Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
"Nhược Tinh Kỳ, cô chưa chết?"
Ái Di nghe vậy thì cau mày lại. Dì Đường ở bên cạnh liền lạnh nhạt giải thích:
"Đình tiểu thư, đây là Lạc Ái Di tiểu thư, không phải thiếu phu nhân của chúng tôi."
Đình Uyển dường như không tin, ánh mắt cứ chăm chú nhìn Ái Di một hồi.
Ái Di bị săm soi nên khó chịu nói:
"Cô không cần nhìn đâu. Tôi không phải Nhược Tinh Kỳ mà cô nói."
Bị Ái Di nói thế, Đình Uyển kênh kiệu quay mặt đi. Lúc này, cô ta mới nhớ ra túi đồ của mình nên cúi xuống nhặt. Sau đó, cô ta đi thẳng ra phòng khách ngồi như thể mình là nữ chủ nhân của nhà này.
Dì Đường thấy vậy liền hỏi:
"Không biết Đình tiểu thư đến đây có việc gì?"
"Tôi làm gì không đến lượt người làm như bà quản. Lo làm việc của bà đi. Trưa nay tôi sẽ ở lại đây ăn cơm. Bà liệu mà nấu cho ngon, không tôi bảo anh Tiểu Thiên đuổi việc bà đấy."
Có lẽ vì đã quá quen với thái độ không coi ai ra gì của Đình Uyển nên dì Đường chỉ khẽ lắc đầu rồi quay vào bếp nấu tiếp bữa trưa. Bà không quên nói với Ái Di:
"Lạc tiểu thư, cô cứ ra kia ngồi chơi. Không cần phải động chân động tay vào những việc này đâu. Thiếu gia mà biết sẽ trách phạt tôi đấy."
Dì Đường đã nói đến vậy Ái Di cũng không cố chấp nữa. Cô đi ra ngoài ngồi đối diện với Đình Uyển rồi tự rót trà thưởng thức.
"Cô đừng tưởng mình có diện mạo giống Nhược Tinh Kỳ thì anh Tiểu Thiên sẽ yêu cô. Phó gia không phải là nơi mà kẻ quê mùa như cô có thể bước chân vào."
Đình Uyển nhìn Ái Di đầy chế giễu nói.
Tự nhiên bị nói như vậy nhưng Ái Di cũng không tức giận. Cô thản nhiên đặt tách trà xuống rồi đáp lại:
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
Đình Uyển tỏ vẻ khinh miệt ra mặt. Cô ta vốn định nói gì đó thì một giọng nói đầy sợ hãi vang lên:
"Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Mẹ đừng bỏ Hy Hy!"
Phó Huyền Hy ngủ dậy không thấy mẹ đâu thì tưởng mẹ lại bỏ cậu bé đi nên vội vã chạy đi tìm.
Ái Di ngồi bên dưới nghe thấy giọng cậu bé lập tức đứng dậy đi lên lầu.
"Mẹ đây, mẹ đây. Mẹ sao có thế bỏ Hy Hy được."
Phó Huyền Hy nghe được tiếng của Ái Di thì nỗi lo trong lòng mới vơi đi. Cậu bé chạy ra đòi Ái Di bế. Đình Uyển chứng kiến tất cả thì không ngồi yên được nữa. Cô ta đứng dậy đi lên chỗ Ái Di rồi nói với Phó Huyền Hy:
"Hy Hy, cô ta đâu phải mẹ con. Con đừng để cô ta lừa."
Phó Huyền Hy lập tức quay ra phản bác:
"Sao thím lại ở đây? Hy Hy không thích thím. Mẹ ơi, mẹ đuổi thím ấy đi đi."1
Nghe Phó Huyền Hy gọi mình là thím, Đình Uyển tức lộn ruột. Cô ta đâu có già như vậy chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra tươi cười. Biết mình không thể động đến Phó Huyền Hy nên cô ta chuyển mục tiêu sang Ái Di.
"Đi lừa gạt một đứa trẻ năm tuổi, cô không thấy xấu hổ sao?"
Từ lúc đến đây tới bây giờ, Đình Uyển liên tục nói những lời không hay về Ái Di. Cô vốn định không chấp nhặt với cô ta nhưng cô ta lại càng lúc càng lấn tới. Vì thế, Ái Di nói thẳng luôn:
"Cô Đình, không biết tôi làm gì có lỗi với cô mà cô lại nói tôi là một kẻ không ra gì như vậy?"
"Bị tôi nói trúng tim đen nên chột dạ sao?"
Đình Uyển nghịch nghịch mấy lọn tóc của mình hỏi ngược lại Ái Di.
Phó Huyền Hy thấy mẹ mình bị bắt nạt thì thoát khỏi vòng tay của Ái Di, chạy ra đứng chắn trước mặt cô rồi nói với Đình Uyển bằng giọng tiểu chủ nhân của nhà này:
"Thím không được bắt nạt mẹ tôi. Không tôi sẽ không tha cho thím đâu."1
Đình Uyển tức lắm nhưng cô ta không dám làm gì Phó Huyền Hy. Dù sao cậu bé cũng là một trong những yếu tố quyết định cô ta có được bước chân vào Phó gia hay không.
"Hy Hy ngoan, kệ thím ấy đi. Bây giờ mẹ với Hy Hy xuống dưới ăn trưa nha."
Ái Di không muốn tiếp tục đôi co với Đình Uyển nữa nên cô bế Phó Huyền Hy xuống dưới. Chẳng còn ai ở đây nữa nên Đình Uyển buộc phải đi xuống theo hai người họ.
"Dì Đường, không biết anh Phó có về ăn cơm không?"
Ái Di đặt Phó Huyền Hy xuống rồi vào bếp phụ giúp dì Đường bưng đồ ăn ra. Cô không quên hỏi thăm về Phó Huyền Thiên.
"Thiếu gia khi nãy gọi điện về nói sẽ về muộn. Hai vị tiểu thư với tiểu thiếu gia cứ ăn cơm trước, không cần chờ cơm đâu."
Ái Di khẽ 'vâng' một tiếng để đáp lại dì Đường. Sau khi bày biện xong xuôi, cô mới ngồi vào bàn ăn.
"Dì Đường, dì ngồi đây ăn với bọn con cho vui."
Đình Uyển ở gần đó nghe thế thì cao giọng nói:
"Chỉ là người ngoài mà cứ tưởng mình là nữ chủ nhân trong nhà, muốn nói gì thì nói sao. Bà ta chỉ là người làm của nhà họ Phó, có tư cách gì để ngồi ăn ở đây chứ."
Dì Đường không bận tâm đến mấy lời kia, bà lịch sự từ chối Ái Di rồi lui xuống. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại ba người. Ái Di không để ý đến Đình Uyển mà chỉ chú tâm gắp đồ ăn cho Phó Huyền Hy.
"Đừng tưởng lấy lòng được thằng nhóc này thì cô có thể bước chân vào Phó gia."
Đình Uyển không nhịn được lại đâm chọt Ái Di.
Phó Huyền Hy ngồi gần đó khẽ lườm cô ta một cái rồi thầm nói trong lòng tí ba về cậu sẽ mách ba.
Đúng lúc này, Phó Huyền Thiên về thật. Phó Huyền Hy thấy vậy thì chạy vụt ra túm lấy vạt áo anh tố cáo:
"Ba, cái thím kia cứ bắt nạt mẹ con. Ba đá thím ấy ra ngoài đi."
Ái Di nghe vậy thì cau mày lại. Dì Đường ở bên cạnh liền lạnh nhạt giải thích:
"Đình tiểu thư, đây là Lạc Ái Di tiểu thư, không phải thiếu phu nhân của chúng tôi."
Đình Uyển dường như không tin, ánh mắt cứ chăm chú nhìn Ái Di một hồi.
Ái Di bị săm soi nên khó chịu nói:
"Cô không cần nhìn đâu. Tôi không phải Nhược Tinh Kỳ mà cô nói."
Bị Ái Di nói thế, Đình Uyển kênh kiệu quay mặt đi. Lúc này, cô ta mới nhớ ra túi đồ của mình nên cúi xuống nhặt. Sau đó, cô ta đi thẳng ra phòng khách ngồi như thể mình là nữ chủ nhân của nhà này.
Dì Đường thấy vậy liền hỏi:
"Không biết Đình tiểu thư đến đây có việc gì?"
"Tôi làm gì không đến lượt người làm như bà quản. Lo làm việc của bà đi. Trưa nay tôi sẽ ở lại đây ăn cơm. Bà liệu mà nấu cho ngon, không tôi bảo anh Tiểu Thiên đuổi việc bà đấy."
Có lẽ vì đã quá quen với thái độ không coi ai ra gì của Đình Uyển nên dì Đường chỉ khẽ lắc đầu rồi quay vào bếp nấu tiếp bữa trưa. Bà không quên nói với Ái Di:
"Lạc tiểu thư, cô cứ ra kia ngồi chơi. Không cần phải động chân động tay vào những việc này đâu. Thiếu gia mà biết sẽ trách phạt tôi đấy."
Dì Đường đã nói đến vậy Ái Di cũng không cố chấp nữa. Cô đi ra ngoài ngồi đối diện với Đình Uyển rồi tự rót trà thưởng thức.
"Cô đừng tưởng mình có diện mạo giống Nhược Tinh Kỳ thì anh Tiểu Thiên sẽ yêu cô. Phó gia không phải là nơi mà kẻ quê mùa như cô có thể bước chân vào."
Đình Uyển nhìn Ái Di đầy chế giễu nói.
Tự nhiên bị nói như vậy nhưng Ái Di cũng không tức giận. Cô thản nhiên đặt tách trà xuống rồi đáp lại:
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
Đình Uyển tỏ vẻ khinh miệt ra mặt. Cô ta vốn định nói gì đó thì một giọng nói đầy sợ hãi vang lên:
"Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Mẹ đừng bỏ Hy Hy!"
Phó Huyền Hy ngủ dậy không thấy mẹ đâu thì tưởng mẹ lại bỏ cậu bé đi nên vội vã chạy đi tìm.
Ái Di ngồi bên dưới nghe thấy giọng cậu bé lập tức đứng dậy đi lên lầu.
"Mẹ đây, mẹ đây. Mẹ sao có thế bỏ Hy Hy được."
Phó Huyền Hy nghe được tiếng của Ái Di thì nỗi lo trong lòng mới vơi đi. Cậu bé chạy ra đòi Ái Di bế. Đình Uyển chứng kiến tất cả thì không ngồi yên được nữa. Cô ta đứng dậy đi lên chỗ Ái Di rồi nói với Phó Huyền Hy:
"Hy Hy, cô ta đâu phải mẹ con. Con đừng để cô ta lừa."
Phó Huyền Hy lập tức quay ra phản bác:
"Sao thím lại ở đây? Hy Hy không thích thím. Mẹ ơi, mẹ đuổi thím ấy đi đi."1
Nghe Phó Huyền Hy gọi mình là thím, Đình Uyển tức lộn ruột. Cô ta đâu có già như vậy chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra tươi cười. Biết mình không thể động đến Phó Huyền Hy nên cô ta chuyển mục tiêu sang Ái Di.
"Đi lừa gạt một đứa trẻ năm tuổi, cô không thấy xấu hổ sao?"
Từ lúc đến đây tới bây giờ, Đình Uyển liên tục nói những lời không hay về Ái Di. Cô vốn định không chấp nhặt với cô ta nhưng cô ta lại càng lúc càng lấn tới. Vì thế, Ái Di nói thẳng luôn:
"Cô Đình, không biết tôi làm gì có lỗi với cô mà cô lại nói tôi là một kẻ không ra gì như vậy?"
"Bị tôi nói trúng tim đen nên chột dạ sao?"
Đình Uyển nghịch nghịch mấy lọn tóc của mình hỏi ngược lại Ái Di.
Phó Huyền Hy thấy mẹ mình bị bắt nạt thì thoát khỏi vòng tay của Ái Di, chạy ra đứng chắn trước mặt cô rồi nói với Đình Uyển bằng giọng tiểu chủ nhân của nhà này:
"Thím không được bắt nạt mẹ tôi. Không tôi sẽ không tha cho thím đâu."1
Đình Uyển tức lắm nhưng cô ta không dám làm gì Phó Huyền Hy. Dù sao cậu bé cũng là một trong những yếu tố quyết định cô ta có được bước chân vào Phó gia hay không.
"Hy Hy ngoan, kệ thím ấy đi. Bây giờ mẹ với Hy Hy xuống dưới ăn trưa nha."
Ái Di không muốn tiếp tục đôi co với Đình Uyển nữa nên cô bế Phó Huyền Hy xuống dưới. Chẳng còn ai ở đây nữa nên Đình Uyển buộc phải đi xuống theo hai người họ.
"Dì Đường, không biết anh Phó có về ăn cơm không?"
Ái Di đặt Phó Huyền Hy xuống rồi vào bếp phụ giúp dì Đường bưng đồ ăn ra. Cô không quên hỏi thăm về Phó Huyền Thiên.
"Thiếu gia khi nãy gọi điện về nói sẽ về muộn. Hai vị tiểu thư với tiểu thiếu gia cứ ăn cơm trước, không cần chờ cơm đâu."
Ái Di khẽ 'vâng' một tiếng để đáp lại dì Đường. Sau khi bày biện xong xuôi, cô mới ngồi vào bàn ăn.
"Dì Đường, dì ngồi đây ăn với bọn con cho vui."
Đình Uyển ở gần đó nghe thế thì cao giọng nói:
"Chỉ là người ngoài mà cứ tưởng mình là nữ chủ nhân trong nhà, muốn nói gì thì nói sao. Bà ta chỉ là người làm của nhà họ Phó, có tư cách gì để ngồi ăn ở đây chứ."
Dì Đường không bận tâm đến mấy lời kia, bà lịch sự từ chối Ái Di rồi lui xuống. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại ba người. Ái Di không để ý đến Đình Uyển mà chỉ chú tâm gắp đồ ăn cho Phó Huyền Hy.
"Đừng tưởng lấy lòng được thằng nhóc này thì cô có thể bước chân vào Phó gia."
Đình Uyển không nhịn được lại đâm chọt Ái Di.
Phó Huyền Hy ngồi gần đó khẽ lườm cô ta một cái rồi thầm nói trong lòng tí ba về cậu sẽ mách ba.
Đúng lúc này, Phó Huyền Thiên về thật. Phó Huyền Hy thấy vậy thì chạy vụt ra túm lấy vạt áo anh tố cáo:
"Ba, cái thím kia cứ bắt nạt mẹ con. Ba đá thím ấy ra ngoài đi."