-
Chương 6-10
Chương 6 :
Trong lòng Phương Dạ hừ lạnh một tiếng, rượu này căn bản không phải là mình gọi. Nếu đối phương đã đề cập đến chuyện này, chắc chắn là có mục đích khác!
“Có thể là quá rẻ, hay là tôi đi gọi thêm vài chai nữa?”
“Được, cũng không cần quá đắt, chỉ cần không phải một nghìn tệ trở xuống là được rồi.” Chu Kỳ cười nhạt: “Rượu quá rẻ tôi uống không quen.”
Lúc này Phương Dạ mới hiểu rõ, thì ra Lâm Sương Sương và Chu Kỳ đã thông đồng với nhau từ lâu rồi. Chẳng trách bọn họ chọn khách sạn Thụy Hào để đặt cho mình, khiến mình tiêu tốn rất nhiều tiền.
Phương Dạ vẫy tay ra hiệu, một nhân viên phục vụ vội vàng đi đến.
“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần gì không ạ?”
“Mang thực đơn đến đây, tôi muốn gọi thêm vài chai rượu.”
“Được ạ, vui lòng đợi một chút!”
Sau khi nhân viên mang thực đơn ra, Phương Dạ lật đến trang rượu, anh cũng không biết nhãn hiệu rượu nào, dù sao thì cứ chọn loại đắt tiền một chút.
“Cái này cho một chai này, cái này cũng cho một chai, còn có cái này…”
“Thưa ngài, ngài có chắc chắn muốn gọi chai rượu này không?” Trong đó có một chai rượu không nêu rõ giá cả khiến nhân viên phục vụ bị sốc, cô ấy thấp giọng hỏi: “Giá của nó… có thể hơi đắt!”
“Đắt bao nhiêu chứ?”
“Chai rượu này là vật quý của nhà hàng, thực ra tôi cũng không quá rõ, tôi phải xin ý kiến của giám đốc một chút.” Nhân viên phục vụ miễn cưỡng cười nói.
“Không cần hỏi đâu, cứ việc lấy là được rồi.” Phương Dạ nói: “Tiền không thành vấn đề.”
“Chuyện này… được rồi, vui lòng đợi một chút!”
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng thì tìm đến tổng giám đốc của khách sạn.
“Cái gì, khách muốn gọi chai rượu đó sao?” Sau khi Tần Yên Nhiên nghe báo cáo thì đột nhiên sắc mặt tỏ vẻ kỳ lạ.
“Đúng vậy, thưa giám đốc, anh ấy còn nói tiền không thành vấn đề, nhất định phải gọi chai rượu đó.”
“Có phải là chủ nhân của chiếc xe Poison đó không?” Trong lòng Tần Yên Nhiên dao động, cô ấy yêu cầu bảo vệ kiểm tra camera ở bên ngoài cửa lớn.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ từ trên xe thể thao bước xuống, suýt chút nữa cô ấy nghĩ mình bị hoa mắt.
Đây không phải là nhân viên giao hàng lúc chiều đã giúp mình đập con gián sao, anh lại giàu như vậy à?
“Giám đốc, chính là anh ấy gọi rượu!” Nhân viên phục vụ chỉ vào màn hình, nói.
Sau khi Tần Yên Nhiên suy nghĩ vài giây thì yêu cầu cô ấy đi lấy rượu, người có thể mua được Poison đương nhiên sẽ không để ý đến tiền một chai rượu…
Trong phòng, sau khi thấy Phương Dạ gọi rượu, mọi người đoán anh nhất định đang rất đau lòng cho túi tiền của mình.
“Quả nhiên cậu Phương rất có khí phách, sau này chắc chắn là người thành công!” Chu Kỳ nhìn anh khen ngợi vài câu.
Dù sao thì nâng lên càng cao, ngã xuống càng thảm, một tháng giao hàng có thể kiếm được bao nhiêu, nhiều nhất là hai ba nghìn tệ thôi? Đợi đến sau khi anh biết một bữa ăn tốn mấy chục nghìn tệ thì nhất định sẽ tiếc đứt ruột!
La Na đá vào chân Phương Dạ: “Phương Dạ, chẳng lẽ vừa rồi cậu không xem giá cả sao, lại còn gọi ba chai nhiều như vậy nữa chứ?”
Cô ấy chỉ biết Phương Dạ gọi ba chai rượu, nhưng không nhìn thấy giả rượu.
“Bình thường mà, cũng không phải quá đắt.” Phương Dạ cười nói.
Giả vờ!
Trong lòng mọi người đều khinh thường anh.
Một chai rượu vang đỏ hơn một nghìn tệ, ở đây ngoại trừ Chu Kỳ ra, chỉ sợ rằng Trương Tử Khải cũng không chịu gọi, suy cho cùng cũng đều là sinh viên mà thôi.
Trong lòng La Na cảm thấy hơi chán ghét Phương Dạ vì anh không nghe cô ấy khuyên, vì vậy cô ấy quay đầu đi và không để ý đến anh nữa.
Nếu như người ta đã không ngại đắt, mình còn lo lắng cái gì chứ?
Một nhân viên phục vụ nhanh chóng đẩy chiếc xe vào, trên đó có đặt ba chai rượu vang đỏ.
Sau khi nhìn thấy hai chai trong đó, trong lòng Chu Kỳ hơi lo lắng.
Anh ta nhận ra logo Chateau Margaux của Pháp, mặc dù không nhìn thấy thời hạn, nhưng một bình rượu ít nhất cũng phải mười nghìn tệ, bán ra khoảng hai mươi ba mươi nghìn tệ trở lên, đây cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì!
“Cái tên thối tha này có biết cái gì là rượu ngon không, cậu ta không nhìn nhầm giá chứ?” Chu Kỳ có chút do dự, nhưng mấy chục nghìn tệ vẫn nằm trong dự trù của anh ta, vì vậy anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài.
Chỉ cần tối nay có thể ôm người đẹp, tiêu một ít tiền cũng xứng đáng.
Bởi vì vấn đề của góc nhìn nên anh ta cũng không nhìn thấy nhãn hiệu của một chai rượu cuối cùng, nhưng có lẽ cũng tương đương với giá cả của hai chai trước.
Sau khi ăn uống no say, nhân viên phục vụ dọn dẹp rượu và thức ăn đi, Đỗ Thiến mang bánh sinh nhật mà Phương Dạ đem đến lên.
Sau khi cầu nguyện và thổi nến, Phương Dạ đang định lấy ra một món quà mà bản thân đã chuẩn bị thì Chu Kỳ đã lấy ra một hộp trang sức đẹp đẽ. Sau khi mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền thạch anh hình thiên nga rất tinh xảo.
“Wow, hình như là sợi dây chuyền thiên nga mẫu mới nhất của Swarovski!” Đỗ Thiến nhìn một cái thì nhận ra nó.
Em gái tóc vàng nắm chặt góc áo của Trương Tử Khải, nũng nịu nói: “Anh Khải, sợi dây chuyền này đẹp quá, anh cũng tặng cho em một sợi đi!”
“Đừng làm loạn, sợi dây chuyền này phải hơn mười nghìn tệ đấy, anh không mua nổi đâu!” Nhà Trương Tử Khải chỉ là một nhà giàu nhỏ, cho dù có tiền cũng không dám tiêu như vậy.
“Hơn mười nghìn tệ sao?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Trương Tử Khải, sắc mặt đám người Lương Tiểu Lệ càng thêm phấn khích, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và ghen tỵ, chỉ có Phương Dạ vẫn điềm nhiên như không.
“Đây là món quà sinh nhật mà tôi đã chọn lựa kỹ lưỡng cho cậu, không biết là cậu có thích hay không.”
“Tôi vô cùng thích, rất cảm ơn cậu!” Lâm Sương Sương vô cùng cảm động, nếu như không có Phương Dạ ở đó, cô ta nhất định sẽ tặng cho Chu Kỳ một nụ hôn!
Thực ra vừa rồi động tác thân mật của hai người họ ở dưới gầm bàn đều bị Phương Dạ phát hiện từ lâu rồi, chỉ là anh nhịn không nói mà thôi.
“Không cần cảm ơn tôi, chỉ có sự xinh đẹp của cậu mới có thể hợp với sợi dây chuyền này, cậu đeo vào thử xem.” Chu Kỳ cười nhẹ.
Sau khi đeo sợi dây chuyền lấp lánh vào, quả nhiên đã làm rạng rỡ thêm vẻ đẹp của Lâm Sương Sương, cô ta quý phái giống như một nàng công chúa.
Bản thân là một hoa khôi, dung mạo của cô ta đương nhiên sẽ nổi bật giữa đám đông, so với ba người bạn cùng phòng thì La Na cũng đẹp không kém.
Đáng tiếc La Na không có kỹ năng trang điểm tuyệt vời như Lâm Sương Sương, cô ấy không trang điểm nên nhan sắc thua kém rất nhiều.
“Phương Dạ, cậu không có chuẩn bị quà tặng cho Sương Sương sao?” Đột nhiên Lương Tiểu Lệ hỏi: “Lấy ra cho tất cả chúng ta cùng xem một chút đi!”
Nhìn thấy bạn cùng phòng nhận được món quà giá trị như vậy, trong lòng cô ta cũng cảm thấy tức giận, vì vậy muốn lôi Phương Dạ ra để trêu chọc nhằm giảm bớt sự buồn bực của mình.
“Có đấy.” Phương Dạ lấy trong túi ra một hộp gỗ màu đen: “Tôi đã mua một chiếc kẹp tóc.”
“Kẹp tóc sao?”
Sau khi nghe thấy thế, suýt chút nữa những người khác đã bật cười thành tiếng.
Một chiếc kẹp tóc có thể đáng giá bao nhiêu tiền, rẻ nhất là vài tệ, đắt nhất cũng chỉ khoảng một hai trăm tệ mà thôi.
Đỗ Thiến cười nhạo: “Phương Dạ, cậu thật sự không có thành ý rồi, tùy tiện mua một chiếc kẹp tóc để tặng cho Sương Sương lấy lệ, quá keo kiệt rồi đấy?”
“Dù sao cậu cũng phải mua một bó hoa chứ, một người đàn ông một chút lãng mạn cũng không có thì làm sao có thể theo đuổi con gái?” Lương Tiểu Lệ không nhịn được nữa.
“Đây là tấm lòng của tôi, làm sao có thể dùng tiền bạc để đánh giá chứ?” Phương Dạ nhẹ giọng nói: “Theo tôi thấy, kẹp tóc này còn đắt hơn nhiều so với sợi dây chuyền của Chu Kỳ.”
Anh đưa hộp gỗ cho Lâm Sương Sương: “Sương Sương, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Nhìn cái hộp xấu xí, vốn dĩ Lâm Sương Sương không có ý định nhận lấy.
“Phương Dạ, kẹp tóc của tôi đã quá nhiều rồi, món quà đắt như vậy cậu nên tặng cho người khác đi.”
Bị từ chối nhận quà ngay tại chỗ, sắc mặt của Phương Dạ bất ngờ thay đổi, anh có chút cân nhắc rồi hỏi: “Cậu thật sự không cần sao?”
“Phương Dạ, người ta đã nói rõ ràng rồi, chẳng lẽ cậu điếc à?” Trương Tử Khải chế nhạo: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn tặng loại kẹp tóc này?”
“Ha ha ha ha…”
Đột nhiên tất cả mọi người cười phá lên.
“Không cần thì thôi, La Na, kẹp tóc này tặng cho cậu.” Sắc mặt của Phương Dạ bình tĩnh, anh cầm hộp gỗ nhét vào trong tay La Na.
“Hả? Tặng tôi sao?” Đột nhiên La Na hơi lúng túng, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng nhận được quà của con trai.
“Vừa rồi cậu tặng tôi một túi bánh quy, vậy coi như là có qua có lại nhé.” Phương Dạ cười nói: “Nếu như cậu không cần, tôi chỉ có thể vứt vào thùng rác.”
“Vậy… vậy thì cảm ơn cậu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Na hơi ửng hồng, nhưng cô ấy vẫn chọn nhận lấy kẹp tóc.
Nhìn thấy món quà của Phương Dạ được chuyển tặng thành công, sắc mặt của Chu Kỳ và Trương Tử Khải có chút khó coi. La Na cũng là một trong những hoa khôi, mặc dù không được xếp hạng trước Lâm Sương Sương, nhưng chắc chắn vẫn là một cô gái xinh đẹp, diện mạo trong sáng ngọt ngào này cũng đẹp hơn em gái tóc vàng. Nếu như Phương Dạ thật sự ăn hời rồi, vậy chẳng phải là anh nhờ họa gặp phúc sao?
Chương 7 :
“Thời gian vẫn còn sớm, lúc nãy tôi uống chưa thỏa thích. Hay là chúng ta đổi chỗ đi quán bar đi?” Chu Kỳ đề nghị: “Tôi biết có một địa điểm mới khai trương, có thể chơi rất vui!”
“Được đó!” Lương Tiểu Lộ và Đỗ Thiến giơ tay đồng ý.
“Về muộn quá cũng không được, nếu ký túc xá đóng cửa thì sao?” La Na là một cô gái ngoan tiêu chuẩn, lúc này có chút do dự.
“Lo lắng cái gì, có mấy người chúng tôi ở đây mà còn sợ không vào được phòng sao?” Lâm Sương Sương thoải mái nói: “Ký túc xá mười một giờ mới đóng cửa, chúng ta trở về sớm một chút là được rồi.”
“Vậy cũng được.” Nhìn thấy các chị em đều đồng ý thì La Na cũng không thể kiên trì tiếp được.
Chu Kỳ liếc nhìn Phương Dạ rồi cười hỏi: “Bạn học Phương, cậu có muốn đi chơi cùng chúng tôi không?”
“Không được, ngày mai tôi phải đi giao hàng. Các cậu chơi vui là được rồi.” Phương Dạ không thèm đi xem hai người bọn họ khoe thân mật với nhau.
“Giao hàng thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?” Chu Kỳ cười nói: “Hay là như vậy đi, công ty của cha tôi còn thiếu một người làm việc vặt. Trong thời gian thử việc tiền lương một tháng cũng hai đến ba nghìn tệ. Sau khi cậu tốt nghiệp thì có thể trực tiếp thành nhân viên chính thức, cậu suy xét thử xem?”
Phương Dạ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi cảm thấy giao hàng rất tốt, thỉnh thoảng còn có chút bất ngờ.”
Mấy người nghe xong thì đều lộ ra ánh mắt kinh thường. Một người giao hàng thì có gì mà bất ngờ chứ?
“Phục vụ tính tiền!” Lâm Sương Sương vẫy tay, người phục vụ đã sớm chuẩn bị hóa đơn vội vàng chạy đến.
“Xin hỏi ai sẽ thanh toán hóa đơn?” Cô ta cúi người hỏi.
