• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sau khi xuyên thành nữ phụ tự nhiên có thêm đứa con trai (3 Viewers)

  • Chương 4

Cô cảm thấy đánh trứng gà chắc là không khó, nhưng cô không ngờ, cô luống cuống tay chân đập vài cái, trứng còn chưa có tách ra.

Cô nhìn lớp vỏ vỡ vụn lại không có tách ra, cảm thấy quả trứng gà đó đang cười nhạo cô.

Cô im lặng, quyết định đi rửa rau trước.

Cô lấy thức ăn đặt ở trong bồn rửa, tính toán vặn tay cầm rửa rau, cậu bé vẫn luôn đứng ở trước cửa phòng bếp đi tới ngăn cản, thấp giọng nói: "Không thể chạm vào nước."

Cô nhìn bộ dáng nghiêm trang của cậu bé, cảm động chớp chớp mắt, nói với Tô Hoàn: "Không sao đâu con, băng cá nhân không thấm nước nha, mẹ không sợ."

Tô Hoàn im lặng nhìn Tô Tịch Nhược trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Để con làm cho, mẹ ra phòng khách nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ có cơm ăn..."

"Không được, không được."

Tô Tịch Nhược lắc đầu, làm sao cô có thể để một cậu bé chín tuổi nấu cơm: "Con ra phòng khách làm bài tập đi, để mẹ nấu."

Tô Hoàn buồn bã không hé răng, cầm lấy trứng gà mà Tô Tịch Nhược gõ hoài không tách ra, động tác dứt khoát lưu loát đạp vào thành chén.

Kỹ năng cuộc sống bằng không · Tô Tịch Nhược: "......"

Không xong, cô không bằng một cậu bé chín tuổi.

Tô Hoàn bình tĩnh chỉ ra: "Mẹ không biết nấu cơm."

Tô Tịch Nhược quẫn bách xấu hổ: "À, mẹ có thể học nha."

"Nhà chúng ta không có tiền."

Tô Hoàn dùng giọng trẻ con, nhỏ nhẹ nghiêm túc nói: "Sợ mẹ học nấu cơm phá banh phòng bếp."

Tô Tịch Nhược: "......"

"Cho nên mẹ đừng nấu cơm được không?" Tô Hoàn lẩm bẩm, giọng có hơi buồn.

Tô Tịch Nhược nghiêng đầu cười, nhìn Tô Hoàn một lát, bỗng nhiên cúi đầu, hôn một cái ở trên trán Tô Hoàn, không dễ nhận ra có ý cười trong giọng nói: "Có phải con sợ tay mẹ chạm vào nước hay không, cho nên con mới không muốn để mẹ nấu cơm?!"

Không biết những lời này có phải nói trúng tâm sự của Tô Hoàn hay không, cô cảm giác được Tô Hoàn nhẹ nhàng đẩy cô một chút, nhưng vẫn nỗ lực làm bộ nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Phòng bếp quá nhỏ, mẹ đi ra ngoài ngồi đi, đừng đứng đây quấy rầy con."

Tô Tịch Nhược khống chế không được, nở nụ cười, rời khỏi phòng bếp, đứng ở cửa nhìn một lát, nhìn thấy động tác của Tô Hoàn rất thuần thục rửa rau xắt rau, thở ra một hơi, rời khỏi phòng bếp.

Trước khi rời khỏi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, mơ hồ nhìn thấy gương mặt cậu bé che kín đỏ ửng.

Lại thẹn thùng.

Quả nhiên là thuộc tính ẩn hình ngạo kiều, dỗ dỗ hôn hôn một chút mặt đã đỏ, quả thật quá đáng yêu.

Bản thân Tô Tịch Nhược không có kỹ năng cuộc sống cũng chỉ nhận mệnh ngồi ở trên sô pha, bắt đầu tra tìm kỹ năng cuộc sống cơ bản, bắt đầu từ con số 0, tranh thủ nhanh chóng làm một người mẹ đơn thân đủ tư cách.

Cô mới đọc có nửa tiếng, thì đã thấy tô Hoàn bưng đồ ăn ra tới.

Cô vội vàng đi qua nhận dĩa thức ăn từ trong tay bé, đặt lên trên bàn cơm đã set up xong từ sớm.

