Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Bản thân là người nằm trong thế hệ trẻ hiện nay, khi muốn tìm bằng chứng, thứ gì là hữu ích nhất? Tất nhiên là lịch sử tìm kiếm trong trình duyệt điện thoại di động rồi.
Vì vậy, sau khi vào trong phòng ngủ phụ, Việt Phỉ đóng chặt cửa lại, lật tung lịch sử duyệt web trong điện thoại.
Nhưng ngay sau đó cậu đã thất vọng rồi. Lịch sử web điện thoại hoàn toàn trống trơn.
Sau đó Việt Phỉ còn bàng hoàng nhận ra rằng điện thoại của mình còn không có bất kỳ ứng dụng liên lạc nào.
Chắc chắn cái điện thoại này không phải cái cậu từng dùng hồi trước.
Ném điện thoại ra một góc, Việt Phỉ ngả người nằm xuống đệm giường mềm mại.
Cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Cố Nguy nói rằng hai người họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên ngay trong buổi xem mắt, bọn họ cũng đã kết hôn được vài tháng rồi, nhưng tại sao đồ đạc trong căn phòng này lại được sắp xếp giống như cậu vẫn luôn ở đây.
Nếu tình cảm của hai người tốt như vậy, vì sao bọn họ lại phải ngủ riêng?
Nếu đây là phòng ngủ của cậu ở Nam Loan Hương, vậy thì những thứ quan trọng của cậu cũng nên được đặt ở đây.
Việt Phỉ nghiêng đầu sang một bên, mắt nhìn về phía tủ đầu giường.
Trước khi cậu kịp đứng dậy thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Việt Phỉ kinh ngạc ngồi thẳng dậy, cậu nhìn về phía cửa, người xông vào là Cố Nguy
Dù sao ngoài hắn ra cũng không có ai khác vào được.
"Có chuyện gì vậy?" Việt Phỉ hỏi hắn.
Cố Nguy nhìn quanh phòng, giải thích: "Lúc đầu anh nghĩ nếu em mất trí nhớ thì ngủ phòng riêng có lẽ sẽ thoải mái hơn với em. Nhưng anh nghĩ lại rồi, ngủ một mình chắc sẽ không giúp em khôi phục trí nhớ được, nên anh nghĩ rằng chúng ta vẫn nên ngủ cùng nhau như thường lệ đi."
Việt Phỉ: "...Hay cứ để tôi ngủ một mình trước nha?"
Cố Nguy: "Vậy cũng không có lợi cho việc phục hồi của em, em không muốn khôi phục trí nhớ nhanh hơn chút sao?"
"... " Việt Phỉ mím môi. Trả lời câu này thế nào bây giờ?
Vừa nói chuyện, Cố Nguy vừa vào phòng lấy vài bộ đồ ngủ của Việt Phỉ từ trong tủ quần áo ra.
"Mấy bộ trong này là anh nhờ dì Trần sắp lại cho em trước mấy hôm dự kiến xuất viện. Anh chưa suy xét việc này kỹ lắm, giờ anh sẽ chuyển mấy bộ đồ ngủ sang bên phòng ngủ trước, mấy đồ còn lại cứ để đây khi nào có thời gian sẽ sắp lại sau." Cố Nguy vừa nói vừa ôm quần áo ngủ của Việt Phỉ đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Việt Phỉ không nghĩ ra nổi lý do từ chối nên đành đi theo hắn.
"Tôi nghĩ có một số việc chúng ta phải nói rõ ràng trước." Việt Phỉ ho khan.
Cố Nguy đang thu dọn tủ quần áo: "Đó là?"
Việt Phỉ: "Cho đến khi tôi khôi phục trí nhớ, anh không thể ép buộc tôi thực hiện những nghĩa vụ của bạn đời."
Nghe vậy, Cố Nguy bỏ xấp quần áo trong tay xuống, quay đầu nhướng mày nhìn cậu: "Nghĩa vụ của bạn đời?"
"Là...." Việt Phỉ đánh mắt về phía giường lớn.
Cố Nguy hiểu ý cậu: "Đừng lo, anh hứa với em, trước khi em khôi phục trí nhớ chúng ta sẽ chỉ ngủ cùng nhau trên chiếc giường đó thôi, không làm gì hết."
