau mày lại.
Trương Lương vừa thấy vẻ mặt anh có thay đổi thì vội hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Đương nhiên là có. Ở khu vực có lượng khách tốt như thế mà việc làm ăn có thể nát thành thế này thì vấn đề có thể nhỏ à?” Đường Nham dứt lời, vươn tay chỉ vào con đường cái kia.
“Xe tới xe lui hàng ngày trên đường lớn, đầy rẫy các loại mùi lại còn vừa hay đối diện với cửa chính quán ăn. Những mùi này cứ tự nhiên mà bay vào trong quán như thế, phá hỏng kết cấu phong thủy vốn có. Cứ như thế thì tạo thành một loại khai khẩu sát. Cả ngày bị sát khí ăn mòn, người ở bên trong chắc chắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên, việc làm ăn có thể tốt được à?”
“Nghiêm trọng như thế hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Con đường cái này và quán ăn đều là vật chết, không thể dời đi được.” Vẻ mặt Trương Lương đầy đau khổ hỏi.
“Đừng lo lắng. Chuyện này rất đơn giản. Cậu đi tìm vài người xây một cái bồn hoa ở đây, trồng nhiều hoa cỏ chút. Cây cối đều thuộc hệ mộc, mộc lại có khả năng tinh lọc. Như vậy lúc sát khí bay tới thì có thể bị hơi thở của cây cối làm cho tách rời ra.” Đường Nham giải thích.
“Azi, thật ra thật dễ xử lý, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Lát nữa tôi sẽ gọi điện kêu người.” Trương Lương nghe phương án giải quyết thì thở phào nhẹ nhõm. Có cách chữa thì tốt rồi. Nếu không có cách chữa anh ta sẽ khóc tới ngất đi mất.
“Đi thôi. Vào xem một chút.” Trương Lương dứt lời, móc chìa khóa từ trong túi áo ra, bước lên mở cửa, dẫn đầu bước vào. Đường Nham không nhanh không chậm đi theo sau.
Cách sắp xếp trong quán cơm rất đơn giản đại khí, vừa vào đã thấy bàn ghế xếp ngay ngắn. Vì để đề phòng dính bụi nhiều nên còn cố ý che vải trắng lên chỗ quầy hàng.
Quầy thu ngân ở bên trái đại sảnh, bên cạnh còn đặt một cái tủ lạnh lớn, chếch với cửa chính. Chỉ cần có người bước vào đây, liếc mắt một cái là có thể thấy được.
“Sao lại đặt tủ lạnh ở chỗ này?” Đường Nham cau mày hỏi.
“À, nói là gần chỗ ăn cơm, khách có cần gì thì cũng dễ lấy hơn.” Trương Lương giải thích.
“Nhưng đặt ở vị trí này quá không phù hợp. Vừa vào cửa chính là có thể thấy. Ngày xưa, con người lấy thức ăn để đổi đồ vật. Thức ăn trong phong thủy vẫn luôn được coi là một loại tài. Người khác vừa vào cửa đã thấy rõ chỗ giấu tài, như vậy dễ dàng khiến người ta nhung nhớ. Trong kết cấu của cửa hàng không được nhìn thẳng thấy tủ lạnh. Còn có một nguyên nhân khác nữa là vì tủ lạnh thuộc loại kho tài ngầm. Lúc mở cửa đã thấy kho tài ngầm thì gia đình rất dễ gặp phá tài, rơi tài. Cứ thế này thì không lỗ tiền mới là lạ.” Đường NHam cạn lời, nói.
“Còn có cách nói nhs thế à? Thực sự chưa từng nghe. Chú hai tôi nói lúc đó cũng chỉ định để thuận tiện hơn, đâu nghĩ tới còn có nhiều cách giải thích như thế. Tôi sẽ nhờ người dời nó tới chỗ khác. Có điều chú hai tôi nghe nói nuôi cá có thể chiêu tài vận nên làm một cái bể cá lớn trong này. Hình như không có tác dụng gì. Cậu xem thử có vấn đề không?” Trương Lương đưa tay chỉ một cái bể cá cách đó không xa.
Giữa đại sảnh có treo một bức tranh ông thần tài. Bể cá này lại vừa vặn ở dưới bức tranh.
Đường Nham nhìn thì lại cạn lời một trận. Bể cá là vật trang trí có thể thúc đẩy vận nhất trong phong thủy: “Sơn quản nhân đinh, thủy quản tài*” Trong nhà đặt một bể cá phong thủy có thể mang đến tài cho gia đình nhưng không thể đặt dưới tượng thần. Hai số mệnh chống lại nhau. Anh giành tôi cướp, không chỉ không thúc đẩy dược tài hiệu quả mà còn có thể luôn bị hao tài.
*Theo quan niệm đông phương học, nơi nào tụ thủy nơi đó có lộc đầy. Bởi vậy, dân gian mới lưu truyền câu nói “Sơn quản nhân đinh, thủy quản tài” (Núi quản con người, nước quản tài lộc)
Cho nên nói không biết phong thủy thì đừng bày biện thêm cái gì. Mỗi một thứ đều có vị trí riêng của nó, như vậy mới hình thành kết cấu phong thủy tốt. Trái lại, nếu một món đồ trong đó đặt sai thì cũng rất dễ dẫn tới hậu quả tương ứng.
Đường Nham thật cẩn thận tháo bức tranh ông thần tài xuống cất đi, nói với Trương Lương: “Vẫn nên cất cái này đi, đặt bể cá là được rồi. Vật cực tất phản*, chuyện gì cũng phải có chừng có mực.”
*“Vật cùng tắc biến”, “Vật cực tất phản”, ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ đảo ngược lại.
“Được, cậu xem những thứ khác có phải sửa gì không? Tôi làm một lượt.” Trương Lương hỏi.
Vì vậy Đường Nham lại di chuyển trên lầu dưới lầu hai vòng, bỏ cũ thay mới tất cả các thứ cần thay, liệt kê ra một danh sách, dặn dò Trương Lương sửa theo nội dung trên đó là được rồi.
“Có điều phong thủy trong căn nhà này bị phá hoại không chỉ một ngày hai hai ngày. Trong hành lang khắp nơi đều tràn đầy sát khí. Tôi vừa vào một lúc đã cảm thấy toàn thân khó chịu. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là loại trừ sát khí.”
“Nên làm thế nào để loại trừ sát khí này?” Trương Lương nghe mà không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi.
“Ha ha, đơn giản lắm.” Đường NHam nhếch môi, để lộ một nụ cười vô cùng bỉ ổi.
Khiến Trương Lương nhìn mà trong lòng sợ hãi, vội hỏi: “Nói cho rõ ràng nghĩa là gì.”
“Tôi ấy à, có nuôi một con nữ quỷ. Đối với cô ấy mà nói thì những sát khí này là thứ đại bổ. Chờ lát nữa tôi sẽ thả cô ấy ra.” Đường Nham đắc ý nói.
Cái con mẹ nó, mình không nghe nhầm chứ? Một con nữ quỷ, nữ quỷ…
Trương Lương bị kinh sợ vì câu trả lời của Đường Nham, há hốc miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Đúng rồi, tới lúc rồi. Không phải tôi dặn cậu mua nhang nến à? Cậu đặt nó giữa hành lang, châm lên. Sau đó cứ làm như Chu Mạt, quỳ ở đó thành tâm niệm chú. Nhớ là ngàn vạn lần không được để cắt ngang.” Đường Nham dặn dò.
“Đây là những chuyện nhỏ. Rốt cuộc nữ quỷ kia của cậu là sao? Không sợ bị cô ta hấp thu khô tinh khí à?” Trương Lương mở to hai mắt, mặt đầy tò mò.
“Phì, cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó. Nóng vội cái gì, tôi nuôi là nữ quỷ phong thủy, chỉ hấp thu những thứ sát khí. Hơn nữa tôi là chủ nhân của cô ấy, dám ra tay với tôi thì cô ấy không thể không chịu trừng phạt. Tôi chỉ nói chuyện này cho một mình cậu, phải giữ bí mật đó.” Đường Nham bị lối suy nghĩ không bình thường của anh ta đánh cho ngoài khét trong sống, vội vàng giải thích.
Bình luận facebook