Tô Hoàn còn nhỏ, nên không thể làm những món ăn cầu kỳ phức tạp, một dĩa rau xanh xào thịt ba rọi, một dĩa trứng gà cà chua, nấu cơm, cơm nhà vô cùng đơn giản, làm lòng người ấm áp.

Đây là con trai làm cho cô ăn, là con trai cưng của cô làm đó nha.

Cậu nhóc shota lạnh lùng ngạo kiều này thật sự là quá đáng yêu, hiện tại cô đã nhập vai nhân vật mẹ già đáng kính, quyết định vì tương lai tốt đẹp của con trai mà phải cố gắng phấn đấu kiếm tiền.

Cô bưng hết món ăn lên bàn, nhìn sang thì thấy Tô Hoàn đã cầm hai chén cơm lại đây, đặt ở trên bàn cơm, cô nhìn trên bàn cơm đơn giản lại tràn ngập hơi thở ấm áp, vô cùng hạnh phúc.

Có một loại bình yên, một loại cảm giác đã lâu cô chưa từng có... Gia đình.

Đời trước cô vẫn luôn cô đơn, sau khi cô lên cấp 2 thì cha mẹ ly hôn, từng người đều đi thêm bước nữa có gia đình riêng, cô sống với ông bà nội đến năm mười tám tuổi, bước vào cổng trường đại học không bao lâu thì ông bà đồng loạt qua đời.

Từ nay về sau, hình như cô vẫn luôn chỉ có một thân một mình, không kết hôn không con cái sống đến 28 tuổi, ngày lễ ngày tết đều chỉ có một mình. Cuộc sống của cô toàn xoay quanh đóng phim hoặc là làm công tác xã hội, ngẫu nhiên có thời gian nhàn rỗi, cũng chỉ ở nhà xem phim cho hết thời gian.

Đã từng... Không biết đã bao nhiêu lâu cô không có ngồi ăn một bữa cơm nhà.

Cô cảm thấy mũi có chút rát.

Cô nhanh tay gắp một đũa thức ăn tới che dấu cảm xúc của bản thân.

Trứng gà cà chua không tồi, tuy rằng thua đầu bếp, nhưng hương vị tạm được, hơn nữa còn có tình cảm trong đó, đối với cô chính là mỹ thực nhân gian.

Cô không chút do dự mạnh mẽ khen Tô Hoàn: "Con trai thật lợi hại, nấu cơm ăn thật ngon!"

Gương mặt nhỏ trắng nõn của Tô Hoàn lập tức đỏ lên, cậu bé như là ngượng ngùng, nhanh chóng cúi đầu, giọng nói có chút lộn xộn: "Mau, nhanh ăn, ăn, để nguội ăn không ngon..."

Tô Tịch Nhược không nể tình, ăn rất nhiệt tình, ăn sạch đồ ăn trên bàn.

Cô cầm chén dĩa tính toán đi rửa, Tô Hoàn lại ngăn cản.

Cậu bé mặt không biểu cảm, nói: "Tay của mẹ không thể chạm vào nước."

Tô Tịch Nhược dở khóc dở cười nhìn vết trầy nhỏ xíu trên tay, cảm thấy Tô Hoàn quá mức khẩn trương, cô nhỏ nhẹ an ủi: "Không có việc gì đâu con, mẹ dùng băng dán cá nhân không thấm nước, có thể rửa chén nha."

Nhưng cậu bé chỉ yên lặng nhìn cô vài giây, giọng rầu rĩ nói: "Nhưng từ lúc con năm tuổi đến giờ mẹ chưa từng rửa chén nha."

Tô Tịch Nhược: "???"

"Việc này là của con."

Cậu bé tiếp tục nói:" Mẹ đã thật lâu chưa có rửa chén, chắc sẽ không quen, nên mẹ đừng rửa, nhà của chúng ta nghèo, mua không nổi nhiều chén dĩa như vậy."

Ý trong lời nói, là sợ cô rửa chén xong đập luôn đó hả.

Tô Tịch Nhược: "......"

Lần N nhục nhã không chỗ dung thân, cô thật sự là không biết đến tột cùng trong đầu nguyên chủ nghĩ cái giống gì mà đối xử với con trai ruột của mình như vậy, bắt một đứa trẻ năm tuổi nấu cơm rửa chén, cô thật sự muốn đập nguyên chủ một trận quá...

Cô chỉ đành nói vu vơ: "Không sao đâu con, mẹ sẽ cẩn thận, sẽ không làm bể đâu."

Trong lúc cô chửi nguyên chủ, Tô Hoàn đã dọn dẹp chén dĩa đi vào phòng bếp.

Tô Tịch Nhược là danh xứng với thực không có kỹ năng cuộc sống, thật sự là cô chưa từng rửa chén, trước kia đều có trợ lý và máy rửa chén, xem ra học tập làm việc nhà cần phải xếp đầu danh sách.

Tuyệt đối không thể để một cậu bé chín mỗi ngày đều xăn tay áo làm việc nhà thay cô.

Cô không yên tâm, đi theo Tô Hoàn vào phòng bếp.

Phòng khá nhỏ, đứng hai người rất dễ dàng xảy ra va chạm, cô đứng yên bên cạnh không dám cử động, sợ quấy rầy đến Tô Hoàn, một bên lại nỗ lực quan sát Tô Hoàn có cần cái gì hay không, cô sẽ lập tức giúp đỡ ngay.

Kết quả, Tô Hoàn nhanh tay rửa sạch đống chén dĩa kia, làm cô không có đất dùng võ.

Cô cười khổ, cảm thấy bản thân càng sống càng thục lùi, để một cậu bé chín tuổi chăm sóc cuộc sống hằng ngày.

Cô đi theo Tô Hoàn trở về phòng khách, nhìn thấy Tô Hoàn lấy bài tập về nhà bày ra trên bàn vừa mới dùng cơm cầm bút làm bài tập.

Cô đi đến bên cạnh Tô Hoàn, nỗ lực lấy ra "Tôn nghiêm" của người mẹ, nghiêm túc lại trịnh trọng mà nói với Tô Hoàn: "Mẹ rất cảm ơn con giúp mẹ làm việc nhà, những việc như rửa chén nấu cơm, sau này con không cần làm nữa, để mẹ tới làm, con chỉ cần học tập thật giỏi là được."

Cô nghĩ, những đứa trẻ khác đều là bảo bối trong lòng cha mẹ, tuy rằng cô chỉ mới thăng chức làm mẹ đơn thân chưa đến một ngày, nhưng cũng không muốn ủy khuất con trai của mình, con mình thì mình cưng chiều.

Tuy rằng điều kiện hiện tại không tốt lắm, nhưng cô sẽ nỗ lực tiến bộ.

Cô cảm thấy đó giống như chỉ là một câu nói suông, nhưng sau khi cô nói xong, cô nhìn thấy cậu bé gắt gao nhấp môi, tuy rằng gương mặt trẻ con xinh đẹp đáng yêu không có biểu tình gì khác, nhưng vành mắt lại có chút đỏ.

Cô hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Con sao vậy?"

Tô Hoàn vẫn luôn cúi đầu, ngón tay nắm chặt, không nói một lời.

Tô Tịch Nhược không yên tâm lại hỏi thêm một lần, nửa ngày Tô Hoàn mới nói ra, giọng trẻ con trong sáng mang theo chút nức nở, bé thấp giọng nói: "Mẹ... Mẹ không cần con nữa sao?"

Khó trách, hôm nay mẹ lại đối xử với bé tốt như vậy, thì ra là...

Rốt cuộc mẹ chịu không nổi muốn bỏ bé rồi.

Nghe nói thời cổ đại, phạm nhân trước khi tử hình sẽ có một bữa cơm ngon, bé cũng giống như vậy... Trước khi rời đi, tạo hồi ức cuối cùng tốt đẹp cho bé sao?

Nhưng cũng tốt, có lẽ tặng bé cho viện mồ côi hay gởi nuôi bé cho những gia đình khác, có lẽ sẽ càng tốt so với hiện tại thì sao.

Nếu là ngày hôm qua, bé nhất định sẽ không khổ sở, không buông tha như vậy.

Nhưng hôm nay... Không biết sao... Bé luyến tiếc người mẹ sẽ đứng ra che chở bảo vệ bé trước những người khác, sẽ đối mỉm cười dịu dàng với bé.

Bé bậm chặt môi, quật cường không nói gì, có chút nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, nhưng bé kiên trì không làm nước mắt chảy xuống.

Tô Tịch Nhược là thật sự sốt ruột, cô chỉ nói là không muốn bé làm việc nhà thôi, sao lại làm bé hiểu lầm ra chuyện gì đó ghê gớm lắm, cô hít sâu một hơi, dùng một loại giọng điệu bình thản dịu dàng thử hỏi bé: "Tại sao mẹ nói không muốn con làm việc nhà, con lại nói muốn bỏ con?"

"Bởi vì, mẹ từng nói qua, nếu ngày nào đó mẹ không cần con làm việc nhà, thì chính là lúc mẹ bỏ con cho người khác nuôi."

Tô Tịch Nhược: "......"

Nếu hiện tại nguyên chủ ở trước mặt cô, cô sẽ cầm gậy đập chết cô ta.

Thật sự là một người mẹ xấu xa, sao có thể dùng ngôn ngữ tàn nhẫn như vậy đối xử với một đứa bé kia chứ.

Nguyên chủ càng tàn nhẫn, thì Tô Hoàn càng hiểu chuyện, bé hiểu chuyện đến độ đáng thương.

Một cậu con trai đáng yêu dễ thương ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện đến như vậy, thật không biết nguyên chủ làm cách nào có thể nói ra những lời tàn nhẫn làm tổn thương bé đến như vậy.

Cô nỗ lực bình tĩnh, cố gắng giữ lại tâm tình đang phẫn nộ của mình, giọng vô cùng dịu dàng giải thích với Tô Hoàn.

"Mẹ không phải muốn bỏ con đâu, mà là mẹ cảm thấy lúc trước bản thân mẹ làm sai, hiện tại nỗ lực sửa lại, mẹ đảm bảo sẽ không bỏ con, cũng tuyệt đối luyến tiếc mang con cho người khác, con là của mẹ... Là cậu con trai mẹ yêu nhất trên đời."

Cô vừa nói, vừa vuốt vuốt đầu tóc của Tô Hoàn, ý đồ an ủi bé.

Tô Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, Tô Tịch Nhược chú ý tới đôi mắt của Tô Hoàn mơ hồ mang theo nước mắt.

"Mẹ, mẹ... Nói thật hả?"

Giọng trẻ con đáng yêu của Tô Hoàn có chút run rẩy.

Tô Tịch Nhược trịnh trọng gật đầu: "Con yên tâm mẹ sẽ không lừa gạt con, sau này mẹ sẽ cố gắng chăm sóc yêu thương con."

Ngón tay Tô Hoàn run lên, không nhịn xuống được nửa, bé nhào vào trong lòng ngực Tô Tịch Nhược, vùi đầu ở phần eo.

Tô Tịch Nhược ôm Tô Hoàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Hoàn trấn an bé.

Một lát sau, Tô Hoàn rời khỏi lòng ngực của cô, trực tiếp đỏ tới mang tai.

Tô Tịch Nhược cười xoa xoa lỗ tai của Tô Hoàn, phát hiện tai Tô Hoàn có chút nóng...

Cậu nhóc thẹn thùng, còn ráng giấu giếm.

Tô Tịch Nhược ở trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt vẫn giữ biểu tình dịu dàng hào phóng, cô có cảm giác không khí hiện tại đã đỡ căng thẳng hơn, thử nói vài câu với Tô Hoàn: "Con phải tin tưởng mẹ, hiện tại mẹ thật sự muốn đối xử tốt với con, muốn che chở bảo vệ yêu thương con. Mẹ con mình cùng nhau sống thật tốt được không con?!"

Tuy rằng Tô Hoàn không nói chuyện, nhưng cô nhìn thấy Tô Hoàn gật gật đầu.

Cô nhẹ nhàng thở ra, thử nói tới chuyện trường học: "Lúc ở trường, mẹ kêu con cúi đầu xin lỗi với Lâu Tường, có phải trong lòng con tức giận rất khó chịu đúng hay không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom