Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-160
CHƯƠNG 160: CÒN CÓ NGƯỜI BỊT MẶT
CHƯƠNG 160: CÒN CÓ NGƯỜI BỊT MẶT
Đêm tối, là thời gian ồn ào nhất, cũng là cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng.
METOO về đêm rất náo nhiệt, người thì uống rượu, người thì đánh bài, người tán gái, đủ loại người, gì cũng có.
Tôi nhìn thấy những người trước mặt, cố gắng thể hiện bản thân để thu hút ánh nhìn của người khác, thực sự cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Ai mà không hi vọng mình trở nên xinh đẹp hơn để có thể gặp một anh chàng đẹp trai giàu có ở đây, đưa mình đi, từ đó trở đi sẽ bước trên con đường sán lạn một đi không trở lại.
Đương nhiên, cũng có những người mong gặp được những đạu diện có mắt nhìn người, có thể giúp bản thân mình trở thành ngôi sao trong tương lai.
Trong lòng mỗi người đều có ước mơ, nhưng những ước mơ ấy có thể thực hiện, thường thì phải cố gắng rất lớn hoặc không… hầu hết mọi người đều mong chờ vào vận may hoặc sự trùng hợp.
Trái tim tôi cảm thấy vừa tiếc nuối cho các cô gái ấy, vừa cảm thấy mình thật sự may mắn, khi cần sự giúp đỡ nhất đã gặp được Hoàng Linh, sau đó trong lúc không còn nơi nào để đi lại gặp được Cố Thành Phan.
Là may mắn hay là do ý trời?
Có thể là đúng, nghĩ như vậy tôi lại uống một cốc rượu.
Chí ít Trình Ngân Hằng trước kia cũng chỉ là nhân viên tiếp rượu, rượu bia không hề làm say lòng người.
“Phục vụ!” Tôi gọi: “Ba chai Whisky, tôi là bạn của Hoàng Linh sếp của các người, mang tới cho tôi thứ tốt nhất, mạnh nhất.”
Nhân viên phục vụ nhìn tôi, hơi do dự nói: “Chị Ngân Hằng… cho có thể không uống nữa không, đây… đây… đây đã là chai thứ hao mươi rồi, bây giờ… sao lại còn gọi Whisky?”
Tôi ném một chái rượu đi: “Hoàng Linh đã nói rồi, rượu của METOO tôi uống gì cũng được, nói lắm lời thế? Nhanh, nhanh lên, mang rượu tới đây…”
Tôi tin rằng tôi của hiện tại giống như một con điên.
Nhưng… mục đích của tôi chính là muốn không say không về!
Không không không, tôi say tôi cũng không về, tôi đã đồng ý với Hoàng Linh tôi sẽ ở lại đây qua đêm.
Nghĩ tới vậy, tôi lại uống thêm một ly rượu.
Uống nhiều rượu sẽ dễ dàng xảy ra chuyện gì chứ?
Là mượn rượu giả điên sao? Không không không, không phải, nói ra những lời thật lòng? Không không không, cũng không phải.
Là cái gì?
Đi tiểu…
Đúng đúng đúng, phải đi tiểu, uống quá nhiều rượu không thể chê, nhưng khi đi đi tiểu thực sự là phiền phức.
Tôi thất tha thất thểu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Có nhân viên phục vụ định đỡ tôi, tôi đẩy ra, nói một cách đầy chọc tức: “Làm gì? Anh sợ tôi chết trong đó sao? Đừng sợ, tôi… tôi chỉ đi vệ sinh, ngoan nào, về làm việc đi.”
Tuy tôi thấy cảnh vật trước mắt cứ lảo đảo nhưng đầu của tôi vẫn tỉnh táo, sao có thể dễ dàng ngã xuống chứ, tối nay… còn chưa bắt đầu mà!
Nghĩ vậy tôi mỉm cười vỗ vào gương mặt anh ta:” Ngoan, ở đây đừng động đậy, đừng động đậy…”
Sau khi đuổi nhân viên phục vụ đi, tôi mới yên tâm bước về phía phòng vệ sinh, mẹ nó nếu như một người đàn ông đi theo tôi vào phòng vệ sinh, thì sẽ xấu hổ tới mức nào, Hoàng Linh thật là, không biết suy nghĩ gì hết.
Còn nữa, còn nữa, Cố Thành Phan vẫn chưa liên lạc với tôi, chẳng lẽ… trong mắt anh ấy tôi không là gì cả sao? Đã nói tôi là cục cưng cơ mà?
Đàn ông, đúng là lừa đảo hết, mẹ nó, toàn là lừa đảo.
Nghĩ vậy tôi lại cố gắng đi vào phòng vệ sinh, ở trong phòng vệ sinh, tôi nhìn thấy mình trong gương đầu tóc rối bời, không nhịn được muốn cho mình một bạt tai, Trình Ngân Hằng hãy xem xem bộ dạng của mày bây giờ đi, có chút nào giống dáng vẻ của một ngôi sao không kia chứ!
Hoàn toàn giống như một con sói lang thang đầu đường xó chợ, sói cũng không được, mày chính là một con chuột nhỏ.
Tôi đi ra khỏi phòng vệ sinh, nghênh ngang định quay về uống tiếp.
Đột nhiên trước mặt tôi tối sầm lại, mũi và miệng bị bịt kín, sau lưng bị kề một con sao mát lạnh.
Tôi thừa nhân, giờ phút này, tôi dấy lên sự sợ hãi, nhân viên phục mà Hoàng Linh cử tới trông chừng tôi vì sợ tôi không tự đi được nên vẫn lén lút đi theo, tôi quay lại sẽ không cáu anh ta, không trêu đùa anh ta nữa, tôi đồng ý để anh ta trông chừng.
Tôi tôi tôi… người đó kề dao vào người tôi còn nói bên tai tôi: “Trình Ngân Hằng, trong ly rượu của cô vừa nãy có chưa thuốc mê, tôi khuyên cô đừng nên hành động liều lĩnh.”
Hành động liều lĩnh? Nói đùa sao, tôi dám hành động liều lĩnh sao?
Tôi cười hịp mắt nói với người bịt mặt: “Yên tâm đi, anh muốn làm gì, tôi đều đồng ý, cơ thể tôi sao? Tiền sao? Còn gì nữa?”
Có lẽ là không thể tin được một minh tinh như tôi lại có thể chủ động nói những lời này, đối phương khẽ run rẩy, lập tức nói: “Tôi muốn tất, nhưng… không phải cho tôi, tốt nhất là đừng có giở mánh khóe gì, nghe rõ chưa?”
Tôi run rẩy, vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, yên tâm đi, có chuyện gì mà quan trọng hơn mạng sống, anh cũng biết Trình Ngân Hằng tôi là một người tham sống sợ chết, anh yên tâm, anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm đó.”
Đối phương thấy dáng vẻ tôi vô cùng nhát gan sợ hãi, sự đề phòng của anh ta đã giảm đi, anh ta vui mừng nói: “Cũng đúng, tin rằng cô sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, được, tiếp theo đây, cô nghe theo lời tôi, tốt nhất là cô nên cầu trời khấn phật chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi METOO đi.”
Tôi cười, sau đó nói rằng: “Hay là.. .tôi nói cho anh biết cách có thể thoát khỏi METOO nhé?”
Người bịt mặt mặc áo đen kề sao ở sao lưng tôi, khẽ nói: “Tôi nói rồi đừng có giở trò.”
Tôi giơ tay ra, nói: “Anh quen METOO hơn hay là tôi quen thuộc METOO hơn đây!”
Đối phương nhìn tôi nghi ngờ, nói một cách bất mãn: “Đương nhiên là cô.”
Tôi vỗ tay nói: “Đúng rồi, vậy anh phải biết tôi chỉ đường thì sẽ không bao giờ sai! Đúng không nào? Anh cứ suy nghĩ đi, mạng của tôi vẫn nằm trong tay anh, tôi không thể nào từ bỏ mạng sống của mình để rước họa vào thân chứ?”
Nhìn thấy người áo đen lắc đầu, tôi vội vàng rèn sắt khi còn đang nóng: “Cho nên, anh tin tôi đi, đầu tiên là rẽ trái, rồi đi thẳng rồi lại rẽ trái, rồi đi thẳng rồi lại rẽ phải, chính là cửa sau rồi, anh cần gì phải ra ngoài từ cửa trước, hơn nữa, cửa trước sẽ dài hơn đường mà tôi chỉ cho anh nhiều, anh nói xem có đúng không?”
Người bịt mặt yên lặng lắng nghe phân tích của tôi, lập tức nói: “Cô nhớ kỹ cho tôi, nếu cô dám giở trò, dao của tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tôi biết rồi, không đâu.”
Người áo đen để tôi đi, bộ óc của tôi nhanh chóng nẩy số, từ con đường này ra ngoài có ba cách chạy trốn…
CHƯƠNG 160: CÒN CÓ NGƯỜI BỊT MẶT
Đêm tối, là thời gian ồn ào nhất, cũng là cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng.
METOO về đêm rất náo nhiệt, người thì uống rượu, người thì đánh bài, người tán gái, đủ loại người, gì cũng có.
Tôi nhìn thấy những người trước mặt, cố gắng thể hiện bản thân để thu hút ánh nhìn của người khác, thực sự cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Ai mà không hi vọng mình trở nên xinh đẹp hơn để có thể gặp một anh chàng đẹp trai giàu có ở đây, đưa mình đi, từ đó trở đi sẽ bước trên con đường sán lạn một đi không trở lại.
Đương nhiên, cũng có những người mong gặp được những đạu diện có mắt nhìn người, có thể giúp bản thân mình trở thành ngôi sao trong tương lai.
Trong lòng mỗi người đều có ước mơ, nhưng những ước mơ ấy có thể thực hiện, thường thì phải cố gắng rất lớn hoặc không… hầu hết mọi người đều mong chờ vào vận may hoặc sự trùng hợp.
Trái tim tôi cảm thấy vừa tiếc nuối cho các cô gái ấy, vừa cảm thấy mình thật sự may mắn, khi cần sự giúp đỡ nhất đã gặp được Hoàng Linh, sau đó trong lúc không còn nơi nào để đi lại gặp được Cố Thành Phan.
Là may mắn hay là do ý trời?
Có thể là đúng, nghĩ như vậy tôi lại uống một cốc rượu.
Chí ít Trình Ngân Hằng trước kia cũng chỉ là nhân viên tiếp rượu, rượu bia không hề làm say lòng người.
“Phục vụ!” Tôi gọi: “Ba chai Whisky, tôi là bạn của Hoàng Linh sếp của các người, mang tới cho tôi thứ tốt nhất, mạnh nhất.”
Nhân viên phục vụ nhìn tôi, hơi do dự nói: “Chị Ngân Hằng… cho có thể không uống nữa không, đây… đây… đây đã là chai thứ hao mươi rồi, bây giờ… sao lại còn gọi Whisky?”
Tôi ném một chái rượu đi: “Hoàng Linh đã nói rồi, rượu của METOO tôi uống gì cũng được, nói lắm lời thế? Nhanh, nhanh lên, mang rượu tới đây…”
Tôi tin rằng tôi của hiện tại giống như một con điên.
Nhưng… mục đích của tôi chính là muốn không say không về!
Không không không, tôi say tôi cũng không về, tôi đã đồng ý với Hoàng Linh tôi sẽ ở lại đây qua đêm.
Nghĩ tới vậy, tôi lại uống thêm một ly rượu.
Uống nhiều rượu sẽ dễ dàng xảy ra chuyện gì chứ?
Là mượn rượu giả điên sao? Không không không, không phải, nói ra những lời thật lòng? Không không không, cũng không phải.
Là cái gì?
Đi tiểu…
Đúng đúng đúng, phải đi tiểu, uống quá nhiều rượu không thể chê, nhưng khi đi đi tiểu thực sự là phiền phức.
Tôi thất tha thất thểu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Có nhân viên phục vụ định đỡ tôi, tôi đẩy ra, nói một cách đầy chọc tức: “Làm gì? Anh sợ tôi chết trong đó sao? Đừng sợ, tôi… tôi chỉ đi vệ sinh, ngoan nào, về làm việc đi.”
Tuy tôi thấy cảnh vật trước mắt cứ lảo đảo nhưng đầu của tôi vẫn tỉnh táo, sao có thể dễ dàng ngã xuống chứ, tối nay… còn chưa bắt đầu mà!
Nghĩ vậy tôi mỉm cười vỗ vào gương mặt anh ta:” Ngoan, ở đây đừng động đậy, đừng động đậy…”
Sau khi đuổi nhân viên phục vụ đi, tôi mới yên tâm bước về phía phòng vệ sinh, mẹ nó nếu như một người đàn ông đi theo tôi vào phòng vệ sinh, thì sẽ xấu hổ tới mức nào, Hoàng Linh thật là, không biết suy nghĩ gì hết.
Còn nữa, còn nữa, Cố Thành Phan vẫn chưa liên lạc với tôi, chẳng lẽ… trong mắt anh ấy tôi không là gì cả sao? Đã nói tôi là cục cưng cơ mà?
Đàn ông, đúng là lừa đảo hết, mẹ nó, toàn là lừa đảo.
Nghĩ vậy tôi lại cố gắng đi vào phòng vệ sinh, ở trong phòng vệ sinh, tôi nhìn thấy mình trong gương đầu tóc rối bời, không nhịn được muốn cho mình một bạt tai, Trình Ngân Hằng hãy xem xem bộ dạng của mày bây giờ đi, có chút nào giống dáng vẻ của một ngôi sao không kia chứ!
Hoàn toàn giống như một con sói lang thang đầu đường xó chợ, sói cũng không được, mày chính là một con chuột nhỏ.
Tôi đi ra khỏi phòng vệ sinh, nghênh ngang định quay về uống tiếp.
Đột nhiên trước mặt tôi tối sầm lại, mũi và miệng bị bịt kín, sau lưng bị kề một con sao mát lạnh.
Tôi thừa nhân, giờ phút này, tôi dấy lên sự sợ hãi, nhân viên phục mà Hoàng Linh cử tới trông chừng tôi vì sợ tôi không tự đi được nên vẫn lén lút đi theo, tôi quay lại sẽ không cáu anh ta, không trêu đùa anh ta nữa, tôi đồng ý để anh ta trông chừng.
Tôi tôi tôi… người đó kề dao vào người tôi còn nói bên tai tôi: “Trình Ngân Hằng, trong ly rượu của cô vừa nãy có chưa thuốc mê, tôi khuyên cô đừng nên hành động liều lĩnh.”
Hành động liều lĩnh? Nói đùa sao, tôi dám hành động liều lĩnh sao?
Tôi cười hịp mắt nói với người bịt mặt: “Yên tâm đi, anh muốn làm gì, tôi đều đồng ý, cơ thể tôi sao? Tiền sao? Còn gì nữa?”
Có lẽ là không thể tin được một minh tinh như tôi lại có thể chủ động nói những lời này, đối phương khẽ run rẩy, lập tức nói: “Tôi muốn tất, nhưng… không phải cho tôi, tốt nhất là đừng có giở mánh khóe gì, nghe rõ chưa?”
Tôi run rẩy, vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, yên tâm đi, có chuyện gì mà quan trọng hơn mạng sống, anh cũng biết Trình Ngân Hằng tôi là một người tham sống sợ chết, anh yên tâm, anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm đó.”
Đối phương thấy dáng vẻ tôi vô cùng nhát gan sợ hãi, sự đề phòng của anh ta đã giảm đi, anh ta vui mừng nói: “Cũng đúng, tin rằng cô sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, được, tiếp theo đây, cô nghe theo lời tôi, tốt nhất là cô nên cầu trời khấn phật chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi METOO đi.”
Tôi cười, sau đó nói rằng: “Hay là.. .tôi nói cho anh biết cách có thể thoát khỏi METOO nhé?”
Người bịt mặt mặc áo đen kề sao ở sao lưng tôi, khẽ nói: “Tôi nói rồi đừng có giở trò.”
Tôi giơ tay ra, nói: “Anh quen METOO hơn hay là tôi quen thuộc METOO hơn đây!”
Đối phương nhìn tôi nghi ngờ, nói một cách bất mãn: “Đương nhiên là cô.”
Tôi vỗ tay nói: “Đúng rồi, vậy anh phải biết tôi chỉ đường thì sẽ không bao giờ sai! Đúng không nào? Anh cứ suy nghĩ đi, mạng của tôi vẫn nằm trong tay anh, tôi không thể nào từ bỏ mạng sống của mình để rước họa vào thân chứ?”
Nhìn thấy người áo đen lắc đầu, tôi vội vàng rèn sắt khi còn đang nóng: “Cho nên, anh tin tôi đi, đầu tiên là rẽ trái, rồi đi thẳng rồi lại rẽ trái, rồi đi thẳng rồi lại rẽ phải, chính là cửa sau rồi, anh cần gì phải ra ngoài từ cửa trước, hơn nữa, cửa trước sẽ dài hơn đường mà tôi chỉ cho anh nhiều, anh nói xem có đúng không?”
Người bịt mặt yên lặng lắng nghe phân tích của tôi, lập tức nói: “Cô nhớ kỹ cho tôi, nếu cô dám giở trò, dao của tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tôi biết rồi, không đâu.”
Người áo đen để tôi đi, bộ óc của tôi nhanh chóng nẩy số, từ con đường này ra ngoài có ba cách chạy trốn…
Bình luận facebook