• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “Bán Manh” Toàn Thế Giới (1 Viewer)

  • Chương 15+16

Chương 15


Như vậy xem ra nhân vật phản diện đối với cô hình như cũng không tệ lắm, không kinh khủng như trong tưởng tượng.


“Không trốn nữa.” Nguyễn Nặc hơi nhếch khóe miệng lên.


“Cười còn khó coi hơn cả khóc.” Từ Kha cầm ly đi ra ngoài, trước khi đi còn để lại một câu: “Chờ lát nữa bác sĩ sẽ đến.”


Nghe thấy âm thanh cài cửa nhẹ nhàng vang lên, Nguyễn Nặc điều chỉnh cơ thể, nằm lại lên giường.


Trong đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra ban nãy, nếu như không có Từ Kha ở đây thì có lẽ cô đau đến ngất đi thì cũng chẳng có ai để ý đâu.


Quá yếu đuối rồi.


Từ khi đến đây, cô vẫn luôn phải dựa vào Từ Kha để sống sót, thật giống như là một con mèo anh nuôi trong nhà, mỗi ngày chỉ cần đúng giờ đến quấn quýt chủ nhân thì sẽ được cho ăn uống ngon lành.


Nhưng bây giờ cô là người, không phải động vật.


Chờ sau khi khỏi bệnh sẽ vạch ra một kế hoạch cho bản thân.


Nguyễn Nặc nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dạ dày vẫn đang đau, thuốc vừa uống ban nãy giống như là chẳng có tác dụng gì cả.


Không lâu sau cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Nguyễn Nặc nghe có tiếng bước chân người đang đi vào, mở mắt ra.


Chỉ thấy Chiêm Lễ Sênh đi vào với khuôn mặt khiếp sợ, trong tay anh ta còn cầm một hòm thuốc.


“Hai người đã ngủ chung rồi hả, nhanh như vậy sao?” Chiêm Lễ Sênh ngồi trên ghế cạnh giường, đặt hòm thuốc xuống: “Vốn dĩ cứ tưởng Từ Kha là kiểu người sẽ cô độc đến hết quãng đời còn lại, thật là không ngờ đến mà…”


Đúng thật là cô và Từ Kha đã ngủ cùng nhau, nhưng cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả, Nguyễn Nặc nhìn Chiêm Lễ Sênh vẫn lầu bầu mãi thì cũng không chen lời vào.


Cũng may sau khi Chiêm Lễ Sênh hóng chuyện xong thì vẫn nhớ ra mình là một bác sĩ, làm kiểm tra cho Nguyễn Nặc.


“Bắt đầu từ khi nào?” Chiêm Lễ Sênh trở về trạng thái bình thường, hỏi theo tiến trình khám bệnh.


“Sáng sớm hôm nay.” Nguyễn Nặc nói: “Trước khi ăn bữa sáng.”


Chiêm Lễ Sênh suy nghĩ một hồi về hành động ở hội sở tư nhân, sau khi cô uống say thì đã được bế đi.


“Không được uống rượu.” Chiêm Lễ Sênh cầm giấy bút lên ghi chép lại.


“Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, trước kia chưa từng uống.” Nguyễn Nặc nhìn vào chữ viết của anh ta, cây bút vẫn luôn chuyển động, nhưng chữ viết trên giấy giấy cô chẳng hiểu chữ nào cả.


“Trước tiên bảo người đi lấy thuốc, không cần tiêm.” Sau khi Chiêm Lễ Sênh nói xong mấy lời này, thấy cô cau mày lại thì lập tức nói: “Sợ tiêm như vậy hả?”


Tiêm đau vậy có ai lại không sợ chứ.


Không đúng, có thể Từ Kha không sợ, trong truyện tranh anh cũng chưa từng sợ cái gì cả.


Từ Kha đang ở trong phòng làm việc bỗng nhiên lại cảm thấy mũi hơi ngứa, cầm điều khiển từ xa của hệ thống sưởi tăng nhiệt độ lên thêm một chút.


“Cảm ơn.” Mặc dù là vì Từ Kha thì anh ta mới đến khám bệnh nhưng vẫn phải cần cảm ơn.


“Không cần khách sáo.” Chiêm Lễ Sênh lấy mấy chai thuốc từ trong hòm thuốc ra, đặt lên tủ đầu giường: “Phía trên có viết thời gian uống, nên uống trước khi ăn hay sau khi ăn thì nhớ để ý.”


“Ừm.” Nguyễn Nặc cái hiểu cái không gật đầu một cái.


“Vậy tôi đi ra ngoài trước đây.” Chiêm Lễ Sênh thu dọn hòm thuốc xong thì xách nó ra khỏi phòng.


Nguyễn Nặc nhìn mấy chai thuốc kia thì đáy lòng hối tiếc không ngừng, sớm biết sẽ có hôm nay thì hôm qua đã không uống rượu rồi.


Nằm trên giường liên tiếp hai ngày thì Nguyễn Nặc đã hoàn toàn tốt lên, dạ dày không còn đau nữa.


Vừa mới khỏi bệnh Từ Kha nên đã miễn cho cô không phải làm nhiệm vụ nấu bữa sáng.


Nguyễn Nặc ngủ thẳng đến mười giờ mới rời giường, sau đó chỉ thấy trên tủ đầu giường có thêm một cái hộp.


Mở ra xem thì thấy bên trong là một chiếc điện thoại di động mới tinh.


Sau khi mở máy lên thì Nguyễn Nặc phát hiện cái điện thoại di động này có mật khẩu, sao Từ Kha mua điện thoại di động cho cô lại còn phải để mật khẩu chứ, cô thử tên mình mấy lần, còn thử cả sinh nhật nữa, nhưng cũng không mở được.


Nguyễn Nặc không hiểu, nhưng bây giờ Từ Kha đã đi làm, cô cũng không muốn quấy rầy anh.


Có lẽ không phải là dành cho mình.


Nghĩ như vậy, Nguyễn Nặc ảo não để lại điện thoại di động vào trong hộp.


Vừa mới cất điện thoại xong thì bỗng nhiên lại có một cuộc điện thoại gọi tới, Nguyễn Nặc bị tiếng chuông điện thoại làm cho hết hồn, thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ thì cô không dám nghe máy.


Nhưng người gọi điện thoại vẫn rất kiên nhẫn, mười mấy giây rồi mà vẫn chưa cúp máy.


Cứ để cho nó kêu như vậy thì cũng không phải là cách, cuối cùng Nguyễn Nặc vẫn cầm lên nghe.


Đối phương không nói gì cả, cô cũng không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước: “Xin chào, tôi là Nguyễn Nặc.”


“Còn chưa tỉnh ngủ hả? Để điện thoại di động kêu lâu như vậy.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Từ Kha, Nguyễn Nặc sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã không đã cầm không chắc mà đánh rơi xuống.


“Tự nhiên lại có thêm một cái điện thoại ở bên cạnh, tôi không biết là của ai nên không dám nghe.” Nguyễn Nặc nói với anh theo đúng sự thật.


Từ Kha đang đứng ở trước cửa sổ sát đất cao lớn, hôm nay Âu Tề vẫn chưa đưa tài liệu đã được chỉnh lý xong cho anh, nhàn rỗi nhớ đến sáng sớm hôm nay nên gọi điện cho cô.


Có phải con mèo ngốc kia còn không giải được cả mật khẩu không, Từ Kha nghĩ vậy nên mới gọi điện thoại, không ngờ ngay cả cái điện thoại này để cho ai mà cũng không biết.


“Tôi đã đồng ý mua điện thoại cho cô.”


“Cảm ơn Từ Kha.” Nguyễn Nặc lập tức nói cảm ơn, giọng nói kia không che giấu nổi sự vui mừng: “Mật mã mở máy là gì vậy?”


“Là phiên âm tên của tôi.”


“Nào có ai tặng điện thoại mà lại đặt mật mã là tên của mình chứ.” Nguyễn Nặc không nhịn được mà buông lời châm chọc.


“Cô có thể không lấy.” Giọng nói của Từ Kha lạnh đi rất nhiều.


Chiếc điện thoại kia là của anh, ngay cả cô cũng là thuộc quyền sở hữu của anh.


“Tôi lấy.” Có được điện thoại rồi thì có thể thuận lợi lấy được tin tức ở bên ngoài, nó vô cùng quan trọng với cô.


“Ừm.” Từ Kha đáp xong rồi cúp điện thoại.


Nguyễn Nặc mừng rỡ cầm điện thoại di động lăn lộn ở trên giường một vòng: “Cuối cùng thì cũng có thể động vào điện thoại di động rồi.”


Cô lại nằm trên giường chơi điện thoại một hồi rồi mới xuống lầu ăn cơm.


Nhưng hôm nay hình như dưới nhà không được yên lặng như ngày thường, có mấy công nhân bê từng thùng đồ vào.


“Sao vậy?” Nguyễn Nặc đi đến bên cạnh dì Trần.


“Cô Từ sắp trở lại.” Dì Trần thấy mặt Nguyễn Nặc đã gầy đi một vòng thì có chút áy náy. Nếu như không phải ngày đó nhà bà có chuyện nên tạm thời phải về nhà thì Nguyễn Nặc cũng không đến nỗi bị nữ giúp việc ức hiếp thành ra như vậy.


Nguyễn Nặc chú ý đến ánh mắt của dì Trần, hơn nữa gần đây cũng hay hầm đồ tẩm bổ cho mình, nghĩ rằng có thể là bà đã ôm trách nhiệm vào người mình.


“Dì Trần, chuyện ngày hôm đó ai cũng không ngờ đến, nếu như tôi không bất ngờ bị cảm thì cũng sẽ không uống nước chanh mà.” Hai tay Nguyễn Nặc đặt trên mặt mình rồi chà xát: “Dì nhìn này, ngày ngày dì hầm đồ bổ cho tôi, mập lên không ít rồi đó.”


Dì Trần đã bị cô chọc cười thành công: “Đâu có, phải mập hơn nữa mới được.”


Thấy tâm trạng dì Trần tốt lên thì Nguyễn Nặc mới bắt đầu nghĩ đến chuyện trước mắt này.


Cô Từ muốn trở về này chắc hẳn là chị của Từ Kha, Từ Duy Du rồi. Chị ấy tự mình kinh doanh một công ty giải trí tên là Châm Duyệt Entertainment.


Khi chị ta đi thị sát để đầu tư giải trí thì chú ý đến Ôn Nhã, có kỹ năng diễn xuất tốt nhưng thiếu cơ hội, chỉ có thể đóng những vai phụ, từ đó từ từ nâng đỡ và khai thác cô ta.


Khi đó Nguyễn Nặc đọc truyện tranh thì đã từng phỉ nhổ, nhà họ Từ lấy kinh doanh làm gốc, cuối cùng chỉ có mỗi Từ Kha là người kế thừa nghề nghiệp truyền thống của gia đình. Chẳng trách quyền hành trong nhà cũng được trao cho anh.


“Cô Nguyễn, ăn bữa sáng trước đi, để bụng đói quá lâu không tốt cho dạ dày đâu.” Dì Trần thấy cô nghĩ đến mất hồn thì lên tiếng nhắc nhở.


“Dạ.” Nguyễn Nặc đi đến phòng ăn dùng bữa.


Khi đang ăn cháo thì nghe thấy âm thanh giày cao gót vang lên, hơn nữa còn cách mình càng ngày càng gần.


“Vậy thì sao, có còn muốn tôi tiện thể giúp mấy người tổng hợp các khuôn mặt hay không…”


Người kia đi vào đến phòng ăn thì đột nhiên không nói tiếp nữa.


Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên nhìn về phía chị ấy, trên người mặc trang phục của phụ nữ tri thức rất giống với Từ Duy Du trong truyện tranh.


Đầu điện thoại bên kia hình như vẫn đang thúc giục chị ta, Từ Duy Du không nhịn được trực tiếp ấn tắt điện thoại. Sau đó nhanh chóng lướt trên màn hình để tắt âm.


“Chào chị, em tên là Nguyễn Nặc.” Nguyễn Nặc đứng lên, chào hỏi chị ấy trước.


“Chào em, chị là Từ Duy Du.” Từ Duy Du tìm chỗ ngồi xuống, không dấu vết đánh giá người phụ nữ trước mắt này.


Rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mấy nghệ sĩ bình hoa di động mà chị ấy tự tay đưa về, tỷ lệ dáng người cũng đẹp, khiến cho chính chị ấy cũng cũng còn có chút ghen tỵ.


Gần đây nghe nói Từ Kha vì một con mèo mà đuổi mấy người chú hai đi, chị ấy không tin, nhưng nếu như Từ Kha vì người phụ nữ trước mặt này mà đuổi bọn họ đi thì Từ Duy Du cảm thấy độ tin cậy cao hơn.


Điện thoại di động Từ Duy Du để trên bàn lại sáng lên, vẫn là dãy số kia. Chị ấy hung hăng tắt máy, nhìn Nguyễn Nặc đang ngoan ngoãn ăn cháo trước mặt, trong lòng bỗng nhiên lại có một ý tưởng.


Chị ấy cầm điện thoại di động lên, lén chụp Nguyễn Nặc một cái, sau đó gửi hình cho Từ Kha, còn gửi cả chữ nữa: “Kim ốc tàng kiều?”


Dì Trần mang một phần bữa sáng kiểu tây lên đặt trước mặt Từ Duy Du: “Cô Từ, mời dùng.”


“Dì Trần thật là tốt, vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của tôi.” Trong lòng Từ Duy Du rất vui vẻ, nói chuyện cũng không còn ngang ngược như khi mới bước vào nữa.


“Đây là chức trách của tôi mà.” Dì Trần đẩy qua một bên.


Qua một lúc thì Từ Kha mới trả lời Từ Duy Du: “Không phải.”


Câu trả lời này đã nằm trong dự liệu của Từ Duy Du, nhưng đối với chị ấy mà nói thì cũng có chỗ tốt, vì vậy trực tiếp hỏi: “Vậy thì mượn ảnh của em gái này làm màn hình khóa cho nam chính trong truyện hẳn là cũng không thành vấn đề rồi.”


Từ Kha trả lời: “Chị hỏi cô ấy đi.”


Vậy có nghĩa là chuyện này không thành vấn đề với anh, Từ Duy Du lại gửi một tin nhắn trong điện thoại di động, lần này chị ấy không trực tiếp tắt máy mà lại để một bên rồi không để ý đến nữa.


“Nguyễn Nặc, trong tay chị đang có một bộ truyện, không tìm được hình tượng ánh trăng sáng trước kia của nam chính nên muốn mượn một tấm hình của em, có được không?” Từ Duy Du dừng động tác trong tay lại, nhìn cô.


“Được.” Trước khi xuyên qua Nguyễn Nặc rất có hứng thú với nghệ thuật, nhưng bởi vì do gia đình không cho phép cô gia nhập giới giải trí.


“Cảm ơn Nguyễn Nặc, nào, hướng mặt về phía chị, mỉm cười.” Từ Duy Du mở máy ảnh lên rồi chụp một bức cho cô.


Sau đó gửi vào trong nhóm chat của đoàn làm truyện rồi nhắn thêm.


Từ Duy Du: [Hình ảnh] “Vừa rồi là ai thúc giục tôi?”


Sau khi nhìn thấy hình Từ Duy Du gửi lên thì trong nhóm bỗng nhiên im lặng đi.


Nhưng sự im lặng này không kéo dài được bao lâu, rất nhanh đã hò hét hỗn loạn lên.


Nhân viên A: “Tổng giám đốc Từ, chị đã tổng hợp được bao nhiêu cô gái đẹp thế? Còn bao nhiêu ảnh photoshop nữa vậy?”


Nhân viên B: “Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm chỉnh ảnh của tôi thì tấm hình kia không có chút dấu vết của photoshop nào cả.”


Nhân viên C: “Mọi người đều biết là video không thể photoshop được, cho nên tổng giám đốc Từ có thể gửi video hoàn chỉnh để tôi nhìn cho đã mắt được không?”


Từ Duy Du để điện thoại di động sang một bên, cầm dao dĩa lên ăn bữa sáng.


Thật ra thì với điều kiện của Nguyễn Nặc, nếu gia nhập giới giải trí thì chẳng cần có chút tài năng gì cả, chỉ cần làm bình hoa thôi cũng có thể vô cùng xuất sắc rồi.


Từ Duy Du cảm thấy một mầm non tốt như vậy mà lại bỏ qua thì thật là đáng tiếc. Xem ra cô ta cần phải thử đi cướp phụ nữ với Từ Kha rồi.


Chương 16


Nguyễn Nặc đang ăn cháo cảm nhận được ánh mắt Từ Duy Du nhìn cô càng ngày càng kỳ quái. Nhưng cô cũng không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là mau chóng ăn xong để rời khỏi nơi này.


“Nguyễn Nặc, cô vẫn còn đang đi học sao?” Từ Duy Du cảm thấy tuổi tác của cô cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, em trai mình sẽ không thích trẻ vị thành niên đó chứ?


Trước khi xuyên sách, cô là sinh viên đại học năm thứ nhất, nhưng tới nơi này hẳn là sẽ không thể đi học được nữa. Cô vẫn có hơi nhớ thời đại học của mình.


“Không ạ.” Nguyễn Nặc nghĩ tới đây, vẻ cô đơn nơi đáy mắt đều bị Từ Duy Du nhìn thấy.


Từ Duy Du dừng lại động tác trong tay, chẳng lẽ là em trai chị cưỡng ép nuôi Nguyễn Nặc không để cho cô đi học ư?


Chị vội vàng cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Từ Kha.


Có phải em cưỡng ép giữ Nguyễn Nặc ở bên người, không để cho cô ấy trở về đi học hay không? Rốt cuộc quan hệ của hai người là như thế nào?


Từ Kha mới cầm quyết sách lên định xem thì thấy màn hình điện thoại di động sáng lên. Sau khi đọc nội dung tin nhắn, anh dừng một chút mới trả lời.


Cô ấy không cần đi học. Mỗi bên đều có được thứ mình muốn.


Từ Duy Du thấy nội dung tin nhắn thì lửa giận bốc cao ba mét, cái gì gọi là không cần đi học, cưỡng ép một cô gái trẻ tuổi ở bên người mình chính là đối xử tốt với cô ấy sao?


“Nguyễn Nặc, nếu như Từ Kha dùng thủ đoạn hèn hạ gì cưỡng ép ở lại bên nó thì em có thể nói với chị, chị giúp em rời khỏi nơi này.” Lúc Từ Duy Du nhìn Nguyễn Nặc mang theo mấy phần đồng tình.


Chị cũng biết trong giới thượng lưu sẽ tìm tình nhân gì đó, nhưng mà người phụ nữ trước mặt này nhìn thế nào cũng không phải là người vì danh lợi mà đi làm chuyện này.


“Không có.” Nguyễn Nặc lắc đầu một cái, “Từ Kha đối xử với em rất tốt.”


Đây là lời nói từ trong đáy lòng Nguyễn Nặc. Mỗi đêm Từ Kha cũng để cho cô ôm, mặc dù ngủ chung một chỗ nhưng cũng không có hành động nào quá đáng. Cộng thêm lần bị bệnh đó, anh càng chăm sóc cô kỹ hơn.


Mặc dù có lúc nói chuyện độc mồm nhưng trong lòng vẫn rất tốt.


Từ Duy Du thấy Nguyễn Nặc suy nghĩ mà khóe miệng còn hơi cong lên, haiz, là chị suy nghĩ nhiều rồi.


Sau khi nhanh chóng giải quyết xong điểm tâm, Nguyễn Nặc liền nhìn thấy từng cái vali kia đều được mang vào phòng, cái phòng mà lần đầu tiên Từ Kha bảo cô vào đó lấy quần áo.


Mới biết thì ra lần đó quần áo cô lấy đều là của Từ Duy Du, vì vậy lại quay trở lại phòng ăn tìm chị ấy.


“Chị Từ, trước đó em tới đây không có quần áo nên lấy mấy bộ của chị.” Nguyễn Nặc nói, “Chị sẽ không để ý chứ.”


Từ Duy Du khoát khoát tay, “Làm sao đâu, Nguyễn Nặc thích món nào cứ lấy. Còn nữa, đừng gọi chị là chị Từ, kêu chị Duy Du đi, kêu vậy nghe già lắm.”


Vừa nói, chị ấy còn vừa giả bộ tức giận.


Nhưng mới vừa nãy Nguyễn Nặc có nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của chị ấy khi gọi điện thoại, biết lúc này chị ấy cũng không tức giận thật, “Vâng, cảm ơn Duy Du.”


Có điện thoại di động cũng sẽ không nhàm chán, cô trở lại phòng khách của mình nằm chơi điện thoại di động một buổi chiều, ánh mắt cũng trở nên mỏi nhừ


Cô nhìn đồng hồ, Từ Kha hẳn là đã trở lại, hơn nữa lúc này anh hẳn đang ở thư phòng.


Cô muốn cùng Từ Kha nói chuyện liên quan tới việc làm sao duy trì hình người, biến trở về người lâu như vậy, cô thật sự không biết ban đầu làm sao cô lại biến thành người, sẽ không phải là bị giường kẹp nên mới trở về hình người đó chứ.


Nguyễn Nặc đứng lên, có lẽ là nằm quá lâu, mới vừa dậy có chút choáng váng đầu, phải đi mấy bước đứng vững vàng.


Cô cầm điện thoại di động đi tới trước cửa thư phòng gõ một cái.


Mở cửa là Từ Duy Du, chị ấy thấy Nguyễn Nặc đi qua thì sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng né người để cho cô đi vào.


Từ Kha vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm như thường lệ, “Có chuyện gì?”


“Tôi. . .” Lời như vậy có nên nói trước mặt Từ Duy Du hay không đây, Nguyễn Nặc có chút chần chừ, bởi vì trong truyện tranh cũng không có cho thấy thái độ của Từ Duy Du đối với yêu.


“Chị biết em là mèo.”


Từ Duy Du đột nhiên nói một câu nói như vậy, khiến Nguyễn Nặc bị dọa sợ hít một hơi lạnh.


Có thể vừa rồi bọn họ đang nói chuyện về cô.


Nếu đã không cần phải che giấu thì Nguyễn Nặc cũng thoải mái hỏi.


“Tôi muốn biết làm sao tôi mới có thể biến trở lại hình người.” Nguyễn Nặc nhớ ban đầu cô từ lầu hai té xuống mới biến thành mèo, cô cũng bị sợ tới ngất đi. Cũng chính là quá khiếp sợ nên cô mới biến thành mèo.


Cô cũng không muốn sau này, có một ngày bị giật mình biến thành mèo cũng không biết làm sao trở lại hình người.


“Ngày đó là tự cô biến về, tới hỏi tôi?” Từ Kha không trả lời cô.


Ngày đó rất hỗn loạn, cô bị Thẩm Dư Tinh dọa, nhưng cô không cho rằng bị dọa là sẽ biến lại thành người.


“Tôi không biết.” Nguyễn Nặc thành thật nói.


“Không sao, bây giờ cô cố gắng dũng cảm hơn một xíu, đừng bị hù dọa là được rồi.” Từ Kha nói.


Nếu như muốn duy trì hình người thì phải hoàn toàn không bị sợ hãi, vậy làm sao được chứ, từ trước đến giờ cô chính là một người nhát gan.


Thấy gương mặt nhỏ trắng noãn của Nguyễn Nặc như đưa đám, Từ Duy Du vỗ vai cô một cái, “Nó là người mạnh miệng mềm lòng, chờ ngày đó nếu như em biến trở lại thành mèo, không chừng nó sẽ lập tức có cách để em biến về dạng người thôi.”


Nguyễn Nặc cảm kích nhìn về phía chị ấy, mặc dù lời chị ấy nói không có trọng lượng bằng Từ Kha, nhưng cũng có thể để cho mình nhận được sự an ủi.


“Đi, đi ăn cơm, không để ý tới nó.” Từ Duy Du kéo Nguyễn Nặc đi ra ngoài.


Lúc Nguyễn Nặc đi ra quay đầu nhìn lại thì thấy Từ Kha đang nhìn cô chằm chằm. Thân thể cô run một cái, thuận tay đóng cửa lại.


Ánh mắt của anh có chút kinh khủng.


“Chị biết sơ sơ về tình huống của em đó mèo con.” Từ Duy Du trêu ghẹo nói.


Nghe hai từ cuối cùng chị ấy nói, Nguyễn Nặc cảm thấy cả người không được tự nhiên. Mèo Xiêm là một loài mèo lông ngắn, có vẻ ngoài không đáng yêu.


“Bây giờ em không phải mèo.” Nguyễn Nặc ngượng ngùng cúi đầu.


Đến phòng ăn, Nguyễn Nặc tiếp tục ngồi chỗ ngồi trước đó, mà Từ Duy Du ngồi cách cô khá xa.


Từ Kha cũng từ từ đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Nặc.


Từ Duy Du yên lặng quan sát hai người.


Xem ra Từ Kha và Nguyễn Nặc có tương lai, em trai cô rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi.


Ngồi xa như vậy, làm sao Duy Du gắp được thức ăn, trong lòng Nguyễn Nặc thắc mắc.


Chờ đến khi người giúp việc mang thức ăn lên, Nguyễn Nặc mới hiểu.


Thì ra là thức ăn được chia làm hai phần, Từ Duy Du một phần, cô và Từ Kha một phần.


Vậy tại sao lần đầu tiên lúc cô tới ăn cơm lại chỉ có thức ăn ở chỗ Từ Kha thế?


Nguyễn Nặc đang muốn mở miệng hỏi, Từ Kha lại nhìn cô một cái, “Ăn cơm.”


Cô liền phải đè nghi ngờ trong lòng xuống, nếu cô và Từ Kha ăn thức ăn ở đây, vậy cô ăn nhiều một chút, Từ Kha sẽ ăn ít hơn.


Vì vậy cô cắm đầu gắp thức ăn, chất đầy chén mình xong mới bắt đầu ăn.


Từ Kha nhìn dáng vẻ tức giận của cô, quai hàm chuyển động vì nhai thức ăn. Anh biết mặt cô mềm cỡ nào, nếu như không phải là Từ Duy Du ở đây, anh thật sự muốn bóp Nguyễn bánh bao này một cái.


Nguyễn Nặc dĩ nhiên là không biết suy nghĩ của anh, cô còn đang vui mừng vì ăn được nhiều thức ăn của anh.


Sau khi ăn xong, Từ Duy Du giữ Nguyễn Nặc ở phòng khách nói chuyện phiếm.


“Nguyễn Nặc, em có hứng thú vào giới giải trí không?” Từ Duy Du đi thẳng vào vấn đề, mở ra một cơ hội mới cho cô.


Căn cứ trong truyện tranh, công ty giải trí của chị ấy hẳn là mời Ôn Nhã mới đúng, tại sao lại đột nhiên cho cô vào. Nhưng mà, cho dù mình đồng ý thì cũng không ảnh hưởng đến chị ấy.


“Em rất hứng thú.” Hứng thú thì có nhưng cô cũng tự biết mình. Cô không được đào tạo chuyên nghiệp, chính là một Tiểu Bạch, bây giờ mọi người theo đuổi kỹ năng diễn xuất và dáng ngoài cũng tham gia, nếu như cô vào thì cũng chỉ là tiểu thấu minh* mà thôi.


*Tiểu thấu minh: là những người có độ tồn tại thấp, thậm chí gần như không nổi tiếng.


Nguyễn Nặc lại bổ sung một câu, “Nhưng mà em không biết gì cả, cũng không phải xuất thân chính quy, không có ưu thế.”


“Ưu thế?” Từ Duy Du dựa nửa người ở ghế sa lon tay vịn, “Vẻ ngoài của em đã là ưu thế rồi. Còn kỹ năng diễn xuất, chỉ cần em không sợ khổ cực thì chị cũng có thể giúp em tập luyện.”


Nguyễn Nặc bị lời nói của chị ấy làm cho có chút động lòng, nhưng mà sau này không ở nhà họ Từ, cô muốn ôm Từ Kha thì làm thế nào.


Vốn dĩ cô mới vừa vui vẻ, làm sao mặt mày đã lập tức ủ dột rồi. Tuổi trẻ bây giờ cảm xúc thay đổi thật nhanh. Từ Duy Du nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Nặc, “Trước tiên em cứ suy nghĩ đi, không cần phải vội vàng cho chị câu trả lời đâu, em muốn vào thì chị có thể giúp em.”


Trong truyện, người được đích thân Từ Duy Du dẫn dắt chỉ có Ôn Nhã.


“Để em suy nghĩ một chút.” Nguyễn Nặc đứng lên, “Em trở về phòng trước.”


“Được.” Từ Duy Du gật đầu.


Nguyễn Nặc trở lại phòng của Từ Kha, gõ cửa một cái.


Hôm nay anh không phải xử lý nhiều văn kiện, về đến nhà cũng không xem hồ sơ nữa. Từ thư phòng cầm một quyển sách về phòng đọc.


“Từ Kha.” Nguyễn Nặc chủ động đi tới ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh đang tập trung vào cuốn sách, còn chưa tới thời điểm muốn ôm anh.


“Làm sao?” Tầm mắt của anh vẫn dừng lại ở trong sách, không nhìn cô lấy một cái.


Chưa tới lúc thì không thể ôm sao? Từ Kha cảm thấy mình càng ngày càng giống như đồ chơi của cô. Tới giờ mới muốn ôm.


Nghĩ như vậy, Từ Kha đặt cuốn sách trong tay lên trên đùi, sau đó cánh tay duỗi một cái rồi ôm cô vào trong ngực, mới tiếp tục đọc sách.


Nguyễn Nặc phải hầu ở bên cạnh không dám lộn xộn, ngoan ngoãn ở bên, cũng đọc sách cùng anh.


Nhưng mà quyển sách này của anh thuộc lĩnh vực kinh tế học, Nguyễn Nặc là sinh viên âm nhạc nên nhìn chỉ buồn ngủ.


Mới nhìn mười mấy phút, Từ Kha liền thấy Nguyễn Nặc nhắm mắt lại, đầu tựa vào vai anh ngủ thiếp đi.


Ha, còn xem anh làm gối nữa cơ à?


Từ Kha nhớ tới vừa rồi lúc ăn cơm anh muốn bóp mặt cô, bây giờ đã có thể thực hiện điều mình muốn rồi.


Nghĩ vậy anh liền đưa tay chọt má cô.


“Ưm.” Nguyễn Nặc bất an cựa quậy, theo bả vai của anh trượt xuống cuốn sách mà anh đang đặt trên bắp đùi.


Lại không tỉnh.


Từ Kha vén mái tóc cô sang một bên, lộ ra gương mặt trắng nõn, nhẹ nhàng nhéo một cái.


Thật mềm.


Đột nhiên, cửa phòng Từ Kha bị gõ mấy cái.


Nguyễn Nặc đang ngủ nghe thấy liền tỉnh lại, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Từ Kha.


Sao tay của anh lại để ở trên mặt mình.


Không đúng, tư thế này của cô có chút kỳ quái, không phải mới vừa rồi cô còn ngồi hay sao, làm sao bây giờ lại ngã lên người anh ngủ mất vậy?


Sau khi Nguyễn Nặc nhận ra mình đang đè ở trên đùi Từ Kha, cô lập tức tỉnh hồn lại, ngồi thẳng.


“Tôi đi mở cửa.” Nguyễn Nặc lúng túng hắng giọng một cái.


Nguyễn Nặc mở cửa ra thì thấy Từ Duy Du đang đứng ở trước cửa.


“Không phải em mới về phòng sao?” Từ Duy Du che miệng, mặt đầy khiếp sợ nhìn cô.


“Em. . .” Nguyễn Nặc không biết nên giải thích thế nào, từ trước đến giờ cô luôn ngủ chung với Từ Kha nhưng không xảy ra chuyện gì cả.


Nói như vậy, sợ là sẽ khiến cho Từ Duy Du hiểu lầm.


“Em đến tìm anh ấy nói chuyện liên quan đến vào giới giải trí.” Nguyễn Nặc chột dạ không dám nhìn chị ấy.


“Ồ.. .” Từ Duy Du do dự một chút, vẫn vạch trần nàng, “Mặt em ngủ ra dấu lằn kìa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom