• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (1 Viewer)

  • Chương 291-295

Chương 291: Nên sinh một đứa

Trương Minh Vũ thấy vậy, mắt đã trố lên, miệng há hốc.

Sao giờ đến cả đề tài này cũng bị lôi ra rồi?

Lâm Kiều Hân cúi đầu, lòng càng bối rối không thôi.

Bao nhiêu năm qua... Hai người chỉ mới chạm tay đã là cực hạn...

Nói gì đến chuyện sinh con...

Lúc này, nỗi áy náy trong lòng Lâm Kiều Hân càng thêm sâu sắc.

Điều đó... chẳng phải là điều hiển nhiên sao?

Vì sao...

Lâm Kiều Hân không thể đáp nổi một lời.

Trương Minh Vũ muốn hỗ trợ nhưng cũng không biết nên nói đỡ ra sao.

Giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Thôi được rồi, lần đầu gặp nhau, hỏi nhiều như vậy làm gì hả".

Chỉ một câu đã khiến Lâm Kiều Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Hâm Điềm lại tiếp tục: "Nhưng mà Kiều Hân này, chuyện đó thật ra em cũng nên để tâm chút nhé, em trai bọn chị đã phải ở rể nhà em thì không thể chịu ấm ức ở nhà họ Lâm em thêm nữa".

"Đã kết hôn mấy năm rồi, cũng nên sinh một đứa, em nói có đúng không?"

Lâm Kiều Hân lẳng lặng gật đầu: "Vâng... cũng nên..."

Nhưng những lời này, cô không cách nào nói nốt được.

Trương Minh Vũ đã hiểu ra.

Ba người chị của anh hẳn đã ngầm thỏa thuận với nhau, một người vào vai người tốt, hai người kia vào vai người xấu...

Haiz.

Lâm Kiều Hân thật đáng thương...

Nhưng dĩ nhiên Trương Minh Vũ cũng hiểu, ba người chị làm thế đều là vì anh.

Đồ ăn mau chóng được đưa tới.

Rốt cuộc Trương Minh Vũ cũng tìm được đề tài để nói: "Được rồi, mọi người mau ăn thôi, đói muốn chết rồi đây".

Nói đoạn, anh nhanh nhẹn nhấc đũa bắt đầu ăn.

Lấy đồ ăn lấp miệng để dừng câu chuyện.

Bốn cô gái cũng đều cầm đũa lên.

Nhưng Trương Minh Vũ chưa ăn được mấy miếng, một đôi đũa bỗng duỗi tới.

Đôi đũa còn kẹp theo một miếng thịt...

Liễu Thanh Duyệt đau lòng nói: "Em trai thối, ăn nhiều chút đi, em gầy đi nhiều quá".

Người nói chỉ vô tâm nhưng người nghe lại để ý.

Không biết vì sao, Lâm Kiều Hân lại chột dạ.

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Vâng... Để em ăn".

Nói xong, anh liền chìa bát nhận, sau đó ngấu nghiến ăn.

Giây lát sau, lại một đôi đũa duỗi tới.

Tô Mang thương xót nói: "Em trai thối này, mau bồi bổ thêm nào, mấy năm nay không biết em phải chịu thiệt thòi ra sao mà gầy ốm đi nhiều như vậy".

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ liên hồi.

Hai người chị này cố tình nói cho Lâm Kiều Hân nghe đây mà...

Haiz.

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài một tiếng, ngoài mặt vẫn cười ha hả nhận lấy.

Nhưng ăn mấy miếng, Trương Minh Vũ chợt phát hiện, bên cạnh hình như không hề có động tĩnh gì.

Chuyện gì thế?

Anh ngẩng lên nhìn, thấy Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đã buông đũa, lẳng lặng nhìn về phía Lâm Kiều Hân.

Hạ Hâm Điềm cũng hơi mỉm cười, chăm chú nhìn.

Chuyện gì...

Trương Minh Vũ thực sự không biết nên nói sao nữa.

Lâm Kiều Hân cũng ngây người.

Cô ngẩng đầu, chạm ngay phải ánh mắt của ba người chị chồng, lại một lần nữa xấu hổ bối rối ra mặt.

Hồi lâu sau, cô mới thò đũa gắp một đũa rau cần tây, lí nhí nói: "À ừm... Trương Minh Vũ, anh... anh thích ăn cái này... thì ăn nhiều chút nhé".

Nói đoạn, cô bỏ cần tây vào bát Trương Minh Vũ, sau đó thu đũa về nhanh như chớp.

Dáng vẻ lúng túng ấy trông cực kì đáng yêu.

Lâm Kiều Hân đang rất chột dạ, thấp thỏm như một chú thỏ con bị dọa sợ.

Cô bưng bát, vẻ rụt rè đáng thương...

Trương Minh Vũ nhìn đồ ăn trong bát, hết sức bất đắc dĩ.

Mình thích ăn cần tây từ bao giờ chứ...

Nhưng để phối hợp với Lâm Kiều Hân, anh đành phải gắp đũa cần tay trong bát bỏ vào miệng, sắc mặt vô cùng khốn khổ.

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.

Ba người chị vẫn luôn chú ý tới Lâm Kiều Hân, cho nên không quá để ý Trương Minh Vũ vừa ăn cái gì.

Mọi người tiếp tục dùng cơm.

Bầu không khí trong phòng lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đũa chạm khẽ vào thành bát.

Nhưng không bao lâu sau, Trương Minh Vũ bỗng đặt đũa xuống.

Bốn cô gái đều nghi hoặc nhìn sang.

Sắc mặt Trương Minh Vũ hết sức căng thẳng, anh nôn nóng nói: "Mọi người cứ ăn đi, em vào nhà vệ sinh một lát".

Nói xong, anh vội đứng phắt dậy, xông ra ngoài.

Nhưng mới đi đến cửa phòng, anh đã không nhịn nổi nữa, vội che miệng ọe một cái.

Trương Minh Vũ có cảm giác dạ dày mình dường như đã sôi lên sùng sục.

Song anh không muốn gây ảnh hưởng tới bữa ăn của bốn người kia, bèn nhanh chóng chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Lâm Kiều Hân nghi hoặc nhìn theo.

Trương Minh Vũ... sao vậy nhỉ?

Tô Mang chau mày, mau chóng quét mắt nhìn bàn ăn một lượt, ánh mắt bỗng nhìn chằm chằm vào một nơi.

"Cô vừa gắp cho Minh Vũ cái gì?", Tô Mang lạnh lẽo hỏi.

Khí thế trên người cô ấy đột nhiên bùng nổ như thể không khống chế được.

Phong thái của kẻ bề trên lập tức tản ra nhanh chóng.

Lâm Kiều Hân hết sức khẩn trương, ngập ngừng đáp: "Cần... cần tây ạ, có chuyện gì ạ?"

"Cái gì?"

Vừa nghe cô nói thế, cả ba người chị lập tức kinh hãi.

Liễu Thanh Duyệt đứng phắt lên, lạnh lẽo nói: "Chung sống bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ cô không biết Minh Vũ dị ứng với cần tây hay sao? Em ấy chỉ ăn một chút là sẽ nôn ngay".

Sắc mặt Tô Mang lúc này đã lạnh như băng.

Hạ Hâm Điềm cũng lo lắng nhìn về phía cửa phòng.

Hả?

Lâm Kiều Hân choáng váng cả người.

Cô chỉ gắp bừa một món...

Anh bị dị ứng?

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng lo lắng khôn nguôi.

Lúc này cô thực sự không có lòng dạ nào để ý đến khí thế của ba người chị chồng nữa.

Cô đã hổ thẹn vô cùng.

Tô Mang hổn hển mấy hơi, ánh mắt lạnh lẽo như băng, khẽ quát một tiếng: "Lâm Kiều Hân, cô thật khiến tôi quá thất vọng".

"Kết hôn bao nhiêu năm mà ngay cả chuyện Minh Vũ dị ứng với thứ gì, cô cũng không biết".

"Cô làm vợ kiểu gì thế hả?"

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, lòng đau như cắt.

Cô thật sự không cách nào phản bác lại.

Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt cũng lóe lên đầy giận dữ.

Bầu không khí trong phòng như cứng lại.

Ngay khi Lâm Kiều Hân đang lo lắng vô vàn, Trương Minh Vũ đã vội vã chạy về.

Thấy bầu không khí trong này cứng ngắc, lòng anh càng thêm bất đắc dĩ.

Anh biết ngay sẽ có chuyện nên mới phải vội quay lại...

"Mọi người sao thế, mau ngồi xuống đi", Trương Minh Vũ cười nói.

Bấy giờ sắc mặt Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt mới khá lên đôi chút, cả hai nhìn về phía Trương Minh Vũ đầy lo lắng.

Hạ Hâm Điềm nôn nóng hỏi: "Em không sao chứ?"

Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn thoáng qua.

Thấy Lâm Kiều Hân gục đầu im lặng, anh rất đau lòng.

Anh vội nhếch miệng cười, đáp ngay: "Không sao, không sao mà, chỉ nôn ra chút là hết chuyện, bao nhiêu năm rồi, em còn tưởng mình đã khá hơn".

Anh nói lời này ngoài mục đích trấn an các chị thì cũng muốn an ủi cả Lâm Kiều Hân nữa

Nhưng sau khi nghe anh nói, Lâm Kiều Hân càng gục đầu sâu hơn, viền mắt đã ươn ướt.

Cô không biết lòng mình đang nghĩ gì, chỉ thấy hổ thẹn vô cùng.

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Được rồi, không sao đâu mà, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi".

Nhưng ba người chị vẫn không hề động đũa.

Lâm Kiều Hân càng không hề động đậy.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng càng thêm bất đắc dĩ.

Nhưng anh cũng không biết nên nói gì bây giờ.

Bầu không khí trong phòng đã đông cứng như thể đóng băng đến nơi.

Ngay vào lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng quát cực kì hùng hổ: "Các người nói ngay, người đẹp đang ở phòng nào? Nếu còn không chịu nói, ông đây sẽ không tha cho các người đâu!"

Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra...

Chương 292: Chúng ta... là phụ nữ của cậu ấy?

Mọi người đều sững sờ nhìn về cửa phòng riêng.

Chỉ thấy một người đàn ông xấu xí ló đầu vào.

Một giây sau, người đàn ông kinh ngạc vui mừng la lên: "Anh Lục, là phòng riêng này!"

Nói xong gã liền đẩy cửa phòng riêng ra!

Người đàn ông xấu xí đi vào trong, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trên người mấy cô gái!

Ở sau lưng, hai thanh niên áo quần bảnh bao chậm rãi đi vào.

Nhìn qua một vòng, mặt lập tức lộ vẻ khiếp sợ.

"Nhiều... nhiều gái xinh thế này? Hoa Châu... quả nhiên... là chỗ tốt!"

Lục Chính Đình trợn tròn hai mắt, kích động nói!

Con ngươi hắn như sắp trừng ra ngoài vậy!

Mắt đám Tô Mang lộ vẻ chán ghét.

Lâm Kiều Hân cũng chỉ ngẩn người ngẩng đầu.

Hai mắt ngấn lệ.

Trương Minh Vũ không nhìn thấy, quan sát một hồi liền nhíu mày.

Bên cạnh Lục Chính Đình là Chu Vân Phong!

Sao anh ta lại ở đây?

Một giây sau, Chu Vân Phong liền sững sờ, tức giận hét lên: "Trương Minh Vũ? Mày làm gì ở đây vậy?"

Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Có vẻ như Chu Vân Phong đối xử khá cung kính với cậu ấm đứng cạnh kia....

Một hồi sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Chu, lâu rồi không gặp".

Trong ánh mắt lóe lên đầy ẩn ý!

Chu Vân Phong nhìn quanh, tức đến mức nghiến răng ken két!

"Trương Minh Vũ, thằng khốn này! Có em họ Thất Thất chưa đủ sao mà mày còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài!"

"Tao nhất định sẽ nói chuyện này cho Thất Thất biết!"

Chu Vân Phong nổi giận đùng đùng đáp!

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Được được được, anh thích nói cho ai là việc của anh, ai cho các anh đi vào trong phòng riêng của chúng tôi?"

Dám gây chuyện trong khách sạn của anh à!

Chu Vân Phong cười khẩy.

Một giây sau, Lục Chính Đình bước tới, nhìn bốn cô gái kia!

Hắn không biết nên thả thính ai trước đây!

Hắn coi như Trương Minh Vũ như người vô hình!

Trương Minh Vũ cười khẩy!

Không sợ bị ăn đòn hả!

Một giây sau, Lục Chính Đình khách khí cười nói: "Mấy người đẹp, anh là Lục Chính Đình của Tĩnh Châu, không biết anh có vinh hạnh để dùng bữa với các em không?"

Lâm Kiều Hân lặng lẽ nhìn.

Trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện ban nãy của Trương Minh Vũ, nên không nghe thấy Lục Chính Đình nói cái gì.

Tô Mang nhíu mày, cười khẩy: "Anh có vinh hạnh, chỉ không biết có cơ hội này không thôi?"

Lục Chính Đình kích động, lo lắng hỏi: "Người đẹp, câu này... có nghĩa là gì?"

Người đẹp như này, cả đời này hắn chưa bao giờ gặp qua!

Sao có thể bỏ lỡ được!

Liễu Thanh Duyệt vén mái tóc dài của mình, quyến rũ đáp: "Người đàn ông của chúng tôi... chưa chắc đã đồng ý đâu".

Chúng tôi?

Lục Chính Đình sững sờ.

Chu Vân Phong cũng sững sờ.

Một giây sau, ánh mắt của hai người đổ dồn lên người Trương Minh Vũ, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Những người phụ nữ này.... đều là của Trương Minh Vũ sao?

Chu Vân Phong cuộn chặt nắm đấm, vô cùng đố kỵ!

Lục Chính Đình híp mắt, lạnh lùng nói: "Người anh em, xin hỏi anh là cậu chủ nhà nào?"

Lại là trò này...

Trương Minh Vũ cười nói: "Không phải cậu chủ".

Không phải?

Chu Vân Phong cười khẩy đáp: "Anh Lục, anh yên tâm, thằng này chỉ là một thằng phế vật kinh doanh khách sạn thôi!

Tiếc rằng Lâm Kiều Hân lại không nghe thấy câu này.

Lục Chính Đình nhíu mày, mắt lóe lên vẻ phấn khích, hắn chế giễu: "Người anh em, tôi là cậu chủ của nhà họ Lục ở Tĩnh Châu, tôi có việc muốn bàn với mấy người đẹp đây, mời anh ra khỏi đây".

Nói xong, hắn liền mỉm cười đầy kiêu ngạo!

Tĩnh Châu? Nhà họ Lục?

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.

Triệu Khoát cũng ở Tĩnh Châu.

Anh cũng muốn đến Tĩnh Châu một chuyến.

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Không biết anh Lục có quen Triệu Khoát của Tĩnh Châu không nhỉ?”

Lục Chính Đình cho rằng Trương Minh Vũ đang móc nối quan hệ, hắn cười khẩy, kiêu ngạo nói: "Triệu Khoát? Mấy năm trước hắn chẳng qua chỉ là một thằng tùy tùng của tôi thôi".

"Bây giờ anh có thể cút được chưa?"

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.

Có vẻ nhà họ Lục lợi hại hơn nhà họ Triệu rồi!

Một người cũng giải quyết, hai người cũng xử lý!

Dù sao cũng cần phát triển kinh tế!

Nếu không, lấy cái gì để đối phó với Âu Dương Triết đây?

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, bây giờ chẳng phải có lý do để phát triển rồi sao?

"Có vẻ như quan hệ của anh với Triệu Khoát không tồi nhỉ, nhưng những kẻ có quan hệ tốt với anh ta đều là kẻ địch của tôi".

Trương Minh Vũ cười nói.

Vừa dứt lời, Lục Chính Đình liền sững sờ.

Không phải đang móc nối quan hệ sao?

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều đã nhìn thấy Trương Minh Vũ phóng qua!

Lục Chính Đình sững sờ, gầm lên: "Anh làm gì vậy?"

Thân phận của hắn chẳng nhẽ không đủ để anh khiếp sợ sao?

Tiếc rằng hắn không biết Trương Minh Vũ chẳng biết gì về Tĩnh Châu cả!

Trương Minh Vũ cười nói: "Dám cướp người phụ nữ của tao, ông đây chẳng nhẽ không làm thịt mày?"

Nói xong, Trương Minh Vũ phóng tới như tên bắn!

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong ngớ người!

Chu Vân Phong cũng không ngờ Trương Minh Vũ nhanh như vậy!

Anh ta điên rồi sao?

Dám động vào cả cậu ấm nhà họ Lục sao?

Lục Chính Đình lo lắng hét lên: "Người đâu! Mau lên cho tôi!"

Vừa dứt lời, người đàn ông xấu xí xông ra ngoài!

Có ba người lần lượt tiến vào phòng riêng!

Đến lúc này, Lâm Kiều Hân mới hoàn hồn, mắt cô lóe lên vẻ lo lắng!

Còn ánh mắt của Trương Minh Vũ lại lóe lên sự hưng phấn!

Lâu lắm không đánh nhau rồi!

Một giây sau, Trương Minh Vũ đã lao tới, tung quyền!

Người đàn ông xấu xí không phản ứng kịp!

Nắm đấm chắc nịch của anh đã đấm lên khuôn mặt đang cười khẩy của gã!

"Á!"

Tiếng kêu đau đớn vang lên!

Gã đâm sầm vào tường phòng riêng!

Ba người đàn ông còn lại cũng sững sờ!

Trương Minh Vũ không hề do dự, anh lại tiến lên!

Bốp bốp bốp!

Kèm với ba tiếng động nặng nề vang lên, ba tên đàn ông lần lượt ngã xuống, đau đớn gào thét!

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong lùi về sau một bước, mắt lóe lên sự kinh ngạc!

Ba người Tô Mang mỉm cười đắc ý!

Trương Minh Vũ không để ý, vẫn ép sát bọn chúng.

Chu Vân Phong lo lắng nói: "Trương Minh Vũ mày điên rồi à! Đây là cậu chủ nhà họ Lục đấy!"

"Gia tộc đứng đầu của Tĩnh Châu!"

"Bây giờ mày mau xin lỗi anh Lục đi! Nếu không không ai bảo vệ nổi mày đâu!"

Lục Chính Đình nghe thấy vậy liền ra vẻ kiêu ngạo!

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Hắn dám động vào người phụ nữ của tôi thì đến ông trời cũng không bảo vệ được hắn!"

Đối với Trương Minh Vũ mà nói, đây chỉ là lý do để gây thù chuốc oán mà thôi!

Dù sao anh cũng khó chịu với Lục Chính Đình!

Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý!

Tô Mang, Liễu Thanh Duyệt, Hạ Hâm Điềm nhìn nhau, mắt ai cũng lóe sáng!

Tô Mang cười: “Nghe rõ chưa, em trai thối lợi hại rồi đó!”

Hạ Hâm Điềm mỉm cười nói: "Chúng ta... là người phụ nữ của em trai thối à?"

Vừa nói ba người họ liền cười một cách ngốc nghếch.

Mặt Lâm Kiều Hân... đỏ ửng lên!

Cô lầm bầm.

Ai là người phụ nữ của anh chứ!

Toàn bộ sự chú ý của Trương Minh Vũ đều đặt trên người Lục Chính Đình.

Nhưng tiếc là anh không thấy.

Nếu không...

Lục Chính Đình kinh ngạc, run rẩy nói: "Mày... mày dám!"

Trương Minh Vũ cười nói: "Mày xem tao có dám không!"

Một giây sau, chân anh đột nhiên dùng sức, vọt đến chỗ Lục Chính Đình!

Nắm đấm trong tay anh không khách khí tung lên!

Lục Chính Đình sững sờ, cơ thể run rẩy!

Muốn tránh nhưng không tránh nổi!

Tốc độ của Trương Minh Vũ thực sự quá nhanh!

Bốp!

Một giây sau, âm thanh nặng nề vang lên!

Lục Chính Đình chỉ cảm thấy lồng ngực mình đau đớn vô cùng!

Hô hấp như ngừng lại!

Cơ thể mất không chế, bay ra xa!

Hít!

Chu Vân Phong lập tức hít sâu một hơi, trong mắt là vẻ không thể tin nổi!

Trương Minh Vũ thực sự dám ra tay!

Lục Chính Đình giãy dụa đứng lên, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh, hắn gầm lên: "Mày... đợi đấy cho tao!

Nói xong hắn liền lấy điện thoại ra.

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Tìm người đến à?

Trương Minh Vũ mỉm cười, trong lòng bắt đầu cảm thấy hưng phấn!

Lại được đánh nhau rồi?

Hơn nữa cứ như vậy, mâu thuẫn giữa Trương Minh Vũ và người nhà họ Lục sẽ ngày càng lớn!

Đợi đến khi anh đến Tĩnh Châu, mọi chuyện sẽ càng vui hơn!

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ cũng không lo.

Anh quay người, đột nhiên phát hiện bốn cô gái phía sau đang...

Trương Minh Vũ sững sờ!

Ba chị đang vui vẻ, ánh mắt.... như có hoa đào vậy!

Á?

Cơ thể Trương Minh Vũ không khỏi run rẩy!

Dòng điện... lớn quá.

Còn Lâm Kiều Hân thì nhíu mày, mím môi.

Mặt mày... đỏ bừng?

Đây... là chuyện gì vậy?

Trương Minh Vũ ngớ người, ánh mắt vô cùng hoang mang!

Lâm Kiều Hân không nhìn anh.

Trương Minh Vũ không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình của ba chị.

Cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng đứng bên.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Chu Vân Phong đỡ Lục Chính Đình dậy, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.

Ánh mắt hai kẻ đó lóe lên sự âm hiểm!

Trương Minh Vũ buồn chán khoanh tay trước ngực, im lặng dựa vào tường.

Trong đầu vẫn đang suy nghĩ không biết người Lục Chính Đình gọi đến là ai.

Nếu đã gọi điện thì chắc phải gọi người ở Hoa Châu đến rồi.

Triệu Khoát? Hà Gia Hoa?

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, mấy tiếng bước chân dồn dập đã vang lên.

Lục Chính Đình cười khẩy! Trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường!

Chu Vân Phong cũng cười khẩy không ngừng!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cổng khách sạn!

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Đến rồi!

Anh lập tức cảm thấy hưng phấn!

Nắm đấm cũng ngứa rồi!

Anh lập tức quay đầu nhìn về phía cổng khách sạn!

Nhưng sau khi nhìn rõ lại, Trương Minh Vũ sững sờ!

Người đến không phải Triệu Khoát! Cũng không phải Hà Gia Hoa!

Mẹ nó... người đến là cảnh sát!

Mẹ kiếp tên Lục Chính Đình báo cảnh sát sao?

Trương Minh Vũ sững sờ!

Tất cả mọi người đều hoang mang!

Chuyện... gì vậy?

Lục Chính Đình kiêu ngạo cười lớn: "Ha ha ha! Chẳng phải mày điên cuồng lắm sao? Mày có giỏi thì lên đi!"

Khóe miệng Trương Minh Vũ không nhịn được co giật!

Thằng khốn này...

Bốn cô gái nhíu mày.

Không ai ngờ được Lục Chính Đình lại không biết xấu hổ như vậy!

Còn dám báo cảnh sát?

"Ha ha ha!"

Chu Vân Phong không kìm được điên cuồng mỉm cười, dường như cười đến mức nước mắt cũng ứa ra!

Trong ánh mắt của bọn họ chỉ còn sự khinh khỉnh!

Nữ đội trưởng đội cảnh sát không khỏi nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Ai báo cảnh sát vậy?"

Giọng nói này rất dễ nghe.

Lục Chính Đình không kìm được kích động nói: "Đội trưởng, đây là..."

Nhưng chưa nói xong, tầm nhìn của Lục Chính Đình đã đông cứng lại!

Hắn cứ nhìn chằm chằm lên người nữ đội trưởng!

Mọi người sững sờ!

Đến lúc này mới nhìn về phía nữ đội trưởng!

Tất cả mọi người lập tức hóa đá!

Đẹp quá! Quá là đẹp luôn!

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!

Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt mê người, trong mắt phản chiếu người đối diện!

Chiếc mũi cao, đôi môi quấn hút...

Chẳng hề thua kém mấy chị em Liễu Thanh Duyệt!

Ực!

Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp!

Một lúc sau, mọi người mới hoàn hồn lại.

Bởi vì ban nãy vừa gặp bọn Liễu Thanh Duyệt.

Tuy nhiên Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ nhiều, cơn đau từ vùng eo truyền đến!

Hít!

Trương Minh Vũ hít lạnh một hơi!

Liễu Thanh Duyệt vui vẻ nói: "Chị không bằng cô ấy sao?"

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Chị đẹp hơn cô ấy nhiều ạ!"

Hừ!

Liễu Thanh Duyệt kiêu ngạo hừ một tiếng, lúc này mới thả ra.

Nữ đội trưởng Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi hỏi ai báo cảnh sát!"

Lục Chính Đình giật mình, giờ mới hoàn hồn.

Trong ánh mắt vẫn lóe lên sự thèm thuồng!

Một lúc sau, Lục Chính Đình mới tức giận lên tiếng: "Tôi báo! Là hắn! Hắn đánh tôi, tự dưng đánh tôi!"

"Cô xem xem, hắn hạ hết mấy người bọn tôi!"

"Đội trưởng, cô mau xử lý hắn giúp tôi! Tôi là cậu chủ nhà họ Lục của Tĩnh Châu đó!"

Vốn muốn luyên thuyên về thân phận của mình một hồi, không ngờ Tần Minh Nguyệt còn chẳng thèm nhìn.

Trong ánh mắt của cô ta lóe lên sự chán ghét...

Nhiều người như này mà bị một người hạ gục à!

Đúng là...

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Anh đánh à?"

Nói xong cô ta liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ đã tỉnh táo lại rồi!

Ngày nào anh chẳng gặp gái xinh, anh đã sớm miễn dịch rồi!

Dù sao bốn cô gái sau lưng mình, có ai kém Tần Minh Nguyệt chứ!

Trương Minh Vũ cười nói: "Là tôi đánh, có điều không phải là đánh người vô cớ, tên này trêu ghẹo chị gái tôi, tôi chỉ... phòng vệ chính đáng thôi".

Tần Minh Nguyệt giật mình.

Ánh mắt mọi người đều lóe lên sự thèm thuồng, chỉ có mình ánh mắt của Trương Minh Vũ vẫn sáng ngời...

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng đáp: "Ai ra tay trước?"

Lục Chính Đình không hề do dự hét lên: "Là hắn!"

Trương Minh Vũ sững sờ.

Ban nãy... hình như mình ngứa tay nên ra đòn trước...

Mặt Tần Minh Nguyệt lạnh như băng, cô ta nói: "Anh ra tay trước mà cũng được coi là phòng vệ chính đáng sao? Mau đưa đi cho tôi!"

"Tiểu Trần, đi kiểm tra camera của khách sạn!"

Vừa dứt lời, đằng sau có mấy cảnh sát đi vào.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Quyết đoán như vậy sao?

Lục Chính Đình lo lắng nói: "Đội trưởng, cô nhầm à? Tôi mới là người bị hại! Tôi đi cùng làm gì?"

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng đáp: "Lấy khẩu cung".

"Tôi..."

Lục Chính Đình cạn lời, lại lo lắng nói: "Đội trưởng, tôi còn có việc, không đi có được không? Tôi là cậu chủ nhà họ Lục ở Tĩnh Châu đó".

Người đẹp còn đang ở đây đó!

Sao hắn đi được?

Tần Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói: "Đưa đi!"

Lục Chính Đình lúng túng rồi.

Một giây sau, mấy cảnh sát đưa cả Lục Chính Đình và Chu Vân Phong đi.

Mấy cảnh sát khác đi đến chỗ Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ cũng cạn lời.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Tô Mang vang lên: "Đội trưởng có quyền uy lớn ghê!"

"Dám động vào em trai tôi hả?"

Chương 294: Sỉ nhục em trai tôi? Tìm chị cả!

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền sững sờ!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Điên à!

Tần Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn quanh mới nhận ra bốn cô gái đang đứng sau lưng Trương Minh Vũ.

Nhưng sau khi nhìn rõ nhan sắc bốn cô, Tần Minh Nguyệt cũng sững sờ!

Mỗi thành phố chưa chắc có lấy một người người đẹp như này, mà ở đây có đến bốn người?

Có điều, Tần Minh Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, cô ta lạnh lùng nói: "Là con người thì phải thuộc quyền quản lý của luật pháp, em trai cô không phải người sao?"

Vừa dứt lời, Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Vớ vẩn!

Mặt ba chị gái lộ vẻ tức giận!

Sỉ nhục em trai bọn họ tức là đạp lên lòng tự tôn của họ!

Lâm Kiều Hân mím môi, cũng sững sờ.

Một giây sau, ánh mắt ba người đều nhìn về phía Tần Minh Nguyệt!

Tần Minh Nguyệt lập tức cảm thấy hơi chột dạ.

Cô ta không dám nhìn thẳng!

Nhưng Tần Minh Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại!

Mình sợ cái gì chứ?

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Còn nói nữa là mấy người đang gây trở ngại cho người thi hành công vụ đấy!"

Tô Mang cười khẩy nói: "Gây trở ngại cho người thi hành công vụ thì sao?"

Cảnh sát cả nước đều do quân đội quản lý!

Chị cả ở trong quân đội!

Nếu chị cả biết em trai mình bị người ta sỉ nhục, hậu quả rất nghiêm trọng!

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Hừ! Thì sao? Đưa bọn họ..."

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Trương Minh Vũ vội vàng đi ra nói: "Cái đó cái đó cái đó..."

"Đừng đừng, mọi người bình tĩnh lại đi, em đi với họ một chuyến là được mà!"

Nói xong Trương Minh Vũ vội vàng đánh mắt với đám Tô Mang!

Không đắc tội họ được đâu!

Tô Mang nói: "Em trai, không sao đâu, ..."

Nhưng chưa nói hết đã bị Hạ Hâm Điềm ngăn lại.

Tô Mang khó chịu nói: "Chị hai, cô ta sỉ nhục em trai!"

Hạ Hâm Điêm cười mỉm nói: "Bây giờ dù sao chúng ta cũng đuối lý, thôi đi vậy, đợi sau khi em trai đi ra, chúng ta dạy cô ta một bài học sau".

"Nếu không chúng ta đi rồi, em trai sẽ gặp phiền phức".

Nghe thấy vậy, Tô Mang cũng không nói gì nữa!

Nhưng cô ấy vẫn nổi giận đùng đùng!

Liễu Thanh Diệt hít sâu một hơi, hung ác trừng mắt nhìn Tần Minh Nguyệt.

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Mấy chị này... đúng là... hung dữ quá...

Lâm Kiều Hân dường như mất đi cảm giác tồn tại.

Mắt cô lóe lên vẻ lo lắng, nhưng không biết phải nói gì.

Bất tri bất giác, cô phát hiện ra cô không thể nào xen vào chuyện của Trương Minh Vũ được!

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên tia rét lạnh!

Giáo huấn mình?

Dựa vào bọn họ?

Mắt Tần Minh Nguyệt nổi lửa giận, nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ!

Bọn họ không vi phạm pháp luật, Tần Minh Nguyệt chỉ có thể đổ hết lửa giận lên người Trương Minh Vũ!

Anh nên cầu cho mình không rơi vào tay tôi đi!

Tần Minh Nguyệt mím môi, vô cùng tức giận!

Mọi người không nói gì nữa, Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Minh Nguyệt lại trợn mắt nhìn mấy cô gái, lạnh lùng nói: "Đưa đi!"

Vừa dứt lời, mấy chiến sĩ đứng bên liền xông đến chỗ Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn Tô Mang.

Khóe miệng từ từ nhéch lên.

Vô cùng mê người!

Tất cả mọi người nhanh chóng đi ra.

Tô Mang mím môi, lạnh lùng nói: "Em phải gọi điện cho chị cả!"

Hạ Hâm Điềm ngăn lại: "Được rồi, đừng gây chuyện nữa, chị cả chiều em trai nhất, chị ấy mà biết chuyện này là lớn chuyện ấy".

"Cứ đợi xem tình hình thế nào, chỉ là đánh nhau mà thôi, không cần lớn chuyện như vậy".

"Nếu như tối em trai còn chưa quay lại thì chúng ta đi tìm chị cả".

Tô Mang nghe thấy vậy lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng cuối cùng chỉ có thể bỏ điện thoại xuống.

Cô ấy hiểu, chị cả mà biết chuyện là sẽ làm lớn chuyện!

Những người khác thì dễ, quan trọng là chị cả nhất định sẽ gây họa, ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy.

Lâm Kiều Hân đứng đằng sau, mắt lóe lên sự lo lắng.

Nhưng cô chẳng giúp được gì!

Mà lúc này Trương Minh Vũ đang bị mấy chiến sĩ đưa lên xe cảnh sát.

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong đang ở bên trong.

Trương Minh Vũ cười nói: "Trùng hợp nhỉ".

Lục Chính Đình cười khẩy: "Thằng nhãi, kết cục của kẻ đắc tội tao... nghiêm trọng lắm đó!"

Trương Minh Vũ cười nói: "Nghiêm trọng lắm sao? Tao vẫn ổn đây này, còn mày... có vẻ đau nhỉ?"

"Mày..."

Lục Chính Đình lập tức nổi giận!

Chu Vân Phong lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, mày sắp chết đến nơi mà còn không biết!"

"Đợi đến khi mày đến đồn cảnh sát! Hừ hừ!"

Nói xong, mắt hắn liền hiện rõ vẻ kiêu ngạo!

Lục Chính Đình nghe thấy vậy liền cười khẩy không ngừng!

Trương Minh Vũ sững sờ!

Đồn cảnh sát... còn có chuyện gì khác sao?

Trương Minh Vũ đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Dù sao anh không ở đây, Lâm Kiều Hân phải làm thế nào...

Nguy hiểm như vậy...

Nhưng bây giờ anh đang trong xe cảnh sát, không làm gì được.

Chỉ là đánh nhau, chắc chỉ tạm giam thôi nhi?

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ yên tâm hơn nhiều.

Người của nhà Âu Dương, ít nhất một tuần nữa mới đến.

Còn Thần Ẩn...

Bây giờ có Long Tam và Long Thất ở đó, nhất định không xảy ra chuyện gì.

Haizz.

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể thầm thở dài.

Kế hoạch không thể thay đổi được...

Không bao lâu sau, xe cảnh sát từ từ dừng lại.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn phát hiện ra mình đang ở cổng Cục công an thành phố Hoa Châu.

Cửa xe mở ra, Trương Minh Vũ bị hai cảnh sát áp giải vào trong.

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong bị áp giải đi sang một bên khác.

Hả?

Trương Minh Vũ nhíu mày, nghi ngờ.

Trương Minh Vũ nhanh chóng bị đưa vào phòng thẩm vấn, bị hai cảnh sát còng tay, ấn xuống ghế.

Trương Minh Vũ cũng rất phối hợp.

Hai cảnh sát nhanh chóng đi ra.

Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng tối kịt!

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Lần đầu đến có hơi lo lắng...

Nhưng chẳng lâu sau, tiếng bước chân vang lên.

Cửa mở ra, ánh sáng và một bóng người xuất hiện.

Nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Két!

Ánh đèn nhức mắt được bật lên, chiếu lên mặt Trương Minh Vũ.

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Nhóc, đánh người à?"

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Giọng nói này rất ngông cuồng, còn hơi có vẻ gì đó... thô bỉ?

Bây giờ người nào có thể cũng vào được đồn cảnh sát hả?

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đúng vậy, nhưng tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi".

Còn lâu anh mới thừa nhận!

Ánh đèn nhức mắt khiến Trương Minh Vũ không thể mở mắt, anh cũng không nhìn được người trước mặt là ai.

Giọng nói thô lỗ kia lại vang lên: "Đánh người là đánh người, lý do lý trấu làm gì?"

"Chỉ tiếc rằng, mày đánh phải người không nên đánh".

Lời này nghĩa là sao?

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chẳng phải con người đều bình đẳng sao? Tại sao có những người không nên đánh?"

Người đàn ông thô lỗ cười khẩy: "Đúng là con người đều bình đẳng, nhưng kẻ mày đánh là thần!"

Trương Minh Vũ mơ hồ hỏi: "Thần gì cơ?"

Người đàn ông thô lỗ hừ một tiếng: "Thần tài!"

Vừa dứt lời, tiếng gió rít vang lên!

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!

Nhưng chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm to lớn đã rơi xuống mặt Trương Minh Vũ!

Bốp!

Cảm giác đau đớn ập tới, Trương Minh Vũ ngã xuống đất cùng chiếc ghế!

Mẹ kiếp!

Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ bùng lên!

Một chân quỳ xuống đất lập tức đứng dậy, mắt lóe lên tia rét lạnh!

Đây là cảnh sát sao?

Mẹ nó chứ, còn thần tài!

Thoát khỏi ánh đèn chói mắt, Trương Minh Vũ cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.

Người trước mặt anh là một người đàn ông cao to lực lưỡng!

Trên người mặc đồng phục cảnh sát!

Không cần nghĩ nhiều, nhất định là người Lục Chính Đình phái đến!

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Anh gọi thế này là thẩm vấn sao? Chẳng nhẽ anh không sợ bị người khác biết chắc!"

Người đàn ông lực lưỡng cười khẩy nói: "Xin lỗi, để mày thất vọng rồi, trong phòng thẩm vấn... không có camera giám sát đâu!"

Không có camera giám sát.

Một giây sau, cửa mở ra.

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Nghiêng đầu nhìn thì thấy có mấy người đứng ở cửa.

Trước mặt anh chính là Lục Chính Đình và Chu Vân Phong!

Hai người họ cười nhạt, khoanh tay dựa vào vách tường phía sau.

Sau họ còn có mấy cảnh sát, cũng cười nhạt như vậy!

Quả nhiên!

Trương Minh Vũ híp mắt, lửa giận không ngừng xông lên!

Anh quả thật không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra!

Lục Chính Đình cười khẩy nói: "Thằng nhãi, bây giờ mày biết hậu quả là gì chưa?"

Trong ánh mắt hắn, tràn ngập sự giễu cợt!

Chu Vân Phong cũng chế giễu: "Trương Minh Vũ, mày đúng là có mắt như mù, đắc tội ai không đắc tội, hết lần này đến lần khác cứ dây vào anh Lục của bọn tao!"

"Tự tìm đường chết!"

Nói xong, trên mặt bọn chúng nở nụ cười khinh miệt!

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Còn chưa đến cuối, kết quả như nào không ai biết chắc đâu!"

"Để xem, ai là người cười cuối cùng!"

Lục Chính Đình nhíu mày, nói một cách đầy ẩn ý: "Thằng nhãi, xem ra mày vẫn chưa rõ bây giờ mình như nào nhỉ?"

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Thấy rõ rồi, thì sao nào?"

Lục Chính Đình cười, nói: "Thì sao? Tao sẽ cho mày thấy mày rồi sẽ ra sao!"

Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xông lên!

Nắm đấm vung tới!

Trương Minh Vũ híp mắt.

Loại người như này để lại đồn cảnh sát đúng là tai họa!

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong cười khẩy không ngừng, mắt tràn ngập vẻ chế giễu!

Dường như đã nhìn thấy viễn cảnh Trương Minh Vũ bị ăn đòn vậy!

Lục Chính Đình lại cười nói: "Thằng nhãi, sau khi vào viện nhớ phải nhớ kỹ nhé, không phải ai mày cũng dây vào được đâu!"

Nói xong, mắt hắn lóe lên tia rét lạnh!

Cùng lúc đó, mấy cảnh sát đã xông đến trước mặt Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, đem theo còng tay xông lên trước!

Ngay khi lại gần đám kia, Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm!

Bốp!

Âm thanh va chạm nặng nề vang lên!

"Á!"

Ngay sau đó, tiếng kêu đau đớn vang lên!

Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, thì phát hiện ra anh cảnh sát đang ôm cánh tay mình!

Gã lùi về sau hai bước rồi ngã xuống đất!

Tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên!

Trương Minh Vũ... không hề động đậy!

Ồ?

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong trợn tròn mắt!

Nhưng ngay sau đó, Lục Chính Đình liền cười khẩy: "Người của đội cảnh sát mà cũng dám đánh? Ai cho mày dũng khí vậy?"

Vừa dứt lời, mấy cảnh sát đứng sau vội vàng phản ứng lại!

"Thằng nhãi, mày muốn chết đấy à!"

Sau tiếng gầm lên đầy tức giận, hai cảnh sát lao vào phòng thẩm vấn!

Bọn chúng rút côn điện ra.

Tách tách!

Ánh điện màu xanh lóe lên vô cùng bắt mắt!

Một giây sau, hai cảnh sát vung côn điện lên người Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ híp mắt, chân sau nhanh chóng di chuyển!

Cho dù bị còng tay, nhưng anh vẫn... chẳng coi hai người này ra gì!

Anh nhanh chóng tránh được cây côn điện!

Sau đó đạp vào bụng gã cảnh sát phía sau!

Bốp!

Gã ngã thẳng xuống đất!

Chân Trương Minh Vũ lại phát lực, anh vòng qua chỗ gã cảnh sát đằng trước!

Gã cảnh sát quay người, nhìn Trương Minh Vũ nhanh chóng ép sát!

Gã ngu luôn!

Bốp!

Tiếng động nặng nề lại vang lên!

Trong nháy mắt, hai gã cảnh sát gục dưới đất! Đau đớn co quắp cơ thể!

Cái này...

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong ngớ người!

Bọn họ không ngờ Trương Minh Vũ dám ra tay!

Tuy nhiên chưa kịp hoàn hồn, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ lại vang lên: "Tao bảo rồi, xem ai là người cười đến cuối!"

Vừa dứt lời, Lục Chính Đình hoảng hồn!

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều liền phát hiện ra Trương Minh Vũ đang đứng trước mặt mình!

Chuyện này...

Tim Lục Chính Đình giật thót lên!

Trương Minh Vũ không hề do dự, anh tóm lấy cổ áo hắn, sau đó dùng sức vung lên!

Cơ thể Lục Chính Đình loạng choạng, đi vào trong phòng thẩm vấn!

Chu Vân Phong trợn tròn mắt, cảm thấy có dự cảm không lành!

Chưa kịp nghĩ nhiều, cổ đã căng chặt!

Một giây sau, cơ thể mất khống chế, lảo đảo ngã lên người Lục Chính Đình!

"Ái ôi!"

Hai tiếng kêu đau đớn cùng vang lên!

Bốp!

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên!

Tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên!

Phòng thẩm vấn lặng im như tờ!

Trong bóng tối, chỉ có ngọn đèn sáng trên chiếc bàn khiến người ta nhức mắt!

Ực!

Một lúc sau, Lục Chính Đình và Chu Vân Phong cùng lúc nuốt nước bọt!

Bọn chúng thẫn thờ ngẩng đầu.

Một giây sau, hai người lập tức hóa đá!

Bởi vì... Trương Minh Vũ đang ngồi xổm trước mặt họ mỉm cười vô hại...

Xong rồi, ăn đòn rồi...

Vừa ngẩng đầu, tiếng bạt tai đã vang lên: "Bốp!"

Cái tát in hằn trên mặt hắn!

Chu Vân Phong run rẩy nói: "Trương Minh Vũ! đây là đồn cảnh sát! Mày... mày muốn chết hả?"

Đáp lời anh ta là một cái tát y hệt: "Bốp!"

Phòng thẩm vấn lại vang lên âm thanh rất nhịp nhàng.

Bốp bốp! Bốp bốp! Bốp bốp! Bốp bốp!

Không biết bao lâu sau Trương Minh Vũ mới cảm thấy đau tay, tiếng kêu đau đớn mới dừng lại.

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Cậu chủ Lục, tao không biết đắc tội với mày có hậu quả thế nào, mày nói cho tao biết đi!"

Lục Chính Đình khó khăn thở hổn hển, lạnh lùng nói: "Mày... mày..."

"Bốp!"

Lục Chính Đình sững sờ!

Phòng thẩm vấn tối đen như tràn ngập sao!

Trương Minh Vũ đứng dậy, duỗi cái lưng đau mỏi!

Đánh mệt rồi!

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên.

Trương Minh Vũ sững sờ, vội vàng quay lại chỗ của mình, im lặng ngồi chờ.

Anh giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dù sao... cũng không có camera giám sát.

Cửa phòng được mở ra, ánh sáng chiếu vào.

Giọng nói dễ nghe vang lên: "Thẩm vấn đến đâu rồi?"

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra Tần Minh Nguyệt đang cúi đầu đi vào.

"Thẩm vấn được kha khá rồi", Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Biết ai ra tay trước...."

Nhưng chưa kịp nói xong, Tần Minh Nguyệt đã sững sờ!

Cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ mỉm cười tươi roi rói.

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn quanh phòng phát hiện ra có mấy người đang đau đớn nằm dưới đất!

Đặc biệt là Chu Vân Phong và Lục Chính Đình, thở hổn hển một cách khó khăn!

Cái này...

Tần Minh Nguyệt sững sờ.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra!

Trương Minh Vũ cười, dõng dạc nói: "Đội trưởng, cô phải quản lý thật tốt nhé! Đám người này đánh nhau trong phòng thẩm vấn!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom