Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Chương 68
Chuyến đi đến Giang Nam
Ngày giao thừa, Lục Tu Lương đưa Nguyệt Linh trở về Phó phủ.
Theo lý thuyết, nữ nhi gả rồi thì đêm giao thừa không cần về nhà mẹ đẻ, nhưng bên này Lục Tu Lương cũng không có thân thích cùng trưởng bối, hai người ở Lục phủ cũng thấy quá mức vắng vẻ, vì thế phu thê hai người thương lượng xong, năm nay về Phó gia đón tết.
Người Phó gia nhìn tình cảm hòa thuận của đôi phu thê trẻ này thì vô cùng vui mừng, nhưng bộ dáng dính người kia lại vô cùng chướng mắt, không qua mùng ba đã đuổi hai người trở về.
Trên đường trở về, Nguyệt Linh phàn nàn với nam nhân: “Phu quân, bọn họ đều ghét bỏ thiếp dính lấy chàng.”
Lục Tu Lương ôm nàng “A Linh ngoan ngoãn, phu quân rất thích, không cần quản bọn họ.”
Nàng ngẩng đầu lên, “Phu quân, chàng nói chờ thời tiết ấm lên đưa thiếp xuống phía nam, là thật sao?”
“Ừm.”
Thân thể của nàng gần như khỏi hẳn, hắn cũng khó có được nghỉ phép nên thừa dịp xuân ấm hoa nở rộ dẫn nàng xuống nam ngắm cảnh, rất tốt.
Nguyệt Linh vốn buồn ngủ, nghe vậy trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, “Vậy thiếp trở về tìm mấy quyển du ký để đọc, xem chúng ta đi đâu trước! Thiếp phải suy nghĩ kỹ, vẽ một lộ trình, sau đó chúng ta chơi một vòng rồi trở lại!”
Lục Tu Lương cười cười, hắn lẳng lặng nghe nàng thao thao bất tuyệt nói kế hoạch.
Thật tuyệt vời.
Mấy ngày sau đó, Nguyệt Linh đọc mấy quyển du ký, mỗi ngày mất ăn mất ngủ ghi chép lại, trong mắt chỉ chuyến du ngoạn Giang Nam.
Mặt Lục Tu Lương đen sì ngồi bên cạnh nàng đang tức giận, ái thê của hắn ngay cả một ánh mắt cũng không cho phu quân.
“A Linh.”
“Hả?”
“Không có gì để làm.”
Lại không có hồi ứng.
Ánh mắt Lục Tu Lương thâm trầm, hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, dường như muốn nhìn đến khi thủng một lỗ.
Sắc trời đã rất muộn, Nguyệt Linh vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi.
Lục Tu Lương không thể nhịn được nữa, hắn thổi tắt nến, ôm nàng trở lại giường.
Trong bóng tối, Nguyệt Linh còn có chút mờ mịt, trong tay còn cầm bút lông, giờ phút này cũng không biết nên đặt ở nơi nào.
“Phu quân?”
Lục Tu Lương đặt nàng lên giường, rút bút trong tay nàng ra, tùy tiện ném xuống đất, “Ngủ.”
“Ồ…”
Lục Tu Lương vừa nằm xuống, nàng xoay người lăn vào trong ngực hắn, buồn ngủ ập đến, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
“…”
Trong phòng một mảnh tối tăm, chỉ còn lại tiếng thở dài trầm thấp.
Trong tháng tiếp theo, mỗi ngày Nguyệt Linh đều chuẩn bị cho nam hạ.
Lục Tu Lương nhìn nàng bận rộn không có thời gian thì có chút bất đắc dĩ, “Chúng ta chỉ là đi du ngoạn, không phải định cư ở Giang Nam.”
Hắn nhìn danh sách thật dài trong tay Nguyệt Linh thì đau đầu không thôi.
“Phu quân, chưa chuẩn bị xong.”
Lục Tu Lương thở dài, kéo tay nàng đi tới trước giường, hắn đặt nàng lên trên rồi ngồi xuống, “A Linh, những thứ son phấn và y phục này chúng ta đều có thể mua nơi đó, nàng chỉ cần mang theo trên đường để dùng là đủ rồi.”
Bọn họ đi dọc đường lớn, theo đường đi cũng là đại thành, muốn mua được những vật này đều rất thuận tiện, không cần phải mang theo tất cả.
Nguyệt Linh ồ một tiếng, có chút ủ rũ, “Thiếp… Thiếp cũng chưa bao giờ đi xa, không biết phải chuẩn bị gì.”
“Không có việc gì, ta lo là được rồi, A Linh ngồi ở đây nhìn ta.”
…
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày muốn rời khỏi kinh thành.
Ngày mười lăm tháng hai vừa vặn là xuân phân, thời tiết ấm áp, lúc này xuất hành sẽ không quá lạnh, đến Giang Nam ước chừng phải mất một tháng, khi đó vừa lúc xuân ấm hoa nở, thích hợp nhất để ngắm cảnh.
Xe ngựa lên đường ra khỏi thành, Nguyệt Linh thấy mới lạ vén bức màn lên, tràn đầy chờ mong hướng ra ngoài.
Khóe miệng Lục Tu Lương nhếch lên hiện rõ nụ cười, hắn lẳng lặng nhìn nàng.
Đường càng đi càng hoang vắng, Phó Nguyệt Linh cảm thấy không thú vị liền rụt đầu trở về.
“Hắt xì…”
Lục Tu Lương trầm mặt xuống, hắn kéo áo choàng bên cạnh khoác lên người nàng.
“Chàng đừng tức giận, do mũi hơi ngứa.”
Nàng cười cười lại còn lè lưỡi.
Thật sự là nhàm chán, thân thể ngã xuống tựa vào trên người nam nhân, nàng uất ức nói: “Phu quân, sao bên ngoài không có gì cả.”
“Bốn phía này cũng không có thành lớn, tất nhiên là hoang vắng, A Linh chưa từng ra khỏi kinh thành, chẳng lẽ cho rằng bên ngoài đều phồn hoa như kinh thành sao?”
Thanh âm của nàng thấp xuống, “Phu quân, cách kinh thành gần như vậy đã như thế, vậy chàng ở biên giới Tây Nam sẽ có bao nhiêu khổ cực đây.”
Lục Tu Lương nhìn nàng đau lòng đến đỏ mắt, hắn cười cười, “A Linh, ta không cảm thấy khổ.”
Hắn vì nàng mà đi đến Tây Nam, liều mạng dành một thân chiến công vinh quang trở về, nếu trong lòng không vướng bận thì đích xác là rất vất vả.
Nhưng hắn có vướng bận, cho nên hết thảy đều đáng giá, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, ngay cả nhớ lại năm đó vô số lần trọng thương đều thấy hạnh phúc.
May mắn hắn mạng lớn, tất cả thời khắc sinh tử đều xông lên.
“Phu quân, chàng thật sự là yêu thiếp đến chết.”
“Ừm.”
Dọc theo đường hết đi lại dừng lại, thời gian của hắn rất nhiều, mỗi khi đến một nơi, Nguyệt Linh đều sẽ dừng lại trong thành mấy ngày, ăn qua mỹ thực nơi đây một lần, ngắm qua cảnh sắc tú mỹ được nhắc đến trong tất cả du ký rồi mới bỏ qua.
Mỗi ngày trở lại khách điếm đều kiệt sức, nàng quay đầu liền ngủ, Lục Tu Lương cũng chỉ có thể ôm ái thê đã ngủ say đi tắm rửa, rửa sạch thân thể cho nàng rồi lại thay tẩm y sạch sẽ, sau đó ôm người ngủ say.
Ngày hôm sau Nguyệt Linh tỉnh lại vào sáng sớm, nhìn Lục Tu Lương chống đầu nằm nghiêng bên cạnh nàng, một tay quấn lấy sợi tóc của nàng, nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa tỉnh ngủ của ái thê.
Nàng nhất thời động tâm nhào tới, hôn hắn làm nước miếng dính trên mặt nam nhân.
Sáng sớm, nam nhân không chịu nổi sự trêu chọc của nàng, vì vậy ngày đó cuối cùng chỉ có thể ở trong phòng, không thể đi ra ngoài theo kế hoạch.
Thời gian dài, tình huống đặc thù không thể tránh khỏi càng ngày càng nhiều, có khi dừng lại ở một tòa thành trì từ bảy tám ngày đến nửa tháng.
Mắt thấy sắp bỏ lỡ thời gian đẹp đến Giang Nam, Nguyệt Linh vô lực tựa vào bên cửa sổ tố cáo thủ phạm vừa mới ăn no uống đủ, mặt mày hớn hở.
“A Linh ngoan, muốn cái gì, ta bồi thường cho nàng.”
Phó Nguyệt Linh hừ một tiếng, nàng quay đầu lại không nói chuyện với hắn.
Hắn không chịu buông tha mà dán vào tai nàng, “Nàng có thể yêu cầu ta làm bất cứ điều gì, như vậy được chứ.”
Phó Nguyệt Linh trầm mặc một lúc lâu, bán tín bán nghi xoay người, “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Nàng quay mắt lại mỉm cười với hắn.
Lục Tu Lương có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, nàng mở miệng: “Phu quân, thiếp nghe nói mỹ nhân Giang Nam tuyệt vời nhất, mỗi người đều kinh diễm tuyệt luân, đẹp đến thoát tục, đẹp đến mức mỗi người đều có đặc sắc riêng, thiếp muốn đi dạo một chút để xem nơi đó.”
“…” Lục Tu Lương mím môi, hắn cảm thấy có chút hụt hẫng, “Nơi đó?”
Nguyệt Linh khoanh tay quanh cổ hắn, càng nói càng hưng phấn, “Đúng, nam tử các chàng thích đi đến mấy địa phương này, thiếp cũng có thể nữ cải nam trang! Lần trước Ngô Mạn nói với thiếp, nàng ấy cải trang thành nam tử cùng Thế tử Khang Vương đi chơi nơi đó, oa, thiếp cũng muốn đi.”
“Không được.”
Ánh mắt nàng u oán, “Phu quân, chàng nói chuyện không giữ lời.”
“Ta chưa bao giờ đi, cũng không muốn đi.”
Từ trước đến nay hắn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng tiếp xúc với nữ tử ngoại trừ nàng ra, còn chưa kể là nơi mua hoa như thế.
“Thiếp sẽ đi!”
Lục Tu Lương hiếm khi trong lòng sinh ra cảm giác phát điên.
Hai người ngươi tới ta lui, cuối cùng nam nhân cũng bại trận.
Nói đi liền đi, Nguyệt Linh sai người chuẩn bị một thân y phục nam tử để thay rồi lôi kéo Lục Tu Lương không tình nguyện đi mãi cho đến lúc vào thanh lâu nổi danh nhất địa phương.
Sau khi Nguyệt Linh thay nam trang, chuyển mình đã biến thành công tử nhẹ nhàng, khí chất của nàng có chút ôn hoà, dung nhan quyến rũ so với nữ trang còn mê người hơn.
Lục Tu Lương đi theo phía sau nàng, sát khí cả người chắn không được.
Một ma ma thấy vị công tử đi đầu này khí phái bất phàm, quý khí bức người, trong lòng liền mừng thầm, bà ta nhiệt tình chào hỏi Nguyệt Linh, nhưng dư quang liếc thấy một nam nhân giống Diêm La thì run rẩy, thật cẩn thận hỏi: “Công tử, vị này là bằng hữu đồng hành cùng ngươi?”
Nguyệt Linh quay đầu nhìn một chút, nàng hạ thấp giọng, “À, hắn là hộ vệ của ta.”
Lục Tu Lương cắn răng, hay cho hộ vệ.
Ma ma thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là hộ vệ, hộ vệ này ăn mặc còn chú ý như vậy, xem ra vị công tử này tất là lai lịch thật lớn, bà ta phải cẩn thận hầu hạ.
“Công tử, ta để cô nương hàng đầu của chúng ta đến hầu hạ ngài, cam đoan ngài sẽ hài lòng!”
Nguyệt Linh hài lòng gật gật đầu, nàng nhướng mày với Lục Tu Lương, ý bảo hắn thưởng.
Lục Tu Lương lạnh mặt, hắn vỗ nắm bạc lên bàn, tay ôm kiếm đứng ở một bên.
Ma ma sợ hãi toát mồ hôi lạnh, bà ta nhận bạc rồi vội vàng lui ra ngoài.
Phó Nguyệt Linh chắp tay sau lưng, nàng xem xét xung quanh căn phòng này, chỉ chốc lát sau liền có người đẩy cửa tiến vào.
Nữ tử này lông mày lá liễu cong cong, da như ngưng chi.
Đôi mắt đẹp kia như ngậm nước xuân, câu hồn đoạt phách, ngay cả Nguyệt Linh liếc mắt một cái cũng tâm thần nhộn nhạo.
Nàng thướt tha đi tới gần mới phúc thân, Nguyệt Linh nhìn ngắn nàng, đáy lòng thầm than dáng người nữ tử này uyển chuyển, thướt tha nhẹ nhàng.
Lục Tu Lương nhìn Nguyệt Linh thất thần ngắm nữ tử khác thì trong mắt ngưng tụ sát ý.
Nữ tử ngượng ngùng mang theo sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Linh đang đăm chiêu, trong mắt mang theo chút mờ mịt.
Nguyệt Linh kéo tay cô nương kia lên, hai người ngồi ở trước bàn, “Nàng thật xinh đẹp.”
Từ trước đến nay, nàng có cái gì liền nói cái đó, giờ phút này cũng không tiếc lời khen ngợi.
Nữ tử kia hơi sững người, nàng nghiêng đầu nhìn nam tử còn đứng ở một bên, lại không biết trả lời như thế nào.
Vừa rồi khi ma ma gọi nàng lên cố ý dặn dò, trong phòng có hai nam tử, một người là hộ vệ, nàng chỉ cần hầu hạ vị công tử có vóc người nhỏ hơn kia là được.
Nhưng trước mắt tình hình này, quả thực làm cho người không hiểu rõ.
Nàng do dự một lát, tiến đến bên tai Nguyệt Linh thì thầm: “Ngươi là nữ tử?”
Nguyệt Linh mở to hai mắt, không khống chế được suy nghĩ mà nhìn nàng.
Nữ tử kia mỉm cười, nàng duyệt người vô số, là nam hay nữ sao có thể nhìn không ra, huống chi nàng cũng từng hầu hạ các công tử, nhìn vị quý nhân trước mắt này vẫn là bất đồng.
Nguyệt Linh gãi gãi đầu, nàng có chút ngượng ngùng liền ho nhẹ hai tiếng sau đó đi đến trước mặt nam nhân lạnh mặt, nhỏ giọng nói: “Chàng đi ra ngoài trước đi, thiếp muốn cùng vị cô nương này tán gẫu một chút.”
Lục Tu Lương cau chặt mày, hắn không muốn.
“Phu quân… Chỉ chốc lát thôi, chúng ta sẽ đi ngay!”
Lục Tu Lương lạnh lùng nhìn nữ tử kia một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
“Người vừa rồi là nam nhân của ngươi?”
“Ừm! Hắn là phu quân của ta, làm sao ngươi lại nhìn ra được?”
Nữ tử kia cười cười, lúc nam nhân kia nhìn nàng tràn ngập sát ý, để ý như thế, nhất định là người yêu không thể nghi ngờ gì nữa.
“Ta chưa bao giờ thấy nữ nhân nào giống như phu nhân, còn giả nam trang đến nơi này.”
Nữ tử phản đạo, có chút lớn mật.
Càng chưa từng thấy qua nam tử vào tầm hoan còn tản ra sát khí.
Sóng mắt nữ tử lưu chuyển, nàng thấp giọng thì thầm với Nguyệt Linh vài câu, Nguyệt Linh mặt đỏ tai hồng, gật gật đầu.
Thời gian nửa nén nhang, Nguyệt Linh đỏ mặt đi ra, sắc mặt Lục Tu Lương càng thêm khó coi, hắn lôi kéo người sải bước đi ra ngoài.
Nếu như trễ nửa khắc, hắn liền muốn đi vào cướp người.
Dọc theo đường về khách điếm, hai người cũng không nói gì, Lục Tu Lương mặt lạnh nhìn người bên cạnh, trong lòng bực bội.
Nét đỏ ửng trên mặt Nguyệt Linh vẫn không phai, ánh mắt né tránh không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trở lại khách điếm, Nguyệt Linh liền quấn lấy, ở bên tai hắn nhẹ giọng nỉ non, như có như không câu dẫn.
“Phu quân, nữ tử kia dạy thiếp rất nhiều, thiếp nghĩ…”
Lời còn chưa nói hết, hai người liền dây dưa cùng một chỗ.
Trên giường, màn che lắc lư, dần dần truyền ra thanh âm khiến người ta nóng tai.
Hai mắt Lục Tu Lương đỏ thẫm, trong lòng tựa như có pháo hoa nổ tung.
Một đêm này đặc biệt kịch liệt, Nguyệt Linh mệt mỏi tựa vào trong ngực nam nhân, một khắc trước khi hôn mê còn nghĩ, nam tử trên thế gian rất yêu nữ tử trong những nơi hoa cỏ kia đúng là có vài phần đạo lý.
Chuyến đi đến Giang Nam
Ngày giao thừa, Lục Tu Lương đưa Nguyệt Linh trở về Phó phủ.
Theo lý thuyết, nữ nhi gả rồi thì đêm giao thừa không cần về nhà mẹ đẻ, nhưng bên này Lục Tu Lương cũng không có thân thích cùng trưởng bối, hai người ở Lục phủ cũng thấy quá mức vắng vẻ, vì thế phu thê hai người thương lượng xong, năm nay về Phó gia đón tết.
Người Phó gia nhìn tình cảm hòa thuận của đôi phu thê trẻ này thì vô cùng vui mừng, nhưng bộ dáng dính người kia lại vô cùng chướng mắt, không qua mùng ba đã đuổi hai người trở về.
Trên đường trở về, Nguyệt Linh phàn nàn với nam nhân: “Phu quân, bọn họ đều ghét bỏ thiếp dính lấy chàng.”
Lục Tu Lương ôm nàng “A Linh ngoan ngoãn, phu quân rất thích, không cần quản bọn họ.”
Nàng ngẩng đầu lên, “Phu quân, chàng nói chờ thời tiết ấm lên đưa thiếp xuống phía nam, là thật sao?”
“Ừm.”
Thân thể của nàng gần như khỏi hẳn, hắn cũng khó có được nghỉ phép nên thừa dịp xuân ấm hoa nở rộ dẫn nàng xuống nam ngắm cảnh, rất tốt.
Nguyệt Linh vốn buồn ngủ, nghe vậy trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, “Vậy thiếp trở về tìm mấy quyển du ký để đọc, xem chúng ta đi đâu trước! Thiếp phải suy nghĩ kỹ, vẽ một lộ trình, sau đó chúng ta chơi một vòng rồi trở lại!”
Lục Tu Lương cười cười, hắn lẳng lặng nghe nàng thao thao bất tuyệt nói kế hoạch.
Thật tuyệt vời.
Mấy ngày sau đó, Nguyệt Linh đọc mấy quyển du ký, mỗi ngày mất ăn mất ngủ ghi chép lại, trong mắt chỉ chuyến du ngoạn Giang Nam.
Mặt Lục Tu Lương đen sì ngồi bên cạnh nàng đang tức giận, ái thê của hắn ngay cả một ánh mắt cũng không cho phu quân.
“A Linh.”
“Hả?”
“Không có gì để làm.”
Lại không có hồi ứng.
Ánh mắt Lục Tu Lương thâm trầm, hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, dường như muốn nhìn đến khi thủng một lỗ.
Sắc trời đã rất muộn, Nguyệt Linh vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi.
Lục Tu Lương không thể nhịn được nữa, hắn thổi tắt nến, ôm nàng trở lại giường.
Trong bóng tối, Nguyệt Linh còn có chút mờ mịt, trong tay còn cầm bút lông, giờ phút này cũng không biết nên đặt ở nơi nào.
“Phu quân?”
Lục Tu Lương đặt nàng lên giường, rút bút trong tay nàng ra, tùy tiện ném xuống đất, “Ngủ.”
“Ồ…”
Lục Tu Lương vừa nằm xuống, nàng xoay người lăn vào trong ngực hắn, buồn ngủ ập đến, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
“…”
Trong phòng một mảnh tối tăm, chỉ còn lại tiếng thở dài trầm thấp.
Trong tháng tiếp theo, mỗi ngày Nguyệt Linh đều chuẩn bị cho nam hạ.
Lục Tu Lương nhìn nàng bận rộn không có thời gian thì có chút bất đắc dĩ, “Chúng ta chỉ là đi du ngoạn, không phải định cư ở Giang Nam.”
Hắn nhìn danh sách thật dài trong tay Nguyệt Linh thì đau đầu không thôi.
“Phu quân, chưa chuẩn bị xong.”
Lục Tu Lương thở dài, kéo tay nàng đi tới trước giường, hắn đặt nàng lên trên rồi ngồi xuống, “A Linh, những thứ son phấn và y phục này chúng ta đều có thể mua nơi đó, nàng chỉ cần mang theo trên đường để dùng là đủ rồi.”
Bọn họ đi dọc đường lớn, theo đường đi cũng là đại thành, muốn mua được những vật này đều rất thuận tiện, không cần phải mang theo tất cả.
Nguyệt Linh ồ một tiếng, có chút ủ rũ, “Thiếp… Thiếp cũng chưa bao giờ đi xa, không biết phải chuẩn bị gì.”
“Không có việc gì, ta lo là được rồi, A Linh ngồi ở đây nhìn ta.”
…
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày muốn rời khỏi kinh thành.
Ngày mười lăm tháng hai vừa vặn là xuân phân, thời tiết ấm áp, lúc này xuất hành sẽ không quá lạnh, đến Giang Nam ước chừng phải mất một tháng, khi đó vừa lúc xuân ấm hoa nở, thích hợp nhất để ngắm cảnh.
Xe ngựa lên đường ra khỏi thành, Nguyệt Linh thấy mới lạ vén bức màn lên, tràn đầy chờ mong hướng ra ngoài.
Khóe miệng Lục Tu Lương nhếch lên hiện rõ nụ cười, hắn lẳng lặng nhìn nàng.
Đường càng đi càng hoang vắng, Phó Nguyệt Linh cảm thấy không thú vị liền rụt đầu trở về.
“Hắt xì…”
Lục Tu Lương trầm mặt xuống, hắn kéo áo choàng bên cạnh khoác lên người nàng.
“Chàng đừng tức giận, do mũi hơi ngứa.”
Nàng cười cười lại còn lè lưỡi.
Thật sự là nhàm chán, thân thể ngã xuống tựa vào trên người nam nhân, nàng uất ức nói: “Phu quân, sao bên ngoài không có gì cả.”
“Bốn phía này cũng không có thành lớn, tất nhiên là hoang vắng, A Linh chưa từng ra khỏi kinh thành, chẳng lẽ cho rằng bên ngoài đều phồn hoa như kinh thành sao?”
Thanh âm của nàng thấp xuống, “Phu quân, cách kinh thành gần như vậy đã như thế, vậy chàng ở biên giới Tây Nam sẽ có bao nhiêu khổ cực đây.”
Lục Tu Lương nhìn nàng đau lòng đến đỏ mắt, hắn cười cười, “A Linh, ta không cảm thấy khổ.”
Hắn vì nàng mà đi đến Tây Nam, liều mạng dành một thân chiến công vinh quang trở về, nếu trong lòng không vướng bận thì đích xác là rất vất vả.
Nhưng hắn có vướng bận, cho nên hết thảy đều đáng giá, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, ngay cả nhớ lại năm đó vô số lần trọng thương đều thấy hạnh phúc.
May mắn hắn mạng lớn, tất cả thời khắc sinh tử đều xông lên.
“Phu quân, chàng thật sự là yêu thiếp đến chết.”
“Ừm.”
Dọc theo đường hết đi lại dừng lại, thời gian của hắn rất nhiều, mỗi khi đến một nơi, Nguyệt Linh đều sẽ dừng lại trong thành mấy ngày, ăn qua mỹ thực nơi đây một lần, ngắm qua cảnh sắc tú mỹ được nhắc đến trong tất cả du ký rồi mới bỏ qua.
Mỗi ngày trở lại khách điếm đều kiệt sức, nàng quay đầu liền ngủ, Lục Tu Lương cũng chỉ có thể ôm ái thê đã ngủ say đi tắm rửa, rửa sạch thân thể cho nàng rồi lại thay tẩm y sạch sẽ, sau đó ôm người ngủ say.
Ngày hôm sau Nguyệt Linh tỉnh lại vào sáng sớm, nhìn Lục Tu Lương chống đầu nằm nghiêng bên cạnh nàng, một tay quấn lấy sợi tóc của nàng, nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa tỉnh ngủ của ái thê.
Nàng nhất thời động tâm nhào tới, hôn hắn làm nước miếng dính trên mặt nam nhân.
Sáng sớm, nam nhân không chịu nổi sự trêu chọc của nàng, vì vậy ngày đó cuối cùng chỉ có thể ở trong phòng, không thể đi ra ngoài theo kế hoạch.
Thời gian dài, tình huống đặc thù không thể tránh khỏi càng ngày càng nhiều, có khi dừng lại ở một tòa thành trì từ bảy tám ngày đến nửa tháng.
Mắt thấy sắp bỏ lỡ thời gian đẹp đến Giang Nam, Nguyệt Linh vô lực tựa vào bên cửa sổ tố cáo thủ phạm vừa mới ăn no uống đủ, mặt mày hớn hở.
“A Linh ngoan, muốn cái gì, ta bồi thường cho nàng.”
Phó Nguyệt Linh hừ một tiếng, nàng quay đầu lại không nói chuyện với hắn.
Hắn không chịu buông tha mà dán vào tai nàng, “Nàng có thể yêu cầu ta làm bất cứ điều gì, như vậy được chứ.”
Phó Nguyệt Linh trầm mặc một lúc lâu, bán tín bán nghi xoay người, “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Nàng quay mắt lại mỉm cười với hắn.
Lục Tu Lương có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, nàng mở miệng: “Phu quân, thiếp nghe nói mỹ nhân Giang Nam tuyệt vời nhất, mỗi người đều kinh diễm tuyệt luân, đẹp đến thoát tục, đẹp đến mức mỗi người đều có đặc sắc riêng, thiếp muốn đi dạo một chút để xem nơi đó.”
“…” Lục Tu Lương mím môi, hắn cảm thấy có chút hụt hẫng, “Nơi đó?”
Nguyệt Linh khoanh tay quanh cổ hắn, càng nói càng hưng phấn, “Đúng, nam tử các chàng thích đi đến mấy địa phương này, thiếp cũng có thể nữ cải nam trang! Lần trước Ngô Mạn nói với thiếp, nàng ấy cải trang thành nam tử cùng Thế tử Khang Vương đi chơi nơi đó, oa, thiếp cũng muốn đi.”
“Không được.”
Ánh mắt nàng u oán, “Phu quân, chàng nói chuyện không giữ lời.”
“Ta chưa bao giờ đi, cũng không muốn đi.”
Từ trước đến nay hắn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng tiếp xúc với nữ tử ngoại trừ nàng ra, còn chưa kể là nơi mua hoa như thế.
“Thiếp sẽ đi!”
Lục Tu Lương hiếm khi trong lòng sinh ra cảm giác phát điên.
Hai người ngươi tới ta lui, cuối cùng nam nhân cũng bại trận.
Nói đi liền đi, Nguyệt Linh sai người chuẩn bị một thân y phục nam tử để thay rồi lôi kéo Lục Tu Lương không tình nguyện đi mãi cho đến lúc vào thanh lâu nổi danh nhất địa phương.
Sau khi Nguyệt Linh thay nam trang, chuyển mình đã biến thành công tử nhẹ nhàng, khí chất của nàng có chút ôn hoà, dung nhan quyến rũ so với nữ trang còn mê người hơn.
Lục Tu Lương đi theo phía sau nàng, sát khí cả người chắn không được.
Một ma ma thấy vị công tử đi đầu này khí phái bất phàm, quý khí bức người, trong lòng liền mừng thầm, bà ta nhiệt tình chào hỏi Nguyệt Linh, nhưng dư quang liếc thấy một nam nhân giống Diêm La thì run rẩy, thật cẩn thận hỏi: “Công tử, vị này là bằng hữu đồng hành cùng ngươi?”
Nguyệt Linh quay đầu nhìn một chút, nàng hạ thấp giọng, “À, hắn là hộ vệ của ta.”
Lục Tu Lương cắn răng, hay cho hộ vệ.
Ma ma thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là hộ vệ, hộ vệ này ăn mặc còn chú ý như vậy, xem ra vị công tử này tất là lai lịch thật lớn, bà ta phải cẩn thận hầu hạ.
“Công tử, ta để cô nương hàng đầu của chúng ta đến hầu hạ ngài, cam đoan ngài sẽ hài lòng!”
Nguyệt Linh hài lòng gật gật đầu, nàng nhướng mày với Lục Tu Lương, ý bảo hắn thưởng.
Lục Tu Lương lạnh mặt, hắn vỗ nắm bạc lên bàn, tay ôm kiếm đứng ở một bên.
Ma ma sợ hãi toát mồ hôi lạnh, bà ta nhận bạc rồi vội vàng lui ra ngoài.
Phó Nguyệt Linh chắp tay sau lưng, nàng xem xét xung quanh căn phòng này, chỉ chốc lát sau liền có người đẩy cửa tiến vào.
Nữ tử này lông mày lá liễu cong cong, da như ngưng chi.
Đôi mắt đẹp kia như ngậm nước xuân, câu hồn đoạt phách, ngay cả Nguyệt Linh liếc mắt một cái cũng tâm thần nhộn nhạo.
Nàng thướt tha đi tới gần mới phúc thân, Nguyệt Linh nhìn ngắn nàng, đáy lòng thầm than dáng người nữ tử này uyển chuyển, thướt tha nhẹ nhàng.
Lục Tu Lương nhìn Nguyệt Linh thất thần ngắm nữ tử khác thì trong mắt ngưng tụ sát ý.
Nữ tử ngượng ngùng mang theo sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Linh đang đăm chiêu, trong mắt mang theo chút mờ mịt.
Nguyệt Linh kéo tay cô nương kia lên, hai người ngồi ở trước bàn, “Nàng thật xinh đẹp.”
Từ trước đến nay, nàng có cái gì liền nói cái đó, giờ phút này cũng không tiếc lời khen ngợi.
Nữ tử kia hơi sững người, nàng nghiêng đầu nhìn nam tử còn đứng ở một bên, lại không biết trả lời như thế nào.
Vừa rồi khi ma ma gọi nàng lên cố ý dặn dò, trong phòng có hai nam tử, một người là hộ vệ, nàng chỉ cần hầu hạ vị công tử có vóc người nhỏ hơn kia là được.
Nhưng trước mắt tình hình này, quả thực làm cho người không hiểu rõ.
Nàng do dự một lát, tiến đến bên tai Nguyệt Linh thì thầm: “Ngươi là nữ tử?”
Nguyệt Linh mở to hai mắt, không khống chế được suy nghĩ mà nhìn nàng.
Nữ tử kia mỉm cười, nàng duyệt người vô số, là nam hay nữ sao có thể nhìn không ra, huống chi nàng cũng từng hầu hạ các công tử, nhìn vị quý nhân trước mắt này vẫn là bất đồng.
Nguyệt Linh gãi gãi đầu, nàng có chút ngượng ngùng liền ho nhẹ hai tiếng sau đó đi đến trước mặt nam nhân lạnh mặt, nhỏ giọng nói: “Chàng đi ra ngoài trước đi, thiếp muốn cùng vị cô nương này tán gẫu một chút.”
Lục Tu Lương cau chặt mày, hắn không muốn.
“Phu quân… Chỉ chốc lát thôi, chúng ta sẽ đi ngay!”
Lục Tu Lương lạnh lùng nhìn nữ tử kia một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
“Người vừa rồi là nam nhân của ngươi?”
“Ừm! Hắn là phu quân của ta, làm sao ngươi lại nhìn ra được?”
Nữ tử kia cười cười, lúc nam nhân kia nhìn nàng tràn ngập sát ý, để ý như thế, nhất định là người yêu không thể nghi ngờ gì nữa.
“Ta chưa bao giờ thấy nữ nhân nào giống như phu nhân, còn giả nam trang đến nơi này.”
Nữ tử phản đạo, có chút lớn mật.
Càng chưa từng thấy qua nam tử vào tầm hoan còn tản ra sát khí.
Sóng mắt nữ tử lưu chuyển, nàng thấp giọng thì thầm với Nguyệt Linh vài câu, Nguyệt Linh mặt đỏ tai hồng, gật gật đầu.
Thời gian nửa nén nhang, Nguyệt Linh đỏ mặt đi ra, sắc mặt Lục Tu Lương càng thêm khó coi, hắn lôi kéo người sải bước đi ra ngoài.
Nếu như trễ nửa khắc, hắn liền muốn đi vào cướp người.
Dọc theo đường về khách điếm, hai người cũng không nói gì, Lục Tu Lương mặt lạnh nhìn người bên cạnh, trong lòng bực bội.
Nét đỏ ửng trên mặt Nguyệt Linh vẫn không phai, ánh mắt né tránh không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trở lại khách điếm, Nguyệt Linh liền quấn lấy, ở bên tai hắn nhẹ giọng nỉ non, như có như không câu dẫn.
“Phu quân, nữ tử kia dạy thiếp rất nhiều, thiếp nghĩ…”
Lời còn chưa nói hết, hai người liền dây dưa cùng một chỗ.
Trên giường, màn che lắc lư, dần dần truyền ra thanh âm khiến người ta nóng tai.
Hai mắt Lục Tu Lương đỏ thẫm, trong lòng tựa như có pháo hoa nổ tung.
Một đêm này đặc biệt kịch liệt, Nguyệt Linh mệt mỏi tựa vào trong ngực nam nhân, một khắc trước khi hôn mê còn nghĩ, nam tử trên thế gian rất yêu nữ tử trong những nơi hoa cỏ kia đúng là có vài phần đạo lý.
Bình luận facebook