Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-144
CHƯƠNG 144: NÓI VỚI THƯ
CHƯƠNG 144: NÓI VỚI THƯ
Mặc dù đã trả lời câu hỏi này rồi nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Nói sao được nhỉ, tôi thật sự, thật sự không muốn cãi nhau với An Chi, nhưng... tôi cũng không thể không thừa nhận, bây giờ tôi không muốn nhận lỗi với cô ấy.
Tôi vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc vì sao cô ấy và Niko không chơi với nhau nữa. Nếu chỉ là vì Niko muốn ra nước ngoài, vậy tôi với cô ấy thì sao, có phải chỉ cần một người đi xa thì tình bạn sẽ bị thay đổi?
Khả năng suy đoán lung tung của tôi càng ngày càng giỏi, tôi lại có thể nghĩ ra được nhiều thứ đến thế.
Nhưng đây là những thứ thật sự tồn tại, vốn dĩ chính vì hợp nhau nên mới làm bạn rất thân của nhau, nếu phát hiện ra tất cả những thứ này chẳng hề đơn giản như mình tưởng tượng, vậy thì cần phải sắp xếp lại từ đầu.
Thư im lặng mất một lúc rồi lại ngẩng đầu hỏi tôi lần nữa: “Có phải vừa nãy chị cãi nhau với chị An Chi không?”
Cãi nhau rồi sao? Có tính là cãi nhau không? Chắc là... không đến mức cãi nhau nhỉ.
Hơn nữa... cho dù có tranh cãi thì đó cũng là việc giữa tôi và cô ấy, không nên để người khác biết.
Tôi lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì, mỉm cười đáp: “Không hề, bọn chị rất tốt, không cãi nhau, chỉ là... gần đây tâm trạng của chị không tốt lắm nên mới muốn ra ngoài đi dạo với em.
Trong lòng Thư cũng hiểu rõ, có những chuyện cho dù có xảy ra thật cũng không tiện nói cho mình biết, vì vậy cô ấy cũng không miễn cưỡng nữa.
Đi được nửa đường tôi mới đột nhiên muốn nói với Tiểu Thư một chuyện.
Suy nghĩ một hồi, tôi thậm chí còn chưa nói chuyện này với An Chi. Vốn dĩ hôm nay tôi định kể cho An Chi nghe, mặc dù chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nhưng... quả thực người đầu tiên nghĩ đến chính là An Chi.
Nhưng bây giờ An Chi không ở đây, tôi cũng ngại quay về nhận sai, chỉ đành chia sẻ với Tiểu Thư vậy.
Do dự một lát, tôi mở miệng nói: “Thư, chị... chị quyết định rời khỏi giới giải trí, sau này em có thể không cần làm trợ lý của chị nữa.”
Khuôn mặt Thư phút chốc ngơ ngác, biểu cảm trên khuôn mặt, có ngạc nhiên, có hoảng hốt. Cô ngây người một lúc, không dám tin mà hỏi tôi: “Thật ạ? Tại sao chứ?”
Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ hỏi lại: “Thư... vậy... em thật sự muốn gia nhập giới giải trí lần nữa sao? Chị có thể giúp em.”
Tiểu Thư nghe thấy câu hỏi này cũng biết tôi không muốn trả lời câu hỏi “Vì sao” của cô ấy, cô ấy cười bất lực. Thư nói: “Haiz... Cố Thanh có lẽ không đồng ý đâu, hơn nữa... Cố Thanh bây giờ vẫn chưa đưa em về nhà ra mắt bố mẹ, bọn em cũng chưa có hôn lễ chính thức nữa!”
Quả thực, ngay cả việc bọn họ có đi đăng ký kết hôn hay không tôi cũng không rõ lắm. Mặc dù hôm ấy Cố Thanh đã tỏ tình với Thư trước mặt chúng tôi, nhưng người ngoài đều không biết.
Tất cả người nhà Cố Thanh, mặc dù Thư đã gặp anh chị em của Cố Thanh, nhưng... cô vẫn chưa gặp bố mẹ, chưa chuẩn bị hôn lễ. Là một người con gái, chắc chắn ít nhiều gì cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Tôi cũng không hiểu rốt cuộc Cố Thanh đang có dự tính gì. Nhìn bề ngoài rõ ràng anh ta rất yêu Thư, nhưng... nếu đã như vậy, sao lại không đưa Thư đến gặp bố mẹ, không chịu cho cô ấy một hôn lễ xa hoa cơ chứ?
Đương nhiên tôi không thể nói trước mặt Thư như thế, chỉ có thể cười an ủi cô: “Chắc chắn Cố Thanh cũng có lý do của cậu ấy, em phải hiểu cho cậu ấy, nhưng mà... chị tin em, nếu em muốn tiến quân vào giới giải trí thì em chắc chắn sẽ nổi tiếng, còn về phía Cố Thanh, cứ giao cho chị là được, em cứ cố gắng làm chuyện mà mình muốn đi!”
