Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64 - HOÀN CHÍNH VĂN
Chương 64: Chàng quên à? Chúng ta đã nói sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp (hoàn chính văn).
Những ngày này trôi qua chậm rãi, chớp mắt đã đến tháng mười một.
Nửa tháng này xảy ra rất nhiều chuyện, vụ án năm đó trầm oan Lục phủ, Thôi Sở Vân công thành lui thân, một ngày trước khi phong phi, nàng đã giả chết thoát thân.
Tiêu Hằng cường thế tuyên bố với mọi người, hắn trúng mệnh hung sát, không hợp với người bên ngoài, chỉ có Thái Tử phi mới tương xứng với hắn, nếu người khác gả cho hắn, hơn phân nửa đều sẽ chết oan uổng.
Triều thần thấy bức bách uy áp của Thái Tử, rốt cục không còn sinh ra dị nghị nữa.
Tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Lại là một năm mùa đông, ngày mùng tám tháng mười một, tuyết rơi tán loạn, thiên địa một mảnh tuyết trắng.
Đây là đợt tuyết đầu tiên kể từ khi mùa đông đến.
Nguyệt Linh sợ lạnh, cả ngày đều ở thư phòng của Lục Tu Lương, ngẫu nhiên luyện chữ, xem sách, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Trời lạnh, nàng không đành lòng để Tuyết Nhi lại bị ném lên nóc nhà, vì thế đành phải để nó ở chỗ Lưu Nguyệt nuôi dưỡng.
Sau khi A Niệm dưỡng tốt thân thể thì không biết có phải là do dùng thuốc Lục Cửu cho hay không, nội công so với trước kia còn thâm hậu hơn một chút, rảnh rỗi không có việc gì liền cùng Lục Cửu luận bàn võ nghệ.
Tuyết bay đầy trời, Lưu Nguyệt ngồi xổm ở cửa nhìn hai bóng người giao triền cùng một chỗ xa xa, đánh đến không thể giải thích nổi.
Một tiếng rống giận, “Lục Cửu! Hãy thể hiện hết bản lĩnh thực sự của huynh đi! Hãy để ta thấy huynh là một nam nhân tốt!”
Lưu Nguyệt làm người tuyết cũng dừng lại, nàng thở dài, cũng chỉ có một người cô đơn như nàng, chỉ có thể làm bạn với Tuyết Nhi.
Cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Miêu, một người một mèo nhìn nhau không nói gì, nàng vỗ vỗ tuyết trong tay, ôm Tuyết Nhi trở về phòng.
Nguyệt Linh một mình ở trong thư phòng, nàng nhìn bức họa vừa vẽ ra, mặt mày nhu hoà.
Nàng đem bức chân dung mà mình vẽ cho hắn hơn nửa năm trước ra xem, so sánh hai tấm, lúc này mới ý thức được ánh mắt hắn trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Lúc mới trọng sinh, nàng vẽ bộ dáng kiếp trước của hắn, cả người tản ra hơi thở xa cách, trong mắt đều là lạnh lùng, chỉ có khi nhìn về phía nàng mới có chút nhiệt độ.
Nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi.
Ấm áp hơn và yên bình hơn.
Tất cả đều là bởi vì nàng, trong lòng không khỏi sinh ra chút tự hào.
Bàn tay Nguyệt Linh từng tấc từng tấc lướt qua mặt hắn, sống mũi, môi của hắn rồi chậm rãi nở nụ cười.
“Phu nhân lại thích hắn như thế, đối với một bức tranh cũng có thể cười lâu như vậy.”
Lục Tu Lương nhướng mày, hắn ôm vai tựa vào bên cửa, không biết nhìn bao lâu.
Nguyệt Linh mê luyến, nàng thất thần nhìn mãi, ngay cả khi hắn vào phòng cũng không biết.
Nhấc chân định nhào vào lòng hắn, còn chưa tới gần mà Lục Tu Lương đã đưa tay ngăn cản nàng tới gần.
“Bị thương sao?”
Nguyệt Linh nghiêng đầu, nàng cẩn thận đánh giá hắn.
Lục Tu Lương cười nói: “Không có, chỉ là trên người ta mang theo hàn khí, trước tiên tản bớt đã, sợ lạnh đến nàng.”
“Được rồi.”
Trong những chuyện này, nàng chưa bao giờ tranh giành với hắn, hắn đặt sức khỏe và an nguy của nàng lên hàng đầu, nàng liền thuận theo, hết thảy đều nghe theo hắn, chỉ muốn để hắn yên tâm.
Nguyệt Linh mới nhớ tới bức tranh trên bàn, nàng thừa dịp nam nhân cởi ngoại sam mà lặng lẽ dời đến trước bàn, tính toán không chút động mà giấu bức họa đầu tiên đi.
Bức tranh này nàng mang tới từ Phó phủ, vẫn luôn giấu kín, Lục Tu Lương tôn trọng nàng nên chưa bao giờ chủ động điều tra hộp nhỏ của nàng, cho nên bức tranh này vẫn chưa từng thấy mặt trời, hôm nay ngược lại là sơ suất, nếu bị hắn hỏi, thật không biết nên trả lời như thế nào.
Quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
“A Linh lén lút làm gì vậy?”
Nguyệt Linh đang cuống quít cuốn bức tranh, không ngờ nam nhân đã nhìn phía sau nàng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng làm nàng giật mình.
Tay run lên, bức tranh từ trong tay trượt xuống, Lục Tu Lương thuận thế bắt lấy, hắn ngắm nhìn bức tranh sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Nguyệt Linh chột dạ sờ sờ mũi, nàng ho nhẹ một tiếng, “Phu quân, cái này không có gì để xem, chính là thiếp rảnh rỗi không có việc gì nên tiện tay vẽ một cái, kỹ thuật vẽ chưa tốt, mau trả lại cho thiếp đi!”
Thừa dịp hắn không chuẩn bị liền muốn đi cướp, nam nhân duỗi cao cánh tay, nàng nhào vào khoảng không, trực tiếp đụng vào trong ngực hắn.
“Thì ra A Linh lại định ôm ấp ta.”
Khóe miệng Lục Tu Lương giương lên, hắn thuận thế ôm chặt nàng, “Vi phu thụ sủng nhược kinh.”
