Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234: Anh muốn gặp người của cô
Khi Du Ân vừa cầm hộp giữ ấm và bước ra khỏi cửa bệnh viện đã bị một số phóng viên chặn lại. Du Ân giật mình, nhanh chóng đưa tay lên che mặt và lùi lại một bước.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?
Du Ân đang rất sửng sốt thì chợt nghe một phóng viên hỏi cô: "Cô Du, chúng tôi nghe nói rằng có một nữ diễn viên đang mang thai và đang khám thai trong bệnh viện. Người đó..."
Phóng viên vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi ngập ngừng hỏi: "Người đó không phải là cô, đúng không?"
Du Ân: "..."
Mang thai? Khám thai sản?
Phóng viên này đang tấu hài à?
Ngay cả một người đàn ông cô còn không có, lấy đâu ra thai mà mang?
Hơn nữa, cô cũng không phải nữ diễn viên gì cả.
Nghĩ đến đây, Du Ân bất đắc dĩ hỏi phóng viên kia: "Tôi là nữ diễn viên sao?"
“Tuy cô không diễn, nhưng cô là nhà biên kịch, hiện tại đang được chú ý rất nhiều, nên có thể coi là một nửa nữ diễn viên đúng không?” Phóng viên đương nhiên cũng cảm thấy lý do thoái thác của mình có chút gượng ép, cho nên khi nói đến chữ cuối cùng thì âm thanh cũng nhỏ lại.
Họ cũng không nghĩ như vậy, nhưng ai bảo cô trùng hợp xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ vào lúc này chứ.
Bọn họ đã đợi gần như cả ngày rồi cũng không thấy nữ diễn viên nào, tình cờ nhìn thấy cô nên liền đoán già đoán non một chút.
Khí chất của cô thật sự quá bắt mắt, đứng ở cửa viện nhiều người ra vào, tự nhiên hào phóng, uyển chuyển ưu nhã, bọn họ liếc mắt một cái là đã thấy được.
Du Ân cũng không biết bản thân phải nói gì mới tốt nữa. Trước kia, cô thường viết bản thảo đến lúc trời tối mù tối mịt rồi đi siêu thị trong khu phố để mua đồ ăn cũng chẳng chỉnh sửa dung nhan, quần áo tùy tiện.
May mà hôm nay khi cô ra cửa đã sửa soạn bản thân một chút, trang dung sạch sẽ, quần áo trang nhã, nếu không bị những máy ảnh này chụp cận mặt ở khoảng cách gần như vậy, sợ rằng hình ảnh của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, và hình ảnh của nhà họ Diệp cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng vì cô.
Nghĩ đến đây, Du Ân vội vàng nói: "Tôi chỉ tới bệnh viện thăm hỏi bệnh tình của người lớn một chút mà thôi."
Đúng lúc xe cô gọi cũng đã lái đến đây, cô nhanh chóng lên xe giục tài xế lái xe đi, thoát khỏi mấy tay súng dài, súng ngắn này.
Thật là đáng sợ quá đi.
Sau khi Du Ân trở về nhà thì phàn nàn với Tô Ngưng về các phóng viên, cũng than thở về sự khó khăn khi trở thành một ngôi sao.
Tô Ngưng nghe xong thì cười khanh khách không ngừng: "Bây giờ cậu cũng có thể cảm nhận được nỗi khó chịu khiến tớ muốn đi xem phim cũng chẳng dám hé mặt ra ngoài rồi nhỉ? Phiền lắm, bọn họ đúng là lợi dụng tất cả mọi sơ hở."
Tô Ngưng lại tốt bụng nhắc nhở Du Ân: "Về sau khi cậu ra ngoài thì tốt nhất nên đeo kính râm và đội mũ, gặp được người nào còn có thể che chắn."
Mặc dù những gì Tô Ngưng nói rất có lý, nhưng Du Ân lại không hề thích ứng được kiểu cuộc sống có quá nhiều người để ý như thế này.
Mấy người Thẩm Thanh Sơn thật là phiền chết đi được! Nếu không phải bọn họ cố ý bóp méo quan hệ của cô và Diệp Văn, Diệp Văn cũng không cần nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện bọn họ là cha con ruột, như vậy cũng sẽ không có nhiều chú ý đến cô.
Tô Ngưng tiếp tục an ủi cô: "Bình tĩnh đi, quen rồi thì sẽ tự nhiên thôi. Đợi đến khi cậu quen với thân phận con gái nhà họ Diệp thì tốt rồi."
Du Ân vô cùng rầu rĩ: "Tớ cảm thấy tớ không thể quen được, tớ vẫn nên cắm rễ ở nhà càng nhiều càng tốt thì hơn."
Tô Ngưng trêu chọc cô: "Cậu thực sự là một dòng suối trong sáng trong giới thiên kim nhà giàu. Cậu nhìn cái đám con gái danh giá đó đi, cả ngày ăn diện rực rỡ chói lóa, cầm túi xách phiên bản giới hạn đi ra ngoài uống trà chiều, vừa thích ý lại tự tại."
Du Ân cười nói: "Thôi đi, tớ ở nhà chạy bản thảo của tớ mới là tự tại nhất."
Tô Ngưng bất mãn nói: "Nói vậy mà cậu cũng không mời tớ đi ra ngoài uống ly trà chiều đắt tiền, để tớ chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè ra vẻ chút nữa."
Du Ân tức giận nói: "Tới nhà của tớ, tớ tự mình pha một ly cà phê cho cậu, thế còn không thơm à?"
Tô Ngưng cười lớn: "Đúng, đúng, rất thơm. Kỹ năng pha cà phê của cậu so với những nhân viên pha cà phê bên ngoài tốt hơn rất nhiều."
"Đúng rồi, lần sau mời tớ uống cà phê, tớ muốn dùng chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đã bỏ rất nhiều tiền để chế tạo cho cậu. Để tớ xem chiếc cốc đắt tiền như vậy có thơm hơn hẳn hay không."
Du Ân không biết nên cười hay nên khóc: "Cậu cứ lắm mồm suốt ngày đi."
Nói về chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đưa cho cô, cô chưa bao giờ sử dụng.
Bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng bằng cách nào Phó Đình Viễn lại tìm được người làm ra một chiếc giống hệt như vậy. Quả nhiên tiền có thể sai ma khiến quỷ mà!
Tô Ngưng duỗi lưng nói: "Được rồi, được rồi, cậu mau đi viết bản thảo đi. Tớ đi tập thể dục đây. "Truyền Kỳ Dung Phi" sắp khai máy rồi, tớ phải giữ vững hình tượng của mình."
“Đi đi đi đi, đến lúc đó diễn vai Vương phi cho thật xinh đẹp.” Du Ân đã xem bức ảnh tạo hình Vương phi của Tô Ngưng, đó hoàn toàn chính là nhân vật trong cảm nhận của cô.
Phó Đình Viễn không có ở đây, Du Ân cảm thấy cuộc sống của mình thật yên tĩnh.
Ở nhà viết lách, lúc nghỉ ngơi thì trêu chọc con mèo, pha một tách cà phê, nấu chút đồ ăn, buổi tối gọi điện thoại cho ông cụ, lại trò chuyện với Diệp Văn trên cuộc gọi video một lúc, một ngày đã trôi qua.
Sáng hôm sau, khi Du Ân vẫn đang làm tổ trong chăn bông, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh của cuộc gọi video.
Du Ân mơ màng cầm lấy nhìn thì thấy, hóa ra là Phó Đình Viễn âm hồn không tan đang gọi.
Cô chỉ biết thở dài cảm khái mình đã có một ngày bình yên, ngay cả ngủ cũng rất ngon giấc, không ngờ anh lại bắt đầu rồi.
Du Ân chẳng còn chút buồn ngủ nào, nhưng cô vẫn chọn ngắt cuộc gọi video.
Thứ nhất, cô không muốn nhìn thấy Phó Đình Viễn chút nào. Thứ hai, bây giờ cô chưa thức dậy nên không thích hợp để gọi video với một người đàn ông.
Sau khi cúp máy, cô nhắn tin cho anh: "Có chuyện gì không?"
Phó Đình Viễn trả lời: "Tôi muốn gặp Tiểu Tiểu."
Du Ân làm tổ ở trên giường đảo mắt một vòng đầy xem thường. Anh cho rằng cô không biết anh có ý gì à?
Anh muốn xem Tiểu Tiểu qua video, cố tình muốn nhìn cô.
Cô chẳng thèm nhìn anh đâu, cũng chẳng muốn bị anh nhìn.
Vì vậy, cô cố ý xuống lầu quay một đoạn video của Tiểu Tiểu gửi cho Phó Đình Viễn, sau đó còn gửi rất nhiều bức ảnh của Tiểu Tiểu mà cô vừa mới chụp ngày hôm qua.
Không phải anh muốn nhìn Tiểu Tiểu sao? Chừng này đủ cho anh nhìn rồi nhỉ?
Bên kia, Phó Đình Viễn cực kỳ tức giận vì hành vi của cô. Anh ngồi máy bay hơn mười tiếng mới đến New Zealand, vào khách sạn nghỉ ngơi một lúc, chẳng bao lâu mà đã nhớ cô đến phát điên.
Nếu không phải lo rằng buổi tối cô vẫn còn đang ngủ thì anh đã gọi video từ lâu rồi.
Cô rõ ràng biết anh có ý gì, nhưng lại cố tình không để anh nhìn.
Anh nhìn một con mèo để làm gì?
Anh muốn nhìn người của cô!
Hiện tại khỏi nói cũng biết Phó Đình Viễn hối hận đến mức nào khi tự mình chạy đi công tác. Ngay khi máy bay cất cánh thì anh đã hối hận rồi, hận không thể nhảy xuống máy bay.
Anh thoát khỏi thế trận xem mắt của ông cụ, nhưng cũng rơi vào cảnh nhớ nhung điên cuồng.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có chuyện trong kịch bản muốn dặn dò."
Du Ân bình tĩnh đáp: "Vậy thì chat voice đi."
Phó Đình Viễn tức giận đến mức ném điện thoại sang một bên, đưa tay lên bóp trán. Anh cảm thấy mình cần phải mua vé máy bay rồi về ngay.
Nhưng ít ra thì anh cũng bình tĩnh lại, nếu đã đi thật xa đến tận đây một chuyến thì nếu có thể bàn chuyện công việc vẫn nên bàn đi.
Anh cố tình gây sự, cô cũng có mánh khóe riêng để đối phó, như vậy cũng rất tốt.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?
Du Ân đang rất sửng sốt thì chợt nghe một phóng viên hỏi cô: "Cô Du, chúng tôi nghe nói rằng có một nữ diễn viên đang mang thai và đang khám thai trong bệnh viện. Người đó..."
Phóng viên vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi ngập ngừng hỏi: "Người đó không phải là cô, đúng không?"
Du Ân: "..."
Mang thai? Khám thai sản?
Phóng viên này đang tấu hài à?
Ngay cả một người đàn ông cô còn không có, lấy đâu ra thai mà mang?
Hơn nữa, cô cũng không phải nữ diễn viên gì cả.
Nghĩ đến đây, Du Ân bất đắc dĩ hỏi phóng viên kia: "Tôi là nữ diễn viên sao?"
“Tuy cô không diễn, nhưng cô là nhà biên kịch, hiện tại đang được chú ý rất nhiều, nên có thể coi là một nửa nữ diễn viên đúng không?” Phóng viên đương nhiên cũng cảm thấy lý do thoái thác của mình có chút gượng ép, cho nên khi nói đến chữ cuối cùng thì âm thanh cũng nhỏ lại.
Họ cũng không nghĩ như vậy, nhưng ai bảo cô trùng hợp xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ vào lúc này chứ.
Bọn họ đã đợi gần như cả ngày rồi cũng không thấy nữ diễn viên nào, tình cờ nhìn thấy cô nên liền đoán già đoán non một chút.
Khí chất của cô thật sự quá bắt mắt, đứng ở cửa viện nhiều người ra vào, tự nhiên hào phóng, uyển chuyển ưu nhã, bọn họ liếc mắt một cái là đã thấy được.
Du Ân cũng không biết bản thân phải nói gì mới tốt nữa. Trước kia, cô thường viết bản thảo đến lúc trời tối mù tối mịt rồi đi siêu thị trong khu phố để mua đồ ăn cũng chẳng chỉnh sửa dung nhan, quần áo tùy tiện.
May mà hôm nay khi cô ra cửa đã sửa soạn bản thân một chút, trang dung sạch sẽ, quần áo trang nhã, nếu không bị những máy ảnh này chụp cận mặt ở khoảng cách gần như vậy, sợ rằng hình ảnh của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, và hình ảnh của nhà họ Diệp cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng vì cô.
Nghĩ đến đây, Du Ân vội vàng nói: "Tôi chỉ tới bệnh viện thăm hỏi bệnh tình của người lớn một chút mà thôi."
Đúng lúc xe cô gọi cũng đã lái đến đây, cô nhanh chóng lên xe giục tài xế lái xe đi, thoát khỏi mấy tay súng dài, súng ngắn này.
Thật là đáng sợ quá đi.
Sau khi Du Ân trở về nhà thì phàn nàn với Tô Ngưng về các phóng viên, cũng than thở về sự khó khăn khi trở thành một ngôi sao.
Tô Ngưng nghe xong thì cười khanh khách không ngừng: "Bây giờ cậu cũng có thể cảm nhận được nỗi khó chịu khiến tớ muốn đi xem phim cũng chẳng dám hé mặt ra ngoài rồi nhỉ? Phiền lắm, bọn họ đúng là lợi dụng tất cả mọi sơ hở."
Tô Ngưng lại tốt bụng nhắc nhở Du Ân: "Về sau khi cậu ra ngoài thì tốt nhất nên đeo kính râm và đội mũ, gặp được người nào còn có thể che chắn."
Mặc dù những gì Tô Ngưng nói rất có lý, nhưng Du Ân lại không hề thích ứng được kiểu cuộc sống có quá nhiều người để ý như thế này.
Mấy người Thẩm Thanh Sơn thật là phiền chết đi được! Nếu không phải bọn họ cố ý bóp méo quan hệ của cô và Diệp Văn, Diệp Văn cũng không cần nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện bọn họ là cha con ruột, như vậy cũng sẽ không có nhiều chú ý đến cô.
Tô Ngưng tiếp tục an ủi cô: "Bình tĩnh đi, quen rồi thì sẽ tự nhiên thôi. Đợi đến khi cậu quen với thân phận con gái nhà họ Diệp thì tốt rồi."
Du Ân vô cùng rầu rĩ: "Tớ cảm thấy tớ không thể quen được, tớ vẫn nên cắm rễ ở nhà càng nhiều càng tốt thì hơn."
Tô Ngưng trêu chọc cô: "Cậu thực sự là một dòng suối trong sáng trong giới thiên kim nhà giàu. Cậu nhìn cái đám con gái danh giá đó đi, cả ngày ăn diện rực rỡ chói lóa, cầm túi xách phiên bản giới hạn đi ra ngoài uống trà chiều, vừa thích ý lại tự tại."
Du Ân cười nói: "Thôi đi, tớ ở nhà chạy bản thảo của tớ mới là tự tại nhất."
Tô Ngưng bất mãn nói: "Nói vậy mà cậu cũng không mời tớ đi ra ngoài uống ly trà chiều đắt tiền, để tớ chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè ra vẻ chút nữa."
Du Ân tức giận nói: "Tới nhà của tớ, tớ tự mình pha một ly cà phê cho cậu, thế còn không thơm à?"
Tô Ngưng cười lớn: "Đúng, đúng, rất thơm. Kỹ năng pha cà phê của cậu so với những nhân viên pha cà phê bên ngoài tốt hơn rất nhiều."
"Đúng rồi, lần sau mời tớ uống cà phê, tớ muốn dùng chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đã bỏ rất nhiều tiền để chế tạo cho cậu. Để tớ xem chiếc cốc đắt tiền như vậy có thơm hơn hẳn hay không."
Du Ân không biết nên cười hay nên khóc: "Cậu cứ lắm mồm suốt ngày đi."
Nói về chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đưa cho cô, cô chưa bao giờ sử dụng.
Bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng bằng cách nào Phó Đình Viễn lại tìm được người làm ra một chiếc giống hệt như vậy. Quả nhiên tiền có thể sai ma khiến quỷ mà!
Tô Ngưng duỗi lưng nói: "Được rồi, được rồi, cậu mau đi viết bản thảo đi. Tớ đi tập thể dục đây. "Truyền Kỳ Dung Phi" sắp khai máy rồi, tớ phải giữ vững hình tượng của mình."
“Đi đi đi đi, đến lúc đó diễn vai Vương phi cho thật xinh đẹp.” Du Ân đã xem bức ảnh tạo hình Vương phi của Tô Ngưng, đó hoàn toàn chính là nhân vật trong cảm nhận của cô.
Phó Đình Viễn không có ở đây, Du Ân cảm thấy cuộc sống của mình thật yên tĩnh.
Ở nhà viết lách, lúc nghỉ ngơi thì trêu chọc con mèo, pha một tách cà phê, nấu chút đồ ăn, buổi tối gọi điện thoại cho ông cụ, lại trò chuyện với Diệp Văn trên cuộc gọi video một lúc, một ngày đã trôi qua.
Sáng hôm sau, khi Du Ân vẫn đang làm tổ trong chăn bông, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh của cuộc gọi video.
Du Ân mơ màng cầm lấy nhìn thì thấy, hóa ra là Phó Đình Viễn âm hồn không tan đang gọi.
Cô chỉ biết thở dài cảm khái mình đã có một ngày bình yên, ngay cả ngủ cũng rất ngon giấc, không ngờ anh lại bắt đầu rồi.
Du Ân chẳng còn chút buồn ngủ nào, nhưng cô vẫn chọn ngắt cuộc gọi video.
Thứ nhất, cô không muốn nhìn thấy Phó Đình Viễn chút nào. Thứ hai, bây giờ cô chưa thức dậy nên không thích hợp để gọi video với một người đàn ông.
Sau khi cúp máy, cô nhắn tin cho anh: "Có chuyện gì không?"
Phó Đình Viễn trả lời: "Tôi muốn gặp Tiểu Tiểu."
Du Ân làm tổ ở trên giường đảo mắt một vòng đầy xem thường. Anh cho rằng cô không biết anh có ý gì à?
Anh muốn xem Tiểu Tiểu qua video, cố tình muốn nhìn cô.
Cô chẳng thèm nhìn anh đâu, cũng chẳng muốn bị anh nhìn.
Vì vậy, cô cố ý xuống lầu quay một đoạn video của Tiểu Tiểu gửi cho Phó Đình Viễn, sau đó còn gửi rất nhiều bức ảnh của Tiểu Tiểu mà cô vừa mới chụp ngày hôm qua.
Không phải anh muốn nhìn Tiểu Tiểu sao? Chừng này đủ cho anh nhìn rồi nhỉ?
Bên kia, Phó Đình Viễn cực kỳ tức giận vì hành vi của cô. Anh ngồi máy bay hơn mười tiếng mới đến New Zealand, vào khách sạn nghỉ ngơi một lúc, chẳng bao lâu mà đã nhớ cô đến phát điên.
Nếu không phải lo rằng buổi tối cô vẫn còn đang ngủ thì anh đã gọi video từ lâu rồi.
Cô rõ ràng biết anh có ý gì, nhưng lại cố tình không để anh nhìn.
Anh nhìn một con mèo để làm gì?
Anh muốn nhìn người của cô!
Hiện tại khỏi nói cũng biết Phó Đình Viễn hối hận đến mức nào khi tự mình chạy đi công tác. Ngay khi máy bay cất cánh thì anh đã hối hận rồi, hận không thể nhảy xuống máy bay.
Anh thoát khỏi thế trận xem mắt của ông cụ, nhưng cũng rơi vào cảnh nhớ nhung điên cuồng.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có chuyện trong kịch bản muốn dặn dò."
Du Ân bình tĩnh đáp: "Vậy thì chat voice đi."
Phó Đình Viễn tức giận đến mức ném điện thoại sang một bên, đưa tay lên bóp trán. Anh cảm thấy mình cần phải mua vé máy bay rồi về ngay.
Nhưng ít ra thì anh cũng bình tĩnh lại, nếu đã đi thật xa đến tận đây một chuyến thì nếu có thể bàn chuyện công việc vẫn nên bàn đi.
Anh cố tình gây sự, cô cũng có mánh khóe riêng để đối phó, như vậy cũng rất tốt.
Bình luận facebook