Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Đông cung, tân phòng.
Chữ đỏ dán khắp nơi, bàn gỗ thượng hạng, đĩa đựng trái cây, cùng bình rượu.
Ma ma, cung nữ vây quanh, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan vào tân phòng.
Khắp nơi đều màu đỏ, làm cho người ta cảm giác được vui vẻ.
Dạ Thần đặt Lãnh Loan Loan lên giường, đồng tử ôn nhu nhìn nàng, tay nắm lấy tay nàng, giống như trước mắt là một tiểu muội muội đáng yêu. Sủng nịch nói:
"Cửu Nhi, ta đi ra ngoài tiếp khách. Nàng cứ ở trong phòng chờ ta, nếu đói bụng thì cứ bảo cung nữ chuẩn bị đồ ăn."
"Cứ đi đi."
Lãnh Loan Loan khoát tay, nàng chưa bao giờ bạc đãi bản thân. Bất quá hôm nay Dạ Thần trông lại càng tuấn mĩ, một thân hỉ bào đỏ rực, cổ áo, cổ tay áo đều dùng tơ vàng buộc vòng. Phiêu dật như trích tiên. Hỉ bào đỏ rực, ngạo long bay lên, làm cho hắn tản ra hơi thở tôn quý. Đồng tử màu tím làm cho người ta mê say, nàng muốn tán thưởng mình một cái. Thật tinh mắt, tìm cho mình một vị phu quân tốt. Muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân phận có thân phận, tốt.
"Ta đi đây."
Dạ Thần xoay người phân phó cung nữ chăm sóc thái tử phi, sau đó bóng dáng đỏ rực biến mất ở trong phòng.
Ma ma, cung nữ lần đầu chứng kiến hôn lễ như vậy, tân nương như thế, cũng rất kinh ngạc. Hiện tại đều ngoan ngoãn đứng ở trong phòng, đợi thái tử phi phân phó.
Lãnh Loan Loan quét mắt nhìn, đứng ở đó làm gì chứ?
"Các ngươi đi xuống đi, hiện tại không cần hầu hạ ta."
"Vâng, nô tỳ xin cáo lui."
Ma ma, cung nữ hạ thấp người với Lãnh Loan Loan, lui ra ngoài, tân phòng yên tĩnh.
"A Dao." Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng kêu với một chỗ trống trong phòng.
Phút chố, một đạo bạch quang hiện lên. Thân ảnh Thủy Dao xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Công chúa có gì phân phó?"
"Ngươi ẩn thân đi đại điện nhìn một cái, nhìn xem có việc gì đặc biệt không?"
Lãnh Loan Loan híp mắt, nếu suy nghĩ của nàng không sai, Thái Hậu, Hoàng hậu, còn cả Kỉ Thanh Ngữ cũng sẽ không dễ dàng dừng tay, chỉ sợ vài người còn không cam lòng. Bất quá nếu các nàng muốn tìm chết, nàng không ngại giúp các nàng đi gặp diêm vương.
"Vâng."
Thủy Dao gật đầu, nhoáng lên một cái, bóng dáng biến mất.
Lãnh Loan Loan nhìn bốn phía màu đỏ, không nghĩ tói nàng sẽ đỗi mũ phượng. Nhớ lại lúc còn ở hiện đại, nàng khao khát gặp được người mà mình yêu, sau đó mặc váy cưới trắng tinh cùng hắn, ở giáo đường, lắng nghe mục sư chúc phúc, cử hành hôn lễ...
Lắc lắc đầu, có lẽ hết thảy đều là vận mệnh.
Thân mình nho nhỏ tựa vào giường, ngáp một cái, nàng phải ngủ một giấc đã, hôn lễ hôm nay khiến nàng mệt quá.
.....
Đại điện, tiệc cưới bắt đầu.
Vương công đại thần đều cầm ly rượu tới chỗ Dạ Thần, chúc mừng hắn. Đương nhiên, trong đó có cả phần không thật lòng. Dù sao bọn họ đều nghĩ, thái tử lại cưới một tiểu nữ oa, đương nhiên là chuyện buồn cười.
Dạ Thần khó bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, cười yếu ớt, cùng mọi người chạm cốc.
Kỉ Thanh Ngữ ngồi cùng vài thiên kim, một bàn nữ tử sắc mặt không vui.
"Thật nực cười, vị trí thái tử phi cư nhiên lại để cho một tiểu oa nhi chiếm lấy." Mỗ nữ lắc đầu nói nhỏ, "Đáng thương thái tử, sau này chỉ có thể đối tốt với một tiểu oa nhi."
"Đúng vậy, đồn đại thái tử phi là xà thần chuyển thế, nhưng ai biết được nàng ta là xà thần chuyển thế hay là xà yêu?" Một hoàng y nữ tử cũng thở dài, khi nghe phụ thân nói chuyện này, nàng cũng không thể tin được những gì mình nghe. Đệ nhất tài tử Nguyệt Diễm quốc, đệ nhất mỹ nam cư nhiên lại thú một tiểu oa nhi, chuyện này cũng thật khó tin.
"Này, Ngữ quận chúa, Thái Hậu, Hoàng hậu không phải rất thích người sao? Sao lại không lập người làm thái tử phi?" Nữ tử bạch y nhìn Kỉ Thanh Ngữ hỏi.
"Đúng thế, Ngữ quận chúa xinh đẹp, lại ôn nhu, tài tình hơn người. Người cùng thái tử là trời sinh một đôi." Hoàng y nữ tử nhìn như là đang bất bình thay Kỉ Thanh Ngữ, thực chất là đang trào phúng nàng.
Kỉ Thanh Ngữ nghe mấy người nói, trong lòng hận phát điên. Vẻ mặt miễn cưỡng cười cười:
"Lý tiểu thư, tiểu thư cứ nói đùa. Nếu người khác nghe được những lời này, chỉ sợ đến tai thái tử phi, người sẽ không vui."
"Quận chúa dạy phải, ta lỡ lời."
Vài nữ tử nhớ tới thái tử phi rất dữ dằn, rất sợ. Không khỏi nhìn bốn phía sợ những người khác nghe được.
"Chư vị tiểu thư cứ tự nhiên, ta đi ra ngoài hít thở không khí."
Kỉ Thanh Ngữ không muốn nghe các nàng nói, đứng dậy miễn cưỡng cười cười với các nàng, sau đó đi ra ngoài điện.
Đi ra đại điện, Kỉ Thanh Ngữ đi đến một chỗ núi giả. Hướng vào một nơi hư vô, lên tiếng:
"Xuất hiện đi."
Một bóng dáng màu đen xuất hiện trước mặt nàng. Mặt nạ màu trắng che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra miệng cùng đôi mắt hẹp dài, lộ ra ánh sáng lạnh.
"Tham kiến quận chúa."
Kỉ Thanh Ngữ gật gật đầu, mâu quang đảo qua hắn. Đây là ám vệ của phụ thân nàng ở trong cung để bảo hộ nàng, hiện tại vừa lúc dùng được.
"Bản quận chúa muốn ngươi làm một chuyện."
Hắc y nhân nhìn nàng, gật gật đầu.
"Giết thái tử phi."
Chữ đỏ dán khắp nơi, bàn gỗ thượng hạng, đĩa đựng trái cây, cùng bình rượu.
Ma ma, cung nữ vây quanh, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan vào tân phòng.
Khắp nơi đều màu đỏ, làm cho người ta cảm giác được vui vẻ.
Dạ Thần đặt Lãnh Loan Loan lên giường, đồng tử ôn nhu nhìn nàng, tay nắm lấy tay nàng, giống như trước mắt là một tiểu muội muội đáng yêu. Sủng nịch nói:
"Cửu Nhi, ta đi ra ngoài tiếp khách. Nàng cứ ở trong phòng chờ ta, nếu đói bụng thì cứ bảo cung nữ chuẩn bị đồ ăn."
"Cứ đi đi."
Lãnh Loan Loan khoát tay, nàng chưa bao giờ bạc đãi bản thân. Bất quá hôm nay Dạ Thần trông lại càng tuấn mĩ, một thân hỉ bào đỏ rực, cổ áo, cổ tay áo đều dùng tơ vàng buộc vòng. Phiêu dật như trích tiên. Hỉ bào đỏ rực, ngạo long bay lên, làm cho hắn tản ra hơi thở tôn quý. Đồng tử màu tím làm cho người ta mê say, nàng muốn tán thưởng mình một cái. Thật tinh mắt, tìm cho mình một vị phu quân tốt. Muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân phận có thân phận, tốt.
"Ta đi đây."
Dạ Thần xoay người phân phó cung nữ chăm sóc thái tử phi, sau đó bóng dáng đỏ rực biến mất ở trong phòng.
Ma ma, cung nữ lần đầu chứng kiến hôn lễ như vậy, tân nương như thế, cũng rất kinh ngạc. Hiện tại đều ngoan ngoãn đứng ở trong phòng, đợi thái tử phi phân phó.
Lãnh Loan Loan quét mắt nhìn, đứng ở đó làm gì chứ?
"Các ngươi đi xuống đi, hiện tại không cần hầu hạ ta."
"Vâng, nô tỳ xin cáo lui."
Ma ma, cung nữ hạ thấp người với Lãnh Loan Loan, lui ra ngoài, tân phòng yên tĩnh.
"A Dao." Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng kêu với một chỗ trống trong phòng.
Phút chố, một đạo bạch quang hiện lên. Thân ảnh Thủy Dao xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Công chúa có gì phân phó?"
"Ngươi ẩn thân đi đại điện nhìn một cái, nhìn xem có việc gì đặc biệt không?"
Lãnh Loan Loan híp mắt, nếu suy nghĩ của nàng không sai, Thái Hậu, Hoàng hậu, còn cả Kỉ Thanh Ngữ cũng sẽ không dễ dàng dừng tay, chỉ sợ vài người còn không cam lòng. Bất quá nếu các nàng muốn tìm chết, nàng không ngại giúp các nàng đi gặp diêm vương.
"Vâng."
Thủy Dao gật đầu, nhoáng lên một cái, bóng dáng biến mất.
Lãnh Loan Loan nhìn bốn phía màu đỏ, không nghĩ tói nàng sẽ đỗi mũ phượng. Nhớ lại lúc còn ở hiện đại, nàng khao khát gặp được người mà mình yêu, sau đó mặc váy cưới trắng tinh cùng hắn, ở giáo đường, lắng nghe mục sư chúc phúc, cử hành hôn lễ...
Lắc lắc đầu, có lẽ hết thảy đều là vận mệnh.
Thân mình nho nhỏ tựa vào giường, ngáp một cái, nàng phải ngủ một giấc đã, hôn lễ hôm nay khiến nàng mệt quá.
.....
Đại điện, tiệc cưới bắt đầu.
Vương công đại thần đều cầm ly rượu tới chỗ Dạ Thần, chúc mừng hắn. Đương nhiên, trong đó có cả phần không thật lòng. Dù sao bọn họ đều nghĩ, thái tử lại cưới một tiểu nữ oa, đương nhiên là chuyện buồn cười.
Dạ Thần khó bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, cười yếu ớt, cùng mọi người chạm cốc.
Kỉ Thanh Ngữ ngồi cùng vài thiên kim, một bàn nữ tử sắc mặt không vui.
"Thật nực cười, vị trí thái tử phi cư nhiên lại để cho một tiểu oa nhi chiếm lấy." Mỗ nữ lắc đầu nói nhỏ, "Đáng thương thái tử, sau này chỉ có thể đối tốt với một tiểu oa nhi."
"Đúng vậy, đồn đại thái tử phi là xà thần chuyển thế, nhưng ai biết được nàng ta là xà thần chuyển thế hay là xà yêu?" Một hoàng y nữ tử cũng thở dài, khi nghe phụ thân nói chuyện này, nàng cũng không thể tin được những gì mình nghe. Đệ nhất tài tử Nguyệt Diễm quốc, đệ nhất mỹ nam cư nhiên lại thú một tiểu oa nhi, chuyện này cũng thật khó tin.
"Này, Ngữ quận chúa, Thái Hậu, Hoàng hậu không phải rất thích người sao? Sao lại không lập người làm thái tử phi?" Nữ tử bạch y nhìn Kỉ Thanh Ngữ hỏi.
"Đúng thế, Ngữ quận chúa xinh đẹp, lại ôn nhu, tài tình hơn người. Người cùng thái tử là trời sinh một đôi." Hoàng y nữ tử nhìn như là đang bất bình thay Kỉ Thanh Ngữ, thực chất là đang trào phúng nàng.
Kỉ Thanh Ngữ nghe mấy người nói, trong lòng hận phát điên. Vẻ mặt miễn cưỡng cười cười:
"Lý tiểu thư, tiểu thư cứ nói đùa. Nếu người khác nghe được những lời này, chỉ sợ đến tai thái tử phi, người sẽ không vui."
"Quận chúa dạy phải, ta lỡ lời."
Vài nữ tử nhớ tới thái tử phi rất dữ dằn, rất sợ. Không khỏi nhìn bốn phía sợ những người khác nghe được.
"Chư vị tiểu thư cứ tự nhiên, ta đi ra ngoài hít thở không khí."
Kỉ Thanh Ngữ không muốn nghe các nàng nói, đứng dậy miễn cưỡng cười cười với các nàng, sau đó đi ra ngoài điện.
Đi ra đại điện, Kỉ Thanh Ngữ đi đến một chỗ núi giả. Hướng vào một nơi hư vô, lên tiếng:
"Xuất hiện đi."
Một bóng dáng màu đen xuất hiện trước mặt nàng. Mặt nạ màu trắng che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra miệng cùng đôi mắt hẹp dài, lộ ra ánh sáng lạnh.
"Tham kiến quận chúa."
Kỉ Thanh Ngữ gật gật đầu, mâu quang đảo qua hắn. Đây là ám vệ của phụ thân nàng ở trong cung để bảo hộ nàng, hiện tại vừa lúc dùng được.
"Bản quận chúa muốn ngươi làm một chuyện."
Hắc y nhân nhìn nàng, gật gật đầu.
"Giết thái tử phi."
Bình luận facebook