Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Chương 2: Không biết xấu hổ
Tính tình của cậu cả khác biệt muốn chết, không hài lòng một cái là lại tức giận. Lâm Linh đã ở cùng anh hơn hai năm, rất nhanh hiểu được tính tình của anh.
Đây là tên đầu như con lừa, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về.
Ăn hai ba miếng là giải quyết xong bữa sáng, Lâm Linh đứng lên, Giang Ngộ vẫn còn đang chậm rãi nhai.
“Em đi trước đây, ăn sáng xong anh bỏ bộ đồ ăn vào bồn rửa bát hộ em là được, khi nào về em sẽ rửa sau.”
Giang Ngộ chậm chạp nuốt miếng trứng tráng vạn lần không muốn ăn xuống, lạnh nhạt nói: “Tại sao tôi phải bỏ vào bồn rửa bát hộ em?”
Lại là giọng điệu lạnh lùng quen thuộc của cậu cả.
“Bởi vì anh là người bạn trai chu đáo nhất vũ trụ, em thích anh nhất.” Lâm Linh nói ra lời thổ lộ lưu loát, không hề ngừng ngắt giống như đã nói qua ngàn vạn lần.
“…”
Giang Ngộ không nói gì, Lâm Linh coi như anh đã đồng ý. Đi đến cửa trước cầm lấy cái túi đêm hôm qua để quên ở chỗ nào, đeo giày vào chuẩn bị ra ngoài.
“Lái xe đi.” Giang Ngộ đứng sau lưng cô nói.
“Không được.” Lâm Linh không quay đầu lại mà từ chối: “Em chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, lấy đâu ra tiền mà lái một chiếc xe hạng sang. Chạy đến tổ kịch không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì, có lẽ ngày mai sẽ truyền ra tin em bị người ta bao, nuôi.”
Mở cửa ra, Lâm Linh quay đầu lại, bước thật nhanh đến chỗ Giang Ngộ. Cô đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng cúi người xuống đặt lên khóe môi anh một nụ hôn.
“Mặc dù rất không nỡ xa anh, nhưng em phải đi đây.”
Ngồi trên xe taxi, Lâm Linh bảo tài xế đến phim trường, sau đó lấy ra các sản phẩm trang điểm xa xỉ để trong chiếc túi rộng thùng thình, bắt đầu trang điểm. Trước khi đến phim trường, cô đã đánh lớp nền trước nên sẽ không bị thợ trang điểm ghét bỏ.
Ngành giải trí thực tế chính là như vậy. Cho dù làn da của Lâm Linh rất đẹp, không cần lãng phí thời gian đánh kem lót thì vẫn sẽ bị thợ trang điểm kén cá chọn canh, không có một tí quyền lợi nào. Gặp phải một ngôi sao lớn hơn một chút, bọn họ còn không phải cẩn thận che mụn và quầng thâm mắt đi cho bọn họ sao?
Chỉ qua năm phút đồng hồ, Lâm Linh đã thành thạo sử dụng kĩ thuật trang điểm hoàn hảo của mình hoàn thiện lớp hoá trang nền, sau đó muốn trang điểm kiểu cổ đại cho cô cũng không được rồi.
Lâm Linh ném bọc đồ trang điểm vào trong túi, lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem thường liên tục lướt. May mà cái túi Giang Ngộ đưa cho cô đủ lớn, có thể chứa được nhiều đồ như vậy.
Giang Ngộ cho cô rất nhiều túi xách, tất cả đều là điều khoản giới hạn C. Đương nhiên Lâm Linh rất vui vẻ, nhưng hoàn cảnh công việc của cô không cho phép cô mang theo túi xách đắt tiền số lượng có hạn đi rêu rao khắp nơi. Lâm Linh bảo anh mua lại một cái khác cho cô bằng số tiền cuối mùa.
Giang Ngộ chê cô không có phẩm vị, cô nói hết lời anh mới mua lại cho cô cái túi này lần nữa. Lâm Linh rất hài lòng, cái túi xách C này phổ biến, tiệm nào cũng bán, cô bạn ở tổ phim nói nếu cô nói đây là hàng A thì ai cũng không nghi ngờ.
Lúc Lâm Linh đến tổ phim, vừa bước vào cửa đã bị thợ trang điểm gọi lại phàn nàn như mọi khi.
“Sao lại đến muộn như vậy.”
Lâm Linh liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn chưa đến chín giờ, cô không đến muộn. Cô không muốn lãng phí thời gian để tranh cãi vô nghĩa với thợ trang điểm, bình tĩnh ngồi lên ghế đợi thợ trang điểm bắt đầu hoá trang.
Thợ trang điểm này có tên tiếng Anh là Candy, thầy của cô ta là thợ trang điểm riêng của nữ chính Trần Tương, kỹ thuật của cô ta không đến nơi đến chốn nên chỉ có thể hoá trang cho những nha hoàn các cô. Tính tình cũng không tốt, không có việc gì làm thì thường tìm chuyện trút giận bắt nạt cô gái khác.
Tuổi tác của Lâm Linh thì cũng coi như là một cô gái nhỏ, nhưng cô có cái miệng ngọt ngào, biết dỗ dành người khác, biết nịnh nọt, cho nên mặc dù Candy thỉnh thoảng cũng sẽ than phiền về cô, nhưng lại rất thích nói chuyện cùng cô.
Theo như lời cô ta nói thì là Lâm Linh có con mắt tinh tường hơn người, ánh mắt tốt hơn những người khác. Không giống những kẻ cao nâng thấp giẫm kia, ôm lấy cái chân thối của sư phụ cô ta.
Lâm Linh nói với cô ta, tổ tiên nhà cô mười tám đời đều là chuyên gia giám định bảo vật, mắt nhìn tuyệt đối không sai, sau này Candy cô ta nhất định sẽ trở thành thợ trang điểm số một số hai trong ngành.
Candy thấy Lâm Linh nói rất đúng, vô cùng hài lòng, trang điểm cho cô cũng đặc biệt chăm chút.
Hôm nay tâm tình của thợ trang điểm không tệ, trang điểm cho Lâm Linh gần nửa tháng, tự nhận là thân thiết với Lâm Linh, lại phối hợp với Lâm Linh nói với sư phụ của cô ta chuyện dự định tăng tiền lương cho cô ta.
Lâm Linh không hiểu sao cô ta lại vui, thuận theo lời của cô ta hỏi tại sao.
Trên khuôn mặt Candy không giấu nổi sự vui vẻ, nói rằng Trần Tương đã tìm được một vị kim chủ tốt, địa vị của kim chủ rất tốt, bọn họ đi theo Trần Tương cũng như gà chó lên trời.
Lâm Linh không biết là do Trần Tương quá đắc ý hay là như thế nào, lại để nhân viên làm việc bên cạnh mình đi khắp nơi khoe rằng sau lưng cô ta có kim chủ. Trong ngành giải trí này thì đây cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, nhưng mà hiếm thấy ở đây chính là có người đi tuyên truyền khắp nơi. Là tự tin mình có sức mạnh nên không sợ những bí mật này bị truyền đi khắp nơi, có thể mạnh mẽ áp xuống sao?
Lâm Linh nghe được một tin tức lớn, vẻ mặt vô cùng khoa trương, “Oa” một tiếng: “Thật sao, nhanh nói cho tôi biết, vị kim chủ kia có địa vị gì vậy? Tôi thật sự rất muốn biết.”
Thái độ hóng hớt của Lâm Linh cũng rất tích cực, không giống như một số người muốn nghe nhưng lại ra vẻ khinh thường, giả dối muốn chết. Mặc dù cô đã từng là loại người như thế này, nhưng điều đó cũng không cản trở kỹ xảo của cô luôn luôn tiến bộ, bây giờ diễn xuất của cô cũng rất tốt, đủ để thoả mãn để thợ trang điểm vui vẻ tán gẫu.
Ai ngờ Lâm Linh tạo bầu không khí tô đậm đúng chỗ rồi, người ta nói nửa chừng rồi thôi.
Candy nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Kim chủ có địa vị gì thì tôi cũng không biết, tóm lại chính là địa vị có thể làm cho Trần Tương từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.”
Hóng hớt được một nửa không có đầu cuối làm cho cô rất thất vọng. Nhìn bộ dạng của thợ trang điểm này rõ ràng cũng không biết là ai.
Hôm qua chị gái quay phim nói đó là Giang Ngộ, cô không tin, cô biết không phải như vậy. Giống như bên ngoài truyền tai nhau, Giang Ngộ sẽ không bao giờ tuỳ tiện đụng vào một người phụ nữ tự đưa đến cửa, anh ưa sạch sẽ.
Lúc bọn họ vừa mới bắt đầu ở bên nhau, mặc dù cô đã trở thành bạn gái trên danh nghĩa của anh thì anh cũng không đụng vào cô, vô cùng lạnh nhạt, kìm hãm ham muốn như tên hòa thượng.
Nghĩ đến đây, Lâm Linh nghĩ có lẽ cũng nên liên lạc tình cảm với bạn trai mình rồi. Cô đã đi cả buổi sáng, nếu không bày tỏ tình yêu của cô thì tình cảm giữa hai người sẽ trở nên lạnh nhạt mất.
Cô lấy điện thoại di động ra, ấn vào ảnh đại diện Wechat của anh, động tác thuần thục gửi cho anh một tin nhắn: “Cả buổi sáng không nhìn thấy anh, nhớ anh, nhớ anh. Gió thổi mây biết rõ, em nghĩ đến anh tim cũng nhớ, anh biết mà.”
Đợi một lát sau, không có gì ngoài ý muốn, người bên kia cũng không trả lời. Lâm Linh không thấy thất vọng tí nào, cô đã tập chấp nhận và hiểu anh hơn nữa từ lâu. Cô thấy nhân vật nữ chính trong phim bị bắt buộc mà không có tí vui vẻ gì cho nên có thể suy ra rằng gò ép bạn trai sẽ không hạnh phúc đâu.
Haizz… Có lẽ…
Mỗi ngày cô gửi cho anh một tin nhắn, hầu hết anh sẽ không trả lời lại, cực kỳ lạnh lùng.
Đang lúc cô cảm thấy Giang Ngộ sẽ không trả lời lại thì Wechat đột nhiên có thông báo mới, Giang Ngộ tích chữ như vàng chỉ trả lời cô một chữ: “Mua!” và kèm thêm một cái dấu chấm câu khiến cho Lâm Linh cũng rất… vui vẻ.
Bạn trai của cô giỏi quá, trước giờ cô luôn phải ở bên cạnh anh.
Kết thúc cảnh quay đã là rạng sáng.
Đạo diễn sẽ ưu tiên vai chính diễn trước, một số vai phối hợp diễn không quan trọng chỉ có thể chờ. Lâm Linh là một nữ số năm, phần diễn không nhiều lắm, có thể cô sẽ phải chờ, đợi đến khi vai chính diễn xong thì mới đến lượt cô.
Lúc trở lại căn hộ, trời tối đen như mực.
Lâm Linh cởi giày cao gót ra, bật đèn phòng khách lên.
Đèn lập tức sáng lên, ánh đèn trắng sáng lập tức lan tỏa khắp cả căn phòng, chiếu sáng phòng khách trống trải.
Đi vào phòng ngủ,mở cửa ra, cả căn phòng yên tĩnh.
Giang Ngộ đã rời khỏi căn hộ rồi.
Đi vào phòng bếp, Lâm Linh nhìn thấy bàn cơn lộn xộn ngổn ngang bày trên bàn, thở dài một cái, đi đến rửa bát đĩa sạch sẽ rồi cất đi.
Cô đã biết rồi lại còn uổng công dặn dò, thật là quá ngây thơ!
Tắm rửa xong Lâm Linh vẫn chưa định đi ngủ, nằm trên giường lướt xem video nhiều lần, nghĩ đến những lời sáng nay Candy nói.
Cô không biết kim chủ của Trần Tương là ai, địa vị lớn như thế nào.
Nhưng chắc chắn không phải là Giang Ngộ. Anh không có lý do gì mà không ở cùng cô mà lại đi tìm những người phụ nữ khác. Cô xinh hơn Trần Tương, dáng người cũng đẹp hơn cô ta. Cho dù anh muốn tìm thì cũng nên tìm người hấp dẫn hơn cô mới đúng chứ?
Hơn nữa, bọn họ vẫn là bạn học cùng lớp ở trường cấp 3.
Lúc trước Giang Ngộ đã là một đối tượng được toàn trường theo đuổi, thiếu niên vừa cao lại đẹp trai, thành tích tốt, trong nhà lại cực kỳ có tiền, toàn bộ nữ sinh bảo thủ trong trường đoán chừng có hơn phân nửa đều thầm thích anh.
Lâm Linh cũng không ít lần nghe được tên anh từ miệng người bạn học ngồi cùng bàn.
Khi đó cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình được giặt trắng tinh mà mình yêu thích, trốn ở một nơi vắng vẻ yên tĩnh làm bài, nghe thấy bạn ngồi cùng bàn và các nữ sinh khác bàn tán người nào đó lại đến thổ lộ anh rồi bị từ chối rồi, ai đấy nhét thư tình và quà tặng vào ngăn bàn anh bị anh vứt đi, còn chưa xong đã bị nói chen vào.
Bạn ngồi cùng bàn nhiệt tình để cho cô một chỗ tham gia cùng nhưng cô lại quyết đoán lắc đầu: “Mình muốn làm bài tập.” Thực ra khi bọn họ nói chuyện phiếm lỗ tai đều kéo dài ra.
Lúc gặp Giang Ngộ ở trường cấp 3, anh chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ, là bạch mã vương tử.
Chỉ là bạch mã vương tử này tính tình không được tốt lắm.
Lâm Linh đến trường sớm, nhiều lần nhìn thấy anh lôi từ trong ngăn bàn học ra hơn mười lá thư tình màu trắng nõn nà, mặt không biểu tình mà ném tất cả vào thùng rác.
Âm thanh hơn mười trang giấy mỏng với hơn mười quyển sách bị anh ném ra cũng đủ để thấy được những bức thư tình trắng mịn này đã khiến cho tâm tình của anh trở nên kém đến mức nào.
Đợi hắn ném hết rồi xoay người lại, cô vội vàng quay đầu lại, giả bộ đang rất nghiêm túc làm bài, chỉ sợ tốc độ chậm bị anh phát hiện ra cô vừa nhìn lén.
Người ta gửi thư tình cho anh mà anh đã tức giận như vậy.
Lúc đó Lâm Linh đã nghĩ, mình nhất định không được đắc tội anh.
Sau khi tốt nghiệp đại học Lâm Linh lựa chọn bước vào ngành giải trí, đêm hôm đó gặp được Giang Ngộ, cô vô cùng nhếch nhác, bị người đại diện buồn nôn thúc giục, cho uống thuốc, đầu óc cũng không được tỉnh táo. Thế nhưng cô liếc mắt một cái vẫn nhận ra Giang Ngộ, thậm chí còn không chút do dự mà gọi tên của anh.
Cầu xin anh giúp đỡ cô.
Cô không biết Giang Ngộ có nhận ra mình hay không, dù sao bộ dáng lúc đó của cô với lúc đọc sách hoàn toàn khác nhau. Không còn là một bộ đồng phục cũ nát mà đổi lại là một bộ váy liền áo bó sát khiêu gợi, trang điểm quyến rũ như khói, ngay cả chính cô cũng không nhận ra thì nói gì một người bạn học cùng cấp 3 chưa từng gặp lại từ lúc tốt nghiệp chứ.
Bữa tiệc này vốn dĩ Lâm Linh không muốn tham gia, cô ký hợp đồng với công ty này là muốn dùng diễn xuất kiếm tiền, cô không phải người được đào tạo chuyên nghiệp, chưa từng được nhận qua buổi huấn luyện hay biểu diễn chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ hão huyền rằng mình có thể diễn nữ chính, nữ thứ 2, lúc ấy cô nghĩ chỉ cần có thể quay phim là được, cho dù có là nhân vật gì, bia đỡ đạn, nhân vật phản diện cũng được, một bộ rồi một bộ nữa, chăm chỉ cố gắng thì sẽ tích lũy được một chút tiếng tăm, đến lúc đó kiếm tiền cũng sẽ dễ dàng hơn một chút, ngành giải trí kiếm tiền là nhanh nhất đó.
Lúc trước khi cô ký hợp đồng người đại diện cũng đã nói với cô, nhất định sẽ nâng cô lên thảm đỏ.
Sau đó đã đưa cô đến tham gia bữa tiệc này.
Đến cửa ra vào nhìn thấy bên trong toàn những phú thương tai to mặt lớn đang ngồi, cô lập tức muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Người đại diện đe doạ, cám dỗ cô, nói với cô chỉ là ăn cơm thôi, không làm gì khác cả, cô vừa mới bước ra khỏi khuôn viên trường, vẫn còn ngây thơ nên thật sự tin lời nói dối của hắn ta. Kết quả đêm đó lúc ăn cơm Lâm Linh uống một ly nước, thân thể bắt đầu chậm rãi nóng lên, lúc này cô mới ý thức được có gì đó không đúng.
Cô cố gắng giả vờ bình thường, giọng nói bình tĩnh nói muốn vào nhà vệ sinh, người đại diện cho rằng cô chạy không thoát nên đồng ý.
Đi ra khỏi chỗ ghế lô rồi đóng cửa lại, mới một lát mà cô đã nhanh chóng không kiên trì được, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra, tựa vào tường, muốn đi cũng không đi xa được.
Cửa ghế lô đóng không chặt, trong lúc hoảng hốt cô nghe thấy người đại diện đang nịnh nọt mấy tên phú thương, đánh giá ngực cô bằng giọng điệu như chọn lựa hàng hoá, cô còn là con gái có eo to mảnh, khi dùng nhất định sẽ rất thoải mái.
Ngay tại lúc cô sắp tuyệt vọng, cô nhìn thấy Giang Ngộ đi ra từ một cái ghế lô ở chỗ rẽ khác, trên tay kẹp một điếu thuốc còn chưa hút hết, màu đỏ tươi của tàn thuốc lóe lên ở đầu ngón tay anh.
Cô gọi anh một tiếng.
“Giang Ngộ.”
Anh quay đầu lại, nhìn cô.
Cô lảo đảo đi đến trước mặt Giang Ngộ, cả người không nhịn được run lên nhè nhẹ, âm thanh ấp úng không thành lời.
Cô nói với anh: “Giúp tôi với.”
Khi đó cô đã không thanh tỉnh đến nỗi quên nghĩ xem Giang Ngộ có nhận ra cô không, cô theo bản năng xin giúp đỡ từ anh.
Cô chỉ nhớ lúc ấy thời gian trôi qua rất chậm, lúc cô bị dày vò đến sắp không nhịn được nữa, cô nghe thấy Giang Ngộ mở miệng.
“Được thôi.”
Không hỏi cô là ai, không hỏi cô cần phải làm thế nào để giúp cô, anh trực tiếp nói một tiếng: “Được thôi.”
Sau khi tỉnh lại, cô nằm ở trên giường khách sạn, quần áo lộn xộn, trên cánh tay vẫn còn màu đỏ của vết cào.
Lúc này Giang Ngộ mở cửa bước vào, quần áo chỉnh tề. Trên mặc áo sơ mi trắng, dưới mặc quần tây màu đen, vai rộng eo hẹp, thân dài ngọc đứng.
Thấy cô tỉnh, tiện tay kéo bức rèm trong phòng ra.
Ánh sáng trong phòng lúc đó cũng không lờ mờ, bây giờ đã là hai giờ chiều, ánh nắng mặt trời bên ngoài vô cùng chói chang, lúc rèm chậm rãi tự động từ giữa kéo ra hai bên, ánh mặt trời chói mắt lập tức xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu đến.
Ánh nắng chiếu vào làm cho cả căn phòng lập tức sáng sủa hơn, Lâm Linh cũng càng nhìn rõ người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào, sống mũi cao thẳng, mặt mày tuấn tú, không có gì ngoài phong thái thiếu niên lúc còn học trường cấp 3, như điêu khắc y hệt khuôn mặt càng được chạm trổ khôi ngô hơn so với trước kia.
Anh bây giờ, thuần thục tuấn tú, chỉ cần đứng đó thôi cũng thấy một thân kiêu ngạo.
Ngay lập tức Lâm Linh đã đưa ra một quyết định, cô nhìn người đàn ông trước mặt, vô liêm sỉ nói: “Tôi muốn làm bạn gái của anh.”
Tính tình của cậu cả khác biệt muốn chết, không hài lòng một cái là lại tức giận. Lâm Linh đã ở cùng anh hơn hai năm, rất nhanh hiểu được tính tình của anh.
Đây là tên đầu như con lừa, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về.
Ăn hai ba miếng là giải quyết xong bữa sáng, Lâm Linh đứng lên, Giang Ngộ vẫn còn đang chậm rãi nhai.
“Em đi trước đây, ăn sáng xong anh bỏ bộ đồ ăn vào bồn rửa bát hộ em là được, khi nào về em sẽ rửa sau.”
Giang Ngộ chậm chạp nuốt miếng trứng tráng vạn lần không muốn ăn xuống, lạnh nhạt nói: “Tại sao tôi phải bỏ vào bồn rửa bát hộ em?”
Lại là giọng điệu lạnh lùng quen thuộc của cậu cả.
“Bởi vì anh là người bạn trai chu đáo nhất vũ trụ, em thích anh nhất.” Lâm Linh nói ra lời thổ lộ lưu loát, không hề ngừng ngắt giống như đã nói qua ngàn vạn lần.
“…”
Giang Ngộ không nói gì, Lâm Linh coi như anh đã đồng ý. Đi đến cửa trước cầm lấy cái túi đêm hôm qua để quên ở chỗ nào, đeo giày vào chuẩn bị ra ngoài.
“Lái xe đi.” Giang Ngộ đứng sau lưng cô nói.
“Không được.” Lâm Linh không quay đầu lại mà từ chối: “Em chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, lấy đâu ra tiền mà lái một chiếc xe hạng sang. Chạy đến tổ kịch không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì, có lẽ ngày mai sẽ truyền ra tin em bị người ta bao, nuôi.”
Mở cửa ra, Lâm Linh quay đầu lại, bước thật nhanh đến chỗ Giang Ngộ. Cô đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng cúi người xuống đặt lên khóe môi anh một nụ hôn.
“Mặc dù rất không nỡ xa anh, nhưng em phải đi đây.”
Ngồi trên xe taxi, Lâm Linh bảo tài xế đến phim trường, sau đó lấy ra các sản phẩm trang điểm xa xỉ để trong chiếc túi rộng thùng thình, bắt đầu trang điểm. Trước khi đến phim trường, cô đã đánh lớp nền trước nên sẽ không bị thợ trang điểm ghét bỏ.
Ngành giải trí thực tế chính là như vậy. Cho dù làn da của Lâm Linh rất đẹp, không cần lãng phí thời gian đánh kem lót thì vẫn sẽ bị thợ trang điểm kén cá chọn canh, không có một tí quyền lợi nào. Gặp phải một ngôi sao lớn hơn một chút, bọn họ còn không phải cẩn thận che mụn và quầng thâm mắt đi cho bọn họ sao?
Chỉ qua năm phút đồng hồ, Lâm Linh đã thành thạo sử dụng kĩ thuật trang điểm hoàn hảo của mình hoàn thiện lớp hoá trang nền, sau đó muốn trang điểm kiểu cổ đại cho cô cũng không được rồi.
Lâm Linh ném bọc đồ trang điểm vào trong túi, lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem thường liên tục lướt. May mà cái túi Giang Ngộ đưa cho cô đủ lớn, có thể chứa được nhiều đồ như vậy.
Giang Ngộ cho cô rất nhiều túi xách, tất cả đều là điều khoản giới hạn C. Đương nhiên Lâm Linh rất vui vẻ, nhưng hoàn cảnh công việc của cô không cho phép cô mang theo túi xách đắt tiền số lượng có hạn đi rêu rao khắp nơi. Lâm Linh bảo anh mua lại một cái khác cho cô bằng số tiền cuối mùa.
Giang Ngộ chê cô không có phẩm vị, cô nói hết lời anh mới mua lại cho cô cái túi này lần nữa. Lâm Linh rất hài lòng, cái túi xách C này phổ biến, tiệm nào cũng bán, cô bạn ở tổ phim nói nếu cô nói đây là hàng A thì ai cũng không nghi ngờ.
Lúc Lâm Linh đến tổ phim, vừa bước vào cửa đã bị thợ trang điểm gọi lại phàn nàn như mọi khi.
“Sao lại đến muộn như vậy.”
Lâm Linh liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn chưa đến chín giờ, cô không đến muộn. Cô không muốn lãng phí thời gian để tranh cãi vô nghĩa với thợ trang điểm, bình tĩnh ngồi lên ghế đợi thợ trang điểm bắt đầu hoá trang.
Thợ trang điểm này có tên tiếng Anh là Candy, thầy của cô ta là thợ trang điểm riêng của nữ chính Trần Tương, kỹ thuật của cô ta không đến nơi đến chốn nên chỉ có thể hoá trang cho những nha hoàn các cô. Tính tình cũng không tốt, không có việc gì làm thì thường tìm chuyện trút giận bắt nạt cô gái khác.
Tuổi tác của Lâm Linh thì cũng coi như là một cô gái nhỏ, nhưng cô có cái miệng ngọt ngào, biết dỗ dành người khác, biết nịnh nọt, cho nên mặc dù Candy thỉnh thoảng cũng sẽ than phiền về cô, nhưng lại rất thích nói chuyện cùng cô.
Theo như lời cô ta nói thì là Lâm Linh có con mắt tinh tường hơn người, ánh mắt tốt hơn những người khác. Không giống những kẻ cao nâng thấp giẫm kia, ôm lấy cái chân thối của sư phụ cô ta.
Lâm Linh nói với cô ta, tổ tiên nhà cô mười tám đời đều là chuyên gia giám định bảo vật, mắt nhìn tuyệt đối không sai, sau này Candy cô ta nhất định sẽ trở thành thợ trang điểm số một số hai trong ngành.
Candy thấy Lâm Linh nói rất đúng, vô cùng hài lòng, trang điểm cho cô cũng đặc biệt chăm chút.
Hôm nay tâm tình của thợ trang điểm không tệ, trang điểm cho Lâm Linh gần nửa tháng, tự nhận là thân thiết với Lâm Linh, lại phối hợp với Lâm Linh nói với sư phụ của cô ta chuyện dự định tăng tiền lương cho cô ta.
Lâm Linh không hiểu sao cô ta lại vui, thuận theo lời của cô ta hỏi tại sao.
Trên khuôn mặt Candy không giấu nổi sự vui vẻ, nói rằng Trần Tương đã tìm được một vị kim chủ tốt, địa vị của kim chủ rất tốt, bọn họ đi theo Trần Tương cũng như gà chó lên trời.
Lâm Linh không biết là do Trần Tương quá đắc ý hay là như thế nào, lại để nhân viên làm việc bên cạnh mình đi khắp nơi khoe rằng sau lưng cô ta có kim chủ. Trong ngành giải trí này thì đây cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, nhưng mà hiếm thấy ở đây chính là có người đi tuyên truyền khắp nơi. Là tự tin mình có sức mạnh nên không sợ những bí mật này bị truyền đi khắp nơi, có thể mạnh mẽ áp xuống sao?
Lâm Linh nghe được một tin tức lớn, vẻ mặt vô cùng khoa trương, “Oa” một tiếng: “Thật sao, nhanh nói cho tôi biết, vị kim chủ kia có địa vị gì vậy? Tôi thật sự rất muốn biết.”
Thái độ hóng hớt của Lâm Linh cũng rất tích cực, không giống như một số người muốn nghe nhưng lại ra vẻ khinh thường, giả dối muốn chết. Mặc dù cô đã từng là loại người như thế này, nhưng điều đó cũng không cản trở kỹ xảo của cô luôn luôn tiến bộ, bây giờ diễn xuất của cô cũng rất tốt, đủ để thoả mãn để thợ trang điểm vui vẻ tán gẫu.
Ai ngờ Lâm Linh tạo bầu không khí tô đậm đúng chỗ rồi, người ta nói nửa chừng rồi thôi.
Candy nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Kim chủ có địa vị gì thì tôi cũng không biết, tóm lại chính là địa vị có thể làm cho Trần Tương từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.”
Hóng hớt được một nửa không có đầu cuối làm cho cô rất thất vọng. Nhìn bộ dạng của thợ trang điểm này rõ ràng cũng không biết là ai.
Hôm qua chị gái quay phim nói đó là Giang Ngộ, cô không tin, cô biết không phải như vậy. Giống như bên ngoài truyền tai nhau, Giang Ngộ sẽ không bao giờ tuỳ tiện đụng vào một người phụ nữ tự đưa đến cửa, anh ưa sạch sẽ.
Lúc bọn họ vừa mới bắt đầu ở bên nhau, mặc dù cô đã trở thành bạn gái trên danh nghĩa của anh thì anh cũng không đụng vào cô, vô cùng lạnh nhạt, kìm hãm ham muốn như tên hòa thượng.
Nghĩ đến đây, Lâm Linh nghĩ có lẽ cũng nên liên lạc tình cảm với bạn trai mình rồi. Cô đã đi cả buổi sáng, nếu không bày tỏ tình yêu của cô thì tình cảm giữa hai người sẽ trở nên lạnh nhạt mất.
Cô lấy điện thoại di động ra, ấn vào ảnh đại diện Wechat của anh, động tác thuần thục gửi cho anh một tin nhắn: “Cả buổi sáng không nhìn thấy anh, nhớ anh, nhớ anh. Gió thổi mây biết rõ, em nghĩ đến anh tim cũng nhớ, anh biết mà.”
Đợi một lát sau, không có gì ngoài ý muốn, người bên kia cũng không trả lời. Lâm Linh không thấy thất vọng tí nào, cô đã tập chấp nhận và hiểu anh hơn nữa từ lâu. Cô thấy nhân vật nữ chính trong phim bị bắt buộc mà không có tí vui vẻ gì cho nên có thể suy ra rằng gò ép bạn trai sẽ không hạnh phúc đâu.
Haizz… Có lẽ…
Mỗi ngày cô gửi cho anh một tin nhắn, hầu hết anh sẽ không trả lời lại, cực kỳ lạnh lùng.
Đang lúc cô cảm thấy Giang Ngộ sẽ không trả lời lại thì Wechat đột nhiên có thông báo mới, Giang Ngộ tích chữ như vàng chỉ trả lời cô một chữ: “Mua!” và kèm thêm một cái dấu chấm câu khiến cho Lâm Linh cũng rất… vui vẻ.
Bạn trai của cô giỏi quá, trước giờ cô luôn phải ở bên cạnh anh.
Kết thúc cảnh quay đã là rạng sáng.
Đạo diễn sẽ ưu tiên vai chính diễn trước, một số vai phối hợp diễn không quan trọng chỉ có thể chờ. Lâm Linh là một nữ số năm, phần diễn không nhiều lắm, có thể cô sẽ phải chờ, đợi đến khi vai chính diễn xong thì mới đến lượt cô.
Lúc trở lại căn hộ, trời tối đen như mực.
Lâm Linh cởi giày cao gót ra, bật đèn phòng khách lên.
Đèn lập tức sáng lên, ánh đèn trắng sáng lập tức lan tỏa khắp cả căn phòng, chiếu sáng phòng khách trống trải.
Đi vào phòng ngủ,mở cửa ra, cả căn phòng yên tĩnh.
Giang Ngộ đã rời khỏi căn hộ rồi.
Đi vào phòng bếp, Lâm Linh nhìn thấy bàn cơn lộn xộn ngổn ngang bày trên bàn, thở dài một cái, đi đến rửa bát đĩa sạch sẽ rồi cất đi.
Cô đã biết rồi lại còn uổng công dặn dò, thật là quá ngây thơ!
Tắm rửa xong Lâm Linh vẫn chưa định đi ngủ, nằm trên giường lướt xem video nhiều lần, nghĩ đến những lời sáng nay Candy nói.
Cô không biết kim chủ của Trần Tương là ai, địa vị lớn như thế nào.
Nhưng chắc chắn không phải là Giang Ngộ. Anh không có lý do gì mà không ở cùng cô mà lại đi tìm những người phụ nữ khác. Cô xinh hơn Trần Tương, dáng người cũng đẹp hơn cô ta. Cho dù anh muốn tìm thì cũng nên tìm người hấp dẫn hơn cô mới đúng chứ?
Hơn nữa, bọn họ vẫn là bạn học cùng lớp ở trường cấp 3.
Lúc trước Giang Ngộ đã là một đối tượng được toàn trường theo đuổi, thiếu niên vừa cao lại đẹp trai, thành tích tốt, trong nhà lại cực kỳ có tiền, toàn bộ nữ sinh bảo thủ trong trường đoán chừng có hơn phân nửa đều thầm thích anh.
Lâm Linh cũng không ít lần nghe được tên anh từ miệng người bạn học ngồi cùng bàn.
Khi đó cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình được giặt trắng tinh mà mình yêu thích, trốn ở một nơi vắng vẻ yên tĩnh làm bài, nghe thấy bạn ngồi cùng bàn và các nữ sinh khác bàn tán người nào đó lại đến thổ lộ anh rồi bị từ chối rồi, ai đấy nhét thư tình và quà tặng vào ngăn bàn anh bị anh vứt đi, còn chưa xong đã bị nói chen vào.
Bạn ngồi cùng bàn nhiệt tình để cho cô một chỗ tham gia cùng nhưng cô lại quyết đoán lắc đầu: “Mình muốn làm bài tập.” Thực ra khi bọn họ nói chuyện phiếm lỗ tai đều kéo dài ra.
Lúc gặp Giang Ngộ ở trường cấp 3, anh chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ, là bạch mã vương tử.
Chỉ là bạch mã vương tử này tính tình không được tốt lắm.
Lâm Linh đến trường sớm, nhiều lần nhìn thấy anh lôi từ trong ngăn bàn học ra hơn mười lá thư tình màu trắng nõn nà, mặt không biểu tình mà ném tất cả vào thùng rác.
Âm thanh hơn mười trang giấy mỏng với hơn mười quyển sách bị anh ném ra cũng đủ để thấy được những bức thư tình trắng mịn này đã khiến cho tâm tình của anh trở nên kém đến mức nào.
Đợi hắn ném hết rồi xoay người lại, cô vội vàng quay đầu lại, giả bộ đang rất nghiêm túc làm bài, chỉ sợ tốc độ chậm bị anh phát hiện ra cô vừa nhìn lén.
Người ta gửi thư tình cho anh mà anh đã tức giận như vậy.
Lúc đó Lâm Linh đã nghĩ, mình nhất định không được đắc tội anh.
Sau khi tốt nghiệp đại học Lâm Linh lựa chọn bước vào ngành giải trí, đêm hôm đó gặp được Giang Ngộ, cô vô cùng nhếch nhác, bị người đại diện buồn nôn thúc giục, cho uống thuốc, đầu óc cũng không được tỉnh táo. Thế nhưng cô liếc mắt một cái vẫn nhận ra Giang Ngộ, thậm chí còn không chút do dự mà gọi tên của anh.
Cầu xin anh giúp đỡ cô.
Cô không biết Giang Ngộ có nhận ra mình hay không, dù sao bộ dáng lúc đó của cô với lúc đọc sách hoàn toàn khác nhau. Không còn là một bộ đồng phục cũ nát mà đổi lại là một bộ váy liền áo bó sát khiêu gợi, trang điểm quyến rũ như khói, ngay cả chính cô cũng không nhận ra thì nói gì một người bạn học cùng cấp 3 chưa từng gặp lại từ lúc tốt nghiệp chứ.
Bữa tiệc này vốn dĩ Lâm Linh không muốn tham gia, cô ký hợp đồng với công ty này là muốn dùng diễn xuất kiếm tiền, cô không phải người được đào tạo chuyên nghiệp, chưa từng được nhận qua buổi huấn luyện hay biểu diễn chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ hão huyền rằng mình có thể diễn nữ chính, nữ thứ 2, lúc ấy cô nghĩ chỉ cần có thể quay phim là được, cho dù có là nhân vật gì, bia đỡ đạn, nhân vật phản diện cũng được, một bộ rồi một bộ nữa, chăm chỉ cố gắng thì sẽ tích lũy được một chút tiếng tăm, đến lúc đó kiếm tiền cũng sẽ dễ dàng hơn một chút, ngành giải trí kiếm tiền là nhanh nhất đó.
Lúc trước khi cô ký hợp đồng người đại diện cũng đã nói với cô, nhất định sẽ nâng cô lên thảm đỏ.
Sau đó đã đưa cô đến tham gia bữa tiệc này.
Đến cửa ra vào nhìn thấy bên trong toàn những phú thương tai to mặt lớn đang ngồi, cô lập tức muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Người đại diện đe doạ, cám dỗ cô, nói với cô chỉ là ăn cơm thôi, không làm gì khác cả, cô vừa mới bước ra khỏi khuôn viên trường, vẫn còn ngây thơ nên thật sự tin lời nói dối của hắn ta. Kết quả đêm đó lúc ăn cơm Lâm Linh uống một ly nước, thân thể bắt đầu chậm rãi nóng lên, lúc này cô mới ý thức được có gì đó không đúng.
Cô cố gắng giả vờ bình thường, giọng nói bình tĩnh nói muốn vào nhà vệ sinh, người đại diện cho rằng cô chạy không thoát nên đồng ý.
Đi ra khỏi chỗ ghế lô rồi đóng cửa lại, mới một lát mà cô đã nhanh chóng không kiên trì được, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra, tựa vào tường, muốn đi cũng không đi xa được.
Cửa ghế lô đóng không chặt, trong lúc hoảng hốt cô nghe thấy người đại diện đang nịnh nọt mấy tên phú thương, đánh giá ngực cô bằng giọng điệu như chọn lựa hàng hoá, cô còn là con gái có eo to mảnh, khi dùng nhất định sẽ rất thoải mái.
Ngay tại lúc cô sắp tuyệt vọng, cô nhìn thấy Giang Ngộ đi ra từ một cái ghế lô ở chỗ rẽ khác, trên tay kẹp một điếu thuốc còn chưa hút hết, màu đỏ tươi của tàn thuốc lóe lên ở đầu ngón tay anh.
Cô gọi anh một tiếng.
“Giang Ngộ.”
Anh quay đầu lại, nhìn cô.
Cô lảo đảo đi đến trước mặt Giang Ngộ, cả người không nhịn được run lên nhè nhẹ, âm thanh ấp úng không thành lời.
Cô nói với anh: “Giúp tôi với.”
Khi đó cô đã không thanh tỉnh đến nỗi quên nghĩ xem Giang Ngộ có nhận ra cô không, cô theo bản năng xin giúp đỡ từ anh.
Cô chỉ nhớ lúc ấy thời gian trôi qua rất chậm, lúc cô bị dày vò đến sắp không nhịn được nữa, cô nghe thấy Giang Ngộ mở miệng.
“Được thôi.”
Không hỏi cô là ai, không hỏi cô cần phải làm thế nào để giúp cô, anh trực tiếp nói một tiếng: “Được thôi.”
Sau khi tỉnh lại, cô nằm ở trên giường khách sạn, quần áo lộn xộn, trên cánh tay vẫn còn màu đỏ của vết cào.
Lúc này Giang Ngộ mở cửa bước vào, quần áo chỉnh tề. Trên mặc áo sơ mi trắng, dưới mặc quần tây màu đen, vai rộng eo hẹp, thân dài ngọc đứng.
Thấy cô tỉnh, tiện tay kéo bức rèm trong phòng ra.
Ánh sáng trong phòng lúc đó cũng không lờ mờ, bây giờ đã là hai giờ chiều, ánh nắng mặt trời bên ngoài vô cùng chói chang, lúc rèm chậm rãi tự động từ giữa kéo ra hai bên, ánh mặt trời chói mắt lập tức xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu đến.
Ánh nắng chiếu vào làm cho cả căn phòng lập tức sáng sủa hơn, Lâm Linh cũng càng nhìn rõ người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào, sống mũi cao thẳng, mặt mày tuấn tú, không có gì ngoài phong thái thiếu niên lúc còn học trường cấp 3, như điêu khắc y hệt khuôn mặt càng được chạm trổ khôi ngô hơn so với trước kia.
Anh bây giờ, thuần thục tuấn tú, chỉ cần đứng đó thôi cũng thấy một thân kiêu ngạo.
Ngay lập tức Lâm Linh đã đưa ra một quyết định, cô nhìn người đàn ông trước mặt, vô liêm sỉ nói: “Tôi muốn làm bạn gái của anh.”
Bình luận facebook