-
Chương 3
Chương 5: Chọn lớp là một kỹ thuật sống.
Năm ấy tôi nhập học, Bắc Đại đại khái là có bốn lớp tự chọn. Ngoại trừ những lớp chuyên ngành, mỗi người có thể chọn những lớp khác nhau, miễn là tích đủ số tín chỉ là được. Tôi cầm quyển sách giáo khoa thật dày, bắt đầu chọn ra những lớp nào không dễ trượt. Thuận tiên mở sổ tay tân sinh viên ra, tra cứu thi cử xử phạt một chút. Bắc Đại coi như khó vào dễ ra, để chiếu cố những sinh viên năng lục kém, sinh viên có trượt cũng chỉ cần năm sau học bù cho đủ tiêu chuẩn là được, sẽ không đưa vào học bạ. Trong sổ tay sinh viên cũng khuyên chúng tôi không nên chọn quá nhiều chương trình học, tránh tình trạng không đủ sức lực dẫn đến thi trượt. Tôi đương nhiên nghiêm túc tuân theo dạy bảo, chỉ cần theo được các môn chuyên ngành với tôi cũng đã đủ sầu rồi, chỉ cần trong bốn năm học tích đủ môn học là được.
Tôi quay đầu hỏi mấy người khác: “Các cậu có ai từng học tiếng Đức chưa?”
Bọn họ cũng thành thật trả lời: “Chưa từng, nhưng sau khi đăng kí khoa này, nghỉ hè cũng có đi học qua một chút.”
Tôi không thể tin cảm thán: “Các cậu thi đại học xong còn học lớp mùa hè? Sao tớ thi đại học xong lập tức cảm giác như nông nô được giải phóng, nhưng ngựa điên hoang dã nha? Các cậu quá đáng hổ thẹn!”
Chu Lỵ cười cười: “Đại gia không sợ cạnh tranh quá kịch liệt sao? Không thể thua từ lúc mới xuất phát được. Nghe nói trong khóa này của chúng ta còn có người học ngoại ngữ từ nhỏ, mà chính là tiếng Đức đó. Ngày thật khó sống nha!”
Tôi than thở: “Loại hành vi phạm tội này thật làm người ta giận sôi! Trời ạ ~~ đụng ngay trở ngại.”
Văn Đào an ủi tôi: “Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều. Học tiếng Đức bốn năm, không phải học số học, không phải học tiếng Anh, chỉ phải chú tâm vào có mỗi tiếng Đức. Học tiếng chỉ cần chăm chỉ là được, mỗi ngày dậy sớm một tiếng học từ, đảm bảo nói lưu loát.”
Tôi cúi đầu: “Sáng sớm mỗi ngày… Đây chẳng phải giống hồi cấp ba sao? Tớ không muốn…”
Nhưng không phải do một mình tôi nói mà có thể dịch chuyển thủy triều.
Tầng này của chúng tôi toàn khoa ngoại ngữ, buổi sáng mỗi ngày, một đống con gái úp mặt trong phòng tắm luyện âm to âm nhỏ. Người ngoài nghe còn tưởng lọt vào mỏ đào quặng ngoài ngoại thành, toàn tiếng ếch kêu thì thầm. Tôi cũng mỗi ngày ngậm nước luyện tập, nhưng không biết vì sao mỗi lần tôi đều nuốt hết nước xuống, làm cho chính mình buồn nôn. Lại còn thường xuyên bị kích thích, bên cạnh thỉnh thoảng lại có tiếng nữ sinh hét lên: “Tớ làm được rồi, làm được rồi. Cậu nghe ¬, —-”
Ai~, thật quá đả kích người ta, trí khôn của tôi đã kém người ta chẳng lẽ khí quản của tôi cũng không bằng người? Dựa vào cái gì mà người ta luyện được, tôi trong vòng một tháng lại chẳng có chút tiến bộ. Tôi quay vào cái gương trong phòng rửa mặt, cố gắng mở miệng ra, bắt đầu quan sát kết cấu khoang miệng. Ngay lúc tôi mở mồm đến mức sắp tê dại, có người vỗ vỗ vai tôi, “Chào Lâm Lâm!”
Tôi khó khăn khép miệng lại, nhìn thấy trong gương người đang đứng cạnh tôi chính là Như Đình. Tôi quay đầu chào hỏi: “Hi, thật khéo.”
Như Đình cười cười, “Chúng ta ở cùng một tầng lầu, vậy mà ngẩng đầu không gặp, cúi đầu không thấy. Cậu vừa làm gì vậy? Tìm sâu răng à?”
Có cô mới sâu răng ấy! Mà nói lại, con sâu răng mặt mũi thế nào nha! Tôi cười cười: “Đâu có, đâu có, là a-mi-đan có chút viêm.”
Như Đình lo lắng hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Tôi khoát khoát tay: “Không cần uống thuốc, uống nước là được rồi. Khí trời Bắc Kinh tương đối khô, phải uống nhiều nước.”
“Ừ, phải nha. Cậu và Khả Dư đều là người từ phía nam, mới tới phía bắc cũng không dễ dàng thích ứng khí hậu bên này.” Cô ấy vừa rửa nho vừa nói với tôi, “Các cậu nên ăn nhiều hoa quả một chút. Mình vừa mua được hoa quả ở siêu thị dưới lầu, rửa xong sẽ mang cho Khả Dư. Cậu ấy không hay mua hoa quả, mỗi lần đều chờ mình mua tới mới ăn.”
Người đang yêu thật kinh khủng, nói ba câu không thể không nhắc đến ông xã nhà người ta: “Phương Dư Khả cũng có mua hoa quả, lần trước mình thấy cậu ta mua nho mà.”
“Vậy sao? Trước đây cậu ấy không thích ăn hoa quả, ngại rửa phiền phức, đơn giản là không mua là xong.” Như Đình bĩu môi.
Sát thủ mặt lạnh thật khó hầu hạ, tôi chưa bao giờ coi ăn là phiền phức, cùng lắm thì không cần rửa, ăn luôn là được. Tôi xấu hổ cười: “Cậu ta là vì có cậu rửa, vì vậy có ý không rửa để chờ cậu đưa cho đấy.”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*. Lời này cực kỳ chính xác. Như Đình cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền bên khóe miệng lại càng sâu. Tôi nghĩ tới lúm đồng tiền của Tiểu Tây, cũng thật là sâu, cũng ngọt ngào.
(*) xài ngàn cách lẫn vạn cách vẫn không đánh được, nhưng đến cuối cùng lại chỉ có tuyệt kỹ nịnh hót (vỗ mông ngựa) là xài tốt
Như Đình hỏi tôi: “Cậu quen biết Dư Khả như thế nào?”
Nhìn, nhìn, bắt đầu thanh toán sổ sách. Tôi cười cười, nói: “Thật ra tớ với cậu ấy cũng chẳng phải thân quen. Chúng tớ ở cùng một thị trấn nhỏ, đỗ Bắc Đại cũng chỉ có hai người, bố mẹ tớ có việc nên không thể đi cùng nên nhờ cậu ấy để ý đến tớ. Chúng tớ quen biết còn chưa có mấy ngày a.”
“Không giống a, ha ha. Mình cảm thấy cậu ấy biết cậu đã lâu. Nghỉ hè khi mình đến nhà cậu ấy, cậu ấy nói không cho bố mẹ đi cùng, cũng không ình đi cùng. Không ngờ cuối cùng cậu ấy sống chết không cho bố mẹ đi cùng tới đây thật, nói là con trai lớn rồi đi cùng bố mẹ quá mất mặt.”
Thế này là bài ca gì nha? Là đang ám chỉ quan hệ hai người đã đến mức gặp bố mẹ chồng rồi chứ gì, hay là nói tôi chiếm tiện nghi Phương Dư Khả nhà các người, cùng hắn trên xe lửa một đêm. Tôi xin cô, cậu ta cả buổi chỉ nhìn chằm chằm mỗi quyển “địa lý quốc gia”, lạnh như băng, cả tối mà chẳng nói nhiều như tôi với cô bây giờ. Tôi có chút mất hứng nhưng ra vẻ vô tư cười: “Ha ha.”
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một câu nói kinh điển: hầu hết thời gian, khi người ta đang cười ha ha, người ta không thật sự đang cười, trong lòng họ đang thật sự muốn MLGB ngươi.
(MLGB: thể hiện ý không biểu đạt ra miệng hoặc ý mắng chửi người)
Tôi còn chưa xác định chọn môn học nào. Thật ra yêu cầu của tôi với mấy lớp học rất đơn giản: điểm chuyên cần chiếm hơn 30% tổng điểm, kiểm tra giữa kì chiếm 40% nhưng bài cuối kì nhất định phải dưới 30% hoặc thậm chí không nên kì vọng vào nó. Từ sau khi xem kết quả của bài thi đại học, tôi phát hiện tính phát huy đột xuất của tôi quá lớn. Tôi không dám cam đoan nửa năm sau ông trời có chiếu cô tôi nữa hay không, nhỡ may làm bài thất bại, tôi còn có thể trông chờ vào điểm chuyên cần và luận văn giữa kì. Tuy tôi cũng không có lòng tin gì nhiều vào luận văn giữa kì nhưng cái này ít ra có thể chậm rãi làm, làm nhiều lần, không giống mấy cuộc thi, bạo phát ngay tức thì. Thứ duy nhất tôi chắc chắn nhất chính là lên lớp. Để không bị đuổi, tôi nhất định sẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa, toàn lực ứng phó.
Tôi ôm quyển sổ tay chọn môn học dày bịch, cùng Chu Lỵ chạy khắp các phòng học, nghe những khóa giới thiệu môn học. Chỉ cần thầy giáo vừa tuyên bố chương trình học dùng phương pháp đánh giá, tôi liền bắt đầu ghi chép lại. Thật ra đăng kí khóa học bây giờ cạnh tranh như tổng thống Mỹ tranh cử. Thấy giáo chuẩn bị đặc biệt cẩn thận cho bài học đầu tiên, hận không thể bên trên vừa nói hai câu đã làm bên dưới vỗ tay như sấm dậy. Thầy giáo xịn đương nhiên có cách trò chuyện vui vẻ riêng, căn bản không cần lo lắng có sinh viên chọn lớp của mình hay không, ngược lại còn lo sinh viên chọn lớp của mình quá nhiều: một phòng học tối đa là 300 chỗ ngồi, phía trước bục giảng đều chen chúc chật chội, thậm chí trên cả hành lang ngoài phòng học cũng có một đống sinh viên đứng nghe, chỉ để nhìn thấy phong thái của giáo sư trong truyền thuyết. Những thầy giáo như thế này mới ở trong tiếng chuông báo hết giờ “lơ đãng” nói: “Lớp này của tôi không có điểm danh, không có chuyên cần, các em thích nghe thì nghe, không muốn thì tự học. Thanh niên mà, chuyện cần làm tương đối nhiều, học tập, yêu đương, tụ tập, vân vân, không nhàn nhã như chúng tôi. Nhưng tôi tin khi các em nghe xong bài giảng thứ hai sẽ tự giác đi học, bởi vì lớp này của tôi không chỉ đánh giá học vấn. Cách đánh giá của tôi rất đơn giản, chỉ cần một cuộc thi cuối kỳ, đánh giá phân tích và trình bày về đề bài là được.” Nói xong rất nhiều sinh viên ngồi nghe hận không thể lập tức chạy lên bục giảng thân thiết nắm tay thầy giáo, cũng muốn xin thầy tăng danh sách sinh viên, vì vậy mà lớp học cạnh tranh rất khốc liệt. Đương nhiên đối với tôi mà nói, hừ, trò cười, cái gì mà không chỉ đanh giá học vấn? Học vấn của tôi ngay cả tôi còn không đánh giá được rõ ràng, làm gì có khả năng đánh giá những thứ khác nữa? Tính mạo hiểm quá cao. Gạch, gạch!
Tôi đang cầm cuốn sách chọn môn học dày bịch đã trải qua nhiều lần sàng lọc, đi trên hành lang nhỏ, Chu Lỵ vẫn đi theo tôi nghe giới thiệu khắp nơi: “Chu Lỵ, cậu dự định chọn lớp nào? Nếu tớ còn tiếp lục lọc tiếp, sẽ chẳng còn lớp nào có thể chọn nữa. Không thể chọn lớp độ khó cao, không thể chọn lớp kì thi chiếm tỉ lệ cao, không thể chọn lớp thầy giáo quá khó coi, cậu nói cứ tiếp tục thế này, có phải học kì này tớ chỉ học mỗi môn chuyên ngành hay không a?”
Chu Lỵ liếc đôi mắt nâu: “Sẽ không, thật ra tớ nghỉ chỉ cần cậu xuất ra nghị lực và nhiệt tình như bây giờ, tùy tiện chọn một lớp đều có thể đỗ loại ưu. Tuyển chồng cũng chưa đến mức này. Nếu không cậu chọn lớp tâm lý như tớ đi. Từ nhỏ tớ đã có hứng thú với tâm lý học, thầy Tôn Đông Đông cũng là thầy giáo nổi tiếng.”
Tôi thở dài: “Lại là lớp của giáo sư nổi tiếng. Bây giờ tớ mẫn cảm với từ nổi tiếng này. Sau này nghìn vạn lần đừng ở trước mặt tớ nhắc tới bất cứ cái gì lên quan đến từ nổi tiếng này nữa.”
Tôi chán nản cùng Chu Lỵ tới căn tin mua nước uống, không ngờ nhìn thấy Tiểu Tây! Tiểu Tây mặc áo phông màu trắng, bên dưới mặc quần ca rô đi biển, dưới chân là đôi tông đi biển, toàn thân là trang phục đi biển.
Tôi kích động chạy tới trước Tiểu Tây: “Hi, Tiểu Tây.”
Đầu tiên Tiểu Tây sửng sốt, sau đó lộ ra má lúm đồng tiền khả ái: “Hi, sao lại ở đây a? Dư Khả đâu?”
“Phương Dư Khả? Không biết, em với cậu ta cũng không phải là một. Em đang chọn lớp, anh thì sao?”
Tiểu Tây nói: “À, anh và bạn học cũng đã nghe lớp này. Ngày mai là cuối tuần. Buổi chiều chuẩn bị đi sông Bắc Mang chơi. Nghỉ hè phải đi thực tập, cũng chưa có thời gia ra ngoài chơi.”
“A, thật không tệ nha.” Chỉ cần trong năm giây anh đưa ra lời mời với tôi, tôi lập tức đồng ý. Tôi yên lặng đến ngược trong lòng, 5-4-3-2-1,9-1,8…
Chu Lỵ vỗ vỗ tôi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Tôi thất vọng nhìn Tiểu Tây một chút: “Vậy các anh đi chơi vui vẻ nhé, nhớ mua quà kỉ niệm về cho em.”
Tiểu Tây cười:”Nhất định rồi.”
Trên đường trở về Chu Lỵ hỏi tôi: “Soái ca kia là ai vậy?”
Tôi làm bộ nghe không hiểu: “Soái ca nào?”
“Còn giả vờ với tớ? Con mắt thì nhìn chòng chọc. Vừa rồi nếu không phải tớ cắt đứt cậu thì mặt người ta cũng bị cậu chọc ra nước rồi. Cậu thích anh ta?”
“Rõ ràng như vậy sao? Tớ tưởng đã che dấu rất tốt a! Hắc hắc. Anh ấy là Tạ Đoan Tây. Bọn tớ đều gọi anh ấy là Tiểu Tây, hơn chúng ta một khóa, trước đây là học sinh của trường ở thị trấn bọn tớ. Năm thi đại học xếp thứ ba toàn tỉnh. Tiếc là năm ấy không quen biết anh ấy, nếu sớm biết anh ấy, tớ đã cố gắng lấy hạng ba toàn tỉnh, bọn tớ sẽ môn đăng họ đối, quần anh tụ hội rồi.”
“Cái khỉ gì vậy, đừng tranh nhau làm tiểu tam chứ. Nhưng anh chàng kia quả thật đẹp trai, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề* nha!” Chu Lỵ rung đùi, đắc ý cười thầm.
* Đường tới chân lý còn rất xa
“Dù có dài tớ cũng đi, độ khó không cao như vậy chứ…” Tôi càng nói càng không lo lắng. “Vậy cậu nói xem anh ấy không tốt ở chỗ nào, để tớ có thêm chút lòng tin.”
“Tớ chỉ thấy có mặt anh ta, làm sao biết không tốt ở chỗ nào? Nhưng nếu phải nói, chính là lông chân hơi dài hơi dày một chút.”
“Cái này sao tính là không tốt, hơn nữa, cái con bé này, sao vừa nhìn đã nhìn thấy lông chân người ta hả?”
“Tớ phải sử dụng thời gian hữu hạn để làm một cuộc khảo sát toàn bộ chứ. Nghe nói người lông chân dày thì nhu cầu ở phương diện nào đó rất mãnh liệt, có một số phụ nữ không chịu nổi, như vậy sẽ giúp cậu đạnh bại một ít đối thủ cạnh tranh. Nhưng tớ cũng không biết cậu có chịu được không?” Nói xong cô ấy bắt đầu híp mắt nhìn tôi.
Chờ tôi tiêu hóa xong lời nói của cô ấy, tôi giơ ngón cái lên: “Dũng mãnh a! Không uổng công tớ quen biết một người như cậu, chúng ta kết nghĩa đi!”
Chu Lỵ ha ha cười: “Cậu cũng rất thú vị nha. Rất nhiều con gái nghe xong cái này nhất định sẽ hờn dỗi đánh tớ một cái, rất dối trá, thật ra lại câm tâm tình nguyện nghe cái này. Cậu đủ chân thật, đủ chân thật!”
“Cái này ấy! Đây là một khuyết điểm khác của tớ, nếu nhất định phải nói đến một khuyết điểm thì chính là tớ quá thành thật. Ví dụ như bây giờ tớ nghĩ, lớp học tớ chọn nhất định phải là lớp đối diện với lớp của Tiểu Tây. Nhưng nhất định sẽ không chọn cùng lớp với anh ấy, tuy như vậy thì cơ hội tiếp xúc nhiều hơn nhưng tớ gần như chắc chắn lớp anh ấy chọn độ khó nhất định là level A, tớ nhất định sẽ trượt. Tớ nha, muốn thả lưới dài bắt cá to, chọn một lớp đối diện hoặc tốt nhất là sát vách phòng học của anh ấy, tớ sẽ có vô số lần gặp anh ấy.” Tôi đắc ý cười, nghĩ rồi lại nghĩ: “Nguy rồi, quên mất không hỏi anh ấy chọn lớp nào. Tớ gọi điện hỏi một chút.”
Chu Lỵ không nhanh không chậm nói: “Nếu cậu theo đuổi rõ ràng như vậy, chị em đây nhất định sẽ ủng hộ cậu. Nhưng cậu cũng đừng có dọa người ta chạy mất. Đừng để đến mức ngay cả bạn bè cũng không làm nổi. Tuy rằng con gái theo đuổi con trai cũng không ít nhưng phải xem lai lịch của người ta thế nào. Xem điều kiện của người ta, tớ vẫn khuyên cậu nên tính toán kỹ hơn. Vừa rồi cậu nói muốn thả lưới dài bắt cá lớn, vậy không nên nóng lên đầu, còn thiếu một nước thông báo toàn thiên hạ, Chu Lâm Lâm thích Tạ Đoan Tây.”
