Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
"Ba, cái thím kia cứ bắt nạt mẹ con. Ba đá thím ấy ra ngoài đi."
"Thím?"
Phó Huyền Hy nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ba thì cậu bé dứt khoát kéo anh vào phòng ăn rồi chỉ Đình Uyển nói:
"Là thím ấy, ba đuổi đi đi."
"Anh Tiểu Thiên, anh về rồi."
Đình Uyển đi ra nói với giọng nhão nhoẹt. Phó Huyền Thiên vốn cũng không thích cô ta nhưng vì cô ta có ơn với anh nên anh mới để mặc cô ta thích làm gì thì làm. Đình Uyển liền vịn vào cái cớ đó để ra oai, hống hách, không coi ai vào mắt.
Đợi mãi không thấy ba cậu phản ứng gì, Phó Huyền Hy liền cầm lấy vạt áo anh lắc lắc. Anh đành kiếm cớ để đuổi Đình Uyển về.
"Đình tiểu thư, cô về trước đi. Hôm nay nhà tôi có khách, không tiện lắm. Hôm khác cô lại đến."
Đình Uyển muốn nói gì đó nhưng khi chạm phải ánh mắt thâm trầm của Phó Huyền Thiên thì lập tức nghẹn họng, không thể thốt ra câu nào. Cô ta đành ngậm ngùi xách túi đi về.
"Anh Phó, anh cũng vào ăn cơm với chúng tôi đi."
Ái Di thấy Đình Uyển đi rồi liền nhìn Phó Huyền Thiên nói.
Cả ba người ngồi vào bàn ăn như một gia đình thực thụ. Phó Huyền Hy vui đến mức cười tít hết cả mắt.
Chiều hôm đấy, Ái Di dẫn cậu bé đi chơi xung quanh để giết thời gian. Buổi tối thì ăn tối cùng cậu bé. Sau khi dỗ cậu bé ngủ say cô mới chuẩn bị ra về.
"Muộn rồi, để tôi đưa cô về."
Ái Di cũng không từ chối mà để Phó Huyền Thiên chở cô về.
Mệt mỏi cả ngày nên khi đến nhà, Ái Di tắm rửa xong thì lên giường ngủ luôn. Ngày mai cô còn phải ra tòa cùng với Phong Cẩn Liêm hoàn tất thủ tục ly hôn. Cô không thể mang bộ dạng ngáp lên ngáp xuống để đi được.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi..."
Giọng ai quen thế nhỉ?
Ái Di nằm trên giường mơ màng nghĩ. Phải mất một lúc sau cô mới nhận ra giọng nói này là của cậu bé Hy Hy. Cô giật mình bật dậy chạy ra ngoài xem thử. Quả nhiên như cô nghĩ, Phó Huyền Thiên và Phó Huyền Hy đang đứng trước cửa nhà cô.
Vừa thấy Ái Di, Phó Huyền Hy lập tức lao ra ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức. Giọng cậu bé vang lên đầy nghẹn ngào:
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Sáng nay Hy Hy dậy không thấy mẹ đâu, Hy Hy sợ lắm. Còn tưởng mẹ sẽ bỏ Hy Hy đi mất."
Ái Di xoa nhẹ lưng cậu bé rồi vỗ về. Cô không ngờ việc mình quay về nhà sẽ khiến cậu bé phản ứng mạnh như vậy.
"Xin lỗi cô, thằng bé..."
"Không sao đâu, anh với Hy Hy vào nhà đi."
Ái Di không để Phó Huyền Thiên nói hết thì cắt ngang. Hai ba con nghe vậy thì theo cô vào nhà. . Bạn đang đọc truyện tại — TRUMtruye Л. V n —
"Hai người ngồi chơi đi. Tôi lên phòng sửa soạn một chút."
Lúc này Phó Huyền Thiên mới chú ý đến bộ dạng vừa ngủ dậy của Ái Di. Tóc cô xù lên thành một cục, quần áo ngủ xộc xệch, khuôn mặt vẫn còn mang nét ngái ngủ. Nhìn cô, anh lại không kìm được mà nhớ đến Tiểu Kỳ của anh.
"Ba, ba làm gì mà ngơ ra thế?"
Phó Huyền Hy không ngừng vẫy vẫy tay trước mặt Phó Huyền Thiên nhưng ba cậu vẫn cứ ngơ ra đấy. Vì thế cậu bé đành phải lên tiếng gọi thật to.
"Sao? Có chuyện gì?"
Phó Huyền Thiên bị giật mình theo phản xạ đáp lại luôn.
"Ba làm gì mà cứ đờ người ra đấy, con gọi mãi không nghe."
Phó Huyền Thiên liền rơi vào trầm mặc không biết trả lời thế nào. Anh đâu thể nói với con vì anh nhớ mẹ nó quá nên mới như vậy.
Không chờ được cậu hỏi của ba, Phó Huyền Hy quyết định chạy lên tầng tìm Ái Di. Trùng hợp đúng lúc cô thay đồ xong, đang định đi xuống.
"Hy Hy, con ăn cơm chưa?"
