Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
“Cậu…” Bản thân là người mẫu chuyên nghiệp nên Lăng Uyển Tích vô cùng tự tin với đôi chân của mình. Thậm chí không dưới một lần sếp tổng của nhãn hàng quảng cáo đã ra giá cao muốn được sờ một cái nhưng đều bị cô từ chối.
Mặc dù cô thiếu tiền nhưng cũng không đến mức làm những việc bán rẻ thân thể mình để đối lấy tiền tài. Vì vậy khi cô nghe thấy yêu cầu của Lâm Dật là muốn mình đi tất thì lập tức thấy tức giận, muốn mắng cho cái tên nhãi này một trận.
“Chị à, anh ấy đang đùa với chị thôi, Lâm Dật không phải là loại người đó đâu. Hơn nữa cũng không còn nhiều thời gian nữa, thời gian soát vé sắp kết thúc rồi”. Lần đầu tiên Lăng Tiêu Tiêu có lòng tốt ở bên cạnh khuyên người chị đang nóng nảy của mình.
Sáng sớm hôm đó, sau khi tỉnh dậy thì những gì cô nhìn thấy ở trên giường đều rõ mồn một. Dường như, Lâm Dật thật sự có sở thích đó…Nhưng Lăng Uyển Tích không phải là cô, vì dù sao Lăng Uyển Tích cũng hơn họ mấy tuổi. Điều quan trọng hơn là sau buổi tối nay, một người tiếp xúc ở xã hội, còn một người vẫn ở trong trường, hai người căn bản không thể có giao lưu với nhau, tất nhiên cũng không nói được là có thực hiện theo điều kiện không.
Lăng Uyển Tích quay đầu lại nhìn một cái thì lúc này đã soát đến đợt vé cuối rồi. Phần lớn những người ở lại đây là không mua được vé, định đứng ở bên ngoài để cảm nhận không khí ở khán đài, nhân tiện nghe giọng hát truyền lại từ nơi xa. Còn Lăng Uyển Tích từ nhỏ đã kiêu ngạo, trước nay chưa từng nhận thua ai bao giờ, càng không muốn lãng phí buổi hòa nhạc mà mình khó khăn lắm mới đợi được.
“Được, tôi đồng ý với cậu”. Lăng Uyển Tích cắn răng, đồng thời nói: “Nhưng nếu như cậu lừa tôi, hại tôi không xem được buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm thì tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Lâm Dật cười một cái rồi mãn nguyện đi về phía cổng soát vé. Lúc này, người đứng xếp hàng ở cổng đợi soát vé không còn nhiều nữa. Thậm chí đứng ở đây còn có thể nghe thấy chỉnh âm được truyền ra từ trung tâm âm nhạc nữa.
Lăng Tiêu Tiêu nắm tay Lăng Uyển Tích, vẻ mặt phức tạp đi theo phía sau Lâm Dật. Cô đã không chỉ một lần xuất hiện cảm giác này. Chuyện thoạt nhìn rất hoang đường nhưng Lâm Dật nói được là được. Cảm giác này xuất hiện rất khó hiểu. Cô tự nhận mình là người không hoàn toàn thuộc về cảm tính nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Dật thì lại cảm tính một cách hồ đồ. Lẽ nào đây là di chứng xuất hiện sau chuyện xảy ra vào tối hôm đó? Vừa nghĩ lại sau khi tỉnh dậy mà nhìn thấy trên tất của mình có dính những thứ đó thì Lăng Tiêu Tiêu không kìm nổi mà nắm chặt tay.
Cái tên khốn nạn này ‘làm’ thì làm rồi nhưng lại không cởi ra để làm, tất cứ đi ở chân vậy. Sao trên đời này lại xuất hiện loại biến thái như vậy cơ chứ?
“Sao vậy?” Lúc này tâm trạng của Lăng Uyển Tích không nhẹ nhõm hơn Lăng Tiêu Tiêu chút nào. Lúc này cô cảm thấy thần sắc của em gái mình có chút biến đổi nên trong lòng càng khó nắm bắt.
“À, không sao ạ! Em đang nghĩ, một lát nữa thật sự có thể chụp ảnh chung với Tô Mạch Nhiễm thì nhất định sẽ rửa ảnh đó ra treo trên tường của phòng ngủ để mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy”. Lăng Tiêu Tiêu bị người khác nói trúng tim đen nên vội tìm cớ nói dối.
“Thôi đi! Mặc dù chị thấy cậu ta không đáng tin nhưng đã đến lúc này rồi, chỉ cần cậu ta có thể đưa chúng ta vào được bên trong thì chỉ cần đứng cũng coi như mãn nguyện lắm rồi”. Lăng Uyển Tích biểu cảm phức tạp, thở dài một cái, nói.
Ở cổng soát vé VIP, người phụ trách buổi hòa nhạc- Thang Bảo Nghi, đồng thời cũng là Tổng giám sát các hoạt động của công ty hữu hạn truyền thông văn hóa siêu sao hôm nay mặc váy ôm màu đen. Cô ta đã đứng ở đó đợi một lúc lâu rồi. Vừa thấy Lâm Dật xuất hiện, cô liền dặn dò nhân viên bảo vệ mở lối đi rồi chạy ra ngoài: “Cuối cùng thì cậu cũng đến, ban nãy Mạch Nhiễm gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại hỏi cậu có đến không?”
Tô Mạch Nhiễm không chỉ là nghệ sĩ của công ty truyền thông siêu sao mà còn là chủ tịch của công ty. Mấy năm nay, công ty truyền thông siêu sao là con ngựa đen mới nổi trong giới giải trí, bao gồm bốn tiểu hoa đán trên truyền hình và tất cả phòng vé đều dựa vào một mình Tô Mạch Nhiễm. Có thể nói, nếu như không có cô ấy thì không có công ty hiện giờ. Vì vậy bất cứ ai trong công ty đều coi những lời cô nói là thánh chỉ, không ai dám chậm trễ.
“Vất vả cho cô rồi. Hai người này là bạn của tôi, cô nhìn xem chị Mạch Nhiễm để vé này ở vị trí nào thì dẫn họ đến đó là được”. Lâm Dật nói.
“Vâng, xin mời hai cô”. Thang Bảo Nghi sắc mặt kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Uyển Tích sau đó mời họ vào khu vực kiểm tra an ninh, lát sau lại nói với Lâm Dật: “Vị trí của cậu cũng chuẩn bị xong rồi, đây là số ghế ngồi, cậu nhận lấy, nếu trong thời gian biểu diễn mà có vấn đề gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức”.
Lâm Dật liếc nhìn số ghế, hàng ba, vị trí chính giữa. Tốt quá, Lâm Dật vốn không muốn ngồi hàng ghế đầu. Người ta thì liều mạng để mua hàng đầu chính vì muốn ngắm nhìn Tô Mạch Nhiễm ở cự ly gần nhưng cậu thì không cần.
Ra khỏi cổng soát vé, Lâm Dật và chị em Lăng Tiêu Tiêu chia tay nhau, ai nấy đều đi tìm vị trí của mình rồi yên tâm ngồi xuống. Rất nhanh, buổi hòa nhạc đã bắt đầu. Nhưng lúc Tô Mạch Nhiễm xuất hiện trên sân khấu với thân phận là một minh tinh, tất cả ánh đèn chiếu sáng đều tập trung về phía cô, tất cả những tiếng hoan hô đều hướng về cô thì Lâm Dật không kìm nổi mà có chút xúc động, đồng thời cũng có chút kiêu ngạo: “Có người chị làm minh tinh tốt thật đấy…”
Cả buổi hòa nhạc đó, Tô Mạch Nhiễm hát tổng cộng hai mươi ba bài. Kể cả như vậy, nhưng khi cô định lui về sau cánh gà thì vẫn bị những tiếng hoan hô mời gọi quay lại.
Vị trí này của Lâm Dật vừa hay có thể nhìn thấy chị em Lăng Tiêu Tiêu ngồi ở vị trí giữa hàng một. Lăng Uyển Tích lúc này đã hoàn toàn đắm chìm vào không khí của sân khấu, cô cũng hoan hô, thét gào…Còn Lăng Tiêu Tiêu thì thỉnh thoảng lại quay đầu lại, ánh mắt dường như đang kiếm tìm gì đó…
Buổi hòa nhạc diễn ra trong một tiếng rưỡi cũng sắp đến hồi kết. Trong lúc buổi hòa nhạc sắp kết thúc, Tô Mạch Nhiễm đứng trên sân khấu chào hỏi các fan hâm mộ: “Rất vui vì hôm nay các bạn có thể đến buổi hòa nhạc của tôi. Để cảm ơn mọi người, tôi quyết định tặng ký tên cho hai khán giả và chụp chung một bức ảnh ở hậu trường nữa”.
Nghe thấy lời này, toàn sân khấu như nhốn nháo hết lên. Được tặng ký tên đã là hiếm lắm rồi, bây giờ còn được chụp ảnh ở hậu trường nữa. Ai mà có được bức chụp chung với Tô Mạch Nhiễm, bất luận là đăng lên nhóm bạn bè hay weibo thì đều thành chủ đề hot, sẽ được tung hô cả đời. Nhưng cơ hội này còn thấp hơn cả trúng vé số nữa. Tất cả mọi người đều giơ tay lên để mong thành người may mắn đó. Tô Mạch Nhiễm nhìn bên dưới khán đài, ánh mắt đầu tiên là nhìn vào Lâm Dật em họ mình.
Nhưng nhớ đến thỉnh cầu của Lâm Dật trước đó nên cô mỉm cười, giơ tay chỉ về một hướng. Ánh đèn liền chiếu về vị trí chính giữa của hàng một, trên màn hình lớn liền xuất hiện hình ảnh của Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Uyển Tích. Tất cả mọi người đều nháo nhác hết cả. Họ đều nhìn về phía hai mỹ nhân này với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Nhưng họ đều là fan của Tô Mạch Nhiễm nên cảm xúc ngưỡng mộ vẫn lớn hơn cả.
Chỉ có hai người ngồi ở bên ngoài sân khấu, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Biểu cảm của họ vô cùng khó coi, thậm chí còn nguyền rủa mắng mỏ hai cô gái được chọn kia. Hai ‘thiên thần’ đó là Triệu Mẫn và Anna.
Bất luận thế nào thì Triệu Mẫn cũng không thể ngờ được, Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Uyển Tích lại thật sự mua được vé của buổi hòa nhạc, lại còn là vị trí chính giữa hàng một nữa. Hai người một hồi lâu không nói gì, cũng không đợi đến khi buổi hòa nhạc kết thúc mà đứng dậy luôn, rời đi với nỗi oán hận trong lòng.
Còn Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Uyển Tích đi lên sân khấu nhưng vẫn chưa bừng tỉnh khỏi niềm vui bất ngờ. Lúc này, Tô Mạch Nhiễm tuyên bố buổi hòa nhạc kết thúc, hai nhân viên dẫn hai cô gái này ra hậu trường để ký tên và chụp ảnh làm kỷ niệm.
Sau khi đi ra khỏi hội trường, Lăng Tiêu Tiêu không đợi được mà gọi điện cho Lâm Dật. Chỉ có điều, khi đầu dây bên kia báo người dùng đã tắt máy thì cô có chút tức giận cúp điện thoại, trong miệng lẩm bẩm: “Cái đồ khốn nạn này, chuyện tối hôm đó tôi vẫn chưa tìm anh tính sổ đâu mà lại chạy nhanh thế”.
“Trả tất cho tôi”. Lăng Tiêu Tiêu càng nghĩ càng thấy giận, cô lấy điện thoại ra soạn bốn chữ rồi gửi đi cho Lâm Dật.
Còn Lăng Uyển Tích thì biểu hiện điềm tĩnh hơn rất nhiều. Cô cũng có chút hiểu biết về chuyện trong giới giải trí. Một sinh viên thì làm sao có khả năng đồng thời sắp xếp được vị trí ngồi tốt nhất trong buổi hòa nhạc cho hai chị em họ như vậy được. Ngay cả may mắn cuối cùng cũng y hệt như lời cậu ta nói trước đó. Sao có cảm giác như mọi chuyện đều được sắp xếp trước vậy?
Cô cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn xuống chân của Lăng Tiêu Tiêu, hỏi: “Bình thường em đều thích đi màu đen sao?”
Mặc dù cô thiếu tiền nhưng cũng không đến mức làm những việc bán rẻ thân thể mình để đối lấy tiền tài. Vì vậy khi cô nghe thấy yêu cầu của Lâm Dật là muốn mình đi tất thì lập tức thấy tức giận, muốn mắng cho cái tên nhãi này một trận.
“Chị à, anh ấy đang đùa với chị thôi, Lâm Dật không phải là loại người đó đâu. Hơn nữa cũng không còn nhiều thời gian nữa, thời gian soát vé sắp kết thúc rồi”. Lần đầu tiên Lăng Tiêu Tiêu có lòng tốt ở bên cạnh khuyên người chị đang nóng nảy của mình.
Sáng sớm hôm đó, sau khi tỉnh dậy thì những gì cô nhìn thấy ở trên giường đều rõ mồn một. Dường như, Lâm Dật thật sự có sở thích đó…Nhưng Lăng Uyển Tích không phải là cô, vì dù sao Lăng Uyển Tích cũng hơn họ mấy tuổi. Điều quan trọng hơn là sau buổi tối nay, một người tiếp xúc ở xã hội, còn một người vẫn ở trong trường, hai người căn bản không thể có giao lưu với nhau, tất nhiên cũng không nói được là có thực hiện theo điều kiện không.
Lăng Uyển Tích quay đầu lại nhìn một cái thì lúc này đã soát đến đợt vé cuối rồi. Phần lớn những người ở lại đây là không mua được vé, định đứng ở bên ngoài để cảm nhận không khí ở khán đài, nhân tiện nghe giọng hát truyền lại từ nơi xa. Còn Lăng Uyển Tích từ nhỏ đã kiêu ngạo, trước nay chưa từng nhận thua ai bao giờ, càng không muốn lãng phí buổi hòa nhạc mà mình khó khăn lắm mới đợi được.
“Được, tôi đồng ý với cậu”. Lăng Uyển Tích cắn răng, đồng thời nói: “Nhưng nếu như cậu lừa tôi, hại tôi không xem được buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm thì tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Lâm Dật cười một cái rồi mãn nguyện đi về phía cổng soát vé. Lúc này, người đứng xếp hàng ở cổng đợi soát vé không còn nhiều nữa. Thậm chí đứng ở đây còn có thể nghe thấy chỉnh âm được truyền ra từ trung tâm âm nhạc nữa.
Lăng Tiêu Tiêu nắm tay Lăng Uyển Tích, vẻ mặt phức tạp đi theo phía sau Lâm Dật. Cô đã không chỉ một lần xuất hiện cảm giác này. Chuyện thoạt nhìn rất hoang đường nhưng Lâm Dật nói được là được. Cảm giác này xuất hiện rất khó hiểu. Cô tự nhận mình là người không hoàn toàn thuộc về cảm tính nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Dật thì lại cảm tính một cách hồ đồ. Lẽ nào đây là di chứng xuất hiện sau chuyện xảy ra vào tối hôm đó? Vừa nghĩ lại sau khi tỉnh dậy mà nhìn thấy trên tất của mình có dính những thứ đó thì Lăng Tiêu Tiêu không kìm nổi mà nắm chặt tay.
Cái tên khốn nạn này ‘làm’ thì làm rồi nhưng lại không cởi ra để làm, tất cứ đi ở chân vậy. Sao trên đời này lại xuất hiện loại biến thái như vậy cơ chứ?
“Sao vậy?” Lúc này tâm trạng của Lăng Uyển Tích không nhẹ nhõm hơn Lăng Tiêu Tiêu chút nào. Lúc này cô cảm thấy thần sắc của em gái mình có chút biến đổi nên trong lòng càng khó nắm bắt.
“À, không sao ạ! Em đang nghĩ, một lát nữa thật sự có thể chụp ảnh chung với Tô Mạch Nhiễm thì nhất định sẽ rửa ảnh đó ra treo trên tường của phòng ngủ để mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy”. Lăng Tiêu Tiêu bị người khác nói trúng tim đen nên vội tìm cớ nói dối.
“Thôi đi! Mặc dù chị thấy cậu ta không đáng tin nhưng đã đến lúc này rồi, chỉ cần cậu ta có thể đưa chúng ta vào được bên trong thì chỉ cần đứng cũng coi như mãn nguyện lắm rồi”. Lăng Uyển Tích biểu cảm phức tạp, thở dài một cái, nói.
Ở cổng soát vé VIP, người phụ trách buổi hòa nhạc- Thang Bảo Nghi, đồng thời cũng là Tổng giám sát các hoạt động của công ty hữu hạn truyền thông văn hóa siêu sao hôm nay mặc váy ôm màu đen. Cô ta đã đứng ở đó đợi một lúc lâu rồi. Vừa thấy Lâm Dật xuất hiện, cô liền dặn dò nhân viên bảo vệ mở lối đi rồi chạy ra ngoài: “Cuối cùng thì cậu cũng đến, ban nãy Mạch Nhiễm gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại hỏi cậu có đến không?”
Tô Mạch Nhiễm không chỉ là nghệ sĩ của công ty truyền thông siêu sao mà còn là chủ tịch của công ty. Mấy năm nay, công ty truyền thông siêu sao là con ngựa đen mới nổi trong giới giải trí, bao gồm bốn tiểu hoa đán trên truyền hình và tất cả phòng vé đều dựa vào một mình Tô Mạch Nhiễm. Có thể nói, nếu như không có cô ấy thì không có công ty hiện giờ. Vì vậy bất cứ ai trong công ty đều coi những lời cô nói là thánh chỉ, không ai dám chậm trễ.
“Vất vả cho cô rồi. Hai người này là bạn của tôi, cô nhìn xem chị Mạch Nhiễm để vé này ở vị trí nào thì dẫn họ đến đó là được”. Lâm Dật nói.
“Vâng, xin mời hai cô”. Thang Bảo Nghi sắc mặt kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Uyển Tích sau đó mời họ vào khu vực kiểm tra an ninh, lát sau lại nói với Lâm Dật: “Vị trí của cậu cũng chuẩn bị xong rồi, đây là số ghế ngồi, cậu nhận lấy, nếu trong thời gian biểu diễn mà có vấn đề gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức”.
Lâm Dật liếc nhìn số ghế, hàng ba, vị trí chính giữa. Tốt quá, Lâm Dật vốn không muốn ngồi hàng ghế đầu. Người ta thì liều mạng để mua hàng đầu chính vì muốn ngắm nhìn Tô Mạch Nhiễm ở cự ly gần nhưng cậu thì không cần.
Ra khỏi cổng soát vé, Lâm Dật và chị em Lăng Tiêu Tiêu chia tay nhau, ai nấy đều đi tìm vị trí của mình rồi yên tâm ngồi xuống. Rất nhanh, buổi hòa nhạc đã bắt đầu. Nhưng lúc Tô Mạch Nhiễm xuất hiện trên sân khấu với thân phận là một minh tinh, tất cả ánh đèn chiếu sáng đều tập trung về phía cô, tất cả những tiếng hoan hô đều hướng về cô thì Lâm Dật không kìm nổi mà có chút xúc động, đồng thời cũng có chút kiêu ngạo: “Có người chị làm minh tinh tốt thật đấy…”
Cả buổi hòa nhạc đó, Tô Mạch Nhiễm hát tổng cộng hai mươi ba bài. Kể cả như vậy, nhưng khi cô định lui về sau cánh gà thì vẫn bị những tiếng hoan hô mời gọi quay lại.
Vị trí này của Lâm Dật vừa hay có thể nhìn thấy chị em Lăng Tiêu Tiêu ngồi ở vị trí giữa hàng một. Lăng Uyển Tích lúc này đã hoàn toàn đắm chìm vào không khí của sân khấu, cô cũng hoan hô, thét gào…Còn Lăng Tiêu Tiêu thì thỉnh thoảng lại quay đầu lại, ánh mắt dường như đang kiếm tìm gì đó…
Buổi hòa nhạc diễn ra trong một tiếng rưỡi cũng sắp đến hồi kết. Trong lúc buổi hòa nhạc sắp kết thúc, Tô Mạch Nhiễm đứng trên sân khấu chào hỏi các fan hâm mộ: “Rất vui vì hôm nay các bạn có thể đến buổi hòa nhạc của tôi. Để cảm ơn mọi người, tôi quyết định tặng ký tên cho hai khán giả và chụp chung một bức ảnh ở hậu trường nữa”.
Nghe thấy lời này, toàn sân khấu như nhốn nháo hết lên. Được tặng ký tên đã là hiếm lắm rồi, bây giờ còn được chụp ảnh ở hậu trường nữa. Ai mà có được bức chụp chung với Tô Mạch Nhiễm, bất luận là đăng lên nhóm bạn bè hay weibo thì đều thành chủ đề hot, sẽ được tung hô cả đời. Nhưng cơ hội này còn thấp hơn cả trúng vé số nữa. Tất cả mọi người đều giơ tay lên để mong thành người may mắn đó. Tô Mạch Nhiễm nhìn bên dưới khán đài, ánh mắt đầu tiên là nhìn vào Lâm Dật em họ mình.
Nhưng nhớ đến thỉnh cầu của Lâm Dật trước đó nên cô mỉm cười, giơ tay chỉ về một hướng. Ánh đèn liền chiếu về vị trí chính giữa của hàng một, trên màn hình lớn liền xuất hiện hình ảnh của Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Uyển Tích. Tất cả mọi người đều nháo nhác hết cả. Họ đều nhìn về phía hai mỹ nhân này với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Nhưng họ đều là fan của Tô Mạch Nhiễm nên cảm xúc ngưỡng mộ vẫn lớn hơn cả.
Chỉ có hai người ngồi ở bên ngoài sân khấu, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Biểu cảm của họ vô cùng khó coi, thậm chí còn nguyền rủa mắng mỏ hai cô gái được chọn kia. Hai ‘thiên thần’ đó là Triệu Mẫn và Anna.
Bất luận thế nào thì Triệu Mẫn cũng không thể ngờ được, Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Uyển Tích lại thật sự mua được vé của buổi hòa nhạc, lại còn là vị trí chính giữa hàng một nữa. Hai người một hồi lâu không nói gì, cũng không đợi đến khi buổi hòa nhạc kết thúc mà đứng dậy luôn, rời đi với nỗi oán hận trong lòng.
Còn Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Uyển Tích đi lên sân khấu nhưng vẫn chưa bừng tỉnh khỏi niềm vui bất ngờ. Lúc này, Tô Mạch Nhiễm tuyên bố buổi hòa nhạc kết thúc, hai nhân viên dẫn hai cô gái này ra hậu trường để ký tên và chụp ảnh làm kỷ niệm.
Sau khi đi ra khỏi hội trường, Lăng Tiêu Tiêu không đợi được mà gọi điện cho Lâm Dật. Chỉ có điều, khi đầu dây bên kia báo người dùng đã tắt máy thì cô có chút tức giận cúp điện thoại, trong miệng lẩm bẩm: “Cái đồ khốn nạn này, chuyện tối hôm đó tôi vẫn chưa tìm anh tính sổ đâu mà lại chạy nhanh thế”.
“Trả tất cho tôi”. Lăng Tiêu Tiêu càng nghĩ càng thấy giận, cô lấy điện thoại ra soạn bốn chữ rồi gửi đi cho Lâm Dật.
Còn Lăng Uyển Tích thì biểu hiện điềm tĩnh hơn rất nhiều. Cô cũng có chút hiểu biết về chuyện trong giới giải trí. Một sinh viên thì làm sao có khả năng đồng thời sắp xếp được vị trí ngồi tốt nhất trong buổi hòa nhạc cho hai chị em họ như vậy được. Ngay cả may mắn cuối cùng cũng y hệt như lời cậu ta nói trước đó. Sao có cảm giác như mọi chuyện đều được sắp xếp trước vậy?
Cô cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn xuống chân của Lăng Tiêu Tiêu, hỏi: “Bình thường em đều thích đi màu đen sao?”
Bình luận facebook