Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Diêm Quan Thương nghe xong, sững sờ ngồi trên ghế sofa, yết hầu nhấp nhô. Nhiệt độ trong phòng không cao nhưng cũng không thấp, thế mà hắn lại cảm thấy sau gáy mình như có lửa cháy, nóng đến tê dại.
Đôi mắt hắn nhìn Tô Chiết, trong lúc nhất thời không biết nên dừng ở chỗ nào, nhưng người trước mặt quần áo vẫn tươm tất, vẫn nguyên dáng vẻ chỉnh tề gọn gàng.
Tô Chiết: "Sếp Diêm, đợi tôi một lát nhé".
Nói xong anh xoay người đi vào phòng ngủ, đương nhiên không thể nào cởi thẳng quần tây trước mặt người ta, dù nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng.
Thấy người cất bước đi vào trong phòng ngủ, mặt Diêm Quan Thương nóng bừng. Hỏi hắn có muốn nhìn hay không ấy à, mẹ nó chứ, đương nhiên là muốn.
Nhưng hiện giờ quan hệ của hai người họ còn chưa rõ ràng, sao hắn có thể nói như vậy.
Mặt Diêm Quan Thương bắt đầu thối ra, hắn đâu có thể không danh không phận như thế, cộng thêm cơn giận bừng bừng trong lòng phải cố kiềm chế cả tối nay, hay là hắn về nhà trước nhỉ? Dù sao đâu phải người ta thật lòng muốn cho hắn ngắm đâu, người ta đang muốn đền bù cho hắn thôi mà.
Nghĩ như vậy, mặt Diêm Quan Thương càng lúc càng đen.
Tầm mắt hắn dừng lại ở một khoảng không, cơ thể cao to tận một mét chín ngồi trên ghế sofa đơn có chút chật chội, hắn đang suy ngẫm câu từ để từ chối.
Diêm Quan Thương ho khan một tiếng, nói: "Thời giờ không còn sớm, tôi..."
Ai ngờ lời còn chưa dứt, cánh cửa vang lên tiếng động, mở ra. Tô Chiết mặc một chiếc áo phông, dưới chân là một chiếc quần lửng giản dị thoải mái.
Chiếc quần cao hơn đầu gối một tẹo.
Trong lòng Tô Chiết cũng hơi xấu hổ, nhưng nét mặt không tỏ rõ ra.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy người ta mặc trang phục như thế này, Diêm Quan Thương lại khẽ thở phào.
Hắn nghiêm cái mặt thối, giọng nói hơi mất tự nhiên: "Thời giờ không còn sớm, tôi về đây".
Tô Chiết bất ngờ, nhìn hắn: "Sếp Diêm không muốn nhìn hả?"
Diêm Quan Thương nghẹn đến hoảng hốt, cắn răng mở miệng: "Không nhìn".
Ai ngờ một khắc sau, Tô Chiết cất bước đến trước mặt hắn, giơ tay kéo ống quần rộng lên.
Diêm Quan Thương lập tức trợn tròn mắt.
Muộn, Diêm Quan Thương từ trong nhà Tô Chiết ra ngoài, anh lái xe vội vàng dập thuốc trở về trong xe.
Nhưng sau khi lên xe, anh lái xe lại thấy được dáng vẻ ngẩn ngơ trên gương mặt vốn nghiêm túc của ông chủ.
Đây là sự đã thành công hay vẫn chưa thành công?
Anh lái xe không dám hỏi nhiều, dù sao đây cũng là vấn đề hỏi ra sẽ chết, ít hóng hớt chăm chỉ làm đúng phận sự của mình, công việc mới lâu dài, nói không chừng lương còn có thể được tăng thêm. Thế là anh lái xe khởi động xe, lái về phía căn nhà của ông chủ.
Hơn hai mươi phút sau, anh lái xe vững vàng dừng xe lại trước cửa chính.
Thấy Diêm Quan Thương vẫn còn đang trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng rằng ông chủ đã tỉnh táo lại đang mải ngắm cảnh đêm, thế nên anh ta không định thúc giục.
Mãi cho đến tận nửa giờ sau, đối phương vẫn ngồi y nguyên không hề nhúc nhích, anh lái xe mới không nín được, mở miệng nhắc nhở: "Sếp Diêm, về đến nhà rồi".
"Cái gì cơ?" Diêm Quan Thương: "Mà trắng thật".
Anh lái xe:???
Dứt lời, Diêm Quan Thương ảo não nhắm mắt lại.
Mẹ nó, hắn đang nói cái quái gì vậy.
Anh lái xe nghe không hiểu: "Sếp Diêm, ngài đang nói tuyết hả?"
Diêm Quan Thương: "Ừ".
Anh lái xe hiểu ra, ngay lúc Diêm Quan Thương muốn xuống xe, hắn lại hỏi: "Cậu theo tôi được mấy năm rồi?"
Anh lái xe: "Gần ba năm rồi ạ".
Diêm Quan Thương gật gật đầu, ném lại một câu: "Cuối tháng tăng lương cho cậu", sau đó rời khỏi.
Anh lái xe:!
Ông trời chiếu cố, anh đã bảo mà, chăm chỉ làm đúng phận sự của mình, chắc chắn sẽ được tăng lương!
Diêm Quan Thương về đến nhà, quản gia vội vàng đi đến bên cạnh: "Cậu chủ, ngài ăn tối chứ ạ?"
Diêm Quan Thương: "Chuẩn bị đi".
Nói xong hắn liếc qua chỗ Golden, sau đó lên tầng ba thay bộ quần áo rồi đi xuống.
Hắn ăn cơm một cách bình thường, dẫn Golden đi dạo một vòng như bình thường, sau đó về phòng mình xử lý công việc, tắm rửa như mọi khi, nhưng đến tận khi lên giường thì lại không có cách nào chìm vào giấc ngủ bình thường được.
Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại toàn hình ảnh phần đùi trắng tinh của Tô Chiết, bởi vì kéo ống quần lên cao, hắn còn thoáng trông thấy phần viền màu trắng của chiếc quần phía trong.
Trước đó trong lòng còn ngập tràn suy ngẫm không nhìn không ngắm, đến tận bây giờ lời nào cũng chỉ là tiếng chó sủa.
Ban đầu không muốn nhìn vì nghĩ hành vi không thích hợp, sau khi nhìn rồi mấy cái không thích hợp đều đã bay đến tận chân trời.
Diêm Quan Thương đột ngột bật dậy từ trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc quần dài rộng rãi, đi chân trần vào trong phòng sách, tìm cuốn "Ba phút, một người đàn ông vì tôi tiêu mười vạn".
Không được, hắn nhất định phải nhanh chóng đoạt người về tay, thời gian như thế này, mẹ nó chứ, một ngày hắn cũng không thể vượt qua được nữa.
Diêm Quan Thương muốn đi đọc quyển sách kia, hắn tựa như một người chưa từng ăn thịt, ăn lần đầu cảm thấy thật là ngon, lần sau lại thèm thuồng muốn ăn tiếp nữa.
Diêm Quan Thương tìm trong mục lục cuốn sách phần lời tỏ tình, cuối cùng tìm được nó ở điều cuối cùng của cuốn sách.
"Điều thứ 101: Chân thành mới là kỹ năng hiệu quả nhất".
Cuối năm mọi công việc đều bận ngập đầu, nhưng cũng may chuyến nghỉ đông lần này có thể cầm theo toàn bộ phần thưởng nửa cuối năm, có hi vọng ắt có động lực, ai cũng muốn nhanh chóng kết thúc công việc để trở về nghỉ ngơi.
Mà bởi vì nguyên nhân hôn lễ của Khoảnh Dao, Diêm Quan Thương cũng nhanh chóng hoàn thành tất cả các công việc. Thế là ngay một ngày trước kỳ nghỉ đông, ngày hôn lễ của Khoảnh Dao diễn ra, hắn đã dặn mọi người đẩy tất cả công việc cùng lời mời tiệc rượu của ngày đó lên trước.
Tô Chiết không biết ngày đó đối phương có thu xếp gì, anh vẫn đi làm đúng giờ như tất cả những nhân viên khác trong công ty, sau đó cùng Diêm Quan Thương ra ngoài.
Khi đến nơi, trông thấy kiến trúc nguy nga cùng trang trí xung quanh, anh mới biết rằng đây là một đám cưới.
Quy mô đám cưới rất hoành tráng, gần như bao trọn một khoảng đất lớn. Trước giờ Khoảnh Dao luôn là người rất tùy hứng, ở trong mắt cô hôn nhân là thứ mang đến vui vẻ cho mình. Thế nên hôn lễ của cô đương nhiên phải làm theo những điều khiến cô vui vẻ.
Cô không chọn kết hôn ở chốn lễ đường thiêng liêng, mà lựa chọn tổ chức hôn lễ ở một vườn hoa trong tòa lâu đài cổ, sau khi kết thúc tất cả các nghi thức, người người có thể tiệc tùng vui chơi.
Mà bởi vì nơi này có phong thủy không tệ, vị trí địa lý cũng tốt, hoa trong vườn toàn loại quý hiếm. Diêm Quan Thương không muốn để cô hao tổn tâm trí bận tâm chuyện địa điểm nên đã tự mình móc nối liên hệ với các bên liên quan.
Địa điểm chính của đám cưới là sân khấu ngoài trời, hoa tươi nắng đẹp, gió và mặt trời ngày đông hôm nay đặc biệt sáng tươi. Thời tiết thuận hòa, nhiệt độ cũng không quá thấp.
Tô Chiết nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng hơi bất ngờ, thế nhưng anh không hỏi nhiều.
Lúc này cách thời gian đám cưới bắt đầu còn một khoảng, Chu Trạch Tường nhìn thấy Diêm Quan Thương đến, vội cầm tờ giấy nhỏ đi tới bên: "Làm sao bây giờ, tao căng thẳng quá".
Diêm Quan Thương liếc cậu ta: "Sao, mày cũng kết hôn hả?"
Chu Trạch Tường buồn rầu: "Không phải tao sẽ lên đọc bài phát biểu à, tao sợ tao nói lắp sẽ làm mất mặt con nhóc Khoảnh Dao kia. Lỡ làm cho người ta cười cô ấy thì phải làm sao bây giờ?"
Diêm Quan Thương: "Không đâu, cô ấy sẽ không để ý mấy chuyện đó".
Chu Trạch Tường nhẹ nhõm thở ra.
Diêm Quan Thương: "Cô ấy sẽ cùng với người khác cười vào mặt mày".
Chu Trạch Tường:...
Tô Chiết:...
Thật ra lời này của Diêm Quan Thương cũng không sai, trước giờ Khoảnh Dao không phải một người quan tâm đến bề ngoài dối trá, chỉ cần thật lòng là được.
Chu Trạch Tường nhìn tờ giấy, một lời khó nói hết. Tờ giấy này cậu ta và Diêm Quan Thương đã nghĩ hơn nửa tháng, xóa xóa bỏ bỏ, may may vá vá mới có thể hoàn thành.
Hai thằng đàn ông ngồi trước bàn, mỗi lần viết một câu đều không hài lòng, cuối cùng mất hơn nửa tháng mới tạm chấp nhận được một tờ giấy nhỏ bé.
Diêm Quan Thương lúc không đen mặt thì cái mặt vẫn bạo lực như Trương Phi, để hắn lên sân khấu phát biểu không hợp, Chu Trạch Tường chỉ có thể chủ động ôm chuyện vào người.
"Không được, mày với trợ lý Tô nghe tao luyện tập một lần đi."
Rất nhanh, lễ cưới đã bắt đầu. Diêm Quan Thương và Tô Chiết cùng ngồi trên bàn tiệc chứng kiến lễ cưới. Chú rể căng thẳng hít sâu mấy hơi liền, sau đó Khoảnh Dao mặc váy cưới trắng tinh, khuôn mặt đầy tươi cười bước đến.
Trước đó vốn tưởng rằng Khoảnh Dao chỉ nói chơi, nào ngờ Ring boy hôm nay đúng thật là Hoắc Bắc Hành.
Đến phần phát biểu, Chu Trạch Tường lên sân khấu nói vài lời. Khoảnh Dao cùng chú rể đứng một bên vui vẻ ra mặt, nhưng nói mãi nói mãi Chu Trạch Tường lại đứng trên đó nghẹn ngào, cuối cùng lúc đọc xong rồi còn bật khóc nức nở.
Vốn không muốn để Khoảnh Dao mất mặt, kết quả đã không như mong đợi còn đem mặt chính mình ném luôn.
Khoảnh Dao đánh giá: Người anh em à, ông chú ý mặt mũi chút đi.
Sau đó, bước ném hoa cưới cũng bắt đầu. Khoảnh Dao nâng váy đi tới khoảng sân rộng rãi. Cô đứng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp động lòng người.
"Tôi chuẩn bị ném đây!"
Dứt lời, các cô gái nhao nhao tự động ra sân, có người muốn nhận hoa, có người muốn vào góp vui, có người thì chỉ vì vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, xung quanh toàn những tiếng cười.
Đúng lúc này, giữa một bụi hoa diễm lệ nhiều thêm một bóng dáng cao to.
Mọi người ở đó ai cũng sững sờ.
Chỉ thấy Diêm Quan Thương cất bước đi tới, nổi bật giữa những quý cô.
Hắn muốn đoạt hoa.
Tô Chiết đứng ở bên ngoài nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, có chút sững sờ.
Cho đến tận giờ Diêm Quan Thương chưa từng là dạng người như thế, hắn không thích tham gia mấy chuyện kiểu này, thậm chí còn không để vào mắt, huống hồ hiện giờ nơi đây có không ít người.
Đứng ra như vậy không phải chứng tỏ hắn có người trong lòng, muốn kết hôn với người đó?
Người có tiếng tăm ở nơi này không ít, tính cách Diêm Quan Thương ai ai cũng hay, khi nhìn Diêm Quan Thương đứng ở đó chờ đoạt hoa, không ít người nghẹn họng trân trối.
Một người đàn ông đi lên cướp hoa tuy rằng hiếm lạ, nhưng cũng từng có rất nhiều người. Thế mà người đi lên lại là Diêm Quan Thương, phần lớn mọi người đều khiếp sợ, bởi vì căn bản không ai ngờ hắn sẽ muốn nhận được hoa cưới.
Mà cũng vì trước kia Diêm Quan Thương chưa từng làm chuyện như thế này, vành tai hắn đã đỏ hồng người cũng khó chịu, thế nhưng hắn vẫn đứng im ở nơi đó không chịu rời chân.
Người nhận được bó hoa cưới của cô dâu là người tiếp theo muốn bước chân vào hôn nhân cùng người mình thích.
Các cô gái bên cạnh nhìn thấy Diêm Quan Thương, ai nấy cùng cười trêu ghẹo: "Sếp Diêm của chúng em thay đổi từ khi nào thế này".
"Sếp Diêm ơi, anh định tặng hoa cho ai thế?"
"Sếp Diêm này, em bảo anh nhé, anh có đi ra chỗ này em cũng không định nhường anh đâu".
"Có người thích rồi sao? Người nào vậy?"
Diêm Quan Thương đứng giữa một đám con gái, bị đùa cho đỏ bừng mặt lên. Hắn nghiêm cái mặt thối, nói: "Ầm ĩ quá".
Ai ngờ người xung quanh chẳng ai sợ hắn, còn cười đùa ồn ào hơn.
Tô Chiết nhìn hắn, nỗi lòng không biết tả ra sao, nhưng trong đó lại có vui sướng hiện diện.
Lúc này Chu Trạch Tường lớn tiếng gào lên: "Tất cả mọi người đừng nói nữa, cho tôi ít mặt mũi nha, anh em tốt của tôi muốn gả lắm rồi".
Trong lúc nhất thời, tiếng cười đùa càng vang vọng, bầu không khí vui vẻ đến đỉnh điểm.
Khoảnh Dao quay lưng lại, vươn tay tung hoa cưới qua đầu. Diêm Quan Thương nhìn chằm chằm bó hoa, cuối cùng dựa vào ưu thế cao lớn của mình, thành công đỡ được.
Nghi lễ ném hoa cưới hoàn thành, không ít người đi lên nịnh nọt Diêm Quan Thương, mà hắn không lập tức đưa hoa cưới cho Tô Chiết ngay trước mặt mọi người.
Người ở đây ai cũng thiên vị cho hắn, nếu hắn tặng hoa ra, trong lúc vô tình đã tạo gánh nặng cho Tô Chiết.
Chờ tất cả mọi người dời trận chiến sang phòng tiệc, lúc này Diêm Quan Thương mới căng thẳng gọi Tô Chiết đứng lại.
Tô Chiết quay người nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình, Diêm Quan Thương sửa sang lại câu từ, nhưng những lời hắn đã chuẩn bị sẵn trong đầu lại bởi vì lo lắng quá mà không thốt được thành câu.
Nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, thế mà khi mở miệng ra lại biến thành: "Có thể ở bên tôi chứ?"
Diêm Quan Thương nói xong, cắn chặt răng. Hắn hận không thể cho mình ăn ngay hai cái tát.
Tô Chiết nhìn người bối rối ảo não, khóe miệng mỉm cười.
Có lẽ là được, anh cũng muốn cùng người ngắm con đường phía trước.
Ngay lúc Diêm Quan Thương đang thầm hối hận, bó hoa trong tay đã được người ta nhận lấy.
Tô Chiết tao nhã phong độ đứng ở nơi đó, trong tay cầm bó hoa trắng tinh.
"Vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay nhé".
Ngày thứ hai sau khi hôn lễ của Khoảnh Dao kết thúc, trong giới xuất hiện một đề tài tán nhảm buôn dưa.
Diêm Quan Thương, hận không thể nhanh chóng được gả.
___
Đôi mắt hắn nhìn Tô Chiết, trong lúc nhất thời không biết nên dừng ở chỗ nào, nhưng người trước mặt quần áo vẫn tươm tất, vẫn nguyên dáng vẻ chỉnh tề gọn gàng.
Tô Chiết: "Sếp Diêm, đợi tôi một lát nhé".
Nói xong anh xoay người đi vào phòng ngủ, đương nhiên không thể nào cởi thẳng quần tây trước mặt người ta, dù nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng.
Thấy người cất bước đi vào trong phòng ngủ, mặt Diêm Quan Thương nóng bừng. Hỏi hắn có muốn nhìn hay không ấy à, mẹ nó chứ, đương nhiên là muốn.
Nhưng hiện giờ quan hệ của hai người họ còn chưa rõ ràng, sao hắn có thể nói như vậy.
Mặt Diêm Quan Thương bắt đầu thối ra, hắn đâu có thể không danh không phận như thế, cộng thêm cơn giận bừng bừng trong lòng phải cố kiềm chế cả tối nay, hay là hắn về nhà trước nhỉ? Dù sao đâu phải người ta thật lòng muốn cho hắn ngắm đâu, người ta đang muốn đền bù cho hắn thôi mà.
Nghĩ như vậy, mặt Diêm Quan Thương càng lúc càng đen.
Tầm mắt hắn dừng lại ở một khoảng không, cơ thể cao to tận một mét chín ngồi trên ghế sofa đơn có chút chật chội, hắn đang suy ngẫm câu từ để từ chối.
Diêm Quan Thương ho khan một tiếng, nói: "Thời giờ không còn sớm, tôi..."
Ai ngờ lời còn chưa dứt, cánh cửa vang lên tiếng động, mở ra. Tô Chiết mặc một chiếc áo phông, dưới chân là một chiếc quần lửng giản dị thoải mái.
Chiếc quần cao hơn đầu gối một tẹo.
Trong lòng Tô Chiết cũng hơi xấu hổ, nhưng nét mặt không tỏ rõ ra.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy người ta mặc trang phục như thế này, Diêm Quan Thương lại khẽ thở phào.
Hắn nghiêm cái mặt thối, giọng nói hơi mất tự nhiên: "Thời giờ không còn sớm, tôi về đây".
Tô Chiết bất ngờ, nhìn hắn: "Sếp Diêm không muốn nhìn hả?"
Diêm Quan Thương nghẹn đến hoảng hốt, cắn răng mở miệng: "Không nhìn".
Ai ngờ một khắc sau, Tô Chiết cất bước đến trước mặt hắn, giơ tay kéo ống quần rộng lên.
Diêm Quan Thương lập tức trợn tròn mắt.
Muộn, Diêm Quan Thương từ trong nhà Tô Chiết ra ngoài, anh lái xe vội vàng dập thuốc trở về trong xe.
Nhưng sau khi lên xe, anh lái xe lại thấy được dáng vẻ ngẩn ngơ trên gương mặt vốn nghiêm túc của ông chủ.
Đây là sự đã thành công hay vẫn chưa thành công?
Anh lái xe không dám hỏi nhiều, dù sao đây cũng là vấn đề hỏi ra sẽ chết, ít hóng hớt chăm chỉ làm đúng phận sự của mình, công việc mới lâu dài, nói không chừng lương còn có thể được tăng thêm. Thế là anh lái xe khởi động xe, lái về phía căn nhà của ông chủ.
Hơn hai mươi phút sau, anh lái xe vững vàng dừng xe lại trước cửa chính.
Thấy Diêm Quan Thương vẫn còn đang trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng rằng ông chủ đã tỉnh táo lại đang mải ngắm cảnh đêm, thế nên anh ta không định thúc giục.
Mãi cho đến tận nửa giờ sau, đối phương vẫn ngồi y nguyên không hề nhúc nhích, anh lái xe mới không nín được, mở miệng nhắc nhở: "Sếp Diêm, về đến nhà rồi".
"Cái gì cơ?" Diêm Quan Thương: "Mà trắng thật".
Anh lái xe:???
Dứt lời, Diêm Quan Thương ảo não nhắm mắt lại.
Mẹ nó, hắn đang nói cái quái gì vậy.
Anh lái xe nghe không hiểu: "Sếp Diêm, ngài đang nói tuyết hả?"
Diêm Quan Thương: "Ừ".
Anh lái xe hiểu ra, ngay lúc Diêm Quan Thương muốn xuống xe, hắn lại hỏi: "Cậu theo tôi được mấy năm rồi?"
Anh lái xe: "Gần ba năm rồi ạ".
Diêm Quan Thương gật gật đầu, ném lại một câu: "Cuối tháng tăng lương cho cậu", sau đó rời khỏi.
Anh lái xe:!
Ông trời chiếu cố, anh đã bảo mà, chăm chỉ làm đúng phận sự của mình, chắc chắn sẽ được tăng lương!
Diêm Quan Thương về đến nhà, quản gia vội vàng đi đến bên cạnh: "Cậu chủ, ngài ăn tối chứ ạ?"
Diêm Quan Thương: "Chuẩn bị đi".
Nói xong hắn liếc qua chỗ Golden, sau đó lên tầng ba thay bộ quần áo rồi đi xuống.
Hắn ăn cơm một cách bình thường, dẫn Golden đi dạo một vòng như bình thường, sau đó về phòng mình xử lý công việc, tắm rửa như mọi khi, nhưng đến tận khi lên giường thì lại không có cách nào chìm vào giấc ngủ bình thường được.
Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại toàn hình ảnh phần đùi trắng tinh của Tô Chiết, bởi vì kéo ống quần lên cao, hắn còn thoáng trông thấy phần viền màu trắng của chiếc quần phía trong.
Trước đó trong lòng còn ngập tràn suy ngẫm không nhìn không ngắm, đến tận bây giờ lời nào cũng chỉ là tiếng chó sủa.
Ban đầu không muốn nhìn vì nghĩ hành vi không thích hợp, sau khi nhìn rồi mấy cái không thích hợp đều đã bay đến tận chân trời.
Diêm Quan Thương đột ngột bật dậy từ trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc quần dài rộng rãi, đi chân trần vào trong phòng sách, tìm cuốn "Ba phút, một người đàn ông vì tôi tiêu mười vạn".
Không được, hắn nhất định phải nhanh chóng đoạt người về tay, thời gian như thế này, mẹ nó chứ, một ngày hắn cũng không thể vượt qua được nữa.
Diêm Quan Thương muốn đi đọc quyển sách kia, hắn tựa như một người chưa từng ăn thịt, ăn lần đầu cảm thấy thật là ngon, lần sau lại thèm thuồng muốn ăn tiếp nữa.
Diêm Quan Thương tìm trong mục lục cuốn sách phần lời tỏ tình, cuối cùng tìm được nó ở điều cuối cùng của cuốn sách.
"Điều thứ 101: Chân thành mới là kỹ năng hiệu quả nhất".
Cuối năm mọi công việc đều bận ngập đầu, nhưng cũng may chuyến nghỉ đông lần này có thể cầm theo toàn bộ phần thưởng nửa cuối năm, có hi vọng ắt có động lực, ai cũng muốn nhanh chóng kết thúc công việc để trở về nghỉ ngơi.
Mà bởi vì nguyên nhân hôn lễ của Khoảnh Dao, Diêm Quan Thương cũng nhanh chóng hoàn thành tất cả các công việc. Thế là ngay một ngày trước kỳ nghỉ đông, ngày hôn lễ của Khoảnh Dao diễn ra, hắn đã dặn mọi người đẩy tất cả công việc cùng lời mời tiệc rượu của ngày đó lên trước.
Tô Chiết không biết ngày đó đối phương có thu xếp gì, anh vẫn đi làm đúng giờ như tất cả những nhân viên khác trong công ty, sau đó cùng Diêm Quan Thương ra ngoài.
Khi đến nơi, trông thấy kiến trúc nguy nga cùng trang trí xung quanh, anh mới biết rằng đây là một đám cưới.
Quy mô đám cưới rất hoành tráng, gần như bao trọn một khoảng đất lớn. Trước giờ Khoảnh Dao luôn là người rất tùy hứng, ở trong mắt cô hôn nhân là thứ mang đến vui vẻ cho mình. Thế nên hôn lễ của cô đương nhiên phải làm theo những điều khiến cô vui vẻ.
Cô không chọn kết hôn ở chốn lễ đường thiêng liêng, mà lựa chọn tổ chức hôn lễ ở một vườn hoa trong tòa lâu đài cổ, sau khi kết thúc tất cả các nghi thức, người người có thể tiệc tùng vui chơi.
Mà bởi vì nơi này có phong thủy không tệ, vị trí địa lý cũng tốt, hoa trong vườn toàn loại quý hiếm. Diêm Quan Thương không muốn để cô hao tổn tâm trí bận tâm chuyện địa điểm nên đã tự mình móc nối liên hệ với các bên liên quan.
Địa điểm chính của đám cưới là sân khấu ngoài trời, hoa tươi nắng đẹp, gió và mặt trời ngày đông hôm nay đặc biệt sáng tươi. Thời tiết thuận hòa, nhiệt độ cũng không quá thấp.
Tô Chiết nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng hơi bất ngờ, thế nhưng anh không hỏi nhiều.
Lúc này cách thời gian đám cưới bắt đầu còn một khoảng, Chu Trạch Tường nhìn thấy Diêm Quan Thương đến, vội cầm tờ giấy nhỏ đi tới bên: "Làm sao bây giờ, tao căng thẳng quá".
Diêm Quan Thương liếc cậu ta: "Sao, mày cũng kết hôn hả?"
Chu Trạch Tường buồn rầu: "Không phải tao sẽ lên đọc bài phát biểu à, tao sợ tao nói lắp sẽ làm mất mặt con nhóc Khoảnh Dao kia. Lỡ làm cho người ta cười cô ấy thì phải làm sao bây giờ?"
Diêm Quan Thương: "Không đâu, cô ấy sẽ không để ý mấy chuyện đó".
Chu Trạch Tường nhẹ nhõm thở ra.
Diêm Quan Thương: "Cô ấy sẽ cùng với người khác cười vào mặt mày".
Chu Trạch Tường:...
Tô Chiết:...
Thật ra lời này của Diêm Quan Thương cũng không sai, trước giờ Khoảnh Dao không phải một người quan tâm đến bề ngoài dối trá, chỉ cần thật lòng là được.
Chu Trạch Tường nhìn tờ giấy, một lời khó nói hết. Tờ giấy này cậu ta và Diêm Quan Thương đã nghĩ hơn nửa tháng, xóa xóa bỏ bỏ, may may vá vá mới có thể hoàn thành.
Hai thằng đàn ông ngồi trước bàn, mỗi lần viết một câu đều không hài lòng, cuối cùng mất hơn nửa tháng mới tạm chấp nhận được một tờ giấy nhỏ bé.
Diêm Quan Thương lúc không đen mặt thì cái mặt vẫn bạo lực như Trương Phi, để hắn lên sân khấu phát biểu không hợp, Chu Trạch Tường chỉ có thể chủ động ôm chuyện vào người.
"Không được, mày với trợ lý Tô nghe tao luyện tập một lần đi."
Rất nhanh, lễ cưới đã bắt đầu. Diêm Quan Thương và Tô Chiết cùng ngồi trên bàn tiệc chứng kiến lễ cưới. Chú rể căng thẳng hít sâu mấy hơi liền, sau đó Khoảnh Dao mặc váy cưới trắng tinh, khuôn mặt đầy tươi cười bước đến.
Trước đó vốn tưởng rằng Khoảnh Dao chỉ nói chơi, nào ngờ Ring boy hôm nay đúng thật là Hoắc Bắc Hành.
Đến phần phát biểu, Chu Trạch Tường lên sân khấu nói vài lời. Khoảnh Dao cùng chú rể đứng một bên vui vẻ ra mặt, nhưng nói mãi nói mãi Chu Trạch Tường lại đứng trên đó nghẹn ngào, cuối cùng lúc đọc xong rồi còn bật khóc nức nở.
Vốn không muốn để Khoảnh Dao mất mặt, kết quả đã không như mong đợi còn đem mặt chính mình ném luôn.
Khoảnh Dao đánh giá: Người anh em à, ông chú ý mặt mũi chút đi.
Sau đó, bước ném hoa cưới cũng bắt đầu. Khoảnh Dao nâng váy đi tới khoảng sân rộng rãi. Cô đứng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp động lòng người.
"Tôi chuẩn bị ném đây!"
Dứt lời, các cô gái nhao nhao tự động ra sân, có người muốn nhận hoa, có người muốn vào góp vui, có người thì chỉ vì vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, xung quanh toàn những tiếng cười.
Đúng lúc này, giữa một bụi hoa diễm lệ nhiều thêm một bóng dáng cao to.
Mọi người ở đó ai cũng sững sờ.
Chỉ thấy Diêm Quan Thương cất bước đi tới, nổi bật giữa những quý cô.
Hắn muốn đoạt hoa.
Tô Chiết đứng ở bên ngoài nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, có chút sững sờ.
Cho đến tận giờ Diêm Quan Thương chưa từng là dạng người như thế, hắn không thích tham gia mấy chuyện kiểu này, thậm chí còn không để vào mắt, huống hồ hiện giờ nơi đây có không ít người.
Đứng ra như vậy không phải chứng tỏ hắn có người trong lòng, muốn kết hôn với người đó?
Người có tiếng tăm ở nơi này không ít, tính cách Diêm Quan Thương ai ai cũng hay, khi nhìn Diêm Quan Thương đứng ở đó chờ đoạt hoa, không ít người nghẹn họng trân trối.
Một người đàn ông đi lên cướp hoa tuy rằng hiếm lạ, nhưng cũng từng có rất nhiều người. Thế mà người đi lên lại là Diêm Quan Thương, phần lớn mọi người đều khiếp sợ, bởi vì căn bản không ai ngờ hắn sẽ muốn nhận được hoa cưới.
Mà cũng vì trước kia Diêm Quan Thương chưa từng làm chuyện như thế này, vành tai hắn đã đỏ hồng người cũng khó chịu, thế nhưng hắn vẫn đứng im ở nơi đó không chịu rời chân.
Người nhận được bó hoa cưới của cô dâu là người tiếp theo muốn bước chân vào hôn nhân cùng người mình thích.
Các cô gái bên cạnh nhìn thấy Diêm Quan Thương, ai nấy cùng cười trêu ghẹo: "Sếp Diêm của chúng em thay đổi từ khi nào thế này".
"Sếp Diêm ơi, anh định tặng hoa cho ai thế?"
"Sếp Diêm này, em bảo anh nhé, anh có đi ra chỗ này em cũng không định nhường anh đâu".
"Có người thích rồi sao? Người nào vậy?"
Diêm Quan Thương đứng giữa một đám con gái, bị đùa cho đỏ bừng mặt lên. Hắn nghiêm cái mặt thối, nói: "Ầm ĩ quá".
Ai ngờ người xung quanh chẳng ai sợ hắn, còn cười đùa ồn ào hơn.
Tô Chiết nhìn hắn, nỗi lòng không biết tả ra sao, nhưng trong đó lại có vui sướng hiện diện.
Lúc này Chu Trạch Tường lớn tiếng gào lên: "Tất cả mọi người đừng nói nữa, cho tôi ít mặt mũi nha, anh em tốt của tôi muốn gả lắm rồi".
Trong lúc nhất thời, tiếng cười đùa càng vang vọng, bầu không khí vui vẻ đến đỉnh điểm.
Khoảnh Dao quay lưng lại, vươn tay tung hoa cưới qua đầu. Diêm Quan Thương nhìn chằm chằm bó hoa, cuối cùng dựa vào ưu thế cao lớn của mình, thành công đỡ được.
Nghi lễ ném hoa cưới hoàn thành, không ít người đi lên nịnh nọt Diêm Quan Thương, mà hắn không lập tức đưa hoa cưới cho Tô Chiết ngay trước mặt mọi người.
Người ở đây ai cũng thiên vị cho hắn, nếu hắn tặng hoa ra, trong lúc vô tình đã tạo gánh nặng cho Tô Chiết.
Chờ tất cả mọi người dời trận chiến sang phòng tiệc, lúc này Diêm Quan Thương mới căng thẳng gọi Tô Chiết đứng lại.
Tô Chiết quay người nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình, Diêm Quan Thương sửa sang lại câu từ, nhưng những lời hắn đã chuẩn bị sẵn trong đầu lại bởi vì lo lắng quá mà không thốt được thành câu.
Nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, thế mà khi mở miệng ra lại biến thành: "Có thể ở bên tôi chứ?"
Diêm Quan Thương nói xong, cắn chặt răng. Hắn hận không thể cho mình ăn ngay hai cái tát.
Tô Chiết nhìn người bối rối ảo não, khóe miệng mỉm cười.
Có lẽ là được, anh cũng muốn cùng người ngắm con đường phía trước.
Ngay lúc Diêm Quan Thương đang thầm hối hận, bó hoa trong tay đã được người ta nhận lấy.
Tô Chiết tao nhã phong độ đứng ở nơi đó, trong tay cầm bó hoa trắng tinh.
"Vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay nhé".
Ngày thứ hai sau khi hôn lễ của Khoảnh Dao kết thúc, trong giới xuất hiện một đề tài tán nhảm buôn dưa.
Diêm Quan Thương, hận không thể nhanh chóng được gả.
___