Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-97
CHƯƠNG 97: NHẮC TÀO THÁO TÀO THÁO ĐẾN
CHƯƠNG 97: NHẮC TÀO THÁO TÀO THÁO ĐẾN
Phạm Đình mím môi, tiếp tục hỏi: “Cô có bằng lòng rời khỏi giới giải trí vì Cố Thành Phan?”
Tôi nghĩ, cuối cùng đã tới, thực sự mà nói thì những câu hỏi trước chỉ là bước đệm của câu hỏi này thôi.
Tôi suy tư một chút, nói: “Con bằng lòng, nhưng... con có hai yêu cầu. Có thể chứ?”
Phạm Đình gật đầu: “Cô nói đi.”
Tôi nghĩ, dù gì cũng phải nói, hà tất phải sợ?
Tôi nói: “Thứ nhất, tháng sau An Chi quay tác phẩm mới, mời con diễn xuất, con không thể từ chối.
Thứ hai, triển lãm thiết kế thời trang của Niko, con là người mẫu, con phải đi.
Đợi hoàn thành hai chuyện này, con hoàn toàn có thể ở nhà giúp chồng dạy con, con không có ý kiến.”
Phạm Đình dường như có chút kinh ngạc về yêu cầu của tôi, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Tôi đồng ý với cô, cũng hy vọng đúng như lời cô nói, có thể thực sự ở nhà giúp chồng dạy con.”
Tôi gật đầu: “Vâng... con biết rồi.”
Lúc này má Ngô vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ đã trở về.”
Cố Thành Phan? Sao anh lại đến đây, tôi nhớ rõ ràng tôi không nói với anh điều gì, hay là anh chỉ đơn giản về thăm Phạm Đình?
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Nội dung cuộc nói chuyện vẫn xoay quanh Cố Thành Phan, bây giờ anh thực sự đứng trước mặt chúng tôi rồi.
Tối nay chúng tôi có sự ăn ý chưa từng có, anh cũng mặc áo gió kaki.
Đây có lẽ là sở thích chung của tôi và Cố Thành Phan, đều cảm thấy mùa thu nên mặc áo gió.
Cố Thành Phan đi tới, ngồi bên cạnh tôi, tựa như có chút không vừa ý nói: “Về nhà không lo cơm nước, tôi còn tưởng vợ tôi bỏ trốn với người khác rồi chứ.”
Trời ạ, Cố Thành Phan cố ý! Tuyệt đối cố ý, tám phần mười cũng là vì tin tức hôm nay, còn đang tức giận.
Cố Thành Phan đương nhiên không biết lòng tôi đang xáo trộn, tiếp tục nói: “Định về nhà ăn cơm nhờ, không ngờ, bữa tối dường như đã kết thúc.”
Phạm Đình trừng mắt nhìn Cố Thành Phan, nói: “Muốn ăn thì gọi má Ngô nấu mì cho con đi!”
Cố Thành Phan đương nhiên thuận theo: “Được! Có điều... con tò mò tối nay mọi người đã nói gì.”
Cố Mai ngồi, im miệng không nói, Phạm Đình mở miệng muốn nói lại thôi, tôi đương nhiên không ngốc đến mức đó.
Vì vậy tôi vừa cười vừa nói: “Mẹ tìm em qua đây chỉ muốn hỏi tin tức trong giới giải trí hai ngày gần đây, đã giải thích xong xuôi, nếu anh có thắc mắc cũng có thể hỏi em.”
Tôi sợ nếu nói không có chuyện gì sẽ khiến Cố Thành Phan càng thêm hoài nghi, thế nhưng muốn nói tôi và Phạm Đình đã thỏa thuận xong, tôi từ bỏ công việc mình yêu thích vì anh, Cố Thành Phan nhất định sẽ phát điên, không còn cách nào, chỉ có thể coi đây là mượn cớ khiến Cố Thành Phan tin tưởng, cũng sẽ không cảm thấy tôi hy sinh vì anh điều gì.
Nếu nói tôi có hối hận vì hành động này không, tôi cũng không có cách nào trả lời, đây là chuyện sau này, chí ít hiện tại tôi cảm thấy từ bỏ điều gì đó vì người mình yêu là một việc rất ngầu.
Tôi đương nhiên cũng không biết tôi đã rơi vào lưới của Phạm Đình, gừng càng già càng cay, chút mưu trí nhỏ của tôi cuối cùng cũng bị tình cảm làm loạn.
