Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
"Dương Khởi!"
"Bạch Thanh An?"
Dương Khởi kinh ngạc thốt lên khi thấy người vừa gọi tên mình. Bạch Thanh An - em gái khác mẹ của Bạch Ngưng Yên cười tươi chạy lại gần hắn. Đây là cô gái kém hắn và Bạch Ngưng Yên ba tuổi nhưng do học lực giỏi nên nhảy lớp, theo trí nhớ của Dương Khởi, Bạch Thanh Anh đang du học ở nước Y, đã rất lâu rồi hắn không có gặp cô ta.
Bạch Thanh An là người rất xinh đẹp, có thể nói là đẹp hơn Bạch Ngưng Yên, cô ta cũng thông minh, tài giỏi hơn người chị gái khác mẹ rất nhiều nên rất được bố Bạch thương yêu, nhưng không vì vậy mà đối xử với Bạch Ngưng Yên lạnh nhạt. Bạch Thanh An tính khí rất tốt, cô ta vô cùng yêu thương chị gái của mình. Từ khi còn nhỏ, mỗi lần hắn đùa cợt quá trớn khiến Bạch Ngưng Yên phát khóc thì Bạch Thanh An luôn ra mặt.
"Sao em lại ở đây? Không phải em đang đi du học sao?" Dương Khởi thắc mắc hỏi.
"Em kết thúc chuyến du học của mình rồi!" Bạch Thanh Anh đáp: "Em từ hôm nay sẽ học ở đây!"
"Tại sao? Đi du học không vui à? Anh nhớ lúc trước mẹ em rất kỳ vọng vào chuyến du học của em."
"Vốn là vậy..." Bạch Thanh An cười nhạt: "Em... không thích đi du học nữa nên quay về, em muốn ở gần chị. Em nhớ chị!"
"Nghe ảo quá đấy!" Dương Khởi khịt mũi, không tin nói: "Nói đi, có phải xảy ra chuyện gì không? Anh đây sẽ làm chủ cho!"
Dương Khơi vuốt tóc làm ra vẻ anh trai của Bạch Thanh An. Thật ra, đối với Bạch Thanh Anh thì hắn đã là một người anh trai rồi, nói đúng hơn là cô xem hắn như anh rể. Tâm tư của Dương Khởi đối với Bạch Ngưng Yên có mù cũng nhìn thấy mà. Ừ, thì chỉ có Bạch Ngưng Yên là mù cấp độ nặng mới không thấy thôi.1
Bạch Thanh An là thuyền trưởng của chiến hạm couple Khởi - Yên này đấy.
"Làm chủ? Anh rể không thành à? Anh sẽ từ đây bay sang nước Y làm chủ cho em hả?" Bạch Thanh An khinh bỉ.
"Anh đây không thể bay nhưng có thể lên mạng vào trang wed của trường em khủng bố!" Dương Khởi tự tin: "Đối với công nghệ thông tin, anh đây rất tài giỏi!"
"Có bệnh thì uống thuốc, không có bệnh cũng nên uống thuốc phòng ngừa, anh đừng có lúc nào cũng phát bệnh như vậy, chả trách chị em lại không thèm để mắt đến anh!"
"Hai người đúng là chị em, nói chuyện lúc nào cũng xem anh có bệnh!" Dương Khởi giả vờ ôm tim: "Chị em vừa làm anh đau lòng, bây giờ đến lượt em, hai chị em được lắm, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tìm anh đây, vĩnh biệt!"
Dương Khởi nói xong u uất chạy đi, bộ dạng không khác gì oán phụ bị người ta vứt bỏ.
Bạch Thanh An nhìn theo bóng dáng thở dài, bao nhiêu năm rồi con người này cũng không thay đổi, luôn đùa nhây như vậy, không biết với chị gái có tiến triển gì hay không? À, cô nghe chị gái nói là vừa bị người ta từ chối, hình như là học bá của trường, cũng là bạn tốt của anh trai. Biết được tin đó cô mới vội vã về đây xem chị gái thế nào, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác nữa.
Bạch Thanh An nhìn bản tên lớp, phải đấu tranh gay gắt với mẹ của cô, cô mới được toại nguyện, chuyện của chị gái bố và mẹ cô đã biết, nhưng do họ đang đi công tác nên tạm thời không thể ở bên chị gái để an ủi, chỉ còn có cô. Anh trai dù gì cũng là nam giới, có nhiều chuyện chị gái sẽ không thể tâm sự. Sau này cô học ở đây, cùng lớp với chị gái, cô sẽ bảo vệ chị gái thật tốt để không bị ngươig ta ức hiếp.
Bạch Thanh An nhìn đồng hồ đeo tay còn mấy phút nữa là vào lớp, cô điều chỉnh lại tâm trạng, sửa sang lại quần áo sau đó mở cửa bước vào. Lớp học ở quê nhà nhộn nhịp, đã lâu cô không được tận hưởng sự vui vẻ này, thấy cánh cửa lớp đột nhiên được mở, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, còn tưởng là giáo viên đến, nhưng không ngờ là đại mỹ nhân.
Bạch Thanh An đi vào giữa lớp cúi chào một cái sau đó nhìn quanh tìm kiếm Bạch Ngưng Yên, tầm mắt cô dừng lại ở vị trí gần cuối lớp, hình như chị gái cô đang cặm cụi làm bài tập nên không chú đến sự khác thường của lớp hay là sự xuất hiện của cô.
Bạch Thanh An mỉm cười đi đến: "Bạn học này, không biết mình có thể ngồi cùng bạn không?"
Tay đang viết của Bạch Ngưng Yên dừng lại, vốn dĩ cô đang ôn lại mấy bài tập toán Hạ Triết cho sau khi Dương Khởi đi, hoàn toàn không để tâm đến chuyện khác, khi có người đứng bên cạnh, cô cũng cho là bạn học nào đó đến hỏi bài Đỗ Kim Chi, lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc cô vô cùng kinh ngạc.
"An An, sao em lại ở đây? Không phải em đang du học sao?"
"Chị, chị và Dương Khởi đúng là tâm đầu ý hợp, vừa rồi anh ấy cũng mới hỏi em y như vậy." Bạch Thanh An cười nói.
"Nói bậy, chị và tên đó không tâm đầu ý hợp!" Bạch Ngưng Yên phủ nhận, cô đứng dậy ôm lấy em gái: "Chị nhớ em quá, đã hai năm rồi chúng ta không gặp nhau!"
"Em cũng rất nhớ chị." Bạch Thanh An nói: "Em nghe nói ở trường có người làm tổn thương chị nên về xem sao!"
"Chị vẫn ổn!" Bạch Ngưng Yên buông Bạch Thanh An ra: "Cũng không có gì lấn cấn nữa, em vẫn chưa nói cho chị biết, sao em lại ở đây?"
"Em vừa chuyển trường, sau này em sẽ học ở đây cùng chị và... anh Chính Nam"
Bạch Thanh An nói, âm thanh nhỏ dần khi nhắc đến anh trai. Thật ra giữa Bạch Thanh An và Bạch Chính Nam luôn có khúc mắc, sâu xa hơn là anh trai luôn rất ghét sự tồn tại của cô, một phần cũng do mẹ cô và ba Bạch ngoại tình trước, phá vỡ hanhn phúc vốn có của nhà họ Bạch.
"Vậy thì tốt quá, sau này chị lại có thêm người cùng đi chơi, tâm sự rồi!" Bạch Ngưng Yên mừng rỡ: "Đúng rồi, em gặp Dương Khởi rồi à? Cậu ta cũng học ở lớp này đấy!"
"Em biết. Chị, chị thật sự ổn sao?"
"Thật mà!" Bạch Ngưng Yên khẳng định: "Chị không muốn yêu đương nữa, chị muốn tập trung vào học, chị nói thật đó!"
"Em tin chị mà, sau này có em, em không để ai lại bắt nạt chị đâu, kể cả anh rể chưa xác nhận Dương Khởi!"
Nghe Bạch Thanh An nói, cả lớp như được nhận thêm một thông tin mới.
"Anh rể chưa xác nhận cái gì, em đừng nói linh tinh!" Bạch Ngưng Yên xua tay: "Chị và Dương Khởi không có gì, trước kia không, hiện tại không, sau này cũng không!"
Như để chắc chắn, Bạch Ngưng Yên nói thêm: "Mọi người đừng nghe con bé, tôi và Dương Khởi không có gì với nhau cả, chúng tôi chỉ là bạn thôi, quan hệ này mãi mãi không thay đổi!"
Bạch Ngưng Yên vừa nói xong cũng vừa lúc Dương Khởi trở lại lớp với một hộp quà trên tay, nghe cô ba bốn lần khẳng định, Dương Khởi cảm thấy lòng đau như cắt, cô không có tình cảm với hắn, hắn thừa biết và cũng luôn làm công tác tư tưởng chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe chính miệng cô thừa nhận, mọi sự chuẩn bị trước đó đều vô nghĩa, nhưng không vì vậy mà hắn bỏ cuộc đâu, hắn sẽ dùng cách của mình để cô biết, hắn đối với cô không có đùa giỡn.
Hít một hơi thật sâu, Dương Khởi cười, hắn cầm hộp quà đi vào lớp.
"Hai chị em đang diễn màn nhận nhau à? Cảm động đấy, cho nên cái này tặng cậu." Dương Khởi đặt hộp quà xuống trước mặt Bạch Ngưng Yên bổ sung: "Không phải của tôi đâu, cái này của một bạn học nhờ tôi đưa cho cậu, tôi nhớ trong trường cậu đâu được ái mộ đến mức có người tặng quà đâu nhỉ?"
"Này, cậu đừng nói như tôi đáng ghét thế chứ? Biết đâu có người thật sự hâm mộ tôi thì sao?" Bạch Ngưng Yên vừa nói vừa nhìn hộp quà, cô xoay vài vòng sau đó mở ra: "Cái này..."
"Bạch Thanh An?"
Dương Khởi kinh ngạc thốt lên khi thấy người vừa gọi tên mình. Bạch Thanh An - em gái khác mẹ của Bạch Ngưng Yên cười tươi chạy lại gần hắn. Đây là cô gái kém hắn và Bạch Ngưng Yên ba tuổi nhưng do học lực giỏi nên nhảy lớp, theo trí nhớ của Dương Khởi, Bạch Thanh Anh đang du học ở nước Y, đã rất lâu rồi hắn không có gặp cô ta.
Bạch Thanh An là người rất xinh đẹp, có thể nói là đẹp hơn Bạch Ngưng Yên, cô ta cũng thông minh, tài giỏi hơn người chị gái khác mẹ rất nhiều nên rất được bố Bạch thương yêu, nhưng không vì vậy mà đối xử với Bạch Ngưng Yên lạnh nhạt. Bạch Thanh An tính khí rất tốt, cô ta vô cùng yêu thương chị gái của mình. Từ khi còn nhỏ, mỗi lần hắn đùa cợt quá trớn khiến Bạch Ngưng Yên phát khóc thì Bạch Thanh An luôn ra mặt.
"Sao em lại ở đây? Không phải em đang đi du học sao?" Dương Khởi thắc mắc hỏi.
"Em kết thúc chuyến du học của mình rồi!" Bạch Thanh Anh đáp: "Em từ hôm nay sẽ học ở đây!"
"Tại sao? Đi du học không vui à? Anh nhớ lúc trước mẹ em rất kỳ vọng vào chuyến du học của em."
"Vốn là vậy..." Bạch Thanh An cười nhạt: "Em... không thích đi du học nữa nên quay về, em muốn ở gần chị. Em nhớ chị!"
"Nghe ảo quá đấy!" Dương Khởi khịt mũi, không tin nói: "Nói đi, có phải xảy ra chuyện gì không? Anh đây sẽ làm chủ cho!"
Dương Khơi vuốt tóc làm ra vẻ anh trai của Bạch Thanh An. Thật ra, đối với Bạch Thanh Anh thì hắn đã là một người anh trai rồi, nói đúng hơn là cô xem hắn như anh rể. Tâm tư của Dương Khởi đối với Bạch Ngưng Yên có mù cũng nhìn thấy mà. Ừ, thì chỉ có Bạch Ngưng Yên là mù cấp độ nặng mới không thấy thôi.1
Bạch Thanh An là thuyền trưởng của chiến hạm couple Khởi - Yên này đấy.
"Làm chủ? Anh rể không thành à? Anh sẽ từ đây bay sang nước Y làm chủ cho em hả?" Bạch Thanh An khinh bỉ.
"Anh đây không thể bay nhưng có thể lên mạng vào trang wed của trường em khủng bố!" Dương Khởi tự tin: "Đối với công nghệ thông tin, anh đây rất tài giỏi!"
"Có bệnh thì uống thuốc, không có bệnh cũng nên uống thuốc phòng ngừa, anh đừng có lúc nào cũng phát bệnh như vậy, chả trách chị em lại không thèm để mắt đến anh!"
"Hai người đúng là chị em, nói chuyện lúc nào cũng xem anh có bệnh!" Dương Khởi giả vờ ôm tim: "Chị em vừa làm anh đau lòng, bây giờ đến lượt em, hai chị em được lắm, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tìm anh đây, vĩnh biệt!"
Dương Khởi nói xong u uất chạy đi, bộ dạng không khác gì oán phụ bị người ta vứt bỏ.
Bạch Thanh An nhìn theo bóng dáng thở dài, bao nhiêu năm rồi con người này cũng không thay đổi, luôn đùa nhây như vậy, không biết với chị gái có tiến triển gì hay không? À, cô nghe chị gái nói là vừa bị người ta từ chối, hình như là học bá của trường, cũng là bạn tốt của anh trai. Biết được tin đó cô mới vội vã về đây xem chị gái thế nào, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác nữa.
Bạch Thanh An nhìn bản tên lớp, phải đấu tranh gay gắt với mẹ của cô, cô mới được toại nguyện, chuyện của chị gái bố và mẹ cô đã biết, nhưng do họ đang đi công tác nên tạm thời không thể ở bên chị gái để an ủi, chỉ còn có cô. Anh trai dù gì cũng là nam giới, có nhiều chuyện chị gái sẽ không thể tâm sự. Sau này cô học ở đây, cùng lớp với chị gái, cô sẽ bảo vệ chị gái thật tốt để không bị ngươig ta ức hiếp.
Bạch Thanh An nhìn đồng hồ đeo tay còn mấy phút nữa là vào lớp, cô điều chỉnh lại tâm trạng, sửa sang lại quần áo sau đó mở cửa bước vào. Lớp học ở quê nhà nhộn nhịp, đã lâu cô không được tận hưởng sự vui vẻ này, thấy cánh cửa lớp đột nhiên được mở, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, còn tưởng là giáo viên đến, nhưng không ngờ là đại mỹ nhân.
Bạch Thanh An đi vào giữa lớp cúi chào một cái sau đó nhìn quanh tìm kiếm Bạch Ngưng Yên, tầm mắt cô dừng lại ở vị trí gần cuối lớp, hình như chị gái cô đang cặm cụi làm bài tập nên không chú đến sự khác thường của lớp hay là sự xuất hiện của cô.
Bạch Thanh An mỉm cười đi đến: "Bạn học này, không biết mình có thể ngồi cùng bạn không?"
Tay đang viết của Bạch Ngưng Yên dừng lại, vốn dĩ cô đang ôn lại mấy bài tập toán Hạ Triết cho sau khi Dương Khởi đi, hoàn toàn không để tâm đến chuyện khác, khi có người đứng bên cạnh, cô cũng cho là bạn học nào đó đến hỏi bài Đỗ Kim Chi, lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc cô vô cùng kinh ngạc.
"An An, sao em lại ở đây? Không phải em đang du học sao?"
"Chị, chị và Dương Khởi đúng là tâm đầu ý hợp, vừa rồi anh ấy cũng mới hỏi em y như vậy." Bạch Thanh An cười nói.
"Nói bậy, chị và tên đó không tâm đầu ý hợp!" Bạch Ngưng Yên phủ nhận, cô đứng dậy ôm lấy em gái: "Chị nhớ em quá, đã hai năm rồi chúng ta không gặp nhau!"
"Em cũng rất nhớ chị." Bạch Thanh An nói: "Em nghe nói ở trường có người làm tổn thương chị nên về xem sao!"
"Chị vẫn ổn!" Bạch Ngưng Yên buông Bạch Thanh An ra: "Cũng không có gì lấn cấn nữa, em vẫn chưa nói cho chị biết, sao em lại ở đây?"
"Em vừa chuyển trường, sau này em sẽ học ở đây cùng chị và... anh Chính Nam"
Bạch Thanh An nói, âm thanh nhỏ dần khi nhắc đến anh trai. Thật ra giữa Bạch Thanh An và Bạch Chính Nam luôn có khúc mắc, sâu xa hơn là anh trai luôn rất ghét sự tồn tại của cô, một phần cũng do mẹ cô và ba Bạch ngoại tình trước, phá vỡ hanhn phúc vốn có của nhà họ Bạch.
"Vậy thì tốt quá, sau này chị lại có thêm người cùng đi chơi, tâm sự rồi!" Bạch Ngưng Yên mừng rỡ: "Đúng rồi, em gặp Dương Khởi rồi à? Cậu ta cũng học ở lớp này đấy!"
"Em biết. Chị, chị thật sự ổn sao?"
"Thật mà!" Bạch Ngưng Yên khẳng định: "Chị không muốn yêu đương nữa, chị muốn tập trung vào học, chị nói thật đó!"
"Em tin chị mà, sau này có em, em không để ai lại bắt nạt chị đâu, kể cả anh rể chưa xác nhận Dương Khởi!"
Nghe Bạch Thanh An nói, cả lớp như được nhận thêm một thông tin mới.
"Anh rể chưa xác nhận cái gì, em đừng nói linh tinh!" Bạch Ngưng Yên xua tay: "Chị và Dương Khởi không có gì, trước kia không, hiện tại không, sau này cũng không!"
Như để chắc chắn, Bạch Ngưng Yên nói thêm: "Mọi người đừng nghe con bé, tôi và Dương Khởi không có gì với nhau cả, chúng tôi chỉ là bạn thôi, quan hệ này mãi mãi không thay đổi!"
Bạch Ngưng Yên vừa nói xong cũng vừa lúc Dương Khởi trở lại lớp với một hộp quà trên tay, nghe cô ba bốn lần khẳng định, Dương Khởi cảm thấy lòng đau như cắt, cô không có tình cảm với hắn, hắn thừa biết và cũng luôn làm công tác tư tưởng chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe chính miệng cô thừa nhận, mọi sự chuẩn bị trước đó đều vô nghĩa, nhưng không vì vậy mà hắn bỏ cuộc đâu, hắn sẽ dùng cách của mình để cô biết, hắn đối với cô không có đùa giỡn.
Hít một hơi thật sâu, Dương Khởi cười, hắn cầm hộp quà đi vào lớp.
"Hai chị em đang diễn màn nhận nhau à? Cảm động đấy, cho nên cái này tặng cậu." Dương Khởi đặt hộp quà xuống trước mặt Bạch Ngưng Yên bổ sung: "Không phải của tôi đâu, cái này của một bạn học nhờ tôi đưa cho cậu, tôi nhớ trong trường cậu đâu được ái mộ đến mức có người tặng quà đâu nhỉ?"
"Này, cậu đừng nói như tôi đáng ghét thế chứ? Biết đâu có người thật sự hâm mộ tôi thì sao?" Bạch Ngưng Yên vừa nói vừa nhìn hộp quà, cô xoay vài vòng sau đó mở ra: "Cái này..."
Bình luận facebook