“Được rồi. Hiện tại tớ chính thức mời cậu đảm nhiệm chức vụ quân sư cho tớ. Nhiệm vụ của cậu là giúp đỡ tớ trong vòng nửa năm, không, trong vòng ba tháng bắt được Tiểu Tây. Kế hoạch của tớ từ bé đến giờ chưa từng vượt quá ba tháng.”
“Tớ có lợi gì? Tiền mối đâu?”
“Tớ giới thiệu cho cậu một đại soái khác. Đã nói là kết nghĩa, đương nhiên phải chia ngọt sẻ bùi chứ.”
“Đẹp trai thế nào?”
Tôi nghĩ lại một chút: “Cái này mỗi người mỗi khác, thẩm mĩ khác nhau, kết luận cũng không giống. Tớ không dám nói người này đẹp trai kinh thiên động địa, quỷ thân khiếp sợ, nhưng rất nhiều người nói soái ca này có khí chất của Won Bin. Cậu tin tưởng con mắt của quần chúng hay con mắt sáng như tuyết của tớ.”
“Vậy lúc nào cậu kéo cái người đến quần chúng cũng không rõ tới để tớ xem một chút?”
“Được, không thành vấn đề!” Tôi vỗ ngực đảm bảo.
Tôi chạy đến trung tâm máy tính, lên mạng len lén tra cứu địa điểm học những lớp chuyên ngành của Tiểu Tây. Hắc hắc, không có cách biết lớp tự chọn của người ta, nhưng thời khóa biểu chuyên ngành thì công khai toàn bộ!
Tôi điều chỉnh lại toàn bộ tiêu chuẩn chọn lớp tự chọn:
A. Thời gian trùng với chương trình học của Tiểu Tây.
B. Vị trí địa lí trùng với Tiểu Tây, tức là khi tôi tan học thì có thể thấy anh ấy bước vào phòng học đó, hoặc anh ấy học xong tôi bước vào phòng, đương nhiên để tâm sự với anh mỗi ngày.
C. Cách tổ chức thi của thầy giáo phù hợp với chỉ số thông minh của tôi.
D. Diện mạo thầy giáo không được quá có lỗi với sinh viên, đạo mạo trang nghiêm cũng không sao.
Ngoài mục A hoặc B nhất định phải thỏa mãn, C là mục đương nhiên, D là mục kèm theo.
Cứ sàng lọc như vậy, tôi đau đớn phát hiện, là một sinh viên học tiếng Đức lại có hứng thú với nghệ thuật, chỉ có mỗi một môn “nghệ thuật nước Nga” để chọn. Nó phù hợp với mục A, C của tôi, đúng là không dễ.
Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang*. Mẹ nó, lên đi!
* Nghĩa đen: muốn tóm được sói không ngại vứt bỏ con của chính mình. Nghĩa bóng: muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một giá đắt xứng đáng
Chương 6: Lớp máy tính
Cuộc sống sinh viên năm thứ nhất cứ như vậy bắt đầu.
Từ khi bắt đầu đi học, tôi luôn thích những bài giảng đầu tiên. Vì sao ư? Bởi vì thầy giáo sẽ không giảng những đề tài chính, không nói đề tài chính thì sẽ không phải động não. Nhất là những môn chuyên ngành, thầy giáo nói tiếng Đức là loại ngôn ngữ thế nào, ở Đức bọn họ đã gặp những chuyện thú vị gì, toàn những chuyện vặt vãnh mà nói suốt mấy giờ. Tôi thật sự bội phục sức thổ lộ của thầy giáo, chỉ hận không thể dính lên mặt chữ “đỉnh” hay “Đồng Mác” hay “đánh dấu” các loại, dĩ nhiên tôi đặc biệt tán thành với thầy giáo: cả một học kì ngài cứ tiếp tục như vậy đi.
Nhưng trên thực tế, từ bài học thứ hai, chúng tôi lập tức biến thành học sinh nhà trẻ. Mọi người bắt đầu vây quanh một đống chữ cái luyện phát âm, thông thường, một chữ cũng phải xoắn xuýt cả nửa ngày trên lớp. Càng muốn chết hơn chính là, trở lại kí túc xá, lập tức phát hiện tầng ngoại ngữ đang luyện tập, nơi nơi đều nghe được những âm tiết như “A—”, “B—”, các loại từ vô nghĩa. Nếu có người vào tầng của chúng tôi còn tưởng đi nhầm vào bệnh viện tâm thần.
Tôi rất suy sụp nghĩ: truyền thuyết kể rằng người từ Bắc Đại ra đều bị điên, có phải xuất phát từ đây?
Cảm giác mới mẻ đối với trường mới đã tiêu tan gần như không còn, tháng đầu tiên vội vã trôi qua.
Tôi bắt đầu quen với những hoạt động điên cuồng chiêu mộ tân sinh viên của những câu lạc bộ, quen với tiếng rao như sấm của “chú bánh bao” gần cửa siêu thị, cũng quen với cảm giác hy vọng cùng thất vọng mỗi lần tới lớp “nghệ thuật nước Nga”. Tiểu Tây giống như cứ có chuông mới bước vào lớp. Mà thầy giáo của lớp “nghệ thuật nước Nga” thì hình như nghĩ rằng không ra muộn mười phút sẽ bị lỗ vốn, ngay cả thời gian chào hỏi Tiểu Tây tôi cũng không có chứ đừng nói đến việc kéo gần khoảng cách.
Cứ một tuần ba buổi, tôi dậy thật sớm đến lớp máy tính. Thật ra đối với máy tính tôi cũng không có hứng thú gì, hơn nữa lại học lúc tám giờ, nếu là trước đây, sống chết tôi cũng không tới đúng giờ được. Nhưng thầy giáo dạy lớp máy tính tuổi còn trẻ, ở buổi đầu tiên đã nói: “Thật ra lớp máy này rất đơn giản, rất nhiều em sử dụng còn giỏi hơn tôi. Tôi cũng lần đầu tiên lên lớp. Rất không may, lớp này lại bị sắp xếp vào buổi sáng, rất xin lỗi mọi người. Vì vậy, nếu ai nghĩ mình không có vấn đề gì với máy tính cũng không cần thiết phải đi học.”
Mấy câu này thầy giáo liên tục nói suốt bốn buổi, số người đến lớp càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại 10 người. Phòng học vốn mấy trăm người thoáng một cái rơi xuống con số này, thầy giáo dạy máy tính cũng không ngờ lại cô đọng nhanh như vậy, nhưng dù sao bát nước hất đi không thể thu lại, sau đó ngoại trừ những người biến mất và những người không cần tới đi học, thầy còn rất không may nhớ kỹ tên của mười người còn lại, mà tôi là một trong số mười người đó. Tôi là tự làm tự chịu nha. Trước đây tôi nghĩ thực lực của mình kém, không thể lấy chỉ số thông minh của người khác làm chuẩn, sau này khi tôi bắt đầu dao động thì lại nghĩ thầy giáo trẻ tuổi nhìn thấy số người giảm xuống theo cấp số nhân sẽ cảm thấy tổn thương thế nào, nhất thời thương cảm, lại kiên trì thêm hai buổi nữa. Không ngờ mười người hiện tại lại trở thành mạng sống của thầy. Thật sự đâm lao thì phải theo lao a!
Thầy giáo giảng bài bên trên, tôi ngồi bên dưới vẽ bậy: to be or not to be, that is the question.
Đang lúc tôi vẽ hăng say thì bỗng nhiên hai người xông vào phòng học. Tôi nhìn lên, kia chẳng phải là Như Đình và Phương Dư Khả sao? Hô, tên nhóc Phương Dư Khả này thật sự là bị nô dịch, đây rõ ràng là lớp máy tính của khoa văn, vậy mà cũng bị bạn gái ép đến loại lớp này. Thầy giáo cũng không ngờ mười người nền móng lại khuếch trương thêm hai người, hưng phấn đẩy mắt kính, nói với hai người: “Các bạn đến muộn sao? Hoạt động buổi tối tương đối phong phú, buổi sáng không dễ rời giường. Mau nhanh nhanh vào chỗ.”
Thầy giáo chỉ đơn thuần là nghĩ không kỹ hay là cố ý nói vậy a. Chín người phía dưới đã bắt đầu che miệng cười. Gương mặt Như Đình lập tức trở nên hồng hồng, vừa nhìn thấy tôi đã như nhìn thấy cứu tinh, hướng về phía tôi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, Phương Dư Khả ngồi bên cạnh cô ấy. Hừ, tên nhóc này, dính chặt như thế thì tôi giới thiệu cho Chu Lỵ thế nào a! Chu Lỵ không làm quân sư cho tôi thì tôi theo đuổi ông xã nhà tôi thế nào a!
Như Đình nhẹ nhàng nói với tôi: “Thầy giáo thật thích nói mò. Trước đây mình chọn một lớp xã hội học, cùng thời gian với lớp này. Mình rất luyến tiếc lớp kia, nhưng không còn cách nào khác, lớp máy tính là bắt buộc của khoa văn, đành phải thông báo rút danh sách lớp kia. Ai~. Không ngờ buổi đầu tiên đi học lại ngủ quên, nghĩ là quá mất mặt đành phải kéo Dư Khả đi làm bạn, ai ngờ lại tạo thành chuyện cười lớn thế này.”
Thần kinh, lời này nói cho tôi nghe hay nói cho người bên cạnh cô nghe vậy. Đã trốn đến ba buổi, vì sao hôm nay đột nhiên lại nghĩ đi muộn sẽ mất mặt vậy. Lại còn trang điểm kĩ lưỡng như thế, giống dáng vẻ đi muộn sao? Đã gặp thế nào mới là đi muộn làm bộ ngủ quên chưa? Đó là phải tóc dựng đứng, quần áo mặc ngược, dép không cùng đôi. Tôi đã dùng cách này lừa vô số thầy cô. Cô muốn dùng con dao chặt thịt đùa giỡn trước mặt Quan Công cầm đại đao chắc. Hơn nữa cô không thể không biết hệ của cô chưa từng có ai tới học nha. Sao tự dưng lúc này lại toe toét muốn tới học vậy, không phải muốn khoe khoang Phương Dư Khả của cô trước mặt tôi chứ? Cũng không biết vì sao lại phải đề phòng tôi như thế, không phải vì tôi với cậu ta cùng tới nhập trường đấy chứ? Chẳng lẽ tôi có sức hút nào khác mà tôi không biết?
Tôi cười cười: “Loại lớp học này những người chỉ số thông minh cao như cậu cũng không cần đi học, cậu bảo Phương Dư Khả nhà cậu giảng ột lần, nhất định sẽ qua hơn phân nửa.”
Như Đình lộ ra nụ cười giận dỗi: “Đừng nói mò. Dư Khả sẽ chẳng giảng ình đâu.”
Tôi run rẩy nổi da gà, lười nhác bình luận. Con gái nha, nghe cái gì cũng phải chọn lời mà nghe. Vì sao cô ta không để ý đến tôi vừa khen bọn họ thông minh, sau đó làm bộ khách khí nói IQ đâu có cao hay đại loại như vậy, ít nhất tôi cũng hưởng thụ một chút.
Thầy giáo giảng bài đặc biệt buồn chán. Đại khái là không có kinh nghiệm giảng dạy, phương thức giảng bài thật sự không dám khen tặng, quả thật là rất máy móc, máy móc cũng cho qua, nhưng sao có thể run run rẩy rẩy ngắt câu, biến “đưa vào một lần” thành “đưa vào lần đầu” nha.
Không lâu sau, mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau. Ai~, buổi sáng tám giờ đã đi học đúng là rất thảm. Tôi gập sách lại, lập tức nằm úp sấp trên bàn ngủ. Ngay lúc Tiểu Tây đang nói với tôi “chúng ta cũng nhau đi sông Bắc Mang đi” thì tôi cảm thấy có người bên cạnh đẩy tôi, tôi quay đầu tiếp tục ngủ. Sức lực đẩy tôi cũng tăng lên. “Khốn!” Tôi căm tức mở mắt ra, thấy Như Đình trợn tròn mắt nhìn tôi. Tôi nhìn bốn phía, thì ra đã tới giờ giải lao.
Như Đình hỏi tôi: “Cậu sao có thể ngủ a?”
Phương Dư Khả ở bên cạnh đáp: “Bởi vì cô ấy là đồ ngốc.”
Tôi tức giận chuẩn bị không để ý đến mấy kẻ phá rối tiếp tục ngủ. Như Đình kéo tay áo tôi: “Lâm Lâm, cậu đừng ngủ vội ~~ mình thay Khả Dư hỏi một chút, mùng một tháng mười cậu có về nhà không. Dư Khả muốn về, mình cũng muốn về cùng cậu ấy thăm bác Phương. Mình đã lâu chưa gặp bọn họ. Nhưng Dư Khả nói cậu ấy đã đồng ý với mẹ cậu, bảo cậu ấy chăm sóc cậu.”
Tôi nào dám trở về a. Dù có trở về, tôi đây có chết cũng chẳng dám đi cùng Dư Khả nhà cô a. Mẹ tôi bảo cậu ta đưa tôi tới Bắc Kinh, oán niệm của cô cũng đã duy trì tới một tháng. Tôi dù có ngốc cũng không đến mức không có mắt như thế. Tôi vội vàng lắc đầu: “Mình không về. mùng một tháng mười vé tàu rất đắt. Các cậu về đi, giúp tớ chào hỏi bác Phương của cậu và hiệu trưởng Phương.”
(1/10: Quốc Khánh Trung Quốc)
Tôi nghe Như Đình nói với Phương Dư Khả: “Chu Lâm Lâm nói không về. Chúng ta về đi. Mình đã lâu không gặp bác Phương, rất nhớ bác ấy.”
“Mình cũng không về. Mới ra đây được một tháng, hơn nữa có thể tháng sau bố mình sẽ đến Bắc Kinh công tác, đến lúc đó cậu có thể gặp ông ấy.”
“Mấy hôm trước cậu còn nói Đô Đô nhà cậu đã sinh, muốn về xem mà.”
“Mẹ mình có thể chụp ảnh gửi ình. Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, cần gì phải đi qua đi lại.”
“Nhưng mình cũng rất muốn nhìn thấy cún con của Đô Đô.”
“Lần sau đi.”
Sau đó là một mảnh yên lặng. Tôi cũng ngủ tiếp.
Khi tôi tỉnh lại, thầy giáo đã chuẩn bị thu dọn giáo án. Tôi bắt đầu thu dọn sách vở, tạp chí, bút, đồ ăn vặt và mấy thứ lung tung vào trong túi. Như Đình cười nói: “Lâm Lâm, cái túi của cậu thật là tốt, cái gì cũng có thể cho vào. Mình cũng muốn mua một cái như vậy.”
Tôi nhìn túi của cô ta một chút! Khiếp! Cái đó dùng để đi học sao? Xách một cái túi GUCCI đi học. Thật sự là sụp đổ một đời a!
Tôi nhếch miệng: “Cái túi này a, chỗ nào cũng có. Chỉ 50 đồng thôi. Cậu thích thì ngày mai vừa vặn mình đi siêu thị sẽ mua cho cậu một cái. Thích màu gì? Có hai màu. Màu đỏ thẫm và màu xanh lục. Da cậu trắng, dùng đỏ thẫm đi!”
Như Đình vội vàng lắc đầu: “Quá phiền cậu. Lát nữa mình có thời gian sẽ đi. Cảm ơn cậu, Lâm Lâm.”
Tôi đảo mắt nhìn Phương Dư Khả, trong đôi mắt cậu ta cũng có ý cười. Tôi đột nhiên nghĩ, tôi cần gì phải cố ý chỉnh Như Đình. Tuy cô ta là tình đình của quân sư của tôi, nhưng nếu nói thật thì Như Đình cô nương này cũng không cố ý chọc tôi, với tôi không thù không oán, cùng lắm cũng chỉ vì Phương Dư Khả mà có lúc nói lòng vòng nói lắm chuyện chút thôi. Nếu tôi phản kích cô ta, có vẻ hơi lòng dạ hẹp hòi.
Tôi cười cười nói: “Nói đùa với cậu thôi. Cái túi hàng hiệu này rất hợp với cậu. Nếu cái túi này của cậu mà đeo trên tay tớ, không chừng người ta còn tưởng tớ mua hàng giả ngoài vỉa hè nha.”
Như Đình vội vàng nói: “Sao có thể như vậy?”
Tôi xem dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô ta, cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu chuẩn bị bỏ đi.
Vừa đi được vài bước, Phương Dư Khả đã ở sau hô lớn: “Chờ một chút.”
Tức cười, cậu bảo tôi đợi thì tôi sẽ đợi chắc. Tôi có dễ dãi như thế sao? Tôi tiếp tục đi về phái trước. Phương Dư Khả đuổi theo, ngăn tôi lại: “Nghe không hiểu người ta nói gì sao?”
“Cậu không gọi tên tôi, tôi sao biết cậu đang gọi ai a? Có rắm nhanh phóng, tôi đây đang vội về ngủ tiếp.”
“Cô là heo chắc, đã ngủ cả mấy tiết học, còn ngủ tiếp?” Phương Khả Dư có chút khó tin hỏi tôi.
“Xin lỗi, gần đây tôi đến kỳ sinh lý, người đặc biệt mệt mỏi, giống như mang thai, đặc biệt thích ngủ. Nếu ngài có hứng thú, tôi sẽ nói tỉ mỉ hơn. Ngài phân tích một chút, miễn phải công kích tôi.”
Phương Dư Khả nghẹn lời một lúc.
Tôi nói: “Không có việc gì thì tránh ra. Nếu không người cản giết người, phật cản giết phật.”
Lúc này Phương Dư Khả mới nói: “Tháng sau bố tôi tới Bắc Kinh, cô hỏi xem mẹ cô có muốn gửi gì lên đây hay không.”
Lòng tôi dễ chịu hơn một chút. “Tôi muốn nhờ bố cậu mang mấy món chao đậu phụ thôn quê lên đây, ừ, bánh mật mẹ tôi làm cũng là chính hiệu, bảo bác ấy đem một chút lên đây đi.” Tôi có ý dừng lại một chút, thấy trên mặt Phương Dư Khả cũng không có gì biến hóa, nhất thời cảm giác thất bại rất mạnh. “Nói đùa với cậu thôi. Không cần gửi gì cả. Chẳng phải toàn cầu hóa rồi sao, ở Bắc Kinh cái gì cũng mua được. Cảm ơn a.”
(Món chao đậu phụ: đậu hủ ủ cho lên men)
Phương Dư Khả không đáp lại tôi, chỉ nói, “Mùng một tháng mười cô định thế nào? Hơn mười ngày nghỉ không về nhà chỉ ngủ thôi?”
“Bingo!” Nói xong tôi lập tức rời khỏi phòng học. Còn nói thêm gì nữa thì oán niệm của Như Đình lại tăng lên.
Thật ra điều tôi quan tâm hơn chính là 1/10 Tiểu Tây định làm gì.
Năm ấy tôi nhập học, Bắc Đại đại khái là có bốn lớp tự chọn. Ngoại trừ những lớp chuyên ngành, mỗi người có thể chọn những lớp khác nhau, miễn là tích đủ số tín chỉ là được. Tôi cầm quyển sách giáo khoa thật dày, bắt đầu chọn ra những lớp nào không dễ trượt. Thuận tiên mở sổ tay tân sinh viên ra, tra cứu thi cử xử phạt một chút. Bắc Đại coi như khó vào dễ ra, để chiếu cố những sinh viên năng lục kém, sinh viên có trượt cũng chỉ cần năm sau học bù cho đủ tiêu chuẩn là được, sẽ không đưa vào học bạ. Trong sổ tay sinh viên cũng khuyên chúng tôi không nên chọn quá nhiều chương trình học, tránh tình trạng không đủ sức lực dẫn đến thi trượt. Tôi đương nhiên nghiêm túc tuân theo dạy bảo, chỉ cần theo được các môn chuyên ngành với tôi cũng đã đủ sầu rồi, chỉ cần trong bốn năm học tích đủ môn học là được.
Tôi quay đầu hỏi mấy người khác: “Các cậu có ai từng học tiếng Đức chưa?”
Bọn họ cũng thành thật trả lời: “Chưa từng, nhưng sau khi đăng kí khoa này, nghỉ hè cũng có đi học qua một chút.”
Tôi không thể tin cảm thán: “Các cậu thi đại học xong còn học lớp mùa hè? Sao tớ thi đại học xong lập tức cảm giác như nông nô được giải phóng, nhưng ngựa điên hoang dã nha? Các cậu quá đáng hổ thẹn!”
Chu Lỵ cười cười: “Đại gia không sợ cạnh tranh quá kịch liệt sao? Không thể thua từ lúc mới xuất phát được. Nghe nói trong khóa này của chúng ta còn có người học ngoại ngữ từ nhỏ, mà chính là tiếng Đức đó. Ngày thật khó sống nha!”
Tôi than thở: “Loại hành vi phạm tội này thật làm người ta giận sôi! Trời ạ ~~ đụng ngay trở ngại.”
Văn Đào an ủi tôi: “Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều. Học tiếng Đức bốn năm, không phải học số học, không phải học tiếng Anh, chỉ phải chú tâm vào có mỗi tiếng Đức. Học tiếng chỉ cần chăm chỉ là được, mỗi ngày dậy sớm một tiếng học từ, đảm bảo nói lưu loát.”
Tôi cúi đầu: “Sáng sớm mỗi ngày… Đây chẳng phải giống hồi cấp ba sao? Tớ không muốn…”
Nhưng không phải do một mình tôi nói mà có thể dịch chuyển thủy triều.
Tầng này của chúng tôi toàn khoa ngoại ngữ, buổi sáng mỗi ngày, một đống con gái úp mặt trong phòng tắm luyện âm to âm nhỏ. Người ngoài nghe còn tưởng lọt vào mỏ đào quặng ngoài ngoại thành, toàn tiếng ếch kêu thì thầm. Tôi cũng mỗi ngày ngậm nước luyện tập, nhưng không biết vì sao mỗi lần tôi đều nuốt hết nước xuống, làm cho chính mình buồn nôn. Lại còn thường xuyên bị kích thích, bên cạnh thỉnh thoảng lại có tiếng nữ sinh hét lên: “Tớ làm được rồi, làm được rồi. Cậu nghe ¬, —-”
Ai~, thật quá đả kích người ta, trí khôn của tôi đã kém người ta chẳng lẽ khí quản của tôi cũng không bằng người? Dựa vào cái gì mà người ta luyện được, tôi trong vòng một tháng lại chẳng có chút tiến bộ. Tôi quay vào cái gương trong phòng rửa mặt, cố gắng mở miệng ra, bắt đầu quan sát kết cấu khoang miệng. Ngay lúc tôi mở mồm đến mức sắp tê dại, có người vỗ vỗ vai tôi, “Chào Lâm Lâm!”
Tôi khó khăn khép miệng lại, nhìn thấy trong gương người đang đứng cạnh tôi chính là Như Đình. Tôi quay đầu chào hỏi: “Hi, thật khéo.”
Như Đình cười cười, “Chúng ta ở cùng một tầng lầu, vậy mà ngẩng đầu không gặp, cúi đầu không thấy. Cậu vừa làm gì vậy? Tìm sâu răng à?”
Có cô mới sâu răng ấy! Mà nói lại, con sâu răng mặt mũi thế nào nha! Tôi cười cười: “Đâu có, đâu có, là a-mi-đan có chút viêm.”
Như Đình lo lắng hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Tôi khoát khoát tay: “Không cần uống thuốc, uống nước là được rồi. Khí trời Bắc Kinh tương đối khô, phải uống nhiều nước.”
“Ừ, phải nha. Cậu và Khả Dư đều là người từ phía nam, mới tới phía bắc cũng không dễ dàng thích ứng khí hậu bên này.” Cô ấy vừa rửa nho vừa nói với tôi, “Các cậu nên ăn nhiều hoa quả một chút. Mình vừa mua được hoa quả ở siêu thị dưới lầu, rửa xong sẽ mang cho Khả Dư. Cậu ấy không hay mua hoa quả, mỗi lần đều chờ mình mua tới mới ăn.”
Người đang yêu thật kinh khủng, nói ba câu không thể không nhắc đến ông xã nhà người ta: “Phương Dư Khả cũng có mua hoa quả, lần trước mình thấy cậu ta mua nho mà.”
“Vậy sao? Trước đây cậu ấy không thích ăn hoa quả, ngại rửa phiền phức, đơn giản là không mua là xong.” Như Đình bĩu môi.
Sát thủ mặt lạnh thật khó hầu hạ, tôi chưa bao giờ coi ăn là phiền phức, cùng lắm thì không cần rửa, ăn luôn là được. Tôi xấu hổ cười: “Cậu ta là vì có cậu rửa, vì vậy có ý không rửa để chờ cậu đưa cho đấy.”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*. Lời này cực kỳ chính xác. Như Đình cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền bên khóe miệng lại càng sâu. Tôi nghĩ tới lúm đồng tiền của Tiểu Tây, cũng thật là sâu, cũng ngọt ngào.
(*) xài ngàn cách lẫn vạn cách vẫn không đánh được, nhưng đến cuối cùng lại chỉ có tuyệt kỹ nịnh hót (vỗ mông ngựa) là xài tốt
Như Đình hỏi tôi: “Cậu quen biết Dư Khả như thế nào?”
Nhìn, nhìn, bắt đầu thanh toán sổ sách. Tôi cười cười, nói: “Thật ra tớ với cậu ấy cũng chẳng phải thân quen. Chúng tớ ở cùng một thị trấn nhỏ, đỗ Bắc Đại cũng chỉ có hai người, bố mẹ tớ có việc nên không thể đi cùng nên nhờ cậu ấy để ý đến tớ. Chúng tớ quen biết còn chưa có mấy ngày a.”
“Không giống a, ha ha. Mình cảm thấy cậu ấy biết cậu đã lâu. Nghỉ hè khi mình đến nhà cậu ấy, cậu ấy nói không cho bố mẹ đi cùng, cũng không ình đi cùng. Không ngờ cuối cùng cậu ấy sống chết không cho bố mẹ đi cùng tới đây thật, nói là con trai lớn rồi đi cùng bố mẹ quá mất mặt.”
Thế này là bài ca gì nha? Là đang ám chỉ quan hệ hai người đã đến mức gặp bố mẹ chồng rồi chứ gì, hay là nói tôi chiếm tiện nghi Phương Dư Khả nhà các người, cùng hắn trên xe lửa một đêm. Tôi xin cô, cậu ta cả buổi chỉ nhìn chằm chằm mỗi quyển “địa lý quốc gia”, lạnh như băng, cả tối mà chẳng nói nhiều như tôi với cô bây giờ. Tôi có chút mất hứng nhưng ra vẻ vô tư cười: “Ha ha.”
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một câu nói kinh điển: hầu hết thời gian, khi người ta đang cười ha ha, người ta không thật sự đang cười, trong lòng họ đang thật sự muốn MLGB ngươi.
(MLGB: thể hiện ý không biểu đạt ra miệng hoặc ý mắng chửi người)
Tôi còn chưa xác định chọn môn học nào. Thật ra yêu cầu của tôi với mấy lớp học rất đơn giản: điểm chuyên cần chiếm hơn 30% tổng điểm, kiểm tra giữa kì chiếm 40% nhưng bài cuối kì nhất định phải dưới 30% hoặc thậm chí không nên kì vọng vào nó. Từ sau khi xem kết quả của bài thi đại học, tôi phát hiện tính phát huy đột xuất của tôi quá lớn. Tôi không dám cam đoan nửa năm sau ông trời có chiếu cô tôi nữa hay không, nhỡ may làm bài thất bại, tôi còn có thể trông chờ vào điểm chuyên cần và luận văn giữa kì. Tuy tôi cũng không có lòng tin gì nhiều vào luận văn giữa kì nhưng cái này ít ra có thể chậm rãi làm, làm nhiều lần, không giống mấy cuộc thi, bạo phát ngay tức thì. Thứ duy nhất tôi chắc chắn nhất chính là lên lớp. Để không bị đuổi, tôi nhất định sẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa, toàn lực ứng phó.
Tôi ôm quyển sổ tay chọn môn học dày bịch, cùng Chu Lỵ chạy khắp các phòng học, nghe những khóa giới thiệu môn học. Chỉ cần thầy giáo vừa tuyên bố chương trình học dùng phương pháp đánh giá, tôi liền bắt đầu ghi chép lại. Thật ra đăng kí khóa học bây giờ cạnh tranh như tổng thống Mỹ tranh cử. Thấy giáo chuẩn bị đặc biệt cẩn thận cho bài học đầu tiên, hận không thể bên trên vừa nói hai câu đã làm bên dưới vỗ tay như sấm dậy. Thầy giáo xịn đương nhiên có cách trò chuyện vui vẻ riêng, căn bản không cần lo lắng có sinh viên chọn lớp của mình hay không, ngược lại còn lo sinh viên chọn lớp của mình quá nhiều: một phòng học tối đa là 300 chỗ ngồi, phía trước bục giảng đều chen chúc chật chội, thậm chí trên cả hành lang ngoài phòng học cũng có một đống sinh viên đứng nghe, chỉ để nhìn thấy phong thái của giáo sư trong truyền thuyết. Những thầy giáo như thế này mới ở trong tiếng chuông báo hết giờ “lơ đãng” nói: “Lớp này của tôi không có điểm danh, không có chuyên cần, các em thích nghe thì nghe, không muốn thì tự học. Thanh niên mà, chuyện cần làm tương đối nhiều, học tập, yêu đương, tụ tập, vân vân, không nhàn nhã như chúng tôi. Nhưng tôi tin khi các em nghe xong bài giảng thứ hai sẽ tự giác đi học, bởi vì lớp này của tôi không chỉ đánh giá học vấn. Cách đánh giá của tôi rất đơn giản, chỉ cần một cuộc thi cuối kỳ, đánh giá phân tích và trình bày về đề bài là được.” Nói xong rất nhiều sinh viên ngồi nghe hận không thể lập tức chạy lên bục giảng thân thiết nắm tay thầy giáo, cũng muốn xin thầy tăng danh sách sinh viên, vì vậy mà lớp học cạnh tranh rất khốc liệt. Đương nhiên đối với tôi mà nói, hừ, trò cười, cái gì mà không chỉ đanh giá học vấn? Học vấn của tôi ngay cả tôi còn không đánh giá được rõ ràng, làm gì có khả năng đánh giá những thứ khác nữa? Tính mạo hiểm quá cao. Gạch, gạch!
Tôi đang cầm cuốn sách chọn môn học dày bịch đã trải qua nhiều lần sàng lọc, đi trên hành lang nhỏ, Chu Lỵ vẫn đi theo tôi nghe giới thiệu khắp nơi: “Chu Lỵ, cậu dự định chọn lớp nào? Nếu tớ còn tiếp lục lọc tiếp, sẽ chẳng còn lớp nào có thể chọn nữa. Không thể chọn lớp độ khó cao, không thể chọn lớp kì thi chiếm tỉ lệ cao, không thể chọn lớp thầy giáo quá khó coi, cậu nói cứ tiếp tục thế này, có phải học kì này tớ chỉ học mỗi môn chuyên ngành hay không a?”
Chu Lỵ liếc đôi mắt nâu: “Sẽ không, thật ra tớ nghỉ chỉ cần cậu xuất ra nghị lực và nhiệt tình như bây giờ, tùy tiện chọn một lớp đều có thể đỗ loại ưu. Tuyển chồng cũng chưa đến mức này. Nếu không cậu chọn lớp tâm lý như tớ đi. Từ nhỏ tớ đã có hứng thú với tâm lý học, thầy Tôn Đông Đông cũng là thầy giáo nổi tiếng.”
Tôi thở dài: “Lại là lớp của giáo sư nổi tiếng. Bây giờ tớ mẫn cảm với từ nổi tiếng này. Sau này nghìn vạn lần đừng ở trước mặt tớ nhắc tới bất cứ cái gì lên quan đến từ nổi tiếng này nữa.”
Tôi chán nản cùng Chu Lỵ tới căn tin mua nước uống, không ngờ nhìn thấy Tiểu Tây! Tiểu Tây mặc áo phông màu trắng, bên dưới mặc quần ca rô đi biển, dưới chân là đôi tông đi biển, toàn thân là trang phục đi biển.
Tôi kích động chạy tới trước Tiểu Tây: “Hi, Tiểu Tây.”
Đầu tiên Tiểu Tây sửng sốt, sau đó lộ ra má lúm đồng tiền khả ái: “Hi, sao lại ở đây a? Dư Khả đâu?”
“Phương Dư Khả? Không biết, em với cậu ta cũng không phải là một. Em đang chọn lớp, anh thì sao?”
Tiểu Tây nói: “À, anh và bạn học cũng đã nghe lớp này. Ngày mai là cuối tuần. Buổi chiều chuẩn bị đi sông Bắc Mang chơi. Nghỉ hè phải đi thực tập, cũng chưa có thời gia ra ngoài chơi.”
“A, thật không tệ nha.” Chỉ cần trong năm giây anh đưa ra lời mời với tôi, tôi lập tức đồng ý. Tôi yên lặng đến ngược trong lòng, 5-4-3-2-1,9-1,8…
Chu Lỵ vỗ vỗ tôi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Tôi thất vọng nhìn Tiểu Tây một chút: “Vậy các anh đi chơi vui vẻ nhé, nhớ mua quà kỉ niệm về cho em.”
Tiểu Tây cười:”Nhất định rồi.”
Trên đường trở về Chu Lỵ hỏi tôi: “Soái ca kia là ai vậy?”
Tôi làm bộ nghe không hiểu: “Soái ca nào?”
“Còn giả vờ với tớ? Con mắt thì nhìn chòng chọc. Vừa rồi nếu không phải tớ cắt đứt cậu thì mặt người ta cũng bị cậu chọc ra nước rồi. Cậu thích anh ta?”
“Rõ ràng như vậy sao? Tớ tưởng đã che dấu rất tốt a! Hắc hắc. Anh ấy là Tạ Đoan Tây. Bọn tớ đều gọi anh ấy là Tiểu Tây, hơn chúng ta một khóa, trước đây là học sinh của trường ở thị trấn bọn tớ. Năm thi đại học xếp thứ ba toàn tỉnh. Tiếc là năm ấy không quen biết anh ấy, nếu sớm biết anh ấy, tớ đã cố gắng lấy hạng ba toàn tỉnh, bọn tớ sẽ môn đăng họ đối, quần anh tụ hội rồi.”
“Cái khỉ gì vậy, đừng tranh nhau làm tiểu tam chứ. Nhưng anh chàng kia quả thật đẹp trai, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề* nha!” Chu Lỵ rung đùi, đắc ý cười thầm.
* Đường tới chân lý còn rất xa
“Dù có dài tớ cũng đi, độ khó không cao như vậy chứ…” Tôi càng nói càng không lo lắng. “Vậy cậu nói xem anh ấy không tốt ở chỗ nào, để tớ có thêm chút lòng tin.”
“Tớ chỉ thấy có mặt anh ta, làm sao biết không tốt ở chỗ nào? Nhưng nếu phải nói, chính là lông chân hơi dài hơi dày một chút.”
“Cái này sao tính là không tốt, hơn nữa, cái con bé này, sao vừa nhìn đã nhìn thấy lông chân người ta hả?”
“Tớ phải sử dụng thời gian hữu hạn để làm một cuộc khảo sát toàn bộ chứ. Nghe nói người lông chân dày thì nhu cầu ở phương diện nào đó rất mãnh liệt, có một số phụ nữ không chịu nổi, như vậy sẽ giúp cậu đạnh bại một ít đối thủ cạnh tranh. Nhưng tớ cũng không biết cậu có chịu được không?” Nói xong cô ấy bắt đầu híp mắt nhìn tôi.
Chờ tôi tiêu hóa xong lời nói của cô ấy, tôi giơ ngón cái lên: “Dũng mãnh a! Không uổng công tớ quen biết một người như cậu, chúng ta kết nghĩa đi!”
Chu Lỵ ha ha cười: “Cậu cũng rất thú vị nha. Rất nhiều con gái nghe xong cái này nhất định sẽ hờn dỗi đánh tớ một cái, rất dối trá, thật ra lại câm tâm tình nguyện nghe cái này. Cậu đủ chân thật, đủ chân thật!”
“Cái này ấy! Đây là một khuyết điểm khác của tớ, nếu nhất định phải nói đến một khuyết điểm thì chính là tớ quá thành thật. Ví dụ như bây giờ tớ nghĩ, lớp học tớ chọn nhất định phải là lớp đối diện với lớp của Tiểu Tây. Nhưng nhất định sẽ không chọn cùng lớp với anh ấy, tuy như vậy thì cơ hội tiếp xúc nhiều hơn nhưng tớ gần như chắc chắn lớp anh ấy chọn độ khó nhất định là level A, tớ nhất định sẽ trượt. Tớ nha, muốn thả lưới dài bắt cá to, chọn một lớp đối diện hoặc tốt nhất là sát vách phòng học của anh ấy, tớ sẽ có vô số lần gặp anh ấy.” Tôi đắc ý cười, nghĩ rồi lại nghĩ: “Nguy rồi, quên mất không hỏi anh ấy chọn lớp nào. Tớ gọi điện hỏi một chút.”
Chu Lỵ không nhanh không chậm nói: “Nếu cậu theo đuổi rõ ràng như vậy, chị em đây nhất định sẽ ủng hộ cậu. Nhưng cậu cũng đừng có dọa người ta chạy mất. Đừng để đến mức ngay cả bạn bè cũng không làm nổi. Tuy rằng con gái theo đuổi con trai cũng không ít nhưng phải xem lai lịch của người ta thế nào. Xem điều kiện của người ta, tớ vẫn khuyên cậu nên tính toán kỹ hơn. Vừa rồi cậu nói muốn thả lưới dài bắt cá lớn, vậy không nên nóng lên đầu, còn thiếu một nước thông báo toàn thiên hạ, Chu Lâm Lâm thích Tạ Đoan Tây.”
“Được rồi. Hiện tại tớ chính thức mời cậu đảm nhiệm chức vụ quân sư cho tớ. Nhiệm vụ của cậu là giúp đỡ tớ trong vòng nửa năm, không, trong vòng ba tháng bắt được Tiểu Tây. Kế hoạch của tớ từ bé đến giờ chưa từng vượt quá ba tháng.”
“Tớ có lợi gì? Tiền mối đâu?”
“Tớ giới thiệu cho cậu một đại soái khác. Đã nói là kết nghĩa, đương nhiên phải chia ngọt sẻ bùi chứ.”
“Đẹp trai thế nào?”
Tôi nghĩ lại một chút: “Cái này mỗi người mỗi khác, thẩm mĩ khác nhau, kết luận cũng không giống. Tớ không dám nói người này đẹp trai kinh thiên động địa, quỷ thân khiếp sợ, nhưng rất nhiều người nói soái ca này có khí chất của Won Bin. Cậu tin tưởng con mắt của quần chúng hay con mắt sáng như tuyết của tớ.”
“Vậy lúc nào cậu kéo cái người đến quần chúng cũng không rõ tới để tớ xem một chút?”
“Được, không thành vấn đề!” Tôi vỗ ngực đảm bảo.
Tôi chạy đến trung tâm máy tính, lên mạng len lén tra cứu địa điểm học những lớp chuyên ngành của Tiểu Tây. Hắc hắc, không có cách biết lớp tự chọn của người ta, nhưng thời khóa biểu chuyên ngành thì công khai toàn bộ!
Tôi điều chỉnh lại toàn bộ tiêu chuẩn chọn lớp tự chọn:
A. Thời gian trùng với chương trình học của Tiểu Tây.
B. Vị trí địa lí trùng với Tiểu Tây, tức là khi tôi tan học thì có thể thấy anh ấy bước vào phòng học đó, hoặc anh ấy học xong tôi bước vào phòng, đương nhiên để tâm sự với anh mỗi ngày.
C. Cách tổ chức thi của thầy giáo phù hợp với chỉ số thông minh của tôi.
D. Diện mạo thầy giáo không được quá có lỗi với sinh viên, đạo mạo trang nghiêm cũng không sao.
Ngoài mục A hoặc B nhất định phải thỏa mãn, C là mục đương nhiên, D là mục kèm theo.
Cứ sàng lọc như vậy, tôi đau đớn phát hiện, là một sinh viên học tiếng Đức lại có hứng thú với nghệ thuật, chỉ có mỗi một môn “nghệ thuật nước Nga” để chọn. Nó phù hợp với mục A, C của tôi, đúng là không dễ.
Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang*. Mẹ nó, lên đi!
* Nghĩa đen: muốn tóm được sói không ngại vứt bỏ con của chính mình. Nghĩa bóng: muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một giá đắt xứng đáng
Chương 6: Lớp máy tính
Cuộc sống sinh viên năm thứ nhất cứ như vậy bắt đầu.
Từ khi bắt đầu đi học, tôi luôn thích những bài giảng đầu tiên. Vì sao ư? Bởi vì thầy giáo sẽ không giảng những đề tài chính, không nói đề tài chính thì sẽ không phải động não. Nhất là những môn chuyên ngành, thầy giáo nói tiếng Đức là loại ngôn ngữ thế nào, ở Đức bọn họ đã gặp những chuyện thú vị gì, toàn những chuyện vặt vãnh mà nói suốt mấy giờ. Tôi thật sự bội phục sức thổ lộ của thầy giáo, chỉ hận không thể dính lên mặt chữ “đỉnh” hay “Đồng Mác” hay “đánh dấu” các loại, dĩ nhiên tôi đặc biệt tán thành với thầy giáo: cả một học kì ngài cứ tiếp tục như vậy đi.
Nhưng trên thực tế, từ bài học thứ hai, chúng tôi lập tức biến thành học sinh nhà trẻ. Mọi người bắt đầu vây quanh một đống chữ cái luyện phát âm, thông thường, một chữ cũng phải xoắn xuýt cả nửa ngày trên lớp. Càng muốn chết hơn chính là, trở lại kí túc xá, lập tức phát hiện tầng ngoại ngữ đang luyện tập, nơi nơi đều nghe được những âm tiết như “A—”, “B—”, các loại từ vô nghĩa. Nếu có người vào tầng của chúng tôi còn tưởng đi nhầm vào bệnh viện tâm thần.
Tôi rất suy sụp nghĩ: truyền thuyết kể rằng người từ Bắc Đại ra đều bị điên, có phải xuất phát từ đây?
Cảm giác mới mẻ đối với trường mới đã tiêu tan gần như không còn, tháng đầu tiên vội vã trôi qua.
Tôi bắt đầu quen với những hoạt động điên cuồng chiêu mộ tân sinh viên của những câu lạc bộ, quen với tiếng rao như sấm của “chú bánh bao” gần cửa siêu thị, cũng quen với cảm giác hy vọng cùng thất vọng mỗi lần tới lớp “nghệ thuật nước Nga”. Tiểu Tây giống như cứ có chuông mới bước vào lớp. Mà thầy giáo của lớp “nghệ thuật nước Nga” thì hình như nghĩ rằng không ra muộn mười phút sẽ bị lỗ vốn, ngay cả thời gian chào hỏi Tiểu Tây tôi cũng không có chứ đừng nói đến việc kéo gần khoảng cách.
Cứ một tuần ba buổi, tôi dậy thật sớm đến lớp máy tính. Thật ra đối với máy tính tôi cũng không có hứng thú gì, hơn nữa lại học lúc tám giờ, nếu là trước đây, sống chết tôi cũng không tới đúng giờ được. Nhưng thầy giáo dạy lớp máy tính tuổi còn trẻ, ở buổi đầu tiên đã nói: “Thật ra lớp máy này rất đơn giản, rất nhiều em sử dụng còn giỏi hơn tôi. Tôi cũng lần đầu tiên lên lớp. Rất không may, lớp này lại bị sắp xếp vào buổi sáng, rất xin lỗi mọi người. Vì vậy, nếu ai nghĩ mình không có vấn đề gì với máy tính cũng không cần thiết phải đi học.”
Mấy câu này thầy giáo liên tục nói suốt bốn buổi, số người đến lớp càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại 10 người. Phòng học vốn mấy trăm người thoáng một cái rơi xuống con số này, thầy giáo dạy máy tính cũng không ngờ lại cô đọng nhanh như vậy, nhưng dù sao bát nước hất đi không thể thu lại, sau đó ngoại trừ những người biến mất và những người không cần tới đi học, thầy còn rất không may nhớ kỹ tên của mười người còn lại, mà tôi là một trong số mười người đó. Tôi là tự làm tự chịu nha. Trước đây tôi nghĩ thực lực của mình kém, không thể lấy chỉ số thông minh của người khác làm chuẩn, sau này khi tôi bắt đầu dao động thì lại nghĩ thầy giáo trẻ tuổi nhìn thấy số người giảm xuống theo cấp số nhân sẽ cảm thấy tổn thương thế nào, nhất thời thương cảm, lại kiên trì thêm hai buổi nữa. Không ngờ mười người hiện tại lại trở thành mạng sống của thầy. Thật sự đâm lao thì phải theo lao a!
Thầy giáo giảng bài bên trên, tôi ngồi bên dưới vẽ bậy: to be or not to be, that is the question.
Đang lúc tôi vẽ hăng say thì bỗng nhiên hai người xông vào phòng học. Tôi nhìn lên, kia chẳng phải là Như Đình và Phương Dư Khả sao? Hô, tên nhóc Phương Dư Khả này thật sự là bị nô dịch, đây rõ ràng là lớp máy tính của khoa văn, vậy mà cũng bị bạn gái ép đến loại lớp này. Thầy giáo cũng không ngờ mười người nền móng lại khuếch trương thêm hai người, hưng phấn đẩy mắt kính, nói với hai người: “Các bạn đến muộn sao? Hoạt động buổi tối tương đối phong phú, buổi sáng không dễ rời giường. Mau nhanh nhanh vào chỗ.”
Thầy giáo chỉ đơn thuần là nghĩ không kỹ hay là cố ý nói vậy a. Chín người phía dưới đã bắt đầu che miệng cười. Gương mặt Như Đình lập tức trở nên hồng hồng, vừa nhìn thấy tôi đã như nhìn thấy cứu tinh, hướng về phía tôi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, Phương Dư Khả ngồi bên cạnh cô ấy. Hừ, tên nhóc này, dính chặt như thế thì tôi giới thiệu cho Chu Lỵ thế nào a! Chu Lỵ không làm quân sư cho tôi thì tôi theo đuổi ông xã nhà tôi thế nào a!
Như Đình nhẹ nhàng nói với tôi: “Thầy giáo thật thích nói mò. Trước đây mình chọn một lớp xã hội học, cùng thời gian với lớp này. Mình rất luyến tiếc lớp kia, nhưng không còn cách nào khác, lớp máy tính là bắt buộc của khoa văn, đành phải thông báo rút danh sách lớp kia. Ai~. Không ngờ buổi đầu tiên đi học lại ngủ quên, nghĩ là quá mất mặt đành phải kéo Dư Khả đi làm bạn, ai ngờ lại tạo thành chuyện cười lớn thế này.”
Thần kinh, lời này nói cho tôi nghe hay nói cho người bên cạnh cô nghe vậy. Đã trốn đến ba buổi, vì sao hôm nay đột nhiên lại nghĩ đi muộn sẽ mất mặt vậy. Lại còn trang điểm kĩ lưỡng như thế, giống dáng vẻ đi muộn sao? Đã gặp thế nào mới là đi muộn làm bộ ngủ quên chưa? Đó là phải tóc dựng đứng, quần áo mặc ngược, dép không cùng đôi. Tôi đã dùng cách này lừa vô số thầy cô. Cô muốn dùng con dao chặt thịt đùa giỡn trước mặt Quan Công cầm đại đao chắc. Hơn nữa cô không thể không biết hệ của cô chưa từng có ai tới học nha. Sao tự dưng lúc này lại toe toét muốn tới học vậy, không phải muốn khoe khoang Phương Dư Khả của cô trước mặt tôi chứ? Cũng không biết vì sao lại phải đề phòng tôi như thế, không phải vì tôi với cậu ta cùng tới nhập trường đấy chứ? Chẳng lẽ tôi có sức hút nào khác mà tôi không biết?
Tôi cười cười: “Loại lớp học này những người chỉ số thông minh cao như cậu cũng không cần đi học, cậu bảo Phương Dư Khả nhà cậu giảng ột lần, nhất định sẽ qua hơn phân nửa.”
Như Đình lộ ra nụ cười giận dỗi: “Đừng nói mò. Dư Khả sẽ chẳng giảng ình đâu.”
Tôi run rẩy nổi da gà, lười nhác bình luận. Con gái nha, nghe cái gì cũng phải chọn lời mà nghe. Vì sao cô ta không để ý đến tôi vừa khen bọn họ thông minh, sau đó làm bộ khách khí nói IQ đâu có cao hay đại loại như vậy, ít nhất tôi cũng hưởng thụ một chút.
Thầy giáo giảng bài đặc biệt buồn chán. Đại khái là không có kinh nghiệm giảng dạy, phương thức giảng bài thật sự không dám khen tặng, quả thật là rất máy móc, máy móc cũng cho qua, nhưng sao có thể run run rẩy rẩy ngắt câu, biến “đưa vào một lần” thành “đưa vào lần đầu” nha.
Không lâu sau, mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau. Ai~, buổi sáng tám giờ đã đi học đúng là rất thảm. Tôi gập sách lại, lập tức nằm úp sấp trên bàn ngủ. Ngay lúc Tiểu Tây đang nói với tôi “chúng ta cũng nhau đi sông Bắc Mang đi” thì tôi cảm thấy có người bên cạnh đẩy tôi, tôi quay đầu tiếp tục ngủ. Sức lực đẩy tôi cũng tăng lên. “Khốn!” Tôi căm tức mở mắt ra, thấy Như Đình trợn tròn mắt nhìn tôi. Tôi nhìn bốn phía, thì ra đã tới giờ giải lao.
Như Đình hỏi tôi: “Cậu sao có thể ngủ a?”
Phương Dư Khả ở bên cạnh đáp: “Bởi vì cô ấy là đồ ngốc.”
Tôi tức giận chuẩn bị không để ý đến mấy kẻ phá rối tiếp tục ngủ. Như Đình kéo tay áo tôi: “Lâm Lâm, cậu đừng ngủ vội ~~ mình thay Khả Dư hỏi một chút, mùng một tháng mười cậu có về nhà không. Dư Khả muốn về, mình cũng muốn về cùng cậu ấy thăm bác Phương. Mình đã lâu chưa gặp bọn họ. Nhưng Dư Khả nói cậu ấy đã đồng ý với mẹ cậu, bảo cậu ấy chăm sóc cậu.”
Tôi nào dám trở về a. Dù có trở về, tôi đây có chết cũng chẳng dám đi cùng Dư Khả nhà cô a. Mẹ tôi bảo cậu ta đưa tôi tới Bắc Kinh, oán niệm của cô cũng đã duy trì tới một tháng. Tôi dù có ngốc cũng không đến mức không có mắt như thế. Tôi vội vàng lắc đầu: “Mình không về. mùng một tháng mười vé tàu rất đắt. Các cậu về đi, giúp tớ chào hỏi bác Phương của cậu và hiệu trưởng Phương.”
(1/10: Quốc Khánh Trung Quốc)
Tôi nghe Như Đình nói với Phương Dư Khả: “Chu Lâm Lâm nói không về. Chúng ta về đi. Mình đã lâu không gặp bác Phương, rất nhớ bác ấy.”
“Mình cũng không về. Mới ra đây được một tháng, hơn nữa có thể tháng sau bố mình sẽ đến Bắc Kinh công tác, đến lúc đó cậu có thể gặp ông ấy.”
“Mấy hôm trước cậu còn nói Đô Đô nhà cậu đã sinh, muốn về xem mà.”
“Mẹ mình có thể chụp ảnh gửi ình. Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, cần gì phải đi qua đi lại.”
“Nhưng mình cũng rất muốn nhìn thấy cún con của Đô Đô.”
“Lần sau đi.”
Sau đó là một mảnh yên lặng. Tôi cũng ngủ tiếp.
Khi tôi tỉnh lại, thầy giáo đã chuẩn bị thu dọn giáo án. Tôi bắt đầu thu dọn sách vở, tạp chí, bút, đồ ăn vặt và mấy thứ lung tung vào trong túi. Như Đình cười nói: “Lâm Lâm, cái túi của cậu thật là tốt, cái gì cũng có thể cho vào. Mình cũng muốn mua một cái như vậy.”
Tôi nhìn túi của cô ta một chút! Khiếp! Cái đó dùng để đi học sao? Xách một cái túi GUCCI đi học. Thật sự là sụp đổ một đời a!
Tôi nhếch miệng: “Cái túi này a, chỗ nào cũng có. Chỉ 50 đồng thôi. Cậu thích thì ngày mai vừa vặn mình đi siêu thị sẽ mua cho cậu một cái. Thích màu gì? Có hai màu. Màu đỏ thẫm và màu xanh lục. Da cậu trắng, dùng đỏ thẫm đi!”
Như Đình vội vàng lắc đầu: “Quá phiền cậu. Lát nữa mình có thời gian sẽ đi. Cảm ơn cậu, Lâm Lâm.”
Tôi đảo mắt nhìn Phương Dư Khả, trong đôi mắt cậu ta cũng có ý cười. Tôi đột nhiên nghĩ, tôi cần gì phải cố ý chỉnh Như Đình. Tuy cô ta là tình đình của quân sư của tôi, nhưng nếu nói thật thì Như Đình cô nương này cũng không cố ý chọc tôi, với tôi không thù không oán, cùng lắm cũng chỉ vì Phương Dư Khả mà có lúc nói lòng vòng nói lắm chuyện chút thôi. Nếu tôi phản kích cô ta, có vẻ hơi lòng dạ hẹp hòi.
Tôi cười cười nói: “Nói đùa với cậu thôi. Cái túi hàng hiệu này rất hợp với cậu. Nếu cái túi này của cậu mà đeo trên tay tớ, không chừng người ta còn tưởng tớ mua hàng giả ngoài vỉa hè nha.”
Như Đình vội vàng nói: “Sao có thể như vậy?”
Tôi xem dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô ta, cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu chuẩn bị bỏ đi.
Vừa đi được vài bước, Phương Dư Khả đã ở sau hô lớn: “Chờ một chút.”
Tức cười, cậu bảo tôi đợi thì tôi sẽ đợi chắc. Tôi có dễ dãi như thế sao? Tôi tiếp tục đi về phái trước. Phương Dư Khả đuổi theo, ngăn tôi lại: “Nghe không hiểu người ta nói gì sao?”
“Cậu không gọi tên tôi, tôi sao biết cậu đang gọi ai a? Có rắm nhanh phóng, tôi đây đang vội về ngủ tiếp.”
“Cô là heo chắc, đã ngủ cả mấy tiết học, còn ngủ tiếp?” Phương Khả Dư có chút khó tin hỏi tôi.
“Xin lỗi, gần đây tôi đến kỳ sinh lý, người đặc biệt mệt mỏi, giống như mang thai, đặc biệt thích ngủ. Nếu ngài có hứng thú, tôi sẽ nói tỉ mỉ hơn. Ngài phân tích một chút, miễn phải công kích tôi.”
Phương Dư Khả nghẹn lời một lúc.
Tôi nói: “Không có việc gì thì tránh ra. Nếu không người cản giết người, phật cản giết phật.”
Lúc này Phương Dư Khả mới nói: “Tháng sau bố tôi tới Bắc Kinh, cô hỏi xem mẹ cô có muốn gửi gì lên đây hay không.”
Lòng tôi dễ chịu hơn một chút. “Tôi muốn nhờ bố cậu mang mấy món chao đậu phụ thôn quê lên đây, ừ, bánh mật mẹ tôi làm cũng là chính hiệu, bảo bác ấy đem một chút lên đây đi.” Tôi có ý dừng lại một chút, thấy trên mặt Phương Dư Khả cũng không có gì biến hóa, nhất thời cảm giác thất bại rất mạnh. “Nói đùa với cậu thôi. Không cần gửi gì cả. Chẳng phải toàn cầu hóa rồi sao, ở Bắc Kinh cái gì cũng mua được. Cảm ơn a.”
(Món chao đậu phụ: đậu hủ ủ cho lên men)
Phương Dư Khả không đáp lại tôi, chỉ nói, “Mùng một tháng mười cô định thế nào? Hơn mười ngày nghỉ không về nhà chỉ ngủ thôi?”
“Bingo!” Nói xong tôi lập tức rời khỏi phòng học. Còn nói thêm gì nữa thì oán niệm của Như Đình lại tăng lên.
Thật ra điều tôi quan tâm hơn chính là 1/10 Tiểu Tây định làm gì.
Bình luận facebook