Phó Huyền Hy lập tức lắc đầu. Thấy vậy Ái Di liền xắn tay áo vào bếp nấu đồ ăn sáng cho cả ba người.
Sau khi ăn xong, Ái Di đã nói khéo với Phó Huyền Thiên là có việc, kêu anh đưa Phó Huyền Hy về. Nhưng dù nói thế nào cậu bé cũng không chịu, cứ nằng nặc đòi đi cùng Ái Di cho bằng được. Phó Huyền Thiên hết cách đành nói:
"Cô đi đâu? Tôi cùng Hy Hy sẽ đưa cô đi."
Ái Di chần chừ một lúc cũng đáp lại:
"Ra tòa ly hôn."
Phó Huyền Thiên có hơi ngạc nhiên. Nhìn Ái Di trông vẫn còn rất trẻ, không ngờ cô lại là phụ nữ đã lập gia đình.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh cũng không nhiều lời. Anh khẽ gật đầu với Ái Di coi như đáp lại rồi ra ngoài lấy xe. Ái Di đành dắt Phó Huyền Hy đi theo sau.
Vì cả hai cùng đồng ý ly hôn nên việc ra tòa của Ái Di diễn ra khá nhanh. Xong xuôi tất cả, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ. Trói buộc nhiều năm như vậy, cô cuối cùng cũng có thể giải thoát cho chính mình.
Hôm nay, Phong Cẩn Liêm đặc biệt dẫn người ấy của hắn đến. Cô ấy đi bên cạnh hắn trông rất xứng đôi. Ái Di nghĩ ngợi một lúc thì quyết định đến đó chúc phúc họ một tiếng:
"Cẩn Liêm, chúc anh hạnh phúc."
Phong Cẩn Liêm nghe vậy thì đầy khinh thường nói:
"Đừng ở trước mặt tôi bày trò nữa. Tôi sẽ không bao giờ quay lại với cô. Phong gia sẽ không giúp đỡ Lạc gia của cô nữa."
Ái Di nghe vậy cũng không tức giận. Cô chỉ muốn chúc phúc hắn nhưng hắn lại không cần thì thôi vậy.
Nghĩ vậy, Ái Di vốn định quay người đi ra xe thì Phó Huyền Hy không biết từ lúc nào đã chạy ra khỏi xe bám lấy chân cô nói:
"Mẹ, lát nữa mẹ cùng Hy Hy đi chơi nha."
Phong Cẩn Liêm nghe cậu bé gọi Ái Di là mẹ thì nổi đóa quay ra chỉ trích cô:
"Lạc Ái Di, cô dám cắm sừng tôi? Lại còn sinh ra thứ nghiệt chủng này. Cô đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ."1
"Thím?"
Phó Huyền Hy nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ba thì cậu bé dứt khoát kéo anh vào phòng ăn rồi chỉ Đình Uyển nói:
"Là thím ấy, ba đuổi đi đi."
"Anh Tiểu Thiên, anh về rồi."
Đình Uyển đi ra nói với giọng nhão nhoẹt. Phó Huyền Thiên vốn cũng không thích cô ta nhưng vì cô ta có ơn với anh nên anh mới để mặc cô ta thích làm gì thì làm. Đình Uyển liền vịn vào cái cớ đó để ra oai, hống hách, không coi ai vào mắt.
Đợi mãi không thấy ba cậu phản ứng gì, Phó Huyền Hy liền cầm lấy vạt áo anh lắc lắc. Anh đành kiếm cớ để đuổi Đình Uyển về.
"Đình tiểu thư, cô về trước đi. Hôm nay nhà tôi có khách, không tiện lắm. Hôm khác cô lại đến."
Đình Uyển muốn nói gì đó nhưng khi chạm phải ánh mắt thâm trầm của Phó Huyền Thiên thì lập tức nghẹn họng, không thể thốt ra câu nào. Cô ta đành ngậm ngùi xách túi đi về.
"Anh Phó, anh cũng vào ăn cơm với chúng tôi đi."
Ái Di thấy Đình Uyển đi rồi liền nhìn Phó Huyền Thiên nói.
Cả ba người ngồi vào bàn ăn như một gia đình thực thụ. Phó Huyền Hy vui đến mức cười tít hết cả mắt.
Chiều hôm đấy, Ái Di dẫn cậu bé đi chơi xung quanh để giết thời gian. Buổi tối thì ăn tối cùng cậu bé. Sau khi dỗ cậu bé ngủ say cô mới chuẩn bị ra về.
"Muộn rồi, để tôi đưa cô về."
Ái Di cũng không từ chối mà để Phó Huyền Thiên chở cô về.
Mệt mỏi cả ngày nên khi đến nhà, Ái Di tắm rửa xong thì lên giường ngủ luôn. Ngày mai cô còn phải ra tòa cùng với Phong Cẩn Liêm hoàn tất thủ tục ly hôn. Cô không thể mang bộ dạng ngáp lên ngáp xuống để đi được.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi..."
Giọng ai quen thế nhỉ?
Ái Di nằm trên giường mơ màng nghĩ. Phải mất một lúc sau cô mới nhận ra giọng nói này là của cậu bé Hy Hy. Cô giật mình bật dậy chạy ra ngoài xem thử. Quả nhiên như cô nghĩ, Phó Huyền Thiên và Phó Huyền Hy đang đứng trước cửa nhà cô.
Vừa thấy Ái Di, Phó Huyền Hy lập tức lao ra ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức. Giọng cậu bé vang lên đầy nghẹn ngào:
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Sáng nay Hy Hy dậy không thấy mẹ đâu, Hy Hy sợ lắm. Còn tưởng mẹ sẽ bỏ Hy Hy đi mất."
Ái Di xoa nhẹ lưng cậu bé rồi vỗ về. Cô không ngờ việc mình quay về nhà sẽ khiến cậu bé phản ứng mạnh như vậy.
"Xin lỗi cô, thằng bé..."
"Không sao đâu, anh với Hy Hy vào nhà đi."
Ái Di không để Phó Huyền Thiên nói hết thì cắt ngang. Hai ba con nghe vậy thì theo cô vào nhà. . Bạn đang đọc truyện tại — TRUMtruye Л. V n —
"Hai người ngồi chơi đi. Tôi lên phòng sửa soạn một chút."
Lúc này Phó Huyền Thiên mới chú ý đến bộ dạng vừa ngủ dậy của Ái Di. Tóc cô xù lên thành một cục, quần áo ngủ xộc xệch, khuôn mặt vẫn còn mang nét ngái ngủ. Nhìn cô, anh lại không kìm được mà nhớ đến Tiểu Kỳ của anh.
"Ba, ba làm gì mà ngơ ra thế?"
Phó Huyền Hy không ngừng vẫy vẫy tay trước mặt Phó Huyền Thiên nhưng ba cậu vẫn cứ ngơ ra đấy. Vì thế cậu bé đành phải lên tiếng gọi thật to.
"Sao? Có chuyện gì?"
Phó Huyền Thiên bị giật mình theo phản xạ đáp lại luôn.
"Ba làm gì mà cứ đờ người ra đấy, con gọi mãi không nghe."
Phó Huyền Thiên liền rơi vào trầm mặc không biết trả lời thế nào. Anh đâu thể nói với con vì anh nhớ mẹ nó quá nên mới như vậy.
Không chờ được cậu hỏi của ba, Phó Huyền Hy quyết định chạy lên tầng tìm Ái Di. Trùng hợp đúng lúc cô thay đồ xong, đang định đi xuống.
"Hy Hy, con ăn cơm chưa?"
Phó Huyền Hy lập tức lắc đầu. Thấy vậy Ái Di liền xắn tay áo vào bếp nấu đồ ăn sáng cho cả ba người.
Sau khi ăn xong, Ái Di đã nói khéo với Phó Huyền Thiên là có việc, kêu anh đưa Phó Huyền Hy về. Nhưng dù nói thế nào cậu bé cũng không chịu, cứ nằng nặc đòi đi cùng Ái Di cho bằng được. Phó Huyền Thiên hết cách đành nói:
"Cô đi đâu? Tôi cùng Hy Hy sẽ đưa cô đi."
Ái Di chần chừ một lúc cũng đáp lại:
"Ra tòa ly hôn."
Phó Huyền Thiên có hơi ngạc nhiên. Nhìn Ái Di trông vẫn còn rất trẻ, không ngờ cô lại là phụ nữ đã lập gia đình.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh cũng không nhiều lời. Anh khẽ gật đầu với Ái Di coi như đáp lại rồi ra ngoài lấy xe. Ái Di đành dắt Phó Huyền Hy đi theo sau.
Vì cả hai cùng đồng ý ly hôn nên việc ra tòa của Ái Di diễn ra khá nhanh. Xong xuôi tất cả, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ. Trói buộc nhiều năm như vậy, cô cuối cùng cũng có thể giải thoát cho chính mình.
Hôm nay, Phong Cẩn Liêm đặc biệt dẫn người ấy của hắn đến. Cô ấy đi bên cạnh hắn trông rất xứng đôi. Ái Di nghĩ ngợi một lúc thì quyết định đến đó chúc phúc họ một tiếng:
"Cẩn Liêm, chúc anh hạnh phúc."
Phong Cẩn Liêm nghe vậy thì đầy khinh thường nói:
"Đừng ở trước mặt tôi bày trò nữa. Tôi sẽ không bao giờ quay lại với cô. Phong gia sẽ không giúp đỡ Lạc gia của cô nữa."
Ái Di nghe vậy cũng không tức giận. Cô chỉ muốn chúc phúc hắn nhưng hắn lại không cần thì thôi vậy.
Nghĩ vậy, Ái Di vốn định quay người đi ra xe thì Phó Huyền Hy không biết từ lúc nào đã chạy ra khỏi xe bám lấy chân cô nói:
"Mẹ, lát nữa mẹ cùng Hy Hy đi chơi nha."
Phong Cẩn Liêm nghe cậu bé gọi Ái Di là mẹ thì nổi đóa quay ra chỉ trích cô:
"Lạc Ái Di, cô dám cắm sừng tôi? Lại còn sinh ra thứ nghiệt chủng này. Cô đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ."1
Bình luận facebook