Dù cách nói của Cố Nguy hơi kì kì, nhưng Việt Phỉ cũng không biết nó kì cục ở đâu.
Dù sao cậu cũng không chắc bản thân có mất trí nhớ thật hay không, Việt Phỉ cũng hơi ái ngại khi đưa ra những yêu cầu như vậy với Cố Nguy. Nhưng nếu hắn đã đồng ý vậy rồi thì cậu cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Mặc dù có quá nhiều điều không ổn trong chuyện này.
"Cũng muộn rồi, em đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi." Cố Nguy đưa cho Việt Phỉ 1 bộ quần áo ngủ.
Việt Phỉ nhận lấy: "Được."
Cậu vừa xoay người bước vào phòng tắm, Cố Nguy cũng dựa lưng vào cửa tủ xoa nhẹ hàng lông mày.
Tại sao hắn lại nói dối vụng về như vậy?
Cố Nguy ngẩng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hắn sợ rằng nếu Việt Phỉ đã không còn trí nhớ rồi, lại biết thêm cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ là thỏa thuận, cậu sẽ kết thúc hợp đồng, bắt đầu lại một lần nữa.
Vì vậy trong khoảnh khắc đó, Cố Nguy đã lựa chọn phương án có lợi nhất cho bản thân mình, nói rằng bọn họ đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, trói chặt lấy Việt Phỉ bằng liên kết giữa hai người.
Bộp-
Âm thanh của đồ vật rơi xuống phát ra từ trong phòng tắm.
Cố Nguy đứng thẳng người dậy, đi tới trước phòng tắm gõ cửa.
"Có chuyện gì thế em?"
Việt Phỉ: "À, không sao đâu. Vừa rồi tôi không cầm chắc chai sữa tắm, dùng một tay không tiện hoạt động cho lắm. Anh đừng lo lắng, không sao đâu."
Cố Nguy nhíu mày, "Đừng để tay chạm vào nước, để anh vào giúp em."
"Không, không cần...." Việt Phỉ chưa kịp từ chối thì Cố Nguy đã mở cửa phòng tắm bước vào.
Việt Phỉ cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, yên lặng quay lưng lại.
Cố Nguy: "Em ngại ngùng gì nữa? Còn chỗ nào trên người em anh chưa thấy đâu?"
"!!!" Việt Phỉ ngửa cổ ra sau, "Vậy anh giúp tôi tắm rửa sạch sẽ một chút, càng nhanh càng tốt."
Dưới ánh đèn phòng tắm, màu trắng của bọt tắm vẫn còn dính trên người cậu, ở trên phần xương quai xanh là làn da trắng nõn hơi ửng đỏ.
Con ngươi của Cố Nguy hơi tối lại, giọng nói hơi khàn đi: "Được rồi."
Khoảnh khắc bị từng khớp ngón tay chạm vào vai mình, Việt Phỉ không nhịn được co người lại, nhưng bả vai cậu vẫn bị giữ chặt.
Nước ấm phun ra từ vòi hoa sen, giọng nói của Alpha trầm thấp: "Đừng động đậy nữa, giơ tay lên, anh giúp em lau."
Việt Phỉ hơi hoảng loạn dịch về sau hai bước, cậu dựa lưng vào gạch ốp lạnh lẽo, hối hận lúc nãy bản thân đã nhanh mồm nhanh miệng.
"Hay để tôi tự làm nhé?"
Cố Nguy: "Em tự làm sẽ khiến vết thương bị ướt đấy, ngoan nào."
Việt Phỉ cúi gằm đầu, hai tai nóng rực: "Không, không sao. Thôi thì anh xả nước nhanh lên nhé."
Cố Nguy cong miệng đáp lại: "Được rồi."
Trước đây Việt Phỉ vẫn không hề biết cơ thể mình lại nhạy cảm như vậy, khi nãy cậu tắm táp không hề có cảm giác này.
"Ồ." Đột nhiên Việt Phỉ lúng túng đẩy tay Cố Nguy ra. "Tắm sạch rồi này."
Cố Nguy nhìn cậu, ghé miệng vào vành tai đỏ bừng của Việt Phỉ: "Anh sẽ giúp em."
Ánh đèn trên trần giờ đây giống như mặt trời ngày hè, nóng như muốn thiêu đốt cơ thể cậu.
Việt Phỉ dựa lưng vào tường, cậu không thể thở nổi.
Cậu không biết tại sao mọi việc lại phát triển thành hướng này.
Bàn tay bị thương được dịu dàng nâng lên, đặt ở trên ở trên bờ vai rộng lớn của Alpha.
Việt Phỉ nhắm mắt lại, không dám nhìn người trước mặt.
Hương nhựa thông lại tràn ngập trong không khí, Việt Phỉ không nhịn được muốn tới gần nơi phát ra mùi kia, cậu tựa trán lên vai Cố Nguy thở dốc.
Không biết đã qua bao lâu, Alpha cúi đầu ngậm lấy cánh môi khẽ mở của Việt Phỉ.
Ánh sáng trong phòng tắm dần nhòe đi trong mắt cậu...
Khi cậu tỉnh lại lại thì cả hai đã trở về phòng ngủ, Cố Nguy cũng đã thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ cho cậu.
"Ngủ đi em." Cố Nguy hôn nhẹ lên trán cậu, "Sinh nhật vui vẻ."
Việt Phỉ đỏ mặt, ậm ừ đáp lại rồi quay lưng về phía hắn, nằm nghiêng trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ.
Trời ơi. Mình với Cố Nguy, Cố Nguy với mình, trong phòng tắm bọn họ đã, bọn họ ở trong phòng tắm....
Cố Nguy vẫn cho mình là người yêu bị mất trí nhớ thì thôi, sao cậu cũng....
Nhưng vào lúc đó, trong đầu óc cậu cũng không có gì ngoài dục vọng...
Ừm.... Đừng bao biện nữa! Toàn là lấy cớ vớ vẩn!!!
Với cảm giác tội lỗi và lo lắng tột độ, mi mắt Việt Phỉ ngày càng nặng hơn, cậu chìm dần vào giấc ngủ sâu.
Trong bóng tối, nhựa thông lại tràn ngập trong không khí.
Hương xuân ngọt ngào chậm rãi bao quanh nhựa thông, lưu luyến không rời.
Trên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ chính, Omega đang say ngủ lật người, chui lọt vào vòng tay đã chờ đợi từ lâu của Alpha.
Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn say ngủ của Việt Phỉ, Cố Nguy thỏa mãn cọ nhẹ lên mặt cậu.
Hắn là người từng chán ghét mối quan hệ bị ràng buộc bởi tin tức tố ở thế giới này, nhưng ngay bây giờ đây, loại cảm giác này lại mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ an toàn.
Bởi vì Omega này cũng không muốn rời xa tin tức tố của hắn, là người hắn yêu.
"Em mất trí nhớ thật sao? Nhưng tại sao bây giờ sau khi quên hết rồi, em vẫn muốn dính vào tin tức tố của anh?"
Còn người mất trí nhớ kia lại cực kỳ chán ghét mùi hương của anh?
Mắt Cố Nguy nhìn vào khoảng không, cho dù là người như hắn cũng muốn tự hỏi liệu linh hồn có thật sự tồn tại trên thế giới này hay không? Mà người từ chối tin tức tố của hắn ngày hôm trước, cũng không phải là Việt Phỉ thật.
Việt Phỉ trong vòng tay của hắn lúc này mới là người khiến trái tim hắn rung động.
"Đừng đi lạc nữa nhé." Cố Nguy cúi đầu áp trán hai người vào nhau, nhắm mắt lại, để cho những mệt mỏi kiệt sức khoảng thời gian này nhấn chìm mình vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau,
Ánh mặt trời chui vào khe hở giữa rèm cửa, Việt Phỉ đã tỉnh từ lâu, nhưng cậu vẫn làm tổ trong lồng ngực Cố Nguy, không dám nhúc nhích vì sợ đánh thức Alpha đang ngủ say.
Cậu không biết mình lăn vào đây từ lúc nào, nhưng tư thế thân mật giữa hai người khiến cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tốt hơn hết là cậu nên ngủ một giấc, chờ Cố Nguy tự tỉnh trước, cậu cũng không phải xấu hổ.
Vì vậy Việt Phỉ nhắm mắt lại, để cho cơn buồn ngủ kéo tới.
Cậu ngủ giấc này đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu mới tỉnh dậy. Nhưng cũng đúng như mong muốn của cậu, khi tỉnh dậy, Cố Nguy đã rời khỏi đây, để cậu chiếm trọn cả chiếc giường.