“Chàng là một tên cướp! Trả lại cho thiếp!”
Nguyệt Linh thẹn quá hóa giận, nàng ở trong ngực hắn ra sức giãy dụa.
Lục Tu Lương không nhúc nhích, mặc cho nàng lộn xộn, hắn chậm rãi nói: “A, nhưng người trên bức tranh này dường như là ta?”
Hắn thấp giọng cười, còn tiện tay ném bức tranh lên bàn, tay kia cũng vòng quanh nàng, tiến đến bên tai thủ thỉ, “Nếu đã dám vẽ, vậy cần gì phải thẹn thùng?”
“Thiếp không thẹn! Chàng đừng nói nhảm!”
“Được được được, nàng không có, là ta nói bậy.”
Sau đó hắn hôn môi nàng.
Nguyệt Linh hung hăng, chủ động vòng cổ hắn đáp lại, nàng thầm nghĩ nếu có thể lấy sắc để có thể tránh được hắn hỏi cũng đáng giá.
Trong lúc hoảng hốt giống như bị người ôm ngang, nam nhân vung tay lên, đồ đạc trên bàn bị quét sang một bên, nàng lại bị ôm lên bàn tội lỗi kia.
“Phu quân, chàng đừng…”
“Ừm, không làm bất cứ điều gì.”
Trong phòng này vẫn có chút lạnh, hôm nay tuyết rơi, sợ nàng bị cảm lạnh nên hắn cũng không định ở chỗ này muốn nàng.
Nụ hôn nóng rực của hắn rơi xuống, Nguyệt Linh hoảng hốt nghe thấy hắn phủ ở bên tai thấp giọng hỏi: “Thích ta như vậy sao?”
Thích đến mức hắn vắng mặt còn phải dùng chân dung thay thế, hắn chỉ mới ra cửa, chẳng lẽ một khắc cũng không thể tách rời sao?
Trong lòng Lục Tu Lương nghĩ như vậy, tình cảm trong lòng quay cuồng, hắn kích động đến không thể tự kiềm chịu.
“Ừm, thiếp thích chàng.”
Lời này xuất phát từ chân tâm, cũng không có giả dối.
Hắn buông nàng ra rồi nhìn vào mắt nàng một cách nghiêm túc, “Cả hai bức tranh đều được vẽ ở đây sao?”
Quả nhiên hắn vẫn hỏi.
Trong mắt Nguyệt Linh tràn đầy nước mắt, nàng nửa thật nửa giả trả lời: “Bức thứ nhất là thiếp vẽ khi chàng hồi Kinh, bức thứ hai là bức hôm nay.”
Khi bức tranh đầu tiên được vẽ, hắn vẫn chưa hồi Kinh.
“Lúc mới hồi Kinh sao?”
Lục Tu Lương tỉ mỉ vuốt nhẹ hai má nàng.
Nàng đang nói dối.
Lúc nàng không đủ sức lực thì luôn thích nắm lấy góc áo hắn.
“Ừm, coi như là vậy đi.”
Nguyệt Linh cắn môi, “Nửa đêm thiếp bừng tỉnh, không ngủ được liền vẽ chàng.”
Lục Tu Lương nhẹ nhàng ừ một tiếng, những lời này là nói thật.
Thôi nào, không sao.
“A Linh, ta yêu nàng.”
Hắn lặng lẽ nghĩ: Ngay cả khi ta không biết tại sao nàng nói dối ta, nhưng ta biết nàng sẽ không rời bỏ ta, vì vậy những điều đó cũng không quan trọng.
“Phu quân, thiếp cũng vậy.”
Đôi mắt của nàng vô cùng tươi sáng, dường như chứa đầy ánh sao.
Hắn nhìn thấy trong mắt nàng đều là hình bóng của mình, thấy trong con ngươi của nàng là gương mặt mình đang cười.
Nửa đêm, Nguyệt Linh tựa vào lòng nam nhân ngủ say, nhưng Lục Tu Lương lại gặp ác mộng.
Hắn giống như mơ thấy kiếp trước, mơ thấy thời thơ ấu giống nhau như đúc.
Ngày đó hắn bị người ta chặn ở ngõ hẻm, chật vật nằm trên mặt đất mặc cho người khác đá, có tiểu cô nương được một thiếu niên dắt theo, bọn họ ngăn lại trận ngược đãi kia.
Hắn nghĩ nàng còn bé thì rất sợ hãi, nhưng nàng đã quay lại và bôi thuốc cho hắn.
Sau đó, hắn vẫn luôn theo sau nàng, đứng phía sau nàng ngày này qua ngày khác.
Hắn mơ thấy ngày hôm đó nàng bị biểu tỷ trong nhà lừa ra ngoài, nàng hoảng loạn đứng trên đường phố rồi bị bọn buôn người bắt đi.
Hắn đi theo rồi cũng bị bắt đi cùng nàng.
Bọn họ bị nhốt trong căn nhà tối tăm một ngày một đêm, nàng không khóc không nháo mà cuộn mình bên cạnh hắn.
Nàng hỏi hắn đây là nơi đâu, nàng muốn về nhà.
Cho nên hắn ôm nàng, dùng thân thể huyết nhục mơ hồ liều mạng vạch ra một con đường sống.
Trên đường về nhà, nàng nằm trên tấm lưng gầy ấy, giọng nói nỉ non, “Ca ca, có phải ta sắp chết không?”
Những lời này trong mười năm qua, vô số giấc mơ nửa đêm đều lặp lại.
Hắn không nói gì, trong lòng lại đang tự cảnh cáo chính mình, đây là lần cuối cùng, duy nhất lần này, về sau tuyệt đối không để cho nàng lâm vào khốn cảnh như vậy.
Nàng là ánh sáng đầu tiên trong cuộc sống của hắn, ấm áp, chói mắt, cho dù hắn liều mạng cũng phải che chở nguồn ánh sáng này.
Khi hắn đã vững gót chân, cứu những sát thủ thiếu niên kia khỏi Bích Hải Các, hắn đã chọn mấy người xuất sắc nhất đưa đến bên cạnh nàng, thay hắn canh giữ, bảo hộ nàng.
Mọi thứ đều giống hệt nhau.
Nhưng sau đó, hình ảnh đột nhiên biến chuyển, tất cả mọi thứ và thực tế không giống nhau.
Trong mộng hắn hồi kinh, nghe nói nàng muốn gả cho Diêu Chi Khiên, hôn kỳ đã định ra, tất cả mọi người đều coi trọng đoạn nhân duyên này, mà chính nàng cũng nguyện ý.
Còn chưa chờ hắn ra tay cướp đoạt thì hôn sự này đã xảy ra biến cố.
Hắn cùng nàng trúng xuân dược, bên nhau một lần.
Trong giấc mơ, hắn nuông chiều bản thân.
Lục Tu Lương thừa nhận, trong mộng hắn thừa dịp mà hành động, hèn hạ vô sỉ.
Mộng cảnh phía sau rất loạn, Phó gia gặp nạn, Diêu gia từng bước ép sát, hắn chưa từng nhúng tay vào mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Lục Tu Lương nhíu mày, hắn mơ hồ có dự cảm không tốt.
Hắn muốn hét lên với chính mình trong giấc mộng kia, bảo vệ gia đình nàng, để bảo vệ người thân yêu của nàng!
Nếu nàng biết sự thật, nàng nhất định sẽ ghét hắn đến tận xương tủy.
Nhà tan cửa nát nhà, từ đó về sau nàng chỉ có một mình.
Lục Tu Lương nhìn nàng thương tâm muốn chết ở trong mộng cảnh, trái tim như dao cắt, một giọt nước từ khóe mắt lăn xuống, rơi vào trong tóc người trong ngực.
Mãi cho đến một ngày tuyết rơi dày, trong mộng hắn đưa Nguyệt Linh đang ở trước cửa Diêu phủ đi. Ngày đó hắn chấp nhận, sau này hắn sẽ bảo vệ nàng. Lúc Nguyệt Linh khóc, lòng hắn đau như cắt, nhưng lại thấy vui mừng, thật đáng xấu hổ.
Cuối cùng nàng cũng thuộc về hắn.
Trong mộng hắn cũng như nguyện cưới A Linh, hai người tương kính như tân, nhưng mỗi ngày nhìn bộ dáng thương tâm của nàng đều đau lòng như đao cắt, vô số lần suy nghĩ, có phải là hắn đã làm sai hay không.
Nhưng hắn không còn đường lui.
Rốt cục, Nguyệt Linh cũng biết hết thảy, đó cũng là một ngày tuyết lớn.
Nàng rất buồn, vô cùng tuyệt vọng.
Nguyệt Linh nghĩ tất cả đều là hắn bày mưu tính kế, đối mặt với chất vấn của nàng, hắn không trả lời.
Lúc đó quả thật hắn còn một chút thanh tỉnh, nhưng tình huống của nàng lại nguy cấp, vì cứu người, hắn muốn nàng, đoạt lấy sự trong sạch của nàng. Sau đó hắn tra được kế hoạch của Diêu gia và đã quyết định thuận nước đẩy thuyền, tương kế liền kế.
Hắn im lặng, chỉ để có được nàng.
Sau đó, Lục Tu Lương thấy nàng ngã xuống trong tuyết rơi đầy trời. Thân thể của nàng càng ngày càng kém, thời điểm thanh tỉnh cũng càng ngày càng ít.
Cho đến khi nằm trên giường bệnh, nàng vuốt ve má hắn, khóc và nói hối hận vì đã yêu hắn.
Sau đó, nàng cũng tắt thở trong vòng tay của mình.
“A Linh… A Linh!”
Giấc mộng đột nhiên dừng lại, Lục Tu Lương chậm rãi mở mắt ra, qua nước mắt nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của thê tử mình.
“Phu quân… Phu quân? Có chuyện gì với chàng vậy?”
Nguyệt Linh bị vòng tay càng ngày càng chặt chẽ đánh thức, trời vừa tờ mờ sáng, mái tóc dài của nàng ướt đẫm, đó là nước mắt của hắn.
Nàng thoáng cái hoảng hốt, kêu một lúc lâu hắn mới tỉnh lại.
Nhẹ giọng hỏi: “Phu quân, chàng làm sao vậy? Chàng vừa nằm mộng sao?”
Lục Tu Lương kinh ngạc trong chớp mắt, bỗng nhiên nhớ lại giấc mộng vừa rồi, trái tim lại giống như bị đao cắt.
Nàng chết trong vòng tay hắn.
Hai mắt đỏ thẫm, đột nhiên hắn đặt nàng dưới thân.
“Phu quân, chàng đừng dọa thiếp, chàng đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn hắn khóc, nàng cũng rất buồn.
Nhưng vì sao hắn lại bi thương như vậy, vẻ mặt này cực kỳ giống trạng thái của hắn sau khi nàng chết.
Lục Tu Lương khàn giọng, hắn nghẹn ngào gọi tên nàng hết lần này đến lần khác để xác nhận nàng còn nằm bên cạnh hắn.
Phó Nguyệt Linh bị tình cảm của hắn làm cho nức nở.
Không đủ, như thế nào cũng không đủ.
Hắn thô lỗ xé nát tẩm y đơn bạc của nữ nhân trong lòng, gần như hung ác muốn nàng, giống như một con mãnh thú bị thương, hắn dùng thân thể cảm thụ hơi thở của nàng.
Nguyệt Linh bị hắn chiếm đoạt, nàng cảm nhận được bi thương của hắn, và cũng đồng cảm với nỗi đau của nam nhân này.
“Phu quân, thiếp ở đây, đừng sợ.”
Rốt cuộc hắn đã mơ thấy cái gì mà sợ thành cái dạng này chứ.
Hắn bi thương, “A Linh, A Linh… Đừng rời bỏ ta, ta sai, ta sai rồi, nàng đừng rời khỏi ta…”
Những giọt nước mắt của hắn rơi xuống, hắn liên tục xin lỗi.
Phó Nguyệt Linh rốt cục nhịn không được khóc rống thành tiếng, “Phu quân, thiếp ở đây, thiếp không đi, chàng đừng khổ sở…”
Nàng run rẩy vươn tay, chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt hắn, nước mắt nóng bỏng, nóng đến trái tim nàng.
“A Linh, ta đáng chết, nàng tha thứ cho ta được không, được không?”
Ta thà không bao giờ gặp nàng còn hơn là nhìn thấy nàng trong vòng tay của ta dần dần mất đi hơi thở.
Ta thà chịu đựng tất cả những ác ý, tất cả những đau khổ của thế giới này, miễn là nàng có thể sống hạnh phúc.
Tất cả tội lỗi ta sẽ gánh vác, là ta sai, ích kỷ muốn giữ nàng cho riêng mình, để cho nàng đau đớn như vậy.
Nếu mọi thứ có thể trở lại, ta thà chết trong ngọn lửa đó.
Nhưng A Linh, nếu ta chết, thật sự còn có người nguyện ý hiến sinh mệnh thủ hộ nàng sao?
Nếu không, nàng sẽ làm gì?
“Làm sao đây, A Linh, ta vẫn không có cách nào buông nàng được.”
Lời nói quen thuộc, giọng điệu giống nhau, tương tự như kiếp trước.
Tâm Nguyệt Linh như bị hung hăng xé rách, hắn đều biết sao? Hoặc là hắn cũng đã trọng sinh, hay chỉ mới mơ tới những chuyện kiếp trước đã từng trải qua?
Nàng rưng rưng nở nụ cười rồi ôm chặt cổ hắn, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Phu quân, cho dù thiếp có luân hồi đến đâu thì kiếp sau cũng sẽ đến bên cạnh chàng.”
Nàng thấy nước mắt của nam nhân rơi vào cổ mình, run rẩy, “Chàng quên rồi sao? Chúng ta đã hứa sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp.”
Cả người hắn cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, hắn giọng nói khàn khàn không chịu nổi, “Nàng có ý gì.”
Hốc mắt Nguyệt Linh đỏ bừng, nàng cười nhìn hắn.
Hắn không thể tin mà nhìn nàng, gần như dùng sức lực toàn thân mới hỏi ra: “Tất cả đều là thật sao?”
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng nói ra chân tướng tàn nhẫn, “Nếu chàng mơ thấy gia tộc thiếp bị diệt, gả cho chàng rồi lại bệnh chết, như vậy đều là sự thật.”
Nam nhân xoay người ngồi bên giường, hắn trầm mặc một lúc lâu.
Cả người Nguyệt Linh đã sớm vô lực, giờ phút này gian nan chống tay đứng dậy, đầu tựa vào lưng hắn, nàng chậm rãi kể hết mọi chuyện sau khi nàng chết.
“Thiếp nghĩ rằng, tất cả điều này nên bắt nguồn từ việc chàng giam cầm linh hồn của thiếp, cơ thể của thiếp bất diệt, linh hồn không tan, có lẽ chấp niệm quá sâu sắc nên ông trời đã cho thiếp một cơ hội để làm lại.”
Nàng ôm lấy hắn từ phía sau, “Vì vậy, thiếp đã đi đến Bảo Phật Tự để cảm ơn Đức Phật đã cho thiếp trở lại với chàng.”
Hắn vẫn còn trong cảnh tuyệt vọng, nghẹn ngào nói: “Nàng không đổ lỗi cho ta sao?”
Nàng buộc hắn nhìn mình, nghiêm túc nói: “Phu quân, thiếp biết chàng không cố ý.”
Huống chi lúc đó nàng tin tưởng Bạch Tuyết Như cùng Diêu Chi Khiên, hôn sự kia cũng là ý của nàng, Phó gia lụi bại cũng không oán được hắn.
Ngàn từ chỉ có thể hợp thành câu này, “A Linh, ta xin lỗi.”
“Phu quân, lúc này đây chàng đã làm rất tốt, chàng bảo vệ thiếp cùng người nhà, thiếp không phải đang ở bên cạnh chàng sao?”
Lục Tu Lương dùng sức ôm nàng vào trong ngực, giờ khắc này hắn hận không thể chết đi.
Hắn không xứng đáng với tình yêu của nàng.
Nguyệt Linh thật sự quá mệt mỏi, nàng nằm trong lòng nam nhân chậm rãi ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy lần nữa đã không có ai bên cạnh.
Nàng như nhận ra điều gì đó, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm trong phòng.
Không, thanh kiếm của hắn không còn nữa.
Cửa bị đẩy ra, nam nhân vào phòng thấy nàng tỉnh táo, thần sắc hoảng loạn.
Phó Nguyệt Linh cười, nàng vẫy tay với hắn, “Phu quân, lại đây.”
Lục Tu Lương mím môi, hắn đặt kiếm lên bàn rồi đi từng bước từng bước về phía nàng, trên người còn mang theo một mùi máu tươi.
Nguyệt Linh cũng không nói gì mà dùng khăn tay nhẹ nhàng lau sạch máu văng trên mặt hắn.
“Chàng chưa rửa mặt, bẩn chết.”
Ánh mắt nam nhân quay cuồng, hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi siết chặt, “Vậy ta đi tắm.”
Phó Nguyệt Linh cười tiến lên ôm lấy cổ hắn, chân nàng cũng kẹp lấy, cả người treo trên người hắn, “Cùng nhau đi, trên người thiếp đều là mồ hôi, thật khó chịu, chàng giúp thiếp tắm rửa.”
Nàng không ghét bỏ hắn, toàn thân đầy máu bẩn, nàng cũng không ghét bỏ mà còn nguyện ý ở bên hắn.
“Được, ta sẽ giúp nàng rửa sạch.”
“Cả đời à?”
“Ừm, cả đời.”
Hắn ôm nàng đi về phía tịnh thất, giọng nói càng lúc càng xa.
“Không được, cả đời không đủ, đã nói đời đời kiếp kiếp, chàng không thể đổi ý!”
Cuối cùng ông đã mỉm cười, “Ừm, ta không hối tiếc.”
Phu quân, ta nguyện cùng chàng nếm thử hỉ nộ ái ố của thế gian, cùng thưởng thức phồn hoa cảnh sắc giang sơn, cho dù là chết đi cũng không thể tách chúng ta ra được, lúc này đây chàng phải nắm chặt ta, chàng hứa sẽ bảo vệ ta cả đời chu toàn, không được nuốt lời.
A Linh, ta từng phạm sai lầm một lần, cám ơn nàng còn nguyện ý ở lại bên cạnh ta, ta vĩnh viễn sẽ bảo vệ nàng, quyết không nuốt lời.
Những ngày này trôi qua chậm rãi, chớp mắt đã đến tháng mười một.
Nửa tháng này xảy ra rất nhiều chuyện, vụ án năm đó trầm oan Lục phủ, Thôi Sở Vân công thành lui thân, một ngày trước khi phong phi, nàng đã giả chết thoát thân.
Tiêu Hằng cường thế tuyên bố với mọi người, hắn trúng mệnh hung sát, không hợp với người bên ngoài, chỉ có Thái Tử phi mới tương xứng với hắn, nếu người khác gả cho hắn, hơn phân nửa đều sẽ chết oan uổng.
Triều thần thấy bức bách uy áp của Thái Tử, rốt cục không còn sinh ra dị nghị nữa.
Tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Lại là một năm mùa đông, ngày mùng tám tháng mười một, tuyết rơi tán loạn, thiên địa một mảnh tuyết trắng.
Đây là đợt tuyết đầu tiên kể từ khi mùa đông đến.
Nguyệt Linh sợ lạnh, cả ngày đều ở thư phòng của Lục Tu Lương, ngẫu nhiên luyện chữ, xem sách, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Trời lạnh, nàng không đành lòng để Tuyết Nhi lại bị ném lên nóc nhà, vì thế đành phải để nó ở chỗ Lưu Nguyệt nuôi dưỡng.
Sau khi A Niệm dưỡng tốt thân thể thì không biết có phải là do dùng thuốc Lục Cửu cho hay không, nội công so với trước kia còn thâm hậu hơn một chút, rảnh rỗi không có việc gì liền cùng Lục Cửu luận bàn võ nghệ.
Tuyết bay đầy trời, Lưu Nguyệt ngồi xổm ở cửa nhìn hai bóng người giao triền cùng một chỗ xa xa, đánh đến không thể giải thích nổi.
Một tiếng rống giận, “Lục Cửu! Hãy thể hiện hết bản lĩnh thực sự của huynh đi! Hãy để ta thấy huynh là một nam nhân tốt!”
Lưu Nguyệt làm người tuyết cũng dừng lại, nàng thở dài, cũng chỉ có một người cô đơn như nàng, chỉ có thể làm bạn với Tuyết Nhi.
Cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Miêu, một người một mèo nhìn nhau không nói gì, nàng vỗ vỗ tuyết trong tay, ôm Tuyết Nhi trở về phòng.
Nguyệt Linh một mình ở trong thư phòng, nàng nhìn bức họa vừa vẽ ra, mặt mày nhu hoà.
Nàng đem bức chân dung mà mình vẽ cho hắn hơn nửa năm trước ra xem, so sánh hai tấm, lúc này mới ý thức được ánh mắt hắn trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Lúc mới trọng sinh, nàng vẽ bộ dáng kiếp trước của hắn, cả người tản ra hơi thở xa cách, trong mắt đều là lạnh lùng, chỉ có khi nhìn về phía nàng mới có chút nhiệt độ.
Nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi.
Ấm áp hơn và yên bình hơn.
Tất cả đều là bởi vì nàng, trong lòng không khỏi sinh ra chút tự hào.
Bàn tay Nguyệt Linh từng tấc từng tấc lướt qua mặt hắn, sống mũi, môi của hắn rồi chậm rãi nở nụ cười.
“Phu nhân lại thích hắn như thế, đối với một bức tranh cũng có thể cười lâu như vậy.”
Lục Tu Lương nhướng mày, hắn ôm vai tựa vào bên cửa, không biết nhìn bao lâu.
Nguyệt Linh mê luyến, nàng thất thần nhìn mãi, ngay cả khi hắn vào phòng cũng không biết.
Nhấc chân định nhào vào lòng hắn, còn chưa tới gần mà Lục Tu Lương đã đưa tay ngăn cản nàng tới gần.
“Bị thương sao?”
Nguyệt Linh nghiêng đầu, nàng cẩn thận đánh giá hắn.
Lục Tu Lương cười nói: “Không có, chỉ là trên người ta mang theo hàn khí, trước tiên tản bớt đã, sợ lạnh đến nàng.”
“Được rồi.”
Trong những chuyện này, nàng chưa bao giờ tranh giành với hắn, hắn đặt sức khỏe và an nguy của nàng lên hàng đầu, nàng liền thuận theo, hết thảy đều nghe theo hắn, chỉ muốn để hắn yên tâm.
Nguyệt Linh mới nhớ tới bức tranh trên bàn, nàng thừa dịp nam nhân cởi ngoại sam mà lặng lẽ dời đến trước bàn, tính toán không chút động mà giấu bức họa đầu tiên đi.
Bức tranh này nàng mang tới từ Phó phủ, vẫn luôn giấu kín, Lục Tu Lương tôn trọng nàng nên chưa bao giờ chủ động điều tra hộp nhỏ của nàng, cho nên bức tranh này vẫn chưa từng thấy mặt trời, hôm nay ngược lại là sơ suất, nếu bị hắn hỏi, thật không biết nên trả lời như thế nào.
Quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
“A Linh lén lút làm gì vậy?”
Nguyệt Linh đang cuống quít cuốn bức tranh, không ngờ nam nhân đã nhìn phía sau nàng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng làm nàng giật mình.
Tay run lên, bức tranh từ trong tay trượt xuống, Lục Tu Lương thuận thế bắt lấy, hắn ngắm nhìn bức tranh sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Nguyệt Linh chột dạ sờ sờ mũi, nàng ho nhẹ một tiếng, “Phu quân, cái này không có gì để xem, chính là thiếp rảnh rỗi không có việc gì nên tiện tay vẽ một cái, kỹ thuật vẽ chưa tốt, mau trả lại cho thiếp đi!”
Thừa dịp hắn không chuẩn bị liền muốn đi cướp, nam nhân duỗi cao cánh tay, nàng nhào vào khoảng không, trực tiếp đụng vào trong ngực hắn.
“Thì ra A Linh lại định ôm ấp ta.”
Khóe miệng Lục Tu Lương giương lên, hắn thuận thế ôm chặt nàng, “Vi phu thụ sủng nhược kinh.”
“Chàng là một tên cướp! Trả lại cho thiếp!”
Nguyệt Linh thẹn quá hóa giận, nàng ở trong ngực hắn ra sức giãy dụa.
Lục Tu Lương không nhúc nhích, mặc cho nàng lộn xộn, hắn chậm rãi nói: “A, nhưng người trên bức tranh này dường như là ta?”
Hắn thấp giọng cười, còn tiện tay ném bức tranh lên bàn, tay kia cũng vòng quanh nàng, tiến đến bên tai thủ thỉ, “Nếu đã dám vẽ, vậy cần gì phải thẹn thùng?”
“Thiếp không thẹn! Chàng đừng nói nhảm!”
“Được được được, nàng không có, là ta nói bậy.”
Sau đó hắn hôn môi nàng.
Nguyệt Linh hung hăng, chủ động vòng cổ hắn đáp lại, nàng thầm nghĩ nếu có thể lấy sắc để có thể tránh được hắn hỏi cũng đáng giá.
Trong lúc hoảng hốt giống như bị người ôm ngang, nam nhân vung tay lên, đồ đạc trên bàn bị quét sang một bên, nàng lại bị ôm lên bàn tội lỗi kia.
“Phu quân, chàng đừng…”
“Ừm, không làm bất cứ điều gì.”
Trong phòng này vẫn có chút lạnh, hôm nay tuyết rơi, sợ nàng bị cảm lạnh nên hắn cũng không định ở chỗ này muốn nàng.
Nụ hôn nóng rực của hắn rơi xuống, Nguyệt Linh hoảng hốt nghe thấy hắn phủ ở bên tai thấp giọng hỏi: “Thích ta như vậy sao?”
Thích đến mức hắn vắng mặt còn phải dùng chân dung thay thế, hắn chỉ mới ra cửa, chẳng lẽ một khắc cũng không thể tách rời sao?
Trong lòng Lục Tu Lương nghĩ như vậy, tình cảm trong lòng quay cuồng, hắn kích động đến không thể tự kiềm chịu.
“Ừm, thiếp thích chàng.”
Lời này xuất phát từ chân tâm, cũng không có giả dối.
Hắn buông nàng ra rồi nhìn vào mắt nàng một cách nghiêm túc, “Cả hai bức tranh đều được vẽ ở đây sao?”
Quả nhiên hắn vẫn hỏi.
Trong mắt Nguyệt Linh tràn đầy nước mắt, nàng nửa thật nửa giả trả lời: “Bức thứ nhất là thiếp vẽ khi chàng hồi Kinh, bức thứ hai là bức hôm nay.”
Khi bức tranh đầu tiên được vẽ, hắn vẫn chưa hồi Kinh.
“Lúc mới hồi Kinh sao?”
Lục Tu Lương tỉ mỉ vuốt nhẹ hai má nàng.
Nàng đang nói dối.
Lúc nàng không đủ sức lực thì luôn thích nắm lấy góc áo hắn.
“Ừm, coi như là vậy đi.”
Nguyệt Linh cắn môi, “Nửa đêm thiếp bừng tỉnh, không ngủ được liền vẽ chàng.”
Lục Tu Lương nhẹ nhàng ừ một tiếng, những lời này là nói thật.
Thôi nào, không sao.
“A Linh, ta yêu nàng.”
Hắn lặng lẽ nghĩ: Ngay cả khi ta không biết tại sao nàng nói dối ta, nhưng ta biết nàng sẽ không rời bỏ ta, vì vậy những điều đó cũng không quan trọng.
“Phu quân, thiếp cũng vậy.”
Đôi mắt của nàng vô cùng tươi sáng, dường như chứa đầy ánh sao.
Hắn nhìn thấy trong mắt nàng đều là hình bóng của mình, thấy trong con ngươi của nàng là gương mặt mình đang cười.
Nửa đêm, Nguyệt Linh tựa vào lòng nam nhân ngủ say, nhưng Lục Tu Lương lại gặp ác mộng.
Hắn giống như mơ thấy kiếp trước, mơ thấy thời thơ ấu giống nhau như đúc.
Ngày đó hắn bị người ta chặn ở ngõ hẻm, chật vật nằm trên mặt đất mặc cho người khác đá, có tiểu cô nương được một thiếu niên dắt theo, bọn họ ngăn lại trận ngược đãi kia.
Hắn nghĩ nàng còn bé thì rất sợ hãi, nhưng nàng đã quay lại và bôi thuốc cho hắn.
Sau đó, hắn vẫn luôn theo sau nàng, đứng phía sau nàng ngày này qua ngày khác.
Hắn mơ thấy ngày hôm đó nàng bị biểu tỷ trong nhà lừa ra ngoài, nàng hoảng loạn đứng trên đường phố rồi bị bọn buôn người bắt đi.
Hắn đi theo rồi cũng bị bắt đi cùng nàng.
Bọn họ bị nhốt trong căn nhà tối tăm một ngày một đêm, nàng không khóc không nháo mà cuộn mình bên cạnh hắn.
Nàng hỏi hắn đây là nơi đâu, nàng muốn về nhà.
Cho nên hắn ôm nàng, dùng thân thể huyết nhục mơ hồ liều mạng vạch ra một con đường sống.
Trên đường về nhà, nàng nằm trên tấm lưng gầy ấy, giọng nói nỉ non, “Ca ca, có phải ta sắp chết không?”
Những lời này trong mười năm qua, vô số giấc mơ nửa đêm đều lặp lại.
Hắn không nói gì, trong lòng lại đang tự cảnh cáo chính mình, đây là lần cuối cùng, duy nhất lần này, về sau tuyệt đối không để cho nàng lâm vào khốn cảnh như vậy.
Nàng là ánh sáng đầu tiên trong cuộc sống của hắn, ấm áp, chói mắt, cho dù hắn liều mạng cũng phải che chở nguồn ánh sáng này.
Khi hắn đã vững gót chân, cứu những sát thủ thiếu niên kia khỏi Bích Hải Các, hắn đã chọn mấy người xuất sắc nhất đưa đến bên cạnh nàng, thay hắn canh giữ, bảo hộ nàng.
Mọi thứ đều giống hệt nhau.
Nhưng sau đó, hình ảnh đột nhiên biến chuyển, tất cả mọi thứ và thực tế không giống nhau.
Trong mộng hắn hồi kinh, nghe nói nàng muốn gả cho Diêu Chi Khiên, hôn kỳ đã định ra, tất cả mọi người đều coi trọng đoạn nhân duyên này, mà chính nàng cũng nguyện ý.
Còn chưa chờ hắn ra tay cướp đoạt thì hôn sự này đã xảy ra biến cố.
Hắn cùng nàng trúng xuân dược, bên nhau một lần.
Trong giấc mơ, hắn nuông chiều bản thân.
Lục Tu Lương thừa nhận, trong mộng hắn thừa dịp mà hành động, hèn hạ vô sỉ.
Mộng cảnh phía sau rất loạn, Phó gia gặp nạn, Diêu gia từng bước ép sát, hắn chưa từng nhúng tay vào mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Lục Tu Lương nhíu mày, hắn mơ hồ có dự cảm không tốt.
Hắn muốn hét lên với chính mình trong giấc mộng kia, bảo vệ gia đình nàng, để bảo vệ người thân yêu của nàng!
Nếu nàng biết sự thật, nàng nhất định sẽ ghét hắn đến tận xương tủy.
Nhà tan cửa nát nhà, từ đó về sau nàng chỉ có một mình.
Lục Tu Lương nhìn nàng thương tâm muốn chết ở trong mộng cảnh, trái tim như dao cắt, một giọt nước từ khóe mắt lăn xuống, rơi vào trong tóc người trong ngực.
Mãi cho đến một ngày tuyết rơi dày, trong mộng hắn đưa Nguyệt Linh đang ở trước cửa Diêu phủ đi. Ngày đó hắn chấp nhận, sau này hắn sẽ bảo vệ nàng. Lúc Nguyệt Linh khóc, lòng hắn đau như cắt, nhưng lại thấy vui mừng, thật đáng xấu hổ.
Cuối cùng nàng cũng thuộc về hắn.
Trong mộng hắn cũng như nguyện cưới A Linh, hai người tương kính như tân, nhưng mỗi ngày nhìn bộ dáng thương tâm của nàng đều đau lòng như đao cắt, vô số lần suy nghĩ, có phải là hắn đã làm sai hay không.
Nhưng hắn không còn đường lui.
Rốt cục, Nguyệt Linh cũng biết hết thảy, đó cũng là một ngày tuyết lớn.
Nàng rất buồn, vô cùng tuyệt vọng.
Nguyệt Linh nghĩ tất cả đều là hắn bày mưu tính kế, đối mặt với chất vấn của nàng, hắn không trả lời.
Lúc đó quả thật hắn còn một chút thanh tỉnh, nhưng tình huống của nàng lại nguy cấp, vì cứu người, hắn muốn nàng, đoạt lấy sự trong sạch của nàng. Sau đó hắn tra được kế hoạch của Diêu gia và đã quyết định thuận nước đẩy thuyền, tương kế liền kế.
Hắn im lặng, chỉ để có được nàng.
Sau đó, Lục Tu Lương thấy nàng ngã xuống trong tuyết rơi đầy trời. Thân thể của nàng càng ngày càng kém, thời điểm thanh tỉnh cũng càng ngày càng ít.
Cho đến khi nằm trên giường bệnh, nàng vuốt ve má hắn, khóc và nói hối hận vì đã yêu hắn.
Sau đó, nàng cũng tắt thở trong vòng tay của mình.
“A Linh… A Linh!”
Giấc mộng đột nhiên dừng lại, Lục Tu Lương chậm rãi mở mắt ra, qua nước mắt nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của thê tử mình.
“Phu quân… Phu quân? Có chuyện gì với chàng vậy?”
Nguyệt Linh bị vòng tay càng ngày càng chặt chẽ đánh thức, trời vừa tờ mờ sáng, mái tóc dài của nàng ướt đẫm, đó là nước mắt của hắn.
Nàng thoáng cái hoảng hốt, kêu một lúc lâu hắn mới tỉnh lại.
Nhẹ giọng hỏi: “Phu quân, chàng làm sao vậy? Chàng vừa nằm mộng sao?”
Lục Tu Lương kinh ngạc trong chớp mắt, bỗng nhiên nhớ lại giấc mộng vừa rồi, trái tim lại giống như bị đao cắt.
Nàng chết trong vòng tay hắn.
Hai mắt đỏ thẫm, đột nhiên hắn đặt nàng dưới thân.
“Phu quân, chàng đừng dọa thiếp, chàng đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn hắn khóc, nàng cũng rất buồn.
Nhưng vì sao hắn lại bi thương như vậy, vẻ mặt này cực kỳ giống trạng thái của hắn sau khi nàng chết.
Lục Tu Lương khàn giọng, hắn nghẹn ngào gọi tên nàng hết lần này đến lần khác để xác nhận nàng còn nằm bên cạnh hắn.
Phó Nguyệt Linh bị tình cảm của hắn làm cho nức nở.
Không đủ, như thế nào cũng không đủ.
Hắn thô lỗ xé nát tẩm y đơn bạc của nữ nhân trong lòng, gần như hung ác muốn nàng, giống như một con mãnh thú bị thương, hắn dùng thân thể cảm thụ hơi thở của nàng.
Nguyệt Linh bị hắn chiếm đoạt, nàng cảm nhận được bi thương của hắn, và cũng đồng cảm với nỗi đau của nam nhân này.
“Phu quân, thiếp ở đây, đừng sợ.”
Rốt cuộc hắn đã mơ thấy cái gì mà sợ thành cái dạng này chứ.
Hắn bi thương, “A Linh, A Linh… Đừng rời bỏ ta, ta sai, ta sai rồi, nàng đừng rời khỏi ta…”
Những giọt nước mắt của hắn rơi xuống, hắn liên tục xin lỗi.
Phó Nguyệt Linh rốt cục nhịn không được khóc rống thành tiếng, “Phu quân, thiếp ở đây, thiếp không đi, chàng đừng khổ sở…”
Nàng run rẩy vươn tay, chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt hắn, nước mắt nóng bỏng, nóng đến trái tim nàng.
“A Linh, ta đáng chết, nàng tha thứ cho ta được không, được không?”
Ta thà không bao giờ gặp nàng còn hơn là nhìn thấy nàng trong vòng tay của ta dần dần mất đi hơi thở.
Ta thà chịu đựng tất cả những ác ý, tất cả những đau khổ của thế giới này, miễn là nàng có thể sống hạnh phúc.
Tất cả tội lỗi ta sẽ gánh vác, là ta sai, ích kỷ muốn giữ nàng cho riêng mình, để cho nàng đau đớn như vậy.
Nếu mọi thứ có thể trở lại, ta thà chết trong ngọn lửa đó.
Nhưng A Linh, nếu ta chết, thật sự còn có người nguyện ý hiến sinh mệnh thủ hộ nàng sao?
Nếu không, nàng sẽ làm gì?
“Làm sao đây, A Linh, ta vẫn không có cách nào buông nàng được.”
Lời nói quen thuộc, giọng điệu giống nhau, tương tự như kiếp trước.
Tâm Nguyệt Linh như bị hung hăng xé rách, hắn đều biết sao? Hoặc là hắn cũng đã trọng sinh, hay chỉ mới mơ tới những chuyện kiếp trước đã từng trải qua?
Nàng rưng rưng nở nụ cười rồi ôm chặt cổ hắn, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Phu quân, cho dù thiếp có luân hồi đến đâu thì kiếp sau cũng sẽ đến bên cạnh chàng.”
Nàng thấy nước mắt của nam nhân rơi vào cổ mình, run rẩy, “Chàng quên rồi sao? Chúng ta đã hứa sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp.”
Cả người hắn cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, hắn giọng nói khàn khàn không chịu nổi, “Nàng có ý gì.”
Hốc mắt Nguyệt Linh đỏ bừng, nàng cười nhìn hắn.
Hắn không thể tin mà nhìn nàng, gần như dùng sức lực toàn thân mới hỏi ra: “Tất cả đều là thật sao?”
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng nói ra chân tướng tàn nhẫn, “Nếu chàng mơ thấy gia tộc thiếp bị diệt, gả cho chàng rồi lại bệnh chết, như vậy đều là sự thật.”
Nam nhân xoay người ngồi bên giường, hắn trầm mặc một lúc lâu.
Cả người Nguyệt Linh đã sớm vô lực, giờ phút này gian nan chống tay đứng dậy, đầu tựa vào lưng hắn, nàng chậm rãi kể hết mọi chuyện sau khi nàng chết.
“Thiếp nghĩ rằng, tất cả điều này nên bắt nguồn từ việc chàng giam cầm linh hồn của thiếp, cơ thể của thiếp bất diệt, linh hồn không tan, có lẽ chấp niệm quá sâu sắc nên ông trời đã cho thiếp một cơ hội để làm lại.”
Nàng ôm lấy hắn từ phía sau, “Vì vậy, thiếp đã đi đến Bảo Phật Tự để cảm ơn Đức Phật đã cho thiếp trở lại với chàng.”
Hắn vẫn còn trong cảnh tuyệt vọng, nghẹn ngào nói: “Nàng không đổ lỗi cho ta sao?”
Nàng buộc hắn nhìn mình, nghiêm túc nói: “Phu quân, thiếp biết chàng không cố ý.”
Huống chi lúc đó nàng tin tưởng Bạch Tuyết Như cùng Diêu Chi Khiên, hôn sự kia cũng là ý của nàng, Phó gia lụi bại cũng không oán được hắn.
Ngàn từ chỉ có thể hợp thành câu này, “A Linh, ta xin lỗi.”
“Phu quân, lúc này đây chàng đã làm rất tốt, chàng bảo vệ thiếp cùng người nhà, thiếp không phải đang ở bên cạnh chàng sao?”
Lục Tu Lương dùng sức ôm nàng vào trong ngực, giờ khắc này hắn hận không thể chết đi.
Hắn không xứng đáng với tình yêu của nàng.
Nguyệt Linh thật sự quá mệt mỏi, nàng nằm trong lòng nam nhân chậm rãi ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy lần nữa đã không có ai bên cạnh.
Nàng như nhận ra điều gì đó, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm trong phòng.
Không, thanh kiếm của hắn không còn nữa.
Cửa bị đẩy ra, nam nhân vào phòng thấy nàng tỉnh táo, thần sắc hoảng loạn.
Phó Nguyệt Linh cười, nàng vẫy tay với hắn, “Phu quân, lại đây.”
Lục Tu Lương mím môi, hắn đặt kiếm lên bàn rồi đi từng bước từng bước về phía nàng, trên người còn mang theo một mùi máu tươi.
Nguyệt Linh cũng không nói gì mà dùng khăn tay nhẹ nhàng lau sạch máu văng trên mặt hắn.
“Chàng chưa rửa mặt, bẩn chết.”
Ánh mắt nam nhân quay cuồng, hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi siết chặt, “Vậy ta đi tắm.”
Phó Nguyệt Linh cười tiến lên ôm lấy cổ hắn, chân nàng cũng kẹp lấy, cả người treo trên người hắn, “Cùng nhau đi, trên người thiếp đều là mồ hôi, thật khó chịu, chàng giúp thiếp tắm rửa.”
Nàng không ghét bỏ hắn, toàn thân đầy máu bẩn, nàng cũng không ghét bỏ mà còn nguyện ý ở bên hắn.
“Được, ta sẽ giúp nàng rửa sạch.”
“Cả đời à?”
“Ừm, cả đời.”
Hắn ôm nàng đi về phía tịnh thất, giọng nói càng lúc càng xa.
“Không được, cả đời không đủ, đã nói đời đời kiếp kiếp, chàng không thể đổi ý!”
Cuối cùng ông đã mỉm cười, “Ừm, ta không hối tiếc.”
Phu quân, ta nguyện cùng chàng nếm thử hỉ nộ ái ố của thế gian, cùng thưởng thức phồn hoa cảnh sắc giang sơn, cho dù là chết đi cũng không thể tách chúng ta ra được, lúc này đây chàng phải nắm chặt ta, chàng hứa sẽ bảo vệ ta cả đời chu toàn, không được nuốt lời.
A Linh, ta từng phạm sai lầm một lần, cám ơn nàng còn nguyện ý ở lại bên cạnh ta, ta vĩnh viễn sẽ bảo vệ nàng, quyết không nuốt lời.