Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Diêm Đông Lâm lúc này đang ngậm kẹo trong mồm, nói chuyện mơ mơ hồ hồ không rõ: "Anh, sao giờ anh mới về?"
Nói xong, cậu nhìn đồng hồ, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc. Cậu ở đây đợi cả một buổi trưa nhưng cũng rất thoải mái, đã rất lâu rồi cậu không có cuộc sống tốt đẹp như thế này.
Tầm mắt Diêm Quan Thương vẫn dừng trên túi kẹo.
Diêm Đông Lâm theo ánh mắt anh mình nhìn sang, "À, vừa rồi em thấy trên bàn của anh có túi kẹo, thế nên em đã mở ra ăn đấy".
Mặc dù bình thường anh trai rất dữ rất ác, nhưng Diêm Đông Lâm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chống đối anh, bởi vì anh trai cậu rất công bằng, đối xử với người nào cái mặt anh ấy cũng nghiêm cũng xấu như vậy.
Thế nên cảm xúc trong lòng cậu không hề mất cân bằng.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù anh trai bắt cậu làm việc còn biết mắng chửi người, nhưng những chỗ tốt anh cho, cậu chưa bao giờ thiếu.
Gần như cậu muốn cái gì anh ấy sẽ cho cái đó, nếu quá đáng quá thì anh ấy sẽ đánh một trận rồi lại cho, chứ đừng nói chi đến một túi kẹo nhỏ.
Diêm Đông Lâm cầm cốc giấy uống một lần từ phòng nghỉ lên uống một hớp, "Anh, cái kẹo này ngọt quá".
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông nhìn Diêm Đông Lâm, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Thấy sắc mặt anh trai tối sầm xuống, trái tim Diêm Đông Lâm đập cái thịch thật to.
Ôi đệt! Tình huống gì thế này!
Chẳng lẽ...
Diêm Đông Lâm nhanh chóng nhìn về phía túi kẹo Alpes.
Chẳng lẽ túi kẹo này có độc!
Sắc mặt Diêm Đông Lâm hốt hoảng: "Anh! Cái kẹo này có vấn đề?!"
Cậu còn trẻ, cậu còn tương lai xán lạn, cậu không thể giải thoát bởi một túi kẹo ngọt. Cậu chưa được thăng chức trong bộ phận bảo vệ, cậu chưa được ra ngoài chơi đùa cùng các chị gái, cậu còn chưa được nhìn thấy anh trai cậu thoát cõi đời chó FA.
Diêm Quan Thương nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, trong lúc nhất thời cảm thấy đầu đau đớn. Hắn bực bội mở miệng: "Không có".
Diêm Đông Lâm nghe xong nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì tốt rồi".
Chỉ cần thân thể khỏe mạnh thì tất cả đều ổn.
Nhưng mà hơi thở còn chưa thở phào xong xuôi, cậu đã nghe thấy anh trai cất tiếng buốt lạnh: "Ăn ngon chứ?"
Lông mày Diêm Đông Lâm giật một cái, chỉ trong nháy mắt cậu đã phát hiện ra, đây chính là một câu hỏi mất mạng.
Mặc dù bình thường Diêm Đông Lâm không có mắt nhìn không hiểu chuyện, nhưng mỗi lần cận kề bên áp lực của anh trai cậu vẫn nhận ra được. Dù sao người quen tay thì việc cũng thành thạo, trước kia ăn đòn nhiều cũng không phải là ăn một cách vô ích.
Nhưng cậu không biết mình nên trả lời thế nào, sợ đáp sai sẽ bị đánh. Diêm Đông Lâm suy nghĩ, cau có mặt mày: "À..."
Hiện giờ cậu mới ý thức được, anh cậu muốn giữ túi kẹo này lại.
Diêm Đông Lâm li3m môi, chọn đáp án theo cậu nghĩ là có hậu quả nhẹ nhàng nhất: "Không ngon ạ".
Kẹo không ngon, thế thì có lẽ anh trai cậu sẽ không còn mong nhớ giữ nó nữa.
Vừa dứt lời, Diêm Đông Lâm lại bắt đầu tìm lời bổ sung: "Anh, cái kẹo này không ngon đâu, anh đừng ăn nhé".
Diêm Quan Thương: "Ai nói tao muốn ăn?"
Diêm Đông Lâm:?
Thế anh định làm thế nào.
Não bộ Diêm Đông Lâm nhanh chóng hoạt động: "Mặc dù cái kẹo này ăn không ngon, nhưng nếu anh để nó hết hạn sử dụng thì quá lãng phí. Em tuân thủ nguyên tắc không được lãng phí đồ ăn, không phải do miệng em thèm ăn đâu, với lại anh à, nếu không ăn để đến khi hết hạn, chẳng lẽ anh định đem theo nó vào trong quan tài?"
