Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-128
CHƯƠNG 128: TRỨNG TRÁNG HÀNH TÂY
CHƯƠNG 128: TRỨNG TRÁNG HÀNH TÂY
Đối phương đầu tiên là im lặng, ngay sau đó có chút buồn cười nói: “Niko, anh sớm biết em đã trở về rồi.”
Niko nhớ đến chuyện chiều nay, cho nên hỏi: “Sao anh biết được?”
Dương Khoan thẳng thắn nói: “Tiêu đề tin tức ngày hôm nay chính là —— Niko trở về thành phố S trong yên lặng, không ai ra sân bay đón. Ha ha ha, những người này thật sự không có đầu óc, em nói nếu trước đó em phát tán tin tức đi, sao có thể có chuyện không ai ra sân bay đón chứ.”
Niko vẫn rất dễ bị Dương Khoan chọc cười, cô cười, vừa ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ đối diện liền trông thấy… Trình… Ngân… Hằng.
Đúng vậy, không sai, ban đầu cố ý giao phó cho Jieke phải chọn vị trí tốt, tốt nhất là có thể trực tiếp quan sát được căn hộ của Cố Thành Phan, không ngờ lại gần như vậy.
Niko nói với Dương Khoan ở trong điện thoại: “Chờ một chút, bây giờ em có chuyện quan trọng hơn phải làm, đợi lát nữa… chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Trời sau buổi trưa, có gió, không có nắng. Tôi sau khi mặc xong quần áo che kín người, đeo một chiếc khẩu trang liền đi ra ngoài.
Tại sao vậy?
Bởi vì, tôi muốn đi chợ mua ít đồ, làm cho Cố Thành Phan một bữa tối hoàn mỹ.
Chợ đồ ăn có mùi rất nặng, nhưng rau ở đây là tươi nhất, cũng rẻ nhất.
Tôi mua một ít chân gà, trứng gà nhất định phải mua, còn cả một ít rau, xương sườn, ngô mà tôi thích, còn cả mấy con cá diếc nhỏ.
Cố Thành Phan thích ăn cá, tôi cũng thích.
Mua xong về nhà, xử lý xong mọi thứ, thuần thục lấy gạo nấu cơm.
Lúc làm những thứ này, tôi không giấu nổi nụ cười tràn ngập trên miệng tôi, sau này sẽ như thế này, đợi anh trở về, nấu cơm cho anh, sau đó cùng ôm nhau ngủ. Hạnh phúc tôi mong đợi trước đây, không phải chính là thế này sao?
Niko nhìn động tác quen thuộc của Trình Ngân Hằng, mỗi món làm xong đều sẽ cẩn thận thử một miếng, sau đó lộ ra dáng vẻ mỉm cười hài lòng, trong lòng cô ta nghĩ: Lẽ nào người Cố Thành Phan thích chính là kiểu phụ nữ từ bỏ cuộc sống tốt đẹp lo chuyện bếp núc sao?
Đương nhiên không phải, cô nhớ rất rõ ràng anh từng nói: “Anh hy vọng người vợ sau này của anh có thể kề vai sát cánh với anh, có thể bước kịp bước chân anh, suy nghĩ của anh, để hai người ở bên nhau có chuyện có thể nói.”
Niko cứ trơ mắt như vậy nhìn Trình Ngân Hằng bày biện xong mọi thứ, sau đó ngồi xuống yên lặng nghịch điện thoại, đợi Cố Thành Phan trở về.
Đây… rõ ràng chính là cuộc sống mình mong đợi mà!
Tôi lướt điện thoại, kết quả nhìn thấy tin tức đầu tiên tìm kiếm chính là “Niko trở về, không ai đón, không có tin tức báo trước.”
Tôi không nhịn được ấn vào xem, quả nhiên còn có ảnh, ảnh chính là khuôn mặt nghiêng khi ký tên cho người hâm mộ của Niko.
Tôi có chút kinh ngạc, đúng vậy, nói là trong tuần này trở về, tuần này chỉ còn lại hai ngày là hôm nay và ngày mai, tôi còn coi là cả một tuần chứ!
Trở về thì trở về, với tư cách là thần tượng trước đây của tôi, đúng vậy, thần tượng trước đây.
Kể từ sau khi biết Niko và Cố Thành Phan là bạn bè, tôi đã không coi cô ta là thần tượng nữa.
Còn về nguyên nhân cụ thể, là bởi vì tôi không có cách nào coi một người sống ngay bên cạnh mình làm thần tượng của tôi.
Có thể có người sẽ không hiểu, lấy ví dụ, lúc đó tôi rất khâm phục Cố Thành Phan, nhưng sau đó trải qua mọi chuyện, hình tượng Cố Thành Phan trong mắt tôi liền chỉ là một người đàn ông bình thường.
Dù sao… khi vừa mới đến thành phố G, người đầu tiên tôi hiểu được chính là Cố Thành Phan và Vu Mạnh.
“Cạch cạch…” Cửa mở ra, Cố Thành Phan mặc vest nhìn tôi cười.
Có thể Cố Thành Phan không biết, anh vừa cười, trong lòng tôi tràn đầy ánh mặt trời, cả bầu trời cũng sáng lên.
Sự lạnh lẽo của mùa thu phút chốc trở nên ấm áp.
Cố Thành Phan cởi bỏ bộ vest, bước tới, ôm chặt lấy tôi, hỏi bên tai tôi : “Ngân Hằng… tại sao vẫn cứ không đi nhận kịch bản vậy?”
Tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, có chút u ám.
Cố Thành Phan thấy tôi không trả lời anh, anh buông tôi ra, nhìn tôi hỏi lại lần nữa: “Hả? Sao không nhận kịch bản vậy? Hai ngày nay có không ít người thậm chí gọi điện thoại trực tiếp cho anh, bảo anh nhắc em đó, nói em là người phát ngôn của “Công ty quốc tế Thượng Viên”, nhưng… anh không đồng ý. Anh tôn trọng em.”
Tôi nên nói với anh như thế nào đây? Nói với anh tôi đã đồng ý với Phạm Đình, sau này cũng sẽ không nhận thêm kịch bản nữa sao?
Hay là nói… tự tôi không muốn nhận kịch bản nữa, thích cuộc sống như thế này sao?
Cuối cùng, tôi đã lựa chọn nói với anh: “Bởi vì… em muốn dành thời gian cho An Chi. An Chi chuẩn bị quay một bộ phim, sau đó, cô ấy là đạo diễn, cũng là diễn viên. Bởi vậy, em chuẩn bị toàn tâm toàn ý để cố gắng vì bộ phim này!”
Cố Thành Phan gật đầu, nói: “Được, vậy thì tốt!”
Tôi nhân cơ hội này vội chuyển sang chủ đề khác: “Được rồi, ăn cơm thôi, em đã làm món cá diếc kho ngon lắm, à… còn cả trứng tráng hành tây, ha ha ha…”
Khuôn mặt Cố Thành Phan vốn đang cười rất vui vẻ, trong phút chốc liền xị xuống.
Tôi giải thích nói: “Thành Phan… em… em rất thích ăn những thứ như hành tây, tỏi, rau hẹ, bởi vậy em liền làm. Anh có thể hiểu không?”
Sắc mặt của Cố Thành Phan dịu dàng lại, quả thực, bọn họ nếu đã ở cùng nhau nên hiểu những sở thích của nhau, đồng thời, còn phải thích ứng với sở thích của đối phương. Đây là Trình Ngân Hằng nói với anh, hơn nữa sở thích có thể cố gắng hài hòa, cùng nhau chung sống.
Cố Thành Phan gật đầu, nói : “Được, Ngân Hằng, em hãy giữ những điều em thích. Nếu thứ em thích mà anh không thích, anh không động tới là được rồi.”
Tôi rất vui, một mặt hy vọng trong cuộc sống sau này, chúng tôi có thể giữ sở thích của đôi bên, mặt khác, tôi muốn nói với anh: Vâng, Cố Thành Phan, thứ em thích, em nhất định sẽ theo đuổi, bởi vậy anh nhất thiết đừng cho rằng em sẽ vì anh mà từ bỏ điều gì, điều này là không thể.
Cố Thành Phan đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng tôi, anh gắp cá, hài lòng gật đầu: “Ồ, Ngân Hằng, tài nấu nướng càng ngày càng giỏi đó, hôm nào thi tài với Cố Vũ Thành đi! Ha ha ha…”
Anh cười rất vui vẻ, tôi cũng rất vui. Niềm vui của tôi bây giờ có một phần ba đến từ anh, còn một phần ba đến từ bố tôi, một phần ba còn lại đến từ An Chi.
Niko nhìn tất cả mọi thứ xảy ra ở bên phía đối diện , đương nhiên cũng đã nhìn thấy đĩa hành tây đó, không phục, tuyệt đối không phục.
Cô còn nhớ lúc đó Cố Thành Phan bịt mũi nói: “Ninh Ninh, anh thật sự rất ghét hành tây, sau này tốt nhất em đừng bày hành tây trước mặt anh.”
Cô ta thích hành tây như vậy, nhưng nhất quyết từ đó về sau bỏ hành tây: “Vâng anh Thành Phan, anh yên tâm đi, em sẽ thay đổi vì anh.”
Rõ ràng tất cả đều cố gắng phát triển theo hướng mà anh thích.
Vậy thì… rốt cuộc là tại sao?
Tại sao người ở bên cạnh anh lại là một người phụ nữ khác?
CHƯƠNG 128: TRỨNG TRÁNG HÀNH TÂY
Đối phương đầu tiên là im lặng, ngay sau đó có chút buồn cười nói: “Niko, anh sớm biết em đã trở về rồi.”
Niko nhớ đến chuyện chiều nay, cho nên hỏi: “Sao anh biết được?”
Dương Khoan thẳng thắn nói: “Tiêu đề tin tức ngày hôm nay chính là —— Niko trở về thành phố S trong yên lặng, không ai ra sân bay đón. Ha ha ha, những người này thật sự không có đầu óc, em nói nếu trước đó em phát tán tin tức đi, sao có thể có chuyện không ai ra sân bay đón chứ.”
Niko vẫn rất dễ bị Dương Khoan chọc cười, cô cười, vừa ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ đối diện liền trông thấy… Trình… Ngân… Hằng.
Đúng vậy, không sai, ban đầu cố ý giao phó cho Jieke phải chọn vị trí tốt, tốt nhất là có thể trực tiếp quan sát được căn hộ của Cố Thành Phan, không ngờ lại gần như vậy.
Niko nói với Dương Khoan ở trong điện thoại: “Chờ một chút, bây giờ em có chuyện quan trọng hơn phải làm, đợi lát nữa… chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Trời sau buổi trưa, có gió, không có nắng. Tôi sau khi mặc xong quần áo che kín người, đeo một chiếc khẩu trang liền đi ra ngoài.
Tại sao vậy?
Bởi vì, tôi muốn đi chợ mua ít đồ, làm cho Cố Thành Phan một bữa tối hoàn mỹ.
Chợ đồ ăn có mùi rất nặng, nhưng rau ở đây là tươi nhất, cũng rẻ nhất.
Tôi mua một ít chân gà, trứng gà nhất định phải mua, còn cả một ít rau, xương sườn, ngô mà tôi thích, còn cả mấy con cá diếc nhỏ.
Cố Thành Phan thích ăn cá, tôi cũng thích.
Mua xong về nhà, xử lý xong mọi thứ, thuần thục lấy gạo nấu cơm.
Lúc làm những thứ này, tôi không giấu nổi nụ cười tràn ngập trên miệng tôi, sau này sẽ như thế này, đợi anh trở về, nấu cơm cho anh, sau đó cùng ôm nhau ngủ. Hạnh phúc tôi mong đợi trước đây, không phải chính là thế này sao?
Niko nhìn động tác quen thuộc của Trình Ngân Hằng, mỗi món làm xong đều sẽ cẩn thận thử một miếng, sau đó lộ ra dáng vẻ mỉm cười hài lòng, trong lòng cô ta nghĩ: Lẽ nào người Cố Thành Phan thích chính là kiểu phụ nữ từ bỏ cuộc sống tốt đẹp lo chuyện bếp núc sao?
Đương nhiên không phải, cô nhớ rất rõ ràng anh từng nói: “Anh hy vọng người vợ sau này của anh có thể kề vai sát cánh với anh, có thể bước kịp bước chân anh, suy nghĩ của anh, để hai người ở bên nhau có chuyện có thể nói.”
Niko cứ trơ mắt như vậy nhìn Trình Ngân Hằng bày biện xong mọi thứ, sau đó ngồi xuống yên lặng nghịch điện thoại, đợi Cố Thành Phan trở về.
Đây… rõ ràng chính là cuộc sống mình mong đợi mà!
Tôi lướt điện thoại, kết quả nhìn thấy tin tức đầu tiên tìm kiếm chính là “Niko trở về, không ai đón, không có tin tức báo trước.”
Tôi không nhịn được ấn vào xem, quả nhiên còn có ảnh, ảnh chính là khuôn mặt nghiêng khi ký tên cho người hâm mộ của Niko.
Tôi có chút kinh ngạc, đúng vậy, nói là trong tuần này trở về, tuần này chỉ còn lại hai ngày là hôm nay và ngày mai, tôi còn coi là cả một tuần chứ!
Trở về thì trở về, với tư cách là thần tượng trước đây của tôi, đúng vậy, thần tượng trước đây.
Kể từ sau khi biết Niko và Cố Thành Phan là bạn bè, tôi đã không coi cô ta là thần tượng nữa.
Còn về nguyên nhân cụ thể, là bởi vì tôi không có cách nào coi một người sống ngay bên cạnh mình làm thần tượng của tôi.
Có thể có người sẽ không hiểu, lấy ví dụ, lúc đó tôi rất khâm phục Cố Thành Phan, nhưng sau đó trải qua mọi chuyện, hình tượng Cố Thành Phan trong mắt tôi liền chỉ là một người đàn ông bình thường.
Dù sao… khi vừa mới đến thành phố G, người đầu tiên tôi hiểu được chính là Cố Thành Phan và Vu Mạnh.
“Cạch cạch…” Cửa mở ra, Cố Thành Phan mặc vest nhìn tôi cười.
Có thể Cố Thành Phan không biết, anh vừa cười, trong lòng tôi tràn đầy ánh mặt trời, cả bầu trời cũng sáng lên.
Sự lạnh lẽo của mùa thu phút chốc trở nên ấm áp.
Cố Thành Phan cởi bỏ bộ vest, bước tới, ôm chặt lấy tôi, hỏi bên tai tôi : “Ngân Hằng… tại sao vẫn cứ không đi nhận kịch bản vậy?”
Tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, có chút u ám.
Cố Thành Phan thấy tôi không trả lời anh, anh buông tôi ra, nhìn tôi hỏi lại lần nữa: “Hả? Sao không nhận kịch bản vậy? Hai ngày nay có không ít người thậm chí gọi điện thoại trực tiếp cho anh, bảo anh nhắc em đó, nói em là người phát ngôn của “Công ty quốc tế Thượng Viên”, nhưng… anh không đồng ý. Anh tôn trọng em.”
Tôi nên nói với anh như thế nào đây? Nói với anh tôi đã đồng ý với Phạm Đình, sau này cũng sẽ không nhận thêm kịch bản nữa sao?
Hay là nói… tự tôi không muốn nhận kịch bản nữa, thích cuộc sống như thế này sao?
Cuối cùng, tôi đã lựa chọn nói với anh: “Bởi vì… em muốn dành thời gian cho An Chi. An Chi chuẩn bị quay một bộ phim, sau đó, cô ấy là đạo diễn, cũng là diễn viên. Bởi vậy, em chuẩn bị toàn tâm toàn ý để cố gắng vì bộ phim này!”
Cố Thành Phan gật đầu, nói: “Được, vậy thì tốt!”
Tôi nhân cơ hội này vội chuyển sang chủ đề khác: “Được rồi, ăn cơm thôi, em đã làm món cá diếc kho ngon lắm, à… còn cả trứng tráng hành tây, ha ha ha…”
Khuôn mặt Cố Thành Phan vốn đang cười rất vui vẻ, trong phút chốc liền xị xuống.
Tôi giải thích nói: “Thành Phan… em… em rất thích ăn những thứ như hành tây, tỏi, rau hẹ, bởi vậy em liền làm. Anh có thể hiểu không?”
Sắc mặt của Cố Thành Phan dịu dàng lại, quả thực, bọn họ nếu đã ở cùng nhau nên hiểu những sở thích của nhau, đồng thời, còn phải thích ứng với sở thích của đối phương. Đây là Trình Ngân Hằng nói với anh, hơn nữa sở thích có thể cố gắng hài hòa, cùng nhau chung sống.
Cố Thành Phan gật đầu, nói : “Được, Ngân Hằng, em hãy giữ những điều em thích. Nếu thứ em thích mà anh không thích, anh không động tới là được rồi.”
Tôi rất vui, một mặt hy vọng trong cuộc sống sau này, chúng tôi có thể giữ sở thích của đôi bên, mặt khác, tôi muốn nói với anh: Vâng, Cố Thành Phan, thứ em thích, em nhất định sẽ theo đuổi, bởi vậy anh nhất thiết đừng cho rằng em sẽ vì anh mà từ bỏ điều gì, điều này là không thể.
Cố Thành Phan đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng tôi, anh gắp cá, hài lòng gật đầu: “Ồ, Ngân Hằng, tài nấu nướng càng ngày càng giỏi đó, hôm nào thi tài với Cố Vũ Thành đi! Ha ha ha…”
Anh cười rất vui vẻ, tôi cũng rất vui. Niềm vui của tôi bây giờ có một phần ba đến từ anh, còn một phần ba đến từ bố tôi, một phần ba còn lại đến từ An Chi.
Niko nhìn tất cả mọi thứ xảy ra ở bên phía đối diện , đương nhiên cũng đã nhìn thấy đĩa hành tây đó, không phục, tuyệt đối không phục.
Cô còn nhớ lúc đó Cố Thành Phan bịt mũi nói: “Ninh Ninh, anh thật sự rất ghét hành tây, sau này tốt nhất em đừng bày hành tây trước mặt anh.”
Cô ta thích hành tây như vậy, nhưng nhất quyết từ đó về sau bỏ hành tây: “Vâng anh Thành Phan, anh yên tâm đi, em sẽ thay đổi vì anh.”
Rõ ràng tất cả đều cố gắng phát triển theo hướng mà anh thích.
Vậy thì… rốt cuộc là tại sao?
Tại sao người ở bên cạnh anh lại là một người phụ nữ khác?