• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế (5 Viewers)

  • Chương 26-29

Chương 26: Lấy cơ thể cô đổi lấy mạng của nó!

Thấy cảnh tượng này, những người vốn đang vỗ tay khen hay lập tức im lặng lại.

Ai nấy đều rút lui nhượng bộ, sợ liên lụy đến bản thân nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Đội trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ, có nên duy trì trật tự không?" Một bảo vệ lập tức chạy qua hỏi.

Sắc mặt Sở Phong vẫn lạnh nhạt, hắn phất tay nói: "Không cần vội, cứ xem tình hình trước đã rồi nói."

"Với cả, việc lúc nãy tôi bảo anh phân phó các thành viên trong đội lắp lại thiết bị giám sát dưới gầm bàn, đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi ạ!"

Bảo vệ gật đầu đáp: "Theo lời dặn của anh, con vít thứ hai ở phía bên phải của tất cả các thiết bị giám sát đều đã được vặn lại."

"Được, bảo các thành viên trong đội chờ thời cơ hành động, cứ đợi mệnh lệnh."

Ngay từ lúc Hồng Thái Bảo tới, hắn đã nhận ra tình hình không ổn lắm.

Hắn đã ở đây từ lâu, chuyện người phụ nữ bị đánh lúc nãy hắn cũng nhìn thấy tận mắt, không những không thấy tức giận mà còn thấy hơi may mắn.

Mà những người đàn ông mặc âu phục ở đây hầu hết đầu là người cải trang thành người phục vụ, nhìn thì trông vô hại, lúc này đây cùng với tiếng ra lệnh của người đàn ông, tất cả họ đều ùn ùn ùa tới, trực giác nói cho hắn biết, đám người này có gì đó kỳ lạ, có thể là có liên quan tới bữa tiệc đầu tư tối nay.

Cho nên hắn định im lặng theo dõi diễn biến, chờ cơ hội thích hợp thì ra tay.

Huống chi, bây giờ hắn và Diệp Kim Long xảy ra xung đột, với hắn mà nói thì chẳng còn gì tốt hơn.

Để anh ta nếm chút đau khổ cũng tốt.

"Mấy người, mấy người định làm gì hả?"

Nhìn thấy đám người này, trong nháy mắt Diệp Kim Long đã sợ tè ra quần, anh ta vô thức bước lùi lại, hoảng sợ nhìn Hồng Tháo Bảo.

Trình Lan kéo cánh tay Lạc Thi Thi cũng lui về theo.

Lúc này, Hồng Thái Bảo từ từ đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của người phụ nữ, anh ta co giãn gân cốt, mãi đến khi thoải mái một chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Kim Long, giận dữ quát to: "Con mẹ mày, đánh người phụ nữ của tao thì thôi, lại còn dám đánh tao, hôm nay ông đây không giết chết mày thì tao làm con mày!"

Cùng với cái phất tay của anh ta, mười mấy người đàn ông mặc âu phục lao vọt tới chỗ anh ta.

"Này, đồ rác rưởi, anh chẳng phải là đội trưởng đội bảo vệ sao?"

"Ở đây có người ngang nhiên gây hỗn loạn, chẳng lẽ anh không định giải quyết à?"

Thấy tình hình không ổn, Trình Lan lập tức hét lên với Sở Phong.

Sở Phong bưng chén trà, nhấp một ngụm rồi hờ hững đáp: "Tôi là đội trưởng đội bảo vệ, nhưng tôi không thấy có ai gây hỗn loạn cả."

"Người phụ nữ của người ta bị ăn đánh, bây giờ muốn đòi lại công bằng, đây là chuyện tranh chấp cá nhân, không nằm trong sự bảo hộ của bảo vệ hiện nay."

"Rác rưởi, anh đang dùng việc công để trả thù riêng!"

Trình Lan bực tức giậm chân, nhưng người của đối phương đã lao tới rồi, nếu không nhanh chóng nghĩ ra cách gì thì cả ba người họ đều sẽ gặp nạn.

Trong tình thế cấp bách, cô ta lập tức quát lên với Hồng Thái Bảo: "Tên đàn ông kia, anh mau cho người của anh lui về đi!"

"Anh có biết ngài Diệp là ai không hả? Anh ấy là cậu cả nhà họ Diệp, một trong ba gia tộc hạng hai hàng đầu, nếu anh dám động đến một cọng tóc gáy của anh ấy thôi, nhà họ Diệp sẽ không bỏ qua cho anh!"

Nghe vậy, Hồng Thái Bảo cau mày.

Thấy anh ta không nói lời nào, Diệp Kim Long tưởng rằng anh ta đã bị dọa sợ, điều này khiến Diệp Kim Long vốn đang thấp thỏm trong lòng lập tức phấn khích hét to: "Tao không chỉ là cậu cả nhà họ Diệp, mà cậu tao Hồ Minh Tùng chính là Bí thư trưởng Hội đồng Thương mại thành phố Tây Kinh, tao cảnh cáo mày, tốt nhất là đừng có làm loạn, nếu không mày gánh không nổi đâu!"

"Nhà họ Diệp thì là cái thá gì chứ!"

"Hồ Minh Tùng là con chó nào đấy?"

Đối mặt với sự uy hiếp, người phụ nữ vẫn chống lại, cô ta chỉ vào Hồng Thái Bảo, cất cao giọng nói: "Chồng tao là Hồng Thái Bảo, ai dám khiêu chiến với anh ấy hả?!"

Uỳnh!

Nghe thấy cái tên này, não mọi người đều ong ong, nhìn qua Hồng Thái Bảo mà không thể tin nổi.

"Hồng Thái Bảo? Là cậu cả của nhà họ Hồng đứng đầu trong gia tộc hạng nhất lúc trước đó sao?"

"Chuyện này đáng gớm đó, tuy nói là đã lui khỏi ba vị trí đầu, nhưng dù sao cũng là gia tộc hạng nhất, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo đó!"

"Đúng vậy, tôi nghe nói nhà họ Hồng không chỉ có gia nghiệp lớn, mà còn có rất nhiều mối quan hệ trong thế giới ngầm, muốn giết chết ai cũng chỉ như bóp chết một con kiến thôi!"

"Tôi đang nghĩ sao anh ta kiêu ngạo như thế, thì ra là có gia thế khủng như vậy, vậy thì có khi ngài nhà họ Diệp kia thảm rồi!"

"Hồng Thái Bảo trước đấy rất kiêu ngạo độc tài, không coi ai ra gì, hơn nữa còn là kiểu người có thù tất báo, chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, chỉ sợ già trẻ cả nhà họ Diệp đến đền tội cũng không thể nào làm lửa giận của anh ta lắng xuống được."

"Đáng sợ quá đi mất, ai mà ngờ được anh ta là Hồng Thái Bảo chứ!"

Nghe thấy mọi người bàn luận, sắc mặt Diệp Kim Long bị dọa sợ tái xanh, cơ thể không kìm được mà run rẩy.

Mà Trình Lan vốn đang nghĩ cách nói móc lúc này cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong mắt cô ta, nhà họ Hồng là người có danh vọng cao tới nỗi cô ta không thể leo tới nổi!

Họ có cùng đẳng cấp với nhà họ Vân, chủ bữa tiệc tối đầu tư tối nay, đối đầu với anh ta chẳng phải là muốn tìm đường chết sao?

Tất cả mọi người có mặt đầu kinh hãi, ai cũng bất ngờ, bao gồm cả Sở Phong.

Chỉ là, điều mà hắn kinh ngạc không phải là tên tuổi gia tộc của đối phương vang dội đến mức nào, mà là vì nó giống với phỏng đoán của hắn.

Người làm loạn bữa tiệc tối đầu tư tối nay lại chính là Hồng Thái Bảo!

Gây ầm ĩ, gà chó không yên.

Lại sử dụng thiết bị giám sát tạo ra một vụ nổ cỡ nhỏ, khiến tất cả mọi người đều sợ hãi bỏ chạy.

Như thế, không những bữa tiệc tối đầu tư không thể nào diễn ra suôn sẻ, mà cả các đoàn khảo sát mà các gia tộc tài phiệt phái tới cũng sẽ nhìn nhà họ Vân bằng con mắt khác.

Chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian thì bất cứ lúc nào họ cũng có thể ngóc đầu trở lại đối phó với nhà họ Vân!

"Đi đi, đi báo tin với các anh em, từ từ tiếp cận những người đàn ông mặc vest."

"Hai người chọi một, lát nữa nhìn sắc mặt tôi mà hành động."

"Bất cứ lúc nào tôi bảo các anh ra tay thì hành động ngay cho tôi, đề phòng bọn họ nhân cơ hội làm loạn!"

Quyết định thật nhanh, Sở Phong ra lệnh.

Tên bảo vệ kia nghe vậy thì như rơi vào sương mù, nhưng hắn là đội trưởng, đằng sau còn có chỗ dựa là Vân Thủy Dao, nên cũng chỉ đành buông xuôi mặc kệ, lập tức nhận lệnh.

Mà Sở Phong thì hít một hơi thật sâu, lặng lẽ quan sát chăm chú tất cả mọi chuyện.

"Người đâu, lôi con chó kia lại đây cho ông!"

Trông thấy Diệp Kim Long bị dọa, Hồng Thái Bảo phân phó một câu, rồi lôi cái ghế dài ra tiện thể ngồi xuống.

Lúc hai người đàn ông mặc vest định tiến tới, Diệp Kim Long vội vàng cười nói: "Không cần làm phiền hai vị, tôi tự đến, tôi tự đến."

Sau đó, anh ta chạy tới như con chó xù, khom lưng cúi đầu trước Hồng Thái Bảo, cung kính nói: "Ngài Hồng bớt giận ạ, hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chẳng phải chỉ là người nhà hiểu lầm đấu đá nhau, người một nhà không nhận ra nhau thôi sao..."

"Bốp bốp!"

Chưa dứt lời, Hồng Thái Bảo đã tát một phát lên mặt anh ta: "Con mẹ nó ai là người một nhà với mày, thằng con trai ăn chơi của một gia tộc thối nát như mày mà lại là người một nhà với tao à?"

"Mẹ nó lại còn hiểu lầm, vậy ông đây lấy dao băm mày ra, rồi nói với mày là hiểu lầm, mày có chịu không?"

Nói rồi anh ta túm lấy lấy tóc của Diệp Kim Long đập mạnh vào cạnh bàn bên cạnh, một tiếng vang giòn giã, quả bầu vỡ ra, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt!

"Ngài Diệp!"

Trình Lan kinh hãi, chạy qua đỡ lấy anh ta, rồi nhìn chằm chằm vào Hồng Thái Bảo: "Tên họ Hồng kia, anh ngông cuồng gì thế hả?"

"Cho dù nhà họ Hồng của anh tên tuổi lớn, nhà họ Diệp không sánh bằng các người, nhưng ở đây là bữa tiệc tối do nhà họ Vân tổ chức, nói cho ra nhẽ thì nhà họ Hồng các anh còn xếp sau nhà họ Vân, anh làm như thế, không sợ nhà họ Vân gây phiền toái cho các anh à?"

Cô ta vô cùng đau lòng cho Diệp Kim Long.

Tuy rằng với thân phận của cô ta thì không thể nào có gì với đối phương được, nhưng cô ta lại rất tán thưởng đối phương.

Cô ta nghĩ, mình giúp anh ta theo đuổi được Lạc Thi Thi, Lạc Thi Thi làm vợ trên danh nghĩa của anh ta, còn cô ta thì làm người tình bí mật của anh ta cũng được.

Cô ta thích Diệp Kim Long, lại càng yêu quyền thế của Diệp Kim Long, nếu có thể trở thành người phụ nữ của anh ta thì cô ta cũng coi như là được hóa thành phượng hoàng.

Cho nên, bây giờ thấy có người đánh anh ta, cô ta lập tức nổi giận không biết trút đi đâu, đành phải chuyển sang tên tuổi nhà họ Vân, hy vọng có thể dùng nó để áp chế đối phương.

Nhưng hôm nay Hồng Thái Bảo tới đây để gây chuyện, cũng là đợi nhà họ Vân trở mặt với mình.

"Đừng có lôi nhà họ Vân ra dọa tao, đều là người của gia tộc hạng nhất cả, chẳng lẽ bọn họ có thể áp chế được tao hay sao?"

"Huống chi, hôm nay người phụ nữ của tao bị đánh, thân làm chồng, lẽ nào tao lại không thể đòi lại công bằng cho cô ấy?"

"Mày là con điếm nào chui ra đây lại còn dám khiêu chiến với tao, tao thấy mày có vẻ cũng ngứa đòn đấy đúng không!"

"Người đâu, lôi con này đến đây cho tao, đánh cả nó luôn!"

Nghe vậy.

Mấy người đàn ông mặc vest lập tức xông qua ấn người Trình Lan lên mặt bàn, quơ lấy ấm nước ở bên cạnh bàn định đập lên đầu cô ta, lúc này Lạc Thi Thi không kìm được nữa bèn đứng ra, khẽ kêu lên: "Dừng tay!"

"Trình Lan là trợ lý của tôi, muốn động vào cô ấy thì động vào tôi trước đã!"

"Dù anh có là người nhà họ Hồng quyền thế ngập trời, thì cũng phải nói lý lẽ chút chứ, bắt nạt phụ nữ thì còn ra thể thống gì?"

Thấy thế, gương mặt Hồng Thái Bảo giật một cái, đánh giá Lạc Thi Thi đầy hứng thú.

Tướng mạo tuyệt đẹp.

Dáng người thướt tha.

Đặc biệt là phong cách khí chất, quả đúng là báu vật, một người phụ nữ khiến tất cả đàn ông vừa nhìn thấy là sẽ trở nên điên cuồng!

Tuy nói rằng nhiệm vụ tối nay tới đây là để gây rối hiện trường, khiến bữa tiệc tối đầu tư của nhà họ Vân không thể nào diễn ra suôn sẻ, nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta tán gái chơi gái!

So với cô gái này, thì người phụ nữ đến cả ngực cũng là nhân tạo đang đứng bên cạnh đúng là một đống thịt!

"Cô cũng muốn cầu xin cho thằng chó chết này sao?"

Hồng Thái Bảo đứng dậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý tứ sâu xa, chế nhạo nói: "Được thôi, không vấn đề gì."

"Lấy cơ thể cô đổi lấy mạng của nó, chỉ cần cô đồng ý tối nay hầu hạ tôi một đêm, vậy ông đây sẽ không truy cứu trách nhiệm của nó nữa, sao hả?"
Chương 27: Anh muốn cô ấy thì cũng được thôi, nhưng đừng có ở trước mặt tôi!

Nghe nói như thế, đôi mắt Lạc Thi Thi lập tức trừng to, cô quát lớn: "Hồng Thái Bảo, đồ vô liêm sỉ!"

"Ha ha, cô nói đúng đó, tôi không chỉ vô liêm sỉ, mà tôi còn vô cùng đê tiện nữa."

"Hay là muốn giao lưu trao đổi sâu hơn với tôi hả?"

Hồng Thái Bảo không hề bị lay động, anh ta trêu chọc nói: "Chỉ cần cô đồng ý hầu hạ tôi một đêm, tôi sẽ thả họ ngay, sao nào?"

"Chồng!"

Lúc này, thấy Hồng Thái Bảo đùa giỡn người phụ nữ khác ngay trước mặt mình, người phụ nữ với bộ ngực cao lớn không nhịn nổi mà hét lên rồi lao tới!

"Em mới là vợ của anh, sao anh có thể tìm cô gái này hầu hạ anh chứ?"

"Anh đến để báo thù cho em mà, cho dù có muốn hầu hạ thì cũng phải là em, anh đã nói chỉ yêu một mình em mà!"

"Bốp!"

Còn chưa kịp nói xong, Hồng Thái Bảo đã trở tay tát một phát khiến cô ta ngã xuống nền đất!

"Cút!"

"Cho tới hôm nay ông đây mới biết được ngực của cô là giả."

"Tôi biết ngay mà sao trước kia cô không cho tôi động vào chứ!"

"Con điếm, bình thường ông đây hận nhất là bị người khác lừa gạt, mau cút đi, từ hôm nay trở đi vợ của tôi đổi thành người khác!"

Nghe nói như thế, người phụ nữ với bộ ngực cao kia vô cùng kinh hãi.

Cô ta vô thức muốn tranh cãi, nhưng theo mệnh lệnh của Hồng Thái Bảo, cô ta đã bị hai người đàn ông mặc vest kéo đi!

Mặc cho cô ta có kêu la thế nào thì Hồng Thái Bảo cũng thờ ơ!

Thấy thế, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, cách làm của đối phương quả thực đã thay đổi tam quan bọn họ!

"Ngài Hông đây thật đúng là lợi hại, đứng núi này còn trông núi nọ, như này cũng trắng trợn quá đi."

"Ai nói không phải chứ, nói đổi người là đổi người luôn, cứ như thay quần áo vậy, cũng chẳng trách, ai bảo người ta là ngài Hồng chứ, đằng sau còn có nhà họ Hồng làm chỗ dựa, quả đúng là muốn gì làm nấy."

"Vậy thì Lạc Thi Thi thảm rồi, khi không tự dưng bị yêu cầu đi ngủ với người ta, mà lại chẳng có cách nào để từ chối, bằng không, đừng nói là mình cô ấy, chỉ sợ rằng toàn bộ nhà họ Lạc đều phải gặp nạn theo."

"Thật là đáng tiếc..."

Quần chúng vây xem bàn luận ầm ĩ, trong giọng nói có sự khiển trách đối với hành vi vô liêm sỉ của Hồng Thái Bảo, còn có cả sự cảm thông đối với Lạc Thi Thi.

Nhưng bọn họ cũng chỉ nói miệng thôi, đối mặt với Hồng Thái Bảo có ai dám lỗ mãng?

Chưa kể lần này hình như anh ta tới đây đã có sự chuẩn bị từ trước, mang theo nhiều cấp dưới như thế, thế này thì có ai dám động vào chứ?

Đến cả đám bảo vệ ở hiện trường cũng đều như mấy con rùa rụt cổ lại không dám ngó ra, không có kẻ ngốc nào lại sẵn sàng đi làm người đầu têu cả.

"Ngài Diệp, ngài mau nghĩ cách đi ạ!"

Lúc này.

Nhìn thấy Hồng Thái Bảo có hứng thú với Lạc Thi Thi, Trình Lan hoảng sợ vô cùng, cô ta gào ầm lên với Diệp Kim Long.

Vẻ mặt Diệp Kim Long lúng túng, anh ta cũng không ngờ rằng mình lại vô duyên vô cớ đi chọc vào vị con ông cháu cha thế này, danh tiếng nhà họ Hồng như sấm đánh bên tai, cái loại thấp kém như anh ta đâu thể nào đắc tội được chứ?

Mới nãy chính anh ta cũng khom lưng khuỵu gối mà còn không được tha.

Với tính cách của anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ chẳng quan tâm, chỉ là Lạc Thi Thi là người vợ mà anh ta đã dự định, bây giờ có muốn ngủ với người phụ nữ của anh ta thì ít nhất cũng phải ra mặt hòa giải mấy lần, Diệp Kim Long hơi trầm ngâm, sau đó thay đổi nét mặt tươi cười, cười nói: "À thì, ngài Hồng à."

"Sự việc mới nãy thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn mới động chạm đến ngài, mong ngài tha thứ."

"Cô Lạc đây sắp thành bạn gái của tôi, là em dâu của ngài rồi, ngài không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, coi như nể mặt ba tôi và cậu tôi mà cho qua chuyện này đi, đừng làm khó cô Lạc..."

"Bốp!"

Hồng Thái Bảo vung tay tát một phát lên mặt anh ta, quát: "Cho ba mày mặt mũi, ông ta là cái thá gì chứ hả?"

"Hồng Thái Bảo tao có chuyện cần làm, cho dù Thiên Vương có đến thì cũng không xen vào được!"

"Mày mà còn dám bi bô với tao nữa con mẹ nó có tin tao giết chết mày luôn không?"

Thấy Hồng Thái Bảo cứ như chó dại tóm được ai là cắn người đó, Diệp Kim Long thật sự sợ hãi, anh ta lặng lẽ cúi đầu không dám nói gì.

Mặc cho Trình Lan ở bên cạnh có la ó thế nào, thì đến cả một cú rắm anh ta cũng chẳng dám đánh.

Chuyện này khiến mọi người không khỏi ném cho anh ta một ánh nhìn khinh bỉ.

Tuy rằng gia thế Hồng Thái Bảo rất mạnh, nhưng bây giờ người phụ nữ của Diệp Kim Long đang bị bắt nạt, thân làm đàn ông, có chết thì cũng phải liều một phen chứ!

"Sao hả cô Lạc, đã suy nghĩ kỹ chưa, muốn ngủ một giấc với tôi hay là để tôi dạy dỗ hai đứa bọn nó đây?"

Một tay Hồng Thái Bảo nắm lấy Diệp Kim Long nhấn xuống bàn, tay phải cầm chai rượu, nhìn về phía Lạc Thi Thi: "Nếu cô không chịu thì ông đây sẽ cho đầu nó nở hoa ngay lập tức, đánh chết nó luôn, cô tin không?"

"Tôi..."

Lạc Thi Thi bị dọa sợ.

Cô không ngờ rằng cái tên này lại vô liêm sỉ đến thế, còn dám đưa ra yêu cầu đó với cô ngay trước mặt mọi người.

Cái chính là đây là địa bàn nhà họ Vân, chẳng lẽ anh ta thật sự không e dè gì hay sao?

Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta bây giờ, nếu cô không đồng ý thì sợ rằng anh ta sẽ làm loạn thật.

Trong thoáng chốc, nội tâm cô giãy giụa, vô cùng xoắn xuýt.

"Hay là Thi Thi, em tạm thời chịu ấm ức chút vậy?"

Lúc này Diệp Kim Long đã sợ tè ra quần luôn rồi.

Cái gì mà phụ nữ, chơi bời trăng hoa, đứng trước sinh tử thì tất cả chỉ là phù du.

Anh ta cũng thấy rõ, tên Hồng Thái Bảo này làm việc bất chấp hậu quả, nếu như Lạc Thi Thi không đồng ý, thì e rằng anh ta sẽ thật sự chết trong tay Hồng Thái Bảo.

Tuy rằng rất khó chịu, nhưng mà giữ cái mạng quan trọng hơn, nên anh ta nhìn về phía Lạc Thi Thi mà yếu ớt hỏi.

Nghe nói như thế, cả hiện trường bùng nổ!

"Cái thể loại chó má gì thế, vì mạng sống của mình mà để người phụ nữ của mình đi với người đàn ông khác à?"

"Con mẹ nó thật đúng là làm mất mặt đàn ông chúng ta, nếu là ông đây thì có chết cũng không theo!"

"Mẹ nó, còn không biết ngượn mà tự xưng là cậu cả con nhà giàu, nhưng tôi thấy, cả cái nhà họ Diệp này cũng chỉ là một đám hèn nhát thôi."

"Thật là buồn nôn!"

Mọi người tràn đầy căm phẫn, nhao nhao nói ra những lời ác độc.

So với yêu cầu biến thái của Hồng Thái Bảo thì cái thái độ vào giờ phút này của Diệp Kim Long lại càng khiến người ta căm hận hơn.

Đến cả Trình Lan cũng á khẩu không trả lời được, cô ta không ngờ rằng đối phương lại thốt ra những lời thế này.

Còn Lạc Thi Thi thì đỏ bừng cả gương mặt xinh đẹp, nhục nhã, phẫn nộ, và sụp đổ, đủ mọi loại tâm trạng đan xen trong lòng, khiến cô giận dữ xấu hổ đến cùng cực!

Khi mà mọi người ở đây đều cho rằng Lạc Thi Thi không có chỗ để trốn được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho đối phương sỉ nhục, thì Sở Phong nãy giờ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh xem trò vui bỗng cử động!

Hắn đứng dậy bước tới, đi thẳng đến trước mặt Hồng Thái Bảo, giọng nói lạnh lùng nói: "Làm ầm ĩ trên địa bàn của tôi à, hơi quá rồi đó?"

Nhìn thấy Sở Phong bỗng dưng xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bao gồm cả đám người Lạc Thi Thi cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ không thể nào ngờ rằng cuối cùng người đứng ra lại là hắn!

Thân làm đội trưởng đội bảo vệ, suốt cả quá trình hắn vẫn ngu ngơ đần độn, còn tưởng rằng hắn muốn xem kịch thật.

Nhưng bây giờ xem ra là mình hiểu lầm hắn rồi.

Trong lòng Lạc Thi Thi thổn thức, so với Diệp Kim Long chẳng làm gì, đặc biệt là những lời nói khiến cô tủi thân lúc nãy, khiến cổ họng cô càng như nghẹn lại.

Không hiểu tại sao, nơi đáy lòng lại có chút cảm động.

"Địa bàn của mày?"

"Mẹ nó mày là cái gì chứ hả?"

Đối mặt với Sở Phong, lúc đầu thì Hồng Thái Bảo sửng sốt, sau đó anh ta cười ầm lên: "Một thằng đội trưởng rách nát như mày mà cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không tự soi cái mặt mày vào bãi nước tiểu xem mình là cái loại gì..."

"Tôi nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi."

Sở Phong lắc đầu, liếc Lạc Thi Thi một cái rồi thản nhiên nói: "Thật ra anh có muốn làm gì với người phụ nữ này cũng chẳng liên quan gì tới tôi."

"Đừng nói là anh bảo cô ấy ngủ với anh, cho dù anh có giết cô ấy thì mí mắt tôi cũng chẳng giật lấy một cái."

"Nhưng tôi là người phụ trách bảo vệ tối nay, bữa tiệc tối đầu tư sắp phải bắt đầu rồi, anh làm loạn ở trong này thật sự không phù hợp."

"Muốn làm ầm thì ra ngoài làm ầm, đừng làm ầm trước mặt tôi, hiểu chưa?"

Vừa nãy hắn có chú ý tới.

Lúc Hồng Thái Bảo đùa giỡn Lạc Thi Thi, thậm chí là lúc muốn lợi dụng cô, ánh mắt anh ta lơ đãng không cố định.

Mấy chục người đàn ông mặc áo vest, có ít nhất một nửa trong số đó đang tiếp cận đến phía bàn ăn, dường như có thể sẽ gây náo loạn bất cứ lúc nào.

Hắn hiểu rõ, tiệc tối sắp bắt đầu, cái tên này chỉ sợ tiếng động huyên náo không đủ lớn nên định sẽ cho nổ thiết bị giám sát, tạo ra một vụ hỗn loạn lớn hơn.

Những lúc thế này, hắn không thể nào để đối phương làm loạn, cho nên ép anh ta đi là lựa chọn tốt nhất.

Còn về chuyện anh hùng cứu mỹ nhân ấy hả?

Ha ha.

Cái loại phụ nữ đào mỏ như Lạc Thi Thi, không đủ tư cách khiến hắn ra tay.

Trong lòng hắn, cái người vợ trước này đã mất từ lâu rồi, sống chết thế nào cũng không liên quan tới hắn!

Mà khi nghe được những lời này của hắn, nó như một cái tát vang dội tát mạnh vào mặt Lạc Thi Thi!

Hắn đứng ra, nhưng mà không phải là vì cứu cô, mà là vì bảo vệ chén cơm của chính hắn?

Vừa mới nãy cô còn có chút cảm động, cảm thấy là do mình hiểu lầm hắn, thậm chí còn hổ thẹn với hẹn, nhưng chuyện lúc này lại khiến cô căm hận anh một cách khó hiểu!

Nếu không phải vì hắn không ngăn cản kịp thời thì Hồng Thái Bảo có làm loạn đến thế này không?

Diệp Kim Long và Trình Lan sẽ không bị đánh, mà chính cô cũng sẽ không bị Hồng Thái Bảo sỉ nhục đến cùng!

So với nỗi nhục mà Hồng Thái Bảo mang tới cho mình, thì việc làm lúc này của Sở Phong mới là sự sỉ nhục lớn nhất với cô!

"Lại còn làm loạn trước mặt mày, mày là cái thứ gì hả?"

Hồng Thái Bảo kịp phản ứng lại, anh ta uy hiếp không nhượng bộ.

Mình làm loạn ầm ĩ to như thế mà đám người nhà họ Vân vẫn chưa ra đây, thậm chí nhân viên công tác đang bắt đầu làm những bước chuẩn bị cuối cùng cho bữa tiệc tối.

Cho nên, anh ta phân phó các đàn em tiếp cận bàn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo một vụ nổ lớn!

Không ngờ rằng lại đụng phải cái thằng có mắt như mù này, còn bảo anh ta ra ngoài mà làm loạn.

Nếu như đi ra thật, cho dù có được Lạc Thi Thi, nhưng mà lại làm trễ nải chuyện chính, lúc về anh ta biết ăn nói với ba thế nào?

"Tôi thì chẳng là gì cả, nhưng mà anh không nên làm loạn trong này, hậu quả rất nghiêm trọng, anh có chắc chưa?" Sở Phong lạnh lùng đối mặt.

"Chắc cái con mẹ mày!"

Hồng Thái Bảo kêu gào: "Ông đây nhất quyết muốn làm ầm trong này đó, mày làm gì được tao..."

"Rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt."

"Nếu anh mà còn làm ầm nữa, hôm nay tôi sẽ cho anh chết ngay tại đây!"
Chương 28: Vô địch tán thủ, một đòn knock-out!

Sắc mặt Sở Phong lạnh lùng, câu chữ vang vọng.

Nhất là ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự quyết đoán không thể chối cãi, khiến người ta không khỏi nảy sinh lòng e ngại.

"Cho tao chết ở đây ư?"

Lúc đầu thì Hồng Thái Bảo sửng sốt, sau đó cười ầm lên đầy ngôn cuồng: "Ha ha."

"Tao hỏi này cái thằng nhóc mày từ đâu chui ra đấy, nói chuyện mà cũng không biết sợ đau lưỡi à."

"Từ trước đến nay tao luôn là người uy hiếp người khác, chẳng có đứa nào dám uy hiếp tao."

"Mày biết tao là ai không? Biết gia thế nhà tao thế nào không?"

"Cái loại con kiến ở tầng lớp đáy như mày, ông đây dùng một tay bóp chết mày cũng được, ai cho mày cái gan chó và dũng khí mà nói như thế với tao?"

Những lời này vừa thốt ra, những người khác đều rất tán thành.

Tuy rằng rất khâm phục dũng khí của hắn khi có thể đứng ra ngay vào lúc này.

Cũng không làm ô uế cái danh đội trưởng đội bảo vệ của hắn, nhưng mà đối phương là nhà họ Hồng đó, là một gia tộc lớn có thể có thể ngang cơ chiến đấu với nhà họ Vân.

Sự việc ầm ĩ đến nước này, người nhà họ Vân thân làm chủ tiệc mà còn không có người nào ra mặt, rất rõ ràng là họ hiểu rõ đối phương, vậy nên không muốn lấy đá chọi đá.

Những lúc như này thì phải ngầm thuận theo sự càn quấy của Hồng Thái Bảo, nhưng tự dưng hắn lại chạy tới can thiệp, như vậy chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?

Can đảm lắm.

Đúng là... Đầu óc không ổn cho lắm.

"Cái loại phế thải này có gan thật đó, dám đứng ra khiêu khích Hồng Thái Bảo."

Trình Lan "hừ" một tiếng, trong lòng thầm nhủ: "Như vậy cũng tốt, nó chết cũng còn tốt hơn là bọn mình chết, cho nó đi chặn đầu súng cũng được mà."

"Ngài Hồng, chính là nó!"

Diệp Kim Long lợi dụng mọi thứ nhằm tìm cách bảo vệ mình, anh ta lập tức ồn ào: "Thật ra vừa nãy tôi định đánh nó."

"Nhưng cuối cùng lại bất cẩn đánh phải vợ ngài, tôi đã nói tất cả đều là hiểu lầm, kẻ đầu têu là nó đó."

"Ngài mau đánh chết nó, việc này không liên quan gì tới chúng tôi cả, oan có đầu nợ có chủ mà đúng không?"

Nghe vậy.

Sự coi thường của mọi người đối với anh ta lại tăng thêm.

Thằng chó chết này, đến cả người phụ nữ của mình mà còn không gánh nổi, đến bây giờ thấy có người cản súng thay mình, chẳng những không cảm kích mà còn ném đá xuống giếng.

Cái loại này đúng là làm cánh đàn ông quá mất mặt, thật sự là khiến người ta thấy xấu hổ mà!

Làm người mà cỡ như anh ta thì chẳng thà lấy miếng đậu hũ đập vào đầu chết quách đi cho xong, con mẹ nó buồn nôn thật đấy!

"Sở Phong, anh mau quay về đây, anh bảo anh khoe sức chứ hả?"

Lạc Thi Thi không kìm được mà mở miệng nói.

Tuy rằng việc hắn không nghĩ tới chuyện cứu cô khiến cô rất khó chịu, nhưng dù sao cũng từ là vợ chồng, cô biết rõ Hồng Thái Bảo lợi hại thế nào.

Đến cả Diệp Kim Long còn chẳng phải đối thủ của anh ta, đang ở địa bàn nhà họ Vân mà bọn họ cũng dám làm loạn thì Sở Phong có thể làm được gì chứ?

Càng quan trọng hơn là, sau khi ngẫm nghĩ kỹ một hồi, cô đã nghĩ rõ ràng, việc cô ngủ với Hồng Thái Bảo là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Nhưng để dàn xếp ổn thỏa thì cô nói với anh ta vài lời hay ý đẹp, xin lỗi gì gì đó thì cũng được.

Nghe vậy.

Sắc mặt Sở Phong lạnh lùng, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ nhìn thẳng Hồng Thái Bảo thản nhiên nói: "Hồng Thái Bảo, lời tôi nói rất rõ ràng rồi."

"Nhân lúc bây giờ mọi chuyện chưa ầm ĩ thì anh vẫn còn cơ hội."

"Cho dù anh có muốn đánh người hay là muốn tìm phụ nữ hầu hạ anh thì tôi đều không có ý kiến."

"Nhưng mà anh phải ra ngoài mà gây sự, cho dù có chọc thủng trời cũng chẳng sao, nhưng mà không được phép làm loạn trên địa bàn của tôi."

"Nếu không..."

"ĐMM!!"

Thấy Sở Phong không biết điều lại còn dám uy hiếp mình, Hồng Thái Bảo đã hoàn toàn nổi điên!

"ĐMM, cho thể diện mà còn không biết xấu hổ!"

"Chúng mày còn đờ ra đó làm gì, lên hết cho tao, giết chết thằng chó này cho tao!"

Theo mệnh lệnh của anh ta, mười mấy người đàn ông mặc áo vest xông qua, những còn chưa kịp hành động thì đột nhiên ánh mắt của Sở Phong lóe lên!

Nhóm mấy người bảo vệ và Tiểu Chu đã chuẩn bị từ trước, ngay lập tức gộp hai người lại một nhóm rồi tập kích từ phía sau, với tốc độ nhanh như chớp không ai kịp phản ứng đã đánh ngã bọn kia xuống dưới đất không thể động đậy!

"Tất cả không được cử động."

"Ai dám cử động tôi sẽ không khách sáo với kẻ đó!"

"Đây là tiệc tối đầu tư của nhà họ Vân, không phải chỗ cho các người làm càn!"

Nhóm bảo vệ quát ầm lên, thậm chí còn lôi cả gậy cao su ra cầm trên tay, lực sát thương của cây gậy khiến đám đàn ông mặc vest không thở nổi, thấy giãy giụa không được, tất cả đành đồng loạt nhìn về phía Hồng Thái Bảo bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ!

Cơ thể Hồng Thái Bảo run lên, suýt nữa thì đứng không vững.

Anh ta không ngờ rằng cái thằng chó chết này đã có chuẩn bị từ trước, chẳng trách lại dám ra đây khiêu khích, như này là đã sắp đặt ổn thỏa từ trước rồi.

Nhưng kế hoạch tối nay đã triển khai được một nửa, không thể nào dừng lại như thế được.

Lúc này anh ta lùi lại hai bước rồi hét ầm lên: "Con chó, con mẹ mày mày tính kế tao đúng không?"

"Mày tưởng rằng ông đây là đất nặn cho mày muốn nặn thế nào thì nặn à?"

"Trương Long, Triệu Hổ, ra đây cho ông!"

Một tiếng thét vang lên, hai người đàn ông anh minh thần võ mặc bộ quần áo đạo sĩ lập tức xuất hiện từ phía sau!

Họ đứng đó, thân hình lẫm liệt, khí thế nổi trội.

Còn chưa động thủ, chỉ đứng thôi cũng đã khiến người ta cảm nhận được một khí thế uy quyền.

"Trương Long Triệu ổ?"

"Chẳng lẽ là hai người nắm chức vô địch tán thủ suốt sáu năm liên tiếp hay sao?"

"Không thể nào, hai vị cao thủ được cho là vô địch thiên hạ này mà lại là cấp dưới của Hồng Thái Bảo sao."

"Lợi hại quá, chẳng trách anh ta lại không sợ hãi gì như thế, có hai người vệ sĩ này thì có ai dám động vào anh ta chứ."

"Tôi nghe nói, hai người bọn họ luyện võ từ nhỏ, tập võ cổ truyền và võ truyền thống Trung Quốc, được gọi là tương lai của võ thuật Trung Hoa."

"Lần này thằng nhóc đó thảm rồi, hai người bọn họ đã muốn ra tay thì không chết cũng phải tàn phế."

Nghe mọi người bàn tán sôi nổi, Trình Lan và Diệp Kim Lan liếc nhau, nhếch miệng lên.

Hay lắm!

Vừa nãy khi những người đàn ông mặc áo vest kia bị ấn ngã xuống đất, bọn họ còn đổ mồ hôi thay cho Hồng Thái Bảo, sợ rằng anh ta không có cách gì.

Nhưng mà kết quả là lại đưa theo hai vị cao thủ này bên mình, tuy rằng thằng rác rưởi kia cũng có tí tài cán, nhưng mà so với hai người này thì nó cũng chẳng là cọng lông gì cả!

"Sở Phong, anh mau xin lỗi ngài Hồng đi!"

Lạc Thi Thi không đành lòng.

Lúc nãy nếu hắn mà không ra mặt thì e rằng cô đã đồng ý với Hồng Thái Bảo thật rồi.

Mặc dù cô theo đuổi danh lợi, nhưng tuyệt đối sẽ không vì nó mà bán cơ thể mình, mới nãy là do gấp gáp quá nên không nghĩ ra được cách gì hay.

Nhưng bây giờ cô đã có ý định rồi, cô có thể tránh việc đắc tội với Hồng Thái Bảo, cũng có thể khiến mình không phải chịu bất cứ tổn hại gì.

Tên Sở Phong này tính khí nóng nảy, bụng dạ nhỏ nhen, nhưng dù sao cũng từng làm vợ chồng, cô không muốn Sở Phong gặp chuyện gì.

Nhưng Sở Phong vẫn không đáp lại cô như trước, hai tay hắn đút túi, lạnh lùng nhìn đối phương rồi lắc đầu nói: "Xem ra, anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà..."

"Đội trưởng Sở."

Chưa kịp nói hết thì Tiểu Chu đã tiến lại gần, khẽ nói: "Xin anh cẩn thận một chút, tôi có biết hai người này, là cao thủ của cao thủ, trước kia chúng tôi đã từng mời bọn họ nhưng mà bị từ chối không thương tiếc gì, nhưng mà anh là đội trưởng mà tổng giám đốc Vân chọn, lỡ anh mà có sơ suất gì..."

"Cậu cảm thấy tôi không đối phó được với bọn họ à?"

"Hay là cảm thấy tôi không đảm nhận nổi công việc đội trưởng đội bảo vệ này?"

Sở Phong hỏi lại khiến Tiểu Chu sững sờ hồi lâu, rồi ấp úng nói: "Không phải đâu đội trưởng Sở, là do tôi lo cho anh, tôi sợ..."

"Làm cho tốt công việc thuộc trách nhiệm của cậu đi, nói gì nên nói thôi, cái gì không nên nói thì đừng nói."

Sở Phong "hừ" một tiếng, hít một hơi thật sâu rồi ngoắc tay nói: "Cả hai người cùng lên đi."

"Chờ giải quyết xong các người, tôi sẽ dạy dỗ chủ của các người sau."

"Láo xược!"

"Ngông cuồng!"

Thấy Sở Phong không sợ mình chút nào, Trương Long và Triệu Hổ nổi giận!

Họ gầm len, không nói lời nào đã nhanh chóng chia ra hai bên, lao nhanh tới chỗ Sở Phong!

Thực lực của bọn họ mạnh mẽ, dáng người cũng cực kỳ khổng lồ, lúc xông tới, cả mặt đất đều chấn động!

Mọi người sợ hãi vô cùng liên tục lùi về sau, chỉ sợ mình bị thương.

Trước đó họ còn cảm thấy Sở Phong rất có gan, nhưng bây giờ thấy Trương Long Triệu Hổ tới mà hắn vẫn dám làn càn, cái thằng này đúng là không biết tự lượng sức mình!

Cái chính là còn bảo cả hai người họ cùng ra tay, hắn đang chạy đi đầu thai đó à?

Lúc này mọi người đều đang cho rằng Sở Phong chắc chắn sẽ thua.

Trình Lan và Diệp Kim Long cũng đang chờ Sở Phong bị đánh thành cái bánh nhân thịt thì...

"Ầm."

Sở Phong đột nhiên lách người, né tránh đòn tấn công.

Sau đó hắn hạ thấp eo xuống, vọt ra sau lưng hai người họ nhanh như tia chớp.

Nhìn thì có vẻ hời hợt, nhưng thực ra sức rất lớn, đã đập nát trang phục của hai người họ.

Dát vào da thịt, cơ thể máu thịt đã đạt tới trình độ của một lưỡi dao sắc bén, da thịt bắn ra, máu tươi chảy dài!

"Phụt!"

"A!"

Hai người lập tức mất hết sức lực, miệng phun ra máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất.

Cái gọi là vô địch tán thủ, cao thủ của cao thủ, chỉ trong một hiệp đã bị Sở Phong đánh cho ngã ngựa!

Họ giãy giụa vài lần trên đất, nhưng mà do cơn đau quá độ mà hôn mê ngay tại chỗ!

Ầm!

Thấy cảnh này, mọi người như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh, không thẻ tin được tất cả những gì mà mình thấy!

"Mẹ... Nó?"

"Mẹ nó như này cũng lợi hại quá đi mất, tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mà đã kết thúc rồi sao?"

"Là Trương Long Triệu Hổ đó, là bảng hiệu của giới tán thủ, là con át chủ bài vô địch bất khả chiến bại, thế mà cũng bị anh ta cho một đòn knock-out sao?"

"Một người chọi hai, mà chỉ đánh một hiệp đã kết thúc, cái tên này có xuất thân như nào thế, sao có thể mạnh như vậy?"

"Con mẹ nó... Tôi bó tay rồi!"

Quần chúng vây xem lao nhao, nghị luận ầm ĩ.

Trong giọng nói của mọi người đều tràn ngập kinh ngạc và sợ hãi!

Ánh mắt nhìn Sở Phong cũng thay đổi.

Kẻ ngốc không biết tự lượng sức mình khi nãy đã biến mất không còn bóng dáng từ lâu.

Thay vào đó là sự sùng bái và ngưỡng mộ khó nói thành lời!
Chương 29: Là do cô không có lòng tự trọng hay là đầu óc có vấn đề?

"Đứng dậy đi, tất cả chúng mày xông lên đánh hết cho tao!"

Lúc này, Hồng Thái Bảo lấy lại tinh thần thì như hóa rồ, rống to về phía hai người đang hôn mê,

Anh ta không cam lòng, còn cố tình chạy qua đá bọn họ, cứ mỗi một cú đá lại mạnh hơn cú trước.

Nhưng đáp lại anh ta chỉ có bầu không khí lúng túng.

"Trong khoảng thời gian ngắn họ sẽ không đứng dậy nổi, nhưng mà anh vẫn còn khỏe lắm."

"Ngài Hồng, hay là hai chúng ta so chiêu?"

Sở Phong phủi bụi trên người một cái, bước chân vững vàng đi về phía Hồng Thái Bảo.

Thấy thế, quần chúng vây xem không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, dáng vẻ này của hắn có vẻ như là muốn ra tay với Hồng Thái Bảo?

Tuy rằng công phu của hắn rất lợi hại, nhưng mà đó là Hồng Thái Bảo đó, đừng nói là hắn muốn làm loạn thật đấy nhé.

"Mẹ nó, thằng khốn này võ thuật cao siêu như thế, sao trước đây tôi lại không biết."

Diệp Kim Long hung hăng nhổ nước bọt, anh ta vốn định mượn dao giết người, nhưng hai tên vô địch tán thủ chó má gì đó mới một hiệp đã nằm gục xuống rồi.

Vừa tức giận vừa bất bình, mà lại không dám nói chuyện lớn tiếng, nếu đối phương chuyển đầu súng sang gây rối với mình thì đúng là không chống đỡ nổi.

Trình Lan lại không cho là vậy, cô ta "hừ" một tiếng: "Võ công cao siêu thì có ích lợi gì, bây giờ là xã hội pháp trị, gia thế của Hồng Thái Bảo mạnh thế nào còn cần phải nói sao?"

"Thằng khốn này dám chống đối ngài Hồng thật thì có sao, có mười nó cũng chẳng đủ nhét kẽ răng..."

Nghe vậy, trong lòng Lạc Thi Thi thấp thỏm.

Lời nói này lại thức tỉnh cô.

Cô cũng vô cùng kinh ngạc trước võ công đáng ngạc nhiên của Sở Phong, trước kia ở trong nhà hắn không giặt giũ quần áo nấu cơm thì cũng là bưng trà dâng nước, thấp kém như một hạt bụi.

Nhưng mà từ sau khi ly hôn, hắn không những trở nên cáu kỉnh hơn, mà còn có cả võ công, thoáng nhớ tới người phụ nữ lúc này kêu gào trước mặt mình.

Chẳng lẽ, người nực cười không phải cô ta, mà là chính mình sao?

Tuy nói rằng hắn đứng ra không phải vì cô, nhưng dù sao cũng nhờ có hắn mà cô mới không bị Hồng Thái Bảo bắt nạt.

Nội tâm cô biết ơn hắn vô cùng, bởi vậy, khi nhìn thấy hắn còn định ra tay với Hồng Thái Bảo, trong lòng cô rất lo lắng, đánh Trương Long Triệu Hồ thì không phải vấn đề lớn, nhưng nếu đánh Hồng Thái Bảo thì...

"Mẹ nó mày định làm gì?"

Nhìn Sở Phong đang tiến tới từng bước, Hồng Thái Bảo luống cuống.

Đến cả Trương Long Triệu Hồ còn không phải là đối thủ của hắn, thì chính anh ta lại càng chẳng là cái thá gì với hắn cả.

Nhiệm vụ tối nay là đến phá rối bữa tiệc tối đầu tư, vốn dĩ mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.

Nhưng mà có ai ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần nào cũng là cái tên đội trưởng đội bảo vệ này, cái đám cấp dưới cũng bị nhóm bảo vệ kia khống chế được.

Tiệc tối sắp bắt đầu, anh ta vội vàng ấn kíp nổ, cho dù không tạo ra thương vong về người thì ít nhất cũng sẽ dẫn tới sự hỗn loạn, buộc phải kết thúc.

"Làm gì?"

Sở Phong cười gằn, hắn đi tới gần, bốn mắt nhìn nhau, hắn thong dong nói: "Vừa nãy tôi đã nói, muốn gây chuyện thì ra ngoài mà gây."

"Nếu không chịu, thì sẽ phải chết tại đây mà."

"Sao hả, tôi ra tay, hay là anh tự kết thúc trước?"

"Đánh chết mẹ mày!"

Hồng Thái Bảo gào lên, cho dù khả năng chiến đấu của đối phương không hề tầm thường, nhưng mà lại dám uy hiếp anh ta trước mặt nhiều người như thế.

Nếu ngoan ngoãn nhận thua thì sau này anh ta còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác sao?

"Mày biết đánh thế có đánh thắng đạn được không?"

"Bây giờ là xã hội pháp trị, về gia thế, quyền thế, chứ không phải dăm ba võ công mèo ba chân của mày."

"Ông đây là cậu cả nhà họ Hồng, nhà họ Hồng thuộc hạng ba trong gia tộc hạng nhất, một tên đội trưởng đội bảo vệ rác rượu như mày thì làm gì được tao?"

"Đánh người của tao, còn dám uy hiếp tao, mẹ nó mày tin tao cho mày ngày mai khỏi nhìn thấy mặt trời luôn không?"

Sau những câu gào thét liên hoàn, biểu cảm trên mặt Sở Phong lập tức cứng đờ, trở nên nghiêm túc.

Những lời này của anh ta lại nhắc nhở hắn, mới nãy hắn đã tức giận đến nỗi suýt nữa thì ra tay giết chết anh ta.

Lại quên đi mất trách nhiệm tối nay của hắn là phụ trách bảo vệ hiện trường, mà nguồn gốc của mọi rủi ro an ninh ngầm đều đến từ đối phương.

Từ đầu tới cuối, tay phải của anh ta luôn nhét trong túi quần, không thò ra lần nào, rất rõ ràng là đang cầm món đồ quái quỷ gì đó.

Nếu đoán không sai thì chính là nút bấm nổ thiết bị giám sát.

May mắn thay.

Dưới sự chỉ đạo của hắn, tất cả các mối nguy hiểm về an toàn đều đã bị loại bỏ.

Chỉ có thiết bị giám sát chính là vẫn chưa bị hủy, lúc đó đám người Lạc Thi Thi tới ẩu đả với hắn nên chưa kịp hủy bỏ nó.

Bây giờ xem ra, cũng chẳng cần phải phá hủy, có thể lấy nó làm bằng chứng mạnh mẽ chống lại đối phương.

"Sao hả, sợ rồi sao?"

Thấy Sở Phong im lặng ngay sau khi nghe thấy mình lôi danh tiếng của nhà họ Hồng ra, anh ta cho rằng đối phương sợ hãi, nên càng tùy tiện không chút e dè: "Sợ thì quỳ xuống cho ông đây, ngay lập tức! Lập tức! Con mẹ mày, dám uy hiếp tao, cũng không soi cái mặt mày vào bãi nước tiểu mà xem mình là cái thứ gì, kẻ dám khiêu chiến với ông đây làm sao mà có kết cục tốt được chứ?"

Những lời ngông cuồng này lại khiến mọi người rất tán thành.

Hành vi ngang ngược hỗn xược của Hồng Thái Bảo đã nổi tiếng khắp cả thành phố Tây Kinh.

Chỉ cần anh ta thấy ngứa mắt hoặc là đối đầu với anh ta, không chết thì cũng bốc hơi khỏi nhân gian.

Nói tóm lại là chẳng có kết cục tốt đẹp gì, cho dù là cao thủ cỡ như Sở Phong thì khi đứng trước quyền thế tuyệt đối cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

Lúc mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ kiềm chế lại...

"Bốp!"

Sở Phong ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cổ Hồng Thái Bảo.

Hắn hơi dùng sức đã nâng anh ta lên không trung, sắc mặt anh ta tái nhợt, ho khan khù khụ, cả người run lên bần bật.

Ôi!

Thấy thế, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Không ngờ rằng hắn lại dám đi ngược ý trời, người ta đã nói rõ ràng vậy rồi, hắn không những không biết sợ mà lại còn muốn ra tay?

Tuy rằng võ công của hắn không tồi, Hồng Thái Bảo cũng rất khốn nạn, nhưng như lời anh ta nói, trong xã hội quyền thế, ai nắm quyền lên tiếng thì người đó là đại ca!

Rất rõ ràng, trước mặt anh ta thì Sở Phong chỉ là sâu kiến.

Bây giờ sâu kiến muốn lay chuyển cả con voi, như này chẳng phải là lấy trứng chọi đá, đi tìm đường chết sao?

Tuy rằng dũng khí đáng khen, nhưng mà phải dựa vào tình hình thực tế chứ.

Bốc đồng, quá bốc đồng rồi.

"Khốn kiếp, mẹ nó mày thả tao ra, mau thả tao ra, khụ khụ, khụ khụ..."

Hồng Thái Bảo ở giữa không trung ra sức giãy giụa, hai tay không ngừng lay Sở Phong, cả cơ thể anh ta như nhũn ra.

Sở Phong không chịu, hắn thong thả đáp: "Tại sao phải thả anh ra, chẳng phải anh cảm thấy quyền thế có thể chèn ép tất cả, cho dù giết người cũng không bị coi là phạm pháp sao?"

"Thế thì tôi đây muốn xem thử xem rốt cuộc là quyền thế của anh mạnh, hay là nắm đấm của tôi mạnh đây?"

"Tôi đã cho anh cơ hội rồi, là chính anh không tự biết quý trọng, không biết điều như thế, còn sống thì cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho nhà họ Hồng các anh thôi chẳng phải sao?"

Thậm chí còn đe dọa.

Chỉ khi đối phương sợ vỡ mật, một lát nữa xử lý cái nút kích nổ xong thì đối phương mới biết ngoan ngoãn mà cúi đầu đầu hàng.

Hắn cũng tin rằng chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của đối phương, nói ra chân tướng thì dư luận sẽ hướng về phía bên hắn, cho dù nhà họ Hồng ôm lòng trả thù thì cũng không dám đi ngược ý trời!

Sức lực càng lúc càng mạnh hơn, Hồng Thái Bảo đã bắt đầu có dấu hiệu co giật.

Khóe miệng cũng đã tràn bọt mép ra.

Mí mắt trắng dã, toàn thân trông như có thể chết bất cứ lúc nào!

"Sở Phong, anh mau dừng tay lại!!"

Đúng lúc này, cuối cùng Lạc Thi Thi cũng không nhìn nổi nữa, không kìm được mà gào lên: "Anh điên rồi đúng không, đó là Hồng Thái Bảo đó, anh định giết người trước mặt bao nhiêu người hay sao?"

"Tôi không quan tâm anh giận dữ hay là vì nguyên nhân khác, nhưng mà vì tôi mà anh và anh ta mới xảy ra xung đột."

"Cho dù anh không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho tôi chứ?"

"Lỡ như ngài Hồng có gì bất trắc thật thì anh toi rồi, cả nhà họ Lạc tôi cũng toi rồi, chẳng lẽ đây là cách anh trả thù tôi hay sao?"

Nghe vậy.

Sở Phong quay đầu nhìn Lạc Thi Thi với gương mặt tràn đầy đau thương phẫn nộ, hắn đột nhiên bật cười giận dữ.

Hắn đứng ra vì cô sao?

Cô là cái quái gì chứ.

Từ sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của cô, cho dù cô có qua đời trước mặt hắn, hắn cũng chẳng chớp mắt lấy một cái.

Còn về phần nhà họ Lạc, đúng là đáng hận thật, nhưng mà nể ơn tình ông cụ Lạc, hắn cũng chẳng nghĩ tới chuyện trả thù nhà họ Lạc.

Nhưng nếu đối phương còn cố tình gây sự như thế nữa, thì cũng không phải là hắn không thể dạy dỗ bọn họ một chút.

"Mới nãy người đàn ông này còn chỉ mặt gọi tên cô đi ngủ với anh ta, bây giờ tôi dạy dỗ anh ta, cô lại đi cầu xin cho anh ta."

"Tổng giám đốc Lạc, rốt cuộc là do cô vốn không có lòng tự trọng, hay là đầu óc có vấn đề?"

Sở Phong nhíu mày.

"Anh!"

Lạc Thi Thi nghẹn lời.

Cô không ngờ rằng cái tên này lại không biết phải trái như thế.

Mình vì muốn tốt cho hắn, còn hắn lại đi mắng ngược lại mình là không có lòng tự trọng?

Cho dù lời hắn nói rất khó nghe, nhưng mà vẫn phải đặt tình hình chung lên hàng đầu, một khi Hồng Thái Bảo gặp bất trắc gì, thì không chỉ Sở Phong mà ngay cả chính cô và nhà họ Lạc đều không thể tránh khỏi dính líu.

"Được rồi, tôi không nói nhảm với anh nữa, anh mau thả ngài Hồng ra, sau đó chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tốt nhất là rời khỏi thành phố Tây Kinh đi! Ở Tây Kinh, nói nhà họ Hồng một tay che trời cũng chẳng nói quá, lần này anh đắc tội anh ta, thì anh không sống nổi ở cái thành phố này nữa đâu!"

Sở Phong không hề bị lay động, hắn thản nhiên đáp: "Tôi cũng không cảm thấy tôi đắc tội anh ta, tôi chỉ đang làm công việc thuộc trách nhiệm của tôi mà thôi."

"Tôi là đội trưởng đội bảo vệ tối nay, làm thuê cho nhà họ Vân, nên phải suy nghĩ cho nhà họ Vân."

"Chẳng lẽ tôi biết rõ người này đe dọa tới an toàn của bữa tiệc tối nay, nhưng vì anh ta là cậu cả nhà họ Hồng gì đó mà vẫn thả anh ta đi sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom