• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Say Mộng Giang Sơn (1 Viewer)

  • Chương 76

Lửa trong phòng không phải quá lớn, chỉ có tấm bình phong là dễ bén lửa, còn lại những đồ dùng khác thì vẫn không sao. Lúc này cả căn phòng giống như Hoa Quả Sơn động Thủy Liêm ở Hoa Quả Sơn, bên ngoài là một biển nước, còn bên trong là một thiên động khác.

Dương Minh Sanh quờ quạng bò ra được đến cửa, mặc dù mặt gã đã bị băng vải dày quấn kín mít nhưng tay chân đã bị lửa thiêu tới, luồng khí nóng khiến cho gã lập tức ý thức được đang có chuyện gì xảy ra. Dương Minh Sanh không kìm nổi hô to lên:

- Người đâu! Mau tới đây, người đâu!

Từ sau khi bị mù hai mắt, gã đã từng nghĩ rằng mình đã chẳng còn màng gì tới chuyện sống chết, nhưng giờ đây, khi mà cái chết đang càng lúc càng kề cận thì bỗng dưng gã lại cảm nhận được sự kinh hãi đến tột cùng.

Bên tai hắn vang lên một giọng nói già nua khàn khàn. Giọng nói này đã quá quen thuộc với gã, mấy ngày nay gã đã trải qua rất nhiều cơn ác mộng, trong giấc mộng nào cũng đều xuất hiện giọng nói này. Dương Minh Sanh cả kinh, nhảy dựng lên, không giữ vững được trọng tâm mà ngã sấp xuống đất, nhưng rất nhanh, cả cơ thể gã đã được một bàn tay vững vàng đỡ lấy.

Trong phòng hơi nóng hừng hực bốc ra mà Dương Minh Sanh lại cảm thấy lạnh thấu xương. Gã vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được người này. Chính hắn, phải, chính hắn đã nhẫn tâm phá hủy hai mắt gã, phá hủy khuôn mặt gã, phá hủy cả hy vọng và tiền đồ xán lạn trước mắt gã. Bây giờ lại nghe thấy giọng nói này, cả người gã run lên vì kích động, khàn giọng hỏi:

- Thái Đông Thành đâu?

- Chết rồi.

Người nọ thản nhiên cười nói:

- Ngoài ra, còn mấy tên nữa cũng đã bỏ mạng, hiện giờ cả tòa nhà này của ngươi đều đang bốc cháy, đợi tới lúc bình minh, cả phủ đệ của ngươi sẽ trở thành một mảnh đất trống tan hoang.

Dương Minh Sanh khàn giọng kêu to lên:

- Ác ma, ngươi là một tên ác ma!

- Cứ bình tĩnh, đừng vội. Dương lang trung, thời gian của chúng ta cũng không nhiều.

Giọng nói bên tai rất dịu dàng:

- Đám cháy này kỳ thật cũng không lớn, chỉ có Dương phủ của ngài bốc cháy thôi, nếu so với toàn bộ thành Lạc Dương, mà không, chỉ cần so với phường Tu Văn thôi thì cũng chẳng thấm tháp vào đâu, cũng chẳng ảnh hưởng tới nhà ai, thậm chí thân nhân của ngài cũng chẳng bị ảnh hưởng là bao...

Ngoại đường đã bắt đầu bốc cháy, cửa sổ bắt lửa phát ra những tiếng “Lốp bốp” nghe giống như tiếng pháo mừng năm mới.

Dương Phàm nói:

- Phu thê hai người không hòa thuận, ta nghe nói, đến con gái ngài cũng không phải là con ruột của ngài.

Dương Phàm ghé sát vào lỗ tai gã, thì thầm:

- Tiểu nha đầu kia, ta đã thấy nàng rồi, trông cũng khá đó. Dung mạo ấy, ngũ quan ấy, quả thực chẳng giống ngài chút nào cả. Lang trung đại nhân đã nhìn rõ tất cả, thực sự nàng không phải là con gái của ngài, khó trách ngài lại không thích nàng như vậy.

Dương Minh Sanh tức đến cả người đều phát run lên, hốc mắt vô cùng đau đớn, miệng vết thương bị kéo căng đến nứt ra. Gã quát :

- Ngươi cút ngay cho ta, cút ngay!

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Ngài chết rồi, nương tử của ngài có thể tái giá, nói không chừng là có thể gả cho người mà nàng thực sự yêu. Cô con gái mà ngài thay người ta nuôi nấng trong nhà biết bao nhiêu năm kia cũng sẽ tìm được cha ruột của mình, cả nhà họ sẽ được đoàn tụ, ít nhất là họ sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên ngài. Nô bộc của ngài cũng sẽ tìm được người chủ khác tốt hơn....

Còn ngài, sau khi Dương phủ của ngài bị thiêu thành một đám tro tàn thì nương tử của ngài có lẽ sẽ đem mảnh đất hoang này bán đi rồi cùng với tình nhân của nàng sống những ngày tháng vui vẻ, hoặc nàng sẽ ở lại đây xây dựng một cơ ngơi mới đàng hoàng đẹp đẽ hơn, nhà mẹ đẻ nàng không có quyền, nhưng tiền thì không thiếu. Bọn họ sẽ xây một phòng ngủ tại chính căn phòng này của ngài, nàng và nhân tình của nàng sẽ “vui vẻ” với nhau ngay trên đống xương tàn của ngài.

Dương Minh Sanh toàn thân phát run. Mỗi một câu nói của Dương Phàm đều giống như một cây đao đang từ từ, từ từ khía sâu vào tim gã. Mỗi một câu hắn thốt ra đều có khả năng sẽ trở thành sự thực, sự căm phẫn và bi thương này còn khó chịu hơn nỗi đau đớn về thể xác mà gã đang phải gánh chịu.

Tư hình lang trung Hình Bộ nắm trong tay quyền sinh quyền sát, nhưng đứng trong căn phòng mà ngọn lửa đang hừng hừng cháy, sẵn sàng cướp đi sinh mạng của bất cứ ai thì gã chỉ là một kẻ mù trói gà không chặt không hơn. Tên thích khách bất cứ lúc nào cũng có thể giết gã, đơn giản như giết một con kiến.

Toàn thân gã đang rung lên bần bật, chẳng khác nào một chiếc lá đang run rẩy trước cơn bão táp. Giọng nói của Dương Phàm càng lúc càng trở nên sắc lạnh, một cái lạnh đến gai người:

- Còn ta thì sao? Dương lang trung, ngài phóng một mồi lửa, nhưng mồi lửa ấy đã thiêu rụi cả bầu trời của ta, thiêu rụi của tất cả mọi thứ của ta!

Năm đó ta bị ngã từ trên cây xuống. Gãy xương phải tĩnh dưỡng một trăm ngày, đó là lần đầu tiên ta bước ra khỏi nhà sau ba tháng nằm bất động. Hôm đó mẫu thân đang ở nhà nấu canh xương cho ta, bà nói, canh xương rất bổ, có lợi cho việc phục hồi gân cốt. Lúc ấy phụ thân đang đẽo một cây thước. Vì ta không chịu ngoãn ngoãn chăm chỉ học hành nên cây thước ông dùng để dạy dỗ ta đã bị đánh gẫy không biết bao nhiêu lần...

Ngày đó, Tú Tú tỷ đang ngồi thêu áo tân nương, Cừu bá bá và Phương bá bá thì đang ngồi dưới bóng cây đánh cờ. Đó là cây hòe hay cây du, ta cũng chẳng còn nhớ rõ nữa, thực sự đã quá lâu, quá lâu rồi....Hôm đó, Tam Hỷ Tử nhà bên đang chăn dê trên một bãi đất hoang; ta bị một con ngỗng trắng lớn đuổi theo, tỷ tỷ bèn cõng ta trốn lên núi...

Mắt Dương Phàm chứa chan những giọt lệ, nhìn Dương Minh Sanh lúc này đã không còn đứng vững được nữa, ánh lửa chiếu vào mặt gã tựa như đang chiếu vào một khối băng:

- Ngài chỉ ra một câu lệnh mà đã khiến cho tất cả người thân của ta, bằng hữu của ta, hàng xóm của ta, tất cả đều chết hết. Thôn trang ấy từ đó cũng bị gán cho cái tên là thôn ôn dịch, từ đó trở đi trở thành một bãi đất hoang không ai thèm nhòm ngó đến. Ngài hại chết cả nhà ta, ta lại trả thù một mình ngài, ngài may mắn hơn ta rất nhiều, ngài nói xem, có đúng hay không, Dương lang trung?

- Ngươi... Ngươi không phải một lão già!

Dương Minh Sanh nghe lời hắn vừa nói, tinh thần bỗng chốc được phục hồi.

Dương Phàm hết sức bình tĩnh, đáp:

- Đúng, ta không phải một lão già. Năm ấy ta mới chín tuổi, “nhờ phúc của ngài” nên từ năm đó, cái năm định mệnh ấy, ta bỗng chốc trở thành một cô nhi!"

Hắn khôi phục lại giọng nói trong trẻo vốn có của mình.

Thân thể đang run rẩy của Dương Minh Sanh dần bình tĩnh trở lại, gã đã biết mình không còn đường sống, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cho gã, vậy thì gã cần gì phải sợ hãi nữa? Lúc này kí ức như đang ùa về trong tâm trí gã, gợi nhắc cho gã về tất cả mọi chuyện năm xưa. Với Dương Phàm lúc này, một chữ “hận” thôi là chưa đủ, hắn có rất nhiều lí do để tìm gã báo thù.

Nếu có một cơ hội thì gã tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua việc dồn đối phương vào chỗ chết, nhưng gã cũng biết, khả năng ấy là không thể xảy ra, gã bây giờ chỉ còn duy nhất một điểm nghi hoặc: Vì sao người này lại mạo hiểm xông vào trong chỉ để gặp mình?

- Dương lang trung, số kiếp của ngài đến đây đã tận, ta tới gặp ngài, là muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là kẻ nào đã đứng sau lệnh cho các người ngàn dặm xa xôi đuổi tới Thiều Châu giết người, và vì mục đích gì?

Dương Minh Sanh bật ra một tiếng cười hết sức quái dị, giọng giễu cợt:

- Ngươi dựa vào cái gì cho là ta sẽ nói cho ngươi biết?

Dương Phàm nói:

- Bởi vì, đám người Thái Đông Thành đều đã phải bỏ mạng, chỉ lát nữa thôi, ngươi cũng sẽ phải chết. Nếu ngươi không nói cho ta, rất có thể ta liền vĩnh viễn không bao giờ tra không ra chân tướng vụ huyết án Thiều Châu.

Dương Minh Sanh cười lạnh:

- Vậy thì sao? Chẳng lẽ huyết án Thiều Châu không được ể minh oan thì ta sẽ chết không nhắm mắt?

Dương Phàm bình tĩnh đáp:

- Bởi như vậy, ta sẽ không thể tìm ra hung thủ thực sự, và sẽ không thể tiếp tục điều tra nữa, mà nếu không thể tiếp tục điều tra thì..thì.. Đối với ta mà nói tất nhiên là một sự đáng tiếc, nhưng ta cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì. Ta có thể mua nhà, mua đất,. lấy vợ sinh con, sống một cuộc sống sung sướng đến hết đời. Còn hung thủ thực sự đứng đằng sau tất cả cũng sẽ ung dung an hưởng cuộc sống cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Ngươi có cam lòng như vậy không?

Dương Minh Sanh bất đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Dương Minh Sanh đã trầm ngâm như vậy hồi lâu, lửa càng lúc càng lớn, đến Dương Phàm cũng cảm nhận được sự bí bách đến ngạt thở. Chốc chốc lại có một thanh gỗ bốc cháy rơi xuống, đốm lửa bắn ra, bắn cả vào mặt họ, bỏng rát. Căn phòng này đã sắp bị lửa thiêu sập.

Dương Phàm quấn chặt chiếc chăn bông quanh người, nói:

- Vốn định cho ngươi thoải mái một chút, bây giờ ngươi hãy ở đây chờ đợi ngọn lửa từ từ lấy đi tính mạng ngươi đi. Khi ngọn lửa thè cái lưỡi gớm ghiếc của nó liếm láp thân thể ngươi thì hãy nhớ lại xem đã từng có bao nhiêu người vô tội đã bị chết oan dưới tay ngươi nhé.

Dương Phàm đang định xông ra ngoài thì Dương Minh Sanh đột nhiên kêu lên:

- Chờ một chút!

Dương Phàm dừng lại, Dương Minh Sanh hét lên: - Miêu Thần Khách, Khâu Thần Tích!

Dương Phàm vọt đến bên cạnh gã, nhấc chân đá bay một cây xà gỗ đã bị lửa thiêu rơi xuống đất. Đốm lửa lập lờ tràn ngập cả không gian, khói càng lúc càng dày đặc. Dương Phàm hỏi lại:

- Miêu Thần Khách, Khâu Thần Tích? Tại sao bọn họ muốn tiêu diệt sơn trang kia?

Cái tên Khâu Thần Tích hắn đã từng nghe nói qua, còn Miêu Thần Khách, cái tên này đối với hắn hoàn toàn xa lạ.

Dương Minh Sanh cười điên dại:

- Ta làm sao biết! Ha ha ha, quyền quý vinh hoa trước mắt, Dương mỗ ta cũng chỉ là một con tốt, bắt ta làm gì ta phải làm đó, còn nguyên nhân ư, ta làm sao biết được? Ha ha ha ha, ta cũng muốn biết, đây rốt cuộc là vì sao?

Thời điểm Dương Phàm lao ra từ đống lửa, gian phòng phía sau hắn lắc lư vài cái rồi ầm ầm sụp xuống. Ngọn lửa vẫn bùng cháy mãnh liệt, người bên ngoài phải lùi xa mười mấy bước mới có thể đứng vững được.

Y phục trên người Dương Phàm đã bị lửa thiêu cháy mấy chỗ, tóc và lông mày đều đã bị cháy xém. Lưu quản sự đỡ lấy hắn, vội hỏi:

- A lang của chúng ta đâu?

Dương Phàm lắc đầu, nói:

- Lửa lớn quá, tiểu nhân...không tới được chỗ lang trung.Thực sự là chịu đựng không nổi nữa nên đành phải chạy ra..

Mặt trời đã ló rạng từ phía chân trời. Ngọn lửa vẫn rừng rực cháy. Tiếng chuông ở Thiên môn đã vang lên...

Toàn thành vang vọng tiếng chuông, át đi tiếng la khóc trong quý phủ của Dương Minh Sanh...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom