• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (2 Viewers)

  • Chương 171-180

Chương 171: Vợ bảo vệ anh!

Nghe thấy những lời này, cả hai người đều hoá đá.

Trương Minh Vũ ngơ ngác quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Lâm Kiều Hân đang vội vàng chạy từ tầng trên xuống.

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thậm chí còn nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.

Lý Phượng Cầm cũng kinh hãi hỏi: “Kiều Hân, con… con vừa nói gì đấy?”

Cô nhíu mày, bực bội lên tiếng: “Chúng ta có người giúp việc rồi cơ mà? Đâu nhất thiết phải bắt Trương Minh Vũ làm mấy chuyện này? Hơn nữa… hơn nữa anh ấy cũng có việc cần làm nữa chứ”.

Anh kinh ngạc nhìn cô.

Lần này anh đã nghe thấy rõ ràng!

Có chết anh cũng không ngờ được cô sẽ ra mặt nói giúp mình.

Đã có lúc đây chính là chuyện mà anh mong ước được nhìn thấy.

Bây giờ… nó lại xảy ra ở ngoài đời thực.

Lý Phượng Cầm choáng váng nhìn cô: “Kiều Hân… con ngủ đến hồ đồ rồi à?”

“Đây là Trương Minh Vũ. Mẹ đang bảo nó… nấu cơm, làm việc nhà”.

“Nó thì có chuyện gì để làm cơ chứ?”

Lâm Kiều Hân cũng nghẹn lời.

Cô thực sự không biết mấy ngày nay anh ở bên ngoài đã làm những chuyện gì.

Nhưn chỉ riêng hôm qua anh có thể khiến Hà Gia Hoa bỏ chạy không dám làm gì đã không đơn giản!

“Anh ấy…”

Cô hé miệng định lên tiếng nhưng lại chẳng thể nói nên lời.

Lý Phượng Cầm khó tin nhìn cô, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Con làm sao vậy? Có phải con bị nó cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi không?”

“Sao… sao con lại tin được mấy lời nhảm nhí của nó cơ chứ?”

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, vẻ mặt sốt ruột nhưng lại không nói được lời nào.

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Lý Phượng Cầm lại càng lo lắng bất an.

Cứ tiếp tục như vậy… không ổn chút nào!

Bà ta quay ngoắt sang giận dữ gào ầm lên: “Trương Minh Vũ! Rốt cuộc mày đã nói vớ vẩn gì với Kiều Hân nhà tao?”

“Tao nói cho mày biết, dù mày có lừa được con bé thì cũng không qua mắt được tao đâu!”

“Mày mau từ bỏ ý đồ đê tiện đó đi! Dám chơi trò mưu kế với tao à? Mày con non lắm!”

Câu này nói nghe cũng có lý.

“Mẹ!”

Lâm Kiều Hân hốt hoảng hét lên, thế nhưng cô lại không biết nên nói gì cho phải.

Một lúc sau, cô mới thở dài một hơi, bất lực nói: “Được rồi đấy mẹ. Mẹ tự tìm gì đó ăn đi, con đi làm đây!”

Dứt lời, cô túm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ lôi xềnh xệch anh ra khỏi căn biệt thự.

Anh sững sờ, trong lòng cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Đây là… cảm giác được người ta bảo vệ sao?

“Kiều Hân… Kiều Hân, con dẫn theo nó làm gì? Kiều Hân!”, Lý Phượng Cầm cuống cuồng hô hoán ở phía sau.

Thế nhưng cô không hề do dự dẫn anh đi tới xe mình.

Cô nhanh chóng lái xe đưa anh rời đi.

“Trương Minh Vũ! Tao cảnh cáo mày đừng có giở trò xảo trá ở trước mặt tao! Tránh xa Kiều Hân nhà tao đi!”

“Đi rồi thì đừng có về nữa!”

Lý Phượng Cầm điên cuồng la hét với chiếc xe.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt.

Vẻ mặt bà ta tràn đầy lo lắng.

“Rốt cuộc là như thế nào? Không được! Mình không thể để thằng khốn Trương Minh Vũ kia đạt được ý đồ!”

“Dù thế nào cũng không thể cho thằng ranh con kia bước vào cái nhà này thêm một lần nào nữa!”

Nghĩ tới đây, ánh mắt bà ta hiện lên vẻ ác độc.



Trong xe.

Trương Minh Vũ đang ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân qua gương chiếu hậu.

Khoé miệng anh vô thức cong lên nở nụ cười vui vẻ.

Cô khẽ lên tiếng: “Anh muốn đi đâu, để tôi đưa anh đi”.

Anh bật cười đáp lại: “Không cần đâu, cứ đỗ ở lề đường là được. Tôi tìm một nhà hàng ăn sáng đã”.

Cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp rồi chậm rãi đỗ xe ở ven đường.

Anh nhếch miệng cười nói: “Tôi đi đây, cô đi đường cẩn thận đấy”.

Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng tới dãy nhà hàng ở phía sau.

Cô không hề tỏ ra gấp gáp.

Đợi đến khi Trương Minh Vũ đi vào một tiệm đồ ăn sáng, cô mới chầm chậm lái xe rời khỏi.

Cô cũng rất muốn biết dạo gần đây anh đang làm cái gì.

Tại sao lại có thể khiến cậu chủ của một gia tộc hạng hai như Hà Gia Hoa sợ hãi tới vậy!

Chỉ vì bên cạnh anh có Long Tam bảo vệ thôi sao?

Chiếc xe của cô nhanh chóng hoà vào làn xe đông nghịt trên đường.

Trương Minh Vũ cũng cầm hai chiếc bánh bao nhân thịt đi ra, lẳng lặng nhìn theo hướng cô rời đi.

Hôm nay anh cảm thấy rất kỳ diệu.

Dường như… cô khác hẳn ngày thường.

Khoé môi anh lại vô thức giương lên mỉm cười.

Anh cất bánh bao vào túi rồi đứng chờ ở vên đường.

Một chiếc Mercedes màu đen lập tức xuất hiện. Anh rất tự nhiên mở cửa xe ngồi vào trong.

Long Tam chẳng nói chẳng rằng, một đường lái thẳng tới khách sạn Hồng Thái.

Nỗi lo lắng trong lòng anh đã tiêu tán không ít.

Ít nhất thì anh có thể chắc chắn hôm nay người của Thần Ẩn vẫn chưa vào được Hoa Châu!

Nhưng chẳng biết tại sao anh cứ có một dự cảm không lành.

Dường như… sắp có một chuyện xấu gì đó ập tới.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.

Trương Minh Vũ toan xuống xe.

Giọng nói của Long Tam đột nhiên vang lên: “Một người chị khác của cậu sắp đến rồi. Nghe nói cô ấy đã về nước, có lẽ vài ngày nữa sẽ tìm tới đây”.

Anh sững sờ.

Một người chị khác?

Anh lập tức vui mừng hớn hở!

Thầm nhủ không biết sẽ là người chị nào? Anh rất tò mò muốn biết hiện giờ mấy bà chị của mình đang làm gì.

Một cảm giác hưng phấn chậm rãi dâng lên từ đáy lòng anh.

Anh bật cười đáp lại: “Biết rồi”.

Nói xong, anh cất bước đi vào trong khách sạn.

Mặc dù mới là buổi sáng nhưng nơi đây đã vô cùng náo nhiệt. Trong sảnh lớn đã đông nghịt người.

Không thể không công nhận, tài năng thiết kế của Hàn Thất Thất cực kỳ ưu tú.

Anh không nghĩ gì nhiều mà thẳng bước đi tới văn phòng.

Vừa đẩy cửa ra, anh đã nhìn thấy bên phải bàn làm việc của mình có thêm một cái bàn nho nhỏ.

Vương Vũ Nam đang lặng lẽ ngồi đó xử lý tài liệu.

Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Chào nhé”.

Vương Vũ Nam ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt!

Anh không khỏi giật nảy mình.

Cô ấy bị sao vậy?

Vương Vũ Nam vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng gặp lại anh rồi. May quá anh vẫn còn sống…”

Phụt!

Suýt nữa anh đã phun máu ra ngoài!

Vẫn còn sống…

Anh giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy, châm chọc nói: “Yên tâm, mạng tôi lớn lắm, không dễ chết như vậy đâu”.

Bấy giờ Vương Vũ Nam mới ý thức được mình nói sai, vẻ mặt xấu hổ không dám nhìn anh.

Trương Minh Vũ không thèm để ý tới cô ấy nữa, cất bước đi thẳng tới bàn làm việc của mình.

Đến khi ngẩng đầu lên, anh giật nảy mình nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế của mình!

“Ôi vãi!”

Anh hốt hoảng thốt lên, suýt thì làm rơi bánh bao xuống đất!

Hàn Thất Thất sa sầm mặt, cả giận nói: “Anh… anh nói gì vậy hả?”

Lúc này anh mới kịp lấy lại tinh thần, lúng túng nói: “À… cái đó… tôi chỉ cảm thán một câu thôi, nói trong vô thức mà…”

Nghe thấy thế, sắc mặt của cô ta mới hoà hoãn hơn một chút, lầm bầm nói: “Trông tôi doạ người vậy sao?”

Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, nghi hoặc dò hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Anh vừa nói vừa ngồi lên mặt bàn, bóc bánh bao bắt đầu gặm.

Hàn Thất Thất bực bội vặn vẹo: “Sao hả? Tôi không được tới à?”

“Hôm qua anh có công hộ giá. Bà đây tới ban thưởng cho anh”.

Nói rồi cô ta lộ vẻ mặt kiêu ngạo.

Trương Minh Vũ ngẩn người.

Ban thưởng?

“Ban thưởng cái gì?”

Hàn Thất Thất ung dung bắt chéo chân, ngạo nghễ đáp: “Tôi đây này”.

“Phụt!”

Nhân bánh bao bay tung trời!

Chương 172: Nhân viên mới!

“Á!”

Hàn Thất Thất kinh ngạc hét lớn, hoảng loạn tránh sang một bên. Cô ta ngẩng đầu, giận dữ hỏi: “Anh làm gì đấy?”

Trương Minh Vũ cũng dần phản ứng lại, mờ mịt hỏi: “Cô nói cô ban thưởng cho tôi cái gì?”

Cô ta phủi sạch quần áo rồi mới bực bội đáp: “Tôi! Ban thưởng tôi cho anh đấy! Sao hả?”

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt, buồn bực hỏi: “Cô làm vậy là ban thưởng cho tôi hay trừng phạt tôi đây hả?”

Cả Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đều ngây người nhìn anh.

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất giận dữ gào ầm lên: “Trương Minh Vũ! Anh… Người theo đuổi bà đây có thể xếp hàng dài đến tận xích đạo đấy! Anh… còn dám nói là trừng phạt hả?”

“Không tin thì anh hỏi Vũ Nam đi!”

Vương Vũ Nam thì đang che miệng cười ở bên cạnh, dường như vừa mới bước ra khỏi cảm xúc đó.

Trương Minh Vũ khó chịu trừng mắt nói: “Hừ, nói toàn điều vô nghĩa”.

Dứt lời, anh ngồi phịch xuống ghế của mình.

Hàn Thất Thất không khỏi cuống quýt lên tiếng: “Tôi không nói đùa đâu, phần thưởng thực sự là tôi mà”.

Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao lại là… thực sự?

Cô ta nở nụ cười xấu xa: “Không phải kiểu phần thưởng anh đang nghĩ tới đâu. Mà là…”

“Tôi muốn tới đây làm việc cho anh!”

Dứt lời, cô ta ung dung khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý hất lên.

Anh lập tức sợ ngây người.

Hàn Thất Thất… muốn tới đây làm việc sao?

Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn cô ta, hoài nghi hỏi: “Tại sao vậy?”

Cô ta mỉm cười kiêu ngạo nói: “Bởi vì tôi cũng không muốn tiếp tục chia lợi nhuận với trường học nữa. Tôi cảm thấy làm việc ở chỗ của anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Sao hả? Không muốn nhận tôi à?”

Trương Minh Vũ bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường!

Cô ta… muốn tới làm việc cho anh thật sao?

Vậy thì việc thiết kế cho chi nhánh…

Tuy rằng trong lòng đang vô cùng kích động nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản, không hề lộ ra chút cảm xúc quá khích nào.

Một lúc lâu sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Chẳng lẽ chỉ vì chút tiền này mà cô muốn tới đây à?”

Hàn Thất Thất lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở, cúi gằm đầu xuống ỉu xìu nói: “Đương nhiên… còn có bố mẹ tôi… bắt tôi tới”.

Quả nhiên!

Kỳ thực anh đã đoán ra được đáp án này từ trước.

Nhưng cho dù thế nào, Hàn Thất Thất tới làm việc cho anh cũng được coi như thu về được một nhân tài.

Xem ra sau này anh không cần phiền não về chuyện thiết kế cho khách sạn nữa rồi!

Trương Minh Vũ cố nén cười, giả vờ bình tĩnh xua tay: “Thôi được rồi, trông cô đáng thương như vậy tôi sẽ miễn cưỡng nhận cô vào”.

Câu nói này của anh khiến hai cô gái đều đơ người.

Ha ha ha!

Vương Vũ Nam bụm miệng cười ngặt nghẽo, vẻ mặt rạng rỡ.

Hàn Thất Thất nghiến răng ken két, hung hăng lườm anh một cái, chỉ muốn cắn chết anh ngay lập tức!

Còn anh thì thản nhiên ngồi gặm bánh bao, tinh thần sảng khoái!

Đang yên đang lành lại nhận thêm được một nhân tài!

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã bị tiếng gõ cửa gấp gáp làm phiền.

Anh lãnh đạm lên tiếng: “Vào đi”.

Thư ký Ngô nhanh chóng chạy vào, ngực phập phồng thở hổn hển!

Anh khẽ nhíu mày gặng hỏi: “Sao đấy?”

Thư ký Ngô cuống quýt nói: “Anh Minh Vũ, không xong rồi. Đối tác cung cấp nguyên liệu cho chúng ta đột nhiên từ chối cung ứng!”

“Tôi có gọi điện thoại hỏi thăm, bọn họ nói là… nói là từ chối hợp tác! Còn chủ động đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”

Hả?

Trương Minh Vũ cau mày.

Vương Vũ Nam cũng lập tức thu lại nụ cười trên mặt.

Trước giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy.

Hơn nữa khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ. Đối phương đồng ý bồi thường như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.

Rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò quỷ ở phía sau?

Anh âm thầm suy đoán, thế nhưng có quá nhiều người có khả năng làm được chuyện này nên vẫn không cách nào xác định được chính xác là ai!

Thư ký Ngô lại nhận được một cuộc gọi.

Một lát sau, cô ấy kinh hoàng hô lên: “Anh Trương, nhà cung ứng rượu của chúng ta cũng từ chối cung cấp hàng hoá! Họ cũng đồng ý bồi thường phí vi phạm hợp đồng!”

Trương Minh Vũ cau mày, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình!

Hồi lâu sau, anh mới hỏi: “Hiện giờ mấy món ăn còn lại của chúng ta có thể duy trì kinh doanh thêm bao lâu nữa?”

Chuyện này vô cùng nghiêm trọng.

Nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của khách sạn. Lượng khách đông đảo khó khăn lắm mới tạo ra được cũng có khả năng bị huỷ hoại trong chốc lát!

Thư ký Ngô trầm ngâm một lúc, khó xử nói: “Sợ là chỉ có thể duy trì được tới khoảng ba bốn giờ chiều. Còn buổi tối là giờ cao điểm… e là không đủ đâu”.

Nghe thấy thế, anh lại càng cuống lên.

Hàn Thất Thất bất đắc dĩ nói: “Anh lại đắc tội ai nữa rồi?”

Trương Minh Vũ cũng không hiểu.

Triệu Khoát, Dịch Thanh Tùng và cả Hà Gia Hoa đều có khả năng làm chuyện này.

Chu Vân Phong cũng rất đáng nghi!

Nhưng bây giờ tất cả đều không có ý nghĩa gì cả. Quan trọng nhất vẫn là phải mau chóng tìm kiếm nhà cung ứng hàng hoá khác!

Anh vội vàng lên tiếng dặn dò: “Mau đi nghĩ cách liên hệ với các nhà cung ứng khác, càng nhanh càng tốt!”

“Vâng!”

Thư ký Ngô cung kính đáp lại một tiếng rồi gấp gáp rời khỏi văn phòng.

Lòng anh chợt có một cảm giác bất an.

Rốt cuộc là kẻ nào?

Mười phút sau, thư ký Ngô lại hớt hải chạy về, hoảng loạn báo cáo: “Anh Trương, mấy nhà khác nghe thấy chúng ta là khách sạn Hồng Thái đều dứt khoát từ chối, đến cả giá cả cũng không thèm hỏi!”

Anh nhíu mày gặng hỏi: “Cô đã hỏi hết toàn bộ các cửa hàng cung ứng khắp Hoa Châu chưa?”

Thư ký Ngô gật đầu chắc nịch: “Hỏi hết rồi!”

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lửa giận dâng trào.

Hiển nhiên có người đang cố tình gây khó dễ cho anh!

Anh suy tư một lúc lâu rồi lại hỏi: “Mấy chỗ lân cận thì sao?”

Vương Vũ Nam lắc đầu lên tiếng: “Không được, nếu là các tỉnh lân cận thì không kịp chuyển hàng tới đâu”.

Anh cũng đã nghĩ tới điều này.

Thế nhưng khách sạn không thể thiếu đồ ăn được!

Thế là anh cắn răng, kiên định ra lệnh: “Bây giờ hãy tìm mọi cách mua đồ ăn về, dù có phải ra chợ tạm cũng được!”

Thư ký Ngô gật đầu đáp: “Vâng!”

Dứt lời, cô ấy lại vội vã quay người rời đi.

Không hiểu sao anh cứ có một dự cảm không lành.

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đều cố gắng nghĩ cách, nghĩ được cái gì đều nói ra hết.

Chỉ cần có ích, anh sẽ lập tức cho người đi làm theo.

Thoáng chốc, toàn bộ khách sạn đều trở nên bận rộn. Đến cả nhân viên phục vụ đang nghỉ ngơi cũng lũ lượt ùa ra khỏi khách sạn.

Để mua thức ăn!

Từng giây từng phút trôi qua.

Chỉ trong nháy mắt đã tới giữa trưa!

Thế nhưng chuyện này vẫn chưa thể giải quyết. Lòng Trương Minh Vũ nóng như lửa đốt!

Thư ký Ngô chạy vào phòng làm việc của anh, thở hồng hộc nói: “Không được rồi. Tất cả mọi cách đều vô dụng! Chúng ta không mua được chút thức ăn nào cả!”

“Ngoài chợ không chịu bán cho chúng ta vì biết chúng ta là khách sạn Hồng Thái!”

“Tuy đặt hàng rau quả ở ngoại tỉnh thành công nhưng khâu vận chuyển lại xảy ra vấn đề nên không thể đưa thức ăn đi vào địa phận Hoa Châu!”

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt!

Rốt cuộc là ai?

Thư ký Ngô còn lo lắng nói thêm: “Hôm nay chúng ta lại còn đông khách lạ thường!”

“Chỉ sợ… chỗ thức ăn còn lại không đủ duy trì trong một tiếng nữa đâu!”

Nghe thấy thế, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại!

Chương 173: Là… bọn họ!

Chỉ còn một tiếng…

Cho dù là tìm mua thức ăn trong phạm vi Hoa Châu cũng chưa chắc đã vận chuyển tới kịp!

Lòng Trương Minh Vũ càng thêm lo lắng.

Dù sao thì khách sạn vừa mới có chút khởi sắc, nếu như không thể cung cấp đủ đồ ăn…

Cộng thêm một số người nhúng tay vào, chắc chắn khách sạn sẽ phải hứng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng!

Làm sao đây?

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy thư ký Ngô nhận được một cuộc điện thoại.

Chẳng bao lâu sau, cô ấy sợ hãi nói: “Anh Trương, khách hàng ở phòng Vip số 3 yêu cầu gặp mặt anh! Thái độ rất… rất phách lối”.

Trương Minh Vũ giật nảy mình.

Gặp anh sao?

Sau một hồi suy tư, anh bèn đáp: “Tôi biết rồi”.

Thư ký Ngô mau chóng rời đi.

Vương Vũ Nam lo âu lên tiếng: “Bây giờ phải làm thế nào đây anh?”

Bản thân anh cũng đang cảm thấy rất mờ mịt.

Trước giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy.

Anh im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đi xem thử rồi nói sau”.

Anh thầm cảm thấy vị khách ở phòng Vip số 3 chính là kẻ đầu têu gây ra sự cố lần này!

Anh quay người dứt khoát đi ra khỏi văn phòng.

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất cũng đi theo. Thư ký Ngô lặng lẽ theo sát.

Bọn họ lần lượt đi ra sảnh lớn.

Vào giờ ăn trưa, khách sạn vô cùng đông khách.

Không khí trong sảnh huyên náo lạ thường.

Nhân viên phục vụ bận tối mày tối mặt dọn thức ăn lên.

Thế nhưng càng như vậy, nỗi lo lắng trong lòng Trương Minh Vũ lại càng thêm mãnh liệt.

Anh quan sát bốn phía một lượt rồi mới cất bước đi về phía phòng Vip số 3.

Anh đứng trước cửa phòng gỗ một cái.

“Mời vào!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Anh sững sờ bởi giọng nói này khiến anh cảm thấy khá quen thuộc.

Sau khi đẩy cửa đi vào, cảnh tượng bên trong căn phòng lập tức hiện ra ngay trước mắt anh.

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất đi theo sát đằng sau. Thư ký Ngô thì lo sợ đứng ở ngoài cửa.

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở một nụ cười bất lực.

Lúc đầu anh cứ tưởng là một trong số họ gây ra, nào ngờ… tất cả đều có mặt đông đủ.

Đương nhiên người ngồi ở ghế chính giữa là Triệu Khoát.

Bên trái hắn là Hà Gia Hoa, bên phải là Chu Vân Phong. Còn người ngồi ngoài cùng bên phải chính là Dịch Thanh Tùng!

Trên bàn đã chật kín chỗ ngồi. Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt. Tuy anh không quen những người còn lại nhưng rõ ràng họ đều là con nhà có máu mặt.

Tất cả đều đang lộ ra nụ cười giễu cợt với anh.

Triệu Khoát châm chọc nói: “Lại gặp mặt rồi. Quả nhiên em cũng ở đây nhỉ Hàn Thất Thất!”

Trong giọng nói của hắn tràn đầy lửa giận.

Hàn Thất Thất lạnh lùng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: “Tôi làm việc ở đây mà, đương nhiên phải có mặt ở đây rồi”.

Triệu Khoát lập tức cau mày.

Thế nhưng chân mày của hắn nhanh chóng dãn ra.

Hắn trêu chọc nói với cô ta: “Thất Thất à, mắt nhìn của em chẳng tốt gì cả”.

“Sao lại tới làm việc ở một khách sạn sắp phá sản cơ chứ?”

Trương Minh Vũ nhíu mày, mỉm cười cất giọng nói: “Sao anh Triệu lại khẳng định chắc chắn khách sạn của chúng tôi sẽ phá sản vậy?”

Chu Vân Phong lạnh giọng lên tiếng: “Hừ, đồ ăn cũng chẳng có, mở khách sạn nổi sao? Khách hàng ăn cái gì? Ăn đất à?”

Nói rồi anh ta tỏ vẻ chế giễu nhìn anh.

Quả nhiên!

Trương Minh Vũ thầm cười lạnh. Thì ra đúng là bọn họ đang giở trò sau lưng anh!

Nghĩ lại cũng thấy dễ hiểu, nhà của Hà Gia Hoa làm trong lĩnh vực vận chuyển, còn nhà Triệu Khoát thì kinh doanh khách sạn. Chắc hẳn bọn họ đều có quan hệ thân thiết với các nhà cung ứng thực phẩm lớn của Hoa Châu.

Còn chuyện ở chợ thực phẩm cũng không cần phải đoán mò, nhất định là tác phẩm của Dịch Thanh Tùng rồi.

Bọn họ có nhiều cậu chủ nhà giàu như vậy, chẳng phải muốn khống chế một cái chợ dễ như trở bàn tay sao?

Anh bật cười nói: “Sao anh Chu lại ở cùng với… chồng chưa cưới của Hàn Thất Thất vậy?”

Hàn Thất Thất lập tức lộ vẻ mặt khinh bỉ.

Chu Vân Phong thấy khó xử, lạnh giọng nói: “Hừ, chuyện hôm nay không liên quan tới con bé. Chúng tao hợp tác để đối phó mày đấy!”

Anh bình thản chất vấn: “Đối phó tôi sao?”

Triệu Khoát lạnh giọng cười: “Đúng vậy. Không phải mày giỏi giang lắm sao? Tao sẽ chống mắt lên xem mày định giải quyết chuyện hôm nay kiểu gì!”

“Chắc là chúng mày… chẳng còn bao nhiêu thức ăn đâu nhỉ?”

“Nhìn thấy không? Bọn tao vẫn chưa gọi món đâu. Trên bàn ăn này có phân nửa con cháu nhà giàu của Hoa Châu đấy!”

“Nếu như lát nữa không có món chúng tao chọn… mày có biết hậu quả là gì không?”

Hắn vừa dứt lời, tất cả đám người đang có mặt đều nở nụ cười mỉa mai.

Trong lòng Trương Minh Vũ nổi lên lửa giận. Anh lạnh giọng nói: “Ai bảo chúng tôi không còn đồ ăn? Muốn ăn thì… gọi nhiều vào”.

Triệu Khoát chế nhạo nói: “Cứng miệng vậy hả? Nếu tao đoán không sai, chắc là đồ ăn của chúng mày chỉ đủ dùng trong một tiếng nữa thôi nhỉ?”

Nói rồi hắn nhếch mép nở nụ cười lạnh lẽo.

Sao hắn lại biết được?

Trương Minh Vũ nheo mắt, lửa giận trong lòng sôi sục.

Trong khách sạn này có kẻ phản bội cấu kết với người ngoài!

Thế nhưng anh vẫn híp mắt cười đáp: “Các anh cứ yên tâm. Mọi người tới đây ăn cơm là làm giàu cho tôi, dù thế nào cũng không thể để các anh tới mất công được!”

Hà Gia Hoa cười lạnh châm chọc: “Được thôi, tao sẽ chờ xem hôm nay mày kiếm đâu ra đồ ăn!”

Anh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lo lắng khôn tả.

Đến tận giờ phút này anh vẫn chưa biết nên làm thế nào cho phải!

Triệu Khoát cũng bật cười nói: “Chờ lâu rồi, hay là… chúng ta gọi món trước đi?”

“Được thôi!”

Những người còn lại lập tức phụ hoạ.

Hắn nhanh chóng lôi thực đơn ra, ánh mắt tràn đầy trêu tức.

Đám người bắt đầu gọi món.

Mỗi món đều có mức giá trên trời!

Bọn họ gọi tổng cộng hơn hai mươi món khác nhau!

Sau khi đặt thực đơn xuống, tất cả đều mỉm cười chế nhạo nhìn Trương Minh Vũ.

Triệu Khoát còn lên giọng khiêu khích: “Nhớ đấy, trong vòng một tiếng… phải dọn món lên cho tao!”

Trương Minh Vũ cố tỏ ra bình tĩnh cười đáp: “Yên tâm, các anh cứ chờ một lát. Tôi còn phải cảm ơn các anh vì đã gọi nhiều món đắt đỏ như vậy đấy!”

Chu Vân Phong cười lạnh lên tiếng: “Bây giờ tao vô cùng nghi ngờ khách sạn của mày không làm ra được nhiều món như vậy. Thế nên trước khi đồ ăn được dọn ra… tốt nhất mày hãy ở yên đây đi”.

“Nếu không…”

Dứt lời, nụ cười của anh ta càng thêm rét lạnh.

Trên gương mặt của Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam ngập tràn vẻ lo âu.

Nếu lần này không mang đồ ăn tới, trang bìa các báo ngày mai đều sẽ bị khách sạn Hồng Thái chiếm trọn!

Phân nửa con cháu giới nhà giàu đều tụ tập ở đây, sức ảnh hưởng vô cùng khổng lồ!

Nhưng mà… đồ ăn thì phải làm sao?

Thư ký Ngô cũng cuống lên. Đến tận lúc này vẫn chưa có cách nào mua được thức ăn về chế biến!

Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ bất lực.

Muốn trách thì phải trách anh còn thiếu kinh nghiệm, cũng không có sự chuẩn bị từ trước.

Chuyện tới nước này chỉ còn cách nhờ tới chị gái thôi…

Haiz.

Anh thầm thở ngắn than dài rồi lôi điện thoại ra gọi cho Tô Mang.

Nội tâm của anh cũng đang rất rối bời.

Bởi anh không dám chắc Tô Mang có thể nhúng tay vào chuyện này được không.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy.

Anh lúng túng cất giọng hỏi: “Chuyện là… chị ba, em có thể nhờ chị một việc được không?”

Giọng nói lười biếng của cô ấy vang lên bên tai anh: “Thằng nhóc thối nhà em cứ gặp rắc rối là lại tìm tới chị. Không phải chị đã nói là không giúp em thêm được nữa rồi sao?”

Lúc này anh lại càng thấy xấu hổ, vội vàng giải thích: “Ý em không phải là chuyện tiền nong… Chỉ là… chị có thể chuyển chút thức ăn tới cho em được không…”

“Em bị người ta hùa vào bắt nạt, không ai chịu cung ứng thức ăn cho em”.

Chỉ một câu nói đã khiến giọng điệu của Tô Mang lập tức trở nên bén nhọn: “Cái gì? Có người dám bắt nạt em hả?”

Chương 174: Đồ ăn đến rồi!

Trương Minh Vũ ngẩn người.

Giọng nói lạnh lùng của Tô Mang lại vang lên: “Được rồi, em chờ một lát. Chị sẽ cho người mang thức ăn đến cho em ngay”.

Anh lập tức mừng rỡ!

“Nhưng mà… chị ơi, em sợ đồ ăn còn lại của bên em không đủ duy trì thêm một tiếng nữa đâu…”

Anh xấu hổ bổ sung thêm một câu.

“Yên tâm!”

Cô ấy đáp lại một câu chắc nịch rồi cúp máy ngay lập tức.

Nghe thấy vậy, lòng anh nhẹ nhõm hơn nhiều!

Đến khi ngẩng đầu lên, trước mắt anh là vẻ mặt cười cợt của đám cậu chủ nhà giàu kia.

Còn Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam vẫn đang lo lắng tột độ.

Thời gian… không kịp nữa rồi!

Triệu Khoát cười phá lên hỏi: “Sao hả? Không tìm thấy đồ ăn à?”

Anh nhếch miệng cười đáp: “Các anh cứ yên tâm. Các anh gọi món nào, tôi đều sẽ mang tới đầy đủ!”

Hà Gia Hoa nhướng mày cười châm chọc: “Được thôi. Vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa. Cho chúng tôi thêm… một trăm chai Lafite năm 1982 nữa!”

Hự!

Tiếng hít khí lạnh không ngừng vang lên!

Bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng lại, thứ khách sạn Hồng Thái đang thiếu thốn không chỉ là thức ăn!

Còn có cả rượu!

Một trăm chai…

Tổng số rượu vang của toàn bộ khách sạn trong thành phố Hoa Châu này cộng lại được bao nhiêu?

Gương mặt của Vương Vũ Nam đã tràn đầy tuyệt vọng.

Hàn Thất Thất có lòng muốn giúp nhưng lại không có cách nào!

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu lên tiếng: “Được, tôi phải cảm ơn anh Hà giúp tôi buôn may bán đắt rồi!”

Trong mắt Hà Gia Hoa chứa đầy vẻ khinh bỉ. Hắn lạnh giọng nói: “Chuyện tôi nên làm thôi. Nhưng nếu anh không lấy ra được những gì tôi đã gọi… thì đừng có trách!”

Dứt lời, trên mặt hắn hiện lên vẻ hưng phấn!

Anh bật cười đáp lại: “Được thôi, rượu đã gọi thì không được trả lại đâu đấy”.

Hà Gia Hoa kiêu ngạo cất giọng nói: “Yên tâm, chút tiền này… đối với tôi chẳng đáng là bao”.

Chút tiền này…

Mấy cậu ấm đang ngồi xung quanh đều không nhịn được khẽ giật khoé miệng.

Một trăm chai Lafite!

Phải bao nhiêu tiền cơ chứ?

Mười lăm phút trôi qua thật nhanh.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy vẻ miệt thị.

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất đã chìm vào tuyệt vọng.

Thư ký Ngô hoảng sợ vò tay vào nhau. Cô ấy biết khách sạn Hồng Thái sắp không xong rồi…

Triệu Khoát mất kiên nhân chế giễu anh: “Trương Minh Vũ, cho dù mày có tìm được thức ăn thì cũng phải mất nửa tiếng mới nấu xong nhỉ?”

“Bây giờ… đồ ăn đâu rồi?”

Những món hắn gọi đều là món đang rất khan hiếm!

Tuy anh đang vô cùng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhếch miệng cười đáp: “Yên tâm, nhất định sẽ nấu xong trong vòng một tiếng”.

Thực ra trong lòng anh cũng không dám chắc chắn.

Anh không biết Tô Mang có thể đưa đồ ăn tới kịp hay không, chỉ có thể nhắn tin nhờ cô ấy mang thêm rượu.

Sau khi đặt điện thoại xuống, anh nặng nề thở dài một hơi.

Giờ đây mọi hi vọng trong anh đều đặt lên người cô ấy.

Chẳng bao lâu sau, mười phút lại trôi qua!

Chỉ còn ba mươi lăm phút nữa!

Triệu Khoát cười lạnh nói: “Này Trương Minh Vũ, hình như đồ ăn của mày… vẫn chưa đến thì phải?”

Anh mỉm cười thản nhiên đáp: “Yên tâm, sẽ tới kịp”.

Anh tin tưởng Tô Mang vô điều kiện.

Hàn Thất Thất lại thất vọng lắc đầu.

Chuyện tới nước này mà anh vẫn còn dám ở đây mạnh miệng! Điều này không hề có lợi cho khách sạn Hồng Thái!

Triệu Khoát cười lạnh đứng bật dậy, đi thẳng ra khỏi phòng Vip.

Hà Gia Hoa và đám cậu chủ nhà giàu còn lại cũng lần lượt đứng dậy, lặng lẽ đi theo sau hắn.

Bọn họ xếp hàng rời khỏi phòng Vip!

Trương Minh Vũ cau mày, lòng thầm có dự cảm chẳng lành.

Bên ngoài sảnh lớn vẫn đông nghịt khách qua lại, bầu không khí huyên náo lạ thường!

Vậy mà ngoài cửa vẫn có một đoàn người đang xếp hàng chờ bàn trống, người kéo đến nườm nượp. Trông ai nấy đều cực kỳ phấn khích, hai mắt sáng rực!

Trương Minh Vũ dẫn theo hai cô gái đi tới sảnh lớn.

Lúc này, Triệu Khoát và đám người Hà Gia Hoa đã đứng ở chính giữa sảnh.

“Mọi người yên lặng nghe nào!”, Dịch Thanh Tùng giơ tay hô lên.

Đám đông ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ngờ vực.

Thoáng chốc, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Triệu Khoát.

Có không ít người đã nhận ra hắn, bắt đầu xì xào bán tán.

Anh nhíu chặt chân mày, dự cảm chẳng lành càng thêm mãnh liệt.

Thoắt cái, sảnh lớn ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Triệu Khoát cười lạnh một tiếng, chậm rãi tuyên bố: “Tôi nói cho mọi người biết một tin xấu”.

“Hôm nay sợ là khách sạn Hồng Thái hết đồ ăn rồi, dù mọi người có gọi món gì họ cũng không nấu nổi đâu”.

“Cái gì?”

Nghe hắn nói vậy, tất cả đều sợ ngây người.

Những ai đã có chỗ ngồi thì còn đỡ.

Thế nhưng đoàn người đang xếp hàng ở ngoài kia đều luống cuống!

Xếp hàng cả ngày trời, kết quả lại không có đồ ăn sao?

Toàn bộ nhân viên phục vụ của khách sạn đều đứng chết lặng, vẻ mặt lo âu!

Triệu Khoát bật cười an ủi: “Nhưng mọi người đừng lo quá. Ở đây không có đồ ăn thì mọi người có thể dời bước đến khách sạn Cách Lâm gọi món”.

Trương Minh Vũ nheo mắt lại.

Chẳng phải khách sạn Cách Lâm là sản nghiệp của gia tộc Triệu Khoát đó sao?

Thì ra hắn tới đây để tranh khách với anh!

Anh bước lên hai bước, lạnh giọng lên tiếng: “Này anh Triệu, anh làm vậy hơi quá đáng rồi đấy! Ai nói khách sạn của chúng tôi hết đồ ăn hả?”

Đám người ngơ ngác không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Hà Gia Hoa cười lạnh phản bác: “Chẳng lẽ nhà bếp của khách sạn các anh còn dư dả đồ ăn lắm sao?”

Chu Vân Phong cũng cất giọng nói: “Mọi người đừng quá lo lắng. Chúng tôi đã gọi rất nhiều món rồi. Bây giờ chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là phải dọn món lên”.

“Nhưng đến cả nguyên liệu khách sạn Hồng Thái cũng không có!”

“Muốn biết có đồ ăn hay không chỉ cần đợi xem kịch hay. Để xem khách sạn Hồng Thái có thể mang được món gì cho chúng ta!”

Anh ta vừa dứt lời, tất cả lại tranh luận ầm ĩ.

Nhất là đám người đang xếp hàng chờ chỗ, ai nấy đều bắt đầu chửi rủa không ngừng.

Những người có thể tới đây ăn cơm đều có quyền thế hoặc gia tài bạc triệu, ai có thể nuốt trôi cục tức này?

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đã tuyệt vọng triệt để!

Toàn bộ nhân viên của khách sạn đều hoảng hốt, vẻ mặt thất vọng tràn trề!

Khách hàng đông đúc bắt đầu lên án khách sạn Hồng Thái!

Vương Vũ Nam cắn chặt răng, ánh mắt chất chứa niềm lo âu!

Cô ấy đang thầm lên kế hoạch cấp tốc giải quyết scandal có khả năng nổ ra!

Nhưng cô ấy lại không am hiểu về mặt này!

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lửa giận trong lòng bắt đầu dâng lên.

Khách sạn có đủ đầu bếp, nhưng muốn nấu xong nhiều món ăn vậy thì ít nhất cũng phải cần nửa tiếng đồng hồ!

Sao thức ăn… vẫn chưa tới?

Triệu Khoát cực kỳ đắc ý, vênh váo nói: “Này Trương Minh Vũ, hết giờ rồi mà chúng mày chưa dọn được món lên thì đừng trách chúng tao không nương tay!”

Hắn lặp lại lời đe doạ ngay trước mặt mọi người!

Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều nở nụ cười giễu cợt!

Khách hàng thì càng nổi trận lôi đình!

Nhân viên khách sạn đồng loạt chìm trong nỗi tuyệt vọng!

Lúc này Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đều không còn ôm ấp một tia hy vọng nào nữa!

Ngay khi Trương Minh Vũ đang hoảng loạn không biết nên làm gì cho phải thì một trận gió lớn đột nhiên thổi qua!

Gió lớn thét gào ngoài đường!

Đám người sững sờ nhìn sang.

Ngoài đường đột nhiên xuất hiện không ít cảnh sát giao thông đang duy trì trật tự!

Nhưng trước cổng khách sạn vẫn chẳng có lấy một chiếc xe nào!

Vù vù vù vù!

Tiếng di chuyển nặng nề từ đằng xa truyền đến càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Ai cũng mờ mịt không hiểu gì cả.

Rốt cuộc… đang xảy ra chuyện quái gì vậy?

Chương 175: Bày ra trước mắt!

Gió thổi ngày càng mạnh mẽ, thậm chí mọi người còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng vang trầm đục!

Vài chiến sĩ cảnh sát giao thông vội vàng chạy vọt tới cổng khách sạn, ra sức vẫy tay.

Không ai hiểu nổi họ đang chỉ huy cái gì!

Gió rít gào cuốn bay mọi thứ, cành lá xum xuê trên tán cây ngoài cổng cũng bắt đầu đung đưa!

Bụi bay mù mịt khắp nơi!

Tiếng động trầm đục kia càng thêm rõ mồn một!

Một lúc lâu sau, có vị khách hốt hoảng thốt lên: “Đây là… tiếng máy bay trực thăng!”

Nghe thấy câu nói này, mọi người đều giật nảy mình bừng tỉnh!

Nhưng ngay sau đó, tất cả đồng loạt lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Máy bay trực thăng… tới đây làm gì?

Bọn họ chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã trông thấy từng thùng sắt khổng lồ đang từ từ hạ xuống từ giữa không trung!

Đây là…

Đám đông trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.

Trương Minh Vũ cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn theo!

Thế này… cũng quá khoa trương rồi đấy!

Chỉ trong chốc lát, từng chiếc thùng sắt được vững vàng thả xuống mặt đất.

Diện tích của nó lớn bằng thùng đựng hàng, tổng cộng có bảy chiếc!

Cuối cùng chiếc máy bay trực thăng cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Hự!

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!

Bấy giờ bọn họ mới kinh hãi phát hiện trước mặt mình không phải là máy bay trực thăng thông thường!

Mà là… trực thăng vũ trang!

Ừng ực!

Tiếng nuốt nước bọt lần lượt vang lên trong sảnh lớn!

Mấy người Triệu Khoát khiếp sợ không khép nổi miệng!

Cho dù bọn họ đều là các cậu ấm cô chiêu nhà giàu nhưng cũng chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng như vậy!

Thế nhưng… rốt cuộc đây là cái gì?

Cảnh sát giao thông nhanh chóng kéo nhau tới gần thùng hàng, mở cửa ra.

Hơn trăm chiến sĩ cảnh sát bắt đầu cặm cụi di chuyển đồ vật trong thùng ra.

Sau khi nhìn thấy rõ trong thùng đựng thứ gì, tất cả đều không khỏi choáng váng!

Thứ trên tay anh chàng cảnh sát giao thông kia… là thịt!

Ừng ực!

Một tràng tiếng nuốt nước bọt lại vang lên!

Những người có mặt trong sảnh lớn đều rơi vào tình trạng hoá đá!

Một cảnh sát giao thông bê thịt chạy vọt vào, luống cuống hỏi: “Để ở đâu đây?”

Sau lưng anh ta là cả một đoàn người đang xếp hàng chuyển thức ăn vào.

Họ ôm đủ loại thực phẩm, từ rau củ quả đến thịt cá!

Câu nói này khiến mọi người thấy mờ mịt, đầu óc trống rỗng không thể vận hành!

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Cứ để trong bếp là được!”

Hự!

Nghe anh nói vậy, đám người nhao nhao hít khí lạnh!

Trước khi anh lên tiếng, bọn họ còn có thể tưởng tượng ra kết quả khác!

Thế nhưng giờ đây… mọi người đều vỡ mộng!

Những thức ăn này thực sự được đưa tới cho Trương Minh Vũ.

Ai cũng đứng chết lặng lại chỗ!

Ánh mắt của mọi người đều tràn ngập vẻ khó tin!

Khách sạn Hồng Thái… huy động trực thăng vũ trang để chuyển thức ăn!

Đám người Triệu Khoát trợn tròn mắt!

Khoé miệng Hà Gia Hoa không ngừng co giật. Còn Chu Vân Phong thì ngạc nhiên tới mức quên cả hít thở!

Sao có thể như vậy được?

Đến tận lúc này, bọn họ vẫn không thể nào chấp nhận sự thật này!

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cũng bị làm cho choáng váng, ánh mắt khiếp sợ không thôi!

Bọn họ cũng không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt!

Đám nhân viên phục vụ đều ngây ngốc hồi lâu mới kịp lấy lại tinh thần. Ánh mắt sáng rực tràn đầy kích động!

Ai cũng phấn khởi mừng vui!

Lần này danh tiếng của khách sạn Hồng Thái lại được tăng lên rồi!

Trương Minh Vũ bật cười nhắc nhở: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa. Mau tới hỗ trợ đi chứ, khoanh tay đứng nhìn các chiến sĩ bận bịu như vậy mà được à?”

Lúc này, các nhân viên mới phản ứng lại được.

Tất cả đua nhau ùa ra ngoài, gia nhập đội quân vận chuyển thức ăn từ trong thùng đựng hàng vào khách sạn!

Toàn bộ sảnh lớn lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn đám người đang làm không ngừng nghỉ. Bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận sự thật khó tin này!

Xa xa bên ngoài khách sạn đã có đám đông vây kín, ánh đèn flash không ngừng chớp nháy!

Hồi lâu sau, toàn bộ thức ăn trong thùng đựng hàng đã được chuyển hết vào khách sạn. Trong nhà bếp bắt đầu bận rộn điên cuồng!

Trương Minh Vũ liếc qua đồng hồ, đúng lúc còn nửa tiếng nữa!

Đủ rồi!

Máy bay trực thăng đưa theo thùng đựng hàng chậm rãi rời đi. Đội cảnh sát giao thông cũng lên xe đi mất.

Chẳng mấy chốc, cổng khách sạn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Nhưng người ở bên trong vẫn đang chìm trong nỗi khiếp sợ!

Hàn Thất Thất là người tỉnh táo lại đầu tiên. Cô ta kinh hãi nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.

Sắc mặt của bốn người Triệu Khoát lập tức sa sầm.

Anh cười phá lên, chế giễu hỏi: “Anh Triệu thấy sao? Tốc độ cung ứng đồ ăn của khách sạn chúng tôi… cũng được đấy chứ?”

Triệu Khoát nghiến răng ken két, ngực phập phồng vì tức giận!

Mấy cậu chủ nhà giàu khác cũng giận dữ không thôi.

Một lúc sau, Triệu Khoát mới lạnh giọng lên tiếng: “Đúng là rất nhanh!”

Sắc mặt đám người Hà Gia Hoa trở nên âm trầm. Thế nhưng bọn họ lại không còn gì để nói!

Anh mỉm cười tươi rói đáp lại: “Vậy thì mời các anh về phòng. Đồ ăn sắp chuẩn bị xong rồi”.

Triệu Khoát hít một hơi thật sâu kìm nén lửa giận.

Những người khác đều giận tím mặt!

Nhưng cuối cùng không ai nói được lời nào.

“Hừ!”

Hắn hừ lạnh một tiếng, dứt khoát cất bước quay trở về phòng Vip phía sau.

Hôm nay đã quá mất mặt rồi!

Nếu bây giờ hắn bỏ đi sẽ chỉ càng mất mặt hơn!

Tuy mấy người còn lại đều không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể bực tức theo sau.

Đám người kéo nhau đi lướt qua Trương Minh Vũ.

Anh cong môi nở nụ cười: “Phải rồi anh Hà, còn một trăm chai Lafite của anh nữa đấy. Khách sạn chúng tôi quy mô nhỏ, lợi nhuận thấp, anh đừng có đòi trả hàng đấy nhé”.

Nói rồi anh mỉm cười châm chọc nhìn hắn.

Hà Gia Hoa tức thì dừng bước, hai tay nắm chặt!

Sau một hồi trầm ngâm, hắn đành phải cắn răng nhẫn nhịn bước tiếp!

Bao nhiêu người đang nhìn vào, dù có cắn nát răng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng!

Một trăm chai Lafite!

Vấn đề là giá bán trong khách sạn vốn đã cao hơn giá ngoài thị trường rất nhiều!

Phải mất… bao nhiêu tiền đây?

Mấy người họ nhanh chóng trở về phòng.

Nhưng tất cả vẫn dán chặt mắt lên người Trương Minh Vũ, ánh mắt loé lên tia khiếp sợ!

Bao gồm cả Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam!

Điều này khiến anh cảm thấy lúng túng.

Hiện giờ anh mới phát hiện muốn sống khiêm tốn cũng thật khó khăn…

Anh bèn cười giả lả: “May mà nhờ có cô Hàn quan hệ rộng. Chuyện hôm nay phải cảm ơn cô rồi”.

Giọng nói của anh không hề nhỏ, thậm chí còn vừa rõ vừa vang, ai cũng nghe thấy được.

Đám người lập tức sững sờ.

Thì ra những người kia… là do Hàn Thất Thất gọi tới.

Bản thân cô ta thì ngơ ngác nhìn anh.

Anh thầm liếc mắt ra hiệu một cái.

Bấy giờ cô ta mới giật nảy mình, khẽ hé miệng nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì.

Trương Minh Vũ không còn để ý tới cô ta nữa. Anh quay sang tươi cười nhìn khách hàng: “Được rồi, xin các vị cứ yên tâm dùng bữa, muốn ăn gì cứ thoải mái gọi. Chắc chắn bữa cơm hôm nay sẽ khiến các vị hài lòng!”

Có vài người vô thức đáp lại một tiếng, nhưng phần lớn vẫn đang đờ đẫn chưa kịp phản ứng lại.

Chẳng mấy chốc, tất cả đều đã trở về chỗ ngồi của mình.

Anh cũng không dám chậm trễ vội dẫn theo hai cô gái chạy về phòng làm việc.

Lúc này đã an toàn vượt qua khó khăn, thế nhưng trong lòng anh lại có thêm một cảm giác phức tạp không nói nên lời.

Tô Mang đã điều cả trực thăng tới, chắc hẳn… cô ấy đã tốn không ít công sức.

Nghĩ tới đây, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân chưa đủ mạnh mà thôi!

Chương 176: Tiêu diệt chúng

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nhanh chóng đi vào trong phòng làm việc.

Còn Trương Minh Vũ không lập tức đi vào mà đứng ngoài cửa gọi cho Tô Mang một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy.

Giọng nói trong trẻo của Tô Mang vang lên: “Sao thế em trai? Đồ tới kịp không?”

Anh mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên là kịp rồi. Trước giờ chị ba của em làm việc đều rất đáng tin cậy mà”.

Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng trong lòng anh cảm thấy cực kỳ cảm kích.

Tô Mang như thở phào một hơi, bật cười bảo: “Vậy thì tốt”.

Lúc này anh mới dần thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chị ba… hôm nay… em lại làm phiền chị rồi”.

Mặc dù anh rất không muốn nói ra câu này nhưng lại không kìm lòng được.

Tô Mang ngẩn người, bực bội mắng: “Thằng nhóc thối, em đang nói gì đấy, khách sáo với chị làm gì?”

Anh cười đáp: “Đương nhiên em sẽ không khách sáo với chị rồi. Nhưng mà… huy động nhiều trực thăng vũ trang như vậy… chắc chắn chị phải mất nhiều công sức lắm…”

Trực thăng vũ trang không phải thứ mà ai cũng có thể điều động được.

Cô ấy cười phá lên: “Yên tâm, chị ba của em chỉ hỗ trợ tìm thức ăn thôi. Chị không điều động được trực thăng vũ trang đâu”.

“Hả?”

Anh ngơ ngác hỏi: “Vậy thì…”

Cô ấy nói tiếp: “Đây đều là công lao của chị cả đấy”.

Anh giật nảy mình.

Chị cả?

Trong đầu vô thức nhớ tới bóng dáng hiên ngang khi còn bé kia…

Giờ đây…

Anh kích động dò hỏi: “Bây giờ chị cả đang làm gì thế?”

Tô Mang khẽ cười đáp: “Chị ấy không cho chị nói cho em biết. Chị không dám làm trái lời chị ấy đâu”.

Tuy chỉ là một câu nói đùa nhưng Trương Minh Vũ vẫn có thể cảm nhận được sự tôn kính của cô ấy dành cho chị cả.

Anh thất vọng nói: “Thôi vậy”.

Thế nhưng gánh nặng trong lòng anh đã tiêu tán không ít.

Ít nhất thì… Tô Mang không phải phí quá nhiều sức lực.

Nhưng đồng thời anh cũng nổi lên lòng tò mò, không biết… chị cả đang làm gì rồi?

Giọng nói cao vút của Tô Mang lại vang lên: “Em vẫn có địa vị quan trọng trong lòng chị ấy hơn nhiều. Trước kia lúc chị bị người ta bắt nạt không được giúp đỡ như vậy đâu”.

“Lúc chị nói với chị cả em đang bị người ta gây khó dễ, suýt chút nữa chị ấy đã điều cả xe tăng đạn pháo tới luôn rồi!”

Trương Minh Vũ: “…”

Xe tăng… đạn pháo?

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lòng hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, anh mới cười nói: “Vậy hôm nay vẫn phải cảm ơn chị ba nhiều. Nếu không có chị, hôm nay em xong đời rồi”.

Tô Mang kiêu ngạo đáp: “Coi như em vẫn còn lương tâm. Ngoan ngoãn nghĩ xem khi chị trở về phải cảm ơn chị như thế nào đi!”

Anh lập tức đồng ý: “Được thôi!”

Tiếp đó, cô ấy lập tức cúp điện thoại đi làm việc.

Trương Minh Vũ cất điện thoại, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Chuyện hôm nay đã cho anh một đòn cảnh cáo!

Mọi chuyện không hề thuận lợi như anh tưởng tượng. Muốn vượt qua hết thảy khó khăn chỉ còn cách trở nên mạnh mẽ!

Ánh mắt anh chợt loé lên. Anh đẩy cửa đi vào.

Thấy thế, Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cũng vô thức đứng bật dậy, ánh mắt phức tạp nhìn anh.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, anh chậm rãi lên tiếng: “Hai người có suy nghĩ gì về chuyện hôm nay không?”

Vương Vũ Nam buồn phiền nói: “Chắc chắc đám người Triệu Khoát sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách để ngăn chặn chuyện này một cách triệt để”.

Hàn Thất Thất cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm được nhà cung ứng thức ăn đáng tin cậy”.

Trương Minh Vũ gật đầu.

Hai người họ đều nêu ra được hai việc quan trọng nhất cần làm ngay lúc này.

Hiện giờ mọi nhà cung ứng thực phẩm đều bị người của Triệu Khoát mua chuộc rồi.

Muốn tìm một nhà cung ứng với họ không hề dễ dàng.

Hơn nữa anh cũng không thể bỏ qua cho đám người Triệu Khoát!

Nhưng bây giờ vẫn chưa có manh mối gì, anh không biết nên ra tay từ đâu!

Hai mắt Vương Vũ Nam chợt sáng bừng. Cô ấy mừng rỡ nói: “Tôi có cách rồi!”

Anh sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cách gì?”

Hàn Thất Thất cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cô ấy.

Cô ấy kích động nói: “Trong thôn của bọn tôi áp dụng khoa học trồng cây trong nhà kính, sản xuất được rất nhiều rau củ quả, hơn nữa đều là thực phẩm tươi sạch!”

“Các hộ chăn nuôi cũng có nhiều lắm, muốn thịt gì cũng có!”

Trương Minh Vũ vui mừng thốt lên: “Thật sao? Vậy có cách nào thuyết phục họ cung ứng thực phẩm cho chúng ta không?”

Thực phẩm sạch cũng đem lại danh tiếng tốt!

Vương Vũ Nam chần chừ hồi lâu mới dám lên tiếng: “Rau củ trong thôn của chúng tôi đều bị một mình con trai trưởng thôn độc chiếm nguồn tiêu thụ, chèn ép chúng tôi suốt bao năm qua”.

“Nhưng để có thể bán được thực phẩm mình sản xuất, mọi người trong thôn chỉ có thể bán với giá thấp”.

“Nếu có nguồn tiêu thụ, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui vẻ”.

“Chỉ sợ… con trai của trưởng thôn không cho”.

Anh sửng sốt một lúc rồi nói: “Tôi cũng không rõ tình hình trong thôn của cô thế nào. Cô thấy có cách gì có thể thử không?”

Vương Vũ Nam cũng chìm vào suy tư.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới trịnh trọng gật đầu đáp: “Có thể thử xem sao! Ngày mai tôi sẽ trở về nghiên cứu chuyện này, trao đổi với người trong thôn trước”.

Anh mỉm cười hài lòng: “Được, nếu có thể giải quyết được chuyện này, cô sẽ là người lập công lớn của khách sạn chúng ta!”

Cô ấy cũng tươi cười nhìn anh nói: “Tôi cũng rất vui nếu có thể giúp được anh”.

Trương Minh Vũ bỗng thấy lòng mình trở nên ấm áp.

Hiện giờ cứ giao chuyện cung ứng thực phẩm cho Vương Vũ Nam là được.

Việc anh cần làm chính là đối phó với đám người Triệu Khoát!

Dám mò tới tận cửa gây khó dễ, sao anh có thể mắt điếc tai ngơ?

Hàn Thất Thất cũng tò mò hỏi: “Thế anh định làm gì với mấy người Triệu Khoát?”

Anh nhếch miệng cười lạnh: “Tôi định… nuốt chửng bọn chúng!”

Nghe thấy thế, cô ta giật mình trợn tròn mắt.

Vương Vũ Nam cũng lộ vẻ mặt khó tin.

“Anh nói gì? Nuốt chửng… nhà họ Triệu?”, Hàn Thất Thất không dám tin hỏi lại lần nữa.

Đến cả Hàn Thiên Hoa cũng không làm nổi chuyện này!

Trương Minh Vũ mỉm cười nói tiếp: “Không chỉ nhà họ Triệu mà còn cả nhà họ Hà và nhà họ Dịch!”

Anh chợt nhớ tới câu nói của Tô Mang.

Có thể làm được gì thì cứ làm!

Lúc đầu anh vốn không biết mình nên làm cái gì, bây giờ đám người này lại tự dâng tới cửa.

Hàn Thất Thất kinh ngạc, há hốc mồm nhìn anh!

Vương Vũ Nam cũng mắt tròn mắt dẹt, khiếp sợ không tưởng tượng nổi!

Anh cũng không để bụng, chỉ bật cười nói: “Đừng quan tâm tới đám cậu chủ nhà giàu kia làm gì. Chỉ cần ba người Triệu Khoát đều ngã xuống, bọn họ tức khắc sẽ tan đàn xẻ nghé!”

Hàn Thất Thất ngơ ngác gật đầu.

Trương Minh Vũ cũng dần chìm vào suy tư.

Dịch Thanh Tùng, Hà Gia Hoa, còn cả Triệu Khoát.

Nên xử tên nào trước đây?

Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng anh cũng quyết định nhằm vào Dịch Thanh Tùng trước!

Phải chọn chỗ yếu mà ra tay!

Sau khi hạ quyết tâm, anh thấy nhẹ lòng hơn hẳn.

Bây giờ thứ anh còn thiếu chính là thông tin về nhà họ Dịch!

Hai mắt anh sáng bừng lên. Anh chợt nhớ tới một bóng dáng thân thuộc!

Anh lập tức lôi điện thoại ra gọi vào một dãy số.

Đối phương nhanh chóng nghe máy.

Trươgn Minh Vũ cười nói: “Đến khách sạn Hồng Thái”.

Chương 177: Vợ gọi tới rồi

Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói tràn đầy cung kính: “Được!”

Sau khi cúp máy, Trương Minh Vũ khẽ nở nụ cười.

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam chỉ lẳng lặng quan sát, trong mắt toàn là kinh ngạc.

Anh bật cười nói: “Vậy thì Vũ Nam bắt đầu chuẩn bị ngày mai trở về thôn đi, cố gắng hoàn thành chuyện này càng sớm càng tốt. Có khó khăn gì cứ gọi điện cho tôi”.

Vương Vũ Nam ngoan ngoãn cất giọng đáp: “Vâng ạ”.

Anh lại quay sang nói với Hàn Thất Thất: “Nếu cô đã muốn tới đây làm việc thì tôi cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cô. Đãi ngộ của cô sẽ giống với Vũ Nam”.

Cô ta mừng rỡ gặng hỏi: “Bao nhiêu tiền đấy?”

Anh cười đáp: “Ba nghìn”.

Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ, hét ầm lên: “Ba nghìn?”

Vương Vũ Nam bật cười gật đầu lên tiếng: “Đúng rồi, là ba nghìn!”

Anh còn bổ sung thêm một câu: “Yên tâm đi, chỉ cần cô làm việc thật tốt, tiền hoa hồng sẽ rất cao”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của cô ta mới hoà hoãn hơn một chút. Cô ta tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Cũng được. Nếu tôi không làm mẹ tôi sẽ sốt ruột”.

Sau khi quyết định mọi chuyện xong xuôi, tinh thần của Trương Minh Vũ đã thả lỏng hơn nhiều.

“Vậy thì hai ngày tới tôi sẽ giao công việc của khách sạn cho cô”.

“Để tôi đi xử lý nhà họ Dịch”.

Anh bắt chéo chân, ung dung cười nói.

Hàn Thất Thất khiếp sợ hỏi: “Anh… thật sự muốn động tới nhà họ Dịch sao? Bọn họ mạnh hơn nhà họ Lâm nhiều đấy, anh… làm được không vậy?”

Anh phì cười nói khẳng định chắc nịch: “Không thành vấn đề. Dù sao các thế lực ở Hoa Châu cũng sắp đổi ngôi rồi, tôi chỉ xúc tác thêm một chút thôi”.

Cô ta nhìn anh chăm chú nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.

Chẳng bao lâu sau, cô ta đã vùi đầu vào công việc.

Vương Vũ Nam cũng đi chuẩn bị đồ cho chuyến đi ngày mai.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Trương Minh Vũ.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên: “Cốc cốc cốc!”

Anh nhướng mày, cười nói: “Vào đi”.

Người kia nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Bộ dạng nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt anh.

Đối phương chính là Lý Tuấn Nhất!

Anh chỉ vào ghế: “Ngồi đi”.

“Tôi…”

Vẻ mặt Lý Tuấn Nhất tràn đầy sợ sệt.

Hắn im lặng hồi lâu rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống, thế nhưng trên mặt vẫn chưa hết căng thẳng.

Hắn thực sự rất sợ Trương Minh Vũ.

Anh mỉm cười hỏi: “Dạo gần đây uống thuốc giải thế nào rồi?”

Hắn nở nụ cười gượng gạo đáp: “Tam gia vẫn cho tôi thuốc giải đúng giờ”.

Tuy nói như vậy thế nhưng lòng hắn vẫn cảm thấy cay đắng.

Tam gia…

Anh lắc đầu bất lực, cười nói: “Tôi muốn nhờ anh chút chuyện. Nếu thành công, tôi sẽ bảo anh ta giải hết độc trong người anh”.

Nghe anh nói vậy, ánh mắt Lý Tuấn Nhất lập tức sáng bừng lên!

“Cậu Minh Vũ cứ việc nói. Chỉ cần tôi giúp được, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không chối từ!”

Hắn kiên định tuyên bố!

Anh nhếch môi cất giọng nói: “Anh không sợ vì tôi mà làm liên luỵ đến nhà họ Lý các anh à?”

Thế lực của nhà họ Lý ở Hoa Châu không hề yếu, thậm chí còn có thể sánh ngang nhà họ Dịch.

Có khi còn hơn!

Lý Tuấn Nhất chìm vào suy tư.

Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu dậy, hạ quyết tâm nói: “Tôi tin tưởng cậu Minh Vũ!”

Trương Minh Vũ nhướng mày, không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Anh có thể nhìn ra được đối phương thật sự kiên định với mình.

Anh bật cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không liên luỵ đến gia tộc của anh đâu. Bây giờ anh hãy đi tìm hiểu tư liệu về nhà họ Dịch cho tôi”.

Nhà họ Dịch!

Lý Tuấn Nhất trợn tròn mắt, khiếp sợ hỏi: “Cậu Minh Vũ… cậu định đối phó với nhà họ Dịch sao?”

Anh trừng mắt nhìn hắn, bực bội quát: “Đi đi!”

“Nếu anh dám để lộ ra bất kỳ tin tức gì, anh tự biết hậu quả rồi đấy”.

Hắn hãi hùng nhìn anh, hoảng sợ đáp: “Vâng! Xin cậu cứ yên tâm!”

Dứt lời, hắn vội vàng quay lưng rời khỏi phòng làm việc.

Trương Minh Vũ cũng không gấp gáp, cứ lẳng lặng chờ đợi kết quả.

Bây giờ đã tới buổi chiều, hôm nay cũng chẳng làm được trò trống gì, chỉ có thể nghiên cứu kỹ càng tình hình của nhà họ Dịch.

Một lát sau, thư ký Ngô kích động chạy vào, hưng phấn nói: “Anh Minh Vũ… Hôm nay chúng ta thu được… ba mươi lăm triệu!”

Anh khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”

Thư ký Ngô mỉm cười hớn hở đáp: “Anh đúng là lợi hại!”

“Hôm nay chỉ tính riêng phí bồi thường vi phạm hợp đồng chúng ta đã nhận được hơn hai mươi bảy triệu rồi!”

“Cộng thêm mấy người Triệu Khoát, Hà Gia Hoa gọi một bàn đầy ắp thức ăn cũng giúp chúng ta kiếm được một món hời!”

Trương Minh Vũ híp mắt lại, lòng thầm vui như mở cờ trong bụng.

Suýt thì quên béng mất chuyện bồi thường vi phạm hợp đồng!

Tính ra thì bây giờ anh đã có trong tay khoảng một trăm năm mươi triệu!

Đủ dùng rồi!

Sau khi thư ký Ngô rời đi không lâu, Lý Tuấn Nhất lại quay về cung kính đặt một tập tài liệu dày cộp trước mặt anh.

Hắn cung kính nói: “Cậu Minh Vũ, đây là toàn bộ thông tin tôi có thể điều tra được”.

Anh mỉm cười nói: “Anh vất vả rồi, cứ ngồi đó trước đi”.

Hắn ngoan ngoãn ngồi im ở một bên.

Trong lúc rảnh rỗi, anh bắt đầu xem xét tư liệu của nhà họ Dịch.

Từng giây từng phút trôi qua.

Đợi đến khi xem xong hết thì sắc trời đã chạng vạng tối.

Lúc này anh cũng coi như đã nắm vững những thông tin cơ bản của nhà họ Dịch.

Nguồn thu nhập quan trọng nhất của bọn họ đến từ các trung tâm thương mại lớn ở Hoa Châu, cũng bao gồm cả một vài khu chợ cấp thấp.

Còn một vài sản nghiệp nhỏ khác đều không đáng nhắc tới.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh.

Trung tâm thương mại?

Điều này khiến anh cảm thấy hơi khó khăn, hoàn toàn không biết nên nhằm vào chỗ nào.

Lý Tuấn Nhất rụt rè lên tiếng hỏi: “Có phải… cậu đang không biết nên ra tay từ đâu đúng không?”

Trương Minh Vũ sững sờ, lập tức cười đáp: “Đúng vậy, anh có cách gì không?”

Không ngờ anh lại quên mất bên cạnh mình vẫn còn một cậu ấm nhà giàu!

Trong mắt Lý Tuấn Nhất dạt dào nhiệt tình. Hắn kích động nói: “Cậu Minh Vũ, tôi biết nguồn thu nhập lớn nhất của nhà họ Dịch đến từ trung tâm thương mại Marmart!”

“Đây là trung tâm thương mại có cấp bậc cao nhất toàn bộ Hoa Châu. Cũng chính nhờ vào doanh thu từ nó nên nhà họ Dịch mới có thể liên tục mở thêm nhiều trung tâm thương mại khác”.

“Thế nhưng nguồn thu từ trung tâm thương mại Marmart vẫn chiếm trọn một nửa tài sản của nhà họ Dịch. Chỉ cần có thể chiếm được nó về tay, chắc chắn sẽ dễ dàng huỷ hoại nhà họ Dịch!”

Nói thì dễ…

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt lườm hắn chất vấn: “Cụ thể thì sao?”

Lý Tuấn Nhất lại tiếp tục lên tiếng: “Marmart là mắt xích quan trọng của chuỗi trung tâm thương mại khắp cả nước. Quyền quyết định đều thuộc về người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart!”

“Chỉ cần mua chuộc được người phụ trách này thì chắc chắn sẽ chiếm được Marmart!”

Câu nói này khiến anh nhíu chặt chân mày.

Ngay sau đó, anh mỉm cười ra lệnh: “Được, vậy anh điều tra về người phụ trách này giúp tôi đi”.

“Vâng!”

Hắn vội vàng đáp lại một câu rồi hưng phấn lao ra khỏi phòng làm việc!

Trương Minh Vũ gõ tay lên mặt bàn theo tiết tấu, khoé miệng dần nhếch lên nở nụ cười.

Chuyện này… sẽ thuận lợi chứ?

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã bị tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang.

Sau khi lấy điện thoại ra xem, anh không khỏi ngẩn người.

Lâm Kiều Hân?

Chương 178: Người đẹp hẹn gặp!

Số lần Lâm Kiều Hân gọi điện cho anh trong mấy ngày nay còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại…

Anh khẽ cười ấn nghe máy.

Giọng nói mệt mỏi của cô vang lên bên tai anh: “Đang ở đâu đấy? Để tôi tới đón anh”.

Nghe cô nói vậy, anh giật mình kinh ngạc.

Câu nói này… giống như sự quan tâm dịu dàng của một cô vợ hiền…

“Lại có chuyện tốt gì à? Định mời tôi ăn cơm hả?”, anh bật cười nói.

Trong lòng anh vẫn có một cảm giác kỳ quái lạ thường.

Cô nghi hoặc hỏi: “Tôi đến đón anh về mà. Tối nay anh không định về nhà à?”

Bấy giờ anh mới vỗ trán một cái!

Sao lại quên mất chuyện trở về sống ở nhà họ Lâm cơ chứ…

Anh cười khan một tiếng nói: “À… về chứ. Tôi… đùa cô chút thôi…”

Anh nhanh chóng nói địa điểm cho cô.

Sau khi cúp máy, anh cũng tranh thủ thời gian chạy tới nơi đã hẹn.

Dù sao anh vẫn không muốn để Lâm Kiều Hân biết chuyện của khách sạn Hồng Thái.

Chỉ một lúc sau, anh đã có mặt ở địa điểm hẹn trước.

Sắc trời đã sẩm tối.

Một chiếc Volkswagen chậm rãi tới gần rồi đỗ lại bên lề đường.

Anh mỉm cười mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào trong xe.

Vẻ mặt Lâm Kiều Hân cực kỳ mỏi mệt.

Anh cười hỏi: “Mệt tới vậy sao hả? Có vẻ công việc ở công ty bận lắm nhỉ?”

Cô khẽ nhoẻn miệng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Nhờ vào cái miệng nhả lời vàng ngọc của anh nên tiền công trình mới về nhanh như vậy. Sau khi nhận được tiền, tôi liền đầu tư vào phòng làm việc”.

“Thiết bị và kỹ thuật đều đã được đưa tới, từ ngày mai là có thể bắt đầu phát triển rồi”.

“So với mấy thương hiệu nổi tiếng kia, tôi chỉ thua mỗi… một nghệ sĩ đại diện mà thôi”.

Nghe cô nói vậy, anh lập tức cau mày.

Anh có thể nhìn ra được cô vô cùng tự tin với hãng mỹ phẩm của mình.

Cô đột nhiên hỏi: “Anh chưa ăn cơm đúng không?”

Anh gật đầu một cái coi như đáp lại.

“Hình như trong nhà có khách tới, bây giờ vẫn về kịp bữa tối”.

Lâm Kiều Hân cười nói.

Anh sững sờ.

Trong nhà…

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, trong lòng lại xuất hiện cảm giác quái dị.

Chiếc xe mau chóng đỗ lại trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.

Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ mới phát hiện trong sân đã có một chiếc xe tự bao giờ.

Bentley?

Anh nhíu mày, cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc.

Là xe của Dịch Thanh Tùng!

Khách tưới nhà… là Dịch Thanh Tùng sao?

Lâm Kiều Hân cũng mờ mịt nhìn theo.

Sau một hồi im lặng, hai người mới cất bước đi vào trong nhà.

Vừa mới vào, cả hai đã nghe thấy tiếng cười rộ của Lý Phượng Cầm: “Ôi trời, Thanh Tùng nhà chúng ta giỏi thật đấy!”

“Mới trở về chưa đầy một tháng mà đã kinh doanh được một trung tâm thương mại rồi sao? Thật là lợi hại! Nếu bác có một chàng rể như cháu thì có thể yên lòng xuống suối vàng rồi!”

Dịch Thanh Tùng giả bộ khiêm tốn nói: “Sao bác lại nói như vậy? Nhất định bác sẽ sống lâu trăm tuổi”.

Nghe hắn ta nói vậy, Lý Phượng Cầm lại càng cười tươi rói, không khép được miệng.

Trương Minh Vũ thầm trợn mắt khinh bỉ.

Tiếng bước chân truyền tới.

“Kiều Hân về rồi đấy à?”

Dịch Thanh Tùng vội vàng đứng dậy, kích động hô lên.

Thế nhưng cô chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại.

Phản ứng của cô khiến Trương Minh Vũ mừng thầm trong lòng.

Dù sao chuyện lần trước ít nhiều cũng sẽ khiến cô có khúc mắc trong lòng.

Vẻ mặt của Dịch Thanh Tùng trở nên gượng gạo.

Hắn ta đang định đặt mông ngồi xuống thì đột nhiên chú ý tới Trương Minh Vũ ở phía sau.

Hắn ta kinh ngạc thốt lên: “Trương Minh Vũ? Sao… sao anh lại về đây?”

Anh cũng sững sờ.

Chẳng lẽ hắn ta cũng biết chuyện… anh chuyển ra ngoài sao?

Lý Phượng Cầm cười lạnh châm chọc: “Hừ, ở bên ngoài không kiếm ăn được nữa nên lại mặt dày xin ăn nhờ ở đậu trong nhà họ Lâm của bác chứ sao?”

“Đuổi cũng không chịu đi!”

Lâm Kiều Hân nhíu mày, không vui nói: “Mẹ!”

Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái rồi mới hậm hực ngồi xuống.

Nụ cười trên mặt bà ta đã biến mất. Bà ta kiêu căng ngồi bắt chéo chân.

Dịch Thanh Tùng không khỏi co giật khoé miệng.

Làm chủ khách sạn Hồng Thái… mà còn phải chạy tới nhà họ Lâm ăn nhở ở đậu nữa sao?

Nhưng giờ đây hắn ta cũng không biết nên nói gì, nội tâm bắt đầu trở nên ngượng ngùng.

Lâm Kiều Hân ngồi xuống sofa rồi vẫy tay với anh: “Lại đây ngồi đi”.

Trương Minh Vũ tươi cười đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong mắt Lý Phượng Cầm lập tức hiện lên vẻ giận dữ!

Bà ta cố tình gọi Dịch Thanh Tùng tới là để đuổi anh đi, để Lâm Kiều Hân biết ai mới là người xuất chúng!

Để cô không còn bị mấy lời ngon ngọt của anh lừa gạt!

Ánh mắt Dịch Thanh Tùng hiện lên vẻ phức tạp.

Hắn ta có thể nhìn ra được, rõ ràng cả Lý Phượng Cầm và Lâm Kiều Hân đều không biết Trương Minh Vũ chính là ông chủ của khách sạn Hồng Thái.

Có lẽ… còn ẩn tình gì đó.

Nghĩ tới đây, hắn ta cũng dần lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi.

Lý Phượng Cầm cười lạnh nói: “Kiều Hân cũng về rồi, Thanh Tùng mau vào ăn với nhà bác một bữa đi!”

Hắn ta xấu hổ cười đáp: “Vâng thưa bác gái”.

Bà ta đứng bật dậy, nhiệt tình kéo Dịch Thanh Tùng đi về phía bàn ăn.

Lâm Kiều Hân chần chừ một lát rồi mới cất tiếng nói: “Chúng ta cũng ra ăn thôi”.

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười: “Được thôi”.

Lý Phượng Cầm ngồi ở ghế chính giữa, còn Dịch Thanh Tùng được bà ta xếp chỗ ở ghế đầu bên tay trái.

Lâm Kiều Hân khó chịu nhíu mày, yên lặng ngồi vào ghế thứ hai bên phải.

Thấy thế, bà ta đanh mặt lại nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Hiện giờ chỉ còn một vị trí duy nhất là ghế đầu bên tay phải, vừa hay đối diện với chỗ ngồi của Dịch Thanh Tùng.

Người giúp việc đã bắt đầu dọn thức ăn lên. Trương Minh Vũ đành phải kéo ghế ngồi đầu tiên bên tay phải ra.

Anh vừa mới cúi người định ngồi xuống, giọng nói the thé của Lý Phượng Cầm đã vang lên: “Mày còn định ngồi xuống à? Chúng tao ăn mày hả?”

“Ra ngoài ở được vài ngày đã quên mất nhiệm vụ của mình rồi à?”

“Đi bê thức ăn đi!”

Anh lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.

Nhưng vì sự an toàn của Lâm Kiều Hân, anh đành phải nhẫn nhịn quay người đi vào trong phòng bếp.

Cô cắn chặt răng vì tức giận, nhưng lại chẳng nói nên lời.

Trước kia cô luôn nghĩ đây là những điều anh nên làm, thế nhưng giờ đây…

Cô im lặng hồi lâu rồi quyết định đứng dậy đi theo anh vào bếp.

Trương Minh Vũ đang bê đồ ăn ra ngoài thì đụng phải cô đi vào, không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức giúp anh bê đồ ăn.

Thấy thế, anh lại cảm thấy khác lạ.

Hình như… Lâm Kiều Hân đã thay đổi rất nhiều.

Bọn họ nhanh chóng bưng hết đồ ăn lên bàn.

Cô lại ngồi vào vị trí vừa rồi, khiến anh không còn lựa chọn nào khác ngoài ghế đầu tiên bên tay phải.

Mặc dù Lý Phượng Cầm rất không vừa ý nhưng cũng không thể nói được gì.

Trương Minh Vũ cũng không vội vàng, chờ bà ta động đũa rồi mới nhấc đũa của mình lên.

Anh đã đói bụng từ lâu nên chỉ biết vùi đầu vào ăn như hổ đói.

Thế nhưng cảnh tượng này lại càng khiến Lý Phượng Cầm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.

Bà ta ghét bỏ trừng mắt nhìn anh.

Sau đó, bà ta vội vàng gắp một miếng sườn vào bát của Dịch Thanh Tùng.

Hắn ta khách sáo cười đáp: “Cảm ơn bác gái”.

Bà ta hớn hở cười nói: “Đều là người nhà cả, cảm ơn cái gì?”

“Sau này cháu cứ coi nơi này là nhà của mình. Nếu cháu không chê thì hôm nay ở lại đây luôn đi”.

Nghe bà ta nói vậy, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi!

Chương 179: Được vợ bảo vệ!

Phụt!

Trương Minh Vũ không kìm được phun hết cơm đang nhai trong miệng ra ngoài.

Nhưng anh phản ứng nhanh kịp giơ tay bịt lại!

Dù là vậy, Lý Phượng Cầm vẫn tỏ vẻ chán ghét mắng chửi: “Mày bị điên à? Ăn cơm cũng không xong thì còn làm được trò trống gì?”

“Thật ghê tởm! Mày làm thế bọn tao nuốt trôi thế nào được nữa?”

Anh cuống quýt thu dọn cơm rơi vãi trên mặt bàn.

Lâm Kiều Hân và Dịch Thanh Tùng đều trơ mắt ngồi nhìn.

Một lúc lâu sau, cô mới khó chịu lên tiếng: “Mẹ nói cái gì đấy? Mẹ bảo anh ta ở lại nhà mình làm gì?”

Dịch Thanh Tùng cũng trợn tròn mắt khó tin, dục vọng trong lòng lập tức nổi lên!

Ở lại nhà họ Lâm…

Hắn ta vô thức nhìn sang dáng người yêu kiều của Lâm Kiều Hân, gian nan nuốt một ngụm nước bọt!

Hắn ta đã bị làm cho kích động!

Thực lực mạnh mẽ của Trương Minh Vũ cũng bị hắn ta ném ra sau đầu.

Lý Phượng Cầm mỉm cười hỏi: “Sao hả? Mẹ quý Thanh Tùng, muốn mời thằng bé ở lại nhà họ Lâm chúng ta thì đã làm sao? Có vấn đề gì không?”

Lâm Kiều Hân lúng túng nói: “Nhưng mà… nhà chúng ta cũng đâu còn phòng trống nào nữa!”

Ba phòng ngủ đều có người ở rồi!

Lý Phượng Cầm buông đũa xuống khoanh tay trước ngực, lạnh giọng mỉa mai: “Thế thì bảo Trương Minh Vũ cút ra ngoài đi. Dù sao nó cũng có chỗ ở khác rồi”.

Anh không kìm được khẽ cau mày.

Dám động tới Lâm Kiều Hân, anh cũng không thể không nổi giận.

Cô bực tức hét ầm lên: “Sao có thể làm như vậy được?”

Chưa nói đến chuyện Trương Minh Vũ đang phải bảo vệ cô, dù sao thì anh mới là chồng của cô cơ mà!

Trên đời này làm gì có cái lý nào như vậy?

Thế nhưng Lý Phượng Cầm vẫn chẳng thèm ngó ngàng gì tới sự phản đối của cô, chỉ cười híp mắt nói: “Thanh Tùng à, hai ngày này cháu cứ ở lại nhà bác đi, ở lại chơi với bác”.

Nhịp tim của Dịch Thanh Tùng đã điên cuồng tăng vọt. Hắn ta hưng phấn tột độ đáp: “Vâng ạ. Bác gái đã nói thế thì cháu sẽ ở lại với bác mấy ngày !”

Trương Minh Vũ chậm rãi nhếch miệng cười lạnh.

Hắn ta đúng là đáng chết!

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng!

Một lúc sau, hai mắt cô đột nhiên loé sáng. Cô kiên định cất giọng nói: “Được, mẹ thích thì cứ cho anh ta ở lại đi!”

Lời này của cô khiến cả Trương Minh Vũ cũng phải ngẩn người.

Dịch Thanh Tùng lập tức kích động, Lý Phượng Cầm thì nở nụ cười đắc ý.

Kiều Hân à, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi!

Nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ ngợi gì thì cô đã nói tiếp: “Minh Vũ, tối nay anh thu dọn đồ đạc chuyển đến phòng tôi ở đi. Để cho anh Dịch ngủ phòng anh”.

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Lý Phượng Cầm trợn trừng hai mắt, vẻ mặt khó tin!

Dịch Thanh Tùng nắm chặt tay thành nắm đấm, lửa giận cháy ngùn ngụt trong lòng!

Còn Trương Minh Vũ thì chết lặng.

Mãi lâu sau anh mới kịp phản ứng lại.

Lâm Kiều Hân… đang bảo vệ anh sao?

Thoáng chốc, cảm xúc trong anh trở nên phức tạp lạ thường. Anh vô thức thấy xúc động.

Thì ra đây chính là cảm giác được người ta bảo vệ.

Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, khoé miệng không kìm được nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc.

Anh bỏ ra nhiều công sức như vậy không hề uổng phí!

Chỉ một câu nói này đã đáng để anh hết lòng vì cô rồi!

Lý Phượng Cầm nổi giận đùng đùng, lồng ngực phập phồng: “Kiều Hân! Con… con điên rồi hả? Trước giờ con vẫn luôn giữ cho mình tấm thân trong sạch cơ mà!”

“Sao con lại có thể…”

Nghe bà ta nói thế, dục vọng trong đáy mắt Dịch Thanh Tùng càng thêm mãnh liệt!

Trương Minh Vũ hoàn toàn bị hắn ta cho vào quên lãng!

Lâm Kiều Hân lại chẳng hề để tâm, vẻ mặt lạnh lùng.

Lần đầu tiên anh cảm thấy gương mặt lạnh lùng này của cô lại xinh đẹp như vậy!

Khoé miệng của anh mất khống chế, nụ cười trên môi càng thêm xán lạn…

Cảnh tượng này càng khiến Lý Phượng Cầm nổi trận lôi đình!

“Mày cười cái gì? Sao mày dám cười? Nếu không tại thằng rác rưởi như mày thì nhà họ Lâm chúng ta đã chẳng đến bước đường như ngày hôm nay!”

“Mày cản trở sự nghiệp của nhà họ Lâm, lại còn làm chậm trễ tuổi xuân của Kiều Hân nhà tao!”

“Đã vậy mày còn muốn cả nhà họ Lâm chúng tao đều phải chịu nhục theo mày!”

“Trương Minh Vũ mày rốt cuộc có biết xấu hổ là gì không hả?”

Súng liên thanh của bà ta lại hoạt động, nói không ngừng nghỉ!

Vẻ mặt tươi cười của anh lập tức trở nên cứng ngắc.

Mục tiêu… lại dời đến người anh rồi sao?

Bà ta gào thét ầm ĩ: “Mày không cần mặt mũi thì cũng đừng liên luỵ tới nhà họ Lâm!”

“Nếu mày có được một phần mười năng lực của Thanh Tùng thì nhà họ Lâm bọn tao cũng không sa sút tới mức này!”

“Mày chỉ là một thằng ăn hại khiến chúng tao mất mặt!”

“Nhà họ Lâm không chào đón loại rác rưởi như mày, mau cút đi cho tao!”

Dứt lời, bà ta chỉ thẳng vào mặt anh!

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn đầy tức tối.

Lâm Kiều Hân nhíu mày, bực bội nói: “Mẹ nói cái gì đấy? Sao mẹ lại đối xử với anh ấy như vậy?”

“Anh ấy đâu có làm gì sai?”

Lời nói của cô càng chọc giận Lý Phương Cầm. Bà ta lo lắng nói: “Con à, rốt cuộc thằng khốn nạn kia đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà con suốt ngày giúp đỡ che chở cho nó vậy hả?”

“Giữ lại đồ vô dụng như nó thì được tích sự gì? Nó lãng phí tuổi thanh xuân của con chưa đủ hay sao?”

“Thanh Tùng xuất sắc hơn nó bao nhiêu?”

Dịch Thanh Tùng nhướng mày, khó kìm được vẻ kiêu ngạo trên mặt.

Lâm Kiều Hân vội vàng phân bua: “Minh Vũ không phải đồ vô dụng! Lần này cũng là con gọi anh ấy trở về!”

Nghe thấy cô nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Lý Phượng Cầm hoảng sợ hỏi: “Con gọi nó về? Con gọi nói về làm gì hả con?”

Cô mím môi nín nhịn nhưng cuối cùng vẫn thốt ra: “Anh ấy trở về để bảo vệ con!”

“Cái gì?”

Bà ta trừng mắt há hốc mồm nhìn cô, khó tin hỏi: “Kiều Hân? Con bị ốm à? Sao con lại hồ đồ như vậy?”

“Sao con không bảo Thanh Tùng bảo vệ con?”

“Con gặp khó khăn gì cứ nói với Thanh Tùng, chắc chắn thằng bé sẽ giải quyết giúp con mà!”

“Con bảo Trương Minh Vũ bảo vệ con làm gì? Thằng ăn hại này có đánh thắng nổi một con chó không hả?”

“Đến cả con chó cũng chẳng bằng thì nó bảo vệ con kiểu gì?”

Cho dù đã dùng đủ mọi từ ngữ miệt thị nhưng Lý Phượng Cầm vẫn không thể lột tả được hết sự khinh thường từ tận đáy lòng đối với Trương Minh Vũ!

Những lời này… hơi quá đáng rồi.

Anh cau mày, khó chịu chất vấn: “Con đã đánh nhau với chó bao giờ đâu mà mẹ biết là con không đánh thắng được chó?”

Lời anh vừa nói đã hoàn toàn chọc giận bà ta: “Thằng vô dụng nhà mày còn dám cãi lại tao cơ à? Mày nói thử xem mày làm được trò trống gì? Loại gầy còm thấp bé như mày lại đánh được chó cơ à?”

“Mày nhìn đi, vệ sĩ của Thanh Tùng kia kìa! Một đầu ngón tay của người ta cũng đủ để đè chết mày!”

“Mày có được cái nước non gì không hả?”

Trương Minh Vũ cười lạnh đáp: “Mẹ bảo anh ta thử dùng một đầu ngón tay tay đè chết con xem nào?”

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Lý Phượng Cầm giận tím mặt, quát ầm lên: “Tao chỉ lấy ví dụ thế thôi! Mỗi thế mà cũng không tự suy ra được à?”

“Chọn bừa một người trong đám vệ sĩ kia cũng có thể dễ dàng đập chết mày!”

“Đồ ăn hại!

“Mau cút ra ngoài cho tao! Bây giờ tao không muốn nhìn thấy cái bản mặt khốn nạn của mày!”

Nói rồi bà ta đứng bật dậy bắt đầu xô đẩy Trương Minh Vũ!

Cơn giận trong lòng anh ngày càng sôi sục. Còn cơ thể thì không ngừng bị bà ta đẩy về phía cổng.

“Mẹ làm gì đấy?”

Lâm Kiều Hân vội chạy tới ngăn cản.

Bà ta hất cô ra ngoài, giận dữ gào thét: “Mẹ không muốn nhìn thấy nó nữa!”

“Không có nó thì Thanh Tùng vẫn có thể bảo vệ được con!”

“Nó không chịu đi thì mẹ đi!”

Giọng nói của bà ta vô cùng kiên định!

Ánh mắt Trương Minh Vũ lập tức trở nên lạnh lẽo!

Lửa giận trong lòng cũng dâng trào mãnh liệt!

Chương 180: Sát thủ tới rồi!

Lâm Kiều Hân dùng sức kéo tay Lý Phượng Cầm, giận dữ hét lên: “Mẹ đang làm cái gì thế hả?”

Hành động này của cô càng khiến bà ta nổi cơn tam bành!

“Kiều Hân, con thực sự đã bị mấy lời ngon ngọt của thằng ranh này mê hoặc rồi!”

“Hôm nay nói thế nào mẹ cũng phải đuổi Trương Minh Vũ cút ra khỏi cái nhà này! Mẹ không thể để con tiếp tục bị nó lừa gạt như vậy được!”

Toàn thân bà ta run lẩy bẩy, giọng nói chanh chua rít gào!

Trương Minh Vũ nheo mắt quan sát.

Đúng là quá ngu muội!

Dịch Thanh Tùng lại ung dung đứng ở một bên như đang xem kịch!

Lý Phượng Cầm không chút do dự xông tới túm lấy cánh tay của anh, cắn răng lôi xềnh xệch ra ngoài cổng!

Lâm Kiều Hân tiếp tục ngăn cản: “Mẹ mau buông…”

Cô chưa kịp nói hết câu thì bà ta đã bất ngờ quay ngoắt lại, nổi giận gào lên: “Hôm nay có mẹ thì không có nó! Có nó thì không có mẹ!”

“Nếu con không để nó cút ra ngoài thì mẹ sẽ treo cổ tự tử cho con xem!”

“Có một thằng con rể vô dụng và đứa con gái ngu ngốc như vậy thì mẹ còn sống làm gì nữa?”

Dứt lời, nước mắt bà ta rơi lã chã.

Trông bộ dạng có vẻ rất ấm ức.

Thấy thế, anh thầm cười lạnh trong lòng, hoàn toàn hết sạch hi vọng với nhà họ Lâm.

Lâm Kiều Hân hoá đá tại chỗ.

Cô mím chặt môi, ánh mắt chất chứa lo lắng!

Cô cũng rất bực bội!

Nhưng Lý Phượng Cầm không hề nói đùa. Nếu bà ta thực sự treo cổ…

Cô rơi vào tình trạng rối rắm, không biết nên nói gì cho phải.

Nụ cười lạnh lùng trên mặt Dịch Thanh Tùng càng thêm nồng đậm.

Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ cũng đạt tới đỉnh điểm.

Nhưng trông thấy vẻ bối rối của Lâm Kiều Hân, anh vẫn cắn răng nhịn xuống.

Cô đã cố gắng bảo vệ anh rồi. Dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan gì tới cô.

Anh cũng không muốn khiến cô phải khó xử.

Thế là một lúc sau, anh khẽ mỉm cười cố tỏ vẻ trấn tĩnh nói: “Không sao, tôi đi trước đây”.

Nói rồi anh hất văng tay Lý Phượng Cầm, dứt khoát đi thẳng ra ngoài cổng.

Lâm Kiều Hân muốn nói lại thôi.

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, hơi thở của cô bắt đầu trở nên dồn dập!

Cô lại càng cảm thấy áy náy với anh!

Cô thực sự rất muốn bỏ ra ngoài cùng với anh, nhưng lại lo Lý Phượng Cầm sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó.

Hồi lâu sau, cô mới thở dài một tiếng, cả giận nói: “Mẹ hài lòng chưa?”

Sau đó, cô lạnh lùng quay lưng bỏ lên tầng hai!

Đợi đến khi bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt, vẻ giận dữ trên mặt Lý Phượng Cầm mới dần tiêu tan. Bà ta nở một nụ cười lạnh.

Lúc này, Trương Minh Vũ đã rời khỏi căn biệt thự.

Anh đứng chờ bên đường, một chiếc Mercedes màu đen nhanh chóng đỗ lại trước mặt.

Anh không chút do dự lập tức mở cửa xe ngồi vào.

Long Tam lái xe đi về phía trước thêm vài trăm mét rồi mới đỗ lại.

“Có một đám người đã đi vào địa phận Hoa Châu. Tối nay…”

Long Tam nghiêm giọng nói.

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.

Sao lại trùng hợp như vậy…

Nếu chuyện này là sự thật thì chắc chắn tối nay người của Thần Ẩn sẽ ra tay.

Anh vẫn chưa thể rời đi.

Một lúc sau, anh mới gật đầu đáp: “Được rồi. Tối nay chúng ta cứ chờ ở đây đi”.

“Được”.

Long Tam gật đầu đồng ý.

Không khí trong xe liền chìm vào tĩnh lặng.

Từng giây từng phút trôi qua, thoắt cái đã tới đêm khuya.

Sau khi Lâm Kiều Hân vào phòng, cô chưa từng bước chân ra ngoài.

Còn Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng thì ngồi lỳ trong phòng khách nói chuyện phiếm, vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

“Thanh Tùng à, cháu cứ yên tâm. Có bác ở đây, sớm muộn gì Kiều Hân cũng sẽ trở thành vợ cháu!”, Lý Phượng Cầm đắc ý nói.

Trong mắt toát lên vẻ hài lòng!

Dục vọng nóng bỏng trong ánh mắt của Dịch Thanh Tùng càng thêm điên cuồng. Hắn ta kích động nói: “Tốt quá. Vậy thì cảm ơn bác nhiều!”

“Bác đừng lo, có cháu ở đây Kiều Hân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Cháu đã điều động vệ sĩ cao cấp nhất của nhà họ Dịch đến đây bảo vệ cô ấy!”

Lý Phượng Cầm lập tức mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá rồi!”

Đúng lúc này, trên tầng truyền tới một tràng tiếng bước chân.

Hai người họ đồng loạt quay đầu lại, trông thấy Lâm Kiều Hân mặt lạnh tanh chậm rì rì bước xuống.

Bà ta giận dữ mắng mỏ: “Sao con lại không hiểu chuyện như thế? Thanh Tùng đến chơi thì con phải xuống nói chuyện với người ta chứ?”

Dịch Thanh Tùng lại bị câu nói này của bà ta làm cho kích động.

Thế nhưng Lâm Kiều Hân lại làm như không nghe thấy, không thèm ngẩng đầu nhìn họ mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.

“Con…”

Bà ta run run chỉ tay, gương mặt tràn đầy giận dữ.

Dịch Thanh Tùng cũng thấy xấu hổ.

Thế nhưng hai người họ lại chẳng nói gì thêm.

Chỉ một lát sau, cô lại đi ra ngoài.

Không thèm chớp mắt đi thẳng tới đầu cầu thang.

Lý Phượng Cầm không nhịn được quát tháo: “Đứng lại! Con đứng lại cho mẹ!”

Lâm Kiều Hân chợt dừng bước, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì không? Con phải đi ngủ”.

Bà ta hít sâu một hơi, nổi giận nói: “Rốt cuộc con đã bị thằng khốn nạn kia cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi hả?”

“Trương Minh Vũ cho con được cái gì thì Thanh Tùng có thể cho con gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí là cả nghìn lần cái đó!”

Cô trầm ngâm hồi lâu mới thản nhiên đáp: “Anh ấy có thể cho con cảm giác an toàn”.

Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại buột miệng nói ra câu này.

Thế nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên bóng dáng Trương Minh Vũ đứng ra bảo vệ cô.

Dịch Thanh Tùng kích động lên tiếng: “Kiều Hân, em yên tâm. Anh cũng có thể bảo vệ em!”

“Hơn nữa anh dám chắc anh tốt hơn Trương Minh Vũ gấp nghìn lần! Anh cam đoan sẽ không để em xảy ra chuyện gì!”

“Cho dù có phải chết anh cũng sẽ che chở cho em!”

Lý Phượng Cầm vô cùng hài lòng, cảm thán nói: “Con nghe đi! Thằng Trương Minh Vũ kia thì có thể cho con cảm giác an toàn cái khỉ gì?”

“Có Thanh Tùng ở đây, nhất định con sẽ không gặp nguy hiểm gì cả!”

Dịch Thanh Tùng vội vàng lên tiếng phụ hoạ: “Đúng đấy Kiều Hân. Anh xin thề trước mặt tổ tông nhà họ Dịch, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương dù chỉ một chút!”

Lâm Kiều Hân nhếch miệng nở nụ cười khinh thường.

Sẽ sao?

Lý Phượng Cầm thì cười tươi như hoa, vui vẻ nói: “Con nghe thấy chưa. Thanh Tùng đã nói như vậy rồi, con còn không mau…”

Choang!

Bà ta chưa kịp nói hết câu thì một tràng tiếng thuỷ tinh đổ vỡ bất thình lình vang lên!

Tất cả mọi người lập tức sợ chết khiếp!

Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn thử, chỉ thấy cửa sổ của biệt thự đã vỡ vụn thành từng mảnh, rơi lả tả xuống đất!

Giữa rừng cây tối om chợt loé lên từng bóng người đen sì!

Hự!

Cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều sợ hãi hít một hơi khí lạnh!

Trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ hoang mang!

Ngay sau đó, ba bóng đen vọt thẳng vào trong biệt thự với tốc độ kinh người!

Dáng người đối phương rất lực lưỡng, trên người tản ra một luồng khí thế hùng hổ doạ người! Toàn thân bọn họ đều mặc toàn một màu đen kịt, không thể nhìn ra được gì!

Chuyện này…

Dịch Thanh Tùng và Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, khiếp sợ không thốt nên lời!

Ba người kia nhanh chóng đi tới giữa phòng khách.

Bọn họ liếc nhìn một lượt rồi dừng lại trên người Lâm Kiều Hân!

Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên: “Bắt lấy cô ta!”

Tiếp đó, hai trong ba bóng người vội vàng xông về phía cô!

Cô trợn trừng hai mắt, vẻ mặt hoảng hốt.

Trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Trương Minh Vũ…

Liệu anh có tới không?
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom