Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
"Phải."
Dạ Thần mỉm cười. Nếu nói trước kia thổ lộ với một tiểu oa nhi, khiến cho người ta thấy không được tự nhiên. Vậy bây giờ với một thiếu nữ mười tám, tâm vẫn thẳng thắn, không phải không được tự nhiên, kích động.
Bàn tay mềm mại của Lãnh Loan Loan trong lòng bàn tay của hắn, cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay truyền vào trong lòng Dạ Thần. Tử đồng bừng sáng, hỏa diễm nảy lên. Độ ấm trong phòng đột nhiên dâng cao, có loại không khí ám muội.
Lãnh Loan Loan cảm giác được hơi thở dồn dập của hắn, bướng bỉnh lui về sau, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, mang theo tươi cười giảo hoạt.
"Thần, ngươi có muốn nhìn nguyên hình của ta không?" Một con rắn nhỏ, không dọa được người.
"A..."
Dạ Thần đang động tình, lại bị lời nói đột nhiên được Lãnh Loan Loan nói ra sửng sốt. Bất quá dục hỏa cũng biến màu, tử đồng nhìn nàng bướng bỉnh tươi cười. Biết rõ nàng đang đùa, nhưng hắn không thể tức giận. Hơn nữa nguyên hình của Cửu Nhi sao? Đúng là hắn muốn biết, hẳn là rất đáng yêu.
"Ừ." Gật đầu, ngồi một bên, dạt dào cười.
"Chắc chắn?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, hắn không đoán nguyên hình của nàng lại đại mãng xà sao?
"Chắc chắn." Kiên định gật đầu.
"Vậy được rồi, xem đi."
Lãnh Loan Loan giơ tay lên, một ánh sáng màu vàng lượn lờ quanh nàng, bao phủ cả thân thể, anh đào ấn chiếu ra ánh sáng ngọc, sau đó bóng dáng nàng biến mất trong hào quang.
Dạ Thần còn chưa có phản ứng, ánh sáng màu vàng biến mất, một con rắn màu trắng tại chỗ Lãnh Loan Loan vừa ngồi trên người. Con rắn nhỏ ước chừng dài hơn một thước. Cả thân tuyết trắng không tì vết, đầu rắn nho nhỏ, đôi mắt không chớp nhìn Dạ Thần.
"Cửu Nhi?"
Dạ Thần trừng mắt, trong mắt xẹt qua hào quang, không phải sợ hãi, mà là thích.
Lãnh Loan Loan chớp mắt, không phải nhìn lầm chứ? Hắn vui mừng?
"Thật là một con rắn đáng yêu."
Dạ Thần vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn. Ánh mắt ôn nhu, không có một chút sợ hãi.
"Hóa ra đây là nguyên hình của Cửu Nhi, thật đáng yêu."
"Ngươi thật sự cảm thấy đáng yêu?" Tiểu Bạch Xà ngẩng đầu rắn, nhìn hắn.
"Đương nhiên." Dạ Thần nói, hai tay nâng con rắn. Nó trườn trên cánh tay hắn. Xúc cảm lạnh như băng thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy như ngâm trong nước đá.
Lãnh Loan Loan thấy hắn thật sự không sợ, trong mắt cũng có ý cười, cái đầu nhỏ vươn lên, hôn lên mặt hắn.
Dạ Thần chỉ cảm thấy lạnh lạnh, ngứa ngứa, không tự do cười.
"Ha ha a..."
Lãnh Loan Loan thấy hắn cười, lại bướng bỉnh liếm liếm mặt hắn. Sau đó thân mình co rụt, đi đến một bên giường, lại biến trở về thân nhân, nàng không mặc áo lót, mà biến thành trần như nhộng. Thân thể ngọc cốt băng cơ khiến cho đôi mắt Dạ Thần trở nên sâu thẳm, yết hầu nhịn không được nuốt nước miếng.
"Cửu Nhi..."
Lãnh Loan Loan nhìn bộ dáng của hắn nở nụ cười, cười đến quyến rũ lòng người, cười đến câu tâm nhiếp hồn. Sợi tóc mềm mại như tơ rủ xuống vai, đen và trắng. Trước ngực no đủ khiến cho người ta nuốt nước miếng...
Thân mình *** của Lãnh Loan Loan tiến sát hắn, cảm giác ấm áp mềm mại khiến Dạ Thần cảm xúc mênh mông, lại cứng nhắc không có động tác. Thật sự rất buồn cười.
"Thần, ngươi không muốn ta sao?"
Lãnh Loan Loan vươn tay ngọc đặt trên người hắn, đầu nhỏ ngả vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập kịch liệt của hắn, cảm nhận hô hấp nóng rực của hắn, dồn dập, khẽ cười, nàng biết hắn động tình vì nàng. Có cảm giác thành tựu, nam nhân này tất cả đều vì nàng...
"Cửu Nhi, nàng biết nàng đang nói gì không?"
Dạ Thần khó khăn mở miệng, ánh mắt nhìn ngọn đèn trên bàn, không dám nhìn thân hình xinh đẹp của nàng, hai tay nắm chặt, rất sợ bản thân không thể khống chế.
"Đương nhiên ta biết." Giọng nói Lãnh Loan Loan càng mị hoặc, ngón tay tiếp tục vòng vo, hơi thở như lan, nhẹ giọng nói bên tai hắn.
"Ta là thê tử của ngươi, ngươi là trượng phu của ta, chúng ta cùng một chỗ có gì không đúng?"
Ầm, Dạ Thần cảm thấy trong đầu như nổ tung, ánh mắt hắn rối loạn, giọng nói của nàng như tiếng hay nhất trên thế giới, thôi miên hắn. Tử đồng tối hẳn đi, hỏa diễm hừng hực nhảy lên trong mắt, hay tay nhịn không được bắt lấy hai tay của nàng. Làn da mềm mại lập tức in dấu hồng hồng, tử đồng nhìn thẳng vào nàng, giọng nói khàn khàn.
"Có thể chứ?"
Lãnh Loan Loan cười, cho hắn đáp án trực tiếp. Cánh tay ôm vòng qua cổ hắn, khẽ cười.
"Ngươi nói xem."
Tử đồng càng sâu, bất tri bất giác đẩy nàng vào giường mềm mại, sau đó vung tay lên, màn giường buông xuống, che lại cảnh kiều diễm bên trong.
Tiếng thở gấp rên rỉ truyền ra. Mặt trăng ngoài cửa sổ cũng trốn vào trong mây, không dám nhìn cảnh uyên ương triền miên...
Dạ Thần mỉm cười. Nếu nói trước kia thổ lộ với một tiểu oa nhi, khiến cho người ta thấy không được tự nhiên. Vậy bây giờ với một thiếu nữ mười tám, tâm vẫn thẳng thắn, không phải không được tự nhiên, kích động.
Bàn tay mềm mại của Lãnh Loan Loan trong lòng bàn tay của hắn, cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay truyền vào trong lòng Dạ Thần. Tử đồng bừng sáng, hỏa diễm nảy lên. Độ ấm trong phòng đột nhiên dâng cao, có loại không khí ám muội.
Lãnh Loan Loan cảm giác được hơi thở dồn dập của hắn, bướng bỉnh lui về sau, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, mang theo tươi cười giảo hoạt.
"Thần, ngươi có muốn nhìn nguyên hình của ta không?" Một con rắn nhỏ, không dọa được người.
"A..."
Dạ Thần đang động tình, lại bị lời nói đột nhiên được Lãnh Loan Loan nói ra sửng sốt. Bất quá dục hỏa cũng biến màu, tử đồng nhìn nàng bướng bỉnh tươi cười. Biết rõ nàng đang đùa, nhưng hắn không thể tức giận. Hơn nữa nguyên hình của Cửu Nhi sao? Đúng là hắn muốn biết, hẳn là rất đáng yêu.
"Ừ." Gật đầu, ngồi một bên, dạt dào cười.
"Chắc chắn?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, hắn không đoán nguyên hình của nàng lại đại mãng xà sao?
"Chắc chắn." Kiên định gật đầu.
"Vậy được rồi, xem đi."
Lãnh Loan Loan giơ tay lên, một ánh sáng màu vàng lượn lờ quanh nàng, bao phủ cả thân thể, anh đào ấn chiếu ra ánh sáng ngọc, sau đó bóng dáng nàng biến mất trong hào quang.
Dạ Thần còn chưa có phản ứng, ánh sáng màu vàng biến mất, một con rắn màu trắng tại chỗ Lãnh Loan Loan vừa ngồi trên người. Con rắn nhỏ ước chừng dài hơn một thước. Cả thân tuyết trắng không tì vết, đầu rắn nho nhỏ, đôi mắt không chớp nhìn Dạ Thần.
"Cửu Nhi?"
Dạ Thần trừng mắt, trong mắt xẹt qua hào quang, không phải sợ hãi, mà là thích.
Lãnh Loan Loan chớp mắt, không phải nhìn lầm chứ? Hắn vui mừng?
"Thật là một con rắn đáng yêu."
Dạ Thần vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn. Ánh mắt ôn nhu, không có một chút sợ hãi.
"Hóa ra đây là nguyên hình của Cửu Nhi, thật đáng yêu."
"Ngươi thật sự cảm thấy đáng yêu?" Tiểu Bạch Xà ngẩng đầu rắn, nhìn hắn.
"Đương nhiên." Dạ Thần nói, hai tay nâng con rắn. Nó trườn trên cánh tay hắn. Xúc cảm lạnh như băng thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy như ngâm trong nước đá.
Lãnh Loan Loan thấy hắn thật sự không sợ, trong mắt cũng có ý cười, cái đầu nhỏ vươn lên, hôn lên mặt hắn.
Dạ Thần chỉ cảm thấy lạnh lạnh, ngứa ngứa, không tự do cười.
"Ha ha a..."
Lãnh Loan Loan thấy hắn cười, lại bướng bỉnh liếm liếm mặt hắn. Sau đó thân mình co rụt, đi đến một bên giường, lại biến trở về thân nhân, nàng không mặc áo lót, mà biến thành trần như nhộng. Thân thể ngọc cốt băng cơ khiến cho đôi mắt Dạ Thần trở nên sâu thẳm, yết hầu nhịn không được nuốt nước miếng.
"Cửu Nhi..."
Lãnh Loan Loan nhìn bộ dáng của hắn nở nụ cười, cười đến quyến rũ lòng người, cười đến câu tâm nhiếp hồn. Sợi tóc mềm mại như tơ rủ xuống vai, đen và trắng. Trước ngực no đủ khiến cho người ta nuốt nước miếng...
Thân mình *** của Lãnh Loan Loan tiến sát hắn, cảm giác ấm áp mềm mại khiến Dạ Thần cảm xúc mênh mông, lại cứng nhắc không có động tác. Thật sự rất buồn cười.
"Thần, ngươi không muốn ta sao?"
Lãnh Loan Loan vươn tay ngọc đặt trên người hắn, đầu nhỏ ngả vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập kịch liệt của hắn, cảm nhận hô hấp nóng rực của hắn, dồn dập, khẽ cười, nàng biết hắn động tình vì nàng. Có cảm giác thành tựu, nam nhân này tất cả đều vì nàng...
"Cửu Nhi, nàng biết nàng đang nói gì không?"
Dạ Thần khó khăn mở miệng, ánh mắt nhìn ngọn đèn trên bàn, không dám nhìn thân hình xinh đẹp của nàng, hai tay nắm chặt, rất sợ bản thân không thể khống chế.
"Đương nhiên ta biết." Giọng nói Lãnh Loan Loan càng mị hoặc, ngón tay tiếp tục vòng vo, hơi thở như lan, nhẹ giọng nói bên tai hắn.
"Ta là thê tử của ngươi, ngươi là trượng phu của ta, chúng ta cùng một chỗ có gì không đúng?"
Ầm, Dạ Thần cảm thấy trong đầu như nổ tung, ánh mắt hắn rối loạn, giọng nói của nàng như tiếng hay nhất trên thế giới, thôi miên hắn. Tử đồng tối hẳn đi, hỏa diễm hừng hực nhảy lên trong mắt, hay tay nhịn không được bắt lấy hai tay của nàng. Làn da mềm mại lập tức in dấu hồng hồng, tử đồng nhìn thẳng vào nàng, giọng nói khàn khàn.
"Có thể chứ?"
Lãnh Loan Loan cười, cho hắn đáp án trực tiếp. Cánh tay ôm vòng qua cổ hắn, khẽ cười.
"Ngươi nói xem."
Tử đồng càng sâu, bất tri bất giác đẩy nàng vào giường mềm mại, sau đó vung tay lên, màn giường buông xuống, che lại cảnh kiều diễm bên trong.
Tiếng thở gấp rên rỉ truyền ra. Mặt trăng ngoài cửa sổ cũng trốn vào trong mây, không dám nhìn cảnh uyên ương triền miên...
Bình luận facebook