Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Không tiếp tục quấn lấy
Bảy giờ tối, tầng cao nhất của Phó thị.
Trong văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng đèn, Phó Đình Viễn chăm chú nhìn vào máy tính tăng ca làm việc.
Dáng người thẳng tắp của người đàn ông ở dưới quần áo vừa người, chỉ là áo sơ mi trắng đơn giản mà khi anh mặc vào lại có một cảm giác cấm dục.
Ban ngày, sau khi gặp lại Du Ân ở chỗ của Chung Văn Thành, sự tự chủ mà Phó Đình Viễn vẫn luôn kiêu ngạo từ trước đến nay lại bị nhiễu loạn, trong đầu không tự chủ được hiện ra khuôn mặt của Du Ân.
Du Ân của lúc trước, trong lòng trong mắt đều là anh, nghĩ hay làm chuyện gì cũng đều là vì anh.
Nhưng bây giờ...
Phó Đình Viễn nhớ lại hôm nay cô triệt để xem anh là không khí, trái tim không hiểu sao lại hoảng lên.
Cảm xúc lên xuống chập trùng không ngừng khiến cho hiệu suất làm việc cả ngày hôm nay của anh bị giảm sút, thế là chỉ có thể tăng ca.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng điện thoại vang lên. Người gọi điện thoại tới là Dịch Thận Chi - bạn tốt kiêm người hợp tác làm ăn của anh, cũng là một cậu chủ nổi tiếng ăn chơi.
Phó Đình Viễn có hơi không muốn nhận cuộc điện thoại này, bởi vì anh không cần nghĩ cũng biết tám mươi phần tăm là Dịch Thận Chi gọi điện bảo ra ngoài uống rượu.
Từ trước đến nay anh luôn đặt công việc lên hàng đầu, công việc không làm xong tuyệt đối sẽ không đi mấy nơi nhàm chán uống rượu.
Dịch Thận Chi vẫn kiên nhẫn gọi điện thoại cho anh, anh vừa mới ấn nhận đã nghe thấy tiếng nói hoảng sợ của Dịch Thận Chi: "Lão Phó, cậu đoán xem tôi gặp được ai?"
Phó Đình Viễn mất hứng hỏi: "Ai?"
Tâm trạng lúc này của anh rất phiền, không muốn nghe Dịch Thận Chi nói đến phụ nữ.
Dịch Thận Chi nói: "Du Ân! Vợ trước của cậu!"
Phó Đình Viễn khẽ nhíu mày, sau đó oán hận cắn răng, Dịch Thận Chi chỉ nói cái tên “Du Ân” thôi thì cũng được, tự nhiên lại nói thêm bốn chữ “vợ trước của cậu”. .
Chói tai.
Dịch Thận Chi lại rất là tò mò hỏi: "Cô ta về nước rồi sao? Trước đó không phải là cô ta đã ra nước ngoài rồi à?"
Lúc trước Du Ân chủ động ly hôn với Phó Đình Viễn, lại không lấy một xu nào mà rời đi khiến cho mấy người đám Dịch Thận Chi cũng bị kinh hãi, sau đó cũng không biết là ai hỏi thăm được chỗ của Du Ân, biết được ngay xế chiều hôm làm thủ tục ly hôn cô đã ra nước ngoài rồi.
Còn về phần ra nước ngoài làm gì thì bọn họ cũng không có điều tra kỹ, lúc trước bọn họ nghe ngóng chỗ của Du Ân chẳng qua là lo lắng thay cho Phó Đình Viễn, lo lắng Du Ân đòi ly hôn chỉ là xúc động nhất thời, sau đó hối hận sẽ lại quấn lấy Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cũng không muốn trò chuyện về Du Ân với Dịch Thận Chi, cho nên nhạt nhẽo lên tiếng: "Ừm."
Ai ngờ Dịch Thận Chi lại nhạy bén nhận ra cái gì đó từ trong một tiếng “ừm” này của anh: "Các cậu gặp rồi à?"
Không đợi anh trả lời thì Dịch Thận Chi lại hỏi tiếp: "Thế nào? Cô ta không tiếp tục quấn lấy cậu nữa chứ?"
"Không có." Dịch Thận Chi khiến cho sự phiền muộn trong lòng Phó Đình Viễn tăng thêm, anh đơn giản đáp lại hai chữ rồi định kết thúc cuộc trò chuyện luôn.
"Vậy là tốt rồi." Dịch Thận Chi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại chậc chậc nói: "Chẳng qua bây giờ chắc cô ta cũng rất thoải mái tự do, ăn cơm uống rượu với một cậu trai nhỏ non tơ, cười vô cùng rạng rỡ đấy."
"Cậu trai nhỏ non tơ?" Giọng điệu của Phó Đình Viễn không tự chủ được mà cất cao lên.
Dịch Thận Chi nói: "Đúng vậy, cậu trai kia tựa hình như là thành viên của một nhóm nhạc thần tượng, tên là Chu Dật gì đó, mấy cậu trai nhỏ hẳn là debut năm hai mươi tuổi, không phải cậu trai nhỏ non tơ thì là gì chứ?"
Phó Đình Viễn lạnh lẽo hỏi: "Cậu ăn cơm ở chỗ nào?"
Dịch Thận Chi nói ra một địa chỉ, một giây sau anh ta mới kịp phản ứng lại, hỏi Phó Đình Viễn: "Chắc không phải là cậu định qua đây chứ?"
Tiếng nói của anh ta còn chưa dứt thì Phó Đình Viễn đã cúp điện thoại rồi, Dịch Thận Chi cầm điện thoại, dáng vẻ muốn xem trò hay, chắc không phải vì Lão Phó nghe thấy vợ trước ăn cơm cùng cậu trai nhỏ non tơ nên lo lắng chạy tới chứ?
Trong văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng đèn, Phó Đình Viễn chăm chú nhìn vào máy tính tăng ca làm việc.
Dáng người thẳng tắp của người đàn ông ở dưới quần áo vừa người, chỉ là áo sơ mi trắng đơn giản mà khi anh mặc vào lại có một cảm giác cấm dục.
Ban ngày, sau khi gặp lại Du Ân ở chỗ của Chung Văn Thành, sự tự chủ mà Phó Đình Viễn vẫn luôn kiêu ngạo từ trước đến nay lại bị nhiễu loạn, trong đầu không tự chủ được hiện ra khuôn mặt của Du Ân.
Du Ân của lúc trước, trong lòng trong mắt đều là anh, nghĩ hay làm chuyện gì cũng đều là vì anh.
Nhưng bây giờ...
Phó Đình Viễn nhớ lại hôm nay cô triệt để xem anh là không khí, trái tim không hiểu sao lại hoảng lên.
Cảm xúc lên xuống chập trùng không ngừng khiến cho hiệu suất làm việc cả ngày hôm nay của anh bị giảm sút, thế là chỉ có thể tăng ca.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng điện thoại vang lên. Người gọi điện thoại tới là Dịch Thận Chi - bạn tốt kiêm người hợp tác làm ăn của anh, cũng là một cậu chủ nổi tiếng ăn chơi.
Phó Đình Viễn có hơi không muốn nhận cuộc điện thoại này, bởi vì anh không cần nghĩ cũng biết tám mươi phần tăm là Dịch Thận Chi gọi điện bảo ra ngoài uống rượu.
Từ trước đến nay anh luôn đặt công việc lên hàng đầu, công việc không làm xong tuyệt đối sẽ không đi mấy nơi nhàm chán uống rượu.
Dịch Thận Chi vẫn kiên nhẫn gọi điện thoại cho anh, anh vừa mới ấn nhận đã nghe thấy tiếng nói hoảng sợ của Dịch Thận Chi: "Lão Phó, cậu đoán xem tôi gặp được ai?"
Phó Đình Viễn mất hứng hỏi: "Ai?"
Tâm trạng lúc này của anh rất phiền, không muốn nghe Dịch Thận Chi nói đến phụ nữ.
Dịch Thận Chi nói: "Du Ân! Vợ trước của cậu!"
Phó Đình Viễn khẽ nhíu mày, sau đó oán hận cắn răng, Dịch Thận Chi chỉ nói cái tên “Du Ân” thôi thì cũng được, tự nhiên lại nói thêm bốn chữ “vợ trước của cậu”. .
Chói tai.
Dịch Thận Chi lại rất là tò mò hỏi: "Cô ta về nước rồi sao? Trước đó không phải là cô ta đã ra nước ngoài rồi à?"
Lúc trước Du Ân chủ động ly hôn với Phó Đình Viễn, lại không lấy một xu nào mà rời đi khiến cho mấy người đám Dịch Thận Chi cũng bị kinh hãi, sau đó cũng không biết là ai hỏi thăm được chỗ của Du Ân, biết được ngay xế chiều hôm làm thủ tục ly hôn cô đã ra nước ngoài rồi.
Còn về phần ra nước ngoài làm gì thì bọn họ cũng không có điều tra kỹ, lúc trước bọn họ nghe ngóng chỗ của Du Ân chẳng qua là lo lắng thay cho Phó Đình Viễn, lo lắng Du Ân đòi ly hôn chỉ là xúc động nhất thời, sau đó hối hận sẽ lại quấn lấy Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cũng không muốn trò chuyện về Du Ân với Dịch Thận Chi, cho nên nhạt nhẽo lên tiếng: "Ừm."
Ai ngờ Dịch Thận Chi lại nhạy bén nhận ra cái gì đó từ trong một tiếng “ừm” này của anh: "Các cậu gặp rồi à?"
Không đợi anh trả lời thì Dịch Thận Chi lại hỏi tiếp: "Thế nào? Cô ta không tiếp tục quấn lấy cậu nữa chứ?"
"Không có." Dịch Thận Chi khiến cho sự phiền muộn trong lòng Phó Đình Viễn tăng thêm, anh đơn giản đáp lại hai chữ rồi định kết thúc cuộc trò chuyện luôn.
"Vậy là tốt rồi." Dịch Thận Chi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại chậc chậc nói: "Chẳng qua bây giờ chắc cô ta cũng rất thoải mái tự do, ăn cơm uống rượu với một cậu trai nhỏ non tơ, cười vô cùng rạng rỡ đấy."
"Cậu trai nhỏ non tơ?" Giọng điệu của Phó Đình Viễn không tự chủ được mà cất cao lên.
Dịch Thận Chi nói: "Đúng vậy, cậu trai kia tựa hình như là thành viên của một nhóm nhạc thần tượng, tên là Chu Dật gì đó, mấy cậu trai nhỏ hẳn là debut năm hai mươi tuổi, không phải cậu trai nhỏ non tơ thì là gì chứ?"
Phó Đình Viễn lạnh lẽo hỏi: "Cậu ăn cơm ở chỗ nào?"
Dịch Thận Chi nói ra một địa chỉ, một giây sau anh ta mới kịp phản ứng lại, hỏi Phó Đình Viễn: "Chắc không phải là cậu định qua đây chứ?"
Tiếng nói của anh ta còn chưa dứt thì Phó Đình Viễn đã cúp điện thoại rồi, Dịch Thận Chi cầm điện thoại, dáng vẻ muốn xem trò hay, chắc không phải vì Lão Phó nghe thấy vợ trước ăn cơm cùng cậu trai nhỏ non tơ nên lo lắng chạy tới chứ?
Bình luận facebook