Thư cảm kích nhìn tôi: “Chị Hằng... sao chị lại muốn giúp đỡ em?”
Tôi không hiểu vì sao Thư lại hỏi câu hỏi này. Trong lòng tôi, làm những chuyện này vì bạn bè của mình chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao?
Nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở cô ấy: “Tuy nhiên... chị tin em cũng biết trong giới giải trí có một số quy tắc. Qúa nổi tiếng ắt sẽ bị vùi dập. Chị biết em cũng đã từng trải qua, nhưng... em vẫn cần phải chú ý, chị chỉ có thể giúp em đứng lên lần nữa, những thứ khác thì phải do em tự mình cẩn thận cân nhắc. Hơn nữa... đóng phim không giống làm người mẫu. Không phải chỉ phô bày ra vài tư thế đẹp là đủ. Mặc dù không có diễn viên nào mười phân vẹn mười, nhưng chắc chắn vẫn phải có kỹ năng diễn xuất nhất định.”
Thư gật đầu nặng nề: “Vâng, chị Hằng... em biết rồi.”
Tôi gật đầu. Nếu cô ấy đã hiểu rõ hết rồi thì tôi cũng chẳng nói nhiều làm gì nữa.
Thư do dự một lát rồi lại mở miệng nói: “Chị Hằng, cảm ơn chị!”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy. Khuôn mặt như hoa như ngọc, khuôn mặt có thể làm say đắm biết bao nhiêu chàng trai, bây giờ lại trải qua phẫu thuật hết lần này đến lần khác, biến thành một khuôn mặt tầm thường.
Tôi lắc đầu, ánh mắt chân thành nhìn cô ấy , nói: “Không... Thư, phải là chị cảm ơn em mới đúng, cảm ơn sự chăm sóc hơn một năm nay của em, cảm ơn em đã luôn thu nhận và giúp đỡ chị khi chị không có nơi nào để đi, cảm ơn em đã chịu nghe chị oán thán, chăm sóc đời sống sinh hoạt ăn uống của chị. Chẳng có trợ lý nào tận tâm hơn em được nữa, và... chị cũng biết, trợ lý của chị tuyệt vời nhất.”
Quả thực đúng là như vậy. Trong hơn một năm nay, Vu Lệ Lệ không ít lần làm khó cô, dáng vóc cô ấy đẹp, cũng rất nhiều lần đi phim trường với tôi bị người khác quấy rối, cô ấy cũng luôn yên lặng nhẫn nhịn, sợ mang đến phiền phức cho tôi. Mỗi lẫn Cố Thành Phan đến, cô ấy đều cảm thấy lo lắng thay tôi.
Cô ấy không phải là người duy nhất biết tôi được Cố Thành Phan bao nuôi, nhưng quả thật cô ấy chính là người duy nhất sau khi biết chuyện mà vẫn tôn trọng tôi như trước.
Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy, thật ra một vài thời điểm nào đó, cô ấy giống như em gái của tôi vậy.
Vì vậy tôi nói với cô ấy từ tận đáy lòng: “Thư à, đã lâu như thế rồi, chị vẫn luôn xem em như em gái chị vậy.”
Khuôn mặt Thư nở một nụ cười mỉm xinh đẹp, nụ cười lộ lúm đồng tiền. Tôi không chỉ một lần ngưỡng mộ lúm đồng tiền của cô ấy bởi vì lúm đồng tiền của tôi thật sự quá nông.
Thấy cô ấy cười, tôi cũng rất vui.
Tiểu Thư nói: “Chị Hằng... chị đúng là vẫn luôn chăm sóc em như chị gái. Trời lạnh lấy thêm áo cho em, mua cho em rất nhiều đồ tốt, chị là người đầu tiên đứng chắn trước mặt em khi người khác bắt nạt em, chị Hằng... em rất vui.”
Tôi nhéo má cô ấy, cười nói: “Chị cũng rất vui.”
“Cho dù số mệnh có trôi dạt nay đây mai đó... cho dù số mệnh có nhiều trắc trở...”
Có điện thoại đến, là Cố Thành Phan gọi đến. Tôi nghe máy, giọng Cố Thành Phan vang lên: “Ngân Hằng, ngoan... về đi, chút nữa là khách khứa đều đến cả rồi.”
Giọng điệu dịu dàng như thế, cuộc điện thoại vừa đúng lúc, tôi không thể không tâm phục khẩu phục.
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Được, em nghe anh.”
Ngắt điện thoại, tôi xoay người nói với Thư: “Đi thôi.”
CHƯƠNG 144: NÓI VỚI THƯ
Mặc dù đã trả lời câu hỏi này rồi nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Nói sao được nhỉ, tôi thật sự, thật sự không muốn cãi nhau với An Chi, nhưng... tôi cũng không thể không thừa nhận, bây giờ tôi không muốn nhận lỗi với cô ấy.
Tôi vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc vì sao cô ấy và Niko không chơi với nhau nữa. Nếu chỉ là vì Niko muốn ra nước ngoài, vậy tôi với cô ấy thì sao, có phải chỉ cần một người đi xa thì tình bạn sẽ bị thay đổi?
Khả năng suy đoán lung tung của tôi càng ngày càng giỏi, tôi lại có thể nghĩ ra được nhiều thứ đến thế.
Nhưng đây là những thứ thật sự tồn tại, vốn dĩ chính vì hợp nhau nên mới làm bạn rất thân của nhau, nếu phát hiện ra tất cả những thứ này chẳng hề đơn giản như mình tưởng tượng, vậy thì cần phải sắp xếp lại từ đầu.
Thư im lặng mất một lúc rồi lại ngẩng đầu hỏi tôi lần nữa: “Có phải vừa nãy chị cãi nhau với chị An Chi không?”
Cãi nhau rồi sao? Có tính là cãi nhau không? Chắc là... không đến mức cãi nhau nhỉ.
Hơn nữa... cho dù có tranh cãi thì đó cũng là việc giữa tôi và cô ấy, không nên để người khác biết.
Tôi lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì, mỉm cười đáp: “Không hề, bọn chị rất tốt, không cãi nhau, chỉ là... gần đây tâm trạng của chị không tốt lắm nên mới muốn ra ngoài đi dạo với em.
Trong lòng Thư cũng hiểu rõ, có những chuyện cho dù có xảy ra thật cũng không tiện nói cho mình biết, vì vậy cô ấy cũng không miễn cưỡng nữa.
Đi được nửa đường tôi mới đột nhiên muốn nói với Tiểu Thư một chuyện.
Suy nghĩ một hồi, tôi thậm chí còn chưa nói chuyện này với An Chi. Vốn dĩ hôm nay tôi định kể cho An Chi nghe, mặc dù chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nhưng... quả thực người đầu tiên nghĩ đến chính là An Chi.
Nhưng bây giờ An Chi không ở đây, tôi cũng ngại quay về nhận sai, chỉ đành chia sẻ với Tiểu Thư vậy.
Do dự một lát, tôi mở miệng nói: “Thư, chị... chị quyết định rời khỏi giới giải trí, sau này em có thể không cần làm trợ lý của chị nữa.”
Khuôn mặt Thư phút chốc ngơ ngác, biểu cảm trên khuôn mặt, có ngạc nhiên, có hoảng hốt. Cô ngây người một lúc, không dám tin mà hỏi tôi: “Thật ạ? Tại sao chứ?”
Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ hỏi lại: “Thư... vậy... em thật sự muốn gia nhập giới giải trí lần nữa sao? Chị có thể giúp em.”
Tiểu Thư nghe thấy câu hỏi này cũng biết tôi không muốn trả lời câu hỏi “Vì sao” của cô ấy, cô ấy cười bất lực. Thư nói: “Haiz... Cố Thanh có lẽ không đồng ý đâu, hơn nữa... Cố Thanh bây giờ vẫn chưa đưa em về nhà ra mắt bố mẹ, bọn em cũng chưa có hôn lễ chính thức nữa!”
Quả thực, ngay cả việc bọn họ có đi đăng ký kết hôn hay không tôi cũng không rõ lắm. Mặc dù hôm ấy Cố Thanh đã tỏ tình với Thư trước mặt chúng tôi, nhưng người ngoài đều không biết.
Tất cả người nhà Cố Thanh, mặc dù Thư đã gặp anh chị em của Cố Thanh, nhưng... cô vẫn chưa gặp bố mẹ, chưa chuẩn bị hôn lễ. Là một người con gái, chắc chắn ít nhiều gì cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Tôi cũng không hiểu rốt cuộc Cố Thanh đang có dự tính gì. Nhìn bề ngoài rõ ràng anh ta rất yêu Thư, nhưng... nếu đã như vậy, sao lại không đưa Thư đến gặp bố mẹ, không chịu cho cô ấy một hôn lễ xa hoa cơ chứ?
Đương nhiên tôi không thể nói trước mặt Thư như thế, chỉ có thể cười an ủi cô: “Chắc chắn Cố Thanh cũng có lý do của cậu ấy, em phải hiểu cho cậu ấy, nhưng mà... chị tin em, nếu em muốn tiến quân vào giới giải trí thì em chắc chắn sẽ nổi tiếng, còn về phía Cố Thanh, cứ giao cho chị là được, em cứ cố gắng làm chuyện mà mình muốn đi!”
Thư cảm kích nhìn tôi: “Chị Hằng... sao chị lại muốn giúp đỡ em?”
Tôi không hiểu vì sao Thư lại hỏi câu hỏi này. Trong lòng tôi, làm những chuyện này vì bạn bè của mình chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao?
Nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở cô ấy: “Tuy nhiên... chị tin em cũng biết trong giới giải trí có một số quy tắc. Qúa nổi tiếng ắt sẽ bị vùi dập. Chị biết em cũng đã từng trải qua, nhưng... em vẫn cần phải chú ý, chị chỉ có thể giúp em đứng lên lần nữa, những thứ khác thì phải do em tự mình cẩn thận cân nhắc. Hơn nữa... đóng phim không giống làm người mẫu. Không phải chỉ phô bày ra vài tư thế đẹp là đủ. Mặc dù không có diễn viên nào mười phân vẹn mười, nhưng chắc chắn vẫn phải có kỹ năng diễn xuất nhất định.”
Thư gật đầu nặng nề: “Vâng, chị Hằng... em biết rồi.”
Tôi gật đầu. Nếu cô ấy đã hiểu rõ hết rồi thì tôi cũng chẳng nói nhiều làm gì nữa.
Thư do dự một lát rồi lại mở miệng nói: “Chị Hằng, cảm ơn chị!”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy. Khuôn mặt như hoa như ngọc, khuôn mặt có thể làm say đắm biết bao nhiêu chàng trai, bây giờ lại trải qua phẫu thuật hết lần này đến lần khác, biến thành một khuôn mặt tầm thường.
Tôi lắc đầu, ánh mắt chân thành nhìn cô ấy , nói: “Không... Thư, phải là chị cảm ơn em mới đúng, cảm ơn sự chăm sóc hơn một năm nay của em, cảm ơn em đã luôn thu nhận và giúp đỡ chị khi chị không có nơi nào để đi, cảm ơn em đã chịu nghe chị oán thán, chăm sóc đời sống sinh hoạt ăn uống của chị. Chẳng có trợ lý nào tận tâm hơn em được nữa, và... chị cũng biết, trợ lý của chị tuyệt vời nhất.”
Quả thực đúng là như vậy. Trong hơn một năm nay, Vu Lệ Lệ không ít lần làm khó cô, dáng vóc cô ấy đẹp, cũng rất nhiều lần đi phim trường với tôi bị người khác quấy rối, cô ấy cũng luôn yên lặng nhẫn nhịn, sợ mang đến phiền phức cho tôi. Mỗi lẫn Cố Thành Phan đến, cô ấy đều cảm thấy lo lắng thay tôi.
Cô ấy không phải là người duy nhất biết tôi được Cố Thành Phan bao nuôi, nhưng quả thật cô ấy chính là người duy nhất sau khi biết chuyện mà vẫn tôn trọng tôi như trước.
Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy, thật ra một vài thời điểm nào đó, cô ấy giống như em gái của tôi vậy.
Vì vậy tôi nói với cô ấy từ tận đáy lòng: “Thư à, đã lâu như thế rồi, chị vẫn luôn xem em như em gái chị vậy.”
Khuôn mặt Thư nở một nụ cười mỉm xinh đẹp, nụ cười lộ lúm đồng tiền. Tôi không chỉ một lần ngưỡng mộ lúm đồng tiền của cô ấy bởi vì lúm đồng tiền của tôi thật sự quá nông.
Thấy cô ấy cười, tôi cũng rất vui.
Tiểu Thư nói: “Chị Hằng... chị đúng là vẫn luôn chăm sóc em như chị gái. Trời lạnh lấy thêm áo cho em, mua cho em rất nhiều đồ tốt, chị là người đầu tiên đứng chắn trước mặt em khi người khác bắt nạt em, chị Hằng... em rất vui.”
Tôi nhéo má cô ấy, cười nói: “Chị cũng rất vui.”
“Cho dù số mệnh có trôi dạt nay đây mai đó... cho dù số mệnh có nhiều trắc trở...”
Có điện thoại đến, là Cố Thành Phan gọi đến. Tôi nghe máy, giọng Cố Thành Phan vang lên: “Ngân Hằng, ngoan... về đi, chút nữa là khách khứa đều đến cả rồi.”
Giọng điệu dịu dàng như thế, cuộc điện thoại vừa đúng lúc, tôi không thể không tâm phục khẩu phục.
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Được, em nghe anh.”
Ngắt điện thoại, tôi xoay người nói với Thư: “Đi thôi.”