Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225: Bây giờ cô không quen anh nữa
Du Ân cũng không cam lòng yếu thế mà trả lời anh: "Sao nào? Anh không hài lòng với cái xưng hô này à? Bằng không, anh nghĩ tôi nên gọi anh là gì?"
Cũng không biết có chuyện gì, kể từ khi cô trở về nước và lại có tiếp xúc với Phó Đình Viễn, hai người họ dường như không mấy vui vẻ mỗi khi giao tiếp với nhau. Mười bận thì có tám hồi đều sẽ tan rã trong không vui.
Du Ân đã tổng kết lại một chút, nguyên nhân là do cô.
Trước kia cô luôn muốn lấy lòng Phó Đình Viễn, luôn muốn làm cho anh vui vẻ, luôn muốn anh có ấn tượng tốt về cô, cho nên căn bản cô không có chút cá tính nào trước mặt anh.
Anh nói gì thì chính là thế, anh yêu cô như thế nào thì cô liền như thế đó.
Bây giờ thì khác, anh nói những lời cô không thích nghe thì cô lập tức đáp trả lại. Dù sao cô cũng không quan tâm anh có vui hay không.
Anh làm không tốt thì bị cô mắng té tát, đánh túi bụi, dù sao anh cũng không tức giận.
Tóm lại, bây giờ cô không quen anh nữa.
Mà đối với hành vi Du Ân tranh cãi với anh, Phó Đình Viễn ở đầu dây bên kia rất tức giận, một lúc sau anh mới nghiến răng trả lời tin nhắn thoại của cô: "Du Ân, không phải là em ăn gan hùm mật gấu rồi đấy chứ?"
Sau lần cô không nói hai lời mà cúp điện thoại của anh, chặn mọi thông tin liên lạc của anh, tối hôm qua cô còn đánh mắng anh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải cô muốn lên trời luôn hay không?
"Cũng không có." Đối mặt với lời buộc tội của Phó Đình Viễn đối với mình, Du Ân nhẹ nhàng phủ nhận, rồi dứt khoát chỉ ra: "Phó Đình Viễn, chỉ là tôi không yêu anh nữa mà thôi."
Sau khi nói xong, cô đặt điện thoại sang một bên, không muốn để ý tới Phó Đình Viễn nữa.
Du Ân không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra với mình, đột nhiên trở nên gắt gỏng đến thế. Có thể là do tối hôm qua Phó Đình Viễn đã đi quá xa, hoặc cũng có thể là do dì cả sắp tới rồi nên mới cáu kỉnh.
Du Ân tập trung vào công việc, nhưng Phó Đình Viễn bị câu nói "Tôi không còn yêu anh nữa" xuyên vào tim một cách tàn nhẫn. Anh mím môi dựa vào ghế văn phòng, cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Kể từ khi gặp nhau sau khi ly hôn đến bây giờ, cô đã hơn một lần nói rằng cô không còn yêu anh nữa.
Nếu nói trong lòng anh không khó chịu là giả, nhưng nghĩ về sự thờ ơ mà anh dành cho cô khi đó, anh lại cảm thấy sự lạnh nhạt mình nhận lại ngày hôm nay đều là do đáng đời.
Anh từng nói mấy lời khốn nạn "Đời này sẽ không bao giờ yêu cô", anh cũng từng nói những lời khiến con người ta phải tuyệt vọng như "Sinh con làm gì với người phụ nữ mình không yêu". Anh còn nói rằng Du Ân không xứng đáng sinh đứa con của anh.
Giờ đây, người thừa nhận rằng anh yêu cô và không thể sống thiếu cô chính là anh.
Cầu xin cô tha thứ, muốn tái hôn và sinh con cùng cô, là anh.
Khuôn mặt của anh đã bị đánh đau đớn bởi hành vi khốn nạn của chính mình.
Chu Nam lúc này gõ cửa bước vào, có chút ngượng ngùng nói: "Sếp Phó, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không?"
Phó Đình Viễn gạt bỏ tâm trạng sa sút của mình, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"
Chu Nam liếc anh một cái, dũng cảm nói: "Là tên Lý Toàn Minh đó. Anh ta đi khắp nơi hỏi thăm số điện thoại của Du Ân, còn nói cái gì..."
Chu Nam nói tới đây thì trở nên ấp a ấp úng, Phó Đình Viễn vừa nghe đến cái tên Lý Toàn Minh này đã biết không có gì hay rồi.
Lý Toàn Minh này là kẻ hoang đàng lêu lổng khét tiếng của Giang Thành, ỷ vào mấy đồng tiền lẻ của ba anh ta mà suốt ngày ăn chơi phóng túng, rêu rao khắp nơi, làm càn làm bậy.
Mặc dù Dịch Thận Chi cũng quần là áo lượt, nhưng Dịch Thận Chi có khả năng, có quyết đoán và có tầm nhìn, thủ đoạn phi thường và chiến lược xuất sắc. Bây giờ toàn bộ nhà họ Dịch đều phải phụ thuộc vào anh ta.
Cái ăn chơi ngỗ ngược của anh ta đều dựa vào khả năng thực sự của anh ta, trong khi Lý Toàn Minh, một kẻ không làm được trò trống gì, toàn phụ thuộc vào ba anh ta.
Phó Đình Viễn trầm giọng hỏi Chu Nam: "Còn gì nữa?"
Chu Nam hít sâu một hơi nói: "Anh ta còn nói muốn hốt Du Ân, làm rể hiền của nhà họ Diệp..."
Đó là lý do tại sao ngay từ đầu Chu Nam không dám nói sự thật. Đừng nói là Phó Đình Viễn, cả anh ta nghe xong câu này cũng muốn tẩn Lý Toàn Minh một trận, thật là kinh tởm.
Quả nhiên, chỉ thấy một lớp băng giá hiện lên trên mặt Phó Đình Viễn: "Anh ta ngại mình bị chết quá chậm rồi!"
"Không phải anh ta dùng ma túy sao? Không phải đi chơi gái sao? Tuồn hết mấy thứ này ra đi. Để xem một tên cặn bã như anh ta còn muốn theo đuổi Du Ân như thế nào! Không thèm nhìn lại xem bản thân mình có đức hạnh gì!"
Phó Đình Viễn cười mỉa rồi dặn dò Chu Nam một loạt. Người như Lý Toàn Minh vừa ra tay đã tóm được cả đống nhược điểm, dám trêu chọc Du Ân, không phải muốn tìm cái chết thì là gì?
Ban đầu, những người như Lý Toàn Minh không đến độ phải để Phó Đình Viễn tự mình ra tay đối phó, nhưng nếu Lý Toàn Minh muốn chết, Phó Đình Viễn sẽ thành toàn cho anh ta.
Chu Nam gật đầu, đáp: "Được, tôi sẽ thu xếp."
Sau khi Chu Nam đi ra ngoài, Phó Đình Viễn nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa thấy hết giận, gọi lại vào số nội bộ của Chu Nam, hằn học dặn dò: "Trước khi vạch trần mấy vụ bê bối đó thì hãy tìm người đánh anh ta một trận."
Nếu không phải đánh Lý Toàn Minh làm bẩn tay, hiện tại anh đã tìm tới cửa đánh người rồi.
Chu Nam hiểu ra: "Anh yên tâm đi, gần đây anh ta vừa trêu chọc một ngôi sao nhỏ. Thực tế sau lưng ngôi sao nhỏ kia có nhà đầu tư, tôi cho người bóc trần chuyện này cho chủ đầu tư kia, để kẻ đó ra tay đánh người."
Bấy giờ Phó Đình Viễn mới hài lòng cúp điện thoại.
Quả nhiên, không lâu sau tin tức Lý Toàn Minh bị người ta đánh bầm dập trong trung tâm tắm rửa và được đưa đến bệnh viện với khuôn mặt bầm tím bùng lên. "Cây sinh mạng" của Lý Toàn Minh cũng suýt chút nữa bị đối phương giẫm đứt.
Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, kỳ thật rất khiến người ta hả dạ, rất nhiều người đã không hài lòng với Lý Toàn Minh từ lâu rồi.
Sau đó, Lý Toàn Minh lại bị vạch trần một loạt vụ bê bối, tất cả đều đụng đến mấu chốt của pháp luật, đến nỗi bị cảnh sát bắt khi còn đang nằm viện. Nghe nói anh ta khóc lóc van cầu người ta cứu trong phòng bệnh nhưng không ai có thể cứu được anh ta nữa.
Ngay cả ba ruột của anh ta cũng không thể bảo vệ anh ta được nữa. Gần đây, vì sự việc này gây ầm ĩ quá lớn và xôn xao dư luận nên cho dù ba anh ta muốn bảo vệ anh ta cũng không thể có hành động nào khác được, cũng không ai dám làm điều gì cho anh ta.
Thứ hai, thế lực của chủ đầu tư mà Lý Toàn Minh đắc tội không hề yếu, ba anh ta không thể chống lại người ta, vì vậy hoàn toàn không còn cách nào khác.
Nhưng nhà họ Lý chỉ có một dòng độc đinh như vậy, ba anh ta cũng chỉ có thể căng cái mặt già nua mà đi tìm vị chủ đầu tư kia, ai ngờ người ta chỉ nhàn nhạt nói: "Ông muốn biết tình hình thực tế sao?"
Ba Lý vội vàng gật đầu, chủ đầu tư ấy nhàn nhạt nói: "Tôi cũng chỉ biết được mọi chuyện của con trai ông từ chỗ người khác, nhưng cụ thể là ai đã lật tẩy cho tôi, tôi không biết."
Đầu óc ba Lý ngổn ngang trăm mối. Nếu không phải chính chủ đầu tư này phát hiện tư tình của Lý Toàn Minh và cô bồ nhí kia thì là ai đã vạch trần?
Chủ đầu tư đó giận dữ nói: “Thay vì rối rít ở đây, tốt hơn hết ông nên quay lại hỏi xem đứa con hoang đàng của mình đã làm gì và đã đắc tội đến ai thì hơn.”
Sau đó liền đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ba Lý không nghĩ ra nên đành phải đến đồn cảnh sát để gặp Lý Toàn Minh.
Lý Toàn Minh mặt mũi bầm dập, nhếch nhác luộm thuộm, tay chân đều bị xiềng xích. Vừa nhìn thấy ba Lý, anh ta liền kêu khóc: "Ba, ba mau chóng nghĩ cách cứu con đi! Con không chịu nổi cái nơi quái quỷ này nữa, không chịu nổi cuộc sống vô nhân tính này!"
Ba Lý tức giận gầm lên: "Lúc này mày mới biết sợ à? Lúc trước khi tao bảo mày kiềm chế một chút, không phải mày coi như gió thoảng qua tai à?"
“Hiện tại phiền phức lắm, có thể mày đã đắc tội đến nhân vật lớn rồi, bọn họ rõ ràng muốn chỉnh mày!” Sau khi ba Lý rống lên, vẻ mặt của Lý Toàn Minh cũng là sửng sốt.
Cũng không biết có chuyện gì, kể từ khi cô trở về nước và lại có tiếp xúc với Phó Đình Viễn, hai người họ dường như không mấy vui vẻ mỗi khi giao tiếp với nhau. Mười bận thì có tám hồi đều sẽ tan rã trong không vui.
Du Ân đã tổng kết lại một chút, nguyên nhân là do cô.
Trước kia cô luôn muốn lấy lòng Phó Đình Viễn, luôn muốn làm cho anh vui vẻ, luôn muốn anh có ấn tượng tốt về cô, cho nên căn bản cô không có chút cá tính nào trước mặt anh.
Anh nói gì thì chính là thế, anh yêu cô như thế nào thì cô liền như thế đó.
Bây giờ thì khác, anh nói những lời cô không thích nghe thì cô lập tức đáp trả lại. Dù sao cô cũng không quan tâm anh có vui hay không.
Anh làm không tốt thì bị cô mắng té tát, đánh túi bụi, dù sao anh cũng không tức giận.
Tóm lại, bây giờ cô không quen anh nữa.
Mà đối với hành vi Du Ân tranh cãi với anh, Phó Đình Viễn ở đầu dây bên kia rất tức giận, một lúc sau anh mới nghiến răng trả lời tin nhắn thoại của cô: "Du Ân, không phải là em ăn gan hùm mật gấu rồi đấy chứ?"
Sau lần cô không nói hai lời mà cúp điện thoại của anh, chặn mọi thông tin liên lạc của anh, tối hôm qua cô còn đánh mắng anh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải cô muốn lên trời luôn hay không?
"Cũng không có." Đối mặt với lời buộc tội của Phó Đình Viễn đối với mình, Du Ân nhẹ nhàng phủ nhận, rồi dứt khoát chỉ ra: "Phó Đình Viễn, chỉ là tôi không yêu anh nữa mà thôi."
Sau khi nói xong, cô đặt điện thoại sang một bên, không muốn để ý tới Phó Đình Viễn nữa.
Du Ân không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra với mình, đột nhiên trở nên gắt gỏng đến thế. Có thể là do tối hôm qua Phó Đình Viễn đã đi quá xa, hoặc cũng có thể là do dì cả sắp tới rồi nên mới cáu kỉnh.
Du Ân tập trung vào công việc, nhưng Phó Đình Viễn bị câu nói "Tôi không còn yêu anh nữa" xuyên vào tim một cách tàn nhẫn. Anh mím môi dựa vào ghế văn phòng, cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Kể từ khi gặp nhau sau khi ly hôn đến bây giờ, cô đã hơn một lần nói rằng cô không còn yêu anh nữa.
Nếu nói trong lòng anh không khó chịu là giả, nhưng nghĩ về sự thờ ơ mà anh dành cho cô khi đó, anh lại cảm thấy sự lạnh nhạt mình nhận lại ngày hôm nay đều là do đáng đời.
Anh từng nói mấy lời khốn nạn "Đời này sẽ không bao giờ yêu cô", anh cũng từng nói những lời khiến con người ta phải tuyệt vọng như "Sinh con làm gì với người phụ nữ mình không yêu". Anh còn nói rằng Du Ân không xứng đáng sinh đứa con của anh.
Giờ đây, người thừa nhận rằng anh yêu cô và không thể sống thiếu cô chính là anh.
Cầu xin cô tha thứ, muốn tái hôn và sinh con cùng cô, là anh.
Khuôn mặt của anh đã bị đánh đau đớn bởi hành vi khốn nạn của chính mình.
Chu Nam lúc này gõ cửa bước vào, có chút ngượng ngùng nói: "Sếp Phó, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không?"
Phó Đình Viễn gạt bỏ tâm trạng sa sút của mình, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"
Chu Nam liếc anh một cái, dũng cảm nói: "Là tên Lý Toàn Minh đó. Anh ta đi khắp nơi hỏi thăm số điện thoại của Du Ân, còn nói cái gì..."
Chu Nam nói tới đây thì trở nên ấp a ấp úng, Phó Đình Viễn vừa nghe đến cái tên Lý Toàn Minh này đã biết không có gì hay rồi.
Lý Toàn Minh này là kẻ hoang đàng lêu lổng khét tiếng của Giang Thành, ỷ vào mấy đồng tiền lẻ của ba anh ta mà suốt ngày ăn chơi phóng túng, rêu rao khắp nơi, làm càn làm bậy.
Mặc dù Dịch Thận Chi cũng quần là áo lượt, nhưng Dịch Thận Chi có khả năng, có quyết đoán và có tầm nhìn, thủ đoạn phi thường và chiến lược xuất sắc. Bây giờ toàn bộ nhà họ Dịch đều phải phụ thuộc vào anh ta.
Cái ăn chơi ngỗ ngược của anh ta đều dựa vào khả năng thực sự của anh ta, trong khi Lý Toàn Minh, một kẻ không làm được trò trống gì, toàn phụ thuộc vào ba anh ta.
Phó Đình Viễn trầm giọng hỏi Chu Nam: "Còn gì nữa?"
Chu Nam hít sâu một hơi nói: "Anh ta còn nói muốn hốt Du Ân, làm rể hiền của nhà họ Diệp..."
Đó là lý do tại sao ngay từ đầu Chu Nam không dám nói sự thật. Đừng nói là Phó Đình Viễn, cả anh ta nghe xong câu này cũng muốn tẩn Lý Toàn Minh một trận, thật là kinh tởm.
Quả nhiên, chỉ thấy một lớp băng giá hiện lên trên mặt Phó Đình Viễn: "Anh ta ngại mình bị chết quá chậm rồi!"
"Không phải anh ta dùng ma túy sao? Không phải đi chơi gái sao? Tuồn hết mấy thứ này ra đi. Để xem một tên cặn bã như anh ta còn muốn theo đuổi Du Ân như thế nào! Không thèm nhìn lại xem bản thân mình có đức hạnh gì!"
Phó Đình Viễn cười mỉa rồi dặn dò Chu Nam một loạt. Người như Lý Toàn Minh vừa ra tay đã tóm được cả đống nhược điểm, dám trêu chọc Du Ân, không phải muốn tìm cái chết thì là gì?
Ban đầu, những người như Lý Toàn Minh không đến độ phải để Phó Đình Viễn tự mình ra tay đối phó, nhưng nếu Lý Toàn Minh muốn chết, Phó Đình Viễn sẽ thành toàn cho anh ta.
Chu Nam gật đầu, đáp: "Được, tôi sẽ thu xếp."
Sau khi Chu Nam đi ra ngoài, Phó Đình Viễn nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa thấy hết giận, gọi lại vào số nội bộ của Chu Nam, hằn học dặn dò: "Trước khi vạch trần mấy vụ bê bối đó thì hãy tìm người đánh anh ta một trận."
Nếu không phải đánh Lý Toàn Minh làm bẩn tay, hiện tại anh đã tìm tới cửa đánh người rồi.
Chu Nam hiểu ra: "Anh yên tâm đi, gần đây anh ta vừa trêu chọc một ngôi sao nhỏ. Thực tế sau lưng ngôi sao nhỏ kia có nhà đầu tư, tôi cho người bóc trần chuyện này cho chủ đầu tư kia, để kẻ đó ra tay đánh người."
Bấy giờ Phó Đình Viễn mới hài lòng cúp điện thoại.
Quả nhiên, không lâu sau tin tức Lý Toàn Minh bị người ta đánh bầm dập trong trung tâm tắm rửa và được đưa đến bệnh viện với khuôn mặt bầm tím bùng lên. "Cây sinh mạng" của Lý Toàn Minh cũng suýt chút nữa bị đối phương giẫm đứt.
Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, kỳ thật rất khiến người ta hả dạ, rất nhiều người đã không hài lòng với Lý Toàn Minh từ lâu rồi.
Sau đó, Lý Toàn Minh lại bị vạch trần một loạt vụ bê bối, tất cả đều đụng đến mấu chốt của pháp luật, đến nỗi bị cảnh sát bắt khi còn đang nằm viện. Nghe nói anh ta khóc lóc van cầu người ta cứu trong phòng bệnh nhưng không ai có thể cứu được anh ta nữa.
Ngay cả ba ruột của anh ta cũng không thể bảo vệ anh ta được nữa. Gần đây, vì sự việc này gây ầm ĩ quá lớn và xôn xao dư luận nên cho dù ba anh ta muốn bảo vệ anh ta cũng không thể có hành động nào khác được, cũng không ai dám làm điều gì cho anh ta.
Thứ hai, thế lực của chủ đầu tư mà Lý Toàn Minh đắc tội không hề yếu, ba anh ta không thể chống lại người ta, vì vậy hoàn toàn không còn cách nào khác.
Nhưng nhà họ Lý chỉ có một dòng độc đinh như vậy, ba anh ta cũng chỉ có thể căng cái mặt già nua mà đi tìm vị chủ đầu tư kia, ai ngờ người ta chỉ nhàn nhạt nói: "Ông muốn biết tình hình thực tế sao?"
Ba Lý vội vàng gật đầu, chủ đầu tư ấy nhàn nhạt nói: "Tôi cũng chỉ biết được mọi chuyện của con trai ông từ chỗ người khác, nhưng cụ thể là ai đã lật tẩy cho tôi, tôi không biết."
Đầu óc ba Lý ngổn ngang trăm mối. Nếu không phải chính chủ đầu tư này phát hiện tư tình của Lý Toàn Minh và cô bồ nhí kia thì là ai đã vạch trần?
Chủ đầu tư đó giận dữ nói: “Thay vì rối rít ở đây, tốt hơn hết ông nên quay lại hỏi xem đứa con hoang đàng của mình đã làm gì và đã đắc tội đến ai thì hơn.”
Sau đó liền đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ba Lý không nghĩ ra nên đành phải đến đồn cảnh sát để gặp Lý Toàn Minh.
Lý Toàn Minh mặt mũi bầm dập, nhếch nhác luộm thuộm, tay chân đều bị xiềng xích. Vừa nhìn thấy ba Lý, anh ta liền kêu khóc: "Ba, ba mau chóng nghĩ cách cứu con đi! Con không chịu nổi cái nơi quái quỷ này nữa, không chịu nổi cuộc sống vô nhân tính này!"
Ba Lý tức giận gầm lên: "Lúc này mày mới biết sợ à? Lúc trước khi tao bảo mày kiềm chế một chút, không phải mày coi như gió thoảng qua tai à?"
“Hiện tại phiền phức lắm, có thể mày đã đắc tội đến nhân vật lớn rồi, bọn họ rõ ràng muốn chỉnh mày!” Sau khi ba Lý rống lên, vẻ mặt của Lý Toàn Minh cũng là sửng sốt.
Bình luận facebook