Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
CHƯƠNG 89: CUỘC ĐIỆN THOẠI BẤT NGỜ
CHƯƠNG 89: CUỘC ĐIỆN THOẠI BẤT NGỜ
Vì không muốn quấy rầy An Chi, cho nên sau khi đưa An Chi về nhà, tôi cũng trở lại căn hộ của Cố Thành Phan, không ngờ anh vẫn ngồi ở đó.
Trên bàn có mấy cái vỏ chai, chắc chắn là anh đã uống rượu. Cả đêm say rượu, sáng sớm khi tôi tỉnh lại, Cố Thành Phan vẫn còn đang ngủ. Cũng đúng, giày vò nhau cả đêm, không mệt mới lạ. Tôi thở dài một hơi thật sâu, đàn ông một khi đã keo kiệt nhỏ mọn thì thật sự còn hơn cả phụ nữ. Lại là một ngày mưa, gần đây thành phố G cứ mưa suốt, gió to nhiệt độ không khí cũng thấp, trời rất lạnh. Tôi nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, vậy mình lướt Weibo, xem điện thoại trước đã!
Tôi thường theo dõi những tin tức khán giả chú ý đến mọi lúc mọi nơi, tôi đang suy nghĩ xem nhận phim gì có thể đáp ứng được thị hiếu của khán giả. Tất nhiên, chính mình có thích hay không cũng rất quan trọng, nếu như tôi không thích, nhưng khán giả thích, như vậy bọn họ thích không phải là con người thật của tôi, đây là một sự lừa dối đối với tôi cũng như đối với người khác. Mở xem mục hot search hôm nay, tôi hoàn toàn hối hận. Phía trên tiêu đề màu đỏ có viết “Vu Mạnh đêm khuya hẹn hò với Trình Ngân Hằng.” “Trình Ngân Hằng mặc đồ đôi với Vu Mạnh” “Tiết lộ mối quan hệ giữa Trình Ngân Hằng với Vu Mạnh” Đầu óc tôi lập tức trở nên mơ hồ, lúc này Cố Thành Phan đã tỉnh dậy. “Đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói trầm thấp khiến tôi bỗng nhiên nhảy dựng lên. “Cố... Cố Thành Phan... ” Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì, tôi sợ anh xem được những tin tức này sẽ lại hiểu lầm mình. Cố Thành Phan rời giường mỉm cười nhìn khuôn mặt sững sờ của tôi, anh kéo tay tôi qua và nhìn thấy mấy cái tiêu đề đó trong điện thoại.
“Thế nào? Quả nhiên... Em vẫn còn chuyện muốn nói với anh ta đúng không?” Cố Thành Phan cúi đầu, muốn hôn lên môi của tôi. Tôi hoảng sợ lùi về sau một bước: “Không phải, Cố Thành Phan... ” Một khi anh nổi giận thì chuyện gì anh cũng có thể làm.
Đôi mắt của anh lạnh lẽo: “Qua đây.” Không hề tức giận nhưng từ anh toát ra một sức mạnh khủng khiếp. Tôi hơi sợ hãi, ngoan ngoãn bước về phía trước, để mặc anh nâng cằm lên thô lỗ hôn mình. “Đừng bao giờ cãi lời anh, cũng đừng bao giờ nghĩ sẽ phản bội anh, mèo con.”
Anh cảnh cáo vuốt ve cần cổ trắng như tuyết của tôi, con ngươi đen sâu sắc vô cùng lạnh lùng: “Nếu không anh sẽ khiến em phải hối hận cả đời.” Tôi rùng mình một cái, không chút nghi ngờ chắc chắn anh sẽ làm được chuyện này. Chỉ cần anh muốn, Trình Ngân Hằng tôi lập tức thân bại danh liệt.
Cố Thành Phan đi tới nói: “Có nhớ anh không?” Trình Ngân Hằng nghe thấy lời nói của Cố Thành Phan, làm bộ muốn đứng lên, anh liền thừa thế ôm lấy cơ thể mềm mại của Trình Ngân Hằng vào trong ngực, im lặng hôn từ mái tóc đến chiếc má hồng của cô.
Cố Thành Phan thật sự là một cao thủ tình trường, anh đùa giỡn khiến ý muốn từ chối trong đầu cô hoàn toàn tan chảy thành một vũng nước. Các giác quan trong người cô bị anh trêu chọc kích thích, cơ thể không ngừng vặn vẹo, giống như cành liễu lay động trước gió.
Hai cánh tay của Trình Ngân Hằng dùng sức ôm lại anh, run rẩy nói: “Cố Thành Phan... Em... Không có... “Anh thì thầm vào tai cô: “Anh tin em. Giờ thì đi nghỉ với anh.” Trình Ngân Hằng hơi nghi ngờ hỏi: “Tại sao? ... Sao... lại tin em như vậy... ”
Anh không trả lời, đỡ lấy cơ thể mệt mỏi yếu ớt của Trình Ngân Hằng, đi đến chiếc giường bên trong phòng ngủ, anh bế ngang cô đặt lên giường rồi nằm đè lên. Trình Ngân Hằng thấy hơi khó chịu: “Ưm hừ... Đừng mà... Ưm aaa... ”
Chỉ chốc lát sau, cô bị anh trêu đùa đã không nhịn được nữa. Bắt đầu vặn vẹo cơ thể mềm mại của mình. Ham muốn một khi được nhóm lên, thì không cách nào kiềm nén được. Anh nhanh chóng cởi quần áo của cô ra, trông cô giống như chú cừu nhỏ bị cắt trụi lông, sau đó chính mình cũng cởi trần như nhộng.
Trình Ngân Hằng hơi lo lắng, mặt mày ủ rũ: “Em... sợ... ” Cố Thành Phan lập tức an ủi cô nói: “Đồ ngốc, đừng căng thẳng, anh sẽ nhẹ nhàng, đừng sợ.” Anh nâng hai chân cô lên, thân dưới va chạm từng chút từng chút một, nhưng vẫn không khiến anh cảm thấy hài lòng. Mấy ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện... , ban đầu là Cố Thành Phan nổi máu ghen, sau đó là tức giận, nhưng tại sao bây giờ anh lại đối xử với cô như vậy.
Cố Thành Phan ôm chặt lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy của Trình Ngân Hằng, mặc kệ cô sống chết dùng hết sức lực, lên lên xuống xuống, tiếp tục co rúm, giống như hạt mưa chạm vào hoa tâm. “Ngân Hằng... em chỉ có thể thuộc về một mình anh... ”
Anh gào to một tiếng, bắn hết tinh dịch ra ngoài, ngã lên trên cơ thể mềm mại của Trình Ngân Hằng, hưởng thụ khoái cảm vô tận. Tôi nhìn Cố Thành Phan, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Vì sao?” Cố Thành Phan làm bộ như không hiểu gì hỏi: “Vì sao cái gì?” Cơ thể của tôi vừa phải chịu đựng tất cả những điều anh mang đến, mặc dù vẫn chưa thỏa mãn lắm, nhưng nếu tiếp tục làm thì tôi thực sự không chịu nổi.
Tôi nói: “Biết rõ còn hỏi.” Trên hot search có ảnh chụp của tôi với Vu Mạnh, đó là ảnh chụp trước kia khi Vu Mạnh đưa tôi về nhà. Còn nữa, đêm qua Vu Mạnh mặc bộ quần áo giống với bộ của tôi mặc hôm An Chi đi gặp Cố Vũ Thành.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng tôi biết, tôi không thể nào làm ra chuyện đó, dù sao, tôi cũng không dám phản bội Cố Thành Phan. Cố Thành Phan bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: “Em sẽ không làm như vậy, anh tin em.”
Cố Thành Phan liên tục nói ra các lý do: “Đầu tiên, mục đích của đối phương rõ ràng là chỉ muốn anh nhìn thấy những tin này. Thứ hai, so với những bài báo này, thì anh càng hiểu em hơn. Cuối cùng, anh hỏi em, Trình Ngân Hằng... nếu cho em thêm vài lá gan... em... có dám không?”
Tôi quả quyết lắc đầu, đừng nói tôi không có chí khí, tôi thực sự không dám, Cố Thành Phan là ai, còn tôi là ai chứ? Tôi vẫn phải dựa dẫm vào Cố Thành Phan! Cho nên... Tôi không dám, địa vị thấp kém như thế có thể sẽ là một trong những nguyên nhân khiến cuộc sống sau này của chúng tôi xuất hiện nhiều vấn đề hơn!
Cố Thành Phan mặc quần áo xong, nở nụ cười xấu xa nói: “Ngoan... anh đi làm đây, em ở nhà đợi anh.” Đây là điều tôi ngưỡng mộ Cố Thành Phan nhất, là tổng giám đốc muốn làm gì cũng được, có thể tự quyết định giờ giấc làm việc của mình. Mặc dù tôi đi quay phim, có Cố Thành Phan chống lưng, những lúc tôi không muốn đi thì cũng có thể không đi.
Nhưng... vẫn không so được với Cố Thành Phan. Sau khi Cố Thành Phan đi, tôi liền rời giường, tâm trạng vô cùng vui vẻ đi đánh răng rửa mặt. Người đàn ông của tôi tin tưởng tôi vô điều kiện, đây là chuyện đáng vui nhất.
Quan trọng nhất là anh đã từng cầu hôn tôi, tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay, đúng vậy, hiện giờ tôi đã là bà chủ Cố. Nhưng tôi quên mất, Cố Thành Phan tin tưởng tôi, không có nghĩa là người nhà anh cũng sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện.
Lúc nhận được điện thoại của Cố Mai, tôi thấy hơi kinh ngạc. “Alo... ” nhưng tôi vẫn nghe máy: “Cái kia... Có chuyện gì sao?” Cố Mai thở dài một hơi, nói tiếp: “Mẹ tôi, bảo cô tối nay về nhà họ Cố một chuyến, chỉ một mình cô thôi.”
Có chuyện gì đó không ổn rồi, đây là phản ứng đầu tiên của tôi, nếu không... Tại sao không để cho Cố Thành Phan về cùng tôi chứ. Tôi không biết nên trả lời thế nào, Cố Mai tiếp tục nói: “Tôi sắp ra nước ngoài rồi, tôi hy vọng... có thể nói rõ mọi chuyện với cô, tôi cũng hy vọng cô và Cố Thành Phan sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.”
Như vậy, cô sẽ không tiếp tục dây dưa với Vu Mạnh nữa! Điều không thể phủ nhận đó là, hôm nay Cố Mai nhìn thấy mấy tin trên mục hot search kia, phản ứng đầu tiên của chị ta là tức giận, dựa vào cái gì, bản thân mình thì phải giấu giếm mang thai con của Vu Mạnh, còn Trình Ngân Hằng... dễ dàng có thể... tất nhiên tôi không hề biết những phản ứng tâm lý này của chị ta, tôi chỉ nhẹ giọng trả lời: “Vâng... Tối nay... em sẽ qua đó... ”
CHƯƠNG 89: CUỘC ĐIỆN THOẠI BẤT NGỜ
Vì không muốn quấy rầy An Chi, cho nên sau khi đưa An Chi về nhà, tôi cũng trở lại căn hộ của Cố Thành Phan, không ngờ anh vẫn ngồi ở đó.
Trên bàn có mấy cái vỏ chai, chắc chắn là anh đã uống rượu. Cả đêm say rượu, sáng sớm khi tôi tỉnh lại, Cố Thành Phan vẫn còn đang ngủ. Cũng đúng, giày vò nhau cả đêm, không mệt mới lạ. Tôi thở dài một hơi thật sâu, đàn ông một khi đã keo kiệt nhỏ mọn thì thật sự còn hơn cả phụ nữ. Lại là một ngày mưa, gần đây thành phố G cứ mưa suốt, gió to nhiệt độ không khí cũng thấp, trời rất lạnh. Tôi nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, vậy mình lướt Weibo, xem điện thoại trước đã!
Tôi thường theo dõi những tin tức khán giả chú ý đến mọi lúc mọi nơi, tôi đang suy nghĩ xem nhận phim gì có thể đáp ứng được thị hiếu của khán giả. Tất nhiên, chính mình có thích hay không cũng rất quan trọng, nếu như tôi không thích, nhưng khán giả thích, như vậy bọn họ thích không phải là con người thật của tôi, đây là một sự lừa dối đối với tôi cũng như đối với người khác. Mở xem mục hot search hôm nay, tôi hoàn toàn hối hận. Phía trên tiêu đề màu đỏ có viết “Vu Mạnh đêm khuya hẹn hò với Trình Ngân Hằng.” “Trình Ngân Hằng mặc đồ đôi với Vu Mạnh” “Tiết lộ mối quan hệ giữa Trình Ngân Hằng với Vu Mạnh” Đầu óc tôi lập tức trở nên mơ hồ, lúc này Cố Thành Phan đã tỉnh dậy. “Đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói trầm thấp khiến tôi bỗng nhiên nhảy dựng lên. “Cố... Cố Thành Phan... ” Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì, tôi sợ anh xem được những tin tức này sẽ lại hiểu lầm mình. Cố Thành Phan rời giường mỉm cười nhìn khuôn mặt sững sờ của tôi, anh kéo tay tôi qua và nhìn thấy mấy cái tiêu đề đó trong điện thoại.
“Thế nào? Quả nhiên... Em vẫn còn chuyện muốn nói với anh ta đúng không?” Cố Thành Phan cúi đầu, muốn hôn lên môi của tôi. Tôi hoảng sợ lùi về sau một bước: “Không phải, Cố Thành Phan... ” Một khi anh nổi giận thì chuyện gì anh cũng có thể làm.
Đôi mắt của anh lạnh lẽo: “Qua đây.” Không hề tức giận nhưng từ anh toát ra một sức mạnh khủng khiếp. Tôi hơi sợ hãi, ngoan ngoãn bước về phía trước, để mặc anh nâng cằm lên thô lỗ hôn mình. “Đừng bao giờ cãi lời anh, cũng đừng bao giờ nghĩ sẽ phản bội anh, mèo con.”
Anh cảnh cáo vuốt ve cần cổ trắng như tuyết của tôi, con ngươi đen sâu sắc vô cùng lạnh lùng: “Nếu không anh sẽ khiến em phải hối hận cả đời.” Tôi rùng mình một cái, không chút nghi ngờ chắc chắn anh sẽ làm được chuyện này. Chỉ cần anh muốn, Trình Ngân Hằng tôi lập tức thân bại danh liệt.
Cố Thành Phan đi tới nói: “Có nhớ anh không?” Trình Ngân Hằng nghe thấy lời nói của Cố Thành Phan, làm bộ muốn đứng lên, anh liền thừa thế ôm lấy cơ thể mềm mại của Trình Ngân Hằng vào trong ngực, im lặng hôn từ mái tóc đến chiếc má hồng của cô.
Cố Thành Phan thật sự là một cao thủ tình trường, anh đùa giỡn khiến ý muốn từ chối trong đầu cô hoàn toàn tan chảy thành một vũng nước. Các giác quan trong người cô bị anh trêu chọc kích thích, cơ thể không ngừng vặn vẹo, giống như cành liễu lay động trước gió.
Hai cánh tay của Trình Ngân Hằng dùng sức ôm lại anh, run rẩy nói: “Cố Thành Phan... Em... Không có... “Anh thì thầm vào tai cô: “Anh tin em. Giờ thì đi nghỉ với anh.” Trình Ngân Hằng hơi nghi ngờ hỏi: “Tại sao? ... Sao... lại tin em như vậy... ”
Anh không trả lời, đỡ lấy cơ thể mệt mỏi yếu ớt của Trình Ngân Hằng, đi đến chiếc giường bên trong phòng ngủ, anh bế ngang cô đặt lên giường rồi nằm đè lên. Trình Ngân Hằng thấy hơi khó chịu: “Ưm hừ... Đừng mà... Ưm aaa... ”
Chỉ chốc lát sau, cô bị anh trêu đùa đã không nhịn được nữa. Bắt đầu vặn vẹo cơ thể mềm mại của mình. Ham muốn một khi được nhóm lên, thì không cách nào kiềm nén được. Anh nhanh chóng cởi quần áo của cô ra, trông cô giống như chú cừu nhỏ bị cắt trụi lông, sau đó chính mình cũng cởi trần như nhộng.
Trình Ngân Hằng hơi lo lắng, mặt mày ủ rũ: “Em... sợ... ” Cố Thành Phan lập tức an ủi cô nói: “Đồ ngốc, đừng căng thẳng, anh sẽ nhẹ nhàng, đừng sợ.” Anh nâng hai chân cô lên, thân dưới va chạm từng chút từng chút một, nhưng vẫn không khiến anh cảm thấy hài lòng. Mấy ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện... , ban đầu là Cố Thành Phan nổi máu ghen, sau đó là tức giận, nhưng tại sao bây giờ anh lại đối xử với cô như vậy.
Cố Thành Phan ôm chặt lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy của Trình Ngân Hằng, mặc kệ cô sống chết dùng hết sức lực, lên lên xuống xuống, tiếp tục co rúm, giống như hạt mưa chạm vào hoa tâm. “Ngân Hằng... em chỉ có thể thuộc về một mình anh... ”
Anh gào to một tiếng, bắn hết tinh dịch ra ngoài, ngã lên trên cơ thể mềm mại của Trình Ngân Hằng, hưởng thụ khoái cảm vô tận. Tôi nhìn Cố Thành Phan, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Vì sao?” Cố Thành Phan làm bộ như không hiểu gì hỏi: “Vì sao cái gì?” Cơ thể của tôi vừa phải chịu đựng tất cả những điều anh mang đến, mặc dù vẫn chưa thỏa mãn lắm, nhưng nếu tiếp tục làm thì tôi thực sự không chịu nổi.
Tôi nói: “Biết rõ còn hỏi.” Trên hot search có ảnh chụp của tôi với Vu Mạnh, đó là ảnh chụp trước kia khi Vu Mạnh đưa tôi về nhà. Còn nữa, đêm qua Vu Mạnh mặc bộ quần áo giống với bộ của tôi mặc hôm An Chi đi gặp Cố Vũ Thành.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng tôi biết, tôi không thể nào làm ra chuyện đó, dù sao, tôi cũng không dám phản bội Cố Thành Phan. Cố Thành Phan bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: “Em sẽ không làm như vậy, anh tin em.”
Cố Thành Phan liên tục nói ra các lý do: “Đầu tiên, mục đích của đối phương rõ ràng là chỉ muốn anh nhìn thấy những tin này. Thứ hai, so với những bài báo này, thì anh càng hiểu em hơn. Cuối cùng, anh hỏi em, Trình Ngân Hằng... nếu cho em thêm vài lá gan... em... có dám không?”
Tôi quả quyết lắc đầu, đừng nói tôi không có chí khí, tôi thực sự không dám, Cố Thành Phan là ai, còn tôi là ai chứ? Tôi vẫn phải dựa dẫm vào Cố Thành Phan! Cho nên... Tôi không dám, địa vị thấp kém như thế có thể sẽ là một trong những nguyên nhân khiến cuộc sống sau này của chúng tôi xuất hiện nhiều vấn đề hơn!
Cố Thành Phan mặc quần áo xong, nở nụ cười xấu xa nói: “Ngoan... anh đi làm đây, em ở nhà đợi anh.” Đây là điều tôi ngưỡng mộ Cố Thành Phan nhất, là tổng giám đốc muốn làm gì cũng được, có thể tự quyết định giờ giấc làm việc của mình. Mặc dù tôi đi quay phim, có Cố Thành Phan chống lưng, những lúc tôi không muốn đi thì cũng có thể không đi.
Nhưng... vẫn không so được với Cố Thành Phan. Sau khi Cố Thành Phan đi, tôi liền rời giường, tâm trạng vô cùng vui vẻ đi đánh răng rửa mặt. Người đàn ông của tôi tin tưởng tôi vô điều kiện, đây là chuyện đáng vui nhất.
Quan trọng nhất là anh đã từng cầu hôn tôi, tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay, đúng vậy, hiện giờ tôi đã là bà chủ Cố. Nhưng tôi quên mất, Cố Thành Phan tin tưởng tôi, không có nghĩa là người nhà anh cũng sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện.
Lúc nhận được điện thoại của Cố Mai, tôi thấy hơi kinh ngạc. “Alo... ” nhưng tôi vẫn nghe máy: “Cái kia... Có chuyện gì sao?” Cố Mai thở dài một hơi, nói tiếp: “Mẹ tôi, bảo cô tối nay về nhà họ Cố một chuyến, chỉ một mình cô thôi.”
Có chuyện gì đó không ổn rồi, đây là phản ứng đầu tiên của tôi, nếu không... Tại sao không để cho Cố Thành Phan về cùng tôi chứ. Tôi không biết nên trả lời thế nào, Cố Mai tiếp tục nói: “Tôi sắp ra nước ngoài rồi, tôi hy vọng... có thể nói rõ mọi chuyện với cô, tôi cũng hy vọng cô và Cố Thành Phan sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.”
Như vậy, cô sẽ không tiếp tục dây dưa với Vu Mạnh nữa! Điều không thể phủ nhận đó là, hôm nay Cố Mai nhìn thấy mấy tin trên mục hot search kia, phản ứng đầu tiên của chị ta là tức giận, dựa vào cái gì, bản thân mình thì phải giấu giếm mang thai con của Vu Mạnh, còn Trình Ngân Hằng... dễ dàng có thể... tất nhiên tôi không hề biết những phản ứng tâm lý này của chị ta, tôi chỉ nhẹ giọng trả lời: “Vâng... Tối nay... em sẽ qua đó... ”