Việt Phỉ duỗi thẳng người, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh gối, bật lên đọc nhưng bài báo mà cậu không có tâm trạng đọc trong bệnh viện.
"Tập đoàn Cố thị đã chính thức đưa ra thông báo với những tin đồn vừa qua."
"Bạn đời của người thừa kế tập đoàn nhà họ Cố là Beta hay Omega?"
...
Việt Phỉ sững sờ, người thừa kế họ Cố không phải là Cố Nguy sao?
Với lại, nếu Cố Nguy đã kết hôn với cậu rồi, chắc hẳn anh ta phải thừa kế toàn bộ công ty rồi chứ? Tại sao hắn vẫn là người thừa kế?
Bạn đời của người thừa kế, là cậu hả? Cậu là Beta mà, Omega cái gì, mấy cái báo lá cải này toàn đưa tin nhảm.
Sau khi đọc xong tin tức liên quan đến bản thân, Việt Phỉ buồn bực đặt điện thoại xuống, sờ lên chiếc bụng đang biểu tình. Cậu đứng dậy xỏ dép trong nhà, đi tới tủ quần áo thay đồ ngủ.
Ném bừa một bộ quần áo lên trên giường, ngay lúc Việt Phỉ định cởi quần áo ra, hình ảnh hai người quấn quýt trên giường đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
"Đau quá, đừng ..."
"Ngoan, bây giờ em đã không chịu nổi rồi, nếu anh đi vào thì em phải làm sao bây giờ?"
!!!
Việt Phỉ hít sâu một hơi, dừng bàn tay đang cởi quần áo lại.
Tại sao những ký ức lộn xộn ám muội này vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí cậu?!
Đói quá nên hoa mắt chóng mặt? Hay những điều này đã thật sự xảy ra ở đây.
"Cố Nguy! Anh nhanh lên đi."
Dường như Việt Phỉ nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Cái này không nhanh được đâu."
Người trả lời cậu là giọng nói quen thuộc đã thì thầm bên tai cậu đêm qua...
Đột nhiên, giọng nói quen thuộc đó truyền đến từ phía sau.
"Em dậy rồi à?"
Không biết cửa đã mở từ lúc nào, người vừa xuất hiện trong những thứ không thể nói nên lời trong đầu cậu, đang đút hai tay vào túi đứng dựa lên khung cửa, chăm chú nhìn Việt Phỉ.
Mặt Việt Phỉ đỏ bừng: "Anh, anh đi ra ngoài trước đi."
Cố Nguy nhướng mày.
"Tôi muốn thay quần áo!" Đột nhiên Việt Phỉ hơi cao giọng lên.
Cố Nguy vẫn khoan dung cười một tiếng, sau đó đi ra rồi giúp cậu đóng cửa lại.
Việt Phỉ nhanh nhẹn thay quần áo trong phòng, sau khi sửa sang gọn gàng mới đi ra.
"Tôi hơi đói, nhà có gì ăn không vậy?"
Việt Phỉ hỏi Cố Nguy đang đứng đợi ngoài cửa.
Cố Nguy: "Anh tới là để gọi em đi ăn cơm đây. Còn tưởng em định ngủ qua bữa."
Việt Phỉ ngại ngùng vò tóc: "Anh ăn cơm chưa?"
"Anh chưa ăn, chờ em."
Việt Phỉ nghi ngờ Cố Nguy đang cố tình làm cho cậu cảm thấy tội lỗi.
"Anh có thể ăn trước mà." Việt Phỉ nói, đi theo Cố Nguy xuống dưới tầng.
Cố Nguy: "Em không ở đây thì anh không muốn ăn."
______________________________
Đúng 2500 từ tròn trịa luôn đó )
Tuần này và tuần sau dự kiến là chỉ ra chương này thôi nha, mình đang bước vào cuối kỳ 1 nên nhiều bài quá. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
P/S: Tui khá thích cách tác giả dùng từ "bạn đời" để gọi Việt Phỉ mỗi khi người khác nhắc đến cậu ấy (qt là "bạn lữ"), kiểu như nó là tên gọi chung và nghe cũng rất đặc biệt á :>>> (dù bạn lữ cũng có thể sửa theo nghĩa khác) nhưng dù sao tui vẫn ưng lắm luôn dù nó chỉ là danh xưng thôi.
Vì vậy, sau khi vào trong phòng ngủ phụ, Việt Phỉ đóng chặt cửa lại, lật tung lịch sử duyệt web trong điện thoại.
Nhưng ngay sau đó cậu đã thất vọng rồi. Lịch sử web điện thoại hoàn toàn trống trơn.
Sau đó Việt Phỉ còn bàng hoàng nhận ra rằng điện thoại của mình còn không có bất kỳ ứng dụng liên lạc nào.
Chắc chắn cái điện thoại này không phải cái cậu từng dùng hồi trước.
Ném điện thoại ra một góc, Việt Phỉ ngả người nằm xuống đệm giường mềm mại.
Cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Cố Nguy nói rằng hai người họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên ngay trong buổi xem mắt, bọn họ cũng đã kết hôn được vài tháng rồi, nhưng tại sao đồ đạc trong căn phòng này lại được sắp xếp giống như cậu vẫn luôn ở đây.
Nếu tình cảm của hai người tốt như vậy, vì sao bọn họ lại phải ngủ riêng?
Nếu đây là phòng ngủ của cậu ở Nam Loan Hương, vậy thì những thứ quan trọng của cậu cũng nên được đặt ở đây.
Việt Phỉ nghiêng đầu sang một bên, mắt nhìn về phía tủ đầu giường.
Trước khi cậu kịp đứng dậy thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Việt Phỉ kinh ngạc ngồi thẳng dậy, cậu nhìn về phía cửa, người xông vào là Cố Nguy
Dù sao ngoài hắn ra cũng không có ai khác vào được.
"Có chuyện gì vậy?" Việt Phỉ hỏi hắn.
Cố Nguy nhìn quanh phòng, giải thích: "Lúc đầu anh nghĩ nếu em mất trí nhớ thì ngủ phòng riêng có lẽ sẽ thoải mái hơn với em. Nhưng anh nghĩ lại rồi, ngủ một mình chắc sẽ không giúp em khôi phục trí nhớ được, nên anh nghĩ rằng chúng ta vẫn nên ngủ cùng nhau như thường lệ đi."
Việt Phỉ: "...Hay cứ để tôi ngủ một mình trước nha?"
Cố Nguy: "Vậy cũng không có lợi cho việc phục hồi của em, em không muốn khôi phục trí nhớ nhanh hơn chút sao?"
"... " Việt Phỉ mím môi. Trả lời câu này thế nào bây giờ?
Vừa nói chuyện, Cố Nguy vừa vào phòng lấy vài bộ đồ ngủ của Việt Phỉ từ trong tủ quần áo ra.
"Mấy bộ trong này là anh nhờ dì Trần sắp lại cho em trước mấy hôm dự kiến xuất viện. Anh chưa suy xét việc này kỹ lắm, giờ anh sẽ chuyển mấy bộ đồ ngủ sang bên phòng ngủ trước, mấy đồ còn lại cứ để đây khi nào có thời gian sẽ sắp lại sau." Cố Nguy vừa nói vừa ôm quần áo ngủ của Việt Phỉ đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Việt Phỉ không nghĩ ra nổi lý do từ chối nên đành đi theo hắn.
"Tôi nghĩ có một số việc chúng ta phải nói rõ ràng trước." Việt Phỉ ho khan.
Cố Nguy đang thu dọn tủ quần áo: "Đó là?"
Việt Phỉ: "Cho đến khi tôi khôi phục trí nhớ, anh không thể ép buộc tôi thực hiện những nghĩa vụ của bạn đời."
Nghe vậy, Cố Nguy bỏ xấp quần áo trong tay xuống, quay đầu nhướng mày nhìn cậu: "Nghĩa vụ của bạn đời?"
"Là...." Việt Phỉ đánh mắt về phía giường lớn.
Cố Nguy hiểu ý cậu: "Đừng lo, anh hứa với em, trước khi em khôi phục trí nhớ chúng ta sẽ chỉ ngủ cùng nhau trên chiếc giường đó thôi, không làm gì hết."
Dù cách nói của Cố Nguy hơi kì kì, nhưng Việt Phỉ cũng không biết nó kì cục ở đâu.
Dù sao cậu cũng không chắc bản thân có mất trí nhớ thật hay không, Việt Phỉ cũng hơi ái ngại khi đưa ra những yêu cầu như vậy với Cố Nguy. Nhưng nếu hắn đã đồng ý vậy rồi thì cậu cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Mặc dù có quá nhiều điều không ổn trong chuyện này.
"Cũng muộn rồi, em đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi." Cố Nguy đưa cho Việt Phỉ 1 bộ quần áo ngủ.
Việt Phỉ nhận lấy: "Được."
Cậu vừa xoay người bước vào phòng tắm, Cố Nguy cũng dựa lưng vào cửa tủ xoa nhẹ hàng lông mày.
Tại sao hắn lại nói dối vụng về như vậy?
Cố Nguy ngẩng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hắn sợ rằng nếu Việt Phỉ đã không còn trí nhớ rồi, lại biết thêm cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ là thỏa thuận, cậu sẽ kết thúc hợp đồng, bắt đầu lại một lần nữa.
Vì vậy trong khoảnh khắc đó, Cố Nguy đã lựa chọn phương án có lợi nhất cho bản thân mình, nói rằng bọn họ đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, trói chặt lấy Việt Phỉ bằng liên kết giữa hai người.
Bộp-
Âm thanh của đồ vật rơi xuống phát ra từ trong phòng tắm.
Cố Nguy đứng thẳng người dậy, đi tới trước phòng tắm gõ cửa.
"Có chuyện gì thế em?"
Việt Phỉ: "À, không sao đâu. Vừa rồi tôi không cầm chắc chai sữa tắm, dùng một tay không tiện hoạt động cho lắm. Anh đừng lo lắng, không sao đâu."
Cố Nguy nhíu mày, "Đừng để tay chạm vào nước, để anh vào giúp em."
"Không, không cần...." Việt Phỉ chưa kịp từ chối thì Cố Nguy đã mở cửa phòng tắm bước vào.
Việt Phỉ cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, yên lặng quay lưng lại.
Cố Nguy: "Em ngại ngùng gì nữa? Còn chỗ nào trên người em anh chưa thấy đâu?"
"!!!" Việt Phỉ ngửa cổ ra sau, "Vậy anh giúp tôi tắm rửa sạch sẽ một chút, càng nhanh càng tốt."
Dưới ánh đèn phòng tắm, màu trắng của bọt tắm vẫn còn dính trên người cậu, ở trên phần xương quai xanh là làn da trắng nõn hơi ửng đỏ.
Con ngươi của Cố Nguy hơi tối lại, giọng nói hơi khàn đi: "Được rồi."
Khoảnh khắc bị từng khớp ngón tay chạm vào vai mình, Việt Phỉ không nhịn được co người lại, nhưng bả vai cậu vẫn bị giữ chặt.
Nước ấm phun ra từ vòi hoa sen, giọng nói của Alpha trầm thấp: "Đừng động đậy nữa, giơ tay lên, anh giúp em lau."
Việt Phỉ hơi hoảng loạn dịch về sau hai bước, cậu dựa lưng vào gạch ốp lạnh lẽo, hối hận lúc nãy bản thân đã nhanh mồm nhanh miệng.
"Hay để tôi tự làm nhé?"
Cố Nguy: "Em tự làm sẽ khiến vết thương bị ướt đấy, ngoan nào."
Việt Phỉ cúi gằm đầu, hai tai nóng rực: "Không, không sao. Thôi thì anh xả nước nhanh lên nhé."
Cố Nguy cong miệng đáp lại: "Được rồi."
Trước đây Việt Phỉ vẫn không hề biết cơ thể mình lại nhạy cảm như vậy, khi nãy cậu tắm táp không hề có cảm giác này.
"Ồ." Đột nhiên Việt Phỉ lúng túng đẩy tay Cố Nguy ra. "Tắm sạch rồi này."
Cố Nguy nhìn cậu, ghé miệng vào vành tai đỏ bừng của Việt Phỉ: "Anh sẽ giúp em."
Ánh đèn trên trần giờ đây giống như mặt trời ngày hè, nóng như muốn thiêu đốt cơ thể cậu.
Việt Phỉ dựa lưng vào tường, cậu không thể thở nổi.
Cậu không biết tại sao mọi việc lại phát triển thành hướng này.
Bàn tay bị thương được dịu dàng nâng lên, đặt ở trên ở trên bờ vai rộng lớn của Alpha.
Việt Phỉ nhắm mắt lại, không dám nhìn người trước mặt.
Hương nhựa thông lại tràn ngập trong không khí, Việt Phỉ không nhịn được muốn tới gần nơi phát ra mùi kia, cậu tựa trán lên vai Cố Nguy thở dốc.
Không biết đã qua bao lâu, Alpha cúi đầu ngậm lấy cánh môi khẽ mở của Việt Phỉ.
Ánh sáng trong phòng tắm dần nhòe đi trong mắt cậu...
Khi cậu tỉnh lại lại thì cả hai đã trở về phòng ngủ, Cố Nguy cũng đã thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ cho cậu.
"Ngủ đi em." Cố Nguy hôn nhẹ lên trán cậu, "Sinh nhật vui vẻ."
Việt Phỉ đỏ mặt, ậm ừ đáp lại rồi quay lưng về phía hắn, nằm nghiêng trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ.
Trời ơi. Mình với Cố Nguy, Cố Nguy với mình, trong phòng tắm bọn họ đã, bọn họ ở trong phòng tắm....
Cố Nguy vẫn cho mình là người yêu bị mất trí nhớ thì thôi, sao cậu cũng....
Nhưng vào lúc đó, trong đầu óc cậu cũng không có gì ngoài dục vọng...
Ừm.... Đừng bao biện nữa! Toàn là lấy cớ vớ vẩn!!!
Với cảm giác tội lỗi và lo lắng tột độ, mi mắt Việt Phỉ ngày càng nặng hơn, cậu chìm dần vào giấc ngủ sâu.
Trong bóng tối, nhựa thông lại tràn ngập trong không khí.
Hương xuân ngọt ngào chậm rãi bao quanh nhựa thông, lưu luyến không rời.
Trên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ chính, Omega đang say ngủ lật người, chui lọt vào vòng tay đã chờ đợi từ lâu của Alpha.
Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn say ngủ của Việt Phỉ, Cố Nguy thỏa mãn cọ nhẹ lên mặt cậu.
Hắn là người từng chán ghét mối quan hệ bị ràng buộc bởi tin tức tố ở thế giới này, nhưng ngay bây giờ đây, loại cảm giác này lại mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ an toàn.
Bởi vì Omega này cũng không muốn rời xa tin tức tố của hắn, là người hắn yêu.
"Em mất trí nhớ thật sao? Nhưng tại sao bây giờ sau khi quên hết rồi, em vẫn muốn dính vào tin tức tố của anh?"
Còn người mất trí nhớ kia lại cực kỳ chán ghét mùi hương của anh?
Mắt Cố Nguy nhìn vào khoảng không, cho dù là người như hắn cũng muốn tự hỏi liệu linh hồn có thật sự tồn tại trên thế giới này hay không? Mà người từ chối tin tức tố của hắn ngày hôm trước, cũng không phải là Việt Phỉ thật.
Việt Phỉ trong vòng tay của hắn lúc này mới là người khiến trái tim hắn rung động.
"Đừng đi lạc nữa nhé." Cố Nguy cúi đầu áp trán hai người vào nhau, nhắm mắt lại, để cho những mệt mỏi kiệt sức khoảng thời gian này nhấn chìm mình vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau,
Ánh mặt trời chui vào khe hở giữa rèm cửa, Việt Phỉ đã tỉnh từ lâu, nhưng cậu vẫn làm tổ trong lồng ngực Cố Nguy, không dám nhúc nhích vì sợ đánh thức Alpha đang ngủ say.
Cậu không biết mình lăn vào đây từ lúc nào, nhưng tư thế thân mật giữa hai người khiến cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tốt hơn hết là cậu nên ngủ một giấc, chờ Cố Nguy tự tỉnh trước, cậu cũng không phải xấu hổ.
Vì vậy Việt Phỉ nhắm mắt lại, để cho cơn buồn ngủ kéo tới.
Cậu ngủ giấc này đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu mới tỉnh dậy. Nhưng cũng đúng như mong muốn của cậu, khi tỉnh dậy, Cố Nguy đã rời khỏi đây, để cậu chiếm trọn cả chiếc giường.
Việt Phỉ duỗi thẳng người, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh gối, bật lên đọc nhưng bài báo mà cậu không có tâm trạng đọc trong bệnh viện.
"Tập đoàn Cố thị đã chính thức đưa ra thông báo với những tin đồn vừa qua."
"Bạn đời của người thừa kế tập đoàn nhà họ Cố là Beta hay Omega?"
...
Việt Phỉ sững sờ, người thừa kế họ Cố không phải là Cố Nguy sao?
Với lại, nếu Cố Nguy đã kết hôn với cậu rồi, chắc hẳn anh ta phải thừa kế toàn bộ công ty rồi chứ? Tại sao hắn vẫn là người thừa kế?
Bạn đời của người thừa kế, là cậu hả? Cậu là Beta mà, Omega cái gì, mấy cái báo lá cải này toàn đưa tin nhảm.
Sau khi đọc xong tin tức liên quan đến bản thân, Việt Phỉ buồn bực đặt điện thoại xuống, sờ lên chiếc bụng đang biểu tình. Cậu đứng dậy xỏ dép trong nhà, đi tới tủ quần áo thay đồ ngủ.
Ném bừa một bộ quần áo lên trên giường, ngay lúc Việt Phỉ định cởi quần áo ra, hình ảnh hai người quấn quýt trên giường đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
"Đau quá, đừng ..."
"Ngoan, bây giờ em đã không chịu nổi rồi, nếu anh đi vào thì em phải làm sao bây giờ?"
!!!
Việt Phỉ hít sâu một hơi, dừng bàn tay đang cởi quần áo lại.
Tại sao những ký ức lộn xộn ám muội này vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí cậu?!
Đói quá nên hoa mắt chóng mặt? Hay những điều này đã thật sự xảy ra ở đây.
"Cố Nguy! Anh nhanh lên đi."
Dường như Việt Phỉ nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Cái này không nhanh được đâu."
Người trả lời cậu là giọng nói quen thuộc đã thì thầm bên tai cậu đêm qua...
Đột nhiên, giọng nói quen thuộc đó truyền đến từ phía sau.
"Em dậy rồi à?"
Không biết cửa đã mở từ lúc nào, người vừa xuất hiện trong những thứ không thể nói nên lời trong đầu cậu, đang đút hai tay vào túi đứng dựa lên khung cửa, chăm chú nhìn Việt Phỉ.
Mặt Việt Phỉ đỏ bừng: "Anh, anh đi ra ngoài trước đi."
Cố Nguy nhướng mày.
"Tôi muốn thay quần áo!" Đột nhiên Việt Phỉ hơi cao giọng lên.
Cố Nguy vẫn khoan dung cười một tiếng, sau đó đi ra rồi giúp cậu đóng cửa lại.
Việt Phỉ nhanh nhẹn thay quần áo trong phòng, sau khi sửa sang gọn gàng mới đi ra.
"Tôi hơi đói, nhà có gì ăn không vậy?"
Việt Phỉ hỏi Cố Nguy đang đứng đợi ngoài cửa.
Cố Nguy: "Anh tới là để gọi em đi ăn cơm đây. Còn tưởng em định ngủ qua bữa."
Việt Phỉ ngại ngùng vò tóc: "Anh ăn cơm chưa?"
"Anh chưa ăn, chờ em."
Việt Phỉ nghi ngờ Cố Nguy đang cố tình làm cho cậu cảm thấy tội lỗi.
"Anh có thể ăn trước mà." Việt Phỉ nói, đi theo Cố Nguy xuống dưới tầng.
Cố Nguy: "Em không ở đây thì anh không muốn ăn."
______________________________
Đúng 2500 từ tròn trịa luôn đó )
Tuần này và tuần sau dự kiến là chỉ ra chương này thôi nha, mình đang bước vào cuối kỳ 1 nên nhiều bài quá. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
P/S: Tui khá thích cách tác giả dùng từ "bạn đời" để gọi Việt Phỉ mỗi khi người khác nhắc đến cậu ấy (qt là "bạn lữ"), kiểu như nó là tên gọi chung và nghe cũng rất đặc biệt á :>>> (dù bạn lữ cũng có thể sửa theo nghĩa khác) nhưng dù sao tui vẫn ưng lắm luôn dù nó chỉ là danh xưng thôi.
Bình luận facebook