Editor: Châu Chăm Chỉ
Beta: JessHee
Bên ngoài ảo cảnh, tại nơi ở của Thiên Tiện Tử.
thiếu niên mặc áo bào trắng lười biếng dựa người vào gốc cây, lá cây phân tách ánh nắng thành từng vệt nhỏ như hàng vạn bông hoa bằng vàng, rơi lên trên gương mặt tuấn tú của hắn.
Huyền Kính phù bằng đồng, màu vàng trôi nổi trên không trung, chiếu ra phong cảnh bên trong tháp Phù Đồ. Không biết nhìn thấy gì, Thiên Tiện Tử kinh ngạc nhướn mày.
“Sư đệ!”
Trước đình đột ngột vang lên giọng nói cực kỳ mạnh mẽ, kiếm khí lạnh thấu xương thổi đến làm nhánh cây, không khí cũng ngưng trệ trong chốc lát: “Rút kiếm đi!”
“Đừng đừng đừng.” Thiên Tiện Tử luyến tiếc rời mắt khỏi Huyền Kính phù, vẫy tay đẩy đi kiếm quang đang quét tới: “Ta đang xem nhóm đồ đệ rèn luyện, hai ta ngày khác lại chiến đấu tiếp.”
Người tới là người đứng đầu trong sáu đại trưởng lão của phái Huyền Hư, sư huynh thân thiết của hắn – Chân Tiêu kiếm tôn.
Trừ nghèo và yêu kiếm, Thiên Tiện Tử chẳng có điểm nào giống kiếm tu.
Kiếm tu là người như thế nào? Chính trực như kiếm, sắc sảo như kiếm, nghiêm nghị như kiếm, gặp người không thuận mắt thì đánh luôn, không bao giờ nhiều chuyện. Đâu giống hắn, có mỗi cái miệng mà suốt ngày blah blah, ăn uống bài bạc cái gì cũng biết, am hiểu nhất là khôn lỏi.
Chân Tiêu thì không giống vậy.
Hắn là kiếm tu truyền thống nhất, lúc nào cũng ôm kiếm khư khư, còn kế thừa truyền thống tốt đẹp của Kiếm Tông – thích thì đánh, đầu môi lúc nào cũng: “Rút kiếm.”
Cường giả thường thích so chiêu cho nên Chân Tiêu đặc biệt thích tới đây tìm Thiên Tiện Tử tỷ thí – tiêu tiền.
Hắn thì thoải mái, sư đệ thì có tiền, một công đôi việc.
“Rèn luyện?”
Chân Tiêu hừ lạnh, ôm kiếm đứng bên cạnh hắn: “Trích Tinh Các bé như cái lỗ mũi mà còn cần lo lắng sao?”
Thiên Tiện Tử cười cười: “Không không không, Trích Tinh Các lần này khác.”
Gió mạnh như kiếm cắt qua lá cây.
Chân Tiêu chần chờ, thấp giọng: “Chẳng lẽ là…”
Tròng mắt sâu không thấy đáy của kiếm tôn dần hạ xuống, cuối cùng dừng lại trên Huyền Kính phù: “Chắc nhóm đệ tử của ngươi cao nhất chỉ là Kim Đan? Đụng phải đại quái vật như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
“Chưa chắc.”
Thanh niên áo bào trắng cúi đầu rũ mắt, đầu ngón tay xẹt qua Huyền Kính phù, tạo ra một mảng gợn sóng, vừa lúc chiếu lên gương mặt một thiếu nữ váy tím: “Quái vật nguy hiểm thật, nhưng tiểu đồ đệ của ta… cũng có những động tác không ngờ.”
Trong hình là cửa chính Trích Tinh Các, ngựa xe như nước áo quần như nêm, thiếu nữ xinh đẹp cười càn rỡ, hành vi ăn chơi trác táng.
Chân Tiêu đạm thanh nói: “Ta nhớ người làm ác là nam mà, sao Phù Đồ tháp lại chuyển giới tính của người ta vậy? Lại còn hai tay hai người, đám người thiết kế ảo cảnh cũng thật thú vị.”
Thiên Tiện Tử cười hắc hắc, không hề nghĩ đây là một sự sỉ nhục: “Đây là đồ đệ của ta, không ngờ phải không!”
Gương mặt vân đạm phong kinh vạn năm của Kiếm Tôn cuối cùng cũng xuất hiện vết rách.
Sao đồ đệ của ngươi lại quá đáng hơn cả ác đồ được thiết lập vậy? Hơn nữa hình như còn đang cưỡng đoạt người ta? Đến nam tử áo vàng kia còn nhịn không được lên tiếng!
Người trẻ tuổi bây giờ đều cởi mở như vậy sao?
“Trích Tinh Các thích nhất là máu thịt của phe chính đạo, cứ như vậy, đám yêu nữ kia sẽ chán ghét nàng, không chú ý nhiều nữa. Thú vị thú vị! Không hổ là đồ đệ của ta!”
Thiên Tiện Tử nhấp miệng uống ngụm trà: “Có lẽ Ninh Ninh đã phát hiện ra gì đó, ngươi cảm thấy sau đó sẽ thế nào?”
Chân Tiêu kiếm tôn: Không quan tâm, không muốn xem, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Chân Tiêu: “Sau khi ta với ngươi xem xong, đợi bọn họ ra sẽ lên đỉnh núi so kiếm.”
Đôi mắt Thiên Tiện Tử nhấp nha nhấp nháy: “Sư huynh, hôm nay ta mệt lắm, chỉ sợ…”
“Một vạn linh thạch.”
“Được thôi! Tan xương nát thịt ta không sợ, nguyện vì sư huynh mà xuống nhân gian!”
“Mời cô nương ngồi.”
Cùng nữ tử áo vàng lên lầu, Ninh Ninh vào nhã gian bên trong Trích Tinh Các.
Trái ôm phải ấp xong, nàng bị ma ma quản sự nhắc nhở, mỗi đêm chỉ có thể chọn một cô nương trong lâu, nói cho hay là “Để tránh tranh giành tình cảm, làm hỏng mối quan hệ giữa các cô nương.”.
Ninh Ninh hàm hồ đồng ý, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chỉ sợ “Hỏng mối quan hệ” là thật, còn “Tranh giành tình cảm” lại là giả.
… Hai con yêu quái tranh giành một cái xác người, còn thân thiết được sao.
Nữ nhân mang nàng lên lầu tên là Triều Nhan, mặc một bộ váy dài, lụa mỏng màu vàng, kiểu mỹ nhân miền sông nước, giọng nói nhẹ nhàng, eo thon mông cong, lông mi cong như cành liễu. Khi đi đường, dây lụa bên eo buông xuống khắc họa ra vòng eo tinh tế.
Ninh Ninh nghĩ, nếu nàng là nam sẽ ngâm mình trong ảo cảnh này mỗi ngày. Như vậy sẽ có thể chọn nhiều giai nhân tuyệt sắc hơn, còn không mất tiền, wao, quả là tiên cảnh chốn nhân gian.
Chỉ tiếc, khi tháo xuống lớp mặt nạ kia thì các nàng sẽ biến thành yêu quái.
Người đứng sau – Bạch Cốt phu nhân ở lầu cao nhất.
Nàng và nhóm yêu nữ lấy máu thịt làm thức ăn, mượn đó mà tăng tu vi. Vì diện mạo khác biệt với con người nên cần một lớp mặt nạ. Chỉ có khi mở miệng to như bồn máu ra thì mới lộ bộ mặt thật.
Nhưng Bạch Cốt phu nhân sẽ không ngờ nhóm yêu nữ dưới tay nàng đã đổi chủ từ lâu…
Chủ nhân chân chính của các nàng tên là “Âm Sơn quỷ mẫu”, ẩn thân ở khắp nơi, có thế lực không chống nổi. Vì bị trưởng lão Kiếm Tông đánh cho bị thương nặng nên mới đến đây hấp thụ nguyên khí, nghỉ ngơi lấy sức.
Quái vật kia yêu cầu rất nhiều máu thịt từ Trích Tinh Các nhưng cũng tự biết thân mình bị thương. Một khi xung đột với Bạch Cốt phu nhân chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Vì vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ được diệu kế.
Thân là quỷ mẫu đương nhiên sẽ có năng lực thao túng sinh linh, có thể khiến những người và yêu có tu vi bình thường trở thành con rối.
Nàng không thể đối cứng với Bạch Cốt phu nhân nhưng với nhóm tiểu yêu thì dư dả. Chưa đến nửa tháng, hơn phân nửa nhóm yêu nữ ở Trích Tinh Các đã trở thành con rối. Nguyên khí cũng bị nàng hấp thụ hơn phân nửa.
Bạch Cốt phu nhân chỉ coi tiểu yêu như con người linh lực kém sẽ không ngờ tới mình lại đi may áo cho người khác.
Dựa theo nguyên văn, sau khi mọi người đánh bại Bạch Cốt phu nhân sẽ nghe thấy âm thanh rất lớn từ dưới lòng đất, Trích Tinh Các vì thế mà sụp đổ.
Âm Sơn quỷ mẫu thức dậy từ lòng đất, sau nhiều ngày hấp thụ nguyên khí đã khôi phục được toàn bộ lực lượng.
Thực lực của nàng ta mạnh mẽ, dù có liều chết chống lại cũng rơi xuống thế yếu, nguyên chủ còn bị trọng thương mà rời khỏi bí cảnh. Cuối cùng Bùi Tịch phải bộc phát ra kiếm khí trong cơ thể mới tận lực đánh bại được.
Không thể hiện ra mình là chính phái sẽ không bị nhóm yêu nữ này coi là Đường Tăng.
Không thể trực tiếp giết chết nhóm yêu nữ này. Nếu trùng hợp giết trúng con rối, Sơn Âm quỷ mẫu sẽ xuất hiện.
Càng không thể lấy cứng đối cứng. Bùi Tịch và Tiểu Bạch Long đều có hào quang nhân vật chính. Lỡ xảy ra chuyện gì, nàng chỉ có thể chết thẳng cẳng.
Cuộc sống thật khó khăn, Ninh Ninh thở dài. Nàng chỉ muốn làm một ác nữ bình thường thôi, sao lại khó như vậy?
Sơn Âm quỷ mẫu, ta nên bắt tiểu yêu tinh nhà ngươi như thế nào bây giờ?
“Cô nương đang nghĩ gì vậy?”
Triều Nhan rót cho nàng một ly trà, cười nhẹ: “Chẳng lẽ là vì cảm thấy Triều Nhan không thú vị sao?”
Ninh Ninh nhìn vào khoảng không: “Đúng vậy.”
Khóe môi nữ tử áo vàng hơi chùng xuống, rất nhanh đã cười tươi: “Triều Nhan toàn tâm toàn ý với cô nương, cô nương lại chỉ nhớ đến các tỷ tỷ, thật khiến người ta thương tâm.”
“Nếu đã để ngươi cùng ta vào phòng thì tất nhiên là ta vừa ý ngươi.”
Ninh Ninh còn đang tìm cách đối phó với Quỷ Mẫu, chỉ nói vài câu rác rưởi với nàng cho có lệ. Nữ tử váy vàng nghe vậy lộ ra nụ cười, nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười đã ngưng lại.
Chỉ nghe tay ăn chơi không biết xấu hổ kia nói: “Nhưng ta thích ngươi cũng đâu phải là không thể thích các tỷ tỷ của ngươi nữa! Ta là người tu đạo, theo đuổi giấc mộng trong tim, ngươi và các tỷ tỷ chỉ là một hạt cát nhỏ trong giấc mơ to lớn của ta, ta có thể thích tất cả các ngươi không phải là đương nhiên sao?”
Thiên Tiện Tử suýt phun ra ngụm trà vào Huyền Kính Phù, nghe nàng tiếp tục nói: “Ta thích các ngươi, là vô tư, là đại đạo. Đã vậy thì vì sao các tỷ tỷ không thể vô tư yêu ta?”
Gương mặt nữ tử áo vàng vặn vẹo, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Thích mà ta dành cho cô nương thật sự không chứa tư tâm.”
“Gạt người.”
Ninh Ninh liếc nàng một cái, liền mạch lưu loát, nói không ngừng nghỉ: “Nếu ngươi thích ta thì phải nghĩ cách làm ta vui. Không được ở cùng với mấy vị tỷ tỷ khác ta sẽ buồn… đây không phải là mâu thuẫn với lời nói của ngươi sao? Tỷ tỷ, thì ra ngươi vẫn không hiểu tình yêu to lớn của kiếm tu.”
Lời vừa nói xong, yêu nữ Triều Nhan đứng hình.
Con người này còn liêm sỉ không? Còn liêm sỉ không? Cái này thì yêu đương cái gì? Một chân đạp mấy cái thuyền một lúc… kiếm tu các ngươi vô sỉ vậy sao!
Triều Nhan bị nàng nói cho không phản bác được, bắt đầu tức giận.
Tuy tiểu nha đầu này tự xưng “Kiếm tu” nhưng xem tính cách cà lơ phất phơ với hình thể yếu đuối của nàng thì chắc cũng không phải là hạng người tàn nhẫn khó chơi gì. Thay vì ở đây nghe nàng blah blah thì thà ăn luôn đi cho rồi.
Nàng đang hạ quyết tâm động thủ lại nghe Ninh Ninh nói: “Để ta kể cho ngươi nghe một bí mật.”
Thiếu nữ nói xong thì tiến lại gần nàng nhỏ giọng nói: “Ta là đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái đã sớm nhận ra ngươi là yêu quái rồi.”
Thật ra Ninh Ninh không muốn trực tiếp bại lộ thân phận.
Rõ ràng nữ nhân này muốn ra tay với nàng. Nếu lúc này giết hoặc đánh ngất nàng sẽ bị quỷ mẫu phát hiện.
Nhưng nàng còn chưa có cách giải quyết con quái vật kia, chỉ có thể kéo dài thời gian ở đây.
Huống chi nàng còn cần nhiều tình báo, cần yêu nữ này.
Triều Nhan im lặng trong chốc lát.
Sau đó dứt khoát bỏ lớp ngụy trang, mặt đầy sát khí, vừa công kích vừa nói: “Ngươi nói bậy! Huyền Hư Kiếm Phái chỉ toàn cường giả kiếm tu, sao có thể là một tiểu cô nương như ngươi!”
Ninh Ninh nhẹ nhàng niệm khẩu quyết kéo một trận gió đập vào mặt nàng ta, đỡ lấy công kích: “Nói bậy? Thực lực của ta hơn xa ngươi, đâu cần nói dối lãng phí thời gian.”
Linh khí của nàng thâm hậu, cao hơn nàng ta rất nhiều.
Thấy công kích của mình bị người ta dễ dàng ngăn lại, trong lòng biết mình không phải đối thủ của cô nương này. Nhưng nơi này không còn ai, nàng không thể cầu cứu đồng bọn được.
Yêu ma rơi vào trong tay kiếm tu nhất định sẽ rất thảm. Nàng thầm cắn răng nghĩ biện pháp.
Nhìn tiểu cô nương có lẽ chưa rõ việc đời, bộ da người này của nàng trông khá nhu nhược. Nếu có thể bịa ra một lời nói dối, nói mình bị Bạch Cốt phu nhân hiếp bức…
Nhưng nàng không ngờ suy nghĩ này vừa lóe lên người bên cạnh đã than thở: “Lần này tới Trích Tinh Các để bắt đại yêu ăn thịt người. Tỷ tỷ, ta thấy ngươi yếu đuối mỏng manh, tâm địa thiện lương. Nhất định là bị quái vật kia cưỡng bách có phải không?”
Triều Nhan: “…?”
Khoan đã, sao lời kịch của nàng lại bị cướp rồi? Sau khi ngẩn ra, thiếu nữ cười lạnh trong lòng.
Con người ngu ngốc này có lẽ thấy túi da của nàng nhu nhược đáng thương, vậy mà tự tưởng tượng ra một chuyện xưa lâm li bi đát, đúng là ngu muội vô tri.
Vừa lúc hợp ý nàng.
Vì thế Triều Nhan không hề do dự lên tiếng: “Đúng vậy! Bạch Cốt phu nhân kia ép chúng ta tiếp khách, nếu không sẽ giết sạch chúng ta. Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Quả nhiên Ninh Ninh lộ ra biểu tình thập phần vui vẻ.
Hừ, tên kiếm tu ngu ngốc này cứ tưởng mình nhìn rõ hồng trần nên vui vẻ thành ra như vậy.
Nàng cho rằng mình ở tầng hai, không ngờ Ninh Ninh đã trên nàng một bậc, ở tầng ba.
Ninh Ninh chính nghĩa gật đầu: “Rốt cuộc trong lâu này có chuyện gì vậy, cô nương có thể nói cho ta biết không?”
“Chúng ta vốn là yêu ma trong núi bị Bạch Cốt phu nhân hiếp bức tới đây hấp thụ máu thịt của phàm nhân.”
Triều Nhan nói: “Cô nương trong lâu đều có mặt nạ da người xinh đẹp để lừa khách nhân.”
Không hổ là đệ tử ngây thơ mới xuống núi, trong mắt thiếu nữ xuất hiện vài phần sợ hãi: “Mặt nạ là sử dụng da thật của con người sao?”
“Mặt nạ da người là nhờ linh lực hóa hình, không phải là máu thịt của con người. Nếu có nữ khách mỹ mạo, chúng ta sẽ huyễn hóa ra khuôn mặt giống nàng để sau này sử dụng.”
Để an ủi tiểu cô nương đang sợ hãi, biểu hiện ra mình rất thiện lương săn sóc, nàng ta vừa nói vừa cử động đầu ngón tay. Đột nhiên trong tay xuất hiện một mặt nạ giống Ninh Ninh như đúc: “Như thế này.”
“Thì ra là vậy!”
Ninh Ninh cẩn thận nhận lấy nó, mắt hạnh lộ ra vẻ kinh sợ, ý cười lại sâu hơn: “Ta đang nghĩ.”
Triều Nhan tò mò: “Nghĩ cái gì?”
Mi mắt thiếu nữ áo tím cong cong, thanh âm mềm nhẹ. Lời nói từ đôi môi nàng phát ra lại khiến người ta lạnh cả sống lưng: “Ta đang nghĩ… làm sao mới có thể san bằng nơi đây.”
Khóe môi nàng cong lên, giọng ngọt như mật: “Tạm biệt nha, tỷ tỷ.”
Kiếm quang sắc bén lóe lên trong bóng đêm.
Khoảnh khắc Tinh Ngân kiếm đâm vào cơ thể, trong lòng yêu nữ kia không ngừng chửi bới.
Nàng tưởng Ninh Ninh ngu ngốc, không ngờ nàng ta đã sớm có dự mưu, coi nàng là công cụ tình báo.
Một mảnh nhiệt tình của nàng lại giao sai người rồi. Ai có thể ngờ, nàng nghĩ mình ở tầng 2 thì nàng ta đã ở tầng 5 rồi chứ!
Bình luận facebook