Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-138
CHƯƠNG 138: VE VÃN SAU BỮA SÁNG
CHƯƠNG 138: VE VÃN SAU BỮA SÁNG
Lúc này, tôi nghe thấy Cố Thành Phan thì thầm bên tai mình: “Ngân Hằng, đừng động đậy, để cho anh được ôm chặt em vào lòng.”
Tôi dựa vào vai anh, lấy tay chọc vào bụng anh, woa, trời ạ, anh gồng cơ bụng lên, đúng là rất săn chắc.
Tôi nhất thời háo sắc, lại cố chọc vài cái nữa.
Cố Thành Phan đột nhiên khẽ cắn vào tai tôi, tôi đương nhiên biết hành động này của anh có ý gì.
Muốn đẩy anh ra nhưng lại phát hiện anh đang ôm chặt lấy tôi, khẽ thì thầm bên tai: “May quá, Ngân Hằng...quần áo thì cũng mua rồi. Chẳng bằng....chúng ta tranh thủ làm việc gì có ý nghĩa hơn chút đi.”
Tất cả đều thuận theo tự nhiên....
Tôi không còn giống như trước đây túm chặt lấy ga giường nữa, mà chỉ nắm chặt lấy bờ vai vững chắc của Cố Thành Phan, tôi nghĩ, hành động này có thể đem tới cho anh một chút cảm giác an toàn.
Sau khi kết thúc, Cố Thành Phan ôm lấy eo tôi và hỏi: “Ngân Hằng....em....sao em lại có bảng báo danh phỏng vấn của tập đoàn Tâm Nguyệt?”
Tôi không ngờ đột nhiên Cố Thành Phan lại hỏi chuyện đó vào lúc này, có điều cũng đúng, nếu đã đồng ý với nhau là sẽ thành thật với nhau thì cũng nên hiểu về quá khứ của nhau, điều này rất bình thường.
Tôi trả lời: “Cái đó á, là Hoàng Linh cho em.”
Điều tôi nói là sự thật, tôi từng làm việc tại câu lạc bộ Metoo, tôi tin Cố Thành Phan cũng biết, ở đó trên danh nghĩa là câu lạc bộ nhưng thực ra là kinh doanh mọi thứ.
Chỉ cần trông xinh đẹp thì muốn kiếm tiền của Metoo đúng là dễ hơn bao giờ hết.
Có điều rất kì lạ ở chỗ, bà chủ của Metoo là Hoàng Linh đối xử với tôi đúng là rất tốt, khi tôi cần tiền không những cho tôi vay, mà còn....không để tôi phải tham gia vào những hoạt động phi pháp đó.
Tuy ngay từ lúc vào Metoo tôi cũng đã nói trước rằng tôi không bán thân.
Thế nhưng.....thực sự rất khó có người sẽ giữ mình được như lời nói ban đầu.
Nếu không phải là Hoàng Linh, e rằng tôi cũng đã bị người ta bao nuôi từ lâu.
Tôi đã nói thật tất cả những điều này cho Cố Thành Phan.
Cố Thành Phan hỏi lại tôi: “Vậy....tại sao lại cứ là anh?”
Tôi chuẩn bị trêu chọc anh một chút nên đã trả lời lấp lửng: “Anh đoán xem?”
Cố Thành Phan cười cười trả lời: “Anh đoán nhé, em thích anh từ lâu lắm rồi, mượn cơ hội này để ở bên anh.”
Tôi không thể không thừa nhận, khi tôi mới tới thành phố G, đúng là sau khi tôi nghe thấy tên của Cố Thành Phan thì đã có chút ngưỡng mộ người đàn ông này, 18 tuổi đã kế thừa công ty của gia tộc, sau một năm đã đưa công ty lên tầm quốc tế, hơn nữa còn điều hành đâu ra đấy.
Không thể không nói, ở thành phố G Cố Thành Phan đúng là nhân vật hiếm có, nhưng....tôi cũng chỉ là ngưỡng mộ, chưa hề nảy sinh tình cảm yêu đương.
Tình yêu có thể bắt nguồn từ sự ngưỡng mộ, nhưng sự ngưỡng mộ chưa chắc đã là yêu.
Vì thế tôi trả lời thật: “Cố Thành Phan, anh nghĩ nhiều rồi, anh nghĩ nhiều quá rồi, vì sao em lại thuận theo anh, bởi vì thứ nhất khi đó em rất cần một khoản tiền, em cũng rất cần một công việc, bởi vì bố em khi đó cần tiền gấp, có người đến đòi nợ.”
Đây đúng là hồi ức tôi không muốn nhớ lại, tôi dừng vài giây rồi lại nói tiếp: “Thứ hai, em đã nghe tới địa vị của anh ở thành phố G từ lâu, nếu anh có tiếng như vậy, thì...em nghĩ theo anh chắc cũng không thiệt.”
Cố Thành Phan dở khóc dở cười hỏi tôi: “Trình Ngân Hằng, tại sao lại thật thà tới vậy cơ chứ?”
Tôi vẫn nghĩ sao trả lời vậy: “Nếu đã chọn anh, cũng đồng ý sẽ thành thật với anh, nếu như em lừa dối anh thì lương tâm em cảm thấy cắn dứt.”
Câu nói này đã tác động mạnh tới Cố Thành Phan, anh cũng đã nói sẽ thành thật nhưng vẫn có điều còn giấu.
Không biết nói thế nào vì thế anh cũng chẳng nói nữa.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng Cố Thành Phan đột nhiên trầm lắng xuống, tôi rụt rè hỏi : “Sao vậy? Em là người như vậy đấy, nếu không phải là thích anh, có thể em sẽ vẫn là kẻ không từ thủ đoạn, em sẽ không thay đổi,em nói như vậy thực ra là muốn nói với anh, em đã thay đổi một phần con người em, anh...anh vẫn không vui à?”
Cố Thành Phan lắc đầu cười cười, anh không quan tâm, thực sự không quan tâm, khi đó cũng trách bản thân quá vô dụng, một người ngay đến cả việc sinh tồn cũng không làm được thì danh dự lúc này cũng có là gì?
Huống hồ, Trình Ngân Hằng cũng không phải vì thế mà hoàn toàn đánh mất đi danh dự của bản thân mình.
Cố Thành Phan quyết định nói hết về chủ đề này: “Ngân Hằng....vậy.... bây giờ em còn liên lạc với Hoàng Linh không?”
Câu hỏi của Cố Thành Phan đúng là nhiều thật, thế nhưng....nếu như tôi muốn hiểu một người, thì câu hỏi của tôi cũng vì thế mà nhiều lên.
Tôi suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Có chứ, có điều....bọn em chỉ liên lạc qua điện thoại chứ không gặp mặt nhau, chị ấy cũng nói rồi, sợ gặp mặt sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh...dù sao thì ....trong làng giải trí dù chỉ có một động tĩnh nhỏ cũng sẽ tạo nên một làn sóng lớn trong dư luận.”
Cố Thành Phan gật đầu tán thành, anh nói: “Vậy...đợi sau khi chúng ta công khai mối quan hệ thì chúng ta mời cô ấy ăn cơm nhé?”
Công khai quan hệ?
Hóa ra....hóa ra trong lòng Cố Thành Phan cũng đã nghĩ tới việc công khai mối quan hệ với tôi rồi sao?
Tốt quá, vui quá!
Tôi vẫn dựa vào lòng anh, khẽ đáp: “Vâng, em nghe anh.”
Hai người cứ nói qua nói lại như vậy cả buổi sáng, chẳng mấy chốc mà đã trưa rồi.
Tôi nhìn đồng hồ liền giật mình: “Cố Thành Phan, tới giờ nghỉ trưa rồi, hay là...chúng ta nghỉ thêm một lát nữa đi.”
Cố Thành Phan ghé sát vào người tôi, tôi thì không muốn phạm tội đâu, liền quyết đoán từ bỏ cái chủ ý đó.
Tôi đẩy anh ra, đưa quần áo cho anh, nói lớn: “Cố Thành Phan, mau lên, mau mặc đồ vào dậy đi, chúng ta đi ăn cơm, sau đó đi xem phim, sau đó nữa thì chúng ta có thể lái xe tới nhà của Cố Vũ Thành rồi.”
Cố Thành Phan cũng không ý kiến gì, ngoan ngoãn mặc đồ vào, rồi dang tay ra nói vẻ nũng nịu: “Nào....lại đây...ôm một cái rồi chúng ta xuất phát.”
Woa, bộ đồ đôi giữ ấm, bây giờ, người đàn ông của tôi đang dang rộng vòng tay ra muốn ôm tôi, đúng là, Cố Thành Phan, sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?
Tôi nghiêng người xuống, ôm lấy eo anh, Cố Thành Phan ôm chặt lấy tôi khẽ nói: “Ngân Hằng...tin anh, sau khi yêu em, những người phụ nữ khác bên cạnh em đều chỉ là làm nền cho em thôi, vì thế....bất luận xảy ra chuyện gì, xin đừng rời xa anh, có được không?”
Người đàn ông vừa đáng yêu vừa manly này khiến tôi không có cách nào từ chối, tôi gật đầu và hét lớn: “Được!”
Ôm nhau rất lâu Cố Thành Phan mới chịu bỏ tôi ra, rồi đi đến tủ và dễ dàng lấy bộ đồ đôi của chúng tôi ra.
Mặc xong rồi, vì không muốn để lộ ra bộ đồ giữ ấm bên trong nên chỉ có thể kéo khóa lên, vì có thắt lưng nên tôi thắt chặt lại còn Cố Thành Phan thì để mặc phần thắt lưng đó.
Nhìn anh rất phong độ, tôi cũng tự nhìn mình trong gương, cũng rất đẹp.
Tôi không hề trang điểm....nhưng ...cũng rất xinh.
CHƯƠNG 138: VE VÃN SAU BỮA SÁNG
Lúc này, tôi nghe thấy Cố Thành Phan thì thầm bên tai mình: “Ngân Hằng, đừng động đậy, để cho anh được ôm chặt em vào lòng.”
Tôi dựa vào vai anh, lấy tay chọc vào bụng anh, woa, trời ạ, anh gồng cơ bụng lên, đúng là rất săn chắc.
Tôi nhất thời háo sắc, lại cố chọc vài cái nữa.
Cố Thành Phan đột nhiên khẽ cắn vào tai tôi, tôi đương nhiên biết hành động này của anh có ý gì.
Muốn đẩy anh ra nhưng lại phát hiện anh đang ôm chặt lấy tôi, khẽ thì thầm bên tai: “May quá, Ngân Hằng...quần áo thì cũng mua rồi. Chẳng bằng....chúng ta tranh thủ làm việc gì có ý nghĩa hơn chút đi.”
Tất cả đều thuận theo tự nhiên....
Tôi không còn giống như trước đây túm chặt lấy ga giường nữa, mà chỉ nắm chặt lấy bờ vai vững chắc của Cố Thành Phan, tôi nghĩ, hành động này có thể đem tới cho anh một chút cảm giác an toàn.
Sau khi kết thúc, Cố Thành Phan ôm lấy eo tôi và hỏi: “Ngân Hằng....em....sao em lại có bảng báo danh phỏng vấn của tập đoàn Tâm Nguyệt?”
Tôi không ngờ đột nhiên Cố Thành Phan lại hỏi chuyện đó vào lúc này, có điều cũng đúng, nếu đã đồng ý với nhau là sẽ thành thật với nhau thì cũng nên hiểu về quá khứ của nhau, điều này rất bình thường.
Tôi trả lời: “Cái đó á, là Hoàng Linh cho em.”
Điều tôi nói là sự thật, tôi từng làm việc tại câu lạc bộ Metoo, tôi tin Cố Thành Phan cũng biết, ở đó trên danh nghĩa là câu lạc bộ nhưng thực ra là kinh doanh mọi thứ.
Chỉ cần trông xinh đẹp thì muốn kiếm tiền của Metoo đúng là dễ hơn bao giờ hết.
Có điều rất kì lạ ở chỗ, bà chủ của Metoo là Hoàng Linh đối xử với tôi đúng là rất tốt, khi tôi cần tiền không những cho tôi vay, mà còn....không để tôi phải tham gia vào những hoạt động phi pháp đó.
Tuy ngay từ lúc vào Metoo tôi cũng đã nói trước rằng tôi không bán thân.
Thế nhưng.....thực sự rất khó có người sẽ giữ mình được như lời nói ban đầu.
Nếu không phải là Hoàng Linh, e rằng tôi cũng đã bị người ta bao nuôi từ lâu.
Tôi đã nói thật tất cả những điều này cho Cố Thành Phan.
Cố Thành Phan hỏi lại tôi: “Vậy....tại sao lại cứ là anh?”
Tôi chuẩn bị trêu chọc anh một chút nên đã trả lời lấp lửng: “Anh đoán xem?”
Cố Thành Phan cười cười trả lời: “Anh đoán nhé, em thích anh từ lâu lắm rồi, mượn cơ hội này để ở bên anh.”
Tôi không thể không thừa nhận, khi tôi mới tới thành phố G, đúng là sau khi tôi nghe thấy tên của Cố Thành Phan thì đã có chút ngưỡng mộ người đàn ông này, 18 tuổi đã kế thừa công ty của gia tộc, sau một năm đã đưa công ty lên tầm quốc tế, hơn nữa còn điều hành đâu ra đấy.
Không thể không nói, ở thành phố G Cố Thành Phan đúng là nhân vật hiếm có, nhưng....tôi cũng chỉ là ngưỡng mộ, chưa hề nảy sinh tình cảm yêu đương.
Tình yêu có thể bắt nguồn từ sự ngưỡng mộ, nhưng sự ngưỡng mộ chưa chắc đã là yêu.
Vì thế tôi trả lời thật: “Cố Thành Phan, anh nghĩ nhiều rồi, anh nghĩ nhiều quá rồi, vì sao em lại thuận theo anh, bởi vì thứ nhất khi đó em rất cần một khoản tiền, em cũng rất cần một công việc, bởi vì bố em khi đó cần tiền gấp, có người đến đòi nợ.”
Đây đúng là hồi ức tôi không muốn nhớ lại, tôi dừng vài giây rồi lại nói tiếp: “Thứ hai, em đã nghe tới địa vị của anh ở thành phố G từ lâu, nếu anh có tiếng như vậy, thì...em nghĩ theo anh chắc cũng không thiệt.”
Cố Thành Phan dở khóc dở cười hỏi tôi: “Trình Ngân Hằng, tại sao lại thật thà tới vậy cơ chứ?”
Tôi vẫn nghĩ sao trả lời vậy: “Nếu đã chọn anh, cũng đồng ý sẽ thành thật với anh, nếu như em lừa dối anh thì lương tâm em cảm thấy cắn dứt.”
Câu nói này đã tác động mạnh tới Cố Thành Phan, anh cũng đã nói sẽ thành thật nhưng vẫn có điều còn giấu.
Không biết nói thế nào vì thế anh cũng chẳng nói nữa.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng Cố Thành Phan đột nhiên trầm lắng xuống, tôi rụt rè hỏi : “Sao vậy? Em là người như vậy đấy, nếu không phải là thích anh, có thể em sẽ vẫn là kẻ không từ thủ đoạn, em sẽ không thay đổi,em nói như vậy thực ra là muốn nói với anh, em đã thay đổi một phần con người em, anh...anh vẫn không vui à?”
Cố Thành Phan lắc đầu cười cười, anh không quan tâm, thực sự không quan tâm, khi đó cũng trách bản thân quá vô dụng, một người ngay đến cả việc sinh tồn cũng không làm được thì danh dự lúc này cũng có là gì?
Huống hồ, Trình Ngân Hằng cũng không phải vì thế mà hoàn toàn đánh mất đi danh dự của bản thân mình.
Cố Thành Phan quyết định nói hết về chủ đề này: “Ngân Hằng....vậy.... bây giờ em còn liên lạc với Hoàng Linh không?”
Câu hỏi của Cố Thành Phan đúng là nhiều thật, thế nhưng....nếu như tôi muốn hiểu một người, thì câu hỏi của tôi cũng vì thế mà nhiều lên.
Tôi suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Có chứ, có điều....bọn em chỉ liên lạc qua điện thoại chứ không gặp mặt nhau, chị ấy cũng nói rồi, sợ gặp mặt sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh...dù sao thì ....trong làng giải trí dù chỉ có một động tĩnh nhỏ cũng sẽ tạo nên một làn sóng lớn trong dư luận.”
Cố Thành Phan gật đầu tán thành, anh nói: “Vậy...đợi sau khi chúng ta công khai mối quan hệ thì chúng ta mời cô ấy ăn cơm nhé?”
Công khai quan hệ?
Hóa ra....hóa ra trong lòng Cố Thành Phan cũng đã nghĩ tới việc công khai mối quan hệ với tôi rồi sao?
Tốt quá, vui quá!
Tôi vẫn dựa vào lòng anh, khẽ đáp: “Vâng, em nghe anh.”
Hai người cứ nói qua nói lại như vậy cả buổi sáng, chẳng mấy chốc mà đã trưa rồi.
Tôi nhìn đồng hồ liền giật mình: “Cố Thành Phan, tới giờ nghỉ trưa rồi, hay là...chúng ta nghỉ thêm một lát nữa đi.”
Cố Thành Phan ghé sát vào người tôi, tôi thì không muốn phạm tội đâu, liền quyết đoán từ bỏ cái chủ ý đó.
Tôi đẩy anh ra, đưa quần áo cho anh, nói lớn: “Cố Thành Phan, mau lên, mau mặc đồ vào dậy đi, chúng ta đi ăn cơm, sau đó đi xem phim, sau đó nữa thì chúng ta có thể lái xe tới nhà của Cố Vũ Thành rồi.”
Cố Thành Phan cũng không ý kiến gì, ngoan ngoãn mặc đồ vào, rồi dang tay ra nói vẻ nũng nịu: “Nào....lại đây...ôm một cái rồi chúng ta xuất phát.”
Woa, bộ đồ đôi giữ ấm, bây giờ, người đàn ông của tôi đang dang rộng vòng tay ra muốn ôm tôi, đúng là, Cố Thành Phan, sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?
Tôi nghiêng người xuống, ôm lấy eo anh, Cố Thành Phan ôm chặt lấy tôi khẽ nói: “Ngân Hằng...tin anh, sau khi yêu em, những người phụ nữ khác bên cạnh em đều chỉ là làm nền cho em thôi, vì thế....bất luận xảy ra chuyện gì, xin đừng rời xa anh, có được không?”
Người đàn ông vừa đáng yêu vừa manly này khiến tôi không có cách nào từ chối, tôi gật đầu và hét lớn: “Được!”
Ôm nhau rất lâu Cố Thành Phan mới chịu bỏ tôi ra, rồi đi đến tủ và dễ dàng lấy bộ đồ đôi của chúng tôi ra.
Mặc xong rồi, vì không muốn để lộ ra bộ đồ giữ ấm bên trong nên chỉ có thể kéo khóa lên, vì có thắt lưng nên tôi thắt chặt lại còn Cố Thành Phan thì để mặc phần thắt lưng đó.
Nhìn anh rất phong độ, tôi cũng tự nhìn mình trong gương, cũng rất đẹp.
Tôi không hề trang điểm....nhưng ...cũng rất xinh.