Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Chương 62
Nửa đêm, Tiêu Úc từ trong mộng bừng tỉnh.
Mùi máu tươi trong phòng nồng nặc, tinh thần của hắn căng thẳng trong nháy mắt.
Híp mắt nhìn về phía đầu giường, nơi đó treo một cái đầu.
Trái tim từ từ rơi vào hầm băng, hắn thở hổn hển trong bóng tối.
Đến tột cùng là xảy ra sai lầm ở đâu, thế cục đã xoay chuyển từ khi nào.
Cả đời này của hắn đã không còn khả năng.
Cuối cùng cũng lụi bại.
Sáng sớm hôm sau, trong cung phái người đến truyền lời, Thái hậu muốn gặp hắn.
Khóe miệng Tiêu Úc lộ ra nụ cười trào phúng, hắn theo thái giám truyền chỉ vào cung.
Hắn đứng ở trong Cảnh Ninh cung, ngẩng đầu nhìn phụ nhân hoa quý trên thượng vị.
Thân mẫu của hắn vẫn là biểu tình lạnh nhạt như trước, nhìn hắn giống như nhìn một người xa lạ.
“Úc Nhi, ta đã xin bệ hạ một ý chỉ, ngày mai ngươi liền khởi hành đi đến đất phong đi.”
Diêu thái hậu xoay phật châu trong tay, ngữ khí bình thản.
Tiêu Úc không nói gì mà cười cười, “Được.”
Quay lại rồi rời đi.
Từ nhỏ đến lớn, hơn hai mươi năm, tất cả những gì hắn làm chỉ là muốn bà liếc mắt nhìn mình thêm một cái, không có gì hơn.
Nhưng trong mắt bà từ đầu đến cuối đều không có hắn, chỉ có hoàng huynh.
Giang sơn này không phải của hắn, mẫu thân ưu ái cũng chưa bao giờ đạt được.
Tại sao vậy?
Vì sao hắn là con ruột của bà mà bà luôn không quan tâm hắn chút nào? Bây giờ cũng không quan trọng nữa, tất cả kinh thành này, đều không còn gì lưu luyến.
Cánh cửa lớn đóng lại, ngăn cách chính là tình cảm mẫu tử kiếp này của hai người.
Chuỗi phật châu trong tay Diêu thái hậu bị đứt, cuối cùng nhịn không được rơi lệ.
Tiêu Úc không biết, tiên đế không thích hắn, thậm chí là kiêng kỵ.
Tiên đế nghi ngờ sâu sắc, hắn thích hài tử nghe lời nhưng Tiêu Úc rất giống hắn, thông tuệ lại có dã tâm.
Bà không có biện pháp, vì để cho Tiêu Úc có thể bình an ở bên cạnh bà lớn lên, bà cũng không thể không lạnh lùng đối đãi với hắn, không thể không đặt tình yêu lên người Nhân Cảnh Đế mà tiên đế yêu thích, để tiên đế yên tâm.
Diêu thái hậu biết rõ, chỉ có Nhân Cảnh đế mới có thể lên ngôi, cũng chỉ có Nhân Cảnh Đế mới có thể che chở Tiêu Úc.
Nhưng cuối cùng Úc Nhi của bà vẫn đi đến tình trạng hôm nay, nước ngập khó thu.
Hiện giờ nàng làm mẫu thân, bà có thể làm cho hắn một chuyện cuối cùng cũng chính là bảo trụ mạng sống của hắn, để cho hắn thể diện rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không trở về.
Ba ngày sau, Ninh Vương Tiêu Úc rời kinh, hắn đi lặng yên không một tiếng động.
“Hắn có đã thực sự đi rồi sao? Bỏ cuộc như vậy sao?”
Nguyệt Linh có chút không thể tin, “Không luyến tiếc sao?”
Trù tính hơn mười năm, cứ như vậy đi liền không có gì cả.
“Hắn phải đi.”
Tầm mắt Lục Tu Lương dừng lại trên binh thư, hắn chậm rãi lật trang.
Nếu như Ninh Vương không đi, chờ đợi hắn có lẽ là một con đường chết.
Cuối cùng Diêu thái hậu vẫn nhúng tay vào, dù sao cũng là nhi tử của bà ta, tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Phu quân, chàng thật tuyệt vời.”
Lục Tu Lương nhấc mí mắt lên nhìn nàng, hắn cười lên tiếng, “Đắp y phục lên, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Nguyệt Linh nằm bên cạnh hắn, đầu gối đầu vào chân phu quân, trên người chỉ còn lại một bộ tẩm y.
“Ôi… Chàng biết rồi.”
Đưa tay lấy áo choàng rộng lớn của nam nhân bên cạnh đắp lên người, cả người nàng đều là khí tức của hắn.
“A Linh, cuối tháng, Thái Tử sẽ tổ chức một buổi hội thi trong cung, đến lúc đó dẫn nàng đi chơi.”
Nguyệt Linh quả nhiên rất hứng thú, “Hội thi? Có những ai vậy?”
“Rất nhiều người.”
“Minh Châu nhất định sẽ đi! Đã lâu lắm rồi không gặp nàng ấy, thiếp nhớ nàng ấy một cách kỳ lạ!”
Từ sau khi thành hôn, Hoắc Minh Châu chưa một lần đến thăm nàng, chỉ biết hẹn nàng ra ngoài, giống như bước vào Lục phủ sẽ bẩn giày dép.
Phó Nguyệt Linh cười không ngừng, “Minh Châu quả nhiên là cực kỳ chán ghét chàng, thiếp ở trước mặt nàng ấy cũng không dám nhắc tới chàng.”
Lục Tu Lương nhìn nàng, ý vị thâm trường, “Nàng thật sự rất thích nhắc tới người khác trước mặt ta.”
Thậm chí là nhớ?
Ồ.
Nàng cứng đờ, bịt miệng lại, “Không nói.”
Thắt lưng còn đau, nàng vẫn nên cẩn thận lời nói và hành động của mình.
Thời gian rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày hội thi.
Nguyệt Linh lại tới nguyệt sự, gần đây nàng vẫn uống thuốc, cảm giác so với ngày thường dễ chịu hơn một chút nhưng tay chân vẫn lạnh lẽo, hơn nữa hiện tại lại vào thu, Lục Tu Lương vốn không muốn dẫn nàng vào cung.
Nàng kéo dài âm thanh, “Phu quân… Hảo phu quân, chàng đã đồng ý với ta, đại trượng phu làm sao có thể nuốt lời đây, phu quân…”
Nàng quỳ xuống bên giường, túm tay áo nam nhân lắc qua lắc lại.
Ánh mắt Lục Tu Lương thâm trầm nhìn nàng, “A Linh, đừng làm nũng với ta.”
Ngón tay hắn nhấc cằm nàng, hôn lên môi, ám chỉ rất mạnh.
Nguyệt Linh không sợ hãi, nàng còn có bùa hộ mệnh trong tay, cười hắc hắc, “Phu quân, dẫn thiếp đi, thiếp cam đoan sẽ mặc ấm áp, một lát cũng không rời xa chàng, được không, cầu xin chàng.”
Nam nhân hít một hơi thật sâu, “Được rồi.”
Hắn không thể chịu đựng được nàng làm nũng với hắn.
Nàng cười một cái, một câu cầu xin đã làm cho hắn tan rã không còn.
Nguyệt Linh hoan hô nhảy xuống khiến Lục Tu Lương hoảng sợ, cũng may hắn phản ứng nhanh, đã nhanh chóng ôm lấy người nàng.
Hắn đặt nàng trở lại giường rồi lấy y phục cho nàng mặc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đến đây để trả nợ, trả cho một tiểu lão bà như nàng.”
Nguyệt Linh nhếch môi, duỗi cánh tay duỗi chân, được hầu hạ cực kỳ thoải mái.
“Chàng không nói sai, chàng chính là tới để trả nợ.”
Thành hôn với hắn, có phu quân thật tốt.
Thái Tử tổ chức hội thi này kỳ thật là bệ hạ bày mưu tính kế, năm nay khoa khảo đã chấm dứt, bệ hạ muốn Thái Tử tìm một cơ hội tiếp xúc với những người tài giỏi này, chuẩn bị cho tương lai.
Hôm nay có rất nhiều học sĩ danh môn tới, tài nữ như Hoắc Minh Châu cũng ở trong đó, đương nhiên cũng không thể thiếu Trắc phi tương lai của Thái Tử, Thôi Sở Vân.
Nguyệt Linh ôm lô giữ ấm trong tay, bọc áo choàng lông chồn thật dày, nàng nhu thuận dựa vào bên cạnh Lục Tu Lương.
Hoắc Minh Châu chỉ tới chào hỏi, khi vừa nhìn thấy nàng, nói không được hai câu mà lối vào đã ồn ào ầm ĩ, náo nhiệt phi phàm.
Mọi người vây quanh một vị công tử trẻ tuổi tiến vào đại điện, Hoắc Minh Châu thấy rõ người tới thì trước mắt sáng ngời, nàng đỏ mặt, ngượng ngùng xách góc váy chạy tới.
“Người tới là ai vậy?”
Phó Nguyệt Linh cực kỳ tò mò, “Ồ, thiếp nhớ, không phải là Trạng Nguyên Lang năm nay chứ!”
Cũng chỉ có vị Tống công tử tài hoa kia mới có thể khiến Hoắc Minh Châu ưu ái như thế.
Lục Tu Lương thản nhiên ừ một tiếng, hắn rót một chén trà nóng đưa tới bên miệng nàng.
Một đám người vây quanh Tống Cảnh nói chuyện thoải mái, chỉ có Tống Cảnh nói chuyện còn mọi người trong điện ăn ý không ai lên tiếng, đợi hắn nói xong, luôn có thể nghe được tiếng thán phục cùng tiếng vỗ tay.
Nguyệt Linh cách xa nên nghe không rõ, nàng có chút tiếc hận, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật muốn nhìn thấy phong thái của tài tử.”
Lục Tu Lương rũ mắt xuống, hắn im lặng không lên tiếng.
Thái Tử đến rồi.
Mọi người nhao nhao hành lễ.
Thôi Sở Vân ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hằng, Tống Cảnh ngẩng đầu chạm vào tầm mắt nàng ấy.
Thôi Sở Vân hơi gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Tống Cảnh đáp lễ, chắp tay với nàng.
“Hôm nay ta mời chư vị đến chỉ là đơn thuần lấy thơ hội hữu, các vị không cần câu nệ. Hôm nay lấy hội thơ này làm chủ đề, mời các vị tận tình phát huy.”
Tiêu Hằng nhìn về phía Thôi Sở Vân, ý bảo nàng có thể bắt đầu.
Thôi Sở Vân gật đầu đứng dậy đi đến giữa đại điện, nàng phúc thân, hội này do nàng bắt đầu.
“Phu quân, thiếp cảm thấy Thôi cô nương có chút quen mặt, rất quen, giống như ở đâu đã gặp qua nhưng chưa từng nói chuyện.”
“Đúng.”
Nguyệt Linh nhìn bộ dáng hắn không ngạc nhiên mà bĩu môi.
“Phu quân, chàng có muốn tới hiến một bài không?”
Có thể làm cho Minh Châu ghen tị thì nhất định văn chương phi nước đại.
“Ta là võ tướng, không biết làm thơ.”
Nguyệt Linh hừ nhẹ một tiếng, “Rõ ràng chàng có thể làm, chỉ là không thích mà thôi.”
Nói gì cũng không, lừa gạt người khác.
Lục Tu Lương cười cười, “Phu nhân đã hiểu, cần gì phải làm khó ta.”
“Hừ.”
Nàng muốn nghe, muốn nghe hắn đọc thơ, nàng chưa bao giờ nghe chàng nói.
“Ngoan.”
Lục Tu Lương cười sờ sờ đầu nàng, hắn tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Buổi tối trở về ta đọc cho nàng nghe.”
Cuối cùng Nguyệt Linh cũng hài lòng, nàng mỉm cười với hắn.
Một trận hoan hô kéo lực chú ý của hai người trở về.
Tống Cảnh vừa mới làm xong một bài thơ, ánh mắt sáng quắc, mím môi cười nhạt.
Phó Nguyệt Linh theo tầm mắt của hắn nhìn qua thì nhíu nhíu mày.
Lục Tu Lương vỗ tay lên trán nàng xoa xoa, “Đừng nhíu mày.”
Nguyệt Linh kéo ống tay áo của hắn xuống, nàng ôm cánh tay hắn dán lên má, “Phu quân, chàng có cảm thấy Tống công tử kỳ lạ không.”
“Hả?”
“Ừm… Không thể nói, dường như hắn rất hạnh phúc.”
Tầm mắt Lục Tu Lương thản nhiên đảo qua nam tử phía trước, ngữ khí không gợn sóng, “Được người ta chú ý, tự nhiên sẽ vui vẻ.”
“Không phải…”
Chính là không đúng, rất quái dị.
Hoắc Minh Châu ngồi ở đó, trong mắt lóe lên ánh sao, mặt đỏ bừng, ra sức vỗ tay.
Tống Cảnh còn chưa kết thúc mà Thôi Sở Vân liền đi tới, cùng hắn đối mặt ra thơ.
Sau một bài thơ, nụ cười của Tống Cảnh càng sâu, khen không dứt miệng, “Tuyệt diệu, tuyệt diệu!”
Hai người ngươi tới ta lui, đúng ba hiệp, mọi người ở đây nhao nhao thán phục không thôi.
Nguyệt Linh nhướng mày tiếp tục nói nhỏ với người bên cạnh, “Thì ra Thôi cô nương này quả thật giống như lời đồn, băng tuyết thông minh, tài hoa hơn người, đối lại Trạng Nguyên Lang cũng không thua một chút nào. Hai người bọn họ không phân biệt ai hơn ai thua, chỉ tiếc Thôi cô nương là nữ nhi, không thể vào triều làm quan.”
Tiếc nuối qua đi lại rất nhanh thoải mái, “Mà thiếp thấy chí hướng của Thôi cô nương không có ở đây, nàng vừa có thể đi đến kinh thành xa xôi báo thù cho mẫu thân là đã thấy được tâm tính của nữ tử này, giai nhân như thế không nên bị nhốt trong triều đình nho nhỏ này.”
“Phu nhân nói rất đúng.”
“…”
Phó Nguyệt Linh lắc đầu, cùng hắn nói chuyện với nhau thật không thú vị.
Thơ đã tan đi, Thái Tử khẩn trương rời đi trước, dường như là có việc gấp gì đó.
Phó Nguyệt Linh xách váy đứng dậy, đi thẳng về phía Tống Cảnh.
Lục Tu Lương vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt đuổi theo nàng, trên mặt trầm xuống.
“Tống công tử dừng bước.”
Tống Cảnh chắp tay, “Lục phu nhân.”
Nguyệt Linh cười cười, nàng nghiêm túc quan sát biểu tình của hắn rồi chậm rãi mở miệng: “Tài năng của Tống công tử làm cho người ta bội phục, chỉ là công tử vừa mới cùng Thôi cô nương đối thơ, cũng không có khí thế bức người như lúc đối mặt với người khác, ngược lại còn thêm một chút nhu tình, hành động này rất có phong thái của đại trượng phu, làm cho người ta kính phục.”
Sắc mặt Tống Cảnh không thay đổi, “Phu nhân quá khen ngợi.”
Lục Tu Lương từ sau lưng đi tới, hắn đưa tay ôm eo nàng, không coi ai ra gì mà thân mật với nàng, “Không phải đã nói muốn đến thăm Thái Tử phi sao?”
Phó Nguyệt Linh quay đầu nhìn hắn, thấy hắn căng mặt thì bất đắc dĩ gật gật đầu.
Tống Cảnh thức thời đi trước một bước, Phó Nguyệt Linh đưa tay chọc vào ngực người bên cạnh, “Ghen tuông lung tung.”
“Ừm.”
Nguyệt Linh khoác tay Lục Tu Lương, hai người chậm rãi đi về phía Đông cung.
Một cơn gió thu thổi qua, Lục Tu Lương dừng bước giúp nàng siết chặt áo choàng trên người.
“Phu quân, thiếp vừa mới thăm dò Tống công tử, thiếp hoài nghi hắn thích Thôi cô nương.”
Lúc Tống Cảnh nhìn về phía Thôi Sở Vân, trong mắt có sự thưởng thức cùng quyến luyến nồng đậm, đó rõ ràng chính là ái mộ.
Từ đầu đến cuối, chỉ cần Thôi Sở Vân có bất kỳ động tác nào, Tống Cảnh đều có thể phát giác trước tiên, mà khi Thôi Sở Vân thắng hắn, hắn so với ai cũng vui vẻ hơn.
“Ừm.”
“Phu quân, chàng cảm thấy thế nào?”
“Ta không biết.”
Trong lúc nói chuyện đã đến Đông Cung.
Bước vào cửa cung, trong viện không có một người.
Phó Nguyệt Linh nhìn trái nhìn phải, trong lòng nghi hoặc, “Ừm? Mọi người ở đâu rồi?”
Lục Tu Lương rũ mắt xuống, “Đi vào xem một chút.”
Cửa phòng đóng chặt, ngoài cửa lại không có người canh gác, quả nhiên là kỳ quái.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Không phải chàng nói Đông Cung có người của chàng sao? Họ đâu?”
“Đều ở trong bóng tối, không có dị động sẽ không xuất hiện.”
Về phần người của Thái Tử vì sao không có ở đây, vậy phải hỏi Thái Tử.
Phó Nguyệt Linh khẽ gõ cửa, không ai trả lời, nàng to gan đẩy cửa ra.
Lục Tu Lương ở tại chỗ, không đi vào.
“A Hằng… Đừng làm…”
“Không có gì, nói rõ ràng.”
Trong tẩm điện tựa hồ có người đang nói chuyện, mông lung nghe không rõ.
Phó Nguyệt Linh nhỏ giọng thăm dò: “Nhạc Dao? Tỷ có ở đó không?”
Bùm bùm một tiếng, giống như cái gì đó rơi xuống đất.
Một giọng nam nhân khàn khàn truyền ra, “Cút ra khỏi đây!”
Nguyệt Linh há to miệng, nàng vội vàng lui ra ngoài.
Lục Tu Lương ôm vai tựa vào cửa, nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của phu nhân hắn chạy ra.
Nhẹ giọng kêu rên: “Phu quân, Thái Tử ở đây…”
“Ừm, ta nghe thấy rồi.”
Hắn ôm người vào trong ngực trấn an, nhếch khóe miệng.
Nếu không có hội thơ, Nguyệt Linh sao có thể dồn hết lực chú ý lên người Tống Cảnh chứ.
Lúc trước Tiêu Hằng nhiều lần nhấn mạnh để cho hắn nhất định phải đưa A Linh đến dự hội thi, xem ra là không có hảo tâm.
Hiện tại hắn quấy nhiễu chuyện tốt của Tiêu Hằng, cũng coi như công bằng.
Nửa đêm, Tiêu Úc từ trong mộng bừng tỉnh.
Mùi máu tươi trong phòng nồng nặc, tinh thần của hắn căng thẳng trong nháy mắt.
Híp mắt nhìn về phía đầu giường, nơi đó treo một cái đầu.
Trái tim từ từ rơi vào hầm băng, hắn thở hổn hển trong bóng tối.
Đến tột cùng là xảy ra sai lầm ở đâu, thế cục đã xoay chuyển từ khi nào.
Cả đời này của hắn đã không còn khả năng.
Cuối cùng cũng lụi bại.
Sáng sớm hôm sau, trong cung phái người đến truyền lời, Thái hậu muốn gặp hắn.
Khóe miệng Tiêu Úc lộ ra nụ cười trào phúng, hắn theo thái giám truyền chỉ vào cung.
Hắn đứng ở trong Cảnh Ninh cung, ngẩng đầu nhìn phụ nhân hoa quý trên thượng vị.
Thân mẫu của hắn vẫn là biểu tình lạnh nhạt như trước, nhìn hắn giống như nhìn một người xa lạ.
“Úc Nhi, ta đã xin bệ hạ một ý chỉ, ngày mai ngươi liền khởi hành đi đến đất phong đi.”
Diêu thái hậu xoay phật châu trong tay, ngữ khí bình thản.
Tiêu Úc không nói gì mà cười cười, “Được.”
Quay lại rồi rời đi.
Từ nhỏ đến lớn, hơn hai mươi năm, tất cả những gì hắn làm chỉ là muốn bà liếc mắt nhìn mình thêm một cái, không có gì hơn.
Nhưng trong mắt bà từ đầu đến cuối đều không có hắn, chỉ có hoàng huynh.
Giang sơn này không phải của hắn, mẫu thân ưu ái cũng chưa bao giờ đạt được.
Tại sao vậy?
Vì sao hắn là con ruột của bà mà bà luôn không quan tâm hắn chút nào? Bây giờ cũng không quan trọng nữa, tất cả kinh thành này, đều không còn gì lưu luyến.
Cánh cửa lớn đóng lại, ngăn cách chính là tình cảm mẫu tử kiếp này của hai người.
Chuỗi phật châu trong tay Diêu thái hậu bị đứt, cuối cùng nhịn không được rơi lệ.
Tiêu Úc không biết, tiên đế không thích hắn, thậm chí là kiêng kỵ.
Tiên đế nghi ngờ sâu sắc, hắn thích hài tử nghe lời nhưng Tiêu Úc rất giống hắn, thông tuệ lại có dã tâm.
Bà không có biện pháp, vì để cho Tiêu Úc có thể bình an ở bên cạnh bà lớn lên, bà cũng không thể không lạnh lùng đối đãi với hắn, không thể không đặt tình yêu lên người Nhân Cảnh Đế mà tiên đế yêu thích, để tiên đế yên tâm.
Diêu thái hậu biết rõ, chỉ có Nhân Cảnh đế mới có thể lên ngôi, cũng chỉ có Nhân Cảnh Đế mới có thể che chở Tiêu Úc.
Nhưng cuối cùng Úc Nhi của bà vẫn đi đến tình trạng hôm nay, nước ngập khó thu.
Hiện giờ nàng làm mẫu thân, bà có thể làm cho hắn một chuyện cuối cùng cũng chính là bảo trụ mạng sống của hắn, để cho hắn thể diện rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không trở về.
Ba ngày sau, Ninh Vương Tiêu Úc rời kinh, hắn đi lặng yên không một tiếng động.
“Hắn có đã thực sự đi rồi sao? Bỏ cuộc như vậy sao?”
Nguyệt Linh có chút không thể tin, “Không luyến tiếc sao?”
Trù tính hơn mười năm, cứ như vậy đi liền không có gì cả.
“Hắn phải đi.”
Tầm mắt Lục Tu Lương dừng lại trên binh thư, hắn chậm rãi lật trang.
Nếu như Ninh Vương không đi, chờ đợi hắn có lẽ là một con đường chết.
Cuối cùng Diêu thái hậu vẫn nhúng tay vào, dù sao cũng là nhi tử của bà ta, tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Phu quân, chàng thật tuyệt vời.”
Lục Tu Lương nhấc mí mắt lên nhìn nàng, hắn cười lên tiếng, “Đắp y phục lên, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Nguyệt Linh nằm bên cạnh hắn, đầu gối đầu vào chân phu quân, trên người chỉ còn lại một bộ tẩm y.
“Ôi… Chàng biết rồi.”
Đưa tay lấy áo choàng rộng lớn của nam nhân bên cạnh đắp lên người, cả người nàng đều là khí tức của hắn.
“A Linh, cuối tháng, Thái Tử sẽ tổ chức một buổi hội thi trong cung, đến lúc đó dẫn nàng đi chơi.”
Nguyệt Linh quả nhiên rất hứng thú, “Hội thi? Có những ai vậy?”
“Rất nhiều người.”
“Minh Châu nhất định sẽ đi! Đã lâu lắm rồi không gặp nàng ấy, thiếp nhớ nàng ấy một cách kỳ lạ!”
Từ sau khi thành hôn, Hoắc Minh Châu chưa một lần đến thăm nàng, chỉ biết hẹn nàng ra ngoài, giống như bước vào Lục phủ sẽ bẩn giày dép.
Phó Nguyệt Linh cười không ngừng, “Minh Châu quả nhiên là cực kỳ chán ghét chàng, thiếp ở trước mặt nàng ấy cũng không dám nhắc tới chàng.”
Lục Tu Lương nhìn nàng, ý vị thâm trường, “Nàng thật sự rất thích nhắc tới người khác trước mặt ta.”
Thậm chí là nhớ?
Ồ.
Nàng cứng đờ, bịt miệng lại, “Không nói.”
Thắt lưng còn đau, nàng vẫn nên cẩn thận lời nói và hành động của mình.
Thời gian rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày hội thi.
Nguyệt Linh lại tới nguyệt sự, gần đây nàng vẫn uống thuốc, cảm giác so với ngày thường dễ chịu hơn một chút nhưng tay chân vẫn lạnh lẽo, hơn nữa hiện tại lại vào thu, Lục Tu Lương vốn không muốn dẫn nàng vào cung.
Nàng kéo dài âm thanh, “Phu quân… Hảo phu quân, chàng đã đồng ý với ta, đại trượng phu làm sao có thể nuốt lời đây, phu quân…”
Nàng quỳ xuống bên giường, túm tay áo nam nhân lắc qua lắc lại.
Ánh mắt Lục Tu Lương thâm trầm nhìn nàng, “A Linh, đừng làm nũng với ta.”
Ngón tay hắn nhấc cằm nàng, hôn lên môi, ám chỉ rất mạnh.
Nguyệt Linh không sợ hãi, nàng còn có bùa hộ mệnh trong tay, cười hắc hắc, “Phu quân, dẫn thiếp đi, thiếp cam đoan sẽ mặc ấm áp, một lát cũng không rời xa chàng, được không, cầu xin chàng.”
Nam nhân hít một hơi thật sâu, “Được rồi.”
Hắn không thể chịu đựng được nàng làm nũng với hắn.
Nàng cười một cái, một câu cầu xin đã làm cho hắn tan rã không còn.
Nguyệt Linh hoan hô nhảy xuống khiến Lục Tu Lương hoảng sợ, cũng may hắn phản ứng nhanh, đã nhanh chóng ôm lấy người nàng.
Hắn đặt nàng trở lại giường rồi lấy y phục cho nàng mặc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đến đây để trả nợ, trả cho một tiểu lão bà như nàng.”
Nguyệt Linh nhếch môi, duỗi cánh tay duỗi chân, được hầu hạ cực kỳ thoải mái.
“Chàng không nói sai, chàng chính là tới để trả nợ.”
Thành hôn với hắn, có phu quân thật tốt.
Thái Tử tổ chức hội thi này kỳ thật là bệ hạ bày mưu tính kế, năm nay khoa khảo đã chấm dứt, bệ hạ muốn Thái Tử tìm một cơ hội tiếp xúc với những người tài giỏi này, chuẩn bị cho tương lai.
Hôm nay có rất nhiều học sĩ danh môn tới, tài nữ như Hoắc Minh Châu cũng ở trong đó, đương nhiên cũng không thể thiếu Trắc phi tương lai của Thái Tử, Thôi Sở Vân.
Nguyệt Linh ôm lô giữ ấm trong tay, bọc áo choàng lông chồn thật dày, nàng nhu thuận dựa vào bên cạnh Lục Tu Lương.
Hoắc Minh Châu chỉ tới chào hỏi, khi vừa nhìn thấy nàng, nói không được hai câu mà lối vào đã ồn ào ầm ĩ, náo nhiệt phi phàm.
Mọi người vây quanh một vị công tử trẻ tuổi tiến vào đại điện, Hoắc Minh Châu thấy rõ người tới thì trước mắt sáng ngời, nàng đỏ mặt, ngượng ngùng xách góc váy chạy tới.
“Người tới là ai vậy?”
Phó Nguyệt Linh cực kỳ tò mò, “Ồ, thiếp nhớ, không phải là Trạng Nguyên Lang năm nay chứ!”
Cũng chỉ có vị Tống công tử tài hoa kia mới có thể khiến Hoắc Minh Châu ưu ái như thế.
Lục Tu Lương thản nhiên ừ một tiếng, hắn rót một chén trà nóng đưa tới bên miệng nàng.
Một đám người vây quanh Tống Cảnh nói chuyện thoải mái, chỉ có Tống Cảnh nói chuyện còn mọi người trong điện ăn ý không ai lên tiếng, đợi hắn nói xong, luôn có thể nghe được tiếng thán phục cùng tiếng vỗ tay.
Nguyệt Linh cách xa nên nghe không rõ, nàng có chút tiếc hận, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật muốn nhìn thấy phong thái của tài tử.”
Lục Tu Lương rũ mắt xuống, hắn im lặng không lên tiếng.
Thái Tử đến rồi.
Mọi người nhao nhao hành lễ.
Thôi Sở Vân ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hằng, Tống Cảnh ngẩng đầu chạm vào tầm mắt nàng ấy.
Thôi Sở Vân hơi gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Tống Cảnh đáp lễ, chắp tay với nàng.
“Hôm nay ta mời chư vị đến chỉ là đơn thuần lấy thơ hội hữu, các vị không cần câu nệ. Hôm nay lấy hội thơ này làm chủ đề, mời các vị tận tình phát huy.”
Tiêu Hằng nhìn về phía Thôi Sở Vân, ý bảo nàng có thể bắt đầu.
Thôi Sở Vân gật đầu đứng dậy đi đến giữa đại điện, nàng phúc thân, hội này do nàng bắt đầu.
“Phu quân, thiếp cảm thấy Thôi cô nương có chút quen mặt, rất quen, giống như ở đâu đã gặp qua nhưng chưa từng nói chuyện.”
“Đúng.”
Nguyệt Linh nhìn bộ dáng hắn không ngạc nhiên mà bĩu môi.
“Phu quân, chàng có muốn tới hiến một bài không?”
Có thể làm cho Minh Châu ghen tị thì nhất định văn chương phi nước đại.
“Ta là võ tướng, không biết làm thơ.”
Nguyệt Linh hừ nhẹ một tiếng, “Rõ ràng chàng có thể làm, chỉ là không thích mà thôi.”
Nói gì cũng không, lừa gạt người khác.
Lục Tu Lương cười cười, “Phu nhân đã hiểu, cần gì phải làm khó ta.”
“Hừ.”
Nàng muốn nghe, muốn nghe hắn đọc thơ, nàng chưa bao giờ nghe chàng nói.
“Ngoan.”
Lục Tu Lương cười sờ sờ đầu nàng, hắn tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Buổi tối trở về ta đọc cho nàng nghe.”
Cuối cùng Nguyệt Linh cũng hài lòng, nàng mỉm cười với hắn.
Một trận hoan hô kéo lực chú ý của hai người trở về.
Tống Cảnh vừa mới làm xong một bài thơ, ánh mắt sáng quắc, mím môi cười nhạt.
Phó Nguyệt Linh theo tầm mắt của hắn nhìn qua thì nhíu nhíu mày.
Lục Tu Lương vỗ tay lên trán nàng xoa xoa, “Đừng nhíu mày.”
Nguyệt Linh kéo ống tay áo của hắn xuống, nàng ôm cánh tay hắn dán lên má, “Phu quân, chàng có cảm thấy Tống công tử kỳ lạ không.”
“Hả?”
“Ừm… Không thể nói, dường như hắn rất hạnh phúc.”
Tầm mắt Lục Tu Lương thản nhiên đảo qua nam tử phía trước, ngữ khí không gợn sóng, “Được người ta chú ý, tự nhiên sẽ vui vẻ.”
“Không phải…”
Chính là không đúng, rất quái dị.
Hoắc Minh Châu ngồi ở đó, trong mắt lóe lên ánh sao, mặt đỏ bừng, ra sức vỗ tay.
Tống Cảnh còn chưa kết thúc mà Thôi Sở Vân liền đi tới, cùng hắn đối mặt ra thơ.
Sau một bài thơ, nụ cười của Tống Cảnh càng sâu, khen không dứt miệng, “Tuyệt diệu, tuyệt diệu!”
Hai người ngươi tới ta lui, đúng ba hiệp, mọi người ở đây nhao nhao thán phục không thôi.
Nguyệt Linh nhướng mày tiếp tục nói nhỏ với người bên cạnh, “Thì ra Thôi cô nương này quả thật giống như lời đồn, băng tuyết thông minh, tài hoa hơn người, đối lại Trạng Nguyên Lang cũng không thua một chút nào. Hai người bọn họ không phân biệt ai hơn ai thua, chỉ tiếc Thôi cô nương là nữ nhi, không thể vào triều làm quan.”
Tiếc nuối qua đi lại rất nhanh thoải mái, “Mà thiếp thấy chí hướng của Thôi cô nương không có ở đây, nàng vừa có thể đi đến kinh thành xa xôi báo thù cho mẫu thân là đã thấy được tâm tính của nữ tử này, giai nhân như thế không nên bị nhốt trong triều đình nho nhỏ này.”
“Phu nhân nói rất đúng.”
“…”
Phó Nguyệt Linh lắc đầu, cùng hắn nói chuyện với nhau thật không thú vị.
Thơ đã tan đi, Thái Tử khẩn trương rời đi trước, dường như là có việc gấp gì đó.
Phó Nguyệt Linh xách váy đứng dậy, đi thẳng về phía Tống Cảnh.
Lục Tu Lương vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt đuổi theo nàng, trên mặt trầm xuống.
“Tống công tử dừng bước.”
Tống Cảnh chắp tay, “Lục phu nhân.”
Nguyệt Linh cười cười, nàng nghiêm túc quan sát biểu tình của hắn rồi chậm rãi mở miệng: “Tài năng của Tống công tử làm cho người ta bội phục, chỉ là công tử vừa mới cùng Thôi cô nương đối thơ, cũng không có khí thế bức người như lúc đối mặt với người khác, ngược lại còn thêm một chút nhu tình, hành động này rất có phong thái của đại trượng phu, làm cho người ta kính phục.”
Sắc mặt Tống Cảnh không thay đổi, “Phu nhân quá khen ngợi.”
Lục Tu Lương từ sau lưng đi tới, hắn đưa tay ôm eo nàng, không coi ai ra gì mà thân mật với nàng, “Không phải đã nói muốn đến thăm Thái Tử phi sao?”
Phó Nguyệt Linh quay đầu nhìn hắn, thấy hắn căng mặt thì bất đắc dĩ gật gật đầu.
Tống Cảnh thức thời đi trước một bước, Phó Nguyệt Linh đưa tay chọc vào ngực người bên cạnh, “Ghen tuông lung tung.”
“Ừm.”
Nguyệt Linh khoác tay Lục Tu Lương, hai người chậm rãi đi về phía Đông cung.
Một cơn gió thu thổi qua, Lục Tu Lương dừng bước giúp nàng siết chặt áo choàng trên người.
“Phu quân, thiếp vừa mới thăm dò Tống công tử, thiếp hoài nghi hắn thích Thôi cô nương.”
Lúc Tống Cảnh nhìn về phía Thôi Sở Vân, trong mắt có sự thưởng thức cùng quyến luyến nồng đậm, đó rõ ràng chính là ái mộ.
Từ đầu đến cuối, chỉ cần Thôi Sở Vân có bất kỳ động tác nào, Tống Cảnh đều có thể phát giác trước tiên, mà khi Thôi Sở Vân thắng hắn, hắn so với ai cũng vui vẻ hơn.
“Ừm.”
“Phu quân, chàng cảm thấy thế nào?”
“Ta không biết.”
Trong lúc nói chuyện đã đến Đông Cung.
Bước vào cửa cung, trong viện không có một người.
Phó Nguyệt Linh nhìn trái nhìn phải, trong lòng nghi hoặc, “Ừm? Mọi người ở đâu rồi?”
Lục Tu Lương rũ mắt xuống, “Đi vào xem một chút.”
Cửa phòng đóng chặt, ngoài cửa lại không có người canh gác, quả nhiên là kỳ quái.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Không phải chàng nói Đông Cung có người của chàng sao? Họ đâu?”
“Đều ở trong bóng tối, không có dị động sẽ không xuất hiện.”
Về phần người của Thái Tử vì sao không có ở đây, vậy phải hỏi Thái Tử.
Phó Nguyệt Linh khẽ gõ cửa, không ai trả lời, nàng to gan đẩy cửa ra.
Lục Tu Lương ở tại chỗ, không đi vào.
“A Hằng… Đừng làm…”
“Không có gì, nói rõ ràng.”
Trong tẩm điện tựa hồ có người đang nói chuyện, mông lung nghe không rõ.
Phó Nguyệt Linh nhỏ giọng thăm dò: “Nhạc Dao? Tỷ có ở đó không?”
Bùm bùm một tiếng, giống như cái gì đó rơi xuống đất.
Một giọng nam nhân khàn khàn truyền ra, “Cút ra khỏi đây!”
Nguyệt Linh há to miệng, nàng vội vàng lui ra ngoài.
Lục Tu Lương ôm vai tựa vào cửa, nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của phu nhân hắn chạy ra.
Nhẹ giọng kêu rên: “Phu quân, Thái Tử ở đây…”
“Ừm, ta nghe thấy rồi.”
Hắn ôm người vào trong ngực trấn an, nhếch khóe miệng.
Nếu không có hội thơ, Nguyệt Linh sao có thể dồn hết lực chú ý lên người Tống Cảnh chứ.
Lúc trước Tiêu Hằng nhiều lần nhấn mạnh để cho hắn nhất định phải đưa A Linh đến dự hội thi, xem ra là không có hảo tâm.
Hiện tại hắn quấy nhiễu chuyện tốt của Tiêu Hằng, cũng coi như công bằng.
Bình luận facebook