• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sinh tồn trên đảo hoang (3 Viewers)

  • Phần 4 END

19.

Người trưởng thành phải uống khoảng hai lít nước mỗi ngày.

Không uống nước trong một thời gian dài sẽ gây ra những tổn thương cho cơ thể.

Tôi nhớ về những trái cây hoang dã mình từng nhìn thấy trong rừng, có thể sử dụng tạm chúng trong thời gian này.

"Chúng mình cùng đi đi."

Thẩm Mỹ Mỹ đeo cái sọt nhỏ lên, đi theo phía sau chúng tôi.

Chưa đi được mấy bước thì cô bé đã hô lên:

“Có táo xanh kìa!”

Tôi nhìn sang:

"Cái này không phải táo xanh. Đây là xoài biển, có thể làm thuốc nhưng nó có kịch độc. Nếu ăn nhiều sẽ gây tử vong."

Nghe thế, Thẩm Mỹ Mỹ lập tức rụt tay lại.

Chúng tôi tìm thấy một số cây đu đủ hoang dã nằm sâu trong rừng, chọc đu đủ chín bằng gậy rồi hái thêm một ít quả sung nhỏ xíu.

Đa số các loài thực vật trên đảo đều không thể ăn được.

"Hình như có tiếng gì đó hay là em ù tai nghe lầm vậy?"

Nghe Thẩm Mỹ Mỹ nói xong, chúng tôi vội vàng chạy lên cao nguyên.

Đó là tiếng của cánh quạt trực thăng!

Chúng tôi trở về cao nguyên nhanh nhất có thể, đốt cháy tháp cầu cứu.

Chỉ trong vài giây, đám khói dày đặc lập tức cuồn cuộn bốc lên.

"Các chị nghĩ thế này có thể khiến người trên máy bay chú ý không?"

Nếu may mắn thì có thể.

Chúng tôi lo lắng chờ đợi cho đến khi gió càng lúc càng lớn, chiếc máy bay trực thăng dần dần hạ xuống nơi trú ẩn.

Chúng tôi dường như nhìn thấy ánh sáng hy vọng, ai nấy đều vô cùng xúc động.

“Do you need any help?”

Thẩm Mỹ Mỹ nhảy dựng lên:

“YES! YES!”

Máy bay trực thăng từ từ hạ cánh, gió mạnh đến nỗi thổi gãy không ít ngọn cây.

Tôi kéo ba người họ trốn sang một bên, chờ trực thăng đáp hẳn xuống.

Nửa tiếng sau, chúng tôi mới biết nhân viên tuần tra rừng gần đó đang làm công tác khảo sát đánh dấu động vật hoang dã.

Họ đều là tình nguyện viên, trùng hợp nhìn thấy và cứu chúng tôi.

"Cút đi, đảo không người chết tiệt!"

Thẩm Mỹ Mỹ ngồi trong trực thăng, hò hét không ngừng.

Bốn người chúng tôi ngồi trên máy bay, giống như vừa mới tái sinh vậy.

20.

Chúng tôi phải chuyển đổi phương tiện bốn lần.

Từ máy bay trực thăng đến xe off-road, sau đó là xe buýt, cuối cùng chuyển sang máy bay rồi hạ cánh tại sân bay nội địa.

Bốn người chúng tôi vừa xuống máy bay đã không kìm chế được bật khóc, ôm chặt lấy nhau.

"Cậu nhìn kìa, đó có phải bốn người Chu Ngưng và Thẩm Mỹ Mỹ không?"

"Mau đi mau đi!"

"Banner, đừng quên banner!"

"Chu Ngưng Chu Ngưng, idol toàn năng! Chu Ngưng Chu Ngưng, không có chị không được!"

Chúng tôi giật mình trước tình cảnh bên ngoài lối chờ.

Đây là người hâm mộ từ đâu ra thế?

Biển người đông nghìn nghịt.

Sao mà banner lẫn slogan đều có luôn vậy? Còn có cả quần áo đồng phục luôn!

"Chị Chu Ngưng, đừng nói là antifan của em đó nha.”

Fan của Thẩm Mỹ Mỹ đến không ít.

Cô bé ra mắt một tháng nhưng công ty không chú trọng tuyên truyền, đoàn đội chỉ ra mấy bài hát rồi thôi.

“Mỹ Mỹ, chị yêu em!”

"Mỹ Mỹ, em đừng sợ, chúng mình đều là fan của em."

Một nữ sinh hô to, Thẩm Mỹ Mỹ ngọt ngào đáp lại:

“Mình cũng yêu các bạn."

