Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-124
CHƯƠNG 124: ĐÃ QUEN BIẾT NHAU TỪ TRƯỚC
CHƯƠNG 124: ĐÃ QUEN BIẾT NHAU TỪ TRƯỚC
"Khoan……dừng lại đã, Cố Vũ Thành……" Quả nhiên vẫn không chịu được, Cố Vũ Thành dừng lại, ôm chặt lấy An Chi: "An Chi, tiếp tục không?"
An Chi lắc đầu: "Dừng lại một chút được không?"
Cố Vũ Thành vùi vào lồng ngực của An Chi, nghe theo lời An Chi.
Một hồi sau, An Chi nói: "Rồi……tiếp tục được rồi……"
Cố Vũ Thành biết, đây là quá trình mà cô gái nào cũng phải trải qua.
"Ừ……aa……" Cuối cùng đã bắt đầu.
………………
Sau khi kết thúc, Cố Vũ Thành vẫn không buông An Chi ra, vẫn ôm chặt lấy cô ấy.
Trong lòng rất đắc ý, người phụ nữ này, hiện giờ đã thuộc về anh ta, hơn nữa……chỉ thuộc về anh ta.
An Chi đột nhiên mở miệng hỏi: "Cố Vũ Thành……anh……có phải anh từng có rất nhiều người phụ nữ không."
Cố Vũ Thành đỏ mặt, anh ta thật sự từng có rất nhiều bạn gái, nhưng mà……chỉ có một người phụ nữ là An Chi.
Người khác nghĩ rằng anh ta có kinh nghiệm phong phú, nhưng thật sự không hề biết, An Chi là người phụ nữ duy nhất từng ngủ cùng giường với anh.
Cố Vũ Thành không biết nên nói chuyện này với An Chi thế nào, có chút ngại ngùng, cảm giác khó mà mở miệng.
An Chi cảm thấy khó hiểu: "Anh nói đi chứ, lẽ nào……anh có rất nhiều rất nhiều, nên không biết phải bắt đầu nói từ đâu? Yên tâm đi, em sẽ không trách anh đâu, dù sao thì……bây giờ, anh thuộc về em là được rồi."
Cố Vũ Thành ngại ngùng lắc đầu, nói: "An Chi, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng của anh."
An Chi vô cùng bất ngờ: "Cố Vũ Thành, anh không cần vì dỗ dành em mà lừa em đâu, anh……làm sao có thể?!"
Quả nhiên, An Chi không hề tin.
Cố Vũ Thành suy nghĩ: Quả nhiên An Chi chính là An Chi, một An Chi độc nhất vô nhị, rõ ràng anh ta đang nói sự thật, nhưng cô lại không tin.
Hết cách, Cố Vũ Thành đành phải phân tích cảm nhận của mình: "An Chi……thật ra, lúc nãy anh cũng đau."
An Chi lại lần nữa tỏ ra không tin: "Sao có thể, anh là đàn ông mà!"
Cố Vũ Thành thề thốt, sau này không bao giờ nói chủ đề xấu hổ này với bạn gái, rõ ràng đó là cảm nhận thật sự của anh ta, nhưng lại bị hiểu lầm.
An Chi nhìn chằm chằm Cố Vũ Thành rất lâu, một hồi sau mới chỉ vào ga trải giường nói: "Cố Vũ Thành……cái đó……phải làm sao?"
Trên ga giường trắng có vài vết màu đỏ, Cố Vũ Thành lúc này mới phát hiện ra bản thân đã không chú ý đến chuyện này.
Anh ta đứng dậy, nói: "An Chi, em đi tắm đi, anh thay ga giường khác."
An Chi không hài lòng trả lời: "Sao thế? Anh chán ghét em rồi sao? Em……vẫn còn đau."
Cố Vũ Thành bất đắc dĩ, nói: "Em đợi một chút."
Nói xong, Cố Vũ Thành đi vào nhà tắm, mở nước nóng đầy bồn tắm, sau đó chạy ra ngoài, bế An Chi đi vào nhà tắm.
Hai người không mặc gì, đã đạt đến mức thẳng thắn với nhau ở tất cả mọi mặt.
Cố Vũ Thành đặt An Chi vào bồn tắm, sau đó nói: "Ngoan……anh đi thay ga giường."
Cố Vũ Thành đi vào phòng ngủ, tháo ga giường xuống, nhưng không ném vào máy giặt, mà……tìm một chiếc móc quần áo, sau đó, treo lên trên gác.
Đợi nó khô rồi thì sẽ gấp lại, đây chính là minh chứng cho tình yêu của hai người họ.
Một sự bắt đầu hoàn hảo, một cuộc sống thuần khiết.
Thay một chiếc ga giường màu đen xong, Cố Vũ Thành lại chạy vào bế An Chi lên, giúp cô ấy lau sạch người, rồi bế trở vào phòng ngủ.
Cả quá trình An Chi không nói lời nào, im lặng như một đứa trẻ.
Cố Vũ Thành đương nhiên không biết, trong lòng An Chi lại lần nữa cảm thấy ấm áp.
Đổi ga giường xong thì vào bế cô ấy đã tắm xong trở ra, mọi chuyện làm rất tự nhiên.
Cố Vũ Thành bế An Chi lên giường, ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "An Chi……ngủ ngon, anh yêu em."
An Chi vùi đầu vào lồng ngực của Cố Vũ Thành, nghe nhịp tim của anh, trong lòng An Chi thấy vô cùng bình yên.
Cô nghe thấy thì nhẹ nhàng trả lời: "Vâng, Cố Vũ Thành, ngủ ngon, em cũng yêu anh."
Trong không khí là tiếng hít thở yên bình của hai người.
An Chi đột nhiên có một suy nghĩ: Muốn kết hôn với Cố Vũ Thành, hôn lễ không cần quá long trọng, chỉ cần mời tất cả bạn thân là được, còn nữa, cô ấy đột nhiên rất muốn sinh con cho anh ta, Cố Vũ Thành phụ trách nuôi gia đình, còn cô ấy thì chỉ cần xinh đẹp như hoa, dẫn con đi dạo chơi.
Tôi thì vẫn ở nhà đợi Cố Thành Phan trở về, nhìn vào điện thoại, đã gần hai giờ, không thể nào chậm như vậy.
Con người một khi thấy lo lắng thì sẽ suy nghĩ lung tung.
Cố Thành Phan không lẽ lại đi tiệc tùng nữa rồi, tại sao không nói cho mình biết, lẽ nào……anh đã có niềm vui mới.
Không không không, không thể nào, bản thân mình không được suy nghĩ lung tung như vậy, nếu thật sự có niềm vui mới, sao tôi không cảm nhận được một chút gì.
Lập tức lại nghĩ, chẳng lẽ Cố Thành Phan đã xảy ra chuyện gì rồi, lẽ nào……là tai nạn xe?
Xuỵt xuỵt xuỵt, nói năng xui xẻo, cô không thể suy nghĩ lung tung nữa, không có chuyện gì xấu xảy ra cả, không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là về muộn mà thôi.
Điều Trình Ngân Hằng không biết chính là, Cố Thành Phan đã sớm trở về chung cư, nhưng anh vẫn ngồi trong xe, nhìn lên ánh đèn vẫn đang mở để chờ anh, có chút bối rối không biết nên đối mặt với người phụ nữ dịu dàng kia thế nào.
Có lẽ Niko ngày kia sẽ trở về, cũng có thể là muộn hơn, đến lúc đó thật sự phải làm tiệc tẩy trần, anh không thể không đi, đến lúc đó sẽ giải thích, nhưng giải thích thế nào đây, Trình Ngân Hằng sẽ nghe sao?
Chi bằng hôm nay nói rõ ràng với cô, nhưng mà……nói thế nào đây? Bắt đầu nói từ đâu?
Lẽ nào nói với cô, Trình Ngân Hằng, thật ra, Niko thần tượng của em, chính là mối tình đầu của anh, bọn anh từng rất yêu nhau?
Không được, đương nhiên không được, nhưng đã ngồi ở đây lâu như vậy mà vẫn chưa nghĩ ra được cách giải thích nào tốt hơn!
Không thể để cô đợi thêm nữa, phải trở về thôi, nên đối diện thì phải đối diện thôi, Cố Thành Phan, anh không sợ trời không sợ đất, càng không thể vì chuyện này mà cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc tôi vừa cầm điện thoại lên, đang bối rối không biết có nên gọi điện thoại cho Cố Thành Phan hay không, thì khóa cửa được nhẹ nhàng vặn ra, Cố Thành Phan đã trở về.
Tôi nhảy lên, chạy vào phòng khách, hỏi anh: "Anh về rồi, có đói không? Em nấu mì cho anh nhé."
Nếu đã hứa với Phạm Đình, phải làm một người mẹ hiền vợ ngoan, vậy thì phải bắt đầu từ bây giờ.
Cố Thành Phan gật đầu, trả lời: "Ừ, Ngân Hằng, em nấu mì xong, anh có chuyện muốn nói với em."
Tôi gật đầu, đi vào nhà bếp, thành thục nấu một bát mì trứng gà cà chua, khi bưng đến trước mặt Cố Thành Phan, tôi mới phát hiện, sắc mặt của Cố Thành Phan không tốt lắm.
Tôi xoa xoa trán anh, sau đó tự hỏi tự trả lời: "Đâu có bị cảm!"
Tôi hỏi Cố Thành Phan: "Thành Phan, anh……sao thế?"
Cố Thành Phan ngẩng đầu nhìn tôi, dáng vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng.
Tôi nói: "Được rồi, anh ăn mì trước đi!"
Cố Thành Phan cúi đầu ăn vài đũa thì hết bát mì, tôi rất ngạc nhiên.
Sau đó, Cố Thành Phan đã nói với tôi một tin tức làm tôi rất kinh ngạc: "Ngân Hằng, thật ra, anh và Niko, đã quen biết nhau từ trước.”
CHƯƠNG 124: ĐÃ QUEN BIẾT NHAU TỪ TRƯỚC
"Khoan……dừng lại đã, Cố Vũ Thành……" Quả nhiên vẫn không chịu được, Cố Vũ Thành dừng lại, ôm chặt lấy An Chi: "An Chi, tiếp tục không?"
An Chi lắc đầu: "Dừng lại một chút được không?"
Cố Vũ Thành vùi vào lồng ngực của An Chi, nghe theo lời An Chi.
Một hồi sau, An Chi nói: "Rồi……tiếp tục được rồi……"
Cố Vũ Thành biết, đây là quá trình mà cô gái nào cũng phải trải qua.
"Ừ……aa……" Cuối cùng đã bắt đầu.
………………
Sau khi kết thúc, Cố Vũ Thành vẫn không buông An Chi ra, vẫn ôm chặt lấy cô ấy.
Trong lòng rất đắc ý, người phụ nữ này, hiện giờ đã thuộc về anh ta, hơn nữa……chỉ thuộc về anh ta.
An Chi đột nhiên mở miệng hỏi: "Cố Vũ Thành……anh……có phải anh từng có rất nhiều người phụ nữ không."
Cố Vũ Thành đỏ mặt, anh ta thật sự từng có rất nhiều bạn gái, nhưng mà……chỉ có một người phụ nữ là An Chi.
Người khác nghĩ rằng anh ta có kinh nghiệm phong phú, nhưng thật sự không hề biết, An Chi là người phụ nữ duy nhất từng ngủ cùng giường với anh.
Cố Vũ Thành không biết nên nói chuyện này với An Chi thế nào, có chút ngại ngùng, cảm giác khó mà mở miệng.
An Chi cảm thấy khó hiểu: "Anh nói đi chứ, lẽ nào……anh có rất nhiều rất nhiều, nên không biết phải bắt đầu nói từ đâu? Yên tâm đi, em sẽ không trách anh đâu, dù sao thì……bây giờ, anh thuộc về em là được rồi."
Cố Vũ Thành ngại ngùng lắc đầu, nói: "An Chi, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng của anh."
An Chi vô cùng bất ngờ: "Cố Vũ Thành, anh không cần vì dỗ dành em mà lừa em đâu, anh……làm sao có thể?!"
Quả nhiên, An Chi không hề tin.
Cố Vũ Thành suy nghĩ: Quả nhiên An Chi chính là An Chi, một An Chi độc nhất vô nhị, rõ ràng anh ta đang nói sự thật, nhưng cô lại không tin.
Hết cách, Cố Vũ Thành đành phải phân tích cảm nhận của mình: "An Chi……thật ra, lúc nãy anh cũng đau."
An Chi lại lần nữa tỏ ra không tin: "Sao có thể, anh là đàn ông mà!"
Cố Vũ Thành thề thốt, sau này không bao giờ nói chủ đề xấu hổ này với bạn gái, rõ ràng đó là cảm nhận thật sự của anh ta, nhưng lại bị hiểu lầm.
An Chi nhìn chằm chằm Cố Vũ Thành rất lâu, một hồi sau mới chỉ vào ga trải giường nói: "Cố Vũ Thành……cái đó……phải làm sao?"
Trên ga giường trắng có vài vết màu đỏ, Cố Vũ Thành lúc này mới phát hiện ra bản thân đã không chú ý đến chuyện này.
Anh ta đứng dậy, nói: "An Chi, em đi tắm đi, anh thay ga giường khác."
An Chi không hài lòng trả lời: "Sao thế? Anh chán ghét em rồi sao? Em……vẫn còn đau."
Cố Vũ Thành bất đắc dĩ, nói: "Em đợi một chút."
Nói xong, Cố Vũ Thành đi vào nhà tắm, mở nước nóng đầy bồn tắm, sau đó chạy ra ngoài, bế An Chi đi vào nhà tắm.
Hai người không mặc gì, đã đạt đến mức thẳng thắn với nhau ở tất cả mọi mặt.
Cố Vũ Thành đặt An Chi vào bồn tắm, sau đó nói: "Ngoan……anh đi thay ga giường."
Cố Vũ Thành đi vào phòng ngủ, tháo ga giường xuống, nhưng không ném vào máy giặt, mà……tìm một chiếc móc quần áo, sau đó, treo lên trên gác.
Đợi nó khô rồi thì sẽ gấp lại, đây chính là minh chứng cho tình yêu của hai người họ.
Một sự bắt đầu hoàn hảo, một cuộc sống thuần khiết.
Thay một chiếc ga giường màu đen xong, Cố Vũ Thành lại chạy vào bế An Chi lên, giúp cô ấy lau sạch người, rồi bế trở vào phòng ngủ.
Cả quá trình An Chi không nói lời nào, im lặng như một đứa trẻ.
Cố Vũ Thành đương nhiên không biết, trong lòng An Chi lại lần nữa cảm thấy ấm áp.
Đổi ga giường xong thì vào bế cô ấy đã tắm xong trở ra, mọi chuyện làm rất tự nhiên.
Cố Vũ Thành bế An Chi lên giường, ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "An Chi……ngủ ngon, anh yêu em."
An Chi vùi đầu vào lồng ngực của Cố Vũ Thành, nghe nhịp tim của anh, trong lòng An Chi thấy vô cùng bình yên.
Cô nghe thấy thì nhẹ nhàng trả lời: "Vâng, Cố Vũ Thành, ngủ ngon, em cũng yêu anh."
Trong không khí là tiếng hít thở yên bình của hai người.
An Chi đột nhiên có một suy nghĩ: Muốn kết hôn với Cố Vũ Thành, hôn lễ không cần quá long trọng, chỉ cần mời tất cả bạn thân là được, còn nữa, cô ấy đột nhiên rất muốn sinh con cho anh ta, Cố Vũ Thành phụ trách nuôi gia đình, còn cô ấy thì chỉ cần xinh đẹp như hoa, dẫn con đi dạo chơi.
Tôi thì vẫn ở nhà đợi Cố Thành Phan trở về, nhìn vào điện thoại, đã gần hai giờ, không thể nào chậm như vậy.
Con người một khi thấy lo lắng thì sẽ suy nghĩ lung tung.
Cố Thành Phan không lẽ lại đi tiệc tùng nữa rồi, tại sao không nói cho mình biết, lẽ nào……anh đã có niềm vui mới.
Không không không, không thể nào, bản thân mình không được suy nghĩ lung tung như vậy, nếu thật sự có niềm vui mới, sao tôi không cảm nhận được một chút gì.
Lập tức lại nghĩ, chẳng lẽ Cố Thành Phan đã xảy ra chuyện gì rồi, lẽ nào……là tai nạn xe?
Xuỵt xuỵt xuỵt, nói năng xui xẻo, cô không thể suy nghĩ lung tung nữa, không có chuyện gì xấu xảy ra cả, không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là về muộn mà thôi.
Điều Trình Ngân Hằng không biết chính là, Cố Thành Phan đã sớm trở về chung cư, nhưng anh vẫn ngồi trong xe, nhìn lên ánh đèn vẫn đang mở để chờ anh, có chút bối rối không biết nên đối mặt với người phụ nữ dịu dàng kia thế nào.
Có lẽ Niko ngày kia sẽ trở về, cũng có thể là muộn hơn, đến lúc đó thật sự phải làm tiệc tẩy trần, anh không thể không đi, đến lúc đó sẽ giải thích, nhưng giải thích thế nào đây, Trình Ngân Hằng sẽ nghe sao?
Chi bằng hôm nay nói rõ ràng với cô, nhưng mà……nói thế nào đây? Bắt đầu nói từ đâu?
Lẽ nào nói với cô, Trình Ngân Hằng, thật ra, Niko thần tượng của em, chính là mối tình đầu của anh, bọn anh từng rất yêu nhau?
Không được, đương nhiên không được, nhưng đã ngồi ở đây lâu như vậy mà vẫn chưa nghĩ ra được cách giải thích nào tốt hơn!
Không thể để cô đợi thêm nữa, phải trở về thôi, nên đối diện thì phải đối diện thôi, Cố Thành Phan, anh không sợ trời không sợ đất, càng không thể vì chuyện này mà cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc tôi vừa cầm điện thoại lên, đang bối rối không biết có nên gọi điện thoại cho Cố Thành Phan hay không, thì khóa cửa được nhẹ nhàng vặn ra, Cố Thành Phan đã trở về.
Tôi nhảy lên, chạy vào phòng khách, hỏi anh: "Anh về rồi, có đói không? Em nấu mì cho anh nhé."
Nếu đã hứa với Phạm Đình, phải làm một người mẹ hiền vợ ngoan, vậy thì phải bắt đầu từ bây giờ.
Cố Thành Phan gật đầu, trả lời: "Ừ, Ngân Hằng, em nấu mì xong, anh có chuyện muốn nói với em."
Tôi gật đầu, đi vào nhà bếp, thành thục nấu một bát mì trứng gà cà chua, khi bưng đến trước mặt Cố Thành Phan, tôi mới phát hiện, sắc mặt của Cố Thành Phan không tốt lắm.
Tôi xoa xoa trán anh, sau đó tự hỏi tự trả lời: "Đâu có bị cảm!"
Tôi hỏi Cố Thành Phan: "Thành Phan, anh……sao thế?"
Cố Thành Phan ngẩng đầu nhìn tôi, dáng vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng.
Tôi nói: "Được rồi, anh ăn mì trước đi!"
Cố Thành Phan cúi đầu ăn vài đũa thì hết bát mì, tôi rất ngạc nhiên.
Sau đó, Cố Thành Phan đã nói với tôi một tin tức làm tôi rất kinh ngạc: "Ngân Hằng, thật ra, anh và Niko, đã quen biết nhau từ trước.”