Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-143
CHƯƠNG 143: BẮT ĐẦU CHIẾN TRANH LẠNH
CHƯƠNG 143: BẮT ĐẦU CHIẾN TRANH LẠNH
Quả nhiên, sức chịu đựng của con người đều có giới hạn. Ngay cả chửi thề An Chi cũng nói luôn rồi.
Tôi mẹ kiếp, tôi cũng muốn nói với cậu rõ ràng chứ, tôi phải nói thế nào?
Nói tôi muốn biết rốt cuộc giữa cậu và Niko có bao nhiêu tình sâu nghĩa nặng ư? Hay là nói nhìn cậu và người khác tình sâu nghĩa nặng như thế, tôi... tôi lại ghen ư?
Việc này khốn nạn thật, là đạo lý quái quỷ gì chứ? Tôi cũng không phải là les, cậu cũng không phải là chồng tôi, tôi lấy tư cách gì đến ghen cơ chứ?
Tôi đang chuẩn bị trả lời thì bên ngoài có người vội vội vàng vàng chạy vào, câu đầu tiên chính là: “An Chi, nghe nói Niko về rồi, cậu biết không?”
Là Cố Thanh. Quả nhiên mà, Niko là người cùng lớn lên với bọn họ, nhớ nhung lẫn nhau là chuyện thường tình. Giây phút này đây, tôi lại trở thành người ngoài không quá thân quen của bọn họ.
Bởi vì họ chạy xộc vào, tôi cũng ngại thảo luận chuyện này với An Chi, mặc dù ánh mắt của An Chi vẫn luôn sáng quắc nhìn tôi.
Cố Thanh chạy vào rồi mới nhìn thấy tôi và Cố Thành Phan, vẫy vẫy tay chào hỏi bọn tôi: “Hi... Ngân Hằng, anh Thành Phan, hai người cũng đến rồi à? Không ngờ còn sớm hơn chúng tôi nữa!”
Chúng tôi?
Xem ra... Thư cũng đến rồi.
Quả nhiên, chỉ lát sau, Tiểu Thư bước vào, cười nói với tôi: “Chị Hằng, sao hai người đến sớm thế?”
Tôi chưa kịp trả lời, An Chi đã đáp lời: “Liên quan gì đến cô, sớm hay không chẳng phải cũng đến cùng lúc đấy thôi?”
Xem ra An Chi vẫn chưa nguôi giận, chỉ là cô ấy trút hết lửa giận lên người không biết chuyện là Thư, quả thật hơi bất công.
Tôi không nhịn được, nói như bảo vệ Thư: “Đi thôi, Thư, chúng ta ra ngoài đi dạo, dù sao hai người ngoài ở đây cũng chẳng được tiếp đón gì.”
Vỡ tan rồi, tất cả những thứ khó khăn lắm mới xây dựng được đều vỡ tan rồi, không cách nào sửa chữa được nữa, không cách nào.
Cố Thanh không hiểu, vì thế mọi người đưa mắt nhìn nhau. Anh không nhịn được giữ người đang định kéo Thư đi ra ngoài là tôi lại, nói: “Ôi ôi ôi, sao thế sao thế, sao lại có mùi thuốc súng nồng nặc thế này? Hơn nữa, các người kéo Tiểu Thư làm gì, muốn đi dạo cũng là tôi dắt Thư đi dạo chứ!”
“Ai thèm dắt cô ta chứ?” Là Cố Vũ Thành và Cố Thành Phan nói. Xong rồi xong rồi, vốn dĩ đây chỉ là cơn giận nhỏ của mình tôi, bây giờ thì hay rồi, hai người đàn ông cũng định tham gia vào.
Cố Thanh hết nói nổi: “Tôi tôi tôi, tôi đang đùa chút thôi mà, nếu Tiểu Thư chịu ra ngoài đi dạo thì tôi cũng không ngăn cản.”
“Em muốn.” Thư trả lời Cố Thanh chắc như đinh đóng cột.
Cố Thanh còn muốn nói gì đó nhưng An Chi lại mở miệng: “Anh giữ cái gì mà giữ, Cố Thanh, để bọn họ đi, uổng cho một người đàn ông như anh mỗi ngày đều bị một người phụ nữ trói chặt.”
Cố Thanh bất lực nhìn Thư, Thư chỉ nói hai chữ: “Tránh ra.”
Tôi kéo Thư đi, chẳng quan tâm đến những ánh mắt sau lưng.
An Chi nhìn bóng dáng hai người rời đi, không thể chịu được nữa, ngoảnh đầu đi ra sân sau.
Tủi thân, rất tủi thân, hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Vốn dĩ sau khi trải qua việc của Dương Khoan, lòng cô đã rất đau đớn, muốn nói chuyện trong lòng mình với Trình Ngân Hằng, muốn chia sẻ với cô chuyện mình và Cố Vũ Thành đã ở bên nhau, còn chưa mở miệng đã bị giọng điệu lạnh lùng của cô dọa rồi.
Rõ ràng mình là người cao quý lạnh lùng như thế, rõ ràng mình là người sẽ không chủ động nói chuyện với người khác, sao có thể đối xử với mình như vậy được chứ.
Sở dĩ cô nói thế sau khi Thư bước vào, rõ ràng là vì bảo vệ cô ấy mà, rõ ràng là vì cô ấy không thích Thư, vì sao cô ấy không hiểu cho cô, vì sao?
Không hiểu cho thì cũng thôi đi, con người Tiểu Thư quả thật chẳng ra làm sao cả, tại sao lại phải bênh vực cô ta chứ?
An Chi tủi thân, vai run run, người đuổi theo sau cô là Cố Vũ Thành nhìn thấy An Chi, anh đau lòng không nói lên lời.
Anh nhẹ nhàng đi qua, ôm lấy An Chi từ phía sau. An Chi ôm ngược lại anh: “Hu hu hu...” Bật khóc.
Cố Vũ Thành vỗ vai An Chi dỗ dành cô: “Cô bé ngốc của anh, anh biết em tủi thân, nhưng đây cũng là vì trước đây hai người quá tốt, chơi với nhau quá nhàm chán rồi. Nhàm chán như vậy, không cãi nhau mới là lạ đấy.”
An Chi lau nước mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Cố Vũ Thành: “Vậy đó là do em sai hay sao? Vì sao lại đối xử với em như thế? Rõ ràng em đã hỏi cô ấy nhiệt tình như vậy.”
Cố Vũ Thành bình tĩnh phân tích cho cô: “Đầu tiên, lúc vào nhà sắc mặt Ngân Hằng không tốt lắm, thứ hai, sự lạnh lùng khác lạ của cô ấy có liên quan đến em, cuối cùng, cô ấy muốn kéo Tiểu Thư đi ra ngoài, có thể cũng là vì thấy áy náy với em.”
An Chi ngẩng đầu, kiên định nói: “Dù sao thì bất kể thế nào, em cũng sẽ không nhận sai đâu, bởi vì em chẳng làm sai gì cả. Nếu cô ấy đã muốn đối xử với em như thế thì em cũng đối xử với cô ấy y như vậy.”
Cố Vũ Thành chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được rồi được rồi, em là nữ vương, đây là chuyện của em, anh chỉ có thể đứng nhìn, không thể nhúng tay vào.”
Tâm trạng An Chi cuối cùng cũng dịu hơn một chút, gật đầu cười.
Tôi kéo Thư đi ra ngoài nhưng trong lòng đều chỉ nghĩ quay về rồi làm sao đối mặt với An Chi.
Tôi cũng không biết vì sao mình lại không thể khống chế được cảm xúc của mình, tôi cũng không biết vì sao, rõ ràng đã là chuyện của ba năm trước rồi, sao tôi vẫn còn để bụng đến vậy.
Tiểu Thư dắt tay tôi, đột nhiên xúc động nói: “Chị Hằng, lâu lắm rồi chị không đưa em đi dạo phố.”
Đúng vậy, tôi thật sự đã lâu lắm rồi không đưa cô ấy đi dạo phố. Trước đây lúc quay phim, mỗi lần tôi mệt mỏi đều kéo Tiểu Thư đi dạo phố, sau đó mua một đống đồ, quay về lại tiếp tục quay phim.
Tôi đột nhiên phát hiện ra, gần đây bận bịu nhiều thứ đến mức tôi đã không chú ý đến cảm nhận của Tiểu Thư. Dù sao thì bất kể nơi nào, Tiểu Thư vẫn luôn đứng về phía tôi. Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô ấy khiến tôi cảm thấy cô thật sự rất giống em gái bé nhỏ của tôi.
Tôi vỗ tay cô, lớn tiếng nói: “Em muốn mua gì, đi, hôm nay chị Hằng bao em.”
Thư vui mừng cười: “Thôi mà, chị Hằng, lần sau chúng ta dành thời gian đi mua đồ nhé, hôm nay chúng ta cứ đi dạo đi, dù sao thì... chúng ta cũng lâu lắm không nói chuyện gì với nhau rồi.”
Tôi gật đầu: “Được... nói chuyện gì?”
Tiểu Thư cúi đầu, sau đó liền hỏi tôi: “Chị Hằng, chị... có nói với ai về thân phận của em không?”
Thân phận của Thư?
Thư Mỹ sao?
Không có, tôi chắc chắn không có. Chuyện bí mật như thế, tôi thậm chí còn không dám nhắc đến.
Tôi lắc đầu một cách chắc chắn: “Không, chị không nói, chị thề với em, chị tuyệt đối không nói.”
Nụ cười của Thư càng tươi hơn: “Được, không có gì, em muốn hỏi một chút, quan hệ của chị với chị An Chi từ khi nào mà trở nên tốt như vậy?”
Tôi không biết cô ấy hỏi câu hỏi kỳ lạ này làm gì.
Nghĩ một lát, tôi đáp lời cô: “Là chuyện tự nhiên thôi, chính là hợp nhau, nói chuyện nhiều, vì vậy... dần dần... dần dần, chơi với nhau.”
CHƯƠNG 143: BẮT ĐẦU CHIẾN TRANH LẠNH
Quả nhiên, sức chịu đựng của con người đều có giới hạn. Ngay cả chửi thề An Chi cũng nói luôn rồi.
Tôi mẹ kiếp, tôi cũng muốn nói với cậu rõ ràng chứ, tôi phải nói thế nào?
Nói tôi muốn biết rốt cuộc giữa cậu và Niko có bao nhiêu tình sâu nghĩa nặng ư? Hay là nói nhìn cậu và người khác tình sâu nghĩa nặng như thế, tôi... tôi lại ghen ư?
Việc này khốn nạn thật, là đạo lý quái quỷ gì chứ? Tôi cũng không phải là les, cậu cũng không phải là chồng tôi, tôi lấy tư cách gì đến ghen cơ chứ?
Tôi đang chuẩn bị trả lời thì bên ngoài có người vội vội vàng vàng chạy vào, câu đầu tiên chính là: “An Chi, nghe nói Niko về rồi, cậu biết không?”
Là Cố Thanh. Quả nhiên mà, Niko là người cùng lớn lên với bọn họ, nhớ nhung lẫn nhau là chuyện thường tình. Giây phút này đây, tôi lại trở thành người ngoài không quá thân quen của bọn họ.
Bởi vì họ chạy xộc vào, tôi cũng ngại thảo luận chuyện này với An Chi, mặc dù ánh mắt của An Chi vẫn luôn sáng quắc nhìn tôi.
Cố Thanh chạy vào rồi mới nhìn thấy tôi và Cố Thành Phan, vẫy vẫy tay chào hỏi bọn tôi: “Hi... Ngân Hằng, anh Thành Phan, hai người cũng đến rồi à? Không ngờ còn sớm hơn chúng tôi nữa!”
Chúng tôi?
Xem ra... Thư cũng đến rồi.
Quả nhiên, chỉ lát sau, Tiểu Thư bước vào, cười nói với tôi: “Chị Hằng, sao hai người đến sớm thế?”
Tôi chưa kịp trả lời, An Chi đã đáp lời: “Liên quan gì đến cô, sớm hay không chẳng phải cũng đến cùng lúc đấy thôi?”
Xem ra An Chi vẫn chưa nguôi giận, chỉ là cô ấy trút hết lửa giận lên người không biết chuyện là Thư, quả thật hơi bất công.
Tôi không nhịn được, nói như bảo vệ Thư: “Đi thôi, Thư, chúng ta ra ngoài đi dạo, dù sao hai người ngoài ở đây cũng chẳng được tiếp đón gì.”
Vỡ tan rồi, tất cả những thứ khó khăn lắm mới xây dựng được đều vỡ tan rồi, không cách nào sửa chữa được nữa, không cách nào.
Cố Thanh không hiểu, vì thế mọi người đưa mắt nhìn nhau. Anh không nhịn được giữ người đang định kéo Thư đi ra ngoài là tôi lại, nói: “Ôi ôi ôi, sao thế sao thế, sao lại có mùi thuốc súng nồng nặc thế này? Hơn nữa, các người kéo Tiểu Thư làm gì, muốn đi dạo cũng là tôi dắt Thư đi dạo chứ!”
“Ai thèm dắt cô ta chứ?” Là Cố Vũ Thành và Cố Thành Phan nói. Xong rồi xong rồi, vốn dĩ đây chỉ là cơn giận nhỏ của mình tôi, bây giờ thì hay rồi, hai người đàn ông cũng định tham gia vào.
Cố Thanh hết nói nổi: “Tôi tôi tôi, tôi đang đùa chút thôi mà, nếu Tiểu Thư chịu ra ngoài đi dạo thì tôi cũng không ngăn cản.”
“Em muốn.” Thư trả lời Cố Thanh chắc như đinh đóng cột.
Cố Thanh còn muốn nói gì đó nhưng An Chi lại mở miệng: “Anh giữ cái gì mà giữ, Cố Thanh, để bọn họ đi, uổng cho một người đàn ông như anh mỗi ngày đều bị một người phụ nữ trói chặt.”
Cố Thanh bất lực nhìn Thư, Thư chỉ nói hai chữ: “Tránh ra.”
Tôi kéo Thư đi, chẳng quan tâm đến những ánh mắt sau lưng.
An Chi nhìn bóng dáng hai người rời đi, không thể chịu được nữa, ngoảnh đầu đi ra sân sau.
Tủi thân, rất tủi thân, hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Vốn dĩ sau khi trải qua việc của Dương Khoan, lòng cô đã rất đau đớn, muốn nói chuyện trong lòng mình với Trình Ngân Hằng, muốn chia sẻ với cô chuyện mình và Cố Vũ Thành đã ở bên nhau, còn chưa mở miệng đã bị giọng điệu lạnh lùng của cô dọa rồi.
Rõ ràng mình là người cao quý lạnh lùng như thế, rõ ràng mình là người sẽ không chủ động nói chuyện với người khác, sao có thể đối xử với mình như vậy được chứ.
Sở dĩ cô nói thế sau khi Thư bước vào, rõ ràng là vì bảo vệ cô ấy mà, rõ ràng là vì cô ấy không thích Thư, vì sao cô ấy không hiểu cho cô, vì sao?
Không hiểu cho thì cũng thôi đi, con người Tiểu Thư quả thật chẳng ra làm sao cả, tại sao lại phải bênh vực cô ta chứ?
An Chi tủi thân, vai run run, người đuổi theo sau cô là Cố Vũ Thành nhìn thấy An Chi, anh đau lòng không nói lên lời.
Anh nhẹ nhàng đi qua, ôm lấy An Chi từ phía sau. An Chi ôm ngược lại anh: “Hu hu hu...” Bật khóc.
Cố Vũ Thành vỗ vai An Chi dỗ dành cô: “Cô bé ngốc của anh, anh biết em tủi thân, nhưng đây cũng là vì trước đây hai người quá tốt, chơi với nhau quá nhàm chán rồi. Nhàm chán như vậy, không cãi nhau mới là lạ đấy.”
An Chi lau nước mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Cố Vũ Thành: “Vậy đó là do em sai hay sao? Vì sao lại đối xử với em như thế? Rõ ràng em đã hỏi cô ấy nhiệt tình như vậy.”
Cố Vũ Thành bình tĩnh phân tích cho cô: “Đầu tiên, lúc vào nhà sắc mặt Ngân Hằng không tốt lắm, thứ hai, sự lạnh lùng khác lạ của cô ấy có liên quan đến em, cuối cùng, cô ấy muốn kéo Tiểu Thư đi ra ngoài, có thể cũng là vì thấy áy náy với em.”
An Chi ngẩng đầu, kiên định nói: “Dù sao thì bất kể thế nào, em cũng sẽ không nhận sai đâu, bởi vì em chẳng làm sai gì cả. Nếu cô ấy đã muốn đối xử với em như thế thì em cũng đối xử với cô ấy y như vậy.”
Cố Vũ Thành chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được rồi được rồi, em là nữ vương, đây là chuyện của em, anh chỉ có thể đứng nhìn, không thể nhúng tay vào.”
Tâm trạng An Chi cuối cùng cũng dịu hơn một chút, gật đầu cười.
Tôi kéo Thư đi ra ngoài nhưng trong lòng đều chỉ nghĩ quay về rồi làm sao đối mặt với An Chi.
Tôi cũng không biết vì sao mình lại không thể khống chế được cảm xúc của mình, tôi cũng không biết vì sao, rõ ràng đã là chuyện của ba năm trước rồi, sao tôi vẫn còn để bụng đến vậy.
Tiểu Thư dắt tay tôi, đột nhiên xúc động nói: “Chị Hằng, lâu lắm rồi chị không đưa em đi dạo phố.”
Đúng vậy, tôi thật sự đã lâu lắm rồi không đưa cô ấy đi dạo phố. Trước đây lúc quay phim, mỗi lần tôi mệt mỏi đều kéo Tiểu Thư đi dạo phố, sau đó mua một đống đồ, quay về lại tiếp tục quay phim.
Tôi đột nhiên phát hiện ra, gần đây bận bịu nhiều thứ đến mức tôi đã không chú ý đến cảm nhận của Tiểu Thư. Dù sao thì bất kể nơi nào, Tiểu Thư vẫn luôn đứng về phía tôi. Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô ấy khiến tôi cảm thấy cô thật sự rất giống em gái bé nhỏ của tôi.
Tôi vỗ tay cô, lớn tiếng nói: “Em muốn mua gì, đi, hôm nay chị Hằng bao em.”
Thư vui mừng cười: “Thôi mà, chị Hằng, lần sau chúng ta dành thời gian đi mua đồ nhé, hôm nay chúng ta cứ đi dạo đi, dù sao thì... chúng ta cũng lâu lắm không nói chuyện gì với nhau rồi.”
Tôi gật đầu: “Được... nói chuyện gì?”
Tiểu Thư cúi đầu, sau đó liền hỏi tôi: “Chị Hằng, chị... có nói với ai về thân phận của em không?”
Thân phận của Thư?
Thư Mỹ sao?
Không có, tôi chắc chắn không có. Chuyện bí mật như thế, tôi thậm chí còn không dám nhắc đến.
Tôi lắc đầu một cách chắc chắn: “Không, chị không nói, chị thề với em, chị tuyệt đối không nói.”
Nụ cười của Thư càng tươi hơn: “Được, không có gì, em muốn hỏi một chút, quan hệ của chị với chị An Chi từ khi nào mà trở nên tốt như vậy?”
Tôi không biết cô ấy hỏi câu hỏi kỳ lạ này làm gì.
Nghĩ một lát, tôi đáp lời cô: “Là chuyện tự nhiên thôi, chính là hợp nhau, nói chuyện nhiều, vì vậy... dần dần... dần dần, chơi với nhau.”