Sau đó cô bé quay đầu ôm lấy tôi:

“Chị Chu Ngưng, em cũng, em cũng có fan nè!”

Ngay cả fan cũ của Chúc Thanh Lam và Diệp Sơ cũng tụ họp, sau chương trình hai người họ tăng thêm không ít fan mới.

Đây là tình huống mà chúng tôi hoàn toàn không ngờ tới.

Nhóm flop chúng tôi nhờ vào chương trình giải trí này mà nổi tiếng rồi!

"Các chị ơi, lần này chúng ta trở về rồi còn được gặp lại nhau không?”

Trong giới giải trí thật thật giả giả này, người có thể tin tưởng không được mấy ai. Bình thường hợp tác với nhau đều dựa trên tiền đề công việc, rất ít khi tiếp xúc thêm.

Ba người chúng tôi cưng chiều nhìn Thẩm Mỹ Mỹ.

"Đương nhiên rồi, chúng mình là bạn đồng hành vào sinh ra tử cơ mà!”

21.

Tôi vẫn chưa thích ứng kịp.

Về nhà lập tức ngủ bù suốt cả tuần, đến khi bị Tiểu Lưu kéo ra khỏi chăn, tôi vẫn chưa tỉnh táo nổi.

"Chu Ngưng, giờ này mà em còn ngủ hả.”

Tôi u oán nhìn Tiểu Lưu.

Sau khi xem livestream thì anh ta cũng biết mình đã làm khổ tôi, hợp tác với công ty ném tôi xuống đảo không người đúng là mất hết lương tâm mà!

"Tiền cát xê của em không có ghi hết vào sổ đâu.”

"Vậy anh nói xem nào, một trăm triệu mà vào tài khoản của em còn có ba mươi vạn, chỗ còn lại đâu?”

"Thì phải nộp thuế chứ. Công ty có rút ra được đâu.”

Tiểu Lưu lấy túi tài liệu ra đặt lên đùi tôi:

“Hợp đồng của em sắp hết hạn rồi. Công ty tăng cho em thêm bốn phần lợi nhuận, mau kí đi.”

"Vội gì chứ, em phải nghỉ ngơi đã.”

Tiểu Lưu hiển nhiên rất bất mãn với yêu cầu của tôi:

“Em nhìn những người khác đi! Người ta nhận lịch trình kín hết, chỉ hận không thể nổi tiếng rồi vụt sáng thành sao lớn. Có mỗi em cứ dậm chân tại chỗ như này thôi đấy!”

Anh ta thấy nói mãi mà tôi không nghe, lải nhải than thở chán rồi đành bỏ về.

Đến giờ tôi mới có thời gian mở điện thoại di động ra xem, thông báo tin tức không ngừng “ting ting” nhảy lên.

"Thần tượng mới nổi Thẩm Mỹ Mỹ liên tục livestream!"

"Bốn người trên đảo hoang tăng fan."

“Chu Ngưng, Thẩm Mỹ Mỹ gọi chị.”

Công ty Thẩm Mỹ Mỹ sắp xếp công việc cho cô bé rồi à?

Tôi xem ảnh chụp màn hình của cư dân mạng, trong livestream của Thẩm Mỹ Mỹ chắc hẳn đều chia sẻ về cuộc sống hàng ngày của mình.

Make up này, dạy mọi người một vài cách phối đồ.

Còn cả đoạn cô bé hét lên, bảo tôi đừng quên xem cô bé livestream.

Thẩm Mỹ Mỹ chắc đang ở nhà, thấy tôi vào phòng livestream thì lập tức mở miệng hoan nghênh:

“Á là chị Chu Ngưng nè, em nhớ chị lắm lắm!”

Sau khi tặng quà cho cô bé, tôi đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu thái rau nấu ăn.

Khiến tôi hơi bất ngờ là Thẩm Mỹ Mỹ trong livestream không tích cực như mọi ngày.

"Khu bình luận hỏi tôi muốn ăn món gì mà chị Chu Ngưng nấu nhất hả, chắc chắn là gàu bò hầm cà rốt rồi!”

22.

Nghe đến đây, động tác trong tay tôi dừng lại.

Tôi lấy điện thoại di động ra liên lạc với Thẩm Mỹ Mỹ, điện thoại của cô bé đặt trên bàn nhưng không thể liên lạc được.

Tôi mời Chúc Thanh Lam và Diệp Sơ vào nhóm chat, hỏi gần đây các cô ấy có gặp Thẩm Mỹ Mỹ không nhưng đáp án không như tôi mong đợi.

Diệp Sơ:

“Sao thế, em cứ từ từ nói.”

Chúc Thanh Lam:

“Mỹ Mỹ sẽ phát sóng trực tiếp mà. Vậy nên không liên lạc được cũng bình thường thôi, em đừng lo lắng quá."

Tôi:

“Em nghi ngờ con bé bây giờ không an toàn."

Tôi bảo Tiểu Lưu liên lạc với công ty quản lý của Thẩm Mỹ Mỹ, sau khi xác nhận địa chỉ, tôi lập tức lái xe đến đó.

Tôi báo cảnh sát, cảnh sát điều tra phát hiện cô bé đang phát sóng trực tiếp thì không để ý nữa.

Tôi đến tòa nhà chung cư của Thẩm Mỹ Mỹ, chậm rãi đến gần cửa, phát hiện một máy ảnh lỗ kim ngay gần cửa.

Tôi cầm bình xịt cay và dao trong tay, bấm chuông cửa.

"Ai thế?"

Giọng nói ồm ồm của người đàn ông vang lên khiến tôi càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, tôi ấn cổ họng:

"Xin chào, tôi đến từ sở cứu hỏa, đến kiểm tra tình hình mạch điện của các hộ gia đình."

Cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy bên trong vang lên những âm thanh chói tai.

Sau khi cửa mở ra, một người đàn ông mặc áo đen đô con bước ra. Ánh mắt hắn né tránh, sắc mặt kích động.

Tôi giả vờ kiểm tra, thế nhưng từ lúc vào phòng khách vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ.

Cửa đóng, tôi tranh thủ lúc hắn không để ý thì định mở cửa ra.

Trong khoảnh vặn nắm cửa, hắn lao đến.

Cửa mở toang.

"Chị Chu Ngưng, thật sự là chị huhuhu.”

Chân Thẩm Mỹ Mỹ bị trói vào ghế, nửa người trên vẫn lọt vào ống kính để duy trì trạng thái livestream.

Tôi che chở cô bé sau lưng mình.

Người đàn ông mặc đồ đen thẹn quá hóa giận, cầm dao gọt hoa quả chém về phía chúng tôi.

"Chị Chu Ngưng cẩn thận!"

23.

Thẩm Mỹ Mỹ đẩy tôi ra, tự mình dùng tay đỡ một dao.

Máu tươi theo kẽ ngón tay của cô bé chảy xuống đất, vẻ mặt của người đàn ông âm u đáng sợ:

“Con khốn, ai bảo mày xuất hiện bên ngoài, ai bảo mày không giữ tam tòng tứ đức.”

Thế nhưng chưa qua mấy phút, hắn đã cười như điên quỳ gối trước mặt Thẩm Mỹ Mỹ:

“Anh sai rồi, anh sai rồi. Anh không nên đánh em, em đừng bỏ anh mà."

Tôi nhận ra hắn ta có vấn đề về tâm lý, đoán chừng trong livestream chắc chắn sẽ có người báo cảnh sát.

Bây giờ tôi phải kéo dài thời gian.

"Kể cả sau này chúng tôi không ra ngoài, không gặp ai đi nữa thì liệu có thay đổi được loại người như anh không?”

"Không thể. Anh chẳng qua là tự ti, tự ti bản thân không có bạn bè, không ai quan tâm. Vậy nên anh mới muốn giấu người mình yêu đi.”

"Anh ích kỷ như vậy, còn cảm thấy bản thân vĩ đại sao?”

Hắn lắc đầu, giãy dụa:

“Không phải, tôi chỉ muốn bảo vệ các em, ngoài kia có quá nhiều đàn ông tồi.”

Lố bịch thật.

Đã ăn cắp còn la làng.

Tôi không nhịn nổi nữa, cầm cây gậy vẫn giấu sau lưng lên đập về phía hắn ta.

Hắn quay đầu né tránh.

Thôi xong.

Đúng lúc tôi nhắm mắt, tưởng rằng nắm đấm của hắn sắp sửa nện lên người mình thì cửa chính “ầm” một tiếng bị đá văng ra.

Một sĩ quan trẻ mặc đồng phục cảnh sát ấn hắn ta xuống đất.

Chúc Thanh Lam và Diệp Sơ theo sau cảnh sát, thấy tên tội phạm bị còng tay thì vội vã chạy tới.

"Hai em không sao chứ?"

"Có bị thương ở đâu không, có đau ở đâu không?”

Chúc Thanh Lam băng bó đơn giản cho Thẩm Mỹ Mỹ, cảnh sát còng tay người đàn ông biến thái áp giải về về đồn cảnh sát.

"Chị ơi, hắn nói hắn là fan của em, thấy em ăn mặc quá hở hang trên màn hình nên mới không kìm chế nổi đến tìm em, làm hại em.”

Thẩm Mỹ Mỹ khóc đến mức không thở nổi:

“Có phải em làm sai rồi không?”

24.

Hóa ra trong lúc Thẩm Mỹ Mỹ livestream, người đàn ông biến thái qua màn hình đã nhìn thấy một trung tâm thương mại ngoài cửa sổ.

Nhờ dấu hiệu này mà hắn ta mò mẫm rồi tìm được địa chỉ của cô bé.

Thẩm Mỹ Mỹ bị hắn nhốt suốt hai ngày.

Hôm nay cô bé lấy lý do mình đã báo trước lịch livestream, nếu không phát sóng trực tiếp sẽ khiến người ta nghi ngờ rồi tìm cách liên lạc với tôi.

Mà mọi cử động của cô bé đều bị người đàn ông giám sát chặt chẽ, không có biện pháp nào báo cảnh sát cả.

"Vậy sao Chu Ngưng biết được?"

Chúc Thanh Lam và Diệp Sơ rất tò mò.

"Bởi vì khi còn ở trên đảo hoang em từng kể với chị Chu Ngưng là em không thích ăn cà rốt.”

Tuy rằng đàn ông biến thái kia không gây thương tích nặng cho Thẩm Mỹ Mỹ, nhưng mà vẫn khiến cô bé sợ tới mức không dám ở nhà một mình.

Tôi đưa cô bé về nhà tôi, dọc đường đi Thẩm Mỹ Mỹ vẫn luôn lẩm bẩm:

“Chị Chu Ngưng, em không muốn làm minh tinh nữa, cảm giác quá nguy hiểm."

Hot search trên điện thoại di động không ngừng cập nhật.

"Thẩm Mỹ Mỹ bị biến thái bắt cóc."

"Nguy hiểm khi nữ sinh sống một mình.”

"Ăn mặc hở hang nên hay không nên?”

"Bốn người trên đảo hoang một lần nữa tụ hội."

Tôi tức giận nhìn đống ảnh chụp màn hình trên hot search, bấm đăng weibo.

"Mỗi người chúng ta đều có quyền tự mặc quần áo mình muốn, chúng ta cần phải được hít thở dưới bầu trời an toàn và yên bình.

Gặp phải nguy hiểm, tại sao tin tức không nhắc đến đến tội phạm mà lại đi lên án nạn nhân?

Bốn cô gái chúng tôi sống sót trên một hòn đảo hoang vắng, tại sao luôn luôn có những nghi ngờ rằng chúng tôi không thể vượt qua được?

Chúng tôi cho dù thất bại thì cũng sẽ thất bại một cách đàng hoàng!

Hoa không thể trưởng thành nếu không ánh nắng mặt trời và mưa, càng không thể tách rời sự che chở của mọi người.”

Tôi đăng weibo xong, dùng giọng điệu khẳng định nói với Thẩm Mỹ Mỹ.

"Em không sai, là lỗi của những kẻ phạm tội kia, đừng vì sai lầm của họ mà tự trách bản thân mình."

25.

Trên Weibo vì bài đăng của tôi mà tạo nên một cơn sốt "lên tiếng vì phái nữ.”

Chúc Thanh Lam và Diệp Sơ làm gương đi đầu.

Chúc Thanh Lam kể rằng cô không nhận được kịch bản là vì bộ phim phải quay rất nhiều cảnh hành động, đạo diễn cho rằng con gái không đủ khả năng đảm nhận nên luôn chọn diễn viên nam.

Diệp Sơ công khai câu chuyện của bản thân khi còn bé. Cha mẹ cô trọng nam khinh nữ, ném cô cho ông bà nội nuôi.

Ngày càng xuất hiện nhiều cư dân mạng chia sẻ ý kiến của họ.

Chênh lệch về sức mạnh và thể lực không đồng nghĩa với việc chênh lệch về khả năng.

Mọi người bắt đầu từ từ nhận thấy trong cuộc sống có rất nhiều điều mà cả nam lẫn nữ đều có thể làm tốt, thế nhưng họ đã luôn cho rằng rằng các cô gái yếu kém hơn.

Hãy nhớ, mỗi người trong chúng ta khi sinh ra đều mạnh mẽ và độc lập.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom