• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ (1 Viewer)

  • Chương 51-55

Chương 51: Thăm nhà xác trong đêm


Ổ khóa to khóa cánh cửa sắt lại, nhưng không khóa được khí âm lạnh lẽo bên trong. Tuy Tô Thiên không cảm nhận được cơn lạnh, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn khiến lòng cô phát run.


Cũng may, như Đường Nham đã nói, không có gì đáng sợ tiếp cận cô. Lúc này, nhìn từ khe cửa, cô mới thuận lợi tìm được một góc vắng, dán bùa vào.


Một vòng sáng vàng nhàn nhạt vây quanh lá bùa, chậm rãi lan tràn, bao phủ toàn bộ nhà xác. Lúc này, sau cửa mơ hồ vang lên tiếng gào rú, có vẻ mang đầy sự phẫn nộ và không cam tâm, khiến Tô Thiên sợ đến mức vội chạy về phòng bệnh.


“Sao rồi? Làm xong việc chưa? Có thuận lợi không?” Đường Nham lo lắng hỏi.


“Ừ, hoàn hảo. Tôi dán bùa theo lời anh dặn rồi. Nhưng hình như tôi nghe thấy có gì đó gào thét bên trong, rất đáng sợ. Tôi tranh thủ chạy về nên không nhìn kỹ!” Âm thanh đó cứ văng vẳng bên tai cô, Tô Thiên chỉ nghĩ lại đã thấy sợ.


“Gào thét sao? Sao trong nhà xác lại có tiếng như thế được? Nhưng không sao, chỉ cần lá bùa được dán ở đấy chắc cũng sẽ không xảy ra việc gì lớn đâu. Lá bùa định hồn đó là bùa trung cấp, tôi phải luyện rất lâu mới vẽ ra được một tấm như thế, không có sức mạnh lớn thì không thể phá kết giới của nó được.” Đường Nham vỗ vỗ ngực, yên tâm rụt vào trong chăn.


Lão Ngô có sang thăm hỏi tiện điều tra một phen, sau khi xác định Đường Nham và nhóm Trương Thiên không có vẻ gì là tội phạm mới điều hai viên cảnh sát trông cửa về.


Nhưng Mạc Tiểu Mộc thì vẫn ở lại bênh viện giúp đỡ chăm sóc Đường Nham.


Ban ngày có hai mỹ nữ một trái một phải hầu hạ, muốn ăn gì cũng có người đút tận miệng, muốn lấy gì cũng có người đưa tận tay, đêm đến lại có một em gái nóng bỏng cùng trò chuyện, cùng ngủ, Đường Nham cảm thấy mình sung sướng đến sắp thăng thiên, tâm trạng tốt miễn bàn, thương thế cũng nhanh chóng khôi phục. Chẳng mấy chốc mà anh đã có thể xuống giường, tự do hoạt động.


Trong lúc này, Trương Lương đến thăm anh hai lần, cũng báo cáo tiến độ tu sửa mặt tiền của hàng cho anh. Thím Chu ở hẻm Liễu Hòa nghe tin Đường Nham bị tai nạn xe cũng đặc biệt đưa canh gà đến. Nhờ phúc của Đường Nham mà bây giờ chú Chu đã không thể ra ngoài đánh bài nữa rồi, trong nhà cũng yên ấm hòa hợp, nên bà ấy rất cảm kích Đường Nham.


Cứ thế lại qua mấy hôm nữa, Đường Nham mới quyết định kế hoạch bắt hồn phách của người đàn ông có khuôn mặt chữ điền. Anh đặc biệt nhờ Lưu Tiểu Nhiên về cửa hàng mang Xích Viêm đến, hơn nữa còn có sự hiệp trợ của Tô Thiên, tỷ lệ thành công là rất lớn.


Đợi đến mười hai giờ đên, trong hành lang tĩnh lặng không một tiếng động, Đường Nham và Tô Thiên mới rời khỏi phòng bệnh, cẩn thận từng li từng tí đến gần nhà xác. May là dọc đường rất an toàn, không bị em gái hộ sĩ nào phát hiện.


Từ hai tiếng trước, lúc ông chú trông coi nhà xác tan làm, Tô Thiên đã âm thầm lấy đucợ chìa khóa từ phòng nghỉ của ông ta. Vậy nên, cái khóa lớn trên cửa sắt kia cũng chẳng còn tác dụng gì đối với Đường Nham cả.


Trước khi vào, anh dùng nước Vô Căn lau mắt, bấy giờ mới có thể nhìn thấy đại khái các đường nét khí vận trong không trung. Vì nơi đây có nhiều thi thể nên âm khí rất nặng, khí màu đen và màu xám quấn lấy nhau, lởn vởn, xen giữa đó là ánh sáng màu vàng nổi bật khiến người khác chú ý.


Đường Nham biết rõ đó là ánh sáng đạo pháp của bùa định hồn, chỉ là lúc này ánh sáng vàng kim đã dần mờ đi, lúc sáng lúc tối, gần như có thể biến mất bất cứ lúc nào.


Một lá bùa trung cấp rõ ràng có thể duy trì được đến vài ngày, xem ra quỷ hồn trong đó phản kháng rất gay gắt. Sắc mặt Đường Nham trở nên nghiên túc.


Để phòng việc lát nữa phải đấu với hồn ma nam mặt chữ điền, nếu gây tiếng động lớn sẽ bị hộ sĩ trực phát hiện, Đường Nham đóng chặt, khóa kín cửa nhà xác xong lại dán thêm một lá bùa ngăn tất cả tiếng động lọt ra ngoài.


Khâu chuẩn bị đã xong xuôi, lúc này anh mới dời mắt đến vô số thi thể lạnh như bằng xếp thành hàng trong phòng.


Kết cấu ở nơi đây rất đơn giản, chỉ là phân một căn phòng thành những ngách vuông nho nhỏ, sau đó thu xếp khay lạnh, bỏ thi thể vào thôi.


