Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9+10
Chương 9
Từ Kha lấy lại máy tính bảng, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô: “Cô cho rằng tôi chỉ muốn ấm giường?”
Nghe thấy câu này của anh, Nguyễn Nặc lập tức căng thẳng: “Tôi chỉ là bạn gái hờ của anh.”
“Lạt mềm buộc chặt không có tác dụng với tôi.” Từ Kha nói: “Cô thật sự muốn được gì, tôi đề nghị cô cứ chọn thẳng.”
Nguyễn Nặc lắc đầu, xoay người không nhìn anh: “Tôi mệt rồi.”
Tuy không đối diện với ánh mắt của anh nữa, nhưng Nguyễn Nặc vẫn cảm thấy sau lưng mình có tầm mắt nóng rực nhìn lên người mình.
Không để ý không để ý, ngủ sớm dậy sớm.
Từ Kha thấy cô quay lưng mới dời tầm mắt về màn hình, nhìn các loại thảm điện phía trên, anh không để ý mà ấn bỏ.
Chọn thuốc ngủ còn mạnh hơn thảm điện, con mèo đần này.
Từ Kha tiếp tục công việc của mình, Nguyễn Nặc nằm bên cạnh anh, dần dần đã ngủ.
Nguyễn Nặc ngủ không có không khéo như lúc tỉnh táo, Từ Kha đặt máy tính bảng sang một bên, tắt đèn nằm ngang xuống.
Đưa tay chèn qua eo của Nguyễn Nặc, kéo cô vào lòng mình.
Cũng không biết biến thành người rồi còn có để anh ngủ được không.
Chẹp, nhưng mà eo dường như mềm mại hơn lúc là mèo, hơn nữa còn cực kỳ nhỏ.
Có lẽ Nguyễn Nặc cảm thấy hơi nhột, tay không tự chủ vung qua phía anh, chân cũng không đàng hoàng mà gác lên anh muốn giữ một khoảng cách với anh.
Lúc tỉnh táo thì yếu đuối mỏng manh, nhưng khi ngủ lại có gan phản kháng?
Từ Kha khống chế hai tay của cô, chân đè cô lại rồi kéo cả người cô qua.
“Ưm.” Nguyễn Nặc mơ màng vùng vẫy, phát hiện không nhúc nhích được, sau đó lại ngủ say.
Từ Kha cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Nguyễn Nặc.
Khá được, lúc biến thành người mặt không nhem nhuốc mà còn rất trắng.
Bất tri bất giác, anh cũng dần dần buồn ngủ, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm, Nguyễn Nặc tỉnh dậy vì khó chịu. Vào lúc hơi thở của cô đầy mùi của Từ Kha, cô vừa mở mắt liền thấy cổ áo của Từ Kha hơi mở rộng.
Không phải tối qua cô đã đặt gối rồi sao, sao hai người lại gần sát như vậy?
Ơ, tay chân cô đều bị anh khống chế.
Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên thì thấy yết hầu ở cổ anh, mặt cô lập tức đỏ lên.
Từ trước đến nay cô chưa từng dựa gần đàn ông như vậy, Nguyễn Nặc dùng sức đẩy anh ra nhưng dường như anh còn chưa ngủ đủ, vẫn không buông trói buộc với cô.
“Anh Từ, anh tỉnh lại đi.” Nguyễn Nặc nhỏ giọng gọi, tự dưng công việc chuyển từ ấm giường đến gọi dậy, cô khổ quá mà.
Một lát sau anh vẫn không có phản ứng, Nguyễn Nặc định gọi lần nữa, lo anh tức giận đạp mình xuống giường.
Nguyễn Nặc vừa mở miệng nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Từ Kha lại đột nhiên mở mắt, đối mặt với cô.
“Ấy… chào buổi sáng.” Nguyễn Nặc lập tức hoảng sợ.
“Ừ.” Từ Kha tự giác thả cô ra, ngồi dậy cầm lấy điện thoại liếc nhìn.
Muộn rồi.
Nguyễn Nặc lấy lại tự do, mau chóng ôm chặt chăn, dịch người giữ một khoảng cách với anh. Rõ ràng là anh sàm sỡ mình, tại sao sắc mặt của Từ Kha lại càng lúc càng xấu.
Từ Kha đứng dậy xuống giường, lấy bộ vest treo trong tủ quần áo đến phòng vệ sinh thay.
Nguyễn Nặc thừa dịp anh ở phòng vệ sinh, cô lập tức xuống giường, chạy về phòng khách mà dì Trần từng chỉ cho cô.
Dì Trần thấy Nguyễn Nặc vội vã chạy ra thì theo phía sau: “Cô Nguyễn sao vậy?”
“Về ngủ thêm.” Sau khi Nguyễn Nặc trở về phòng thì cô khóa cửa lại, sau đó nằm lại trên giường.
Sắc mặt của Từ Kha kém như vậy, cứ đợi sau khi anh đi làm cô lại đi ra đi.
Sau khi Từ Kha thay quần áo xong, phát hiện không thấy người trên giường thì anh cũng không để ý nhiều.
Trước nay anh luôn cẩn thận và nghiêm túc với công việc, nhưng không ngờ anh cũng có ngày đến trễ.
Nhưng cảm giác ngủ đủ giấc cũng không tệ lắm.
Từ Kha đi ra cửa phòng, dì Trần mang vẻ mặt đầy nghi ngờ đi tới: “Cậu chủ, cô Nguyễn về phòng rồi.”
Sáng sớm Nguyễn Nặc hoảng hốt chạy khỏi phòng của anh, cũng khó trách dì Trần sẽ suy nghĩ nhiều.
“Trong phạm vi biệt thự, cô ấy muốn chạy đâu thì chạy.” Từ Kha nói: “Buổi tối tôi phải dẫn cô ấy ra ngoài, buổi chiều sẽ có người đưa quần áo cho cô ấy.”
“Tôi biết rồi.”
Dì Trần ở nhà họ Từ lâu như vậy, ở đây cũng từng tổ chức nhiều bữa tiệc, nhưng từ trước đến nay Từ Kha đều tham dự một mình, không đi tìm bạn gái.
Xem ra là anh rất thích cô Nguyễn.
Nguyễn Nặc không hề biết chuyện, lúc này cô đang lăn một vòng ở trên giường. Ngày thường nằm trên giường còn có thể chơi điện thoại một lúc, nhưng bây giờ cô không có gì cả, chỉ có thể sống trong buồn chán.
Không được, cô phải tìm cơ hội xin Từ Kha một chiếc điện thoại.
Nguyễn Nặc vất vả chờ đủ một tiếng mới đứng dậy rửa mặt rồi ra khỏi phòng. Cô chậm rãi đi tới phòng ăn tầng một, phát hiện bên trong không có ai. Lúc này cô mới yên tâm, Từ Kha không ở đây thì cô cứ thoải mái.
Dì Trần đi tới từ phía sau: “Cô Nguyễn tỉnh rồi, tôi sẽ bưng bữa ăn sáng lên.”
Nguyễn Nặc xoay người: “Cảm ơn dì Trần.”
Dì Trần chuẩn bị cháo trắng cho Nguyễn Nặc. Đã rất lâu rồi cô chưa ăn thức ăn của con người, vị nhạt thế nào cũng cảm thấy ngon.
Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Nặc giương mắt nhìn bên ngoài. Nếu như không phải quá lạnh, cô thật sự muốn đi ra ngoài, cô sống ở đây cũng sắp nổi mốc rồi.
Dường như dì Trần nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, bà nói: “Cô Nguyễn, cậu chủ có dặn dò, buổi chiều sẽ đưa cô ra ngoài.”
Đôi mắt của Nguyễn Nặc lập tức sáng lên, nhếch miệng nói: “Thật sao?”
“Cậu Từ nói cậu ấy sẽ đưa cô ra ngoài.” Dì Trần giải thích.
“Ừ…” Nguyễn Nặc lập tức không vui vẻ nổi, hóa ra tối qua Từ Kha muốn cô giả làm bạn gái anh ở bên ngoài là để dùng vào chỗ này.
Còn tưởng Từ Kha có lòng tốt để cô ra ngoài, không ngờ cũng vì để cô đuổi phụ nữ muốn đến gần anh thôi.
Ôi, cô mệt quá.
Dì Trần cứ tưởng sau khi nói với cô thì cô sẽ vui, không ngờ cô gái này lại ỉu xìu hơn.
“Cô Nguyễn, cậu Từ chưa bao giờ dẫn bạn gái tham dự bất cứ hoạt động gì, cô là người đầu tiên.”
Đó là vì anh chưa gặp được Ôn Nhã. Sau khi gặp được vai chính thì tất cả cũng sẽ khác.
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Nặc miễn cưỡng tiếp tục cười cười: “Bây giờ còn chưa đến giờ, tôi muốn xem tivi.”
Dì Trần thấy Nguyễn Nặc lấy lại chút tinh thần, bà mới gật đầu đi ra ngoài.
Nguyễn Nặc tùy ý ấn mấy cái, lướt tới kênh đang phát tin tức giải trí thì ngừng lại.
Trong màn hình là Từ Lẫm đang được phóng viên phỏng vấn.
“Bây giờ cậu Từ về nước là định trở về giới giải trí quay phim sao?”
“Đúng vậy, qua mấy ngày nữa thì sẽ vào tổ, mong mọi người chờ đợi tác phẩm mới của tôi.”
Có lẽ cũng chỉ có hào quang nam chính quấn thân như Từ Lẫm có thể tự do im hơi bặt tiếng năm năm mà lúc quay trở lại còn có một đống người hâm mộ mong chờ.
Nguyễn Nặc chọn phim truyền hình của anh ta, ôm tâm trạng tò mò xem biểu hiện của nam chính, không ngờ lại xem đến nhập tâm.
Cả một buổi sáng, cô đều ở đây xem phim cho đến khi người của Từ Kha tới thay quần áo trang điểm cho cô.
Đến trang điểm cho Nguyễn Nặc đều là đoàn đội chuyên nghiệp, bọn họ đã gặp nhiều người đẹp nhưng lúc nhìn thấy Nguyễn Nặc, đều cảm thấy cô còn đẹp hơn những ‘bình hoa’ được giới giải trí công nhận.
Cuối cùng, bọn họ chọn cho cô phong cách trang điểm trang nhã, phối hợp váy màu hồng phấn. Phong cách này không che giấu vẻ đẹp của bản thân cô mà trái lại làm nổi bật vẻ dịu dàng trong cô.
“Cô Nguyễn, chúng ta đi thôi.” Thanh Hủ trang điểm cho cô xong, đứng ở phía xa nghiêm túc nhìn kỹ Nguyễn Nặc sau khi sửa đổi một lượt rồi nói.
Thảo nào bên ngoài Từ Kha đều mang hình tượng không gần phụ nữ, bởi vì trong nhà có một người đẹp như vậy, đâu rảnh để ý sắc đẹp bình thường ở bên ngoài.
“Được.” Nguyễn Nặc theo họ lên xe, chẳng mấy chốc đoàn người đã đến hội trường của buổi tiệc.
Nguyễn Nặc xuống xe, cô đi tới trước cửa khách sạn cao cấp lền thấy Từ Kha chờ ở đó.
Anh mặc âu phục màu đen, dáng người thẳng tắp, nhìn từ phương hướng của Nguyễn Nặc, sườn mặt của anh đẹp đến mức quá đáng.
Âm thầm so sánh với nam chính cô thấy buổi sáng, đây rõ ràng là ngang tài ngang sức mà.
Nguyễn Nặc tăng tốc bước đến gần anh, nhưng lại thấy một cô gái mặc váy dài màu vàng cử chỉ nhã nhặn đến bên cạnh Từ Kha trước cô một bước.
Nguyễn Nặc dừng chân, không phải anh đang đợi mình sao?
Chương 10
Từ Kha cũng không để ý người phụ nữ sắp dán lên người mình kia mà anh đi thẳng về phía Nguyễn Nặc.
Người phụ nữ muốn đến gần Từ Kha là Trương Nghiên. Trước đây bởi vì có bà hai Từ làm mối nên cô ta đã gặp mặt Từ Kha một lần. Mặc dù lúc gặp mặt anh vẫn luôn lạnh lùng nhưng cô ta lại có thiện cảm với anh một cách khó hiểu.
Mới vừa rồi thấy được Từ Kha dừng trước mặt mình, cô ta cho là đang đợi mình, nào biết lúc tiến lên đón lại xảy ra một màn lúng túng như vậy.
Trương Nghiên híp mắt lại, không vui nhìn cô gái đừng đằng xa không dám tiến lên kia.
Bộ dạng hồ ly tinh.
Nguyễn Nặc thấy Từ Kha đi đến, mới biết mình đã hiểu lầm anh với người phụ nữ mới vừa rồi, vì vậy cô vội vàng đi tới bên cạnh anh.
“Tôi tưởng là anh đang đợi cô ấy.” Nguyễn Nặc tự giác kéo lấy cánh tay của anh.
“Không quen.” Đối với những chuyện mà mình không chú ý, Từ Kha phát huy thật tốt trí nhớ không tốt của mình.
Trương Nghiên sững sờ nhìn bọn họ đi ngang qua mình, bàn tay từ từ nắm thành quyền. Sau khi bình tĩnh, cô ta cầm điện thoại lên, bấm gọi, “Giúp tôi điều tra một chút, bạn gái mà Từ Kha dẫn đến là ai.” Chờ sau khi cô ta tắt điện thoại, mới chậm rãi đi vào hội sở.
Nguyễn Nặc đi theo Từ Kha vào một phòng bao sang trọng. Nơi này chắc là hội sở tư nhân cao cấp.
Cô chưa từng đến nơi như thế này, nhìn từng đôi nam nữ ngồi chung một chỗ kia, Nguyễn Nặc có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết đang ở bên cạnh, cô dần dần an tâm lại.
Hừ, ai có thể hung dữ vượt qua tên bạn trai giả này của cô!
Từ Kha liếc nhìn xung quanh, cuối cùng anh đi tới ngồi xuống bàn có Chiêm Lễ Sênh.
Chiêm Lễ Sênh vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức vẫy tay ra hiệu. Lần đầu tiên anh ta thấy Từ Kha dẫn bạn gái đến tham dự, đã sớm muốn nhìn xem là thần tiên phương nào có thể thu phục được Từ Kha này.
Tại sao lại là cô ấy?
“Cô…” Chiêm Lễ Sênh trợn mắt nhìn Nguyễn Nặc, nhưng trường hợp này lại không thích hợp để nói chuyện, cho nên anh ta cố gắng nhịn lại sự tò mò trong lòng: “Cô tên là gì?”
Nguyễn Nặc trả lời: “Nguyễn Nặc.”
Từ Kha nói: “Nguyễn Bánh Bao.”
Nguyễn Nặc lập tức nhăn mày nhìn anh, còn dùng tay nhéo mặt mình một cái, mặc dù có chút bụ bẫm nhưng không đến nổi thành bánh bao.
“Tôi không phải là bánh bao.”
Chiêm Lễ Sênh nghe được câu “Nguyễn Bánh Bao” của Từ Kha thì không nhịn được bật cười, đưa tay đến trước mặt Nguyễn Nặc, “Tôi tên là Chiêm Lễ Sênh, chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Đã gặp rồi? Nguyễn Nặc không có ấn tượng gì với anh ta, nhưng cô vẫn lễ phép đưa tay ra cầm tay anh ta, “Chào anh.”
Chiêm Lễ Sênh còn tưởng rằng phụ nữ quyến rũ trưởng thành mới có thu phục được Từ Kha, nhưng không ngờ anh lại chọn thích một cô gái thanh thuần như vậy.
Từ khi Từ Kha tiến vào mấy người phụ nữ bên trong phòng bao bắt đầu bàn tán, Lâm Mân Văn chính là một trong số đó. Cô ta xuất thân từ giới người mẫu, bởi vì muốn tìm một tên nhà giàu làm chỗ dựa, lăn lộn mấy cái chương trình mới miễn cưỡng có chút nổi tiếng.
Tên nhà giàu bao dưỡng cô ta là một tên đàn ông già hơn năm mười tuổi, cô ta thật sự đã chịu đủ mùi trên người của ông ta rồi. Tại sao đều cùng làm nghề này, cô gái kia lại có thể leo lên được tổng giám đốc Từ.
Mục đích cô ta đến nơi này chính là muốn tìm một nhà chồng. Trước kia cho là tổng giám đốc Từ này không gần nữ sắc cho nên không dám đến gần, bây giờ nhìn lại, anh cũng không lãnh đạm như trong lời đồn.
Nghĩ như vậy, mục tiêu của Lâm Mân Văn từ từ cố định trên người Từ Kha. Tất nhiên muốn tìm chồng phải tìm nhà tốt nhất.
Cô ta cầm ly rượu vang đế cao đi tới chỗ Từ Kha. Bởi vì Từ Kha ngồi bên ngoài ghế sa lon, mà bên cạnh anh lại là Nguyễn Nặc, cho nên cô ta chỉ có thể ngồi đối diện anh.
“Tổng giám đốc Từ, chào anh, em tên là Lâm Mân Văn, trước đó may mắn gặp anh một lần ở công ty.” Lâm Mân Văn đưa ly rượu về phía trước, muốn mời anh một ly.
Ngay cả liếc mắt nhìn cô ta Từ Kha cũng lười. Nếu như bình thường anh sẽ trực tiếp để cho người phụ nữ không biết điều này cút đi, nhưng bây giờ đột nhiên anh muốn biết bé con mềm như bánh bao này sẽ giải quyết như thế nào.
Ngón tay thon dài nhéo một cái lên cánh tay nhỏ trắng nõn của người bên cạnh.
Nguyễn Nặc nhìn về phía anh, lại nhìn rượu vang đưa tới trước mặt anh, “Tôi không uống rượu.”
Lâm Mân Văn nghe được những lời này, tay run một cái, dựa vào đàn ông kiếm sống mà không biết bồi rượu, giá trị con người của cô gái này đúng là cao.
Cho đến khi thấy khuôn mặt ngày càng nghiêm túc hơn của Từ Kha ở đối diện, lúc này Nguyễn Nặc mới kịp phản ứng, cô phải làm việc.
Nguyễn Nặc cầm lấy ly rượu vang mà mới vừa rồi người phục vụ đưa tới cho mình rồi cụng ly với ly rượu đưa tới kia một cái, cũng coi như đã đáp lại rồi, sau đó cô thả ly rượu xuống bàn.
“Được rồi, cô uống đi.” Nguyễn Nặc hơi nghiêng đầu dựa vào vai Từ Kha, hài lòng nhìn vẻ mặt Lâm Mân Văn càng càng khó coi.
Ngón tay cầm ly rượu của Lâm Mân Văn trở nên trắng bệch, rõ ràng là cô ta mời rượu tổng giám đốc Từ, dựa vào cái gì cô gái này lại cụng ly với cô, hơn nữa còn không uống một chút nào.
“Tổng giám đốc Từ…” Lâm Mân Vân vẫn chưa từng bỏ ý định muốn nói chuyện với Từ Kha, nếu như anh có thể cảm động bởi sự kiên trì của cô ta, như vậy bây giờ chịu tủi thân cũng không là gì.
“Từ Kha.” Nguyễn Nặc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mềm nhũn, “Trước đó anh đã đồng ý với tôi ba điều kiện, anh còn nhớ không?”
“Ừ.” Anh càng thích giọng nói vốn có của Nguyễn Nặc hơn là giọng nói giả bộ nhõng nhẽo của người phụ nữ mới kia tới.
Từ Kha rất tò mò, bé bánh bao này muốn làm gì.
“Đầu tiên, mèo nhà anh cần có một giá leo mới.” Cô giơ một ngón tay ra.
“Mua.”
“Sau đó, mèo sợ lạnh, tốt nhất trên đất phải phủ kín thảm nhung mềm mại.” Cô giơ ngón tay thứ hai lên.
Từ Kha nghe yêu cầu của cô, ngón tay cầm một lọn tóc của cô để trước mũi ngửi một cái, nói: “Mua.”
”Cuối cùng, tôi không muốn gặp lại người này đâu.” Nguyễn Nặc vươn ngón tay thứ ba ra, khóe mắt liếc nhìn Lâm Mân Văn đã hoàn toàn dại ra kia.
Từ Kha nắm lấy tay cô, nói: “Bảo cô ta cút là được.”
Lúc này Lâm Mân Văn mới kịp phản ứng, cô ta chỉ muốn leo lên ánh hào quang phía sau vị tổng giám đốc Từ này nhưng lại quên thủ đoạn độc ác của người trước mắt.
“Tôi…” Lâm Mân Văn cũng không ngồi yên được nữa, cô ta đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Có phải cô không hiểu ý chữ cút này không?” Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi đến, trên mặt vẫn luôn mỉm cười nhìn về phía Từ Kha, “Lão Từ đến rồi.”
Nguyễn Nặc nhìn một cái, lập tức nhận ra người này là nhân vật nào trong tiểu thuyết.
Bởi vì, mức độ nhận ra của người này quá cao. Trong tiểu thuyết, Sở Từ chính là một người phóng đãng không kiềm chế được, biểu hiện cụ thể là quần áo xốc xếch. Mỗi lần thấy anh ta là thấy cổ áo sơ mi không được bẻ gọn cùng với cách xưng hô mà anh ta gọi Từ Kha, không thể nhận sai được.
“Vậy tôi đi đây.” Lâm Mân Văn cũng biết người trước mặt là ai, Sở Từ chính là ông chủ của hội sở tư nhân này, đắc tội anh ta thì sau này đều không thể đi vào những hội sở khác.
“Xem ra ngay cả lỗ tai cô cũng không dùng được.” Sở Từ giơ tay lên ngăn trước mặt Lâm Mân Văn.
Nguyễn Nặc nhớ, mặc dù thủ đoạn của người Sở Từ này kém hơn Từ Kha một chút nhưng cũng là một người tàn nhẫn.
Không cho Từ Mân Văn kia có thời gian phản ứng lại, bốn vệ sĩ đã đi đến trực tiếp túm lấy cô ta ném ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều liếc nhìn về phía này.
Nguyễn Nặc lập tức cúi đầu chơi đùa ly rượu vang trong tay, cố gắng làm cho mình trở thành người tàng hình.
Từ Kha lấy lại máy tính bảng, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô: “Cô cho rằng tôi chỉ muốn ấm giường?”
Nghe thấy câu này của anh, Nguyễn Nặc lập tức căng thẳng: “Tôi chỉ là bạn gái hờ của anh.”
“Lạt mềm buộc chặt không có tác dụng với tôi.” Từ Kha nói: “Cô thật sự muốn được gì, tôi đề nghị cô cứ chọn thẳng.”
Nguyễn Nặc lắc đầu, xoay người không nhìn anh: “Tôi mệt rồi.”
Tuy không đối diện với ánh mắt của anh nữa, nhưng Nguyễn Nặc vẫn cảm thấy sau lưng mình có tầm mắt nóng rực nhìn lên người mình.
Không để ý không để ý, ngủ sớm dậy sớm.
Từ Kha thấy cô quay lưng mới dời tầm mắt về màn hình, nhìn các loại thảm điện phía trên, anh không để ý mà ấn bỏ.
Chọn thuốc ngủ còn mạnh hơn thảm điện, con mèo đần này.
Từ Kha tiếp tục công việc của mình, Nguyễn Nặc nằm bên cạnh anh, dần dần đã ngủ.
Nguyễn Nặc ngủ không có không khéo như lúc tỉnh táo, Từ Kha đặt máy tính bảng sang một bên, tắt đèn nằm ngang xuống.
Đưa tay chèn qua eo của Nguyễn Nặc, kéo cô vào lòng mình.
Cũng không biết biến thành người rồi còn có để anh ngủ được không.
Chẹp, nhưng mà eo dường như mềm mại hơn lúc là mèo, hơn nữa còn cực kỳ nhỏ.
Có lẽ Nguyễn Nặc cảm thấy hơi nhột, tay không tự chủ vung qua phía anh, chân cũng không đàng hoàng mà gác lên anh muốn giữ một khoảng cách với anh.
Lúc tỉnh táo thì yếu đuối mỏng manh, nhưng khi ngủ lại có gan phản kháng?
Từ Kha khống chế hai tay của cô, chân đè cô lại rồi kéo cả người cô qua.
“Ưm.” Nguyễn Nặc mơ màng vùng vẫy, phát hiện không nhúc nhích được, sau đó lại ngủ say.
Từ Kha cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Nguyễn Nặc.
Khá được, lúc biến thành người mặt không nhem nhuốc mà còn rất trắng.
Bất tri bất giác, anh cũng dần dần buồn ngủ, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm, Nguyễn Nặc tỉnh dậy vì khó chịu. Vào lúc hơi thở của cô đầy mùi của Từ Kha, cô vừa mở mắt liền thấy cổ áo của Từ Kha hơi mở rộng.
Không phải tối qua cô đã đặt gối rồi sao, sao hai người lại gần sát như vậy?
Ơ, tay chân cô đều bị anh khống chế.
Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên thì thấy yết hầu ở cổ anh, mặt cô lập tức đỏ lên.
Từ trước đến nay cô chưa từng dựa gần đàn ông như vậy, Nguyễn Nặc dùng sức đẩy anh ra nhưng dường như anh còn chưa ngủ đủ, vẫn không buông trói buộc với cô.
“Anh Từ, anh tỉnh lại đi.” Nguyễn Nặc nhỏ giọng gọi, tự dưng công việc chuyển từ ấm giường đến gọi dậy, cô khổ quá mà.
Một lát sau anh vẫn không có phản ứng, Nguyễn Nặc định gọi lần nữa, lo anh tức giận đạp mình xuống giường.
Nguyễn Nặc vừa mở miệng nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Từ Kha lại đột nhiên mở mắt, đối mặt với cô.
“Ấy… chào buổi sáng.” Nguyễn Nặc lập tức hoảng sợ.
“Ừ.” Từ Kha tự giác thả cô ra, ngồi dậy cầm lấy điện thoại liếc nhìn.
Muộn rồi.
Nguyễn Nặc lấy lại tự do, mau chóng ôm chặt chăn, dịch người giữ một khoảng cách với anh. Rõ ràng là anh sàm sỡ mình, tại sao sắc mặt của Từ Kha lại càng lúc càng xấu.
Từ Kha đứng dậy xuống giường, lấy bộ vest treo trong tủ quần áo đến phòng vệ sinh thay.
Nguyễn Nặc thừa dịp anh ở phòng vệ sinh, cô lập tức xuống giường, chạy về phòng khách mà dì Trần từng chỉ cho cô.
Dì Trần thấy Nguyễn Nặc vội vã chạy ra thì theo phía sau: “Cô Nguyễn sao vậy?”
“Về ngủ thêm.” Sau khi Nguyễn Nặc trở về phòng thì cô khóa cửa lại, sau đó nằm lại trên giường.
Sắc mặt của Từ Kha kém như vậy, cứ đợi sau khi anh đi làm cô lại đi ra đi.
Sau khi Từ Kha thay quần áo xong, phát hiện không thấy người trên giường thì anh cũng không để ý nhiều.
Trước nay anh luôn cẩn thận và nghiêm túc với công việc, nhưng không ngờ anh cũng có ngày đến trễ.
Nhưng cảm giác ngủ đủ giấc cũng không tệ lắm.
Từ Kha đi ra cửa phòng, dì Trần mang vẻ mặt đầy nghi ngờ đi tới: “Cậu chủ, cô Nguyễn về phòng rồi.”
Sáng sớm Nguyễn Nặc hoảng hốt chạy khỏi phòng của anh, cũng khó trách dì Trần sẽ suy nghĩ nhiều.
“Trong phạm vi biệt thự, cô ấy muốn chạy đâu thì chạy.” Từ Kha nói: “Buổi tối tôi phải dẫn cô ấy ra ngoài, buổi chiều sẽ có người đưa quần áo cho cô ấy.”
“Tôi biết rồi.”
Dì Trần ở nhà họ Từ lâu như vậy, ở đây cũng từng tổ chức nhiều bữa tiệc, nhưng từ trước đến nay Từ Kha đều tham dự một mình, không đi tìm bạn gái.
Xem ra là anh rất thích cô Nguyễn.
Nguyễn Nặc không hề biết chuyện, lúc này cô đang lăn một vòng ở trên giường. Ngày thường nằm trên giường còn có thể chơi điện thoại một lúc, nhưng bây giờ cô không có gì cả, chỉ có thể sống trong buồn chán.
Không được, cô phải tìm cơ hội xin Từ Kha một chiếc điện thoại.
Nguyễn Nặc vất vả chờ đủ một tiếng mới đứng dậy rửa mặt rồi ra khỏi phòng. Cô chậm rãi đi tới phòng ăn tầng một, phát hiện bên trong không có ai. Lúc này cô mới yên tâm, Từ Kha không ở đây thì cô cứ thoải mái.
Dì Trần đi tới từ phía sau: “Cô Nguyễn tỉnh rồi, tôi sẽ bưng bữa ăn sáng lên.”
Nguyễn Nặc xoay người: “Cảm ơn dì Trần.”
Dì Trần chuẩn bị cháo trắng cho Nguyễn Nặc. Đã rất lâu rồi cô chưa ăn thức ăn của con người, vị nhạt thế nào cũng cảm thấy ngon.
Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Nặc giương mắt nhìn bên ngoài. Nếu như không phải quá lạnh, cô thật sự muốn đi ra ngoài, cô sống ở đây cũng sắp nổi mốc rồi.
Dường như dì Trần nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, bà nói: “Cô Nguyễn, cậu chủ có dặn dò, buổi chiều sẽ đưa cô ra ngoài.”
Đôi mắt của Nguyễn Nặc lập tức sáng lên, nhếch miệng nói: “Thật sao?”
“Cậu Từ nói cậu ấy sẽ đưa cô ra ngoài.” Dì Trần giải thích.
“Ừ…” Nguyễn Nặc lập tức không vui vẻ nổi, hóa ra tối qua Từ Kha muốn cô giả làm bạn gái anh ở bên ngoài là để dùng vào chỗ này.
Còn tưởng Từ Kha có lòng tốt để cô ra ngoài, không ngờ cũng vì để cô đuổi phụ nữ muốn đến gần anh thôi.
Ôi, cô mệt quá.
Dì Trần cứ tưởng sau khi nói với cô thì cô sẽ vui, không ngờ cô gái này lại ỉu xìu hơn.
“Cô Nguyễn, cậu Từ chưa bao giờ dẫn bạn gái tham dự bất cứ hoạt động gì, cô là người đầu tiên.”
Đó là vì anh chưa gặp được Ôn Nhã. Sau khi gặp được vai chính thì tất cả cũng sẽ khác.
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Nặc miễn cưỡng tiếp tục cười cười: “Bây giờ còn chưa đến giờ, tôi muốn xem tivi.”
Dì Trần thấy Nguyễn Nặc lấy lại chút tinh thần, bà mới gật đầu đi ra ngoài.
Nguyễn Nặc tùy ý ấn mấy cái, lướt tới kênh đang phát tin tức giải trí thì ngừng lại.
Trong màn hình là Từ Lẫm đang được phóng viên phỏng vấn.
“Bây giờ cậu Từ về nước là định trở về giới giải trí quay phim sao?”
“Đúng vậy, qua mấy ngày nữa thì sẽ vào tổ, mong mọi người chờ đợi tác phẩm mới của tôi.”
Có lẽ cũng chỉ có hào quang nam chính quấn thân như Từ Lẫm có thể tự do im hơi bặt tiếng năm năm mà lúc quay trở lại còn có một đống người hâm mộ mong chờ.
Nguyễn Nặc chọn phim truyền hình của anh ta, ôm tâm trạng tò mò xem biểu hiện của nam chính, không ngờ lại xem đến nhập tâm.
Cả một buổi sáng, cô đều ở đây xem phim cho đến khi người của Từ Kha tới thay quần áo trang điểm cho cô.
Đến trang điểm cho Nguyễn Nặc đều là đoàn đội chuyên nghiệp, bọn họ đã gặp nhiều người đẹp nhưng lúc nhìn thấy Nguyễn Nặc, đều cảm thấy cô còn đẹp hơn những ‘bình hoa’ được giới giải trí công nhận.
Cuối cùng, bọn họ chọn cho cô phong cách trang điểm trang nhã, phối hợp váy màu hồng phấn. Phong cách này không che giấu vẻ đẹp của bản thân cô mà trái lại làm nổi bật vẻ dịu dàng trong cô.
“Cô Nguyễn, chúng ta đi thôi.” Thanh Hủ trang điểm cho cô xong, đứng ở phía xa nghiêm túc nhìn kỹ Nguyễn Nặc sau khi sửa đổi một lượt rồi nói.
Thảo nào bên ngoài Từ Kha đều mang hình tượng không gần phụ nữ, bởi vì trong nhà có một người đẹp như vậy, đâu rảnh để ý sắc đẹp bình thường ở bên ngoài.
“Được.” Nguyễn Nặc theo họ lên xe, chẳng mấy chốc đoàn người đã đến hội trường của buổi tiệc.
Nguyễn Nặc xuống xe, cô đi tới trước cửa khách sạn cao cấp lền thấy Từ Kha chờ ở đó.
Anh mặc âu phục màu đen, dáng người thẳng tắp, nhìn từ phương hướng của Nguyễn Nặc, sườn mặt của anh đẹp đến mức quá đáng.
Âm thầm so sánh với nam chính cô thấy buổi sáng, đây rõ ràng là ngang tài ngang sức mà.
Nguyễn Nặc tăng tốc bước đến gần anh, nhưng lại thấy một cô gái mặc váy dài màu vàng cử chỉ nhã nhặn đến bên cạnh Từ Kha trước cô một bước.
Nguyễn Nặc dừng chân, không phải anh đang đợi mình sao?
Chương 10
Từ Kha cũng không để ý người phụ nữ sắp dán lên người mình kia mà anh đi thẳng về phía Nguyễn Nặc.
Người phụ nữ muốn đến gần Từ Kha là Trương Nghiên. Trước đây bởi vì có bà hai Từ làm mối nên cô ta đã gặp mặt Từ Kha một lần. Mặc dù lúc gặp mặt anh vẫn luôn lạnh lùng nhưng cô ta lại có thiện cảm với anh một cách khó hiểu.
Mới vừa rồi thấy được Từ Kha dừng trước mặt mình, cô ta cho là đang đợi mình, nào biết lúc tiến lên đón lại xảy ra một màn lúng túng như vậy.
Trương Nghiên híp mắt lại, không vui nhìn cô gái đừng đằng xa không dám tiến lên kia.
Bộ dạng hồ ly tinh.
Nguyễn Nặc thấy Từ Kha đi đến, mới biết mình đã hiểu lầm anh với người phụ nữ mới vừa rồi, vì vậy cô vội vàng đi tới bên cạnh anh.
“Tôi tưởng là anh đang đợi cô ấy.” Nguyễn Nặc tự giác kéo lấy cánh tay của anh.
“Không quen.” Đối với những chuyện mà mình không chú ý, Từ Kha phát huy thật tốt trí nhớ không tốt của mình.
Trương Nghiên sững sờ nhìn bọn họ đi ngang qua mình, bàn tay từ từ nắm thành quyền. Sau khi bình tĩnh, cô ta cầm điện thoại lên, bấm gọi, “Giúp tôi điều tra một chút, bạn gái mà Từ Kha dẫn đến là ai.” Chờ sau khi cô ta tắt điện thoại, mới chậm rãi đi vào hội sở.
Nguyễn Nặc đi theo Từ Kha vào một phòng bao sang trọng. Nơi này chắc là hội sở tư nhân cao cấp.
Cô chưa từng đến nơi như thế này, nhìn từng đôi nam nữ ngồi chung một chỗ kia, Nguyễn Nặc có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết đang ở bên cạnh, cô dần dần an tâm lại.
Hừ, ai có thể hung dữ vượt qua tên bạn trai giả này của cô!
Từ Kha liếc nhìn xung quanh, cuối cùng anh đi tới ngồi xuống bàn có Chiêm Lễ Sênh.
Chiêm Lễ Sênh vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức vẫy tay ra hiệu. Lần đầu tiên anh ta thấy Từ Kha dẫn bạn gái đến tham dự, đã sớm muốn nhìn xem là thần tiên phương nào có thể thu phục được Từ Kha này.
Tại sao lại là cô ấy?
“Cô…” Chiêm Lễ Sênh trợn mắt nhìn Nguyễn Nặc, nhưng trường hợp này lại không thích hợp để nói chuyện, cho nên anh ta cố gắng nhịn lại sự tò mò trong lòng: “Cô tên là gì?”
Nguyễn Nặc trả lời: “Nguyễn Nặc.”
Từ Kha nói: “Nguyễn Bánh Bao.”
Nguyễn Nặc lập tức nhăn mày nhìn anh, còn dùng tay nhéo mặt mình một cái, mặc dù có chút bụ bẫm nhưng không đến nổi thành bánh bao.
“Tôi không phải là bánh bao.”
Chiêm Lễ Sênh nghe được câu “Nguyễn Bánh Bao” của Từ Kha thì không nhịn được bật cười, đưa tay đến trước mặt Nguyễn Nặc, “Tôi tên là Chiêm Lễ Sênh, chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Đã gặp rồi? Nguyễn Nặc không có ấn tượng gì với anh ta, nhưng cô vẫn lễ phép đưa tay ra cầm tay anh ta, “Chào anh.”
Chiêm Lễ Sênh còn tưởng rằng phụ nữ quyến rũ trưởng thành mới có thu phục được Từ Kha, nhưng không ngờ anh lại chọn thích một cô gái thanh thuần như vậy.
Từ khi Từ Kha tiến vào mấy người phụ nữ bên trong phòng bao bắt đầu bàn tán, Lâm Mân Văn chính là một trong số đó. Cô ta xuất thân từ giới người mẫu, bởi vì muốn tìm một tên nhà giàu làm chỗ dựa, lăn lộn mấy cái chương trình mới miễn cưỡng có chút nổi tiếng.
Tên nhà giàu bao dưỡng cô ta là một tên đàn ông già hơn năm mười tuổi, cô ta thật sự đã chịu đủ mùi trên người của ông ta rồi. Tại sao đều cùng làm nghề này, cô gái kia lại có thể leo lên được tổng giám đốc Từ.
Mục đích cô ta đến nơi này chính là muốn tìm một nhà chồng. Trước kia cho là tổng giám đốc Từ này không gần nữ sắc cho nên không dám đến gần, bây giờ nhìn lại, anh cũng không lãnh đạm như trong lời đồn.
Nghĩ như vậy, mục tiêu của Lâm Mân Văn từ từ cố định trên người Từ Kha. Tất nhiên muốn tìm chồng phải tìm nhà tốt nhất.
Cô ta cầm ly rượu vang đế cao đi tới chỗ Từ Kha. Bởi vì Từ Kha ngồi bên ngoài ghế sa lon, mà bên cạnh anh lại là Nguyễn Nặc, cho nên cô ta chỉ có thể ngồi đối diện anh.
“Tổng giám đốc Từ, chào anh, em tên là Lâm Mân Văn, trước đó may mắn gặp anh một lần ở công ty.” Lâm Mân Văn đưa ly rượu về phía trước, muốn mời anh một ly.
Ngay cả liếc mắt nhìn cô ta Từ Kha cũng lười. Nếu như bình thường anh sẽ trực tiếp để cho người phụ nữ không biết điều này cút đi, nhưng bây giờ đột nhiên anh muốn biết bé con mềm như bánh bao này sẽ giải quyết như thế nào.
Ngón tay thon dài nhéo một cái lên cánh tay nhỏ trắng nõn của người bên cạnh.
Nguyễn Nặc nhìn về phía anh, lại nhìn rượu vang đưa tới trước mặt anh, “Tôi không uống rượu.”
Lâm Mân Văn nghe được những lời này, tay run một cái, dựa vào đàn ông kiếm sống mà không biết bồi rượu, giá trị con người của cô gái này đúng là cao.
Cho đến khi thấy khuôn mặt ngày càng nghiêm túc hơn của Từ Kha ở đối diện, lúc này Nguyễn Nặc mới kịp phản ứng, cô phải làm việc.
Nguyễn Nặc cầm lấy ly rượu vang mà mới vừa rồi người phục vụ đưa tới cho mình rồi cụng ly với ly rượu đưa tới kia một cái, cũng coi như đã đáp lại rồi, sau đó cô thả ly rượu xuống bàn.
“Được rồi, cô uống đi.” Nguyễn Nặc hơi nghiêng đầu dựa vào vai Từ Kha, hài lòng nhìn vẻ mặt Lâm Mân Văn càng càng khó coi.
Ngón tay cầm ly rượu của Lâm Mân Văn trở nên trắng bệch, rõ ràng là cô ta mời rượu tổng giám đốc Từ, dựa vào cái gì cô gái này lại cụng ly với cô, hơn nữa còn không uống một chút nào.
“Tổng giám đốc Từ…” Lâm Mân Vân vẫn chưa từng bỏ ý định muốn nói chuyện với Từ Kha, nếu như anh có thể cảm động bởi sự kiên trì của cô ta, như vậy bây giờ chịu tủi thân cũng không là gì.
“Từ Kha.” Nguyễn Nặc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mềm nhũn, “Trước đó anh đã đồng ý với tôi ba điều kiện, anh còn nhớ không?”
“Ừ.” Anh càng thích giọng nói vốn có của Nguyễn Nặc hơn là giọng nói giả bộ nhõng nhẽo của người phụ nữ mới kia tới.
Từ Kha rất tò mò, bé bánh bao này muốn làm gì.
“Đầu tiên, mèo nhà anh cần có một giá leo mới.” Cô giơ một ngón tay ra.
“Mua.”
“Sau đó, mèo sợ lạnh, tốt nhất trên đất phải phủ kín thảm nhung mềm mại.” Cô giơ ngón tay thứ hai lên.
Từ Kha nghe yêu cầu của cô, ngón tay cầm một lọn tóc của cô để trước mũi ngửi một cái, nói: “Mua.”
”Cuối cùng, tôi không muốn gặp lại người này đâu.” Nguyễn Nặc vươn ngón tay thứ ba ra, khóe mắt liếc nhìn Lâm Mân Văn đã hoàn toàn dại ra kia.
Từ Kha nắm lấy tay cô, nói: “Bảo cô ta cút là được.”
Lúc này Lâm Mân Văn mới kịp phản ứng, cô ta chỉ muốn leo lên ánh hào quang phía sau vị tổng giám đốc Từ này nhưng lại quên thủ đoạn độc ác của người trước mắt.
“Tôi…” Lâm Mân Văn cũng không ngồi yên được nữa, cô ta đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Có phải cô không hiểu ý chữ cút này không?” Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi đến, trên mặt vẫn luôn mỉm cười nhìn về phía Từ Kha, “Lão Từ đến rồi.”
Nguyễn Nặc nhìn một cái, lập tức nhận ra người này là nhân vật nào trong tiểu thuyết.
Bởi vì, mức độ nhận ra của người này quá cao. Trong tiểu thuyết, Sở Từ chính là một người phóng đãng không kiềm chế được, biểu hiện cụ thể là quần áo xốc xếch. Mỗi lần thấy anh ta là thấy cổ áo sơ mi không được bẻ gọn cùng với cách xưng hô mà anh ta gọi Từ Kha, không thể nhận sai được.
“Vậy tôi đi đây.” Lâm Mân Văn cũng biết người trước mặt là ai, Sở Từ chính là ông chủ của hội sở tư nhân này, đắc tội anh ta thì sau này đều không thể đi vào những hội sở khác.
“Xem ra ngay cả lỗ tai cô cũng không dùng được.” Sở Từ giơ tay lên ngăn trước mặt Lâm Mân Văn.
Nguyễn Nặc nhớ, mặc dù thủ đoạn của người Sở Từ này kém hơn Từ Kha một chút nhưng cũng là một người tàn nhẫn.
Không cho Từ Mân Văn kia có thời gian phản ứng lại, bốn vệ sĩ đã đi đến trực tiếp túm lấy cô ta ném ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều liếc nhìn về phía này.
Nguyễn Nặc lập tức cúi đầu chơi đùa ly rượu vang trong tay, cố gắng làm cho mình trở thành người tàng hình.
Bình luận facebook