Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
“Ngươi ——”
Nhụy nhi nhìn Lãnh Loan Loan, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng. Quả nhiên, tất cả chuyện vừa rồi đều là nàng ta cố ý.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi là một con rắn nhỏ ngu ngốc.” KAO, đồ ngụy trang. Hận nhất người như thế, trong ngoài không đồng nhất.
Ngón tay Lãnh Loan Loan chỉ về phía bồn hoa, một chiếc xích đu màu trắng xuất hiện. Thân ảnh nhỏ nhắn như hoa bay lướt lên xích đu, bàn tay nhỏ bé cầm dây đu lay động. Bạch y tung bay theo động tác của nàng, mái tóc đen tung bay, khuôn mặt trắng nõn chìm đắm trong ánh mặt trời, tựa như được bao vây trong thứ ánh sáng vàng rực rỡ.
Cánh hoa tường vi (*) phấn hồng rơi lả tả, như một điệu vũ mưa hoa lãng mạn mỹ lệ khiêu vũ quanh nàng. Lãnh Loan Loan tựa như mộng như ảo, như tiểu tiên nữ chốn Thiên cung.
Nhụy nhi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài vì đố kỵ, tức giận mà trở nên dữ tợn. Nha đầu trước mắt này thật sự là tiểu bạch ngu ngốc trước kia sao? Dám mắng nàng, xem nàng giáo huấn nàng ta như thế nào. Nhếch miệng cười, cặp mắt đen biến thành màu hồng quỷ dị, giống như màu máu tươi. Tay áo bào giương lên, vài con rắn nhỏ màu nâu vọt về phía Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan cong môi, liếc nhìn nàng. Nói nàng ngu ngốc quả không sai. Nàng nghĩ chỉ bằng mấy con rắn nhỏ này liền dọa chết mình sao? Xem ra con rắn nhỏ ngu ngốc này trừ bỏ bản lĩnh ngụy trang đáng yêu thì không có tài cán gì khác.
Hai tay vẫn như cũ nắm dây xích đu bay giữa không trung, tạo ra độ cong mỹ lệ, hoa Tường Vi dưới chân nàng nở rộ sáng ngời, đỏ như lửa, hồng như đào, trắng hơn tuyết, từng đóa tường vi đẹp tươi rực rỡ đón lấy ánh mặt trời, bướm bay chập chùng. Bộ dáng tinh thần phấn chấn kia giống như đang cười nhạo Nhụy nhi không biết tự lượng sức mình.
Vào lúc những con rắn nhỏ tiến gần đến bên Lãnh Loan Loan, đột nhiên nàng buông tay phải đang nắm sợi dây ra. Chuông bạc nơi cổ tay lay động theo động tác của nàng, không ngừng phát ra âm thanh thanh thúy, kết giới vô hình xung quanh nàng hé mở. Những con rắn nhỏ màu nâu chạm vào kết giới đều bị bắn ngược trở về, giãy đành đạch trên mặt đất, máu không ngừng chảy.
“Phốc ——”
Theo con rắn nhỏ bị thương, Nhụy nhi gục đầu, miệng cũng phún ra máu tươi. Máu tươi theo cánh môi anh đào màu hồng nhạt chảy ra bốn phía, xinh đẹp lại tuyệt mỹ. Ngẩng đầu, cặp mắt to sáng ngời nhìn Lãnh Loan Loan tràn đầy hận ý:
“Ngươi dám đả thương rắn nhỏ của ta.”
“Đáng đời.” Lãnh Loan Loan liếc nàng một cái, chỉ có kẻ ngu ngốc mới dùng thân thể mình đi nuôi rắn đi công kích, bị thương còn nghiêm trọng hơn. Một khi rắn bị thương tổn, chủ nhân cũng sẽ bị thương tổn theo rắn. Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
“Ngươi ——” Nhụy nhi trừng mắt nhìn nàng, lửa giận trong mắt bùng cháy điên cuồng. Vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Loan Loan càng kích thích nàng ta, dằn lòng hạ xuống, nàng phi thân về phía Lãnh Loan Loan.
“Nha đầu thúi, ta muốn ngươi nhìn cho kỹ.”
Lãnh Loan Loan vung tay lên, kết giới tản đi. Nhẹ nhàng chỉ một ngón tay về phía Nhụy nhi, cực nhanh bóng dáng của nàng bị khóa chặt. Dùng sức phá nhưng lại không động đậy được nửa phần, chỉ có thể dùng mắt to hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, ước ao nàng trừng ra lổ thủng trên người nàng ta.
“Chậc, ánh mắt trừng lớn như vậy, ngươi muốn làm gì sao?” Môi anh đào của Lãnh Loan Loan cong lên, gợi lên nụ cười tà ác. Chậm rãi nhảy xuống chiếc xích đu, bay tới trước mặt Nhụy nhi, ngón tay trên khuôn mặt lạnh lẽo không ngừng dao động, tinh tường nhìn thấy Nhụy nhi từ hết hận cuối cùng chuyển thành sợ hãi.
“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn nụ cười tàn ác của Lãnh Loan Loan, rốt cục Nhụy nhi hiểu được, Cửu nhi trước mắt này đã không còn là quả hồng mềm để nàng tùy ý khi dễ nữa rồi, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân toát ra.
Không phải ngươi rất thích nuôi rắn sao?” Lãnh Loan Loan cười lạnh lùng, “ Ta liền đưa một con rắn cho ngươi.” ‘Đành đạch’ hai cái, chỉ nghe thấy bụi cỏ trong đình viện truyền đến tiếng gáy của dế mèn, chỉ chốc lát sau, một con mãng xà cực lớn xuất hiện trước mặt hai người. Một con mắt của con rắn kia cũng còn lớn hơn nhiều so với hai hài tử này. Đôi mắt lộ sát ý, cái lưỡi hồng thè ra, như muốn nuốt chửng Nhụy nhi vào bụng.
“Tiểu quai quai, hãy chơi đùa với cô muội muội này trong chốc lát.”
Nhụy nhi nhìn Lãnh Loan Loan, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng. Quả nhiên, tất cả chuyện vừa rồi đều là nàng ta cố ý.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi là một con rắn nhỏ ngu ngốc.” KAO, đồ ngụy trang. Hận nhất người như thế, trong ngoài không đồng nhất.
Ngón tay Lãnh Loan Loan chỉ về phía bồn hoa, một chiếc xích đu màu trắng xuất hiện. Thân ảnh nhỏ nhắn như hoa bay lướt lên xích đu, bàn tay nhỏ bé cầm dây đu lay động. Bạch y tung bay theo động tác của nàng, mái tóc đen tung bay, khuôn mặt trắng nõn chìm đắm trong ánh mặt trời, tựa như được bao vây trong thứ ánh sáng vàng rực rỡ.
Cánh hoa tường vi (*) phấn hồng rơi lả tả, như một điệu vũ mưa hoa lãng mạn mỹ lệ khiêu vũ quanh nàng. Lãnh Loan Loan tựa như mộng như ảo, như tiểu tiên nữ chốn Thiên cung.
Nhụy nhi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài vì đố kỵ, tức giận mà trở nên dữ tợn. Nha đầu trước mắt này thật sự là tiểu bạch ngu ngốc trước kia sao? Dám mắng nàng, xem nàng giáo huấn nàng ta như thế nào. Nhếch miệng cười, cặp mắt đen biến thành màu hồng quỷ dị, giống như màu máu tươi. Tay áo bào giương lên, vài con rắn nhỏ màu nâu vọt về phía Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan cong môi, liếc nhìn nàng. Nói nàng ngu ngốc quả không sai. Nàng nghĩ chỉ bằng mấy con rắn nhỏ này liền dọa chết mình sao? Xem ra con rắn nhỏ ngu ngốc này trừ bỏ bản lĩnh ngụy trang đáng yêu thì không có tài cán gì khác.
Hai tay vẫn như cũ nắm dây xích đu bay giữa không trung, tạo ra độ cong mỹ lệ, hoa Tường Vi dưới chân nàng nở rộ sáng ngời, đỏ như lửa, hồng như đào, trắng hơn tuyết, từng đóa tường vi đẹp tươi rực rỡ đón lấy ánh mặt trời, bướm bay chập chùng. Bộ dáng tinh thần phấn chấn kia giống như đang cười nhạo Nhụy nhi không biết tự lượng sức mình.
Vào lúc những con rắn nhỏ tiến gần đến bên Lãnh Loan Loan, đột nhiên nàng buông tay phải đang nắm sợi dây ra. Chuông bạc nơi cổ tay lay động theo động tác của nàng, không ngừng phát ra âm thanh thanh thúy, kết giới vô hình xung quanh nàng hé mở. Những con rắn nhỏ màu nâu chạm vào kết giới đều bị bắn ngược trở về, giãy đành đạch trên mặt đất, máu không ngừng chảy.
“Phốc ——”
Theo con rắn nhỏ bị thương, Nhụy nhi gục đầu, miệng cũng phún ra máu tươi. Máu tươi theo cánh môi anh đào màu hồng nhạt chảy ra bốn phía, xinh đẹp lại tuyệt mỹ. Ngẩng đầu, cặp mắt to sáng ngời nhìn Lãnh Loan Loan tràn đầy hận ý:
“Ngươi dám đả thương rắn nhỏ của ta.”
“Đáng đời.” Lãnh Loan Loan liếc nàng một cái, chỉ có kẻ ngu ngốc mới dùng thân thể mình đi nuôi rắn đi công kích, bị thương còn nghiêm trọng hơn. Một khi rắn bị thương tổn, chủ nhân cũng sẽ bị thương tổn theo rắn. Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
“Ngươi ——” Nhụy nhi trừng mắt nhìn nàng, lửa giận trong mắt bùng cháy điên cuồng. Vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Loan Loan càng kích thích nàng ta, dằn lòng hạ xuống, nàng phi thân về phía Lãnh Loan Loan.
“Nha đầu thúi, ta muốn ngươi nhìn cho kỹ.”
Lãnh Loan Loan vung tay lên, kết giới tản đi. Nhẹ nhàng chỉ một ngón tay về phía Nhụy nhi, cực nhanh bóng dáng của nàng bị khóa chặt. Dùng sức phá nhưng lại không động đậy được nửa phần, chỉ có thể dùng mắt to hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, ước ao nàng trừng ra lổ thủng trên người nàng ta.
“Chậc, ánh mắt trừng lớn như vậy, ngươi muốn làm gì sao?” Môi anh đào của Lãnh Loan Loan cong lên, gợi lên nụ cười tà ác. Chậm rãi nhảy xuống chiếc xích đu, bay tới trước mặt Nhụy nhi, ngón tay trên khuôn mặt lạnh lẽo không ngừng dao động, tinh tường nhìn thấy Nhụy nhi từ hết hận cuối cùng chuyển thành sợ hãi.
“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn nụ cười tàn ác của Lãnh Loan Loan, rốt cục Nhụy nhi hiểu được, Cửu nhi trước mắt này đã không còn là quả hồng mềm để nàng tùy ý khi dễ nữa rồi, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân toát ra.
Không phải ngươi rất thích nuôi rắn sao?” Lãnh Loan Loan cười lạnh lùng, “ Ta liền đưa một con rắn cho ngươi.” ‘Đành đạch’ hai cái, chỉ nghe thấy bụi cỏ trong đình viện truyền đến tiếng gáy của dế mèn, chỉ chốc lát sau, một con mãng xà cực lớn xuất hiện trước mặt hai người. Một con mắt của con rắn kia cũng còn lớn hơn nhiều so với hai hài tử này. Đôi mắt lộ sát ý, cái lưỡi hồng thè ra, như muốn nuốt chửng Nhụy nhi vào bụng.
“Tiểu quai quai, hãy chơi đùa với cô muội muội này trong chốc lát.”
Bình luận facebook