Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236: Ngược lại muốn xem anh ta yêu Du Ân đến mức nào
Thẩm Dao thực sự rất căm ghét Du Ân, nếu Du Ân không xen ngang vào giữa cô ta và Phó Đình Viễn thì mối quan hệ của cô ta và Phó Đình Viễn đã không trở nên căng thẳng như bây giờ.
Giờ đây, ngay khi thân thế của Du Ân vừa được phơi bày thì đã lập tức cướp đi hào quang rực rỡ của cô ta ở Giang Thành. Đâu đâu cũng bị Du Ân đè bẹp thì sao Thẩm Dao có thể vui vẻ được.
Ngay lúc này điện thoại của Lâm Như gọi đến, Thẩm Dao bực bội nhấc máy: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Lâm Như sợ cô ta lại tức giận sẽ cúp điện thoại nên nhanh chóng nói về kế hoạch của Thẩm Thanh Sơn trong một hơi cho cô ta nghe. Sau khi nghe, Thẩm Dao hơi cau mày, nghi ngờ nói: “Hai người cảm thấy anh ấy sẽ để mặc cho hai người điều khiển ư?”
Giọng điệu của Lâm Như đầy chắc chắn: “Đương nhiên rồi, lẽ nào cậu ta không hề quan tâm đến thanh danh và tiền đồ của nhà họ Phó ư?”
Lâm Như chưa bao giờ coi trọng Du Ân, bà ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Đình Viễn lại nghiêm túc với Du Ân. Bà ta đã ở bên Thẩm Thanh Sơn nhiều năm như vậy, hơn nữa ở tuổi này đã từng trải hơn nên tự nhận mình hiểu rõ đàn ông hơn hết thảy.
Bà ta nói với Thẩm Dao một cách rất tự tin: “Từ xưa đến nay, hầu hết đàn ông đều yêu giang sơn chứ không yêu mỹ nhân. Du Ân đó là cái thá gì chứ? Đứng trước quyền lợi, con xem Phó Đình Viễn còn quan tâm đến cô ta hay không.”
“Con đường của Phó Đình Viễn quá suôn sẻ, chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì nên trong mắt chỉ có tình yêu, nếu như gặp phải sự lựa chọn thì cậu ta sẽ biết tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền.”
Những lời nhận xét của Lâm Như khiến Thẩm Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đúng vậy, Phó Đình Viễn luôn nói rằng yêu Du Ân, nhưng cô ta muốn xem anh yêu cô đến mức nào!
Nếu Phó Đình Viễn biết rằng trong mắt mẹ con Thẩm Dao, anh chỉ là một người coi trọng tình yêu chứ không coi trọng sự nghiệp thì sẽ tức chết mất.
Trong suốt nhiều năm, vì đã có ý niệm rằng trong tương lai mình sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Phó nên mỗi ngày anh luôn cố gắng vì thân phận này. Trước khi anh ý thức được tầm quan trọng của Du Ân đối với bản thân thì trong mắt chỉ có sự nghiệp.
Trong ba năm kết hôn với Du Ân, anh đã đâm đầu vào sự nghiệp và một năm sau khi ly hôn với Du Ân, anh cũng chỉ đâm đầu vào sự nghiệp.
Và làm sao mẹ con họ biết được anh đã trải qua bao sóng gió mới dẫn dắt Phó thị đi đến ngày hôm nay.
Ai cũng cho rằng anh dựa trên cơ sở nhà họ Phó có sẵn trước đây rồi chỉ cần hơi cố gắng một xíu, nhưng không ai biết rằng người ba Phó Giang kia mới chính là kẻ chỉ biết ăn chơi đàng điếm, quần là áo lượt.
Phó thị do anh tiếp quản bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong thì mục nát, nếu không nhờ anh liều mạng cố gắng thì có lẽ giờ đây Phó thị đã phá sản rồi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lâm Như, vẻ cáu gắt trên gương mặt Thẩm Dao đã biến mất, cô ta mời những người phụ nữ kia uống rượu với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Bây giờ, cô ta chỉ cần chờ xem kịch hay là được.
Chỉ cần chờ xem Phó Đình Viễn vì lợi ích mà từ bỏ Du Ân, vậy chắc chắn Du Ân sẽ chết.
Thẩm Dao vẫn không nghĩ rằng Du Ân chưa thực sự buông tha Phó Đình Viễn, theo ý kiến của Thẩm Dao, tất cả những gì Du Ân thể hiện rằng không quan tâm đến Phó Đình Viễn chỉ là giả vờ, đây chính là lạt mềm buộc chặt.
Có lẽ lúc này Du Ân đang rất đắc ý, đắc ý rằng cô đã thành công trong việc mê hoặc Phó Đình Viễn. Chờ đến lúc Phó Đình Viễn vứt bỏ cô thì Du Ân muốn khóc cũng không kịp nữa.
Cuộc nhậu nhẹt này mãi đến nửa đêm mới kết thúc, lúc chia tay, Thẩm Dao đã say khướt.
Tử Dạ đỡ cô ta loạng choạng bước ra ngoài, thật ra Tử Dạ rất mệt mỏi với việc Thẩm Dao dẫn cô ta đi ra ngoài cùng, bởi vì Thẩm Dao dẫn cô ta đi là để sai khiến mà thôi, có vẻ như cô ta giống như người giúp việc của Thẩm Dao hơn.
Tốt xấu gì cô ta cũng là nhà biên kịch, tốt xấu gì cũng đã từng là nhà biên kịch nổi tiếng trên mạng một thời nên vẫn có sự kiêu ngạo của mình.
Tài xế tới đón bọn họ, sau khi lên xe, Tử Dạ nói với Thẩm Dao: “Sếp Thẩm, ngày mai Truyền kỳ Dung Phi sẽ khai máy, chúng ta có cần làm gì không?”
Tử Dạ đã quá quen với việc hãm hại sau lưng người khác này rồi.
Trước đây, chỉ cần cô ta không thích ai, cho dù là ngôi sao hay nhà biên kịch hay người mới bán bản quyền, cô ta sẽ mua nhóm người bôi nhọ người để tạo thành một làn sóng nói xấu trên mạng.
Thẩm Dao dựa vào chỗ ngồi, say khướt nói: “Được, cô hãy làm đi.”
Tuy nhiên, Thẩm Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuy nhiên, dường như không ai trong số họ có thể bôi nhọ được, phải không?”
Tử Dạ cẩn thận nghĩ kỹ, cũng rất mệt mỏi.
Quả thật tài liệu để bôi nhọ những người chủ chốt của Truyền kỳ Dung Phi không nhiều lắm.
Trước tiên hãy nói về Du Ân, trước đây họ đã nói xấu Du Ân bằng nhiều cách khác nhau nhưng đều bị lật tẩy.
Nói xấu Du Ân không phụng dưỡng cha mẹ già, nói xấu Du Ân và Diệp Văn có quan hệ bất chính, nói xấu chồng trước của Du Ân là nhân vật tai to mặt lớn nhưng lần lượt đều bị lật tẩy.
Bây giờ Du Ân đang nổi như cồn, họ cũng không dám ra tay với cô.
Về phần Chung Văn Thành, anh ấy đã nổi tiếng trong giới nghệ thuật nhiều năm như vậy, ngoại trừ vụ bạn gái bí ẩn cách đây một thời gian, anh ấy luôn là người cách ly những vụ bê bối.
Cũng không biết có thể nói xấu Chung Văn Thành điều gì, hơn nữa Tử Dạ không nhẫn tâm nói xấu Chung Văn Thành.
Diễn viên chính Dung Thanh Nghiêu và Tô Ngưng, hai người này, một người trước giờ gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, một người thì từ trước đến nay trong giới không hề dễ chọc. Mặc dù Dung Thanh Nghiêu là ảnh đế nhưng một năm nay, số phim anh ta đóng ít đến đáng thương, ngoài việc quay phim thì chỉ cắm rễ trong trường dạy học, ngay cả tư liệu nói xấu còn không có.
Tô Ngưng hiện đang rất nổi tiếng và bị rất nhiều người ghen tị, nhưng lại không biết phải nói xấu cô ấy điều gì.
Trên phương diện quan hệ nam nữ lộn xộn thì không nên nói xấu, chẳng phải trước đó đã bùng nổ một lần cùng với Chu Dật rồi sao, sau đó đã bị cả hai làm sáng tỏ.
Hơn nữa trong bao nhiêu năm nay, chỉ cần có người đặt câu hỏi về quan hệ nam nữ của Tô Ngưng thì cô ấy sẽ làm rõ ngay lập tức. Dần dà, chẳng ai để ý đến chuyện đó nữa.
Nếu muốn nói xấu cô ấy không có nhan sắc và không có tài năng diễn xuất chứ gì, nhưng cô ấy lại có tài năng diễn xuất tuyệt vời.
Nếu muốn chỉ trích cô ấy xấu tính, một đám người hâm mộ của cô ấy đang khen ngợi tính nết của cô ấy hết lời kia kìa.
Còn đối với nữ thứ chính mới tuyển Tống Chước Chước, ngoại trừ việc cô ấy từng là diễn viên tuyến mười tám thì cũng chẳng có gì để bêu xấu cả.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tử Dạ nói: “Hay là nói xấu Tô Ngưng hát lạc điệu đi?”
Trong tay cô ta có một đoạn video Tô Ngưng hát lạc điệu, những loại người như cô ta chỉ cần có tư liệu nói xấu người khác là giữ lại ngay, ai biết được một ngày nào đó có thể dùng tới chứ.
Thẩm Dao trố mắt, ngạc nhiên hỏi cô: “Cô ta hát lạc điệu?”
“Đúng vậy, đó là một đoạn video cũ của cô ta khi tham gia buổi dạ hội hồi còn học cấp ba. Trước đây tôi cũng vô tình phát hiện ra và lưu lại.” Tử Dạ nói: “Có thể sẽ tạo nên một làn sóng nói xấu cô ta.”
Tử Dạ nói xong liền tìm video từ điện thoại di động đưa cho Thẩm Dao xem, sau khi xem xong Thẩm Dao cười ngất: “Được, được, được, cứ đăng video này lên xem cô ta có bị chê cười đến chết hay không.”
Bài hát mà Tô Ngưng hát trong video là Better Me của Tiết Khải Kỳ, bản thân bài hát là một bài hát hay, nhưng không biết là do Tô Ngưng căng thẳng hay sao mà bỗng nhiên hát sai cao độ, đã vậy còn bị lạc điệu nữa chứ.
Các học sinh dưới khán đài cũng phá lên cười, Thẩm Dao xem đoạn video này và cảm thấy xấu hổ thay cho Tô Ngưng đến mức ngón chân như muốn đào một cái lỗ để chui vào. Họ cũng không hiểu sao khi đó Tô Ngưng lại mặt dày như vậy, vẫn tiếp tục đứng trên sân khấu hát.
Đương nhiên, về sau cô ấy hát cũng không tệ lắm, nhưng bọn họ có thể cắt ghép chỉnh sửa, chỉ cần tung đoạn vừa sai cao độ vừa lạc điệu kia lên là được, nhân cơ hội tạo nên làn sóng nói xấu Tô Ngưng.
Giờ đây, ngay khi thân thế của Du Ân vừa được phơi bày thì đã lập tức cướp đi hào quang rực rỡ của cô ta ở Giang Thành. Đâu đâu cũng bị Du Ân đè bẹp thì sao Thẩm Dao có thể vui vẻ được.
Ngay lúc này điện thoại của Lâm Như gọi đến, Thẩm Dao bực bội nhấc máy: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Lâm Như sợ cô ta lại tức giận sẽ cúp điện thoại nên nhanh chóng nói về kế hoạch của Thẩm Thanh Sơn trong một hơi cho cô ta nghe. Sau khi nghe, Thẩm Dao hơi cau mày, nghi ngờ nói: “Hai người cảm thấy anh ấy sẽ để mặc cho hai người điều khiển ư?”
Giọng điệu của Lâm Như đầy chắc chắn: “Đương nhiên rồi, lẽ nào cậu ta không hề quan tâm đến thanh danh và tiền đồ của nhà họ Phó ư?”
Lâm Như chưa bao giờ coi trọng Du Ân, bà ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Đình Viễn lại nghiêm túc với Du Ân. Bà ta đã ở bên Thẩm Thanh Sơn nhiều năm như vậy, hơn nữa ở tuổi này đã từng trải hơn nên tự nhận mình hiểu rõ đàn ông hơn hết thảy.
Bà ta nói với Thẩm Dao một cách rất tự tin: “Từ xưa đến nay, hầu hết đàn ông đều yêu giang sơn chứ không yêu mỹ nhân. Du Ân đó là cái thá gì chứ? Đứng trước quyền lợi, con xem Phó Đình Viễn còn quan tâm đến cô ta hay không.”
“Con đường của Phó Đình Viễn quá suôn sẻ, chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì nên trong mắt chỉ có tình yêu, nếu như gặp phải sự lựa chọn thì cậu ta sẽ biết tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền.”
Những lời nhận xét của Lâm Như khiến Thẩm Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đúng vậy, Phó Đình Viễn luôn nói rằng yêu Du Ân, nhưng cô ta muốn xem anh yêu cô đến mức nào!
Nếu Phó Đình Viễn biết rằng trong mắt mẹ con Thẩm Dao, anh chỉ là một người coi trọng tình yêu chứ không coi trọng sự nghiệp thì sẽ tức chết mất.
Trong suốt nhiều năm, vì đã có ý niệm rằng trong tương lai mình sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Phó nên mỗi ngày anh luôn cố gắng vì thân phận này. Trước khi anh ý thức được tầm quan trọng của Du Ân đối với bản thân thì trong mắt chỉ có sự nghiệp.
Trong ba năm kết hôn với Du Ân, anh đã đâm đầu vào sự nghiệp và một năm sau khi ly hôn với Du Ân, anh cũng chỉ đâm đầu vào sự nghiệp.
Và làm sao mẹ con họ biết được anh đã trải qua bao sóng gió mới dẫn dắt Phó thị đi đến ngày hôm nay.
Ai cũng cho rằng anh dựa trên cơ sở nhà họ Phó có sẵn trước đây rồi chỉ cần hơi cố gắng một xíu, nhưng không ai biết rằng người ba Phó Giang kia mới chính là kẻ chỉ biết ăn chơi đàng điếm, quần là áo lượt.
Phó thị do anh tiếp quản bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong thì mục nát, nếu không nhờ anh liều mạng cố gắng thì có lẽ giờ đây Phó thị đã phá sản rồi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lâm Như, vẻ cáu gắt trên gương mặt Thẩm Dao đã biến mất, cô ta mời những người phụ nữ kia uống rượu với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Bây giờ, cô ta chỉ cần chờ xem kịch hay là được.
Chỉ cần chờ xem Phó Đình Viễn vì lợi ích mà từ bỏ Du Ân, vậy chắc chắn Du Ân sẽ chết.
Thẩm Dao vẫn không nghĩ rằng Du Ân chưa thực sự buông tha Phó Đình Viễn, theo ý kiến của Thẩm Dao, tất cả những gì Du Ân thể hiện rằng không quan tâm đến Phó Đình Viễn chỉ là giả vờ, đây chính là lạt mềm buộc chặt.
Có lẽ lúc này Du Ân đang rất đắc ý, đắc ý rằng cô đã thành công trong việc mê hoặc Phó Đình Viễn. Chờ đến lúc Phó Đình Viễn vứt bỏ cô thì Du Ân muốn khóc cũng không kịp nữa.
Cuộc nhậu nhẹt này mãi đến nửa đêm mới kết thúc, lúc chia tay, Thẩm Dao đã say khướt.
Tử Dạ đỡ cô ta loạng choạng bước ra ngoài, thật ra Tử Dạ rất mệt mỏi với việc Thẩm Dao dẫn cô ta đi ra ngoài cùng, bởi vì Thẩm Dao dẫn cô ta đi là để sai khiến mà thôi, có vẻ như cô ta giống như người giúp việc của Thẩm Dao hơn.
Tốt xấu gì cô ta cũng là nhà biên kịch, tốt xấu gì cũng đã từng là nhà biên kịch nổi tiếng trên mạng một thời nên vẫn có sự kiêu ngạo của mình.
Tài xế tới đón bọn họ, sau khi lên xe, Tử Dạ nói với Thẩm Dao: “Sếp Thẩm, ngày mai Truyền kỳ Dung Phi sẽ khai máy, chúng ta có cần làm gì không?”
Tử Dạ đã quá quen với việc hãm hại sau lưng người khác này rồi.
Trước đây, chỉ cần cô ta không thích ai, cho dù là ngôi sao hay nhà biên kịch hay người mới bán bản quyền, cô ta sẽ mua nhóm người bôi nhọ người để tạo thành một làn sóng nói xấu trên mạng.
Thẩm Dao dựa vào chỗ ngồi, say khướt nói: “Được, cô hãy làm đi.”
Tuy nhiên, Thẩm Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuy nhiên, dường như không ai trong số họ có thể bôi nhọ được, phải không?”
Tử Dạ cẩn thận nghĩ kỹ, cũng rất mệt mỏi.
Quả thật tài liệu để bôi nhọ những người chủ chốt của Truyền kỳ Dung Phi không nhiều lắm.
Trước tiên hãy nói về Du Ân, trước đây họ đã nói xấu Du Ân bằng nhiều cách khác nhau nhưng đều bị lật tẩy.
Nói xấu Du Ân không phụng dưỡng cha mẹ già, nói xấu Du Ân và Diệp Văn có quan hệ bất chính, nói xấu chồng trước của Du Ân là nhân vật tai to mặt lớn nhưng lần lượt đều bị lật tẩy.
Bây giờ Du Ân đang nổi như cồn, họ cũng không dám ra tay với cô.
Về phần Chung Văn Thành, anh ấy đã nổi tiếng trong giới nghệ thuật nhiều năm như vậy, ngoại trừ vụ bạn gái bí ẩn cách đây một thời gian, anh ấy luôn là người cách ly những vụ bê bối.
Cũng không biết có thể nói xấu Chung Văn Thành điều gì, hơn nữa Tử Dạ không nhẫn tâm nói xấu Chung Văn Thành.
Diễn viên chính Dung Thanh Nghiêu và Tô Ngưng, hai người này, một người trước giờ gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, một người thì từ trước đến nay trong giới không hề dễ chọc. Mặc dù Dung Thanh Nghiêu là ảnh đế nhưng một năm nay, số phim anh ta đóng ít đến đáng thương, ngoài việc quay phim thì chỉ cắm rễ trong trường dạy học, ngay cả tư liệu nói xấu còn không có.
Tô Ngưng hiện đang rất nổi tiếng và bị rất nhiều người ghen tị, nhưng lại không biết phải nói xấu cô ấy điều gì.
Trên phương diện quan hệ nam nữ lộn xộn thì không nên nói xấu, chẳng phải trước đó đã bùng nổ một lần cùng với Chu Dật rồi sao, sau đó đã bị cả hai làm sáng tỏ.
Hơn nữa trong bao nhiêu năm nay, chỉ cần có người đặt câu hỏi về quan hệ nam nữ của Tô Ngưng thì cô ấy sẽ làm rõ ngay lập tức. Dần dà, chẳng ai để ý đến chuyện đó nữa.
Nếu muốn nói xấu cô ấy không có nhan sắc và không có tài năng diễn xuất chứ gì, nhưng cô ấy lại có tài năng diễn xuất tuyệt vời.
Nếu muốn chỉ trích cô ấy xấu tính, một đám người hâm mộ của cô ấy đang khen ngợi tính nết của cô ấy hết lời kia kìa.
Còn đối với nữ thứ chính mới tuyển Tống Chước Chước, ngoại trừ việc cô ấy từng là diễn viên tuyến mười tám thì cũng chẳng có gì để bêu xấu cả.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tử Dạ nói: “Hay là nói xấu Tô Ngưng hát lạc điệu đi?”
Trong tay cô ta có một đoạn video Tô Ngưng hát lạc điệu, những loại người như cô ta chỉ cần có tư liệu nói xấu người khác là giữ lại ngay, ai biết được một ngày nào đó có thể dùng tới chứ.
Thẩm Dao trố mắt, ngạc nhiên hỏi cô: “Cô ta hát lạc điệu?”
“Đúng vậy, đó là một đoạn video cũ của cô ta khi tham gia buổi dạ hội hồi còn học cấp ba. Trước đây tôi cũng vô tình phát hiện ra và lưu lại.” Tử Dạ nói: “Có thể sẽ tạo nên một làn sóng nói xấu cô ta.”
Tử Dạ nói xong liền tìm video từ điện thoại di động đưa cho Thẩm Dao xem, sau khi xem xong Thẩm Dao cười ngất: “Được, được, được, cứ đăng video này lên xem cô ta có bị chê cười đến chết hay không.”
Bài hát mà Tô Ngưng hát trong video là Better Me của Tiết Khải Kỳ, bản thân bài hát là một bài hát hay, nhưng không biết là do Tô Ngưng căng thẳng hay sao mà bỗng nhiên hát sai cao độ, đã vậy còn bị lạc điệu nữa chứ.
Các học sinh dưới khán đài cũng phá lên cười, Thẩm Dao xem đoạn video này và cảm thấy xấu hổ thay cho Tô Ngưng đến mức ngón chân như muốn đào một cái lỗ để chui vào. Họ cũng không hiểu sao khi đó Tô Ngưng lại mặt dày như vậy, vẫn tiếp tục đứng trên sân khấu hát.
Đương nhiên, về sau cô ấy hát cũng không tệ lắm, nhưng bọn họ có thể cắt ghép chỉnh sửa, chỉ cần tung đoạn vừa sai cao độ vừa lạc điệu kia lên là được, nhân cơ hội tạo nên làn sóng nói xấu Tô Ngưng.