• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Shipper May Mắn (3 Viewers)

  • Chương 174-176

Chương 174: Hôn lễ cẩu huyết
Với điều kiện sống ở huyện Lê, hôn lễ của Phạm Nam tuyệt đối được tổ chức theo quy chuẩn cực kỳ cao, bạn bè và họ hàng hai bên ước chừng có thể lấp đầy bảy mươi đến tám mươi ghế, hậu trường hôn lễ cũng được bố trí rất hiện đại, hợp với xu hướng, lúc này người dẫn chương trình đang mời một nam một nữ bước vào.
Phương Nam không khỏi líu lưỡi, đợi Phạm Ngọc Lan ngồi xuống, mới trộm hỏi bà ấy: “Bà xã, hôn lễ của em trai bà tốn không ít tiền đi?”
Phạm Ngọc Lan thấp giọng nói: “Nghe đâu khoảng hai mươi mấy vạn.”
Phượng Nam trợn mắt há hốc mồm: “Ôi trời, vậy không phải quá xa xỉ sao?”
Vốn mức sống ở huyện Lê không cao, một cổ hồi môn hơn mười vạn đã tính là không tồi rồi.
“Em tôi nói, đây là do nhà mẹ đẻ yêu cầu, nếu không đáp ứng, sẽ không chịu gả Hà Dĩnh cho nó.” Phàm Ngọc Lan thở phì phò nói: “Ả đàn bà kia chỉ biết tiêu tiền như nước, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người không tồi ra, chẳng biết em tôi thích cô ta ở điểm nào!”
Phương Dạ cười nói: “Mẹ, đối với nhiều người đàn ông mà nói, như vậy cũng đã đủ rồi.”
Phương Vân im lặng gật đầu, thầm đồng ý.
Phạm Ngọc Lan cau có: “Con trai, nếu sau này tìm bạn gái, không được tìm mấy loại thấp kém như vậy, phụ nữ không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mà còn phải xem nội tâm có đẹp hay không, quan trọng nhất là thái độ với cha mẹ chồng, con cũng không được rước lang sói về nhà chọc tức mẹ.”

Phương Dạ thề thốt nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ tìm bạn gái hiếu thuận với mẹ, nếu không hiếu thuận, con sẽ lập tức bỏ cô ta!”

Nhất thời mặt mày Phạm Ngọc Lan hớn hở: “Mẹ thích nghe những lời này, không uổng công hôm qua mẹ bỏ thêm cho con hai quả trứng ngâm trà!”
Trán Phương Dạ đầy hắc tuyến.
Phương Vân trêu chọc nói: “Bà xã, bà cũng đừng nghĩ nhiều, chờ con trai tìm được bạn gái rồi nói sau.”
Phương Dạ: “…”
Khách hứa gần như đã đến đông đủ, hôn lễ nhanh chóng bắt đầu, sau khi hội trường tắt đèn, một vài cột sáng chiếu vào người dẫn trương trình trên sân khấu, Hà Dĩnh và bốn năm phù dâu xuất hiện. nhảy múa quay cuồng.
Ngoại trừ cô dâu mặc váy cưới, dàn phù dâu còn lại đều mặc quần ngắn, áo thun mát mẻ, còn lộ cả rốn, khiến khách mời lớn tuổi ở dưới sân khấu đều đơ mắt cứng lưỡi, mà người trẻ tuổi lỗ mãn thì lại huýt sáo, hò hét.
Nhìn đám phụ nữ trẻ trung xinh đẹp nhảy múa trên sân khấu, vẻ mặt của Phạm Ngọc Lan và Phương Vân không giống nhau, biểu hiện của Phương Dạ cũng rất kỳ quái.
Dáng múa của bọn họ… nhìn thế nào cũng giống như ở trong hộp đêm.
Không phải đều là khách quen chứ?
Sau khi màn múa kết thúc, chú rể bước lên sân khấu hát một bản tình ca, cả hai người thậm chí còn song ca một đoạn rất tình cảm.
Giọng của Hà Dĩnh rất hay, nhưng giọng vịt đực của Phạm Nam có chút sát phong cảnh. Nhưng cố gắng vẫn có thể miễn cưỡng nghe.
Sau khi bài hát kết thúc, hai người dẫn trình bước ra sân khấu, người tung kẻ hứng khiến khán giả dưới đài bật cười liên tục, bầu không khí ở hội trường nhanh chóng bị đẩy lên cao.
Phương Vân cảm thán không thôi: “Không nhận mình già cũng không được, mấy đứa trẻ bây giờ ầm ĩ quá, tổ chức cái hôn lễ thôi mà ca hát nhảy múa loạn lên.”

Phạm Ngọc Lan nói: “Đúng vậy, khi đó chúng ta cũng chỉ bày mười mâm cỗ, nào nhiều thủ tục như bây giờ, chẳng trách em tôi lại chi nhiều tiền như thế, thật quá phung phí tiền của mà!”
Phương Dạ cười nói: “Mẹ, mỗi thời mỗi khác, bây giờ người ta tổ chức hôn lễ rất coi trọng náo nhiệt, không phải trên mạng thường xuyên có người nói, đầu năm nay không có chút tài nghệ cũng không dám kết hôn à!”
Phương Vân chen vào: “Nếu nói như vậy, người không biết ca hát nhảy múa thì cả đời đều ế vợ ế chồng hả? Thật là nhảm nhí mà…”
Khi hôn lễ đang tiến hành, cô dâu chú rể sắp trao nhẫn cưới, ánh đèn trong hội trường đột nhiên trở nên ảm đạm, mà màn hình lớn trên sân khấu lại đồng thời sáng lên.
Vào thời khắc trọng đại này, đương nhiên sẽ chiếu mấy bức ảnh cưới của cô dâu chú rể làm nền rồi.
“Sau đây mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới, chúng ta hãy cùng chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của hai người, chúc hai người răng long đầu bạc, mãi mãi không chia lìa!”
Ngay khi người dẫn chương trình lớn tiếng thông báo, trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện hình ảnh khiến khách hứa dưới sân khấu không khỏi trợn mắt há hốc mồm, tất cả ồ lên.
Đó là bức hình một nam một nữ đang thân mật với nhau, nữ mặt phấn má đào mắt dụ dỗ, không ai khác chính là cô dâu Hà Dĩnh, mà cái tên đàn ông da ngăm đen kia, rõ ràng lại không phải là Phạm Nam!
Bối cảnh trong bức hình không ngừng thay đổi, từ sô pha, đến trên giường, ra ban công, lại vào nhà vệ sinh,…
Xoảng!
Ly rượu trong tay Phạm Ngọc Lan trực tiếp rơi xuống bàn, rượu thơm ngào ngạt mem theo mặt bàn chảy xuống đất, Phương Vân ngồi bên cạnh, bởi vì quá say mê mà ngay cả quần mình bị ướt cũng không hề hay biết…

Thấy biểu hiện của khách hứa không đúng, hai người dẫn chương trình và cô dâu chú rể đồng loạt quay đầu lại, đập vào mắt là bức hình Hà Dĩnh và Liễu Quốc Đào đang hôn nhau, mặt Phạm Nam lập tức trắng bệch.
Mặt cô dâu cũng thay đổi từ hồng sang trắng, trong lòng bỗng chốc hiểu ra.
Lúc nãy bị anh Liễu trêu chọc có chút ý loạn tình mê, nên đã đưa nhầm USB cho nhân viên công tác chiếu.
“Anh Liễu, Hà Dĩnh! Các người… sao các người lại dám làm vậy với tôi!” Ngực Phạm Nam như bị thiết chùy đâm thủng, giận đến mức thiếu chút nữa đã không nói nên lời.
Hai người dẫn chương trình liếc mắt nhìn nhau, tay chân luốn cuốn, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy qua loại kịch bản nào có nội dung cẩu huyết như vậy, nên hiện tại không biết phải làm sao.
Hà Dĩnh hoảng hốt nói: “Ông xã, anh nghe em giải thích!”
“Cô còn giải thích gì nữa, mấy trăm con mắt đều thấy hết rồi!”
“Có người muốn chia rẽ chúng ta, mấy bức ảnh đó chắc chắn là photoshop, em thề với trời, em và anh Liễu không có gì với nhau hết!”
“Photoshop?” Phạm Nam ngây người: “Cô nói thật không?”
Liễu Quốc Đào đổ mồ hôi lạnh, hét lớn nói: “Có ông trời làm chứng, nếu anh không tin, hiện tại tôi có thể mời chuyên gia đến giám định, bức ảnh này chắc chắn là photoshop!”
Phạm Ngọc Lan hỏi: “Con trai, bọn họ nói vậy là sao?”
Phương Dạ giải thích nói: “Photoshop nghĩa là làm giả, bọn họ nói có người cố ý làm giả mấy bức ảnh đó.”
Phương Vân cau có nói: “Tôi thấy không giống, động tác và thần thái của hai người này rất tự nhiên, chắc chắn không phải là giả, đôi cẩu nam nữ này đang nói dối!”

Trong lúc Phạm Nam bán tín bán nghi, màn hình lớn đột nhiên tối sầm. Mấy bức ảnh kia đều biến mất.
Hà Dĩnh và Liễu Quốc Đào vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì một âm thanh nũng nịu đột nhiên vang lên trong hội trường, mà đoạn video xuất hiện trên màn lại càng khó coi hơn.
“Anh Liễu, anh chịu đưa em cho cái tên phế vật Phạm Nam kia à?”
“Khụ, phế hay không phế có gì khác nhau đâu, chỉ cần giúp chúng ta kiếm được một khối tiền lớn, cho ông ta chiếm chút lợi thì cũng đã gì nào, dù sao trước kia em cũng làm chuyện này quen rồi mà.”
Đáng ghét, sao lại nói người ta như vậy, người ta đã lên bờ nhiều năm rồi!”
“Ha ha ha, dù đã lên bờ, nhưng kỹ năng bơi lội của em cũng không hề thua kém chút nào, đến đây đến đây, chúng ta tiếp tục…”
Nhiều bà mẹ vội vàng che mắt con mình lại, Phạm Ngọc Lan cũng theo bản năng che cho Phương Dạ, nhưng sau đó lại phát hiện không đúng, liền chở tay che cho chồng mình.
Hà Dĩnh yếu ớt nói: “Ông… ông xã, nghe em giải thích…”
“Nghe cái con mẹ mày, đồ dâm phụ!”
Phạm Nam không thể nhịn được nữa, hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt cô dâu…

Chương 175: Cũng chỉ có xe buýt thôi
Khi Phạm Nam sắp tát vào mặt vào mặt của Hà Dĩnh thì anh ta cũng không ngờ bản thân sẽ bị ngăn lại.
“Tên họ Phạm này, anh dám đánh cả bà đây sao? Anh ăn phải gan hùm rồi đúng không?” Người chế trụ tay của anh ta đúng là cô dâu mới, sắc mặt của cô ta đã trở nên lạnh như băng, khác biệt hoàn toàn với cô gái yếu đuối, nhu nhược lúc nãy!
Phạm Nam nổi giận mắng: “Mày dám cắm sừng ông đây, tại sao tao lại không dám đánh mày chứ?”
“Được, đây là do anh tự tìm đấy nhé!”
Hà Dĩnh nổi trận lôi đình, trả lại một cái tát cho anh ta.
Chát!
Cái tát này vô cùng vang dội, chẳng những đánh Phạm Nam đến ngây ngẩn cả người mà còn khiến cả Phạm Ngọc Lan và hai cô em gái tức điên lên rồi.
Tính cách của Hà Dĩnh vốn dĩ đã cực kỳ đanh đá, cô ta tát xong một cái mà vẫn thấy còn chưa hả giận, hoặc là không làm còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cô ta dứt khoát đập cho chú rể một cú ngay hạ bộ ở trước mắt nhiều người như vậy, cú đá mạnh sắp khiến anh ta đoạn tử tuyệt tôn đến nơi, tiếng hét của anh ta vang vọng trong hội trường hôn lễ…
Phương Vân và Phương Dạ nhìn thấy cảnh này không nhịn được hít sâu một hơi, hai người đều phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân của mình, rất nhiều khách mời nam cũng phản ứng giống hệt hai cha con họ…

Hai người chủ trì vốn đang định khuyên can nhưng ngay khi bọn họ thấy cô dâu vốn dịu dàng mềm mại trở thành ác quỷ thì lập tức trốn sang một bên, còn vài phù dâu đứng bên cạnh thì không hề có ý định can ngăn, thậm chí còn tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ nữa.

“Dám đánh chị Dĩnh, chú rể của chúng ta ngại bản thân sống quá lâu rồi chắc.”
“Đúng vậy, cũng không hỏi thăm danh tiếng trước đây của chị Dĩnh thế nào à!”
“Cú đá này cũng xem như đã nương tay rồi, nếu là chị Dĩnh trước đây thì chắc hàng của anh ta cũng nát bấy cả rồi!”
“Nhưng mà cú đá này chắc cũng đau đấy, cô nhìn anh ta còn chảy cả nước mắt nữa kìa, ha ha…”
Nếu đã động thủ thì Hà Dĩnh dứt khoát không còn chút băn khoăn nào nữa, đá mạnh thêm một cú vào người của Phạm Nam đang ngồi xổm trên mặt đất, cú đá đó giống hệt như mấy người đàn bà đanh đá đánh nhau trên đường, gót giày cao gót của cô ta đá vào người Phạm Nam khiến anh ta đau đến trên mức lăn lộn trên mặt đất.
“Mau dừng tay… À không, dừng chân!” Ba chị em nhà họ Phạm cũng đã chạy lên sân khấu, cùng hợp lực ngăn cản Hà Dĩnh lại.
Mái tóc vuốt ngược thẳng thớm của Phạm Nam đã rối bù như ổ gà rồi, lễ phục trên người cũng nhàu nhĩ hết cả, khuôn mặt bị đánh bầm tím, còn chảy cả máu mũi, nhìn anh ta bây giờ còn thê thảm hơn cả ăn mày nữa…
Phạm Ngọc Lan thấy em trai ruột mình bị đánh như vậy thì đau lòn muốn chết, bà ấy chỉ thẳng mặt hà Dĩnh mắng chửi: “Con đàn bà đanh đá này, vì sao cô lại đánh em trai tôi?”
Hà Dĩnh cười lạnh nói: “Rõ ràng là anh ta động thủ trước, còn dám kinh thường tôi, tôi đánh như vậy là nhẹ rồi đấy!”
Chị ba của Phạm Nam Tam mắng: “Từ nhỏ đến lớn, chúng ta cưng chiều Tiểu Nam như châu bảo, đừng nói là đánh, bọn tôi chưa từng lớn tiếng mắng mỏ em ấy, cô dựa vào cái gì mà đánh nó như bao cát vậy chứ?”
Hà Dĩnh không khoan nhượng chút nào: “Bà đây thích đánh thì đánh đấy, các người định làm gì tôi?”
Chị hai nói: “Chúng ta đừng cãi cọ với cô ta nữa, cứ xé nát cái miệng của cô ta ra trước rồi nói sau!”

Hà Dĩnh hừ lạnh nói: “Các cô đừng tưởng tôi chỉ có một mình, các chị em lên nào!”
Cô ta vừa dứt lời thì nhóm phù dâu vốn đang đứng bên cạnh như hổ rình mồi lập tức nhào lên, tình huống hai bên trở nên giương cung bạt kiếm, chỉ thiếu một mồi nổ nữa là sẽ lập tức lao vào đánh nhau!
Liễu Quốc Đào thấy không có ai chú ý tới mình thì nhân cơ hội này, cầm lấy túi xách nhanh chóng chuồn mất.
Phương Dạ nhìn tình huống dần trở nên mất kiểm soát thì nhỏ giọng nói: “Cha ơi, mẹ sắp đánh nhau với người ta rồi, chúng ta có cần lên đó hỗ trợ không?”
“Phụ nữ kéo bè đi đánh nhau mà con cũng dám đi hỗ trợ, chán sống rồi sao?” Phương Vân lắc đầu như trống bỏi: “Dựa vào sức chiến đấu của ba chị em của mẹ con, chắc là dư sức đối phó với mấy cô gái trẻ kia, chúng ta cứ đứng xa xem là được rồi, đừng để bị trở thành ba ba trong rọ.”
“Cha à, đây là kinh nghiệm của người đi trước đấy à?”
“Không phải, là bài học nhớ đời thì đúng hơn.”
“…”
Hai bên cuối cùng vẫn không đánh nhau, bởi vì giám đốc khách sạn đã kịp thời dẫn bảo vệ đến can thiệp.
Nếu thật sự để nhóm phụ nữ hổ báo này này đánh nhau thì có khi bọn họ sẽ lật luôn cả nóc nhà của hội trường mất!
Giám đốc cực khổ khuyên nhủ: “Mọi người xin hãy nghe tôi nói, có gì chuyện gì thì cũng nên từ từ thương lượng, tuyệt đối đừng để nhất thời xúc động, bây giờ đã là xã hội pháp trị rồi, đánh người là phạm pháp, mọi người cũng không muốn bị cảnh sát bắt tạm giam đúng không?”
Phạm Ngọc Lan và Hà Dĩnh nghe anh ta nói xong thì rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Phạm Nam được chị hai đỡ đứng dậy, anh ta vừa đứng thẳng dậy đã mở miệng hét lớn: “Ông đây không kết hôn nữa, ly hôn, nhất định phải ly hôn!”
Hà Dĩnh cười lạnh nói: “Ly hôn thì ly hôn, anh cho là bà đây thèm anh lắm chắc, bằng nhan sắc này cộng thêm mặc đồ hở hang một chút, thì người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ huyện Lê tới thành phố Thạch Môn đấy!”
Phạm Nam còn chưa kịp nói thêm gì thì trong đám người đột nhiên truyền ra một giọng nói.
“Cha à, hình như cũng chỉ có xe buýt mới khiến người ta đuổi theo từ huyện Lê đến thành phố thạch Môn thôi nhỉ?”1
“Ài… Con nói vậy nghe cũng có lý đấy…”
Ha ha ha ha ha ha!
Mọi người trên dưới bục hôn lễ đều bật cười nắc nẻ, Hà Dĩnh tức giận đến sắc mặt xanh mét, bởi vì mấy chị em đứa bên cạnh cô ta cũng cười thất thanh…
Phạm Nam đương nhiên có thể nhận ra giọng nói của hai cha con Phương Vân, anh ta vừa cười vừa hít hà xuýt xoa vì vết thương trên mặt thật sự rất đau.
Trong hội trường nhiều người như vậy, Hà Dĩnh cũng không biết được người nào đang trêu chọc cô ta nên đành phải lớn tiếng nói: “Phạm Nam, chúng ta kết thúc trong hoà bình đi, bây giờ đến Cục Dân Chính ly hôn đi!”
“Đi thì đi, ai không đi là con rùa rụt đầu!”
Hôn lễ vốn rất tưng bừng náo nhiệt lại trở thành một trò cười không hơn không kém, cặp đôi vốn dĩ ngọt ngọt ngào ngào lại dẫn nhau đến Cục Dân Chính, nói chia tay thì lập tức chia tay…
“Ài, hôn lễ tốn tận hơn hai mươi vạn đều đổ xuống sông xuống biển hết rồi, cũng thật đáng tiếc, Phạm Nam lần này đúng là mất cả chì lẫn chài.” Phương Vân rung đùi đắc ý, nói.

Phương Dạ cười nói: “Cha, thật ra đây cũng là chuyện tốt, may mà Hà Dĩnh bại lộ bản tính sớm, nếu không sau này cậu sẽ bị căm cả đống sừng trên đầu mất.”
“Con nói cũng đúng, nếu có con thì còn phiền phức hơn, lại không biết có phải con của mình không, lỡ như nuôi con giúp người ta, thì đó mới thật sự là bi kịch nhân gian đấy.” Phương Vân gật gật đầu: “Tính ra thì đây cũng là do cậu con gieo gió gặt bão, ai bảo nó tìm bạn gái không cẩn thận, chỉ quan tâm đến dáng người khuôn mặt, lật thuyền trong mương cũng xứng đáng thôi.”
“Mấy chị em của mẹ đều đã theo đến Cục Dân Chính rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Còn có thể làm gì bây giờ, đương nhiên là về nhà, hôm nay đi câu cá mệt muốn chết, mau trở về nhà có khi còn kịp ngủ chiều một giấc đấy.” Phương Vân nói “Đúng rồi, nhớ mang con cá sau bếp ra đấy.”
“Biết rồi cha, đây chính là tâm can bảo bối của cha mà, nhất định không quên đâu…”
Sáng hôm sau, Phương Dạ bắt xe quay về Hoa Hải.
Trước khi đi, dì Vương còn vỗ ngực bảo đảm nhất định sắp xếp cho Phương Dạ và cháu gái của mình gặp mặt nên Phạm Ngọc Lan lập tức vui mừng ra mặt, bà ấy cứ luôn miệng cảm ơn, còn Phương Dạ thì chỉ có thể trưng ra bộ mặt cam chịu bất đắc dĩ mà thôi.
Sau khi đi vào tiệm trà sữa, thì anh mới biết cửa hàng đã tổ chức khai trương cực kỳ hoành tráng rồi, đội thi công đều do Tiếu Dương tự mình liên hệ, cứ theo tiến độ này thì khoảng chừng một tuần nữa là hoàn tất.
Cửa tiệm buôn bán rất đắt đỏ, ngoại trừ Trâu Lệ Lệ thì Hạ Vi còn tuyển thêm ba người phục vụ nữa, tất cả đều là những cô gái sắc nước hương trời, cùng mặc đồng phục hầu gái, giọng nói thì vô cùng ngọt ngào mềm mại, ngay cả Phương Dạ cũng phải cảm thán không ngừng.
Có mấy người phục vụ như vậy, tiệm trà sữa muốn không đắt cũng khó!
Anh tủm tỉm cười nói với bà chủ quán: “Chị Vi à, chị định biến quán trà sữa thành kiểu quán cà phê hầu gái luôn sao?”

Chương 176: Trừ khi là thật sự bị mù
Hạ Vi cười nói: “Đúng vậy, cậu cảm thấy thế nào? Không phải đàn ông bây giờ đều thích kiểu này sao, dù sao sau khi tuyển bọn họ rồi, doanh số của cửa hàng vẫn luôn tăng lên, sắp gấp đôi rồi!”
“Em cảm thấy cũng không tệ, chị quyết định là được rồi.” Phương Dạ cười nói: “Đúng rồi, khi nào cửa tiệm mới khai trương vậy?”
Nhắc đến cửa tiệm mới, Hạ Vi lại tỏ ra phấn khích, chị ấy nói liên tục: “Thứ bảy này là có thể khai trương, tôi đã lên kế hoạch hết rồi, từ thứ hai đến chủ nhật, mỗi ngày đều sẽ thay đổi một chủ đề trà sữa, người hầu nữ, JK, OL, phong cách cổ xưa, lolita, anime, phong cách hắc ám… Mỗi chủ đề đều lần lượt nhau, đồng thời giới thiệu trà sữa và đồ ăn nhẹ tương ứng, thu hút tối đa sự chú ý của khách hàng!”
Phương Dạ cười gật đầu: “Cách này thật sự rất tuyệt, chỉ cần đàn ông nghe thấy thì đều sẽ cảm thấy chộn rộn, bao gồm cả em.”
Hạ Vi cố ý nói: “Nhưng cậu không được ăn cỏ gần hang đấy, tôi toàn thu nhận em gái chất lượng cao, người nào cũng đều phải trải qua lựa chọn cẩn thận và dùng giá cao để mời về, tốn rất nhiều công sức của tôi, ngày mai còn có hai người đến đào tạo đấy!”
Phương Dạ nghiêm mặt nói: “Chị xem em là gì chứ, cỏ gần hang đương nhiên là không thể ăn rồi!”
“Thật chứ?”
“Cùng lắm là ăn hết thôi.”
“Tôi thấy cậu ngứa da rồi có phải không?”

“Ha ha ha ha, đùa chút thôi mà…”

Sau khi trò chuyện với bà chủ xong, Phương Dạ mặc áo gi-lê vào bắt đầu nhận đơn.

‘Tôi ở trong phòng vệ sinh ở tầng hai vừa ra khỏi thang máy quẹo trái của Trung tâm thương mại Tường Vân, làm phiền anh trai shipper mang một bịt khăn giấy đến ô thứ nhất từ trong đếm ra, chân tôi sắp tê cứng rồi, đang rất gấp, làm ơn làm ơn!”
Phương Dạ nhìn thấy, cười đến nước mắt cũng sắp trào ra, đây rốt cuộc là con nhà ai mà xui xẻo vậy, đi vệ sinh mà lại không mang theo giấy, đáng đời anh ngồi xổm đến chân bị chuột rút!
Trâu Lệ Lệ mỉm cười đưa trà sữa cho anh: “Phương Dạ, khách hàng ghi chú là đang rất gấp, anh phải nhanh lên đấy.”
Phương Dạ cười hi hi một tiếng: “Yên tâm, chỉ cần ở trên đường không gặp phải người thích nhắm vào tôi, chắc chắn sẽ không lỡ thời gian đâu!”
“Đáng ghét, sự cố đó đừng có nói mãi mà!” Trâu Lệ Lệ thẹn quá hóa giận, đánh mạnh lên ngực anh một cái, chỉ là cú đấm này mềm mại không có sức, trông như đang làm nũng thôi.
Phương Dạ vô cùng phối hợp với cô ta, giả vờ thành dáng vẻ bị thương nặng: “Nữ hiệp hãy tha mạng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, đi trước đây, nếu không chân của khách hàng tê đến rơi xuống hố thì chết, tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Sau khi leo lên chiếc xe điện nhỏ yêu thích, Phương Dạ chạy như bay đến chỗ mục tiêu.
Không đến năm phút, anh đã đến Trung tâm thương mại Tường Vân. Sau khi đi thang máy lên tầng hai, đột nhiên nhìn thấy biểu tượng ở nhà vệ sinh bên trái, vẻ mặt anh ngây ra.
WTF?
Thế mà lại là nhà vệ sinh nữ?
Chẳng lẽ khách hàng này không biết anh trai shipper là nam sao?

Phương Dạ cạn lời ấn gọi số của khách hàng, đáng tiếc vừa kêu một tiếng đã bị cúp, lúc anh vừa định gọi lần nữa, tin nhắn của khách hàng đã gửi qua.
‘Anh đến rồi à?’
‘Đến rồi!’ Phương Dạ gửi qua một icon hộc máu: ‘Người đẹp, sao cô không nói trước là nhà vệ sinh nữ?’
‘Nếu tôi nói là nhà vệ sinh nữ, tôi đoán chắc anh sẽ không dám đến.’ Khách hàng gửi một icon tỏ vẻ xin lỗi: ‘Anh trai, chân tôi thật sự sắp bị chuột rút rồi, mau đưa vào giúp tôi đi!’
‘Đây là nhà vệ sinh nữ đấy, cô bảo tôi vào thế nào?’ Phương Dạ bất lực nói: ‘Hơn nữa trong nhà vệ sinh có rất nhiều người, tôi mà bước vào chắc chắn sẽ bị xem thành biến thái mà đánh trở ra!’
Khách hàng gửi qua vẻ mặt than khóc thảm thiết: ‘Vậy làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để tôi ngồi xổm trong này cả đời sao?’
‘Cả đời thì không cần.’ Phương Dạ nhanh trí nghĩ ra một cách: ‘Hay là như vậy, tôi tìm một cô gái đem vào giúp cô nhé?’
‘Không được không được, anh đừng có tìm!’
‘Tại sao?’ Phương Dạ tò mò nói.
‘Da mặt của tôi rất mỏng, không muốn để cô gái khác nhìn thấy!’
Sợ cô gái khác nhìn thấy, chẳng lẽ không sợ tôi nhìn thấy sao, đây là lý do rách nát gì thế?
‘Người đẹp, vậy tôi thật sự bó tay rồi, hay là tôi để đồ ở bên ngoài, cô tự mình cầu nguyện đi.’
‘Không được, anh nhất định phải đem vào giúp tôi, nếu không tôi sẽ đánh giá kém cho anh!’

‘Không được, anh nhất định phải đem vào giúp tôi, nếu không tôi sẽ đánh giá kém cho anh!’
‘Người đẹp, cô cũng làm khó người khác quá đi?’
‘Không thì như vậy đi, anh ở bên ngoài trông chừng trước, đợi nhà vệ sinh không còn ai, tôi sẽ lập tức gọi anh vào.’
‘Được rồi.’
Tám chín mươi phần trăm đây là đơn hàng đặc biệt rồi, nên nếu không đến mức thật sự không được, Phương Dạ cũng không muốn bỏ cuộc, đợi thì đợi vậy.
Anh ngồi xổm ở chỗ trống bên ngoài đợi, người ra vào nhà vệ sinh nữ chưa từng dừng lại, cho đến mười phút sau, cuối cùng cũng xem như không có người ra nữa.
‘Chắc bên trong không còn người khác nữa, mau vào đây đi!’
‘Biết rồi!’
Phương Dạ nhìn ngang nhìn dọc, chắc chắn gần đây không có người, anh mới bất chấp đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, Phương Dạ bỗng nhiên phát hiện mình đang cách một người đàn bà cao lớn vạm vỡ không đến một milimet, mũi suýt nữa đã đụng vào!
“Lưu manh, biến thái, cậu… cậu muốn làm gì?” Người đàn bà mập đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó giơ túi xách trong tay lên đập về phía anh.
Phương Dạ mau chóng tránh khỏi, vừa giải thích: “Xin lỗi bác gái, tôi đi nhầm nhà vệ sinh!”
Người đàn bà lại càng tức giận hơn: “Cậu mù à, năm nay người ta mới tròn hai mươi tuổi, cậu gọi ai là bác gái đấy?”
Phương Dạ kinh ngạc, dáng người và gương mặt này của cô có liên quan chút gì đến tuổi hai mươi sao?

Vì để xoa dịu cơn giận của đối phương, anh chỉ có thể cúi đầu khom lưng nói: “Xin lỗi em gái, mắt của tôi từ nhỏ đã không tốt, cô hãy rộng lượng mà tha thứ cho tôi nhé!”
Người phụ nữ mập thấy mặc dù Phương là một shipper nhưng trông khá đẹp trai, hơn nữa thái độ nhận sai rất thành khẩn, lửa giận trong lòng chị ta lập tức dịu đi không ít.
“Cậu thật sự đi nhầm, chứ không phải cố ý vào nhìn trộm tôi đấy chứ?”
Phương Dạ lảo đảo suýt nữa té ngã.
Rốt cuộc phải tự tin đến mức nào mới cho rằng có người muốn nhìn trộm cô?
Trừ khi thật sự bị mù!
Phương Dạ nói ngược với lương tâm của mình: “Người đẹp, tôi có thể lấy lương tâm của mình ra thề, tôi thật sự không nhìn trộm chị!”
“Được rồi, thấy miệng cậu ngọt như vậy, tôi tin cậu một lần vậy.” Người đàn bà mập nhếch miệng cười: “Cậu cũng nhìn ra tôi là người đẹp rồi, vậy có muốn add wechat không?”
Phương Dạ tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Thật là đáng tiếc, điện thoại của tôi đúng lúc hết pin, đợi lần sau có duyên gặp lại đi!”
Người đàn bà mập cười nói: “Không cần tiếc nuối, cậu đợi một chút, tôi ghi lại cho cậu là được rồi, sau khi trở về cậu nhớ phải add tôi đấy.”
“Được…”
Phương Dạ hận không thể cho mình một bạt tai, trong lúc bất lực, anh chỉ đành cầm lấy bịt khăn giấy ảo não rời đi.
Sau khi đi được mười mấy mét, anh lén lén lút lút vòng lại. Lúc anh đang do dự đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ, tin nhắn của khách hàng lại gửi đến.
‘Anh hai à, chân của tôi sắp mỏi đến gãy rồi, anh mau đưa vào đi!’

‘Vào ngay đây, cô cố chịu thêm chút nữa đi!’
Sau khi cất điện thoại, Phương Dạ đang định bất chấp đi vào lần nữa, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót lạch cạch lạch cạch.
Anh đang định giả vờ đứng sang một bên, ai ngờ chủ nhân của đôi giày cao gót kia đột nhiên dừng lại.
“Anh trai shipper, thì ra là anh à!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Siêu Cấp Shipper
  • Vạn Trạch Thiên
Siêu Cấp Shipper
  • Vạn Trạch Thiên
Siêu Cấp Shipper
  • Vạn Trạch Thiên
Chương 227
Siêu Cấp Shipper
  • Vạn Trạch Thiên
Shipper lục giới
  • 5.00 star(s)
  • Nhất Mai Đồng Tiền
Chương 54
Shipper Lục Giới
  • Nhất Mai Đồng Tiền.
Chương 54

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom