• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (1 Viewer)

  • Chương 306-310

Chương 306: Tần Minh Nguyệt câm miệng!

Tần Minh Nguyệt trầm giọng ra lệnh, lập tức dẫn theo mấy anh cảnh sát xông vào trong quán cà phê!

Đang đi tuần tra thì vô tình gặp phải chuyện này!

Bấy giờ ở trên sân thượng đã trở nên hỗn loạn!

Long Tam và Long Thất đánh bại kẻ thù thế như chẻ tre, bóng người đen sì bị đánh bay tứ tung!

Nhưng Trương Minh Vũ cũng đã bị một đám người áo đen bao vây ở giữa, bốn bề đều là kẻ địch!

Bịch bịch bịch!

Tiếng đánh đấm vang lên, anh vung tay vung chân điên cuồng đánh trả!

Ả phụ nữ kia trầm giọng quát: “Đánh nhanh thắng nhanh!”

Dứt lời, cô ta cũng lao vọt về phía anh!

Trong mắt anh hiện lên vẻ hoảng loạn!

Long Tam và Long Thất ở bên kia vẫn đang chiến đấu điêu luyện, thế nhưng bọn họ lại không có thời gian tới cứu anh!

Nhìn thấy tình hình nguy cấp của anh, ánh mắt hai người họ đều trở nên lạnh lẽo!

Trương Minh Vũ dùng sức hất bay mấy gã áo đen bên cạnh!

Thế nhưng cô gái tóc ngắn đã xông tới ngay trước mặt!

Ánh mắt cô ta lạnh như băng, tay lăm lăm con dao sắc bén!

Anh lập tức hoảng sợ trợn tròn mắt!

Xong đời rồi!

Muốn tránh cũng không kịp nữa!

Anh cũng chẳng còn sức lực để tránh né!

Ngay trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Không được động đậy!”

“Đoàng!”

Tiếng súng choi tai bỗng vang lên!

Tất cả mọi người đều kinh hãi, đồng loạt dừng tay lại!

Ai cũng quay sang nhìn về phía đầu cầu thang!

Trương Minh Vũ mắt tròn mắt dẹt nhìn người vừa mới xuất hiện!

Tần Minh Nguyệt!

Lần đầu tiên anh cảm thấy cô ta thật đáng yêu!

Lúc này cô ta đang nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác tột độ, tay nắm chặt súng!

Bốn anh cảnh sát đứng sau lưng cô ta cũng rất căng thẳng!

Cô ta liếc nhìn xung quanh một lượt, nhanh chóng phát hiện Trương Minh Vũ đứng lẫn trong đám người, chân mày lại càng nhíu chặt!

Lại là anh ta!

Long Tam và Long Thất liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ di chuyển tới bên cạnh Trương Minh Vũ!

Nỗi lo lắng trong lòng anh đã hoàn toàn biến mất!

Thế nhưng khi quay đầu lại, chiếc trực thăng kia đã bay đi xa rồi!

Con mẹ nó!

Tim anh không khỏi thắt lại!

Long Tam trầm giọng lên tiếng an ủi: “Cậu đừng quá lo lắng, trước khi ra tay tôi đã đánh tiếng cho em Chín rồi. Bây giờ chắc là con bé vẫn đang theo dõi bọn chúng”.

Đỉnh!

Nghe thấy thế, anh lập tức vui mừng hớn hở, thế nhưng vẫn không kìm được sốt ruột.

Dù sao giờ đây Lâm Kiều Hân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!

Hai gã đàn ông áo đen cũng đang nhìn nhau, ánh mắt loé sáng.

Một lúc lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới lớn tiếng quát tháo: “Ôm đầu ngồi xổm xuống cho tôi!”

“Ai dám động đậy tôi sẽ nổ súng!”

Cô ta cũng không ngờ ở đây lại có nhiều người tới vậy!

Thế nhưng sau khi cô ta nói xong, đám người kia vẫn chẳng thèm phản ứng lại!

Đôi mắt xinh đẹp của cô lạnh như sương. Cô ta sẵng giọng quát: “Tôi là người thuộc tổ tuần tra! Đại đội của chúng tôi sắp đến rồi, mau ôm đầu nhanh lên!”

Trương Minh Vũ phất tay, dẫn theo Long Tam và Long Thất chậm rãi bước tới gần cô ta.

Cô gái tóc ngắn cau mày nhưng vẫn không nói lời nào.

Ánh mắt cũng hiện lên vẻ tàn độc!

Đội tuần tra tới hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn!

Bốn người cảnh sát vô thức chĩa súng về phía mấy người Trương Minh Vũ.

Tần Minh Nguyệt bình thản nói: “Cho họ tới”.

Mặc dù cô ta đang rất tức giận nhưng vẫn có thể nhìn ra được bọn họ đang gặp nguy hiểm.

Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Thế nhưng nỗi lo trong lòng cũng không còn nữa.

Ba người họ nhanh chóng đi tới sau lưng Tần Minh Nguyệt.

Đúng lúc này, cô gái tóc ngắn kia tức giận hét lên: “Trương Minh Vũ, coi như anh gặp may! Lần sau sẽ không còn được may mắn như vậy nữa đâu!”

Cô ta vừa dứt lời lập tức vung tay lên.

Đám người lập tức lao về phía lan can.

Tần Minh Nguyệt cau mày lạnh giọng quát: “Đứng lại! Không được nhúc nhích!”

Gã đàn ông mặc áo đen cười lạnh nói: “Chỉ là một đội cảnh sát nho nhỏ mà cũng đòi bắt chúng tao sao?”

“Hẹn gặp lại sau!”

Ngay khi giọng nói ấy vừa dứt, mấy người kia lập tức tung mình nhảy thẳng xuống dưới!

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Tần Minh Nguyệt cũng trợn trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ.

Sao lại như vậy…

Cô ta tức tốc chạy tới sát lan can.

Sau khi thấy mỗi người đang lơ lửng giữa không trung ở dưới kia đều đang dang rộng “đôi cánh” màu đen, cô ta mới thở phào một hơi.

Thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp vẫn tràn đầy lạnh lẽo!

Đám đông đang đứng hóng hớt ở dưới toà nhà đều sợ ngây người!

Cánh đen che đầy trời, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!

Trương Minh Vũ cao giọng hô lên: “Đi!”, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Dứt lời, anh vội vàng chạy vào trong thang máy!

Tần Minh Nguyên bực bội nhìn theo, lạnh giọng quát: “Không được nhúc nhích!”

Nói rồi cô ta nhắm chuẩn họng súng vào người anh!

Anh chợt dừng bước.

Long Tam và Long Thất thấy thế định lao tới!

Anh trầm giọng ra lệnh: “Đừng tới đây, tạm thời không nên trêu vào đội tuần tra”.

Nghe anh nói thế, hai người kia mới chịu dừng lại.

Thế nhưng trong mắt Tần Minh Nguyệt lại lạnh như băng!

“Tụ tập đánh nhau, lần này bị tôi bắt quả tang, anh còn gì muốn nói không?”

“Tôi đã nói rồi, đừng để tôi tóm được anh!”

Cô ta nở nụ cười lạnh lẽo.

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh nhạt lên tiếng: “Bây giờ tôi đang có việc gấp, chờ tôi trở lại cô muốn xử lý thế nào thì tuỳ!”

Dứt lời, anh lại quay người bỏ đi!

Cô ta quát ầm lên: “Đứng lại! Nếu anh dám cử động, tôi sẽ nổ súng!”

“Người ngã chết dưới toà nhà kia có quan hệ gì với anh?”

Anh hít một hơi thật sâu, trong lòng sốt ruột như ngồi trên chảo lửa!

“Tôi làm vậy là phòng vệ chính đáng! Chúng tôi mới là người bị hại!”, anh cố nén nỗi lo lắng, thấp giọng gầm lên!

Mặt cô ta lạnh tanh, không thèm khách sáo nói: “Không phải anh cứ nói phòng vệ chính đáng là tôi phải tin!”

“Bây giờ hãy đi với chúng tôi!”

Trương Minh Vũ nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lùng!

“Tôi nói rồi, đợi tôi trở về cô muốn xử lý thế nào thì tuỳ!”, anh nghiến răng nghiến lợi nói!

Tần Minh Nguyệt cũng không chịu thua kém, đanh giọng đe doạ: “Tôi nói rồi, anh dám cử động tôi sẽ nổ súng!”

Mùi thuốc súng nồng nặc lan toả!

Bầu không khí trên sân thượng đều bị đóng băng!

Bốn người cảnh sát cũng đồng loạt chĩa súng vào người Trương Minh Vũ!

Anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm, lửa giận dâng lên ngùn ngụt!

Nỗi uất ức nghẹn lại trong lồng ngực!

Tần Minh Nguyệt nghiêm giọng quát: “Bây giờ tôi nghi ngờ anh có liên quan tới vụ án cố ý giết người, mời anh phối hợp với chúng tôi…”

Thế nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị anh chặn họng: “Cô câm miệng lại đi!”

Giọng nói của anh tràn đầy khí thế!

Bốn người cảnh sát không khỏi sợ run lên!

Đến cả Tần Minh Nguyệt cũng bị doạ giật nảy mình, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mờ mịt!

Sắc mặt anh tối sầm lại, gằn giọng quát: “Phối hợp với các cô? Cố ý giết người?”

“Chúng tôi là người dân! Các cô là đội tuần tra cảnh sát! Các cô đang làm cái gì thế hả? Không phải nhiệm vụ của các cô là bảo vệ chúng tôi à?”

“Bây giờ sát thủ nước ngoài cũng trà trộn được vào đây rồi! Bọn họ muốn lấy mạng tôi!”

“Tôi phòng vệ thì cô lại bảo là tôi cố ý giết người? Chẳng lẽ tôi phải đứng im chờ chết sao?”

“Con mẹ nó vợ tôi bị chúng nó bắt đi rồi! Thế mà cô còn bảo tôi đi về với cô hả?”

“Thế còn vợ tôi thì phải làm sao? Cứ để yên cho cô ấy bị người ta bắt đi giết hại sao?”

“Đội tuần tra các cô làm việc như vậy hả?”

“Nếu thế thì người dân chúng tôi còn cần đến các cô làm gì nữa!”

Giọng nói của anh bừng bừng lửa giận!

Giống như tiếng sét đánh ngang tai khiến mấy người Tần Minh Nguyệt đều chết lặng tại chỗ!

Cô ta đứng như trời trồng.

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Súng của cô không uy hiếp được chúng tôi đâu. Tôi không bỏ đi luôn đã là nể mặt đội tuần tra các cô lắm rồi!”

“Hôm nay tôi nhất định phải đi!”

“Đợi tôi cứu được vợ tôi về, muốn chém muốn giết tuỳ các cô!”

Dứt lời, anh lập tức quay lưng bỏ đi!

Tần Minh Nguyệt bị hành động của anh làm cho choáng váng!

Chẳng bao lâu sau anh đã bước ra khỏi cổng quán cà phê.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói êm tai của cô ta lại vang lên: “Chờ đã!”

Ánh mắt anh lạnh hẳn xuống!

Anh quay người lại, lạnh giọng hỏi: “Cô thực sự muốn ép tôi phải đánh nhau với cô sao?”

Tần Minh Nguyệt đuổi tới, bình thản đáp: “Chuyện của anh đợi anh về rồi xử lý!”

“Nhưng còn cứu người, tôi cũng phải đi cùng anh!”

Nghe thấy cô ta nói vậy, anh không khỏi sững sờ!

Chương 307: Kề vai chiến đấu!

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới kịp phản ứng lại được, ánh mắt khẽ xẹt lên vẻ phức tạp.

Tần Minh Nguyệt vội vàng hét lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi cứu người đi!”

Trương Minh Vũ nhìn cô ta chằm chằm rồi trịnh trọng gật đầu đáp: “Được!”

Dứt lời, anh lập tức quay người chạy ra ngoài.

Long Tam và Long Thất ngồi vào trong chiếc Mercedes, còn anh ngồi ở ghế sau.

Cô ta trầm giọng ra lệnh: “Mau báo về cho tổng cục, liên tục cập nhật vị trí. Các anh lái xe đi theo chúng tôi!”

“Vâng!”

Mấy người cảnh sát cung kính đáp lại.

Cô ta cũng trèo lên chiếc Mercedes ngồi.

Thấy thế, anh không khỏi giật mình kinh ngạc.

Nhưng giờ đây anh cũng chẳng còn tâm trạng nghĩ ngợi gì nhiều.

Chẳng mấy chốc Long Tam đã lái xe phóng đi.

Xe cảnh sát cũng lặng lẽ theo sau.

Một lát sau, Long Tam lấy điện thoại gọi đến một dãy số.

“Người đang ở đâu?”, Long Tam nghi hoặc hỏi.

Không biết người ở đầu dây bên kia trả lời như thế nào, anh ta vừa nghe xong đã cúp máy ngay tức khắc.

“Cậu Minh Vũ, máy bay trực thăng đã bị đội tuần tra chặn lại rồi. Bây giờ chúng đang chạy về biên giới Tây Bắc của Hoa Châu!”

Long Tam trầm giọng lên tiếng.

Anh cau mày, vội vàng đáp: “Mau đuổi theo!”

Long Tam gật đầu, đạp mạnh chân ga!

Trong mắt Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ kinh hãi.

Cô ta là người đầu tiên phát hiện ra vụ đánh nhau.

Thế nhưng… tại sao đội tuần tra lại hành động nhanh như vậy được.

Một lúc lâu sau, cô ta bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ.

Trương Minh Vũ thì còn hiểu được.

Nhưng Long Tam và Long Thất… trông không giống người bình thường chút nào!

Vẻ mặt anh trở nên sốt ruột!

Anh biết chắc chắn có người đang giúp mình nhưng lại không thể đoán ra được đối phương là ai.

Giờ đây anh cũng không còn hơi đâu nghĩ đến chuyện này, cứu người mới là điều quan trọng nhất.

Chẳng bao lâu sau, anh đã phát hiện có mấy chiếc xe cảnh sát đang bám theo mình.

Phù!

Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố gắng điều chỉnh lại tinh thần.

Nóng vội không giải quyết được vấn đề!

Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Anh biết được tin gì thì nói cho tôi biết, thế thì tôi mới giúp được”.

Sau một hồi im lặng, Trương Minh Vũ mới bình thản đáp: “Đám người này thuộc một tổ chức tên là Thần Ẩn. Tôi cũng không biết tại sao bọn chúng lại nhằm vào chúng tôi. Đây cũng không phải là lần đầu tiên”.

“Thần Ẩn?”

Nghe anh nói xong, cô ta trợn tròn mắt há mồm.

Thấy phản ứng của cô ta như vậy, anh không khỏi ngạc nhiên.

Tần Minh Nguyệt biết tổ chức này sao?

Cô ta khẽ lẩm bẩm: “Khó trách”.

Vẻ mặt của anh tràn đầy kinh ngạc.

Tần Minh Nguyệt này không phải người đơn giản.

Cô ta lại nói tiếp: “Muốn cứu người không dễ đâu. Hôm nay chúng tôi vừa nhận được tin báo, vừa mới có hàng loạt người không rõ lai lịch đi vào địa phận Hoa Châu”.

“Chắc chắn bọn chúng rất đông”.

Anh gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Chỉ tính những người có mặt trên sân thượng đã rất khó đối phó rồi!

Đường sá xa xôi, từng giây từng phút trôi qua.

Không biết qua bao lâu sau, mấy người họ tiến vào một vùng núi rừng rậm rạp.

Thế nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng người nào!

Tần Minh Nguyệt cau mày hỏi: “Có chắc phương hướng này đúng không?”

Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Chắc chắn”.

Anh có niềm tin tuyệt đối với Long Tam.

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt xẹt qua một tia sáng như có điều suy tư.

Long Tam trầm giọng nói: “Sắp tới biên giới rồi, chắc là trực thăng của bọn họ cũng sắp cạn dầu. Chắc chắn họ sẽ tìm cách bỏ chạy”.

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.

Anh biết đây là cơ hội duy nhất!

Bọn họ điên cuồng đuổi theo suốt cả đoạn đường, xe cảnh sát phía sau đã bị bỏ xa.

Nếu không nhờ Tần Minh Nguyệt có định vị, chắc là cảnh sát sẽ không tìm thấy đường.

Thoáng chốc, Long Tam lại nhìn vào điện thoại rồi nghiêm giọng nói: “Sắp đến rồi, bọn họ ở ngay đằng trước”.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ mờ mịt.

Sao anh ta biết được?

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, bắt đầu ổn định lại cảm xúc của mình.

Sắp tới vẫn còn một cuộc chiến ác liệt nữa.

Thế nhưng anh cũng hiểu được, phần thắng trong cuộc chiến này là rất nhỏ.

Đối phương có quá nhiều người!

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt.

Nghĩ tới nguy hiểm mà Lâm Kiều Hân có thể sẽ gặp phải, anh không kìm được nỗi lo lắng trong lòng.

Rốt cuộc bọn họ bắt Lâm Kiều Hân để làm gì?

Nhà họ Triệu là vì muốn giúp Âu Dương Triết tiêu diệt nhà họ Lâm.

Nhà họ Dịch là để đòi lại mối kinh doanh.

Thế nhưng đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu được mục đích của Thần Ẩn là gì.

Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes chậm rãi đỗ lại.

Bốn người vội vàng nhảy xuống xe.

Tần Minh Nguyệt tức tốc lôi súng ra cầm trên tay, vẻ mặt cảnh giác!

Long Tam lạnh giọng báo cáo: “Bọn họ đang ở ngay phía trước, bây giờ chắc là đang đợi xe tiếp ứng. Thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu!”

Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, rảo bước tiến lên phía trước!

Nơi đây chỉ toàn là rừng núi, ở giữa có một con đường xuyên qua.

Hai bên đường đều là dốc núi cheo leo, rừng cây rậm rạp!

Anh nhanh chóng nhìn thấy máy bay trực thăng hạ cánh trên một mảnh đất trống giữa rừng cây!

Anh lại bước thêm vài bước, chạy vọt tới một bên sườn núi!

Bây giờ anh mới giật mình phát hiện ở giữa con đường có một đám người mặc đồ đen!

Cô gái tóc ngắn và hai người đàn ông mặc áo đen kia bị đám người vây quanh.

Lâm Kiều Hân cũng có mặt ở trong đó!

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, trong lòng càng thêm lo lắng!

Nhưng mà xe cảnh sát vẫn chưa đuổi tới kịp, bốn người họ không đủ sức đấu lại!

Trong lúc anh còn đang mải mê suy nghĩ thì bất thình lình có mấy chiếc xe tải cỡ lớn từ phía xa lao tới!

Tình hình này…

Trương Minh Vũ lập tức quýnh lên!

Rõ ràng đây chính là quân chi viện cho đám người của Thần Ẩn!

Thoắt cái, xe tải đã đỗ lại vững vàng cách mấy người áo đen không xa!

Cô gái tóc ngắn lên tiếng dò hỏi: “Đại ca, đi thôi chứ?”

Gã đàn ông mặc áo đen cầm đầu gật đầu ra lệnh: “Lên xe!”

Thấy thế, Trương Minh Vũ sốt sắng định đứng dậy.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng súng nổ chói tai bỗng nhiên vang lên: “Đoàng!”

Anh không khỏi giật mình kinh hãi!

Không ngờ Tần Minh Nguyệt lại… nổ súng!

Cô ta đang đấu với ai?

Nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã trông thấy một ngọn lửa ngùn ngụt bốc thẳng lên trời cao!

“Ầm!”

Tiếng nổi oanh tạc vang lên!

Trương Minh Vũ quay sang, hãi hùng phát hiện xe tải đang bắt đầu bốc cháy!

Bắn chuẩn thật đấy!

Xa như vậy mà vẫn bắn trúng miệng bình xăng được!

Anh ngạc nhiên nhìn Tần Minh Nguyệt một cái, trong mắt hiện lên vẻ biết ơn!

Nhờ vậy mà đám người kia cũng không đi được nữa!

Một chiếc xe tải nổ tung rồi lan sang hai chiếc còn lại!

Mấy người mặc áo đen cuống cuồng lùi lại về phía sau, vẻ mặt nghi hoặc!

Hai người đàn ông cầm đầu và cô gái tóc ngắn lập tức nhìn sang dốc núi bên này!

Trương Minh Vũ sợ hãi vội vàng ngồi sụp xuống!

Ánh mắt cô gái tóc ngắn tràn đầy lạnh lẽo. Cô ta lạnh giọng quát: “Xông lên! Đánh nhanh thắng nhanh!”

Cả đám người mặc áo đen đồng loạt vọt tới!

Anh cau mày, lo lắng hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”

Long Tam trầm giọng đáp: “Để hai chúng tôi đối phó cho, cậu nghĩ cách cứu người đi!”

Anh trịnh trọng gật đầu.

Quả thực anh đánh không lại bọn chúng!

Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất dứt khoát đứng bật dậy xông thẳng ra ngoài!

Sải bước lao vào trong đám người!

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng tối sầm!

Trương Minh Vũ nghiêm giọng nói: “Phiền cô chú ý tới bọn chúng, đừng để chúng lái xe bỏ chạy!”

Nói xong, anh vội vàng chạy ra dốc núi đằng sau phi xuống!

Chẳng mấy chốc anh đã vọt tới chỗ gần Lâm Kiều Hân nhất!

Giây tiếp theo, tiếng kêu gào của cô bỗng vang lên: “Á!”

Trái tim của Trương Minh Vũ lập tức siết chặt!

Chương 308: Đám người thần bí

Trương Minh Vũ vội bước thêm hai bước chạy tới nghe ngóng, giật mình phát hiện hai gã đàn ông mặc áo đen đã trói Lâm Kiều Hân lại định bỏ chạy!

Chuyện này…

Anh lập tức trở nên căng thẳng!

Long Tam và Long Thất vẫn đang vật lộn chiến đấu, tuy rằng chiếm ưu thế nhưng đối phương có quá nhiều người!

Không thể lập tức dứt ra ngay được!

Trương Minh Vũ cảm thấy vô cùng do dự!

Nếu cứ xông ra như thế này, chắc chắn anh sẽ không đánh lại được hai người kia!

Nhưng còn Lâm Kiều Hân…

Anh nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm lao ra!

“Đứng lại!”

Anh lớn tiếng gào thét!

Hai người kia dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy vui mừng!

Thế nhưng ánh mắt ấy nhanh chóng trở nên ảm đạm, thay vào đó là sự lo lắng tột cùng!

Cô biết anh không phải là đối thủ của bọn họ!

“Ranh con, mày còn dám vác mặt tới đây à?”, một tiếng quát tháo chói tai vang lên!

Ngay sau đó, cô gái tóc ngắn liền xuất hiện ngay trước mặt anh!

Anh cắn chặt răng, kiên quyết xông lên!

Thế nhưng hai gã đàn ông kia đã dẫn người chạy đi mất rồi!

Anh phải đấu với cô gái tóc ngắn, không thể đuổi theo được!

Tiếp đó, cô ta tung đấm tấn công anh!

Trương Minh Vũ còn chưa kịp tránh né thì bất chợt có một bóng người xuất hiện ngay trước mặt!

Tần Minh Nguyệt?

Anh sững sờ nhìn cô ta!

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh như băng của cô ta vang lên: “Giao cô ta cho tôi, anh đi cứu người đi!”

Thoáng chốc, Tần Minh Nguyệt và cô gái tóc ngắn đã lao vào đấm đá!

Anh trầm giọng nhắc nhở: “Cô hãy cẩn thận!”

Dứt lời, anh vội vàng chạy đi!

Thế nhưng trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng!

Bởi vì Tần Minh Nguyệt không hề thua kém cô gái tóc ngắn kia một chút nào!

Hai gã đàn ông còn lại đã kéo Lâm Kiều Hân tới chỗ dốc núi!

Trương Minh Vũ vội vàng cắn răng đuổi theo!

Khoé mắt Lâm Kiều Hân nhoè đi!

Gã đại ca cầm đầu lạnh lùng cất giọng nói: “Đi giải quyết cậu ta đi!”

“Vâng!”

Tên còn lại cung kính đáp!

Ngay sau đó, gã ta thả Lâm Kiều Hân ra, quay lưng lại lẳng lặng chờ đợi!

Trương Minh Vũ lao như bay tới, giơ chân đạp thân mạnh!

Đối phương dễ dàng tránh thoát!

Nhanh chóng tung nắm đấm!

Tốc độ cực nhanh!

Con ngươi của Trương minh Vũ bỗng co lại. Tên này còn lợi hại hơn cả cô gái tóc ngắn kia!

Anh không thể khinh địch, lao vào đánh đấm túi bụi!

Còn tên đại ca vẫn tiếp tục kéo Lâm Kiều Hân tiến về phía trước!

Anh hít một hơi thật sâu, lòng nóng như lửa đốt!

Cho dù có dốc hết sức lực nhưng anh vẫn chẳng thể làm gì được kẻ thù!

Lâm Kiều Hân cảm thấy tuyệt vọng.

Anh cũng vậy.

Trong mắt Long Tam và Long Thất cũng hiện lên vẻ lo lắng!

Thế nhưng… chẳng ai có thể giúp được!

Đúng lúc này, anh bất chợt phát hiện bên trong rừng cây quanh đó lấp ló từng bóng đen di chuyển!

Vẫn còn người khác sao?

Anh tức thì trợn tròn hai mắt!

Tuy nhiên, Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ gì nhiều đã thấy đám người kia xông ra khỏi rừng cây, chạy một mạch tới chỗ Long Tam và Long Thất!

Xong đời thật rồi.

Lòng anh nguội lạnh như tro tàn.

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, cũng vô cùng lo lắng.

Tiếp đó, tất cả mọi người đều dừng hết động tác, mặt mày ngơ ngác nhìn đám người thần bí vừa mới xuất hiện.

Trương Minh Vũ quan sát thật kỹ, nhìn ra được cách ăn mặc của đám người này không giống với người của Thần Ẩn!

Mặc dù đều là đồ đen nhưng trước ngực của bọn họ có treo một huy hiệu màu bạc.

Trên đó viết một chữ “quân”!

Đây là…

Anh lập tức cau mày.

Chỉ một lát sau, đám người mới xuất hiện kia đã nhào vào cuộc chiến.

Bọn họ đánh với người của Thần Ẩn!

Chuyện này…

Khi được chứng kiến cảnh tượng này, Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy mờ mịt, hai mắt trợn tròn.

Đây là… chuyện quái quỷ gì vậy?

Tần Minh Nguyệt cũng bị làm cho choáng váng.

Chỉ có mỗi Long Tam và Long Thất lại điên cuồng cười lớn, đòn tấn công càng thêm sắc bén!

Gã đàn em trợn mắt há hốc mồm, thì thào nói: “Chuyện này…”

Gã ta chưa kịp nghĩ gì nhiều thì trong rừng cây lại xuất hiện thêm một nhóm người nữa. Bọn họ nhắm thẳng tới chỗ gã ta!

Thấy thế, Trương Minh Vũ đờ cả người ra.

Thoáng chốc, gã ta đã bị người người bao vây, tay chân luống cuống, ốc còn không mang nổi mình ốc!

Trương Minh Vũ đứng sững người nhìn cảnh tượng trước mắt!

“Á!”

Đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết vang lên!

Đây là giọng con gái!

Anh hoảng hồn, thầm nghĩ chẳng lẽ Tần Minh Nguyệt không đánh nổi nữa rồi sao?

Nhưng khi quay đầu lại xem, anh mới kinh ngạc phát hiện cô gái tóc ngắn đã bị đánh ngã lăn ra đất, đau đớn giãy giụa!

Tần Minh Nguyệt lợi hại vậy sao?

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt sải bước về phía trước!

Trong tay cô gái tóc ngắn chợt xuất hiện một hạt ngọc màu đen. Cô ta dùng sức ném ra!

Anh vội vàng gào lên nhắc nhở: “Cẩn thận!”

Tần Minh Nguyệt cũng nâng cao cảnh giác!

Rầm!

Tiếng nổ ầm vang lên, khói bay mù mịt!

Chờ tới khi làn khói dày đặc tản ra thì cô gái tóc ngắn đã biến mất không còn bóng dáng!

“Á!”

Lại có tiếng hét thảm vang vọng!

Anh giật mình quay lại, trông thấy gã đàn em đã bị đám người mới xuất hiện đánh ngã ra đất rồi trói lại!

Sau đó bọn họ lại tức tốc chạy biến vào trong rừng!

Ơ…

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn theo.

Thế là đi rồi sao?

Trận chiến bên phía Long Tam cũng sắp kết thúc!

Người của Thần Ẩn bị đánh tan tác, chật vật bỏ chạy!

Cuối cùng anh cũng có thể thở phào một hơi.

Không cần biết đối phương là ai, chỉ cần giúp mình là tốt rồi!

Tần Minh Nguyệt nhìn thoáng qua những người kia rồi lại nhìn sang anh với ánh mắt phức tạp, vẻ mặt tràn ngập sự hiếu kỳ!

Phải rồi, còn Lâm Kiều Hân!

Anh giật mình bừng tỉnh, cuống cuồng ngẩng đầu lên tìm kiếm.

Bấy giờ anh mới bàng hoàng phát hiện gã cầm đầu đã kéo theo cô chạy được mấy trăm mét rồi!

“Đuổi theo!”

Anh trầm giọng quát rồi lao như bay về phía bọn họ.

Tần Minh Nguyệt theo sát phía sau!

Bên phía Long Tam cũng chấm dứt chiến đấu!

Đám người thần bí kia nhanh chóng bỏ đi như nước thuỷ triều rút xuống, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong rừng cây!

Long Tam và Long Thất cũng vội vàng chạy về phía anh!

Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, cơ thể điên cuồng giãy giụa!

Mặc dù không thể thoát ra ngoài nhưng dù sao cũng vẫn kéo chậm tốc độ của gã cầm đầu!

Trương Minh Vũ dồn hết sức bình sinh để đuổi theo!

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị rút ngắn, Long Tam và Long Thất cũng đã đuổi kịp tới nơi!

Bốn người họ bừng bừng khí thế!

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân ánh lên vẻ chờ mong!

Nhưng đúng lúc này, gã cầm đầu đột nhiên dừng bước, quay ngoắt ra sau!

“Đứng lại! Các người còn tới gần, tôi sẽ giết chết cô ta!”, gã ta lạnh giọng quát!

Nói rồi gã ta dùng sức bóp chặt cổ của cô!

Trương Minh Vũ lập tức hoảng hồn!

Vội vàng dừng chân, hai tay giang rộng!

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng lên tiếng: “Tôi là người của đội tuần tra, mau thả người ra!”

“Ha ha ha!”

Gã cầm đầu cười phá lên, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường: “Quả thực các người khiến tôi rất ngạc nhiên”.

“Nhưng rất đáng tiếc, cho dù thế nào các người cũng không cứu được cô ta đâu!”

Anh nhíu chặt chân mày.

Bỗng có một trận gió lốc quét tới!

Mọi người giật nảy mình ngẩng đầu lên mới phát hiện một chiếc máy bay trực thăng đang dần hạ cánh!

Còn có chuẩn bị từ trước!

Trái tim anh chợt siết chặt. Anh vô thức định lao ra!

“Hửm?”

Ánh mắt gã cầm đầu trở nên lạnh lẽo, bàn tay gã ta dùng sức bóp chặt!

Lâm Kiều Hân hít thở khó khăn!

Trên gương mặt xinh đẹp chỉ hiện lên sự đau đớn!

Trương Minh Vũ cuống cuồng dừng lại động tác, lo lắng hét lên: “Tôi không động đậy nữa!”

Gã cầm đầu cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tiếc là hôm nay không thể lấy mạng mày. Có lẽ đối tác của tao sẽ thất vọng lắm đây”.

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, đương nhiên đoán ra được gã ta đang nói tới Triệu Khoát!

Thế nhưng giờ đây anh không còn tâm trạng nghĩ tới chuyện này nữa.

Anh nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Lâm Kiều Hân.

Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy áy náy…

Trông thấy cô như vậy, anh cực kỳ đau lòng!

Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng cầu xin: “Trương Minh Vũ, anh ra tay đi. Tôi thà chết cũng không muốn bị bọn họ bắt đi!”

Dứt lời, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má cô!

Lúc này, tinh thần của cô đã hoàn toàn sụp đổ!

Nghe thấy lời này của cô, trái tim anh đau nhói!

Chương 309: Người đẹp thần bí!

Gã cầm đầu điên cuồng cười lớn: “Ha ha ha!”

“Đang ở trong tay tôi mà cô muốn chết là chết được à? Cô bảo hắn ta ra tay sao? Cô nghĩ… hắn ta nỡ làm vậy không?”

Trương Minh Vũ nắm chặt hai tay!

Long Tam và Long Thất cũng bắt đầu cảnh giác.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân ngấn lệ. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía anh.

Trong lòng cô hiện giờ chỉ còn lại sự hối hận tột cùng!

Đến khi thực sự phải đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, cô mới biết được thì ra anh….

Nước mắt của cô rơi lã chã.

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác kích động đang dâng trào trong lòng.

Thế nhưng anh… thực sự không thể làm gì được!

Máy bay trực thăng ngày càng đến gần!

Chỉ còn cách bọn họ vài trăm mét nữa!

Nếu thực sự hạ cánh xuống…

Lâm Kiều Hân dần ổn định lại cảm xúc, lòng nguội lạnh như tro tàn.

Anh sốt ruột tới mức cả người run lên. Thế nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi sự tuyệt vọng này!

Gã cầm đầu nhìn anh bằng ánh mắt trào phúng, ngạo nghễ cất giọng nói: “Ranh con, phải trơ mắt đứng nhìn vợ mình bị người ta bắt đi có cảm giác gì hả?”

“Có muốn biết sau khi dẫn vợ mày đi… bọn tao sẽ làm gì cô ta không?”

Dứt lời, gã ta hất hàm nhìn anh, vẻ mặt đầy khiêu khích!

Thực ra gã ta đang cố tình dùng lời nói để câu giờ.

Chưa leo lên được trực thăng thì chưa thể chắc chắn được điều gì!

Ầm!

Trong đầu anh như có thứ gì đó nổ tung! Lửa giận trong lòng trào dâng mãnh liệt!

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay!

Đúng lúc này, trực thăng chỉ còn cách họ hơn trăm mét nữa, đang chậm rãi hạ cánh!

Vẻ mặt Tần Minh Nguyệt tràn đầy sốt ruột.

Súng của cô ta cũng chẳng làm gì được máy bay trực thăng!

Hơn nữa Lâm Kiều Hân vẫn đang nằm trong tay gã cầm đầu, cô ta không dám nổ súng!

Chỉ trong nháy mắt, trực thăng đã đáp xuống vùng đất trống giữa rừng cây.

Gã cầm đầu nhếch mép nở nụ cười, khiêu khích nói: “Xin lỗi nhé, tao phải đi rồi”.

Nói xong, gã ta tóm lấy Lâm Kiều Hân chậm chạp lùi về phía sau!

Trương Minh Vũ tiến lên một bước, giận dữ thét gào: “Đổi cô ấy thành tôi có được không?”

Trừ cách này ra, anh thực sự không thể nghĩ ra được cách nào khác!

Hai mắt Lâm Kiều Hân ánh lên, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp!

Gã cầm đầu chỉ cười lạnh đáp: “Xin lỗi, người tao cần không phải mày”.

Câu nói này lại khiến Lâm Kiều Hân khiếp sợ thêm lần nữa!

Đến tận lúc này, cô mới có thể xác định người của Thần Ẩn tới là vì mình chứ không phải vì Trương Minh Vũ!

Một lúc lâu sau, cô khẽ nở nụ cười.

Thế nhưng nét mặt lại trở nên kiên định.

Anh căng thẳng hít sâu một hơi, lòng dần chìm vào tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, trực thăng đã hoàn toàn hạ cánh.

Gã cầm đầu kéo theo cô dần tiến lại gần!

Tất cả mọi người đều mất hết hi vọng!

Lâm Kiều Hân mỉm cười bi thương, dịu dàng lên tiếng: “Trương Minh Vũ, kiếp sau tôi sẽ đền bù cho anh”.

Tiếc thay giọng nói của cô lại bị tiếng cánh quạt vù vù che lấp mất.

Gió lớn nổi lên bốn phía, quần áo của mọi người đều bay phần phật.

Anh nắm chặt tay lại, nghiến răng ken két!

Trái tim cũng hoàn toàn suy sụp!

“A!”

Anh giận dữ gào thét một tiếng, trước mắt mờ dần đi!

Đối với anh mà nói, cảm giác này giống như tra tấn!

Gã cầm đầu bật cười nói: “Ranh con đừng lo. Sẽ đến lượt mày nhanh thôi”.

“Bọn tao hưởng thụ vợ mày trước đã!”

Trong ánh mắt của gã ta tràn đầy miệt thị!

Vẻ kiên quyết trên mặt Lâm Kiều Hân càng thêm mãnh liệt!

Không được!

Anh cắn chặt răng, sắc mặt sa sầm!

Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng nổ trầm đục bỗng nhiên vang lên: “Uỳnh!”

Toàn bộ rừng cây đều rung chuyển.

Tất cả mọi người đồng loạt khiếp sợ.

Bọn họ quay đầu nhìn sang thì thấy có một luồng sáng đang bắn thẳng tới chỗ chiếc máy bay trực thăng!

Đây là…

Trương Minh Vũ bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.

Ai cũng nhìn tới mức ngơ người.

Trợn mắt há hốc mồm nhìn theo luồng sáng kia!

Đó… là thứ gì?

Khoé mắt gã cầm đầu điên cuồng giật giật. Gã ta có một dự cảm chẳng lành!

Cả Long Tam và Long Thất đều trợn tròn mắt!

Ngay sau đó, lửa cháy ngợp trời!

Ầm!

Tiếng nổ ầm chói tai vang lên!

Một cột khói hình nấm xuất hiện ngay vị trí chiếc trực thăng!

Gió thổi cuồn cuộn lập tức biến mất!

Hự!

Mọi người đều hoảng sợ hít một hơi khí lạnh!

Bị cảnh tượng này doạ cho sợ ngây người!

Chuyện này là…

Ai cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng đã nổ tung thành tro bụi!

Gã cầm đầu đứng chết lặng tại chỗ!

Sao… sao có thể như vậy được?

Gã ta gian nan há hốc mồm, cả người bắt đầu run bần bật!

Trong mắt Lâm Kiều Hân lại dậy sóng, một tia hy vọng dần hiện ra!

Mãi lâu sau, đám người mới dần lấy lại tinh thần!

Khoé miệng Trương Minh Vũ nhếch lên nở nụ cười!

Là ai đang âm thầm giúp đỡ anh?

Anh vội vàng đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn chẳng phát hiện ra bóng dáng nào!

Là đám người mặc đồ đen vừa nãy sao?

Long Tam và Long Thất quay sang nhìn nhau rồi cùng mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Còn Tần Minh Nguyệt thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gã cầm đầu nghiến răng nghiến lợi gào ầm lên: “Là ai gây ra! Mau ra mặt đi!”

Thế nhưng gã ta nói xong vẫn không có một lời đáp lại!

Ừng ực!

Gã ta gian nan nuốt một ngụm nước bọt, vô thức cảm thấy sợ hãi!

Trương Minh Vũ cất bước định lao tới!

Gã ta cả giận hét lớn: “Không được động đậy! Mày còn dám động đậy tao sẽ giết cô ta!”

Dứt lời, gã ta lại dồn sức vào bàn tay, bóp chặt cần cổ của Lâm Kiều Hân!

Anh nhíu mày, lập tức dừng chân theo bản năng!

“Làm sao bây giờ?”, anh nhỏ giọng hỏi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng!

Nhưng mà cả Long Tam và Long Thất đều không thèm trả lời anh. Hai người chỉ đứng đó nở nụ cười bất lực.

Bọn họ ung dung khoanh tay trước ngực làm người đứng ngoài cuộc, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì tới họ.

Anh cau mày, lại càng thấy nghi hoặc.

Tần Minh Nguyệt cũng sững sờ.

Anh lại cất giọng hỏi: “Sao các anh không nói gì?”

Long Tam cười đáp: “Yên tâm, cô Lâm sẽ không sao đâu”.

Hả?

Anh cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt cũng càng thêm mờ mịt.

Gã cầm đầu lợi hại như vậy, còn ai có thể nhanh tay hơn gã ta nữa?

Gã ta giận dữ hét: “Lùi lại! Chúng mày lùi lại ngay cho tao! Nếu không tao sẽ giết người!”

Gã ta thực sự hoảng rồi!

Trương Minh Vũ lại càng nhíu chặt chân mày.

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lâm Kiều Hân, cuối cùng anh vẫn bị mềm lòng.

Chỉ có thể lặng lẽ lùi về sau!

Anh chưa đi được mấy bước đã va phải Long Tam đang đứng ngay sau lưng.

Khiến anh giật nảy mình.

Anh quay ngoắt đầu lại, bàng hoàng phát hiện cả Long Tam và Long Thất đều không hề có ý định động đậy.

Đang làm gì vậy hả?

Anh ngớ người!

Gã cầm đầu lại gầm lên: “Không chịu lùi lại hả? Thế chúng mày cứ chờ nhặt xác cho cô ta đi!”

Dứt lời, vẻ mặt của gã ta trở nên điên cuồng!

Thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi hoảng loạn!

Đúng vào lúc này, một giọng nói êm tai bất chợt vang lên: “Anh nghĩ giết cô ấy xong thì có thể an toàn thoát ra được sao?”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi!

Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt cũng trở nên mờ mịt!

Cô ta ngẩng đầu nhìn sang thì bắt gặp một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi rừng cây!

Trương Minh Vũ sửng sốt!

Gương mặt trái xoan, buộc tóc đuôi ngựa!

Ngũ quan tinh xảo!

Đôi mắt mê người, cánh mũi nhỏ xinh, gương mặt trắng nõn nà không chút son phấn!

Dáng người cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp!

Đối phương mặc một chiếc quần da màu đen, áo khoác da không cài khoá, để lộ áo quây ngực màu đen và một chiếc eo nhỏ nhắn!

Khoé miệng khẽ cong lên nở nụ cười.

Khí chất tự tin, ung dung ngạo nghễ!

Tuy ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu trong đáy mắt vẫn không nén nổi kích động!

Tay phải đang đỡ ống phóng rốc-két vác trên vai đang bốc khói đen nghi ngút!

Tay trái thong dong nghịch một khẩu súng ngắn!

Lại là một người đẹp tuyệt trần!

Hoàn toàn không hề thua kém Lâm Kiều Hân và Tần Minh Nguyệt!

Trương Minh Vũ ngẩn người.

Đây là ai?

Chương 310: Phát súng doạ người!

Long Tam và Long Thất đều ngừng cười, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính!

Gã cầm đầu và Lâm Kiều Hân thấy vậy đều sững sờ!

Rõ ràng quả pháo vừa rồi là do cô gái này bắn ra!

Một lúc lâu sau, gã ta mới kịp phản ứng lại, nheo mắt nhìn chằm chằm đối phương đầy vẻ giận dữ!

Thế nhưng chỉ một ánh nhìn của đối phương đã doạ gã ta hoảng hốt!

Gã ta hít một hơi thật sâu, lạnh giọng quát: “Chúng tôi là người của Thần Ẩn! Cô là ai?”

Uỳnh!

Cô gái kia tiện tay ném ống phóng rốc-két một bên, bình thản đáp: “Dám động tới người của tôi, có là ông trời… cũng không được phép”.

Hự!

Trương Minh Vũ không khỏi hít một hơi khí lạnh!

Quá ngông cuồng!

Thế nhưng cô ấy ngông cuồng như vậy… lại khiến anh thấy sảng khoái!

Ai là người của cô ấy?

Anh liếc nhìn xung quanh cũng không tìm thấy manh mối gì. Chẳng lẽ nhà họ Lâm vẫn còn người bảo vệ âm thầm khác sao?

Gã cầm đầu nghiến răng nghiến lợi quát lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi! Nếu cô dám nhúc nhích tôi sẽ lấy mạng cô ta ngay lập tức!”

Nói rồi gã ta lại bóp chặt cổ Lâm Kiều Hân!

Khiến cô phải chịu đau đớn.

Thế nhưng cô gái vừa mới xuất hiện vẫn ung dung bước tới, khí thế hùng hồn!

“Anh dám giết cô ấy không?”, cô gái lạnh giọng chất vấn.

Gã cầm đầu tức thì hoảng loạn!

“Dù sao cũng đều phải chết! Sao tôi lại không kéo theo một người đi cùng?”

Gã ta trưng ra vẻ mặt hung tàn, nổi điên nói!

Trương Minh Vũ cũng bắt đầu quýnh lên!

Giọng nữ thánh thót kia lại vang lên: “Nghĩ thì hay lắm, nhưng anh không có cơ hội đó đâu”.

“Nói chuyện với anh thật tốn nước bọt”.

Dứt lời, cô ấy chợt dừng bước.

Vị trí hiện giờ của cô ấy vẫn còn cách xa gã cầm đầu hơn năm mươi mét!

Giây phút cô ấy ngừng lại, trái tim của gã cầm đầu cũng run lên!

Không biết tại sao từ đáy lòng gã ta dâng lên một cảm giác khiếp sợ tột độ!

“Chết đi!”

Gã ta gào lên một tiếng, đột nhiên dồn sức vào bàn tay!

“Đừng mà!”

Trương Minh Vũ hốt hoảng hét ầm lên!

Nhưng mà giờ đây có xông tới cũng không kịp nữa rồi!

Tần Minh Nguyệt nắm chặt khẩu súng trong tay nhưng lại không có cơ hội nổ súng!

Lâm Kiều Hân đã che kín người của gã cầm đầu!

Trong mắt cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng tột cùng.

Đúng lúc đó, một tiếng súng nổ chói tai đột nhiên vang lên: “Đoàng!”

Anh lập tức trợn tròn hai mắt!

Anh trông thấy bàn chân gã cầm đầu toé máu!

Chuyện này…

Trương Minh Vũ choáng váng.

Gã ta bị đau, cả người hơi run lên!

Cũng chính vào giờ phút này!

Đầu của gã ta lộ ra ngoài, mặc dù chỉ là một phần rất nhỏ!

“Đoàng!”

Tiếng súng vang dội lại nổ lên!

Viên đạn sượt qua đầu Lâm Kiều Hân!

Tiếng kêu gào đau đớn của gã cầm đầu bất chợt im bặt! Trên trán gã xuất hiện một lỗ máu!

Toàn bộ rừng cây đều lặng ngắt như tờ!

Vài sợi tóc dài bay bổng giữa không trung…

Lâm Kiều Hân nhắm chặt mắt lại, cả người không ngừng run lẩy bẩy!

Gã cầm đầu cứng đờ người, hai mắt trợn trừng. Trong mắt tràn ngập vẻ… không cam tâm!

Giây tiếp theo, bàn tay đang bóp cổ cô của gã ta khẽ buông lỏng, cơ thể ngã thẳng tắp ra sau!

Uỳnh!

Tiếng chạm đất trầm đục vang lên!

Lâm Kiều Hân lại bị doạ sợ run rẩy một phen.

Ánh mắt Long Tam và Long Thất đều loé lên vẻ cuồng nhiệt!

Trương Minh Vũ vẫn đứng ngây ra đó.

Tần Minh Nguyệt cũng kinh hãi không nói nên lời!

Năng lực bắn súng này… quá khủng bố!

Cô ta quay ngoắt sang nhìn cô gái kia, thấy vẻ mặt đối phương lạnh như băng, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chẳng hề liên quan tới cô ấy!

Ừng ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

Ngay sau đó, cô gái kia lập tức nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt sáng rực!

Anh liền rùng mình một cái.

Trong lòng chợt xuất hiện một nỗi sợ không tên!

Rốt cuộc… cô ấy là ai?

Thế nhưng anh cũng chẳng có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều mà tức tốc lao vọt lên!

“Cô có sao không?”, anh vội vàng hô lên.

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chậm rãi mở mắt ra.

Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, trong đầu… trăm mối suy nghĩ ngổn ngang!

Tiếp đó, cô nhào vào lòng anh!

Bật khóc nức nở!

Anh cũng rất đau lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô!

Lần đầu tiên trong đời làm như vậy.

Thế nhưng anh không hề suy nghĩ bậy bạ, trái tim chỉ thấy xót xa!

“Khốn nạn!”

Cô gái kia lớn tiếng mắng một câu, chân mày nhướng lên, khoanh tay đứng đó.

Long Tam và Long Thất thì cung kính đứng ở bên cạnh, bộ dạng hối lỗi như đứa trẻ làm sai chuyện gì.

Chỉ có Tần Minh Nguyệt vẫn chưa hết bàng hoàng.

Chưa thể dứt ra khỏi kỹ thuật bắn súng thần sầu vừa nãy!

Trương Minh Vũ không biết phát súng vừa rồi khủng khiếp tới mức nào, nhưng cô ta biết rõ!

Anh và Lâm Kiều Hân vẫn đang ôm chặt lấy nhau.

Cô gái kia hung hăng trừng mắt lườm một cái rồi cất bước đi tới chỗ Tần Minh Nguyệt.

Cô ta ngẩng đầu lên, hai mắt loé sáng!

Cô gái kia vừa nghịch khẩu súng ngắn trong tay, vừa thản nhiên nói: “Cô bắn cũng không tồi. Nhưng không phải dùng súng như cô vừa làm đâu”.

Tần Minh Nguyệt sửng sốt, không vui đáp: “Đúng là cô bắn súng rất giỏi”.

Cô gái kia nổi lòng hăng hái nheo mắt đánh giá một lượt.

Thế nhưng sau đó cũng chẳng nói gì thêm.

Trương Minh Vũ không hề chú ý tới bọn họ, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, mọi chuyện đều qua cả rồi”.

Lâm Kiều Hân nằm trọn trong lồng ngực anh, nặng nề gật đầu đáp lại.

Lần này, cảm xúc trong cô phức tạp lạ thường!

Cô gái kia bực bội lên tiếng: “Được rồi đấy, sao còn chưa xong nữa? Mau lên xe đi”.

Anh ngơ ngác nhìn sang.

Thầm nhủ không biết… cô gái này là ai.

Lâm Kiều Hân cũng ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt trên mặt.

Bình thường lạnh lùng không ai dám tới gần, thế nhưng đâu ai biết được nội tâm của cô lại cực kỳ mềm yếu.

Trương Minh Vũ nhanh chóng dẫn theo cô quay về.

Vừa ngẩng đầu lên anh đã bắt gặp ánh nhìn tức tối của cô gái kia.

Không biết tại sao anh lại thấy chột dạ.

Anh cứ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình có gì đó giống như… oán giận vậy…

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

Chẳng mấy chốc đã có hai chiếc xe phóng tới.

Đám người chưa kịp ngồi vào xe đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi.

Phía sau có không ít xe cảnh sát đang tức tốc đuổi tới.

Anh buồn bực trừng mắt.

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng loé lên tia lạnh lẽo!

Chuyện kết thúc rồi mới mò tới!

Xe cảnh sát nhanh chóng đỗ lại, mười mấy anh cảnh sát đồng loạt lôi súng ra chĩa thẳng vào người anh!

Thấy thế, Tần Minh Nguyệt giận dữ gào thét: “Thật mất mặt! Còn không mau buông súng xuống?”

Đám cảnh sát giật nảy mình, bấy giờ mới đứng thẳng người dậy.

Đội phó lúng túng lên tiếng: “Đội trưởng Tần, chúng tôi… bị người ta chặn lại…”

Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi quát: “Đi xử lý sạch sẽ đi!”

Đám cảnh sát cung kính đáp lại một tiếng rồi vội vàng chạy vào trong rừng cây.

Bấy giờ cô gái kia mới lạnh lùng cất giọng nói: “Đi thôi”.

Cô ấy vừa dứt lời, Long Tam và Long Thất liền chạy đến chiếc Mercedes màu đen ở đằng xa.

Trương Minh Vũ đang định dẫn theo Lâm Kiều Hân đuổi theo.

Thì cô ấy chợt lên tiếng ngăn lại: “Hai người đi cùng với tôi”.

Hả?

Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn cô ấy.

Chưa kịp phản ứng lại thì Tần Minh Nguyệt đã nói chen vào: “Không được, bọn họ phải đi theo tôi về lấy khẩu cung. Đi về với tôi”.

Ồ?

Trong mắt cô gái kia chợt loé lên tia lạnh lẽo, dứt khoát giương súng ngắm bắn Tần Minh Nguyệt!

Hành động bất chợt này khiến cô ta choáng váng!

Nhịp tim tăng vọt!

Trương Minh Vũ vội vàng khuyên nhủ: “Ấy ấy ấy, làm gì thế? Đều là người mình mà, mau thu súng lại đi…”

Anh vừa nói vừa tươi cười lấy lòng đè súng của cô gái kia xuống.

Mặc dù anh không biết cô ấy là ai nhưng cô ấy đã cứu Lâm Kiều Hân thì chắc chắn là người cùng phe.

Cô gái kia cất súng đi, lạnh nhạt nói: “Hôm nay nó không thể theo cô về được, cô tự nghĩ lý do đối phó đi”.

“Những người này đều có tên trên danh sách truy nã quốc tế cấp một. Coi như cô lời to”.

Dứt lời, cô ấy quay sang mở cửa ghế sau ngồi vào trong.

Lâm Kiều Hân đang định ngồi vào theo.

Lại nghe thấy giọng nói thanh thuý của cô ấy vang lên bên tai: “Để nó ngồi vào trước”.

Hả?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom