Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: ĐỤNG PHẢI "KẺ ĐIÊN"
Giang Đô, một thành phố mỹ lệ, phồn hoa phát triển nhất của nước X. Nơi đây như một thương trường khổng lồ, tập trung hàng ngàn vạn các tập đoàn lớn nhỏ khác nhau, bởi vậy sự cạnh tranh luôn khốc liệt hơn bất kì thành phố nào.
Vùng đất Giang Đô này chủ yếu chịu sự chi phối của bốn gia tộc lớn: Yến gia, Bạch gia, Lăng gia và Hạ gia. Một khi nhắc đến tập đoàn Vạn Thiên, chắc chắn không ai là không biết đến cái tên này, tập đoàn đứng đầu Giang Đô, và cũng nằm trong top đầu các tập đoàn trên cả nước.
Mà người đứng đầu tập đoàn Vạn Thiên chính là Yến Thịnh, một người doanh nhân tài giỏi, khôn khéo lão làng trên giới thương trường, nhưng lại có đứa con trai độc tôn - Yến Lạc khác ông một trời một vực.
......
Trường cấp ba Hoa Thục.
Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, cũng là ngày đầu tiên Bạch Linh chuyển đến đây học ở lớp 12B.
- Ở trường này, cậu nhớ đừng có trêu chọc tên Yến Lạc lớp 12E đấy.
Vừa mới chuyển trường đến đây, Bạch Linh liền nghe được người bên cạnh nói như vậy với đứa bạn.
Nghe thấy ngữ khí nghiêm túc của nam sinh kia, tính tò mò trong Bạch Linh lập tức trỗi dậy, cô lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
- Yến Lạc là ai?
Một nam sinh đeo kính vội hỏi, đây cũng là vấn đề Bạch Linh muốn biết.
Nam sinh kia nhìn thoáng qua thầy cô đang phát biểu trên sân khấu, nhỏ giọng nói:
- Có thể coi là giáo bá ở trường này, chỉ cần thấy ai không vừa mắt hắn liền ra tay đánh người. Hơn nữa hắn còn qua lại với mấy tên ngoài xã hội, năm ngoái còn đánh người khác đến mức phải nhập viện.
Nghe tới đây, trong não Bạch Linh lập tức hiện lên hình ảnh một nam sinh mặt mang sẹo dài ngang má, ánh mắt chim ưng cùng dáng vẻ hung ác dữ tợn.
Nam sinh kia nói tiếp:
- Nghe nói hắn phải học lại một lần, đặc biệt lạm giao, mỗi ngày đều qua lại với không ít phụ nữ ở bên ngoài trường.
Nam sinh đeo kính hỏi:
- Chúng ta học khác dãy nên chắc không gặp phải hắn đâu nhỉ?
Nam sinh kia nhún nhún vai:
- Ai biết được, có khi liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn liền như chó điên xông lên mà đánh người cũng nên.
Nam sinh còn muốn nói tiếp gì đó nhưng nhìn thấy giáo viên hàng trước quay đầu nhìn lại đây, hắn lập tức ngậm chặt miệng lại.
Bạch Linh có chút tò mò về giáo bá tên Yến Lạc kia, nhưng dù sao cũng khác lớp lại còn khác khu dạy, e rằng đến khi giáo bá tốt nghiệp cô cũng sẽ không đụng mặt hắn.
Sau khi thầy cô phát biểu xong, tiếp theo là đến lượt học sinh đại biểu lên sân khấu.
Cả hội trường bỗng trở lên xôn xao, còn có tiếng thét chót tai của các nữ sinh.
Bạch Linh nhìn theo tầm mắt của mọi người liền thấy một nam sinh vẻ ngoài nhã nhặn ôn nhu, gương mặt tuấn mỹ như một vị hoàng tử.
Nam sinh đứng trên sân khấu khẽ điều chỉnh độ cao microphone, hơi hơi cúi đầu cười nói:
- Các thầy cô, các bạn học sinh thân mến, xin chào mọi người, tôi là Lăng Hàn lớp 12A...
Giọng nói nam sinh ấm áp, có chút trầm ổn không tương xứng với lứa tuổi, thỉnh thoảng hắn lại rũ mắt nhìn một chút bản thảo trong tay.
So với giáo bá Yến Lạc bị miêu tả như hung thần ác bá thì học trưởng này quả thực tựa như vương tử vườn trường.
Cùng là đồng phục xanh trắng đan xen, nhưng mặc trên người Lăng Hàn lại khiến người ta không khỏi cảm thán bởi khí chất tựa như vương tử bước ra từ trong truyện tranh.
Có nữ sinh ngồi hàng ghế trước Bạch Linh nhỏ giọng nói:
- Tớ ở trên trang web trường từng nhìn thấy anh ấy, đó là giáo thảo trường học, luôn xếp nhất toàn trường.
Vừa học giỏi lại còn đẹp trai. Thì ra trên thế giới này thực sự có người ưu tú như vậy!
Bạch Linh ngẩng đầu liếc Lăng Hàn một cái, sau đó lại giống như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Bạch Linh cùng bạn học lần lượt về lớp tập hợp chờ thầy cô phát đồng phục quân sự.
Chỗ ngồi của Bạch Linh dựa sát cửa sổ, xuyên qua cửa sổ là có thể nhìn đến dãy học đối diện, đó là khu chuyên dùng cho các lớp cá biệt, điển hình là 12E.
Bạch Linh vốn là người hơi hướng nội, không am hiểu cùng bạn học xung quanh giao lưu, cho nên cô chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Chờ sau khi giáo viên vào phòng học, phát xong đồng phục cho mọi người thì liền tan học.
Bạch Linh mấy chục năm nay vẫn luôn sống ở nhà dì của mình. Sau khi cha mẹ ruột qua đời, cô được dì Bạch - em gái của mẹ nuôi lớn.
Từ trường học về đến nhà Bạch Linh cũng không xa lắm, nếu đi đường tắt thì chỉ cần mười năm phút.
Hiện tại sắc trời còn sớm, sau khi về nhà cô còn có thể nhân lúc dì Bạch chưa đi làm về mà nấu xong cơm nước.
Bạch Linh ôm đồng phục, dọc theo cửa sau đi vào một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này khá chật hẹp, không thể đi xe vào, hai bên nhà lầu cao chót vót gần như không thấy được ánh sáng, làm người cảm thấy một loại âm u, ẩm ướt khó tả.
Bạch Linh lại rất quen thuộc với con đường này, bước chân vẫn đều đều tiến thẳng về trước, nhanh lẹ đi qua từng con ngõ ngoằn nghèo.
Đúng lúc đi được nửa đường, cô liền bị hấp dẫn bởi âm thanh phát ra trong một ngõ cụt phía trước.
Trong ngõ truyền đến tiếng nam nhân chửi rủa, nhục mạ, không lâu sau lại biến thành từng tiếng kêu rên thảm thiết.
Bạch Linh đoán chắc là có người đang xảy ra tranh chấp, cho nên cô không muốn ở lại lâu, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Ai ngờ lúc đang đi qua lại nghe được tiếng hét thảm thiết khiến cô sợ tới mức giật nảy mình, theo phản xạ cô liền quay đầu nhìn qua phía phát ra âm thanh.
Trong ngõ cụt âm u, một nam sinh mặc đồ đen đang dùng tay bóp cổ nam nhân đối diện. Hắn khẽ nhếch miệng phát ra tiếng cười trầm thấp làm Bạch Linh chợt dựng thẳng lông tơ.
Tầm mắt khẽ chuyển xuống thấp, Bạch Linh hoảng sợ vội lùi về sau một bước. Trên mặt đất nằm ngổn ngang đống thân người, vẻ mặt bọn họ tím tái, máu văng khắp đất, một số người còn không ngừng kêu rên.
Đây... là đã chết sao?
Bạch Linh muốn chạy, nhưng bởi vì quá sợ hãi lòng bàn chân như bị keo dính chặt tại chỗ không thể động đậy nửa bước.
Một tiếng cười trầm thấp truyền đến, Bạch Linh theo bản năng ngẩng đầu, ngay sau đó liền đối diện với một đôi đồng tử đen tuyền, tràn ngập tính xâm lược.
Tiếp đó, nam sinh này còn làm trò trước mặt cô, vung tay đấm một quyền vào trên mặt nam nhân kia. Lập tức máu cùng răng liền đồng loạt bị đánh văng ra ngoài.
- ---------------
Vùng đất Giang Đô này chủ yếu chịu sự chi phối của bốn gia tộc lớn: Yến gia, Bạch gia, Lăng gia và Hạ gia. Một khi nhắc đến tập đoàn Vạn Thiên, chắc chắn không ai là không biết đến cái tên này, tập đoàn đứng đầu Giang Đô, và cũng nằm trong top đầu các tập đoàn trên cả nước.
Mà người đứng đầu tập đoàn Vạn Thiên chính là Yến Thịnh, một người doanh nhân tài giỏi, khôn khéo lão làng trên giới thương trường, nhưng lại có đứa con trai độc tôn - Yến Lạc khác ông một trời một vực.
......
Trường cấp ba Hoa Thục.
Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, cũng là ngày đầu tiên Bạch Linh chuyển đến đây học ở lớp 12B.
- Ở trường này, cậu nhớ đừng có trêu chọc tên Yến Lạc lớp 12E đấy.
Vừa mới chuyển trường đến đây, Bạch Linh liền nghe được người bên cạnh nói như vậy với đứa bạn.
Nghe thấy ngữ khí nghiêm túc của nam sinh kia, tính tò mò trong Bạch Linh lập tức trỗi dậy, cô lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
- Yến Lạc là ai?
Một nam sinh đeo kính vội hỏi, đây cũng là vấn đề Bạch Linh muốn biết.
Nam sinh kia nhìn thoáng qua thầy cô đang phát biểu trên sân khấu, nhỏ giọng nói:
- Có thể coi là giáo bá ở trường này, chỉ cần thấy ai không vừa mắt hắn liền ra tay đánh người. Hơn nữa hắn còn qua lại với mấy tên ngoài xã hội, năm ngoái còn đánh người khác đến mức phải nhập viện.
Nghe tới đây, trong não Bạch Linh lập tức hiện lên hình ảnh một nam sinh mặt mang sẹo dài ngang má, ánh mắt chim ưng cùng dáng vẻ hung ác dữ tợn.
Nam sinh kia nói tiếp:
- Nghe nói hắn phải học lại một lần, đặc biệt lạm giao, mỗi ngày đều qua lại với không ít phụ nữ ở bên ngoài trường.
Nam sinh đeo kính hỏi:
- Chúng ta học khác dãy nên chắc không gặp phải hắn đâu nhỉ?
Nam sinh kia nhún nhún vai:
- Ai biết được, có khi liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn liền như chó điên xông lên mà đánh người cũng nên.
Nam sinh còn muốn nói tiếp gì đó nhưng nhìn thấy giáo viên hàng trước quay đầu nhìn lại đây, hắn lập tức ngậm chặt miệng lại.
Bạch Linh có chút tò mò về giáo bá tên Yến Lạc kia, nhưng dù sao cũng khác lớp lại còn khác khu dạy, e rằng đến khi giáo bá tốt nghiệp cô cũng sẽ không đụng mặt hắn.
Sau khi thầy cô phát biểu xong, tiếp theo là đến lượt học sinh đại biểu lên sân khấu.
Cả hội trường bỗng trở lên xôn xao, còn có tiếng thét chót tai của các nữ sinh.
Bạch Linh nhìn theo tầm mắt của mọi người liền thấy một nam sinh vẻ ngoài nhã nhặn ôn nhu, gương mặt tuấn mỹ như một vị hoàng tử.
Nam sinh đứng trên sân khấu khẽ điều chỉnh độ cao microphone, hơi hơi cúi đầu cười nói:
- Các thầy cô, các bạn học sinh thân mến, xin chào mọi người, tôi là Lăng Hàn lớp 12A...
Giọng nói nam sinh ấm áp, có chút trầm ổn không tương xứng với lứa tuổi, thỉnh thoảng hắn lại rũ mắt nhìn một chút bản thảo trong tay.
So với giáo bá Yến Lạc bị miêu tả như hung thần ác bá thì học trưởng này quả thực tựa như vương tử vườn trường.
Cùng là đồng phục xanh trắng đan xen, nhưng mặc trên người Lăng Hàn lại khiến người ta không khỏi cảm thán bởi khí chất tựa như vương tử bước ra từ trong truyện tranh.
Có nữ sinh ngồi hàng ghế trước Bạch Linh nhỏ giọng nói:
- Tớ ở trên trang web trường từng nhìn thấy anh ấy, đó là giáo thảo trường học, luôn xếp nhất toàn trường.
Vừa học giỏi lại còn đẹp trai. Thì ra trên thế giới này thực sự có người ưu tú như vậy!
Bạch Linh ngẩng đầu liếc Lăng Hàn một cái, sau đó lại giống như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Bạch Linh cùng bạn học lần lượt về lớp tập hợp chờ thầy cô phát đồng phục quân sự.
Chỗ ngồi của Bạch Linh dựa sát cửa sổ, xuyên qua cửa sổ là có thể nhìn đến dãy học đối diện, đó là khu chuyên dùng cho các lớp cá biệt, điển hình là 12E.
Bạch Linh vốn là người hơi hướng nội, không am hiểu cùng bạn học xung quanh giao lưu, cho nên cô chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Chờ sau khi giáo viên vào phòng học, phát xong đồng phục cho mọi người thì liền tan học.
Bạch Linh mấy chục năm nay vẫn luôn sống ở nhà dì của mình. Sau khi cha mẹ ruột qua đời, cô được dì Bạch - em gái của mẹ nuôi lớn.
Từ trường học về đến nhà Bạch Linh cũng không xa lắm, nếu đi đường tắt thì chỉ cần mười năm phút.
Hiện tại sắc trời còn sớm, sau khi về nhà cô còn có thể nhân lúc dì Bạch chưa đi làm về mà nấu xong cơm nước.
Bạch Linh ôm đồng phục, dọc theo cửa sau đi vào một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này khá chật hẹp, không thể đi xe vào, hai bên nhà lầu cao chót vót gần như không thấy được ánh sáng, làm người cảm thấy một loại âm u, ẩm ướt khó tả.
Bạch Linh lại rất quen thuộc với con đường này, bước chân vẫn đều đều tiến thẳng về trước, nhanh lẹ đi qua từng con ngõ ngoằn nghèo.
Đúng lúc đi được nửa đường, cô liền bị hấp dẫn bởi âm thanh phát ra trong một ngõ cụt phía trước.
Trong ngõ truyền đến tiếng nam nhân chửi rủa, nhục mạ, không lâu sau lại biến thành từng tiếng kêu rên thảm thiết.
Bạch Linh đoán chắc là có người đang xảy ra tranh chấp, cho nên cô không muốn ở lại lâu, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Ai ngờ lúc đang đi qua lại nghe được tiếng hét thảm thiết khiến cô sợ tới mức giật nảy mình, theo phản xạ cô liền quay đầu nhìn qua phía phát ra âm thanh.
Trong ngõ cụt âm u, một nam sinh mặc đồ đen đang dùng tay bóp cổ nam nhân đối diện. Hắn khẽ nhếch miệng phát ra tiếng cười trầm thấp làm Bạch Linh chợt dựng thẳng lông tơ.
Tầm mắt khẽ chuyển xuống thấp, Bạch Linh hoảng sợ vội lùi về sau một bước. Trên mặt đất nằm ngổn ngang đống thân người, vẻ mặt bọn họ tím tái, máu văng khắp đất, một số người còn không ngừng kêu rên.
Đây... là đã chết sao?
Bạch Linh muốn chạy, nhưng bởi vì quá sợ hãi lòng bàn chân như bị keo dính chặt tại chỗ không thể động đậy nửa bước.
Một tiếng cười trầm thấp truyền đến, Bạch Linh theo bản năng ngẩng đầu, ngay sau đó liền đối diện với một đôi đồng tử đen tuyền, tràn ngập tính xâm lược.
Tiếp đó, nam sinh này còn làm trò trước mặt cô, vung tay đấm một quyền vào trên mặt nam nhân kia. Lập tức máu cùng răng liền đồng loạt bị đánh văng ra ngoài.
- ---------------
Bình luận facebook