Vậy nên toàn bộ không khí đều toán nên vẻ lạnh lẽo âm trầm.


Tô Thiên kéo nhẹ ống tay áo Đường Nham, run rẩy nói: “Này, anh thấy được con quỷ kia sao?”


“Vẫn chưa thấy, không biết là trốn đi ngõ ngách nào rồi. Chúng ta chia ra tìm thử, chẳng phải đã bảo cô đừng sợ rồi sao, nó chắc chăn không phải là đối thủ của cô. Hơn nữa, còn có tôi ở đây giúp cơ mà!” Đường Nham thấy ánh mắt mất tự nhiên của cô thì vội an ủi vài câu.


“Được rồi.” Tô Thiên khẽ trả lời một câu rồi tập trung toàn lực lên việc tìm con quỷ nam kia.


Nhắc cũng lạ, con quỷ nam mặt chữ điền kia hẳn là không thể nấp đi đâu được, sẽ nhanh chóng bị phát hiện thôi, nhưng một người một ma kiếm cả buổi trời mà chẳng ra chút manh mối nào.


Lẽ nào nó đã chui vào hang hốc nào, rời nhà xác trước hạn hay sao? Không thể nào mà! Theo lý thì mấy hôn phách mới không thể rời khỏi thân thể trong thời gian quá dài được. Thế thì sao lại không tìm được? Sắc mặt Đường Nham trở nên nghiêm túc, mày cũng nhíu chặt lại, trong lòng thầm tính đến đủ loại khả năng.


Lúc trước, hồn phách của Tô Thiên cũng dâng lên từ oán khí, sức mạnh lại mỏng manh yếu ớt, miễn cưỡng lắm mới tụ lại thành hình người được, ngay cả ngũ quan cũng mờ ảo. Có lẽ năng lực của tên quỷ nam mặt chữ điền này không hơn cô bao nhiêu, chắc chắn không thể rời đi trước hạn được, hẳn là còn đang nấp đâu đó ở đây!


Nghĩ vậy, Đường Nham ngồi xổm xuống, lấy ra nến thơm cất kỹ, chuẩn bị thử xem có thể dẫn dụ con quỷ kia ra ngoài hay không. Mấy thứ này đều do anh lừa Lưu Tiểu Nhiên, nói trong lòng hơi phiền muộn, muốn đi tế bái cho phạm nhân đã chết kia nên con nhóc đó mới mang đến cho anh.


Nghe Mạc Tiểu Mộc nói, tên thật của gã mặt chữ điền kia là Ứng Phong, Đường Nham dạo một loạt khay lạnh mới tìm được cái tên này, hít thở hai hơi thật sâu rồi mới kéo cửa ra.


Một thi thể trùm vải trắng xuất hiện ngay trước mắt anh. Khuôn mặt mới gặp một lần ấy cực kỳ trắng, anh ta chết bởi một phát súng chí mạng, cũng không phải chịu thống khổ gì cho cam. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, khuôn mặt cực kỳ thanh thản.


“Đường Nham, anh, anh nhìn chằm chằm vào thi thể người ta làm gì!” Tô Thiên nhíu mày đứng sau anh, khó hiểu hỏi.


“Hai ta tìm cả buổi ở đây cũng không thấy con quỷ kia đâu, đúng là quá lãng phí thời gian. Để tôi thử xem có thể dẫn hồn phách của anh ta ra không. Bây giờ bắt đầu thực hiện đây. Cô chú ý kỹ động tĩnh xung quanh, nếu phát hiện có gì bất thường thì nhanh chóng nhắc nhở tôi.”


Đường Nham không quay đầu, dặn dò vài câu rồi cầm nến thơm lên, đặt hai bên xác gã đàn ông mặt chữ điền. Sau đó, anh móc bật lửa ra, định châm nến, nhưng không khí thật sự quá lạnh lẽo, ẩm ướt, thử mấy lần đều không thành.





Chương 52: Thi thể nhúc nhích rồi!


Em gái mi, bật chút lửa cũng khó thế này! Đường Nham vừa lẩm bẩm vừa khum tay trái cạnh bật lửa, nhẹ nhàng bảo vệ ngọn lửa nhỏ vừa xuất hiện. Nhưng cũng chỉ giữ được hai giây, ngọn lửa đã nhanh chóng tắt ngúm.


Đang phiền muộn, góc áo đột nhiên bị níu lấy, anh tưởng Tô Thiên sáp lại nên khó chịu nói: “Cô không lo mà chú ý bốn phía đi, sáp vào đây làm gì!”


“Hả? Anh nói gì thế?”


Tiếng nói kinh ngạc vang lên phía sau Đường Nham, anh nhìn lại, đột nhiên phát hiện Tô Thiên vẫn đang cách anh tận mấy bước, không thể nào túm góc áo anh được. Thế thì cảm giác kéo áo anh vừa cảm nhận được rốt cuộc là từ đâu?


Cả người Đường Nham cứng đờ, máy móc cúi đầu nhìn góc áo bên phải của mình, một cái tay to trắng bệch đang nắm chặt.


“A!”


Đường Nham giật mình, hét lên rồi lùi về sau vài bước, nhưng cái tay kia vẫn níu chặt lấy góc áo anh.


“Đùng!”


Thi thể của Ứng Phong vừa nằm trong khay lạnh đã bị kéo hẳn ra ngoài. Lúc này Đường Nham mới thấy rõ, cái tay níu lấy mình chính là của anh ta, vì vừa nãy dùng sức lùi về sau quá nên lôi luôn cả xác của anh ta ra.


Thi thể lạnh bằng nằm trên đó, không thấy rõ mặt, một tay lại nắm chặt lấy anh, tình cảnh này kiểu gì cũng khiến người khác thấy chấn động.


Đường Nham vội vàng lôi cánh tay đó ra khỏi người mình rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, ánh mắt chằm chằm nhìn phía trước.


“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”


Cái tay bị giãy khỏi kia dừng lại mấy giây rồi lại cuộn mình lên, ra sức bấu lấy sàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng cọ xát chói tai, ngón tay cũng đột nhiên mọc ra những chiếc móng đen dài, bén nhọn.


Mỗi tiếng cọ đều như tiếng sấm rền vang bên tai Đường Nham, khiến anh vừa sửng sốt, vừa thầm sợ hại, không nén nổi lùi về phía sau mấy bước.


Ngay lúc này, “Ứng Phong” ngừng cào sàn, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng trở nên âm lãnh, oán độc, nhìn chòng chọc vào Đường Nham, khóe miệng ru rủ co quắp, tạo nên độ cong cực kỳ xấu xí, đúng là khác một trời một vực với khuôn mặt thanh thản ban nãy.


“A!”


Tô thiên trông thấy tình cảnh quỷ dị này cũng khó nén tiếng hét, sợ hãi, run giọng nói: “Đường, Đường Nham, làm sao bây giờ đây. Có phải anh ta thành zombie rồi không? Chúng ta phải chạy mau thôi, đừng ở lại đây nữa!”


“Đừng hốt hoảng, có tôi đây. Nếu giờ bỏ lại giữa chừng thì công sức bỏ ra sẽ thành công cốc hết!” Đường Nham trầm giọng quát. Anh ổn định tâm lý lại, rút Xích Viêm bên hông ra, nắm chặt trong tay.


Đừng sợ, đừng sợ. Mình đã qua lại với một nữ quỷ lâu như vậy rồi, xác người còn gì mà đáng sợ nữa. Chỉ cần nó dám đến, mình sẽ quất nó gọi mẹ gọn ghẽ trong vài phút. Đường Nham thầm tiếp dũng khí cho bản thân, nhưng trái tim đang đập điên cuồng vẫn không thể chậm nhịp lại được.


“Kẽo kẹt, kẽo kẹt!”


“Ứng Phong” nhếch môi, hai hàm răng trắng hếu ma sát với nhau, sau đó hai tay dùng nhiều sức, cong lưng, nhanh chóng bò về phía Đường Nham.


Đường Nham đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, anh vừa thấy động tác của nó thì quăng ngay một roi đến.


Xác “Ứng Phong” kia như thể không cảm nhận được nguy hiển, không trốn không tránh, nghênh ngang tiếp lấy, vừa hay bị Đường Nham quất thẳng cho một roi.


Tiếng “bốp” bén nhọn vang ầm trong không gian tĩnh mịch, một roi của Xích Viêm rơi thẳng vào lưng nó.


“A!”


“Ứng Phong” đau đớn giãy người, sau lưng nó xuất hiện một vết roi hẹp dài, xung quanh vết roi bắt đầu lan tràn từng tia khí đen vào không khí. Anh ta vùng vẫy mấy lần rồi ngã sấp, nằm im luôn trên đất.


Lúc này Tô Thiên mới thở dài một hơi, vỗ ngực đi ra, nói: “Eo ôi! Làm tôi sợ muốn chết! Còn tưởng nó ghê gớm thế nào cơ, không ngờ chỉ ăn một roi của anh đã tiêu rồi.”


Đường Nham cũng rất buồn bực. Theo lý mà nói thì người sau khi chết, hồn phách rời khỏi thân thể, thân thể đó cũng không dùng được nữa, nói cách khác thì đó chỉ như là đống thịt nhão, chờ đến ngày hư thối rồi về với cát bụi mà thôi, hẳn là không thể động đậy được nữa. Nhưng tại sao thi thể của “Ứng Phong” lại xảy ra biến chuyển thế này.


Đang lúc mơ hồ, Tô Thiên cách anh không xa đột nhiên hét lên thảm thiết.


Đường Nham cuống quít quay đầu nhìn sang, thấy Tô Thiên nửa ngồi dưới đất, một tay bụm bả vai, vẻ mặt cực kỳ đau đớn. Đối diện cô, cách khoảng hai ba bước có một bóng người màu đen.


Cái đầu đang cúi thấp của nó chậm rãi ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt bị khí âm cắn nuốt mất một nửa, lạnh lẽo nói: “Hề hề, có phải các người cảm thấy tôi chết đáng tiếc qua, nên muốn đi theo giúp tôi đấy hả.”


Cho dù không thấy rõ khuôn mặt ra sao nhưng Đường Nham vẫn có thể đoán ra thân phận của nó từ giọng nói. Đây là kẻ bị lấy mạng bởi một phát súng đớn đau, rồi vừa mới bị quất một roi nằm im đấy, hồn phách của gã đàn ông mặt chữ điền, Ứng Phong.


Không tệ. Lúc trước, lần đầu Tô Thiên mở miệng nói chuyện được là nhờ hấp thu sức mạnh của ánh nến, mà nó vừa xuất hiện đã mở miệng nói chuyện được rồi, hơn nữa lại còn ra tay ghê gớm đến vậy, làm Tô Thiên bị thương mà anh còn không thể phát hiện được gì.


“Ai nói muốn đến cùng anh chứ. Khốn nạn, dám đánh lén tôi!” Tô Thiên cắn răng, tức giận nói.


Ban nãy cô chỉ lo chú ý đến cái xác kia, không để ý đến tình hình phía sau. Đến lúc phản ứng lại rằng có gì đó bất thường, vội quay đầu lại xem thì móng vuốt sắc bén của Ứng Phong đã vồ đến trước mặt, chộp mạnh vào vai cô.


Thương tích đau đớn của linh hồn không thể diễn tả nổi bằng lời, nếu thật sự muốn miêu tả, thì nó giống như việc cơ thể bình thường bị thương, nhưng gấp trăm lần.


Cô cảm giác được sức mạnh trong cơ thể vất vả lắm mới thu thập được đang dần tan biến. Chẳng phải Đường Nham đã nói mấy con quỷ bình thường không phải là đối thủ của cô rồi ư? Sao cô lại có thể bị thương nặng đến vậy?


“Khặc khặc, mỹ nhân này cũng còn nóng bỏng quá nha, rất hợp khẩu vị tôi đây. Tôi từng nếm thử nữ cường rồi, nhưng chưa thử dạng hồn phách kiểu này bao giờ, không biết chừng còn sướng hơn thì sao, ha ha ha ha!” Lời nói tục tĩu vang vọng trong không gian yên tĩnh.


Tô Thiên tức đến tái mặt.


Nhưng Đường Nham còn tức hơn cô. Con mẹ nó, dám trêu đùa con bé này, mày là cọng hành cọng tỏi nào đột nhiên ngang ngược đến đây hả! Không cho mi đẹp mặt thì mi không biết chỗ ghê gớm của con bé này.


Anh Đường tức điên, muốn ra tay trước. Anh vung tay, cây roi thon dài quét mạnh, xông thẳng về phía trước.


“A ha, chút trò trẻ con!” Lực phản ứng của Ứng Phong cũng cực nhanh nhạy, thấy thế thì nhanh chóng tránh sang một bên, không quên nôn ra một câu.


Đường Nham không giận không nản, không nói không rằng, lại quất thêm một roi nữa.


Lần này Ứng Phong cũng hết hên rồi, một roi cực mạnh đập vào mắt cá chân của anh ta.





Chương 53: Thu hồn thành công!


“Phụt!”


Bị Xích Viêm quất cho một phát, cơ thể như bị ăn mòn, xuất hiện một vết thương đen ngòm. Sắc mặt Ứng Phong vặn vẹo điên cuồng vì đau đớn.


Anh ta đã tự cho rằng mình rất ghê gớm rồi, đối phó với Đường Nham chỉ là chuyện muỗi thôi, không ngờ chỉ một cây roi của đối phương đã có thể khiến mình bị thương.


Dựa vào đâu mà khi còn sống, mình cầm súng mà cũng có thể bị người ta giết chết? Dựa vào đâu mà mình có sức mạnh to lớn thế này vẫn không thể chỉnh được người đã hại chết mình? Oán khí ngút ngàn phát ra từ Ứng Phong, ánh sáng đỏ trong mắt anh ta chợt lóe lên, hai tay rộng mở, không khí bắt đầu oanh động kịch liệt, từng sợi khí đen chui vào cơ thể anh ta.


Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của anh ta đang tăng lên liên tục.


Đường Nham trông thấy tình cảnh này thì trắng nhợt cả mặt. Trách sao sức mạnh của tên này lại ghê gớm đến thế, thì ra là do hấp thụ âm khí của những thi thể khác trong nhà xác. Sao mình lại có thể quên điều này cơ chứ, âm sát là loại khí thích hợp nhất để ác quỷ thế này tăng trưởng thực lực. Lần này thì thảm rồi, sợ rằng muốn bắt được anh ta cũng không dễ dàng chút nào.


“Tô Thiên, cô nhanh chóng nghĩ cách ngăn anh ta lại, không được để anh ta hấp thụ hết âm khí, nếu không hai chúng ta sẽ lâm vào thế khó đấy!” Đường Nham vội nói.


“Không được, sức mạnh trong cơ thể tôi giảm đi rất nhiều, thật sự không thể làm gì được.” Tô Thiên yếu ớt đáp.


Lúc này Đường Nham mới chú ý thấy cô đang bụm lấy bả vai bị thương nặng, nơi vết thương có khí đen lan tràn.


Em gái nhà mi, nhà dột còn gặp mưa! Bây giờ cũng chỉ còn mình anh có thể lăn lộn được thôi!


Đường Nham vung tay, roi dài gào thét bay đến như đầu rồng rít gầm.


Ứng Phong điềm tĩnh nghiêng người sang một bên, lưu loát tránh khỏi, mà việc hấp thu khí đen của anh ta cũng không ngừng chút nào, còn tăng nhanh hơn.


Đường Nham đánh một phát không trúng thì quất thêm vài roi nữa, đều bị Ứng Phong linh hoạt tránh thoát.


Ánh sáng vàng chói mắt như sao băng xẹt qua, tốc độ cực nhanh, Ứng Phong không kịp tránh đã bị ánh sáng nọ đánh thẳng vào bụng.


Ánh sáng vàng kim duy trì mấy giây rồi biến mất tăm, còn Ứng Phong thì ăn một roi vào bụng, vết thương lớn bằng miệng bát, đau đớn kịch liệt lan tràn ra khắp xương cốt tứ chi, khiến anh ta không nhịn nổi, hét ầm lên.


Dưới tình thế cấp bách, Đường Nham lấy bùa ra, là bùa trừ tà khiến hồn phách quỷ thần gì phi tan hết. Mặc dù không có hiệu quả mạnh như thế với Ứng Phong nhưng cũng khiến anh ta bị thương không hề nhẹ.


Bây giờ là cơ hội tốt để ra tay, Đường Nham không chút do dự, vung thẳng Xích Viêm đến.


Ứng Phong đau đớn nên không tránh thoát được, lại bị đánh trúng, từ bả vai đến thắt lưng lại xuất hiện thêm một vết thương cực dài. Anh ta còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau đớn đã lãnh thêm một roi nữa, trên người lại tiếp tục xuất hiện vết thương dài.


Khí đen không ngừng trào ra từ miệng vết thương, Ứng Phong hoảng sợ phát hiện sức mạnh trong cơ thể mình đang từ từ biến mất. Nhưng Đường Nham không hề cho anh ta thời gian để nghĩ nhiều, roi thứ ba nhanh chóng quất xuống. Lúc này, ngay cả sức để động đậy mình anh ta còn không có, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.


Quất thêm một roi nữa, Đường Nham mới ngừng lại. Anh chỉ muốn đập tan sức mạnh trên người Ứng Phong để dễ bề bắt anh ta lại, khong hề muốn anh ta hồn phi phách tán nên độ mạnh yếu phải cân chỉnh hợp lý, nếu không thì lại phí hết tâm sức chỉ để lấy giỏ trúc múc công dã tràng, anh sẽ khóc ngất mất.


Lúc này, Ứng Phong cực kỳ chật vật, không còn khí thế như trước nữa. Trên người anh ta đầy miệng vết thương lớn nhỏ, chẳng có một chỗ nào lành lặn, vết thương đầu tiên do cây roi gây ra đã hết đau, chuyển sang ngứa khiến anh ta rất khó chíu. Sức mạnh trong người đã tiêu biến mất hơn phân nửa, số còn dư lại chỉ có thể dùng để chịu đựng cơn đau của vết thương. Bây giờ, anh ta là thịt cá trên thớt, chỉ có thể mặc người chém giết!”


“Ha, chút sức mạnh đó mà còn muốn đấu với tôi cơ à? Bây giờ tạm tha cho anh, đợi đến khi về chúng ta lại giao lưu trao đổi một phen!” Đường Nham hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Ứng Phong, sau đó lấy từ ba lô ra một bình sứ nhỏ, mở nắp, giơ miệng bình về phía Ứng Phong.


Trên bình có dán bùa dẫn hồn, dưới đáy khắc ngày sinh tháng đẻ của Ứng Phong, đặc biệt để thu thập hồn phách của anh ta đó. Vậy nên, lúc mở miệng bình ra, Ứng Phong đã bị hút vào ngay lập tức.


Sau khi đậy nắp bình lại, Đường Nham mới thở hắt ra một hơi, thần kinh đang căng thẳng cũng giãn bớt. Bây giờ anh mới phát hiện cả người mình đầy mồ hôi lạnh, vết thương trên bả vai cũng mơ hồ thấy đau vì hành động kịch liệt vừa rồi.


Mẹ nó, còn tưởng dễ lắm, không ngờ lại khó đến vậy. Nhưng quá trình giằng co có ra sao cũng không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt đẹp là được. Đường Nham nhìn bình sức trong tay, cực kỳ mỹ mãn nhét vào ba lô.


Giờ anh mới vội đi xem thương thế của Tô Thiên.


“Cô sao rồi, còn sức không?” Đường Nham ngồi xổm xuống, đỡ Tô Thiên lên.


“Không ổn, miệng vết thương lớn quá, tôi cảm thấy sức lực của mình không còn bao nhiêu, khó chịu quá!” Tô Thiên nhíu mày, khốn khổ rên rỉ.


“Được, hay cô cứ trú tạm vào hô lô đi, đợi đến lúc về tôi sẽ cho cô bổ sung sức mạnh. Chúng ta đã lãng phí thời gian ở đây nhiều rồi, phải mau về thôi, nếu không bị người khác phát hiện lại không giải thích được.” Đường Nham vừa nói vừa lấy hồ lô trong cặp ra, mở nắp để Tô Thiên chui vào.


Sau đó, anh nhanh chóng chạy ra cửa, lẳng lặng ra ngoài, khóa cửa kỹ càng lần nữa, vứt chìa khóa qua cửa sổ vào bàn phòng trực ban, xong xuôi mới quay về phòng bệnh của mình.


Đường Nham vội chạy nên quên dọn dẹp mảnh hỗn độn trong nhà xác. Thi thể của Ứng Phòng vẫn còn ngã ra ngoài, sau lưng có một vết thương dài thật dài, trên vách thường còn có vài vết xước do Xích Viêm đập phải.


Đến hôm sau, ông bác trông coi nhà xác đến làm việc, thấy tình cảnh thế này thì sợ đến tái mặt, tranh thủ kêu người đến kiểm tra xem thế nào, còn gọi luôn cho cảnh sát.


Sau khi cảnh sát đến, chỉ điều tra được hôm qua trong này có vẻ đã xảy ra trận đánh nhau dữ dội mà không thu hoạch được gì khác. Tối hôm qua, lúc Đường Nham đến đây, camera giám sát ở hành lang đã bị Tô Thiên quấy nhiễu, xuất hiện khoảng nhiễu ngắn nên nó cũng chẳng có giá trị sử dụng, mà cửa thì vẫn khóa đàng hoàng, không có dấu vết hư hại, đúng là không tra ra được chút manh mối nào.


Hơn nữa, trong này ngoại trừ thi thể Ứng Phong có thương tổn ra thì không có tình trạng khác, dấu vết trên vách tường cũng chẳng biết tạo trành từ đâu, tra tới tra lui không có kết quả nên biến thành một vụ án chưa có lời giải.





Chương 54: Vị khách đầu tiên


Từ đó, trong bệnh viện lưu truyền một câu chuyện nghe có vẻ hợp lý về vấn đề này, thi thể Ứng Phong hóa thành quỷ, bò từ khay lạnh ra tác oai tác quái, vừa hay bị một cao nhân siêu đỉnh đi ngang qua phát hiện nên hai bên đánh một trận sống chết, cuối cùng tiêu diệt được anh ta, thế mới có thể giải thích tình hình quái dị này của nhà xác.


Không thể không bội phục trí tưởng tượng siêu đỉnh của quần chúng nhân dân ăn dưa, đúng là thêm phần huyền bí.


Đường nhiên đấy là việc sau này, còn về nhân vật chính Đường Nham của chúng ta, sau khi bắt được hồn phách của Ứng Phong thì an tâm dưỡng thương, ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, đợi vết thương đỡ bảy tám phần mới làm thủ tục xuất viện về nhà.


Về sau anh nghe nói A Hào A Kiến đã bị phán tử hình vì tội vận chuyển trái phép thuốc phiện, Trương Thiên được xem như đồng phạm nên bị phán tù hai mươi năm thì không nén nổi buồn. Ba kẻ này tương lai còn tốt đẹp, đang tuổi hoa thì bị hủy trong tay mình, đúng là đáng tiếc.


Lại nói đến Trương Lương, trong lúc Đường Nham nằm việc lại thay đổi quán thêm lần nữa, trông có vẻ khác hẳn, khi Đường Nham trông thấy còn suýt tưởng mình đi nhầm chỗ nào rồi, nên cực kỳ thỏa mãn.


Quán đặt tên là Sở Phong Thủy, cửa chính lớn, có thể để hai người cùng đi qua, ngay phía trước xây một vườn hoa nho nhỏ, đủ thứ loại hoa, hương thơm ngát xộc vào mũi khiến người ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ, thoải mái.


Sau khi chuẩn bị khai trương, Đường Nham đặc biệt thông báo cho các anh chị em hàng xóm ở hẻm Liễu Hoa đến vào, cả Chu Mạt nữa, dặn họ có việc gì thì cứ đến tìm anh, nếu có thể giới thiệu được khách thì càng tốt.


Vị trí quán tốt, dòng người tới lui rất lớn, lúc bắt đầu lắp đặt dụng cụ các thứ thì có từng tốp người qua đường suy đoán xem đây sẽ là cửa hàng gì. Có người đoán là cửa hàng quần áo, có người đoán là bán đồ chơi, có đoán là quán cà phê, nhưng họ không thể ngờ, nơi này lại là một trụ sở phong thủy.


Bọn họ vừa xem thường cái nghề này, lại vừa tò mò muốn tìm hiểu xem thế nào, nên mỗi lần đi ngang qua đều có người dừng chân quan sát, chỉ trỏ, nhưng không ai định vào.


Quán khai trương trong ba ngày, người vây xem không ít nhưng lại chẳng có ai vào hỏi thăm, Trương Lương hơi gấp, hỏi Đường Nham xem nên làm gì bây giờ.


“Không phải vội, căn này bố trí dựa theo bố cục tụ tài, chắc chắn sẽ có tài vận gõ cửa. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.” Đường Nham thong thả vùi mình trong ghế sô pha, yêu tinh Tô Thiên lại bưng đến một mâm hoa quả cắt sẵn, dùng tăm xiên từng miếng đút cho anh.


Trương Lương bên cạnh hâm mộ không ngớt.


Cứ thế, hai người lại yên tâm đợi thêm một ngày nữa. Quả nhiên, đúng như Đường Nham nói, rốt cuộc họ cũng nghênh đón khách hàng đầu tiên.


Đó là một đôi vợ chồng già ngoài năm mươi tuổi, ông chồng nhìn trung thực, chất phác, bà vợ có vẻ khôn khéo lanh lẹ. Họ đứng ngoài đợi một lúc lâu, chỉ trỏ quán, suy tính cả buổi mới dũng cảm bước vào.


Bên trong bố trí gọn gàng thoáng đãng, gần cửa sổ đặt một hồ cá, cá vàng bốn đuôi thích thú du ngoạn trong nước. Quầy thu ngân được đặt ở bên trái, một thanh niên mặc đồ cực mốt đang nằm sấp trên bàn chơi game. Trong hành lang kê một hàng ghế sô pha, trên đó có một thanh niên khác đang làm ổ. Trông họ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mấy chữ Sở sự vụ Phong Thủy, cứ như đang ở nhà.


“Ai, ông nó à, sao tôi càng nhìn càng thấy không đáng tin nhỉ? Ông xem căn phòng này xem, toàn là mấy thằng nhóc, bảo chúng nó am hiểu phong thủy thì tôi chẳng tin nổi. Sớm biết thế đã không đến đây, lão Chu giới thiệu ông đạo sĩ kia có vẻ tốt đấy, râu trắng bồng bềnh, trông tiên khí thế kia. Tôi nói cứ mời ông ta đến cho rồi, ông thì cứ không nghe, đòi đến đây. Nhìn xem, đây là mớ lộn xộn gì thế cơ chứ!” Bà vợ nhíu mày, khó chịu nói.


“Này, lúc đó chẳng phải lão Chu nói cũng ra dáng lắm nên tôi mới muốn đến thử xem sao. Giao tình giữa hai nhà chúng ta bao nhiêu năm, người ta không đến mức phải gạt tôi chuyện thế này. Bà cũng đừng nói sớm quá, có khi đây chỉ là đồ đệ trẻ tuổi thôi, sư phụ của họ còn chưa đến đây!” Ông chồng vội an ủi mấy câu.


“Thế thì được. Đến thì cũng đã đến rồi, cứ xem xem sư phụ của họ bản lĩnh thế nào. Nhưng mà tôi cảnh cáo trước, nếu là loại hãm hại, lừa người thì ông khỏi về nhà nữa, ông đi theo lão Chu luôn đi!” Bà vợ lạnh mặt, lời nói chẳng chừa chút mặt mũi nào.


Ông chồng rụt cả người lại, có vẻ cực kỳ sợ bà ta, nhưng vẫn đinh ninh là mình sẽ không nhầm, cứ xem xem sư phụ của hai thằng nhóc đó ghê gớm đến độ nào.


“Nhóc con, nhóc con!” Ông gọi to vài câu, lúc này mới khiến hai người đang làm cá mắm kia về lại thực tế.


“Ai nha, có khách vào đấy à, mời hai người ngồi!” Trương Lương thấy trong phòng có thêm hai người lạ, trong lòng thầm vui, vội vàng bắt chuyện, mời hai người ngồi xuống, quay người bưng hai chén trà và điểm tâm ngọt đến.


Ông chồng vừa lòng gật đầu. Ừ, thái độ phục vụ cũng không tệ, không như ông già râu bạc kia, để hai người họ chờ đến trưa mới thong thả đến, nói cái gì mà bận quá không có thời gian, cứ ám chỉ họ phải moi tiền ra trước khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Nhưng chẳng hiểu sao bà vợ mình lại trúng chiêu, cứ cảm thấy người ta chắc chắn là cao nhân đắc đạo, hận không thể móc luôn cả sổ tiết kiệm ra cho ông ta luôn. May mà mình kíp ngăn lại, khuyên lơn mãi mới khiến bà ta đồng ý đến nhà khác thử xem sao.


Cửa tiệm này trước nay ông chưa từng nghe qua, nhưng mấy hôm trước có nói chuyện với lão Chu, nghe thấy ông ta nhắc qua, nói là từ sau khi được đạo trưởng Đường xem phong thủy hộ cho thì trong nhà hòa hợp yên ấm, bình an, ông ta không cãi nhau với vợ nữa. Ông đã biết lão Chu nhiều năm rồi, trước nay ông ta có một nói một, có hai nói hai, không bao giờ có chuyện tiện mồm lừa người khác nên ông mới khăng khăng đến xem thử cửa tiệm lão Chu nói xem thế nào.


Còn vợ mình thì lại âm thầm lẩm bẩm, bảo không có gì mà tốt thế chẳng phường gian xảo cũng là đạo chích.


Đường Nham thu lại vẻ cà lơ phất phơ ban nãy, ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, hỏi dò: “Hai người đến đây có việc gì không? Muốn xem phong thủy nhà ơ hay bói, xem tướng?”


“À, chúng tôi muốn xem phong thủy nhà ở. Hẳn là cậu không hiểu biết bao nhiêu, mời sư phụ các cậu ra xem đi!” Ông chồng khoát tay nói.


“A, ngại quá, sư phụ tôi mới mất không lâu, sợ là hai người không gặp ông ấy được rồi. Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi sẽ cố hết sức để giải quyết.” Đường Nham cười xấu hổ, nói.


“Không thể khéo thế được. Thế, cậu còn trẻ như vậy thì có thể hiểu biết được bao nhiêu về phong thủy chứ? Không đáng tin chút nào!” Ông chồng nghe thấy Đường Nham nói sư phụ anh không có ở đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy bối rối.


“Hừ, tôi đã bảo là không ổn rồi mà ông không tin. Hai thằng nhóc da lông chưa mọc đủ này có thể biết được gì chứ? Được rồi, được rồi, chúng ta về thôi!” Bà vợ nói xong thì đứng ngay dậy, túm ông bạn già định đi.





Chương 55: Âm khí nhập vào người!


Ngay lúc này, cửa hàng đột nhiên xuất hiện một người, tay trái xách một giỏ hoa quả, tay phải cầm hộp quà, mặt mày hớn hở tươi cười.


“Ê, Đường Nham, cửa tiệm làm ăn thế nào rồi? Gần đây bận việc nên không đến lễ khai trương của cậu, hôm nay được dịp rỗi nên đến cổ vũ này.”


Đường Nham thấy người đến cũng rất vui, vội nói: “Chu Mạt đấy à, hoan nghênh đến chơi, ngồi tự nhiên đi.”


Không sai, đây cũng là người có gia đình thuận buồm xuôi gió nhờ Đường Nham thay đổi bố cục phong thủy, trong lòng còn cảm kích và kính sợ anh, gần đây cũng qua lại khá nhiều, trở thành bạn tốt của nhau, Chu Mạt.


“A, chỗ cậu có khách à!” Chu Mạt thấy đôi vợ chồng lớn tuổi thì tò mò hỏi.


“Chúng tôi chỉ tiện đến xem thử thôi, muốn đi rồi.” Bà vợ kia cười khan một tiếng, dắt ông chồng nhà mình ra ngoài.


Vất vả lắm mới có khách đến, Trương Lương cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này. Thấy người ta muốn đi, anh ta vội vàng đứng dậy theo, bước nhanh mấy bước, chặn hai người lại, nói: “Hai vị khoan hãy đi, hai người còn chưa nói cần giúp gì, cứ đi thế này thì tiếc quá!”


“Đúng thế, cái khác tôi không dám hứa chắc nhưng tên Đường Nham nay xem phong thủy có nghề phết đấy. Trước đây tôi cũng không tin mấy cái thứ tâm linh này đâu, nhưng sau khi được cậu ta giúp đỡ xem phong thủy giúp xong, đúng là tốt hơn trước rất nhiều, khiến tôi không thể không tin. Hai vị cứ suy nghĩ cho kỹ, đừng thấy cậu ta trẻ tuổi mà lầm, đúng là giỏi thật đấy.” Chu Mạt thấy khách muốn đi cũng vội khuyên.


“Chuyện này…” Nghe Chu Mạt nói xong thì ông chồng bắt đầu lộ vẻ do dự, không biết có nên đi không hay ở lại xem thử thêm một chút.


“Tai ông cũng mềm quá rồi đó, mới nghe người ta nói mấy câu lại động lòng rồi. Người này rõ ràng là được mời đến lừa người khác. Chúng ta mau đi thôi, nếu đợi lát nữa lại bị bịp tiền thì không ổn!” Bà vợ nói nhỏ với ông chồng, sức trong tay không giảm chút nào, lại kéo ông ta ra ngoài mấy bước.


Thay đổi của hai người này đều lọt vào mắt Đường Nham. Họ chỉ không e ngại là tuổi anh nhỏ quá, không có lai lịch gì nên không dám tin lời anh nói mà thôi. Nhưng bản lĩnh thật sự cũng không kể đến tuổi tác.


“Chú, dì, hai người đừng đi vội. Tôi biết tuổi mình nhỏ nên khó lòng khiến người khác tin phục, nhưng nếu đã vào cửa tiệm của tôi rồi thì cũng xem như có duyên, cứ đi như vậy thì khá đáng tiếc. Tôi khá am hiểu xem tướng số, phiền hai người để tôi đoán thử mục đích hai người đến đây làm gì nhé? Đợi tôi nói rồi thì đi hay ở là quyết định ở hai người!”


“Được, mấy người các cậu đều nói chắc chắn đến vậy rồi thì tôi sẽ dừng lại nghe thử rốt cuộc cậu có thể đoán ra được gì. Nếu dám thêu dệt tùy tiện vô cớ thì đừng trách tôi báo cảnh sát các cậu lừa đảo.” Cứ nhắc đi nhắc lại khiến kiên nhẫn của bà vợ cũng bị mai một theo. Bà ta tức đến nghiêm mặt, bỏ tay chồng ra, ngồi xuống ghế lần nữa.


Hừ, tôi muốn xem thử các cậu có vốn liếng gì để nói!


“Ôi, bà nói hơi nặng lời rồi đấy, thằng bé cũng có nói muốn làm gì bà đâu!” Ông chồng thấy bầu không khí không đúng thì vội khuyên lơn.


“Hừ, tôi nói không là không, ông không nên đến đây. Giờ thì hay rồi, muốn đi cũng không được. Tôi nói nặng lời hả? Nếu không phải lão Chu giới thiệu, tôi nể mặt thì tôi đã chửi ầm lên rồi, còn bình tĩnh ngồi đây sao?” Bà vợ hừ lạnh một câu, hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên của chồng.


Ông chồng lúng túng cười với Đường Nham, không dám lên tiếng nữa.


“Ê, Đường Nham, có chắc không?” Trương Lương thấy thế thì huých tay Đường Nham, khẽ hỏi.


“Yên tâm đi, chút trình đó tôi vẫn còn tự tin, các cậu cứ đợi xem đi!” Đường Nham trấn an anh ta một câu rồi ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu cẩn thận quan sát tướng mạo của đôi vợ chồng lớn tuổi.


Theo tướng số học, khí là nguồn căn trước, là cội nguồn của lục phủ ngũ tạng, sẽ nổi lên theo lục phủ ngũ tạng, sắc là căn sau, ứng với màu của bốn mùa và ngũ hành.


Khí ẩn vào da, là hiện tượng đầu tiên, thời kỳ ủ bệnh ước tính là ba mươi đến một trăm tám mươi ngày, kết hợp với âm dương và khí trời. Khí sắc ở da ứng nghiệm, thời kỳ ủ bệnh là mười lăm đến chín mươi ngày, kết hợp với âm dương và khí trời.


Gia đinh, vận thế lành dữ cũng căn theo âm dương, thời tiết, khí vận dẫn động. Vậy nên, tướng mạo và gia đình, theo đạo là đồng nguyên, theo dịch lý cũng song hành, tồn tại biểu thị cho nhau.


Tướng mạo ông chồng rất phúc hậu, ngũ quan nhu hòa, không có điểm xung kích nào cả nhưng khí sắc trên mặt lại không tốt, mơ hồ lộ vẻ vàng xanh. Theo lý mà nói thì sắc mặt người bình thường mà lộ vẻ phơn phớt hồng nhuận cũng hơi có bệnh, nếu vàng thì có vẻ sắp chết. Nhưng xanh thì không thế, nó đại biểu cho vật âm tà, xem mặt ông ta có màu thế này, âm khí đã nhập vào cơ thể thời gian không ngắn rồi, chỉ sợ là trong nhà có vật gì đó xấu.


Trừ điểm đó ra thì phía phải trán của ông ta, đường phúc có vẻ đình trệ, cho thấy gần đây các dự định gia đình khó bình ổn, sẽ xuất hiện nhiều trạng thái ngoài ý muốn.


Còn vợ của ông ta, ngũ quan hơi mất cân xứng, xương lông mày hơi lồi trước, miệng hình bầu dục. Người có tướng mạo thế này thường thế rất mạnh, chiếm thế chủ đạo trong nhà, trên mặt bà ta cũng có nét xanh tái, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn chồng. Có lẽ là do bà ta ở nhà nhiều hơn chồng một chút, vậy nên hấp thu khí tà quấy nhiễu nghiêm trọng hơn.


Cứ theo đó dò xét một phen, trong lòng Đường Nham đã có suy đoán đại khái, sau đó hắng giọng một cái, nói: “Gần đây hai vị có một vài điểm ngoài ý muốn, hơn nữa còn rất đặc biệt khiến cho người ta khó lòng lý giải!”


Một lời nói thoảng qua khiến cả hai vợ chồng chấn động. Bà vợ là người thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng, không nén nổi thốt lên: “Sao cậu biết được!”


“Chuyện này đơn giản thôi. Trán phải ông nhà, đường phúc lộ ra khí đen, chứng tỏ gần đây vận số ông ấy không tốt, kiểu gì cũng gặp phải mầm họa!” Đường Nham mỉm cười giải thích.


“A, cậu nói không sai. Gần đây tôi không may lắm, uống nước lạnh cũng buốt răng, ở nhà không cũng gặp phải việc xấu, không té ngã cũng đập đầu chảy máu, ra ngoài cũng không tốt hơn, quáng gà, tai nạn gì đó đều gặp ba bảy lượt. Tuy không gây thương tích gì lớn nhưng cũng thầm áp lực, khó chắc chắn lúc nào sẽ xuất hiện tình cảnh khó không chế, khiến tôi không dám ra ngoài cũng chẳng dám ở nhà, không biết phải làm gì bây giờ!” Ông chồng nở nụ cười sầu thảm, nói khúc mắc của bản thân ra.


“Vậy thì đúng rồi. Tôi xem mặt hai vị, đều phát ra ánh xanh không cùng sắc độ, nên chắc là trong nhà có vấn đề gì đó khiến bố cục phong thủy gia đình bị đảo loạn, khí âm sát nhập vào người, gây ra tai họa sau đó!” Đường Nham nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom