-
Chương 6-10
Chương 6: Bình thường nghiêm túc nhưng sau lưng lại xằng bậy
“Đọc qua mấy quyển sách thuốc.”
Sở Phong thành thật trả lời.
Sở dĩ hắn tinh thông y thuật như vậy, hoàn toàn là nhờ vào tu vi.
Trên thực tế, đối với bệnh lý trong y dược, hắn gần như chỉ đọc qua từ mấy quyển sách thuốc mà thôi.
Chẳng qua với năng lực của hắn, chỉ cần có tri thức về lý thuyết thì sẽ có thể biến lý thuyết thành thực hành thực tế.
Nhưng Vân Hải Mị thì không chấp nhận: “Cái quái gì cơ?”
“Đọc mấy quyển sách thuốc thôi mà đã dám tự xưng thần y ư?”
“Tôi cũng đọc mấy quyển truyện tu tiên rồi, chẳng phải tôi cũng là thần tiên sao?”
“Lộn xộn gì thế…”
“Hải Mị!”
Còn chưa kịp chê bai xong đã bị Vân Thủy Dao cắt ngang: “Nếu như hội trưởng Ngô đã giới thiệu anh Sở tới đây thì tôi tin anh ta có thể chữa hết bệnh cho ông nội.”
“Hiện tại ở nhà họ Vân, tôi là chủ nhà, bệnh của ông nội cần người sắp xếp nên tôi là người ra quyết định!”
“Chị!”
Nhưng Vân Hải Mị lại không nghĩ như thế, cô ta bĩu môi nói: “Thứ này rõ ràng chỉ là một tên lừa đảo, phòng chừng cũng cùng một phe với lão khốn họ Ngô kia!”
“Năng lực kinh doanh của chị đúng là không tệ, nhưng việc nhìn người của chị vẫn còn non kém lắm, chị đừng để bị anh ta lừa!”
“Thực ra bị lừa tiền là chuyện nhỏ thôi, lỡ như anh ta làm hỏng việc trị liệu cho ông nội thì sao, trách nhiệm này chị có gánh nổi không?”
“Tôi…”
Vân Thủy Dao muốn nói lại thôi.
Nghe Sở Phong nói vậy trong lòng cô lại cảm thấy không chắc chắn.
Chỉ đọc qua mấy quyển sách về y học mà thôi, anh ta thật sự có thể làm được gì sao?
Nhưng…
Tên đã rời khỏi dây rồi không thể lấy lại được, việc đã tới nước này cô cũng chỉ có thể theo tới cùng thôi.
“Tôi tin tưởng hội trưởng Ngô, cũng càng tin vào anh Sở.”
“Có chuyện gì thì tôi chịu, không cần cô quan tâm…”
“Nhưng đó cũng là ông nội của tôi!”
Hải Vân Mị vẫn cố nói.
Mắt thấy đối phương vẫn khăng khăng không đổi, cô ta trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, nói: “Chị muốn cho anh ta vào cũng được.”
“Nhưng trước khi khám bệnh cho ông nội thì anh ta phải khám cho tôi trước xem tôi bị bệnh gì.”
“Nếu như có thể nói ra được đúng tên bệnh thì tôi sẽ không ngăn cản anh ta nữa, sao hả?”
Cô ta có bệnh.
Đã đi khám rất nhiều bác sĩ nhưng ai cũng nói khó mà trị được tận gốc, chỉ có thể tự điều trị lâu dài mà thôi.
Còn trẻ tuổi, bệnh này cũng là bệnh kín, cô ta chẳng bao giờ nói với người nào cả, bao gồm cả chị em tốt lẫn mẹ mình.
Hiện tại lại đưa ra yêu cầu này, rõ ràng là đang muốn gây khó dễ cho Sở Phong.
Dù sao bệnh này cũng khó mà tra ra được, ngay cả những bác sĩ kia đều phải dùng các thiết bị tinh vi nhất mới có thể chẩn đoán được.
Mà tên này rõ ràng chỉ là một kẻ lừa đảo, hắn không thể nào khám ra nổi.
Xử lý tên này chẳng có gì thú vị cả, nhưng có thể khiến Vân Thủy Dao kinh ngạc thì cô ta lại cảm thấy rất sảng khoái.
Thấy cô ta cố tình không chịu buông tha như thế, Vân Thủy Dao cũng kiên quyết phản đối!
“Vân Hải Mị, cô đừng quá đáng!”
Thấy đối phương đưa ra yêu cầu hà khắc như thế, Vân Thủy Dao tức giận không kiềm chế nổi.
Cái kiểu liếc mắt một cái là nhìn ra được bệnh này không có người bình thường nào làm nổi.
Bằng không thì còn cần những máy móc kia làm gì nữa?
Cô định nói lại thì bị Sở Phong ngăn cản: “Không sao đâu cô Vân, tôi nói một chút cũng không sao.”
“Dù sao tôi cũng đã đồng ý với cô rồi, hơn nữa cô cũng đã trả tiền khám bệnh.”
“Chỉ có điều…”
Giọng hắn thay đổi.
Hắn đột nhiên nhìn về phía Vân Hà Mị đang đắc ý, hỏi: “Cô nhất định muốn tôi phải nói ra sao?”
“Nói thừa!”
Vân Hà Mị ưỡn thẳng sống lưng, lồng ngực rung rung, ngạo nghễ nói: “Tôi không cho anh nói ra thì sao biết được anh thật sự có đồng ý hay không?”
“Hay phải nói là trong bụng anh chỉ toàn mực nước, hoàn toàn chỉ là một tên lừa gạt, bây giờ bị lộ ra rồi nên không nói được gì cả?”
“Vậy thì cút đi chứ đừng ở đây làm lãng phí thời gian!”
Cô ta chỉ một đám người mặt mày xám tro mặc áo blouse trắng: “Nhìn bọn họ đi.”
“Mặc dù đều là những kẻ vô tích sự nhưng trong giới y học cũng toàn nhân vật có máu mặt.”
“Bất kể là bên Trung y hay Tây y bọn họ đều có tiếng nói nhất định.”
“Đến cả bọn họ cũng bó tay chịu thua thì một thằng nhóc thối mới bước chân ra đời như anh, thật sự chẳng là cái thá gì!”
Cô ta rất tự tin thốt ra những lời này, nếu đối phương không bỏ chạy thì cũng phải nhượng bộ vói cô ta
Còn Vân Thủy Dao dẫn một tên lừa đảo tới như thế này, lát nữa sẽ làm tăng thêm giá trị cho thần y mà cô ta mời tới.
Vậy thì địa vị của cô ta ở nhà họ Vân đương nhiên cũng sẽ cao thêm.
Nhưng ai ngờ…
“Cô thật sự có bệnh, hơn nữa còn là bệnh lây qua đường sinh dục.”
Sở Phong mở miệng, đi vòng quanh cô ta nói: “Sắc mặt cô vàng như nến, hô hấp hỗn loạn, trên biểu bì da có những chấm li ti màu đỏ tươi.”
“Điều này thể hiện rằng căn bệnh lây qua đường sinh dục này đang xảy ra, nó cũng dẫn đến kết quả khiến cô buồn tiểu thường xuyên, tiểu gấp và không thể tiểu hết hoàn toàn trong một lần.”
“Nói chuyện phải thở dốc, ăn bị nghẹn cổ, uống nước cũng khó khăn, ngay cả đi ngủ cũng không ngủ được, lúc nào cũng mở mắt tới khi trời sáng cũng là chuyện bình thường.”
Dứt lời.
Hắn bỗng nhiên dừng bước lại, lắc đầu nói: “Đặc biệt là khi đi tiểu.”
“Đường ống tiểu bị sưng và tắc nghẽn, ba ngày có thể đi tiểu được một lần đã là may mắn lắm rồi.”
Hắn vừa dứt lời đã khiến người xung quanh khiếp sợ!
Người kin ngạc nhất chính là Vân Hà Mị, sợ hãi khủng khiếp, không thể tin nổi mà nhìn hắn!
“Anh, anh làm sao mà biết được?”
Vẻ mặt Vân Hà Mị ửng đỏ, xấu hổ không chịu được.
Thậm chí còn ôm bụng dưới thắt lưng theo bản năng.
Bệnh này cô ta chưa từng nhắc đến, kể cả bác sĩ chẩn đoán ra chính xác cũng bị cảnh cáo nhiều lần không được để lộ bí mật.
Với quyền thế của nhà họ Vân thì nhất định những người đó sẽ giữ kín miệng như bưng.
Nói cách khác, tuyệt đối không có khả năng lấy được thông tin này từ các bác sĩ.
Chỉ còn một cách giải thích là hắn thật sự nhìn ra được!
Thế này thì thần thánh quá?
“Đương nhiên là nhìn ra được.”
Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh, thản nhiên nói: “Trung y luôn chú trọng vọng, văn, vấn, thiết, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi tôi có thể thấy được đại khái về cơ thể cô rồi.”
“Nếu như để tôi bắt mạch nữa có thể sẽ hiểu được sâu hơn, cơ thể cô…”
“Anh, anh câm miệng!”
Vân Hà Mị hết hồn, không dám để hắn nói hết.
Lúc này, Vân Thủy Dao đang nhíu mày cũng vui vẻ ra mặt, hỏi: “Em họ, hiện tại để anh Sở vào khám bệnh cho ông nội, cô không còn ý kiến gì nữa chứ?”
Trong lòng thổn thức.
Đúng là trước đó cô còn thấy lo lắng thay cho người ta.
Dù sao yêu cầu của Vân Hà Mị cũng rất hà khắc.
Nhưng hắn chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nói ra được chứng bệnh một cách chính xác, còn khiến Vân Hà Mị không thể nào cãi lại được.
Như vậy có thể thấy, hắn thật sự hiểu về y thuật, thậm chí còn rất tinh thông!
Ông nội được cứu rồi!
“Thế này gì có gì hay ho hơn người chứ!”
Vân Hà Mị hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ổn định tinh thần lại, lạnh lùng nói: “Bệnh của tôi là bệnh vặt, bệnh của ông nội liên quan đến sống chết.”
“Việc nào ra việc đó, anh ta có thể chữa hết bệnh cho ông nội không có ai dám nói chắc được…”
“Vậy thì phải xem kết quả sau khi điều trị chứ không phải đứng đây phỏng đoán lung tung!”
Vân Thủy Dao lườm cô ta một cái, hơi khom lưng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi anh Sở, em họ tôi còn nhỏ xin ngài đừng để bụng.”
“Tôi không có hứng thú chấp nhặt với cô ta.”
Đi thôi, dẫn tôi đi gặp bệnh nhân.”
Sau đó, Vân Thủy Dao dẫn đường đẩy cửa đi vào phòng, hai người bước vào trong.
Còn đám người đứng hóng chuyện ở bên ngoài vẫn còn đang sợ hãi vì chuyện khi nãy.
Nhất là khi bọn họ biết Vân Hà Mị mắc bệnh lây qua đường sinh dục, ai nấy đều tặc lưỡi.
Cô chủ này bình thường nhìn có vẻ nghiêm túc, còn tưởng là người thanh cao tới mức nào chứ, hóa ra là làm loạn ở ngoài.
“Tất cả im miệng cho tôi!”
“Cút!”
“Tất cả cút hết đi!”
“Nếu ai dám lan truyền tin này ra ngoài, từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ cắt lưỡi người đó!”
Vân Hà Mị rít lên.
Dáng vẻ giận dữ như thế này chẳng khác nào con sư tử cái đang nổi điên.
Khiến mọi người sợ sệt câm như hến không dám nhiều lời, bỏ đi tán loạn như chim.
Đúng lúc này, Vân Lễ Tiền phụ trách liên hệ với Từ Hậu Đạt đi tới!
“Hải Mị, là ai chọc con tức giận như vậy, sao lại nổi giận tới mức này?”
Vân Lễ Tiền thể hiện dáng vẻ của con trai trưởng nhà họ Vân, là người tiếp quản nhà họ Vân trong thời gian tới.
Nhưng trên thực tế, quyền lực trong công ty đều do một mình Vân Thủy Dao nắm giữ, ông ta chỉ phụ trách quản lý các hoạt động bên trong gia tộc mà thôi.
Cho tới nay hai cha con đều muốn quản lý tập đoàn Vân Thị, nhưng hoàn toàn không có cơ hội nào.
Lần này ông nội mắc bệnh nguy kịch, là cơ hội cho bọn họ lợi dụng dễ dàng.
“Cũng do con khốn Vân Thủy Dao kia!”
Ánh mắt Vân Hà Mị đầy oán độc, nhớ tới vẻ mặt đắc ý ban nãy của đối phương, cô ta lại nổi giận!
Cô ta thuật lại một lượt chuyện vừa phát sinh, Vân Lễ Tiền lập tức phá lên cười: “Cha còn tưởng thế nào, hóa ra Dao Dao tìm một tên ẻo lả tới đây à.”
“Không sao đâu, để thằng đó trị đi, với bệnh tình hiện tại của ông nội con, cha đã nghe ngóng kĩ càng rồi, thần tiên cũng không cứu nổi!”
“Đừng nói là thằng nhãi kia, cho dù là các chuyên gia y tế cũng chẳng làm gì nổi đâu!”
“Cuối cùng không phải vẫn phải dựa vào Từ Hậu Đạt mà chúng ta mời tới sao?”
“Con bé đó càng không làm được gì thì càng chứng minh rằng chúng ta được việc, đến lúc đó khi ông nội con tỉnh lại chúng ta cũng nhân cơ hội đưa ra yêu cầu quản lý tập đoàn.”
“Cha tin rằng ông ấy chắc chắn sẽ không bào vệ nó như trước kia nữa, sẽ đồng ý với cha!”
Nói xong, hắn ôm lấy vòng eo con kiến của con gái, trấn an cô ta: “Đến lúc đó cha làm tổng giám đốc của tập đoàn, con chính là quản lý của tập đoàn.”
“Toàn bộ nhà họ Vân này là thiên hạ của cha con chúng ta!”
Nghe thấy thế, cơn giận của Vân Hà Mị cũng giảm dần, cô ta gật đầu: “Ừm, cha nói rất đúng, chỉ có Từ Hậu Đạt mới chữa hết bệnh được cho ông nội.”
“Rốt cuộc là khi nào ông ta mới tới, ông nội sắp không ổn rồi…”
“Cha gọi điện thoại rồi, nửa tiếng nữa là tới nơi.”
“Đi thôi, chúng ta đi vào xem, đừng để thằng nhãi ẻo lả kia làm chuyện xằng bậy, khiến thần y Từ khó khăn trong việc điều trị.”
Nói xong, hai cha con nhà họ đẩy cửa phòng đi vào!
Chương 7: Kịch độc quấn thân, nhà họ Vân có nội gián
Bên trong phòng bệnh
Chỉ còn lại hai bác sĩ ở lại nơi này để luôn theo dõi bệnh tình của ông cụ nhà họ Vân, đảm bảo không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng muốn bọn họ chữa cho khỏi thì lại bó tay chịu thua.
Khi Sở Phong đi xem bệnh tình thì Vân Lễ Tiền và con gái cũng tới.
Nhìn thấy hai người, Vân Thủy Dao chỉ liếc nhìn một cái chứ không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt mong ngóng nhìn Sở Phong.
Xét theo biểu hiện ban nãy của anh ở ngoài cửa, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Nhưng kết quả cuối cùng là như thế nào còn phải xem hiệu quả trị liệu nữa.
Xem mạch xong, hắn kiểm tra lại nhãn cầu và phần dưới lưỡi của ông cụ, chẩn đoán một lượt, trong lòng Sở Phong đã nắm bắt được tình trạng.
Căn cứ theo quan sát của hắn, ông cụ Vân không bị phát bệnh mà là trúng độc.
Bản thân ông cụ đã có kịch độc trong người, hơn nữa còn tích tụ kịch độc trong người trong thời gian dài, dẫn đến việc độc càng thêm độc, chúng đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng khiến bệnh tình nguy kịch.
Nếu để người ngoài chữa trị thì chắc chắn là không có biện pháp.
Nhưng đã có Sở Phong ở đây, cùng lắm cũng chỉ là trình tự trị liệu phức tạp hơn một chút chứ không có vấn đề gì lớn.
“Anh Sở, thế nào, ông nội của tôi còn trị hết được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Sở Phong, Vân Thủy Dao thấp thỏm hỏi.
Sở dĩ nghiêm trọng là vì hắn đang phỏng đoán vì sao ông cụ nhà họ Vân luôn được điều trị nhưng vẫn có thể bị trúng độc thêm khi chưa dừng lại.
Giải thích duy nhất là trong nhà họ Vân có nội gián, muốn âm thầm giết ông ấy bằng thuốc độc!
“Vấn đề không lớn.”
“Chỉ là tình trạng bệnh nghiêm trọng, quá trình trị liệu sẽ phức tạp hơn một chút.
“Trước tiên cần xoa bóp, châm cứu, cuối cùng là uống thuốc.”
“Như thế có thể trị khỏi bệnh.”
Nghe thấy thế hai cha con nhà kia phì cười!
“Ông nội tôi đã ghé quỷ môn quan nhiều lần rồi, có ai không biết bệnh tình của ông nghiêm trọng tới mức nào.”
“Nói như không nói, rốt cuộc anh có thể làm gì được không hả?”
Vân Hải Mị hừ lạnh nói.
Vân Lễ Tiền cười giễu cợt: “Hay, nói mấy lời thừa thãi, Dao Dao thì dễ lừa nhưng chúng tôi không dễ như vậy!”
“Nhãi ranh, tốt nhất là cậu vừa phải thôi, nếu như có chuyện gì xảy ra với bố tôi…”
“Bác cả!”
Còn chưa nói xong, Vân Thủy Dao đã lạnh lùng cắt ngang: “Người này là do tôi dẫn tới, nếu như có chuyện gì xảy ra thì để tôi phụ trách.”
“Nhưng bây giờ, làm phiền các người câm mồm lại, để anh Sở có thể yên tâm chữa bệnh.”
“Tuy rằng bác là bề trên nhưng tập đoàn Vân Thị vẫn còn do tôi quyết định.”
“Những lời như thế này, tôi không muốn nặng lời lần thứ hai!”
Khi Vân Hải Mị định đáp trả thì bị Vân Lễ Tiền ngăn cản, hơi lắc đầu ý bảo đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Chính xác.
Tuy rằng bối phận của cô thấp nhưng lại nắm thực quyền trong gia tộc.
Dù sao thì ông ta cũng thấy cái tên Sở Phong này chỉ là một thằng ranh giả vờ giả vịt mà thôi.
Còn Từ Hậu Đạt mà ông ta mời đang tới rồi, trước tiên cứ để thằng nhãi kia lộng hành trước đi, sau đó lại dạy cho bọn chúng một bài học chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
“Anh Sở, anh bắt đầu đi.”
Thấy hai người đã ngậm miệng, Vân Thủy Dao trịnh trọng nói với Sở Phong.
Sở Phong không nói hai lời tiến lên phía trước, đỡ ông cụ Vân lên.
Đầu tiên là hắn ôm lấy đối phương, sau đó ấn đầu gối vào phần dưới lưng của ông ấy, xương cốt vang lên tiếng rắc rắc giòn tan.
Sau đó hắn lại nắm lấy hai chân người ta, đảo ngược xuống, giống như đang dốc thứ gì đó ra vậy.
Nhìn có vẻ đơn giản thô bạo nhưng lại rất cần kĩ xảo trong việc sử dụng lực tay, hơn nữa cần phải phù hợp tới mức hoàn hảo, không được có bất cứ sai lệch nào.
Làm tất cả cũng chỉ vì để xua đuổi độc tố, sau đó dùng châm cứu để ép ra.
“Đây là phương pháp chữa bệnh kiểu gì vậy?”
“Xoa bóp thực sự là như thế này sao, có thể trị hết cho ông nội ư?”
Thấy thế, trong lòng Vân Thủy Dao thấy kinh ngạc khó hiểu.
Cô dốt đặc cán mai không biết gì về y thuật.
Nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy rồi.
Từ sau khi ông nội sinh bệnh, cô đã mời rất nhiều bác sĩ giỏi tới đây khám bệnh.
Bất kể là Trung y hay Tây y đều chưa thấy ai dùng cách chữa bệnh kì lạ tới nhường này, mà nhìn vẻ mặt chắc chắn của Sở Phong, cô mấy lần định hỏi nhưng lại thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng cô rất phức tạp, không biết có nên tin tưởng hắn hay không.
“Bộp!”
Hắn vỗ một cái, cả người ông cụ Vân rung lên, sau đó ông được Sở Phong đặt lại lên giường.
Đồng thời còn đắp lên người ông ấy mấy lớp chăn, bao kín mít không một kẽ hở.
“Này là xong rồi sao?”
Nhìn thấy như vậy, Vân Hải Mị lập tức nhíu chặt mày, mắng: “Thế này có giống chữa bệnh không chứ, rõ ràng là anh đang trêu đùa ông nội tôi.”
Vẫn Lễ Tiền tiến lên phía trước, nhìn máy đo nhịp tim, giận tím mặt nói: “Máy đo nhịp tim không có thay đổi gì cả, còn hạ thêm một chút.”
“Đồ khốn nạn, rốt cuộc cậu đã làm gì với cha tôi…”
“Xua đuổi độc tố, chuẩn bị để sau đó thanh trừ độc tố.”
“Tôi nói rồi, xét thấy bệnh tình nghiêm trọng nên cần làm nhiều bước hơn một chút.”
Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh, quay đầu nhìn Vân Thủy Dao dặn dò: “Cô Vân, hiện tại độc tố trong người ông cụ Vân đang lắc đọng lại, theo phỏng đoán của tôi thì phải nửa tiếng đồng hồ nữa mới có thể lắng hết xuống sát biểu bì. Sau đó tôi sẽ dùng phương pháp châm cứu để ép độc tố ra ngoài.”
“Hiện tại tôi phải đi mua một bộ kim châm bạc, trong khoảng thời gian tôi rời đi, không được phép xốc chăn lên, đây là cách dùng nhiệt để tán độc, một phương pháp trong ngành y. Mong rằng cô có thể ổn định cục diện, dù thế nào cũng không được để người khác làm xằng làm bậy, không có vấn đề gì chứ?”
Vẻ mặt Vân Thủy Dao phức tạp, khó hiểu hỏi: “Không có vấn đề gì, nhưng nếu như cần kim châm thì sao lại không lấy từ bệnh viện?”
“Trong bệnh viện cũng có khu khám bệnh Trung y, nếu như thật sự cần thì tôi đi mua thanh anh cũng được…”
“Tôi phải tự mình chọn.”
Sở Phong giải thích: “Kim châm phổ thông khác với kim châm bạc để giải độc.”
“Tương đối phức tạp, nói thôi sẽ không rõ ràng lắm.”
“Cô cứ trông chừng ở đây thôi, tôi đi một lúc là về.”
Nói xong hắn quay người rời khỏi phòng bệnh.
“Mọe, nói cũng ra hình ra dạng đấy, suýt nữa thì tôi đã tin luôn rồi!”
Vân Hải Mị bĩu môi, nhìn ông nội vẫn đang bất tỉnh, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Làm một hồi lâu mà ông nội chẳng có chút phản ứng nào.”
“Chẳng lẽ y thuật không tinh nên hắn cảm thấy không giả vờ được nữa, chọn chạy trốn rồi sao?”
“Không thể nào!”
Vân Thủy Dao cắt lời cô ta, tự tin nói: “Anh Sở là do hội trưởng Ngô giới thiệu tới, tôi tin rằng anh ấy nhất định có thể trị khỏi bệnh cho ông nội.”
“Anh ấy chỉ ra ngoài mua kim châm bạc thôi, lát nữa anh ấy quay về…”
“Dao Dao à.”
Còn chưa dứt lời, Vân Lễ Tiền đã thở dài nói: “Chuyện đã tới nước này rồi mà cô còn chưa hiểu ư?”
“Thằng nhóc kia là một tên lừa đảo, không hề biết chút y thuật nào!”
“Nhìn phương pháp hồi nãy của nó, cô đã gặp bác sĩ nào chữa bệnh kiểu thế chưa?”
“Đừng ôm hi vọng với cậu ta nữa, tôi dám khẳng định, đừng nói là nửa tiếng, một tiếng hay mười tiếng gì đi nữa cậu ta cũng không quay lại đâu!”
“Nếu thật sự muốn tốt cho ông nội cô thì để thần y Từ làm việc đi.”
“Rầm!”
Nói tới đây, một âm thanh rất lớn đột ngột vang lên, cửa phòng đang đóng chặt bị người khác đẩy ra, vài người mặc áo blouse trắng vọt vào!
“Ông chủ Lễ, thần y Từ tới rồi!”
Một người đàn ông hưng phấn hô lên!
Vân Lễ Tiền quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới thì vô cùng vui vẻ, bước nhanh về phía trước cung kính nói: “Thần y Từ, ngài tới rồi.”
“Ngài mau vào xem cho cha tôi một chút xem, đã hôn mê lâu ngày rồi, thế nào cũng không tỉnh lại được.”
“Yên tâm đi ông Lễ, có tôi ở đây, ông cụ Vân sẽ không sao đâu.” Từ Hậu Đạt vỗ ngực đảm bảo.
“Không hổ danh là thần y, oai phong lẫm liệt, khí thế bất phàm, hơn hẳn thằng nhãi ranh không biết gì ban nãy gấp bao nhiêu lần.”
“Có thần y ở đây, bệnh của ông nội tôi nhất định sẽ ổn!”
Vân Hải Mị cố ý nịnh nọt.
Vân Thủy Dao lại có vẻ lo lắng, không biết nên nói thế nào mới phải.
Dù sao Sở Phong cũng đã ra tay rồi, nhưng bây giờ thực tế là ông nội cũng chưa tỉnh.
“Thần y Từ, đừng lãng phí thời gian nữa, ngài mau tới xem thử đi!”
Vân Lễ Tiền kéo Từ Hậu Đạt tới cạnh giường.
Thấy ông cụ Vân được đắp rất nhiều chăn lên người, Từ Hậu Đạt giận tím mặt hỏi: “Ai làm như thế?”
“Bệnh tình của ông cụ Vân đang nguy kịch, cần phải được giải nhiệt nhanh chóng, sao lại đắp nhiều chăn lên người ông ấy như vậy chứ, không phải đang làm loạn sao?”
Vừa nói ông ta vừa định vén chăn lên.
“Dừng tay!”
Thấy thế, Vân Thủy Dao quát to một tiếng ngăn cản: “Anh Sở nói đắp chăn lên cho ông nội tôi là để áp nhiệt tán độc.”
“Trước khi anh ấy quay trở lại, bất kể là ai cũng không được vén chăn lên, bằng không ông nội tôi sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng!”
Chương 8: Ông cụ Vân không trụ được nữa rồi, chuẩn bị hậu sự thôi
"Anh Sở?"
Từ Hậu Đạt nhíu mày.
Vân Lễ Tiền lập tức giải thích: "Là một tên lừa gạt mà Dao Dao mời đến chữa bệnh cho cha tôi."
"Cậu ta vừa đến liền nắn bóp toàn thân cha tôi, xương khớp cả người kêu răng rắc. Kết quả là nắn bóp hồi lâu mà cha tôi chẳng có tí phản ứng nào."
"Còn nói là ra ngoài mua kim bạc, lát nữa phải châm cứu cho cha tôi..."
"Vớ vẩn!"
Vân Lễ Tiền còn chưa nói xong, Từ Hậu Đạt đã giận dữ quát: "Bệnh tình của ông cụ Vân đang nguy kịch, Đông y trị ngọn không trị gốc, dược hiệu cực kỳ chậm."
"Chữa trị cho ông ấy bằng phương pháp Đông y chẳng phải là giỡn chơi sao?"
"Còn nữa, mặc dù tôi nghiên cứu sâu về Tây y, nhưng cũng biết sơ sơ về Đông y."
"Tôi chưa từng nghe thấy cách nói áp nhiệt giải độc. Đây đâu phải cứu người, rõ ràng là đang hại người!"
"Đúng vậy!"
Vân Hải Mị tiếp lời, buông lời châm chọc: "Một số người bí quá hóa liều, tùy tiện kéo một tên lừa đảo trên đường coi là thần y!"
"Chị ta ngu ngốc, lẽ nào chúng ta cũng phải ngu ngốc theo?"
"Hiện giờ ông nội đang trong cơn nguy kịch, chỉ có thần y Từ mới có thể chữa khỏi cho ông."
"Trừ khi ai đó không muốn ông nội khỏe lại, mà muốn hại chết ông, như vậy bản thân mới có thể nắm giữ quyền lực gia tộc..."
"Câm miệng!"
Vân Thủy Dao giận dữ nhìn cô ta: "Vân Hải Mị, cô bớt cà khịa đi!"
"Trong cả nhà họ Vân, không có ai mong ông nội khỏe lên hơn tôi đâu!"
"Anh Sở là người do chủ tịch Ngô giới thiệu, tôi tin tưởng anh Sở có năng lực chữa khỏi cho ông nội."
"Anh ấy vẫn chưa chữa xong mà. Trước khi đi, anh ấy đã dặn không cho bất cứ ai nhúng tay..."
Nói xong cô bước nhanh đến trước giường bệnh, cản mọi người vén chăn ra.
Vân Lễ Tiền lạnh lùng hừ mũi, quát to: "Vân Thủy Dao, cô đừng có khoa tay múa chân trước mặt tôi!"
"Ở công ty cô là chủ tịch, tôi không chấp nhặt với cô."
"Nhưng giờ đang ở nhà, chuyện liên quan đến sự an nguy của ông cụ, nơi này không đến lượt cô quyết định!"
"Cô mau tránh ra cho tôi, đừng làm chậm trễ thần y Từ chữa bệnh!"
"Tôi không tránh! Trước khi anh Sở về, không ai được động vào ông nội..."
"Người đâu!"
Thấy Vân Thủy Dao vẫn muốn ngăn cản, Vân Lễ Tiền quát to, tức thì mấy vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào!"
"Cô chủ bị tên mặt trắng kia lừa, kiên quyết ngăn cản thần y cứu ông cụ."
"Các người mau kéo nó ra, đừng để nó gây rối ở đây."
"Vâng, thưa ông Lễ!"
Bọn họ đều là tay chân mà Vân Lễ Tiền nuôi.
Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ.
Bọn họ không quan tâm Vân Thủy Dao có phải là chủ tịch tập đoàn hay không, hiện giờ không phải ở công ty mà đang ở nhà.
Đối với bọn họ mà nói, lời của Vân Lễ Tiền chính là thánh chỉ.
Cả đám lập tức xông tới kéo Vân Thủy Dao ra. Cô ra sức vùng vẫy, hét thất thanh: "Các người thả tôi ra!"
"Anh Sở đã dặn không được vén chăn ra, nếu không ông nội sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Đến lúc đó, nếu xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm..."
"Tôi chịu trách nhiệm."
Cô còn chưa nói xong, Từ Hậu Đạt đã ngắt lời, nói thật to: "Nếu ông cụ Vân thật sự xảy ra vấn đề, Từ Hậu Đạt tôi sẽ gánh chịu một mình!"
"Tôi không tin mình làm nghề y mấy chục năm, có bệnh nan y khó chữa nào chưa từng thấy, có phương pháp chữa trị nào chưa từng gặp."
"Phương pháp chữa trị hoang đường như vậy có khác gì phong kiến mê tín đâu?"
"Còn là chủ tịch tập đoàn nữa chứ, khả năng quan sát thật sự khiến người ta tặc lưỡi!"
Sau đó, Vân Thủy Dao bị lôi ra ngoài.
Cô chỉ là phụ nữ yếu ớt, không có chút xíu năng lực phản kháng nào, trong khi đối phương là mấy người đàn ông đô con.
Cô giãy giụa mấy lần cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Hậu Đạt vén chăn ra, đồng thời dùng thiết bị y tế cao cấp, bắt đầu khám chữa bệnh.
"Hừ, đúng là làm kinh doanh đến ngu luôn rồi, lại đi tin lời một tên mặt trắng, thật nực cười!"
Thấy Vân Thủy Dao lộ vẻ bi phẫn, thậm chí bật khóc, Vân Hải Mị thầm vui trong lòng, không nhịn được mỉa mai.
Vân Lễ Tiền vỗ vai cô ta, mỉm cười nói: "Cha thích nghe câu này, làm buôn bán mà đầu óc ngu ngốc thì cũng đến lúc từ chức rồi."
"Chờ thần y từ chữa khỏi cho ông cụ, cha sẽ báo lại tường tận tình huống vừa rồi."
"Đến lúc đó, ông cụ sẽ biết rốt cuộc ai mới thật lòng quan tâm mình, giao nghiệp vụ của tập đoàn cho ai mới là thích hợp nhất."
Nghe vậy, Vân Thủy Dao vô cùng tức giận.
Trước giờ cô vẫn biết hai cha con nhà này ngấp nghé quyền lực trong tập đoàn, chưa bao giờ từ bỏ ý đồ.
Nhưng nể tình quan hệ cùng tộc nên cô chưa từng so đo với bọn họ. Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến sự sống chết của ông nội, vậy mà bọn họ lại làm trái ý Sở Phong!
Mặc dù chính bản thân cô cũng không có lòng tin, không biết cuối cùng hiệu quả trị liệu sẽ ra sao.
Nhưng vẫn là câu nói kia, đối phương do Ngô Khải Hoa giới thiệu, ông nội có ơn cứu mạng với Ngô Khải Hoa.
Người ông ta giới thiệu chắc chắn không có vấn đề!
Vậy mà bây giờ hai cha con kia lại phớt lờ lời dặn dò của Sở Phong. Vân Thủy Dao vô cùng lo lắng bồn chồn, rất sợ ông nội sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Cô không quan tâm tới chuyện mình có mất quyền lực hay không, cô chỉ quan tâm tới sự an nguy của ông nội.
Sau khi chăn bị vén ra, Từ Hậu Đạt bắt đầu khám chữa trị.
Chẩn bệnh bằng máy móc.
Kiểm tra các chỉ số.
Từ kiểm tra đến chẩn đoán đều lưu loát, liền mạch.
Trong cả quá trình không hề ngưng nghỉ, thể hiện rõ nét thế nào là phong thái bậc thầy.
Mười phút sau, chỉ số vốn không có gì thay đổi bắt đầu nhích từ thấp lên cao, một đường tăng lên!
10% lúc trước bắt đầu tăng cao, cuối cùng lên đến gần 30%.
Ông nội vốn hôn mê bất tỉnh bỗng rên một tiếng.
"Tỉnh rồi?"
Vân Hải Mị mừng rỡ.
Vân Lễ Tiền vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra. Sau khi đánh giá sự thay đổi của bệnh trạng, bác sĩ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Thưa ông Lễ, bệnh tình của ông cụ Vân đã chuyển biến tốt."
"Chẳng những trị số tăng lên mà sắc mặt còn hồng hào, các chỉ tiêu sức khỏe đang dần dần tăng trở lại."
"Tốt quá rồi!"
Vân Lễ Tiền reo lên đầy hưng phấn, chạy đến lay ông cụ Vân: "Cha ơi, cha mở mắt ra nhìn con đi, con là Chấn Thiên đây..."
Từ Hậu Đạt cười khẽ, hờ hững cất lời: "Ông Lễ đừng vội, bệnh tình của ông cụ Vân tuy đã ổn định, song vẫn cần thời gian quá độ."
"Mặc dù tình trạng của ông ấy nghiêm trọng, nhưng bệnh tình không phức tạp, thiết bị đá phát huy tác dụng. Lát nữa tôi sẽ kê ít thuốc, sau khi uống chẳng những ông ấy có thể tỉnh lại mà còn khỏi bệnh rất nhanh."
Bốp bốp bốp!
Ông ta vừa nói xong, mọi người lập tức vỗ tay như sấm.
"Không hổ là thần y Từ, vừa ra tay đã cứu được ông cụ Vân từ Quỷ Môn quan trở về!"
"Chả thế à, thần y Từ được gọi là Hoa Đà tái thế, không biết đã cứu được bao nhiêu bệnh nhân, từng được mệnh danh là người chết cũng có thể cứu sống!
"Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt!"
"Khâm phục, khâm phục."
Mọi người mồm năm miệng mười, khen ngợi không dứt.
Vân Hải Mị càng thêm đắc ý, đi tới gần Vân Thủy Dao, khoanh hai tay trước ngực, vênh váo nói: "Nhìn thấy chưa, chị họ?"
"Lúc này kẻ lừa đảo mà chị tìm đến đã chạy mất rồi."
"Mà thần y Từ do tôi mời tới thì thuốc đến bệnh đi, sắp chữa khỏi cho ông nội rồi!"
"Ai đúng ai sai, còn cần tôi nhiều lời sao?"
Vân Thủy Dao không nói gì, chỉ có điều cô nhìn ông nội với ánh mắt phức tạp.
Có vẻ như ông nội đã ổn hơn nhiều, Từ Hậu Đạt thật sự có bản lĩnh.
Lẽ nào mình thật sự đã nhìn lầm Sở Phong, anh ta chạy thật rồi?
Nhưng anh ta là người mà Ngô Khải Hoa giới thiệu, theo lý thì không nên như thế mới đúng...
"Chờ ông nội tỉnh lại rồi nói sau."
Vân Thủy Dao hít sâu một hơi, trợn mắt trừng hai vệ sĩ: "Các anh còn túm tôi làm gì, thả ra!"
"Chúng tôi chỉ nghe lời ông Lễ."
Hai vệ sĩ bất động.
Vân Thủy Dao đang định quát lên thì Vân Hải Mị bỗng cười cợt nói: "Muốn bọn họ thả chị ra?"
"Được thôi, không thành vấn đề."
"Chị ký vào tài liệu này đi, họ sẽ lập tức thả chị."
Sau đó, cô ta lấy một tập tài liệu từ trong túi xách ra, quơ quơ trước mặt.
Nhìn kỹ thì thấy đó là một bản hợp đồng chuyển nhượng.
"Vân Hải Mị, cô có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Vân Hải Mị thản nhiên nói: "Sự thật đã rõ ràng, tên mặt trắng mà chị tìm đến không giỏi y thuật, thậm chí có ý đồ hại chết ông nội."
"Mà thần y Từ do tôi mời tới thì lại cứu sống ông nội, hơn nữa ông nội sẽ nhanh chóng khỏi bệnh."
"Về tình về lý, chị nên từ chức, giao lại chức vị chủ tịch tập đoàn, chuyển nhượng cổ phần cho tôi!"
"Nằm mơ!"
Vân Thủy Dao tức giận quát: "Cổ phần là ông nội cho tôi, bổ nhiệm chủ tịch cũng là ông nội quyết định."
"Cô muốn lấy thì chờ ông nội tỉnh lại rồi định đoạt..."
"Chị không nghe thấy thần y Từ nói sao, rất nhanh thôi ông nội sẽ tỉnh lại."
"Mà sau khi ông biết đầu đuôi mọi chuyện, ông sẽ ủng hộ cách làm của tôi cho mà coi."
"Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi, chị mau..."
Tít!
Vân Hải Mị còn chưa nói xong, thiết bị cạnh giường bệnh thình lình phát ra tiếng báo động chói tai!
Nhìn sang mới thấy ông cụ Vân vốn đang nằm im lại đột nhiên co giật dữ dội!
Hơn nữa, da mặt bầm tím, gân xanh nổi chằng chịt, mũi và miệng chảy máu, giống như lên cơn động kinh!
"Tình huống gì thế này thần y Từ? Sao đột nhiên cha tôi lại bị như vậy?" Vân Lễ Tiền hoảng sợ nói.
Từ Hậu Đạt lộ vẻ lo lắng, lên tiếng trấn an: "Không sao đâu, chắc là có một số tác dụng phụ..."
Trong khi ông ta đang lẩm bẩm, Vân Hải Mị gào to: "Thần y Từ mau nghĩ cách đi!"
"Ờm..."
"Không ổn rồi thần y Từ ơi, các chỉ tiêu sức khỏe của ông cụ Vân tiếp tục suy giảm, đã tới điểm giới hạn 10%."
Đúng lúc này, một bác sĩ kiểm tra tình hình xong liền sốt ruột hô lên.
"Mau tiến hành cấp cứu!"
"Hồi sức tim phổi!"
"Máy khử rung tim ngoài tự động!"
"Dùng tất cả đi!"
Từ Hậu Đạt ra lệnh, mọi người nhanh chóng hành động.
Nhưng bọn họ đã thử mọi biện pháp có thể sử dụng, vậy mà ông cụ Vân chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại còn càng lúc càng yếu.
Nhất là sóng nhịp tim đã từ đường cong sắp biến thành đường thẳng!
"Ông Lễ, Vân lão gia không trụ được nữa rồi, chuẩn bị hậu sự thôi."
Chương 9: Cắn ngược, điên cuồng đổ lỗi
Từ Hậu Đạt thở dài.
Giọng điệu bình tĩnh, không có chút xíu áy náy nào, tựa như kẻ vừa mới chữa chết người không phải ông ta.
"Gì cơ?"
Vân Lễ Tiền giật mình, hoảng sợ hỏi: "Thần y Từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi cha tôi vẫn còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại không trụ nổi nữa chứ..."
"Thần y Từ, ông mau nghĩ cách đi!"
Vân Hải Mị cũng hoảng sợ, lên tiếng thúc giục.
Lúc này cô ta không còn tâm trạng đâu mà đòi cổ phần nữa, chỉ muốn nhanh chóng thu dọn tàn cục.
Dù sao người cũng do cô ta mời tới, nếu ông nội thật sự xảy ra bất trắc thì mình khó mà chối tội!
E là không thể sống ở nhà họ Vân nữa chứ đừng nói chi đến chuyện lấy được quyền lực trong tập đoàn.
"Tôi thật sự bó tay hết cách!"
Từ Hậu Đạt lắc đầu, vẻ mặt khổ sở: "Các chỉ số đã về 0, ông cụ Vân cũng tắt thở rồi. Đừng nói tôi, ngay cả thần tiên đến cũng vô dụng."
"Khốn nạn!"
Vân Thủy Dao mắng.
Cô giẫm mạnh đôi giày cao gót làm vệ sĩ đau đến nhe răng trợn mắt, vô thức thả lỏng tay.
Vân Thủy Dao rảo bước chạy tới túm cổ áo Từ Hậu Đạt, lạnh lùng nói.
"Tôi không quan tâm, người là do ông chữa trị, bây giờ ông phải phụ trách nhiệm!"
"Một là ông cứu sống ông nội tôi, hai là ông chôn cùng ông ấy!"
"Vân Thủy Dao này nói được làm được!
Tuy cô chỉ là phụ nữ, nhưng quanh năm suốt tháng lăn lộn trên thương trường, hơn nữa còn là nữ chủ tịch bá đạo cao quý.
Khí thế mạnh mẽ khiến mọi người im thin thít, ngay cả Từ Hậu Đạt cũng hoảng hốt.
"Chủ tịch Vân đừng đổ lỗi cho tôi!"
"Đúng là tôi chữa trị, nhưng chẳng phải vì tên Sở Phong mà cô tìm tới đã làm bừa khiến bệnh tình nặng thêm sao?"
"Nói ai hại chết người thì phải là thằng nhãi kia, không liên quan gì đến tôi."
"Ông!"
Vân Thủy Dao muốn quát mắng, nhưng Vân Lễ Tiền nghe Từ Hậu Đạt nói vậy thì hai mắt sáng ngời, gật đầu hùa theo: "Thần y Từ nói đúng!"
"Y thuật của ông ấy rất tốt, chỉ cần ông ấy ra tay thì chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông cụ."
"Bây giờ người chết rồi, nhất định là bị ảnh hưởng bởi tên lừa gạt kia, làm tăng độ khó cho việc chữa trị của thần y Từ..."
"Nói cách khác, cô và tên lừa đảo kia đã hại chết ông nội!"
Vân Hải Mị thuận nước đẩy thuyền, cắn ngược một phát: "Vân Thủy Dao, chị ác thật đấy!"
"Đã làm chủ tịch mà vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn làm chủ gia tộc!"
"Chị nói xem có phải chị đã sai thằng kia lén giở trò, sau đó nội ứng ngoại hợp hại chết ông nội không?"
"Như vậy thì chị có thể quét sạch rào cản, thuận nước đẩy thuyền kế nhiệm thân phận chủ gia tộc, nhân tiện tống cổ chúng tôi ra ngoài?"
"Chỉ vì giữa chúng ta có ân oán mà chị nhắm vào ông nội, muốn dùng cách này chèn ép cha con tôi?"
"Chị... chị ác lắm!"
Nói xong cô ta còn đấm ngực giậm chân, tỏ ra buồn bã!
Hai cha con diễn sinh động như thật, thoáng cái đã giành được sự đồng cảm của mọi người.
Bọn họ cũng cho là như thế, càng nghĩ càng thấy chuyện là vậy, vẻ mặt khi nhìn Vân Thủy Dao cũng thay đổi.
"Haiz, đúng là biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ cô ta còn có dã tâm này."
"Có dã tâm là tốt, nhưng lại dùng sai đối tượng, leo lên bằng cách hại chết ông cụ Vân. Không sợ bị người đời đâm cột sống à?"
"Bây giờ tên lừa đảo kia chuồn rồi, cô ta cũng có thể thuận nước đẩy thuyền đổ lỗi cho thần y Từ và cha con ông Lễ. Phải nói là chiêu này quá ác!"
"Sao trước đây tôi không phát hiện ra cô ta ác như vậy nhỉ?"
Thoắt cái tình thế đã thay đổi.
Tất cả mọi người đều nhắm vào Vân Thủy Dao, biến cô thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Im đi!"
Vân Thủy Dao siết chặt nắm đấm, quát to: "Tôi không hề!"
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý nghĩ hại chết ông nội, các người đừng có vu oan cho tôi."
"Hơn nữa, anh Sở chỉ đi mua kim bạc thôi, không phải chạy trốn. Tôi tin..."
"Ha ha."
Vân Hải Mị cười khẽ ngắt lời cô, buông lời châm chọc: "Vân Thủy Dao, cô coi chúng tôi là kẻ ngu mà đùa giỡn đấy à?"
"Còn mong tên lừa đảo kia quay lại á? Sao có thể chứ!"
"Hôm nay tôi tuyên bố, nếu anh ta thật sự quay lại thì Vân Hải Mị này sẽ chặt đầu cho anh ta làm đệm ngồi."
Nghe vậy, Vân Thủy Dao giận điên người, đang định phản bác thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tôi sợ cấn đau mông mình."
Vân Thủy Dao kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn thì thấy Sở Phong đang đứng ở cửa.
Trên tay anh còn xách một túi kim bạc.
"Anh Sở!"
Cô không nhịn được hô lên, rảo bước đi đến, kích động nói: "Anh, anh về rồi!"
"Lúc nãy tôi còn tưởng..."
"Tôi sẽ chạy trốn?"
Sở Phong thản nhiên nói: "Cô Vân nghĩ nhiều rồi."
"Kim bạc mà tôi cần khá đặc biệt, phải chạy tới nhiều cửa hàng mới mua được."
"Đi thôi, chữa bệnh cho ông cụ Vân nào!"
Sau đó, anh cất bước bước đi tới trước giường bệnh. Khi nhìn thấy chiếc chăn trên mặt đất, anh bất giác nhíu mày: "Sao lại vén chăn ra?"
"Chẳng phải tôi đã nói là cần áp nhiệt giải độc cho ông cụ Vân sao?"
"Trước khi tôi về tuyệt đối không được vén chăn ra. Có phải các người nghe không hiểu lời tôi nói không?"
"Hừ."
Từ Hậu Đạt lạnh lùng hừ mũi, khinh bỉ nói: "Cậu là cái thá gì, cậu nói thì chúng tôi phải nghe chắc?"
"Cậu là ai hả?"
Sở Phong lạnh lùng nhìn đối phương.
Vân Thủy Dao lúng túng, đi tới gần quát to: "Ông ta là Từ Hậu Đạt, chính ông ta vén chăn ra!"
"Ông ta là thần y gì đó do bác cả tôi mời tới, thật ra là một tên lang băm."
"Sau khi ông ta chữa trị, ông nội tôi chẳng những không tốt lên mà trái lại còn tắt thở. Là ông ta hại chết ông nội tôi!"
Từ Hậu Đạt lập tức sầm mặt cãi: "Không phải chứ chủ tịch Vân, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được."
"Tôi là lang băm gì cơ, không liên quan gì đến tôi hết."
"Vừa rồi tôi đã nói rõ, vốn dĩ với y thuật của tôi, chữa khỏi cho ông cụ Vân không thành vấn đề."
"Nhưng trước khi tôi đến, thằng nhóc này đã làm bừa khiến bệnh tình của ông cụ nặng thêm, cuối cùng không thể cứu vãn."
"Là cậu ta hại chết ông cụ Vân..."
"Ai nói ông cụ Vân chết rồi?"
Từ Hậu Hải còn chưa nói xong, Sở Phong đột nhiên ngắt lời, bĩu môi nói: "Ngay cả bệnh nhân sống hay chết cũng không nhìn ra, ông không phải lang băm thì là gì?"
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều cảm thấy da đầu tê rần, nhao nhao nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ và ác ý.
"Tên này bị điên à?"
"Chỉ số đã về 0, sóng đồ thị cũng biến thành đường thẳng rồi, không phải chết thì là gì?"
"Xem ra tên này không chỉ là kẻ lừa đảo, mà còn là kẻ mù, kẻ ngu!"
"Vừa rồi vẫn chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ đã chứng thực anh ta đã hại chết ông cụ Vân. Anh ta là hung thủ giết người!"
"Tuyệt đối không thể tha cho anh ta!"
Mọi người vô cùng căm phẫn, nhao nhao nói ra những lời ác ý.
Lúc này không còn ai quan tâm tới sự sống chết của ông cụ Vân, chỉ muốn đổ lỗi cho Sở Phong, thậm chí đổ cho cả Vân Thủy Dao!
"Anh Sở, anh... anh nói ông nội tôi vẫn còn sống?"
Vân Thủy Dao kinh ngạc ra mặt.
Sở Phong sờ vào cổ tay ông cụ Vân, lạnh nhạt nói: "Ừ, còn sống."
"Mạch đập hơi yếu nhưng vẫn còn, chỉ có điều nếu chữa trị thì e là quá trình sẽ hơi phức tạp..."
"Vậy anh Sở đừng chậm trễ thời gian nữa. Mạng người quan trọng, xin anh hãy nhanh chóng ra tay!"
Cô muốn thúc giục, nhưng Từ Hậu Đạt lại cười khẩy: "Cô Vân à, chuyện đã tới nước này mà cô còn không nhìn ra sao?"
"Tên này là một kẻ lừa đảo, nào biết y thuật gì. Người đã chết mà cậu ta lại nói có thể cứu sống, đây chẳng phải là..."
"Anh ấy không thể cứu sống, vậy ông đã cứu sống hả?"
Vân Thủy Dao lập tức đốp chát lại Từ Hậu Đạt.
Từ Hậu Đạt ngập ngừng muốn nói lại thôi, dáng vẻ lúng túng.
Đừng nói là ông ta không có cách, dù có cách cũng không dám thử.
Dù sao người này cũng chết dưới tay ông ta, việc cấp bách lúc này là tìm kẻ chịu tội thay.
Thấy ông ta bị lép vế, Sở Phong hừ lạnh, không trì hoãn nữa. Anh đang định tiến hành cứu chữa thì Vân Lễ Tiền bỗng xen vào:
"Nhóc con, tôi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cậu."
"Chính cậu làm hại thần y Từ không thể chữa khỏi cho cha tôi."
"Bây giờ cha tôi chết rồi, cậu còn muốn chà đạp di thể của ông ấy, nếu cậu không cứu sống được cha tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu..."
Ông ta muốn thêm một mồi lửa, nhưng Sở Phong không ra chiêu như bình thường. Anh lập tức dừng bước, lắc đầu nói: "Đã vậy thì tôi không chữa trị cho ông cụ Vân nữa, các người tự lo liệu đi."
Nói xong hắn xoay người toan rời đi.
Vân Thủy Dao lập tức cuống lên, kéo hắn lại, đồng thời ngẩng đầu, giận dữ nhìn Vân Lễ Tiền: "Vân Lễ Tiền, ông câm miệng cho tôi!"
"Hiện tại anh Sở là hi vọng duy nhất có thể cứu ông nội. Một là ông ở lại đây im lặng quan sát, hai là cút ra khỏi căn phòng này!"
"Tôi là chủ tịch tập đoàn, ông nội bệnh nặng, hiện giờ nhà họ Vân do tôi quyết định."
"Nếu ông dám cản trở anh Diệp chữa trị, thì đừng trách tôi thẳng tay trị ông!"
Sau đó, cô bước đến đẩy mạnh ông ta một cái.
Vân Lễ Tiền lảo đảo, nếu không có Vân Hải Mị đỡ thì e là ông ta đã ngả sấp mặt!
"Vân Thủy Dao, chị!"
Vân Hải Mị tức giận, định quát to nhưng bị cha ngăn cản. Ông ta lắc đầu, nói nhỏ: "Bỏ đi con, trước tiên cứ nhịn đã."
"Con khốn này điên rồi, không ngờ cô ta lại lôi danh nghĩa chủ tịch ra dọa cha!"
"Hiện giờ tập đoàn vẫn do cô ta làm chủ, trong gia tộc có rất nhiều người ủng hộ cô ta, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó."
"Chờ đến khi thằng nhãi kia không cứu được ông nội con, tội này chắc chắn sẽ rơi trên đầu bọn họ, cơ hội của chúng ta tới rồi!"
"Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, phải lấy đại cục làm đầu."
Nghe vậy Vân Hải Mị hừ lạnh, nhưng không đành hanh nữa.
Thấy hai cha con không dám làm bừa, Vân Thủy Dao mới hít sâu một hơi, khom lưng cúi đầu, cung kính nói: "Anh Sở, anh mau ra tay đi!"
"Chỉ cần anh cứu sống ông nội tôi, nhà họ Vân chúng tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào!"
"Cầu xin anh!"
Chương 10: Thần y Từ trả lời câu hỏi này đi
"Theo ý tưởng của tôi lúc trước, chỉ cần ép khí độc ra ngoài da rồi dùng kim châm cứu là có thể chữa khỏi cho ông cụ Vân."
"Nhưng bây giờ e là phải thêm một bước."
Nét mặt Sở Phong nặng nề.
Vân Thủy Dao nghe ra ẩn ý, vỗ ngực đảm bảo: "Anh Sở cần tôi phối hợp thế nào thì cứ dặn dò."
"Chỉ cần cứu được ông nội tôi, cho dù muốn lấy mạng tôi..."
"Không nghiêm trọng như vậy."
Sở Phong xua tay, trịnh trọng nói: "Tôi cần hai cây cỏ dại, ba con bọ hung mà một chậu nước rửa chân ở gần toilet.
"À đúng rồi, còn cần một cái lò và hai chiếc nồi đất."
"Ok, tôi sẽ chuẩn bị ngay!"
Vân Thủy Dao gật đầu, xoay người đi chuẩn bị đồ.
Còn những người khác thì lại tỏ vẻ giễu cợt, cảm thấy thằng nhóc này làm bừa.
Bọn họ chưa từng nghe nói mấy thứ này có thể chữa bệnh. Thằng nhóc này nói rất nghiêm túc, mà Vân Thủy Dao cũng rất phối hợp.
Trước đó chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy hai người này dường như đã thông đồng từ trước.
Không chỉ hại chết người, mà còn muốn chà đạp thi thể của ông cụ Vân, đúng là điên rồ!
Một phút sau, Vân Thủy Dao trở lại!
"Cô Vân, lát nữa khi tôi châm cứu cho ông cụ Vân, cô hãy giã nát những thứ này rồi cho vào nồi nấu."
"Khi nào tôi châm cứu xong, cô đút nước cốt đã nấu cho ông cụ Vân uống."
"Nhớ là động tác phải nhanh, nhất định phải cho ông ấy uống hết trong một phút."
Nghe thấy lời dặn, Vân Thủy Dao không phản đối, tự tay làm.
Sau đó, Sở Phong vén áo của ông cụ Vân lên, lấy kim bạc ra châm vào ngực.
Khoảnh khắc kim châm vào huyệt vị, có một tia sáng nhạt mà mắt thường không thể nhìn thấy xuất hiện, tiến vào trong cơ thể thông qua nội lực vận chuyển.
Lấy lồng ngực làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh.
Nội lực nhanh chóng lắng lại trong cơ thể ông cụ Vân một cách lặng lẽ.
Phập!
Châm thứ hai là hai kim một nhóm, châm vào huyệt thái dương.
Châm thứ ba là bốn kim một nhóm, đâm vào đỉnh đầu.
Châm thứ năm...
Châm thứ sáu...
Sở Phong liên tục châm kim.
Thủ pháp của mỗi một lần châm kim đều khác nhau, số lượng cũng rất lạ.
Trông có vẻ lộn xộn, chồng chéo.
Nhưng nếu nhìn từ trên xuống sẽ thấy đó là một bố cục hoàn chỉnh, không lộn xộn chút nào.
Điều quan trọng là mỗi một lần hắn châm kim, cơ thể ông cụ Vân sẽ rung lên.
Theo nội lực xâm nhập càng sâu, lỗ chân lông trên người đều đang khép mở.
"Giả thần giả quỷ!"
Từ Hậu Đạt mắng, khinh bỉ nói: "Châm cứu vớ vẩn gì chứ, làm màu thôi, chẳng có tác dụng gì sất!"
"Ngay cả thiết bị Tây y cũng vô dụng, dựa vào mấy cây kim dởm thì làm được gì?"
"Chứ gì nữa! Tây y là chính thống, Đông y chỉ là bàng môn tả đạo, thường ngày bảo dưỡng sức khỏe còn được, chứ muốn chữa bệnh cứu người chẳng phải là chuyện cười sao?"
"Tôi thấy chữa bệnh bằng Đông y chẳng thà cầu thần bái phật, cầu nguyện còn tốt hơn!"
Một nhóm bác sĩ cũng cực kỳ tán đồng.
Bọn họ vốn làm Tây y, trước giờ không thích Đông y.
Huống chi châm pháp của Sở Phong nhìn hoa cả mắt, hoàn toàn là làm trò mèo.
Nhưng từ đầu đến cuối, Sở Phong chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, không hề bị ảnh hưởng.
Thoáng cái đã qua nửa tiếng.
Khi đồ trong nồi sôi, tỏa ra mùi hôi thối cực kỳ gay mũi, thì Sở Phong cũng sắp châm một kim cuối cùng.
Luc hắn thu nội lực, đầu đã đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển.
Châm pháp này tên là Cửu Chuyển Sinh Tử Châm, có từ thời Chiến quốc, thất truyền đến thời Minh.
Có tác dụng cải tử hoàn sinh, nhưng cần phải có nội lực cực cao.
Ngay cả Sở Phong cũng phải tiêu hao ít nhất 50% nội lực mới thành công hoàn thành châm pháp.
Sau khi châm cứu, muốn hồi phục thì phải tĩnh dưỡng dăm ba ngày mới được.
"Cô Vân, đút cho ông cụ Vân uống đi."
Sở Phong lên tiếng.
Vân Thủy Dao rót nước trong nồi vào bát. Khi cô bưng tới, mùi hôi nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Mọi người dè bỉu, rối rít lùi về sau, không ngừng châm chọc.
Ngay cả Vân Thủy Dao cũng hơi do dự. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của đối phương, cô không thể làm gì khác hơn là nghe theo!
Hiện tại đối phương là hi vọng duy nhất cứu sống ông nội, cô đành phải được ăn cả ngã về không!
"Ực ực!"
Ông cụ Vân đã uống hết cả nồi nước mà vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau khi ông ấy nằm lại trên giường, vẫn là dáng vẻ đã chết.
"Đây chẳng phải là không có tác dụng gì sao?"
Từ Hậu Đạt thở phào nhẹ nhão.
Vừa rồi nhìn một loạt động tác của Sở Phong, ông ta còn tưởng sẽ có hiệu quả.
Nhưng bây giờ xem ra đối phương chỉ làm màu thôi, hoàn toàn không có bản lĩnh gì. Ông ta lập tức mỉa mai: "Cậu tưởng chỉ cần châm bừa vài cái kim bạc là có thể cứu người hả?"
"Còn dùng mấy thứ hôi phát tởm này, rốt cuộc thằng nhãi cậu có ý đồ gì?"
Sở Phong chăm chú quan sát sự biến hóa sức khỏe của ông cụ Vân, hờ hững cất lời: "Nói ông là lang băm, ông chính là lang băm."
"Lúc trước ông không nhìn ra bệnh nhân sống chết thế nào, bây giờ ngay cả bệnh nhân có chuyển biến tốt thấy rõ mà ông cũng không nhìn ra."
"Tôi thấy nói ông là lang băm là nể mặt ông rồi đấy. Loại người như ông hoàn toàn không xứng làm bác sĩ, phải rút khỏi giới y học mới đúng!"
Nghe hắn nói vậy, Từ Hậu Đạt đỏ mặt tía tai, giận dữ nói: "Nhãi ranh, cậu đừng có được đà lấn tới!"
"Đừng tưởng cậu có Vân tổng chống lưng thì cậu có thể khoa tay múa chân với tôi!"
"Nếu cậu thật sự cứu được ông cụ Vân, tôi sẽ ăn hết những chai lọ này."
Vân Thủy Dao nghe vậy định quát mắng, nhưng đúng lúc này, ông cụ Vân vốn đã không còn sức sống, nhìn như đã chết đột nhiên phun ra một ngụm máu to!
Màu đen, sền sệt.
Sủi bọt.
Rơi xuống đất còn bốc khói trắng.
"Phun ra máu gì vậy?"
"Nhìn giống trúng độc á!"
Mọi người hoảng sợ, không kịp phản ứng. Ông cụ Vân vốn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, mấp máy môi nói: "Nước, tôi muốn uống nước..."
"Ông nội!"
Vân Thủy Dao kinh ngạc hô lên.
Lúc này cô kìm chế được, lập tức bật khóc!
Không ngờ ông nội thật sự được cứu sống!
Cô không nói gì, lập tức bưng cốc nước chạy tới, đỡ ông nội dây. Sau khi tu ừng ực uống hết nước, ông cụ Vân mới mỉm cười nói: "Thoải mái, rất thoải mái!"
"Ông Lễ, các chỉ tiêu sức khỏe của ông cụ không chỉ khôi phục bình thường, mà còn tăng lên không ít!"
"Cậu ta không chỉ cứu sống ông cụ, mà còn chữa trị cho ông cụ tốt lên phân nửa!"
Lúc này, một bác sĩ đi đến kiểm tra thiết bị. Khi nhìn thấy thông số kinh người này, anh ta không nhịn được hô to!
Những người khác cũng xúm đến, kiểm chứng thật giả nhiều lần. Sau khi xác định không có vấn đề gì, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng áp lực trong lòng cũng tan biến.
Lúc nhìn Sở Phong, sắc mặt cũng thay đổi.
Vẻ châm chọc khiêu khích lúc trước đã biến mất.
Thay vào đó là sự thán phục và sùng bái khó tả.
"Thằng nhóc này có bản lĩnh đấy."
"Rõ ràng là người đã chết, vậy mà cậu ta thật sự cứu sống được."
"Đâu chỉ sống, mà còn chữa khỏi bệnh nữa kìa. Đột nhiên tôi phát hiện ra mình học y mấy chục năm đều uổng phí."
"Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong!"
Mọi người cảm thán.
Nhưng cha con Vân Lễ Tiền lại lộ vẻ lo lắng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Bọn họ không ngờ thằng nhãi kia thật sự có thể cứu người sống lại!
Nhất là Từ Hậu Đạt, lúc này ông ta mặt nặng như chì, nhìn Sở Phong rạng rỡ vẻ vang mà chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn!
"Ông nội, bây giờ ông thấy thế nào?"
Vân Thủy Dao lo lắng hỏi han.
Ông cụ Vân đã cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, gật đầu lia lịa nói: "Tốt lắm, tốt chưa từng thấy!"
"Trước kia ông cảm thấy cả người khó chịu, nhưng bây giờ eo không mỏi, chân không đau nữa, toàn thân tràn đầy sức lực!"
"Ngay cả đầu óc mơ hồ cũng rất tỉnh táo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy cháu?"
"Là nhờ anh Sở cứu ông đấy ạ."
Vân Thủy Dao kích động nhìn Sở Phong, khom lưng thật sâu nói: "Anh Sở, tôi vô cùng cảm ơn anh."
"Anh đã cứu ông nội tôi, anh chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ vân chúng tôi. Từ nay về sau, anh là khách quý của nhà họ Vân chúng tôi."
"Sau này chuyện của anh chính là chuyện của tôi, chỉ cần anh nói một tiếng, nhà họ Vân chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực!"
Sở Phong vẫn bình tĩnh, bình thản nói: "Cô Vân nặng lời rồi, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể."
Hắn nói thật.
Nhưng lọt vào tai người khác lại cực kỳ chói tai.
Nhất là nhóm bác sĩ kia, bọn họ đã nghĩ nát óc mà không biết phải làm gì.
Vậy mà Sở Phong lại nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể?
Cách thức vả mặt ác nhất cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi!
"À đúng rồi thần y Sở, rốt cuộc bệnh của tôi là thế nào?"
"Ngụm máu tôi nhổ ra có màu hơi lạ!"
"Lại còn bốc khói nữa chứ. Tôi..."
Lúc này, Vân Chấn Thiên đã bình tĩnh lại, vẻ mặt ngơ ngác, tò mò nhìn Sở Phong.
Nhưng ông ấy còn chưa nói xong, Sở Phong đột nhiên xua tay, liếc nhìn Từ Hậu Đạt bên kia rồi thản nhiên nói: "Tôi nghĩ câu hỏi này để cho ông ta trả lời là thích hợp nhất."
“Đọc qua mấy quyển sách thuốc.”
Sở Phong thành thật trả lời.
Sở dĩ hắn tinh thông y thuật như vậy, hoàn toàn là nhờ vào tu vi.
Trên thực tế, đối với bệnh lý trong y dược, hắn gần như chỉ đọc qua từ mấy quyển sách thuốc mà thôi.
Chẳng qua với năng lực của hắn, chỉ cần có tri thức về lý thuyết thì sẽ có thể biến lý thuyết thành thực hành thực tế.
Nhưng Vân Hải Mị thì không chấp nhận: “Cái quái gì cơ?”
“Đọc mấy quyển sách thuốc thôi mà đã dám tự xưng thần y ư?”
“Tôi cũng đọc mấy quyển truyện tu tiên rồi, chẳng phải tôi cũng là thần tiên sao?”
“Lộn xộn gì thế…”
“Hải Mị!”
Còn chưa kịp chê bai xong đã bị Vân Thủy Dao cắt ngang: “Nếu như hội trưởng Ngô đã giới thiệu anh Sở tới đây thì tôi tin anh ta có thể chữa hết bệnh cho ông nội.”
“Hiện tại ở nhà họ Vân, tôi là chủ nhà, bệnh của ông nội cần người sắp xếp nên tôi là người ra quyết định!”
“Chị!”
Nhưng Vân Hải Mị lại không nghĩ như thế, cô ta bĩu môi nói: “Thứ này rõ ràng chỉ là một tên lừa đảo, phòng chừng cũng cùng một phe với lão khốn họ Ngô kia!”
“Năng lực kinh doanh của chị đúng là không tệ, nhưng việc nhìn người của chị vẫn còn non kém lắm, chị đừng để bị anh ta lừa!”
“Thực ra bị lừa tiền là chuyện nhỏ thôi, lỡ như anh ta làm hỏng việc trị liệu cho ông nội thì sao, trách nhiệm này chị có gánh nổi không?”
“Tôi…”
Vân Thủy Dao muốn nói lại thôi.
Nghe Sở Phong nói vậy trong lòng cô lại cảm thấy không chắc chắn.
Chỉ đọc qua mấy quyển sách về y học mà thôi, anh ta thật sự có thể làm được gì sao?
Nhưng…
Tên đã rời khỏi dây rồi không thể lấy lại được, việc đã tới nước này cô cũng chỉ có thể theo tới cùng thôi.
“Tôi tin tưởng hội trưởng Ngô, cũng càng tin vào anh Sở.”
“Có chuyện gì thì tôi chịu, không cần cô quan tâm…”
“Nhưng đó cũng là ông nội của tôi!”
Hải Vân Mị vẫn cố nói.
Mắt thấy đối phương vẫn khăng khăng không đổi, cô ta trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, nói: “Chị muốn cho anh ta vào cũng được.”
“Nhưng trước khi khám bệnh cho ông nội thì anh ta phải khám cho tôi trước xem tôi bị bệnh gì.”
“Nếu như có thể nói ra được đúng tên bệnh thì tôi sẽ không ngăn cản anh ta nữa, sao hả?”
Cô ta có bệnh.
Đã đi khám rất nhiều bác sĩ nhưng ai cũng nói khó mà trị được tận gốc, chỉ có thể tự điều trị lâu dài mà thôi.
Còn trẻ tuổi, bệnh này cũng là bệnh kín, cô ta chẳng bao giờ nói với người nào cả, bao gồm cả chị em tốt lẫn mẹ mình.
Hiện tại lại đưa ra yêu cầu này, rõ ràng là đang muốn gây khó dễ cho Sở Phong.
Dù sao bệnh này cũng khó mà tra ra được, ngay cả những bác sĩ kia đều phải dùng các thiết bị tinh vi nhất mới có thể chẩn đoán được.
Mà tên này rõ ràng chỉ là một kẻ lừa đảo, hắn không thể nào khám ra nổi.
Xử lý tên này chẳng có gì thú vị cả, nhưng có thể khiến Vân Thủy Dao kinh ngạc thì cô ta lại cảm thấy rất sảng khoái.
Thấy cô ta cố tình không chịu buông tha như thế, Vân Thủy Dao cũng kiên quyết phản đối!
“Vân Hải Mị, cô đừng quá đáng!”
Thấy đối phương đưa ra yêu cầu hà khắc như thế, Vân Thủy Dao tức giận không kiềm chế nổi.
Cái kiểu liếc mắt một cái là nhìn ra được bệnh này không có người bình thường nào làm nổi.
Bằng không thì còn cần những máy móc kia làm gì nữa?
Cô định nói lại thì bị Sở Phong ngăn cản: “Không sao đâu cô Vân, tôi nói một chút cũng không sao.”
“Dù sao tôi cũng đã đồng ý với cô rồi, hơn nữa cô cũng đã trả tiền khám bệnh.”
“Chỉ có điều…”
Giọng hắn thay đổi.
Hắn đột nhiên nhìn về phía Vân Hà Mị đang đắc ý, hỏi: “Cô nhất định muốn tôi phải nói ra sao?”
“Nói thừa!”
Vân Hà Mị ưỡn thẳng sống lưng, lồng ngực rung rung, ngạo nghễ nói: “Tôi không cho anh nói ra thì sao biết được anh thật sự có đồng ý hay không?”
“Hay phải nói là trong bụng anh chỉ toàn mực nước, hoàn toàn chỉ là một tên lừa gạt, bây giờ bị lộ ra rồi nên không nói được gì cả?”
“Vậy thì cút đi chứ đừng ở đây làm lãng phí thời gian!”
Cô ta chỉ một đám người mặt mày xám tro mặc áo blouse trắng: “Nhìn bọn họ đi.”
“Mặc dù đều là những kẻ vô tích sự nhưng trong giới y học cũng toàn nhân vật có máu mặt.”
“Bất kể là bên Trung y hay Tây y bọn họ đều có tiếng nói nhất định.”
“Đến cả bọn họ cũng bó tay chịu thua thì một thằng nhóc thối mới bước chân ra đời như anh, thật sự chẳng là cái thá gì!”
Cô ta rất tự tin thốt ra những lời này, nếu đối phương không bỏ chạy thì cũng phải nhượng bộ vói cô ta
Còn Vân Thủy Dao dẫn một tên lừa đảo tới như thế này, lát nữa sẽ làm tăng thêm giá trị cho thần y mà cô ta mời tới.
Vậy thì địa vị của cô ta ở nhà họ Vân đương nhiên cũng sẽ cao thêm.
Nhưng ai ngờ…
“Cô thật sự có bệnh, hơn nữa còn là bệnh lây qua đường sinh dục.”
Sở Phong mở miệng, đi vòng quanh cô ta nói: “Sắc mặt cô vàng như nến, hô hấp hỗn loạn, trên biểu bì da có những chấm li ti màu đỏ tươi.”
“Điều này thể hiện rằng căn bệnh lây qua đường sinh dục này đang xảy ra, nó cũng dẫn đến kết quả khiến cô buồn tiểu thường xuyên, tiểu gấp và không thể tiểu hết hoàn toàn trong một lần.”
“Nói chuyện phải thở dốc, ăn bị nghẹn cổ, uống nước cũng khó khăn, ngay cả đi ngủ cũng không ngủ được, lúc nào cũng mở mắt tới khi trời sáng cũng là chuyện bình thường.”
Dứt lời.
Hắn bỗng nhiên dừng bước lại, lắc đầu nói: “Đặc biệt là khi đi tiểu.”
“Đường ống tiểu bị sưng và tắc nghẽn, ba ngày có thể đi tiểu được một lần đã là may mắn lắm rồi.”
Hắn vừa dứt lời đã khiến người xung quanh khiếp sợ!
Người kin ngạc nhất chính là Vân Hà Mị, sợ hãi khủng khiếp, không thể tin nổi mà nhìn hắn!
“Anh, anh làm sao mà biết được?”
Vẻ mặt Vân Hà Mị ửng đỏ, xấu hổ không chịu được.
Thậm chí còn ôm bụng dưới thắt lưng theo bản năng.
Bệnh này cô ta chưa từng nhắc đến, kể cả bác sĩ chẩn đoán ra chính xác cũng bị cảnh cáo nhiều lần không được để lộ bí mật.
Với quyền thế của nhà họ Vân thì nhất định những người đó sẽ giữ kín miệng như bưng.
Nói cách khác, tuyệt đối không có khả năng lấy được thông tin này từ các bác sĩ.
Chỉ còn một cách giải thích là hắn thật sự nhìn ra được!
Thế này thì thần thánh quá?
“Đương nhiên là nhìn ra được.”
Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh, thản nhiên nói: “Trung y luôn chú trọng vọng, văn, vấn, thiết, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi tôi có thể thấy được đại khái về cơ thể cô rồi.”
“Nếu như để tôi bắt mạch nữa có thể sẽ hiểu được sâu hơn, cơ thể cô…”
“Anh, anh câm miệng!”
Vân Hà Mị hết hồn, không dám để hắn nói hết.
Lúc này, Vân Thủy Dao đang nhíu mày cũng vui vẻ ra mặt, hỏi: “Em họ, hiện tại để anh Sở vào khám bệnh cho ông nội, cô không còn ý kiến gì nữa chứ?”
Trong lòng thổn thức.
Đúng là trước đó cô còn thấy lo lắng thay cho người ta.
Dù sao yêu cầu của Vân Hà Mị cũng rất hà khắc.
Nhưng hắn chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nói ra được chứng bệnh một cách chính xác, còn khiến Vân Hà Mị không thể nào cãi lại được.
Như vậy có thể thấy, hắn thật sự hiểu về y thuật, thậm chí còn rất tinh thông!
Ông nội được cứu rồi!
“Thế này gì có gì hay ho hơn người chứ!”
Vân Hà Mị hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ổn định tinh thần lại, lạnh lùng nói: “Bệnh của tôi là bệnh vặt, bệnh của ông nội liên quan đến sống chết.”
“Việc nào ra việc đó, anh ta có thể chữa hết bệnh cho ông nội không có ai dám nói chắc được…”
“Vậy thì phải xem kết quả sau khi điều trị chứ không phải đứng đây phỏng đoán lung tung!”
Vân Thủy Dao lườm cô ta một cái, hơi khom lưng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi anh Sở, em họ tôi còn nhỏ xin ngài đừng để bụng.”
“Tôi không có hứng thú chấp nhặt với cô ta.”
Đi thôi, dẫn tôi đi gặp bệnh nhân.”
Sau đó, Vân Thủy Dao dẫn đường đẩy cửa đi vào phòng, hai người bước vào trong.
Còn đám người đứng hóng chuyện ở bên ngoài vẫn còn đang sợ hãi vì chuyện khi nãy.
Nhất là khi bọn họ biết Vân Hà Mị mắc bệnh lây qua đường sinh dục, ai nấy đều tặc lưỡi.
Cô chủ này bình thường nhìn có vẻ nghiêm túc, còn tưởng là người thanh cao tới mức nào chứ, hóa ra là làm loạn ở ngoài.
“Tất cả im miệng cho tôi!”
“Cút!”
“Tất cả cút hết đi!”
“Nếu ai dám lan truyền tin này ra ngoài, từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ cắt lưỡi người đó!”
Vân Hà Mị rít lên.
Dáng vẻ giận dữ như thế này chẳng khác nào con sư tử cái đang nổi điên.
Khiến mọi người sợ sệt câm như hến không dám nhiều lời, bỏ đi tán loạn như chim.
Đúng lúc này, Vân Lễ Tiền phụ trách liên hệ với Từ Hậu Đạt đi tới!
“Hải Mị, là ai chọc con tức giận như vậy, sao lại nổi giận tới mức này?”
Vân Lễ Tiền thể hiện dáng vẻ của con trai trưởng nhà họ Vân, là người tiếp quản nhà họ Vân trong thời gian tới.
Nhưng trên thực tế, quyền lực trong công ty đều do một mình Vân Thủy Dao nắm giữ, ông ta chỉ phụ trách quản lý các hoạt động bên trong gia tộc mà thôi.
Cho tới nay hai cha con đều muốn quản lý tập đoàn Vân Thị, nhưng hoàn toàn không có cơ hội nào.
Lần này ông nội mắc bệnh nguy kịch, là cơ hội cho bọn họ lợi dụng dễ dàng.
“Cũng do con khốn Vân Thủy Dao kia!”
Ánh mắt Vân Hà Mị đầy oán độc, nhớ tới vẻ mặt đắc ý ban nãy của đối phương, cô ta lại nổi giận!
Cô ta thuật lại một lượt chuyện vừa phát sinh, Vân Lễ Tiền lập tức phá lên cười: “Cha còn tưởng thế nào, hóa ra Dao Dao tìm một tên ẻo lả tới đây à.”
“Không sao đâu, để thằng đó trị đi, với bệnh tình hiện tại của ông nội con, cha đã nghe ngóng kĩ càng rồi, thần tiên cũng không cứu nổi!”
“Đừng nói là thằng nhãi kia, cho dù là các chuyên gia y tế cũng chẳng làm gì nổi đâu!”
“Cuối cùng không phải vẫn phải dựa vào Từ Hậu Đạt mà chúng ta mời tới sao?”
“Con bé đó càng không làm được gì thì càng chứng minh rằng chúng ta được việc, đến lúc đó khi ông nội con tỉnh lại chúng ta cũng nhân cơ hội đưa ra yêu cầu quản lý tập đoàn.”
“Cha tin rằng ông ấy chắc chắn sẽ không bào vệ nó như trước kia nữa, sẽ đồng ý với cha!”
Nói xong, hắn ôm lấy vòng eo con kiến của con gái, trấn an cô ta: “Đến lúc đó cha làm tổng giám đốc của tập đoàn, con chính là quản lý của tập đoàn.”
“Toàn bộ nhà họ Vân này là thiên hạ của cha con chúng ta!”
Nghe thấy thế, cơn giận của Vân Hà Mị cũng giảm dần, cô ta gật đầu: “Ừm, cha nói rất đúng, chỉ có Từ Hậu Đạt mới chữa hết bệnh được cho ông nội.”
“Rốt cuộc là khi nào ông ta mới tới, ông nội sắp không ổn rồi…”
“Cha gọi điện thoại rồi, nửa tiếng nữa là tới nơi.”
“Đi thôi, chúng ta đi vào xem, đừng để thằng nhãi ẻo lả kia làm chuyện xằng bậy, khiến thần y Từ khó khăn trong việc điều trị.”
Nói xong, hai cha con nhà họ đẩy cửa phòng đi vào!
Chương 7: Kịch độc quấn thân, nhà họ Vân có nội gián
Bên trong phòng bệnh
Chỉ còn lại hai bác sĩ ở lại nơi này để luôn theo dõi bệnh tình của ông cụ nhà họ Vân, đảm bảo không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng muốn bọn họ chữa cho khỏi thì lại bó tay chịu thua.
Khi Sở Phong đi xem bệnh tình thì Vân Lễ Tiền và con gái cũng tới.
Nhìn thấy hai người, Vân Thủy Dao chỉ liếc nhìn một cái chứ không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt mong ngóng nhìn Sở Phong.
Xét theo biểu hiện ban nãy của anh ở ngoài cửa, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Nhưng kết quả cuối cùng là như thế nào còn phải xem hiệu quả trị liệu nữa.
Xem mạch xong, hắn kiểm tra lại nhãn cầu và phần dưới lưỡi của ông cụ, chẩn đoán một lượt, trong lòng Sở Phong đã nắm bắt được tình trạng.
Căn cứ theo quan sát của hắn, ông cụ Vân không bị phát bệnh mà là trúng độc.
Bản thân ông cụ đã có kịch độc trong người, hơn nữa còn tích tụ kịch độc trong người trong thời gian dài, dẫn đến việc độc càng thêm độc, chúng đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng khiến bệnh tình nguy kịch.
Nếu để người ngoài chữa trị thì chắc chắn là không có biện pháp.
Nhưng đã có Sở Phong ở đây, cùng lắm cũng chỉ là trình tự trị liệu phức tạp hơn một chút chứ không có vấn đề gì lớn.
“Anh Sở, thế nào, ông nội của tôi còn trị hết được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Sở Phong, Vân Thủy Dao thấp thỏm hỏi.
Sở dĩ nghiêm trọng là vì hắn đang phỏng đoán vì sao ông cụ nhà họ Vân luôn được điều trị nhưng vẫn có thể bị trúng độc thêm khi chưa dừng lại.
Giải thích duy nhất là trong nhà họ Vân có nội gián, muốn âm thầm giết ông ấy bằng thuốc độc!
“Vấn đề không lớn.”
“Chỉ là tình trạng bệnh nghiêm trọng, quá trình trị liệu sẽ phức tạp hơn một chút.
“Trước tiên cần xoa bóp, châm cứu, cuối cùng là uống thuốc.”
“Như thế có thể trị khỏi bệnh.”
Nghe thấy thế hai cha con nhà kia phì cười!
“Ông nội tôi đã ghé quỷ môn quan nhiều lần rồi, có ai không biết bệnh tình của ông nghiêm trọng tới mức nào.”
“Nói như không nói, rốt cuộc anh có thể làm gì được không hả?”
Vân Hải Mị hừ lạnh nói.
Vân Lễ Tiền cười giễu cợt: “Hay, nói mấy lời thừa thãi, Dao Dao thì dễ lừa nhưng chúng tôi không dễ như vậy!”
“Nhãi ranh, tốt nhất là cậu vừa phải thôi, nếu như có chuyện gì xảy ra với bố tôi…”
“Bác cả!”
Còn chưa nói xong, Vân Thủy Dao đã lạnh lùng cắt ngang: “Người này là do tôi dẫn tới, nếu như có chuyện gì xảy ra thì để tôi phụ trách.”
“Nhưng bây giờ, làm phiền các người câm mồm lại, để anh Sở có thể yên tâm chữa bệnh.”
“Tuy rằng bác là bề trên nhưng tập đoàn Vân Thị vẫn còn do tôi quyết định.”
“Những lời như thế này, tôi không muốn nặng lời lần thứ hai!”
Khi Vân Hải Mị định đáp trả thì bị Vân Lễ Tiền ngăn cản, hơi lắc đầu ý bảo đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Chính xác.
Tuy rằng bối phận của cô thấp nhưng lại nắm thực quyền trong gia tộc.
Dù sao thì ông ta cũng thấy cái tên Sở Phong này chỉ là một thằng ranh giả vờ giả vịt mà thôi.
Còn Từ Hậu Đạt mà ông ta mời đang tới rồi, trước tiên cứ để thằng nhãi kia lộng hành trước đi, sau đó lại dạy cho bọn chúng một bài học chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
“Anh Sở, anh bắt đầu đi.”
Thấy hai người đã ngậm miệng, Vân Thủy Dao trịnh trọng nói với Sở Phong.
Sở Phong không nói hai lời tiến lên phía trước, đỡ ông cụ Vân lên.
Đầu tiên là hắn ôm lấy đối phương, sau đó ấn đầu gối vào phần dưới lưng của ông ấy, xương cốt vang lên tiếng rắc rắc giòn tan.
Sau đó hắn lại nắm lấy hai chân người ta, đảo ngược xuống, giống như đang dốc thứ gì đó ra vậy.
Nhìn có vẻ đơn giản thô bạo nhưng lại rất cần kĩ xảo trong việc sử dụng lực tay, hơn nữa cần phải phù hợp tới mức hoàn hảo, không được có bất cứ sai lệch nào.
Làm tất cả cũng chỉ vì để xua đuổi độc tố, sau đó dùng châm cứu để ép ra.
“Đây là phương pháp chữa bệnh kiểu gì vậy?”
“Xoa bóp thực sự là như thế này sao, có thể trị hết cho ông nội ư?”
Thấy thế, trong lòng Vân Thủy Dao thấy kinh ngạc khó hiểu.
Cô dốt đặc cán mai không biết gì về y thuật.
Nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy rồi.
Từ sau khi ông nội sinh bệnh, cô đã mời rất nhiều bác sĩ giỏi tới đây khám bệnh.
Bất kể là Trung y hay Tây y đều chưa thấy ai dùng cách chữa bệnh kì lạ tới nhường này, mà nhìn vẻ mặt chắc chắn của Sở Phong, cô mấy lần định hỏi nhưng lại thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng cô rất phức tạp, không biết có nên tin tưởng hắn hay không.
“Bộp!”
Hắn vỗ một cái, cả người ông cụ Vân rung lên, sau đó ông được Sở Phong đặt lại lên giường.
Đồng thời còn đắp lên người ông ấy mấy lớp chăn, bao kín mít không một kẽ hở.
“Này là xong rồi sao?”
Nhìn thấy như vậy, Vân Hải Mị lập tức nhíu chặt mày, mắng: “Thế này có giống chữa bệnh không chứ, rõ ràng là anh đang trêu đùa ông nội tôi.”
Vẫn Lễ Tiền tiến lên phía trước, nhìn máy đo nhịp tim, giận tím mặt nói: “Máy đo nhịp tim không có thay đổi gì cả, còn hạ thêm một chút.”
“Đồ khốn nạn, rốt cuộc cậu đã làm gì với cha tôi…”
“Xua đuổi độc tố, chuẩn bị để sau đó thanh trừ độc tố.”
“Tôi nói rồi, xét thấy bệnh tình nghiêm trọng nên cần làm nhiều bước hơn một chút.”
Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh, quay đầu nhìn Vân Thủy Dao dặn dò: “Cô Vân, hiện tại độc tố trong người ông cụ Vân đang lắc đọng lại, theo phỏng đoán của tôi thì phải nửa tiếng đồng hồ nữa mới có thể lắng hết xuống sát biểu bì. Sau đó tôi sẽ dùng phương pháp châm cứu để ép độc tố ra ngoài.”
“Hiện tại tôi phải đi mua một bộ kim châm bạc, trong khoảng thời gian tôi rời đi, không được phép xốc chăn lên, đây là cách dùng nhiệt để tán độc, một phương pháp trong ngành y. Mong rằng cô có thể ổn định cục diện, dù thế nào cũng không được để người khác làm xằng làm bậy, không có vấn đề gì chứ?”
Vẻ mặt Vân Thủy Dao phức tạp, khó hiểu hỏi: “Không có vấn đề gì, nhưng nếu như cần kim châm thì sao lại không lấy từ bệnh viện?”
“Trong bệnh viện cũng có khu khám bệnh Trung y, nếu như thật sự cần thì tôi đi mua thanh anh cũng được…”
“Tôi phải tự mình chọn.”
Sở Phong giải thích: “Kim châm phổ thông khác với kim châm bạc để giải độc.”
“Tương đối phức tạp, nói thôi sẽ không rõ ràng lắm.”
“Cô cứ trông chừng ở đây thôi, tôi đi một lúc là về.”
Nói xong hắn quay người rời khỏi phòng bệnh.
“Mọe, nói cũng ra hình ra dạng đấy, suýt nữa thì tôi đã tin luôn rồi!”
Vân Hải Mị bĩu môi, nhìn ông nội vẫn đang bất tỉnh, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Làm một hồi lâu mà ông nội chẳng có chút phản ứng nào.”
“Chẳng lẽ y thuật không tinh nên hắn cảm thấy không giả vờ được nữa, chọn chạy trốn rồi sao?”
“Không thể nào!”
Vân Thủy Dao cắt lời cô ta, tự tin nói: “Anh Sở là do hội trưởng Ngô giới thiệu tới, tôi tin rằng anh ấy nhất định có thể trị khỏi bệnh cho ông nội.”
“Anh ấy chỉ ra ngoài mua kim châm bạc thôi, lát nữa anh ấy quay về…”
“Dao Dao à.”
Còn chưa dứt lời, Vân Lễ Tiền đã thở dài nói: “Chuyện đã tới nước này rồi mà cô còn chưa hiểu ư?”
“Thằng nhóc kia là một tên lừa đảo, không hề biết chút y thuật nào!”
“Nhìn phương pháp hồi nãy của nó, cô đã gặp bác sĩ nào chữa bệnh kiểu thế chưa?”
“Đừng ôm hi vọng với cậu ta nữa, tôi dám khẳng định, đừng nói là nửa tiếng, một tiếng hay mười tiếng gì đi nữa cậu ta cũng không quay lại đâu!”
“Nếu thật sự muốn tốt cho ông nội cô thì để thần y Từ làm việc đi.”
“Rầm!”
Nói tới đây, một âm thanh rất lớn đột ngột vang lên, cửa phòng đang đóng chặt bị người khác đẩy ra, vài người mặc áo blouse trắng vọt vào!
“Ông chủ Lễ, thần y Từ tới rồi!”
Một người đàn ông hưng phấn hô lên!
Vân Lễ Tiền quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới thì vô cùng vui vẻ, bước nhanh về phía trước cung kính nói: “Thần y Từ, ngài tới rồi.”
“Ngài mau vào xem cho cha tôi một chút xem, đã hôn mê lâu ngày rồi, thế nào cũng không tỉnh lại được.”
“Yên tâm đi ông Lễ, có tôi ở đây, ông cụ Vân sẽ không sao đâu.” Từ Hậu Đạt vỗ ngực đảm bảo.
“Không hổ danh là thần y, oai phong lẫm liệt, khí thế bất phàm, hơn hẳn thằng nhãi ranh không biết gì ban nãy gấp bao nhiêu lần.”
“Có thần y ở đây, bệnh của ông nội tôi nhất định sẽ ổn!”
Vân Hải Mị cố ý nịnh nọt.
Vân Thủy Dao lại có vẻ lo lắng, không biết nên nói thế nào mới phải.
Dù sao Sở Phong cũng đã ra tay rồi, nhưng bây giờ thực tế là ông nội cũng chưa tỉnh.
“Thần y Từ, đừng lãng phí thời gian nữa, ngài mau tới xem thử đi!”
Vân Lễ Tiền kéo Từ Hậu Đạt tới cạnh giường.
Thấy ông cụ Vân được đắp rất nhiều chăn lên người, Từ Hậu Đạt giận tím mặt hỏi: “Ai làm như thế?”
“Bệnh tình của ông cụ Vân đang nguy kịch, cần phải được giải nhiệt nhanh chóng, sao lại đắp nhiều chăn lên người ông ấy như vậy chứ, không phải đang làm loạn sao?”
Vừa nói ông ta vừa định vén chăn lên.
“Dừng tay!”
Thấy thế, Vân Thủy Dao quát to một tiếng ngăn cản: “Anh Sở nói đắp chăn lên cho ông nội tôi là để áp nhiệt tán độc.”
“Trước khi anh ấy quay trở lại, bất kể là ai cũng không được vén chăn lên, bằng không ông nội tôi sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng!”
Chương 8: Ông cụ Vân không trụ được nữa rồi, chuẩn bị hậu sự thôi
"Anh Sở?"
Từ Hậu Đạt nhíu mày.
Vân Lễ Tiền lập tức giải thích: "Là một tên lừa gạt mà Dao Dao mời đến chữa bệnh cho cha tôi."
"Cậu ta vừa đến liền nắn bóp toàn thân cha tôi, xương khớp cả người kêu răng rắc. Kết quả là nắn bóp hồi lâu mà cha tôi chẳng có tí phản ứng nào."
"Còn nói là ra ngoài mua kim bạc, lát nữa phải châm cứu cho cha tôi..."
"Vớ vẩn!"
Vân Lễ Tiền còn chưa nói xong, Từ Hậu Đạt đã giận dữ quát: "Bệnh tình của ông cụ Vân đang nguy kịch, Đông y trị ngọn không trị gốc, dược hiệu cực kỳ chậm."
"Chữa trị cho ông ấy bằng phương pháp Đông y chẳng phải là giỡn chơi sao?"
"Còn nữa, mặc dù tôi nghiên cứu sâu về Tây y, nhưng cũng biết sơ sơ về Đông y."
"Tôi chưa từng nghe thấy cách nói áp nhiệt giải độc. Đây đâu phải cứu người, rõ ràng là đang hại người!"
"Đúng vậy!"
Vân Hải Mị tiếp lời, buông lời châm chọc: "Một số người bí quá hóa liều, tùy tiện kéo một tên lừa đảo trên đường coi là thần y!"
"Chị ta ngu ngốc, lẽ nào chúng ta cũng phải ngu ngốc theo?"
"Hiện giờ ông nội đang trong cơn nguy kịch, chỉ có thần y Từ mới có thể chữa khỏi cho ông."
"Trừ khi ai đó không muốn ông nội khỏe lại, mà muốn hại chết ông, như vậy bản thân mới có thể nắm giữ quyền lực gia tộc..."
"Câm miệng!"
Vân Thủy Dao giận dữ nhìn cô ta: "Vân Hải Mị, cô bớt cà khịa đi!"
"Trong cả nhà họ Vân, không có ai mong ông nội khỏe lên hơn tôi đâu!"
"Anh Sở là người do chủ tịch Ngô giới thiệu, tôi tin tưởng anh Sở có năng lực chữa khỏi cho ông nội."
"Anh ấy vẫn chưa chữa xong mà. Trước khi đi, anh ấy đã dặn không cho bất cứ ai nhúng tay..."
Nói xong cô bước nhanh đến trước giường bệnh, cản mọi người vén chăn ra.
Vân Lễ Tiền lạnh lùng hừ mũi, quát to: "Vân Thủy Dao, cô đừng có khoa tay múa chân trước mặt tôi!"
"Ở công ty cô là chủ tịch, tôi không chấp nhặt với cô."
"Nhưng giờ đang ở nhà, chuyện liên quan đến sự an nguy của ông cụ, nơi này không đến lượt cô quyết định!"
"Cô mau tránh ra cho tôi, đừng làm chậm trễ thần y Từ chữa bệnh!"
"Tôi không tránh! Trước khi anh Sở về, không ai được động vào ông nội..."
"Người đâu!"
Thấy Vân Thủy Dao vẫn muốn ngăn cản, Vân Lễ Tiền quát to, tức thì mấy vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào!"
"Cô chủ bị tên mặt trắng kia lừa, kiên quyết ngăn cản thần y cứu ông cụ."
"Các người mau kéo nó ra, đừng để nó gây rối ở đây."
"Vâng, thưa ông Lễ!"
Bọn họ đều là tay chân mà Vân Lễ Tiền nuôi.
Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ.
Bọn họ không quan tâm Vân Thủy Dao có phải là chủ tịch tập đoàn hay không, hiện giờ không phải ở công ty mà đang ở nhà.
Đối với bọn họ mà nói, lời của Vân Lễ Tiền chính là thánh chỉ.
Cả đám lập tức xông tới kéo Vân Thủy Dao ra. Cô ra sức vùng vẫy, hét thất thanh: "Các người thả tôi ra!"
"Anh Sở đã dặn không được vén chăn ra, nếu không ông nội sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Đến lúc đó, nếu xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm..."
"Tôi chịu trách nhiệm."
Cô còn chưa nói xong, Từ Hậu Đạt đã ngắt lời, nói thật to: "Nếu ông cụ Vân thật sự xảy ra vấn đề, Từ Hậu Đạt tôi sẽ gánh chịu một mình!"
"Tôi không tin mình làm nghề y mấy chục năm, có bệnh nan y khó chữa nào chưa từng thấy, có phương pháp chữa trị nào chưa từng gặp."
"Phương pháp chữa trị hoang đường như vậy có khác gì phong kiến mê tín đâu?"
"Còn là chủ tịch tập đoàn nữa chứ, khả năng quan sát thật sự khiến người ta tặc lưỡi!"
Sau đó, Vân Thủy Dao bị lôi ra ngoài.
Cô chỉ là phụ nữ yếu ớt, không có chút xíu năng lực phản kháng nào, trong khi đối phương là mấy người đàn ông đô con.
Cô giãy giụa mấy lần cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Hậu Đạt vén chăn ra, đồng thời dùng thiết bị y tế cao cấp, bắt đầu khám chữa bệnh.
"Hừ, đúng là làm kinh doanh đến ngu luôn rồi, lại đi tin lời một tên mặt trắng, thật nực cười!"
Thấy Vân Thủy Dao lộ vẻ bi phẫn, thậm chí bật khóc, Vân Hải Mị thầm vui trong lòng, không nhịn được mỉa mai.
Vân Lễ Tiền vỗ vai cô ta, mỉm cười nói: "Cha thích nghe câu này, làm buôn bán mà đầu óc ngu ngốc thì cũng đến lúc từ chức rồi."
"Chờ thần y từ chữa khỏi cho ông cụ, cha sẽ báo lại tường tận tình huống vừa rồi."
"Đến lúc đó, ông cụ sẽ biết rốt cuộc ai mới thật lòng quan tâm mình, giao nghiệp vụ của tập đoàn cho ai mới là thích hợp nhất."
Nghe vậy, Vân Thủy Dao vô cùng tức giận.
Trước giờ cô vẫn biết hai cha con nhà này ngấp nghé quyền lực trong tập đoàn, chưa bao giờ từ bỏ ý đồ.
Nhưng nể tình quan hệ cùng tộc nên cô chưa từng so đo với bọn họ. Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến sự sống chết của ông nội, vậy mà bọn họ lại làm trái ý Sở Phong!
Mặc dù chính bản thân cô cũng không có lòng tin, không biết cuối cùng hiệu quả trị liệu sẽ ra sao.
Nhưng vẫn là câu nói kia, đối phương do Ngô Khải Hoa giới thiệu, ông nội có ơn cứu mạng với Ngô Khải Hoa.
Người ông ta giới thiệu chắc chắn không có vấn đề!
Vậy mà bây giờ hai cha con kia lại phớt lờ lời dặn dò của Sở Phong. Vân Thủy Dao vô cùng lo lắng bồn chồn, rất sợ ông nội sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Cô không quan tâm tới chuyện mình có mất quyền lực hay không, cô chỉ quan tâm tới sự an nguy của ông nội.
Sau khi chăn bị vén ra, Từ Hậu Đạt bắt đầu khám chữa trị.
Chẩn bệnh bằng máy móc.
Kiểm tra các chỉ số.
Từ kiểm tra đến chẩn đoán đều lưu loát, liền mạch.
Trong cả quá trình không hề ngưng nghỉ, thể hiện rõ nét thế nào là phong thái bậc thầy.
Mười phút sau, chỉ số vốn không có gì thay đổi bắt đầu nhích từ thấp lên cao, một đường tăng lên!
10% lúc trước bắt đầu tăng cao, cuối cùng lên đến gần 30%.
Ông nội vốn hôn mê bất tỉnh bỗng rên một tiếng.
"Tỉnh rồi?"
Vân Hải Mị mừng rỡ.
Vân Lễ Tiền vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra. Sau khi đánh giá sự thay đổi của bệnh trạng, bác sĩ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Thưa ông Lễ, bệnh tình của ông cụ Vân đã chuyển biến tốt."
"Chẳng những trị số tăng lên mà sắc mặt còn hồng hào, các chỉ tiêu sức khỏe đang dần dần tăng trở lại."
"Tốt quá rồi!"
Vân Lễ Tiền reo lên đầy hưng phấn, chạy đến lay ông cụ Vân: "Cha ơi, cha mở mắt ra nhìn con đi, con là Chấn Thiên đây..."
Từ Hậu Đạt cười khẽ, hờ hững cất lời: "Ông Lễ đừng vội, bệnh tình của ông cụ Vân tuy đã ổn định, song vẫn cần thời gian quá độ."
"Mặc dù tình trạng của ông ấy nghiêm trọng, nhưng bệnh tình không phức tạp, thiết bị đá phát huy tác dụng. Lát nữa tôi sẽ kê ít thuốc, sau khi uống chẳng những ông ấy có thể tỉnh lại mà còn khỏi bệnh rất nhanh."
Bốp bốp bốp!
Ông ta vừa nói xong, mọi người lập tức vỗ tay như sấm.
"Không hổ là thần y Từ, vừa ra tay đã cứu được ông cụ Vân từ Quỷ Môn quan trở về!"
"Chả thế à, thần y Từ được gọi là Hoa Đà tái thế, không biết đã cứu được bao nhiêu bệnh nhân, từng được mệnh danh là người chết cũng có thể cứu sống!
"Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt!"
"Khâm phục, khâm phục."
Mọi người mồm năm miệng mười, khen ngợi không dứt.
Vân Hải Mị càng thêm đắc ý, đi tới gần Vân Thủy Dao, khoanh hai tay trước ngực, vênh váo nói: "Nhìn thấy chưa, chị họ?"
"Lúc này kẻ lừa đảo mà chị tìm đến đã chạy mất rồi."
"Mà thần y Từ do tôi mời tới thì thuốc đến bệnh đi, sắp chữa khỏi cho ông nội rồi!"
"Ai đúng ai sai, còn cần tôi nhiều lời sao?"
Vân Thủy Dao không nói gì, chỉ có điều cô nhìn ông nội với ánh mắt phức tạp.
Có vẻ như ông nội đã ổn hơn nhiều, Từ Hậu Đạt thật sự có bản lĩnh.
Lẽ nào mình thật sự đã nhìn lầm Sở Phong, anh ta chạy thật rồi?
Nhưng anh ta là người mà Ngô Khải Hoa giới thiệu, theo lý thì không nên như thế mới đúng...
"Chờ ông nội tỉnh lại rồi nói sau."
Vân Thủy Dao hít sâu một hơi, trợn mắt trừng hai vệ sĩ: "Các anh còn túm tôi làm gì, thả ra!"
"Chúng tôi chỉ nghe lời ông Lễ."
Hai vệ sĩ bất động.
Vân Thủy Dao đang định quát lên thì Vân Hải Mị bỗng cười cợt nói: "Muốn bọn họ thả chị ra?"
"Được thôi, không thành vấn đề."
"Chị ký vào tài liệu này đi, họ sẽ lập tức thả chị."
Sau đó, cô ta lấy một tập tài liệu từ trong túi xách ra, quơ quơ trước mặt.
Nhìn kỹ thì thấy đó là một bản hợp đồng chuyển nhượng.
"Vân Hải Mị, cô có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Vân Hải Mị thản nhiên nói: "Sự thật đã rõ ràng, tên mặt trắng mà chị tìm đến không giỏi y thuật, thậm chí có ý đồ hại chết ông nội."
"Mà thần y Từ do tôi mời tới thì lại cứu sống ông nội, hơn nữa ông nội sẽ nhanh chóng khỏi bệnh."
"Về tình về lý, chị nên từ chức, giao lại chức vị chủ tịch tập đoàn, chuyển nhượng cổ phần cho tôi!"
"Nằm mơ!"
Vân Thủy Dao tức giận quát: "Cổ phần là ông nội cho tôi, bổ nhiệm chủ tịch cũng là ông nội quyết định."
"Cô muốn lấy thì chờ ông nội tỉnh lại rồi định đoạt..."
"Chị không nghe thấy thần y Từ nói sao, rất nhanh thôi ông nội sẽ tỉnh lại."
"Mà sau khi ông biết đầu đuôi mọi chuyện, ông sẽ ủng hộ cách làm của tôi cho mà coi."
"Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi, chị mau..."
Tít!
Vân Hải Mị còn chưa nói xong, thiết bị cạnh giường bệnh thình lình phát ra tiếng báo động chói tai!
Nhìn sang mới thấy ông cụ Vân vốn đang nằm im lại đột nhiên co giật dữ dội!
Hơn nữa, da mặt bầm tím, gân xanh nổi chằng chịt, mũi và miệng chảy máu, giống như lên cơn động kinh!
"Tình huống gì thế này thần y Từ? Sao đột nhiên cha tôi lại bị như vậy?" Vân Lễ Tiền hoảng sợ nói.
Từ Hậu Đạt lộ vẻ lo lắng, lên tiếng trấn an: "Không sao đâu, chắc là có một số tác dụng phụ..."
Trong khi ông ta đang lẩm bẩm, Vân Hải Mị gào to: "Thần y Từ mau nghĩ cách đi!"
"Ờm..."
"Không ổn rồi thần y Từ ơi, các chỉ tiêu sức khỏe của ông cụ Vân tiếp tục suy giảm, đã tới điểm giới hạn 10%."
Đúng lúc này, một bác sĩ kiểm tra tình hình xong liền sốt ruột hô lên.
"Mau tiến hành cấp cứu!"
"Hồi sức tim phổi!"
"Máy khử rung tim ngoài tự động!"
"Dùng tất cả đi!"
Từ Hậu Đạt ra lệnh, mọi người nhanh chóng hành động.
Nhưng bọn họ đã thử mọi biện pháp có thể sử dụng, vậy mà ông cụ Vân chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại còn càng lúc càng yếu.
Nhất là sóng nhịp tim đã từ đường cong sắp biến thành đường thẳng!
"Ông Lễ, Vân lão gia không trụ được nữa rồi, chuẩn bị hậu sự thôi."
Chương 9: Cắn ngược, điên cuồng đổ lỗi
Từ Hậu Đạt thở dài.
Giọng điệu bình tĩnh, không có chút xíu áy náy nào, tựa như kẻ vừa mới chữa chết người không phải ông ta.
"Gì cơ?"
Vân Lễ Tiền giật mình, hoảng sợ hỏi: "Thần y Từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi cha tôi vẫn còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại không trụ nổi nữa chứ..."
"Thần y Từ, ông mau nghĩ cách đi!"
Vân Hải Mị cũng hoảng sợ, lên tiếng thúc giục.
Lúc này cô ta không còn tâm trạng đâu mà đòi cổ phần nữa, chỉ muốn nhanh chóng thu dọn tàn cục.
Dù sao người cũng do cô ta mời tới, nếu ông nội thật sự xảy ra bất trắc thì mình khó mà chối tội!
E là không thể sống ở nhà họ Vân nữa chứ đừng nói chi đến chuyện lấy được quyền lực trong tập đoàn.
"Tôi thật sự bó tay hết cách!"
Từ Hậu Đạt lắc đầu, vẻ mặt khổ sở: "Các chỉ số đã về 0, ông cụ Vân cũng tắt thở rồi. Đừng nói tôi, ngay cả thần tiên đến cũng vô dụng."
"Khốn nạn!"
Vân Thủy Dao mắng.
Cô giẫm mạnh đôi giày cao gót làm vệ sĩ đau đến nhe răng trợn mắt, vô thức thả lỏng tay.
Vân Thủy Dao rảo bước chạy tới túm cổ áo Từ Hậu Đạt, lạnh lùng nói.
"Tôi không quan tâm, người là do ông chữa trị, bây giờ ông phải phụ trách nhiệm!"
"Một là ông cứu sống ông nội tôi, hai là ông chôn cùng ông ấy!"
"Vân Thủy Dao này nói được làm được!
Tuy cô chỉ là phụ nữ, nhưng quanh năm suốt tháng lăn lộn trên thương trường, hơn nữa còn là nữ chủ tịch bá đạo cao quý.
Khí thế mạnh mẽ khiến mọi người im thin thít, ngay cả Từ Hậu Đạt cũng hoảng hốt.
"Chủ tịch Vân đừng đổ lỗi cho tôi!"
"Đúng là tôi chữa trị, nhưng chẳng phải vì tên Sở Phong mà cô tìm tới đã làm bừa khiến bệnh tình nặng thêm sao?"
"Nói ai hại chết người thì phải là thằng nhãi kia, không liên quan gì đến tôi."
"Ông!"
Vân Thủy Dao muốn quát mắng, nhưng Vân Lễ Tiền nghe Từ Hậu Đạt nói vậy thì hai mắt sáng ngời, gật đầu hùa theo: "Thần y Từ nói đúng!"
"Y thuật của ông ấy rất tốt, chỉ cần ông ấy ra tay thì chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông cụ."
"Bây giờ người chết rồi, nhất định là bị ảnh hưởng bởi tên lừa gạt kia, làm tăng độ khó cho việc chữa trị của thần y Từ..."
"Nói cách khác, cô và tên lừa đảo kia đã hại chết ông nội!"
Vân Hải Mị thuận nước đẩy thuyền, cắn ngược một phát: "Vân Thủy Dao, chị ác thật đấy!"
"Đã làm chủ tịch mà vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn làm chủ gia tộc!"
"Chị nói xem có phải chị đã sai thằng kia lén giở trò, sau đó nội ứng ngoại hợp hại chết ông nội không?"
"Như vậy thì chị có thể quét sạch rào cản, thuận nước đẩy thuyền kế nhiệm thân phận chủ gia tộc, nhân tiện tống cổ chúng tôi ra ngoài?"
"Chỉ vì giữa chúng ta có ân oán mà chị nhắm vào ông nội, muốn dùng cách này chèn ép cha con tôi?"
"Chị... chị ác lắm!"
Nói xong cô ta còn đấm ngực giậm chân, tỏ ra buồn bã!
Hai cha con diễn sinh động như thật, thoáng cái đã giành được sự đồng cảm của mọi người.
Bọn họ cũng cho là như thế, càng nghĩ càng thấy chuyện là vậy, vẻ mặt khi nhìn Vân Thủy Dao cũng thay đổi.
"Haiz, đúng là biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ cô ta còn có dã tâm này."
"Có dã tâm là tốt, nhưng lại dùng sai đối tượng, leo lên bằng cách hại chết ông cụ Vân. Không sợ bị người đời đâm cột sống à?"
"Bây giờ tên lừa đảo kia chuồn rồi, cô ta cũng có thể thuận nước đẩy thuyền đổ lỗi cho thần y Từ và cha con ông Lễ. Phải nói là chiêu này quá ác!"
"Sao trước đây tôi không phát hiện ra cô ta ác như vậy nhỉ?"
Thoắt cái tình thế đã thay đổi.
Tất cả mọi người đều nhắm vào Vân Thủy Dao, biến cô thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Im đi!"
Vân Thủy Dao siết chặt nắm đấm, quát to: "Tôi không hề!"
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý nghĩ hại chết ông nội, các người đừng có vu oan cho tôi."
"Hơn nữa, anh Sở chỉ đi mua kim bạc thôi, không phải chạy trốn. Tôi tin..."
"Ha ha."
Vân Hải Mị cười khẽ ngắt lời cô, buông lời châm chọc: "Vân Thủy Dao, cô coi chúng tôi là kẻ ngu mà đùa giỡn đấy à?"
"Còn mong tên lừa đảo kia quay lại á? Sao có thể chứ!"
"Hôm nay tôi tuyên bố, nếu anh ta thật sự quay lại thì Vân Hải Mị này sẽ chặt đầu cho anh ta làm đệm ngồi."
Nghe vậy, Vân Thủy Dao giận điên người, đang định phản bác thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tôi sợ cấn đau mông mình."
Vân Thủy Dao kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn thì thấy Sở Phong đang đứng ở cửa.
Trên tay anh còn xách một túi kim bạc.
"Anh Sở!"
Cô không nhịn được hô lên, rảo bước đi đến, kích động nói: "Anh, anh về rồi!"
"Lúc nãy tôi còn tưởng..."
"Tôi sẽ chạy trốn?"
Sở Phong thản nhiên nói: "Cô Vân nghĩ nhiều rồi."
"Kim bạc mà tôi cần khá đặc biệt, phải chạy tới nhiều cửa hàng mới mua được."
"Đi thôi, chữa bệnh cho ông cụ Vân nào!"
Sau đó, anh cất bước bước đi tới trước giường bệnh. Khi nhìn thấy chiếc chăn trên mặt đất, anh bất giác nhíu mày: "Sao lại vén chăn ra?"
"Chẳng phải tôi đã nói là cần áp nhiệt giải độc cho ông cụ Vân sao?"
"Trước khi tôi về tuyệt đối không được vén chăn ra. Có phải các người nghe không hiểu lời tôi nói không?"
"Hừ."
Từ Hậu Đạt lạnh lùng hừ mũi, khinh bỉ nói: "Cậu là cái thá gì, cậu nói thì chúng tôi phải nghe chắc?"
"Cậu là ai hả?"
Sở Phong lạnh lùng nhìn đối phương.
Vân Thủy Dao lúng túng, đi tới gần quát to: "Ông ta là Từ Hậu Đạt, chính ông ta vén chăn ra!"
"Ông ta là thần y gì đó do bác cả tôi mời tới, thật ra là một tên lang băm."
"Sau khi ông ta chữa trị, ông nội tôi chẳng những không tốt lên mà trái lại còn tắt thở. Là ông ta hại chết ông nội tôi!"
Từ Hậu Đạt lập tức sầm mặt cãi: "Không phải chứ chủ tịch Vân, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được."
"Tôi là lang băm gì cơ, không liên quan gì đến tôi hết."
"Vừa rồi tôi đã nói rõ, vốn dĩ với y thuật của tôi, chữa khỏi cho ông cụ Vân không thành vấn đề."
"Nhưng trước khi tôi đến, thằng nhóc này đã làm bừa khiến bệnh tình của ông cụ nặng thêm, cuối cùng không thể cứu vãn."
"Là cậu ta hại chết ông cụ Vân..."
"Ai nói ông cụ Vân chết rồi?"
Từ Hậu Hải còn chưa nói xong, Sở Phong đột nhiên ngắt lời, bĩu môi nói: "Ngay cả bệnh nhân sống hay chết cũng không nhìn ra, ông không phải lang băm thì là gì?"
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều cảm thấy da đầu tê rần, nhao nhao nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ và ác ý.
"Tên này bị điên à?"
"Chỉ số đã về 0, sóng đồ thị cũng biến thành đường thẳng rồi, không phải chết thì là gì?"
"Xem ra tên này không chỉ là kẻ lừa đảo, mà còn là kẻ mù, kẻ ngu!"
"Vừa rồi vẫn chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ đã chứng thực anh ta đã hại chết ông cụ Vân. Anh ta là hung thủ giết người!"
"Tuyệt đối không thể tha cho anh ta!"
Mọi người vô cùng căm phẫn, nhao nhao nói ra những lời ác ý.
Lúc này không còn ai quan tâm tới sự sống chết của ông cụ Vân, chỉ muốn đổ lỗi cho Sở Phong, thậm chí đổ cho cả Vân Thủy Dao!
"Anh Sở, anh... anh nói ông nội tôi vẫn còn sống?"
Vân Thủy Dao kinh ngạc ra mặt.
Sở Phong sờ vào cổ tay ông cụ Vân, lạnh nhạt nói: "Ừ, còn sống."
"Mạch đập hơi yếu nhưng vẫn còn, chỉ có điều nếu chữa trị thì e là quá trình sẽ hơi phức tạp..."
"Vậy anh Sở đừng chậm trễ thời gian nữa. Mạng người quan trọng, xin anh hãy nhanh chóng ra tay!"
Cô muốn thúc giục, nhưng Từ Hậu Đạt lại cười khẩy: "Cô Vân à, chuyện đã tới nước này mà cô còn không nhìn ra sao?"
"Tên này là một kẻ lừa đảo, nào biết y thuật gì. Người đã chết mà cậu ta lại nói có thể cứu sống, đây chẳng phải là..."
"Anh ấy không thể cứu sống, vậy ông đã cứu sống hả?"
Vân Thủy Dao lập tức đốp chát lại Từ Hậu Đạt.
Từ Hậu Đạt ngập ngừng muốn nói lại thôi, dáng vẻ lúng túng.
Đừng nói là ông ta không có cách, dù có cách cũng không dám thử.
Dù sao người này cũng chết dưới tay ông ta, việc cấp bách lúc này là tìm kẻ chịu tội thay.
Thấy ông ta bị lép vế, Sở Phong hừ lạnh, không trì hoãn nữa. Anh đang định tiến hành cứu chữa thì Vân Lễ Tiền bỗng xen vào:
"Nhóc con, tôi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cậu."
"Chính cậu làm hại thần y Từ không thể chữa khỏi cho cha tôi."
"Bây giờ cha tôi chết rồi, cậu còn muốn chà đạp di thể của ông ấy, nếu cậu không cứu sống được cha tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu..."
Ông ta muốn thêm một mồi lửa, nhưng Sở Phong không ra chiêu như bình thường. Anh lập tức dừng bước, lắc đầu nói: "Đã vậy thì tôi không chữa trị cho ông cụ Vân nữa, các người tự lo liệu đi."
Nói xong hắn xoay người toan rời đi.
Vân Thủy Dao lập tức cuống lên, kéo hắn lại, đồng thời ngẩng đầu, giận dữ nhìn Vân Lễ Tiền: "Vân Lễ Tiền, ông câm miệng cho tôi!"
"Hiện tại anh Sở là hi vọng duy nhất có thể cứu ông nội. Một là ông ở lại đây im lặng quan sát, hai là cút ra khỏi căn phòng này!"
"Tôi là chủ tịch tập đoàn, ông nội bệnh nặng, hiện giờ nhà họ Vân do tôi quyết định."
"Nếu ông dám cản trở anh Diệp chữa trị, thì đừng trách tôi thẳng tay trị ông!"
Sau đó, cô bước đến đẩy mạnh ông ta một cái.
Vân Lễ Tiền lảo đảo, nếu không có Vân Hải Mị đỡ thì e là ông ta đã ngả sấp mặt!
"Vân Thủy Dao, chị!"
Vân Hải Mị tức giận, định quát to nhưng bị cha ngăn cản. Ông ta lắc đầu, nói nhỏ: "Bỏ đi con, trước tiên cứ nhịn đã."
"Con khốn này điên rồi, không ngờ cô ta lại lôi danh nghĩa chủ tịch ra dọa cha!"
"Hiện giờ tập đoàn vẫn do cô ta làm chủ, trong gia tộc có rất nhiều người ủng hộ cô ta, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó."
"Chờ đến khi thằng nhãi kia không cứu được ông nội con, tội này chắc chắn sẽ rơi trên đầu bọn họ, cơ hội của chúng ta tới rồi!"
"Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, phải lấy đại cục làm đầu."
Nghe vậy Vân Hải Mị hừ lạnh, nhưng không đành hanh nữa.
Thấy hai cha con không dám làm bừa, Vân Thủy Dao mới hít sâu một hơi, khom lưng cúi đầu, cung kính nói: "Anh Sở, anh mau ra tay đi!"
"Chỉ cần anh cứu sống ông nội tôi, nhà họ Vân chúng tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào!"
"Cầu xin anh!"
Chương 10: Thần y Từ trả lời câu hỏi này đi
"Theo ý tưởng của tôi lúc trước, chỉ cần ép khí độc ra ngoài da rồi dùng kim châm cứu là có thể chữa khỏi cho ông cụ Vân."
"Nhưng bây giờ e là phải thêm một bước."
Nét mặt Sở Phong nặng nề.
Vân Thủy Dao nghe ra ẩn ý, vỗ ngực đảm bảo: "Anh Sở cần tôi phối hợp thế nào thì cứ dặn dò."
"Chỉ cần cứu được ông nội tôi, cho dù muốn lấy mạng tôi..."
"Không nghiêm trọng như vậy."
Sở Phong xua tay, trịnh trọng nói: "Tôi cần hai cây cỏ dại, ba con bọ hung mà một chậu nước rửa chân ở gần toilet.
"À đúng rồi, còn cần một cái lò và hai chiếc nồi đất."
"Ok, tôi sẽ chuẩn bị ngay!"
Vân Thủy Dao gật đầu, xoay người đi chuẩn bị đồ.
Còn những người khác thì lại tỏ vẻ giễu cợt, cảm thấy thằng nhóc này làm bừa.
Bọn họ chưa từng nghe nói mấy thứ này có thể chữa bệnh. Thằng nhóc này nói rất nghiêm túc, mà Vân Thủy Dao cũng rất phối hợp.
Trước đó chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy hai người này dường như đã thông đồng từ trước.
Không chỉ hại chết người, mà còn muốn chà đạp thi thể của ông cụ Vân, đúng là điên rồ!
Một phút sau, Vân Thủy Dao trở lại!
"Cô Vân, lát nữa khi tôi châm cứu cho ông cụ Vân, cô hãy giã nát những thứ này rồi cho vào nồi nấu."
"Khi nào tôi châm cứu xong, cô đút nước cốt đã nấu cho ông cụ Vân uống."
"Nhớ là động tác phải nhanh, nhất định phải cho ông ấy uống hết trong một phút."
Nghe thấy lời dặn, Vân Thủy Dao không phản đối, tự tay làm.
Sau đó, Sở Phong vén áo của ông cụ Vân lên, lấy kim bạc ra châm vào ngực.
Khoảnh khắc kim châm vào huyệt vị, có một tia sáng nhạt mà mắt thường không thể nhìn thấy xuất hiện, tiến vào trong cơ thể thông qua nội lực vận chuyển.
Lấy lồng ngực làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh.
Nội lực nhanh chóng lắng lại trong cơ thể ông cụ Vân một cách lặng lẽ.
Phập!
Châm thứ hai là hai kim một nhóm, châm vào huyệt thái dương.
Châm thứ ba là bốn kim một nhóm, đâm vào đỉnh đầu.
Châm thứ năm...
Châm thứ sáu...
Sở Phong liên tục châm kim.
Thủ pháp của mỗi một lần châm kim đều khác nhau, số lượng cũng rất lạ.
Trông có vẻ lộn xộn, chồng chéo.
Nhưng nếu nhìn từ trên xuống sẽ thấy đó là một bố cục hoàn chỉnh, không lộn xộn chút nào.
Điều quan trọng là mỗi một lần hắn châm kim, cơ thể ông cụ Vân sẽ rung lên.
Theo nội lực xâm nhập càng sâu, lỗ chân lông trên người đều đang khép mở.
"Giả thần giả quỷ!"
Từ Hậu Đạt mắng, khinh bỉ nói: "Châm cứu vớ vẩn gì chứ, làm màu thôi, chẳng có tác dụng gì sất!"
"Ngay cả thiết bị Tây y cũng vô dụng, dựa vào mấy cây kim dởm thì làm được gì?"
"Chứ gì nữa! Tây y là chính thống, Đông y chỉ là bàng môn tả đạo, thường ngày bảo dưỡng sức khỏe còn được, chứ muốn chữa bệnh cứu người chẳng phải là chuyện cười sao?"
"Tôi thấy chữa bệnh bằng Đông y chẳng thà cầu thần bái phật, cầu nguyện còn tốt hơn!"
Một nhóm bác sĩ cũng cực kỳ tán đồng.
Bọn họ vốn làm Tây y, trước giờ không thích Đông y.
Huống chi châm pháp của Sở Phong nhìn hoa cả mắt, hoàn toàn là làm trò mèo.
Nhưng từ đầu đến cuối, Sở Phong chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, không hề bị ảnh hưởng.
Thoáng cái đã qua nửa tiếng.
Khi đồ trong nồi sôi, tỏa ra mùi hôi thối cực kỳ gay mũi, thì Sở Phong cũng sắp châm một kim cuối cùng.
Luc hắn thu nội lực, đầu đã đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển.
Châm pháp này tên là Cửu Chuyển Sinh Tử Châm, có từ thời Chiến quốc, thất truyền đến thời Minh.
Có tác dụng cải tử hoàn sinh, nhưng cần phải có nội lực cực cao.
Ngay cả Sở Phong cũng phải tiêu hao ít nhất 50% nội lực mới thành công hoàn thành châm pháp.
Sau khi châm cứu, muốn hồi phục thì phải tĩnh dưỡng dăm ba ngày mới được.
"Cô Vân, đút cho ông cụ Vân uống đi."
Sở Phong lên tiếng.
Vân Thủy Dao rót nước trong nồi vào bát. Khi cô bưng tới, mùi hôi nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Mọi người dè bỉu, rối rít lùi về sau, không ngừng châm chọc.
Ngay cả Vân Thủy Dao cũng hơi do dự. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của đối phương, cô không thể làm gì khác hơn là nghe theo!
Hiện tại đối phương là hi vọng duy nhất cứu sống ông nội, cô đành phải được ăn cả ngã về không!
"Ực ực!"
Ông cụ Vân đã uống hết cả nồi nước mà vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau khi ông ấy nằm lại trên giường, vẫn là dáng vẻ đã chết.
"Đây chẳng phải là không có tác dụng gì sao?"
Từ Hậu Đạt thở phào nhẹ nhão.
Vừa rồi nhìn một loạt động tác của Sở Phong, ông ta còn tưởng sẽ có hiệu quả.
Nhưng bây giờ xem ra đối phương chỉ làm màu thôi, hoàn toàn không có bản lĩnh gì. Ông ta lập tức mỉa mai: "Cậu tưởng chỉ cần châm bừa vài cái kim bạc là có thể cứu người hả?"
"Còn dùng mấy thứ hôi phát tởm này, rốt cuộc thằng nhãi cậu có ý đồ gì?"
Sở Phong chăm chú quan sát sự biến hóa sức khỏe của ông cụ Vân, hờ hững cất lời: "Nói ông là lang băm, ông chính là lang băm."
"Lúc trước ông không nhìn ra bệnh nhân sống chết thế nào, bây giờ ngay cả bệnh nhân có chuyển biến tốt thấy rõ mà ông cũng không nhìn ra."
"Tôi thấy nói ông là lang băm là nể mặt ông rồi đấy. Loại người như ông hoàn toàn không xứng làm bác sĩ, phải rút khỏi giới y học mới đúng!"
Nghe hắn nói vậy, Từ Hậu Đạt đỏ mặt tía tai, giận dữ nói: "Nhãi ranh, cậu đừng có được đà lấn tới!"
"Đừng tưởng cậu có Vân tổng chống lưng thì cậu có thể khoa tay múa chân với tôi!"
"Nếu cậu thật sự cứu được ông cụ Vân, tôi sẽ ăn hết những chai lọ này."
Vân Thủy Dao nghe vậy định quát mắng, nhưng đúng lúc này, ông cụ Vân vốn đã không còn sức sống, nhìn như đã chết đột nhiên phun ra một ngụm máu to!
Màu đen, sền sệt.
Sủi bọt.
Rơi xuống đất còn bốc khói trắng.
"Phun ra máu gì vậy?"
"Nhìn giống trúng độc á!"
Mọi người hoảng sợ, không kịp phản ứng. Ông cụ Vân vốn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, mấp máy môi nói: "Nước, tôi muốn uống nước..."
"Ông nội!"
Vân Thủy Dao kinh ngạc hô lên.
Lúc này cô kìm chế được, lập tức bật khóc!
Không ngờ ông nội thật sự được cứu sống!
Cô không nói gì, lập tức bưng cốc nước chạy tới, đỡ ông nội dây. Sau khi tu ừng ực uống hết nước, ông cụ Vân mới mỉm cười nói: "Thoải mái, rất thoải mái!"
"Ông Lễ, các chỉ tiêu sức khỏe của ông cụ không chỉ khôi phục bình thường, mà còn tăng lên không ít!"
"Cậu ta không chỉ cứu sống ông cụ, mà còn chữa trị cho ông cụ tốt lên phân nửa!"
Lúc này, một bác sĩ đi đến kiểm tra thiết bị. Khi nhìn thấy thông số kinh người này, anh ta không nhịn được hô to!
Những người khác cũng xúm đến, kiểm chứng thật giả nhiều lần. Sau khi xác định không có vấn đề gì, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng áp lực trong lòng cũng tan biến.
Lúc nhìn Sở Phong, sắc mặt cũng thay đổi.
Vẻ châm chọc khiêu khích lúc trước đã biến mất.
Thay vào đó là sự thán phục và sùng bái khó tả.
"Thằng nhóc này có bản lĩnh đấy."
"Rõ ràng là người đã chết, vậy mà cậu ta thật sự cứu sống được."
"Đâu chỉ sống, mà còn chữa khỏi bệnh nữa kìa. Đột nhiên tôi phát hiện ra mình học y mấy chục năm đều uổng phí."
"Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong!"
Mọi người cảm thán.
Nhưng cha con Vân Lễ Tiền lại lộ vẻ lo lắng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Bọn họ không ngờ thằng nhãi kia thật sự có thể cứu người sống lại!
Nhất là Từ Hậu Đạt, lúc này ông ta mặt nặng như chì, nhìn Sở Phong rạng rỡ vẻ vang mà chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn!
"Ông nội, bây giờ ông thấy thế nào?"
Vân Thủy Dao lo lắng hỏi han.
Ông cụ Vân đã cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, gật đầu lia lịa nói: "Tốt lắm, tốt chưa từng thấy!"
"Trước kia ông cảm thấy cả người khó chịu, nhưng bây giờ eo không mỏi, chân không đau nữa, toàn thân tràn đầy sức lực!"
"Ngay cả đầu óc mơ hồ cũng rất tỉnh táo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy cháu?"
"Là nhờ anh Sở cứu ông đấy ạ."
Vân Thủy Dao kích động nhìn Sở Phong, khom lưng thật sâu nói: "Anh Sở, tôi vô cùng cảm ơn anh."
"Anh đã cứu ông nội tôi, anh chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ vân chúng tôi. Từ nay về sau, anh là khách quý của nhà họ Vân chúng tôi."
"Sau này chuyện của anh chính là chuyện của tôi, chỉ cần anh nói một tiếng, nhà họ Vân chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực!"
Sở Phong vẫn bình tĩnh, bình thản nói: "Cô Vân nặng lời rồi, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể."
Hắn nói thật.
Nhưng lọt vào tai người khác lại cực kỳ chói tai.
Nhất là nhóm bác sĩ kia, bọn họ đã nghĩ nát óc mà không biết phải làm gì.
Vậy mà Sở Phong lại nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể?
Cách thức vả mặt ác nhất cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi!
"À đúng rồi thần y Sở, rốt cuộc bệnh của tôi là thế nào?"
"Ngụm máu tôi nhổ ra có màu hơi lạ!"
"Lại còn bốc khói nữa chứ. Tôi..."
Lúc này, Vân Chấn Thiên đã bình tĩnh lại, vẻ mặt ngơ ngác, tò mò nhìn Sở Phong.
Nhưng ông ấy còn chưa nói xong, Sở Phong đột nhiên xua tay, liếc nhìn Từ Hậu Đạt bên kia rồi thản nhiên nói: "Tôi nghĩ câu hỏi này để cho ông ta trả lời là thích hợp nhất."