Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21: Quỷ khí quấn thân
“Ai u, lời này là có ý gì? Không phải mình cậu tính đấy chứ? Có mấy phần độ tin cậy đây?” Trương Lương trêu ghẹo.
“Cậu sẽ biết nhanh thôi.” Đường Nham hờ hững trả lời anh ta một câu.
Trương Lương lại hứng thú. Ban đầu sở dĩ anh ta qua lại thân thiết với Đường Nham cũng là vì thì cái khí thế không coi ai ra gì, bình tĩnh tự nhiên này của anh. Mọi người trong trường nói anh là thần côn* chỉ biết lừa gạt người. Chỉ có mình anh ta biết mỗi câu Đường Nham nói đều có lý có cứ. Dù là theo phong thủy huyền thuật nhưng lần nào cũng bị anh nói trúng.
(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Mà rất nhiều người không chịu tin vào sự thật này.
Trương Lương vừa định hỏi thêm vài câu thì bỗng nhiên bị người ta cắt lời.
Một nam sinh vẻ mặt căng thẳng đứng cạnh Đường Nham, cơ thể khẽ run như thể trải qua chuyện gì kinh khủng lắm.
Đường Nham chỉ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hốc mắt người này lõm sâu, phờ phạc ỉu xìu, hơi thở trên người rất âm u lạnh lẽo khiến anh cảm giác như đang đối mặt với một người chết vậy.
Vì trên người Tô Thiên có hơi thở này cho nên anh vô cùng quen thuộc.
Nhưng người này đang sống sờ sờ đứng trước mặt anh. Vậy chỉ có một khả năng là cậu ta tiếp xúc với chỗ đầy đủ âm khí thời gian dài cho nên mới khiến cậu ta có dáng vẻ này.
“Bạn này có chuyện gì à?” Đường Nham có thể đoán được sơ sơ nguyên nhân cậu ta tìm mình nhưng vẫn xuất phát từ lịch sự mà mở miệng trước.
“Xin chào cậu. Tên tôi là Chu Mạt. Chuyện này…Chuyện này…Tôi nghe nói cậu biết đạo thuật phong thủy gì đó cho nên muốn mời cậu giúp tôi một việc.” Chu Mạt lắp ba lắp bắp nói, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Vì trước kia anh ta cũng chế giễu châm chọc Đường Nham như những nam sinh khác. Mà những thứ vô liêm sỉ khiến anh ta thấy ghét thì lúc này lại trở thành sự tồn tại như cây cỏ cứu mạng.
“Chuyện gì?” Đường Nham cau mày hỏi.
“Gần đây trong nhà tôi xảy ra một chuyện kỳ lạ. Tôi…Tôi muốn nhờ cậu xem giúp tôi một chút.” Chu Mạt chần chừ hồi lâu, vẫn nói hết ra.
“Có thể. Có điều tôi có lợi gì?” Đường Nham hỏi.
“Lợi ích?”
Chu Mạt ngẩn người rồi lại như nhớ ra gì đó, cắn răng nói: “Chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải quyết vấn đề, muốn bao nhiêu tiền tùy cậu ra giá.”
“OK, thành giao. Nói thế nào cũng là cuộc làm ăn đầu tiên của tôi, sẽ giảm giá cho cậu. Có điều còn có một việc cậu phải đồng ý với tôi. Mặc kệ tôi có yêu cầu gì, muốn làm gì cậu cũng không được hỏi nhiều, hơn nữa còn phải tích cực phối hợp.” Đường Nham mỉm cười, nói.
“Được, vậy khi nào chúng ta đi? Vì tôi lo chậm một phút thì người trong nhà sẽ thêm một phút nguy hiểm.” Chu Mạt nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Được rồi, chờ học xong giờ buổi sáng tôi sẽ đi về xem với cậu.” Đường Nham nói.
Hai người sắp xếp thời gian xong, Chu Mạt xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Trương Lương dò hỏi đầy quan tâm: “Tôi thấy người này hơi không đúng lắm. Cậu đồng ý nhanh thế có nắm chắc không? Đừng cậy mạnh.”
“Yên tâm đi, nhìn có vẻ khó giải quyết có điều tình hình thực sự thì còn phải tới mới biết được. Sao? Có muốn đi nhìn thử với tôi chút không?” Đường Nham cau mày hỏi.
“Được, đã muốn xem đạo trưởng Đường chúng ta thể hiện bản lĩnh cao cường từ lâu rồi.” Lời Trương Lương đầy thừa nhận.
Rất nhanh, chương trình học buổi sáng xong xuôi hết.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên vừa ra khỏi phòng học, Lý Thanh Minh đã đứng trên bàn, khí phách vạn trượng mà tuyên bố: “Các bạn, tối nay anh đây mời mọi người tới khách sạn Đế Quốc ăn cơm, muốn ăn gì thì gọi đó, quan tâm đầy đủ.”
Trong phòng học lập tức vang lên tiếng hoan hô. Các bạn học nhìn về phía Lý Thanh Minh, trong mắt tràn đầy ước ao và sùng bái. Khách sạn Đế Quốc đó. Đây chính là chỗ cao cấp nhất. Nghe nói tùy tiện ăn một bữa cơm phải mất vài nghìn, vậy mà anh Lý lại mời năm mươi người của cả lớp đi ăn, còn có thể tùy tiện gọi món, vậy phải tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Không hổ là phú nhị đại, ra tay thật rộng rãi.
Lý Thanh Minh được vây vào giữa, đắc ý hưởng thụ sự nịnh nọt của mọi người, mắt vô thức liếc Đường Nham một cái xem anh có vẻ mặt gì. Kết quả anh ta phát hiện người ta ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, lặng lẽ dọn dẹp cặp sách của mình như thể không thèm để ý những chuyện này.
Lý Thanh Minh lập tức mất hứng. Cái tên nghèo khổ này, nghe nói ngay cả sinh hoạt phí cũng không có thì chắc chắn cả khách sạn cao cấp chút cũng chưa từng tới. Bây giờ còn có dáng vẻ không sao cả, giả vờ cái gì mà giả vờ? Trong lòng anh chắc chắn là muốn đi muốn chết.
“Này, Đường Nham, có phải nên cảm ơn anh đây chút không? Nếu không thì kiếp này của cậu cũng không có cơ hội tới chỗ cao cấp như thế.” Lý Thanh Minh lớn tiếng kêu với Đường Nham, ý châm biếm mười phần.
Đám bạn học cùng lớp cũng cười vang, chờ xem Đường Nham trả lời như thế nào.
“Cảm ơn ý tốt của anh Lý. Có điều hôm nay tôi đã nhận lời bạn Chu Mạt tới nhà cậu ấy xem giúp, có thể không có thời gian đi ăn cơm. Xin lỗi.” Lời Đường Nham không kiêu ngạo không siểm nịnh, không cảm thấy đáng tiếc chút nào vì không thể đi.
Câu trả lời như vậy khiến Lý Thanh Minh vô cùng bất ngờ. Anh ta còn chuẩn bị mượn cơ hội này mà chà đạp khí thế của Đường Nham một chút, không ngờ người ta vốn là không để vào mắt.
Anh ta liếc qua Chu Mạt vẻ mặt đầy lúng túng trong góc, cười giễu cợt thành tiếng: “Chu Mạt, cậu ta nói là thật à?”
“Ừ.” Ý tứ châm chọc trong mắt đối phương tràn ngập. Chu Mạt biết mình đã chọc tới Lý Thanh Minh rồi nhưng tình hình trong nhà khẩn cấp, anh ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm đắc tội với người ta, bất chấp khó khăn, kiên trì tới cùng nói một câu đúng vậy.
“Chậc chậc, lại có người tin tưởng lời thần côn thật à? Nể tình bạn học của chúng ta, tôi cho cậu một lời khuyên chân thành là bất cứ việc gì cũng phải có thêm một tâm nhãn, đừng để bị lừa còn đếm tiền thay người ta. Thôi, dù sao tôi cũng đã đặt xong rồi, tám giờ tối nay gặp ở khách sạn Đế Quốc.”
Lời Lý Thanh Minh vừa dứt, trong phòng học lại vang lên một trận reo hò, trong đó còn kèm theo tiếng cười nhạo Đường Nham và Chu Mạt.
“Hôm nay đầu Chu Mạt bị trúng gió à? Vậy mà lại không đi ăn bữa tiệc lớn sang trọng, lại lăn lộn với thần côn kia.”
“Đạo trưởng Đường của chúng ta cũng thật là, cúi đầu với anh Lý chẳng phải có thể thoải thoải mái mái đi mở rộng kiến thức một lần à? Từ chối dứt khoát như thế, thật là biết giả vờ.”
“Dừng lại đi. Người ở địa vị đó thì e rằng khách sạn Đế Quốc là chỗ nào cũng không biết.”
Các loại giọng nói vang lên bên tai không dứt, Đường Nham càng nghe càng tức giận, ước gì có thể thả ma nữ nhỏ nhà mình ra để họ nếm thử chút lợi hại. Nhưng anh nghĩ lại gây chuyện quá lớn cũng không dễ thu dọn kết cục. Đều là một đám dốt đặc cán mai, truyền nhân của Đường Quỷ Cốc sao có thể ngay cả chút khí phách này cũng không có.
Cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền, Đường Nham dứt khoát gọi Trương Lương ra khỏi phòng học. Chu Mạt cũng vội vàng đi theo.
Chương 22: Âm sát huyết nhãn
Trương Lương lái chiếc BMW mới mua tới cổng trường. Đường Nham và Chu Mạt ngồi vào hàng ghế sau, sau đó xe khởi động, chạy trên đường lớn.
“Nói đại khái tình hình trong nhà cậu trước đi.” Đường Nham nhìn Chu Mạt đang ngồi im lặng không nói gì bên cạnh, nói.
“Aiz, chuyện là thế này. Chuyện này rất kỳ lạ, tôi cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Dù sao trước đó không lâu, sau khi bà nội tôi chết vẫn luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà là lạ. Mẹ tôi bắt đầu đa nghi như Tào Tháo, tình tình bố tôi cũng trở nên vô cùng nóng nảy, động một chút là đập đồ cãi cọ. Trong nhà bị đè nén tới khó chịu, vài ngày trôi qua cứ như vài năm vậy. Tôi cảm thấy tôi sắp điên rồi.” Chu Mạt nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đau khổ ôm đầu.
“Cậu đã nghĩ tìm tôi xin giúp đỡ thì hẳn là đã cảm nhận được gì đó.” Đường Nham hỏi lần nữa.
“Ừm, nói ra có thể cậu không tin. Tôi…Tôi cảm giác như thể bà nội tôi còn chưa chết, vẫn còn chung sống với chúng tôi.” Chu Mạt ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Ngay cả Trương Lương lái xe phía trước cũng bị những lời này làm cho sợ hãi tới nỗi lạnh trong lòng.
“Nói đùa gì thế? Chẳng lẽ chết hay chưa cậu không rõ à? Không phải vì cậu đau lòng nên mới xuất hiện ảo giác chứ?” Trương Lương không kiềm được mà nói chen vào.
“Không, đây không phải là ảo giác. Bà ấy…Bà ấy thực sự còn sống trong nhà tôi.” Giọng Chu Mạt bỗng nâng cao, tâm trạng cũng kích động.
Đường Nham vươn tay vỗ vai anh ta, ý bảo anh ta bình phục tâm trạng trước đã rồi mới nói: “Thế giới rộng lớn không gì không có. Có nhiều thứ cậu chưa từng gặp cũng không có nghĩa nó không tồn tại. Tình hình cụ thể thì bây giờ chúng ta không có cách nào để phán đoán, chờ tới nhà rồi nói. Cậu cũng đừng căng thẳng, nếu tôi đã đồng ý với cậu thì chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề giúp cậu.”
“Ừ.” Chu Mạt cúi đầu đáp lại một tiếng, im lặng lại.
Trong bầu không khí kỳ lạ, xe chạy tới con đường gần nhà Chu Mạt.
Ba người xuống xe, Chu Mạt dẫn đường rẽ vào một con hẻm rồi lại đi thêm một đoạn, rẽ vào một khu dân cư cũ kỹ.
Khu dân cư này hẳn là đã được xây hơi lâu rồi. Lớp sơn tường đã bị nước mưa ăn mòn hiện ra dấu vết loang lổ, trên đó còn có vài dây thường xuân.
Đường Nham để ý tới phía đông tòa nhà này có một tòa cao ốc mười mấy tầng mới xây, vừa hay che lại ánh mặt trời khiến khu dân cư nhà Chu Mạt phần lớn thời gian đều ở vào hoàn cảnh tối tăm.
Cái này về mặt phong thủy cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Dù sao ánh mắt trời cũng là sức mạnh chính khí nóng bỏng nhất thế giới này, có thể chiếu rọi bóng tối. Nếu ánh mặt trời quá ít thì rất dễ sinh sôi âm khí và sát khí, phá hoại bố cục phong thủy vốn có của tòa nhà.
Chu Mạt dẫn hai người lên lầu hai, sau đó dùng chìa khóa mở cửa phòng hai lẻ hai ra, đón hai người vào.
Cấu tạo trong phòng lại rất đơn giản. Phòng bếp đối diện cửa chính. Bên cạnh phòng bếp là phòng khách, hai phòng ngủ bị phòng vệ sinh ngăn cách. Chu Mạt chỉ vào một phòng ngủ trong đó nói: “Bà nội tôi chết ở đây. Lúc đó bà ấy không cẩn thận té xuống, đầu vừa hay đụng phải góc bàn. Khi đó mẹ tôi đang nấu cơm, vốn không nghe thấy tiếng động. Chờ bà nấu xong đi gọi bà nội tôi ăn cơm thì bà cụ đã không còn thở nữa.”
Đường Nham bước lên mở cửa ra, lập tức đối diện với một cơn gió lạnh xông tới, đảo qua cổ anh. Làn da lộ ra bên ngoài lập tức nổi lên một tầng da gà. Trong không khí như có một đôi bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ anh khiến anh không thở được.
Sắc mặt Đường Nham thay đổi, giữa hai hàng mày cũng cau lại, nhìn vào trong phòng. Bên trong bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ, một cái bàn nhỏ và một cái tủ treo quần áo lớn.
Kỳ lạ, nhìn có vẻ rất bình thường, sao trong phòng lại khiến người ta có cảm giác như đang ở bãi tha ma đồng không mông quạnh, lại lạnh như nhấm vào lòng người?
Dù sao mình cũng là người trần mắt thịt, chỉ có thể nhìn vài thứ bề ngoài, may mà lúc ra cửa đem theo nước Vô Căn nên mới có thể có tác dụng.
Đường Nham lấy từ trong túi áo ra một cái bình nhỏ, đổ vài giọt chất lỏng ra, vẽ lọan lên trên mí mắt. Cảm giác mát lạnh đánh úp lại, mở mắt ra lần nữa thì cảnh vật trước mặt anh đã thay đổi.
Khắp nơi trong phòng là âm khí màu đen, đồng thời một đôi đồng tử đỏ như máu xuất hiện dưới gầm giường, nhìn chằm chằm chăm chú vào Đường Nham. Đôi mắt lạnh như băng đầy thù hận.
Ánh mắt này như dòi bọ trong xương dính vào người anh, như thể muốn bóp nặn anh vậy. Đường Nham bị giật nảy mình, vội vàng xông lên trước đóng cửa phòng lại, một tay chống tường, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Chu Mạt và Trương Lương bị hành động xảy ra bất ngờ của Đường Nham làm cho sững sờ một lát. Họ không thấy những thứ khác trong nhà cho nên hơi không hiểu ra sao cả. Chu Mạt thấy bầu không khí không đúng, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm xấu, căng thẳng hỏi: “Đường Nham, xảy…xảy ra chuyện gì à?”
“Tôi vừa thấy một đôi mắt màu đỏ.” Đường Nham xoay người, giọng hơi run rẩy nói.
“Á.”
Chu Mạt hét to: “Là bà nội tôi, chắc chắn là bà ấy. Lúc bà ấy chết trán chảy rất nhiều máu, rơi vào trong mắt cho nên mắt bà ấy cũng đỏ rực.”
“Không, không tà môn như thế chứ?” Trương Lương lắp ba lắp bắp nói. Anh ta tưởng sau khi tới đây cùng lắm Đường Nham chỉ di chuyển đồ dùng trong nhà, không ngờ chuyện lại trở thành như vậy. Nếu là bà nội Chu Mạt thì chẳng phải ở đây xuất hiện một quỷ hồn? Trời ơi, sao có thể, trên thế giới này sao có thể sẽ có quỷ hồn?
“Đúng vậy. Cặp mắt kia mười phần là quỷ hồn của bà nội rồi. Bà ấy bị thương xong, là vì cứu chữa chậm trễ nên mới chết. Chắc chắn trong lòng bà vô cùng không cam lòng. Hơn nữa căn nhà này của các cậu thời gian dài không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, không khí tối tăm, vừa hay cho bà cơ hội ở lại. Bình thường quỷ hồn vừa hình thành, nếu chỗ thừa dương khí thì sẽ tan thành mây khói rất nhanh. Bà ấy vừa xuất hiện một thời gian, trong căn phòng ngủ này đã tràn đầy âm khí. Hẳn là các cậu cũng cảm thấy vừa mở cửa thì trong đó đã bay ra gió lạnh và bầu không khí bị kiềm nén.” Đường Nham bình phục trái tim đang đập dữ dội một chút, giải thích.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không phải chúng tôi cố ý hại chết bà nội mà chỉ là một cuộc ngoài ý muốn. Thảo nào trong nhà gần đây không yên ổn, chẳng lẽ đều là do bà ấy làm ra à?” Chu Mạt vội vàng hỏi.
“Bà ấy cũng không làm cái gì, chỉ là phòng ngủ này đối diện phòng bếp, bên trong tràn đầy âm khí, bất ngờ tạo thành một loại âm sát, phá hỏng kết cấu phong thủy vốn có của ngôi nhà. Mà phòng bếp là tượng trưng của nữ chủ nhân cho nên mẹ cậu mới không khống chế được tâm trạng, nghi thần nghi quỷ. Bố cậu hẳn là thường xuyên ra vào phòng ngủ của bà nội cậu nên cứ tự nhiên như vậy mà bị nhiễm âm khí. Cái này sẽ từ từ ăn mòn cơ thể các cậu. Biểu hiện bình thường là tinh thần không tốt, mệt mỏi không có sức, bệnh vặt không ngừng.” Đường Nham nói.
Chương 23: Hồn thể thực hóa
“Thảo nào trong nhà lại trở nên thế này. Cậu xử lý đi, bà nội tôi sẽ không ở luôn trong nhà chứ?” Chu Mạt gấp gáp hỏi.
“Nếu tôi đã đồng ý giải quyết vấn đề giúp cậu thì sẽ dùng hết sức để ứng phó. Thế này đi, cậu đi tìm ít nến với hương qua đây, đặt lên bàn đốt lên.” Đường Nham dặn dò.
“Được.” Chu Mạt đồng ý, vội vàng xoay người ra phòng khách. Bà nội vừa mất cho nên trong nhà có rất nhiều nhang nến, bây giờ vừa hay có chỗ để dùng.
Đường Nham đốt hai ngọn nến đặt lên hai đầu bàn, sau đó đặt lư hương ở chính giữa, móc một tờ giấy từ trong túi áo ra, dùng nến đốt. Tro tàn rắc vào trong lư hương, còn trên giấy viết ngày sinh tháng đẻ của Tô Thiên.
Đây chính là cơ hội vô cùng tốt để hấp thu sức mạnh, ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
“Được rồi, chờ lát nữa tôi sẽ nghĩ cách tiễn bước hồn phách bà nội cậu đi. Còn cậu thì phải quỳ trước nhang đèn này không nhúc nhích, nhắc đi nhắc lại một câu lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh. Có thể làm được không?” Đường Nham hỏi.
“Có thể, đương nhiên có thể, Chỉ cần cậu tiễn bước hồn phách của bà nội tôi đi thì bảo tôi làm gì cũng được.” Chu Mạt dứt lời thì quỳ thẳng xuống, chắp tay trước ngực, đọc theo lời Đường Nham dạy anh ta:
“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”
“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”
“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”
“Chuyện này…Có thể làm à? Có tác dụng không…” Trương Lương cạn lời, hỏi.
Cảnh tượng này đúng là không phải não tàn bình thường…
“Chậc, đương nhiên có tác dụng rồi. Cậu đứng đó chờ đừng nhúc nhích, tôi tới phòng ngủ làm phép.”
Đường Nham ném lại một câu rồi xoay người vào phòng ngủ. Chính anh nhìn cũng cảm thấy xấu hổ, lại không biết phải giải thích thế nào nên dứt khoát tránh né. Anh khóa trái cửa xong, móc hồ lô nhỏ từ trong balo ra, tung Tô Thiên ra ngoài.
Tô Thiên dụi dụi mắt như thể vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, dáng vẻ ngây thơ mơ mơ màng màng tựa như mời người tới thưởng thức khiến con ác tiểu yêu tinh trong lòng Đường Nham muốn xuất hiện.
Mái tóc dài mềm mại rối tung xốc xếch, quần áo với chất liệu đơn giản buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ, mỗi lần xuất hiện đều khiến hai mắt người ta tỏa sáng.
Chết tiệt, đúng là yêu tỉnh nhỏ mệt nhọc. Đường Nham nuốt nước miếng, khẽ mắng một câu sớm muộn gì cũng làm cô.
“Á, có chuyện gì thế?” Tô Thiên cảm thấy cơ thể biến hóa thì sợ hãi kêu ra tiếng.
Từng luồng ánh sáng màu trắng dịu dàng luồn qua khe cửa phòng ngủ, quay vòng giữa không trung rồi nhập vào trong cơ thể cô.
“Đừng lo lắng, tôi đốt ít nến ngoài cửa. Đây là lực tín ngưỡng trong Phong Thủy Chân Kinh nói tới. Cô cảm nhận xem sau khi hấp thu những ánh sáng này thì sức mạnh có được tăng cường không.” Đường Nham giải thích.
Tô Thiên nghe thế thì khẽ gật đầu, nhắm mắt lại điều động quỷ khí trong cơ thể, quả nhiên cảm nhận được đậm hơn trước một chút.
“Trời ơi, đúng là mạnh mẽ hơn thật. Nến này lợi hại hơn nến bình thường kia.” Tô Thiên vui vẻ nói, mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu trắng trong không khí đầy tham lam, khẽ liếm đôi môi một chút.
Dáng vẻ này vô cùng quyến rũ, như một đóa hoa đẹp đẽ xinh tươi đang nở rộ.
Mắt Đường Nham quét tới quét lui trên người cô, một giây cũng không muốn rời đi, nước miếng sắp chảy cả ra. Còn mục đích tới đây thì đã bị sắc dục nào đó hun đúc tới mức trái tim ném lên chín tầng mây luôn rồi.
Quả thực đáng xấu hổ khi so sánh với gì kia.
Khi ánh mắt Đường Nham rơi vào tay Tô Thiên, anh ngạc nhiên phát hiện ra bàn tay nhỏ bé vốn hơi mờ lại dần dần thực thể hóa rồi. Bàn tay trắng nõn mềm mại như tay cô gái bình thường.
Chậc, không phải chứ, hồn thể hư ảo của cô mới bắt đầu từ từ đọng lại thôi. Nói như vậy mình có thể cầm có thể sờ có thể ôm có thể ooxx đầy tớ nhanh thôi. Đường Nham kích động muốn chết, trái tim đập thình thịch như bị một triệu tiền thưởng đập vào, khỏi nói hưng phấn bao nhiêu.
Chắc chắn là nguyên nhân hấp thu được ánh sáng màu trắng này. Cô ngoan ngoãn chút nha. Hóa ra thứ này dùng tốt như thế. Đường Nham nhìn chằm chằm tay Tô Thiên không dời mắt, muốn nhìn xem sau đó còn xảy ra thay đổi gì nữa.
Một người một ma đều bị ánh sáng trắng hấp dẫn, không cảm nhận được có đôi mắt màu đỏ đang từ từ di chuyển trên người họ chút nào.
Lực tín ngưỡng của Chu Mạt dù sao cũng có hạn. Ánh sáng màu trắng biến mất không thấy rất nhanh, còn Tô Thiên thì chỉ có hai cánh tay được thực thể hóa. Những bộ phận khác vẫn còn ở trạng thái hơi mờ.
Đường Nham không kiềm được mà than thở vài câu đáng tiếc trong lòng. Nếu ánh sáng màu trắng này nhiều một chút thì tốt rồi, ít nhất phải giải quyết bộ ngực trước. Bây giờ kiểu nửa vời này khiến người ta khó chịu. Chao ôi, không còn cách nào, chỉ có thể chờ một cơ hội khác thôi.
Tô Thiên thì lại hết sức hài lòng. Tay có thể tự do hoạt động thì làm rất nhiều chuyện tiện hơn. Vui vẻ xong, cô giương mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện không phải ở trong cửa hàng nhỏ của Đường Nham thì nghi ngờ hỏi: “Ơ, đây là đâu? Chúng ta ở đây làm gì?”
“À, đây là nhà bạn học tôi. Tôi tới giúp cậu ta xem phong thủy. Ánh sáng màu trắng cô vừa hấp thu chính là lực tín ngưỡng phát ra từ trên người cậu ta. Chỗ tốt chúng ta đã nhận, bây giờ nên giải quyết vấn đề. Mẹ kiếp, đúng rồi, dưới giường còn có một con ác quỷ. Sao tôi lại quên mất vụ này chứ.” Đường Nham dứt lời mới bỗng giật mình tỉnh giấc, nhận ra bên cạnh có một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm.
Có điều anh cũng đã ở căn phòng kia hồi lâu, sao con quỷ kia không có động tĩnh gì? Đường Nham ngoảnh lại nhìn dưới giường đầy nghi ngờ. Bên dưới trống không, không có thứ gì cả.
Chà, đôi mắt quỷ dài màu đỏ đâu rồi? Rõ ràng vừa nãy còn ở dưới gầm giường mà? Đường Nham hơi mù mờ, vội đứng thẳng lên, muốn nhìn thử xem con quỷ kia trốn tới chỗ nào.
Mà Tô Thiên trước mặt anh lại bỗng hoảng sợ, dùng tay chỉ phía sau anh, miệng mở lớn nhưng một âm tiết cũng không phát ra được.
Đường Nham lập tức có dự cảm không may, cơ thể cũng bất giác căng thẳng. Nhiệt độ trong phòng giảm xuống vô cùng thấp. Anh chỉ mặc một cái áo ngắn tay, lạnh tới mức khiến anh không kiềm được mà run lên. Làn da lộ ra ngoài cũng nổi lên một tầng da gà.
Trong không gian chật hẹp yên tĩnh lặng lẽ, chỉ có thể nghe được tiếng trái tim Đường Nham đang đập đầy căng thẳng.
“Há há.”
Tiếng cười quỷ dị bỗng vang lên như thể sấm chớp kinh người cắt ngang qua màn đêm, rung lên khiến Đường Nham run cầm cập. Tiếng động truyền tới từ sau lưng anh, dù không ngoảnh lại nhìn anh cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc này.
Bà nội đứng cách đó không xa đang trừng đôi mắt quỷ đỏ như máu nhìn chằm chằm sau lưng anh, chỉ chờ anh ngoảnh đầu lại một cái là á ối cắn một phát.
Không được không được, cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu, ngay cả tay của em gái ma mình còn chưa từng nắm, không thể mất cái mạng nhỏ ở trong này được.
Tục ngữ có câu rất hay là càng căng thẳng càng có thể kích phát ra tiềm năng của con người. Đường Nham chính là như thế. Anh lặng lẽ lấy một tấm giấy bùa vàng từ trong tay áo ra, miệng nhanh chóng niệm một câu cấp cấp như luật lệnh rồi trở tay cố gắng vứt mạnh ra sau lưng.
Chương 24: Tan thành mây khói
Đồng thời, Đường Nham dùng sức ở chân, nhanh chóng chạy ra xa vài bước, trốn ra sau lưng Tô Thiên mới dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tình hình phía sau.
Quả nhiên con quỷ bà nội kia đứng ở cách chỗ anh vừa đứng không xa, cách vô cùng gần. Vốn nó không lường trước được Đường Nham còn có thể bỗng nhiên quăng một lá bùa ra, nhất thời không kịp phản ứng nên vừa hay bị đánh vào. Lá bùa đang dính chặt vào ngực nó.
Lá bùa màu vàng lập tức sáng rực lên.
“Á.”
Quỷ bà nội phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vươn tay đi kéo lá bùa trên người. Ánh sáng màu vàng lóe lên rồi biến mất, tay nó bắt hụt, còn chỗ ngực vốn bình thường bỗng xuất hiện một cái lỗ đen lớn bằng miệng một cái chén như thể bị ánh sáng ăn mòn.
Tiếng hét thảm này không được che giấu chút nào. Hai người ngoài cửa cũng nghe thấy. Giọng khàn khàn như sấm sét kinh người nổ tung bên tai. Trương Lương sững sờ mấy giây mới bỗng ý thức được là trong phòng ngủ xảy ra vấn đề, vội vàng chạy tới cửa. Anh ta cố gắng đẩy cửa vừa la lớn: “Đường Nham, Đường Nham, xảy ra chuyện gì? Nói mau.”
“A, không có gì. Cậu đừng lo lắng. Một việc ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi.” Giọng Đường Nham truyền tới từ sau cánh cửa, tuy hơi run nhưng cũng tính là bình thường.
Trái tim thấp thỏm của Trương Lương lúc này mới được đặt xuống, dặn dò qua cánh cửa: “Tự cậu cẩn thận một chút. Nếu không làm được thì mau chạy ra đây, chúng ta nghĩ cách khác.”
“Biết rồi, yên tâm đi.” Giọng Đường Nham vang lên lần nữa,
Nhưng vốn Trương Lương không yên tâm. Anh ta kề sát vào cửa phòng ngủ muốn nghe tiếng động bên trong một chút. Từ tiếng kêu thảm thiết ban nãy là anh ta có thể đoán ra cảnh tượng bên trong căng thẳng biết bao nhiêu.
Chu Mạt cũng bị dọa không nhẹ. Đường Nham là do anh ta mời tới, nhỡ may xảy ra ngoài ý muốn gì đó thì anh ta cũng không gánh nổi hậu quả. Anh ta muốn đứng dậy đi tới cửa nhìn xem tình hình nhưng nghĩ tới lời Đường Nham dặn dò là nhất định phải đọc câu niệm nhiều lần. Nếu dừng lại thì không biết có ảnh hưởng không tốt gì không.
Chần chừ một lúc, Chu Mạt quyết định làm theo lời Đường Nham nói. Anh có thể trả lời Trương Lương thì ít nhất trước mắt vẫn an toàn. Dù mình có đi vào trong cũng không giúp được một tay mà có khi còn làm loạn thêm.
Hai lòng người đấu tranh ngoài cửa, Đường Nham không biết chút nào. Tất cả lực chú ý của anh đều đang dồn vào trên người con quỷ bà nội đang giãy dụa kịch liệt.
Sở dĩ con quỷ này có thể ở lại chỗ trước khi chết là hoàn toàn dựa vào oán niệm chống đỡ. Nếu không phải mẹ Chu bận nấu cơm mà sơ sót việc chăm sóc bà ta thì bà ta cũng không tới mức vấp ngã một cái đã đi đời nhà ma. Cho nên bà ta mới không cam lòng rời đi như thế.
Vì thế tình hình của bà ta với Tô Thiên là giống nhau, cũng không có bao nhiêu sức mạnh. Sau khi bị lá bùa Đường Nham ném ra làm tổn thương, hồn thể bị thương nặng, quỷ khí để duy trì hình người cũng bị tổn thương, không ngừng tràn ra ngoài theo vết thương. Bà ta chỉ có thể đau khổ chịu đựng, ngay cả hơi sức để động đậy cũng không có.
Từ khi quỷ bà nội xuất hiện tới khi biến mất, ngay cả một phút cũng chưa tới. Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, vốn không cho người ta có cơ hội phản ứng. Tô Thiên và Đường Nham chứng kiến tất cả chuyện này cũng không biết nên nói gì mới phải.
Họ nhìn nhau không biết nên làm sao mới tốt.
Tuy nét mặt Đường Nham không có gì nhưng trong lòng có một vạn con thiên lý mã chạy qua. Mẹ nó, sao chuyện lại trở nên thế này? Đã nói với Chu Mạt là sẽ đưa quỷ hồn bà nội đi đầu thai chuyển thế, kết quả không cẩn thận một cái đã đưa người ta tan thành mây khói luôn.
Đúng là càng thất đức hơn.
Nhưng điều này cũng không trách mình toàn bộ được. Ai bảo con quỷ bà nội kia lại mưu đồ quấy rối người huyết khí mạnh mẽ thanh xuân niên thiếu ngọc thụ lâm phong như mình. Một bó tuổi còn muốn lôi kéo làm quen với thịt tươi nhỏ, đây chẳng phải là tự chuốc khổ mà ăn à?
May mà ông đây trốn nhanh, nếu không còn không biết hươu chết về tay ai.
Có điều sức mạnh của lá bùa này thật lớn, vậy mà lại có thể đánh một con ác quỷ tan thành mây khói. Lá bùa là do lão đạo sĩ để lại lúc còn sống, nói là bùa bình thường để trừ tà, phòng thân, bảo vệ bình an.
Đường Nham nhớ tới đặc thù công việc của mình, thường đi trên sông thì nào có không ướt giày, khó tránh khỏi gặp phải chuyện linh dị cho nên mỗi lần ra ngoài là trên người luôn phải mang theo mấy lá bùa. Không ngờ rốt cuộc hôm nay chúng đã phát huy tác dụng.
Lão đạo sĩ nhà mình vẫn rất lợi hại, có thể vẽ ra lá bùa có sức mạnh lớn như thế, chắc chắn bản lĩnh không tầm thường. Hình như trong nhà có mấy quyển bách khoa toàn thư về phù lộc, sau khi về nhất định phải nghiên cứu thật tốt một chút. Thứ này vẫn càng nhiều càng tốt, lần sau va phải tình huống hôm nay thì không tới mức luống cuống tay chân.
“Chao ôi, vừa rồi anh ném thứ gì ra thế? Sao lợi hại thế?”
Giọng Tô Thiên bỗng vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Nham.
“À, là bùa của sư phụ tôi, đặc biệt khắc quỷ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi dùng, hiệu quả đúng là tốt ngoài ý muốn.” Nhớ tới việc bản thân tiêu diệt một con quỷ, Đường Nham không tránh hỏi hơi đắc ý.
Nghe lời giải thích của Đường Nham xong, trong lòng Tô Thiên lờ mờ có sự sợ hãi. Vốn cô định tăng cường sức mạnh một chút mới dọn dẹp tên khốn này, thật không ngờ trên người anh lại có nhiều thứ lợi hại như thế. Cái roi da kia thì không nói rồi, tùy tiện móc ra một tờ giấy là có thể đánh một tên ác quỷ tan thành mây khói. Nếu mình làm việc quá đáng thì hậu quả có thể nghĩ là biết.
Tô Thiên không kiềm được mà cười khổ một tiếng, thấy cuộc đời mình đã định trước là không thoát khỏi lòng bàn tay người đàn ông này rồi.
“Được rồi, ác quỷ đã biến mất, chúng ta ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Bây giờ còn là ban ngày, dáng vẻ này của cô không thể đi ra ngoài được. Hay là quay lại hồ lô nhỏ trước đi.” Đường Nham dứt lời, nhặt hồ lô rơi xuống đất lên.
Tô Thiên khẽ gật đầu, thành thật chui vào trong hồ lô.
Đường Nham cất kỹ hồ lô xong mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Anh giương mắt nhìn bốn phía. Vì ác quỷ biến mất nên nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít, cảm giác bị đè nén cũng biến mất không thấy gì nữa, bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi cửa phòng ngủ mở ra, Trương Lương lập tức lao tới, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: “Sao rồi? Cậu không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao. Bản Đường lợi hại như thế, yêu ma quỷ quái gì cũng là chuyện nhỏ. Chẳng phải là nguyên vẹn đi ra à?” Đường Nham bày ra vẻ tiểu nhân đắc chí, trêu Trương Lương không nhịn được cười.
Kiếp này có thể có một người bạn thật sự căng thẳng lo lắng cho mình thì cũng coi như không uổng rồi.
“À, đúng rồi, Chu Mạt, chuyện đã giải quyết xong. Cậu không phải niệm kinh nữa đâu.” Đường Nham bước lên, kéo anh ta dậy.
“Thật vậy à? Bà nội tôi đã chuyển thế đầu thai chưa?” Chu Mạt níu tay áo Đường Nham, vẻ mặt kích động.
“Chậc, chuyện này…Ừm, được rồi. Tôi thuận lợi tiễn bà ấy đi rồi. Bà ấy còn nhờ tôi nói mấy câu với cậu, mong cậu có thể có cuộc sống bình an.”
Đường nào đó có tật giật mình bắt đầu chững chạc đàng hoàng mà nói hươu nói vượn.
Chương 25: Muốn hùn vốn không
Đây là do anh cũng không còn cách nào, không thể ăn ngay nói thật là xin lỗi, bà nội cậu bị tôi làm cho hồn phi phách tán. Nói thế Chu Mạt không liều mạng với anh là không được.
Chu Mạt chỉ lo cho tình hình quỷ hồn của bà nội, vốn không chú ý sự chột dạ chợt lóe lên trên mặt Đường Nham. Nghe nói hồn phách đã được đưa đi, anh ta vội vàng xoay người chạy vào phòng ngủ.
Trong không gian chật hẹp hoàn toàn yên tĩnh như thể đúng là thiếu đi thứ gì đó. Chu Mạt bỗng cảm thấy trong lòng trống vắng. Bà nội yêu thương anh ta rốt cuộc đã vĩnh viễn rời khỏi anh ta mà đi.
“Đúng rồi, Đường Nham, vừa nãy cậu nói phòng bếp tạo thành cái gì sát ấy nhỉ? Chuyện này phải giải quyết thế nào?” Chu Mạt đè sự đau khổ xuống đáy lòng, hỏi sự nghi ngờ cuối cùng ra.
“À, đó là âm sát. Suýt chút nữa tôi quên mất. Theo lý thì sau khi hồn phách bà nội cậu biến mất, sát khí sẽ cứ thế mà tản đi. Vừa rồi tôi mới nhìn kết cấu phong thủy nhà cậu, không có vấn đề lớn gì, có điều tòa cao ốc phía ngoài che đi rất nhiều ánh nắng mặt trời. Nhưng điều này cũng dễ giải quyết. Cậu đi tìm một cái gương đồng lớn một mặt treo lên cửa sổ, hướng về phía mặt trời là được. Gương có thể tăng gấp đôi sức mạnh của ánh sáng, còn có thể ngăn sát. Nói như vậy trong nhà cậu sau này sẽ rất bình yên rồi.” Đường Nham xoa cằm, nói phương án giải quyết ra. Đây đều là chút vấn đề nhỏ, rất dễ có thể phòng ngừa.
“Tôi biết rồi, lát nữa sẽ đi mua gương đồng. Thực sự là rất cảm ơn cậu, nếu không tôi thật sự bị bầu không khí đè nén trong nhà ép cho điên rồi. Cậu khoan hãy nói, bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Vẻ mặt Chu Mạt đầy biết ơn, sau đó vươn tay lấy một bao lì xì từ trong túi áo ra, nhét vào tay Đường Nham.
Đường Nham cũng không từ chối, thoải mái hào phóng mà nhận lấy. Đâu là thu nhập từ cuộc làm ăn đầu tiên của mình, vô cùng ý nghĩa.
Sau đó anh và Trương Lương tạm biệt rời đi. Trên đường về, Trương Lương thăm dò, mở miệng hỏi: “Này, Đường Nham, có hứng thú với việc làm ăn không?”
“Việc buôn bán làm ăn gì? Tôi dốt đặc cán mai về mặt này.” Mặt mũi Đường Nham tràn đầy nghi ngờ.
“Không phải là trong tay tôi gần đây có ít tiền dư à. Tôi thử suy nghĩ làm chút việc buôn bán. Sao, có hứng thú hùn vốn không?” Trương Lương vui tươi hớn hở nói.
“Muốn làm ăn thì chắc chắn cần rất nhiều tiền. Tình hình kinh tế của tôi không phải cậu không biết, thực sự là nghèo rớt mồng tơi.” Đường Nham lộ ra một nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ.
“Cậu không cần lo chuyện tiền bạc, tôi lo hết.” Trương Lương rất hào phóng.
“Vậy sao được? Không phải là hùn vốn à? Mình cậu bỏ tiền thì tôi làm cái gì?” Đường Nham ngạc nhiên.
“Yên tâm đi, rất đơn giản. Cậu xem phong thủy lợi hại như thế, tới lúc đó bố trí một cái tụ tài cục, việc làm ăn nhất định có thể tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa cậu còn biết xem tướng, tới lúc đó đối mặt với khách hàng có thể phân tích ra nhược điểm và điều người đó mong muốn. Chúng ta nói chuyện làm ăn có thể hợp ý, làm chơi ăn thật rồi.” Trương Lương nói kế hoạch trong lòng ra.
Thực ra anh ta đã có suy nghĩ này từ lâu, chỉ có điều trước kia không quá chắc chắn về khả năng của Đường Nham. Hôm nay tận mắt thấy khiến anh ta ngạc nhiên. Bây giờ nhắc tới việc làm ăn cũng không đơn giản là kiếm tiền. Quan trọng hơn là sau này có thể buộc Đường Nham vào chung một chỗ. Có người lợi hại như thế ở bên cạnh, làm chuyện gì cũng thành thạo hơn.
Đường Nham nghe xong lời anh ta thì rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Bây giờ tiền trong tay mình đều là thắng được từ chỗ Trương Thiên, đã tiêu một ít rồi. Muốn xem phong thủy kiếm tiền thay người thì không biết khi nào mới có được khách. Nếu có nguồn thu nhập ổn định thì sau này ít nhất không phải vì lấp đầy bụng mà lo lắng.
Hơn nữa, dù sao phong thủy cũng là chuyện tiết lộ thiên cơ, làm nhiều khó bảo đảm có thể có hậu quả không tốt gì không.
Vừa nghĩ như thế, đề nghị của Trương Lương cũng không tệ. Đường Nham nghĩ tới đây, trong lòng có quyết định ngay, nói: “Được, vậy tôi nghe cậu. Về mặt tiền bạc thì cậu phải phí lòng nhiều hơn, chỗ khác có gì cần thì cứ việc dặn dò.”
“Được, có những lời này của cậu tôi yên tâm rồi. Cậu cứ chờ xem, tôi có thể giúp cậu kiếm đầy bồn đầy bát, dẫm lên đầu Lý Thanh Minh để cho cậu ta không còn lời nào để nói nhanh thôi.” Trương Lương vô cùng hăm hở.
“Trời ạ, ý định này của cậu không tệ. Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt như ăn phải ruồi của Lý Thanh Minh tôi đã cảm thấy toàn thân thoải mái, khà khà.” Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng cười ồ lên.
Hơi có chút khí thế bá vương hô mưa gọi gió không bỏ sót đường ngang.
Lúc này Đường Nham chỉ tùy tiện nói một câu nhưng điều khiến anh không ngờ là câu nói đùa này biến thành sự thật rất nhanh.
Trương Lương đưa Đường Nham về cửa hàng nhỏ xong thì lái xe rời đi, bảo là muốn trở về đánh một bài báo cáo. Dù sao nhà anh ta cũng là công ty lớn, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, làm chuyện gì cũng phải có kế hoạch hợp lý.
Đường Nham dốt đặc cán mai chuyện này cho nên đương nhiên làm người rảnh rỗi.
Về lại chỗ của mình thì không cần che giấu nữa. Đường Nham móc hồ lô nhỏ từ trong balo, thả Tô Thiên ra.
Sau khi bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, anh lại vội vã mà bước lên, một phát bắt được bàn tay nhỏ bé của em gái ma.
“Á, anh làm gì thế?”
Hành động bất ngờ khiến Tô Thiên lại càng hoảng sợ, thét chói tai ra tiếng theo phản xạ có điều kiện.
“Kêu la cái gì, tôi xem thử tình hình tay cô.” Đường Nham nghĩa chánh ngôn từ giải thích, sau đó trắng trợn mà ăn đậu hũ.
Anh giở trò với đôi tay mảnh khảnh mềm mại, một hồi thì siết chặt, một lát thì xoa xoa.
Ừm, cảm xúc này giống y con gái bình thường. Lực tín ngưỡng kia quả nhiên lợi hại.
Đường Nham đang thầm tính toán xem thưởng thức đôi tay ngọc này như thế nào, trong cửa hàng bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.
Chết tiệt, là ai thế? Sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này, đúng là quá đáng ghét. Đường Nham lưu luyến không rời đặt bàn tay nhỏ bé của Tô Thiên xuống, nổi giận đùng đùng đi mở cửa.
Cửa gỗ bị đẩy ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quen thuộc xuất hiện.
“Xin chào đạo trưởng Đường.” Triệu Tiểu Phàm mỉm cười.
Lúc này Đường Nham mới nhớ ra người này là ai. Đây là trợ lý nhỏ của bố Tô Thiên, gặp trước đó không lâu.
“À, thì ra là cô à. Đã vài ngày không gặp rồi. Tìm tôi có chuyện gì không?” Vừa thấy là người quen cũ, cơn tức của Đường Nham cũng tan đi một nửa.
“Anh Đường thật là lợi hại. Chúng tôi tìm theo đầu mối anh đưa, quả nhiên thuận lợi tìm được xác của cô Tô nhà chúng tôi. Aiz, chúng tôi đã tới muộn vài bước. Cô Tô đã trở thành một thi thể rồi. Đang ở tuổi như hoa lại bị tổn thương như thế. Hung thủ đúng là điên rồi. Tổng giám đốc và bà chủ nghe tin dữ thì tinh thần mất hơn một nửa, cả ngày ở trong nhà thở vắn than dài, hối hận không thôi.”
“Ai u, lời này là có ý gì? Không phải mình cậu tính đấy chứ? Có mấy phần độ tin cậy đây?” Trương Lương trêu ghẹo.
“Cậu sẽ biết nhanh thôi.” Đường Nham hờ hững trả lời anh ta một câu.
Trương Lương lại hứng thú. Ban đầu sở dĩ anh ta qua lại thân thiết với Đường Nham cũng là vì thì cái khí thế không coi ai ra gì, bình tĩnh tự nhiên này của anh. Mọi người trong trường nói anh là thần côn* chỉ biết lừa gạt người. Chỉ có mình anh ta biết mỗi câu Đường Nham nói đều có lý có cứ. Dù là theo phong thủy huyền thuật nhưng lần nào cũng bị anh nói trúng.
(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Mà rất nhiều người không chịu tin vào sự thật này.
Trương Lương vừa định hỏi thêm vài câu thì bỗng nhiên bị người ta cắt lời.
Một nam sinh vẻ mặt căng thẳng đứng cạnh Đường Nham, cơ thể khẽ run như thể trải qua chuyện gì kinh khủng lắm.
Đường Nham chỉ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hốc mắt người này lõm sâu, phờ phạc ỉu xìu, hơi thở trên người rất âm u lạnh lẽo khiến anh cảm giác như đang đối mặt với một người chết vậy.
Vì trên người Tô Thiên có hơi thở này cho nên anh vô cùng quen thuộc.
Nhưng người này đang sống sờ sờ đứng trước mặt anh. Vậy chỉ có một khả năng là cậu ta tiếp xúc với chỗ đầy đủ âm khí thời gian dài cho nên mới khiến cậu ta có dáng vẻ này.
“Bạn này có chuyện gì à?” Đường Nham có thể đoán được sơ sơ nguyên nhân cậu ta tìm mình nhưng vẫn xuất phát từ lịch sự mà mở miệng trước.
“Xin chào cậu. Tên tôi là Chu Mạt. Chuyện này…Chuyện này…Tôi nghe nói cậu biết đạo thuật phong thủy gì đó cho nên muốn mời cậu giúp tôi một việc.” Chu Mạt lắp ba lắp bắp nói, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Vì trước kia anh ta cũng chế giễu châm chọc Đường Nham như những nam sinh khác. Mà những thứ vô liêm sỉ khiến anh ta thấy ghét thì lúc này lại trở thành sự tồn tại như cây cỏ cứu mạng.
“Chuyện gì?” Đường Nham cau mày hỏi.
“Gần đây trong nhà tôi xảy ra một chuyện kỳ lạ. Tôi…Tôi muốn nhờ cậu xem giúp tôi một chút.” Chu Mạt chần chừ hồi lâu, vẫn nói hết ra.
“Có thể. Có điều tôi có lợi gì?” Đường Nham hỏi.
“Lợi ích?”
Chu Mạt ngẩn người rồi lại như nhớ ra gì đó, cắn răng nói: “Chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải quyết vấn đề, muốn bao nhiêu tiền tùy cậu ra giá.”
“OK, thành giao. Nói thế nào cũng là cuộc làm ăn đầu tiên của tôi, sẽ giảm giá cho cậu. Có điều còn có một việc cậu phải đồng ý với tôi. Mặc kệ tôi có yêu cầu gì, muốn làm gì cậu cũng không được hỏi nhiều, hơn nữa còn phải tích cực phối hợp.” Đường Nham mỉm cười, nói.
“Được, vậy khi nào chúng ta đi? Vì tôi lo chậm một phút thì người trong nhà sẽ thêm một phút nguy hiểm.” Chu Mạt nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Được rồi, chờ học xong giờ buổi sáng tôi sẽ đi về xem với cậu.” Đường Nham nói.
Hai người sắp xếp thời gian xong, Chu Mạt xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Trương Lương dò hỏi đầy quan tâm: “Tôi thấy người này hơi không đúng lắm. Cậu đồng ý nhanh thế có nắm chắc không? Đừng cậy mạnh.”
“Yên tâm đi, nhìn có vẻ khó giải quyết có điều tình hình thực sự thì còn phải tới mới biết được. Sao? Có muốn đi nhìn thử với tôi chút không?” Đường Nham cau mày hỏi.
“Được, đã muốn xem đạo trưởng Đường chúng ta thể hiện bản lĩnh cao cường từ lâu rồi.” Lời Trương Lương đầy thừa nhận.
Rất nhanh, chương trình học buổi sáng xong xuôi hết.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên vừa ra khỏi phòng học, Lý Thanh Minh đã đứng trên bàn, khí phách vạn trượng mà tuyên bố: “Các bạn, tối nay anh đây mời mọi người tới khách sạn Đế Quốc ăn cơm, muốn ăn gì thì gọi đó, quan tâm đầy đủ.”
Trong phòng học lập tức vang lên tiếng hoan hô. Các bạn học nhìn về phía Lý Thanh Minh, trong mắt tràn đầy ước ao và sùng bái. Khách sạn Đế Quốc đó. Đây chính là chỗ cao cấp nhất. Nghe nói tùy tiện ăn một bữa cơm phải mất vài nghìn, vậy mà anh Lý lại mời năm mươi người của cả lớp đi ăn, còn có thể tùy tiện gọi món, vậy phải tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Không hổ là phú nhị đại, ra tay thật rộng rãi.
Lý Thanh Minh được vây vào giữa, đắc ý hưởng thụ sự nịnh nọt của mọi người, mắt vô thức liếc Đường Nham một cái xem anh có vẻ mặt gì. Kết quả anh ta phát hiện người ta ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, lặng lẽ dọn dẹp cặp sách của mình như thể không thèm để ý những chuyện này.
Lý Thanh Minh lập tức mất hứng. Cái tên nghèo khổ này, nghe nói ngay cả sinh hoạt phí cũng không có thì chắc chắn cả khách sạn cao cấp chút cũng chưa từng tới. Bây giờ còn có dáng vẻ không sao cả, giả vờ cái gì mà giả vờ? Trong lòng anh chắc chắn là muốn đi muốn chết.
“Này, Đường Nham, có phải nên cảm ơn anh đây chút không? Nếu không thì kiếp này của cậu cũng không có cơ hội tới chỗ cao cấp như thế.” Lý Thanh Minh lớn tiếng kêu với Đường Nham, ý châm biếm mười phần.
Đám bạn học cùng lớp cũng cười vang, chờ xem Đường Nham trả lời như thế nào.
“Cảm ơn ý tốt của anh Lý. Có điều hôm nay tôi đã nhận lời bạn Chu Mạt tới nhà cậu ấy xem giúp, có thể không có thời gian đi ăn cơm. Xin lỗi.” Lời Đường Nham không kiêu ngạo không siểm nịnh, không cảm thấy đáng tiếc chút nào vì không thể đi.
Câu trả lời như vậy khiến Lý Thanh Minh vô cùng bất ngờ. Anh ta còn chuẩn bị mượn cơ hội này mà chà đạp khí thế của Đường Nham một chút, không ngờ người ta vốn là không để vào mắt.
Anh ta liếc qua Chu Mạt vẻ mặt đầy lúng túng trong góc, cười giễu cợt thành tiếng: “Chu Mạt, cậu ta nói là thật à?”
“Ừ.” Ý tứ châm chọc trong mắt đối phương tràn ngập. Chu Mạt biết mình đã chọc tới Lý Thanh Minh rồi nhưng tình hình trong nhà khẩn cấp, anh ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm đắc tội với người ta, bất chấp khó khăn, kiên trì tới cùng nói một câu đúng vậy.
“Chậc chậc, lại có người tin tưởng lời thần côn thật à? Nể tình bạn học của chúng ta, tôi cho cậu một lời khuyên chân thành là bất cứ việc gì cũng phải có thêm một tâm nhãn, đừng để bị lừa còn đếm tiền thay người ta. Thôi, dù sao tôi cũng đã đặt xong rồi, tám giờ tối nay gặp ở khách sạn Đế Quốc.”
Lời Lý Thanh Minh vừa dứt, trong phòng học lại vang lên một trận reo hò, trong đó còn kèm theo tiếng cười nhạo Đường Nham và Chu Mạt.
“Hôm nay đầu Chu Mạt bị trúng gió à? Vậy mà lại không đi ăn bữa tiệc lớn sang trọng, lại lăn lộn với thần côn kia.”
“Đạo trưởng Đường của chúng ta cũng thật là, cúi đầu với anh Lý chẳng phải có thể thoải thoải mái mái đi mở rộng kiến thức một lần à? Từ chối dứt khoát như thế, thật là biết giả vờ.”
“Dừng lại đi. Người ở địa vị đó thì e rằng khách sạn Đế Quốc là chỗ nào cũng không biết.”
Các loại giọng nói vang lên bên tai không dứt, Đường Nham càng nghe càng tức giận, ước gì có thể thả ma nữ nhỏ nhà mình ra để họ nếm thử chút lợi hại. Nhưng anh nghĩ lại gây chuyện quá lớn cũng không dễ thu dọn kết cục. Đều là một đám dốt đặc cán mai, truyền nhân của Đường Quỷ Cốc sao có thể ngay cả chút khí phách này cũng không có.
Cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền, Đường Nham dứt khoát gọi Trương Lương ra khỏi phòng học. Chu Mạt cũng vội vàng đi theo.
Chương 22: Âm sát huyết nhãn
Trương Lương lái chiếc BMW mới mua tới cổng trường. Đường Nham và Chu Mạt ngồi vào hàng ghế sau, sau đó xe khởi động, chạy trên đường lớn.
“Nói đại khái tình hình trong nhà cậu trước đi.” Đường Nham nhìn Chu Mạt đang ngồi im lặng không nói gì bên cạnh, nói.
“Aiz, chuyện là thế này. Chuyện này rất kỳ lạ, tôi cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Dù sao trước đó không lâu, sau khi bà nội tôi chết vẫn luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà là lạ. Mẹ tôi bắt đầu đa nghi như Tào Tháo, tình tình bố tôi cũng trở nên vô cùng nóng nảy, động một chút là đập đồ cãi cọ. Trong nhà bị đè nén tới khó chịu, vài ngày trôi qua cứ như vài năm vậy. Tôi cảm thấy tôi sắp điên rồi.” Chu Mạt nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đau khổ ôm đầu.
“Cậu đã nghĩ tìm tôi xin giúp đỡ thì hẳn là đã cảm nhận được gì đó.” Đường Nham hỏi lần nữa.
“Ừm, nói ra có thể cậu không tin. Tôi…Tôi cảm giác như thể bà nội tôi còn chưa chết, vẫn còn chung sống với chúng tôi.” Chu Mạt ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Ngay cả Trương Lương lái xe phía trước cũng bị những lời này làm cho sợ hãi tới nỗi lạnh trong lòng.
“Nói đùa gì thế? Chẳng lẽ chết hay chưa cậu không rõ à? Không phải vì cậu đau lòng nên mới xuất hiện ảo giác chứ?” Trương Lương không kiềm được mà nói chen vào.
“Không, đây không phải là ảo giác. Bà ấy…Bà ấy thực sự còn sống trong nhà tôi.” Giọng Chu Mạt bỗng nâng cao, tâm trạng cũng kích động.
Đường Nham vươn tay vỗ vai anh ta, ý bảo anh ta bình phục tâm trạng trước đã rồi mới nói: “Thế giới rộng lớn không gì không có. Có nhiều thứ cậu chưa từng gặp cũng không có nghĩa nó không tồn tại. Tình hình cụ thể thì bây giờ chúng ta không có cách nào để phán đoán, chờ tới nhà rồi nói. Cậu cũng đừng căng thẳng, nếu tôi đã đồng ý với cậu thì chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề giúp cậu.”
“Ừ.” Chu Mạt cúi đầu đáp lại một tiếng, im lặng lại.
Trong bầu không khí kỳ lạ, xe chạy tới con đường gần nhà Chu Mạt.
Ba người xuống xe, Chu Mạt dẫn đường rẽ vào một con hẻm rồi lại đi thêm một đoạn, rẽ vào một khu dân cư cũ kỹ.
Khu dân cư này hẳn là đã được xây hơi lâu rồi. Lớp sơn tường đã bị nước mưa ăn mòn hiện ra dấu vết loang lổ, trên đó còn có vài dây thường xuân.
Đường Nham để ý tới phía đông tòa nhà này có một tòa cao ốc mười mấy tầng mới xây, vừa hay che lại ánh mặt trời khiến khu dân cư nhà Chu Mạt phần lớn thời gian đều ở vào hoàn cảnh tối tăm.
Cái này về mặt phong thủy cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Dù sao ánh mắt trời cũng là sức mạnh chính khí nóng bỏng nhất thế giới này, có thể chiếu rọi bóng tối. Nếu ánh mặt trời quá ít thì rất dễ sinh sôi âm khí và sát khí, phá hoại bố cục phong thủy vốn có của tòa nhà.
Chu Mạt dẫn hai người lên lầu hai, sau đó dùng chìa khóa mở cửa phòng hai lẻ hai ra, đón hai người vào.
Cấu tạo trong phòng lại rất đơn giản. Phòng bếp đối diện cửa chính. Bên cạnh phòng bếp là phòng khách, hai phòng ngủ bị phòng vệ sinh ngăn cách. Chu Mạt chỉ vào một phòng ngủ trong đó nói: “Bà nội tôi chết ở đây. Lúc đó bà ấy không cẩn thận té xuống, đầu vừa hay đụng phải góc bàn. Khi đó mẹ tôi đang nấu cơm, vốn không nghe thấy tiếng động. Chờ bà nấu xong đi gọi bà nội tôi ăn cơm thì bà cụ đã không còn thở nữa.”
Đường Nham bước lên mở cửa ra, lập tức đối diện với một cơn gió lạnh xông tới, đảo qua cổ anh. Làn da lộ ra bên ngoài lập tức nổi lên một tầng da gà. Trong không khí như có một đôi bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ anh khiến anh không thở được.
Sắc mặt Đường Nham thay đổi, giữa hai hàng mày cũng cau lại, nhìn vào trong phòng. Bên trong bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ, một cái bàn nhỏ và một cái tủ treo quần áo lớn.
Kỳ lạ, nhìn có vẻ rất bình thường, sao trong phòng lại khiến người ta có cảm giác như đang ở bãi tha ma đồng không mông quạnh, lại lạnh như nhấm vào lòng người?
Dù sao mình cũng là người trần mắt thịt, chỉ có thể nhìn vài thứ bề ngoài, may mà lúc ra cửa đem theo nước Vô Căn nên mới có thể có tác dụng.
Đường Nham lấy từ trong túi áo ra một cái bình nhỏ, đổ vài giọt chất lỏng ra, vẽ lọan lên trên mí mắt. Cảm giác mát lạnh đánh úp lại, mở mắt ra lần nữa thì cảnh vật trước mặt anh đã thay đổi.
Khắp nơi trong phòng là âm khí màu đen, đồng thời một đôi đồng tử đỏ như máu xuất hiện dưới gầm giường, nhìn chằm chằm chăm chú vào Đường Nham. Đôi mắt lạnh như băng đầy thù hận.
Ánh mắt này như dòi bọ trong xương dính vào người anh, như thể muốn bóp nặn anh vậy. Đường Nham bị giật nảy mình, vội vàng xông lên trước đóng cửa phòng lại, một tay chống tường, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Chu Mạt và Trương Lương bị hành động xảy ra bất ngờ của Đường Nham làm cho sững sờ một lát. Họ không thấy những thứ khác trong nhà cho nên hơi không hiểu ra sao cả. Chu Mạt thấy bầu không khí không đúng, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm xấu, căng thẳng hỏi: “Đường Nham, xảy…xảy ra chuyện gì à?”
“Tôi vừa thấy một đôi mắt màu đỏ.” Đường Nham xoay người, giọng hơi run rẩy nói.
“Á.”
Chu Mạt hét to: “Là bà nội tôi, chắc chắn là bà ấy. Lúc bà ấy chết trán chảy rất nhiều máu, rơi vào trong mắt cho nên mắt bà ấy cũng đỏ rực.”
“Không, không tà môn như thế chứ?” Trương Lương lắp ba lắp bắp nói. Anh ta tưởng sau khi tới đây cùng lắm Đường Nham chỉ di chuyển đồ dùng trong nhà, không ngờ chuyện lại trở thành như vậy. Nếu là bà nội Chu Mạt thì chẳng phải ở đây xuất hiện một quỷ hồn? Trời ơi, sao có thể, trên thế giới này sao có thể sẽ có quỷ hồn?
“Đúng vậy. Cặp mắt kia mười phần là quỷ hồn của bà nội rồi. Bà ấy bị thương xong, là vì cứu chữa chậm trễ nên mới chết. Chắc chắn trong lòng bà vô cùng không cam lòng. Hơn nữa căn nhà này của các cậu thời gian dài không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, không khí tối tăm, vừa hay cho bà cơ hội ở lại. Bình thường quỷ hồn vừa hình thành, nếu chỗ thừa dương khí thì sẽ tan thành mây khói rất nhanh. Bà ấy vừa xuất hiện một thời gian, trong căn phòng ngủ này đã tràn đầy âm khí. Hẳn là các cậu cũng cảm thấy vừa mở cửa thì trong đó đã bay ra gió lạnh và bầu không khí bị kiềm nén.” Đường Nham bình phục trái tim đang đập dữ dội một chút, giải thích.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không phải chúng tôi cố ý hại chết bà nội mà chỉ là một cuộc ngoài ý muốn. Thảo nào trong nhà gần đây không yên ổn, chẳng lẽ đều là do bà ấy làm ra à?” Chu Mạt vội vàng hỏi.
“Bà ấy cũng không làm cái gì, chỉ là phòng ngủ này đối diện phòng bếp, bên trong tràn đầy âm khí, bất ngờ tạo thành một loại âm sát, phá hỏng kết cấu phong thủy vốn có của ngôi nhà. Mà phòng bếp là tượng trưng của nữ chủ nhân cho nên mẹ cậu mới không khống chế được tâm trạng, nghi thần nghi quỷ. Bố cậu hẳn là thường xuyên ra vào phòng ngủ của bà nội cậu nên cứ tự nhiên như vậy mà bị nhiễm âm khí. Cái này sẽ từ từ ăn mòn cơ thể các cậu. Biểu hiện bình thường là tinh thần không tốt, mệt mỏi không có sức, bệnh vặt không ngừng.” Đường Nham nói.
Chương 23: Hồn thể thực hóa
“Thảo nào trong nhà lại trở nên thế này. Cậu xử lý đi, bà nội tôi sẽ không ở luôn trong nhà chứ?” Chu Mạt gấp gáp hỏi.
“Nếu tôi đã đồng ý giải quyết vấn đề giúp cậu thì sẽ dùng hết sức để ứng phó. Thế này đi, cậu đi tìm ít nến với hương qua đây, đặt lên bàn đốt lên.” Đường Nham dặn dò.
“Được.” Chu Mạt đồng ý, vội vàng xoay người ra phòng khách. Bà nội vừa mất cho nên trong nhà có rất nhiều nhang nến, bây giờ vừa hay có chỗ để dùng.
Đường Nham đốt hai ngọn nến đặt lên hai đầu bàn, sau đó đặt lư hương ở chính giữa, móc một tờ giấy từ trong túi áo ra, dùng nến đốt. Tro tàn rắc vào trong lư hương, còn trên giấy viết ngày sinh tháng đẻ của Tô Thiên.
Đây chính là cơ hội vô cùng tốt để hấp thu sức mạnh, ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
“Được rồi, chờ lát nữa tôi sẽ nghĩ cách tiễn bước hồn phách bà nội cậu đi. Còn cậu thì phải quỳ trước nhang đèn này không nhúc nhích, nhắc đi nhắc lại một câu lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh. Có thể làm được không?” Đường Nham hỏi.
“Có thể, đương nhiên có thể, Chỉ cần cậu tiễn bước hồn phách của bà nội tôi đi thì bảo tôi làm gì cũng được.” Chu Mạt dứt lời thì quỳ thẳng xuống, chắp tay trước ngực, đọc theo lời Đường Nham dạy anh ta:
“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”
“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”
“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”
“Chuyện này…Có thể làm à? Có tác dụng không…” Trương Lương cạn lời, hỏi.
Cảnh tượng này đúng là không phải não tàn bình thường…
“Chậc, đương nhiên có tác dụng rồi. Cậu đứng đó chờ đừng nhúc nhích, tôi tới phòng ngủ làm phép.”
Đường Nham ném lại một câu rồi xoay người vào phòng ngủ. Chính anh nhìn cũng cảm thấy xấu hổ, lại không biết phải giải thích thế nào nên dứt khoát tránh né. Anh khóa trái cửa xong, móc hồ lô nhỏ từ trong balo ra, tung Tô Thiên ra ngoài.
Tô Thiên dụi dụi mắt như thể vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, dáng vẻ ngây thơ mơ mơ màng màng tựa như mời người tới thưởng thức khiến con ác tiểu yêu tinh trong lòng Đường Nham muốn xuất hiện.
Mái tóc dài mềm mại rối tung xốc xếch, quần áo với chất liệu đơn giản buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ, mỗi lần xuất hiện đều khiến hai mắt người ta tỏa sáng.
Chết tiệt, đúng là yêu tỉnh nhỏ mệt nhọc. Đường Nham nuốt nước miếng, khẽ mắng một câu sớm muộn gì cũng làm cô.
“Á, có chuyện gì thế?” Tô Thiên cảm thấy cơ thể biến hóa thì sợ hãi kêu ra tiếng.
Từng luồng ánh sáng màu trắng dịu dàng luồn qua khe cửa phòng ngủ, quay vòng giữa không trung rồi nhập vào trong cơ thể cô.
“Đừng lo lắng, tôi đốt ít nến ngoài cửa. Đây là lực tín ngưỡng trong Phong Thủy Chân Kinh nói tới. Cô cảm nhận xem sau khi hấp thu những ánh sáng này thì sức mạnh có được tăng cường không.” Đường Nham giải thích.
Tô Thiên nghe thế thì khẽ gật đầu, nhắm mắt lại điều động quỷ khí trong cơ thể, quả nhiên cảm nhận được đậm hơn trước một chút.
“Trời ơi, đúng là mạnh mẽ hơn thật. Nến này lợi hại hơn nến bình thường kia.” Tô Thiên vui vẻ nói, mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu trắng trong không khí đầy tham lam, khẽ liếm đôi môi một chút.
Dáng vẻ này vô cùng quyến rũ, như một đóa hoa đẹp đẽ xinh tươi đang nở rộ.
Mắt Đường Nham quét tới quét lui trên người cô, một giây cũng không muốn rời đi, nước miếng sắp chảy cả ra. Còn mục đích tới đây thì đã bị sắc dục nào đó hun đúc tới mức trái tim ném lên chín tầng mây luôn rồi.
Quả thực đáng xấu hổ khi so sánh với gì kia.
Khi ánh mắt Đường Nham rơi vào tay Tô Thiên, anh ngạc nhiên phát hiện ra bàn tay nhỏ bé vốn hơi mờ lại dần dần thực thể hóa rồi. Bàn tay trắng nõn mềm mại như tay cô gái bình thường.
Chậc, không phải chứ, hồn thể hư ảo của cô mới bắt đầu từ từ đọng lại thôi. Nói như vậy mình có thể cầm có thể sờ có thể ôm có thể ooxx đầy tớ nhanh thôi. Đường Nham kích động muốn chết, trái tim đập thình thịch như bị một triệu tiền thưởng đập vào, khỏi nói hưng phấn bao nhiêu.
Chắc chắn là nguyên nhân hấp thu được ánh sáng màu trắng này. Cô ngoan ngoãn chút nha. Hóa ra thứ này dùng tốt như thế. Đường Nham nhìn chằm chằm tay Tô Thiên không dời mắt, muốn nhìn xem sau đó còn xảy ra thay đổi gì nữa.
Một người một ma đều bị ánh sáng trắng hấp dẫn, không cảm nhận được có đôi mắt màu đỏ đang từ từ di chuyển trên người họ chút nào.
Lực tín ngưỡng của Chu Mạt dù sao cũng có hạn. Ánh sáng màu trắng biến mất không thấy rất nhanh, còn Tô Thiên thì chỉ có hai cánh tay được thực thể hóa. Những bộ phận khác vẫn còn ở trạng thái hơi mờ.
Đường Nham không kiềm được mà than thở vài câu đáng tiếc trong lòng. Nếu ánh sáng màu trắng này nhiều một chút thì tốt rồi, ít nhất phải giải quyết bộ ngực trước. Bây giờ kiểu nửa vời này khiến người ta khó chịu. Chao ôi, không còn cách nào, chỉ có thể chờ một cơ hội khác thôi.
Tô Thiên thì lại hết sức hài lòng. Tay có thể tự do hoạt động thì làm rất nhiều chuyện tiện hơn. Vui vẻ xong, cô giương mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện không phải ở trong cửa hàng nhỏ của Đường Nham thì nghi ngờ hỏi: “Ơ, đây là đâu? Chúng ta ở đây làm gì?”
“À, đây là nhà bạn học tôi. Tôi tới giúp cậu ta xem phong thủy. Ánh sáng màu trắng cô vừa hấp thu chính là lực tín ngưỡng phát ra từ trên người cậu ta. Chỗ tốt chúng ta đã nhận, bây giờ nên giải quyết vấn đề. Mẹ kiếp, đúng rồi, dưới giường còn có một con ác quỷ. Sao tôi lại quên mất vụ này chứ.” Đường Nham dứt lời mới bỗng giật mình tỉnh giấc, nhận ra bên cạnh có một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm.
Có điều anh cũng đã ở căn phòng kia hồi lâu, sao con quỷ kia không có động tĩnh gì? Đường Nham ngoảnh lại nhìn dưới giường đầy nghi ngờ. Bên dưới trống không, không có thứ gì cả.
Chà, đôi mắt quỷ dài màu đỏ đâu rồi? Rõ ràng vừa nãy còn ở dưới gầm giường mà? Đường Nham hơi mù mờ, vội đứng thẳng lên, muốn nhìn thử xem con quỷ kia trốn tới chỗ nào.
Mà Tô Thiên trước mặt anh lại bỗng hoảng sợ, dùng tay chỉ phía sau anh, miệng mở lớn nhưng một âm tiết cũng không phát ra được.
Đường Nham lập tức có dự cảm không may, cơ thể cũng bất giác căng thẳng. Nhiệt độ trong phòng giảm xuống vô cùng thấp. Anh chỉ mặc một cái áo ngắn tay, lạnh tới mức khiến anh không kiềm được mà run lên. Làn da lộ ra ngoài cũng nổi lên một tầng da gà.
Trong không gian chật hẹp yên tĩnh lặng lẽ, chỉ có thể nghe được tiếng trái tim Đường Nham đang đập đầy căng thẳng.
“Há há.”
Tiếng cười quỷ dị bỗng vang lên như thể sấm chớp kinh người cắt ngang qua màn đêm, rung lên khiến Đường Nham run cầm cập. Tiếng động truyền tới từ sau lưng anh, dù không ngoảnh lại nhìn anh cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc này.
Bà nội đứng cách đó không xa đang trừng đôi mắt quỷ đỏ như máu nhìn chằm chằm sau lưng anh, chỉ chờ anh ngoảnh đầu lại một cái là á ối cắn một phát.
Không được không được, cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu, ngay cả tay của em gái ma mình còn chưa từng nắm, không thể mất cái mạng nhỏ ở trong này được.
Tục ngữ có câu rất hay là càng căng thẳng càng có thể kích phát ra tiềm năng của con người. Đường Nham chính là như thế. Anh lặng lẽ lấy một tấm giấy bùa vàng từ trong tay áo ra, miệng nhanh chóng niệm một câu cấp cấp như luật lệnh rồi trở tay cố gắng vứt mạnh ra sau lưng.
Chương 24: Tan thành mây khói
Đồng thời, Đường Nham dùng sức ở chân, nhanh chóng chạy ra xa vài bước, trốn ra sau lưng Tô Thiên mới dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tình hình phía sau.
Quả nhiên con quỷ bà nội kia đứng ở cách chỗ anh vừa đứng không xa, cách vô cùng gần. Vốn nó không lường trước được Đường Nham còn có thể bỗng nhiên quăng một lá bùa ra, nhất thời không kịp phản ứng nên vừa hay bị đánh vào. Lá bùa đang dính chặt vào ngực nó.
Lá bùa màu vàng lập tức sáng rực lên.
“Á.”
Quỷ bà nội phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vươn tay đi kéo lá bùa trên người. Ánh sáng màu vàng lóe lên rồi biến mất, tay nó bắt hụt, còn chỗ ngực vốn bình thường bỗng xuất hiện một cái lỗ đen lớn bằng miệng một cái chén như thể bị ánh sáng ăn mòn.
Tiếng hét thảm này không được che giấu chút nào. Hai người ngoài cửa cũng nghe thấy. Giọng khàn khàn như sấm sét kinh người nổ tung bên tai. Trương Lương sững sờ mấy giây mới bỗng ý thức được là trong phòng ngủ xảy ra vấn đề, vội vàng chạy tới cửa. Anh ta cố gắng đẩy cửa vừa la lớn: “Đường Nham, Đường Nham, xảy ra chuyện gì? Nói mau.”
“A, không có gì. Cậu đừng lo lắng. Một việc ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi.” Giọng Đường Nham truyền tới từ sau cánh cửa, tuy hơi run nhưng cũng tính là bình thường.
Trái tim thấp thỏm của Trương Lương lúc này mới được đặt xuống, dặn dò qua cánh cửa: “Tự cậu cẩn thận một chút. Nếu không làm được thì mau chạy ra đây, chúng ta nghĩ cách khác.”
“Biết rồi, yên tâm đi.” Giọng Đường Nham vang lên lần nữa,
Nhưng vốn Trương Lương không yên tâm. Anh ta kề sát vào cửa phòng ngủ muốn nghe tiếng động bên trong một chút. Từ tiếng kêu thảm thiết ban nãy là anh ta có thể đoán ra cảnh tượng bên trong căng thẳng biết bao nhiêu.
Chu Mạt cũng bị dọa không nhẹ. Đường Nham là do anh ta mời tới, nhỡ may xảy ra ngoài ý muốn gì đó thì anh ta cũng không gánh nổi hậu quả. Anh ta muốn đứng dậy đi tới cửa nhìn xem tình hình nhưng nghĩ tới lời Đường Nham dặn dò là nhất định phải đọc câu niệm nhiều lần. Nếu dừng lại thì không biết có ảnh hưởng không tốt gì không.
Chần chừ một lúc, Chu Mạt quyết định làm theo lời Đường Nham nói. Anh có thể trả lời Trương Lương thì ít nhất trước mắt vẫn an toàn. Dù mình có đi vào trong cũng không giúp được một tay mà có khi còn làm loạn thêm.
Hai lòng người đấu tranh ngoài cửa, Đường Nham không biết chút nào. Tất cả lực chú ý của anh đều đang dồn vào trên người con quỷ bà nội đang giãy dụa kịch liệt.
Sở dĩ con quỷ này có thể ở lại chỗ trước khi chết là hoàn toàn dựa vào oán niệm chống đỡ. Nếu không phải mẹ Chu bận nấu cơm mà sơ sót việc chăm sóc bà ta thì bà ta cũng không tới mức vấp ngã một cái đã đi đời nhà ma. Cho nên bà ta mới không cam lòng rời đi như thế.
Vì thế tình hình của bà ta với Tô Thiên là giống nhau, cũng không có bao nhiêu sức mạnh. Sau khi bị lá bùa Đường Nham ném ra làm tổn thương, hồn thể bị thương nặng, quỷ khí để duy trì hình người cũng bị tổn thương, không ngừng tràn ra ngoài theo vết thương. Bà ta chỉ có thể đau khổ chịu đựng, ngay cả hơi sức để động đậy cũng không có.
Từ khi quỷ bà nội xuất hiện tới khi biến mất, ngay cả một phút cũng chưa tới. Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, vốn không cho người ta có cơ hội phản ứng. Tô Thiên và Đường Nham chứng kiến tất cả chuyện này cũng không biết nên nói gì mới phải.
Họ nhìn nhau không biết nên làm sao mới tốt.
Tuy nét mặt Đường Nham không có gì nhưng trong lòng có một vạn con thiên lý mã chạy qua. Mẹ nó, sao chuyện lại trở nên thế này? Đã nói với Chu Mạt là sẽ đưa quỷ hồn bà nội đi đầu thai chuyển thế, kết quả không cẩn thận một cái đã đưa người ta tan thành mây khói luôn.
Đúng là càng thất đức hơn.
Nhưng điều này cũng không trách mình toàn bộ được. Ai bảo con quỷ bà nội kia lại mưu đồ quấy rối người huyết khí mạnh mẽ thanh xuân niên thiếu ngọc thụ lâm phong như mình. Một bó tuổi còn muốn lôi kéo làm quen với thịt tươi nhỏ, đây chẳng phải là tự chuốc khổ mà ăn à?
May mà ông đây trốn nhanh, nếu không còn không biết hươu chết về tay ai.
Có điều sức mạnh của lá bùa này thật lớn, vậy mà lại có thể đánh một con ác quỷ tan thành mây khói. Lá bùa là do lão đạo sĩ để lại lúc còn sống, nói là bùa bình thường để trừ tà, phòng thân, bảo vệ bình an.
Đường Nham nhớ tới đặc thù công việc của mình, thường đi trên sông thì nào có không ướt giày, khó tránh khỏi gặp phải chuyện linh dị cho nên mỗi lần ra ngoài là trên người luôn phải mang theo mấy lá bùa. Không ngờ rốt cuộc hôm nay chúng đã phát huy tác dụng.
Lão đạo sĩ nhà mình vẫn rất lợi hại, có thể vẽ ra lá bùa có sức mạnh lớn như thế, chắc chắn bản lĩnh không tầm thường. Hình như trong nhà có mấy quyển bách khoa toàn thư về phù lộc, sau khi về nhất định phải nghiên cứu thật tốt một chút. Thứ này vẫn càng nhiều càng tốt, lần sau va phải tình huống hôm nay thì không tới mức luống cuống tay chân.
“Chao ôi, vừa rồi anh ném thứ gì ra thế? Sao lợi hại thế?”
Giọng Tô Thiên bỗng vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Nham.
“À, là bùa của sư phụ tôi, đặc biệt khắc quỷ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi dùng, hiệu quả đúng là tốt ngoài ý muốn.” Nhớ tới việc bản thân tiêu diệt một con quỷ, Đường Nham không tránh hỏi hơi đắc ý.
Nghe lời giải thích của Đường Nham xong, trong lòng Tô Thiên lờ mờ có sự sợ hãi. Vốn cô định tăng cường sức mạnh một chút mới dọn dẹp tên khốn này, thật không ngờ trên người anh lại có nhiều thứ lợi hại như thế. Cái roi da kia thì không nói rồi, tùy tiện móc ra một tờ giấy là có thể đánh một tên ác quỷ tan thành mây khói. Nếu mình làm việc quá đáng thì hậu quả có thể nghĩ là biết.
Tô Thiên không kiềm được mà cười khổ một tiếng, thấy cuộc đời mình đã định trước là không thoát khỏi lòng bàn tay người đàn ông này rồi.
“Được rồi, ác quỷ đã biến mất, chúng ta ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Bây giờ còn là ban ngày, dáng vẻ này của cô không thể đi ra ngoài được. Hay là quay lại hồ lô nhỏ trước đi.” Đường Nham dứt lời, nhặt hồ lô rơi xuống đất lên.
Tô Thiên khẽ gật đầu, thành thật chui vào trong hồ lô.
Đường Nham cất kỹ hồ lô xong mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Anh giương mắt nhìn bốn phía. Vì ác quỷ biến mất nên nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít, cảm giác bị đè nén cũng biến mất không thấy gì nữa, bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi cửa phòng ngủ mở ra, Trương Lương lập tức lao tới, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: “Sao rồi? Cậu không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao. Bản Đường lợi hại như thế, yêu ma quỷ quái gì cũng là chuyện nhỏ. Chẳng phải là nguyên vẹn đi ra à?” Đường Nham bày ra vẻ tiểu nhân đắc chí, trêu Trương Lương không nhịn được cười.
Kiếp này có thể có một người bạn thật sự căng thẳng lo lắng cho mình thì cũng coi như không uổng rồi.
“À, đúng rồi, Chu Mạt, chuyện đã giải quyết xong. Cậu không phải niệm kinh nữa đâu.” Đường Nham bước lên, kéo anh ta dậy.
“Thật vậy à? Bà nội tôi đã chuyển thế đầu thai chưa?” Chu Mạt níu tay áo Đường Nham, vẻ mặt kích động.
“Chậc, chuyện này…Ừm, được rồi. Tôi thuận lợi tiễn bà ấy đi rồi. Bà ấy còn nhờ tôi nói mấy câu với cậu, mong cậu có thể có cuộc sống bình an.”
Đường nào đó có tật giật mình bắt đầu chững chạc đàng hoàng mà nói hươu nói vượn.
Chương 25: Muốn hùn vốn không
Đây là do anh cũng không còn cách nào, không thể ăn ngay nói thật là xin lỗi, bà nội cậu bị tôi làm cho hồn phi phách tán. Nói thế Chu Mạt không liều mạng với anh là không được.
Chu Mạt chỉ lo cho tình hình quỷ hồn của bà nội, vốn không chú ý sự chột dạ chợt lóe lên trên mặt Đường Nham. Nghe nói hồn phách đã được đưa đi, anh ta vội vàng xoay người chạy vào phòng ngủ.
Trong không gian chật hẹp hoàn toàn yên tĩnh như thể đúng là thiếu đi thứ gì đó. Chu Mạt bỗng cảm thấy trong lòng trống vắng. Bà nội yêu thương anh ta rốt cuộc đã vĩnh viễn rời khỏi anh ta mà đi.
“Đúng rồi, Đường Nham, vừa nãy cậu nói phòng bếp tạo thành cái gì sát ấy nhỉ? Chuyện này phải giải quyết thế nào?” Chu Mạt đè sự đau khổ xuống đáy lòng, hỏi sự nghi ngờ cuối cùng ra.
“À, đó là âm sát. Suýt chút nữa tôi quên mất. Theo lý thì sau khi hồn phách bà nội cậu biến mất, sát khí sẽ cứ thế mà tản đi. Vừa rồi tôi mới nhìn kết cấu phong thủy nhà cậu, không có vấn đề lớn gì, có điều tòa cao ốc phía ngoài che đi rất nhiều ánh nắng mặt trời. Nhưng điều này cũng dễ giải quyết. Cậu đi tìm một cái gương đồng lớn một mặt treo lên cửa sổ, hướng về phía mặt trời là được. Gương có thể tăng gấp đôi sức mạnh của ánh sáng, còn có thể ngăn sát. Nói như vậy trong nhà cậu sau này sẽ rất bình yên rồi.” Đường Nham xoa cằm, nói phương án giải quyết ra. Đây đều là chút vấn đề nhỏ, rất dễ có thể phòng ngừa.
“Tôi biết rồi, lát nữa sẽ đi mua gương đồng. Thực sự là rất cảm ơn cậu, nếu không tôi thật sự bị bầu không khí đè nén trong nhà ép cho điên rồi. Cậu khoan hãy nói, bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Vẻ mặt Chu Mạt đầy biết ơn, sau đó vươn tay lấy một bao lì xì từ trong túi áo ra, nhét vào tay Đường Nham.
Đường Nham cũng không từ chối, thoải mái hào phóng mà nhận lấy. Đâu là thu nhập từ cuộc làm ăn đầu tiên của mình, vô cùng ý nghĩa.
Sau đó anh và Trương Lương tạm biệt rời đi. Trên đường về, Trương Lương thăm dò, mở miệng hỏi: “Này, Đường Nham, có hứng thú với việc làm ăn không?”
“Việc buôn bán làm ăn gì? Tôi dốt đặc cán mai về mặt này.” Mặt mũi Đường Nham tràn đầy nghi ngờ.
“Không phải là trong tay tôi gần đây có ít tiền dư à. Tôi thử suy nghĩ làm chút việc buôn bán. Sao, có hứng thú hùn vốn không?” Trương Lương vui tươi hớn hở nói.
“Muốn làm ăn thì chắc chắn cần rất nhiều tiền. Tình hình kinh tế của tôi không phải cậu không biết, thực sự là nghèo rớt mồng tơi.” Đường Nham lộ ra một nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ.
“Cậu không cần lo chuyện tiền bạc, tôi lo hết.” Trương Lương rất hào phóng.
“Vậy sao được? Không phải là hùn vốn à? Mình cậu bỏ tiền thì tôi làm cái gì?” Đường Nham ngạc nhiên.
“Yên tâm đi, rất đơn giản. Cậu xem phong thủy lợi hại như thế, tới lúc đó bố trí một cái tụ tài cục, việc làm ăn nhất định có thể tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa cậu còn biết xem tướng, tới lúc đó đối mặt với khách hàng có thể phân tích ra nhược điểm và điều người đó mong muốn. Chúng ta nói chuyện làm ăn có thể hợp ý, làm chơi ăn thật rồi.” Trương Lương nói kế hoạch trong lòng ra.
Thực ra anh ta đã có suy nghĩ này từ lâu, chỉ có điều trước kia không quá chắc chắn về khả năng của Đường Nham. Hôm nay tận mắt thấy khiến anh ta ngạc nhiên. Bây giờ nhắc tới việc làm ăn cũng không đơn giản là kiếm tiền. Quan trọng hơn là sau này có thể buộc Đường Nham vào chung một chỗ. Có người lợi hại như thế ở bên cạnh, làm chuyện gì cũng thành thạo hơn.
Đường Nham nghe xong lời anh ta thì rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Bây giờ tiền trong tay mình đều là thắng được từ chỗ Trương Thiên, đã tiêu một ít rồi. Muốn xem phong thủy kiếm tiền thay người thì không biết khi nào mới có được khách. Nếu có nguồn thu nhập ổn định thì sau này ít nhất không phải vì lấp đầy bụng mà lo lắng.
Hơn nữa, dù sao phong thủy cũng là chuyện tiết lộ thiên cơ, làm nhiều khó bảo đảm có thể có hậu quả không tốt gì không.
Vừa nghĩ như thế, đề nghị của Trương Lương cũng không tệ. Đường Nham nghĩ tới đây, trong lòng có quyết định ngay, nói: “Được, vậy tôi nghe cậu. Về mặt tiền bạc thì cậu phải phí lòng nhiều hơn, chỗ khác có gì cần thì cứ việc dặn dò.”
“Được, có những lời này của cậu tôi yên tâm rồi. Cậu cứ chờ xem, tôi có thể giúp cậu kiếm đầy bồn đầy bát, dẫm lên đầu Lý Thanh Minh để cho cậu ta không còn lời nào để nói nhanh thôi.” Trương Lương vô cùng hăm hở.
“Trời ạ, ý định này của cậu không tệ. Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt như ăn phải ruồi của Lý Thanh Minh tôi đã cảm thấy toàn thân thoải mái, khà khà.” Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng cười ồ lên.
Hơi có chút khí thế bá vương hô mưa gọi gió không bỏ sót đường ngang.
Lúc này Đường Nham chỉ tùy tiện nói một câu nhưng điều khiến anh không ngờ là câu nói đùa này biến thành sự thật rất nhanh.
Trương Lương đưa Đường Nham về cửa hàng nhỏ xong thì lái xe rời đi, bảo là muốn trở về đánh một bài báo cáo. Dù sao nhà anh ta cũng là công ty lớn, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, làm chuyện gì cũng phải có kế hoạch hợp lý.
Đường Nham dốt đặc cán mai chuyện này cho nên đương nhiên làm người rảnh rỗi.
Về lại chỗ của mình thì không cần che giấu nữa. Đường Nham móc hồ lô nhỏ từ trong balo, thả Tô Thiên ra.
Sau khi bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, anh lại vội vã mà bước lên, một phát bắt được bàn tay nhỏ bé của em gái ma.
“Á, anh làm gì thế?”
Hành động bất ngờ khiến Tô Thiên lại càng hoảng sợ, thét chói tai ra tiếng theo phản xạ có điều kiện.
“Kêu la cái gì, tôi xem thử tình hình tay cô.” Đường Nham nghĩa chánh ngôn từ giải thích, sau đó trắng trợn mà ăn đậu hũ.
Anh giở trò với đôi tay mảnh khảnh mềm mại, một hồi thì siết chặt, một lát thì xoa xoa.
Ừm, cảm xúc này giống y con gái bình thường. Lực tín ngưỡng kia quả nhiên lợi hại.
Đường Nham đang thầm tính toán xem thưởng thức đôi tay ngọc này như thế nào, trong cửa hàng bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.
Chết tiệt, là ai thế? Sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này, đúng là quá đáng ghét. Đường Nham lưu luyến không rời đặt bàn tay nhỏ bé của Tô Thiên xuống, nổi giận đùng đùng đi mở cửa.
Cửa gỗ bị đẩy ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quen thuộc xuất hiện.
“Xin chào đạo trưởng Đường.” Triệu Tiểu Phàm mỉm cười.
Lúc này Đường Nham mới nhớ ra người này là ai. Đây là trợ lý nhỏ của bố Tô Thiên, gặp trước đó không lâu.
“À, thì ra là cô à. Đã vài ngày không gặp rồi. Tìm tôi có chuyện gì không?” Vừa thấy là người quen cũ, cơn tức của Đường Nham cũng tan đi một nửa.
“Anh Đường thật là lợi hại. Chúng tôi tìm theo đầu mối anh đưa, quả nhiên thuận lợi tìm được xác của cô Tô nhà chúng tôi. Aiz, chúng tôi đã tới muộn vài bước. Cô Tô đã trở thành một thi thể rồi. Đang ở tuổi như hoa lại bị tổn thương như thế. Hung thủ đúng là điên rồi. Tổng giám đốc và bà chủ nghe tin dữ thì tinh thần mất hơn một nửa, cả ngày ở trong nhà thở vắn than dài, hối hận không thôi.”