-
Chương 5:
Editor: Châu Chăm Chỉ
Beta: JessHee
Đời trước Ninh Ninh là người ít vận động.
Nàng biết đánh đàn dương cầm, biết vẽ tranh, biết viết thư pháp, chỉ có thể lực là yếu. Nếu hỏi từ nhỏ đến lớn nàng có luyện qua gì không, thì có lẽ là múa bale.
Trong khi người ta nhảy trông xinh đẹp như thiên nga, còn nàng mới nhảy một nửa đã mệt nhoài, giống con vịt quay chuẩn bị lên đĩa.
Cơ thể thì chả thấy khỏe lên, cơ bắp còn bị rút gân —— vì vậy biểu cảm khi nhảy của Ninh Ninh vô cùng phong phú.
Mệt.
Cho nên nhìn tổng thể thì nàng không thích vận động, đối với chuyện Mạnh Quyết truyền thụ kiếm pháp cho nàng, cũng cự tuyệt từ tận đáy lòng.
Nhưng nó thật sự quá hấp dẫn.
Người tu đạo có thể chất khác so với cơ thể nàng ở kiếp trước, được linh khí trau dồi, luyện khí hóa thần, kiếm tâm, kiếm ý, khi người kiếm hợp nhất, nháy mắt Tinh Ngân ra khỏi vỏ, máu toàn thân đều sôi trào.
Kiếm tu không chỉ đơn thuần là “múa kiếm”, mà tựa như nghe theo bản tâm của mình, dáng người theo đó mà biến hóa, thiên địa linh khí cũng cộng hưởng theo.
Đây là một cảm giác khiến người ta không thể ghét.
Cho nên tuy Ninh Ninh mệt đến nỗi hét lên “Không luyện được”, nhưng sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, vẫn tiếp tục học tập dưới sự chỉ dạy của Mạnh Quyết.
Đùa, nàng bây giờ chính là học sinh lớp 12 ôn thi đại học.
Luyện kiếm và học tập cũng không khác nhau mấy, thiên phú của mỗi người khác nhau, tu hành như khổ luyện, nếu không bái sư học nghệ, thiên tài cũng có thể rơi xuống, cũng có người từ tầng chót chậm rãi bò lên.
Càng khỏi nói đến vài bài kiểm tra năng lực, không phải cũng giống tiên môn thăm dò bí cảnh sao?
Nàng có thể đi thi học sinh giỏi sử trong khi các môn như sinh, toán, lý, hóa vẫn cân bằng. Chẳng lẽ còn sợ mấy chiêu kiếm pháp không cần động não này sao?
“Kim xà kiếm pháp đến từ Miêu Cương, thay đổi thất thường, đảo phách nghiêng dọc, có thể ngay lập tức đánh bại quân địch, không có chiêu thức cố định. Chiêu Kim quang xà ảnh này là trí mạng nhất, dựa vào đao kiếm phân hóa, dựng lên ảo ảnh một người ngự trăm kiếm, khiến lòng người hoảng sợ.”
Mạnh Quyết chỉnh tư thế cho nàng, buông đôi tay đặt trên vai Ninh Ninh ra, rút kiếm thị phạm cho nàng.
Ninh Ninh nghe hắn nói, tự động coi đây là lời của giáo viên tiếng Anh: “Phải nhớ kỹ nghĩa của từ này, nhớ thêm cả từ trái nghĩa của nó nữa, phải linh hoạt, không cố định. Bằng cách chuyển câu chủ động thành bị động, có thể khiến đoạn văn thêm điểm, câu bị động có điểm cao hơn.”
Quá bình dân.
Kim xà kiếm pháp biến hóa muôn vàn, không phải là một sớm một chiều có thể học. Cũng may kiếm tâm của Mạnh Quyết vững vàng, cũng coi như là sư phụ tốt. Thân thể này của Ninh Ninh đã có căn cơ, chưa đến ba ngày đã có thể học được đại khái.
Quan trọng nhất là theo đại sư huynh sẽ được ăn thịt!
Không sai. Mạnh Quyết là kiếm tu hạc trong bầy gà, hắn là kẻ có tiền.
“Huyền Hư Kiếm Phái? Nghèo?”
Mạnh Quyết nghe vậy khẽ cười một tiếng, giọng nói nhẹ như một công tử ấm áp, đôi mắt đào hoa như dải ngân hà: “Tiểu sư muội, Huyền Hư là đại phái kiếm đạo đệ nhất, sẽ không cắt xén tiền. Không phải sư môn nghèo mà là người dùng tiền —— nhìn chung giống sư phụ, vét sạch cho kiếm đạo.”
Ninh Ninh nghiêng đầu tưởng tượng, đúng rồi.
Vị sư phụ cà lơ phất phơ của nàng, nhìn thấy kiếm và kiếm phổ là bất chấp tất cả.
Nguyên chủ được nuông chiều từ bé, tiêu tiền không tiết chế, thành kẻ nghèo là phải thôi.
Tiểu sư đệ cũng là người tiêu xài phung phí, là con cháu hoàng gia, bị người ta lừa không ít linh thạch.
Còn vị đại sư tỷ nàng còn chưa gặp mặt kia, theo nguyên văn miêu tả thì cũng là bạn thân của men rượu. Trên đời chỉ có kiếm, rượu và mỹ nhân là đáng quý.
Thì ra toàn bộ kiếm tông không hề nghèo, chỉ có mấy người bọn họ thôi.
Không phải người một nhà thì là huynh đệ một nhà, một đám nghèo tụ lại với nhau.
Đi theo Mạnh Quyết luyện kiếm ăn thịt ba ngày, sư phụ Thiên Tiện Tử gửi cho Ninh Ninh một tờ thông tin phù, mời nàng đến phủ một chuyến gặp tiểu sư đệ mới.
Là nam chính Bùi Tịch.
Thông tin phù hình hạc giấy bị nàng bóp trong tay, Ninh Ninh nghiêng người dựa vào cánh cửa, nhíu mày cười đạm mạc.
Trước đó chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, cốt truyện kế tiếp mới khó qua.
Nàng tưởng tượng nơi Thiên Tiện Tử ở, đỉnh núi tiêu điều, chân núi không bằng phẳng, chỗ ở nằm trong lòng núi mới là thần tiên chân chính.
Trong sách chưa từng miêu tả kỹ nơi ở của Thiên Tiện Tử nên khi Ninh Ninh đến Ngọc Hành Phong thì sửng sốt một chút.
Trước mắt nàng là rường cột trạm trổ, cảnh đẹp ý vui, hình khắc đan xen, điêu lan ngọc thế. Những bình hoa được linh lực tu bổ từ từ bay lên, một tượng phỉ thúy to khắc cảnh cây cỏ vời quanh rồng bay phượng múa, có cảm giác sinh cơ dạt dào.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra.
Cây long nhãn đã bị hái sạch sẽ.
Có mấy bức gỗ tinh xảo cũng đã bị đưa đi.
Trên tường còn lưu lại dấu vết vài bức tranh cổ bị gỡ xuống.
Đại sảnh trống không, như con bướm đã phá kén rời đi, lưu lại một cái xác thật to.
Ninh Ninh: “…”
Người này thật nghèo.
Nghe nói vì mua một thanh thượng kiếm, hắn đã rao bán phòng của mình, may có vài vị trưởng lão hợp lực ngăn lại, mỗi người cho hắn chút tiền hắn mới từ bỏ.
Đường đường là Thiên Tiện trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái lại nghèo đến bán cả phòng ở, truyền ra thì không dễ nghe.
“A, Ninh Ninh!”
Thanh niên áo trắng phát hiện ra hơi thở của nàng, xoay người phất tay cười hì hì: “Nghe nói ngươi học được Kim xà kiếm pháp chỉ trong ba ngày, hậu sinh khả uý! Coi như ta ngày ấy bán cả quần áo mua nó về phái là không lỗ.”
Ai muốn nghe chuyện ngươi bán quần chứ! Hôm đó ngươi trần truồng trở về sao!
Ninh Ninh cảm thấy Kim xà kiếm pháp này không ổn lắm.
Nhớ đến “Kim quang xà ảnh”, nàng sẽ không nhịn được tưởng tượng ra cảnh sư phụ cầm theo kiếm phổ ngự kiếm phi hành, lông chân còn bay bay theo gió.
Mùi vị ấy. Eo!
“Đa tạ sư phụ.”
Ninh Ninh nhìn mấy người đứng trong phòng.
Lâm Tầm mặc một bộ lam y, Mặc Phát sư thúc đứng sau lưng hắn. Hắn thấy nàng thì cười cong cả mắt, cười kêu một tiếng: “Tiểu sư tỷ.”
Hiện giờ là buổi trưa, có ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào. Dưới ánh dương, lông mi của hắn như bọc một lớp vàng mỏng nhẹ, nhìn ấm áp và trong sáng.
Bùi Tịch đứng cạnh hắn, hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Hắn vẫn đạm mạc như trước, đuôi mắt trào phúng nhàn nhạt. Hắc y trong bóng tối càng tối tăm hơn, cũng khiến gương mặt hắn càng thêm tái nhợt.
“Đây là tiểu sư đệ mới của ngươi, tên là Bùi Tịch —— chắc các ngươi cũng đã biết nhau rồi.”
Thiên Tiện Tử không hề ý thức được giữa người với người có một loại tình cảm gọi là “Ghen ghét”, tâm lớn như trời, khó trách nguyên chủ dám làm giá trước mặt hắn: “Trước đó tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng hiện giờ hắn đã vào Kim Đan đệ nhị cảnh, đáng quý hơn là kiếm tâm khó có, về sau các ngươi nên luận bàn nhiều hơn, sẽ thu hoạch được nhiều.”
Ninh Ninh đạm mạc cười với hắn: “Tiểu sư đệ.”
“Oa, nàng cười thật đẹp! Mau cười lại với nàng đi Bùi Tịch! Cô nương này lại là sư tỷ của ngươi, duyên phận cả đấy!”
Thừa Ảnh kiếm khí trong người hắn xoắn xuýt, thiếu niên nhíu mày dùng linh lực đè nó lại, mặt không biểu tình: “Sư tỷ.”
Vừa thấy nàng đã nhíu mày, ghét nàng đến vậy sao.
Ninh Ninh không nói nữa, chuyển tầm mắt sang Thiên Tiện Tử.
“Hôm nay gọi các ngươi đến đây còn có mục đích khác.”
Thanh niên lười nhác cười, chắp tay: “Thứ nhất, là đồng môn thì cũng nên nhận mặt nhau. Thứ hai là xem thực lực của các ngươi đến đâu rồi.”
Lâm Tầm trắng mặt: “Chẳng lẽ sư phụ muốn ba người chúng ta… rút kiếm tỷ thí?”
Thiên Tiện Tử nói lời chính đáng: “Ta sẽ để các đồ đệ bảo bối của mình đả thương nhau sao?”
Quả nhiên sư tôn rất quý bọn họ!
Tiểu Bạch Long ngượng ngùng hít sâu, còn chưa kịp cười cảm kích đã nghe hắn nói: “Nếu các ngươi bị thương, tiền thuốc men chẳng phải do ta bỏ ra sao? Không được!”
Lâm Tầm cạn lời.
“Cho nên vi sư có một chủ ý tốt hơn.”
Thiên Tiện Tử cười hắc hắc: “Các ngươi vào Phù Đồ tháp một chuyến được không?”
Phù Đồ tháp – nơi rèn luyện của đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái.
Tháp có trăm tầng, mỗi tầng là một ảo cảnh, thoát khỏi ảo cảnh mới có thể vào tầng tiếp theo. Một trăm tầng khó khăn chồng chất, có không biết bao nhiêu là ảo ảnh quỷ quái, cốt truyện tinh diệu, ảo giác rõ ràng, không khác gì tự mình xuống núi rèn luyện.
“Số tầng ta đã chọn xong, có thể đặc cách mở ra cho các ngươi.”
Thiên Tiện Tử nói: “Tầng 40, ảo cảnh Trích Tinh Các, thích hợp với tu sĩ Kim Đan kỳ, các ngươi có muốn thử một lần không?”
Nghe thấy ba chữ “Trích Tinh Các”, Ninh Ninh nhíu mày.
Trong nguyên tác, nguyên chủ ở nơi quỷ quái này…
Bị đánh vỡ đầu chảy máu, bị ném khỏi ảo cảnh, nằm liệt giường vài tháng.
Ảo cảnh Trích Tinh Các.
Ánh trăng chiếu vào mặt sông, thuyền hoa qua sông, âm thanh ca nữ vang vọng trong gió gọi người thân.
Lâu vũ bên sông không biết bao nhiêu tầng, giữa không gian thơ mộng, ánh trăng chiếu sáng mái lưu ly, thắp sáng mái giác cong cong. Có ánh đèn ảm đạm tràn ra từ cửa sổ các phòng, trên lầu cao như được bao bọc bởi một tầng sáng nhu hòa, sương mỏng như lụa, chốn thần tiên giữa nhân gian.
Nghe nói đỉnh Trích Tinh Các như chạm đến trăng, khách đến xếp đầy trước cửa, ngựa xe như nước.
Ninh Ninh đứng trước cửa một mình, bên cạnh truyền đến tiếng nữ lang cười nhu nhược: “Lần này cô nương đến, đã có đối tượng ái mộ chưa?”
Mùi son phấn truyền đến, khói vờn quanh đèn lồng, ánh sáng chiếu vào các cô nương có dáng người yêu dã.
Trích Tinh Các là một tòa hoa lâu.
Thiên Tiện Tử thật biết chọn địa phương.
Tuy ba người bọn họ đồng thời tiến vào ảo cảnh, nhưng lại không ở cùng nhau. Ninh Ninh còn chưa kịp đáp lời đã nghe âm thanh huyên náo.
“Tiện nhân! Không phải sờ ngươi một chút thôi sao, đã vào đây rồi còn thanh cao cái gì!”
“Xin lỗi đại gia. Nàng vừa tới không lâu, còn chưa hiểu quy củ. Ngươi! Tới xin lỗi nhanh.”
Haiz, cốt truyện cũ rích. Cứ như truyện teen ba xu chục năm trước.
Nàng thuộc nằm lòng tình tiết tiếp theo, từ từ xoay người sang chỗ khác, vừa lúc nhìn thấy một đôi mắt long lanh ánh nước.
Nam tử áo vàng lạnh lùng mắng, thiếu nữ váy trắng che mặt khóc, quật cường quay đầu sang bên kia, khi đụng phải tròng mắt Ninh Ninh thì hơi xoay chuyển.
Ninh Ninh không cảm xúc xoay người rời đi.
Pháo hoa lầu các, anh hùng cứu mỹ nhân, đều là dăm ba trò trẻ con, yêu ma còn đến đây chơi chuyền hoa sao?
Đây là thế cục Boss sau màn thiết kế.
Thiếu nữ bị khi dễ là giả, nam nhân khi dễ cũng là giả, nếu có người giúp đỡ, thiếu nữ kia sẽ “lấy thân báo đáp” mà dắt người ta vào trong phòng.
Sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta lột mặt nạ da người, lộ ra mặt quỷ hung dữ.
Trích Tinh Các nhìn qua chỉ như lầu xanh thông thường nhưng thật ra kỹ nữ toàn là yêu ma do Bạch Cốt phu nhân ở phía sau nâng đỡ. Khách hàng trong mắt các nàng chẳng qua chỉ là món ăn nóng hổi.
Ảo cảnh này cũng không khó. Tuy Bạch Cốt mạnh, ba người bọn họ liên thủ cũng đánh lại. Nhưng mà ảo cảnh này có kỳ ngộ trăm năm khó gặp.
Hoặc là nói yêu cầu độ may mắn cao.
Mọi người toàn lực đánh bại Bạch Cốt nhưng ảo cảnh không sụp đổ. Lúc này họ mới nhận ra còn một con quái vật càng đáng sợ hơn.
Nguyên chủ lúc đó sức cùng lực kiệt, bị đánh cho sống dở chết dở.
Đương nhiên nàng sẽ không dẫm vào vết xe đổ ấy!
Tuy nàng là một nữ xứng ác độc cẩn trọng nhưng đó là do hệ thống ép. Nguyên chủ cũng chịu khổ không ít, nàng không muốn nếm thử đâu.
Đây cũng là lý do Ninh Ninh dốc hết toàn lực học Kim xà kiếm pháp.
Nàng không muốn giống như nguyên chủ, dựa vào ôm đùi đại pháp để sống ở tu chân giới. Có thiên phú hơn người thì nên tự mình cố gắng.
Ví dụ như bây giờ, nàng sẽ không khiến cho bản thân cả người đầy máu, bay ra khỏi ảo cảnh.
Thiếu nữ thấy nàng cố tình nhìn sang chỗ khác thì nheo nhéo: “Tiểu thư, giúp… giúp ta đi!”
Ninh Ninh nhàn nhạt liếc nàng ta.
Nếu nàng gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sẽ bị bọn yêu quái này ăn thịt, thời thời khắc khắc bị theo dõi khiến nàng không thể tự do hành động ở Trích Tinh Các, âm thầm phá cục.
Nghe nói máu thịt của người tu đạo luôn vô cùng thơm ngon.
Đã vậy thì… làm người xấu là được.
Vốn dĩ là đã là ác nữ rồi.
“Lăng Ba chỉ là một thiếu nữ bán nghệ không bán thân, nếu bị vị công tử kia…”
Thiếu nữ vừa nói vừa che mặt khóc: “Hay là tiểu thư ghét bỏ Lăng Ba xuất thân nghèo hèn, không muốn tương trợ?”
Ninh Ninh không chút do dự: “Đúng vậy.”
Đối phương tức rung cả người.
Thực xin lỗi, vai ác sẽ không cứu người, không cứu người sẽ không bị đánh.
Biểu tình của đám người trong phòng cứng đờ.
Không đúng, rõ ràng trên người cô nương này tỏa ra kiếm khí, lẽ ra là đệ tử chính đạo chứ, sao lại thế này…
Sao lại không quan tâm người khác như vậy?
Chuyện làm bọn hắn giật mình hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy nàng mỉm cười, ôm eo người bên cạnh: “Ta muốn người này.”
Dứt lời lại nhìn xung quanh, vừa lòng chỉ điểm giang sơn, kéo nữ nhân bên cạnh nam tử mặc hoàng bào: “Vị tỷ tỷ này cũng không tồi.”
“Tiểu… tiểu thư.” Nữ nhân muốn mở miệng thử: “Tối nay ta sẽ theo bên cạnh công tử.”
“Làm cái gì!”
Ninh Ninh lập tức nói tiếp, ngữ khí quen quen: “Không phải chỉ sờ chút thôi sao, thanh cao cái gì!”
Nữ nhân rưng rưng nước mắt nhìn về phía nam tử áo vàng: “Công tử, giúp… giúp ta đi!”
Nam tử mặc hoàng bào lòng đầy căm phẫn: “Tên tiểu nhân đáng xấu hổ nhà ngươi, sao lại cưỡng bách…”
Nói một nửa đã nhận ra có điều không đúng.
Phi! Hắn căm phẫn cái quần gì! Hắn mới là nhân vật phản diện mà! Tiểu nha đầu này cướp kịch bản của hắn!
Trên đời sao lại có người mặt dày như vậy!
Nữ quản sự cũng có cảm giác này, tiến lên cười cười: “Cô nương… ưu ái vị nào hơn?”
“Hả?”
Ninh Ninh nâng mắt: “Ta muốn tất!”
Sư huynh đã từng nói qua với nàng, kiếm tu phải tự tin lên!
Thiếu nữ váy trắng: “…”
Nữ quản sự: “…”
Lâm Tầm tới Trích Tinh Các chậm hơn Ninh Ninh một chút.
Hắn đã nghe những sư huynh sư tỷ khác nói qua, Trích Tinh Các có cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân, cứu một cô nương khỏi một tên ăn chơi trác táng.
Hắn thấp thỏm đi vào, lại thấy…
Lại thấy tên xấu xa kia trái ôm phải ấp.
Cười cợt kéo tay cô nương nói: “Đừng sợ! Ta không trả tiền thì sẽ không tính là đến đây ăn chơi mà.”
Vai ác nhân sắp bị hắn đánh cho một trận…
Sao lại là sư tỷ của hắn?
Ninh Ninh thấy hắn thì cười hì hì.
Nàng không hứng thú với tiểu bạch long, trong lòng chỉ có suy nghĩ làm sao để chế ngự con yêu quái kia mà không động kiếm.
Hay là quậy tưng bừng nơi này lên?