• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (2 Viewers)

  • Chương 1-10

Vào link này đọc hết, sau đó trở lại bài này đọc tiếp từ chap 120 nhé.

Chương 1: Dám động vào em trai tao à?

“Choang!”

Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ.

Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?”

Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh.

Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai.

Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”.

Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng.

“Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!”

“Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?”

Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức.

Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”.

“Không thích thì cút!”

Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ!

Anh cắn răng, đấu tranh tâm lý giữa lý trí và xả giận!

Nhưng cuối cùng, lý trí đã thắng.

Trương Minh Vũ chẳng khác gì một quả bóng da bị xì hơi.

Anh quay đi lấy chổi, lặng lẽ dọn dẹp mảnh vụn thuỷ tinh vương vãi trên sàn.

Lâm Kiều Hân lầm bầm chê bai: “Vô dụng”.

Dứt lời, cô đi thẳng lên tầng.

Rầm!

Sau khi tiếng sập cửa đinh tai nhức óc vang lên, Trương Minh Vũ mệt mỏi ngã lăn ra sofa.

Lâm Kiều Hân là vợ anh.

Nhưng từ khi anh vào ở rể vẫn luôn bị cô châm chọc khiêu khích, phải chịu đựng sự lạnh nhạt vô tâm của cô.

Địa vị của Trương Minh Vũ ở trong nhà họ Lâm còn không bằng một con chó.

Dù vậy, anh vẫn không thể rời đi, bởi vì đây là di nguyện của sư phụ.

Một di nguyện độc ác lạ thường!

“Ôi trời sư phụ, khi còn sống người chẳng dạy gì cho con, đến lúc chết cũng không chịu tha cho con!”

“Đến khi nào quãng thời gian như địa ngục này mới kết thúc đây!”

Trương Minh Vũ đau khổ rên rỉ, cảm thấy tương lai mờ mịt.

Nhưng dù có khổ thế nào, anh vẫn phải tiếp tục hoàn thành di nguyện của sư phụ…

Chuông điện thoại reo lên.

Trương Minh Vũ ấn nghe theo bản năng.

“Mẹ gọi con có…”

Anh còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nói lạnh như băng chặn họng: “Đừng có gọi tao là mẹ! Tao nói mày cả trăm lần rồi vẫn không nhớ. Rốt cuộc loại ăn hại như mày có thể làm được trò trống gì đây hả?”

Trương Minh Vũ: “…”

Giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên: “Trong vòng mười phút phải lăn đến vòng xuyến ở đường Trung Tâm ngay cho tao!”

“Muộn một phút thì phải lập tức ly hôn với Kiều Hân!”

Trương Minh Vũ nhíu mày, lại có vụ gì nữa?

Anh đang định hỏi thăm đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ở đầu dây bên kia truyền tới: “Lằng nhằng cái gì? Đâm xe người ta còn không chịu bồi thường thì chúng tôi sẽ báo công an!”

Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng Lý Phương Cầm khép nép trả lời: “Đừng báo công an mà. Đợi mười phút nữa sẽ có người tới giải quyết!”

Bà ta vừa dứt lời, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.

Trương Minh Vũ thở dài thườn thượt.

Anh cũng hết cách rồi. Muốn ở lại nhà họ Lâm thì không thể đắc tội với mẹ vợ được…

Khi Trương Minh Vũ chạy tới nơi, vòng xuyến đã đông nghịt người.

Trương Minh Vũ chen vào, trông thấy Lý Phượng Cầm đang sợ hãi dựa vào xe ở phía xa, nở nụ cười làm lành.

Trước mặt bà ta là năm gã đàn ông cao to xăm hình trên người.

Lý Phượng Cầm tinh mắt nhanh chóng nhìn thấy Trương Minh Vũ đứng lẫn trong đám đông.

Vẻ mặt tươi cười của bà ta lập tức biến mất. Bà ta giận dữ quát ầm lên: “Trương Minh Vũ! Thằng ăn hại kia, nhà mày có người chết hay sao mà rề rà thế! Mau cút ra đây cho tao!”

Trương Minh Vũ cau mày.

Câu nói này động chạm hơi quá.

Lý Phượng Cầm thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình, bước lên hai bước mạnh tay đập thẳng vào gáy anh.

Bà ta sẵng giọng quát: “Tao bảo mày nhanh cái chân lên!”

Trương Minh Vũ không hề né tránh, đứng im chịu ăn đòn, bị đập xong liền lảo đảo suýt ngã.

Mọi người xung quanh lập tức cười phá lên, tiếng chế giễu vang lên không ngừng.

Trương Minh Vũ nắm chặt nắm đấm, lửa giận ngút trời! Anh đang đấu tranh tư tưởng cực kỳ kịch liệt!

Một bên là di nguyện của sư phụ, bên còn lại là lòng tự tôn của bản thân!

Anh nắm chặt tay, nghiến răng ken két.

Lý Phượng Cầm không thèm để ý tới anh, tươi cười chạy tới trước mặt đám đàn ông cao to kia, khiêm nhường nói: “Người giải quyết tới rồi. Nó là con rể của tôi, có gì cứ nói thẳng với nó là được”.

“Tôi bận chút việc, đi trước đây!”

Nói xong bà ta vội vàng quay lưng đi mất.

Lúc đi ngang qua Trương Minh Vũ còn nhỏ giọng nhắc nhở anh một câu: “Trước tối nay phải sửa xong xe lái về cho tao”.

“Xe chưa về thì mày cũng đừng về nữa!”

Bà ta dứt khoát rời đi.

Trương Minh Vũ sắp nghiến nát hàm răng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài than trời.

Bà ta đi mất rồi, chọn cái gì cũng chẳng quan trọng nữa. Huống hồ lòng anh vẫn hướng về di nguyện của sư phụ hơn.

Đến khi ngẩng đầu lên, anh chợt phát hiện mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt lên người mình.

Trương Minh Vũ cười khổ một tiếng.

Lý Phượng Cầm thích lái xe sang để khoe khoang nhưng lại không có bằng lái nên không dám báo công an.

Nhà họ Lâm giáo dục rất nghiêm khắc, không thể để họ biết được chuyện này.

Vì vậy, bắt Trương Minh Vũ chịu tội mới là lựa chọn tốt nhất.

“Ranh con, mày nói đi. Muốn xử lý thế nào? Công khai hay giải quyết riêng?”, gã trọc cầm đầu tiến thêm hai bước, lạnh giọng quát.

Toàn thân gã cơ bắp cuồn cuộn, hình xăm ghê rợn trên người lại càng tăng thêm sức uy hiếp.

Trương Minh Vũ ngó lơ gã, cất bước đi thẳng tới chỗ giữa hai chiếc xe.

Rất rõ ràng, Lý Phượng Cầm tông vào đuôi xe nhà người ta.

Nhưng mà…

Tuyến đường ở vòng xuyến ngược chiều kim đồng hồ. Hai chiếc xe đều đi làn xe trong cùng, xe của Lý Phượng Cầm ở phía sau.

Nhưng xe của gã trọc vẫn đang nằm ở ngoài đường vạch kẻ màu trắng.

Trương Minh Vũ thầm thở phào một hơi, nhếch miệng cười đáp: “Anh đi sai đường nên mới tông vào nhau đấy chứ. Nếu báo công an thì trách nhiệm cũng phải thuộc về anh”.

“Anh muốn giải quyết công khai hay giải quyết riêng?”

Trương Minh Vũ biết Lý Phượng Cầm hoảng sợ vốn chẳng hề chú ý tới chuyện này.

Nhưng gã đầu trọc lại cười lạnh một tiếng: “Thế hả? Sao tao không thấy như vậy nhỉ?”

Trương Minh Vũ nhấc tay chỉ: “Anh xem…”

Nào ngờ chưa kịp nói ra lời, tiếng xe nổ máy đã réo vang ầm ĩ!

Anh giật nảy mình, phát hiện có một gã đã trèo lên ghế lái không biết từ lúc nào!

Anh trơ mắt nhìn gã ta lái xe đi qua vạch kẻ!

Sau đó xuống xe, tắt máy, trở về vị trí của mình.

Chuyện này…

Trương Minh Vũ vội nhìn quanh một lượt, nhận ra nơi đây chẳng có lấy một chiếc camera giám sát!

Gã trọc cười lạnh nói tiếp: “Ranh con, mày chưa nghe thấy tên của bọn tao à? Hôm nay đụng phải bọn tao là số mày đen thôI!”

“Trả một trăm nghìn đây, chuyện hôm nay coi như xí xoá”.

Dứt lời, bốn gã đàn ông ở phía sau cũng nhao nhao tiến tới, giơ cánh tay to khoẻ ra khoe.

Ai nấy đều trưng vẻ mặt hung ác!

Trương Minh Vũ ngơ ngác đứng nhìn.

Mẹ nó đây rõ ràng là đám chuyên gia ăn vạ!

Anh cau mày, cơn giận lại càng tăng thêm, lạnh lùng nói: “Các anh làm vậy là phạm pháp! Tôi sẽ không đưa tiền cho các anh đâu!”

Gã trọc nhướng mày hỏi ngược lại: “Phạm pháp hả? Ha ha ha! Ở đây tao chính là pháp luật!”

“Không trả tiền chứ gì? Đơn giản!”

“Để xe với một cánh tay lại, tao sẽ cho tha chuyện hôm nay”.

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bối rối. Cách duy nhất trước mắt cũng chỉ có báo công an thôi!

Thế là anh không chút do dự lập tức lấy điện thoại ra.

Gã đầu trọc cười nhạt khinh bỉ, thấp giọng quát: “Dẫn cả người và xe về cho tao!”

Gã vừa dứt lời, mấy người còn lại nghe lệnh xông tới.

Trương Minh Vũ trợn mắt nhìn họ, cứ tưởng giữa ban ngày ban mặt gã đầu trọc sẽ khiêm tốn hơn. Ai ngờ…

Anh mới kịp lùi lại hai bước đã bị một gã to con đè xuống!

Xong đời rồi.

Trương Minh Vũ chỉ thấy tuyệt vọng tột độ.

Nhưng đúng lúc này, tiếng phanh xe chói tai liên tiếp vang lên!

Đám đông xung quanh cũng trở nên hỗn loạn.

Giọng nói êm ái nhưng lạnh lùng truyền tới: “Em trai tao mà chúng mày cũng dám động vào à?”

Chương 2: Em trai, lớn rồi nha

Tiếng nói vừa dứt, tất cả đều đồng loạt quay lại!

Đám người vây xem ở ngoài nhanh chóng lùi lại như thuỷ triều rút xuống, nhường ra một con đường rộng rãi.

Bốn chiếc Bentley đỗ ngay ngắn ở bên đường, chính giữa là một chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn!

Chín gã đàn ông cao to mặc vest chỉnh tề xếp thành một hàng, động tác đều tăm tắp!

Bóng người ở giữa đang thu hút ánh nhìn của mọi người là một người phụ nữ.

Gương mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, sống mũi cao thẳng, mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai!

Chiếc váy bó sát của hãng Tiffany làm nổi bật dáng người cao gầy quyến rũ phối với đôi giày cao gót màu trắng!

Khoe ra đôi chân dài miên man, vô cùng hút mắt!

Nhan sắc của cô nàng này không hề thua kém Lâm Kiều Hân.

Khí chất cao ngạo lạnh lùng lại càng hơn xa Lâm Kiều Hân.

Tô Mang dừng bước bên người Trương Minh Vũ, lạnh giọng chất vấn: “Bọn mày định bắt em trai tao à?”

Cô ấy vừa dứt lời, chín gã mặc vest sau lưng xếp hàng toả ra khí thế doạ người!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, ngạc nhiên đánh giá Tô Mang.

Mặc dù khá quen mắt nhưng… anh không hề quen biết người ta!

Anh nghĩ tới tình cảnh của mình, cũng không lên tiếng nói gì. Đương nhiên có thể thoát thân là tốt nhất.

Gã đầu trọc hơi chột dạ, cứng miệng nói: “Này cô kia, nó tông xe của chúng tôi không đền nổi tiền. Chúng tôi dẫn nó đi thì sao?”

Tô Mang nhướng mày, buông lời ra lệnh: “Đập hết xe bọn nó cho tôi!”

Ngay sau đó, mấy gã cao to mặc vest đồng loạt bước lên!

Mọi người kinh hãi trợn mắt nhìn!

Đám người do gã đầu trọc cầm đầu tỏ vẻ giận dữ nhưng không dám ngăn cản, chỉ có thể liên tục lùi về sau!

Uỳnh uỳnh!

Tiếng va đập trầm đục bỗng vang lên.

Chín người kia cùng ra tay, chỉ vài giây đã khiến chiếc Prado nát tan chỉ còn lại khung xe!

Mảnh kính vỡ vương đầy trên đất, cửa xe cũng đã hỏng, còn mỗi cái xác xe rỗng.

Trương Minh Vũ chứng kiến cảnh tượng này, lòng thấy hãi hùng khiếp vía!

Chủ yếu là anh thấy tiếc tiền! Một chiếc Prado như này ít nhất cũng phải có giá tám, chín trăm nghìn tệ!

Thoáng chốc, chín người đàn ông mặc vest kia đã trở về xếp hàng sau lưng Tô Mang.

Đám người đi theo gã đầu trọc siết chặt nắm đấm, toàn thân run lên vì căm hận!

Nhưng bọn họ không dám lắm lời. Một chiếc Rolls-Royce Phantom đã đủ khiến bọn họ không thể với tới!

Gã đầu trọc nghiến răng ken két, rít lên: “Xin hỏi cô tên gì?”

Tô Mang cười lạnh đáp: “Kẻ lưu manh ăn vạ cũng xứng hỏi tên của tao sao?”

Gã đầu trọc sa sầm mặt, căm tức lườm Trương Minh Vũ rồi mới gằn giọng nói: “Được, ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại. Hôm nay tôi thua!”

Nói xong, gã vung tay định quay người rời đi.

Trương Minh Vũ giật khoé miệng, trong lòng thấy bất đắc dĩ.

Tôi có đập xe ông anh đâu, ông anh nhìn tôi làm quái gì!

Nhưng đám người gã trọc vừa mới quay lưng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Mang vang lên: “Tao cho bọn mày đi chưa?”

Gã đầu trọc dừng bước, nén giận hỏi lại: “Còn muốn gì nữa?”

Tô Mang hời hợt nói: “Quỳ xuống, xin lỗi”.

Trương Minh Vũ hoảng hồn, vội vàng nhỏ giọng nói: “Không cần phải làm tới vậy đâu…”

Tô Mang nhìn anh nở nụ cười cưng chiều: “Chị đã nói rồi, không ai được phép bắt nạt em”.

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Nụ cười rất mê người, nhưng anh không chống đỡ được lửa giận của gã trọc đâu…

Anh cụp mắt, thầm thở dài.

Anh đã hiểu ra, người đẹp này nhận nhầm người rồi.

Lửa giận phun trào trong mắt gã trọc. Gã bực tức trầm giọng nói: “Đừng có khinh người quá đáng! Tưởng tao là loại dễ bắt nạt lắm à?”

Nói rồi gã mạnh mẽ xé rách áo trên người! Cơ bắp cuồn cuộn lộ hết ra ngoài!

Bốn gã cao to đằng sau cũng nổi trận lôi đình, dứt khoát lôi dao to và gậy bóng chày từ trong cốp xe ra làm vũ khí!

Mắt ai nấy đều bừng bừng sát khí!

Khí thế hung hãn!

Trương Minh Vũ thầm tặc lưỡi, lần này chơi lớn rồi!

Đám đông xung quanh cũng bị doạ sợ hét ầm lên, bầu không khí như bị đóng băng!

Gã trọc tưởng mình đã doạ dẫm thành công, cười lạnh một tiếng: “Bảo tao quỳ xuống hả? Mẹ nó mày bị điên…”

Nhưng gã còn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng động chói tai vang lên: “Cạch cạch!”

Chín người đàn ông mặc vest đều đã cầm súng trên tay!

Đồng loạt chĩa vào người gã!

Há!

Đột nhiên có tiếng hít dài sợ hãi!

Đến cả Trương Minh Vũ cũng cảm thấy choáng váng!

Gã trọc im bặt, kinh hãi trợn mắt hánmồm!

Mấy người đứng sau cuống cuồng ném hết vũ khí ra, giơ tay cao hơn đầu!

Ánh mắt bàng hoàng sợ hãi!

Tô Mang lạnh giọng nói: “Cơ hội cuối cùng”.

Bịch bịch!

Tức thì, mấy người bọn họ đồng loạt quỳ rạp xuống.

“Người anh em, chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi có mắt như mù, xin cậu giơ cao đánh khẽ tha cho cái mạng chó này!”, gã trọc run rẩy nói.

Trương Minh Vũ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cua khét lẹt vậy…

Anh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Tô Mang nói tiếp: “Cậu ấy tên là Trương Minh Vũ”.

Gã trọc vội vàng đổi giọng: “Anh Vũ, chúng em biết sai rồi! Xin anh tha cho mạng chó của chúng em!”

Trương Minh Vũ ngỡ ngàng.

Sao cô gái này lại biết tên của anh? Chẳng lẽ cô ấy… thật sự quen biết anh sao?

Một lúc lâu sau, Tô Mang mới thản nhiên ra lệnh: “Cút đi”.

Đám người kia như được ân xá, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy thật ra, không dám quay đầu lại.

Mấy người đàn ông mặc vest lùi về sau mấy chục bước, ánh mắt lạnh lẽo quét sang xung quanh. Đám đông túm tụm lại hóng hớt cũng nhao nhao rời đi.

Chẳng mấy chốc, nơi vòng xuyến chỉ còn lại hai người Tô Mang và Trương Minh Vũ.

Ánh mắt của anh vẫn tràn đầy mờ mịt.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Mang thoắt cái biến mất. Cô ấy mỉm cười, kích động nói: “Em trai ngoan, chị nhớ em chết đi được!”

Nói xong còn giang tay nhào tới chỗ anh.

Trương Minh Vũ đơ người ra.

Mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, công thêm nụ cười nở rộ trên gương mặt cao sang kia khiến anh chỉ có một cảm giác.

Mùa xuân tới, động vật đều đến mùa…

Không, như tắm gió xuân!

Nhưng anh lập tức tỉnh táo lại, vội vàng giơ tay ngăn cản!

“Chờ đã, chị… chị nhận nhầm người rồi thì phải?”, Trương Minh Vũ ngơ ngác nói.

Tô Mang trợn mắt, sẵng giọng mắng: “Thằng nhóc thối tha, trước kia chị Mang ôm em ngủ nhiều lần như vậy mà bây giờ không nhận ra chị nữa sao?”

Ôm mình… ngủ?

Trương Minh Vũ càng kinh ngạc tột độ. Thế nhưng sau khi nghe thấy hai chữ “chị Mang”, hai mắt anh liền sáng rực lên!

Tiếp đó, hơi thở của anh trở nên dồn dập. Anh mừng rỡ nói: “Chị là chị ba… Tô Mang sao?”

Tô Mang không nói lời nào, chỉ mỉm cười giang hai tay, dùng mắt ra hiệu.

Trương Minh Vũ cũng không do dự nữa, nhào tới ôm chặt lấy cô ấy.

Sư phụ của anh có tổng cộng bảy đồ đệ, anh là người nhỏ nhất, trên anh còn có sáu sư tỷ.

Mười năm trước sáu sư tỷ này đã bị sư phụ đưa xuống núi rồi, cũng không nói cho anh biết địa điểm cụ thể.

Mặc dù khi còn bé Tô Mang rất xinh xắn đáng yêu nhưng Trương Minh Vũ nằm mơ cũng không ngờ được chỉ trong mười năm cô ấy đã thay đổi nhiều như vậy!

Quả nhiên, con gái dậy thì xong thay đổi hẳn!

Tô Mang không cho anh kịp suy nghĩ nhiều đã cúi đầu thì thầm bên tai.

Môi hồng khẽ hé mở, hơi thở phả vào: “Này em trai, mười năm không gặp, lớn rồi nha”.

Chương 3: Di nguyện của sư phụ

Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến toàn thân Trương Minh Vũ như có một dòng điện chạy qua.

Anh vội vàng tránh ra, mặt mũi đỏ bừng.

Tô Mang cười trêu chọc: “Ai da, em trai biết xấu hổ cơ à? Không còn như xưa từng ôm chị nói sau này lớn lên sẽ cưới chị về nữa rồi!”

Trương Minh Vũ lại càng ngượng chín mặt.

Dù sao khi đó vẫn còn nhỏ, ngây thơ chưa trải đời.

Bây giờ mọi người đều trưởng thành, Tô Mang còn trở nên xinh đẹp như vậy, sao có thể…

“Chị ba đừng trêu em nữa”, Trương Minh Vũ cúi thấp đầu, ngượng ngùng nói.

Tô Mang lại kiêu ngạo hỏi: “Sao hả? Vất vả lắm chị mới tìm được em, trêu chọc hai câu cũng không được nữa hả?”

Trương Minh Vũ lắc đầu nguầy nguậy đáp: “Không phải, chuyện này…”

“Được rồi, được rồi”.

Anh chưa kịp nói xong đã bị Tô Mang chen vào: “Chị tư của em cũng đang ở Hoa Châu đấy. Bọn chị đang sống cùng nhau, chị đưa em đi gặp nó nhé. Ngày xưa chính thằng nhóc thối nhà em đã cướp nụ hôn đầu của em tư chứ ai!”

Chị tư ở Hoa Châu?

Trương Minh Vũ tròn mắt, trong lòng hưng phấn hẳn lên.

Mười năm xa cách, anh vô cùng nhớ mong mấy người chị gái này.

Anh đang định đồng ý thì chợt nhớ tới lời dặn của Lý Phượng Cầm, vẻ tươi cười trên mặt liền biến mất.

Trương Minh Vũ xấu hổ nói: “Chuyện này… Hay là đợi lần sau đi. Em phải mau chóng sửa xe để còn mang về”.

Tô Mang nghi ngờ hỏi: “Sửa xe hả?”

Anh gật đầu, muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời.

Tô Mang dứt khoát từ chối: “Không được, hôm nay em nhất định phải đi theo chị, không được chạy đi đâu hết”.

Cô ấy không hề cho anh cơ hội thương lượng thêm.

Trương Minh Vũ khó xử đáp: “Nhưng mà…”

Tô Mang xua tay nói tiếp: “Xe thì để chị cho người sửa cho, muốn đưa đến đâu cứ nói địa chỉ ra đây”.

Trương Minh Vũ chưa kịp mở miệng nói gì đã bị cô ấy kéo lên chiếc Rolls - Royce Phantom.

Anh cũng hết cách.

Mười năm không gặp, chị ba vẫn bá đạo như vậy…

Nếu đã không từ chối được, anh chỉ có thể nghe lời cô ấy.

Cuối cùng vẫn quyết định nhờ người đưa xe về nói thẳng với Lý Phượng Cầm là anh đi làm thuê cho người ta để trả tiền bồi thường.

Sau khi lên xe, Tô Mang gọi liên tục vài cuộc điện thoại nhưng đối phương vẫn không chịu nhấc máy.

Tô Mang bất đắc dĩ nói: “Chắc là chị tư của em lại đang bận gì rồi, không thèm nghe điện thoại luôn. Nó không có ở nhà, chị chỉ có thể dẫn em đi ăn thôi”.

“Chị tư đang làm gì thế?”, Trương Minh Vũ tò mò hỏi.

“Chị tư của em siêu giỏi về y học”, Tô Mang không khỏi tán thưởng.

Trương Minh Vũ cũng không bất ngờ, dù sao ngày trước chị tư đã học y cứu người.

Chẳng mấy chốc hai chị em đã lái xe tới khách sạn Cách Lâm.

Nơi đây được coi như khách sạn đứng nhất nhì của Hoa Châu. Những người tới đây dùng bữa không giàu có cũng quyền quý.

Sau khi vào trong, Tô Mang dứt khoát thuê một phòng Vip riêng.

Trong phòng bày biện xa hoa, chỉ toàn đồ đắt tiền.

Hai người gọi món xong thì trò chuyện với nhau.

Khi Trương Minh Vũ nói mình đã kết hôn, Tô Mang nhảy dựng lên: “Hả? Em kết hôn rồi hả?”

Anh bất lực gật đầu đáp: “Vâng ạ”.

“Đừng nhắc tới nữa. Hai năm nay em sắp ấm ức muốn chết rồi”.

Trương Minh Vũ uống chút rượu xong cũng muốn tâm sự nỗi lòng.

Tô Mang lại cao giọng gặng hỏi: “Cái gì?”

Dứt lời, cô ấy đập bàn đứng bật dậy, giận dữ nói: “Thế em còn do dự cái gì? Bây giờ lập tức làm thủ tục ly hôn ngay cho chị! Sao em trai chị có thể bị người ta bắt nạt được?”

“Hơn nữa, em kết hôn rồi thì bọn chị phải làm thế nào?”

Trương Minh Vũ lắc đầu đáp: “Không được đâu, đây là di nguyện của sư phụ”.

Anh không biết bản thân có cảm giác gì với Lâm Kiều Hân, dù sao giờ đây chỉ còn lý do này mới có thể thuyết phục anh tiếp tục kiên trì mà thôi.

Còn về câu nói cuối cùng kia, anh cũng chẳng để tâm mấy. Dù sao bọn họ đã đùa giỡn với nhau như vậy từ nhỏ rồi.

“Ý của sư phụ sao?”

Tô Mang ngẩn người, mờ mịt hỏi.

Chương 4 : Là cô ấy sao?

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.

Thấy vậy, Tô Mang hơi hé miệng nhưng vẫn chẳng nói được lời nào.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới dẩu môi không vui nói: “Sư phụ thật là! Sao người lại có thể gán ghép em cho người khác cơ chứ!”

“Không được, em chỉ có thể thuộc về bọn chị!”

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mang chợt loé lên.

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị ba đang nói gì vậy?”

Tô Mang giật mình vội chuyển chủ đề: “Không có gì, uống tiếp đi. Hôm nay gặp được em, chị vui lắm. Chúng ta không say không về!”

Trương Minh Vũ cũng nâng chén rượu cười nói: “Không say không về!”

Hai người nâng cốc uống cạn, chẳng mấy chốc Tô Mang đã ngà ngà say.

Trương Minh Vũ hơi buồn tiểu, bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Trong lúc đang giải quyết, anh bỗng nghe thấy tiếng xì xào ở phòng bên cạnh.

“Sớm muộn cũng có ngày tao sẽ ngồi lên được vị trí của cậu Lý! Mẹ nó chứ, ghen tỵ thật đấy! Cô ta là nữ tổng giám đốc đẹp nhất Hoa Châu chúng ta cơ mà!”

“Công trình lớn như thế thì lợi nhuận phải nhiều tới mức nào? Cô Lâm có thể không rung động sao? Chắn chắn là phải hiến thân rồi! Ha ha ha!”

Trương Minh Vũ lập tức lấy lại tỉnh táo trong cơn say.

Nữ tổng giám đốc đẹp nhất? Còn mang họ Lâm?

Cả Hoa Châu này làm gì còn ai khác ngoài Lâm Kiều Hân?

Chẳng lẽ cô đang ở đây sao?

Đừng nói là trùng hợp tới vậy chứ?

Trương Minh Vũ cắn đầu lưỡi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Sau khi nghe thấy tiếng xả nước ở bên ngoài, anh lập tức đẩy cửa đi ra, vừa hay trông thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Trương Minh Vũ vội vàng cất bước đuổi theo.

Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Vip cao cấp, chia nhau đứng gác hai bên.

Anh trốn ở góc khuất của hành lang, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Rốt cuộc có phải là Lâm Kiều Hân hay không? Mình có cần đi vào xem thử không?

Trương Minh Vũ bắt đầu lưỡng lự.

Trong lúc đó ở trong phòng, Lâm Kiều Hân mặt đỏ bừng bừng, tay cầm ly rượu cũng bắt đầu lắc lư.

Trước mặt cô là một chàng trai trẻ đầu tóc vuốt keo bóng loáng, ánh mắt lộ liễu ngắm nghía dáng người nóng bỏng của cô.

Lâm Kiều Hân mơ màng nói: “Anh… Anh Lý, bây giờ… bây giờ đã uống đủ chưa? Ký… ký hợp đồng được rồi chứ?”

Bề ngoài nhà họ Lâm rất có tiếng tăm nhưng trên thực tế đã trên bờ vực sụp đổ.

Công trình lần này là cơ hội giúp nhà họ Lâm lật ngược tình thế. Dù thế nào cô cũng phải giành được nó. Đây là bùa cứu mạng của cả nhà họ Lâm.

Lý Tuấn Nhất hứng thú nói: “Vẫn còn nhớ tới chuyện hợp đồng cơ à? Xem ra vẫn chưa uống đủ, uống tiếp nào”.

Nói rồi hắn lại rót đầy rượu cho Lâm Kiều Hân.

Trong mắt cô hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể uống đến cùng!

Cô đang phải gánh vác sự tồn vong của nhà họ Lâm, không thể không uống.

Ánh mắt của Lý Tuấn Nhất trở nên cuồng nhiệt, nhẹ giọng nói: “Sao sếp Lâm phải khổ sở như vậy? Chỉ cần em ngoan ngoãn hầu hạ tôi một đêm, tôi hứa sau này sẽ giao toàn bộ công trình của nhà họ Lý cho nhà họ Lâm các em”.

“Em nghĩ… sao?”

Dứt lời, hắn chậm rãi giơ tay ra định nắm lấy tay Lâm Kiều Hân.

Cô nhanh chóng rụt tay về, nở nụ cười đẹp mê hồn nói: “Anh Lý đừng… đừng nói đùa. Tôi là người đã có gia đình!”

“Tôi đã uống… uống kha khá rồi. Có thể… có thể ký hợp đồng…”

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã gục đầu xuống mặt bàn.

Chút tỉnh táo cuối cùng đã bị men say đánh bại.

Lý Tuấn Nhất cười lạnh, phấn khích nói: “Đùa hả? Không, trước giờ tôi chưa từng nói đùa”.

“Đêm nay em là của tôi chắc rồi”.

Nói xong, hắn nở nụ cười bỉ ổi xấu xa!

“Người đâu!”

Hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức đi vào, chia làm hai bên nhấc Lâm Kiều Hân lên lôi ra ngoài.

Lý Tuấn Nhất cũng thong thả đứng dậy đi theo sau, dục vọng tràn đầy trong mắt.

Cửa phòng Vip cao cấp bị đẩy ra. Hai người đàn ông mặc đồ đen đỡ Lâm Kiều Hân đã say mèm bước ra ngoài.

Trương Minh Vũ vốn còn đang lưỡng lự, thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình!

Đúng là Lâm Kiều Hân!

Men say trong người kích thích khiến lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt!

Hai mắt đỏ ngầu!

Trương Minh Vũ tiện tay giật lấy chai rượu của nhân viên phục vụ đang bưng tới, nhanh chân xông đến chỗ Lý Tuấn Nhất!

Trong đầu anh chỉ còn sự giận dữ!

Còn Lý Tuấn Nhất nãy giờ chỉ nghĩ tới cảnh tượng ướt át nóng bỏng sắp xảy ra, vốn không hề chú ý tới có một người đang hùng hổ từ sau xông tới!

Trương Minh Vũ sải bước về phía trước, đến gần lập tức giơ tay lên cao!

Chương 5: Một đòn vỡ đầu!

Trương Minh Vũ thẳng tay đập chai rượu lên đầu Lý Tuấn Nhất!

Bấy giờ nhân viên phục vụ mới giật mình phản ứng lại, hốt hoảng nói: “Này anh… đó là rượu của vị khách khác…”

Nghe thấy thế, hai vệ sĩ quay lại theo bản năng, nhưng muốn phản ứng lại cũng không kịp nữa rồi!

“Bốp!“

Tiếng va đập thanh thuý vang vọng trong hành lang!

Rượu văng tung toé!

Ngay sau đó, Lý Tuấn Nhất gào lên như lợn bị chọc tiết: “Á!”

Lâm Kiều Hân đột nhiên bị doạ sợ mở choàng mắt. Rượu bắn ra khắp nơi cũng khiến cô tỉnh táo hơn một chút.

Cô mơ màng nhìn Lý Tuấn Nhất đang đau đớn vặn vẹo rồi choáng váng thấy Trương Minh Vũ đang đứng đó, mặt mày tràn đầy lửa giận.

Cô uống quá nhiều, không nghe rõ mấy lời Lý Tuấn Nhất nói với mình.

Nhưng cô lại thấy rõ mồm một cảnh tượng Trương Minh Vũ đánh người.

Sắc mặt Lâm Kiều Hân lập tức lạnh hẳn xuống, giận dữ gào lên: “Trương Minh Vũ! Anh bị điên à?”

Lửa giận ngùn ngụt cũng chỉ có thể thốt ra câu đó.

Cô giơ tay chỉ vào anh, giận đến run người!

Hy vọng của cả gia tộc đều gửi gắm vào bản hợp đồng này, tiền đồ của cô cũng vậy.

Toàn bộ người nhà họ Lâm đều đang chờ đợi tin vui từ cô. Thế nhưng giờ đây…

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, tuyệt vọng tột độ.

Tất cả đều bị anh huỷ hoại trong giây lát!

Trương Minh Vũ thở hổn hển, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Tuấn Nhất!

Tới tận lúc này, hai gã vệ sĩ mới lấy lại được itnh thần.

“Cậu Lý!”

“Mẹ nó! Mày muốn chết hả?”

Hai người họ giận tím mặt, một người lao tới đỡ Lý Tuấn Nhất lên, người còn lại xông tới chỗ anh.

Trương Minh Vũ nghiến răng, dùng sức đâm phần còn lại của chai rượu còn ở trên tay vào người đối phương.

Bảo vệ sợ hãi cuống cuồng quay đi tránh được một đòn của anh!

Gã đứng lên ngay tức khắc, tung nắm đấm vào ngực Trương Minh Vũ!

Anh vốn đang có men say trong người, không kịp phản ứng hứng trọn một đòn của gã vệ sĩ!

Anh bị cơn đau đớn và cồn kích thích, cảm xúc càng thêm điên cuồng!

“Đánh tao hả?”

Trương Minh Vũ cố chịu cơn tức ngực, mạnh mẽ tóm lấy cánh tay của gã vệ sĩ, tay phải cầm chai rượu hung hăng đâm vào.

Gã vệ sĩ trơ mắt đứng nhìn, không ngờ anh lại liều mạng như vậy!

Gã muốn thu tay về cũng không kịp nữa rồi!

“Á!”

Tiếng gào rống vì đau đớn lập tức vang lên. Cánh tay của gã bảo vệ đã chảy máu đầm đìa!

Mọi người xung quanh thấy thế đều vô cùng khiếp sợ.

Đến cả Lâm Kiều Hân cũng thấy sững sờ, giống như không còn nhận ra Trương Minh Vũ nữa!

Lúc này, Lý Tuấn Nhất đã được vệ sĩ đỡ dậy. Hắn lau hết rượu và máu tươi đang chảy ròng ròng trên đầu, loạng choạng đứng lên, cười lớn nói: “Ha ha ha! Mày đánh tao à? Mẹ nó sao mày dám đánh tao?”

Lâm Kiều Hân hoảng loạn vội bước lên hai bước giải thích: “Anh Lý, chuyện này không như anh nghĩ đâu. Anh nghe tôi…”

Nào ngờ cô chưa kịp nói hết câu đã bị hắn cáu giận quát tháo: “Cút!”

Dứt lời, hắn giơ tay lên.

Lâm Kiều Hân bước hai bước lảo đảo rồi va vào bức tường đằng sau.

Trương Minh Vũ ôm ngực, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!

Lý Tuấn Nhất tức tối gào lên: “Gọi người tới cho tao! Nếu hôm nay ông đây không khiến mày bị khiêng ra ngoài thì ông đây không thèm mang họ Lý nữa!”

Gã vệ sĩ bên cạnh vội vàng lôi điện thoại đi ra một góc.

Trong không khí tràn ngập mùi rượu vang và mùi thuốc súng.

Người tới vây xem ngày càng đông. Tô Mang được đám vệ sĩ hộ tống chen lên trước.

Em trai bị bắt nạt sao?

Cô ấy nhìn thấy cảnh tượng trong hành lang, hai mắt loé lên lửa giận. Cô vẫy tay gọi chín vệ sĩ theo mình tiến lên phía trước.

Trương Minh Vũ thấy thế lập tức kinh sợ, cuống quýt dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Mang.

Nếu cô ấy cũng tham gia thì chỉ khiến việc càng thêm loạn, anh càng khó giải thích.

Tô Mang dừng bước, hơi do dự.

Mặc dù đang rất giận dữ nhưng cô ấy cũng biết chắc chắn Trương Minh Vũ có ý nghĩ của riêng mình. Hơn nữa hiện giờ anh vẫn chưa gặp phải nguy hiểm, cô ấy cũng không sốt ruột nữa.

Anh thầm thở phào một hơi.

Lửa giận của Lý Tuấn Nhất cũng giảm đi không ít. Vô số ánh mắt săm soi xung quanh khiến hắn thấy khó chịu.

“Ranh con, mày đừng bảo tao không cho mày cơ hội. Chỉ cần mày lập tức dập đầu xin lỗi, chui qua đũng quần tao, tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày!”

Lý Tuấn Nhất cười lạnh, ánh mắt hung ác sắc bén.

Trương Minh Vũ trợn mắt nhìn hắn, thầm mắng: “Ngu xuẩn”.

“Mày…”

Lý Tuấn Nhất giận tím mặt, run rẩy giơ tay ra!

Hắn vốn muốn đòi lại chút thể diện, ai ngờ Trương Minh Vũ không biết nắm bắt cơ hội gì cả!

Lâm Kiều Hân hoàn toàn tuyệt vọng, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Chuyện đã tới nước này, Trương Minh Vũ vẫn còn mạnh miệng!

Tuy cô hận anh nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh bỏ mạng ở nơi này!

Một lúc sau, Lý Tuấn Nhất trầm giọng nói: “Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không lối mày cứ phải chui vào!

“Được lắm, đây là mày tự làm tự chịu!”

“Hôm nay tao không băm vằm mày ra tám khúc khó mà xoa dịu thù hận trong lòng!”

Hắn vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ sau lưng truyền tới. Đám đông ở đằng sau lại trở nên hỗn loạn.

Năm gã đàn ông cao to tách ra khỏi đám người, khí thế mạnh mẽ!

Lý Tuấn Nhất cau mày, trong mắt hiện vẻ hưng phấn.

Chân mày Trương Minh Vũ nhăn tít lại.

Nếu không giải quyết được thì chỉ có thể nhờ chị ba ra tay.

Lâm Kiều Hân trố mắt nhìn đám người cao to vạm vỡ kia. Bọn họ đều là loại người cô không chọc vào nổi.

Xong đời rồi.

Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Lý Tuấn Nhất cất bước đi lên nghênh đón, kích động nói: “Rốt cuộc anh Cường cũng tới rồi! Hôm nay anh phải đòi lại danh dự cho thằng em này đấy!”

“Cậu Lý khách sáo quá. Nơi đây là địa bàn nhà anh Hoa của chúng tôi, đương nhiên phải tiếp đãi cậu chu đáo rồi!”, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên.

Nghe thấy thế, Lý Tuấn Nhất đã hoàn toàn yên tâm.

Hắn quay lại đánh giá Trương Minh Vũ một lượt, chế giễu nói: “Ranh con nhà mày chọc ai không chọc lại cứ phải chọc vào tao! Kiếp sau nhớ phải mở to mắt chó ra mà nhìn đấy!”

“Ha ha ha!”

Nói xong, hắn bật cường điên cuồng rồi lùi sang bên cạnh.

Năm gã đàn ông kia xắn tay áo, lao về phía trước.

Khí thế khủng bố lập tức tràn ra xung quanh.

Mọi người đều nhìn Trương Minh Vũ với ánh mắt mỉa mai.

Chương 6: Ly hôn?

“Đúng là không biết sợ chết, đến cả đàn em của anh Hoa là anh Cường cũng tới rồi”.

“Đúng đấy, làm gì có ai không biết cậu cả nhà họ Lý của chúng ta chơi thân với anh Hoa đứng đầu thế giới ngầm ở Hoa Châu! Còn dám chọc vào cậu hai nhà họ Lý nữa chứ?”

“Thật chẳng có mắt nhìn. Loại người như này chết còn tốt hơn, còn ở đấy giả bộ bình tĩnh nữa, mẹ nó quá buồn nôn!”



Đám người vây xem xung quanh cũng bàn tán xôn xao, tỏ vẻ khinh thường!

Lý Tuấn Nhất nghe vật, gương mặt tràn đầy kiêu ngạo như đã trông thấy Trương Minh Vũ bị đánh thảm!

Hắn cười lạnh nói: “Ranh con, vĩnh biệt mày!”

Ngay sau đó, năm gã đàn ông cao to đột nhiên đứng khựng lại!

Bọn họ trợn tròn mắt kinh hãi nhìn Trương Minh Vũ!

Anh cũng sửng sốt.

Thì ra là bọn họ.

Đám người trước mặt anh chính là mấy kẻ trong vụ tông xe vừa rồi, gã cầm đầu cũng là gã trọc kia!

Trùng hợp vậy sao?

Lúc này tất cả đều ngơ ngác tại chỗ!

Lý Tuấn Nhất ngạc nhiên thúc giục: “Anh Cường làm gì đấy? Mau đánh chết nó đi!”

Thế nhưng mấy người kia vẫn ngây ra như phỗng.

Trương Minh Vũ hoàn toàn yên tâm, khẽ mỉm cười hỏi: “Bọn mày… muốn đánh chết tao hả?”

Câu nói này khiến đám người ngỡ ngàng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lý Tuấn Nhất mắt tròn mắt dẹt, vẻ mặt mờ mịt!

Gã trọc nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ do dự!

Lửa giận từ việc vừa nãy vẫn còn, nhưng gã lại sợ người phụ nữ kinh khủng kia.

Trong lúc chần chừ, gã đột nhiên trông thấy Tô Mang đang đứng ngay sau lưng Trương Minh Vũ.

Ầm!

Đầu gã như bị nổ tung! Khoé miệng co giật!

“Không dám không dám, anh cứ đùa, sao em dám đánh chết anh được?”, gã hoảng loạn xua tay, vô thức cúi gập người xuống!

Bốn gã cao to vạm vỡ đằng sau cũng toát mồ hôi hột, trên mặt trưng ra nụ cười làm lành.

Mọi chuyện bỗng thay đổi khiến đám người xung quanh đều hoá đá.

Ai cũng nghẹn họng trên trối!

Lâm Kiều Hân hơi hé môi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Dường như mọi chuyện… hoàn toàn ngược lại với dự đoán của cô!

Lý Tuấn Nhất ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

“Anh Cường… anh… anh làm cái quái gì thế? Đừng đóng kịch với nó nữa! Mau xông lên tẩn nó cho tôi!”, hắn vội bước lên hai bước, lo lắng nói.

Gã trọc hít sâu một hơi, cắn răng đáp: “Xin lỗi cậu Lý, chúng tôi không giải quyết được chuyện này đâu”.

Trương Minh Vũ cũng vô cùng kinh ngạc. Hình như cảm giác này… rất thoải mái!

Dứt lời, gã trọc dẫn theo mấy tên đàn em quay người đi thẳng.

Lý Tuấn Nhất quýnh lên.

Bao nhiêu người đang ở đây, hắn thấy bẽ mặt quá.

“Các người đứng lại cho tôi!”

Hắn gào thét ầm ĩ: “Tôi ra lệnh cho các người đánh chết nó! Nếu còn không chịu ra tay, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh tôi ngay lập tức!”

Câu uy hiếp này doạ đám người gã trọc phải dừng bước, trong lòng bối rối do dự!

Bọn họ không dám đắc tội Tô Mang, cũng không dám chọc vào cậu cả nhà họ Lý!

Làm sao đây?

Một lúc lâu sau, gã hạ quyết tâm.

Nếu đắc tội cậu cả nhà họ Lý, cùng lắm bọn họ chỉ phải nghe mắng một hồi. Nhưng nếu đắc tội Tô Mang, rất có thể sẽ phải bỏ mạng ngay tại đây!

Gã trọc nhanh chóng quay người lại.

Lý Tuấn Nhất thấy thế mới thở phào nhẹ nhóm, tưởng là lấy cậu cả nhà họ Lý ra đã doạ được gã trọc.

Đám người vây quanh cũng thả lỏng, ai nấy đều nở nụ cười giễu cợt.

Thế mới đúng kịch bản chứ!

Gã trọc ngẩng đầu lên, đang định từ chối Lý Tuấn Nhất lại liếc thấy mấy người Tô Mang.

Ngay sau đó, toàn thân gã run lẩy bẩy!

Vừa ngẩng đầu gã đã phát hiện chín người vệ sĩ kia lại lôi súng lục ra tiếp, chĩa thẳng về phía mình.

Hự!

Năm người bọn gã đồng loạt sợ hãi hít một hơi thật sâu!

Tô Mang nhếch miệng cười hất đầu nhìn Lý Tuấn Nhất.

Trong lòng gã trọc trùng xuống.

Lý Tuấn Nhất không hề biết chuyện gì đang xảy ra, thấy đám người gã trọc còn đang do dự lại càng nổi trận lôi đình!

“Mẹ nó tao bảo chúng mày ra tay cơ mà! Điếc à?” Lý Tuấn Nhất quát ầm lên với bọn họ!

Hắn cứ tưởng chỉ cần lấy cái danh cậu cả nhà họ Lý ra đã đủ để doạ nạt bọn gã trọc rồi!

Gã trọc siết chặt tay lại, trong lòng vốn đang bừng bừng lửa giận. Tiếng quát tháo của Lý Tuấn Nhất đã hoàn toàn chọc tức bọn họ!

“Bọn tao không điếc, mày gọi cái chó gì?”

Gã trọc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hung tợn!

Lý Tuấn Nhất đứng hình, đám đông cũng chết sững.

Gã đầu trọc tức giận gầm lên: “Bảo tao đánh anh em của tao hả? Con mẹ nó não mày bị úng nước đúng không?”

“Các anh em, xông lên hết đi!”

Tiếp đó, gã vọt thẳng về phía Lý Tuấn Nhất!

Anh em?

Mọi người xung quanh hoá đá tập thể!

Trương Minh Vũ là… anh em của anh Cường sao?

Tất cả ánh mắt kinh hãi đều đổ dồ lên người anh!

Đến cả Lâm Kiều Hân cũng bị làm cho choáng váng!

Gã trọc hiểu rõ nếu đắc tội Trương Minh Vũ, bọn họ sẽ phải chết!

Nhưng đắc tội cậu cả nhà họ Lý thì vẫn còn hy vọng sống sót. Huống hồ hai chữ “anh em” này cũng đã giữ thể diện cho anh Hoa của gã lắm rồi!

Bịch bịch!

Tiếng đánh đấm trầm đục đột nhiên vang vọng khắp hành lang.

“Á!”

Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của Lý Tuấn Nhất!

Hai gã vệ sĩ của Lý Tuấn Nhất bị doạ chạy đi núp ở góc tường. Người hiểu chuyện hơn vội vàng gọi xe cứu thương.

Năm phút sau, tiếng tru tréo của Lý Tuấn Nhất đã bị thay thế bằng tiếng rên rỉ bất lực.

Gã trọc xua tay, bấy giờ đàn em của gã mới dừng lại.

“Người anh em, có chuyện gì cứ gọi nhé. Bọn em đi trước đây”.

Gã trọc nhiệt tình vỗ vai Trương Minh Vũ, nói xong còn lén nhìn sang chỗ Tô Mang.

Hắn không thấy súng đâu nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương Minh Vũ cũng cười đáp: “Gặp lại anh sau”.

Một câu xưng anh em này cũng xem là lý do để anh giải thích với nhà họ Lâm.

Đám người gã trọc nhanh chóng rời đi.

Lý Tuấn Nhất nằm thoi thóp trên mặt đất, máu me be bét khắp người, cơ thể không ngừng co quắp.

Xe cứu thương đến rất nhanh, lập tức khiêng hắn ra ngoài.

Hai gã vệ sĩ hung hăng lườm Trương Minh Vũ rồi mới hoảng hốt lao ra khỏi nhà hàng.

Đám đông xung quanh cũng chậm rãi tản ra.

Thoáng chốc, trong hành lang chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng đã tỉnh táo hơn hẳn, chậm rãi đứng dậy.

Trương Minh Vũ ngừng cười, bình thản hỏi: “Đáng lẽ cô phải biết hắn có ý đồ xấu với mình chứ, sao còn phải mạo hiểm làm gì?”

Cô cau mày, khó hiểu hỏi: “Ý đồ xấu cái gì…”

Nói đến đây cô đã tỉnh ngộ.

Hợp đồng bị huỷ bỏ, nhà đầu tư bị đánh cho bầm dập. Hơn nữa kẻ cầm đầu gây ra những chuyện này còn đang đứng ngay trước mắt!

“Anh có tư cách gì hỏi tôi chuyện này? Có biết mình gây ra phiền phức lớn thế nào cho tôi không? Anh biết anh đã khiến nhà họ Lâm chúng tôi tổn thất nhiều như thế nào không hả?”

Lâm Kiều Hân không kìm được cơn giận!

Trái tim đau đến chảy máu!

Cơ hội vực dậy của nhà họ Lâm đã mất rồi!

Trương Minh Vũ cười tự giễu.

Cộng thêm bị men say trong người kích thích khiến anh càng cảm thấy ấm ức.

Không nhắc tới chuyện cứu cô, anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao cô có thể vì một cái hợp đồng mà mạo hiểm tới mức này?

Nếu không có anh ở đây, hậu quả sẽ thế nào?

Anh vừa thấy đau lòng, lại vừa tức giận.

Anh chẳng nói chẳng rằng quay người đi tới cuối hành lang.

Lâm Kiều Hân ngơ ngác nhìn theo.

Thái độ này… là sao?

Toàn bộ cơn giận và tủi thân đều dâng lên trong lòng, khiến cô bực bội quát: “Trương Minh Vũ, anh đừng có về nhà họ Lâm nữa. Ngày mai đi làm thủ tục ly hôn!”

Trương Minh Vũ cũng nổi nóng, lãnh đạm đáp: “Tuỳ cô”.

Sau đó, bóng anh biến mất ở cuối dãy hành lang…

Lâm Kiều Hân ngẩn người đứng đó, ánh mắt mờ mịt.

Người này… thật sự là Trương Minh Vũ sao?

Phải mất một lúc lâu cô mới lấy lại tinh thần.

Cô nghiến răng, ánh mắt toé ra lửa giận, cuối cùng quay ra khỏi nhà hàng.

Lúc này Trương Minh Vũ cũng về tới phòng Vip của mình.

Gương mặt Tô Mang ửng đỏ. Cô khẽ lắc ly rượu trong tay, thất vọng nói: “Trông cũng xinh đấy, nhưng chị không thích tính cách”.

“Mắt nhìn… cũng chẳng ra làm sao”.

Chương 7: Ôm ngủ

Trương Minh Vũ cũng đang cảm thấy phiền não.

Anh ngồi xuống tự rót một ly rồi sảng khoái nói: “Không nhắc tới chuyện này nữa, uống thôi. Hôm nay hai chị em chúng ta không say không về!”

Lấy gì giải sầu, chỉ có rượu thôi!

Tô Mang đau lòng nhìn anh, cũng nâng ly lên.

Không biết hai người họ đã uống bao lâu, cũng chẳng biết đã uống hết bao nhiêu rượu.

Sau khi uống xong, Trương Minh Vũ và Tô Mang đỡ nhau rời khỏi nhà hàng đi về biệt thự của cô ấy.

Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày cũng nhộn nhạo.

Đến khi xuống xe bị gió tạt qua, anh mới thấy tỉnh hơn một chút.

Bọn họ cứ tưởng chị tư đã về rồi, nào ngờ đi vào trong biệt thự vẫn không một bóng người.

“Chắc… chắc là chị tư của em lại tăng ca rồi, không biết bao giờ mới về được”, Tô Mang mơ màng nói.

Hai người đỡ nhau tới sofa ngã lăn ra.

Vừa nãy trên đường đi Trương Minh Vũ không cảm thấy gì, bây giờ ngã xuống sofa mới phát hiện tư thế của hai người họ rất mập mờ.

Anh vội vàng giãy giụa dịch người sang bên cạnh, mặt nóng hổi.

Từ khi chia cách với mấy người chị, Trương Minh Vũ chưa từng thân mật với một người phụ nữ nào giống như bây giờ.

Cô vợ lấy về được ba năm còn chưa được chạm vào tay người ta.

Tiếp xúc thân mật như vậy khiến anh thấy không thoải mái.

“Sao hả? Lúc nhỏ ôm chị ngủ có thấy em xấu hổ đâu?”

Tô Mang mỉm cười xấu xa, ánh mắt mơ màng lặng lẽ dò xét.

Trương Minh Vũ ngượng ngùng đáp: “Đấy là khi còn bé mà chị ba”.

Tô Mang cố tình tỏ vẻ bực bội, ôm vai nói: “À, tức là bây giờ lớn rồi nên xa cách với chị, có vợ thì không cần mấy bà chị này nữa đúng không?”

Trương Minh Vũ nghe thấy thế thì hoảng hốt.

“Chị nói gì thế? Không phải như thế đâu, chỉ là…”

Anh há miệng hồi lâu vẫn không nói được lời nào, lại càng cảm thấy khó xử.

Tô Mang cũng không vội, cưng chiều nhìn anh chờ đợi.

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng sắp xếp lại được câu từ, cười nói: “Em xa lánh ai cũng không thể xa lánh các chị được. Các chị đều là người thân của em”.

“Cái miệng nhỏ của em ngọt như mật ý. Thế là thân với chị có phải không?”

Tô Mang lộ vẻ mặt kiêu ngạo, cười xấu xa hỏi.

Trương Minh Vũ vỗ ngực khẳng định: “Đương nhiên rồi!”

Tô Mang như thực hiện gian kế thành công, giả vờ bình tĩnh nói: “Được thôi, vậy thì hôm nay em phải ôm chị ngủ để chứng minh chúng ta thân nhau”.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Chuyện nhỏ như…”

Anh chưa kịp nói hết câu đã bàng hoàng nhận ra.

Anh lập tức ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Tô Mang.

Ngủ… cùng… nhau?

Ừng ực!

Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, không kìm được liếc mắt nhìn dáng người nóng bỏng của cô ấy.

“Không không không… làm vậy sao được? Chúng ta đều lớn cả rồi mà chị ba, sao có thể ngủ chung được…”, Trương Minh Vũ lắc đầu nguầy nguậy, lúng túng xua tay.

“Thế mà còn nói là thân nhau?”

Sắc mặt Tô Mang lạnh hẳn xuống, bực bội nói.

Trương Minh Vũ cười khổ: “Chuyện này không giống mà…”

“Bỏ đi, không cần giải thích nữa. Dù sao vợ em cũng xinh đẹp như vậy, chị hiểu rồi”.

Tô Mang lại nhẹ nhàng xua tay, tỏ vẻ không muốn nghe tiếp.

Trương Minh Vũ cảm thấy rất bất lực.

Anh hít một hơi thật sâu, chỉ đành cam chịu nói: “Vậy… vậy thì em ngủ chung với chị là được chứ gì…”

Anh cũng hết cách rồi, không muốn chọc giận Tô Mang.

Dù sao cũng là mặc quần áo ngủ, không có vấn đề gì.

Nghĩ vậy, anh mới thả lỏng tinh thần.

Tô Mang nhoẻn miệng cười: “Thế mới là em trai ngoan của chị chứ”.

Dứt lời, cô ấy dứt khoát giang hai tay ra.

Trương Minh Vũ sửng sốt hỏi: “Chị… làm gì thế?”

Tô Mang cao giọng nói: “Ôm nhau ngủ thôi”.

Bình bịch!

Trái tim của anh đập loạn xạ, kìm lòng không đặng liếc nhìn thân hình của cô ấy.

Cặp đùi thon dài mê người, dáng dấp quyến rũ, còn cả gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đang đỏ ửng, ánh mắt mê ly vì men say.

Anh hít sâu một hơi, trầm ngâm một lúc rồi mới nhích lại gần bế Tô Mang lên.

Cô ấy rất nhẹ, nhưng anh lại bước đi rất khó nhọc!

Dù là bế kiểu công chúa nhưng vẫn phải giữ lịch sự, không được khiến Tô Mang hiểu lầm gì.

Anh tốn bao nhiêu sức lực mới bế được cô ấy về tới phòng ngủ.

Sau khi đắp chăn cho Tô Mang, anh thở hắt ra một hơi, mệt mỏi ngã ngồi lên giường.

Giày vò chết mất!

Anh tắt đèn xong rồi cứng nhắc chui vào trong chăn, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn.

Tô Mang uống quá nhiều rượu, vốn đã trở nên mê man, nằm xuống gối xong lập tức thấy trời đất quay cuồng.

Chẳng bao lâu sau cô ấy đã chìm vào mộng đẹp.

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Qua… qua rồi!

Dù bị dày vò nhưng còn tốt hơn là phải lo lắng hãi hùng.

Anh nhắm mắt lại, đầu óc bắt đầu mơ màng.

Dần dà, anh chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng ngủ bỗng bị người khác đẩy ra.

Cộp! Cộp!

Tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.

Trương Minh Vũ còn lại một chút ý thức, lờ mờ mở mắt ra nhìn. Thế nhưng trước mắt chỉ toàn một màu đen kịt, bên tai nghe thấy tiếng động rất nhỏ.

Anh chưa kịp suy nghĩ gì đã cảm thấy chăn bị người ta vén lên!

Một người… chui vào!

Chương 8: Bị… cưỡng hôn?

Trái tim của Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng!

Cơn say trong người lập tức biến mất!

Dù cách một lớp quần áo, anh vẫn cảm nhận được da thịt mềm mại của ai kia!

“Sao hôm nay chị lại mặc quần áo…”, giọng nói dễ nghe vang lên.

Người kia mới nói được một nửa thì im bặt.

Liễu Thanh Duyệt lập tức mở mắt ra, bàn tay khẽ đặt lên đầu Trương Minh Vũ.

Tóc… ngắn?

“Á!”

Tiếng hét sợ hãi bỗng vang vọng!

Lần này, Trương Minh Vũ chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui vào!

Toàn xảy ra mấy chuyện quái quỷ gì thế này?

Anh vội vàng chui ra khỏi chăn đứng xuống đất, vẻ mặt xấu hổ không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với cái gì.

Tô Mang cũng bị tiếng hét này đánh thức, ngồi bật dậy.

Sau khi Trương Minh Vũ đứng vững, đèn phòng bừng sáng.

Trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

Gương mặt hình trứng ngỗng, đôi mắt to tròn quyến rũ, làn da trắng mịn như da em bé.

Mái tóc mềm mượt xoã trên vai, dáng người gợi cảm!

Quan trọng nhất là cô gái này chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, không thể che được đường cong nóng bỏng như ẩn như hiện!

Ừng ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, nhìn đến ngẩn ngơ!

Dáng người này… quá đỉnh!

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, lạnh giọng quát: “Cậu là ai?”

Trương Minh Vũ ngơ ngác quên cả trả lời.

Tô Mang mơ màng dụi mắt, bất lực nói: “Em hét cái gì hả? Không thấy bọn chị đang ngủ à?”

Liễu Thanh Duyệt trợn tròn mắt!

Đây…

Cô ấy nghiến răng nói: “Chị ba quên mất lời ước hẹn khi còn nhỏ của chúng ta rồi à?”

Tô Mang bất đắc dĩ nói: “Chính chị nói ra cơ mà, sao lại quên được? Em nghe chị nói…”

Tô Mang chưa kịp nói hết câu đã bị chặn cứng họng.

“Chị không quên, thế bây giờ chị đang làm cái gì? Mà kể cả chị có yêu đương với ai thì cũng không thể dẫn về phòng em chứ?”

Liễu Thanh Duyệt giận dữ gầm lên.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô ấy nổi giận với Tô Mang!

Nói xong, cô ấy nhìn sang Trương Minh Vũ, ánh mắt sắc bén giơ tay ra chỉ.

“Cậu, đi ra!”

Liễu Thanh Duyệt nghiêm nghị quát, trong mắt tràn đầy chán ghét.

Trương Minh Vũ cảm thấy rất bất lực.

Đi thì đi…

Anh đang định cất bước ra ngoài, Tô Mang đã đập mạnh vào chăn: “Trời ạ, được rồi!”

Trương Minh Vũ dừng bước.

Liễu Thanh Duyệt không thèm nể mặt quát ầm lên: “Được rồi cái gì? Chị làm trái với ước hẹn em không quan tâm, chị thế nào cũng là chuyện của chị!”

“Nhưng có em ở đây thì không có bàn cãi gì hết!”

Tô Mang bị chọc tức đến bật cười, ẩn ý nói: “Em có tin sau khi chị nói cậu ấy tên là gì, em sẽ ước gì có thể lập tức chui vào chăn của cậu ấy luôn không?”

Nghe thấy thế, cả Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đều sững sờ.

Đến tận lúc này, anh mới chợt nhớ tới một khả năng nhưng lại không dám tin tưởng.

Liễu Thanh Duyệt bật cười, lắc đầu nói: “Điên rồi, chị điên thật rồi! Chị chả hiểu gì về em cả! Trên đời này không có thứ gì có thể khiến em rung động hết”.

“Em thật sự rất thất vọng về chị”.

“Hai người đi ra ngoài ngay cho tôi!”

Nói đến câu cuối, Liễu Thanh Duyệt dùng sức hét lên.

Cảm xúc tức giận của cô ấy doạ cho Trương Minh Vũ giật nảy mình.

Tô Mang không nhịn được thốt lên: “Trời ạ! Thôi được rồi, cậu ấy là Trương Minh Vũ!”

Liễu Thanh Duyệt nổi giận đùng đùng quát: “Em không cần biết cậu ta là Trương Minh Vũ hay Vương Minh Vũ gì hết! Với em chẳng…”

Nói tới đây, cô ấy đột nhiên sửng sốt.

Cả người ngây ra như phỗng!

Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Duyệt ngơ ngác hỏi lại: “Chị ba, chị nói… cậu ấy… là ai cơ?”

Mặc dù trong lòng rất căng thẳng nhưng lại không dám nhìn lấy một lần!

Tô Mang trừng mắt, bực bội nói: “Trương Minh Vũ! Người mà em ngày đêm mong nhớ, Trương Minh Vũ mà em chỉ muốn khảm vào trong người đấy!”

Ngay sau đó, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Cơ thể gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt bắt đầu run bần bật, khẽ liếc mắt nhìn sang Trương Minh Vũ.

Quan sát tỉ mỉ gương mặt kia!

Rốt cuộc anh cũng xác định, cô gái trước mặt chính là chị tư của anh, Liễu Thanh Duyệt.

Nhưng anh thật sự không tìm ra được sự liên quan nào giữa bóng dáng của cô ấy khi còn bé với người đẹp hiện giờ.

Lúc sau, Liễu Thanh Duyệt mới kinh hãi hỏi: “Em… em là em út sao?”

Trương Minh Vũ cũng vô cùng cảm động, nặng nề gật đầu đáp: “Là em đây chị tư!”

Từ sau khi chia cách, bọn họ chưa từng được gặp lại nhau.

Sau mười mấy năm trời, các chị gái vẫn coi trọng anh như vậy, không khỏi khiến anh cảm động.

Không có thứ tình cảm nào vượt qua được thử thách của thời gian, nhưng… bọn họ lại làm được.

Giây tiếp theo, Liễu Thanh Duyệt ôm chầm lấy anh.

Trương Minh Vũ mở to mắt, nhịp tim tăng tốc!

Ơ…

Một mùi hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi!

Nhưng anh lại không thể thở nổi!

Liễu Thanh Duyệt ôm anh cực kỳ chặt, kích động rơi nước mắt, dùng sức ghì lấy lưng anh.

Đúng như lời Tô Mang nói, cô ấy chỉ muốn khảm Trương Minh Vũ vào người mình!

“Chị… chị tư, khụ… em… khụ… không thở… được…!”

Anh khó nhọc nói từng chữ.

Vừa gặp lại nhau đã nhận được món quà kích thích như vậy, ai mà chịu nổi!

Tô Mang cũng không vui nói: “Được rồi, em muốn khiến em trai ngạt chết đấy à!”

Bấy giờ, Liễu Thanh Duyệt mới chịu buông tay.

Phù!

Sau khi thoát khỏi vòng tay của cô ấy, Trương Minh Vũ hít lấy hít để.

Đột nhiên gương mặt tuyệt sắc của Liễu Thanh Duyệt không ngừng phóng to lên!

Má…ơi!

Cô ấy ôm đầu Trương Minh Vũ, hung hăng hôn một cái lên môi anh!

Trương Minh Vũ lại hoá đá tại chỗ!

Anh ngơ ngác đứng đờ ra, miệng không khép lại được, đầu óc ngừng trệ!

Mình… vừa bị cưỡng hôn hả?

Tô Mang thấy thế, lông mày lập tức dựng ngược lên: “Em tư! Sao… sao em lại ra tay mạnh bạo như vậy! Chị còn không nỡ xuống miệng đây này!”

Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười đắc ý: “Thế thì không trách em được”.

Dứt lời, cô ấy còn quay sang liếc mắt đưa tình với Trương Minh Vũ.

Quyết rũ chết người!

Tô Mang vội kéo anh ngồi xuống giường.

Liễu Thanh Duyệt cũng nhanh chân chạy tới gặng hỏi làm sao tìm được anh.

Tô Mang kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, còn hỏi Trương Minh Vũ rất nhiều.

Nghe thấy tiếng nói cười bên tai, tâm trạng của anh mới chậm rãi thả lỏng.

Trò chuyện được một lúc, Liễu Thanh Duyệt bỗng nắm lấy tay anh, tình ý dạt dào…

Chương 9: Di nguyện

Trương Minh Vũ bị doạ sợ.

Tô Mang cũng cuống cuồng ngăn lại, bực mình nói: “Em làm gì thế? Không được sàm sỡ em trai!”

Liễu Thanh Duyệt vội xua tay giải thích: “Không phải, em chỉ muốn nói rất nhớ những ngày tháng trước kia khi chúng ta còn ở trên núi thôi”.

“Lúc nhỏ sư phụ toàn bắt em thử thuốc. Mỗi lần bị phạt úp mặt vào tường, em trai đều sẽ chạy tới dỗ em vui vẻ”.

“Khi chúng ta đùa nghịch gây hoạ, em trai cũng là người đứng ra chịu trận”.

“Em còn nhớ có lần phạm tội lớn, bị sư phụ lấy ván gỗ đánh mông. Em đau quá nằm lỳ trên giường không động đậy nổi. Cuối cùng vẫn là em trai trộm thuốc mang tới bôi cho em”.

Nói rồi cô ấy trìu mến nhìn Trương Minh Vũ, đắm chìm trong hồi ức.

Trương Minh Vũ lúng túng nói: “Lúc đó còn nhỏ mà”.

“Em trai cũng chơi với chị, chịu phạt thay chị không ít lần. Còn cả nụ hôn đầu của em trai cũng là chị lừa lấy mất!”

Tô Mang cũng kiêu ngạo kể ra, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng lúc trước…

Trương Minh Vũ cũng thấy chẳng quen chút nào. Anh đang phải sống trong cảnh bị hết người nọ đến người kia ghét bỏ, đột nhiên được cưng chiều nâng niu như vậy, khó mà thích ứng kịp.

Nhất là người cưng chiều anh còn toàn là người đẹp cực phẩm.

Nhưng khi đó đúng là anh rất được mọi người yêu mến, nói là hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu cũng không ngoa.

“Phải rồi, rốt cuộc di nguyện của sư phụ là thế nào?”, Tô Mang chợt hỏi.

Trương Minh Vũ gãi đầu gãi tai, lúng túng nói: “Em cũng không hiểu nổi. Chuyện hiện giờ đều do một tay sư phụ sắp xếp, muốn em kết hôn với Lâm Kiều Hân”.

“Sau đó lại dặn em phải nghĩ đủ mọi cách ở bên cô ấy, sống trong nhà họ Lâm”.

“Nói là phải chờ một chuyện lớn sắp xảy ra để giải quyết nó”.

Tô Mang mờ mịt hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”

Liễu Thanh Duyệt như có điều suy tư, hai mắt chợt loé.

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu: “Chỉ vậy thôi”.

Đây là nguyên văn lời nói của sư phụ. Còn về chuyện lớn kia cụ thế ra sao, khi nào xảy ra lại không nhắc tới một chữ.

Ba người cứ trò chuyện như vậy tới rạng sáng.

Về sau, hai cô gái đều buồn ngủ không chịu được nhưng miệng vẫn nói liên hồi. Đến khi Trương Minh Vũ đi vệ sinh về, hai người đã say giấc.

Anh đành phải tìm một căn phòng khác, sảng khoái ngủ một giấc.

Sáng hôm sau, Trương Minh Vũ bị chuông điện thoại inh ỏi đánh thức.

Anh nheo mắt mở điện thoại ra xem, thấy người gọi tới là Lâm Kiều Hân.

Haiz.

Anh khẽ thở dài một hơi rồi ấn nghe máy.

Cô không hề tức giận như trong dự đoán, ngược lại lo lắng hỏi: “Anh đang ở đâu! Mau về nhà chính của nhà họ Lâm!”

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”

“Anh mau trở về đi! Tôi không có thời gian giải thích đâu”.

Nói xong, cô cúp máy luôn.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Anh đặt điện thoại xuống, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

Anh đến phòng khách, trông thấy Tô Mang đang nhàn nhã ngồi xem TV trên sofa.

Cô ấy thấy anh đi ra, kinh ngạc hỏi: “Em trai dậy sớm thế?”

Trương Minh Vũ tỏ vẻ bất lực: “Không biết nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện gì, gọi em về gấp”.

“Bọn họ gọi em về là em phải về chắc? Bước chân của em rẻ mạt thế à?”, Tô Mang bực bội trợn trừng mắt.

“Dù sao cũng là hoàn thành di nguyện của sư phụ mà”, Trương Minh Vũ cười đáp.

Tô Mang nhếch miệng, ném lên bàn một tấm danh thiếp: “Được rồi, đây là số điện thoại của chị. Có gì em cứ gọi cho chị”.

“À đúng rồi, cả cái thẻ này nữa. Trong đó có hai trăm triệu, em dùng tạm trước nhé”.

Trương Minh Vũ đang định cúi xuống nhặt danh thiếp lên, nghe thấy thế suýt thì ngã xuống bàn trà!

Hai.. trăm triệu!

“Chị ba, em không cần…”

Trương Minh Vũ vô thức từ chối, nào ngờ mới nói được nửa đã bị ánh mắt lạnh như băng của Tô Mang quét tới.

Anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngượng ngùng cười một tiếng, đành phải nhét thẻ ngân hàng vào túi quần.

“Đợi lát nữa giải quyết xong em lại tới tìm các chị”.

Dứt lời, anh lập tức quay lưng rời đi.

Ở ngoài biệt thự đã có vệ sĩ áo đen đứng chờ từ lâu.

Họ thấy Trương Minh Vũ đi ra, vội vàng cung kính mở cửa xe Rolls - Royce.

Anh lại càng thấy khó chịu, xua tay nói: “Không cần đâu, tôi bắt taxi về là được rồi”.

Nhưng ngay sau đó đã thấy Tô Mang dựa vào khung cửa khẽ nói: “Đi đi, xe này nhanh. Trên đời này chị chỉ muốn em ngồi lên nó thôi, người khác thèm cũng không được”.

Trương Minh Vũ không tiện nói thêm gì nữa, đành phải ngồi lên chiếc Rolls - Royce, trong lòng vô cùng cảm động.

Một người vệ sĩ nhanh chóng lái xe đưa anh rời đi.

Đến khi chỉ còn cách nhà họ Lâm vài trăm mét, anh liền xuống xe.

Từ xa nhìn lại, anh đã thấy sân nhà họ Lâm chật ních xe sang, đỗ tràn cả ra ngoài, ít nhất cũng phải có ba bốn mươi chiếc.

Không biết nhà họ Lâm có chuyện lớn gì.

Trương Minh Vũ lại cau mày, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.

Anh nhanh chân chạy vào bên trong.

Lúc này trong sân đã có không ít người. Ai nấy đều có vẻ rất giàu có, đứng túm tụm lại một chỗ không biết đang bàn luận cái gì.

“Nghe nói lần này bệnh tình của ông cụ nhà hàng xóm rất nghiêm trọng, mong là không xảy ra chuyện lớn”.

“Haiz, tôi cũng mong vậy. Nhưng làm sao có thể?”

“Tôi nghe nói lần này đến cả Phó viện trưởng bệnh viện trung tâm Hoa Châu cũng tới! Không biết có cách nào cứu ông cụ không”.



Tiếng bàn tán xung quanh lọt vào tai Trương Minh Vũ.

Ông cụ… ngã bệnh rồi sao?

Anh cau mày, dự cảm không lành càng thêm mãnh liệt.

Trước giờ sức khoẻ của ông cụ nhà họ Lâm đều không tốt, phải dựa vào thuốc để duy trì. Nhưng không ngờ lần này lại…

Anh nghiến răng chạy nhanh về phía căn biệt thự nằm ở chính giữa.

Ông cụ Lâm là người duy nhất trong nhà họ Lâm coi anh là người.

Cũng chính nhờ có ông cụ, mối hôn nhân của anh với Lâm Kiều Hân mới có thể duy trì nhiều năm như vậy. Nếu không anh đã bị người nhà họ Lâm đuổi đi từ lâu rồi.

Trương Minh Vũ chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng quát lạnh lùng: “Đứng lại!”

Anh quay lại nhìn thử, phát hiện Lâm Kiều Hân đang lạnh mặt đứng ngay đằng sau.

“Tối hôm qua anh đi đâu, làm gì?”, cô nhíu mày lạnh giọng hỏi.

Trương Minh Vũ vô thức chột dạ, vội giải thích: “À thì… tôi đi làm thuê cho người ta. Chính là đám người ở nhà hàng hôm qua đấy”.

“Làm thuê?”

Chân mày Lâm Kiều Hân càng nhíu chặt lại.

Anh bất đắc dĩ nói: “Cô đừng hỏi tôi nữa được không? Tôi không thể nói, cô muốn biết thì hỏi mẹ đi…”

Nhưng anh lại thầm cảm thấy đắc ý.

Đổ tội thành công!

Lâm Kiều Hân im lặng hồi lâu mới hỏi tiếp: “Có phải mẹ tôi lại tông xe người ta rồi không?”

Trương Minh Vũ nhếch miệng, không nói thêm gì nữa.

Lâm Kiều Hân bất lực bật ra một câu: “Đi thôi. Ông nội tôi mắc bệnh nặng, ảnh hưởng rất lớn. Người nhà họ Lâm đều phải tới đủ”.

“Hôm nay anh hãy ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đừng có nói gì hết”.

Chương 10: Hay là để tôi thử xem?

Dứt lời, cô cất bước đi thẳng tới căn biệt thự đằng trước.

Sau một đêm, lửa giận trong lòng Lâm Kiều Hân đã giảm đi nhiều rồi.

Cô nhanh chóng dẫn Trương Minh Vũ đi vào trong biệt thự.

Lúc này sảnh tầng một đã chật kín người. Người nhà họ Lâm ngồi ở một bên, bên còn lại là các khách quý khác.

Tất cả đều căng thẳng nhìn vào cầu thang dẫn lên tầng hai, không ai phát hiện ra có hai người mới đi vào.

Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn dẫn Trương Minh Vũ ngồi ở trong góc, lẳng lặng chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, tiếng mở cửa trên tầng vang lên.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu.

Một ông cụ mặc áo dài màu trắng đứng ở đầu cầu thang.

Mái tóc bạc trắng, gương mặt hiền từ.

Người này chính là Phó viện trưởng bệnh viện trung tâm Hoa Châu, Đường Quốc Trung.

Con trai cả nhà họ Lâm là Lâm Quốc Phong đứng bật dậy, lo lắng hỏi: “Chú Đường, bố cháu thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm tới tính mạng không?”

Đường Quốc Trung chậm chạp tháo kính mắt xuống, thở dài một hơi.

Lâm Kiều Hân hơi run lên. Vẻ mặt đám người nhà họ Lâm đều vô cùng sốt ruột.

Một lúc sau, Đường Quốc Trung mới chậm rãi nói: “Cơ thể của ông cụ đã sinh ra kháng thuốc, không tiếp tục dùng thuốc chữa trị nữa”.

“Vậy… vậy thì còn cách nào khác không?”, bố của Lâm Tuấn Khải chạy vội lên trước, gấp gáp hỏi.

Đường Quốc Trung lắc đầu đáp: “Vẫn còn cách khác, nhưng mà… chẳng khác nào không có”.

“Hiện giờ ông cụ chỉ có thể phẫu thuật mới chữa khỏi. Nhưng vị trí của khối u ở gần tim. Không ai có thể thực hiện được phẫu thuật khó như vậy!”

“Trừ phi…”

Nghe tới đây, ai nấy đều dỏng tai mong đợi.

Có người lên tiếng thúc giục: “Ông Đường mau nói ra đi”.

Đường Quốc Trung nói tiếp: “Trừ phi có người mời được thần y Thanh Duyệt tới. Nếu cô ấy đồng ý ra tay cứu giúp, có lẽ ông cụ vẫn còn cơ hội sống tiếp”.

Trương Minh Vũ ngẩn người.

Thần y Thanh Duyệt… sao nghe quen thế nhỉ?

Lâm Quốc Long nhíu mày hỏi: “Chú Đường, thần y Thanh Duyệt này… là người như thế nào?”

Đường Quốc Trung khẽ ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ kính sợ: “Thần y Thanh Duyệt chính là đồ đệ của thần linh!”

“Y thuật của cô ấy rất tài tình. Nếu cô ấy tự nhận là số hai, sợ là trên đời này không còn hai dám xưng số một!”

Há!

Nghe vậy, mọi người đều sợ hãi hít sâu một hơi.

Đường Quốc Trung kể tiếp: “Tôi cũng chỉ may mắn được gặp cô ấy một lần mà thôi. Muốn mời cô ấy… khó như lên trời!”

Ai cũng âm thầm tặc lưỡi.

Bấy giờ Trương Minh Vũ đang ngồi trong góc cũng nhớ ra.

Chẳng phải thần y Thanh Duyệt chính là chị tư của anh, Liễu Thanh Duyệt đó sao?

Y thuật của chị tư… giỏi ghê vậy hả?

Lúc đầu anh cũng hoài nghi khả năng này, nhưng ngoài Liễu Thanh Duyệt anh không nghĩ ra được ai khác.

Sảnh lớn trở nên hỗn loạn, mọi người xôn xao bàn tán.

“Tôi nghe nói có lần thủ tướng Thái Dương muốn mời thần y Thanh Duyệt mà cũng không mời được! Làm sao nhà họ Lâm có thể…”

“Đúng rồi, hơn nữa thần y Thanh Duyệt thường lúc ẩn lúc hiện khó mà tìm được tung tích”.

“Xem ra ông cụ Lâm… Haiz”.



Bọn họ bàn luận ầm ĩ nhưng không một ai nghĩ rằng có thể mời được thần y Thanh Duyệt tới.

Sắc mặt đám người Lâm Tuấn Khải xám xịt lại như đưa đám.

Lâm Quốc Phong đứng dậy, chậm rãi nhìn quanh.

Một lúc sau, ông ta cao giọng nói: “Mọi người cũng nghe thấy rồi. Hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của nhà họ Lâm chúng ta là phải mời được vị thần y này tới”.

“Ai trong số các người có năng lực này?”

Nói xong, ông ta nhìn từng người một.

Ai cũng cúi thấp đầu xuống. Nhận nhiệm vụ vốn không có khả năng hoàn thành này chỉ tự làm xấu mặt mình.

Toàn bộ sảnh lớn lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt Lâm Quốc Phong thất vọng tràn trề: “Lớp trẻ nhà họ Lâm chúng ta đông đúc như vậy nhưng chẳng có lấy một người dũng cảm đứng ra nhận nhiệm vụ!”

Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu không ai chịu đứng ra thì nhà họ Lâm cũng sẽ bị mất mặt theo!

Vậy mà sau câu nói nay, vẫn không có ai dám lên tiếng.

Có không ít người ngoài đã bắt đầu nở nụ cười trào phúng, lặng lẽ quan sát đám người nhà họ Lâm.

Lâm Quốc Phong nặng nề thở dài một tiếng.

Ngay khi tất cả đều cho rằng không ai dám đứng ra nhận nhiệm vụ thì giọng nói yếu ớt của Trương Minh Vũ bỗng vang lên: “Hay là… để tôi thử xem sao?”

Anh vừa dứt lời, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh.

Tất cả đều chết lặng.

Dù sao ở bên ngoài Trương Minh Vũ cũng rất “nổi tiếng”, chẳng mấy ai không biết tới anh.

Nhưng không môt ai nghĩ tới người đứng ra sẽ là anh!

Lâm Kiều Hân ngơ ngác, thấp giọng vội hỏi: “Anh làm cái gì thế?”

Trương Minh Vũ tỏ vẻ thần bí cười đáp: “Đến lúc đó cô sẽ biết”.

Hả?

Trong mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy mờ mịt, vô thức cảm thấy lo lắng.

Vì nếu không tìm được thầy y, đến lúc đó không chỉ ông cụ Lâm mất mạng mà thể diện của nhà họ Lâm cũng mất sạch!

Trương Minh Vũ chẳng hề hốt hoảng. Dù sao anh đã chắc chắn chị tư của mình chính là Liễu Thanh Duyệt.

Anh cũng muốn mau chóng cứu được ông cụ Lâm.

Một lúc lâu sau, người nhà họ Lâm mới kịp phản ứng lại.

Một tiếng quát lạnh lùng chợt vang lên: “Trương Minh Vũ, mày là cái thá gì? Từ bao giờ đến lượt mày ra mặt bàn chuyện của nhà họ Lâm bọn tao?”

Anh quay lại xem thử, hoá ra người vừa lên tiếng là Lâm Tuấn Khải, con trai Lâm Quốc Long.

Trương Minh Vũ cười híp mắt nói: “Anh họ mạnh miệng như thế, hay là anh đi mời đi?”

“Mày…”

Lâm Tuấn Khải nghẹn họng trân trối. Đương nhiên với năng lực của anh ta không thể nào tìm thấy thần y Thanh Duyệt, hơn nữa… anh ta cũng không muốn.

Trước giờ ông cụ Lâm vẫn không yêu quý anh ta, cũng kìm chế sự phát triển của anh ta ở tập đoàn Lâm Thị.

Giờ đây ông cụ bệnh nặng chưa chắc đã là chuyện xấu với anh ta.

Lâm Tuấn Khải gào ầm lên: “Đừng nói nhảm nữa. Đến cả ông Đường cũng chỉ may mắn được gặp người ta một lần. Đồ ăn hại như mày thì có ích gì?”

“Đừng làm nhà họ Lâm bọn tao mất mặt thêm nữa!”

“Bác cả chỉ hỏi người nhà họ Lâm chứ không phải con chó nhà họ Lâm như mày!”

Nghe thấy anh ta nói vậy, có không ít người nhà họ Lâm nở nụ cười miệt thị.

Khách khứa xung quanh cũng khoanh tay ung xung xem kịch.

Trương Minh Vũ ngừng cười, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo!
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom