Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Các sinh viên lớp 2 Kinh Tế Đối Ngoại đã quen với việc Doãn Đường Diêu đi học đầy đủ, mặc dù lần nào anh cũng đến muộn, hơn nữa lần nào cũng dùng chân đá vào cửa để mở ra.
Các sinh viên trong lớp cũng dần dần quen với việc Tiểu Mễ giúp Doãn Đường Diêu chép bài, khi thầy giáo hỏi cô thì thầm giúp anh trả lời, Doãn Đường Diêu đánh nhau với người khác cô đến can đồng thời xin lỗi thay anh, khi Doãn Đường Diêu bắt nạt cô dường như cô luôn nở một nụ cười tỏ vẻ không có chuyện gì.
Cho nên khi đến tiết Tài Nguyên Nhân Lực, Doãn Đường Diêu nộp bài luận, rồi rất lưu loát trả lời câu hỏi về bài luận của thầy giao, các sinh viên cũng chỉ biết trợn tròn mắt, không thể hiện thái độ kinh ngạc quá lớn.
Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ đang yêu nhau ư?
Những người "bạn gái cũ" của Doãn Đường Diêu ở học viện Pháp Luật đến phòng học của lớp họ, dùng ánh mắt tò mò nhìn Tiểu Mễ 5 phút, rồi hỏi cô về chuyện đó.
Kết quả của họ là bị Doãn Đường Diêu dùng quyển sách ném thẳng vào mặt làm lệch cai mũi vừa làm xong ở thẩm mỹ viện.
Thế là, vấn đề đó chẳng có ai dám hỏi nữa.
Cho đến một buổi chiều----
"Đây là Trịnh Hạo Dương, vừa chuyển đến từ đại học Thanh Viễn, mọi người hoan nghênh."Thầy chủ nhiệm mỉm cười giới thiệu sinh viên nam đang đứng trên bục giảng.Anh cao khoảng 1m90, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng......
Tiểu Mễ thẫn người nhìn Doãn Đường Diêu, trong lớp một vài sinh viên thì thầm bàn tán, ngoài cửa sổ chim tung cánh lay động cành lá, cô đang rất hoang mang.
Trên bục giảng, ánh mắt của Trịnh Hạo Dương đã tìm thấy cô.
Ánh mắt anh sáng lên.
Anh nhìn cô.
Cô nhìn anh, sắc mắt vẫn hơi xanh xao, răng cắn lên môi, ngón tay nắm chặt lấy chiếc bút, thất thần, "rẹt-----", ngòi bút vạch một đường dài lên quyển vở.
Còn bên cạnh cô.
Doãn Đường Diêu đang gục mặt ngủ, hơi thở đều đặn, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, không biết rằng là có một sinh viên mới chuyển đến.
"Trịnh Hạo Dương, em tự tìm chỗ ngồi, sắp đến giờ vào học rồi."Thầy chủ nhiệm nói rồi rời khỏi phòng học.
Lớp 2 Kinh Tế Đối Ngoại bắt đầu sôi nổi bàn luận, việc kỳ lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.Tiểu Mễ giữa học kỳ chuyển đến đã là một điều là rồi, không nghĩ rằng là lại còn có điều kỳ lạ hơn nữa! Còn cách kết thúc học kỳ có một tháng, sức hút của Thánh Du trở nên mạnh mẽ từ lúc nào.Ha ha, hay là sự nổi tiếng của Thanh Viễn chỉ là hư danh.
Trịnh Hạo Dương đi xuống dưới lớp.Anh không để lộ biểu cảm gì, nhưng đôi mắt vẫn đề lại cho người khác ấn tượng mạnh mẽ....
Các nữ sinh có đôi chút hứng khởi, từng người một dọn dẹp đồ trên bàn của mình, hy vọng rằng anh sẽ đến ngồi cạnh mình.
Ánh mắt anh căn bản không quan tâm đến điều đo.
Anh đi thẳng xuống cuối lớp.
Tiểu Mễ có thể cảm nhận thấy tiếng bước chân anh đang bước đến, từng bước từng bước.Cô cố gắng hít thở, tay nắm chặt bút, tuy nhiên không biết có phải do dùng lực quá mạnh hay không, chiếc bút từ trong tay rơi xuống, nảy trên bàn một lúc, rồi rơi "cộp" xuống đất.
Chiếc bút mực lăn dưới đất.
Một đôi giày da đen bóng, chiếc bút máy dừng lại trước đó.
Trịnh Hạo Dương nhặt chiếc bút lên.
Không biết vì sao, khi anh lấy thân người cao một mét chín mươi cúi xuống nhặt chiếc bút, rất nhiều sinh viên nữ trong lớp đột nhiên có cảm giác run lên.
Anh đưa chiếc bút cho cô.
"Cảm ơn."Tiểu Mễ thì thầm nói, không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi cô đưa tay lên để lấy chiếc bút, anh lại cầm rất chặt, rất rất chặt, cảm giác như mãi mãi không muốn buông ra.Cô sững người, ngón tay vẫn để trên chiếc bút.Khoảng hai ba giây sau, anh nắm tay cô lên, đặt chiếc bút máy vào lòng bàn tay cô, sau đó gập bàn tay cô lại.
Tay anh thật lạnh.
Tiểu Mễ cắn chặt môi, cuối cùng ngẩng đầu lên.Đôi mắt anh buồn buồn, cảm giác như bị ai đó làm tổn thương.
Anh im lặng quay người bước đi.
Ngồi sang chỗ trống bến cạnh, Anh và Tiểu Mễ chỉ cách nhau một chỗ đi lại.Im lặng, anh bắt đầu sắp xếp sách vở.
"Này! Kia là ai?"
Doãn Đường Diêu hét lên, mẹ kiếp, vừa mở mắt ra đã thấy thằng đó nắm chặt tay Tiểu Mễ! Lại dám nắm tay cô! Còn cô lại thể hiện một bộ mặt thất thần.
Tiểu Mễ giật mình:"Anh dậy rồi a?"
"Tôi hỏi cô thằng kia là ai?! "Doãn Đường Diêu trừng mắt, chuẩn bị cáu tiết.
"À.....anh ta....."Cô do dự, cố gắng mỉm cười, "cậu ấy là sinh viên mới chuyển đến."
"Đến từ đâu?"
"......Thanh Viễn."
Lại là Thanh Viễn.Doãn Đường Diêu dò xét:"Cô quen nó à?"
Tiểu Mễ cúi đầu nhìn vở, giả vờ ngốc nghếch:"À, thầy giáo vừa giới thiệu rồi."
"Mễ Ái! "
Tiếng hét của Doãn Đường Diêu làm cả lớp quay lại nhìn, thầy giáo Tài Chính Quốc Tế vừa bước vào cũng giật mình.
Trịnh Hạo Dương quay đầu nhìn Doãn Đường Diêu, ánh mắt thách thức.
Doãn Đường Diêu cũng trừng mắt nhìn.
Trong sự yên lặng, các sinh viên dường như có thể nghe thấy tiếng hai ánh mắt chạm nhau.
"Vào học! Chào thầy giáo! "
Lớp trưởng Thành Quyên đứng dậy chào giáo sư, các sinh viên khác cũng chào theo.Trịnh Hạo Dương quay đầu lại, chuyên tâm nghe giảng.
Tiểu Mễ kéo áo Doãn Đường Diêu, thì thầm nói:"Vào học rồi."
"Vào học thì sao! "Anh tức giận, "Nói đi, thằng đó là ai?! "ánh mắt cô nhìn hắn, chắc chắn không phải là vừa mới quen biết.Đặc biệt là ánh mắt thằng kia nhìn Tiểu Mễ, thật sự là không thể nhịn được!
"Em phải chép bài....."Tiểu Mễ nói càng nhỏ.
"Ghi chép cái gì! "
"Chép bài đầy đủ, sau này khi anh ôn tập kiểm tra, mới có thể có cơ hội đạt kết quả cao hơn."Cô cười dễ thương.
"Ma nó thèm quan tâm."Anh lẩm bẩm, đối mặt với nụ cười của cô, cơn giận trong người anh bất ngờ tiêu tan.
"Anh cũng đừng ngủ nữa, thầy giáo Tài Chính dạy rất hay."
"Muốn chết à! Cần cô phải lo cho tôi! "Doãn Đường Diêu lại trừng mắt nhìn, rồi lại gục mặt xuóng bàn.À, ánh nắng buổi chiều quá nhức mắt, không phù hợp nghe giảng, chỉ hợp với ngủ.
"Ngủ quá nhiều sẽ biến thành lợn...."Cô thì thầm.
"Binh! "
Một cái gõ lên trán cô!
Tiểu Mễ oán, ồ, anh ta không ngủ à, sao lại nghe thấy được.
Doãn Đường Diêu đang nằm ngủ nở một nụ cười lớn, giống như một đứa trẻ.Tiểu Mễ im lặng nhìn anh, lời giảng của thầy giáo toàn bộ bay qua tai cô.
Cô đang nghĩ chỉ muốn ở bên anh như thế này.
Yên yên tĩnh tĩnh ở bên cạnh anh.
Tiết học buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Doãn Đường Diêu ngủ cả buổi chiều, anh lồm cồm ngồi dậy, cả người nhức mỏi.Anh vươn người để cho đỡ nhức, rồi nói với cô:"Tý nữa đưa cô đến một nơi."
Tiểu Mễ cất sách vở:"Chỗ nào?"
"Đi thì biết! Hỏi nhiều thế! "Anh khó chịu nói, sau đó nhìn cô.Cô mặc một cái váy dài màu trắng, mái tóc ngắn bóng mượt, tron ánh nắng, cả người dường như đang trong suốt."Cô...."
"Sao vậy?"
"À, hôm nay rất xinh."Giọng nói anh rất hàm hò, Tiểu Mễ suýt chút nữa nghe không rõ.
"À, ha ha."
"Tại sao luôn mặc màu trắng?"Ngoại trừ lần đầu tiên "hẹn hò" cô mặc cái váy xanh anh đưa, cô hình như luôn chỉ thích mặc màu trắng.
"Màu trắng, là màu của thiên sứ."Cô mỉm cười.
"Thiên sứ?"Tại sao cô luôn thích nói cái điều vớ vẩn này ra.
"Vâng.Thiên sứ là trong sáng không tỳ vết, cho nên họ thích màu trắng, nếu như mặc quần áo màu trắng, thiên sứ tìm ra sẽ dễ hơn."
"Tìm cái gì?"Doãn Đường Diêu chẳng hiểu sao cả, tại sao càng ói càng không hiểu nổi.
"Tiểu Mễ."
Một giọng nói trầm như đêm tối xen vào.
Tiểu Mễ run tay, quyển vở"bộp" rơi xuống đất.Cô hoang mang cúi xuống nhặt, trời ơi, thật vô tích sự, tại sao lại có thể vụng về như vậy.
Hai bàn tay cùng lúc xuất hiện trước mặt cô.
Cô sững người.
Một bàn tay tranh lên trước mặt cô nhặt quyển vở lên, "Bộp" ném vào người cô, sau đó một cái gõ mạnh quen thuộc tìm đến trán của cô.
"Vụng về thật! Tý nữa gặp bạn tôi, đừng có như thế nữa, hiểu không! "Doãn Đường Diêu tức giận.Từ khi sinh viên mới chuyển đến, cô bắt đầu không bình thường, trong đó chắc chắn có trò gì đó.
"Vâng."
Tiểu Mễ gật đầu, do dự mỉm cười.
Xin lỗi cô ấy."
Trịnh Hạo Dương đứng trước mặt Doãn Đường Diêu, chiều cao một mét chín mươi có cái gì đó tạo cảm giác cho người đối diện phải khiếp sợ, anh uy hiếp Doãn Đường Diêu, ánh mắt lạnh lùng.
"Mày là cái quái gì! "Doãn Đường Diêu nổi giận.
"Cô ấy không phải là người mà mày có thể bắt nạt."Trịnh Hạo Dương nhìn vết đỏ trên trán Tiểu Mễ, trong lòng đau nhói, "Xin lỗi cô ấy đi! "
"Mình không sao! Không đau mà! "Tiểu Mễ vội vàng nói.
"Cô ấy với mày có quan hệ gì! Doãn Đường Diêu nhìn Tiểu Mễ, "Bạn gái của tao, tao thích bắt nạt cô ấy, liên quan gì đến mày! "
"Bạn gái?....."
Một ánh mắt đau đớn chầm chậm quay sang nhìn Tiểu Mễ.
"Em ----là bạn gái của nó?"
Tiểu Mễ cắn chặt môi, trong ánh mắt đau đớn của Trịnh Hạo Dương, đột nhiên cô không thở được.
Vẫn còn một số sinh viên trong lớp vẫn chưa ra về, họ tò mò quan sát ba người cuối lớp.Doãn Đường Diêu đầy vẻ tức giận, Trịnh Hạo Dương có vẻ đang đau khổ, đứng giữa họ, Tiểu Mễ trông thật nhỏ bé.
Ánh nắng buổi chiều rọi khắp phòng học.
Lá cây bên cửa sổ trong suốt thơm ngát.
Doãn Đường Diêu chầm chậm quay đầu lại, anh trừng mắt nhìn Tiểu Mễ đang yên lặng:"Này! Cho tôi biết, cô có phải là bạn gái của tôi không! "
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mễ như thế này.
Sắc mặt cô nhợt nhạt dường như linh hồn đã bay mất, cô đứng đó, trong ánh nắng, nhưng dường như lại không có cách nào đưa tay chạm vào được.
"Có nghe thấy không! Nói cho nó biết! "Doãn Đường Diêu trong lòng có vẻ hoang mang, anh bắt đầu lắc mạnh vai cô.
"Buông cô ấy ra! "
Trịnh Hạo Dương giữ chặt tay anh lại.
"Bốp----! "
Doãn Đường Diêu vung tay đấm thẳng vào mặt Trịnh Hạo Dương.
"Hạo Dương! "Tiểu Mễ kinh hãi, đỡ lấy Trịnh Hạo Dương.Lúc đó, cô đã lấy lại tinh thần, dùng sức hít thở, để bản thân bình tĩnh lại.
Máu mũi chảy ra.
Tiểu Mễ vội lấy khăn giấy ra giúp anh cầm máu.Anh giữ chặt khăn giấy, cũng giữ chặt lấy ngón tay cô.Cô bất ngờ, vội vàng buông tay ra, có chút lo lắng nhìn Doãn Đường Diêu.
Nhưng Doãn Đường Diêu lại bình tĩnh khác thường.
Anh lạnh lùng quan sát Tiểu Mễ và Trịnh Hạo Dương:"Cô và nó trước đây quen biết nhau?"Câu nói này không phải là câu hỏi, là trần thuật.
"Tao và cô ấy từ nhỏ lớn lên với nhau."Trịnh Hạo Dương trầm giọng nói.
"Im miệng! Tao hỏi cô ấy! "Ánh mắt Doãn Đường Diêu lạnh lẽo như dao, nhìn thẳng vào Tiểu Mễ, "Nói đi! "
"....Vâng."
"Nó thích cô?"
Tiểu Mễ hoang mang.Cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Tao có thích cô ấy hay không, không liên quan đến mày."Trịnh Hạo Dương nắm chặt vai cô, nói:"Có phải nó không?Có phải nó có....."
"Trịnh Hạo Dương! "Tiểu Mễ kinh hồn ngắt lời anh.
Trịnh Hạo Dương cười khổ:"Trên đời lại có chuyện như thế này...."
"Mễ Ái, "Doãn Đường Diêu từng câu từng chữ, "cho tôi biết, giữa cô và nó là quan hệ gì?"Máu trong người anh như ngừng chảy, anh cảm thấy mình giống như một thằng ngốc nhất trên thế gian này.
"Em....."Tiểu Mễ biết là anh hiểu lầm, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Trịnh Hạo Dươg làm cô trở nên hỗn loạn.Cô với Trịnh Hạo Dương là quan hệ gì?Nói anh ấy là bạn thân nhất của Dực?Nói là anh yêu cô?.....
"Em và anh ấy trước đây là bạn học."
Cuối cùng cô cũng nghĩ ra câu nói này, cúi đầu xuống.
"Chỉ là bạn học?"Doãn Đường Diêu nghi ngờ, bóng dáng của cô và thằng đó bên cạnh nhau, làm anh tức giận đến mức muốn đấm hắn thêm nhiều lần nữa.
"Vâng."Cô miễn cưỡng gật đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô.
Cô đang lừa anh.
Đây là lần đầu tiên cô lừa anh, hay là cô luôn luôn lừa anh?!
"Đi với anh."
Trịnh Hạo Dương không muốn nghe thêm nữa, anh nắm lấy tay cô, đi ra phía cửa lớp.Tiểu Mễ vùng vẫy, không được, cô không được đi, Doãn Đường Diêu đã tức giận rồi, sự lạnh lùng chưa bạo phát của anh còn đáng sợ hơn cả đánh người.
"Bỏ em ra! Hạo Dương! Em không thể đi, em có việc....."Cô cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của anh.
"Em có chuyện gì?! Tiếng nói của Trịnh Hạo Dương cũng trở nên đáng sợ vô cùng.
"Em...."
Tiểu Mễ cắn chặt môi, cô quay sang nhìn Doãn Đường Diêu đang đứng cuối lớp.
Doãn Đường Diêu trơ trọi đứng đó.
Ánh nắng chiếu lên người anh run run in bóng lên mặt đất.
Chiếc khuyên trên mũi phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Anh lạnh lùng nhìn cô.
"Nếu như cô đi với nó, đừng có nhìn mặt tôi nữa."
Tiếng nói của anh còn lạnh lùng hơn hơi lạnh của kim cương.
"Anh cũng có chuyện muốn nói với em! "Trịnh Hạo Dương kiềm chế phẫn nộ, "Nếu không muốn đi với anh, thế thì chúng ta sẽ nói trong phòng học! "Tại sao, chỉ là một thằng mới quen biết chưa đầy một tháng, em lại bảo vệ như vậy.
"Anh-----! "Tiểu Mễ hoang mang.Trong mắt Trịnh Hạo Dương, cô nhìn thấy sự đau đớn không tả.Anh.....anh có thể gây ra bất cứ điều gì.....
Trịnh Hạo Dương kéo cô ra khỏi lớp, cô thậm chí còn không kịp giải thích với Doãn Đường Diêu.
Nhìn thấy cô và hắn rời đi, sắc mặt Doãn Đường Diêu nhợt nhạt, ngón tay anh nhè nhẹ run lên.
"Rầm----! "
Mặt đất vang lên một tiếng động rất mạnh!
Doãn Đường Diêu vung chân đá đổ chiếc bàn học trước mặt!
Trong lớp vẫn còn một vài sinh viên, họ sợ hãi thất thần.
"Nhìn cái gì! Cút hết đi----! ! "
° ° °
Cửa hàng kem lúc chập tối, ánh nắng chiều muộn xuyên qua cửa kính chiếu vào trong nhà.Trong cửa hàng không có nhiều người, chỉ có một vài khách, không khí rất yên tĩnh.Bên cạnh cửa kính có một chàng trai và một cô gái ngồi đó yên lặng rất lâu.Cốc nước lạnh trước mặt chàng trai chưa hề được đụng vào, cốc trà sữa nóng trước mặt cô gái cũng nguội lạnh từ lâu lắm rồi.
"Quay về với anh."
Trịnh Hạo Dương cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói buồn bã.Anh khong thể nhìn cô vì một nguyên nhân hoang đường mà làm những chuyện hoang đường như vậy.
"Không."
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra ánh sáng mạnh mẽ:
"Anh ta không phải là Dực! "
Tiểu Mễ nắm chặt ống mút trong tay:"Hạo Dương, anh quay về đi.Anh học rất giỏi, quay lại về Thanh Viễn chác là sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Trừ khi em quay về cùng với anh! "Trong ngữ khí không hề có bất cứ sự thương lượng nào.
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn anh.
Anh vẫn giống hệt như trước đây, chỉ cần là việc mà anh cho là đúng, sẽ không có sự nhượng bộ nào cả.
"Không."Cô nói với anh.
"Tiểu Mễ! "
Từ khi quen biết cô, cô đã nói với anh không biết bao nhiêu từ "không".Dực tuyệt vời như vậy, con người như vậy anh không thể đánh bại, anh cũng khong biết nói gì.Nhưng mà, Dực đã chết rồi, tại sao cô vẫn tiếp tục nói "không" với anh!
Tiểu Mễ im lặng hồi lâu.
"Anh quay về đi, hãy xem như là chưa bao giờ quen biết em."
Nói xong, cô đứng lên chuẩn bị bước đi.
Trịnh Hạo Dương nổi giận, anh nắm chặt lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô trở lại ghế ngồi! "Em muốn anh nói với em bao nhiêu lần nữa đây, em mới có thể nhớ được! Dực chết rồi! Cậu ấy đã chết rồi! Người đó không phải là Dực! ! Em có hiểu không?"
"Soạt----! "
Cốc trà sữa đổ thẳng vào mặt Trịnh Hạo Dương!
Dòng nước trên mặt anh chảy xuống, những hạt trân châu tàn nhẫn theo dòng nước rơi xuống......
Tiểu Mễ hít thở, cơn lạnh trong người làm cô không thể hít thở:"Em nói với anh, để em nghe thấy anh nói từ này một lần nữa, thì đừng có làm bạn của em nữa."
..........
.......
"Em không yêu Trịnh Hạo Dương! "
Cô lẩm bẩm, tức giận oán trách.Thật đáng ghét, tại sao cô và Dực lại là hàng xóm của Trịnh Hạo Dương, từ nhỏ đến lớn, anh luôn nhìn chăm chăm vào cô giống hệt như con chim ưng.
Anh ngồi trước máy tính tra tài liệu, nghe thấy tiếng nói của cô chỉ mỉm cười.
"Chúng ta sau này không quan tâm, không nói chuyện với anh ta được không?"Cô tức giận nói, cho một miếng thạch trái cây vào miệng.
Anh vẫn mỉm cười, trong một tháng cô luôn luôn ca thán với anh như vậy vài ba lần.
"Này! Đang nói chuyện với anh đấy! Em tức giận bây giờ! "Cô hét to vào tai anh, như muốn làm trở nên điếc.
Anh cười, cuối cùng cúng từ trước màn hình vi tính quay mặt lại.
"Lại chuyện gì vậy?"
Cô có chút đỏ mặt:"Cái đó....hắn....hắn dám.....hôn ngón tay của em! "Tức chết đi được! Tên Trịnh Hạo Dương đáng ghét muốn cô xem hắn đánh bóng rổ, bởi vì dù sao hắn cũng là bạn của Dực, cô miễn cưỡng ngồi xuống xem, trong tay còn giúp hắn ôm đống quần áo.Nhưng mà, khi kết thúc trận đấu cô đưa quần áo cho hắn, hắn lại dùng đôi mắt đáng ghét đó nhìn chăm chăm vào cô, cô đẩy đống quần áo về phía hắn, hắn lại dám-----cầm lấy ngón tay của cô và hôn lên đó!
Buồn nôn chết đi được!
Nhưng mà, ha ha, cô lập tức cho Trịnh Hạo Dương một cái tát!
Anh nhíu mày, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay, cầm ngón tay của cô lên, nhẹ nhàng giúp cô lau:"Tốt hơn chút nào chưa?"
"Vẫn cảm thấy buồn nôn! "
Anh hôn lên ngón tay cô, trong nụ hôn dường như có hương thơm của cây Tùng, tim cô dường như trong chốc lát biến mềm nhũn ngọt ngọt như thạch trái cây.Rúc người trong lòng anh, cô tìm thấy một tư thế thoải mái.
"Dù sao em vẫn ghét hắn."
"Cậu ấy thích em."
".....Em biết."Cô thượt mặt, từ nhỏ đến lớn Trịnh Hạo Dương đã tỏ tình với cô chính thức lẫn không chính thức mười mấy lần rồi."Cho nên em ghét hắn! "
"Hạo Dương là bạn của chúng ta."
"Không phải! "
"Em quên rồi à, năm đó bị bệnh phải nằm viện, đêm hôm đó phải đóng rất nhiều tiền viện phí, anh lấy tất cả tiền trong người ra nhưng vẫn không đủ.Em ở trong lòng anh đau đến chảy nước mắt, anh cầu xin ông bác sỹ đó thế nào, ông ta cũng bắt anh phải nộp đủ tiền...."
"Em căm thù cái bệnh viện đó! "Cô tức giận nguyền rủa.Cô còn nhớ, lúc đó Dực lo lắng cầu xin ông bác sỹ, Dực của cô, niềm tự hào của cô, cô có chết cũng không thể chịu được Dực đi cầu xin người khác.Nhưng mà Dực hoang mang lúc đó không nghe thấy lời phản đối của cô.
"May mà có Hạo Dương....."
"Hắn chỉ là nhà có tiền mà thôi."Cô bĩu môi
"Tiểu Mễ! "
"Được, được, "Cô đầu hàng, "bạn, bạn tốt, thế được chưa."
Anh lắc đầu cười:"Hạo Dương luôn luôn rất tố với em."
Cô nhấp nháy mắt, đột nhiên cười lớn:"Đúng vậy nhỉ, nghĩ kỹ lại, Hạo Dương đối với em rất tốt....hay là....."
"Sao?"
"Em thử hẹn hò với anh ta một thời gian xem sao."Hai mắt cô sáng lên."Được không?"
Anh nhìn cô.
Cô cười rạng rỡ.
Anh mỉm cười:"Được thôi."
Nụ cười của cô vụt tắt.Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận, nếu như ánh mắt có thể giống như phi đao, cô sẽ phi thẳng vào nụ cười đáng chết đó!
"Có gan thì anh nói lại một lần nữa! "
Cô muốn cắn anh! Hừ~~~~~thực ra anh không thích cô?Lại không ghen, lại không đố kỵ! Trong tiểu thuyết không viết như vậy! Anh đáng nhẽ sẽ lo lắng hốt hoảng ôm chặt cô rồi hét lên, không, không, em thuộc về anh!
"Ai yo! "Cô vì cười với tình cảnh trong tưởng tượng mà ho sặc sụa.
Anh xoa lưng cô, giúp cô dễ thở hơn.Vừa rồi cô còn tức giận nổ đom đóm mắt, bây giờ lại cười như vậy, anh lắc đầu cười nhẹ, nụ cười trên môi như ánh nắng chiếu qua vòm lá cây.
"Anh đáng nhẽ phải ghen chứ! "Cô lại bĩu môi, nhìn anh.
"Tại sao?"
"Bởi vì em muốn hẹn hò với người khác! "
Anh cười.
"Cười cái gì! Không được cười, nghiêm túc chút đi! "Cô tiếp tục trừng mắt nhìn anh."Chỉ cần anh làm cho em không vui, em sẽ.....sẽ....." cô cầm cốc thạch đã ăn hết một nửa lên, đanh đá uy hiếp anh, "một miếng thạch em cũng sẽ không cho anh ăn!"
Anh xoa xoa mũi, cười khổ:"Ừ."Anh cũng rất thích ăn thạch trái cây, mặc dù con trai thích ăn thạch trái cây có đôi chút kỳ là.
"Nói đi! "
"Bởi vì em sẽ không như vậy, cho nên anh không cần phải ghen."
"Kỳ lạ, tại sao em sẽ không như vậy?"
Anh cười nhạt:"Bởi vì, anh yêu em."
"....."
"Bởi vì, em cũng yêu anh."
"......."Ngón tay cầm cốc thạch trái cây của cô đột nhiên trở nên mềm nhũn.
"Trên thế giới này, người yêu em nhất là anh, người yêu anh nhất là anh."Anh ôm chặt cô, đặt nhẹ khuôn mặt lên đỉnh đầu cô, thở nhẹ, "Anh biết rằng em yêu anh, cũng giống như em biết rằng anh yêu em."
Gió ngoài cửa sổ thổi vào.
Anh nhẹ nhàng mềm mại ôm chặt cô.
Giây phút đó, chỉ có thể hạnh phúc nhắm mắt lại, để nụ cười hạnh phúc leo lên môi nhỉ! ! ! ! ! ! !
Nhưng mà------
"Nếu như em chết đi?"Cô mở to mắt, "Em chết đi anh có còn yêu em nữa không?"
Anh thở nhẹ.
Cô lo lắng nắm chặt cánh tay anh, ngước mắt lên:
"Em chết đi anh có đi yêu người khác không?Trước đây đọc một bài thơ của một thi sỹ, nói là sau khi vợ ông ta chết, vì để cho vợ ông ta yên tâm, ông ta muốn mỗi ngày còn hạnh phúc hơn cả lúc vợ còn sống, ngày hôm sau hạnh phúc hơn ngày hôm trước! Tức chết đi được! Còn nữa, trong tiểu thuyết và phim truyện cũng thường xuyên có chuyện như vậy, nói là trước đây người yêu hay vợ chết đi, sau đó nhân vật nam chính lại tìm một người khác, sau đó đôi nam nữ chết tiệt đó lại nói cái gì....., nếu như cô ấy dưới cửu tuyền có biết, nhất định sẽ rất vui vẻ thấy anh lại tìm thấy hạnh phúc, sẽ chúc phúc cho chúng ta.....Chết tiệt! Chết tiệt! "
Cô trừng mắt nhìn anh:
"Bùi Dực, em cho anh biết-----Em! Sẽ! Không! Vui! "
"Ừ, được."Anh chẳng biết nên khóc hay cười.
"Kể cả em chết đi, anh cũng không thể đi yêu người con gái khác, nghe thấy không! "Cô nghiến răng nói:"Vừa rồi anh nói, anh yêu em nhất, như thế vẫn chưa đủ! "
"......"
"Anh phải nói là 'chỉ' yêu em! Không được đi yêu người con gái khác! "
"Thế còn mẹ anh?"
"Vớ vẩn! "Cô đấm vào ngực anh, "Đừng có nói tránh! Em chết đi anh cũng không được đi yêu người con gái khác, nghe thấy không, nếu không em sẽ từ dưới đất chui lên, nửa đêm biến thành ma dọa anh! Hơn nữa sẽ tuyệt đối không chúc phúc cho anh! "
"Em."Anh buồn cười vuốt mái tóc ngắn của cô, tỉ mỉ lấy cảm giác, cô nhe nanh giơ vuốt lên giống như một con nhím dễ thương.
"Hứa với em! "
"Được."Anh nhìn cô, "Anh mãi mãi chỉ yêu một mình em."
Cô cười hài lòng:"Em cũng vậy."
"Không được, nếu như anh chết trước em, nhớ là phải tìm một chàng trai tốt yêu em."Ngón tay anh đặt lên môi cô, "Không được buồn, khong được khóc, không được chỉ yêu một mình ảnh, phải vui vẻ như bậy giờ, bởi vì Tiểu Mễ của anh cười rất đẹp.Phải nhớ rằng, anh sẽ chúc phúc cho hai người....chỉ cần, thỉnh thoảng có thể nhớ đến anh là được......"
"� ! Sao anh không nói là hoàn toàn quên anh đi?Như vậy anh sẽ càng vĩ đại hơn?"Cô bĩu môi, "Toàn như vậy, làm em cảm thấy mình như là một kẻ xấu, anh chính là người hoàn hảo như vậy, đáng ghét! "
Cô cười:"Anh không nỡ để em hoàn toàn quên anh đi.Nếu như em hoàn toàn quên anh đi, anh sẽ rất đau lòng.Em hãy đặt anh vào một góc trong trái tim em, một góc nhỏ bé nhất, anh đã rất hạnh phúc rồi."
"Không đời nào! "Cô đắc ý tiếp tục ngồi ăn thạch trái cây.
"......?"
"Làm gì có chuyện anh sẽ chết, anh chắc chắn sẽ chết sau em, "Cô do dự nhìn cái cốc không còn nhiều thạch, đấu tranh tư tưởng không biết có nên chia cho anh một ít không, "bởi vì anh sẽ không nỡ bỏ mặc em, ai chăm sóc em anh cũng sẽ không yên tâm.....Thôi, cho anh ăn thạch, chỉ được ăn một chút thôi đấy nhé....."
Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh làm cho rem cửa tung bay.
Cô cẩn thận đút thạch lên miệng anh:
"Một chút thôi đấy....."
.....
........
Trà sữa từ trên mặt Trịnh Hạo Dương chảy xuống, anh không lấy khăn lau, ánh mắt nhìn Tiểu Mễ, buồn buồn.
"Cậu ấy rõ ràng đã chết rồi."
Một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua cơ thể cô.Cô hít thở, mở túi xách tìm ví, rồi lấy ra tiền của một cốc trà sữa đặt lên bàn.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa.
"Thằng đó không phải là Dực! Nếu như nó biết được là em tiếp cận nó vì trái tim của nó, nếu như nó biết được nụ cười của em, sự quan tâm của em là vì người khác, thì sẽ như thế nào?! "Trịnh Hạo Dương đớn.
"Anh đang uy hiếp em?"
Tiếng nói của Tiểu Mễ rất nhẹ, nhẹ như một lời thì thầm bên tai.
Không biết vì cái gì, tiếng nói nhẹ như vậy của cô nhưng lại làm cho anh đột nhiên làm cho anh thất thần.Anh nhớ lại hồi nhỏ, cô luôn luôn cười đùa với Dực, còn khi nhìn thấy anh, cô lại luôn trừng mắt.
Cô đứng dậy, nói với anh:
"Em biết anh ấy không phải là Dực, nhưng mà, Dực và anh ấy là một."
Nói xong, cô rời khỏi cửa hàng kem.
Ánh nắng chiều muộn chiếu qua cửa kính vào trong, Trịnh Hạo Dương ngồi đó, không thể động đậy.Cô thậm chí còn không quay lại nhìn anh lấy một lần.
Cô luôn luôn không thèm nhìn anh.
Dù cho từ khi Dực ra đi, anh luôn luôn ở bên cạnh cô, anh muốn làm cho vui trở lại, anh muốn nụ cười lại nở trên môi cô.Nhưng mà, chỉ khi cô biết rằng trái tim của Dực đã được hiến cho một người tên "Doãn Đường Diêu", anh mới nhìn thấy trong mắt của cô ánh sáng.Cô chuyển đến Thánh Du, đến bên thằng đó, như thế, anh cũng chuyển từ Thanh Viễn đến Thánh Du, nhưng mà, cô đến một nụ cười hoan nghêng cũng không dành cho anh.
Cô lại cười với "nó".
Dù cho biết rõ ràng đó không phải là Dực, nhưng àm, cô tình nguyện nở nụ cười với một cái bóng, cũng không muốn chuyển ánh mắt đến với bản thân anh ư?
Trịnh Hạo Dương nhắm mắt lại.
Trà sữa lạnh lẽo chảy xuống sau gáy anh.
° ° °
Buổi chiều, ngoài cửa sổ mưa đang rơi nhẹ.Trong phòng học, đang là tiết học của thầy giáo Kế Toán Quốc Tế, , các sinh viên của lớp 2 Kinh Tế Ngoại Thương đang chăm chú ghi chép.
Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế nổi tiếng nghiêm khắc, mỗi học kỳ đều có rất nhiều sinh viên bị ông bắt phải thi lại, hơn nữa nội dung bài giảng của ông rất nhiều không có trong sách, phải ghi chép hết sức cẩn thận mới được.Ngoài ra, thường thì mỗi tiết học ông đều điểm danh, có một số sinh viên các khóa trước từng nói, bất kể bị ông điểm danh ba lần mà không có mặt, thì coi như đã thi trượt rồi.
"Câu hỏi này tôi mời một bạn sinh viên trả lời, "Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế cúi đầu xuống, mở danh sách lớp ra, các sinh viên cúi đầu chờ đợi, "Doãn Đường Diêu."
Ánh mắt thầy giáo nhìn xuống lớp.
"Doãn Đường Diêu?"
Tiểu Mễ quay xuống nhìn chỗ ngồi của Doãn Đường Diêu, cô cắn chặt môi, lông mày nhíu lại.Trịnh Hạo Dương cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Tiểu Mễ, ánh mắt buồn buồn.
Chỗ ngồi cuối lớp cạnh cửa sổ trống trải.
Một con chim sẻ bay đến, quay đầu về chỗ ngồi đó hót líu lo.
"Lại nghỉ học phải không."Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế không biểu cảm cầm bút lên định đánh dấu vào danh sách lớp, "Doãn Đường Diêu đã nghỉ học hai lần rồi."
"Anh ấy bị bệnh! "
Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy, lo lắng "giải thích" với thầy giáo.
"Bị bệnh?Bệnh gì?"
"Cảm lạnh."Đây là từ đầu tiên lóe lên trong đầu Tiểu Mễ.
"Cảm lạnh là có thể không đi học?"
"Sau đó bị sốt cao! "
"Bao nhiêu độ?"
"......Ba mươi chín độ."Tiểu Mễ đỏ mặt, dường như người bị sốt là cô chứ không phải Doãn Đường Diêu.
Thầy giáo nghi ngờ nhìn cô giây lát, rồi quay sang hỏi Thành Quyên đang ngồi bàn đầu:"Lớp trưởng, Doãn Đường Diêu có xin phép em nghỉ học không?"
Thành Quyên chầm chậm ngẩng đầu, cô liếc nhìn thấy Tiểu Mễ đang rất lo lắng, do dự một chút, cô nói nhỏ:
"Vâng, có ạ."
Thầy giáo gật đầu, rồi lấy bút sửa lại danh sách.
Tiểu Mễ thả lỏng người, trán cô lạnh toát, nhưng lại đầy mồ hôi.Không chịu được, cô lại ngước nhìn chỗ ngồi phía sau của Doãn Đường Diêu.
Con chim se vỗ cánh bay đi.
Bàn học phủ một lớp bụi mỏng.
Anh đã ba ngày không đến lớp rồi.
° ° °
Biệt thự nhà vườn màu trắng.
Hơi lạnh của làn gió mang theo cơn mưa nhỏ thổi bay rèm cửa, rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng tung bay lên, trong căn phòng khách yên lặng không một tiếng động nhảy nhót.Một đoạn nhạc của điện thoại di động từ tầng hai vọng xuống, cố chấp vang lên, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "Cộp" vang lên, có vẻ như bị ném mạnh xuống đất, tiếng nhạc im bặt.
Bùi Ưu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, gượng cười xoa xoa mũi.Ba ngày trước Diêu nói là muốn giới thiệu một cô gái cho anh, kết quả là anh chờ hai tiếng trong quán cà phê cũng không thấy mặt mũi Diêu đâu, sau khi trở về, anh liền nghe cô Doãn nói là Diêu đóng chặt cửa phòng không chịu ra ngoài, bữa tối cũng không ra ăn.Đêm hôm đó, Diêu bắt đầu bị ốm, viện trưởng Nhiệm vội vàng đến, cô Doãn và viện trưởng Nhiệm sau khi trao đổi có vẻ rất lo lắng, hai ngày sâu đó cô đều không đến công ty.
"Ưu."
Doãn Triệu Man đứng ngoài cửa sổ, bóng dáng của bà bị che khuất bởi chiếc rèm cửa đang tung bay, như khói như sương, da thịt như trong suốt, nếp nhăn nhỏ bé nơi khóe mắt như nước mùa thu.Giọng nói của bà nhẹ nhàng, cũng nhẹ như làn sương.
"Vâng, cô Doãn."Bùi Ưu lễ phép, năm bà hai mươi lăm tuổi thì chồng mất, người đàn bà yếu đuối như vậy phải một mình gánh vác cả một tập đoàn khổng lồ, rất nhiều người sau lưng bà nói ra nói vào, nhưng mà bà mạnh mẽ đến hoàn hảo.....
"Diêu dạo này làm sao vậy?"
"......"
"Cháu là bạn thân nhất của nó, từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện nó đều nói cho cháu biết."Doãn Triệu Man chăm chú nhìn anh.
"Vâng....."Bùi Ưu cười gượng.Anh không có điều gì chắc chắn có thể nói cho cô Doãn.
"Là cô gái như thế nào?"
Bùi Ưu giật mình ngẩng đầu lên.
"Diêu yêu rồi, phải không?"Doãn Triệu Mãn thở dài.Cũng chỉ có tình yêu mới làm Diêu không quan tâm đến học hành chăm chỉ ngày nào cũng đi học, bữa tối đột nhiên thất thần, ngồi trên ghế sofa đột nhiên cười thành tiếng, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa soi gương rất kỹ để xem quần áo đầu tóc có đẹp hay không."Cháu đã gặp con bé đó chưa, Ưu?"
"Chưa ạ."
"Đã nghe nó nhắc đến chưa?"
Bùi Ưu do dự một chút:"Vâng."
"Như thế nào?"
"Hình như là một cô gái rất dễ thương."Bùi Ưu xoa xoa mũi, mỉm cười, "Nghe Diêu nói một số điều về cô ấy, cô gái ấy hình như thật sự rất dễ thương."
"Dễ thương?....."
Doãn Triệu Man nhìn ra ngoài cửa sổ đầy mưa bụi.
Diêu là một đứa trẻ ngờ nghệch, lúc nhỏ nó thích một con mèo dễ thương, ngày nào cũng cho nó ăn, chờ nó ngủ xong mới đi ngủ.Sau đó con mèo không biết chạy đi đâu mất, Diêu đã khóc rất lâu, bệnh tim cũng là lúc đó lần đầu tiên xuất hiện, phải nằm viện hơn một tháng.
Cô bé đó cũng rất dễ thương à?
"Cô Doãn, cháu đi lên trên thăm Diêu một chút."
Bùi Ưu lo lắng đứng dậy, đây là lần đầu tiên bị bệnh sau phẫu thuật của Diêu, anh đáng nhẽ cho rằng sau phẫu thuật thay tim Diêu sẽ không bị bệnh nữa mới phải.
"Được."Doãn Triệu Man nhẹ nhàng nói, "Hỏi nó muốn ăn gì, cô đi làm cho nó."
Bùi Ưu đi lên tầng hai, anh đi đến cửa phòng của Diêu, anh đưa tay mở cửa, nhưng cửa bị khỏa, anh gõ gõ cửa:
"Diêu, là tôi đây."
"Đi đi! "Trong phòng vọng ra một tiếng thét.
Bùi Ưu lại gõ cửa, nhẹ nhàng nói:"Xảy ra chuyện gì vậy"Chuyện buồn nhất định phải chia sẻ với bạn bè mới phải chứ."
"Bảo cậu đi đi! Có nghe thấy không! "
"Diêu, có người đến tìm cậu này."Bùi Ưu nhíu mày, "Hoặc là cậu không muốn nói chuyện với tôi, muốn nói với cô ây?"
Trong phòng đột nhiên im lặng kỳ quái.
"Này, Diêu, cô ấy nói là bạn học của cậu, nhất định phải vào gặp cậu."Bùi Ưu dựa người vào tường, xoa mũi cười, "cô ấy bây giờ đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với cô Doãn."
Tiếp tục yên lặng.
Sau đó-----
"......Ai vậy?"Qua một cánh cửa, giọng nói của Doãn Đường Diêu nghe có vẻ rất kỳ lạ
"Hình như là.....Tiểu Mễ....gì đó."
Cửa "binh" bị mở ra.
Doãn Đường Diêu đầu tóc rối bù, sắc mặt hằm hằm, anh trừng mắt nhìn Bùi Ưu, giọng bực tức:"Bảo cô ta đi đi, bảo cô ta rằng tôi không bao giờ muốn gặp lại cô ta! "
"Cậu tự nói với cô ấy đi, "Bùi Ưu thở dài, "lời nói làm tổn thương người khác như vậy tôi không nói được."
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn anh, bước nhanh ra cầu thang kiểu Pháp, cúi đầu nhìn xuống phòng khách.Phòng khách không có ai cả, chỉ có rèm cửa đang tung bay và bóng hình mẹ anh bên cửa sổ, làm gì có cô gái nào đến thắm!
"Cậu lừa tôi! "
Anh tức giận quay lại hét lên, bởi vì sự lừa dối của Bùi Ưu, cũng bởi vì trong tim đột nhiên trào lên một sự thất vọng khó chịu đựng.
Bùi Ưu đi vào phòng ngủ, ngồi trên chiếc giường rộng rãi, nói với Doãn Đường Diêu đang đứng ngoài cừa gầm gừ tức giận:"Không phải là không muốn gặp cô ấy à?Quả nhiên không nhìn thấy cô ấy, sao lại trông như muốn đánh tôi vậy?"
Doãn Đường Diêu hằm hằm đi vào, ném người mình xuống ghế sofa, nghiêng mặt, nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.
"Thất tình à?Bùi Ưu cười xoa xoa mũi.Chỉ có thất tình mới làm cho cho Diêu chán chường đến như vậy.
"Muốn đánh nhau thì nói thẳng ra đi! "Âm thanh từ trong miệng Doãn Đường Diêu kèn kẹt phát ra.
"Thật là thất tình rồi, "Bùi Ưu lắc đầu, "Vì một đứa con gái, kể cả bạn bè cũng định đánh."
"Cậu-----! "Doãn Đường Diêu nắm chặt tay lại, "tôi không thất tình! Có nghe thấy không! "
"Được, dược, không thất tình, chỉ là vì một cô gái mà đau khổ."Bùi Ưu nhìn thấy sàn nhà thấy chiếc điện thoại di động bị văng pin ra, đưa tay ra nhặt lên, "Đau khổ đến mức giọng nói của cô ấy cũng không muốn nghe nữa à?"
"Bùi, Ưu."Doãn Đường Diêu tức giận hai mắt đỏ rực, "Cậu như thế đã đủ chưa?"
Bùi Ưu lắp pin của di động vào, mở máy, sau đó, anh ngạc nhiên nhìn thấy trên màn hình có hơn hai mươi tin nhắn mới và mười mấy cuộc điện thoại lỡ.Kiểm tra kỹ, những tin nhắn và cuộc gọi đều của một người tên là---"Tiểu Mễ".
Anh chăm chú nhìn Doãn Đường Diêu:
"Tại sao không trả lời điện thoại của cô ấy?Cũng có thể là hiểu lầm không biết chừng."
"Không phải."
"Không phải hiểu lầm?"
"......Ừ."
Hơi lạnh của cơn mưa bên ngoài tràn vào trong phòng, trên ghế sofa, Doãn Đường Diêu mặt không biểu cảm, chiếc khuyên kim cương trên mũi anh tối tối, cả người dương như bị nhốt trong bóng hình của chính mình.Trong lòng anh như lửa đốt, ngón tay anh nắm chặt, khuôn mặt lạnh lùng.
......
Anh trơ trọi đứng đó.
Ánh nắng làm cho bóng hình anh trải dài trên mặt đất.
Anh lạnh lùng nhìn cô.
"Nếu như cô đi với nó, thì đừng có nhìn mặt tôi nữa."
Giọng nói của anh lạnh hơn lưỡi dao.
Nhưng mà-----
Cô vẫn đi cùng thằng đó.....
......
Không phải hiểu lầm, cũng không cần phải giải thích.Trước mặt anh, cô lại bước đi cùng người con trai khác, thậm chí cũng không quay mặt lại để nhìn anh.
Khuôn mặt Doãn Đường Diêu nhợt nhạt.
Anh hít một hơi dài, được, cô đã chọn đi với thằng đó, thì đừng có nói chuyện với tôi nữa, tại sao lại còn gọi điện thoại đén!
Ngay lúc đó, tiếng nhac của di động vang lên!
Bùi Ưu cúi đầu nhìn, không nhịn được cười, tên người gọi hiện lên vẫn là"Tiểu Mễ."
"Tắt máy đi! "
Doãn Đường Diêu vung tay định giật lại chiếc điện thoại!
° ° °
Trong ký túc, Tiểu Mễ im lặng chờ đợi tiếng chuông điện thoại.
Anh ấy vẫn tức giận à?
Không trả lời tin nhắn của cô, không trả lời điện thoại, có lẽ anh ấy thật sự tức giận rồi.Hôm đó bị Trịnh Hạo Dương kéo ra khỏi lớp học, cô nhìn thấy vẻ mặt tức giận xen lẫn thất vọng của Doãn Đường Diêu.
Tiếng chuông chờ điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.
Đây là cuộc gọi thứ ba mươi, bốn mươi trong ba ngày của cô.Cô biết rằng Doãn Đường Diêu sẽ không nghe mày, nhưng mà, cô vẫn muốn gọi cho anh, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông chờ cũng được, nghe thấy anh tắt mày, cũng giống hệt như đang ở bên cạnh anh.........
"Alo."
Trong điện thoại đột nhiên phát một giọng con trai dễ nghe.
"......"Tiểu Mễ đã quen với việc điện thoại bị ngắt, đột ngột có người trả lời, trong giây lát cô không nghĩ ra phải nói gì, ngơ ngác bên đầu dây.
"Xin chào, có phải Tiểu Mễ không?"Giọng nói bên đầu dây dịu dàng nhẫn nại, "Tôi là bạn của Diêu."
Giống như một tiếng sét ngang tai! Cô như bị ù tai! Giọng nói đó.....giọng nói đó.....cô cố gắng nghe rõ ràng giọng nói đó, ngơ ngác trả lời:"Vâng, chào anh, tôi là Tiểu Mễ."
"Cô tìm Diêu có chuyện gì không?"
"Anh ấy....anh ấy ba ngày rồi không đi học, tôi muốn biết...."Tiểu Mễ nói giọng có chút hoảng loạn, bởi vì, không biết có phải do điện thoại không thể hiện giọng nói chính xác hay không làm cho cô cảm giác giọng nói trong điện thoại quá đỗi quen thuộc.Thật sự rất quen thuộc......quen thuộc như hơi thở của cô, quen thuộc đến mức có nằm mơ cô cũng không thể quên được.....
"Diêu bị ốm, cho nên không đi được."Trong giọng nói có tiếng cười, giống như ánh nắng đầu mùa hè chiếu qua vòm lá thơm ngát, nhẹ nhàng chiếu xuống đất."Tôi thay Diêu cảm ơn sự quan tâm của cô."
"......."
"A lô?"
"......."
"Tiểu Mễ, vẫn nghe máy chứ""Một câu hỏi quan tâm.
Cô gắng sức lắc đầu, không, không thể như thế được, nhất định là điện thoại có vấn đề nên cô mới nghe lầm.Cô không thể nghe thấy giọng nói của Dực, đây là một việc hoàn toàn không thể xảy ra!
Cô hít thở sâu, nói:".....vâng, tôi đang....xin lỗi, có thể hỏi một câu được không?"
"Được."
"Có thể cho tôi biết địa chỉ của Doãn Đường Diêu không?Tôi....."thực ra là Doãn Đường Diêu bị bệnh, không biết có nặng không, lúc nào có thể đi học lại được, anh không muốn trả lời điện thoại của cô, cho nên, cô chỉ còn cách này thôi.
Giọng nói mỉm cười:"Được, tôi cho cô biết."Anh nói cho cô địa chỉ chi tiết, sau đó nói, "nhưng mà-----"
"Sao vậy?"
"Cô không định bây giờ sẽ đến chứ."
"Tôi....."Tiểu Mễ cắn chặt môi, cô định nói chuyện xong điện thoại sẽ đi.
"Ngoài trời đang mưa, đợi mưa dứt hay đến nhé, nếu không bị ngấm nước mưa có thể bị cảm lạnh.Đợi mưa dứt cô hãy đến, tôi cũng đi khuyên Diêu một chút, để cậu ta bớt tức giận đi.Được không?"
"....Cảm ơn anh."
"Không có gì."Trong giọng nói có nụ cười dịu dàng, "đúng rồi, Diêu hơi ngượng, có hiểu lầm gì thì phiền cô nói chuyện với cậu ta.Cậu ta rất thích cô, nhắc đến cô với tôi, nói là cô là một cô gái rất dễ thương....."
Vẫn chưa nói xong, trong điện thoại vang lên một tiếng hét ghê người----
"Im miệng lại! ! "
Tiếng nói rất to, tai của Tiểu Mễ ù lên.Cô không cần nghĩ cũng biết, người nổi giận đó chính là Doãn Đường Diêu.
Âm thanh giành giật diễn ra một hồi, cô cắn môi chờ đợi, đến khi nghe thấy hình như có người đã giành được điện thoại.
"Là anh à?Em là Tiểu Mễ! "
Cô lo lắng nói, hy vọng Doãn Đường Diêu sẽ không nhanh chóng tắt máy.
Một tiếng chửi thề vang lên.
"Anh bị ốm à?Đã đỡ chút nào chưa?"
"mẹ kiếp! "
Có thể mắng người và đánh nhau, như thế bệnh tình có lẽ đỡ hơn nhiều rồi.Tiểu Mễ nhẹ giọng, sau đó, cô dịu dàng:"xin lỗi, hôm đó em thực ra không muốn đi với anh ta."
"Im miệng! Tôi đã nói là tôi mãi mãi không muốn nghe giọng nói của cô nữa! "
"Nhưng mà anh đã nghe thấy rồi còn gì."
"Cô----! "
Cô cố gắng mỉm cười nói, "anh vẫn còn giận à?"
"....."
"Phải làm thế nào thì mới hết giận đây?"Cô có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh vui, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh.
"....Muốn chết à! Tôi nói rồi, tôi không bao giờ muốn nghe giọng nói của cô nữa! "Nói xong, một tiếng đập, giống như tiếng điện thoại bị ném vỡ vang lên, sau đó là tiếng"bíp bíp"vang lên.
Tiểu Mễ nhìn điện thoại ngơ ngác.
° ° °
Ngày hôm sau, mưa đã ngừng.
Mùa hè là như vậy, mỗi lần sau khi có một trận mưa, là thời tiết lại trở nên nóng hơn.Mặt trời trên không trung chiếu ánh nắng gay gắt xuống, cây cối dường như cũng đang phát sáng theo, trong làn cây văng vẳng lên tiếng ve kêu, con đường hai bên là biệt thự hoa đang nở rực rỡ.
Buổi chiều, làn gió thổi đén dường như mang theo hơi nóng.Đường núi được làm rộng rãi, nhưng người đi bộ rất thưa thớt, xe cộ cũng không nhiều.
Chỉ có một mình Tiểu Mễ bước đi.
Xe buýt đi đến chân núi là dừng lại, nghe nói những người sống trong những khu biệt thự này đều có xe ô tô riêng.Trên con đường này đi bộ đã bốn mươi phút, lưng cô ướt đẫm mồ hôi.Có lẽ sắp đến nơi rồi, giọng nói trong điện thoại nói cho cô biết, Doãn Đường Diêu sống ở biệt thự màu trắng đằng xa.
Cô đã có thể nhìn thấy tòa nhà màu trắng rồi.Dưới ánh nắng và bên những hàng cây, tòa nhà hiện lên trông rất sang trọng và cao quý.
Lau mồ hôi trên trán, cô tiếp tục đi lên trên núi, đưa tay che ánh nắng chói chang đang chiếu vào mặt, hít thở không khí trong lành trên núi.Đi vòng qua con đường núi, phía trước mặt có một chiếc xe đua màu trắng.Bóng cây và ánh nắng chiếu lên chiếc xe, màu trắng lịch sự chứ không phải phô trương.Tốc độ xe đi không phải rất nhanh, chiếc xe bình thản đi đến.
Chiếc BMW màu trắng đi đến bên cạnh Tiểu Mễ
Một tiếng nhạc từ trong xe vang ra, âm thanh đẹp đẽ mềm mại, theo gió bay ngang qua tai cô.
Cô đột nhiên kinh hồn----
Bài hát đó......
Là bài hát mà Dực từ cấp hai đã rất thích nghe, mỗi khi nghe làm bài tập hoặc trước khi ngủ, anh đều thích bật lên.
Chiếc xe BMW màu trắng chầm chậm đi qua người cô.
Cô kinh hãi quay đầu nhìn---
Trong xe, dường như có một bóng dáng quen thuộc, làn môi chứa nụ cười dịu dàng, mái tóc sạch sẽ, chiếc mũi thẳng, đường nét thanh lịch.....
Ánh nắng gay gắt.......!
Tiếng ve ríu rít kêu, hơi nóng từ mặt đất bốc lên có thể khiến người ta ngất lịm, trước mặt cô một trận đen, một trận đỏ, trong đầu dường như muốn nổ tung ra!
Chiếc xe BMW màu trắng chạy qua.
BMW màu trắng chạy qua Tiểu Mễ đang rất mệt mỏi.
Khi cô đã cố gắng áp chế được sự mệt mỏi vì chóng mặt, muốn nhìn lại rõ ràng xem người trong xe rốt cuộc là ai-----
Cuối con đường núi chỉ còn lại lưu lại một chút bóng dáng màu trắng.
Gió, thổi qua vòm cây, trời đất yên tĩnh chỉ còn lại một mình cô chạy rất nhanh.
Cô muốn đuổi theo.
Nhưng mà, cô chỉ có thể đứng nhìn như một pho tượng gỗ.
Cô muốn gọi to cái tên đó.
Nhưng mà, tiếng nói trong cổ họng cô "kha kha" dường như vang lên chỉ một giây sau là sẽ ho ra máu.
BMW màu trắng hoàn toàn biến mất.
Cô nhắm mắt lại, đôi chân mỏi nhừ, đột nhiên chút sức lực cuối cùng cũng bị lấy đi mất, cô ngồi xuống đất, gục mặt xuống gối.
Con đường núi yên lặng.
Vắng vẻ không một bóng người, cây lá nhè nhẹ lay động, ve sầu vẫn kêu râm ran, ánh nắng nhức mắt mà chóng mặt.
Đôi vai của Tiểu Mễ chầm chậm vươn lên.
Trên núi, bóng dáng nhỏ bé của cô giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
Ánh nắng đang dần dần tắt.
Con đường núi dần dần được phủ một màu đỏ của chiều muộn.
Xe cộ trên đường có vẻ đông đúc hơn, còn cô vẫn cô độc ven đường.Mỗi một chiếc xe đi qua người cô đều phải ấn còi, còn cô dường như không nghe thấy, trong thế giới của cô dường như không còn bất cứ âm thanh nào.
Không biết đi qua bao nhiêu người.
Khi mặt trời dường như hoàn toàn lặn xuống sau núi.
Một giọng nói tức giận vang lên trước mặt cô----
"Tại sao cô lại ở đây!"
Các sinh viên trong lớp cũng dần dần quen với việc Tiểu Mễ giúp Doãn Đường Diêu chép bài, khi thầy giáo hỏi cô thì thầm giúp anh trả lời, Doãn Đường Diêu đánh nhau với người khác cô đến can đồng thời xin lỗi thay anh, khi Doãn Đường Diêu bắt nạt cô dường như cô luôn nở một nụ cười tỏ vẻ không có chuyện gì.
Cho nên khi đến tiết Tài Nguyên Nhân Lực, Doãn Đường Diêu nộp bài luận, rồi rất lưu loát trả lời câu hỏi về bài luận của thầy giao, các sinh viên cũng chỉ biết trợn tròn mắt, không thể hiện thái độ kinh ngạc quá lớn.
Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ đang yêu nhau ư?
Những người "bạn gái cũ" của Doãn Đường Diêu ở học viện Pháp Luật đến phòng học của lớp họ, dùng ánh mắt tò mò nhìn Tiểu Mễ 5 phút, rồi hỏi cô về chuyện đó.
Kết quả của họ là bị Doãn Đường Diêu dùng quyển sách ném thẳng vào mặt làm lệch cai mũi vừa làm xong ở thẩm mỹ viện.
Thế là, vấn đề đó chẳng có ai dám hỏi nữa.
Cho đến một buổi chiều----
"Đây là Trịnh Hạo Dương, vừa chuyển đến từ đại học Thanh Viễn, mọi người hoan nghênh."Thầy chủ nhiệm mỉm cười giới thiệu sinh viên nam đang đứng trên bục giảng.Anh cao khoảng 1m90, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng......
Tiểu Mễ thẫn người nhìn Doãn Đường Diêu, trong lớp một vài sinh viên thì thầm bàn tán, ngoài cửa sổ chim tung cánh lay động cành lá, cô đang rất hoang mang.
Trên bục giảng, ánh mắt của Trịnh Hạo Dương đã tìm thấy cô.
Ánh mắt anh sáng lên.
Anh nhìn cô.
Cô nhìn anh, sắc mắt vẫn hơi xanh xao, răng cắn lên môi, ngón tay nắm chặt lấy chiếc bút, thất thần, "rẹt-----", ngòi bút vạch một đường dài lên quyển vở.
Còn bên cạnh cô.
Doãn Đường Diêu đang gục mặt ngủ, hơi thở đều đặn, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, không biết rằng là có một sinh viên mới chuyển đến.
"Trịnh Hạo Dương, em tự tìm chỗ ngồi, sắp đến giờ vào học rồi."Thầy chủ nhiệm nói rồi rời khỏi phòng học.
Lớp 2 Kinh Tế Đối Ngoại bắt đầu sôi nổi bàn luận, việc kỳ lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.Tiểu Mễ giữa học kỳ chuyển đến đã là một điều là rồi, không nghĩ rằng là lại còn có điều kỳ lạ hơn nữa! Còn cách kết thúc học kỳ có một tháng, sức hút của Thánh Du trở nên mạnh mẽ từ lúc nào.Ha ha, hay là sự nổi tiếng của Thanh Viễn chỉ là hư danh.
Trịnh Hạo Dương đi xuống dưới lớp.Anh không để lộ biểu cảm gì, nhưng đôi mắt vẫn đề lại cho người khác ấn tượng mạnh mẽ....
Các nữ sinh có đôi chút hứng khởi, từng người một dọn dẹp đồ trên bàn của mình, hy vọng rằng anh sẽ đến ngồi cạnh mình.
Ánh mắt anh căn bản không quan tâm đến điều đo.
Anh đi thẳng xuống cuối lớp.
Tiểu Mễ có thể cảm nhận thấy tiếng bước chân anh đang bước đến, từng bước từng bước.Cô cố gắng hít thở, tay nắm chặt bút, tuy nhiên không biết có phải do dùng lực quá mạnh hay không, chiếc bút từ trong tay rơi xuống, nảy trên bàn một lúc, rồi rơi "cộp" xuống đất.
Chiếc bút mực lăn dưới đất.
Một đôi giày da đen bóng, chiếc bút máy dừng lại trước đó.
Trịnh Hạo Dương nhặt chiếc bút lên.
Không biết vì sao, khi anh lấy thân người cao một mét chín mươi cúi xuống nhặt chiếc bút, rất nhiều sinh viên nữ trong lớp đột nhiên có cảm giác run lên.
Anh đưa chiếc bút cho cô.
"Cảm ơn."Tiểu Mễ thì thầm nói, không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi cô đưa tay lên để lấy chiếc bút, anh lại cầm rất chặt, rất rất chặt, cảm giác như mãi mãi không muốn buông ra.Cô sững người, ngón tay vẫn để trên chiếc bút.Khoảng hai ba giây sau, anh nắm tay cô lên, đặt chiếc bút máy vào lòng bàn tay cô, sau đó gập bàn tay cô lại.
Tay anh thật lạnh.
Tiểu Mễ cắn chặt môi, cuối cùng ngẩng đầu lên.Đôi mắt anh buồn buồn, cảm giác như bị ai đó làm tổn thương.
Anh im lặng quay người bước đi.
Ngồi sang chỗ trống bến cạnh, Anh và Tiểu Mễ chỉ cách nhau một chỗ đi lại.Im lặng, anh bắt đầu sắp xếp sách vở.
"Này! Kia là ai?"
Doãn Đường Diêu hét lên, mẹ kiếp, vừa mở mắt ra đã thấy thằng đó nắm chặt tay Tiểu Mễ! Lại dám nắm tay cô! Còn cô lại thể hiện một bộ mặt thất thần.
Tiểu Mễ giật mình:"Anh dậy rồi a?"
"Tôi hỏi cô thằng kia là ai?! "Doãn Đường Diêu trừng mắt, chuẩn bị cáu tiết.
"À.....anh ta....."Cô do dự, cố gắng mỉm cười, "cậu ấy là sinh viên mới chuyển đến."
"Đến từ đâu?"
"......Thanh Viễn."
Lại là Thanh Viễn.Doãn Đường Diêu dò xét:"Cô quen nó à?"
Tiểu Mễ cúi đầu nhìn vở, giả vờ ngốc nghếch:"À, thầy giáo vừa giới thiệu rồi."
"Mễ Ái! "
Tiếng hét của Doãn Đường Diêu làm cả lớp quay lại nhìn, thầy giáo Tài Chính Quốc Tế vừa bước vào cũng giật mình.
Trịnh Hạo Dương quay đầu nhìn Doãn Đường Diêu, ánh mắt thách thức.
Doãn Đường Diêu cũng trừng mắt nhìn.
Trong sự yên lặng, các sinh viên dường như có thể nghe thấy tiếng hai ánh mắt chạm nhau.
"Vào học! Chào thầy giáo! "
Lớp trưởng Thành Quyên đứng dậy chào giáo sư, các sinh viên khác cũng chào theo.Trịnh Hạo Dương quay đầu lại, chuyên tâm nghe giảng.
Tiểu Mễ kéo áo Doãn Đường Diêu, thì thầm nói:"Vào học rồi."
"Vào học thì sao! "Anh tức giận, "Nói đi, thằng đó là ai?! "ánh mắt cô nhìn hắn, chắc chắn không phải là vừa mới quen biết.Đặc biệt là ánh mắt thằng kia nhìn Tiểu Mễ, thật sự là không thể nhịn được!
"Em phải chép bài....."Tiểu Mễ nói càng nhỏ.
"Ghi chép cái gì! "
"Chép bài đầy đủ, sau này khi anh ôn tập kiểm tra, mới có thể có cơ hội đạt kết quả cao hơn."Cô cười dễ thương.
"Ma nó thèm quan tâm."Anh lẩm bẩm, đối mặt với nụ cười của cô, cơn giận trong người anh bất ngờ tiêu tan.
"Anh cũng đừng ngủ nữa, thầy giáo Tài Chính dạy rất hay."
"Muốn chết à! Cần cô phải lo cho tôi! "Doãn Đường Diêu lại trừng mắt nhìn, rồi lại gục mặt xuóng bàn.À, ánh nắng buổi chiều quá nhức mắt, không phù hợp nghe giảng, chỉ hợp với ngủ.
"Ngủ quá nhiều sẽ biến thành lợn...."Cô thì thầm.
"Binh! "
Một cái gõ lên trán cô!
Tiểu Mễ oán, ồ, anh ta không ngủ à, sao lại nghe thấy được.
Doãn Đường Diêu đang nằm ngủ nở một nụ cười lớn, giống như một đứa trẻ.Tiểu Mễ im lặng nhìn anh, lời giảng của thầy giáo toàn bộ bay qua tai cô.
Cô đang nghĩ chỉ muốn ở bên anh như thế này.
Yên yên tĩnh tĩnh ở bên cạnh anh.
Tiết học buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Doãn Đường Diêu ngủ cả buổi chiều, anh lồm cồm ngồi dậy, cả người nhức mỏi.Anh vươn người để cho đỡ nhức, rồi nói với cô:"Tý nữa đưa cô đến một nơi."
Tiểu Mễ cất sách vở:"Chỗ nào?"
"Đi thì biết! Hỏi nhiều thế! "Anh khó chịu nói, sau đó nhìn cô.Cô mặc một cái váy dài màu trắng, mái tóc ngắn bóng mượt, tron ánh nắng, cả người dường như đang trong suốt."Cô...."
"Sao vậy?"
"À, hôm nay rất xinh."Giọng nói anh rất hàm hò, Tiểu Mễ suýt chút nữa nghe không rõ.
"À, ha ha."
"Tại sao luôn mặc màu trắng?"Ngoại trừ lần đầu tiên "hẹn hò" cô mặc cái váy xanh anh đưa, cô hình như luôn chỉ thích mặc màu trắng.
"Màu trắng, là màu của thiên sứ."Cô mỉm cười.
"Thiên sứ?"Tại sao cô luôn thích nói cái điều vớ vẩn này ra.
"Vâng.Thiên sứ là trong sáng không tỳ vết, cho nên họ thích màu trắng, nếu như mặc quần áo màu trắng, thiên sứ tìm ra sẽ dễ hơn."
"Tìm cái gì?"Doãn Đường Diêu chẳng hiểu sao cả, tại sao càng ói càng không hiểu nổi.
"Tiểu Mễ."
Một giọng nói trầm như đêm tối xen vào.
Tiểu Mễ run tay, quyển vở"bộp" rơi xuống đất.Cô hoang mang cúi xuống nhặt, trời ơi, thật vô tích sự, tại sao lại có thể vụng về như vậy.
Hai bàn tay cùng lúc xuất hiện trước mặt cô.
Cô sững người.
Một bàn tay tranh lên trước mặt cô nhặt quyển vở lên, "Bộp" ném vào người cô, sau đó một cái gõ mạnh quen thuộc tìm đến trán của cô.
"Vụng về thật! Tý nữa gặp bạn tôi, đừng có như thế nữa, hiểu không! "Doãn Đường Diêu tức giận.Từ khi sinh viên mới chuyển đến, cô bắt đầu không bình thường, trong đó chắc chắn có trò gì đó.
"Vâng."
Tiểu Mễ gật đầu, do dự mỉm cười.
Xin lỗi cô ấy."
Trịnh Hạo Dương đứng trước mặt Doãn Đường Diêu, chiều cao một mét chín mươi có cái gì đó tạo cảm giác cho người đối diện phải khiếp sợ, anh uy hiếp Doãn Đường Diêu, ánh mắt lạnh lùng.
"Mày là cái quái gì! "Doãn Đường Diêu nổi giận.
"Cô ấy không phải là người mà mày có thể bắt nạt."Trịnh Hạo Dương nhìn vết đỏ trên trán Tiểu Mễ, trong lòng đau nhói, "Xin lỗi cô ấy đi! "
"Mình không sao! Không đau mà! "Tiểu Mễ vội vàng nói.
"Cô ấy với mày có quan hệ gì! Doãn Đường Diêu nhìn Tiểu Mễ, "Bạn gái của tao, tao thích bắt nạt cô ấy, liên quan gì đến mày! "
"Bạn gái?....."
Một ánh mắt đau đớn chầm chậm quay sang nhìn Tiểu Mễ.
"Em ----là bạn gái của nó?"
Tiểu Mễ cắn chặt môi, trong ánh mắt đau đớn của Trịnh Hạo Dương, đột nhiên cô không thở được.
Vẫn còn một số sinh viên trong lớp vẫn chưa ra về, họ tò mò quan sát ba người cuối lớp.Doãn Đường Diêu đầy vẻ tức giận, Trịnh Hạo Dương có vẻ đang đau khổ, đứng giữa họ, Tiểu Mễ trông thật nhỏ bé.
Ánh nắng buổi chiều rọi khắp phòng học.
Lá cây bên cửa sổ trong suốt thơm ngát.
Doãn Đường Diêu chầm chậm quay đầu lại, anh trừng mắt nhìn Tiểu Mễ đang yên lặng:"Này! Cho tôi biết, cô có phải là bạn gái của tôi không! "
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mễ như thế này.
Sắc mặt cô nhợt nhạt dường như linh hồn đã bay mất, cô đứng đó, trong ánh nắng, nhưng dường như lại không có cách nào đưa tay chạm vào được.
"Có nghe thấy không! Nói cho nó biết! "Doãn Đường Diêu trong lòng có vẻ hoang mang, anh bắt đầu lắc mạnh vai cô.
"Buông cô ấy ra! "
Trịnh Hạo Dương giữ chặt tay anh lại.
"Bốp----! "
Doãn Đường Diêu vung tay đấm thẳng vào mặt Trịnh Hạo Dương.
"Hạo Dương! "Tiểu Mễ kinh hãi, đỡ lấy Trịnh Hạo Dương.Lúc đó, cô đã lấy lại tinh thần, dùng sức hít thở, để bản thân bình tĩnh lại.
Máu mũi chảy ra.
Tiểu Mễ vội lấy khăn giấy ra giúp anh cầm máu.Anh giữ chặt khăn giấy, cũng giữ chặt lấy ngón tay cô.Cô bất ngờ, vội vàng buông tay ra, có chút lo lắng nhìn Doãn Đường Diêu.
Nhưng Doãn Đường Diêu lại bình tĩnh khác thường.
Anh lạnh lùng quan sát Tiểu Mễ và Trịnh Hạo Dương:"Cô và nó trước đây quen biết nhau?"Câu nói này không phải là câu hỏi, là trần thuật.
"Tao và cô ấy từ nhỏ lớn lên với nhau."Trịnh Hạo Dương trầm giọng nói.
"Im miệng! Tao hỏi cô ấy! "Ánh mắt Doãn Đường Diêu lạnh lẽo như dao, nhìn thẳng vào Tiểu Mễ, "Nói đi! "
"....Vâng."
"Nó thích cô?"
Tiểu Mễ hoang mang.Cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Tao có thích cô ấy hay không, không liên quan đến mày."Trịnh Hạo Dương nắm chặt vai cô, nói:"Có phải nó không?Có phải nó có....."
"Trịnh Hạo Dương! "Tiểu Mễ kinh hồn ngắt lời anh.
Trịnh Hạo Dương cười khổ:"Trên đời lại có chuyện như thế này...."
"Mễ Ái, "Doãn Đường Diêu từng câu từng chữ, "cho tôi biết, giữa cô và nó là quan hệ gì?"Máu trong người anh như ngừng chảy, anh cảm thấy mình giống như một thằng ngốc nhất trên thế gian này.
"Em....."Tiểu Mễ biết là anh hiểu lầm, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Trịnh Hạo Dươg làm cô trở nên hỗn loạn.Cô với Trịnh Hạo Dương là quan hệ gì?Nói anh ấy là bạn thân nhất của Dực?Nói là anh yêu cô?.....
"Em và anh ấy trước đây là bạn học."
Cuối cùng cô cũng nghĩ ra câu nói này, cúi đầu xuống.
"Chỉ là bạn học?"Doãn Đường Diêu nghi ngờ, bóng dáng của cô và thằng đó bên cạnh nhau, làm anh tức giận đến mức muốn đấm hắn thêm nhiều lần nữa.
"Vâng."Cô miễn cưỡng gật đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô.
Cô đang lừa anh.
Đây là lần đầu tiên cô lừa anh, hay là cô luôn luôn lừa anh?!
"Đi với anh."
Trịnh Hạo Dương không muốn nghe thêm nữa, anh nắm lấy tay cô, đi ra phía cửa lớp.Tiểu Mễ vùng vẫy, không được, cô không được đi, Doãn Đường Diêu đã tức giận rồi, sự lạnh lùng chưa bạo phát của anh còn đáng sợ hơn cả đánh người.
"Bỏ em ra! Hạo Dương! Em không thể đi, em có việc....."Cô cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của anh.
"Em có chuyện gì?! Tiếng nói của Trịnh Hạo Dương cũng trở nên đáng sợ vô cùng.
"Em...."
Tiểu Mễ cắn chặt môi, cô quay sang nhìn Doãn Đường Diêu đang đứng cuối lớp.
Doãn Đường Diêu trơ trọi đứng đó.
Ánh nắng chiếu lên người anh run run in bóng lên mặt đất.
Chiếc khuyên trên mũi phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Anh lạnh lùng nhìn cô.
"Nếu như cô đi với nó, đừng có nhìn mặt tôi nữa."
Tiếng nói của anh còn lạnh lùng hơn hơi lạnh của kim cương.
"Anh cũng có chuyện muốn nói với em! "Trịnh Hạo Dương kiềm chế phẫn nộ, "Nếu không muốn đi với anh, thế thì chúng ta sẽ nói trong phòng học! "Tại sao, chỉ là một thằng mới quen biết chưa đầy một tháng, em lại bảo vệ như vậy.
"Anh-----! "Tiểu Mễ hoang mang.Trong mắt Trịnh Hạo Dương, cô nhìn thấy sự đau đớn không tả.Anh.....anh có thể gây ra bất cứ điều gì.....
Trịnh Hạo Dương kéo cô ra khỏi lớp, cô thậm chí còn không kịp giải thích với Doãn Đường Diêu.
Nhìn thấy cô và hắn rời đi, sắc mặt Doãn Đường Diêu nhợt nhạt, ngón tay anh nhè nhẹ run lên.
"Rầm----! "
Mặt đất vang lên một tiếng động rất mạnh!
Doãn Đường Diêu vung chân đá đổ chiếc bàn học trước mặt!
Trong lớp vẫn còn một vài sinh viên, họ sợ hãi thất thần.
"Nhìn cái gì! Cút hết đi----! ! "
° ° °
Cửa hàng kem lúc chập tối, ánh nắng chiều muộn xuyên qua cửa kính chiếu vào trong nhà.Trong cửa hàng không có nhiều người, chỉ có một vài khách, không khí rất yên tĩnh.Bên cạnh cửa kính có một chàng trai và một cô gái ngồi đó yên lặng rất lâu.Cốc nước lạnh trước mặt chàng trai chưa hề được đụng vào, cốc trà sữa nóng trước mặt cô gái cũng nguội lạnh từ lâu lắm rồi.
"Quay về với anh."
Trịnh Hạo Dương cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói buồn bã.Anh khong thể nhìn cô vì một nguyên nhân hoang đường mà làm những chuyện hoang đường như vậy.
"Không."
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra ánh sáng mạnh mẽ:
"Anh ta không phải là Dực! "
Tiểu Mễ nắm chặt ống mút trong tay:"Hạo Dương, anh quay về đi.Anh học rất giỏi, quay lại về Thanh Viễn chác là sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Trừ khi em quay về cùng với anh! "Trong ngữ khí không hề có bất cứ sự thương lượng nào.
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn anh.
Anh vẫn giống hệt như trước đây, chỉ cần là việc mà anh cho là đúng, sẽ không có sự nhượng bộ nào cả.
"Không."Cô nói với anh.
"Tiểu Mễ! "
Từ khi quen biết cô, cô đã nói với anh không biết bao nhiêu từ "không".Dực tuyệt vời như vậy, con người như vậy anh không thể đánh bại, anh cũng khong biết nói gì.Nhưng mà, Dực đã chết rồi, tại sao cô vẫn tiếp tục nói "không" với anh!
Tiểu Mễ im lặng hồi lâu.
"Anh quay về đi, hãy xem như là chưa bao giờ quen biết em."
Nói xong, cô đứng lên chuẩn bị bước đi.
Trịnh Hạo Dương nổi giận, anh nắm chặt lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô trở lại ghế ngồi! "Em muốn anh nói với em bao nhiêu lần nữa đây, em mới có thể nhớ được! Dực chết rồi! Cậu ấy đã chết rồi! Người đó không phải là Dực! ! Em có hiểu không?"
"Soạt----! "
Cốc trà sữa đổ thẳng vào mặt Trịnh Hạo Dương!
Dòng nước trên mặt anh chảy xuống, những hạt trân châu tàn nhẫn theo dòng nước rơi xuống......
Tiểu Mễ hít thở, cơn lạnh trong người làm cô không thể hít thở:"Em nói với anh, để em nghe thấy anh nói từ này một lần nữa, thì đừng có làm bạn của em nữa."
..........
.......
"Em không yêu Trịnh Hạo Dương! "
Cô lẩm bẩm, tức giận oán trách.Thật đáng ghét, tại sao cô và Dực lại là hàng xóm của Trịnh Hạo Dương, từ nhỏ đến lớn, anh luôn nhìn chăm chăm vào cô giống hệt như con chim ưng.
Anh ngồi trước máy tính tra tài liệu, nghe thấy tiếng nói của cô chỉ mỉm cười.
"Chúng ta sau này không quan tâm, không nói chuyện với anh ta được không?"Cô tức giận nói, cho một miếng thạch trái cây vào miệng.
Anh vẫn mỉm cười, trong một tháng cô luôn luôn ca thán với anh như vậy vài ba lần.
"Này! Đang nói chuyện với anh đấy! Em tức giận bây giờ! "Cô hét to vào tai anh, như muốn làm trở nên điếc.
Anh cười, cuối cùng cúng từ trước màn hình vi tính quay mặt lại.
"Lại chuyện gì vậy?"
Cô có chút đỏ mặt:"Cái đó....hắn....hắn dám.....hôn ngón tay của em! "Tức chết đi được! Tên Trịnh Hạo Dương đáng ghét muốn cô xem hắn đánh bóng rổ, bởi vì dù sao hắn cũng là bạn của Dực, cô miễn cưỡng ngồi xuống xem, trong tay còn giúp hắn ôm đống quần áo.Nhưng mà, khi kết thúc trận đấu cô đưa quần áo cho hắn, hắn lại dùng đôi mắt đáng ghét đó nhìn chăm chăm vào cô, cô đẩy đống quần áo về phía hắn, hắn lại dám-----cầm lấy ngón tay của cô và hôn lên đó!
Buồn nôn chết đi được!
Nhưng mà, ha ha, cô lập tức cho Trịnh Hạo Dương một cái tát!
Anh nhíu mày, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay, cầm ngón tay của cô lên, nhẹ nhàng giúp cô lau:"Tốt hơn chút nào chưa?"
"Vẫn cảm thấy buồn nôn! "
Anh hôn lên ngón tay cô, trong nụ hôn dường như có hương thơm của cây Tùng, tim cô dường như trong chốc lát biến mềm nhũn ngọt ngọt như thạch trái cây.Rúc người trong lòng anh, cô tìm thấy một tư thế thoải mái.
"Dù sao em vẫn ghét hắn."
"Cậu ấy thích em."
".....Em biết."Cô thượt mặt, từ nhỏ đến lớn Trịnh Hạo Dương đã tỏ tình với cô chính thức lẫn không chính thức mười mấy lần rồi."Cho nên em ghét hắn! "
"Hạo Dương là bạn của chúng ta."
"Không phải! "
"Em quên rồi à, năm đó bị bệnh phải nằm viện, đêm hôm đó phải đóng rất nhiều tiền viện phí, anh lấy tất cả tiền trong người ra nhưng vẫn không đủ.Em ở trong lòng anh đau đến chảy nước mắt, anh cầu xin ông bác sỹ đó thế nào, ông ta cũng bắt anh phải nộp đủ tiền...."
"Em căm thù cái bệnh viện đó! "Cô tức giận nguyền rủa.Cô còn nhớ, lúc đó Dực lo lắng cầu xin ông bác sỹ, Dực của cô, niềm tự hào của cô, cô có chết cũng không thể chịu được Dực đi cầu xin người khác.Nhưng mà Dực hoang mang lúc đó không nghe thấy lời phản đối của cô.
"May mà có Hạo Dương....."
"Hắn chỉ là nhà có tiền mà thôi."Cô bĩu môi
"Tiểu Mễ! "
"Được, được, "Cô đầu hàng, "bạn, bạn tốt, thế được chưa."
Anh lắc đầu cười:"Hạo Dương luôn luôn rất tố với em."
Cô nhấp nháy mắt, đột nhiên cười lớn:"Đúng vậy nhỉ, nghĩ kỹ lại, Hạo Dương đối với em rất tốt....hay là....."
"Sao?"
"Em thử hẹn hò với anh ta một thời gian xem sao."Hai mắt cô sáng lên."Được không?"
Anh nhìn cô.
Cô cười rạng rỡ.
Anh mỉm cười:"Được thôi."
Nụ cười của cô vụt tắt.Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận, nếu như ánh mắt có thể giống như phi đao, cô sẽ phi thẳng vào nụ cười đáng chết đó!
"Có gan thì anh nói lại một lần nữa! "
Cô muốn cắn anh! Hừ~~~~~thực ra anh không thích cô?Lại không ghen, lại không đố kỵ! Trong tiểu thuyết không viết như vậy! Anh đáng nhẽ sẽ lo lắng hốt hoảng ôm chặt cô rồi hét lên, không, không, em thuộc về anh!
"Ai yo! "Cô vì cười với tình cảnh trong tưởng tượng mà ho sặc sụa.
Anh xoa lưng cô, giúp cô dễ thở hơn.Vừa rồi cô còn tức giận nổ đom đóm mắt, bây giờ lại cười như vậy, anh lắc đầu cười nhẹ, nụ cười trên môi như ánh nắng chiếu qua vòm lá cây.
"Anh đáng nhẽ phải ghen chứ! "Cô lại bĩu môi, nhìn anh.
"Tại sao?"
"Bởi vì em muốn hẹn hò với người khác! "
Anh cười.
"Cười cái gì! Không được cười, nghiêm túc chút đi! "Cô tiếp tục trừng mắt nhìn anh."Chỉ cần anh làm cho em không vui, em sẽ.....sẽ....." cô cầm cốc thạch đã ăn hết một nửa lên, đanh đá uy hiếp anh, "một miếng thạch em cũng sẽ không cho anh ăn!"
Anh xoa xoa mũi, cười khổ:"Ừ."Anh cũng rất thích ăn thạch trái cây, mặc dù con trai thích ăn thạch trái cây có đôi chút kỳ là.
"Nói đi! "
"Bởi vì em sẽ không như vậy, cho nên anh không cần phải ghen."
"Kỳ lạ, tại sao em sẽ không như vậy?"
Anh cười nhạt:"Bởi vì, anh yêu em."
"....."
"Bởi vì, em cũng yêu anh."
"......."Ngón tay cầm cốc thạch trái cây của cô đột nhiên trở nên mềm nhũn.
"Trên thế giới này, người yêu em nhất là anh, người yêu anh nhất là anh."Anh ôm chặt cô, đặt nhẹ khuôn mặt lên đỉnh đầu cô, thở nhẹ, "Anh biết rằng em yêu anh, cũng giống như em biết rằng anh yêu em."
Gió ngoài cửa sổ thổi vào.
Anh nhẹ nhàng mềm mại ôm chặt cô.
Giây phút đó, chỉ có thể hạnh phúc nhắm mắt lại, để nụ cười hạnh phúc leo lên môi nhỉ! ! ! ! ! ! !
Nhưng mà------
"Nếu như em chết đi?"Cô mở to mắt, "Em chết đi anh có còn yêu em nữa không?"
Anh thở nhẹ.
Cô lo lắng nắm chặt cánh tay anh, ngước mắt lên:
"Em chết đi anh có đi yêu người khác không?Trước đây đọc một bài thơ của một thi sỹ, nói là sau khi vợ ông ta chết, vì để cho vợ ông ta yên tâm, ông ta muốn mỗi ngày còn hạnh phúc hơn cả lúc vợ còn sống, ngày hôm sau hạnh phúc hơn ngày hôm trước! Tức chết đi được! Còn nữa, trong tiểu thuyết và phim truyện cũng thường xuyên có chuyện như vậy, nói là trước đây người yêu hay vợ chết đi, sau đó nhân vật nam chính lại tìm một người khác, sau đó đôi nam nữ chết tiệt đó lại nói cái gì....., nếu như cô ấy dưới cửu tuyền có biết, nhất định sẽ rất vui vẻ thấy anh lại tìm thấy hạnh phúc, sẽ chúc phúc cho chúng ta.....Chết tiệt! Chết tiệt! "
Cô trừng mắt nhìn anh:
"Bùi Dực, em cho anh biết-----Em! Sẽ! Không! Vui! "
"Ừ, được."Anh chẳng biết nên khóc hay cười.
"Kể cả em chết đi, anh cũng không thể đi yêu người con gái khác, nghe thấy không! "Cô nghiến răng nói:"Vừa rồi anh nói, anh yêu em nhất, như thế vẫn chưa đủ! "
"......"
"Anh phải nói là 'chỉ' yêu em! Không được đi yêu người con gái khác! "
"Thế còn mẹ anh?"
"Vớ vẩn! "Cô đấm vào ngực anh, "Đừng có nói tránh! Em chết đi anh cũng không được đi yêu người con gái khác, nghe thấy không, nếu không em sẽ từ dưới đất chui lên, nửa đêm biến thành ma dọa anh! Hơn nữa sẽ tuyệt đối không chúc phúc cho anh! "
"Em."Anh buồn cười vuốt mái tóc ngắn của cô, tỉ mỉ lấy cảm giác, cô nhe nanh giơ vuốt lên giống như một con nhím dễ thương.
"Hứa với em! "
"Được."Anh nhìn cô, "Anh mãi mãi chỉ yêu một mình em."
Cô cười hài lòng:"Em cũng vậy."
"Không được, nếu như anh chết trước em, nhớ là phải tìm một chàng trai tốt yêu em."Ngón tay anh đặt lên môi cô, "Không được buồn, khong được khóc, không được chỉ yêu một mình ảnh, phải vui vẻ như bậy giờ, bởi vì Tiểu Mễ của anh cười rất đẹp.Phải nhớ rằng, anh sẽ chúc phúc cho hai người....chỉ cần, thỉnh thoảng có thể nhớ đến anh là được......"
"� ! Sao anh không nói là hoàn toàn quên anh đi?Như vậy anh sẽ càng vĩ đại hơn?"Cô bĩu môi, "Toàn như vậy, làm em cảm thấy mình như là một kẻ xấu, anh chính là người hoàn hảo như vậy, đáng ghét! "
Cô cười:"Anh không nỡ để em hoàn toàn quên anh đi.Nếu như em hoàn toàn quên anh đi, anh sẽ rất đau lòng.Em hãy đặt anh vào một góc trong trái tim em, một góc nhỏ bé nhất, anh đã rất hạnh phúc rồi."
"Không đời nào! "Cô đắc ý tiếp tục ngồi ăn thạch trái cây.
"......?"
"Làm gì có chuyện anh sẽ chết, anh chắc chắn sẽ chết sau em, "Cô do dự nhìn cái cốc không còn nhiều thạch, đấu tranh tư tưởng không biết có nên chia cho anh một ít không, "bởi vì anh sẽ không nỡ bỏ mặc em, ai chăm sóc em anh cũng sẽ không yên tâm.....Thôi, cho anh ăn thạch, chỉ được ăn một chút thôi đấy nhé....."
Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh làm cho rem cửa tung bay.
Cô cẩn thận đút thạch lên miệng anh:
"Một chút thôi đấy....."
.....
........
Trà sữa từ trên mặt Trịnh Hạo Dương chảy xuống, anh không lấy khăn lau, ánh mắt nhìn Tiểu Mễ, buồn buồn.
"Cậu ấy rõ ràng đã chết rồi."
Một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua cơ thể cô.Cô hít thở, mở túi xách tìm ví, rồi lấy ra tiền của một cốc trà sữa đặt lên bàn.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa.
"Thằng đó không phải là Dực! Nếu như nó biết được là em tiếp cận nó vì trái tim của nó, nếu như nó biết được nụ cười của em, sự quan tâm của em là vì người khác, thì sẽ như thế nào?! "Trịnh Hạo Dương đớn.
"Anh đang uy hiếp em?"
Tiếng nói của Tiểu Mễ rất nhẹ, nhẹ như một lời thì thầm bên tai.
Không biết vì cái gì, tiếng nói nhẹ như vậy của cô nhưng lại làm cho anh đột nhiên làm cho anh thất thần.Anh nhớ lại hồi nhỏ, cô luôn luôn cười đùa với Dực, còn khi nhìn thấy anh, cô lại luôn trừng mắt.
Cô đứng dậy, nói với anh:
"Em biết anh ấy không phải là Dực, nhưng mà, Dực và anh ấy là một."
Nói xong, cô rời khỏi cửa hàng kem.
Ánh nắng chiều muộn chiếu qua cửa kính vào trong, Trịnh Hạo Dương ngồi đó, không thể động đậy.Cô thậm chí còn không quay lại nhìn anh lấy một lần.
Cô luôn luôn không thèm nhìn anh.
Dù cho từ khi Dực ra đi, anh luôn luôn ở bên cạnh cô, anh muốn làm cho vui trở lại, anh muốn nụ cười lại nở trên môi cô.Nhưng mà, chỉ khi cô biết rằng trái tim của Dực đã được hiến cho một người tên "Doãn Đường Diêu", anh mới nhìn thấy trong mắt của cô ánh sáng.Cô chuyển đến Thánh Du, đến bên thằng đó, như thế, anh cũng chuyển từ Thanh Viễn đến Thánh Du, nhưng mà, cô đến một nụ cười hoan nghêng cũng không dành cho anh.
Cô lại cười với "nó".
Dù cho biết rõ ràng đó không phải là Dực, nhưng àm, cô tình nguyện nở nụ cười với một cái bóng, cũng không muốn chuyển ánh mắt đến với bản thân anh ư?
Trịnh Hạo Dương nhắm mắt lại.
Trà sữa lạnh lẽo chảy xuống sau gáy anh.
° ° °
Buổi chiều, ngoài cửa sổ mưa đang rơi nhẹ.Trong phòng học, đang là tiết học của thầy giáo Kế Toán Quốc Tế, , các sinh viên của lớp 2 Kinh Tế Ngoại Thương đang chăm chú ghi chép.
Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế nổi tiếng nghiêm khắc, mỗi học kỳ đều có rất nhiều sinh viên bị ông bắt phải thi lại, hơn nữa nội dung bài giảng của ông rất nhiều không có trong sách, phải ghi chép hết sức cẩn thận mới được.Ngoài ra, thường thì mỗi tiết học ông đều điểm danh, có một số sinh viên các khóa trước từng nói, bất kể bị ông điểm danh ba lần mà không có mặt, thì coi như đã thi trượt rồi.
"Câu hỏi này tôi mời một bạn sinh viên trả lời, "Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế cúi đầu xuống, mở danh sách lớp ra, các sinh viên cúi đầu chờ đợi, "Doãn Đường Diêu."
Ánh mắt thầy giáo nhìn xuống lớp.
"Doãn Đường Diêu?"
Tiểu Mễ quay xuống nhìn chỗ ngồi của Doãn Đường Diêu, cô cắn chặt môi, lông mày nhíu lại.Trịnh Hạo Dương cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Tiểu Mễ, ánh mắt buồn buồn.
Chỗ ngồi cuối lớp cạnh cửa sổ trống trải.
Một con chim sẻ bay đến, quay đầu về chỗ ngồi đó hót líu lo.
"Lại nghỉ học phải không."Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế không biểu cảm cầm bút lên định đánh dấu vào danh sách lớp, "Doãn Đường Diêu đã nghỉ học hai lần rồi."
"Anh ấy bị bệnh! "
Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy, lo lắng "giải thích" với thầy giáo.
"Bị bệnh?Bệnh gì?"
"Cảm lạnh."Đây là từ đầu tiên lóe lên trong đầu Tiểu Mễ.
"Cảm lạnh là có thể không đi học?"
"Sau đó bị sốt cao! "
"Bao nhiêu độ?"
"......Ba mươi chín độ."Tiểu Mễ đỏ mặt, dường như người bị sốt là cô chứ không phải Doãn Đường Diêu.
Thầy giáo nghi ngờ nhìn cô giây lát, rồi quay sang hỏi Thành Quyên đang ngồi bàn đầu:"Lớp trưởng, Doãn Đường Diêu có xin phép em nghỉ học không?"
Thành Quyên chầm chậm ngẩng đầu, cô liếc nhìn thấy Tiểu Mễ đang rất lo lắng, do dự một chút, cô nói nhỏ:
"Vâng, có ạ."
Thầy giáo gật đầu, rồi lấy bút sửa lại danh sách.
Tiểu Mễ thả lỏng người, trán cô lạnh toát, nhưng lại đầy mồ hôi.Không chịu được, cô lại ngước nhìn chỗ ngồi phía sau của Doãn Đường Diêu.
Con chim se vỗ cánh bay đi.
Bàn học phủ một lớp bụi mỏng.
Anh đã ba ngày không đến lớp rồi.
° ° °
Biệt thự nhà vườn màu trắng.
Hơi lạnh của làn gió mang theo cơn mưa nhỏ thổi bay rèm cửa, rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng tung bay lên, trong căn phòng khách yên lặng không một tiếng động nhảy nhót.Một đoạn nhạc của điện thoại di động từ tầng hai vọng xuống, cố chấp vang lên, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "Cộp" vang lên, có vẻ như bị ném mạnh xuống đất, tiếng nhạc im bặt.
Bùi Ưu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, gượng cười xoa xoa mũi.Ba ngày trước Diêu nói là muốn giới thiệu một cô gái cho anh, kết quả là anh chờ hai tiếng trong quán cà phê cũng không thấy mặt mũi Diêu đâu, sau khi trở về, anh liền nghe cô Doãn nói là Diêu đóng chặt cửa phòng không chịu ra ngoài, bữa tối cũng không ra ăn.Đêm hôm đó, Diêu bắt đầu bị ốm, viện trưởng Nhiệm vội vàng đến, cô Doãn và viện trưởng Nhiệm sau khi trao đổi có vẻ rất lo lắng, hai ngày sâu đó cô đều không đến công ty.
"Ưu."
Doãn Triệu Man đứng ngoài cửa sổ, bóng dáng của bà bị che khuất bởi chiếc rèm cửa đang tung bay, như khói như sương, da thịt như trong suốt, nếp nhăn nhỏ bé nơi khóe mắt như nước mùa thu.Giọng nói của bà nhẹ nhàng, cũng nhẹ như làn sương.
"Vâng, cô Doãn."Bùi Ưu lễ phép, năm bà hai mươi lăm tuổi thì chồng mất, người đàn bà yếu đuối như vậy phải một mình gánh vác cả một tập đoàn khổng lồ, rất nhiều người sau lưng bà nói ra nói vào, nhưng mà bà mạnh mẽ đến hoàn hảo.....
"Diêu dạo này làm sao vậy?"
"......"
"Cháu là bạn thân nhất của nó, từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện nó đều nói cho cháu biết."Doãn Triệu Man chăm chú nhìn anh.
"Vâng....."Bùi Ưu cười gượng.Anh không có điều gì chắc chắn có thể nói cho cô Doãn.
"Là cô gái như thế nào?"
Bùi Ưu giật mình ngẩng đầu lên.
"Diêu yêu rồi, phải không?"Doãn Triệu Mãn thở dài.Cũng chỉ có tình yêu mới làm Diêu không quan tâm đến học hành chăm chỉ ngày nào cũng đi học, bữa tối đột nhiên thất thần, ngồi trên ghế sofa đột nhiên cười thành tiếng, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa soi gương rất kỹ để xem quần áo đầu tóc có đẹp hay không."Cháu đã gặp con bé đó chưa, Ưu?"
"Chưa ạ."
"Đã nghe nó nhắc đến chưa?"
Bùi Ưu do dự một chút:"Vâng."
"Như thế nào?"
"Hình như là một cô gái rất dễ thương."Bùi Ưu xoa xoa mũi, mỉm cười, "Nghe Diêu nói một số điều về cô ấy, cô gái ấy hình như thật sự rất dễ thương."
"Dễ thương?....."
Doãn Triệu Man nhìn ra ngoài cửa sổ đầy mưa bụi.
Diêu là một đứa trẻ ngờ nghệch, lúc nhỏ nó thích một con mèo dễ thương, ngày nào cũng cho nó ăn, chờ nó ngủ xong mới đi ngủ.Sau đó con mèo không biết chạy đi đâu mất, Diêu đã khóc rất lâu, bệnh tim cũng là lúc đó lần đầu tiên xuất hiện, phải nằm viện hơn một tháng.
Cô bé đó cũng rất dễ thương à?
"Cô Doãn, cháu đi lên trên thăm Diêu một chút."
Bùi Ưu lo lắng đứng dậy, đây là lần đầu tiên bị bệnh sau phẫu thuật của Diêu, anh đáng nhẽ cho rằng sau phẫu thuật thay tim Diêu sẽ không bị bệnh nữa mới phải.
"Được."Doãn Triệu Man nhẹ nhàng nói, "Hỏi nó muốn ăn gì, cô đi làm cho nó."
Bùi Ưu đi lên tầng hai, anh đi đến cửa phòng của Diêu, anh đưa tay mở cửa, nhưng cửa bị khỏa, anh gõ gõ cửa:
"Diêu, là tôi đây."
"Đi đi! "Trong phòng vọng ra một tiếng thét.
Bùi Ưu lại gõ cửa, nhẹ nhàng nói:"Xảy ra chuyện gì vậy"Chuyện buồn nhất định phải chia sẻ với bạn bè mới phải chứ."
"Bảo cậu đi đi! Có nghe thấy không! "
"Diêu, có người đến tìm cậu này."Bùi Ưu nhíu mày, "Hoặc là cậu không muốn nói chuyện với tôi, muốn nói với cô ây?"
Trong phòng đột nhiên im lặng kỳ quái.
"Này, Diêu, cô ấy nói là bạn học của cậu, nhất định phải vào gặp cậu."Bùi Ưu dựa người vào tường, xoa mũi cười, "cô ấy bây giờ đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với cô Doãn."
Tiếp tục yên lặng.
Sau đó-----
"......Ai vậy?"Qua một cánh cửa, giọng nói của Doãn Đường Diêu nghe có vẻ rất kỳ lạ
"Hình như là.....Tiểu Mễ....gì đó."
Cửa "binh" bị mở ra.
Doãn Đường Diêu đầu tóc rối bù, sắc mặt hằm hằm, anh trừng mắt nhìn Bùi Ưu, giọng bực tức:"Bảo cô ta đi đi, bảo cô ta rằng tôi không bao giờ muốn gặp lại cô ta! "
"Cậu tự nói với cô ấy đi, "Bùi Ưu thở dài, "lời nói làm tổn thương người khác như vậy tôi không nói được."
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn anh, bước nhanh ra cầu thang kiểu Pháp, cúi đầu nhìn xuống phòng khách.Phòng khách không có ai cả, chỉ có rèm cửa đang tung bay và bóng hình mẹ anh bên cửa sổ, làm gì có cô gái nào đến thắm!
"Cậu lừa tôi! "
Anh tức giận quay lại hét lên, bởi vì sự lừa dối của Bùi Ưu, cũng bởi vì trong tim đột nhiên trào lên một sự thất vọng khó chịu đựng.
Bùi Ưu đi vào phòng ngủ, ngồi trên chiếc giường rộng rãi, nói với Doãn Đường Diêu đang đứng ngoài cừa gầm gừ tức giận:"Không phải là không muốn gặp cô ấy à?Quả nhiên không nhìn thấy cô ấy, sao lại trông như muốn đánh tôi vậy?"
Doãn Đường Diêu hằm hằm đi vào, ném người mình xuống ghế sofa, nghiêng mặt, nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.
"Thất tình à?Bùi Ưu cười xoa xoa mũi.Chỉ có thất tình mới làm cho cho Diêu chán chường đến như vậy.
"Muốn đánh nhau thì nói thẳng ra đi! "Âm thanh từ trong miệng Doãn Đường Diêu kèn kẹt phát ra.
"Thật là thất tình rồi, "Bùi Ưu lắc đầu, "Vì một đứa con gái, kể cả bạn bè cũng định đánh."
"Cậu-----! "Doãn Đường Diêu nắm chặt tay lại, "tôi không thất tình! Có nghe thấy không! "
"Được, dược, không thất tình, chỉ là vì một cô gái mà đau khổ."Bùi Ưu nhìn thấy sàn nhà thấy chiếc điện thoại di động bị văng pin ra, đưa tay ra nhặt lên, "Đau khổ đến mức giọng nói của cô ấy cũng không muốn nghe nữa à?"
"Bùi, Ưu."Doãn Đường Diêu tức giận hai mắt đỏ rực, "Cậu như thế đã đủ chưa?"
Bùi Ưu lắp pin của di động vào, mở máy, sau đó, anh ngạc nhiên nhìn thấy trên màn hình có hơn hai mươi tin nhắn mới và mười mấy cuộc điện thoại lỡ.Kiểm tra kỹ, những tin nhắn và cuộc gọi đều của một người tên là---"Tiểu Mễ".
Anh chăm chú nhìn Doãn Đường Diêu:
"Tại sao không trả lời điện thoại của cô ấy?Cũng có thể là hiểu lầm không biết chừng."
"Không phải."
"Không phải hiểu lầm?"
"......Ừ."
Hơi lạnh của cơn mưa bên ngoài tràn vào trong phòng, trên ghế sofa, Doãn Đường Diêu mặt không biểu cảm, chiếc khuyên kim cương trên mũi anh tối tối, cả người dương như bị nhốt trong bóng hình của chính mình.Trong lòng anh như lửa đốt, ngón tay anh nắm chặt, khuôn mặt lạnh lùng.
......
Anh trơ trọi đứng đó.
Ánh nắng làm cho bóng hình anh trải dài trên mặt đất.
Anh lạnh lùng nhìn cô.
"Nếu như cô đi với nó, thì đừng có nhìn mặt tôi nữa."
Giọng nói của anh lạnh hơn lưỡi dao.
Nhưng mà-----
Cô vẫn đi cùng thằng đó.....
......
Không phải hiểu lầm, cũng không cần phải giải thích.Trước mặt anh, cô lại bước đi cùng người con trai khác, thậm chí cũng không quay mặt lại để nhìn anh.
Khuôn mặt Doãn Đường Diêu nhợt nhạt.
Anh hít một hơi dài, được, cô đã chọn đi với thằng đó, thì đừng có nói chuyện với tôi nữa, tại sao lại còn gọi điện thoại đén!
Ngay lúc đó, tiếng nhac của di động vang lên!
Bùi Ưu cúi đầu nhìn, không nhịn được cười, tên người gọi hiện lên vẫn là"Tiểu Mễ."
"Tắt máy đi! "
Doãn Đường Diêu vung tay định giật lại chiếc điện thoại!
° ° °
Trong ký túc, Tiểu Mễ im lặng chờ đợi tiếng chuông điện thoại.
Anh ấy vẫn tức giận à?
Không trả lời tin nhắn của cô, không trả lời điện thoại, có lẽ anh ấy thật sự tức giận rồi.Hôm đó bị Trịnh Hạo Dương kéo ra khỏi lớp học, cô nhìn thấy vẻ mặt tức giận xen lẫn thất vọng của Doãn Đường Diêu.
Tiếng chuông chờ điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.
Đây là cuộc gọi thứ ba mươi, bốn mươi trong ba ngày của cô.Cô biết rằng Doãn Đường Diêu sẽ không nghe mày, nhưng mà, cô vẫn muốn gọi cho anh, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông chờ cũng được, nghe thấy anh tắt mày, cũng giống hệt như đang ở bên cạnh anh.........
"Alo."
Trong điện thoại đột nhiên phát một giọng con trai dễ nghe.
"......"Tiểu Mễ đã quen với việc điện thoại bị ngắt, đột ngột có người trả lời, trong giây lát cô không nghĩ ra phải nói gì, ngơ ngác bên đầu dây.
"Xin chào, có phải Tiểu Mễ không?"Giọng nói bên đầu dây dịu dàng nhẫn nại, "Tôi là bạn của Diêu."
Giống như một tiếng sét ngang tai! Cô như bị ù tai! Giọng nói đó.....giọng nói đó.....cô cố gắng nghe rõ ràng giọng nói đó, ngơ ngác trả lời:"Vâng, chào anh, tôi là Tiểu Mễ."
"Cô tìm Diêu có chuyện gì không?"
"Anh ấy....anh ấy ba ngày rồi không đi học, tôi muốn biết...."Tiểu Mễ nói giọng có chút hoảng loạn, bởi vì, không biết có phải do điện thoại không thể hiện giọng nói chính xác hay không làm cho cô cảm giác giọng nói trong điện thoại quá đỗi quen thuộc.Thật sự rất quen thuộc......quen thuộc như hơi thở của cô, quen thuộc đến mức có nằm mơ cô cũng không thể quên được.....
"Diêu bị ốm, cho nên không đi được."Trong giọng nói có tiếng cười, giống như ánh nắng đầu mùa hè chiếu qua vòm lá thơm ngát, nhẹ nhàng chiếu xuống đất."Tôi thay Diêu cảm ơn sự quan tâm của cô."
"......."
"A lô?"
"......."
"Tiểu Mễ, vẫn nghe máy chứ""Một câu hỏi quan tâm.
Cô gắng sức lắc đầu, không, không thể như thế được, nhất định là điện thoại có vấn đề nên cô mới nghe lầm.Cô không thể nghe thấy giọng nói của Dực, đây là một việc hoàn toàn không thể xảy ra!
Cô hít thở sâu, nói:".....vâng, tôi đang....xin lỗi, có thể hỏi một câu được không?"
"Được."
"Có thể cho tôi biết địa chỉ của Doãn Đường Diêu không?Tôi....."thực ra là Doãn Đường Diêu bị bệnh, không biết có nặng không, lúc nào có thể đi học lại được, anh không muốn trả lời điện thoại của cô, cho nên, cô chỉ còn cách này thôi.
Giọng nói mỉm cười:"Được, tôi cho cô biết."Anh nói cho cô địa chỉ chi tiết, sau đó nói, "nhưng mà-----"
"Sao vậy?"
"Cô không định bây giờ sẽ đến chứ."
"Tôi....."Tiểu Mễ cắn chặt môi, cô định nói chuyện xong điện thoại sẽ đi.
"Ngoài trời đang mưa, đợi mưa dứt hay đến nhé, nếu không bị ngấm nước mưa có thể bị cảm lạnh.Đợi mưa dứt cô hãy đến, tôi cũng đi khuyên Diêu một chút, để cậu ta bớt tức giận đi.Được không?"
"....Cảm ơn anh."
"Không có gì."Trong giọng nói có nụ cười dịu dàng, "đúng rồi, Diêu hơi ngượng, có hiểu lầm gì thì phiền cô nói chuyện với cậu ta.Cậu ta rất thích cô, nhắc đến cô với tôi, nói là cô là một cô gái rất dễ thương....."
Vẫn chưa nói xong, trong điện thoại vang lên một tiếng hét ghê người----
"Im miệng lại! ! "
Tiếng nói rất to, tai của Tiểu Mễ ù lên.Cô không cần nghĩ cũng biết, người nổi giận đó chính là Doãn Đường Diêu.
Âm thanh giành giật diễn ra một hồi, cô cắn môi chờ đợi, đến khi nghe thấy hình như có người đã giành được điện thoại.
"Là anh à?Em là Tiểu Mễ! "
Cô lo lắng nói, hy vọng Doãn Đường Diêu sẽ không nhanh chóng tắt máy.
Một tiếng chửi thề vang lên.
"Anh bị ốm à?Đã đỡ chút nào chưa?"
"mẹ kiếp! "
Có thể mắng người và đánh nhau, như thế bệnh tình có lẽ đỡ hơn nhiều rồi.Tiểu Mễ nhẹ giọng, sau đó, cô dịu dàng:"xin lỗi, hôm đó em thực ra không muốn đi với anh ta."
"Im miệng! Tôi đã nói là tôi mãi mãi không muốn nghe giọng nói của cô nữa! "
"Nhưng mà anh đã nghe thấy rồi còn gì."
"Cô----! "
Cô cố gắng mỉm cười nói, "anh vẫn còn giận à?"
"....."
"Phải làm thế nào thì mới hết giận đây?"Cô có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh vui, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh.
"....Muốn chết à! Tôi nói rồi, tôi không bao giờ muốn nghe giọng nói của cô nữa! "Nói xong, một tiếng đập, giống như tiếng điện thoại bị ném vỡ vang lên, sau đó là tiếng"bíp bíp"vang lên.
Tiểu Mễ nhìn điện thoại ngơ ngác.
° ° °
Ngày hôm sau, mưa đã ngừng.
Mùa hè là như vậy, mỗi lần sau khi có một trận mưa, là thời tiết lại trở nên nóng hơn.Mặt trời trên không trung chiếu ánh nắng gay gắt xuống, cây cối dường như cũng đang phát sáng theo, trong làn cây văng vẳng lên tiếng ve kêu, con đường hai bên là biệt thự hoa đang nở rực rỡ.
Buổi chiều, làn gió thổi đén dường như mang theo hơi nóng.Đường núi được làm rộng rãi, nhưng người đi bộ rất thưa thớt, xe cộ cũng không nhiều.
Chỉ có một mình Tiểu Mễ bước đi.
Xe buýt đi đến chân núi là dừng lại, nghe nói những người sống trong những khu biệt thự này đều có xe ô tô riêng.Trên con đường này đi bộ đã bốn mươi phút, lưng cô ướt đẫm mồ hôi.Có lẽ sắp đến nơi rồi, giọng nói trong điện thoại nói cho cô biết, Doãn Đường Diêu sống ở biệt thự màu trắng đằng xa.
Cô đã có thể nhìn thấy tòa nhà màu trắng rồi.Dưới ánh nắng và bên những hàng cây, tòa nhà hiện lên trông rất sang trọng và cao quý.
Lau mồ hôi trên trán, cô tiếp tục đi lên trên núi, đưa tay che ánh nắng chói chang đang chiếu vào mặt, hít thở không khí trong lành trên núi.Đi vòng qua con đường núi, phía trước mặt có một chiếc xe đua màu trắng.Bóng cây và ánh nắng chiếu lên chiếc xe, màu trắng lịch sự chứ không phải phô trương.Tốc độ xe đi không phải rất nhanh, chiếc xe bình thản đi đến.
Chiếc BMW màu trắng đi đến bên cạnh Tiểu Mễ
Một tiếng nhạc từ trong xe vang ra, âm thanh đẹp đẽ mềm mại, theo gió bay ngang qua tai cô.
Cô đột nhiên kinh hồn----
Bài hát đó......
Là bài hát mà Dực từ cấp hai đã rất thích nghe, mỗi khi nghe làm bài tập hoặc trước khi ngủ, anh đều thích bật lên.
Chiếc xe BMW màu trắng chầm chậm đi qua người cô.
Cô kinh hãi quay đầu nhìn---
Trong xe, dường như có một bóng dáng quen thuộc, làn môi chứa nụ cười dịu dàng, mái tóc sạch sẽ, chiếc mũi thẳng, đường nét thanh lịch.....
Ánh nắng gay gắt.......!
Tiếng ve ríu rít kêu, hơi nóng từ mặt đất bốc lên có thể khiến người ta ngất lịm, trước mặt cô một trận đen, một trận đỏ, trong đầu dường như muốn nổ tung ra!
Chiếc xe BMW màu trắng chạy qua.
BMW màu trắng chạy qua Tiểu Mễ đang rất mệt mỏi.
Khi cô đã cố gắng áp chế được sự mệt mỏi vì chóng mặt, muốn nhìn lại rõ ràng xem người trong xe rốt cuộc là ai-----
Cuối con đường núi chỉ còn lại lưu lại một chút bóng dáng màu trắng.
Gió, thổi qua vòm cây, trời đất yên tĩnh chỉ còn lại một mình cô chạy rất nhanh.
Cô muốn đuổi theo.
Nhưng mà, cô chỉ có thể đứng nhìn như một pho tượng gỗ.
Cô muốn gọi to cái tên đó.
Nhưng mà, tiếng nói trong cổ họng cô "kha kha" dường như vang lên chỉ một giây sau là sẽ ho ra máu.
BMW màu trắng hoàn toàn biến mất.
Cô nhắm mắt lại, đôi chân mỏi nhừ, đột nhiên chút sức lực cuối cùng cũng bị lấy đi mất, cô ngồi xuống đất, gục mặt xuống gối.
Con đường núi yên lặng.
Vắng vẻ không một bóng người, cây lá nhè nhẹ lay động, ve sầu vẫn kêu râm ran, ánh nắng nhức mắt mà chóng mặt.
Đôi vai của Tiểu Mễ chầm chậm vươn lên.
Trên núi, bóng dáng nhỏ bé của cô giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
Ánh nắng đang dần dần tắt.
Con đường núi dần dần được phủ một màu đỏ của chiều muộn.
Xe cộ trên đường có vẻ đông đúc hơn, còn cô vẫn cô độc ven đường.Mỗi một chiếc xe đi qua người cô đều phải ấn còi, còn cô dường như không nghe thấy, trong thế giới của cô dường như không còn bất cứ âm thanh nào.
Không biết đi qua bao nhiêu người.
Khi mặt trời dường như hoàn toàn lặn xuống sau núi.
Một giọng nói tức giận vang lên trước mặt cô----
"Tại sao cô lại ở đây!"
Bình luận facebook