Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
Đêm lạnh như nước. Trăng tàn hiện lên ngọn cây. Ánh sao thưa thớt vây quanh bốn phía trăng. Màn đêm đen tối làm đẹp cảnh sắc.
Gió đêm lạnh lạnh thổi, hoa cỏ lay động, cung nữ đều lui xuống.
Trên bàn cửa sổ, ánh nến trong đèn lồng, ánh sáng xuyên qua đèn, có vài phần mờ nhạt, khiến gian phòng bao phủ trong một mảnh mông lung.
Long giường hoa lệ, giường màu vàng, màn giường mạ vàng. Trên giường, ngọc chăn, mềm mại, bóng loáng.
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần cởi áo khoác, hai người đều mặc trung y màu trắng nằm trên giường. Ánh mắt đều nhìn trần, không nói gì.
Ánh sáng chiếu vào mắt Dạ Thần, màu tím toát ra. Trước kia Cửu Nhi còn nhỏ, đồng giường cộng chẩm cũng tự nhiên. Nhưng bây giờ nàng đã là một thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, có được thân hình khiến người ta điên cuồng. Đường cong duyên dáng, xương quai xanh khêu gợi, làn da nõn nà, hương thơm thoang thoảng, dụ hoặc hắn. Không dám cử động thân thể. Hắn sợ một khi chạm đến thân thể của nàng, hắn sẽ không khống chế được bản thân.
Tim đập mạnh, dường như có thể khiến đối phương nghe thấy, cuồng nhiệt hơn cả lửa cháy giữa đồng cỏ...
Lúc Dạ Thần không thấy, Lãnh Loan Loan khẽ cười, sao nàng không biết cảm giác của Dạ Thần chứ. Nhưng hắn cũng rất tôn trọng nàng, không như những nam nhân ham sắc đẹp, vừa thấy nữ tử xinh đẹp là hận không thể ôm vào trong ngực, cũng không dùng ánh mắt dâm loạn mạo phạm nàng. Hắn đang khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả nàng. Thật sự khiến nàng cảm thấy buồn cười, cũng cảm động.
"Thần, ngươi tin lời nói của ta ở trên điện sao?"
Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, nhìn hắn, gằn từng tiếng hỏi. Nói cái gì Xà Thần chuyển thế, chỉ sợ rất nhiều người đều hoài nghi.
"Vì sao lại không tin?" Dạ Thần nghe thấy nàng hỏi, cũng áp chế ý niệm trong lòng, tử đồng thâm thúy quấn quýt ánh mắt nàng. "Vô luận nàng nói gì, ta đều tin nàng." Bởi vì nhận định cho nên tin tưởng. Bởi vì yêu cho nên tin tưởng.
"Ngươi không nghĩ ta là yêu tinh sao?"
Lãnh Loan Loan rất muốn biết suy nghĩ của Dạ Thần. Trên đại điện, ít nhất hơn phân nửa mọi người đều nghĩ nàng là yêu tinh. Vốn nàng cũng không cầu bọn họ nghĩ gì, cũng không để ý bọn họ nghĩ thế nào. Đổi lại chính mình, đột nhiên thấy một tiểu nữ oa biến thành bộ dáng khác, cũng sẽ nghĩ như vậy. Hơn nữa đây cũng là sự thật, nàng đã không còn là tiểu nữ sinh tùy tính ở hiện đại nữa, bây giờ nàng là xà tinh. Dù là Xà giới Công Chúa, có địa vị cao quý, nhưng vẫn là xà.
"Vậy nàng là gì?"
Dạ Thần không trả lời mà hỏi lại nàng. Không phải chưa từng suy nghĩ, từ lúc gặp nhau đến giờ có nhiều điểm khác lạ. Có lẽ nàng thật sự không phải nhân loại, có lẽ là yêu tinh, có lẽ là tiên nữ. Nhưng bây giờ hắn chỉ biết nàng là thê tử của mình, người mình đã nhận định. Cho nên mặc kệ nàng là gì, chỉ cần nàng giống hắn, trong lòng có lẫn nhau, vậy là đủ rồi. Ai nói yêu tinh không có trái tim, không phải có rất nhiều câu chuyện tình yêu về yêu tinh và nhân loại sao? Có lẽ chỉ là truyện kể, nhưng có thể lưu truyền trăm ngàn năm, luôn luôn có đạo lý của nó.
"Nếu ta là yêu tinh?"
Lãnh Loan Loan nhìn thẳng hắn, như qua ánh mắt, nhìn thấu tâm tư của hắn. Trước kia từng nghe nói qua, tình yêu muốn vĩnh hằng, quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau. Nếu hắn không thể chấp nhận thân phận của nàng, chỉ có thể nói bọn họ không có duyên phận. Vậy chia tay, buông tha hắn, nàng tin còn có người chấp nhận thân phận thật của nàng. Nếu hắn có thể chấp nhận thân phận của mình, vậy đó là duyên phận của bọn họ, số mệnh.
Lời của nàng khiến Dạ Thần sửng sốt, nhưng lại nở nụ cười.
"Nếu nàng là yêu tinh, vậy ta là phu quân của yêu tinh."
Lãnh Loan Loan biểu tình kỳ quái, muốn cười không cười nổi. Thật không ngờ hắn lại còn có thiên phú mặt này. Phu quân của yêu tinh. Ha ha ha...
"Thần, ta thật sự là yêu tinh." Dừng cười, Lãnh Loan Loan biểu tình nghiêm túc nhìn Dạ Thần.
"Ta là Xà giới Cửu Công Chúa, Mộng La Quốc kỳ thật là tên Xà giới."
Dứt lời, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, quan sát vẻ mặt của hắn, cũng không thấy biểu tình của hắn có gì biến hóa, không chán ghét, không sợ hãi, điều này khiến nàng trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Hóa ra là thế." Dạ Thần gật đầu, ngồi dậy, y phục rủ xuống, ngực lộ ra, sợi tóc hỗn độn trên vai, tử đồng câu hồn, rất gợi cảm mê người.
"Trách không được chúng ta chưa từng nghe tới Mộng La Quốc." Cũng khó trách Cửu Nhi không giống người thường, có rất nhiều năng lực vượt xa người thường.
"Ngươi chắc chắn không sợ hãi sao? Không ghê tởm sao?"
"Sao phải như vậy?" Dạ Thần nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài thâm thúy như hòa tan, bàn tay thon dài cầm tay của nàng. "Mặc kệ nàng là gì, đối với ta mà nói, nàng chính là thê tử của ta. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân."
"Đây là thổ lộ sao?"
Lãnh Loan Loan trong lòng cảm động nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua. Khoé môi khẽ nhếch, bướng bỉnh tươi cười, mắt nhìn hắn, bày ra tư thái phong tình của thiếu nữ.
"Phải."
Gió đêm lạnh lạnh thổi, hoa cỏ lay động, cung nữ đều lui xuống.
Trên bàn cửa sổ, ánh nến trong đèn lồng, ánh sáng xuyên qua đèn, có vài phần mờ nhạt, khiến gian phòng bao phủ trong một mảnh mông lung.
Long giường hoa lệ, giường màu vàng, màn giường mạ vàng. Trên giường, ngọc chăn, mềm mại, bóng loáng.
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần cởi áo khoác, hai người đều mặc trung y màu trắng nằm trên giường. Ánh mắt đều nhìn trần, không nói gì.
Ánh sáng chiếu vào mắt Dạ Thần, màu tím toát ra. Trước kia Cửu Nhi còn nhỏ, đồng giường cộng chẩm cũng tự nhiên. Nhưng bây giờ nàng đã là một thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, có được thân hình khiến người ta điên cuồng. Đường cong duyên dáng, xương quai xanh khêu gợi, làn da nõn nà, hương thơm thoang thoảng, dụ hoặc hắn. Không dám cử động thân thể. Hắn sợ một khi chạm đến thân thể của nàng, hắn sẽ không khống chế được bản thân.
Tim đập mạnh, dường như có thể khiến đối phương nghe thấy, cuồng nhiệt hơn cả lửa cháy giữa đồng cỏ...
Lúc Dạ Thần không thấy, Lãnh Loan Loan khẽ cười, sao nàng không biết cảm giác của Dạ Thần chứ. Nhưng hắn cũng rất tôn trọng nàng, không như những nam nhân ham sắc đẹp, vừa thấy nữ tử xinh đẹp là hận không thể ôm vào trong ngực, cũng không dùng ánh mắt dâm loạn mạo phạm nàng. Hắn đang khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả nàng. Thật sự khiến nàng cảm thấy buồn cười, cũng cảm động.
"Thần, ngươi tin lời nói của ta ở trên điện sao?"
Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, nhìn hắn, gằn từng tiếng hỏi. Nói cái gì Xà Thần chuyển thế, chỉ sợ rất nhiều người đều hoài nghi.
"Vì sao lại không tin?" Dạ Thần nghe thấy nàng hỏi, cũng áp chế ý niệm trong lòng, tử đồng thâm thúy quấn quýt ánh mắt nàng. "Vô luận nàng nói gì, ta đều tin nàng." Bởi vì nhận định cho nên tin tưởng. Bởi vì yêu cho nên tin tưởng.
"Ngươi không nghĩ ta là yêu tinh sao?"
Lãnh Loan Loan rất muốn biết suy nghĩ của Dạ Thần. Trên đại điện, ít nhất hơn phân nửa mọi người đều nghĩ nàng là yêu tinh. Vốn nàng cũng không cầu bọn họ nghĩ gì, cũng không để ý bọn họ nghĩ thế nào. Đổi lại chính mình, đột nhiên thấy một tiểu nữ oa biến thành bộ dáng khác, cũng sẽ nghĩ như vậy. Hơn nữa đây cũng là sự thật, nàng đã không còn là tiểu nữ sinh tùy tính ở hiện đại nữa, bây giờ nàng là xà tinh. Dù là Xà giới Công Chúa, có địa vị cao quý, nhưng vẫn là xà.
"Vậy nàng là gì?"
Dạ Thần không trả lời mà hỏi lại nàng. Không phải chưa từng suy nghĩ, từ lúc gặp nhau đến giờ có nhiều điểm khác lạ. Có lẽ nàng thật sự không phải nhân loại, có lẽ là yêu tinh, có lẽ là tiên nữ. Nhưng bây giờ hắn chỉ biết nàng là thê tử của mình, người mình đã nhận định. Cho nên mặc kệ nàng là gì, chỉ cần nàng giống hắn, trong lòng có lẫn nhau, vậy là đủ rồi. Ai nói yêu tinh không có trái tim, không phải có rất nhiều câu chuyện tình yêu về yêu tinh và nhân loại sao? Có lẽ chỉ là truyện kể, nhưng có thể lưu truyền trăm ngàn năm, luôn luôn có đạo lý của nó.
"Nếu ta là yêu tinh?"
Lãnh Loan Loan nhìn thẳng hắn, như qua ánh mắt, nhìn thấu tâm tư của hắn. Trước kia từng nghe nói qua, tình yêu muốn vĩnh hằng, quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau. Nếu hắn không thể chấp nhận thân phận của nàng, chỉ có thể nói bọn họ không có duyên phận. Vậy chia tay, buông tha hắn, nàng tin còn có người chấp nhận thân phận thật của nàng. Nếu hắn có thể chấp nhận thân phận của mình, vậy đó là duyên phận của bọn họ, số mệnh.
Lời của nàng khiến Dạ Thần sửng sốt, nhưng lại nở nụ cười.
"Nếu nàng là yêu tinh, vậy ta là phu quân của yêu tinh."
Lãnh Loan Loan biểu tình kỳ quái, muốn cười không cười nổi. Thật không ngờ hắn lại còn có thiên phú mặt này. Phu quân của yêu tinh. Ha ha ha...
"Thần, ta thật sự là yêu tinh." Dừng cười, Lãnh Loan Loan biểu tình nghiêm túc nhìn Dạ Thần.
"Ta là Xà giới Cửu Công Chúa, Mộng La Quốc kỳ thật là tên Xà giới."
Dứt lời, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, quan sát vẻ mặt của hắn, cũng không thấy biểu tình của hắn có gì biến hóa, không chán ghét, không sợ hãi, điều này khiến nàng trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Hóa ra là thế." Dạ Thần gật đầu, ngồi dậy, y phục rủ xuống, ngực lộ ra, sợi tóc hỗn độn trên vai, tử đồng câu hồn, rất gợi cảm mê người.
"Trách không được chúng ta chưa từng nghe tới Mộng La Quốc." Cũng khó trách Cửu Nhi không giống người thường, có rất nhiều năng lực vượt xa người thường.
"Ngươi chắc chắn không sợ hãi sao? Không ghê tởm sao?"
"Sao phải như vậy?" Dạ Thần nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài thâm thúy như hòa tan, bàn tay thon dài cầm tay của nàng. "Mặc kệ nàng là gì, đối với ta mà nói, nàng chính là thê tử của ta. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân."
"Đây là thổ lộ sao?"
Lãnh Loan Loan trong lòng cảm động nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua. Khoé môi khẽ nhếch, bướng bỉnh tươi cười, mắt nhìn hắn, bày ra tư thái phong tình của thiếu nữ.
"Phải."