Phương Dạ nói: “Để tôi.”
Mặc dù bữa ăn tối này không có mùi vị gì, hơn nữa Lâm Sương Sương còn tự ý mời rất nhiều người nhưng anh vẫn quyết định thanh toán như đúng lời hứa.
Phục vụ cười nói: “Xin chào anh, đây là hóa đơn cho buổi tối hôm nay. Mời xem qua!”
Phương Dạ cầm lấy xem, nhíu mày: “Chi phí phòng bao là bốn mươi lăm nghìn năm trăm…”
Sau khi nghe thấy con số này thì mấy người Lương Tiểu Lệ nhìn nhau cười, chỉ có một mình La Na có chút không nỡ.
“Ôi trời, mắc như vậy sao.” Sắc mặt Phương Dạ tối sầm lại, giả bộ kinh hãi. Chậm rãi lấy trong túi ra một chiếc điện thoại cũ kỹ của mình.
Người phục vụ có chút không hiểu, tên nhóc này chạy chiếc xe thể thao hàng nghìn vạn vậy mà lại kêu bữa cơm này đắt?
Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của những người khác thì trong lòng Phương Dạ âm thầm khen ngợi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình.
“Hay là để tôi trả cho?”
Trong khi mọi người đang xem trò vui thì La Na đột nhiên đứng dậy.
Hả?
Lần này không chỉ mấy người bạn cùng phòng của Lâm Sương Sương mà ngay cả Chu Kỳ và Trương Tử Khải cũng ngây người.
Không ngờ rằng La Na vậy mà lại là quý cô giàu có, có thể tùy ý lấy ra mấy vạn tệ?
“La Na, cậu có phải là uống say rồi ăn nói hồ đồ không?” Lương Tiểu Lệ có chút không dám tin. Bình thường La Na ăn mặc giản dị, hơn nữa từ trước đến giờ đều không mua mỹ phẩm. Cả ba người còn cho rằng là do điều kiện gia đình của cô ấy không tốt.
“Tôi không say.” La Na trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thật sự muốn giúp Phương Dạ thanh toán.
Chu Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ta cười chế nhạo, nói: “Bạn học Phương, cậu để cho một người con gái giúp cậu trả tiền, hình như có hơi quá đáng rồi?”
Trương Tử Khải cũng hùa theo: “Đúng vậy, không có tiền thì đừng giả vờ!”
Lâm Sương Sương giả bộ nói: “Các cậu đừng trách cậu ta, chuyện này thật ra vẫn nên trách tôi. Chi phí khách sạn tôi chọn quá đắt, đã nằm ngoài khả năng của cậu ta…”
Phương Dạ không nói gì, chỉ ôm bả vai xem bọn họ diễn trò.
“Vậy cũng không thể để cho con gái mời cơm chứ. Nếu như bị truyền ra ngoài thì người ta còn cho rằng Chu Kỳ tôi bắt nạt con gái!” Chu Kỳ nghiêm mặt nói: “Không phải là hơn bốn vạn tệ thôi sao, để tôi trả!”
“Phương Dạ à Phương Dạ, thật sự không biết nên nói với cậu như thế nào. Không có tiền thì nên nói sớm một chút. Sương Sương làm bạn gái của cậu mới lạ!” Đỗ Thiến quái gở nói: “May mắn tối nay có Chu Kỳ, còn không mau cảm ơn người ta?”
“Tại sao tôi phải cảm ơn cậu ta?” Phương Dạ cười nhạt: “Tôi chỉ nói hơi đắt chứ không nói không trả nổi.”
“Phương Dạ, cậu sao có thể nói như vậy. Chu Kỳ là có lòng tốt, làm người phải biết ơn chứ!” Lương Tiểu Lệ oán giận.
Mặc dù Lâm Sương Sương không nói gì nữa nhưng vẻ mặt của cô ta đã nói lên hết suy nghĩ trong lòng.
Phương Dạ bị mọi người coi thường. La Na có lòng tốt giúp anh nhưng lại bị cô ta ngăn lại. Ngay cả em gái tóc vàng cũng bắt đầu châm chọc.
“Bạn học Phương, bài học này hy vọng cậu có thể nhớ mãi. Không có thực lực thì đừng tùy tiện ra vẻ. Nếu không sớm muộn cũng sẽ gặp rắc rối!” Chu Kỳ nói với giọng điệu dạy dỗ.
“Hiểu rồi. Vậy thì cảm ơn bạn học Chu!” Phương Dạ nói xong trực tiếp cất điện thoại đi. Nếu Chu Kỳ thích thể hiện như vậy thì cứ để anh ta thể hiện. Dù sao nói câu cảm ơn cũng không phiền phức gì.
“Chuyện nhỏ thôi, cũng chỉ là không tới năm vạn tệ mà thôi.” Chu Kỳ nhìn lướt qua hóa đơn, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán.
“Thưa anh, bên dưới còn một tờ hóa đơn nữa.” Phục vụ ân cần nhắc nhở.
“Còn một tờ nữa?” Chu Kỳ kinh ngạc hỏi.
“Vâng thưa anh. Bởi vì một tờ đơn viết không hết.” Phục vụ áy náy nói.
“Thì ra là như vậy.” Khuôn mặt Chu Kỳ lãnh đạm lật tờ hóa đơn lên.
Giá một bình “Champagne Piper” là hai triệu hai trăm mười nghìn tệ.
Tổng hai triệu hai trăm năm mươi lăm nghìn năm trăm tệ!
“Á đệt!”
Chu Kỳ sau khi nhìn thấy tổng giá tiền thì không nhịn được chửi thề. Trương Tử Khải thấy sắc mặt anh họ không đúng lắm, hiếu kỳ lấy hóa đơn. Kết quả cũng bị dọa sợ.
“Phục vụ, hóa đơn này của cô không phải tính nhầm chứ. Loại rượu gì mà hơn hai triệu tệ. Cô muốn ăn cướp à?” Trương Tử Khải lớn tiếng chất vấn.
“Thưa anh, bình rượu đỏ này được quản lý của chúng tôi mua từ cuộc đấu giá Carlsberg năm ngoái. Giấy chứng nhận và hóa đơn đều có sẵn. Tôi cũng đã mang đến cho các anh.” Phục vụ đã sớm chuẩn bị, đưa tất cả giấy chứng nhận ra.
Chu Kỳ nhận lấy, quả nhiên là giấy chứng nhận đấu giá của Carlsberg. Số tiền ở trên hóa đơn giống hệt ở trên giấy tờ đấu giá. Khách sạn không thu nhiều, có thể nói là rất có lương tâm!
“Champagne Piper là một loại rượu đỏ huyền thoại. Nó vốn dĩ do công ty Heidsieck gửi đến St. Petersburg dưới thời thống trị của Sa hoàng Nicholas II vào đầu thế kỷ hai mươi. Bởi vì chuyến tàu vận chuyển rượu đã va chạm với tàu chiến của Đức, làm cho nó phủ bụi ở trong nước biển băng giá của Vịnh Phần Lan gần tám mươi năm. Mãi đến năm 1997 mới có thợ lặn người Thụy Điển phát hiện.” Phục vụ mỉm cười giới thiệu: “Đầu năm 2013 nhà máy rượu Ritz Carlton định giá là hai trăm tám mươi nghìn đô la Mỹ.”
Sau khi nghe nhân viên giới thiệu lưu loát thì sắc mặt Chu Kỳ ngược lại ngày càng đen kịt.
Lần này đúng là tự lấy đá đập chân mình. Vốn dĩ muốn ra vẻ nhân tiện làm Phương Dạ nhục nhã. Ai ngờ chai rượu đỏ này lại có giá trên trời. Đừng nói đến bản thân Chu Kỳ, cho dù là cha của anh ta cũng không dám dùng loại rượu đắt tiền như vậy!
“Chu Kỳ, vậy bây giờ phải làm sao?” Lâm Sương Sương nghe thấy chai rượu đỏ trị giá hơn hai triệu tệ cũng rất lo lắng.
Những cô gái khác ngẩn người, hơn hai triệu tệ thì cũng có thể mua được xe thể thao rồi!
“Cái gì mà làm sao bây giờ. Hóa đơn này tôi không thanh toán nữa!” Chu Kỳ lập tức ném hóa đơn lên bàn: “Ai gọi rượu người đó trả!”
“Con người cậu sao có thể như vậy?” La Na tức giận nói: “Rượu là do cậu gọi, hơn nữa lúc nãy cậu uống nhiều nhất. Bây giờ trở mặt không chịu thanh toán sao?”
Phương Dạ lái xe đến nên anh không uống rượu, chỉ uống nước trái cây.
“Tôi kêu cậu ta gọi rượu nhưng tôi không có kêu cậu ta gọi rượu đắt tiền như vậy?” Chu Kỳ tức giận nói: “Hai chai Margaux thì tôi không nói nhưng chai Champagne Piper tôi tuyệt đối sẽ không trả!”
Thực tế anh ta muốn trả cũng không trả nổi, cho dù anh ta dùng tối đa thẻ tín dụng cũng gom không đủ một triệu tệ…
“Bạn học Chu, dựa vào lương tâm mà nói thì hồi nãy là cậu tự mình giành trả tiền đúng không?” Phương Dạ cười lạnh: “Tôi chẳng qua là cho cậu một cơ hội biểu diễn mà thôi, giờ thì trách ai? Không có thực lực thì đừng ra vẻ. Bây giờ thì tốt rồi, gặp phải rắc rối rồi?”
Phương Dạ đáp trả lại những lời vừa rồi làm cho Chu Kỳ thiếu chút nữa nôn ra máu.
Chương 8 :
“Cậu nói gì thì nói, dù sao tôi cũng sẽ không trả tiền!” Anh ta bắt đầu giở thói đểu giả.
Phương Dạ trực tiếp chọc vào điểm đau của Chu Kỳ: “Cậu không có tiền trả đúng không?”
“Tôi không có, lẽ nào cậu có sao?” Chu Kỳ tức giận.
“Xin lỗi, tôi thật sự có.” Phương Dạ cười nói.
Chu Kỳ giễu cợt: “Nếu như cậu có thì tôi sẽ quỳ xuống kêu cậu hai tiếng ông nội!”
“Miễn đi, tôi không muốn có một đứa cháu trai như cậu.” Phương Dạ cười lấy thẻ ngân hàng ra: “Người đẹp, có thể quẹt thẻ không?”
“Được thưa anh!” Phục vụ cầm thẻ ngân hàng quẹt nhẹ vào máy POS. Sau khi Phương Dạ nhấn vài lần mật khẩu thì việc thanh toán đã hoàn thành.
Chuyện gì vậy, cái này thực sự có hơn hai triệu tệ?
Con mắt của mấy người Lương Tiểu Lệ gần như muốn rớt ra ngoài. Bọn họ nhìn thấy rõ ràng đó không phải là thẻ tín dụng. Cho thấy trên người Phương Dạ thật sự có rất nhiều tiền!
Ánh mắt của Lâm Sương Sương đối với Phương Dạ trở nên cực kỳ phức tạp. Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến “lốp dự phòng” đã bị cô ta từ bỏ thực sự là con nhà giàu ẩn mình. Người có thể tùy tiện bỏ ra hơn hai triệu tệ để ăn một bữa cơm thì trong gia đình có thể giàu tới mức độ nào?
“Ngày mai phải đi giao hàng rồi, các cậu từ từ nói chuyện. Tôi đi trước đây, tạm biệt!” Phương Dạ vẫy tay rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
“Mẹ kiếp, lẽ nào chúng ta đều nhìn nhầm rồi sao. Chiếc xe Poison kia thật sự là của Phương Dạ ư!” Trương Tử Khải vỗ đùi: “Tên nhóc này che giấu quá kỹ, chả trách ngay cả bà chủ của quán net cũng chủ động thêm Wechat của cậu ta!”
“Không thể nào, tên nhóc này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hai mắt Chu Kỳ đỏ lên, rống to: “Nhất định là lừa gạt. Cậu ta chỉ là người giao hàng, làm sao có thể so với tôi?”
Sau khi bị Phương Dạ sỉ nhục thì trong lòng anh ta gần như sụp đổ.
“Đúng rồi La Na, lấy món quà Phương Dạ tặng cậu ra xem một chút đi.” Đỗ Thiến nhớ đến những gì Phương Dạ vừa nói. Chiếc kẹp tóc kia có thể đắt hơn rất nhiều so với vòng cổ thiên nga của Swarovski!
“Được rồi.” Trong lòng La Na cũng có chút tò mò. Sau khi cô ấy mở chiếc hộp gỗ tưởng chừng đơn giản ra thì một chiếc kẹp tóc tinh xảo đính đầy kim cương đen chiếu vào tầm mắt mọi người, bên cạnh còn để hóa đơn và giấy chứng nhận.
Sau khi cầm lấy giấy chứng nhận thì giọng nói của Đỗ Thiến thay đổi: “Trời ơi, đây là kẹp tóc thiên nga đen do Alexander phát hành. Trên thế giới chỉ có một trăm cái, trị giá hơn hai mươi ba vạn!”
Sau khi Lâm Sương Sương nghe thấy những lời này thì xém chút nữa kích động xông lên cướp lấy chiếc kẹp tóc!
Bản thân rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà lại dâng chiếc kẹp tóc đắt tiền như vậy cho người khác?
Không được, mình nhất định phải cứu chữa. Cũng may hôm nay không từ chối Phương Dạ rõ ràng, còn có cơ hội cứu vãn. Nếu như theo đuổi lại, dựa vào nhan sắc và điều kiện của bản thân thì nhất định có thể bỏ La Na phía sau!
Sau khi hạ quyết tâm thì Lâm Sương Sương nhanh chóng cầm lấy túi xách đuổi theo.
Chu Kỳ loạng choạng suýt chút nữa đứng không vững, sau khi nhìn thấy vẻ mặt hối hận không kịp của Lâm Sương Sương thì anh ta biết nỗ lực tối nay của anh ta đã hoàn toàn không còn gì.
Phương Dạ tâm trạng vui vẻ huýt sáo ngồi lên xe của mình. Khi anh chuẩn bị khởi động xe thì một cô gái cao ráo bước tới gõ cửa xe.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy chính là Tần Yên Nhiên mà ban ngày đã gặp qua. Hệ thống của bản thân chính là được kích hoạt trong nhà cô ấy.
“Người đẹp, có việc gì sao?”
“Anh trai, thật không ngờ ban ngày anh giao hàng mà ban đêm lại trở thành con nhà giàu rồi?” Tần Yên Nhiên cười nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Phương Dạ không tự chủ được nuốt nước bọt.
“Như nhau thôi, cô cũng cải trang không tệ.” Phương Dạ chỉ vào huy hiệu trên ngực của đối phương: “Thì ra cô là tổng giám đốc của khách sạn Thụy Hào?”
“Không giống sao?” Tần Yên Nhiên hơi đứng thẳng người, dáng người kiêu hãnh lập tức hiện ra, cặp đùi thon thả tròn trịa có vẻ vô cùng mê người.
“Chính thức làm quen một chút, Tần Yên Nhiên.”
“Phương Dạ.” Phương Dạ đưa tay ra nắm nhẹ tay cô ấy, cảm giác bàn tay mềm mại không xương thật thích.
“Từ lâu đã muốn tìm hiểu về Poison một chút, không phiền đưa tôi đi một chuyến chứ?”
“Không phiền!” Phương Dạ vẫn có ấn tượng tốt đối với Tần Yên Nhiên.
Cánh cửa tự động nâng lên, Tần Yên Nhiên dùng tay giữ góc váy không cho nó bay, sau đó nghiêng người ngồi vào trong xe. Mà cảnh tượng này tình cờ bị đám người Lâm Sương Sương và Chu Kỳ nhìn thấy!
Không đợi Lâm Sương Sương kêu lên thì chiếc Poison đã phát ra tiếng, chạy nhanh ra khỏi khách sạn trong sự cúi chào của mấy nhân viên bảo vệ.
“Đáng ghét, vậy mà lại chậm một bước!” Lâm Sương Sương dậm chân oán giận, lần đầu tiên cô ta ghét bỏ đôi giày cao gót tinh xảo trên chân của mình. Đẹp thì có đẹp nhưng mà không đi nhanh được.
“Này anh, người phụ nữ ngồi trên xe thể thao kia là ở khách sạn các người sao?” Trương Tử Khải đưa cho nhân viên bảo vệ một điếu thuốc.
“Ý anh là Tần tổng?” Nhân viên bảo vệ mỉm cười nhận lấy: “Cô ấy không phải ở khách sạn chúng tôi. Chính xác mà nói khách sạn chúng tôi là tài sản của gia đình cô ấy.”
“Thì ra cô ấy là cô cả nhà họ Tần?” Chu Kỳ sững sờ.
Hoa Hải có bốn dòng họ lớn Tần, Tề, Lưu và Vương. Thực lực tuyệt đối của nhà họ Tần hằng năm đều đứng đầu, nghĩ cũng biết sự giàu có và quyền lực lớn thế nào!
“Anh Kỳ, chả trách Phương Dạ có thể lái được chiếc xe mấy nghìn vạn, thì ra là bên cạnh có cô gái siêu cấp giàu có!” Giọng điệu của Trương Tử Khải chua xót.
Anh ta vô cùng khó hiểu, việc tốt như vậy tại sao lại không rơi vào người anh ta?
“Anh khinh, không ngờ được cái tên nổi tiếng Chu Kỳ anh lại sẽ thua một người được quý bà giàu có bao nuôi!” Chu Kỳ phun nước bọt oán giận nói.
Trong lòng Trương Tử Khải đã nghĩ ra một kế hoạch: “Anh Kỳ, nếu Phương Dạ này đã không biết xấu hổ như vậy thì chúng ta có nên giúp cậu ta “tuyên truyền” hay không?”
“Ý chú là nói chuyện cậu ta được quý bà giàu có bao nuôi cho mọi người đều biết, khiến cho cậu ta hoàn toàn thân bại danh liệt?” Ánh mắt Chu Kỳ sáng lên, đây là một cách rất hay để xả giận!
Trương Tử Khải cười: “Đúng vậy, hồi nãy em đã quay video rồi, chỉ cần xử lý một chút là có thể đăng tải, thuê thêm mấy người vào bình luận cho náo nhiệt. Em đảm bảo cậu ta sẽ trở thành nhân vật hot trong trường!”
“Cứ làm như vậy đi!” Chu Kỳ gật đầu: “Đúng rồi, nhớ che mặt của cô cả nhà họ Tần. Nhà họ Tần doanh nghiệp lớn như vậy, lỡ như người ta điều tra thì chúng ta sẽ xong đời!”
“Yên tâm đi anh Kỳ, việc này em đảm bảo sẽ làm thật tốt!”
“Được, nếu như làm tốt thì anh sẽ thưởng cho chú năm vạn tệ!”
“Cảm ơn anh Kỳ…”
Mười lăm phút sau, chiếc xe Poison đã dừng lại ở một bên quán thịt nướng bên ngoài khu chung cư cao tầng.
Sau khi nhìn thấy Tần Yên Nhiên bước xuống từ xe thể thao thì một người đàn ông lập tức cầm lấy điện thoại: “Alo, anh Lý phải không? Đã nhìn thấy mục tiêu, hình như cô ấy ăn thịt nướng ở đây. Đúng đúng đúng, chính là cổng chính trên con đường này…”
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cô gái bé nhỏ này mời anh ăn thịt nướng!” Tần Yên Nhiên cười nói.
Phương Dạ lúc ở khách sạn quả thật chưa ăn no. Những món bào ngư, nhân sâm, vi cá đó mặc dù vô cùng đắt nhưng không có món nào có thể làm no bụng, vẫn là thịt nướng hợp với khẩu vị của anh.
Nhìn thấy Tần Yên Nhiên gọi món một cách thành thạo thì Phương Dạ không khỏi tò mò nói: “Tài sản của cô ít nhất cũng phải hơn nghìn vạn vậy mà có thể ăn mấy quán ven đường sao?”
“Không phải anh cũng như vậy ư?” Tần Yên Nhiên cười nói: “Lái chiếc xe Poison mấy nghìn vạn đi giao hàng, một bữa uống hết chai rượu đỏ hơn hai trăm vạn nhưng bây giờ không phải cũng ngồi ở đây sao?”
“Nói cũng đúng. Đúng rồi, kêu ông chủ cho thêm ớt vào, như vậy ăn mới có hương vị…”
Khi cả hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ thì một chiếc xe hơi năm chỗ dừng lại bên đường, bảy tám người thanh niên bước xuống.
Trên cơ thể họ ít nhiều gì cũng có hình xăm giống như dân xã hội đen, những người qua đường đều đi đường vòng, không dám nhìn thẳng bọn họ.
Người đàn ông cạo trọc đầu đang dẫn đầu khẽ ra lệnh: “Đợi ánh mắt ra hiệu, đàn ông thì dọa chạy là được rồi, nhất định không tổn thương phụ nữ. Quan trọng nhất là không được làm ông chủ bị thương, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi anh Chuột!”
“Chúng ta đi!”
Một nhóm người hùng hổ đi về phía quán thịt nướng…
Chương 9 :
“Các cậu mời ngồi!” Thấy có người tới thì ông chủ lập tức nhiệt tình chào hỏi.
“Cút qua một bên, chúng tôi không phải đến ăn!” Anh Chuột đẩy ông chủ ra, sau đó đi về phía Phương Dạ và Tần Yên Nhiên.
Sau khi cường hóa tố chất cơ thể thì sáu giác quan của Phương Dạ tốt hơn nhiều so với người bình thường. Lập tức đoán được đối phương đang xông về phía mình.
Một tên đầu trọc dẫm lên ghế: “Người đẹp, đại ca của chúng tôi thấy cô xinh đẹp nên muốn cô uống cùng anh ta vài ly rượu, thế nào?”
“Không có tâm trạng!” Tần Yên Nhiên không chút do dự từ chối.
“Ôi chao, cô biết cô đang nói chuyện với ai không?” Tên trọc đầu lớn tiếng nói: “Biệt danh của đại ca tôi là anh Chuột, có từng nghe qua chưa?”
Thấy mấy người hung dữ như vậy thì những thực khách bên cạnh vội vàng tính tiền rồi rời đi, để tránh bị liên lụy.
Một chiếc Bentley cách quán thịt nướng hai mươi ba mươi mét từ từ hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông.
“Cậu chủ, cậu chuẩn bị trước đi, lập tức sẽ tới cậu xuất hiện!” Tài xế cúi đầu khom lưng nói.
“Những tên nhóc này có đáng tin không?” Vương Cường hỏi.
“Cậu chủ yên tâm, anh Chuột là người đứng đầu nổi tiếng ở Tam Giang, làm việc rất biết chừng mực. Tuyệt đối sẽ không làm hại đến một cọng tóc của cậu!” Tài xế đảm bảo nói: “Hơn nữa động tác của họ rất chân thật, cô Tần nhất định sẽ không nhìn ra manh mối nào!”
“Vậy tôi yên tâm rồi…”
Bên kia Phương Dạ cười lạnh nói: “Ai quen biết các người, mau cút đi!”
“Thằng nhóc này, dám nói chuyện với chúng tao như vậy à, đây là do mày tự tìm lấy!” Tên đầu trọc cầm chai rượu rỗng đập lên đầu Phương Dạ.
Nhìn thấy hai bên động thủ thì cửa xe Audi đột nhiên mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi nhanh về phía quán thịt nướng.
Cơ thể sau khi cường hóa thì tốc độ phản ứng và sức mạnh của Phương Dạ đều hơn hẳn người thường. Anh dùng lực nắm chặt cánh tay của đối phương. Tên đầu trọc lập tức mất thăng bằng, đập chai bia vào người anh Chuột ở bên cạnh.
Sau khi tiếng “rầm” vang lên, anh Chuột ôm đầu ngã xuống đất.
Mấy đàn em sau khi sững sờ nửa giây thì cùng nhau nhào về phía Phương Dạ.
Phương Dạ kéo Tần Yên Nhiên ra sau lưng, cầm ghế bắt đầu đánh trả. Sức lực của anh rất lớn, bỗng chốc đã lần lượt đá bay đám người kia. Đám côn đồ mặc dù đông nhưng không có cách nào đến gần hai người Phương Dạ!
Tài xế trong Bentley thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
Một người như vậy từ đâu đến, một đấu tám vậy mà vẫn không sao?
Sau khi tên côn đồ thứ tư bị đánh ngã thì không còn ai dám tiến lên một bước. Phương Dạ cầm ghế xông lên.
Không đến nửa phút, cả đám côn đồ đều ngã trên mặt đất kêu la. Tần Yên Nhiên thấy vậy thì sững sờ.
“Thật mất hứng. Bỏ đi, chúng ta hẹn lần sau vậy.” Phương Dạ tùy tiện ném chiếc ghế: “Ông chủ tính tiền. Đúng rồi những bàn ghế bị đập nát cũng tính vào luôn!”
Hai người ngồi trên xe Poison nghênh ngang rời đi, để lại một mớ hỗn độn.
“Tức chết tôi rồi!” Vương Cường đấm vào ghế da: “Người cậu tìm cái gì mà đứng đầu Tam Giang. Bị người ta dùng một chiếc ghế đã đánh ngã toàn bộ rồi. Đúng là đồ bỏ đi.”
“Cậu chủ xin bình tĩnh, tôi cũng không nghĩ tên nhóc này lại biết đánh nhau như vậy!” Tài xế cười khổ nói: “Tôi sẽ cho người điều tra xem cậu ta là ai. Người có thể mua được chiếc Lamborghini thì phải là con nhà giàu mới đúng.”
“Tôi không quan tâm cậu ta là ai. Ông nội đã hạ tử lệnh, năm nay nếu như tóm không được Tần Yên Nhiên thì những ngày tháng tốt đẹp của tôi cũng kết thúc rồi!” Vương Cường căm hận nói: “Mau điều tra chi tiết về cậu ta. Tối hôm nay tôi muốn biết những thông tin chi tiết. Dám cướp người phụ nữ của tôi thì nhất định không để cho cậu ta sống tốt!”
“Đã rõ thưa cậu chủ, tôi sẽ lập tức đi điều tra!”
Sau khi nhìn thấy chiếc Bentley rời đi thì một người đàn ông trung niên đăm chiêu gật đầu. Sau đó ngồi trở lại trong xe, đi theo phía sau chiếc xe Poison.
Sau khi đưa Tần Yên Nhiên đến dưới lầu, Phương Dạ rời đi.
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho tài xế rời khỏi chung cư…
Phương Dạ lái xe trở lại trường, lúc đi vào cổng đã được người gác mở cổng cho vào.
Trở về ký túc xá, trong phòng không có một ai. Ba người bạn cùng phòng có lẽ lại đi đến quán net để đánh nhau rồi. Anh tắm xong rồi lên giường, chẳng bao lâu thì ngủ mất.
Phương Dạ không biết trên facebook của trường học lúc này đang xôn xao bàn luận về anh.
Quý bà giàu có xinh đẹp, được bao nuôi, xe thể thao Lamborghini Poison…
Hàng loạt những từ ngữ đủ nóng để gây sốc, khơi lên một trận sóng gió ở trên mạng!
Sáng sớm hôm sau, Phương Dạ cảm thấy có điều gì không ổn trên đường đến phòng học. Toàn bộ những học sinh đi ngang qua đều chỉ vào anh và mỉm cười đầy ẩn ý.
“Tình huống gì vậy. Lẽ nào việc mình lái xe thể thao Lamborghini Poison đã bị mọi người biết được?” Phương Dạ vẫn không để tâm: “Haizz, quên đi. Dù sao mình cũng không có ý định giấu diếm.”
Sau khi buổi học kết thúc, Phương Dạ lái chiếc xe thể thao rời khỏi trường. Đúng lúc nhìn thấy mấy chiếc xe chạy băng băng vào cổng chính. Anh nhạy bén cảm giác được có người trên một chiếc xe đang nhìn trộm mình.
“Cậu ấy chính là Phương Dạ?” Một ông lão tóc trắng trong xe nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái cung kính trả lời: “Đúng vậy bác Trình, cậu ấy chính là người đã đưa cô cả về nhà.”
“Một thanh niên lái xe thể thao đi giao hàng…” Ông lão tóc trắng chống gậy trong tay: “Đi thôi, chúng ta trước tiên giải quyết chuyện này. Sau đó lại tìm tên nhóc đó tính sổ!”
“Vâng, bác Trình.”
Sau khi đến quán cà phê, ở bên trong không có mấy khách hàng. Bà chủ Hạ Vi vừa mới cúp điện thoại.
“Phương Dạ, đây là những đơn gấp, mau giúp giao hàng đi!”
“Biết rồi chị Vi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Phương Dạ nhận địa chỉ, nhìn xem, khoảng cách cũng không xa, lái xe điện chỉ mất mười mấy phút.
Khoác lên mình chiếc áo màu xanh, đội mũ bảo hiểm, anh nhanh nhẹn xuất phát.
Khi còn cách chỗ đến một km thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Một bà cụ đang sang đường bị một chiếc Toyota chạy tốc độ nhanh đụng phải rồi ngã xuống đường!
Chiếc Toyota thắng lại, một người đàn ông hốt hoảng nhìn xung quanh. Sau khi phát hiện không có ai theo dõi thì đạp ga bỏ đi rất nhanh!
Sự việc xảy ra đột ngột, không có nhiều người ở hiện trường. Mà Phương Dạ lúc đó đang đi qua đường đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối.
Anh không do dự vứt xe điện, vượt qua lan can đỡ bà cụ còn đang chảy máu ở chân.
“Bà, bà không sao chứ?” Phương Dạ lấy khăn tay giúp bà lau máu.
“Không sao… chỉ là bị thương ở chân. May mà lúc đó bà nghiêng người, nếu không sợ là phải để lại cái xương già này ở đây rồi…” Bà cụ vui mừng nói: “Chàng trai, hôm nay may mắn gặp được cậu, nếu không thì cho dù không bị những chiếc xe phía sau đè lên thì cũng bị ánh nắng mặt trời gay gắt thiêu chết bà. Quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt!”
“Bà không sao thì tốt rồi. Cháu đã ghi lại biển số xe của chiếc xe gây tai nạn kia. Hay là liên lạc với gia đình của bà trước rồi hãy gọi báo cảnh sát?”
Chiếc xe Toyota dừng lại đúng lúc Phương Dạ nhìn thấy rõ ràng.
“Được, được. Vậy phiền cháu giúp bà gọi điện thoại.” Bà cụ đưa tấm danh thiếp cho Phương Dạ.
Hơn mười phút sau thì con trai của bà lão chạy tới. Anh ấy vô cùng biết ơn Phương Dạ. Sau khi ghi lại biển số xe của chiếc Toyota thì chuẩn bị đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.
Chia tay bọn họ, Phương Dạ tiếp túc đi giao hàng. Bởi vì thời gian kéo dài quá lâu nên anh bị khách hàng mắng và bị đánh giá không tốt.
Mặc dù bị mắng nhưng trong lòng Phương Dạ vẫn rất vui vẻ, dù sao cũng đã cứu được một mạng người.
Lúc anh đang ngâm nga một giai điệu và lái chiếc xe điện thì âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
“Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, thưởng quyền sở hữu toàn bộ tài sản khu thương mại Kim Đỉnh!”
“Khu thương mại Kim Đỉnh. Đó không phải là khu phố có quán cà phê sao?” Phương Dạ lập tức vui mừng. Hóa ra chuyện này cũng có thể kích hoạt phần thưởng. Người tốt quả nhiên sẽ có hồi đáp!
Không ngờ sau lần giao hàng này thì bản thân đã trở thành chủ nhà của bà chủ. Nếu như để cho Hạ Vi biết được thì nhất định chị ấy sẽ vô cùng phấn khích.
Sau khi dừng xe điện nhỏ, Phương Dạ đẩy cửa kính của quán cà phê ra thì đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông đang động tay động chân với Hạ Vi. Mà bà chủ đang cố gắng giãy giụa. Chỉ là sức lực của một người phụ nữ yếu đuối cũng có hạn, lập tức bị anh ta thành công cưỡng hôn…
Chương 10 :
“Dừng tay!” Phương Dạ không nhịn được, giữa ban ngày ban mặt lại dám giở trò lưu manh, anh nắm cổ áo người đàn ông giật mạnh, đối phương trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Người đàn ông sửng sốt, nhưng lúc ông ta nhìn thấy người ra tay là một tên giao hàng có bộ dạng của sinh viên, cơn tức giận lại ập đến.
Ông ta đang định vùng vẫy đứng dậy thì lại bị Phương Dạ dùng một cước đá ngã xuống.
Lực của cú đá này rất mạnh, gần như có thể khiến ông ta ngất đi.
“Thằng nhóc này, mày có biết tao là ai không?” Người đàn ông giận dữ hét lên.
“Tôi không cần biết ông là ai, dám bắt nạt chị Vi, có tin tôi chặt tay ông không hả?” Phương Dạ không thèm để ý ông ta là ai, bà chủ vẫn luôn đối xử tốt với cậu, giúp chị ấy là chuyện đương nhiên.
“Được, được lắm, tên giao hàng mày được lắm, mày đợi đấy cho ông, trong vòng 10 phút nữa chúng mày sẽ phải quỳ xuống cầu xin tao!” Người đàn ông cuối cùng cũng bò dậy được, chỉ vào mũi Phương Dạ mắng.
“Cút xéo!” Phương Dạ lại đạp thêm một cước, người đàn ông lăn như trái bầu ra khỏi tiệm cà phê, khiến cho người đi đường đều nhìn ông ta.
“Hu hu hu hu!” Hạ Vi đứng khóc ở quầy thu ngân.
“Chị Vi đừng sợ, có em ở đây!” Phương Dạ vỗ nhẹ lên vai chị ấy, sau đó rút ra một tờ khăn giấy: “Rốt cuộc thằng khốn đó là ai?”
“Ông ta là phó quản lý Mã của khu bất động sản, chịu trách nhiệm thu tiền thuê nhà.” Hạ Vi vừa lau nước mắt vừa nói: “Hợp đồng của cửa hàng đã đến hạn, ông ta nói muốn tăng tiền nhà lên ba mươi phần trăm, nếu như không chấp nhận sẽ không được tiếp tục kinh doanh, tôi vừa mới xin được vài câu ông ta đã mượn cớ để động tay động chân với tôi…”
Phượng Dạ đập bàn gầm lên: “Một phát tăng tiền nhà lên một phần ba, thằng khốn đó sao không đi cướp luôn đi?”
“Không phải cậu không biết, vị trí của khu thương mại Kim Đỉnh thật sự quá tốt, vì vậy bọn họ không lo là sẽ không cho thuê được, nên hầu như năm nào tiền thuê mặt bằng cũng phải tăng.” Hạ Vi cười khổ: “Cà phê của tôi được làm từ nguyên liệu thật, tỷ suất lợi nhuận rất có hạn, nếu như thật sự tăng tiền thuê nhà nhiều như vậy, chắc sẽ lỗ vốn mất!”
“Chị Vi yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em xử lý là được rồi, em đảm bảo sẽ không bị tăng lên một đồng tiền nào cả!” Phương Dạ vỗ ngực nói.
Bây giờ toàn bộ khu thương mại đã là của anh, chuyện miễn tiền thuê mặt bằng cũng chỉ là chuyện nhỏ!
“Giao cho cậu?” Hạ Vi sờ đầu anh: “Có sốt đâu, sao lại nói linh tinh vậy được?”
“Không phải nói linh tinh, những gì em nói đều là thật!”
“Vậy chị hỏi cậu, tên phó quản lý Mã dựa vào cái gì mà nghe lời cậu?”
“Thì dựa… dựa vào em quen biết ông chủ của khu thương mại!” Phượng Dạ chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.
“Cậu còn quen biết cả ông chủ?” Hạ Vi suýt chút nữa bị cậu ta chọc cười: “Anh ấy là gì của cậu?”
“Dù sao cũng là thân thích của nhà em, cụ thể thì chị không cần hỏi.” Phương Dạ chỉ nói một câu cho có.
Đúng lúc Hạ Vi còn đang định hỏi thêm thì đột nhiên ngoài cửa tiệm một đám bảo vệ mặc đồng phục đi vào, người dẫn đầu là phó quản lý Mã vừa bị đuổi đi.
Tiệm cà phê vốn không lớn, cùng lúc mười mấy người xông vào làm cho cả tiệm chật kín.
“Phó quản lý Mã, ông muốn làm gì?”
Sắc mặt Hạ Vi thay đổi, chị ấy còn cho rằng lời nói vừa rồi của ông ta chỉ là nhất thời tức giận, không ngờ ông ta thực sự đưa người tìm đến tận cửa.
Đám bảo vệ này thuộc người của công ty bất động sản thương mại, ai nấy đều khí thế hung dữ, vừa vào đến cửa đã không thân thiện gì mà nhìn hai người.
“Định làm gì, quên lời tôi vừa nói rồi hay sao?” phó quản lý Mã cười quái dị: “Thằng nhóc, bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là quỳ xuống lạy ông đây ba lạy, hai là bị đánh một trận vứt ra ngoài đường, tự mày chọn đi!”
“Phó quản lý Mã, đánh người là phạm pháp, bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát bắt các người!” Hạ Vi tức giận nói.
“Có bản lĩnh thì cô cứ việc báo, là thằng nhóc này đã ra tay trước, tôi xem đến lúc đó cảnh sát giúp ai?” Phó quản lý Mã không hề sợ cảnh sát: “Còn điều này nữa, bắt đầu từ tháng sau, tiền thuê nhà của cô sẽ tăng lên năm mươi phần trăm, không đồng ý thì cút ra ngoài cho tôi!”
Phương Dạ cười lạnh: “Chỉ là một phó quản lý cỏn con mà khẩu khí cũng lớn đấy, không nhẽ cả khu thương mại này là của nhà ông, muốn tăng bao nhiêu là tăng bấy nhiêu?”
“Không phải nhà của tao, nhưng nằm trong phạm vi quyền hạn của tao, mày có thể làm gì tao?” Phó quản lý Mã càng vênh váo tự đắc nói: “Thằng nhóc, tao đếm từ một đến ba, mày còn chưa dập đầu xin lỗi thì đừng trách tao không lưu tình!”
“Tôi đang ở đây, có bản lĩnh thì cứ xông lên đi!” Phương Dạ kéo Hạ Vi ra sau lưng, định tự dựa vào sức mình để đối đầu với tất cả bọn chúng.
“Phương Dạ, cậu điên rồi sao, bọn chúng sẽ đánh chết cậu mất!” Bà chủ vội nói.
Phương Dạ cho chị ấy một cái nhìn yên tâm, sau đó cúi đầu nâng một chiếc ghế lên.
Trọng lượng chiếc ghế này vừa phải, phạm vi tấn công cũng đủ lớn, với thể lực hiện tại của bản thân, Phương Dạ cảm thấy hoàn toàn có thể ứng phó bọn chúng.
“Thằng nhóc, mày cũng có dũng khí đấy chứ, tí nữa tao sẽ cố hạ thủ lưu tình.” Đội trưởng đội bảo vệ Lư Quân cảm thấy khâm phục anh, ở độ tuổi này có một thanh niên nhiệt tình như vậy rất hiếm gặp.
“Cảm ơn.” Phương Dạ vừa nhìn đã biết đối phương là một quân nhân giải ngũ, vì vậy nói chuyện cũng khách sáo hơn.
“Đội trưởng Lư, anh còn ngẩn người ra đấy làm gì, cùng nhau lên!” Phó quản lý Mã thúc giục.
Lư Quân không dám đắc tội ông ta, chỉ có thể hất tay cho đám thuộc hạ xông lên bao vây.
Ngay khi hai bên đã gươm súng sẵn sàng thì cửa tiệm cà phê lại bị đẩy ra.
“Các người đang làm cái gì vậy?”
Một người đàn ông trung niên uy phong hét lớn.
“Không phải chuyện của mày, mau cút…” Phó quản lý Mã vừa chửi vừa quay đầu lại, đến khi ông ta nhìn rõ người đó, chữ ‘cho tao’ đã đột nhiên bị nuốt trở lại.
“Tiêu… Tiêu tổng?”
Người vừa đến chính là Tiêu Dương, tổng giám đốc công ty bất động sản khu thương mại Kim Đỉnh, theo sau là thư ký xinh đẹp đeo kính, trên tay còn ôm một xấp tài liệu.
Sắc mặt Tiêu Dương lạnh băng: “Phó quản lý Mã, ông đưa theo bọn họ đến đây làm gì, tập hợp người đánh nhau sao?”
Phó quản lý Mã vội vàng nói: “Tiêu tổng anh nghe tôi giải thích, vừa rồi thằng nhóc này đánh người, tôi chỉ có thể gọi đội trưởng Lư đến!”
“Ông dám giở trò với chị Vi, tôi đánh ông là còn nhẹ chán!” Phương Dạ hừ lạnh nói.
Hai mắt Tiêu Dương sáng lên khi nhìn thấy anh, sau đó dẫn nữ thư ký xuyên qua đám đông đi đến quầy hàng, cung kính hỏi: “Xin hỏi anh có phải họ Phương không?”
Đây là tình huống gì vậy?
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Tiêu tổng , phó quản lý Mã và đám đông đều sốc, Hạ Vi cũng há to miệng.
Tiêu Dương là người thế nào? Tài sản cũng trên trăm triệu, lại có thể cung kính với một thanh niên giao hàng sao?
Phương Dạ bình thản nói: “Ở đây đông người, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh đi.”
Tiêu Dương liên tục gật đầu: “Đã hiểu, vậy thì xin mời anh Phương lên xe một chuyến!”
Anh ta quay người lại quát đám đông: “Cho các người mười giây để rời khỏi đây, nếu không ngày mai đều cút hết cho tôi!”
Phó quản lý Mã đến rắm còn không dám thả đã cùng với đám bảo vệ chạy mất tăm trong vòng một nốt nhạc.
Phương Dạ khẽ cười: “Chị Vi, tôi đi một chút rồi về.”
Hạ Vi vô thức nắm tay anh nói: “Phương Dạ, lúc trước cậu nói ông chủ có thân thích với nhà cậu, không phải là thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, lừa chị tôi là chó con.” Phương Dạ cười hi hi, sau đó bước ra khỏi tiệm cà phê.
Trên đường có một chiếc Bentley màu xám bạc đang đỗ, đây là chiếc xe hơi mà công ty cấp cho Tiêu Dương.
Sau khi ngồi vào xe, Tiêu Dương tự tay rót một ly rượu vang cho Phương Dạ.
Phương Dạ vẫy tay: “Tí tôi còn phải đi giao hàng, không thể uống rượu.”
“Phụt!”
Nữ thư ký đoan trang không khỏi phì cười khi nghe thấy lời anh nói.
Tiêu Dương cũng không nhịn được cười, nhưng anh ta lấy một lon nước trái cây từ trong tủ lạnh ô tô ra, lần này thì Phương Dạ không từ chối nữa.
“Anh Phương, đây là hợp đồng quyền sở hữu tài sản của khu thương mại Kim Đỉnh, bên trong có thông tin chi tiết về bất động sản. Mời anh xem qua rồi ký đồng ý chấp thuận, như vậy bàn giao đã thành công.” Tiêu Dương nhận xấp tài liệu từ tay của thư ký sau đó đưa cho Phương Dạ.
Phương Dạ nhìn đống tài liệu dày cộm chỉ phất tay: “Không cần xem, nói cho tôi biết chỗ cần ký là được rồi, đúng rồi, sau này không có sự đồng ý của tôi, không được tùy tiện làm lộ thân phận của tôi, tránh ảnh hưởng đến việc giao hàng.”
Tiêu Dương và thư ký nhìn nhau không nói lên lời, sản nghiệp này có giá hơn ba tỷ, tại sao trong mắt đối phương lại bình thường như vậy, không nhẽ công việc giao hàng còn quan trọng hơn?
Trong lòng Phương Dạ hừ lạnh một tiếng, rượu này căn bản không phải là mình gọi. Nếu đối phương đã đề cập đến chuyện này, chắc chắn là có mục đích khác!
“Có thể là quá rẻ, hay là tôi đi gọi thêm vài chai nữa?”
“Được, cũng không cần quá đắt, chỉ cần không phải một nghìn tệ trở xuống là được rồi.” Chu Kỳ cười nhạt: “Rượu quá rẻ tôi uống không quen.”
Lúc này Phương Dạ mới hiểu rõ, thì ra Lâm Sương Sương và Chu Kỳ đã thông đồng với nhau từ lâu rồi. Chẳng trách bọn họ chọn khách sạn Thụy Hào để đặt cho mình, khiến mình tiêu tốn rất nhiều tiền.
Phương Dạ vẫy tay ra hiệu, một nhân viên phục vụ vội vàng đi đến.
“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần gì không ạ?”
“Mang thực đơn đến đây, tôi muốn gọi thêm vài chai rượu.”
“Được ạ, vui lòng đợi một chút!”
Sau khi nhân viên mang thực đơn ra, Phương Dạ lật đến trang rượu, anh cũng không biết nhãn hiệu rượu nào, dù sao thì cứ chọn loại đắt tiền một chút.
“Cái này cho một chai này, cái này cũng cho một chai, còn có cái này…”
“Thưa ngài, ngài có chắc chắn muốn gọi chai rượu này không?” Trong đó có một chai rượu không nêu rõ giá cả khiến nhân viên phục vụ bị sốc, cô ấy thấp giọng hỏi: “Giá của nó… có thể hơi đắt!”
“Đắt bao nhiêu chứ?”
“Chai rượu này là vật quý của nhà hàng, thực ra tôi cũng không quá rõ, tôi phải xin ý kiến của giám đốc một chút.” Nhân viên phục vụ miễn cưỡng cười nói.
“Không cần hỏi đâu, cứ việc lấy là được rồi.” Phương Dạ nói: “Tiền không thành vấn đề.”
“Chuyện này… được rồi, vui lòng đợi một chút!”
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng thì tìm đến tổng giám đốc của khách sạn.
“Cái gì, khách muốn gọi chai rượu đó sao?” Sau khi Tần Yên Nhiên nghe báo cáo thì đột nhiên sắc mặt tỏ vẻ kỳ lạ.
“Đúng vậy, thưa giám đốc, anh ấy còn nói tiền không thành vấn đề, nhất định phải gọi chai rượu đó.”
“Có phải là chủ nhân của chiếc xe Poison đó không?” Trong lòng Tần Yên Nhiên dao động, cô ấy yêu cầu bảo vệ kiểm tra camera ở bên ngoài cửa lớn.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ từ trên xe thể thao bước xuống, suýt chút nữa cô ấy nghĩ mình bị hoa mắt.
Đây không phải là nhân viên giao hàng lúc chiều đã giúp mình đập con gián sao, anh lại giàu như vậy à?
“Giám đốc, chính là anh ấy gọi rượu!” Nhân viên phục vụ chỉ vào màn hình, nói.
Sau khi Tần Yên Nhiên suy nghĩ vài giây thì yêu cầu cô ấy đi lấy rượu, người có thể mua được Poison đương nhiên sẽ không để ý đến tiền một chai rượu…
Trong phòng, sau khi thấy Phương Dạ gọi rượu, mọi người đoán anh nhất định đang rất đau lòng cho túi tiền của mình.
“Quả nhiên cậu Phương rất có khí phách, sau này chắc chắn là người thành công!” Chu Kỳ nhìn anh khen ngợi vài câu.
Dù sao thì nâng lên càng cao, ngã xuống càng thảm, một tháng giao hàng có thể kiếm được bao nhiêu, nhiều nhất là hai ba nghìn tệ thôi? Đợi đến sau khi anh biết một bữa ăn tốn mấy chục nghìn tệ thì nhất định sẽ tiếc đứt ruột!
La Na đá vào chân Phương Dạ: “Phương Dạ, chẳng lẽ vừa rồi cậu không xem giá cả sao, lại còn gọi ba chai nhiều như vậy nữa chứ?”
Cô ấy chỉ biết Phương Dạ gọi ba chai rượu, nhưng không nhìn thấy giả rượu.
“Bình thường mà, cũng không phải quá đắt.” Phương Dạ cười nói.
Giả vờ!
Trong lòng mọi người đều khinh thường anh.
Một chai rượu vang đỏ hơn một nghìn tệ, ở đây ngoại trừ Chu Kỳ ra, chỉ sợ rằng Trương Tử Khải cũng không chịu gọi, suy cho cùng cũng đều là sinh viên mà thôi.
Trong lòng La Na cảm thấy hơi chán ghét Phương Dạ vì anh không nghe cô ấy khuyên, vì vậy cô ấy quay đầu đi và không để ý đến anh nữa.
Nếu như người ta đã không ngại đắt, mình còn lo lắng cái gì chứ?
Một nhân viên phục vụ nhanh chóng đẩy chiếc xe vào, trên đó có đặt ba chai rượu vang đỏ.
Sau khi nhìn thấy hai chai trong đó, trong lòng Chu Kỳ hơi lo lắng.
Anh ta nhận ra logo Chateau Margaux của Pháp, mặc dù không nhìn thấy thời hạn, nhưng một bình rượu ít nhất cũng phải mười nghìn tệ, bán ra khoảng hai mươi ba mươi nghìn tệ trở lên, đây cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì!
“Cái tên thối tha này có biết cái gì là rượu ngon không, cậu ta không nhìn nhầm giá chứ?” Chu Kỳ có chút do dự, nhưng mấy chục nghìn tệ vẫn nằm trong dự trù của anh ta, vì vậy anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài.
Chỉ cần tối nay có thể ôm người đẹp, tiêu một ít tiền cũng xứng đáng.
Bởi vì vấn đề của góc nhìn nên anh ta cũng không nhìn thấy nhãn hiệu của một chai rượu cuối cùng, nhưng có lẽ cũng tương đương với giá cả của hai chai trước.
Sau khi ăn uống no say, nhân viên phục vụ dọn dẹp rượu và thức ăn đi, Đỗ Thiến mang bánh sinh nhật mà Phương Dạ đem đến lên.
Sau khi cầu nguyện và thổi nến, Phương Dạ đang định lấy ra một món quà mà bản thân đã chuẩn bị thì Chu Kỳ đã lấy ra một hộp trang sức đẹp đẽ. Sau khi mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền thạch anh hình thiên nga rất tinh xảo.
“Wow, hình như là sợi dây chuyền thiên nga mẫu mới nhất của Swarovski!” Đỗ Thiến nhìn một cái thì nhận ra nó.
Em gái tóc vàng nắm chặt góc áo của Trương Tử Khải, nũng nịu nói: “Anh Khải, sợi dây chuyền này đẹp quá, anh cũng tặng cho em một sợi đi!”
“Đừng làm loạn, sợi dây chuyền này phải hơn mười nghìn tệ đấy, anh không mua nổi đâu!” Nhà Trương Tử Khải chỉ là một nhà giàu nhỏ, cho dù có tiền cũng không dám tiêu như vậy.
“Hơn mười nghìn tệ sao?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Trương Tử Khải, sắc mặt đám người Lương Tiểu Lệ càng thêm phấn khích, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và ghen tỵ, chỉ có Phương Dạ vẫn điềm nhiên như không.
“Đây là món quà sinh nhật mà tôi đã chọn lựa kỹ lưỡng cho cậu, không biết là cậu có thích hay không.”
“Tôi vô cùng thích, rất cảm ơn cậu!” Lâm Sương Sương vô cùng cảm động, nếu như không có Phương Dạ ở đó, cô ta nhất định sẽ tặng cho Chu Kỳ một nụ hôn!
Thực ra vừa rồi động tác thân mật của hai người họ ở dưới gầm bàn đều bị Phương Dạ phát hiện từ lâu rồi, chỉ là anh nhịn không nói mà thôi.
“Không cần cảm ơn tôi, chỉ có sự xinh đẹp của cậu mới có thể hợp với sợi dây chuyền này, cậu đeo vào thử xem.” Chu Kỳ cười nhẹ.
Sau khi đeo sợi dây chuyền lấp lánh vào, quả nhiên đã làm rạng rỡ thêm vẻ đẹp của Lâm Sương Sương, cô ta quý phái giống như một nàng công chúa.
Bản thân là một hoa khôi, dung mạo của cô ta đương nhiên sẽ nổi bật giữa đám đông, so với ba người bạn cùng phòng thì La Na cũng đẹp không kém.
Đáng tiếc La Na không có kỹ năng trang điểm tuyệt vời như Lâm Sương Sương, cô ấy không trang điểm nên nhan sắc thua kém rất nhiều.
“Phương Dạ, cậu không có chuẩn bị quà tặng cho Sương Sương sao?” Đột nhiên Lương Tiểu Lệ hỏi: “Lấy ra cho tất cả chúng ta cùng xem một chút đi!”
Nhìn thấy bạn cùng phòng nhận được món quà giá trị như vậy, trong lòng cô ta cũng cảm thấy tức giận, vì vậy muốn lôi Phương Dạ ra để trêu chọc nhằm giảm bớt sự buồn bực của mình.
“Có đấy.” Phương Dạ lấy trong túi ra một hộp gỗ màu đen: “Tôi đã mua một chiếc kẹp tóc.”
“Kẹp tóc sao?”
Sau khi nghe thấy thế, suýt chút nữa những người khác đã bật cười thành tiếng.
Một chiếc kẹp tóc có thể đáng giá bao nhiêu tiền, rẻ nhất là vài tệ, đắt nhất cũng chỉ khoảng một hai trăm tệ mà thôi.
Đỗ Thiến cười nhạo: “Phương Dạ, cậu thật sự không có thành ý rồi, tùy tiện mua một chiếc kẹp tóc để tặng cho Sương Sương lấy lệ, quá keo kiệt rồi đấy?”
“Dù sao cậu cũng phải mua một bó hoa chứ, một người đàn ông một chút lãng mạn cũng không có thì làm sao có thể theo đuổi con gái?” Lương Tiểu Lệ không nhịn được nữa.
“Đây là tấm lòng của tôi, làm sao có thể dùng tiền bạc để đánh giá chứ?” Phương Dạ nhẹ giọng nói: “Theo tôi thấy, kẹp tóc này còn đắt hơn nhiều so với sợi dây chuyền của Chu Kỳ.”
Anh đưa hộp gỗ cho Lâm Sương Sương: “Sương Sương, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Nhìn cái hộp xấu xí, vốn dĩ Lâm Sương Sương không có ý định nhận lấy.
“Phương Dạ, kẹp tóc của tôi đã quá nhiều rồi, món quà đắt như vậy cậu nên tặng cho người khác đi.”
Bị từ chối nhận quà ngay tại chỗ, sắc mặt của Phương Dạ bất ngờ thay đổi, anh có chút cân nhắc rồi hỏi: “Cậu thật sự không cần sao?”
“Phương Dạ, người ta đã nói rõ ràng rồi, chẳng lẽ cậu điếc à?” Trương Tử Khải chế nhạo: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn tặng loại kẹp tóc này?”
“Ha ha ha ha…”
Đột nhiên tất cả mọi người cười phá lên.
“Không cần thì thôi, La Na, kẹp tóc này tặng cho cậu.” Sắc mặt của Phương Dạ bình tĩnh, anh cầm hộp gỗ nhét vào trong tay La Na.
“Hả? Tặng tôi sao?” Đột nhiên La Na hơi lúng túng, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng nhận được quà của con trai.
“Vừa rồi cậu tặng tôi một túi bánh quy, vậy coi như là có qua có lại nhé.” Phương Dạ cười nói: “Nếu như cậu không cần, tôi chỉ có thể vứt vào thùng rác.”
“Vậy… vậy thì cảm ơn cậu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Na hơi ửng hồng, nhưng cô ấy vẫn chọn nhận lấy kẹp tóc.
Nhìn thấy món quà của Phương Dạ được chuyển tặng thành công, sắc mặt của Chu Kỳ và Trương Tử Khải có chút khó coi. La Na cũng là một trong những hoa khôi, mặc dù không được xếp hạng trước Lâm Sương Sương, nhưng chắc chắn vẫn là một cô gái xinh đẹp, diện mạo trong sáng ngọt ngào này cũng đẹp hơn em gái tóc vàng. Nếu như Phương Dạ thật sự ăn hời rồi, vậy chẳng phải là anh nhờ họa gặp phúc sao?
Chương 7 :
“Thời gian vẫn còn sớm, lúc nãy tôi uống chưa thỏa thích. Hay là chúng ta đổi chỗ đi quán bar đi?” Chu Kỳ đề nghị: “Tôi biết có một địa điểm mới khai trương, có thể chơi rất vui!”
“Được đó!” Lương Tiểu Lộ và Đỗ Thiến giơ tay đồng ý.
“Về muộn quá cũng không được, nếu ký túc xá đóng cửa thì sao?” La Na là một cô gái ngoan tiêu chuẩn, lúc này có chút do dự.
“Lo lắng cái gì, có mấy người chúng tôi ở đây mà còn sợ không vào được phòng sao?” Lâm Sương Sương thoải mái nói: “Ký túc xá mười một giờ mới đóng cửa, chúng ta trở về sớm một chút là được rồi.”
“Vậy cũng được.” Nhìn thấy các chị em đều đồng ý thì La Na cũng không thể kiên trì tiếp được.
Chu Kỳ liếc nhìn Phương Dạ rồi cười hỏi: “Bạn học Phương, cậu có muốn đi chơi cùng chúng tôi không?”
“Không được, ngày mai tôi phải đi giao hàng. Các cậu chơi vui là được rồi.” Phương Dạ không thèm đi xem hai người bọn họ khoe thân mật với nhau.
“Giao hàng thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?” Chu Kỳ cười nói: “Hay là như vậy đi, công ty của cha tôi còn thiếu một người làm việc vặt. Trong thời gian thử việc tiền lương một tháng cũng hai đến ba nghìn tệ. Sau khi cậu tốt nghiệp thì có thể trực tiếp thành nhân viên chính thức, cậu suy xét thử xem?”
Phương Dạ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi cảm thấy giao hàng rất tốt, thỉnh thoảng còn có chút bất ngờ.”
Mấy người nghe xong thì đều lộ ra ánh mắt kinh thường. Một người giao hàng thì có gì mà bất ngờ chứ?
“Phục vụ tính tiền!” Lâm Sương Sương vẫy tay, người phục vụ đã sớm chuẩn bị hóa đơn vội vàng chạy đến.
“Xin hỏi ai sẽ thanh toán hóa đơn?” Cô ta cúi người hỏi.
Phương Dạ nói: “Để tôi.”
Mặc dù bữa ăn tối này không có mùi vị gì, hơn nữa Lâm Sương Sương còn tự ý mời rất nhiều người nhưng anh vẫn quyết định thanh toán như đúng lời hứa.
Phục vụ cười nói: “Xin chào anh, đây là hóa đơn cho buổi tối hôm nay. Mời xem qua!”
Phương Dạ cầm lấy xem, nhíu mày: “Chi phí phòng bao là bốn mươi lăm nghìn năm trăm…”
Sau khi nghe thấy con số này thì mấy người Lương Tiểu Lệ nhìn nhau cười, chỉ có một mình La Na có chút không nỡ.
“Ôi trời, mắc như vậy sao.” Sắc mặt Phương Dạ tối sầm lại, giả bộ kinh hãi. Chậm rãi lấy trong túi ra một chiếc điện thoại cũ kỹ của mình.
Người phục vụ có chút không hiểu, tên nhóc này chạy chiếc xe thể thao hàng nghìn vạn vậy mà lại kêu bữa cơm này đắt?
Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của những người khác thì trong lòng Phương Dạ âm thầm khen ngợi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình.
“Hay là để tôi trả cho?”
Trong khi mọi người đang xem trò vui thì La Na đột nhiên đứng dậy.
Hả?
Lần này không chỉ mấy người bạn cùng phòng của Lâm Sương Sương mà ngay cả Chu Kỳ và Trương Tử Khải cũng ngây người.
Không ngờ rằng La Na vậy mà lại là quý cô giàu có, có thể tùy ý lấy ra mấy vạn tệ?
“La Na, cậu có phải là uống say rồi ăn nói hồ đồ không?” Lương Tiểu Lệ có chút không dám tin. Bình thường La Na ăn mặc giản dị, hơn nữa từ trước đến giờ đều không mua mỹ phẩm. Cả ba người còn cho rằng là do điều kiện gia đình của cô ấy không tốt.
“Tôi không say.” La Na trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thật sự muốn giúp Phương Dạ thanh toán.
Chu Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ta cười chế nhạo, nói: “Bạn học Phương, cậu để cho một người con gái giúp cậu trả tiền, hình như có hơi quá đáng rồi?”
Trương Tử Khải cũng hùa theo: “Đúng vậy, không có tiền thì đừng giả vờ!”
Lâm Sương Sương giả bộ nói: “Các cậu đừng trách cậu ta, chuyện này thật ra vẫn nên trách tôi. Chi phí khách sạn tôi chọn quá đắt, đã nằm ngoài khả năng của cậu ta…”
Phương Dạ không nói gì, chỉ ôm bả vai xem bọn họ diễn trò.
“Vậy cũng không thể để cho con gái mời cơm chứ. Nếu như bị truyền ra ngoài thì người ta còn cho rằng Chu Kỳ tôi bắt nạt con gái!” Chu Kỳ nghiêm mặt nói: “Không phải là hơn bốn vạn tệ thôi sao, để tôi trả!”
“Phương Dạ à Phương Dạ, thật sự không biết nên nói với cậu như thế nào. Không có tiền thì nên nói sớm một chút. Sương Sương làm bạn gái của cậu mới lạ!” Đỗ Thiến quái gở nói: “May mắn tối nay có Chu Kỳ, còn không mau cảm ơn người ta?”
“Tại sao tôi phải cảm ơn cậu ta?” Phương Dạ cười nhạt: “Tôi chỉ nói hơi đắt chứ không nói không trả nổi.”
“Phương Dạ, cậu sao có thể nói như vậy. Chu Kỳ là có lòng tốt, làm người phải biết ơn chứ!” Lương Tiểu Lệ oán giận.
Mặc dù Lâm Sương Sương không nói gì nữa nhưng vẻ mặt của cô ta đã nói lên hết suy nghĩ trong lòng.
Phương Dạ bị mọi người coi thường. La Na có lòng tốt giúp anh nhưng lại bị cô ta ngăn lại. Ngay cả em gái tóc vàng cũng bắt đầu châm chọc.
“Bạn học Phương, bài học này hy vọng cậu có thể nhớ mãi. Không có thực lực thì đừng tùy tiện ra vẻ. Nếu không sớm muộn cũng sẽ gặp rắc rối!” Chu Kỳ nói với giọng điệu dạy dỗ.
“Hiểu rồi. Vậy thì cảm ơn bạn học Chu!” Phương Dạ nói xong trực tiếp cất điện thoại đi. Nếu Chu Kỳ thích thể hiện như vậy thì cứ để anh ta thể hiện. Dù sao nói câu cảm ơn cũng không phiền phức gì.
“Chuyện nhỏ thôi, cũng chỉ là không tới năm vạn tệ mà thôi.” Chu Kỳ nhìn lướt qua hóa đơn, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán.
“Thưa anh, bên dưới còn một tờ hóa đơn nữa.” Phục vụ ân cần nhắc nhở.
“Còn một tờ nữa?” Chu Kỳ kinh ngạc hỏi.
“Vâng thưa anh. Bởi vì một tờ đơn viết không hết.” Phục vụ áy náy nói.
“Thì ra là như vậy.” Khuôn mặt Chu Kỳ lãnh đạm lật tờ hóa đơn lên.
Giá một bình “Champagne Piper” là hai triệu hai trăm mười nghìn tệ.
Tổng hai triệu hai trăm năm mươi lăm nghìn năm trăm tệ!
“Á đệt!”
Chu Kỳ sau khi nhìn thấy tổng giá tiền thì không nhịn được chửi thề. Trương Tử Khải thấy sắc mặt anh họ không đúng lắm, hiếu kỳ lấy hóa đơn. Kết quả cũng bị dọa sợ.
“Phục vụ, hóa đơn này của cô không phải tính nhầm chứ. Loại rượu gì mà hơn hai triệu tệ. Cô muốn ăn cướp à?” Trương Tử Khải lớn tiếng chất vấn.
“Thưa anh, bình rượu đỏ này được quản lý của chúng tôi mua từ cuộc đấu giá Carlsberg năm ngoái. Giấy chứng nhận và hóa đơn đều có sẵn. Tôi cũng đã mang đến cho các anh.” Phục vụ đã sớm chuẩn bị, đưa tất cả giấy chứng nhận ra.
Chu Kỳ nhận lấy, quả nhiên là giấy chứng nhận đấu giá của Carlsberg. Số tiền ở trên hóa đơn giống hệt ở trên giấy tờ đấu giá. Khách sạn không thu nhiều, có thể nói là rất có lương tâm!
“Champagne Piper là một loại rượu đỏ huyền thoại. Nó vốn dĩ do công ty Heidsieck gửi đến St. Petersburg dưới thời thống trị của Sa hoàng Nicholas II vào đầu thế kỷ hai mươi. Bởi vì chuyến tàu vận chuyển rượu đã va chạm với tàu chiến của Đức, làm cho nó phủ bụi ở trong nước biển băng giá của Vịnh Phần Lan gần tám mươi năm. Mãi đến năm 1997 mới có thợ lặn người Thụy Điển phát hiện.” Phục vụ mỉm cười giới thiệu: “Đầu năm 2013 nhà máy rượu Ritz Carlton định giá là hai trăm tám mươi nghìn đô la Mỹ.”
Sau khi nghe nhân viên giới thiệu lưu loát thì sắc mặt Chu Kỳ ngược lại ngày càng đen kịt.
Lần này đúng là tự lấy đá đập chân mình. Vốn dĩ muốn ra vẻ nhân tiện làm Phương Dạ nhục nhã. Ai ngờ chai rượu đỏ này lại có giá trên trời. Đừng nói đến bản thân Chu Kỳ, cho dù là cha của anh ta cũng không dám dùng loại rượu đắt tiền như vậy!
“Chu Kỳ, vậy bây giờ phải làm sao?” Lâm Sương Sương nghe thấy chai rượu đỏ trị giá hơn hai triệu tệ cũng rất lo lắng.
Những cô gái khác ngẩn người, hơn hai triệu tệ thì cũng có thể mua được xe thể thao rồi!
“Cái gì mà làm sao bây giờ. Hóa đơn này tôi không thanh toán nữa!” Chu Kỳ lập tức ném hóa đơn lên bàn: “Ai gọi rượu người đó trả!”
“Con người cậu sao có thể như vậy?” La Na tức giận nói: “Rượu là do cậu gọi, hơn nữa lúc nãy cậu uống nhiều nhất. Bây giờ trở mặt không chịu thanh toán sao?”
Phương Dạ lái xe đến nên anh không uống rượu, chỉ uống nước trái cây.
“Tôi kêu cậu ta gọi rượu nhưng tôi không có kêu cậu ta gọi rượu đắt tiền như vậy?” Chu Kỳ tức giận nói: “Hai chai Margaux thì tôi không nói nhưng chai Champagne Piper tôi tuyệt đối sẽ không trả!”
Thực tế anh ta muốn trả cũng không trả nổi, cho dù anh ta dùng tối đa thẻ tín dụng cũng gom không đủ một triệu tệ…
“Bạn học Chu, dựa vào lương tâm mà nói thì hồi nãy là cậu tự mình giành trả tiền đúng không?” Phương Dạ cười lạnh: “Tôi chẳng qua là cho cậu một cơ hội biểu diễn mà thôi, giờ thì trách ai? Không có thực lực thì đừng ra vẻ. Bây giờ thì tốt rồi, gặp phải rắc rối rồi?”
Phương Dạ đáp trả lại những lời vừa rồi làm cho Chu Kỳ thiếu chút nữa nôn ra máu.
Chương 8 :
“Cậu nói gì thì nói, dù sao tôi cũng sẽ không trả tiền!” Anh ta bắt đầu giở thói đểu giả.
Phương Dạ trực tiếp chọc vào điểm đau của Chu Kỳ: “Cậu không có tiền trả đúng không?”
“Tôi không có, lẽ nào cậu có sao?” Chu Kỳ tức giận.
“Xin lỗi, tôi thật sự có.” Phương Dạ cười nói.
Chu Kỳ giễu cợt: “Nếu như cậu có thì tôi sẽ quỳ xuống kêu cậu hai tiếng ông nội!”
“Miễn đi, tôi không muốn có một đứa cháu trai như cậu.” Phương Dạ cười lấy thẻ ngân hàng ra: “Người đẹp, có thể quẹt thẻ không?”
“Được thưa anh!” Phục vụ cầm thẻ ngân hàng quẹt nhẹ vào máy POS. Sau khi Phương Dạ nhấn vài lần mật khẩu thì việc thanh toán đã hoàn thành.
Chuyện gì vậy, cái này thực sự có hơn hai triệu tệ?
Con mắt của mấy người Lương Tiểu Lệ gần như muốn rớt ra ngoài. Bọn họ nhìn thấy rõ ràng đó không phải là thẻ tín dụng. Cho thấy trên người Phương Dạ thật sự có rất nhiều tiền!
Ánh mắt của Lâm Sương Sương đối với Phương Dạ trở nên cực kỳ phức tạp. Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến “lốp dự phòng” đã bị cô ta từ bỏ thực sự là con nhà giàu ẩn mình. Người có thể tùy tiện bỏ ra hơn hai triệu tệ để ăn một bữa cơm thì trong gia đình có thể giàu tới mức độ nào?
“Ngày mai phải đi giao hàng rồi, các cậu từ từ nói chuyện. Tôi đi trước đây, tạm biệt!” Phương Dạ vẫy tay rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
“Mẹ kiếp, lẽ nào chúng ta đều nhìn nhầm rồi sao. Chiếc xe Poison kia thật sự là của Phương Dạ ư!” Trương Tử Khải vỗ đùi: “Tên nhóc này che giấu quá kỹ, chả trách ngay cả bà chủ của quán net cũng chủ động thêm Wechat của cậu ta!”
“Không thể nào, tên nhóc này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hai mắt Chu Kỳ đỏ lên, rống to: “Nhất định là lừa gạt. Cậu ta chỉ là người giao hàng, làm sao có thể so với tôi?”
Sau khi bị Phương Dạ sỉ nhục thì trong lòng anh ta gần như sụp đổ.
“Đúng rồi La Na, lấy món quà Phương Dạ tặng cậu ra xem một chút đi.” Đỗ Thiến nhớ đến những gì Phương Dạ vừa nói. Chiếc kẹp tóc kia có thể đắt hơn rất nhiều so với vòng cổ thiên nga của Swarovski!
“Được rồi.” Trong lòng La Na cũng có chút tò mò. Sau khi cô ấy mở chiếc hộp gỗ tưởng chừng đơn giản ra thì một chiếc kẹp tóc tinh xảo đính đầy kim cương đen chiếu vào tầm mắt mọi người, bên cạnh còn để hóa đơn và giấy chứng nhận.
Sau khi cầm lấy giấy chứng nhận thì giọng nói của Đỗ Thiến thay đổi: “Trời ơi, đây là kẹp tóc thiên nga đen do Alexander phát hành. Trên thế giới chỉ có một trăm cái, trị giá hơn hai mươi ba vạn!”
Sau khi Lâm Sương Sương nghe thấy những lời này thì xém chút nữa kích động xông lên cướp lấy chiếc kẹp tóc!
Bản thân rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà lại dâng chiếc kẹp tóc đắt tiền như vậy cho người khác?
Không được, mình nhất định phải cứu chữa. Cũng may hôm nay không từ chối Phương Dạ rõ ràng, còn có cơ hội cứu vãn. Nếu như theo đuổi lại, dựa vào nhan sắc và điều kiện của bản thân thì nhất định có thể bỏ La Na phía sau!
Sau khi hạ quyết tâm thì Lâm Sương Sương nhanh chóng cầm lấy túi xách đuổi theo.
Chu Kỳ loạng choạng suýt chút nữa đứng không vững, sau khi nhìn thấy vẻ mặt hối hận không kịp của Lâm Sương Sương thì anh ta biết nỗ lực tối nay của anh ta đã hoàn toàn không còn gì.
Phương Dạ tâm trạng vui vẻ huýt sáo ngồi lên xe của mình. Khi anh chuẩn bị khởi động xe thì một cô gái cao ráo bước tới gõ cửa xe.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy chính là Tần Yên Nhiên mà ban ngày đã gặp qua. Hệ thống của bản thân chính là được kích hoạt trong nhà cô ấy.
“Người đẹp, có việc gì sao?”
“Anh trai, thật không ngờ ban ngày anh giao hàng mà ban đêm lại trở thành con nhà giàu rồi?” Tần Yên Nhiên cười nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Phương Dạ không tự chủ được nuốt nước bọt.
“Như nhau thôi, cô cũng cải trang không tệ.” Phương Dạ chỉ vào huy hiệu trên ngực của đối phương: “Thì ra cô là tổng giám đốc của khách sạn Thụy Hào?”
“Không giống sao?” Tần Yên Nhiên hơi đứng thẳng người, dáng người kiêu hãnh lập tức hiện ra, cặp đùi thon thả tròn trịa có vẻ vô cùng mê người.
“Chính thức làm quen một chút, Tần Yên Nhiên.”
“Phương Dạ.” Phương Dạ đưa tay ra nắm nhẹ tay cô ấy, cảm giác bàn tay mềm mại không xương thật thích.
“Từ lâu đã muốn tìm hiểu về Poison một chút, không phiền đưa tôi đi một chuyến chứ?”
“Không phiền!” Phương Dạ vẫn có ấn tượng tốt đối với Tần Yên Nhiên.
Cánh cửa tự động nâng lên, Tần Yên Nhiên dùng tay giữ góc váy không cho nó bay, sau đó nghiêng người ngồi vào trong xe. Mà cảnh tượng này tình cờ bị đám người Lâm Sương Sương và Chu Kỳ nhìn thấy!
Không đợi Lâm Sương Sương kêu lên thì chiếc Poison đã phát ra tiếng, chạy nhanh ra khỏi khách sạn trong sự cúi chào của mấy nhân viên bảo vệ.
“Đáng ghét, vậy mà lại chậm một bước!” Lâm Sương Sương dậm chân oán giận, lần đầu tiên cô ta ghét bỏ đôi giày cao gót tinh xảo trên chân của mình. Đẹp thì có đẹp nhưng mà không đi nhanh được.
“Này anh, người phụ nữ ngồi trên xe thể thao kia là ở khách sạn các người sao?” Trương Tử Khải đưa cho nhân viên bảo vệ một điếu thuốc.
“Ý anh là Tần tổng?” Nhân viên bảo vệ mỉm cười nhận lấy: “Cô ấy không phải ở khách sạn chúng tôi. Chính xác mà nói khách sạn chúng tôi là tài sản của gia đình cô ấy.”
“Thì ra cô ấy là cô cả nhà họ Tần?” Chu Kỳ sững sờ.
Hoa Hải có bốn dòng họ lớn Tần, Tề, Lưu và Vương. Thực lực tuyệt đối của nhà họ Tần hằng năm đều đứng đầu, nghĩ cũng biết sự giàu có và quyền lực lớn thế nào!
“Anh Kỳ, chả trách Phương Dạ có thể lái được chiếc xe mấy nghìn vạn, thì ra là bên cạnh có cô gái siêu cấp giàu có!” Giọng điệu của Trương Tử Khải chua xót.
Anh ta vô cùng khó hiểu, việc tốt như vậy tại sao lại không rơi vào người anh ta?
“Anh khinh, không ngờ được cái tên nổi tiếng Chu Kỳ anh lại sẽ thua một người được quý bà giàu có bao nuôi!” Chu Kỳ phun nước bọt oán giận nói.
Trong lòng Trương Tử Khải đã nghĩ ra một kế hoạch: “Anh Kỳ, nếu Phương Dạ này đã không biết xấu hổ như vậy thì chúng ta có nên giúp cậu ta “tuyên truyền” hay không?”
“Ý chú là nói chuyện cậu ta được quý bà giàu có bao nuôi cho mọi người đều biết, khiến cho cậu ta hoàn toàn thân bại danh liệt?” Ánh mắt Chu Kỳ sáng lên, đây là một cách rất hay để xả giận!
Trương Tử Khải cười: “Đúng vậy, hồi nãy em đã quay video rồi, chỉ cần xử lý một chút là có thể đăng tải, thuê thêm mấy người vào bình luận cho náo nhiệt. Em đảm bảo cậu ta sẽ trở thành nhân vật hot trong trường!”
“Cứ làm như vậy đi!” Chu Kỳ gật đầu: “Đúng rồi, nhớ che mặt của cô cả nhà họ Tần. Nhà họ Tần doanh nghiệp lớn như vậy, lỡ như người ta điều tra thì chúng ta sẽ xong đời!”
“Yên tâm đi anh Kỳ, việc này em đảm bảo sẽ làm thật tốt!”
“Được, nếu như làm tốt thì anh sẽ thưởng cho chú năm vạn tệ!”
“Cảm ơn anh Kỳ…”
Mười lăm phút sau, chiếc xe Poison đã dừng lại ở một bên quán thịt nướng bên ngoài khu chung cư cao tầng.
Sau khi nhìn thấy Tần Yên Nhiên bước xuống từ xe thể thao thì một người đàn ông lập tức cầm lấy điện thoại: “Alo, anh Lý phải không? Đã nhìn thấy mục tiêu, hình như cô ấy ăn thịt nướng ở đây. Đúng đúng đúng, chính là cổng chính trên con đường này…”
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cô gái bé nhỏ này mời anh ăn thịt nướng!” Tần Yên Nhiên cười nói.
Phương Dạ lúc ở khách sạn quả thật chưa ăn no. Những món bào ngư, nhân sâm, vi cá đó mặc dù vô cùng đắt nhưng không có món nào có thể làm no bụng, vẫn là thịt nướng hợp với khẩu vị của anh.
Nhìn thấy Tần Yên Nhiên gọi món một cách thành thạo thì Phương Dạ không khỏi tò mò nói: “Tài sản của cô ít nhất cũng phải hơn nghìn vạn vậy mà có thể ăn mấy quán ven đường sao?”
“Không phải anh cũng như vậy ư?” Tần Yên Nhiên cười nói: “Lái chiếc xe Poison mấy nghìn vạn đi giao hàng, một bữa uống hết chai rượu đỏ hơn hai trăm vạn nhưng bây giờ không phải cũng ngồi ở đây sao?”
“Nói cũng đúng. Đúng rồi, kêu ông chủ cho thêm ớt vào, như vậy ăn mới có hương vị…”
Khi cả hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ thì một chiếc xe hơi năm chỗ dừng lại bên đường, bảy tám người thanh niên bước xuống.
Trên cơ thể họ ít nhiều gì cũng có hình xăm giống như dân xã hội đen, những người qua đường đều đi đường vòng, không dám nhìn thẳng bọn họ.
Người đàn ông cạo trọc đầu đang dẫn đầu khẽ ra lệnh: “Đợi ánh mắt ra hiệu, đàn ông thì dọa chạy là được rồi, nhất định không tổn thương phụ nữ. Quan trọng nhất là không được làm ông chủ bị thương, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi anh Chuột!”
“Chúng ta đi!”
Một nhóm người hùng hổ đi về phía quán thịt nướng…
Chương 9 :
“Các cậu mời ngồi!” Thấy có người tới thì ông chủ lập tức nhiệt tình chào hỏi.
“Cút qua một bên, chúng tôi không phải đến ăn!” Anh Chuột đẩy ông chủ ra, sau đó đi về phía Phương Dạ và Tần Yên Nhiên.
Sau khi cường hóa tố chất cơ thể thì sáu giác quan của Phương Dạ tốt hơn nhiều so với người bình thường. Lập tức đoán được đối phương đang xông về phía mình.
Một tên đầu trọc dẫm lên ghế: “Người đẹp, đại ca của chúng tôi thấy cô xinh đẹp nên muốn cô uống cùng anh ta vài ly rượu, thế nào?”
“Không có tâm trạng!” Tần Yên Nhiên không chút do dự từ chối.
“Ôi chao, cô biết cô đang nói chuyện với ai không?” Tên trọc đầu lớn tiếng nói: “Biệt danh của đại ca tôi là anh Chuột, có từng nghe qua chưa?”
Thấy mấy người hung dữ như vậy thì những thực khách bên cạnh vội vàng tính tiền rồi rời đi, để tránh bị liên lụy.
Một chiếc Bentley cách quán thịt nướng hai mươi ba mươi mét từ từ hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông.
“Cậu chủ, cậu chuẩn bị trước đi, lập tức sẽ tới cậu xuất hiện!” Tài xế cúi đầu khom lưng nói.
“Những tên nhóc này có đáng tin không?” Vương Cường hỏi.
“Cậu chủ yên tâm, anh Chuột là người đứng đầu nổi tiếng ở Tam Giang, làm việc rất biết chừng mực. Tuyệt đối sẽ không làm hại đến một cọng tóc của cậu!” Tài xế đảm bảo nói: “Hơn nữa động tác của họ rất chân thật, cô Tần nhất định sẽ không nhìn ra manh mối nào!”
“Vậy tôi yên tâm rồi…”
Bên kia Phương Dạ cười lạnh nói: “Ai quen biết các người, mau cút đi!”
“Thằng nhóc này, dám nói chuyện với chúng tao như vậy à, đây là do mày tự tìm lấy!” Tên đầu trọc cầm chai rượu rỗng đập lên đầu Phương Dạ.
Nhìn thấy hai bên động thủ thì cửa xe Audi đột nhiên mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi nhanh về phía quán thịt nướng.
Cơ thể sau khi cường hóa thì tốc độ phản ứng và sức mạnh của Phương Dạ đều hơn hẳn người thường. Anh dùng lực nắm chặt cánh tay của đối phương. Tên đầu trọc lập tức mất thăng bằng, đập chai bia vào người anh Chuột ở bên cạnh.
Sau khi tiếng “rầm” vang lên, anh Chuột ôm đầu ngã xuống đất.
Mấy đàn em sau khi sững sờ nửa giây thì cùng nhau nhào về phía Phương Dạ.
Phương Dạ kéo Tần Yên Nhiên ra sau lưng, cầm ghế bắt đầu đánh trả. Sức lực của anh rất lớn, bỗng chốc đã lần lượt đá bay đám người kia. Đám côn đồ mặc dù đông nhưng không có cách nào đến gần hai người Phương Dạ!
Tài xế trong Bentley thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
Một người như vậy từ đâu đến, một đấu tám vậy mà vẫn không sao?
Sau khi tên côn đồ thứ tư bị đánh ngã thì không còn ai dám tiến lên một bước. Phương Dạ cầm ghế xông lên.
Không đến nửa phút, cả đám côn đồ đều ngã trên mặt đất kêu la. Tần Yên Nhiên thấy vậy thì sững sờ.
“Thật mất hứng. Bỏ đi, chúng ta hẹn lần sau vậy.” Phương Dạ tùy tiện ném chiếc ghế: “Ông chủ tính tiền. Đúng rồi những bàn ghế bị đập nát cũng tính vào luôn!”
Hai người ngồi trên xe Poison nghênh ngang rời đi, để lại một mớ hỗn độn.
“Tức chết tôi rồi!” Vương Cường đấm vào ghế da: “Người cậu tìm cái gì mà đứng đầu Tam Giang. Bị người ta dùng một chiếc ghế đã đánh ngã toàn bộ rồi. Đúng là đồ bỏ đi.”
“Cậu chủ xin bình tĩnh, tôi cũng không nghĩ tên nhóc này lại biết đánh nhau như vậy!” Tài xế cười khổ nói: “Tôi sẽ cho người điều tra xem cậu ta là ai. Người có thể mua được chiếc Lamborghini thì phải là con nhà giàu mới đúng.”
“Tôi không quan tâm cậu ta là ai. Ông nội đã hạ tử lệnh, năm nay nếu như tóm không được Tần Yên Nhiên thì những ngày tháng tốt đẹp của tôi cũng kết thúc rồi!” Vương Cường căm hận nói: “Mau điều tra chi tiết về cậu ta. Tối hôm nay tôi muốn biết những thông tin chi tiết. Dám cướp người phụ nữ của tôi thì nhất định không để cho cậu ta sống tốt!”
“Đã rõ thưa cậu chủ, tôi sẽ lập tức đi điều tra!”
Sau khi nhìn thấy chiếc Bentley rời đi thì một người đàn ông trung niên đăm chiêu gật đầu. Sau đó ngồi trở lại trong xe, đi theo phía sau chiếc xe Poison.
Sau khi đưa Tần Yên Nhiên đến dưới lầu, Phương Dạ rời đi.
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho tài xế rời khỏi chung cư…
Phương Dạ lái xe trở lại trường, lúc đi vào cổng đã được người gác mở cổng cho vào.
Trở về ký túc xá, trong phòng không có một ai. Ba người bạn cùng phòng có lẽ lại đi đến quán net để đánh nhau rồi. Anh tắm xong rồi lên giường, chẳng bao lâu thì ngủ mất.
Phương Dạ không biết trên facebook của trường học lúc này đang xôn xao bàn luận về anh.
Quý bà giàu có xinh đẹp, được bao nuôi, xe thể thao Lamborghini Poison…
Hàng loạt những từ ngữ đủ nóng để gây sốc, khơi lên một trận sóng gió ở trên mạng!
Sáng sớm hôm sau, Phương Dạ cảm thấy có điều gì không ổn trên đường đến phòng học. Toàn bộ những học sinh đi ngang qua đều chỉ vào anh và mỉm cười đầy ẩn ý.
“Tình huống gì vậy. Lẽ nào việc mình lái xe thể thao Lamborghini Poison đã bị mọi người biết được?” Phương Dạ vẫn không để tâm: “Haizz, quên đi. Dù sao mình cũng không có ý định giấu diếm.”
Sau khi buổi học kết thúc, Phương Dạ lái chiếc xe thể thao rời khỏi trường. Đúng lúc nhìn thấy mấy chiếc xe chạy băng băng vào cổng chính. Anh nhạy bén cảm giác được có người trên một chiếc xe đang nhìn trộm mình.
“Cậu ấy chính là Phương Dạ?” Một ông lão tóc trắng trong xe nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái cung kính trả lời: “Đúng vậy bác Trình, cậu ấy chính là người đã đưa cô cả về nhà.”
“Một thanh niên lái xe thể thao đi giao hàng…” Ông lão tóc trắng chống gậy trong tay: “Đi thôi, chúng ta trước tiên giải quyết chuyện này. Sau đó lại tìm tên nhóc đó tính sổ!”
“Vâng, bác Trình.”
Sau khi đến quán cà phê, ở bên trong không có mấy khách hàng. Bà chủ Hạ Vi vừa mới cúp điện thoại.
“Phương Dạ, đây là những đơn gấp, mau giúp giao hàng đi!”
“Biết rồi chị Vi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Phương Dạ nhận địa chỉ, nhìn xem, khoảng cách cũng không xa, lái xe điện chỉ mất mười mấy phút.
Khoác lên mình chiếc áo màu xanh, đội mũ bảo hiểm, anh nhanh nhẹn xuất phát.
Khi còn cách chỗ đến một km thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Một bà cụ đang sang đường bị một chiếc Toyota chạy tốc độ nhanh đụng phải rồi ngã xuống đường!
Chiếc Toyota thắng lại, một người đàn ông hốt hoảng nhìn xung quanh. Sau khi phát hiện không có ai theo dõi thì đạp ga bỏ đi rất nhanh!
Sự việc xảy ra đột ngột, không có nhiều người ở hiện trường. Mà Phương Dạ lúc đó đang đi qua đường đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối.
Anh không do dự vứt xe điện, vượt qua lan can đỡ bà cụ còn đang chảy máu ở chân.
“Bà, bà không sao chứ?” Phương Dạ lấy khăn tay giúp bà lau máu.
“Không sao… chỉ là bị thương ở chân. May mà lúc đó bà nghiêng người, nếu không sợ là phải để lại cái xương già này ở đây rồi…” Bà cụ vui mừng nói: “Chàng trai, hôm nay may mắn gặp được cậu, nếu không thì cho dù không bị những chiếc xe phía sau đè lên thì cũng bị ánh nắng mặt trời gay gắt thiêu chết bà. Quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt!”
“Bà không sao thì tốt rồi. Cháu đã ghi lại biển số xe của chiếc xe gây tai nạn kia. Hay là liên lạc với gia đình của bà trước rồi hãy gọi báo cảnh sát?”
Chiếc xe Toyota dừng lại đúng lúc Phương Dạ nhìn thấy rõ ràng.
“Được, được. Vậy phiền cháu giúp bà gọi điện thoại.” Bà cụ đưa tấm danh thiếp cho Phương Dạ.
Hơn mười phút sau thì con trai của bà lão chạy tới. Anh ấy vô cùng biết ơn Phương Dạ. Sau khi ghi lại biển số xe của chiếc Toyota thì chuẩn bị đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.
Chia tay bọn họ, Phương Dạ tiếp túc đi giao hàng. Bởi vì thời gian kéo dài quá lâu nên anh bị khách hàng mắng và bị đánh giá không tốt.
Mặc dù bị mắng nhưng trong lòng Phương Dạ vẫn rất vui vẻ, dù sao cũng đã cứu được một mạng người.
Lúc anh đang ngâm nga một giai điệu và lái chiếc xe điện thì âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
“Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, thưởng quyền sở hữu toàn bộ tài sản khu thương mại Kim Đỉnh!”
“Khu thương mại Kim Đỉnh. Đó không phải là khu phố có quán cà phê sao?” Phương Dạ lập tức vui mừng. Hóa ra chuyện này cũng có thể kích hoạt phần thưởng. Người tốt quả nhiên sẽ có hồi đáp!
Không ngờ sau lần giao hàng này thì bản thân đã trở thành chủ nhà của bà chủ. Nếu như để cho Hạ Vi biết được thì nhất định chị ấy sẽ vô cùng phấn khích.
Sau khi dừng xe điện nhỏ, Phương Dạ đẩy cửa kính của quán cà phê ra thì đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông đang động tay động chân với Hạ Vi. Mà bà chủ đang cố gắng giãy giụa. Chỉ là sức lực của một người phụ nữ yếu đuối cũng có hạn, lập tức bị anh ta thành công cưỡng hôn…
Chương 10 :
“Dừng tay!” Phương Dạ không nhịn được, giữa ban ngày ban mặt lại dám giở trò lưu manh, anh nắm cổ áo người đàn ông giật mạnh, đối phương trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Người đàn ông sửng sốt, nhưng lúc ông ta nhìn thấy người ra tay là một tên giao hàng có bộ dạng của sinh viên, cơn tức giận lại ập đến.
Ông ta đang định vùng vẫy đứng dậy thì lại bị Phương Dạ dùng một cước đá ngã xuống.
Lực của cú đá này rất mạnh, gần như có thể khiến ông ta ngất đi.
“Thằng nhóc này, mày có biết tao là ai không?” Người đàn ông giận dữ hét lên.
“Tôi không cần biết ông là ai, dám bắt nạt chị Vi, có tin tôi chặt tay ông không hả?” Phương Dạ không thèm để ý ông ta là ai, bà chủ vẫn luôn đối xử tốt với cậu, giúp chị ấy là chuyện đương nhiên.
“Được, được lắm, tên giao hàng mày được lắm, mày đợi đấy cho ông, trong vòng 10 phút nữa chúng mày sẽ phải quỳ xuống cầu xin tao!” Người đàn ông cuối cùng cũng bò dậy được, chỉ vào mũi Phương Dạ mắng.
“Cút xéo!” Phương Dạ lại đạp thêm một cước, người đàn ông lăn như trái bầu ra khỏi tiệm cà phê, khiến cho người đi đường đều nhìn ông ta.
“Hu hu hu hu!” Hạ Vi đứng khóc ở quầy thu ngân.
“Chị Vi đừng sợ, có em ở đây!” Phương Dạ vỗ nhẹ lên vai chị ấy, sau đó rút ra một tờ khăn giấy: “Rốt cuộc thằng khốn đó là ai?”
“Ông ta là phó quản lý Mã của khu bất động sản, chịu trách nhiệm thu tiền thuê nhà.” Hạ Vi vừa lau nước mắt vừa nói: “Hợp đồng của cửa hàng đã đến hạn, ông ta nói muốn tăng tiền nhà lên ba mươi phần trăm, nếu như không chấp nhận sẽ không được tiếp tục kinh doanh, tôi vừa mới xin được vài câu ông ta đã mượn cớ để động tay động chân với tôi…”
Phượng Dạ đập bàn gầm lên: “Một phát tăng tiền nhà lên một phần ba, thằng khốn đó sao không đi cướp luôn đi?”
“Không phải cậu không biết, vị trí của khu thương mại Kim Đỉnh thật sự quá tốt, vì vậy bọn họ không lo là sẽ không cho thuê được, nên hầu như năm nào tiền thuê mặt bằng cũng phải tăng.” Hạ Vi cười khổ: “Cà phê của tôi được làm từ nguyên liệu thật, tỷ suất lợi nhuận rất có hạn, nếu như thật sự tăng tiền thuê nhà nhiều như vậy, chắc sẽ lỗ vốn mất!”
“Chị Vi yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em xử lý là được rồi, em đảm bảo sẽ không bị tăng lên một đồng tiền nào cả!” Phương Dạ vỗ ngực nói.
Bây giờ toàn bộ khu thương mại đã là của anh, chuyện miễn tiền thuê mặt bằng cũng chỉ là chuyện nhỏ!
“Giao cho cậu?” Hạ Vi sờ đầu anh: “Có sốt đâu, sao lại nói linh tinh vậy được?”
“Không phải nói linh tinh, những gì em nói đều là thật!”
“Vậy chị hỏi cậu, tên phó quản lý Mã dựa vào cái gì mà nghe lời cậu?”
“Thì dựa… dựa vào em quen biết ông chủ của khu thương mại!” Phượng Dạ chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.
“Cậu còn quen biết cả ông chủ?” Hạ Vi suýt chút nữa bị cậu ta chọc cười: “Anh ấy là gì của cậu?”
“Dù sao cũng là thân thích của nhà em, cụ thể thì chị không cần hỏi.” Phương Dạ chỉ nói một câu cho có.
Đúng lúc Hạ Vi còn đang định hỏi thêm thì đột nhiên ngoài cửa tiệm một đám bảo vệ mặc đồng phục đi vào, người dẫn đầu là phó quản lý Mã vừa bị đuổi đi.
Tiệm cà phê vốn không lớn, cùng lúc mười mấy người xông vào làm cho cả tiệm chật kín.
“Phó quản lý Mã, ông muốn làm gì?”
Sắc mặt Hạ Vi thay đổi, chị ấy còn cho rằng lời nói vừa rồi của ông ta chỉ là nhất thời tức giận, không ngờ ông ta thực sự đưa người tìm đến tận cửa.
Đám bảo vệ này thuộc người của công ty bất động sản thương mại, ai nấy đều khí thế hung dữ, vừa vào đến cửa đã không thân thiện gì mà nhìn hai người.
“Định làm gì, quên lời tôi vừa nói rồi hay sao?” phó quản lý Mã cười quái dị: “Thằng nhóc, bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là quỳ xuống lạy ông đây ba lạy, hai là bị đánh một trận vứt ra ngoài đường, tự mày chọn đi!”
“Phó quản lý Mã, đánh người là phạm pháp, bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát bắt các người!” Hạ Vi tức giận nói.
“Có bản lĩnh thì cô cứ việc báo, là thằng nhóc này đã ra tay trước, tôi xem đến lúc đó cảnh sát giúp ai?” Phó quản lý Mã không hề sợ cảnh sát: “Còn điều này nữa, bắt đầu từ tháng sau, tiền thuê nhà của cô sẽ tăng lên năm mươi phần trăm, không đồng ý thì cút ra ngoài cho tôi!”
Phương Dạ cười lạnh: “Chỉ là một phó quản lý cỏn con mà khẩu khí cũng lớn đấy, không nhẽ cả khu thương mại này là của nhà ông, muốn tăng bao nhiêu là tăng bấy nhiêu?”
“Không phải nhà của tao, nhưng nằm trong phạm vi quyền hạn của tao, mày có thể làm gì tao?” Phó quản lý Mã càng vênh váo tự đắc nói: “Thằng nhóc, tao đếm từ một đến ba, mày còn chưa dập đầu xin lỗi thì đừng trách tao không lưu tình!”
“Tôi đang ở đây, có bản lĩnh thì cứ xông lên đi!” Phương Dạ kéo Hạ Vi ra sau lưng, định tự dựa vào sức mình để đối đầu với tất cả bọn chúng.
“Phương Dạ, cậu điên rồi sao, bọn chúng sẽ đánh chết cậu mất!” Bà chủ vội nói.
Phương Dạ cho chị ấy một cái nhìn yên tâm, sau đó cúi đầu nâng một chiếc ghế lên.
Trọng lượng chiếc ghế này vừa phải, phạm vi tấn công cũng đủ lớn, với thể lực hiện tại của bản thân, Phương Dạ cảm thấy hoàn toàn có thể ứng phó bọn chúng.
“Thằng nhóc, mày cũng có dũng khí đấy chứ, tí nữa tao sẽ cố hạ thủ lưu tình.” Đội trưởng đội bảo vệ Lư Quân cảm thấy khâm phục anh, ở độ tuổi này có một thanh niên nhiệt tình như vậy rất hiếm gặp.
“Cảm ơn.” Phương Dạ vừa nhìn đã biết đối phương là một quân nhân giải ngũ, vì vậy nói chuyện cũng khách sáo hơn.
“Đội trưởng Lư, anh còn ngẩn người ra đấy làm gì, cùng nhau lên!” Phó quản lý Mã thúc giục.
Lư Quân không dám đắc tội ông ta, chỉ có thể hất tay cho đám thuộc hạ xông lên bao vây.
Ngay khi hai bên đã gươm súng sẵn sàng thì cửa tiệm cà phê lại bị đẩy ra.
“Các người đang làm cái gì vậy?”
Một người đàn ông trung niên uy phong hét lớn.
“Không phải chuyện của mày, mau cút…” Phó quản lý Mã vừa chửi vừa quay đầu lại, đến khi ông ta nhìn rõ người đó, chữ ‘cho tao’ đã đột nhiên bị nuốt trở lại.
“Tiêu… Tiêu tổng?”
Người vừa đến chính là Tiêu Dương, tổng giám đốc công ty bất động sản khu thương mại Kim Đỉnh, theo sau là thư ký xinh đẹp đeo kính, trên tay còn ôm một xấp tài liệu.
Sắc mặt Tiêu Dương lạnh băng: “Phó quản lý Mã, ông đưa theo bọn họ đến đây làm gì, tập hợp người đánh nhau sao?”
Phó quản lý Mã vội vàng nói: “Tiêu tổng anh nghe tôi giải thích, vừa rồi thằng nhóc này đánh người, tôi chỉ có thể gọi đội trưởng Lư đến!”
“Ông dám giở trò với chị Vi, tôi đánh ông là còn nhẹ chán!” Phương Dạ hừ lạnh nói.
Hai mắt Tiêu Dương sáng lên khi nhìn thấy anh, sau đó dẫn nữ thư ký xuyên qua đám đông đi đến quầy hàng, cung kính hỏi: “Xin hỏi anh có phải họ Phương không?”
Đây là tình huống gì vậy?
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Tiêu tổng , phó quản lý Mã và đám đông đều sốc, Hạ Vi cũng há to miệng.
Tiêu Dương là người thế nào? Tài sản cũng trên trăm triệu, lại có thể cung kính với một thanh niên giao hàng sao?
Phương Dạ bình thản nói: “Ở đây đông người, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh đi.”
Tiêu Dương liên tục gật đầu: “Đã hiểu, vậy thì xin mời anh Phương lên xe một chuyến!”
Anh ta quay người lại quát đám đông: “Cho các người mười giây để rời khỏi đây, nếu không ngày mai đều cút hết cho tôi!”
Phó quản lý Mã đến rắm còn không dám thả đã cùng với đám bảo vệ chạy mất tăm trong vòng một nốt nhạc.
Phương Dạ khẽ cười: “Chị Vi, tôi đi một chút rồi về.”
Hạ Vi vô thức nắm tay anh nói: “Phương Dạ, lúc trước cậu nói ông chủ có thân thích với nhà cậu, không phải là thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, lừa chị tôi là chó con.” Phương Dạ cười hi hi, sau đó bước ra khỏi tiệm cà phê.
Trên đường có một chiếc Bentley màu xám bạc đang đỗ, đây là chiếc xe hơi mà công ty cấp cho Tiêu Dương.
Sau khi ngồi vào xe, Tiêu Dương tự tay rót một ly rượu vang cho Phương Dạ.
Phương Dạ vẫy tay: “Tí tôi còn phải đi giao hàng, không thể uống rượu.”
“Phụt!”
Nữ thư ký đoan trang không khỏi phì cười khi nghe thấy lời anh nói.
Tiêu Dương cũng không nhịn được cười, nhưng anh ta lấy một lon nước trái cây từ trong tủ lạnh ô tô ra, lần này thì Phương Dạ không từ chối nữa.
“Anh Phương, đây là hợp đồng quyền sở hữu tài sản của khu thương mại Kim Đỉnh, bên trong có thông tin chi tiết về bất động sản. Mời anh xem qua rồi ký đồng ý chấp thuận, như vậy bàn giao đã thành công.” Tiêu Dương nhận xấp tài liệu từ tay của thư ký sau đó đưa cho Phương Dạ.
Phương Dạ nhìn đống tài liệu dày cộm chỉ phất tay: “Không cần xem, nói cho tôi biết chỗ cần ký là được rồi, đúng rồi, sau này không có sự đồng ý của tôi, không được tùy tiện làm lộ thân phận của tôi, tránh ảnh hưởng đến việc giao hàng.”
Tiêu Dương và thư ký nhìn nhau không nói lên lời, sản nghiệp này có giá hơn ba tỷ, tại sao trong mắt đối phương lại bình thường như vậy, không nhẽ công việc giao hàng còn quan trọng hơn?