-
Chương 156: Bánh quai chèo
===
Đồng Tuyết Lục xử lý tốt chuyện trong công ty mới chạy đến quán rượu, không còn sớm cũng không muộn.
Muốn khai phá và chiếm cứ thị trường nước ngoài tại thời đại internet còn chưa quá phát đạt như bây giờ thì cách hiệu quả nhất là đi tham gia các buổi triển lãm công khai.
Cô định tham gia hội chợ thu nhưng mà trước đó cô cần chuẩn bị rất nhiều chuyện. Sản phẩm, đóng gói, và cả thông báo tuyển dụng nhân viên sales bên ngoài nữa.
- -- Rất nhiều chuyện chờ cô sắp xếp.
Vào tới quán rượu, quản lý Tưởng Tuấn Lực tiến lên đón: "Chủ tịch Đồng đến rồi?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Mấy người em họ anh đã đến chưa?"
Tưởng Tuấn Lực cung kính gật đầu: "Đều đến rồi, đồng chí Phương cũng đã đến, đều đang ở trong phòng VIP."
Đồng Tuyết Lục không ngờ mình lại là người đến cuối cùng, vội vàng nhanh chân đi tới.
Cửa phòng VIP vừa mở đã nghe được tiếng cười nói bên trong.
"Tĩnh Viện, cô bảo dưỡng thế nào vậy? Tôi nghe nói sinh con xong dáng người sẽ biến dạng, da cũng sẽ bị rạn, nhưng mà cô chẳng thay đổi gì cả, ngược lại trông càng trẻ hơn."
Phương Tĩnh Viện cười như đồ ngốc: "Cô là người đầu tiên khen tôi đấy. Nhưng tôi chẳng là gì đâu, Tuyết Lục mới giỏi. Sinh một đôi song sinh mà cứ như thiếu nữ ấy. Lát nữa cô nhìn là biết, người khác càng ngày càng già, chỉ có cô ấy vẫn trẻ trung vô cùng. Có năng lực như thế khiến người ta hâm mộ chết."
"Thật à? Thế lát nữa tôi phải mở to 2 mắt xem cẩn thận..."
Tưởng Bạch Hủy còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp Đồng Tuyết Lục vừa đẩy cửa đi vào.
Tưởng Bạch Hủy giật thót, đáy mắt lộ ra vẻ choáng ngợp, sau đó nhếch môi đỏ, cười nói: "Tuyết Lục, cuối cùng cậu cũng đến! Chúng tớ vừa nhắc đến cậu xong."
Đồng Tuyết Lục vừa đánh giá cô ta vừa đi vào: "Xin lỗi, công ty có một số việc phải xử lý, tôi đến muộn rồi."
Gương mặt Tưởng Bạch Hủy trở nên thành thục nhiều, trang điểm tỉ mỉ, tô son màu tươi sáng, uốn tóc thành cuộn sóng lớn, trông có vẻ cường thế.
Cô ta mặc một chiếc váy dài đỏ thẫm, váy chỉ dài đến trên đầu gối, hiện rõ dáng người yểu điệu hoàn hảo của mình.
Ở niên đại này mà nói, cách ăn mặc của cô ta có thể xem như thời thượng và đi trước thời đại. Tuy rằng mấy năm này cải cách tương đối cởi mở, nhưng đa số váy của nữ giới vẫn dài qua đầu gối.
Trong lúc Đồng Tuyết Lục đánh giá Tưởng Bạch Hủy, đối phương cũng đang đánh giá cô.
Vừa rồi nghe Phương Tĩnh Viện nói người này ngày càng trẻ trung xinh đẹp cô ta còn cho rằng Phương Tĩnh Viện nịnh nọt Đồng Tuyết Lục cơ, không ngờ là thật.
Đồng Tuyết Lục mặc một chiếc váy dài thắt eo màu trắng, tóc dài đen thẳng thả sau lưng, tai đeo khuyên tai trân châu, môi không tô mà hồng, mi không vẽ mà thanh, thoạt nhìn vừa tao nhã lại khiến lòng người rung động.
Phương Tĩnh Viện nói không sai, Đồng Tuyết Lục trông còn trẻ trung, hấp dẫn hơn so với trước kia nhiều. Hôm nay Tưởng Bạch Hủy cố ý chải chuốt rồi mới tới, nhưng giờ so với Đồng Tuyết Lục thì cô ta cảm thấy bản thân vừa làm ra vẻ lại tục tằng.
Đáy mắt Tưởng Bạch Hủy hơi lóe lên, cười nói: "Không muộn, vừa đúng giờ. Hơn nữa cậu là người luôn bận rộn, đến muộn cũng thông cảm được."
Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua cô ta, đối phương tươi cười hớn hở tựa như câu cuối cùng kia chỉ là nói đùa mà không có ý gì khác.
Lương Thiên Dật thấy cô đi vào thì vội đứng lên: "Chào đồng chí Đông, lâu rồi không gặp."
Đồng Tuyết Lục quay sang nhìn anh ta, cười đáp: "Lâu rồi không gặp, hoan nghênh 2 người về nước!"
"Cảm ơn!"
So với Tưởng Bạch Hủy nhiệt tình dào dạt, Lương Thiên Dật có vẻ trầm ổn hơn.
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống cạnh Phương Tĩnh Viện, nhìn thoáng qua mặt bàn: "Sao mọi người không gọi đồ ăn đi? Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, đừng khách sáo."
Dứt lời, cô đưa thực đơn cho vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật.
Lương Thiên Dật từ chối 2 lần, thấy không chối được thì đành phải gọi 2 món chay bình thường.
Tưởng Bạch Hủy chọn 1 món thịt, 1 món ngọt, Phương Tĩnh Viện chọn 2 món thịt, tuy bốn người ăn như vậy đã đủ rồi, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn gọi thêm canh gà tần và cá hấp.
Có cá, có thịt, có rau, có món ngọt, có hoa quả, bày tràn đầy cái bàn, cũng đủ thấy chủ nhân nhiệt tình và hào phóng.
Phương Tĩnh Viện líu lưỡi: "Không hổ là bà chủ lớn, đúng là lắm tiền nhiều của. Xem ra tôi theo tới ăn chực là sáng suốt."
Đồng Tuyết Lục liếc cô ấy một cái: "Cái gì mà tôi lắm tiền nhiều của? Tuy bữa tiệc đón mừng này tổ chức tại quán rượu của tôi. Nhưng thanh toán thì 2 ta cưa đôi mà."
Phương Tĩnh Viện kêu rên: "Ôi, tôi vừa khen cô hào phóng xong cô đã tự đánh mặt mình thế à? Đúng là người càng giàu càng keo kiệt."
Đồng Tuyết Lục gắp một đũa rau xanh, gật đầu: "Chúc mừng cô rốt cục phát hiện đạo lý này."
Phương Tĩnh Viện thấy cô mặt dày như vậy thì không nhịn được trợn trắng mắt.
Tưởng Bạch Hủy ngồi đối diện xem 2 người bọn họ nói qua đáp lại, có cảm giác bị người ta bỏ qua.
Cô ta đặt đũa xuống, lấy trà thay rượu, đứng lên hướng chén về phía Đồng Tuyết Lục: "Tuyết Lục, Tĩnh Viện, rất xin lỗi vì hôm trước chúng tớ trì hoãn thời gian mà không thông báo cho mọi người. Tớ lấy trà thay rượu xin lỗi mọi người tại đây!"
Lương Thiên Dật nghe cô ta nói như vậy thì cũng đứng lên theo: "Đồng chí Đồng, đồng chí Phương, thật sự vô cùng xin lỗi, lúc ấy có một số việc chậm trễ, không kịp báo lại với mọi người."
Phương Tĩnh Viện trợn tròn mắt, tò mò hỏi: "Vừa rồi tôi hỏi nguyên nhân mà cô không nói, còn bảo phải chờ Tuyết Lục đến lại nói. Giờ nói được rồi chứ?"
Gương mặt Tưởng Bạch Hủy lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi mang thai, lúc đi ra sân bay bất ngờ nôn mửa không ngừng. Ban đầu tôi không bận tâm lắm, nhưng lúc ngửi được mùi xăng ở sân bay thì lại nôn mửa không ngừng."
"Thiên Dật lo sức khỏe của tôi có vấn đề nên đề nghị kéo dài thời gian về nước, tôi vốn còn định nhẫn nhịn một chút, nhưng ngoại trừ nôn nghén thì tôi còn chảy máu nữa. Đành phải đi đến bệnh viện, trì hoãn thời gian."
"Đi khám ở Đức phiền toái hơn trong nước nhiều, cần gọi điện thoại hẹn trước, tình huống của tôi bất ngờ, đành phải đến phòng khám xếp hàng. Bởi vì không có bác sĩ trống nên chúng tôi phải xếp hàng vài tiếng mới đến lượt."
"Sau khi kiểm tra vài hạng mục, bác sĩ mới xác nhận tôi mang thai. Lúc ấy tôi và Thiên Dật nghe xong thì giật mình vô cùng. Hơn nữa lúc ấy cũng muộn rồi, chúng tôi quên không gọi điện thoại để trường học báo cho mọi người, đây là sơ sót của chúng tôi. Rất xin lỗi!"
Phương Tĩnh Viện nói: "Thì ra là mang thai, chúc mừng 2 người. Nói đến thì 2 người kết hôn 4 năm rồi, bây giờ về nước cũng nên sinh 1 đứa."
Đồng Tuyết Lục đưa mắt nhìn thoáng qua bụng cô ấy: "Nếu xuất huyết thì sao không ở lại nghỉ ngơi vài ngày hẵng về?"
Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Hủy hơi cứng lại: "Bởi vì Thiên Dật phải vội về báo cáo, tôi lo ảnh hưởng đến lịch trình của anh ấy. Hơn nữa, cơ thể của tôi như nào thì tôi rất rõ ràng."
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Thế khi về nhớ dưỡng thai cẩn thận."
Tiếp theo mọi người lấy trà thay rượu cùng uống cạn, việc này coi như cho qua.
Ăn đến một nửa, mọi người lục tục buông đũa.
Tưởng Bạch Hủy hỏi: "Đúng rồi, sao hôm nay cậu không dẫn đôi song sinh long phượng nhà cậu đến? Còn Tĩnh Viện nữa, con gái cô đâu? Đến giờ tôi mới chỉ thấy qua ảnh bọn nhỏ thôi."
Đồng Tuyết Lục: "Trẻ con rất ồn ào, cậu cũng về nước rồi, sau này sẽ có cơ hội gặp thôi."
Phương Tĩnh Viện gật đầu: "Lúc bọn nhỏ ngoan ngoãn thì cô sẽ hận không thể cho con cả thế giới. Mà lúc khóc nháo lên thì chỉ hận không nhét ngược vào bụng thôi, coi như chưa từng sinh ra."
Tưởng Bạch Hủy sờ sờ bụng mình, le lưỡi nói: "Khủng bố vậy cơ à? Nghe thế làm tôi cũng không dám sinh, đúng rồi, Tuyết Lục, tã của đôi song sinh nhà cậu có còn giữ không?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Còn, sao vậy?"
Tưởng Bạch Hủy cười: "Tớ nghe nói tã cũ có thể mang lại phúc khí. Cậu sinh một thai đã trai gái vẹn toàn rồi, không biết làm bao nhiêu người hâm mộ chết. Tớ muốn xin 2 chiếc tã đôi song sinh nhà cậu từng dùng về, xem có thể dính phúc cũng 1 thai trai gái vẹn toàn hay không."
So với Tưởng Bạch Hủy dạt dào tình thương của mẹ, Lương Thiên Dật ngồi cạnh cô ta từ đầu đến cuối đều có vẻ thấp thỏm bất an, cho dù nhắc đến đứa nhỏ cũng không quá hứng thú.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy anh ta hơi kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều: "Tã của 2 đứa nhỏ đều còn giữ lại. Chờ khi nào tớ mang cho cậu."
Tưởng Bạch Hủy xua tay: "Không cần, tớ đến nhà cậu lấy là được. Thuận tiện thăm 2 cục cưng nhà cậu luôn."
Nghĩ đến 2 đứa nhỏ, gương mặt Đồng Tuyết Lục dịu hẳn đi, gật đầu đồng ý.
Tưởng Bạch Hủy lại bất ngờ quay phắt đề tài, áy náy nói: "Chuyện chúng tôi trì hoãn thời hạn, Sở trưởng Ôn không giận chứ?"
Đồng Tuyết Lục: "Như Quy không giận. Với lại giờ anh ấy không phải Sở trưởng Sở Cơ học nữa."
Tưởng Bạch Hủy lộ ra vẻ khiếp sợ: "Lúc trước có nghe cô nói giáo sư Ôn bị bệnh nghỉ ngơi 1 năm, sau khi trở về lại không tiếp tục đảm nhiệm chức Sở trưởng sao?"
Lương Thiên Dật tâm thần hoảng hốt bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Phải, anh ấy không tiếp tục đảm nhiệm chức Sở trưởng nữa, anh ấy thay đổi phương hướng nghiên cứu rồi."
Tưởng Bạch Hủy: "Anh ấy nghiên cứu cái gì?"
Đồng Tuyết Lục: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Cô biết mà, chuyện trong căn cứ đều là bí mật."
Chuyện Ôn Như Quy nghỉ ngơi 1 năm cô từng nói qua lúc thư từ qua lại với Tưởng Bạch Hủy, nhưng cô không nói chuyện anh đổi hướng nghiên cứu.
Cô cũng không hẳn là nói dối, trong căn cứ, cho dù là chuyện bình thường nhất cũng không thể tùy tiện lan truyền ra bên ngoài.
Tưởng Bạch Hủy cứ như không nghe được câu sau của cô, tiếp tục nói: "Không thể làm Sở trưởng chẳng phải quá đáng tiếc sao? Tôi nghe nói nếu sửa hướng nghiên cứu là phải bắt đầu lại từ đầu. Vậy bây giờ giáo sư Ôn chỉ là nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường đúng không?"
Đồng Tuyết Lục cười khẽ: "Đúng vậy, nhưng đều là làm việc cống hiến quốc gia mà thôi, chức vị cũng không quan trọng."
Tưởng Bạch Hủy cau mày: "Tôi không có cách nào đồng ý với lời này của cô. Vì quốc gia phục vụ đúng là quan trọng, nhưng thăng chức tăng lương cũng quan trọng không kém. Giáo sư Ôn phục vụ vì căn cứ nhiều năm như vậy rồi. Tôi còn cho rằng lần này về anh ấy chắc chắn sẽ được thăng chức thành Phó Viện trưởng cơ, không ngờ chẳng những không thăng mà còn hàng chức. Như vậy sao có thể không khiến người ta bất bình dùm anh ấy chứ."
Lương Thiên Dật nhíu chặt mày, kéo áo cô ta: "Em đừng nói bậy!"
Tưởng Bạch Hủy: "Em nói bậy cái gì? Tuyết Lục và Tĩnh Viện lại không phải người ngoài. Em chỉ nói trước mặt 2 cô ấy thôi mà. Ra ngoài em sẽ không nói nửa câu đầu. Tuyết Lục, Tĩnh Viện, 2 người sẽ không nói lời của tôi ra ngoài chứ?"
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Đồng Tuyết Lục cảm thấy tính tình Tưởng Bạch Hủy trở nên kỳ quái.
Trước khi ra nước ngoài, người này chính là kiểu người mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Ở nơi nào nên nói gì cô ta đều có thể đắn đo rất tốt. Sao ra nước ngoài làm tại Đại sứ quán 4 năm lại trở nên nói không lựa lời rồi?
Cô ta như vậy cứ như một cô gái ngây ngốc không hiểu chuyện vậy, khác quá nhiều với tính cách của cô ấy trước kia, khiến Đồng Tuyết Lục cảm thấy không hài hòa.
Nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời đầy tinh thần của đối phương, cô vẫn cười gật đầu.
Tưởng Bạch Hủy lườm Lương Thiên Dật: "Thấy chưa, em đã bảo 2 người bọn họ sẽ không bán đứng em mà. 3 chúng em chính là bạn tốt nhất. Anh sẽ không hiểu tình cảm tri kỷ giữa các cô gái đâu."
Lương Thiên Dật vốn không phải người giỏi ăn nói, bị cô ta nói như vậy thì ngượng ngùng yên lặng.
===
Bữa cơm này ăn suốt 1 tiếng đồng hồ mới tan cuộc, Tưởng Bạch Hủy hẹn 2 ngày sau sẽ tới nhà Đồng Tuyết Lục lấy tã.
Nhà của Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện ở cùng một hướng, Lương gia lại ở hướng ngược lại, bọn họ ra khỏi nhà hàng là mỗi người 1 hướng.
Đi cách thật xa rồi Phương Tĩnh Viện mới gãi đầu nói: "Trước đây tôi đã cảm thấy Bạch Hủy nói rất nhiều. Không ngờ ra nước ngoài 1 năm, cô ấy nói càng nhiều."
Cả bữa cơm chỉ nghe mỗi tiếng của cô ta.
Nói phong cảnh ở nước ngoài, văn hóa nước Đức, lại còn không ngừng hỏi thăm chuyện của các cô mấy năm nay.
Cứ như một con vẹt vậy, ríu ra ríu rít nói không ngừng, Phương Tĩnh Viện cảm thấy lỗ tai mình sắp sinh kén đến nơi rồi.
Đồng Tuyết Lục vén tóc ra sau tai: "Có thể là ở nước ngoài không ai nói chuyện với cô ấy."
Phương Tĩnh Viện vô tâm không phổi phì cười: "Có thể lắm, không phải lúc vừa ra nước ngoài cô ấy đã nói không hợp với người trong đại sứ quán à? Cũng làm khó cô ấy rồi, sinh hoạt bốn năm tại nơi xa lạ như vậy."
Đồng Tuyết Lục khẽ "ừ" một tiếng
Lúc này, không khí bên phía 2 người Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy cũng không tốt lắm.
Lương Thiên Dật vẫn vùi đầu đi về phía trước, Tưởng Bạch Hủy đi giày cao gót vội theo sau.
Vẻ mặt Lương Thiên Dật rất nghiêm túc, sải bước rất lớn, dần dần ném Tưởng Bạch Hủy lại phía sau.
Tưởng Bạch Hủy tức giận đến mức dừng lại không đi nữa.
Ngay từ đầu Lương Thiên Dật còn không nhận ra, đi một đoạn xa mới phát hiện bên cạnh không có người.
Anh ta dừng lại quay đầu nhìn, thấy Tưởng Bạch Hủy đứng cách mình hơn 200 mét, giận đến phồng mang trợn mắt.
Lương Thiên Dật quay ngược về, khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình: "Sao lại không đi?"
Tưởng Bạch Hủy rưng rưng nhìn anh ta: "Chân em đau, không đi được!"
Lương Thiên Dật cúi đầu nhìn thoáng qua giày cô ấy: "Đã bảo em đừng đi giày cao gót ra ngoài rồi mà. Giờ em đang mang thai, hơn nữa ở trong nước làm gì có cô gái nào đi giày cao gót thế này."
Tưởng Bạch Hủy chu môi đỏ, nhỏ giọng nói: "Nên em mới bảo anh đừng về nước, kinh tế bên kia tốt như vậy, bọn họ cũng cho tiền lương rất cao. Sao còn phải về sống khổ sống sở chứ?"
Lương Thiên Dật nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: "Sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa, nếu bị người nghe được sẽ không có lợi cho chúng ta!"
"Quốc gia ra tiền, xuất lực cho chúng ta ra nước ngoài, bồi dưỡng chúng ta thành nhân tài, giờ chúng ta học thành, đương nhiên phải trở về đền đáp quốc gia!"
Tưởng Bạch Hủy còn muốn nói gì, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm túc của Lương Thiên Dật nhìn chằm chằm, đành phải nuốt ngược lại những lời định nói.
===
Mấy anh em Tiêu Gia Minh rốt cục cũng về nhà.
Tiểu Nhiễm Nhiễm thấy dì nhỏ về đến lập tức vứt bỏ dáng vẻ lạnh lùng của mình, lon ton chân ngắn chạy vội qua: "Dì, bế cháu."
Tiêu Miên Miên năm nay 12 tuổi, cao hơn bạn cùng lứa không ít, ôm một đứa nhỏ 3 tuổi là không thành vấn đề.
Cô bé ôm cháu ngoại lên, thơm lên 2 má bé, làm cho Tiểu Nhiễm Nhiễm hưng phấn đỏ bừng mặt.
"Dì nhỏ lại xinh ra rồi."
Tiêu Miên Miên chọc bé con: "Thế dì xinh hơn hay mẹ cháu xinh hơn?"
Tiểu Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Đều xinh đẹp."
Tiêu Miên Miên: "Sao lại đều xinh đẹp được, phải có một người nhỉnh hơn chứ."
Tiểu Nhiễm Nhiễm thấy xung quanh không có ai khác mới nhỏ giọng nói: "Dì xinh hơn."
Đồng Gia Tín không biết từ chỗ nào nhảy ra: "Được lắm, cậu nghe thấy hết rồi nhé. Tí nữa cậu phải mách mẹ cháu."
Tiểu Nhiễm Nhiễm luống cuống: "Cậu nhỏ hư quá, cậu nghe trộm người khác nói chuyện!"
Đồng Gia Tín nhéo gương mặt nhỏ của bé con: "Vậy cháu thơm cậu 1 cái, cậu sẽ không nói cho mẹ cháu nữa."
Tiểu Nhiễm Nhiễm hừ một tiếng, vùi đầu vào hõm cổ dì nhỏ, bi bộ oán giận: "Cha nói không được thơm bọn con trai thối."
Đồng Gia Tín: "..."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận cười.
"Tiểu Nhiễm Nhiễm nói đúng lắm, cậu nhỏ là con trai thối tha. Trăm ngàn lần đừng thơm cậu nhỏ!"
Tiếng nói vừa dứt, một cô bé cao gầy đi đến.
Cô gái này trắng nõn, tóc ngắn chân dài, đôi mắt to tròn, thoạt nhìn tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đồng Gia Tín vừa thấy cô gái này thì vành tai đỏ lên. May là màu da cậu ấy tương đối đen nên không ai nhìn ra cái gì.
Tiêu Miên Miên: "Chị Châu Châu, em vừa về tới là chị đến rồi. Chắc không phải chị bắt Đậu Nha canh ngoài cửa đấy chứ?"
Ngụy Châu Châu cười nói: "Xem như em thông minh, chữ ký em xin giúp chị đâu? Mang về chưa?"
Năm nay Ngụy Châu Châu 15 tuổi, sang năm phải thi vào đại học rồi. Bình thường cô bé bận rộn học tập, nhưng là một thành viên trong hiệp hội truy tinh thì học tập sao có thể quan trọng bằng thần tượng được.
"Mang về rồi đây."
Tiêu Miên Miên nói xong, lấy tấm ảnh có chữ ký ra, bên trên là diễn viên nam đang nổi - Cố Bạch.
Ngụy Châu Châu hưng phấn thét chói tai.
Đồng Gia Tín bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "1 bức ảnh thôi mà, có cần vui vẻ vậy không?"
Ngụy Châu Châu trừng cậu: "Cậu thì biết cái gì!! Cố Bạch là thần tượng của tôi. Nếu có thể gặp được anh ấy một lần thì tôi tình nguyện giảm thọ 10 năm!"
Đồng Gia Tín lại bĩu môi, vẻ mặt hờ hững.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng thét to: "Bánh quai chèo đây! Bánh quai chèo Thiên Tân siêu ngon đây! Không ngon không lấy tiền."
2 mắt Ngụy Châu Châu sáng ngời: "Lâu rồi không ăn bánh quai chèo, để chị ra mua một ít."
Vừa dứt lời, lại nghe Đồng Gia Tín nói: "Chắc Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng thích ăn, để tôi đi mua cho."
Tiểu Nhiễm Nhiễm: "???"
- -- Bé có nói muốn ăn đâu.
Nhưng Đồng Gia Tín đã chạy vội ra ngoài đuổi theo tiếng loa rao quẩy thừng rồi.
"Chờ đã, tôi muốn mua!"
Ông cụ đằng trước không nghe thấy, tiếp tục nhấn bàn đạp về phía trước.
Đồng Gia Tín liều mạng đuổi theo 2 con phố, cuối cùng mới đuổi được ông cụ bán bánh quai chèo.
Cậu thở hổn hển, đang định nói mua 1 cân bánh quai chèo, lại nghe được tiếng loa của người phía trước là: "Đồng nát đây, giấy vụn, đồ điện hỏng..."
Đồng thời, xa xa đầu kia một con phố truyền đến tiếng rao bán bánh quai chèo
Đồng Gia Tín: "..."
Cậu đuổi nhầm xe rồi... Huhu...
[HẾT CHƯƠNG 156]
Đồng Tuyết Lục xử lý tốt chuyện trong công ty mới chạy đến quán rượu, không còn sớm cũng không muộn.
Muốn khai phá và chiếm cứ thị trường nước ngoài tại thời đại internet còn chưa quá phát đạt như bây giờ thì cách hiệu quả nhất là đi tham gia các buổi triển lãm công khai.
Cô định tham gia hội chợ thu nhưng mà trước đó cô cần chuẩn bị rất nhiều chuyện. Sản phẩm, đóng gói, và cả thông báo tuyển dụng nhân viên sales bên ngoài nữa.
- -- Rất nhiều chuyện chờ cô sắp xếp.
Vào tới quán rượu, quản lý Tưởng Tuấn Lực tiến lên đón: "Chủ tịch Đồng đến rồi?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Mấy người em họ anh đã đến chưa?"
Tưởng Tuấn Lực cung kính gật đầu: "Đều đến rồi, đồng chí Phương cũng đã đến, đều đang ở trong phòng VIP."
Đồng Tuyết Lục không ngờ mình lại là người đến cuối cùng, vội vàng nhanh chân đi tới.
Cửa phòng VIP vừa mở đã nghe được tiếng cười nói bên trong.
"Tĩnh Viện, cô bảo dưỡng thế nào vậy? Tôi nghe nói sinh con xong dáng người sẽ biến dạng, da cũng sẽ bị rạn, nhưng mà cô chẳng thay đổi gì cả, ngược lại trông càng trẻ hơn."
Phương Tĩnh Viện cười như đồ ngốc: "Cô là người đầu tiên khen tôi đấy. Nhưng tôi chẳng là gì đâu, Tuyết Lục mới giỏi. Sinh một đôi song sinh mà cứ như thiếu nữ ấy. Lát nữa cô nhìn là biết, người khác càng ngày càng già, chỉ có cô ấy vẫn trẻ trung vô cùng. Có năng lực như thế khiến người ta hâm mộ chết."
"Thật à? Thế lát nữa tôi phải mở to 2 mắt xem cẩn thận..."
Tưởng Bạch Hủy còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp Đồng Tuyết Lục vừa đẩy cửa đi vào.
Tưởng Bạch Hủy giật thót, đáy mắt lộ ra vẻ choáng ngợp, sau đó nhếch môi đỏ, cười nói: "Tuyết Lục, cuối cùng cậu cũng đến! Chúng tớ vừa nhắc đến cậu xong."
Đồng Tuyết Lục vừa đánh giá cô ta vừa đi vào: "Xin lỗi, công ty có một số việc phải xử lý, tôi đến muộn rồi."
Gương mặt Tưởng Bạch Hủy trở nên thành thục nhiều, trang điểm tỉ mỉ, tô son màu tươi sáng, uốn tóc thành cuộn sóng lớn, trông có vẻ cường thế.
Cô ta mặc một chiếc váy dài đỏ thẫm, váy chỉ dài đến trên đầu gối, hiện rõ dáng người yểu điệu hoàn hảo của mình.
Ở niên đại này mà nói, cách ăn mặc của cô ta có thể xem như thời thượng và đi trước thời đại. Tuy rằng mấy năm này cải cách tương đối cởi mở, nhưng đa số váy của nữ giới vẫn dài qua đầu gối.
Trong lúc Đồng Tuyết Lục đánh giá Tưởng Bạch Hủy, đối phương cũng đang đánh giá cô.
Vừa rồi nghe Phương Tĩnh Viện nói người này ngày càng trẻ trung xinh đẹp cô ta còn cho rằng Phương Tĩnh Viện nịnh nọt Đồng Tuyết Lục cơ, không ngờ là thật.
Đồng Tuyết Lục mặc một chiếc váy dài thắt eo màu trắng, tóc dài đen thẳng thả sau lưng, tai đeo khuyên tai trân châu, môi không tô mà hồng, mi không vẽ mà thanh, thoạt nhìn vừa tao nhã lại khiến lòng người rung động.
Phương Tĩnh Viện nói không sai, Đồng Tuyết Lục trông còn trẻ trung, hấp dẫn hơn so với trước kia nhiều. Hôm nay Tưởng Bạch Hủy cố ý chải chuốt rồi mới tới, nhưng giờ so với Đồng Tuyết Lục thì cô ta cảm thấy bản thân vừa làm ra vẻ lại tục tằng.
Đáy mắt Tưởng Bạch Hủy hơi lóe lên, cười nói: "Không muộn, vừa đúng giờ. Hơn nữa cậu là người luôn bận rộn, đến muộn cũng thông cảm được."
Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua cô ta, đối phương tươi cười hớn hở tựa như câu cuối cùng kia chỉ là nói đùa mà không có ý gì khác.
Lương Thiên Dật thấy cô đi vào thì vội đứng lên: "Chào đồng chí Đông, lâu rồi không gặp."
Đồng Tuyết Lục quay sang nhìn anh ta, cười đáp: "Lâu rồi không gặp, hoan nghênh 2 người về nước!"
"Cảm ơn!"
So với Tưởng Bạch Hủy nhiệt tình dào dạt, Lương Thiên Dật có vẻ trầm ổn hơn.
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống cạnh Phương Tĩnh Viện, nhìn thoáng qua mặt bàn: "Sao mọi người không gọi đồ ăn đi? Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, đừng khách sáo."
Dứt lời, cô đưa thực đơn cho vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật.
Lương Thiên Dật từ chối 2 lần, thấy không chối được thì đành phải gọi 2 món chay bình thường.
Tưởng Bạch Hủy chọn 1 món thịt, 1 món ngọt, Phương Tĩnh Viện chọn 2 món thịt, tuy bốn người ăn như vậy đã đủ rồi, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn gọi thêm canh gà tần và cá hấp.
Có cá, có thịt, có rau, có món ngọt, có hoa quả, bày tràn đầy cái bàn, cũng đủ thấy chủ nhân nhiệt tình và hào phóng.
Phương Tĩnh Viện líu lưỡi: "Không hổ là bà chủ lớn, đúng là lắm tiền nhiều của. Xem ra tôi theo tới ăn chực là sáng suốt."
Đồng Tuyết Lục liếc cô ấy một cái: "Cái gì mà tôi lắm tiền nhiều của? Tuy bữa tiệc đón mừng này tổ chức tại quán rượu của tôi. Nhưng thanh toán thì 2 ta cưa đôi mà."
Phương Tĩnh Viện kêu rên: "Ôi, tôi vừa khen cô hào phóng xong cô đã tự đánh mặt mình thế à? Đúng là người càng giàu càng keo kiệt."
Đồng Tuyết Lục gắp một đũa rau xanh, gật đầu: "Chúc mừng cô rốt cục phát hiện đạo lý này."
Phương Tĩnh Viện thấy cô mặt dày như vậy thì không nhịn được trợn trắng mắt.
Tưởng Bạch Hủy ngồi đối diện xem 2 người bọn họ nói qua đáp lại, có cảm giác bị người ta bỏ qua.
Cô ta đặt đũa xuống, lấy trà thay rượu, đứng lên hướng chén về phía Đồng Tuyết Lục: "Tuyết Lục, Tĩnh Viện, rất xin lỗi vì hôm trước chúng tớ trì hoãn thời gian mà không thông báo cho mọi người. Tớ lấy trà thay rượu xin lỗi mọi người tại đây!"
Lương Thiên Dật nghe cô ta nói như vậy thì cũng đứng lên theo: "Đồng chí Đồng, đồng chí Phương, thật sự vô cùng xin lỗi, lúc ấy có một số việc chậm trễ, không kịp báo lại với mọi người."
Phương Tĩnh Viện trợn tròn mắt, tò mò hỏi: "Vừa rồi tôi hỏi nguyên nhân mà cô không nói, còn bảo phải chờ Tuyết Lục đến lại nói. Giờ nói được rồi chứ?"
Gương mặt Tưởng Bạch Hủy lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi mang thai, lúc đi ra sân bay bất ngờ nôn mửa không ngừng. Ban đầu tôi không bận tâm lắm, nhưng lúc ngửi được mùi xăng ở sân bay thì lại nôn mửa không ngừng."
"Thiên Dật lo sức khỏe của tôi có vấn đề nên đề nghị kéo dài thời gian về nước, tôi vốn còn định nhẫn nhịn một chút, nhưng ngoại trừ nôn nghén thì tôi còn chảy máu nữa. Đành phải đi đến bệnh viện, trì hoãn thời gian."
"Đi khám ở Đức phiền toái hơn trong nước nhiều, cần gọi điện thoại hẹn trước, tình huống của tôi bất ngờ, đành phải đến phòng khám xếp hàng. Bởi vì không có bác sĩ trống nên chúng tôi phải xếp hàng vài tiếng mới đến lượt."
"Sau khi kiểm tra vài hạng mục, bác sĩ mới xác nhận tôi mang thai. Lúc ấy tôi và Thiên Dật nghe xong thì giật mình vô cùng. Hơn nữa lúc ấy cũng muộn rồi, chúng tôi quên không gọi điện thoại để trường học báo cho mọi người, đây là sơ sót của chúng tôi. Rất xin lỗi!"
Phương Tĩnh Viện nói: "Thì ra là mang thai, chúc mừng 2 người. Nói đến thì 2 người kết hôn 4 năm rồi, bây giờ về nước cũng nên sinh 1 đứa."
Đồng Tuyết Lục đưa mắt nhìn thoáng qua bụng cô ấy: "Nếu xuất huyết thì sao không ở lại nghỉ ngơi vài ngày hẵng về?"
Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Hủy hơi cứng lại: "Bởi vì Thiên Dật phải vội về báo cáo, tôi lo ảnh hưởng đến lịch trình của anh ấy. Hơn nữa, cơ thể của tôi như nào thì tôi rất rõ ràng."
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Thế khi về nhớ dưỡng thai cẩn thận."
Tiếp theo mọi người lấy trà thay rượu cùng uống cạn, việc này coi như cho qua.
Ăn đến một nửa, mọi người lục tục buông đũa.
Tưởng Bạch Hủy hỏi: "Đúng rồi, sao hôm nay cậu không dẫn đôi song sinh long phượng nhà cậu đến? Còn Tĩnh Viện nữa, con gái cô đâu? Đến giờ tôi mới chỉ thấy qua ảnh bọn nhỏ thôi."
Đồng Tuyết Lục: "Trẻ con rất ồn ào, cậu cũng về nước rồi, sau này sẽ có cơ hội gặp thôi."
Phương Tĩnh Viện gật đầu: "Lúc bọn nhỏ ngoan ngoãn thì cô sẽ hận không thể cho con cả thế giới. Mà lúc khóc nháo lên thì chỉ hận không nhét ngược vào bụng thôi, coi như chưa từng sinh ra."
Tưởng Bạch Hủy sờ sờ bụng mình, le lưỡi nói: "Khủng bố vậy cơ à? Nghe thế làm tôi cũng không dám sinh, đúng rồi, Tuyết Lục, tã của đôi song sinh nhà cậu có còn giữ không?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Còn, sao vậy?"
Tưởng Bạch Hủy cười: "Tớ nghe nói tã cũ có thể mang lại phúc khí. Cậu sinh một thai đã trai gái vẹn toàn rồi, không biết làm bao nhiêu người hâm mộ chết. Tớ muốn xin 2 chiếc tã đôi song sinh nhà cậu từng dùng về, xem có thể dính phúc cũng 1 thai trai gái vẹn toàn hay không."
So với Tưởng Bạch Hủy dạt dào tình thương của mẹ, Lương Thiên Dật ngồi cạnh cô ta từ đầu đến cuối đều có vẻ thấp thỏm bất an, cho dù nhắc đến đứa nhỏ cũng không quá hứng thú.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy anh ta hơi kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều: "Tã của 2 đứa nhỏ đều còn giữ lại. Chờ khi nào tớ mang cho cậu."
Tưởng Bạch Hủy xua tay: "Không cần, tớ đến nhà cậu lấy là được. Thuận tiện thăm 2 cục cưng nhà cậu luôn."
Nghĩ đến 2 đứa nhỏ, gương mặt Đồng Tuyết Lục dịu hẳn đi, gật đầu đồng ý.
Tưởng Bạch Hủy lại bất ngờ quay phắt đề tài, áy náy nói: "Chuyện chúng tôi trì hoãn thời hạn, Sở trưởng Ôn không giận chứ?"
Đồng Tuyết Lục: "Như Quy không giận. Với lại giờ anh ấy không phải Sở trưởng Sở Cơ học nữa."
Tưởng Bạch Hủy lộ ra vẻ khiếp sợ: "Lúc trước có nghe cô nói giáo sư Ôn bị bệnh nghỉ ngơi 1 năm, sau khi trở về lại không tiếp tục đảm nhiệm chức Sở trưởng sao?"
Lương Thiên Dật tâm thần hoảng hốt bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Phải, anh ấy không tiếp tục đảm nhiệm chức Sở trưởng nữa, anh ấy thay đổi phương hướng nghiên cứu rồi."
Tưởng Bạch Hủy: "Anh ấy nghiên cứu cái gì?"
Đồng Tuyết Lục: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Cô biết mà, chuyện trong căn cứ đều là bí mật."
Chuyện Ôn Như Quy nghỉ ngơi 1 năm cô từng nói qua lúc thư từ qua lại với Tưởng Bạch Hủy, nhưng cô không nói chuyện anh đổi hướng nghiên cứu.
Cô cũng không hẳn là nói dối, trong căn cứ, cho dù là chuyện bình thường nhất cũng không thể tùy tiện lan truyền ra bên ngoài.
Tưởng Bạch Hủy cứ như không nghe được câu sau của cô, tiếp tục nói: "Không thể làm Sở trưởng chẳng phải quá đáng tiếc sao? Tôi nghe nói nếu sửa hướng nghiên cứu là phải bắt đầu lại từ đầu. Vậy bây giờ giáo sư Ôn chỉ là nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường đúng không?"
Đồng Tuyết Lục cười khẽ: "Đúng vậy, nhưng đều là làm việc cống hiến quốc gia mà thôi, chức vị cũng không quan trọng."
Tưởng Bạch Hủy cau mày: "Tôi không có cách nào đồng ý với lời này của cô. Vì quốc gia phục vụ đúng là quan trọng, nhưng thăng chức tăng lương cũng quan trọng không kém. Giáo sư Ôn phục vụ vì căn cứ nhiều năm như vậy rồi. Tôi còn cho rằng lần này về anh ấy chắc chắn sẽ được thăng chức thành Phó Viện trưởng cơ, không ngờ chẳng những không thăng mà còn hàng chức. Như vậy sao có thể không khiến người ta bất bình dùm anh ấy chứ."
Lương Thiên Dật nhíu chặt mày, kéo áo cô ta: "Em đừng nói bậy!"
Tưởng Bạch Hủy: "Em nói bậy cái gì? Tuyết Lục và Tĩnh Viện lại không phải người ngoài. Em chỉ nói trước mặt 2 cô ấy thôi mà. Ra ngoài em sẽ không nói nửa câu đầu. Tuyết Lục, Tĩnh Viện, 2 người sẽ không nói lời của tôi ra ngoài chứ?"
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Đồng Tuyết Lục cảm thấy tính tình Tưởng Bạch Hủy trở nên kỳ quái.
Trước khi ra nước ngoài, người này chính là kiểu người mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Ở nơi nào nên nói gì cô ta đều có thể đắn đo rất tốt. Sao ra nước ngoài làm tại Đại sứ quán 4 năm lại trở nên nói không lựa lời rồi?
Cô ta như vậy cứ như một cô gái ngây ngốc không hiểu chuyện vậy, khác quá nhiều với tính cách của cô ấy trước kia, khiến Đồng Tuyết Lục cảm thấy không hài hòa.
Nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời đầy tinh thần của đối phương, cô vẫn cười gật đầu.
Tưởng Bạch Hủy lườm Lương Thiên Dật: "Thấy chưa, em đã bảo 2 người bọn họ sẽ không bán đứng em mà. 3 chúng em chính là bạn tốt nhất. Anh sẽ không hiểu tình cảm tri kỷ giữa các cô gái đâu."
Lương Thiên Dật vốn không phải người giỏi ăn nói, bị cô ta nói như vậy thì ngượng ngùng yên lặng.
===
Bữa cơm này ăn suốt 1 tiếng đồng hồ mới tan cuộc, Tưởng Bạch Hủy hẹn 2 ngày sau sẽ tới nhà Đồng Tuyết Lục lấy tã.
Nhà của Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện ở cùng một hướng, Lương gia lại ở hướng ngược lại, bọn họ ra khỏi nhà hàng là mỗi người 1 hướng.
Đi cách thật xa rồi Phương Tĩnh Viện mới gãi đầu nói: "Trước đây tôi đã cảm thấy Bạch Hủy nói rất nhiều. Không ngờ ra nước ngoài 1 năm, cô ấy nói càng nhiều."
Cả bữa cơm chỉ nghe mỗi tiếng của cô ta.
Nói phong cảnh ở nước ngoài, văn hóa nước Đức, lại còn không ngừng hỏi thăm chuyện của các cô mấy năm nay.
Cứ như một con vẹt vậy, ríu ra ríu rít nói không ngừng, Phương Tĩnh Viện cảm thấy lỗ tai mình sắp sinh kén đến nơi rồi.
Đồng Tuyết Lục vén tóc ra sau tai: "Có thể là ở nước ngoài không ai nói chuyện với cô ấy."
Phương Tĩnh Viện vô tâm không phổi phì cười: "Có thể lắm, không phải lúc vừa ra nước ngoài cô ấy đã nói không hợp với người trong đại sứ quán à? Cũng làm khó cô ấy rồi, sinh hoạt bốn năm tại nơi xa lạ như vậy."
Đồng Tuyết Lục khẽ "ừ" một tiếng
Lúc này, không khí bên phía 2 người Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy cũng không tốt lắm.
Lương Thiên Dật vẫn vùi đầu đi về phía trước, Tưởng Bạch Hủy đi giày cao gót vội theo sau.
Vẻ mặt Lương Thiên Dật rất nghiêm túc, sải bước rất lớn, dần dần ném Tưởng Bạch Hủy lại phía sau.
Tưởng Bạch Hủy tức giận đến mức dừng lại không đi nữa.
Ngay từ đầu Lương Thiên Dật còn không nhận ra, đi một đoạn xa mới phát hiện bên cạnh không có người.
Anh ta dừng lại quay đầu nhìn, thấy Tưởng Bạch Hủy đứng cách mình hơn 200 mét, giận đến phồng mang trợn mắt.
Lương Thiên Dật quay ngược về, khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình: "Sao lại không đi?"
Tưởng Bạch Hủy rưng rưng nhìn anh ta: "Chân em đau, không đi được!"
Lương Thiên Dật cúi đầu nhìn thoáng qua giày cô ấy: "Đã bảo em đừng đi giày cao gót ra ngoài rồi mà. Giờ em đang mang thai, hơn nữa ở trong nước làm gì có cô gái nào đi giày cao gót thế này."
Tưởng Bạch Hủy chu môi đỏ, nhỏ giọng nói: "Nên em mới bảo anh đừng về nước, kinh tế bên kia tốt như vậy, bọn họ cũng cho tiền lương rất cao. Sao còn phải về sống khổ sống sở chứ?"
Lương Thiên Dật nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: "Sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa, nếu bị người nghe được sẽ không có lợi cho chúng ta!"
"Quốc gia ra tiền, xuất lực cho chúng ta ra nước ngoài, bồi dưỡng chúng ta thành nhân tài, giờ chúng ta học thành, đương nhiên phải trở về đền đáp quốc gia!"
Tưởng Bạch Hủy còn muốn nói gì, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm túc của Lương Thiên Dật nhìn chằm chằm, đành phải nuốt ngược lại những lời định nói.
===
Mấy anh em Tiêu Gia Minh rốt cục cũng về nhà.
Tiểu Nhiễm Nhiễm thấy dì nhỏ về đến lập tức vứt bỏ dáng vẻ lạnh lùng của mình, lon ton chân ngắn chạy vội qua: "Dì, bế cháu."
Tiêu Miên Miên năm nay 12 tuổi, cao hơn bạn cùng lứa không ít, ôm một đứa nhỏ 3 tuổi là không thành vấn đề.
Cô bé ôm cháu ngoại lên, thơm lên 2 má bé, làm cho Tiểu Nhiễm Nhiễm hưng phấn đỏ bừng mặt.
"Dì nhỏ lại xinh ra rồi."
Tiêu Miên Miên chọc bé con: "Thế dì xinh hơn hay mẹ cháu xinh hơn?"
Tiểu Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Đều xinh đẹp."
Tiêu Miên Miên: "Sao lại đều xinh đẹp được, phải có một người nhỉnh hơn chứ."
Tiểu Nhiễm Nhiễm thấy xung quanh không có ai khác mới nhỏ giọng nói: "Dì xinh hơn."
Đồng Gia Tín không biết từ chỗ nào nhảy ra: "Được lắm, cậu nghe thấy hết rồi nhé. Tí nữa cậu phải mách mẹ cháu."
Tiểu Nhiễm Nhiễm luống cuống: "Cậu nhỏ hư quá, cậu nghe trộm người khác nói chuyện!"
Đồng Gia Tín nhéo gương mặt nhỏ của bé con: "Vậy cháu thơm cậu 1 cái, cậu sẽ không nói cho mẹ cháu nữa."
Tiểu Nhiễm Nhiễm hừ một tiếng, vùi đầu vào hõm cổ dì nhỏ, bi bộ oán giận: "Cha nói không được thơm bọn con trai thối."
Đồng Gia Tín: "..."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận cười.
"Tiểu Nhiễm Nhiễm nói đúng lắm, cậu nhỏ là con trai thối tha. Trăm ngàn lần đừng thơm cậu nhỏ!"
Tiếng nói vừa dứt, một cô bé cao gầy đi đến.
Cô gái này trắng nõn, tóc ngắn chân dài, đôi mắt to tròn, thoạt nhìn tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đồng Gia Tín vừa thấy cô gái này thì vành tai đỏ lên. May là màu da cậu ấy tương đối đen nên không ai nhìn ra cái gì.
Tiêu Miên Miên: "Chị Châu Châu, em vừa về tới là chị đến rồi. Chắc không phải chị bắt Đậu Nha canh ngoài cửa đấy chứ?"
Ngụy Châu Châu cười nói: "Xem như em thông minh, chữ ký em xin giúp chị đâu? Mang về chưa?"
Năm nay Ngụy Châu Châu 15 tuổi, sang năm phải thi vào đại học rồi. Bình thường cô bé bận rộn học tập, nhưng là một thành viên trong hiệp hội truy tinh thì học tập sao có thể quan trọng bằng thần tượng được.
"Mang về rồi đây."
Tiêu Miên Miên nói xong, lấy tấm ảnh có chữ ký ra, bên trên là diễn viên nam đang nổi - Cố Bạch.
Ngụy Châu Châu hưng phấn thét chói tai.
Đồng Gia Tín bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "1 bức ảnh thôi mà, có cần vui vẻ vậy không?"
Ngụy Châu Châu trừng cậu: "Cậu thì biết cái gì!! Cố Bạch là thần tượng của tôi. Nếu có thể gặp được anh ấy một lần thì tôi tình nguyện giảm thọ 10 năm!"
Đồng Gia Tín lại bĩu môi, vẻ mặt hờ hững.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng thét to: "Bánh quai chèo đây! Bánh quai chèo Thiên Tân siêu ngon đây! Không ngon không lấy tiền."
2 mắt Ngụy Châu Châu sáng ngời: "Lâu rồi không ăn bánh quai chèo, để chị ra mua một ít."
Vừa dứt lời, lại nghe Đồng Gia Tín nói: "Chắc Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng thích ăn, để tôi đi mua cho."
Tiểu Nhiễm Nhiễm: "???"
- -- Bé có nói muốn ăn đâu.
Nhưng Đồng Gia Tín đã chạy vội ra ngoài đuổi theo tiếng loa rao quẩy thừng rồi.
"Chờ đã, tôi muốn mua!"
Ông cụ đằng trước không nghe thấy, tiếp tục nhấn bàn đạp về phía trước.
Đồng Gia Tín liều mạng đuổi theo 2 con phố, cuối cùng mới đuổi được ông cụ bán bánh quai chèo.
Cậu thở hổn hển, đang định nói mua 1 cân bánh quai chèo, lại nghe được tiếng loa của người phía trước là: "Đồng nát đây, giấy vụn, đồ điện hỏng..."
Đồng thời, xa xa đầu kia một con phố truyền đến tiếng rao bán bánh quai chèo
Đồng Gia Tín: "..."
Cậu đuổi nhầm xe rồi... Huhu...
[HẾT CHƯƠNG 156]
Bình luận facebook