Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
CHƯƠNG 91: SỰ CHUA XÓT CỦA PHẠM HIỂU LÂM
CHƯƠNG 91: SỰ CHUA XÓT CỦA PHẠM HIỂU LÂM
Đưa mắt nhìn người ấy rời đi, trong lòng Phùng Giang đầy nghi ngờ, nhưng chưa kịp giải đáp nghi ngờ thì anh tôi đã nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp.
Là Phạm Hiểu Lâm gọi tới.
Phùng Giang đầy vui mừng nghe điện thoại, ngọt ngào nói: “Em yêu... sao vậy? Nhớ tôi à?”
Phạm Hiểu Lâm cười khúc khích: “Ha ha ha... Đạo diễn Phùng… đúng là dẻo miệng, đương nhiên là nhớ anh rồi, có điều quan trọng nhất là... em có một tin tốt, không biết... anh có muốn nghe hay không? Ha ha ha... ” Giọng điệu lấp lửng của cô tôi khiến Phùng Giang ngứa ngáy.
Phùng Giang im lặng một lúc, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Là... tin tức tốt gì vậy? Có liên quan đến Trình Ngân Hằng sao?”
Giọng điệu của Phạm Hiểu Lâm có chút không hài lòng: “Ây dô, đạo diễn Phùng bộc lộ bản tính rồi à?”
Nhưng Phạm Hiểu Lâm cũng là người biết điều, nếu không thì cũng chẳng thể trèo lên vị trí bên cạnh Phùng Giang giữa muôn vàn cô gái xinh đẹp hơn cô ta.
Thế nên Phạm Hiểu Lâm lập tức nói: “Đúng là chuyện liên quan đến Ngân Hằng, đạo diễn Phùng có muốn đoán thử không?”
Trong lòng Phùng Giang thực ra muốn biết bí mật này lắm rồi, nhưng anh tôi không thể để Phạm Hiểu Lâm dắt mũi, nếu có người dắt mũi anh tôi thì người phụ nữ này đã không thể khống chế được nữa, vì thế Phùng Giang nhắc nhở mình phải bình tĩnh.
Phùng Giang bình thản nói: “Ồ... Vậy sao? Tôi đoán... Tôi không đoán được... Đồ tinh quái bé nhỏ... ”
Phụ nữ không thể dính chiêu này, đàn ông dẻo miệng, nhưng rất nhiều người phụ nữ lại thích chiêu này.
Phạm Hiểu Lâm cũng hiểu được đây là lúc tước vũ khí đầu hàng, cho nên nói: “Ha ha ha... Ngân Hằng bị Phạm Đình gọi về nhà rồi, em đương nhiên sẽ không nói cho anh biết vì sao em biết được! Duy trì sự thần bí thì sau này mới có bất ngờ.”
Phạm Đình gọi Ngân Hằng về nhà, xem ra là đã nghi ngờ Ngân Hằng rồi, đây thực sự là một tin tốt, rốt cuộc làm thế nào Phạm Hiểu Lâm biết được, Phùng Giang cũng không quá tò mò.
Phùng Giang vui vẻ nhẹ nhàng nói với Phạm Hiểu Lâm: “Hiểu Lâm... Em giỏi quá, nói đi... Tối hôm nay muốn ăn gì? Tôi dẫn em đi ăn. Món tây hay là... ”
Phạm Hiểu Lâm dí dỏm cắt lời Phùng Giang, nói rằng: “Không muốn ăn gì cả, em chỉ muốn ăn anh.”
Phụ nữ thích lời ngon ngọt, đàn ông thích phụ nữ làm nũng với mình, đây là đạo lý ai cũng biết, nhưng có rất nhiều người hao tổn tâm sức cũng không hiểu được.
Mà có vài người lại tự hiểu được.
Vì sao?
Thực ra ai cũng có thể, chỉ là có người sẽ không làm việc mình không thích vì sự sinh tồn của bản thân, điều đó không cần thiết, còn một số người vì đạt được mục đích, vì sinh tồn mà phải học hỏi chút ít kỹ năng.
Ai cũng có thể, chỉ là có người không bị ép đến bước này.
Phùng Giang trả lời rất hưởng thụ: “Cục cưng ngoan, nghe ngóng tin tức thật tốt rồi về sẽ cho em ăn đủ.”
Phạm Hiểu Lâm đầy vui mừng trả lời: “Được, em chờ anh, cúp nha, bye bye!”
Phùng Giang cũng cười nói: “Được, bye bye.”
Sau khi cúp điện thoại, Phạm Hiểu Lâm nhìn người ngồi bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn toà nhà cao tầng ngoài cửa xe, trong đó có phòng làm việc của Phùng Giang.
Người đàn ông cười gật đầu, đốt một điếu thuốc, vừa cười vừa nói một cách quỷ quái: “Khả năng diễn xuất của cô Phạm Hiểu Lâm quả nhiên rất giỏi, con đường diễn viên rất thích hợp với cô.”
Phạm Hiểu Lâm cười cười, có chút không hiểu hỏi: “Tôi chỉ có chút không rõ, vì sao anh mới đi ra từ phòng làm việc của anh tôi mà lại bắt tôi gọi cuộc điện thoại này?”
Người đó có vành mắt dài, mắt híp lại thành một đường mỏng, trả lời tựa như đang trầm tư: “Rất đơn giản... Bởi vì đã đồng ý với cô, nâng cô lên.”
Phạm Hiểu Lâm ngơ ngác gật đầu, hiểu được đôi chút, hắn làm vậy đều có lợi cho cả hai.
Người đó nhìn Phạm Hiểu Lâm, cũng biết người phụ nữ này sẽ không gây trở ngại quá nhiều chuyện của bản thân, suy cho cùng không thể so được với Phùng Giang, anh tôi dù gì cũng có thế lực của mình.
Nhưng... Phạm Hiểu Lâm chỉ là người phụ nữ dựa dẫm Phùng Giang, chẳng là gì ghê gớm.
Cho nên hắn chậm rãi lên tiếng giải đáp những thắc mắc của Phạm Hiểu Lâm: “Cô nghĩ đi, nếu là tôi nói, cùng lắm Phùng Giang càng thêm tin tưởng tôi mà thôi, cũng không có ý nghĩa gì, tôi đã được anh tôi tin tưởng, còn khiến anh tôi tin tôi thì đâu có nghĩa gì?”
Phạm Hiểu Lâm tán thành gật đầu, hắn liền tiếp tục giải thích: “Nhưng... nếu cô nói, thứ nhất sẽ khiến Phùng Giang cảm thấy cô đáng tin, dù sao con người của đạo diễn Phùng chẳng ra gì, thế nhưng... tài nguyên lại rất nhiều.”
Nói rõ điểm này, Phạm Hiểu Lâm đã hiểu ý đại khái, hắn nói thẳng: “Tôi hy vọng cô đứng vững trước Phùng Giang, như vậy mới có lợi cho tôi và cô.”
Phạm Hiểu Lâm khẽ cau mày, sao hắn lại cho rằng mình vẫn chưa đứng vững trước mặt Phùng Giang chứ?
Người đàn ông hút hết điếu thuốc, dập tắt tàn thuốc, rất nghiêm túc nói với Phạm Hiểu Lâm: “Cô có thể cảm thấy cô đã đứng vững trước mặt đạo diễn Phùng, thế nhưng có lẽ cô không biết ngoài cô ra, Phùng Giang còn có một người phụ nữ rất mạnh mẽ, tôi biết mười bốn tuổi cô đã vào giới này, nhưng cô biết không? Người đó mười sáu tuổi đã là đỉnh cao trong giới, hơn nữa cô tôi lớn tuổi hơn cô, kinh nghiệm nhiều hơn cô, tôi nói với cô nhiều như vậy, chỉ là bởi vì... cá nhân tôi cảm thấy tất cả mọi thứ của cô đều không dễ dàng, phải cực kỳ cố gắng mới có được, không như một số người vừa muốn đạt được mà lại không nỡ trả giá, càng không giống vài người, trời sinh đã sở hữu những thứ rất tốt, tôi hy vọng cô nhớ kỹ những lời này, cũng hy vọng điều này có thể giúp cho cô.”
Đúng như trong dự đoán của người đàn ông đó, những lời này chọt trúng tim đen của Phạm Hiểu Lâm, quả thực bản thân đã trải qua tất cả những điều này, là mình trả giá từng chút một mới có được những thứ này, cho nên những lời hắn nói vì thật lòng suy nghĩ cho mình cũng được, là giả tạo bẫy mình cũng không sao, trong lòng cô tôi đang nổi sóng lớn.
Đã nhiều năm như vậy, cô tôi đều một mình nhịn nhục, chịu đựng những chuyện mình không thích, chịu đựng sự đàm tiếu của người khác, chịu đựng sự ngờ vực vô căn cứ của người ngoài.
Từ trước đến nay chưa có ai nói nhiều như vậy, hoàn toàn không có ai suy nghĩ cho mình, sự chua xót ập đến trong lòng cô ta.
Nhìn Phạm Hiểu Lâm bị mình đả kích, thực ra trong lòng cũng có chút băn khoăn, người đời chỉ biết làm người tốt tuyệt đối, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, từ đó phê phán những người sống tốt hơn mình đều trèo lên nhờ những thủ đoạn không ra gì.
Nhưng... trên thế giới này, nào có nhiều chuyện tốt như vậy, phần nhiều là những chuyện bạn không thể đối mặt trong cuộc sống, tức giận, bực mình, đã sứt còn mẻ thêm.
Không vì sao, vì duy trì bề ngoài cao sang, mặc dù cuộc sống có vết thương cũng phải sống thật tốt, cũng phải rạng rỡ đi ra ngoài.
Cho nên những lời nửa thật nửa giả hắn nói với Phạm Hiểu Lâm không chỉ vì khiến cô tôi cảm động, còn là vì những suy nghĩ này trong lòng.
Phạm Hiểu Lâm nhìn người người trước mặt không khỏi có chút sợ hãi, rốt cuộc người đàn ông đó đã trải qua điều gì mà biết được điều trong lòng một người phụ nữ cần nhất.
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Phạm Hiểu Lâm.
Phạm Hiểu Lâm cũng không nhịn được nữa, khóc sụt sùi, đè nén rồi khóc lên tiếng.
Thế giới đen tối này rốt cuộc đến khi nào mới có thể tốt lên, cuộc đời u ám này ai thích thì cứ lấy đi! Bản thân mình... Từ bỏ...
Lúc mới đến thành phố G, cô tôi cũng tràn đầy chờ mong như những người mới tới thành phố lớn, tràn đầy mong chờ với những thứ chưa biết.
Phạm Hiểu Lâm cũng thử sức tự mình lăn lộn, cố gắng tiến lên.
Mười bốn tuổi, rất nhiều người vẫn đang học lớp chín cấp hai.
Vì bản thân may mắn được chọn quay một quảng cáo, thế nên cô tôi tràn ngập mộng mơ với thế giới này, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho bà ngoại đã ở bên cạnh nuôi mình từ nhỏ đến lớn.
Phạm Hiểu Lâm nói: “Đưa tôi đi đua xe đi, tôi nghĩ... chắc anh cũng biết cách đua xe chứ!”
Người đàn ông nở nụ cười: “Cô Phạm Hiểu Lâm, tôi không cần thiết phải thực hiện yêu cầu này của cô.”
Phạm Hiểu Lâm nghĩ thầm: Cũng đúng, người khác dựa vào cái gì mà phải nghe lời mình? Dù sao mình cũng làm việc cho đối phương, cũng không nắm được điểm yếu của đối phương, quyền gì mà yêu cầu chứ.
Đang chuẩn bị thức thời xuống xe, người đàn ông lại nói lần nữa: “Có điều gần đây tâm trạng của tôi khá tốt, có thể đưa cô đi.”
Phạm Hiểu Lâm có chút kinh ngạc, không ngờ hắn lại đồng ý.
Người đàn ông nhìn ánh mắt không dám tin của Phạm Hiểu Lâm, nói: “Chuẩn bị xong chưa? Xuất phát đây!”
Xe bỗng nhiên tăng tốc lao vụt đi.
CHƯƠNG 91: SỰ CHUA XÓT CỦA PHẠM HIỂU LÂM
Đưa mắt nhìn người ấy rời đi, trong lòng Phùng Giang đầy nghi ngờ, nhưng chưa kịp giải đáp nghi ngờ thì anh tôi đã nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp.
Là Phạm Hiểu Lâm gọi tới.
Phùng Giang đầy vui mừng nghe điện thoại, ngọt ngào nói: “Em yêu... sao vậy? Nhớ tôi à?”
Phạm Hiểu Lâm cười khúc khích: “Ha ha ha... Đạo diễn Phùng… đúng là dẻo miệng, đương nhiên là nhớ anh rồi, có điều quan trọng nhất là... em có một tin tốt, không biết... anh có muốn nghe hay không? Ha ha ha... ” Giọng điệu lấp lửng của cô tôi khiến Phùng Giang ngứa ngáy.
Phùng Giang im lặng một lúc, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Là... tin tức tốt gì vậy? Có liên quan đến Trình Ngân Hằng sao?”
Giọng điệu của Phạm Hiểu Lâm có chút không hài lòng: “Ây dô, đạo diễn Phùng bộc lộ bản tính rồi à?”
Nhưng Phạm Hiểu Lâm cũng là người biết điều, nếu không thì cũng chẳng thể trèo lên vị trí bên cạnh Phùng Giang giữa muôn vàn cô gái xinh đẹp hơn cô ta.
Thế nên Phạm Hiểu Lâm lập tức nói: “Đúng là chuyện liên quan đến Ngân Hằng, đạo diễn Phùng có muốn đoán thử không?”
Trong lòng Phùng Giang thực ra muốn biết bí mật này lắm rồi, nhưng anh tôi không thể để Phạm Hiểu Lâm dắt mũi, nếu có người dắt mũi anh tôi thì người phụ nữ này đã không thể khống chế được nữa, vì thế Phùng Giang nhắc nhở mình phải bình tĩnh.
Phùng Giang bình thản nói: “Ồ... Vậy sao? Tôi đoán... Tôi không đoán được... Đồ tinh quái bé nhỏ... ”
Phụ nữ không thể dính chiêu này, đàn ông dẻo miệng, nhưng rất nhiều người phụ nữ lại thích chiêu này.
Phạm Hiểu Lâm cũng hiểu được đây là lúc tước vũ khí đầu hàng, cho nên nói: “Ha ha ha... Ngân Hằng bị Phạm Đình gọi về nhà rồi, em đương nhiên sẽ không nói cho anh biết vì sao em biết được! Duy trì sự thần bí thì sau này mới có bất ngờ.”
Phạm Đình gọi Ngân Hằng về nhà, xem ra là đã nghi ngờ Ngân Hằng rồi, đây thực sự là một tin tốt, rốt cuộc làm thế nào Phạm Hiểu Lâm biết được, Phùng Giang cũng không quá tò mò.
Phùng Giang vui vẻ nhẹ nhàng nói với Phạm Hiểu Lâm: “Hiểu Lâm... Em giỏi quá, nói đi... Tối hôm nay muốn ăn gì? Tôi dẫn em đi ăn. Món tây hay là... ”
Phạm Hiểu Lâm dí dỏm cắt lời Phùng Giang, nói rằng: “Không muốn ăn gì cả, em chỉ muốn ăn anh.”
Phụ nữ thích lời ngon ngọt, đàn ông thích phụ nữ làm nũng với mình, đây là đạo lý ai cũng biết, nhưng có rất nhiều người hao tổn tâm sức cũng không hiểu được.
Mà có vài người lại tự hiểu được.
Vì sao?
Thực ra ai cũng có thể, chỉ là có người sẽ không làm việc mình không thích vì sự sinh tồn của bản thân, điều đó không cần thiết, còn một số người vì đạt được mục đích, vì sinh tồn mà phải học hỏi chút ít kỹ năng.
Ai cũng có thể, chỉ là có người không bị ép đến bước này.
Phùng Giang trả lời rất hưởng thụ: “Cục cưng ngoan, nghe ngóng tin tức thật tốt rồi về sẽ cho em ăn đủ.”
Phạm Hiểu Lâm đầy vui mừng trả lời: “Được, em chờ anh, cúp nha, bye bye!”
Phùng Giang cũng cười nói: “Được, bye bye.”
Sau khi cúp điện thoại, Phạm Hiểu Lâm nhìn người ngồi bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn toà nhà cao tầng ngoài cửa xe, trong đó có phòng làm việc của Phùng Giang.
Người đàn ông cười gật đầu, đốt một điếu thuốc, vừa cười vừa nói một cách quỷ quái: “Khả năng diễn xuất của cô Phạm Hiểu Lâm quả nhiên rất giỏi, con đường diễn viên rất thích hợp với cô.”
Phạm Hiểu Lâm cười cười, có chút không hiểu hỏi: “Tôi chỉ có chút không rõ, vì sao anh mới đi ra từ phòng làm việc của anh tôi mà lại bắt tôi gọi cuộc điện thoại này?”
Người đó có vành mắt dài, mắt híp lại thành một đường mỏng, trả lời tựa như đang trầm tư: “Rất đơn giản... Bởi vì đã đồng ý với cô, nâng cô lên.”
Phạm Hiểu Lâm ngơ ngác gật đầu, hiểu được đôi chút, hắn làm vậy đều có lợi cho cả hai.
Người đó nhìn Phạm Hiểu Lâm, cũng biết người phụ nữ này sẽ không gây trở ngại quá nhiều chuyện của bản thân, suy cho cùng không thể so được với Phùng Giang, anh tôi dù gì cũng có thế lực của mình.
Nhưng... Phạm Hiểu Lâm chỉ là người phụ nữ dựa dẫm Phùng Giang, chẳng là gì ghê gớm.
Cho nên hắn chậm rãi lên tiếng giải đáp những thắc mắc của Phạm Hiểu Lâm: “Cô nghĩ đi, nếu là tôi nói, cùng lắm Phùng Giang càng thêm tin tưởng tôi mà thôi, cũng không có ý nghĩa gì, tôi đã được anh tôi tin tưởng, còn khiến anh tôi tin tôi thì đâu có nghĩa gì?”
Phạm Hiểu Lâm tán thành gật đầu, hắn liền tiếp tục giải thích: “Nhưng... nếu cô nói, thứ nhất sẽ khiến Phùng Giang cảm thấy cô đáng tin, dù sao con người của đạo diễn Phùng chẳng ra gì, thế nhưng... tài nguyên lại rất nhiều.”
Nói rõ điểm này, Phạm Hiểu Lâm đã hiểu ý đại khái, hắn nói thẳng: “Tôi hy vọng cô đứng vững trước Phùng Giang, như vậy mới có lợi cho tôi và cô.”
Phạm Hiểu Lâm khẽ cau mày, sao hắn lại cho rằng mình vẫn chưa đứng vững trước mặt Phùng Giang chứ?
Người đàn ông hút hết điếu thuốc, dập tắt tàn thuốc, rất nghiêm túc nói với Phạm Hiểu Lâm: “Cô có thể cảm thấy cô đã đứng vững trước mặt đạo diễn Phùng, thế nhưng có lẽ cô không biết ngoài cô ra, Phùng Giang còn có một người phụ nữ rất mạnh mẽ, tôi biết mười bốn tuổi cô đã vào giới này, nhưng cô biết không? Người đó mười sáu tuổi đã là đỉnh cao trong giới, hơn nữa cô tôi lớn tuổi hơn cô, kinh nghiệm nhiều hơn cô, tôi nói với cô nhiều như vậy, chỉ là bởi vì... cá nhân tôi cảm thấy tất cả mọi thứ của cô đều không dễ dàng, phải cực kỳ cố gắng mới có được, không như một số người vừa muốn đạt được mà lại không nỡ trả giá, càng không giống vài người, trời sinh đã sở hữu những thứ rất tốt, tôi hy vọng cô nhớ kỹ những lời này, cũng hy vọng điều này có thể giúp cho cô.”
Đúng như trong dự đoán của người đàn ông đó, những lời này chọt trúng tim đen của Phạm Hiểu Lâm, quả thực bản thân đã trải qua tất cả những điều này, là mình trả giá từng chút một mới có được những thứ này, cho nên những lời hắn nói vì thật lòng suy nghĩ cho mình cũng được, là giả tạo bẫy mình cũng không sao, trong lòng cô tôi đang nổi sóng lớn.
Đã nhiều năm như vậy, cô tôi đều một mình nhịn nhục, chịu đựng những chuyện mình không thích, chịu đựng sự đàm tiếu của người khác, chịu đựng sự ngờ vực vô căn cứ của người ngoài.
Từ trước đến nay chưa có ai nói nhiều như vậy, hoàn toàn không có ai suy nghĩ cho mình, sự chua xót ập đến trong lòng cô ta.
Nhìn Phạm Hiểu Lâm bị mình đả kích, thực ra trong lòng cũng có chút băn khoăn, người đời chỉ biết làm người tốt tuyệt đối, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, từ đó phê phán những người sống tốt hơn mình đều trèo lên nhờ những thủ đoạn không ra gì.
Nhưng... trên thế giới này, nào có nhiều chuyện tốt như vậy, phần nhiều là những chuyện bạn không thể đối mặt trong cuộc sống, tức giận, bực mình, đã sứt còn mẻ thêm.
Không vì sao, vì duy trì bề ngoài cao sang, mặc dù cuộc sống có vết thương cũng phải sống thật tốt, cũng phải rạng rỡ đi ra ngoài.
Cho nên những lời nửa thật nửa giả hắn nói với Phạm Hiểu Lâm không chỉ vì khiến cô tôi cảm động, còn là vì những suy nghĩ này trong lòng.
Phạm Hiểu Lâm nhìn người người trước mặt không khỏi có chút sợ hãi, rốt cuộc người đàn ông đó đã trải qua điều gì mà biết được điều trong lòng một người phụ nữ cần nhất.
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Phạm Hiểu Lâm.
Phạm Hiểu Lâm cũng không nhịn được nữa, khóc sụt sùi, đè nén rồi khóc lên tiếng.
Thế giới đen tối này rốt cuộc đến khi nào mới có thể tốt lên, cuộc đời u ám này ai thích thì cứ lấy đi! Bản thân mình... Từ bỏ...
Lúc mới đến thành phố G, cô tôi cũng tràn đầy chờ mong như những người mới tới thành phố lớn, tràn đầy mong chờ với những thứ chưa biết.
Phạm Hiểu Lâm cũng thử sức tự mình lăn lộn, cố gắng tiến lên.
Mười bốn tuổi, rất nhiều người vẫn đang học lớp chín cấp hai.
Vì bản thân may mắn được chọn quay một quảng cáo, thế nên cô tôi tràn ngập mộng mơ với thế giới này, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho bà ngoại đã ở bên cạnh nuôi mình từ nhỏ đến lớn.
Phạm Hiểu Lâm nói: “Đưa tôi đi đua xe đi, tôi nghĩ... chắc anh cũng biết cách đua xe chứ!”
Người đàn ông nở nụ cười: “Cô Phạm Hiểu Lâm, tôi không cần thiết phải thực hiện yêu cầu này của cô.”
Phạm Hiểu Lâm nghĩ thầm: Cũng đúng, người khác dựa vào cái gì mà phải nghe lời mình? Dù sao mình cũng làm việc cho đối phương, cũng không nắm được điểm yếu của đối phương, quyền gì mà yêu cầu chứ.
Đang chuẩn bị thức thời xuống xe, người đàn ông lại nói lần nữa: “Có điều gần đây tâm trạng của tôi khá tốt, có thể đưa cô đi.”
Phạm Hiểu Lâm có chút kinh ngạc, không ngờ hắn lại đồng ý.
Người đàn ông nhìn ánh mắt không dám tin của Phạm Hiểu Lâm, nói: “Chuẩn bị xong chưa? Xuất phát đây!”
Xe bỗng nhiên tăng tốc lao vụt đi.