Diêm Đông Lâm cười ha ha, giọng điệu khôi hài.
Diêm Quan Thương lạnh mặt, khoanh tay nhìn cậu.
Diêm Đông Lâm:...
Ôi đệt, anh định mang vào quan tài thật ạ?!
Diêm Đông Lâm rụt cổ, không dám ngó nét mặt anh trai nữa, nhỏ giọng nói: "Anh, anh có biết không?"
Diêm Quan Thương lạnh lùng: "Biết gì?"
Diêm Đông Lâm: "Món ăn phải chia sẻ mới là món ăn ngon nhất".
Diêm Quan Thương:...
Rầm ---
Diêm Đông Lâm cầm vỏ kẹo trên tay, ngây như phỗng đứng trước cửa phòng làm việc.
Lúc này Ngụy Mẫn đi sang, Diêm Đông Lâm đứng đó nhìn thấy cô, mặt mày lập tức lộ ra nỗi suy sụp, đúng là chị Mẫn của mình rồi, chị ấy đến an ủi mình kìa.
Diêm Đông Lâm: "Chị ơi~~"
Ngụy Mẫn vung tay lên, Diêm Đông Lâm bị đẩy đập vào tường: "Tránh ra, chắn đường".
Nói xong, cô đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
Diêm Đông Lâm:...
Một người hai người đều đối xử như thế với cậu!!!
Cậu vốn định lên đây xin tăng lương, ai ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng đã chọc anh trai giận. Mà cũng may cậu chưa kịp nhắc đến chuyện tiền lương, nếu cậu nhắc đến rồi, tiền lương của cậu không chỉ thấp hơn người khác năm trăm nữa đâu.
Có khi đi làm còn không được đồng lương nào nữa ấy!
Cái tầng hai mươi hai lạnh buốt này cũng chỉ còn một chỗ duy nhất làm lòng người ấm áp thôi.
Diêm Đông Lâm lạch bạch chạy về vị trí bàn làm việc của Tô Chiết.
Lúc này Tô Chiết đang vùi đầu xử lý công việc, liếc mắt thấy Diêm Đông Lâm chạy sang đây, anh mở miệng: "Sao thế?"
Diêm Đông Lâm vác ghế ngồi xuống bên cạnh anh: "Không có gì ạ".
Sau đó cậu không nói gì nữa, nhưng lại chăm chú nhìn Tô Chiết không rời.
Tố chất tâm lý của Tô Chiết rất mạnh, bị người nhìn chằm chằm cũng không cảm giác mất tự nhiên gì.
Nhưng nhìn thần thái bình thản ung dung của anh, Diêm Đông Lâm càng cảm thấy nghẹn họng đến hốt hoảng, chẳng lẽ anh ấy không có gì muốn trò chuyện với cậu sao.
Cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, cậu mở miệng: "Trợ lý Tô, miệng anh là do anh trai em gặm thật đấy à?"
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, ngòi bút nhọn trong tay Tô Chiết quẹt ra một nét dài trên mặt giấy.
Diêm Đông Lâm co rúm người lại: "Hay là... hay là em đi in cho anh một bản khác nhé?"
Tô Chiết:...
Tô Chiết nhã nhặn từ chối: "Không sao, vẫn còn bản dự phòng".
Thấy sắc mặt đối phương không có chút hoảng hốt nào, Diêm Đông Lâm vội vàng nhìn trái ngó phải, sau đó nhỏ giọng, thầm thì: "Anh, hai người yêu đương rồi hả?"
Tô Chiết khôi phục dáng vẻ bình thường, nhìn sang Diêm Đông Lâm: "Cậu Diêm tò mò lắm hả?"
Em rất rất tò mò đó! Được chưa!
Nhưng Diêm Đông Lâm không hề biểu hiện ra bên ngoài, cũng không trả lời, mà chọn con đường vòng khác: "Thực ta em cảm thấy hai người yêu đương rất tốt đó".
Kỳ nghỉ đông sắp đến rồi, cậu phải nhanh nhanh chóng chóng chào hàng anh trai đi thôi.
Hai cái người này có quan niệm thời gian làm việc quá nặng, đi làm chính là đi làm, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ chuyện khác. Mỗi ngày ở cùng một chỗ đến tám chín tiếng, đoán rằng cũng chỉ nói chuyện tình cảm được hơn mười phút là cùng.
Thế thì sao có thể được, ít nhất Diêm Đông Lâm cũng thấy không vừa mắt.
Diêm Đông Lâm ngồi sát vào bên cạnh Tô Chiết, lén la lén lút nói: "Thật ra anh trai em tốt lắm đấy, ngoại trừ anh ấy coi thường người khác, tự cao tự đại, tính tình không ra gì, lúc nào cũng mặt lạnh, không có tình yêu thương thì đúng thực là không có khuyết điểm nào".
Tô Chiết:...
Anh yên lặng quay đầu liếc Diêm Đông Lâm một cái, "Thật sao?"
Diêm Đông Lâm vỗ ngực đảm bảo: "Đương nhiên rồi, mà anh yêu đương với anh ấy có rất nhiều chỗ tốt luôn".
Tô Chiết nhíu mày: "Ví dụ?"
Diêm Đông Lâm: "Mua một tặng một."
Tô Chiết:?
Diêm Đông Lâm: "Anh yêu đương với anh trai em, thế thì anh cũng không khác gì anh trai em rồi".
Nói xong, cậu ngượng ngùng cúi đầu: "Đột nhiên có thêm một cậu em tri kỷ biết bao".
Tô Chiết sững sờ, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa: "Thế à".
Diêm Đông Lâm:...
Tại sao cậu lại cảm thấy anh ấy không hề muốn.
Nói xong một đống lời, Diêm Đông Lâm xuống tầng quay về bộ phận làm việc.
Sau khi Diêm Đông Lâm đi, điện thoại trên bàn Tô Chiết có tin nhắn tới.
Tiểu Điềm Điềm: "Tô Chiết! Cậu có nghe nói chưa?!"
Tô Chiết trả lời: "?"
Tiểu Điềm Điềm cảm xúc dâng trào, bùm bùm gõ chữ: "Con phố chỗ tôi một mực không yên ổn cả tháng nay, đêm hôm qua đã xảy ra một vụ cướp! May mà tối qua cậu không sang".
Tô Chiết bình tĩnh trả lời: "Tôi biết".
Tiểu Điềm Điềm ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Tô Chiết: "Bởi vì tôi có tham dự".
Tiểu Điềm Điềm:?
Tiểu Điềm Điềm:!
Tiểu Điềm Điềm: "Vậy cậu sao rồi, có bị thương không, hiện giờ thế nào, vào bệnh viện chưa, chân gãy rồi hả, cánh tay vẫn còn chứ?"
Tô Chiết:...
Tô Chiết: "Vẫn ổn, không bị thương, cảnh sát đến kịp".
Tiểu Điềm Điềm: "Gần đây đừng đến tìm tôi nữa, an toàn quan trọng hơn".
Tô Chiết: "Không sao đâu, kẻ cướp mới bị bắt, trong thời gian ngắn sẽ không có ai tự đem bản thân mình ra cá cược mà đi cướp nữa. Con phố bên anh sẽ bình yên một khoảng thời gian".
Nói xong, anh lại nhắn tối nay anh sẽ sang. Sau đó anh đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu công việc.
Buổi chiều Chu Trạch Tường đến tìm người, vừa đi vào phòng làm việc đã đặt thiệp mời nền đỏ chữ vàng cùng với một gói kẹo cưới được đóng gói xinh đẹp xuống mặt bàn làm việc của Diêm Quan Thương.
Khó có khi Diêm Quan Thương không do dự, thoát ra khỏi trạng thái làm việc ngay.
"Khoảnh Dao?"
Một tháng trước hắn đã biết tin Khoảnh Dao chuẩn bị kết hôn.
"Đúng thế". Chu Trạch Tường: "Con nhóc này bảo là muốn kết hôn, chọn được ngày lành tháng tốt ngay trước thềm năm mới, hiện giờ đang bận rộn đi phát thiệp cưới".
Mấy người bọn họ có tình cảm cùng nhau lớn lên từ bé, tình nghĩa vẫn còn ở nơi đó, Khoảnh Dao nói cô chuẩn bị kết hôn, trong lòng hai người họ ai cũng vui mừng.
Chu Trạch Tường ngồi xuống ghế sofa: "Đứa nào thay mặt đám bạn thân chúng ta lên phát biểu đây?"
Diêm Quan Thương nhìn cậu ta, Chu Trạch Tường cũng nhìn hắn.
Chu Trạch Tường: "Dù sao cũng không thể để lão Hoắc lên, nó mà lên thì chỉ có nước đọc văn học thiếu nhi thôi".
Chủ yếu hai người bọn họ đều là hai thằng đàn ông thô lỗ, mặc dù chơi cùng Khoảnh Dao từ khi còn bé, nhưng họ chưa từng coi cô là con gái. Thế nhưng trong lòng Khoảnh Dao lúc nào cũng cất giấu hình tượng một cô gái đoan trang xinh đẹp, hai người bọn họ một đứa thì không có hình tượng nghiêm túc gì, một đứa thì mặt mày thối hoắc, đến một buổi lễ nhiều người như vậy, không kể đến những người ngoài, chỉ xét người trong nhà thôi, cũng đã đủ sợ làm Khoảnh Dao mất mặt rồi.
Sau khi Chu Trạch Tường rời đi, Diêm Quan Thương mở thiệp cưới ra, nhìn ngày tháng trên thiệp, thời gian được ấn định vào một ngày trước khi kỳ nghỉ đông của công ty bắt đầu.
Buổi chiều, gần như vừa đến thời gian công việc tan tầm, Diêm Quan Thương đã đứng dậy khỏi bàn làm việc đi ra ngoài, đúng lúc Tô Chiết đang thu dọn đồ đạc.
Có lẽ cả hai đều nhớ tới cái thơm thân mật ban sáng, trong lúc nhất thời đôi bên nhìn nhau, ánh mắt lập tức dịch sang nơi khác, đều hơi xấu hổ.
Giọng điệu Diêm Quan Thương mất tự nhiên: "Bên ngoài tuyết đang rơi, để tôi đưa cậu về".
Tô Chiết không từ chối.
Hai người ngồi trong xe không nói tiếng nào, chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay đã kéo mối quan hệ họ lại gần nhau hơn hẳn. Dựa theo trình tự thông thường, kế tiếp chỉ cần một trong hai mở miệng nói ra thì hoàn toàn có thể xuôi chèo mát mái ở cùng một chỗ.
Nhưng đầy đầu Diêm Quan Thương toàn là nội dung cuốn, sách bảo khi thổ lộ thì phải tạo cho đối phương một cảm giác nghi thức khắc sâu trong ký ức, như vậy sau này tình cảm mới vững bền hơn.
Trước nay Diêm Quan Thương làm việc gì cũng quả quyết, nhưng trong phương diện tình cảm hắn dốt đặc cán mai, hắn không biết nếu mình cứ qua loa ngỏ lời với Tô Chiết, không biết người ta có thất vọng về hắn không.
Ngón tay thon dài của người đàn ông như có như không gõ xuống. Đến địa điểm, Tô Chiết tháo dây an toàn xuống xe, ánh mắt Diêm Quan Thương vẫn chăm chú dõi theo anh.
Tô Chiết nhận ra: "Sếp Diêm, còn chuyện gì nữa không?"
Diêm Quan Thương quay đầu sang chỗ khác: "Không có".
Tô Chiết: "Thế thì ngài mai gặp lại".
Diêm Quan Thương có chút không cam lòng "ừ" một tiếng.
Thấy người rõ ràng đang mất tự nhiên, Tô Chiết khẽ mỉm cười, xuống xe. Đợi đến tận khi chiếc xe đã đi xa, anh mới quay người đi về phía cửa hàng của Tiểu Điềm Điềm.
Nhưng đến trước cửa tiệm anh lại cảm thấy kỳ lạ, cửa tiệm bình thường lúc này đèn đuốc đã sáng trưng, hôm nay cửa cuốn lại kéo sập xuống.
Trưa nay Tô Chiết đã báo trước mình sẽ tới thăm.
Anh đưa tay ấn xuống chuông cửa.
Dinh dong! Dinh dong...
Tiếng chuông cửa vang lên trong bóng tối, Tô Chiết thấy không có phản ứng gì, cầm điện thoại di động gọi đi, nhưng gọi mấy cuộc đều thông mà không ai nhấc máy.
Chẳng lẽ Tiểu Điềm Điềm không ở trong tiệm?
Ngay lúc Tô Chiết định quay người đi ra ngoài thì lại nghe được một âm thanh trầm đục phát ra từ trong tiệm.
Gần đây con phố này không được yên tĩnh.
Con ngươi Tô Chiết co lại, dùng tay đập mạnh lên cửa cuốn.
"Bạc Điềm! Bạc Điềm!!!"
Cửa cuốn truyền ra tiếng vang rất to, Tô Chiết đứng bên ngoài cửa, đang định lấy điện thoại gọi cho cảnh sát thì cửa cuốn bỗng bị kéo lên từ bên trong.
Không đợi anh tỉnh táo lại, một giây sau cổ áo anh liền bị tóm chặt. Tô Chiết lập tức bị người đi ra nhấc cổ lên.
Người đàn ông sắc mặt cực kỳ khó coi, cánh tay cơ bắp khỏe mạnh, bầu không khí quanh người đầy áp lực, áo sơmi trên thân xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có một cúc áo đã cài nhầm.
Con ngươi Tô Chiết co chặt.
Diêm Mãng...
Nói xong, cậu nhìn đồng hồ, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc. Cậu ở đây đợi cả một buổi trưa nhưng cũng rất thoải mái, đã rất lâu rồi cậu không có cuộc sống tốt đẹp như thế này.
Tầm mắt Diêm Quan Thương vẫn dừng trên túi kẹo.
Diêm Đông Lâm theo ánh mắt anh mình nhìn sang, "À, vừa rồi em thấy trên bàn của anh có túi kẹo, thế nên em đã mở ra ăn đấy".
Mặc dù bình thường anh trai rất dữ rất ác, nhưng Diêm Đông Lâm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chống đối anh, bởi vì anh trai cậu rất công bằng, đối xử với người nào cái mặt anh ấy cũng nghiêm cũng xấu như vậy.
Thế nên cảm xúc trong lòng cậu không hề mất cân bằng.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù anh trai bắt cậu làm việc còn biết mắng chửi người, nhưng những chỗ tốt anh cho, cậu chưa bao giờ thiếu.
Gần như cậu muốn cái gì anh ấy sẽ cho cái đó, nếu quá đáng quá thì anh ấy sẽ đánh một trận rồi lại cho, chứ đừng nói chi đến một túi kẹo nhỏ.
Diêm Đông Lâm cầm cốc giấy uống một lần từ phòng nghỉ lên uống một hớp, "Anh, cái kẹo này ngọt quá".
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông nhìn Diêm Đông Lâm, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Thấy sắc mặt anh trai tối sầm xuống, trái tim Diêm Đông Lâm đập cái thịch thật to.
Ôi đệt! Tình huống gì thế này!
Chẳng lẽ...
Diêm Đông Lâm nhanh chóng nhìn về phía túi kẹo Alpes.
Chẳng lẽ túi kẹo này có độc!
Sắc mặt Diêm Đông Lâm hốt hoảng: "Anh! Cái kẹo này có vấn đề?!"
Cậu còn trẻ, cậu còn tương lai xán lạn, cậu không thể giải thoát bởi một túi kẹo ngọt. Cậu chưa được thăng chức trong bộ phận bảo vệ, cậu chưa được ra ngoài chơi đùa cùng các chị gái, cậu còn chưa được nhìn thấy anh trai cậu thoát cõi đời chó FA.
Diêm Quan Thương nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, trong lúc nhất thời cảm thấy đầu đau đớn. Hắn bực bội mở miệng: "Không có".
Diêm Đông Lâm nghe xong nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì tốt rồi".
Chỉ cần thân thể khỏe mạnh thì tất cả đều ổn.
Nhưng mà hơi thở còn chưa thở phào xong xuôi, cậu đã nghe thấy anh trai cất tiếng buốt lạnh: "Ăn ngon chứ?"
Lông mày Diêm Đông Lâm giật một cái, chỉ trong nháy mắt cậu đã phát hiện ra, đây chính là một câu hỏi mất mạng.
Mặc dù bình thường Diêm Đông Lâm không có mắt nhìn không hiểu chuyện, nhưng mỗi lần cận kề bên áp lực của anh trai cậu vẫn nhận ra được. Dù sao người quen tay thì việc cũng thành thạo, trước kia ăn đòn nhiều cũng không phải là ăn một cách vô ích.
Nhưng cậu không biết mình nên trả lời thế nào, sợ đáp sai sẽ bị đánh. Diêm Đông Lâm suy nghĩ, cau có mặt mày: "À..."
Hiện giờ cậu mới ý thức được, anh cậu muốn giữ túi kẹo này lại.
Diêm Đông Lâm li3m môi, chọn đáp án theo cậu nghĩ là có hậu quả nhẹ nhàng nhất: "Không ngon ạ".
Kẹo không ngon, thế thì có lẽ anh trai cậu sẽ không còn mong nhớ giữ nó nữa.
Vừa dứt lời, Diêm Đông Lâm lại bắt đầu tìm lời bổ sung: "Anh, cái kẹo này không ngon đâu, anh đừng ăn nhé".
Diêm Quan Thương: "Ai nói tao muốn ăn?"
Diêm Đông Lâm:?
Thế anh định làm thế nào.
Não bộ Diêm Đông Lâm nhanh chóng hoạt động: "Mặc dù cái kẹo này ăn không ngon, nhưng nếu anh để nó hết hạn sử dụng thì quá lãng phí. Em tuân thủ nguyên tắc không được lãng phí đồ ăn, không phải do miệng em thèm ăn đâu, với lại anh à, nếu không ăn để đến khi hết hạn, chẳng lẽ anh định đem theo nó vào trong quan tài?"
Diêm Đông Lâm cười ha ha, giọng điệu khôi hài.
Diêm Quan Thương lạnh mặt, khoanh tay nhìn cậu.
Diêm Đông Lâm:...
Ôi đệt, anh định mang vào quan tài thật ạ?!
Diêm Đông Lâm rụt cổ, không dám ngó nét mặt anh trai nữa, nhỏ giọng nói: "Anh, anh có biết không?"
Diêm Quan Thương lạnh lùng: "Biết gì?"
Diêm Đông Lâm: "Món ăn phải chia sẻ mới là món ăn ngon nhất".
Diêm Quan Thương:...
Rầm ---
Diêm Đông Lâm cầm vỏ kẹo trên tay, ngây như phỗng đứng trước cửa phòng làm việc.
Lúc này Ngụy Mẫn đi sang, Diêm Đông Lâm đứng đó nhìn thấy cô, mặt mày lập tức lộ ra nỗi suy sụp, đúng là chị Mẫn của mình rồi, chị ấy đến an ủi mình kìa.
Diêm Đông Lâm: "Chị ơi~~"
Ngụy Mẫn vung tay lên, Diêm Đông Lâm bị đẩy đập vào tường: "Tránh ra, chắn đường".
Nói xong, cô đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
Diêm Đông Lâm:...
Một người hai người đều đối xử như thế với cậu!!!
Cậu vốn định lên đây xin tăng lương, ai ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng đã chọc anh trai giận. Mà cũng may cậu chưa kịp nhắc đến chuyện tiền lương, nếu cậu nhắc đến rồi, tiền lương của cậu không chỉ thấp hơn người khác năm trăm nữa đâu.
Có khi đi làm còn không được đồng lương nào nữa ấy!
Cái tầng hai mươi hai lạnh buốt này cũng chỉ còn một chỗ duy nhất làm lòng người ấm áp thôi.
Diêm Đông Lâm lạch bạch chạy về vị trí bàn làm việc của Tô Chiết.
Lúc này Tô Chiết đang vùi đầu xử lý công việc, liếc mắt thấy Diêm Đông Lâm chạy sang đây, anh mở miệng: "Sao thế?"
Diêm Đông Lâm vác ghế ngồi xuống bên cạnh anh: "Không có gì ạ".
Sau đó cậu không nói gì nữa, nhưng lại chăm chú nhìn Tô Chiết không rời.
Tố chất tâm lý của Tô Chiết rất mạnh, bị người nhìn chằm chằm cũng không cảm giác mất tự nhiên gì.
Nhưng nhìn thần thái bình thản ung dung của anh, Diêm Đông Lâm càng cảm thấy nghẹn họng đến hốt hoảng, chẳng lẽ anh ấy không có gì muốn trò chuyện với cậu sao.
Cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, cậu mở miệng: "Trợ lý Tô, miệng anh là do anh trai em gặm thật đấy à?"
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, ngòi bút nhọn trong tay Tô Chiết quẹt ra một nét dài trên mặt giấy.
Diêm Đông Lâm co rúm người lại: "Hay là... hay là em đi in cho anh một bản khác nhé?"
Tô Chiết:...
Tô Chiết nhã nhặn từ chối: "Không sao, vẫn còn bản dự phòng".
Thấy sắc mặt đối phương không có chút hoảng hốt nào, Diêm Đông Lâm vội vàng nhìn trái ngó phải, sau đó nhỏ giọng, thầm thì: "Anh, hai người yêu đương rồi hả?"
Tô Chiết khôi phục dáng vẻ bình thường, nhìn sang Diêm Đông Lâm: "Cậu Diêm tò mò lắm hả?"
Em rất rất tò mò đó! Được chưa!
Nhưng Diêm Đông Lâm không hề biểu hiện ra bên ngoài, cũng không trả lời, mà chọn con đường vòng khác: "Thực ta em cảm thấy hai người yêu đương rất tốt đó".
Kỳ nghỉ đông sắp đến rồi, cậu phải nhanh nhanh chóng chóng chào hàng anh trai đi thôi.
Hai cái người này có quan niệm thời gian làm việc quá nặng, đi làm chính là đi làm, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ chuyện khác. Mỗi ngày ở cùng một chỗ đến tám chín tiếng, đoán rằng cũng chỉ nói chuyện tình cảm được hơn mười phút là cùng.
Thế thì sao có thể được, ít nhất Diêm Đông Lâm cũng thấy không vừa mắt.
Diêm Đông Lâm ngồi sát vào bên cạnh Tô Chiết, lén la lén lút nói: "Thật ra anh trai em tốt lắm đấy, ngoại trừ anh ấy coi thường người khác, tự cao tự đại, tính tình không ra gì, lúc nào cũng mặt lạnh, không có tình yêu thương thì đúng thực là không có khuyết điểm nào".
Tô Chiết:...
Anh yên lặng quay đầu liếc Diêm Đông Lâm một cái, "Thật sao?"
Diêm Đông Lâm vỗ ngực đảm bảo: "Đương nhiên rồi, mà anh yêu đương với anh ấy có rất nhiều chỗ tốt luôn".
Tô Chiết nhíu mày: "Ví dụ?"
Diêm Đông Lâm: "Mua một tặng một."
Tô Chiết:?
Diêm Đông Lâm: "Anh yêu đương với anh trai em, thế thì anh cũng không khác gì anh trai em rồi".
Nói xong, cậu ngượng ngùng cúi đầu: "Đột nhiên có thêm một cậu em tri kỷ biết bao".
Tô Chiết sững sờ, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa: "Thế à".
Diêm Đông Lâm:...
Tại sao cậu lại cảm thấy anh ấy không hề muốn.
Nói xong một đống lời, Diêm Đông Lâm xuống tầng quay về bộ phận làm việc.
Sau khi Diêm Đông Lâm đi, điện thoại trên bàn Tô Chiết có tin nhắn tới.
Tiểu Điềm Điềm: "Tô Chiết! Cậu có nghe nói chưa?!"
Tô Chiết trả lời: "?"
Tiểu Điềm Điềm cảm xúc dâng trào, bùm bùm gõ chữ: "Con phố chỗ tôi một mực không yên ổn cả tháng nay, đêm hôm qua đã xảy ra một vụ cướp! May mà tối qua cậu không sang".
Tô Chiết bình tĩnh trả lời: "Tôi biết".
Tiểu Điềm Điềm ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Tô Chiết: "Bởi vì tôi có tham dự".
Tiểu Điềm Điềm:?
Tiểu Điềm Điềm:!
Tiểu Điềm Điềm: "Vậy cậu sao rồi, có bị thương không, hiện giờ thế nào, vào bệnh viện chưa, chân gãy rồi hả, cánh tay vẫn còn chứ?"
Tô Chiết:...
Tô Chiết: "Vẫn ổn, không bị thương, cảnh sát đến kịp".
Tiểu Điềm Điềm: "Gần đây đừng đến tìm tôi nữa, an toàn quan trọng hơn".
Tô Chiết: "Không sao đâu, kẻ cướp mới bị bắt, trong thời gian ngắn sẽ không có ai tự đem bản thân mình ra cá cược mà đi cướp nữa. Con phố bên anh sẽ bình yên một khoảng thời gian".
Nói xong, anh lại nhắn tối nay anh sẽ sang. Sau đó anh đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu công việc.
Buổi chiều Chu Trạch Tường đến tìm người, vừa đi vào phòng làm việc đã đặt thiệp mời nền đỏ chữ vàng cùng với một gói kẹo cưới được đóng gói xinh đẹp xuống mặt bàn làm việc của Diêm Quan Thương.
Khó có khi Diêm Quan Thương không do dự, thoát ra khỏi trạng thái làm việc ngay.
"Khoảnh Dao?"
Một tháng trước hắn đã biết tin Khoảnh Dao chuẩn bị kết hôn.
"Đúng thế". Chu Trạch Tường: "Con nhóc này bảo là muốn kết hôn, chọn được ngày lành tháng tốt ngay trước thềm năm mới, hiện giờ đang bận rộn đi phát thiệp cưới".
Mấy người bọn họ có tình cảm cùng nhau lớn lên từ bé, tình nghĩa vẫn còn ở nơi đó, Khoảnh Dao nói cô chuẩn bị kết hôn, trong lòng hai người họ ai cũng vui mừng.
Chu Trạch Tường ngồi xuống ghế sofa: "Đứa nào thay mặt đám bạn thân chúng ta lên phát biểu đây?"
Diêm Quan Thương nhìn cậu ta, Chu Trạch Tường cũng nhìn hắn.
Chu Trạch Tường: "Dù sao cũng không thể để lão Hoắc lên, nó mà lên thì chỉ có nước đọc văn học thiếu nhi thôi".
Chủ yếu hai người bọn họ đều là hai thằng đàn ông thô lỗ, mặc dù chơi cùng Khoảnh Dao từ khi còn bé, nhưng họ chưa từng coi cô là con gái. Thế nhưng trong lòng Khoảnh Dao lúc nào cũng cất giấu hình tượng một cô gái đoan trang xinh đẹp, hai người bọn họ một đứa thì không có hình tượng nghiêm túc gì, một đứa thì mặt mày thối hoắc, đến một buổi lễ nhiều người như vậy, không kể đến những người ngoài, chỉ xét người trong nhà thôi, cũng đã đủ sợ làm Khoảnh Dao mất mặt rồi.
Sau khi Chu Trạch Tường rời đi, Diêm Quan Thương mở thiệp cưới ra, nhìn ngày tháng trên thiệp, thời gian được ấn định vào một ngày trước khi kỳ nghỉ đông của công ty bắt đầu.
Buổi chiều, gần như vừa đến thời gian công việc tan tầm, Diêm Quan Thương đã đứng dậy khỏi bàn làm việc đi ra ngoài, đúng lúc Tô Chiết đang thu dọn đồ đạc.
Có lẽ cả hai đều nhớ tới cái thơm thân mật ban sáng, trong lúc nhất thời đôi bên nhìn nhau, ánh mắt lập tức dịch sang nơi khác, đều hơi xấu hổ.
Giọng điệu Diêm Quan Thương mất tự nhiên: "Bên ngoài tuyết đang rơi, để tôi đưa cậu về".
Tô Chiết không từ chối.
Hai người ngồi trong xe không nói tiếng nào, chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay đã kéo mối quan hệ họ lại gần nhau hơn hẳn. Dựa theo trình tự thông thường, kế tiếp chỉ cần một trong hai mở miệng nói ra thì hoàn toàn có thể xuôi chèo mát mái ở cùng một chỗ.
Nhưng đầy đầu Diêm Quan Thương toàn là nội dung cuốn, sách bảo khi thổ lộ thì phải tạo cho đối phương một cảm giác nghi thức khắc sâu trong ký ức, như vậy sau này tình cảm mới vững bền hơn.
Trước nay Diêm Quan Thương làm việc gì cũng quả quyết, nhưng trong phương diện tình cảm hắn dốt đặc cán mai, hắn không biết nếu mình cứ qua loa ngỏ lời với Tô Chiết, không biết người ta có thất vọng về hắn không.
Ngón tay thon dài của người đàn ông như có như không gõ xuống. Đến địa điểm, Tô Chiết tháo dây an toàn xuống xe, ánh mắt Diêm Quan Thương vẫn chăm chú dõi theo anh.
Tô Chiết nhận ra: "Sếp Diêm, còn chuyện gì nữa không?"
Diêm Quan Thương quay đầu sang chỗ khác: "Không có".
Tô Chiết: "Thế thì ngài mai gặp lại".
Diêm Quan Thương có chút không cam lòng "ừ" một tiếng.
Thấy người rõ ràng đang mất tự nhiên, Tô Chiết khẽ mỉm cười, xuống xe. Đợi đến tận khi chiếc xe đã đi xa, anh mới quay người đi về phía cửa hàng của Tiểu Điềm Điềm.
Nhưng đến trước cửa tiệm anh lại cảm thấy kỳ lạ, cửa tiệm bình thường lúc này đèn đuốc đã sáng trưng, hôm nay cửa cuốn lại kéo sập xuống.
Trưa nay Tô Chiết đã báo trước mình sẽ tới thăm.
Anh đưa tay ấn xuống chuông cửa.
Dinh dong! Dinh dong...
Tiếng chuông cửa vang lên trong bóng tối, Tô Chiết thấy không có phản ứng gì, cầm điện thoại di động gọi đi, nhưng gọi mấy cuộc đều thông mà không ai nhấc máy.
Chẳng lẽ Tiểu Điềm Điềm không ở trong tiệm?
Ngay lúc Tô Chiết định quay người đi ra ngoài thì lại nghe được một âm thanh trầm đục phát ra từ trong tiệm.
Gần đây con phố này không được yên tĩnh.
Con ngươi Tô Chiết co lại, dùng tay đập mạnh lên cửa cuốn.
"Bạc Điềm! Bạc Điềm!!!"
Cửa cuốn truyền ra tiếng vang rất to, Tô Chiết đứng bên ngoài cửa, đang định lấy điện thoại gọi cho cảnh sát thì cửa cuốn bỗng bị kéo lên từ bên trong.
Không đợi anh tỉnh táo lại, một giây sau cổ áo anh liền bị tóm chặt. Tô Chiết lập tức bị người đi ra nhấc cổ lên.
Người đàn ông sắc mặt cực kỳ khó coi, cánh tay cơ bắp khỏe mạnh, bầu không khí quanh người đầy áp lực, áo sơmi trên thân xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có một cúc áo đã cài nhầm.
Con ngươi Tô Chiết co chặt.
Diêm Mãng...
Bình luận facebook