Cố Thành Phan nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Vậy sao? Đang nói chuyện này ư?”
Phạm Đình lại liếc nhìn Cố Thành Phan: “Sao? Trong mắt con, mẹ chính là người như vậy sao? Mẹ gọi nó đến chỉ vì muốn hiểu đời sống tình cảm gần đây của các con thôi! Con cho rằng mẹ là hổ cái hả?”
Những câu hỏi liên tiếp hoàn toàn xóa đi sự lo lắng của Cố Thành Phan, má Ngô bưng mì lên, nhẹ nhàng nói với Cố Thành Phan: “Cậu chủ, cậu đó, yên tâm ăn mì của cậu đi, khẩu vị của cô Trình Ngân Hằng khá tốt, bà chủ cũng ăn một bát cháo.”
Tôi cảm ơn má Ngô nói giúp, cảm kích bà đã xóa bớt lo lắng của Cố Thành Phan, Cố Thành Phan thoải mái hơn, không nghi ngờ gì nữa.
Cố Mai vừa cười vừa nói: “Ngân Hằng, Thành Phan ăn mì, cô... có thể ra ngoài cùng tôi một lát không?”
Tôi cảm thấy tản bộ cùng Cố Mai đã hoàn thành việc tôi cần làm mỗi lần đến nhà họ Cố, không đi cùng cô ấy, tôi lại thấy không quen.
Tôi gật đầu, nói: “Vừa lúc em cũng ăn hơi nhiều, rất sẵn lòng đi tản bộ tiêu cơm.”
Cố Mai kéo tôi qua, nói: “Đi thôi.” Rồi quay đầu nhìn Phạm Đình, Cố Thành Phan, má Ngô nói: “... Chúng con đi ra ngoài, mẹ nói chuyện với Thành Phan nhé, má Ngô chăm sóc mẹ nhé.”
Phạm Đình gật đầu, chúng tôi ra cửa.
Mới vừa đi tới vườn, tôi đã cảm thấy không khí trong trẻo thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới về sau sẽ ở nhà họ Cố cả ngày, tôi vẫn cảm thấy phiền muộn
Cố Mai nói: “Nếu mẹ tôi đã buông tha, tôi cũng không có gì để nói, hy vọng cô có thể quan tâm mẹ tôi, chăm sóc bà ấy thật tốt, thực sự... chuyện lần trước, bây giờ tôi nghĩ lại vẫn sợ.”
Tôi biết, chị ta nói đến chuyện lần trước Phạm Đình té xỉu.
Tôi gật đầu, nói: “Em biết rồi, yên tâm đi... Vậy chị... ”
Cố Mai ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, nặng nề nói: “Không biết bao lâu mới về, nhưng sẽ rất nhớ nhà.”
Xem ra, Cố Mai vẫn muốn rời nhà phát triển sự nghiệp, hơn nữa lần này có thể mất rất nhiều năm.
Tôi khách sáo nói: “Một mình bên ngoài, cẩn thận một chút.”
Cố Mai đột nhiên nở nụ cười, cười lên rất đẹp, tôi phát hiện khóe miệng trái của chị ta cũng có một má lúm đồng tiền ẩn hiện, thật bất ngờ, tôi cho rằng, đây là điều có một không hai chỉ thuộc về mình tôi.
Cố Mai chỉ lúm đồng tiền của mình, cười hỏi: “Cô đang nhìn lúm đồng tiền của tôi?”
Tôi gật đầu.
Cố Mai cười nói: “Tôi đã sớm phát hiện... ”
“Cái gì?” Tôi có chút buồn bực: “Phát hiện gì?”
Cố Mai tiếp tục nói: “Tôi và cô có một kiểu lúm đồng tiền, khi còn bé, lúm đồng tiền rất rõ ràng, càng lớn càng ẩn hiện.”
Tôi nói: “Em thì vẫn như vậy, chỉ có cười rất vui vẻ mới xuất hiện.”
Tôi phát hiện, có một điểm chung, thiện cảm của tôi với Cố Mai lại tăng lên, thế nhưng... tôi không biết Cố Mai nghĩ gì trong lòng.
Mà Cố Mai bây giờ đang nghĩ làm sao để sinh đứa trẻ ra, vẫn có sự tức giận nhất định đối với Trình Ngân Hằng, nhưng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.
Dù sao... Phạm Đình đã đồng ý rồi.
CHƯƠNG 97: NHẮC TÀO THÁO TÀO THÁO ĐẾN
Phạm Đình mím môi, tiếp tục hỏi: “Cô có bằng lòng rời khỏi giới giải trí vì Cố Thành Phan?”
Tôi nghĩ, cuối cùng đã tới, thực sự mà nói thì những câu hỏi trước chỉ là bước đệm của câu hỏi này thôi.
Tôi suy tư một chút, nói: “Con bằng lòng, nhưng... con có hai yêu cầu. Có thể chứ?”
Phạm Đình gật đầu: “Cô nói đi.”
Tôi nghĩ, dù gì cũng phải nói, hà tất phải sợ?
Tôi nói: “Thứ nhất, tháng sau An Chi quay tác phẩm mới, mời con diễn xuất, con không thể từ chối.
Thứ hai, triển lãm thiết kế thời trang của Niko, con là người mẫu, con phải đi.
Đợi hoàn thành hai chuyện này, con hoàn toàn có thể ở nhà giúp chồng dạy con, con không có ý kiến.”
Phạm Đình dường như có chút kinh ngạc về yêu cầu của tôi, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Tôi đồng ý với cô, cũng hy vọng đúng như lời cô nói, có thể thực sự ở nhà giúp chồng dạy con.”
Tôi gật đầu: “Vâng... con biết rồi.”
Lúc này má Ngô vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ đã trở về.”
Cố Thành Phan? Sao anh lại đến đây, tôi nhớ rõ ràng tôi không nói với anh điều gì, hay là anh chỉ đơn giản về thăm Phạm Đình?
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Nội dung cuộc nói chuyện vẫn xoay quanh Cố Thành Phan, bây giờ anh thực sự đứng trước mặt chúng tôi rồi.
Tối nay chúng tôi có sự ăn ý chưa từng có, anh cũng mặc áo gió kaki.
Đây có lẽ là sở thích chung của tôi và Cố Thành Phan, đều cảm thấy mùa thu nên mặc áo gió.
Cố Thành Phan đi tới, ngồi bên cạnh tôi, tựa như có chút không vừa ý nói: “Về nhà không lo cơm nước, tôi còn tưởng vợ tôi bỏ trốn với người khác rồi chứ.”
Trời ạ, Cố Thành Phan cố ý! Tuyệt đối cố ý, tám phần mười cũng là vì tin tức hôm nay, còn đang tức giận.
Cố Thành Phan đương nhiên không biết lòng tôi đang xáo trộn, tiếp tục nói: “Định về nhà ăn cơm nhờ, không ngờ, bữa tối dường như đã kết thúc.”
Phạm Đình trừng mắt nhìn Cố Thành Phan, nói: “Muốn ăn thì gọi má Ngô nấu mì cho con đi!”
Cố Thành Phan đương nhiên thuận theo: “Được! Có điều... con tò mò tối nay mọi người đã nói gì.”
Cố Mai ngồi, im miệng không nói, Phạm Đình mở miệng muốn nói lại thôi, tôi đương nhiên không ngốc đến mức đó.
Vì vậy tôi vừa cười vừa nói: “Mẹ tìm em qua đây chỉ muốn hỏi tin tức trong giới giải trí hai ngày gần đây, đã giải thích xong xuôi, nếu anh có thắc mắc cũng có thể hỏi em.”
Tôi sợ nếu nói không có chuyện gì sẽ khiến Cố Thành Phan càng thêm hoài nghi, thế nhưng muốn nói tôi và Phạm Đình đã thỏa thuận xong, tôi từ bỏ công việc mình yêu thích vì anh, Cố Thành Phan nhất định sẽ phát điên, không còn cách nào, chỉ có thể coi đây là mượn cớ khiến Cố Thành Phan tin tưởng, cũng sẽ không cảm thấy tôi hy sinh vì anh điều gì.
Nếu nói tôi có hối hận vì hành động này không, tôi cũng không có cách nào trả lời, đây là chuyện sau này, chí ít hiện tại tôi cảm thấy từ bỏ điều gì đó vì người mình yêu là một việc rất ngầu.
Tôi đương nhiên cũng không biết tôi đã rơi vào lưới của Phạm Đình, gừng càng già càng cay, chút mưu trí nhỏ của tôi cuối cùng cũng bị tình cảm làm loạn.
Cố Thành Phan nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Vậy sao? Đang nói chuyện này ư?”
Phạm Đình lại liếc nhìn Cố Thành Phan: “Sao? Trong mắt con, mẹ chính là người như vậy sao? Mẹ gọi nó đến chỉ vì muốn hiểu đời sống tình cảm gần đây của các con thôi! Con cho rằng mẹ là hổ cái hả?”
Những câu hỏi liên tiếp hoàn toàn xóa đi sự lo lắng của Cố Thành Phan, má Ngô bưng mì lên, nhẹ nhàng nói với Cố Thành Phan: “Cậu chủ, cậu đó, yên tâm ăn mì của cậu đi, khẩu vị của cô Trình Ngân Hằng khá tốt, bà chủ cũng ăn một bát cháo.”
Tôi cảm ơn má Ngô nói giúp, cảm kích bà đã xóa bớt lo lắng của Cố Thành Phan, Cố Thành Phan thoải mái hơn, không nghi ngờ gì nữa.
Cố Mai vừa cười vừa nói: “Ngân Hằng, Thành Phan ăn mì, cô... có thể ra ngoài cùng tôi một lát không?”
Tôi cảm thấy tản bộ cùng Cố Mai đã hoàn thành việc tôi cần làm mỗi lần đến nhà họ Cố, không đi cùng cô ấy, tôi lại thấy không quen.
Tôi gật đầu, nói: “Vừa lúc em cũng ăn hơi nhiều, rất sẵn lòng đi tản bộ tiêu cơm.”
Cố Mai kéo tôi qua, nói: “Đi thôi.” Rồi quay đầu nhìn Phạm Đình, Cố Thành Phan, má Ngô nói: “... Chúng con đi ra ngoài, mẹ nói chuyện với Thành Phan nhé, má Ngô chăm sóc mẹ nhé.”
Phạm Đình gật đầu, chúng tôi ra cửa.
Mới vừa đi tới vườn, tôi đã cảm thấy không khí trong trẻo thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới về sau sẽ ở nhà họ Cố cả ngày, tôi vẫn cảm thấy phiền muộn
Cố Mai nói: “Nếu mẹ tôi đã buông tha, tôi cũng không có gì để nói, hy vọng cô có thể quan tâm mẹ tôi, chăm sóc bà ấy thật tốt, thực sự... chuyện lần trước, bây giờ tôi nghĩ lại vẫn sợ.”
Tôi biết, chị ta nói đến chuyện lần trước Phạm Đình té xỉu.
Tôi gật đầu, nói: “Em biết rồi, yên tâm đi... Vậy chị... ”
Cố Mai ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, nặng nề nói: “Không biết bao lâu mới về, nhưng sẽ rất nhớ nhà.”
Xem ra, Cố Mai vẫn muốn rời nhà phát triển sự nghiệp, hơn nữa lần này có thể mất rất nhiều năm.
Tôi khách sáo nói: “Một mình bên ngoài, cẩn thận một chút.”
Cố Mai đột nhiên nở nụ cười, cười lên rất đẹp, tôi phát hiện khóe miệng trái của chị ta cũng có một má lúm đồng tiền ẩn hiện, thật bất ngờ, tôi cho rằng, đây là điều có một không hai chỉ thuộc về mình tôi.
Cố Mai chỉ lúm đồng tiền của mình, cười hỏi: “Cô đang nhìn lúm đồng tiền của tôi?”
Tôi gật đầu.
Cố Mai cười nói: “Tôi đã sớm phát hiện... ”
“Cái gì?” Tôi có chút buồn bực: “Phát hiện gì?”
Cố Mai tiếp tục nói: “Tôi và cô có một kiểu lúm đồng tiền, khi còn bé, lúm đồng tiền rất rõ ràng, càng lớn càng ẩn hiện.”
Tôi nói: “Em thì vẫn như vậy, chỉ có cười rất vui vẻ mới xuất hiện.”
Tôi phát hiện, có một điểm chung, thiện cảm của tôi với Cố Mai lại tăng lên, thế nhưng... tôi không biết Cố Mai nghĩ gì trong lòng.
Mà Cố Mai bây giờ đang nghĩ làm sao để sinh đứa trẻ ra, vẫn có sự tức giận nhất định đối với Trình Ngân Hằng, nhưng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.
Dù sao... Phạm Đình đã đồng ý rồi.